1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bà Xã, Ngoan nào! - Thiên Diện Tuyết Hồ

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 239 : Lương Đình ra tay
      [​IMG]

      “Tôi có thể vào xem ấy chút ?” . Nhưng rồi nghĩ lại dám vào vì lúc này thân thể ấy còn yếu, vi khuẩn rất dễ dàng xâm lấn, sợ nếu xảy ra chút sơ xuất nào với .

      Lương Định gật đầu, kêu người mang cho bộ đồ thăm bệnh : “ ấy ngủ, vào xem chút được, đừng đánh thức ấy”

      An Thần nghe được liền gật đầu, tại Lương Định đối với là đại ân nhân nên lời sao có thể nghe.

      Nhiễm Mạn vừa muốn khóc lại vừa muốn cười, cuối cùng học theo An Thần giơ quả đấm lên đánh về phía Lương Đinh nhưng lại bị Lương Định tiếp được, cười đùa: “Tôi chỉ muốn cho mọi người thất vọng thôi”

      có, mọi người rất cảm kích

      Đây là lời lòng, Lương Định đem Tô Thiển đường tử vong kéo trở về, ám dạ từ xuống dưới mọi người nhất định đối với cảm động đến rơi nước mắt.

      Lương Định nghe vậy cười lên, uổng công học Y, có thể cứu được bạn của mình, rất thỏa mãn.

      Trong phòng bệnh, nhìn gương mặt chút máu nào của Tô Thiển, lòng An Thần đau như bị thương, cúi người xuống hôn , người có chút lạnh

      hù chết , hư quá, lại dọa , biết nha đầu này thời thời khắc khắc cũng an phận, từ lúc vừa mới sinh ra hù dọa .

      Bảo bối, em nhất định phải hành hạ như vậy mới cam tâm sao ?
      Last edited by a moderator: 30/7/14
      wjuliet43 thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 240: Bị lạnh nhạt
      Beta: Nguyệt Nhi



      Thời điểm Tô Thiển xuất viện, sắc trời ngược lại tệ, trời xanh mây trắng, mảnh xanh thẳm, giống như lòng của Ám Dạ lúc này.



      Lão Đại làm ba, dĩ nhiên là chuyện vui lớn, bọn họ mong đợi tăng lương, nghỉ phép, ăn uống vui vẻ, cười cười.



      Tô Thiển vừa ôm nhóc con mới sinh, vừa vui mừng cười cong miệng, An Thần ôm Tô Thiển cũng vui vẻ.



      "Bà xã, đặt tên cho cục cưng ." .



      An Thần vuốt ve nhóc con trong ngực cái, : "Gọi An Bồng , có ý nghĩa gì đặc biệt, chỉ là cái tên mà thôi. Tên thân mật gọi An An là được." .



      ra , nghĩ rất nhiều tên, nhưng đều là tên con , nghĩ tới sinh ra nhóc con.



      Tô Thiển cũng có cái gì phản đối, với việc này cũng cầu gì, đối với việc người khác sinh hạ đứa con nít sau đó thận trọng lại thận trọng lật sách tra tự điển tỏ ra rất tức giận.



      cái tên mà thôi, cần có ý nghĩa đặc biệt gì.



      Huống chi, An Bồng cái tên này, nghe vẫn là rất vang dội có lực, về phần sau này, tin tưởng, có người ba dũng manh như hổ tên An Thần như vậy ở đây, đương nhiên ra khuyển tử.



      " trang trí phòng cho công chúa, giờ làm sao đây? Chẳng lẽ cho An An ở cùng ?" .



      Nghĩ đến căn phòng đầy nữ tính kia, Tô Thiển đau đầu, cũng sớm cần trang trí phòng trước, nghe.



      “Ừ, dù thế nào nữa An Nhi tại mới vui vẻ lớn, trước ở cũng được, lớn chút lại ." .



      Tô Thiển lần này chịu, níu lấy lỗ tai của điên cuồng hét lên: " được, thằng bé học rất nhanh, như vậy làm vặn vẹo quan niệm giới tính An Nhi." .



      Là nam tử hán, từ phải giáo dục cho tốt, trong xã hội này, nhân nhiều phân biệt .



      Đối với giáo dục con trẻ, có thể phải làm rất nhiều việc, được qua loa chút nào.



      An Thần đau toét miệng, buồn bã vuốt lỗ tai bị kéo.



      "Bà xã, phát em có con rồi về sau đối với khách sáo chút nào." .



      Tô Thiển liếc mắt nhìn, giọng nhàn nhạt phun ra: " cần em đối với khách sáo sao? xác định?" .



      " có, em cứ coi câu vừa rồi của tồn tại”, An Thần tiếp tục hướng Tô Thiển bên cạnh cọ sát, thừa dịp Tô Thiển vùi đầu trêu chọc Tiểu An An, chụt khuôn mặt Tô Thiển cái, sau đó cười đến đắc chí vừa lòng lên lầu.



      "Chỉ là hôn mặt thôi, bộ dạng lại đắc ý như vậy sao?" Tô Thiển yên lặng dời ánh mắt trở lại bảo bối trong lòng, lắc đầu, hôm nay thế này, người đàn ông vờ ngớ ngẩn đứng lên đúng là đáng sợ.



      Tô Thiển cho lên giường của , lấy đó làm điều kiện, cuối cùng An Thần lần nữa đem phòng trẻ trang trí lại phen, mấy bộ quần áo được thiết kế tỉ mỉ cũng bị Tô Thiển đè ép ở đáy rương. Những thứ này, An Thần đều có thể dễ dàng tha thứ,nhưng còn cho tới gần, Tô Thiển thấy con còn quá , lấy lý do cần tình thương của cha cùng tình thương của mẹ, thời thời khắc khắc cho đung chạm, ban ngày thân cận được cũng liền nhịn, đến buổi tối, cư nhiên chịu đem con giao cho bà vú, đơn giản chỉ cần đặt ở khe hở giữa hai người.



      Chỉ cần con khóc, Tô Thiển bình thường như ăn thuốc kích thích liền nhảy lên , thời điểm mỗi lần kêu bất kể bao nhiêu cũng được quan tâm, nhất thời, An Thần cảm giác mình bị lạnh nhạt.



      Bởi vì đứa con này, bị bà xã tâm can bảo bối lạnh nhạt.

      Vốn là thích nhãi con, tại tốt hơn, tới cùng giành lão bà.
      Last edited by a moderator: 30/7/14
      wjuliet43 thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 241: Gia, lần có được hay ?




      "Tô bảo bối, cảm thấy chúng ta cần chuyện chút.". Thừa dịp con thỏ kia ngủ say, An Thần đứng dậy ôm lấy khuôn mặt mệt mỏi của Tô Thiển.



      "Ngày mai bàn lại có được hay , ông xã em buồn ngủ quá." Bắt lấy cổ của , Tô Thiển ở trong lòng lần nữa ngủ say, An Thần nổi đóa, mỗi lần đều là cái bộ dáng này, mỗi lần cũng ngày mai bàn lại, qua hơn nửa tháng, câu cũng còn xong.



      được, tối nay nhất định phải , phải .



      Ôm qua tầng tầng gian phòng, cuối cùng dừng lại bên trong thư phòng nơi làm việc hằng ngày, Tô Thiển dù bị bọc chăn, vẫn bị đông lạnh run cầm cập, mặc cho đặt mình ở bàn viết, buồn ngủ là tỉnh hơn phân nửa.



      An Thần cũng nằm lên theo, may là bàn đọc sách đủ rộng rãi, đủ để dung nạp hai người.



      "Ông xã, lạnh, chúng ta trở về phòng , ngộ nhỡ An An tỉnh, khóc ." . Tô Thiển cắn chặt răng, tay khoác lên cái hông của sưởi ấm.



      An Thần ánh mắt sáng quắc, lời nào, trực tiếp cởi áo ngủ ra đè lên.



      Tô Thiển rúc vào trong ngực của dở khóc dở cười, còn tưởng rằng người này cần cái gì, tình cảnh này là tinh trùng lên não rồi.



      "Bà xã, em đối với công bằng, có con liền quên ông xã, cho em như vậy." .



      Lục lọi tìm đường thâm nhập vào bên trong, xong miệng liền hớp cắn lấy khỏa quả nho đỏ chọc người kia, mút thỏa thích, cắn xé đem trận lạnh nhạt, tức giận toàn bộ bỏ rơi sau đầu.



      Tô Thiển ôm lấy , cái tay khác bám chặt lưng, lạnh quá.



      "Chú ý lực tập trung chút, tối nay bồi thường tốt cho ”.



      rất lâu có khai trai rồi, lâu đến sắp nhớ nổi lần trước triền miên rốt cuộc cách thời gian bao lâu rồi.



      nhớ , khát vọng , khát vọng đến sắp nổi điên.



      Tối nay bắt được rồi, cũng cần nghĩ tới ngủ.



      Tô Thiển ràng cũng ý thức được điểm này, tự chủ được ôm chặt hông của , giọng đầy quyến rũ: "Gia, lần thôi có được hay ?" .



      Theo tinh lực của , Tô Thiển đúng là lo lắng bị giày vò ngày mai xuống giường được.



      Chủ động chút, chừng người này còn có thể thu lại chút.



      An Thần rên lên tiếng, rất hài lòng vì khéo léo phối hợp, câu kia lại bị tự động xem như nghe, lần thế nào đủ, để coi ba trăm hiệp có thể hay tiêu trừ thời gian dài bị bỏ rơi, lần sao được.



      Tô Thiển phối hợp, khác nào đem đốt đến điểm cao nhất, ôm chặt  người phụ nữ trong ngực, dùng động tác nguyên thủy nhất biểu đạt tình của đối với người phụ nữ này.



      Triền miên, dây dưa, lăn lộn, qua lại, lần lại lần, cho đến khi người phụ nữ nào đó cũng tiếp nhận nổi tình hung mãnh như vậy nữa, ngủ mê man phía dưới mới bỏ qua.



      ràng là rét lạnh  mùa đông, hai người đều là đầy mồ hôi, vốn là lạnh lẽo sớm tiêu tán hầu như còn, Tô Thiển thậm chí chịu được muốn vén chăn lên.



      An Thần vệ sinh qua loa cho hai người, ôm người phụ nữ ngủ say kia trở về, thời điểm vận động, cảm đấy! ! !



      Ngày đó, là ngày Tô Thiển sau khi sinh con là ngủ ngon và lâu nhất, mãi cho đến giữa trưa hôm sau tầm mắt mới mệt mỏi mở ra.



      Vén chăn lên, lại  đỏ mặt, thân dưới, dấu hôn tất cả đều là An Thần gieo xuống , ngay cả là sinh con, nhìn cũng cảm thấy thẹn thùng.



      Hạ thân còn từng trận đau nhức, vốn định làm đồ lười lần nữa chui về chăn, lầu dưới truyền tới tiếng cười cắt đứt ý nghĩ này của .






      Chương 242: Trong lòng ấy toàn là , tôi với được.


      Bằng tốc độ nhanh nhất sửa soạn lại bản thân, nở nụ cười hì hì xuống lầu vừa kêu: "Thế nào tới cũng gọi tiếng? Đây là muốn cho tớ bất ngờ phải !" .



      Bên trong phòng khách, bạn bè thân thuộc toàn bộ tề tựu rồi, đều ở đây tranh ôm Tiểu An An, nhìn thấy Tô Thiển xuống lầu, Ngải Tuyết che miệng cười trộm, là người từng trải rồi, nhìn cái cũng biết Tô Thiển tối hôm qua ngủ ngon. . . . . .



      "Tớ tới xem xem con rể tương lai của tớ, cậu cũng đừng tự mình đa tình." .



      Ngải Tuyết cười cũng ngậm miệng được rồi, ôm Tiểu An An hôn rồi lại hôn: "Còn tưởng rằng cậu sinh dâu cho tôi, chỉ là cũng sao, tiếp tục cố gắng đó." .



      "Ừ, chúng tớ ngừng cố gắng." . Tô Thiển cười vui vẻ, nhưng ánh mắt An Thần lại trầm xuống, ‘tạo người’ trải qua loạt biến cố, đều tính ‘tạo’ lại, sinh đứa bảo bối đem giày vò thành bộ dạng này, còn muốn tiếp tục sinh?



      "Bà xã, em còn chưa có dùng cơm, ăn trước ít đồ điểm tâm ." .



      Thấy Tô Thiển xuống, An Thần vội vàng chuẩn bị xong bánh bao cùng sữa tươi đưa tới trước mặt , trong mắt tràn đầy cưng chiều.



      Nhiễm Mạn xem xét hai người, tự chủ bấm bấm người bên cạnh cái, Bân Tử vì đau đưng tại chỗ gào lên.



      Người kia, lúc nào có thể như An Thần dịu dàng săn sóc như vậy tốt.



      " có sao, chân ấy rút gân, mọi người cần để ý." .



      Nhiễm Mạn cười ha hả, làm khẩu hình miệng cảnh cáo cho , đúng là nghe lời ngậm miệng lại, trong đôi mắt lại nhiều phần buồn bã.



      Trong lòng giống nhau nghĩ tới, đến khi nào mới được như Tô Thiển thông tình đạt lý tốt.



      "Các ngươi vợ chồng son, lúc nào có động tĩnh? Lương Đình vậy mà có rồi, có muốn hay đặt trước?" .



      Lương Đình lột trái quýt vừa ăn vừa cười giỡn cũng lên tiếng trêu mọi người.



      Nhiễm Mạn nhất thời đỏ mặt, đừng xem bình thường tuỳ tiện, da mặt đúng là >.< .



      Mọi người nhìn cười ha ha, Tô Thiển mắt sáng lên, dán chặt ở bụng Lương đình: "Có rồi hả. Khi nào?" .



      Lương Đình mặt đỏ hồng, xin lỗi thẳng, còn Tử Mặc bên cạnh cười híp mắt mở miệng: "Hơn tháng, ai muốn đặt trước, nhanh lên a."



      "Haiii, chuyện sau này ai ràng được, các cậu có muốn hay lo lắng sớm như vậy, cũng sợ mệt sao." .



      Tô Thiển uống xong ly sữa tươi, tỏ ra có ý kiến đối với cái đề tài này, nhưng trong lòng cũng là vui vẻ.



      Gần đây là chuyện tốt liên tiếp, làm cho người ta muốn hạnh phúc cũng khó, chỉ mong cuộc sống sau này, có thể tốt đẹp giống như mọi người suy nghĩ  .



      Nhìn quét qua mọi người, Tô Thiển đưa ánh mắt dừng lại người của Hà Nguyệt, là đúng dịp, cũng nhìn sang, Tô Thiển khẽ cười cười tiếng, ý bảo vừa chuyện, tự nhiên cũng tính rồi.



      Thừa dịp mọi người vui vẻ lên rất nhiều, hai người lên sân thượng, khí trời tốt, trong trời đông khó có được ngày ánh mặt trời tốt như vậy, phơi nắng người ấm áp dễ chịu .



      "Tuần sau,tớ Quốc."Hà Nguyệt chống tay lên lan can, hơi nghiên về phía Tô Thiển cười tiếng.



      Ánh mắt Tô Thiển ảm đạm, rất muốn mở miệng hỏi chuyện cùng Vạn Dạ, đại khái cũng cần hỏi.



      "Trong lòng ấy đều là , tôi vào được." cười khổ hai tiếng, tiếp tục nâng cao khóe mắt: "Cho nên, tớ  muốn buông tay rồi"
      wjuliet43 thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      243: Bởi vì quá , cho nên cách nào nữa.


      "Trong lòng ấy đều là , tôi vào được." cười khổ hai tiếng, tiếp tục nâng cao khóe mắt: "Cho nên, tôi muốn buông tay rồi." .



      Tô Thiển gì, trong lòng lại khẽ thương tiếc, người kia ngốc mà, bỏ lỡ  Hà Nguyệt, sợ là khó tìm được ưu tú như vậy  .



      " người mình, tựa như ở sân bay chờ đợi chuyến bay." .



      Tô Thiển yên lặng nhìn , ấy rất hay tựa như rất nhàng, nhưng mà lại có thể tưởng tượng nội tâm của ấy lúc này như thế nào giãy giụa, muốn buông tay người mình bằng cả trái tim, có thể so sánh với ly, tử biệt vô cùng đau khổ, nếu như chết, cũng liền giải thoát, nếu như còn phải sống tiếp, muốn tiếp tục sống tốt hơn nữa, như có chuyện gì, tôi muốn bỏ qua. Những lời kia, rất nặng.



      Có câu phụ nữ cần quá kiên cường, nếu ai thương. Nhưng ai biết được nếu bạn tự lập, kiên cường, ai cho bạn mượn bờ vai ấm áp những khi bạn cần? ra, phụ nữ vốn rất yếu đuối nhưng chính họ phải tập để bản thân kiên cường hơn.Có ai biết được, họ có vết thương trong lòng? đau có nghĩa là bị thương. Người khác chỉ thấy cười, ai có thể thấy đáy lòng rơi lệ.



      "Có được thản nhiên, mất chi lạnh nhạt, tranh thủ tất nhiên, thuận theo tự nhiên , người người đàn ông kia, tôi muốn nổi nữa, bởi vì quá , cho nên cách nào nữa." .



      Giọng của , rốt cuộc để lộ ra chút thê lương cùng mùi vị đau lòng thể làm gì, nhưng Tô Thiển biết nên an ủi như thế nào, cũng cách nào muốn Vạn Dạ quên , cần nghĩ đến , nên thích ai đó, ai mới là người nên quý trọng.



      Có vài người xuất , lại qua. Sau đó tất cả trở về điểm ban đầu, chỉ là nhiều thêm chút kí ức. Thời gian qua , làm cho nó phai mờ, ngược lại càng thêm khắc cốt ghi tâm. Những thứ kia xuất trong đời người, bất luận thuộc về tình , còn là tình bạn, cũng đều như vậy. Bởi vì bọn họ dạy bạn dũng cảm,dạy bạn kiên cường, dạy cho bạn biết khi họ rời , bạn cũng có thể mình tiến về phía trước, sợ hãi, hoang mang.



      biết Hà Nguyệt sau khi rời , còn bất kì cơ hội nào để nhớ lại, nhưng mà, sâu trong lòng, cuối cùng cảm thấy lãng phí.



      Nhìn Hà Nguyệt, Tô Thiển cảm thấy cái thế giới này có loại người phụ nữ, họ tự lập tự tin, ưu nhã nhưng lòng rất kiên trì, họ khôn khéo rộng rãi, cứng rắn lại mất quyến rủ, họ có tư cách, biết phải làm gì, người nào, giống như đám tinh linh trong thành thị.



      tin tưởng, người phụ nữ tốt như vậy, cuối cùng có được hạnh phúc thuộc về mình, có câu đặc biệt tin tưởng, “Là của mình cách nào cũng là của mình, còn phải của mình cưỡng cầu cũng vô ít”.



      " những chuyện này, nhìn thấy cậu cùng An Thần hạnh phúc như vậy, tôi cũng vui cho các cậu, các cậu về sau hạnh phúc, nẩy sinh khúc mắc, được chia cho tớ phần hạnh phúc , như vậy cũng phụ lòng tâm ý mọi người dành cho chúng ta." .



      Hà Nguyệt mỉm cười nhìn , Tô Thiển chỉ có thể nghe chứ thể làm gì hơn, chỉ đành phải buông tay ra đánh : "Chính cậu phải tìm được nữa kia tốt để hưởng thụ , tóm lại sau cơn mưa trời lại sáng, cần gì phải gấp gáp đem hạnh phúc giao cho người khác, điều này quá đấy." .



      lòng thích này, kiểu cách điệu bộ, tin tưởng coi như cùng Vạn Dạ vô duyên, cũng tìm được người khác thuộc về mình.



      " xuống , tránh cho An Thần nhìn thấy cậu lại ầm ĩ lên." Hà Nguyệt cảm thấy buồn cười người đàn ông kiêu ngạo như vậy, chỉ cần bước vào thành kẻ ngốc nghếch nhất.

      wjuliet43 thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 244: Con thỏ chết tiệt kia, hôm nay ở trường học có gây nên chuyện gì chứ?


      " xuống , nếu An Thần tìm được lại làm ầm lên." . Thấy thế nào cũng buồn cười, người đàn ông cao ngạo như vậy, khi bước chân vào tình , lại hóa thân thành bà tám suốt ngày lãi nhãi.



      Tô Thiển gật đầu, nơi này gió đúng là lớn thổi vào người giống như mở máy lạnh, vốn định khuyên ấy tốt, kết quả lại biến thành ấy khuyên giải mình.



      Sau khi An thần công tác, Hà Nguyệt chăm sóc Tô Thiển đêm hai lần, nhìn có vẻ thay đổi, động tâm nhưng cũng thể nào giấu vẻ lo lắng thâm tình dành cho từ trong khóe mắt, nhìn lo lắng vì An Thần, trong lòng cũng thấy đau.

      Tiểu An An ngược lại làm cho người ta vui mừng, khéo léo lạ thường, trừ đói bụng kêu lên hai tiếng, bình thường như mèo vùi ở trong ngực ba mẹ ngủ.



      Buổi tối sau khi cho tiểu An An uống sữa lần thứ nhất ở thời gian cố định , căn bản có giày vò bọn họ, An Thần đau lòng Tô Thiển, sau khi ngủ say liền giao tiểu An An cho bà vú, cũng quên nha đầu này buổi tối tỉnh lại có cách nào ngủ lại được. Kết quả chính là hôm sau Tô Thiển vừa mở mắt, liền hoang mang sợ hãi tìm con trai khắp nơi, ở nơi này bao nhiêu lâu Tô Thiển cũng chưa thể thích ứng với môi trường ở đây, con trai có ở bên cạnh Tô Thiển cảm giác nơi này trống rỗng, đối với cá tính này của An Thần đặc biệt ghen mặc dù cũng nguyện ý thừa nhận ăn dấm chua với con trai mình, nhưng đây chính là .



      thường thầm mắng trong lòng, nếu là thằng nhãi con này đủ ngoan, chừng liền bị ném ra ngoài rồi.



      muốn có đứa con để thương, nhưng vừa nghĩ tới lần trước khó sanh thiếu chút nữa đem tâm can bảo bối của mang , yên lặng thề trong lòng, đời này chết đều thể cho Tô Thiển mang thai lần nữa.



      Vì để tránh ngộ nhỡ, nghĩ tới nghĩ lui liền đến bệnh viện giải phẫu buộc ga-rô (ngăn sinh nở), như vậy khi "" Tô Thiển tự nhiên uống thuốc, Tô Thiển luôn có thời điểm an toàn.



      Đều con trai càng lớn càng nghịch ngợm, Tô Thiển cảm giác có chút khó chịu khi nhìn Tiểu An An vô cùng tỉnh táo.



      Thằng nhóc này với ba của mình là dạng ngông cuồng giống nhau, cũng dạng lạnh lùng, dạng tàn khốc, nhưng cũng di truyền bản tính lạnh đãm bình tĩnh của , điều này làm cảm thấy vui.



      "An An, tới đây cho mẹ bế này." . Vừa để xuống bài học, Tô Thiển liền vươn ra cánh tay về phía con trai của .



      An An nhàn nhạt nhìn cái, lắc đầu: "Mẹ, con năm tuổi rồi !". Sao có thể để người khác ôm mình được, là dọa người mà.



      Tô Thiển giựt giựt khóe miệng ngừng, tiểu An An được xem là đứa trẻ tương đối trầm ổn.



      An Thần ngược lại đặc biệt hài lòng, cái này là nhờ bình thường có hết lòng dạy dỗ, ít tiếp xúc với mẹ, mẹ là cha, những thứ này chính là truyền thụ vào tư tưởng căn bản của con trai.



      Tô Thiển biết, nếu biết cho con trai tiếp xuc nhiều với mình dùng cước đạp chết muốn chết cách xa tôi chút.



      An An nhìn ba ba lái xe trước mặt, chu chu miệng cao lên, ra đối với ba ba tương đối bất mãn, người ta ràng thích tiếp xúc với mẹ, phải là bị ba ba bức cho phép gần mẹ nếu liền bị đánh vào mông.



      "Con thỏ chết tiệt kia, hôm nay ở trường học có gây nên chuyện gì chứ?" . Đôi mắt An Thần nhìn lên từ trong kính chiếu hậu quan sát hai bảo bối, khóe miệng cũng cười mở rộng đến mang tai.



      An An hướng Tô Thiển bên người nhích thân thể qua, lên tiếng non nớt trả lời: "Con mới có nhàm chán như vậy." .



      An Thần trực tiếp bị nghẹn, Tô Thiển nhịn cười đến gan phổi đều bị nghẹn đau, bị An Thần trừng mắt, chỉ đành phải làm mặt nghiêm túc.



      Tô Thiển cúi đầu, thấy An An ngừng dùng cặp tay bé xoa xoa đầu gối, nheo lại mắt: "Con trai, đầu gối như thế nào?" .



      Có phải đánh nhau hay .



      An An lập tức dừng tay lại, giương mắt lên chớp chớp đôi mắt to vô tội : "Té." .



      An An chi tiết, nghĩ lừa gạt cũng thể gạt được rồi, buổi tối thời điểm tắm cũng bị mẹ phát .



      Lời vừa ra, Tô Thiển liền nhíu mày, đem con trai ngồi ở đùi của mình xăn ống quần lên động tác có chút gấp gáp làm đau An An, Tô Thiển lập tức thả chậm tốc độ xăn ống quần.



      đầu gối mảnh sưng đỏ làm đau lòng, còn có tia máu chảy ra ngoài.



      "Chuyện gì xảy ra? Té thành như vậy thầy giáo cũng quan tâm sao?" .



      Đầu gối nho bầm tím mảnh sưng phồng đỏ lên, An Thần đem xe sang bên lề đường dừng lại, nhìn đầu gối của con trai nhíu chặt đôi lông mày lại.



      "Bị té liền đủ mất mặt rồi, con làm sao còn dám cùng thầy giáo ." . An An tránh né ánh mắt của mẹ, có chút tự nhiên giãy dụa bắp chân.



      Ánh mắt của con trai, tự nhiên thể thoát khỏi ánh mắt của An Thần, thằng nhóc này dối.



      "An An, thành khai báo, có phải cùng bạn học đánh nhau hay ?" .



      Giữa con trai với nhau đánh lộn đánh lạo cũng là chuyện bình thường, nhưng thể dung túng thói quen dối của con trai.



      Ánh mắt An An trốn tránh, hề chuyện nữa.



      "Được rồi, trở về rồi hãy , đầu gối của con cần xử lý."Tô Thiển nhìn hai đầu gối của An An sưng đỏ lên to, đau lòng thôi, con trai da mịn thịt mềm, người lớn nhìn thấy đều chịu nổi, con trai làm sao có thể chịu được.



      Ánh mắt bén nhọn của An Thần nhìn con trai cái, chuyên tâm lái xe.



      "Có phải rất đau hay , mẹ xoa cho con." .



      Ngược lại khó được An An khéo léo gật đầu cái, trước vẫn cố nén , vào lúc này bị ba mẹ xem thấu, cũng nhịn nổi nửa rơi nước mắt.



      Hoa Tử mới vừa xử lý tốt vết thương của Tiểu An An , điện thoại của An Thần reo lên, tiếp điện thoại xong, trong mắt của cuối cùng lên tia thâm ý.



      Đem bà xã kéo ở bên nửa ngày, Tô Thiển vào lúc này mới hiểu được, tình cảnh là con quỷ nhà Mộ Dung kia nghịch ngợm gây nên chuyện.



      "Bé con kia cũng quá gây rồi, em nghĩ thế nào cũng cảm thấy con em sinh mạng quá an toàn." .



      Tô Thiển nhíu mày , bắt đầu lo lắng cuộc sống An An về sau ở trường học.



      An Thần cười rộ lên rồi ôm eo thon của Tô Thiển ma sát: " lại là cảm thấy tốt vô cùng, hóc con vậy mà có thể tha thứ." .



      người đàn ông con trai, so với những đứa con trai khác chỉ biết khóc nhè dũng cảm hơn nhiều, đây mới là con trai của An Thần .



      Tô Thiển liếc cái, khỏi nhớ tới hôn ước giỡn khi còn bé kia, ngẫm lại về sau nếu là hai người thành đôi, đoán chừng nhức đầu chết.



      "Con trai, như thế nào? Cảm thấy bớt đau hơn chưa?" .



      Tô Thiển mạnh mẽ ôm con trai bảo bối, hôn rồi lại hôn lên gương mặt của con.



      An An thận trọng nhìn mặt cười của ba ba, có chút buồn bực, bình thường tình huống này xảy ra, phải ba ba trước hết là đen mặt hay sao?



      Nhìn ba ba mấy lần, phát sắc mặt vẫn thay đổi, trong lòng thở ra hơi, lần đầu tiên giống như đứa bé ôm cổ của Tô Thiển mở miệng: "Mẹ, con muốn ăn bánh trứng." .



      Tô Thiển kinh ngạc nhìn hai mắt của con trai, tâm tình tốt lên rất nhiều, ngắt cái mũi của con trai cưng chiều: "Tốt, chúng ta ăn bánh trứng." .



      Khó mà gần gũi cùng con trai, dĩ nhiên hưng phấn. Rất nhiều lần suy nghĩ, đây rốt cuộc có phải là con trai của , sao mà cao ngạo vậy kia chứ?.



      Trong lúc ăn cơm , Mộ Dung Kiệt Tu cùng Ngải Tuyết liền dẫn hai đứa bé tới, dĩ nhiên là vì chuyện của Tiểu An An.



      Bọn họ về nhà nghe thấy Tử Tử ( Mộ Dung Vũ Triết ) , Nha Nha ( Mộ Dung Yên Nhiên ) ở trường học nghịch ngợm gây , đem dây giày của An An buột vào chân bàn hại An An ngã nhào, trong lòng luôn áy náy, tự mình đến xem chút mới yên tâm.



      "Chú An, dì Tô, con biết sai rồi." Nha Nha chạy đến trước mặt của Tô Thiển nhào thẳng vào trong ngực của , trong miệng vừa xin lỗi, dáng vẻ trịnh trọng.



      Tô Thiển thể làm gì khác hơn là cười lên rồi dứt khoát nâng bé ngồi lên đùi của mình, giả bộ tức giận: "Tiểu Nha nha, con đem chân của Tiểu An An làm sưng lên, con phải chịu trách nhiệm đối với con trai nhé." .



      "A, cái này con hiểu biết , mẹ cậu ấy là ông xã tương lai của con, con chịu trách nhiệm với cậu ấy." .



      Nha Nha vỗ ngực bảo đảm, Tô Thiển bị làm cho rối rắm, cuối cùng mới mạnh mẽ nén cười lại đem bé ôm sát mấy phần, tiếp tục trêu chọc bé: "Mẹ con ?" .



      Nha Nha gật đầu, nho chút nào để ý đến vẻ mặt lúng túng đen thui của Ngãi Tuyết.



      Mọi người nhất thời cười rộ lên, mặt của Tiểu An An đen lại, yên lặng nhìn những người lớn miệng cười có hình tượng, cắn răng, cứ như vậy buồn cười sao?



      "Vậy được, có câu này của con liền yên tâm nhiều, dâu xinh đẹp như vậy, An An nhà có phúc khí." .



      Tô Thiển rất vui mừng, con nít đứa nào cũng đáng như vậy, vỗ vỗ cái mông của bé chỉ vào An An cùng Tử Tử ngồi ghế sa lon chơi hăng say: " chơi ." .



      Nhìn ba đứa trẻ chơi cùng chỗ, mấy người khóe miệng càng cười lớn hơn.



      "Hôm nay tới đây còn có chuyện phải , Doãn Phỉ Phỉ được người khác cứu , các thời thời khắc khắc cẩn thận chút, lo lắng trả thù, chúng ta mau chóng bắt được ta, cùng Ngải Tuyết nếu muốn xảy ra chuyện gì, ra ngoài cũng phải mang theo người, mấy đứa bé ở trong nhà tương đối an toàn, đặc biệt là giờ học của thầy giáo. Chuyện này, tôi cùng An Thần xử lý tốt, các ra cửa cẩn thận chút là tốt rồi." .



      Mộ Dung Kiệt Tu sắc mặt nặng nề, có thể từ trong tay và An Thần cứu người , đời này đúng là nhiều lắm.



      An Thần tròng mắt híp lại mang theo vài phần suy nghĩ sâu xa, sợ rằng có nội gian!



      Tô Thiển cùng Ngải Tuyết liếc mắt nhìn nhau, sợ rằng lại có chuyện tốt xảy ra.



      Họ tại cũng có gì, ở trong lòng, các con mới là quan trọng nhất, rất đúng, vì để tránh cho phiền toái cần thiết, vẫn là lũ trẻ ở nhà vẫn tốt hơn.



      "Chúng ta đến thư phòng rồi ." .



      An Thần đứng dậy, nhìn Mộ Dung Kiệt Tu cái, Mộ Dung Kiệt Tu nhàn nhạt gật đầu, thâm trầm nhìn hai người phụ nữ bên cạnh.



      Bọn họ cũng có gì, chỉ sợ sơ ý chút bị trả thù người phụ nữ của bọn họ.



      Tô Thiển cùng Ngải Tuyết kinh ngạc nhìn hai người vào thư phòng, trong lòng đại khái cũng hiểu, chuyện này, phải đơn giản như vậy, cần cẩn thận mới phải.



      "Cũng qua sáu năm rồi, nghĩ tới còn phải quan tâm chuyện này, ban đầu nên để ta sống.". An Thần nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt lại thâm thúy.



      "Vừa bắt đầu chúng ta biết liền triển khai điều tra, rất có thể là bộ hạ trước kia của Tây Tác, ít năm trước bọn họ cứu nhiều lần như vậy, cũng phải lần đầu ôm thất bại quay về? sớm nghe những người đó rất trung thành, cuối cùng là thấy được."
      Last edited by a moderator: 30/7/14
      wjuliet43 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :