1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bà Xã, Ngoan nào! - Thiên Diện Tuyết Hồ

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG]
      Giống như là lấy được lệnh đặc xá, Lưu Hoa hướng về phía An Thần cúc cung mấy cái sâu, rời trông chớp mắt có ảnh hưởng đến An Thần.

      "Kia, lão Đại, chúng tôi cũng ra ngoài ha, có chuyện gì liền bấm chuông." , Y Na níu lấy ống tay áo của Bân Tử, ý bảo mau rời khỏi phòng, cẩn thận dẫn lửa lên thân.

      Nhìn bọn họ đều rồi, An Thần lúc này mới từ từ hoạt động thân thể hướng đến gần , nghiêng thân thể ôm chầm , sắc mặt của trắng bạch làm cho đau lòng, hốc mắt dần dần ươn ướt, vuốt đôi gò má lạnh như băng của , đau lòng dồn lại chỗ, đều là lỗi của , đem hại thành cái bộ dạng này, đáng chết.

      "Bảo bối, em mau tỉnh lại có được hay ? cần như vậy hành hạ chính em, ông xã của em cũng đau lòng , đau lòng muốn chết, em xem chút, ông xã em đây phải cũng tỉnh rồi sao? Hoa Tử lừa gạt em, chờ em tỉnh lại, em muốn làm gì cũng bằng lòng, van cầu em mở mắt nhìn chút, có được hay ?" .

      "Em thể đối với như vậy có được hay ? Miệng vết thương ở ngực của còn đau lắm, chẳng lẽ em muốn tâm của cũng bị thương sao? Còn có Bảo Bảo, Bảo Bảo của chúng ta mới ba tháng đầu thôi, em cũng thể cứ ngủ như vậy, cùng Bảo Bảo cũng tha cho em." .

      "Em còn có tỉnh nha? Con heo lười, em ngủ nhiều ngày như vậy em còn ngủ sao? Nếu em còn ngủ con heo Bảo Bảo cũng lớn đến lúc đó em cũng đừng la hét muốn giảm cân a, cho phép." .

      "Em biết , Mộ Dung đại ca cùng thương lượng, bất kể em sinh con trai hay con , chúng ta đều cùng bọn họ kết thành thân gia, em thể nằm mãi như thế này được, đối với Bảo Bảo tốt em có biết hay ?" .

      "Con heo lười, ngực của đau quá, em đứng lên giúp xoa có được hay ? Ông xã em van cầu em, nhanh lên chút mở mắt ra nhìn , nha, ngực chảy máu rồi này." .

      "Nếu em còn tỉnh, tôi đánh mông em đấy nhé." .

      "Sao em còn chưa tỉnh? Cẩn thận tôi kêu Hoa Tử tới chích cho em đó, cái kim kia cực lớn..., em phải là sợ chích nhất sao?" .

      "Tiểu bại hoại, nhiều như vậy em vẫn còn chưa tỉnh, quyết định phút để ý tới em." .

      Đến cuối cùng, lại ô yết, rốt cuộc muốn làm như thế nào mới có thể tỉnh lại, chưa bao giờ cảm giác mình thất bại như tại, vô dụng, sợ hãi, kinh hoảng.

      Bảo bối, em cho biết, muốn làm thế nào em mới có thể tỉnh lại, ông xã em phải làm sao, em mới có thể sống vui vẻ chút.

      xứng chức ông xã, có bảo vệ tốt vợ của mình.

      Thời gian lại qua tuần, vết thương của An Thần cơ bản khép lại, Tô Thiển cũng có tiếp tục tiêm thuốc an thần nữa, trong tiềm thức của đặc biệt an tĩnh, điều này làm cho An Thần hết sức bất an, giống như là người sống đời sống thực vật, linh hồn có ở trong thân
      thể, nằm ở lại đây chỉ là cái xác.

      An Thần trước sau như ở bên giường cùng chuyện, càng ngày sắc mặt càng như đưa đám, càng ngày càng gấp gáp hơn. Hơn nửa tháng rồi, còn tỉnh lại, làm sao bây giờ?.

      Nhiễm Mạn ở cửa sổ nhìn mà nóng lòng, nhất thời xung động, trực tiếp vọt vào đem An Thần quăng sang bên, ghé vào bên tai của kêu to: "An Thần, trời ơi, làm sao bây giờ, An Thần chết rồi." .

      Ánh mắt An Thần lạnh lẽo, cứng rắn lôi ra đẩy ra ngoài, lúc này, vốn là nguyện ý tỉnh, lại còn dám làm như vậy với .

      Tìm chết! ! !

      Phanh,cửa phòng đóng lại, xoay người nổi giận đùng đùng, sau đó thân thể hung hăng giật mình.

      xác định ấy sao sao?

      Đây là tình huống gì? Người phụ nữ của mở mắt, ánh mắt bị mờ rồi hả? Cư nhiên nhìn thấy người phụ nữ của mở mắt! ! !

      Chậm rãi tới, dám tin nhìn chăm chú, đúng vậy, có mờ mắt, Tô Thiển quả mở mắt, chỉ là ánh mắt trống rỗng cực kỳ, có thể hề có tiêu cự.

      An Thần đâu còn quản được những thứ này, kích động nhào tới hướng về phía ánh mắt của hôn rồi lại hôn, thanh cực kỳ run rẩy: "Bảo bối, em tỉnh, đây là sao? Em tỉnh lại?" .

      Tô Thiển chỉ nhìn chằm chằm trần nhà, đối với An Thần lời làm như mắt điếc tai ngơ, trong đầu vẫn có thanh "An Thần chết rồi, An Thần chết rồi, An Thần chết rồi. . . . . ." .

      "Bảo bối? Bà xã? Em nhìn nha, là An Thần! ! !" . An Thần gấp gáp, tỉnh tỉnh, như thế nào chút phản ứng cũng có?

      "! ! ! ! ! ! !" .

      Tô Thiển chợt ngồi bật dậy, tiếng ‘ ’ rống tê tâm liệt phế: "An Thần chết, An Thần thể nào cái chết, tôi muốn, tôi muốn! ! !" .

      An Thần lập tức ôm chặt lấy , gật đầu liên tục: "Vâng, có chết, chết, bảo bối, em xem, còn rất tốt đứng ở trước mặt em này, ngoan, em phải sợ." .

      Bộ dáng Tô Thiển hoang mang sợ hãi khiến An Thần vừa mừng vừa lo, vui chính là rốt cuộc có chút phản ứng, sợ hãi như vậy, chứng minh vẫn còn , lo chính là phản ứng của quá lớn, bị kích thích sâu như vậy, phải cần nhiều thời gian mới có thể hoàn toàn thoát khỏi bóng ma này, hơn nữa, xúc động lớn như vậy , đối với Bảo Bảo trong bụng là chuyện tốt chút nào.

      Tô Thiển vùi đầu bả vai của , ánh mắt dần dần ảm đạm xuống, trong miệng giọng nỉ non: " chết có đúng hay ? quan tâm tôi có đúng hay ? trách tôi có đúng hay , tôi vô tình như vậy , tàn nhẫn như vậy, có tim có phổi như vậy, nhất định thương thấu tim của , cho nên quan tâm tới tôi, buông tha cho tôi, cũng muốn gặp lại tôi, có đúng hay ?" .

      Giây phút này, lòng của An Thần giống như là bị ngàn vạn cây kim ghim qua, rất hay rất tuyệt hảo, lại để cho người đàn ông nhịn được muốn khóc.

      " phải vậy, phải như thế, An Thần làm sao nhớ em, An thần em như thế, thế nào lại trách em, thế nào lại buông tha cho em, bảo bối, em nhìn lại chút nhìn xem tôi là ai." .

      Đỡ bả vai của , cố gắng để cho nhìn mình, phát ánh mắt của vẫn còn trống rỗng như lúc trước, trong mắt căn bản là nhìn thấy vật gì, giống như giờ phút này đứng ở trước mặt của cũng hoàn toàn tia phản ứng, cả người của còn đắm chìm tại lời dối chính mình chết, cách nào tiếp nhận lời của .

      An Thần cắn răng, muốn đem Lưu Hoa cùng Nhiễm Mạn hai người ném vào cốc Đại Liệt ở Châu Phi cho sói hoang ăn.

      Tô Thiển nhắm mắt lại lần nữa, vùi đầu bả vai của có động tĩnh.

      Sắc mặt An Thần nhanh chóng lạnh như băng, vội vàng nhấn chuông, xảy ra chuyện gì, phải tỉnh rồi sao? Tại sao lại ngủ? Xảy ra tình huống gì đặc biệt sao , nhanh điên mất rồi, ai có thể đến cứu ?

      Hoa Tử mấy người vội vội vàng vàng chạy tới, làm loạt kiểm tra sau mới thở phào hơi, xoa xoa cái trán đổ đầy mồ hôi, u oán thở dài cái: "Thời điểm ấy ngủ mê man vẫn mơ từng giai đoạn, sau khi bị kêu tỉnh, tinh thần mệt mỏi, vào lúc này ngủ lại." .

      An Thần lúc này mới thư giãn hơi, như cũ xác định hỏi: " xác định ấy sao sao? Tốt lắm? giống như trước vẫn ngủ mê mang?" .

      Hoa Tử trịnh trọng gật đầu, liền vỗ ngực bảo đảm: "Tôi dùng nhân cách bảo đảm, chị dâu sống lại." .

      An Thần hận được muốn cởi xuống giày da đập tới, cuối cùng cố nén xuống, nghiến răng nghiến lợi liếc cái: "Nhân cách của có mấy cân? Trị giá bao nhiêu tiền?" .

      Hoa Tử nghỉ xả hơi, thuận theo, thậm chí dậm chân: "Lão Đại, khi dễ người." .

      An Thần mắt lạnh: "Mau cút." .

      Lưu Hoa gì, qua sông rút cầu, An Thần chính là người như thế.

      Tô Thiển ngủ giấc này ngủ lâu, ít nhất An Thần cho là như thế, ở bên giường nhìn chòng chọc ước chừng bốn giờ, mới nhìn thấy mở đôi mắt mất sáng bóng trước kia ra.

      "Bảo bối?" .

      Tô Thiển khép hờ con mắt, sau đó mở ra, lẩm bẩm : "Tôi lại nằm mơ." .

      Những ngày này, ngủ thấy rất nhiều mộng, tất cả đều là về cùng An Thần những ngày qua, ấm áp như vậy, hạnh phúc như vậy, cũng kinh tâm động phách như vậy, giấc mộng cứ lặp lặp lại như thế, lòng của cũng đau đớn nhiều lần như thế, điều này làm cho cứ đắm chìm trong mộng muốn tỉnh lại, muốn tỉnh lại, trong thực An Thần có ở đây cùng , bỏ qua , chỉ có ở trong mộng, mới có thể thời thời khắc khắc canh giữ ở bên cạnh , vuốt mặt của , cảm thụ nhiệt độ của người , có như vậy mới phát giác được mình cùng ở cùng nhau.

      Hốc mắt của An Thần lập tức đỏ lên, trong mộng của chẳng lẽ đều là sao? Những ngày này, làm rất nhiều mộng như vậy sao?

      " có, bảo bối, ngươi xem chút, tôi có chết nha, Hoa Tử lừa gạt em, ta là đồ bại hoại." .

      " , nếu tin, em sờ tay bàn của tôi, sờ xem tôi có nhiệt độ hay ." .

      Tô Thiển thẩn thờ theo dõi , ở trong mộng, cũng nghe qua rất nhiều lời như vậy, giống như là có người thời thời khắc khắc ở bên tai những lời như thế, từng lời ràng như vậy. Nhưng là, như vậy cũng là mộng, cho đến khi bên miệng truyền đến xúc cảm ấm áp, thần trí mới trở về ít, chân mày nhíu chặt lại, mở mắt to nhìn cái đầu to lớn ở trước mặt đung đưa, ôm loạn gặm, lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo lại, lời xòe bàn tay cho ra chưởng, vừa đúng lúc đánh trúng vào vết thương ngực của , An Thần kêu rên, sắc môi nhanh chóng trắng bệch.

      Tô Thiển hơi hơi hí mắt, có chút mờ mịt nhìn chằm chằm trước mắt vẻ mặt An Thần biểu lộ vô cùng thống khổ , rốt cuộc nhịn được lên tiếng: "An Thần? ? ?" .

      Này, giống như phải ở trong mộng?

      phải chết rồi chứ?

      Nghĩ như vậy, ngược lại thản nhiên ít, sinh, sinh, chết, cũng sống mình.

      Tình đại khái chính là cái tư vị này , cho dù thương tích khắp người cũng muốn ở chung chỗ.

      An Thần ánh mắt sáng lên, ho khan hai tiếng chạy tới: "Em tỉnh, biết tôi là ai sao?" .

      Tô Thiển chớp chớp đôi mắt to vô tội, đưa tay ôm lấy : " ở đây cái gì vậy, là chồng tôi, tôi dĩ nhiên biết ." .

      An Thần nội tâm kích động lợi hại, các ngón tay đan vào tóc của ,
      nghẹn ngào: "Em tha thứ cho có phải hay ? Em so đo việc làm của ông nội có phải hay ?" .

      Tô thiển nhìn thấy An Thần khóc, càng khóc dữ dội hơn chút, lắc đầu: "Em nghĩ thông suốtrồi, em trách , đó phải là lỗi của , xin lỗi, chúng ta đều chết hết em mớinghĩ thông suốt, ông xã, trách em ngu độn." .

      An Thần nghe hồ đồ, nhìn vào đôi mắt thanh thuần của lúc lâu mới suy nghĩ ra vấn đề, lại có chút dở khóc dở cười: "Bé ngốc, ai chúng ta chết? Em nhìn xem chút chung quanh, em biết nơi này là nơi nào sao?" .
      Last edited by a moderator: 30/7/14
      wjuliet43 thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG][​IMG]
      Nhiễm Mạn gật đầu,Tô thiển tỉnh là tốt rồi, lo lắng nếu như ấy thành người thực vật.

      Ánh mắt của TôThiển khắc cũng có rời khỏi An Thần, giống như là đừa bé, nhúc nhích, chớp chớp mắt, lại làm như thấy.

      "Ông xã của em dáng dấp có phải rất đẹp mắt hay ?" . An Thần ôm chầm , nhàng đem dựa vào bả vai của mình, thương tiếc, phất mái tóc bên tai của , cười nịnh nọt.

      Tô Thiển lời nào, lại ngừng gật đầu.

      Đẹp mắt, cực kỳ đẹp mắt, bọn họ có chết, đây là , có chết, là muốn bấm bắp đùi của mình chút. . . . . .

      Lòng của An Thần như đu dây bay lên cao, lòng thỏa mãn khóe miệng của cũng cong thành nụ cười nhìn đẹp mắt, người phụ nữ của luôn luôn bài xích sắc đẹp của .

      ra là trưởng thành thành bộ dáng giống nghiệt, cũng phải là dùng được.

      chưa bao giờ giống như lúc này cảm thấy mình may mắn vì mình lớn lên rất đẹp trai,người phụ nữ của thích chính là may mắn lớn nhất của .

      "Nhưng mà dáng dấp của em khó coi chết được, chỉ là có ý định ghét bỏ em." .

      Vừa vặn tâm tìnhcủa An Thần rất tốt liền nhịn được mở miệng cười giỡn, những ngày buồn khổ rốt cuộc là quá khứ, nhất định ngày mai tốt đẹp hơn.

      Tô Thiển nâng đầu lên ngẩng đầu nhìn : " ra , cái này có thể ghét bỏ ." .

      "Bà xã, cái này, ngại." . cười to, thuận thế ôm eo của nhấc bổng lên, múa xoay quanh khắp phòng, giống như thế giới chỉ còn lại có hai người bọn họ vậy.

      Nhiễm Mạn bưng cháo loãng nấu xong đứng ở cửa phòng, nước mắt từng viên từng viên lăn xuống , đây được coi là trong họa có phúc, bọn họ rốt cuộc cũng tiêu tan hiềm khích lúc trước, có phải hay liền đại biểu về sau còn có bất cứ chuyện gì có thể chia rẽ hai người?

      "Mimi ~~" .

      Tô Thiển nhảy xuống khỏi lồng ngực của An Thần, có chút yếu đuối hướng về phía Nhiễm Mạn chạy tới, An Thần lập tức tiến lên đỡ , giận trách: "Thân thể em còn chưa có khôi phục sức sống trước kia, cho em xuổng khi chưa cho.

      gật đầu ý bảo Nhiễm Mạn đem cháo bưng vào , sau đó thổi lại thổi từng miếng từng miếng, xác định còn nóng mới đưa đến trước miệng cho ăn.

      Tô Thiển quan sát Nhiễm Mạn, tròng mắt sưng sưng hồng hồng , ấy lại vì mình lo lắng rồi.

      "Mimi, cậu bơm mắt tốn tiền à?" .

      Tô Thiển kéo qua, rút ra khăn giấy lau sạch nước mắt bên má của , giễu cợt.

      Nhiễm Mạn đoạt lấy khăn giấy, hừ : " Bơm mắt, phẩu thuật thẩm mỹ, có thể tốn tiền sao! ! !" .

      Tô Thiển khóe mắt ý cười nồng đậm : "Vậy cậu còn dừng lại, tớ thường nổi đâu”.

      Nhiễm Mạn trợn mắt: " biết điều, tớ mới cẩn mấy thứ đó, người ta ràng là bị An thiếu gia làm cho cảm động ." .

      An Thần liếc cái, khóe miệng có chút ý cười, lại làm chuyện tốt.

      "Phương pháp của rất có tác dụng." .

      Nhiễm Mạn theo cười lên, chỉ còn lại Tô Thiển mơ hồ nhìn hai người, bọn họ cái gì phương pháp gì rất có tác dụng?

      Nhiễm Mạn ở phòng bệnh chừng lát liền tự giác rời , chỉ cần xác định Tô Thiển tốt lên, cũng an tâm, thời gian còn lại dành cho đôi vợ chồng chịu đủ đau khổ mới đúng nghĩa.

      " ăn." .

      Mới vừa ăn chén , Tô Thiển dạ dày đều khó chịu lợi hại, nhiều ngày như vậy ăn tí gì vào bụng, bây giờ ăn nhiều tí xác thực tốt chút nào.

      An Thần cũng miễn cưỡng , ăn chút cháo ấm cũng là tốt rồi, từ từ thể nóng nảy.

      "Em cảm giác như thế nào, có còn nơi nào thoải mái hay ? Nếu có nhất định phải với ông xã nếu cái gì cũng biết ." . Đỡ nằm xong, An Thần lúc này mới thuận thế nằm ở bên cạnh .

      Hơn mười ngày, lần đầu tiên cảm giác ra có ở cạnh bên cũng là chuyện vui sướng đến như vậy.

      Tô Thiển đem đầu dựa vào vai , đem cằm chống đỡ ở lồng ngực của ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh nhìn thấy ràng gày vòng, tâm lại đau đớn lên: "Ông xã, xin lỗi, lại để cho lo lắng rồi." .

      Nhìn đôi mắt sưng vù, ở trong lòng củaTô Thiển liền rất cảm động , nhất định lâu cũng có ngủ tốt.

      “Em hãy nghĩ ngơi chút , trông chừng cho em." .

      An Thần hôn lên trán của , giống nhau cảm động, ai người phụ nữ của có tim có phổi, câu tùy tiện cũng có thể làm cho lòng cảm động.

      Tô Thiển lắc đầu: "Những lời này phải là em với mới đúng, cho giành câu của em”.
      Last edited by a moderator: 30/7/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG]
      tại, nguyện ý dành tất cả tình hồi báo cho tình bỏ ra mình, tuyệt để cho lần nữa thương tâm cùng lo lắng, cố gắng cho hạnh phúc,cho cả hai cảm nhận được tình nồng đậm của đối phương

      Về phần chuyện tình của ba mẹ cũng cần giao phó cái gì cho , ông cụ An chết, nếu mà muốn báo thù cũng thể báo, còn người đàn ông này cũng muốn cưng chiều giống như cưng chiều chính mình, cho nên đối với ba mẹ, cảm thấy xấu hổ , thậm chí là bất hiếu .

      An Thần bảo bối của em, em nên làm cái gì bây giờ?

      Tỉ mỉ điều dưỡng mấy ngày, thân thể khôi phục cũng sai biệt lắm, trừ gầy chút, sắc mặt tái nhợt chút, cũng có nơi nào thoải mái, An Thần càng thêm đem cưng chiều như trân bảo hiếm thấy, so với trước kia chỉ có hơn chớ kém.

      Chỉ sợ dập đụng đầu, họp cũng phải dẫn ở bên người , ngày nào mọi người trong tòa cao ốc cũng đều thấy màng như thế, nhưng phàm là Tô Thiển thoáng chau mày che ngực, An Thần liền lập tức dừng lại công viêc trong tay hoặc là rời phòng hội nghị theo cùng nhau vào phòng vệ sinh. Những thứ này, mọi người trong Ám Dạ từ xuống dưới trải qua đoạn thời gian sau đều thích ứng sau căn bản quá quen.

      Tô Thiển ngược lại có chút ngượng ngùng, nhưng người đàn ông này quá cố chấp, cũng thể làm gì, so với trước kia bá đạo hơn chút, cũng chỉ là bá đạo đáng , cũng thể vâng lời theo ý tứ của , chẳng qua là cảm thấy có chút kiểu cách, người phụ nữ khác mang thai, cũng có thấy ai giống như phải quá cẩn thận như vậy.

      "Ông xã, em rất đau lòng nha ."

      Trong lúc tắm, Tô Thiển vuốt ve ít vết thương người , đau lòng thôi, trước kia mặc dù có, lại nhiều như vậy, trong đoạn thời gian này lạnh nhạt , mới có thể có thêm nhiều vết thương như vậy, vết thương mới vết thương cũ lần lượt thay đổi ở chung chỗ, đau lòng sao được.

      An Thần hé miệng cười ôm chầm , hai ngón tay vuốt vuốt tiểu đậu đậu: " có sao, ông xã sớm đau, bà xã đừng để ý đến những thứ kia." .

      Tô Thiển hốc mắt Hồng Hồng , tại sao có thể cho người ta thèm để ý, những vết sẹo này được có nữa.

      " phải đáp ứng em, về sau nhất định phải bảo vệ mình cho tốt, thể chịu nhiều vết thương như vậy nữa, nếu em tuyệt đối tha cho ." xong, Tô Thiển còn giương lên quả đấm , làm bộ làm được liền đánh .

      An Thần nghe lời gật đầu, từ phía sau đem tay vuốt lên bụng hơi gồ lên của , khẽ cắn lỗ tai : "Bà xã, em , Bảo Bảo của chúng ta là con trai hay con ?" .

      Tô Thiển lắc đầu: "Con trai hay con em đều thích, chẳng lẽ lại kỳ thị giới tính?" .

      " có, em sinh con cho đều thích, nhưng là càng hy vọng là con , cũng xinh đẹp đáng giống như em vậy, nhưng mà lại thể cũng y như em có tim có phổi, nếu như có nam nào con của chúng ta cũng có nhiều mệt mỏi a." .

      Giống như lời của Nhiễm Mạn , ai Tô Thiển rất mệt mỏi, nếu chú điểm nghị lực ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ ấy, quả nhiên là như vậy, đâu chỉ là mệt chết , quả thực là chết sống lại, nếu muốn chân chính lấy được Tiểu Tổ Tông này là quá khó khăn.

      Tô Thiển liếc cái, có chút bình tĩnh lên tiếng: " tôi, có mệt lắm ?" .

      An Thần lắc đầu lại gật đầu, vừa mới bắt đầu hơi mệt chút, bởi vì tính tình phải bình thường bình tĩnh, cơ hồ có gì có thể ở trong lòng của lưu lại điểm vết cắt, điểm này khiến An Thần tương đối hỏng mất, trong lòng cạy ra cái sừng liền sau đó tốt hơn nhiều, đối với mình có điểm tình cảm, chuyện này liền khá thuận lợi hơn rồi.

      Cho nên khi bắt đầu , liền đem quá trình này tưởng tượng thành cuộc cách mạng, từ từ , cũng tin trúng chiêu.

      "Em cũng hi vọng là bé đâu, ngộ nhỡ là con trai sao, dáng dấp cũng nghiệt giống , chẳng phải là gieo họa cho thiếu nữ đàng hoàng sao?" .

      An Thần nghe vậy cười rộ lên rồi, hơi thở phun khí nóng thổi vào cổ của , ấm áp, ngứa chút, để cho tim có chút đập nhanh.

      "Như vậy bà xã, ông xã nghiệt xinh đẹp, có phải hay cũng gieo họa đến cho em?"

      Tô Thiển cũng gật đầu phụ họa, sau đó lại bổ sung câu: " làm người như vậy khiến phụ nữ chúng em làm sao mà chịu nổi." .

      "Bà xã, sao, ngại. Ha ha." .

      Tô Thiển mắt lạnh: "Vậy em ghét bỏ em có được hay ?" .

      " được, em là của , ngoại trừ ra ai muốn ghét bỏ em đều đồng ý." .

      An Thần bá đạo quay đầu của lại, cúi đầu đôi môi đặt lên cái miệng đào







      nhắn động lòng người của , dùng sức mút thỏa thích, rất lâu có nếm được hương vị thấm vào ruột gan kia rồi.

      Tô Thiển thuận thế ôm cổ của để cho tiện hôn sâu hơn, đừng chính cũng là nhớ.

      Sau khi phen răng môi kịch chiến, An Thần lúc này mới rời môi của , nhìn khuôn mặt kiều mỵ của , thỏa mãn cười lên, bàn tay lướt xuống phía dưới, thẳng thăm dò vào bụi hoa, cười xấu xa: “Bà, thời gian ba tháng sớm trôi qua rồi, tại, em cho có được hay ?" .

      Tô Thiển mặt nhất thời hồng rỉ máu, cắn cắn môi lời nào, tại sao có thể hỏi như thế nha, trước kia phải đều là bất kể muốn hay đều làm sao.

      "Bà xã, em có thể cho được hay ?"Khi chuyện, đem vật nóng bỏng chống đỡ ở giữa hai chân của , chỉ chờ dạ tiếng liền chuẩn bị đấu tranh dũng rồi.

      Tô Thiển vẫn cắn môi lời nào, đầu cũng vùi sâu vào lồng gực của , đấm , làm như ở trách cứ nhận tình ý, mặc dù cùng làm vô số lần, cố tình mỗi lần đều xấu hổ vô cùng, thủy chung cũng cảm thấy ngượng ngùng.

      An Thần cười khẽ, người phụ nữ này, cùng làm nhiều lần như vậy rồi mà còn ngượng ngùng đấy.

      Khe khẽ đẩy vào, tiến vào có chút khốn đốn khó khăn, rất lâu có muốn qua, phía dưới có chút khô sáp, chỉ đành phải cố gắng nhịn chút xíu mà vào.

      Tô Thiển cau mày, bắt lấy bả vai: "Đau."

      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 30/7/14
      wjuliet43 thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương : 237
      Edit :linh ha
      Beta :quang hang

      cần!

      “Lắc đầu làm cái gì? phải là em muốn vì chồng mà sinh em bé sao?” An Thần đổi tư thế, ngồi dậy tiếp tục đẩy mạnh, giữ chặt đỉnh đầu cho động đậy.

      Tô Thiển lập tức gật đầu, quệt cái miệng nhắn rồi lầm bầm: “Muốn sinh sinh , em muốn”.

      Ai cũng sinh con khổ cực, bây giờ mang thai ba tháng mà có chút chịu nổi, vậy sau này cuộc sống khó khăn tới mức nào.

      An Thần nâng khóe miệng mỉm cười mê người, động eo, cảm nhận hạ thân khít khao của , tâm tình vui vẻ thôi.

      có em, sinh thế nào được? Em và , người nào sinh?”

      Tô Thiển cười giỡn, ngừng đung đưa hông theo , ngực phập phồng: “Ai cũng có thể, gấp cái gì, phải là có gì khó đó hả!!!”

      Tròng mắt nguy hiểm của An Thần híp lại, cúi người cắn lên cánh môi hơi lạnh của : “Em thế chi bằng nhìn chút”.

      Người phụ nữ chết tiệt, muốn chết rồi sao, mà chẳng hiểu sao lại coi trọng hơn tất cả những người phụ nữ khác.

      Tô Thiển có chút ủy khuất nhìn , khàn tiếng: “Dù sao em cũng sinh, có cũng sinh, chuyện này thể bắt ép em”.

      vốn dĩ có ý định có con sớm như vậy, sinh đứa là quá lắm rồi.

      An Thần bất đắc dĩ, đành nắm chặt eo tiếp tục ra sức vận động, được rồi, tiên sinh , về sau từ từ thuyết phục vậy.

      Sau hồi vận động, hai người đều mướt mồ hôi, lần nữa chui vào phòng tắm, Tô Thiển lại bị cuốn chặt, phải mặc cho An Thần giặt mình sạch , như thể hoàng hậu nương nương hưởng ngàn vạn sủng ái.

      An Thần ngồi trước gương trông chừng , chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như vậy, chuyện náo loạn làm nhức đầu cũng thần xui quỉ khiến mà được giải quyết, giờ vẫn biết đó rốt cuộc có phải may mắn hay .

      điều ràng là từ nay về sau, giữa bọn họ tồn tại cách trở nào nữa, đây là chuyện mà vui mừng nhất.

      từng mong chờ ngày này, thời gian dài rồi, và bảo bối Tô Thiển, cũng có thể tốt đẹp như Mộ Dung và Ngải Tuyết.

      Đây là chuyện nghĩ tới lâu, giờ có thể thực khiến có cảm giác thực tế.

      là Tô Thiển tha thứ cho , nhưng hiểu bỏ qua được chuyện ba mẹ, chỉ là còn đem hết trách nhiệm, tội tình đổ lên đầu . Trong lòng , nhất định vẫn còn cảm giác tội lỗi với ba mẹ, nhưng sao, từ từ bồi thường, trước sau như thay gia đình chuộc tội, nếu , những Tô Thiển khúc mắc trong lòng, chính cũng dễ chịu hơn.

      Nhìn Tô Thiển bụng ngày càng lớn, An Thần cũng ngày càng khẩn trương. Tô Thiển bớt nôn nghén lúc nào cũng vui vẻ, nhàn rỗi, lúc tìm Nhiễm Mạn tâm , lúc chạy đến nhà Ngải Tuyết uống trà chuyện phiếm, hai người cùng nâng bụng bự chơi đùa, sau đó bị người đàn ông với khuôn mặt nghiêm túc, khẩn trương ôm về phòng.

      nhìn trời đêm rất lâu, cũng thâm trầm nhìn , Tô Thiển đối với có cảm giác áy này cùng cảm kích nên lời.

      Ngải Tuyết An Thần đánh thắng Vạn Dạ mấy lần, cần nghĩ cũng biết là bởi vì , đôi lúc cảm giác như mình là mầm gieo họa, giày vò hai người đàn ông ưu tú thành ra cái dạng này.

      rất muốn cho biết rằng lòng vẫn luôn coi trai, người thân. Mấy câu đó ra tới cửa miệng nhưng chứng kiến khuôn mặt đầy mê luyến của lại bị nuốt vào.

      Có lúc chính cũng nghĩ được, dù dáng dấp của cũng tạm được, nhưng thể coi là xinh đẹp, vóc người thon thả, thẳng ra là mảnh khảnh, tính tình vừa tệ vừa cổ quái, vậy còn hiểu biết, làm sao lại khiến cho hai người đàn ông này phải bỏ ra nhiều đến vậy.

      Ngược lại, cảm thấy Nguyệt cùng Vạn Dạ là xứng đôi nhất, ấy ưu nhã hào phóng, hiền thục, đoan trang, lại hiểu biết, khó trách bao người si tình, ấy cùng mới đúng là trai tài sắc, người người hâm mộ.

      như vậy với An Thần, cũng chỉ cười. Người đàn ông nếu nhận định người phụ nữ dù người đó có dịu dàng, xinh đẹp, hay hiểu biết, trong lòng họ luôn coi người phụ nữ đó là tốt nhất. khi có được suy nghĩ này thể nào tiến tới với người phụ nữ khác được nữa, nếu vẫn còn có thể tiếp nạp chính là chưa đủ sâu.

      khâm phục Vạn Dạ nhưng cũng kiêng kỵ Vạn Dạ, nếu phải cậu ta cùng chung người phụ nữ với , tin chắc bọn họ trở thành bạn thân. Đáng tiếc, An Thần trời sinh hay ăn dấm, cho phép mình và bạn thân đều có chung bảo bối, thừa nhận, chính là ích kỉ và bá đạo như vậy.

      Lấy được Tô Thiển là cố gắng và may mắn của , thử nghĩ lại, nếu cuối cùng Tô Thiển Vạn Dạ, chắc chắn là sống nổi, dù có người thấy có tiền đồ, nhưng Tô Thiển là toàn bộ thế giới của , nếu cả thế giới mất , còn sống để làm gì?

      Trong thế giới ái tình, luôn có người vui người buồn. Nên trong cái chốn hoàn thiện đó, phải dựa vào chính mình để đạt tới hoàn mĩ, may mắn thay, chỉ cần có Tô Thiển, chính là hoàn mĩ.

      “Chồng, nghĩ gì đến mất hồn thế?”

      Tô Thiển vẫy vẫy tay trước mắt , thần sắc có chút quái dị.
      Last edited by a moderator: 30/7/14
      wjuliet43 thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 238
      Edit : Mỹ Khanh


      [​IMG]

      [​IMG]

      Ngải Tuyết vừa lắc lắc tay em bé vừa trả lời: “ đâu, đừng lo lắng quá, nó chỉ trượt cái là ra rồi, thể nào đau”. còn cười cái khích lệ.

      Nghe lời , Mộ Dung Kiệt khóe mắt hơi giật, nhìn vợ, còn ở đó mà lừa người khác, biết lúc nãy trong phòng hộ sinh là ai la hét đến kinh thiên động địa nữa a.

      An Thần cảm kích nhìn Ngải Tuyết, biết trong lúc sinh, đau đến nỗi đại ca chịu nổi liền trực tiếp vọt vào phòng hộ sinh với .Nếu mà với Tô Thiển, chắc chắn người nào đó nhất định lo lắng khẩn trương đến khi sinh mới thôi.

      Tô Thiển nghe vậy liền thở phào nhõm, bàn tay nắm lấy tay An Thần cũng buông lỏng, quá dùng sức.

      cùng Kiệt qua , sinh ra dù là con trai hay con , hai nhà chúng ta đều kết thông gia với nhau, giờ còn tính đây?”Ngải Tuyết đưa con cho Kiệt bế, lười biếng nằm vào ổ chăn, ra rất muốn xuống giường, nhưng lại bị cưỡng chế phải ngoan ngoãn nằm lại.

      Tô Thiển hé mắt nhìn An Thần, cười bảo: “Nếu hai đứa nhóc có duyên với nhau, dĩ nhiên càng tốt hơn chứ sao!”



      Sau chuyến thăm Ngải Tuyết, tâm tình Tô Thiển liền trở nên tốt hơn, An Thần hiểu, đó là bởi vì Ngải Tuyết khó hiểu, cũng có lúc hiểu được, người sợ trời sợ đất như , như thế nào lại sợ đau đến mức chấp nhận được như vậy!!!

      Ngày Tô Thiển sinh, sắc trời được tốt lắm, chính xác , phải xấu bình thường, chỉ mưa như trút nước, mà cuồng phong gào thét như đòi mạng người. Giống như tâm trạng của người nào đó.

      bị đưa vào phòng hộ sinh 16 tiếng, nhiều lần đau đến nỗi ngất , thanh la hét kia làm An Thần đứng ngồi yên. Ngải Tuyết lúc trước chỉ là khó sinh, nhưng Tô Thiển lại nguy hiểm hơn nhiều, nước ối sớm vỡ, nhưng đứa bé lại chịu ra ngoài. Hoa tử với , nếu trong tiếng nữa, đứa bé còn chịu ra chỉ có thể lựa chọn sinh mổ (c-section).

      Tuy ảnh hưởng tới sinh mạng, nhưng nhiêu đó cũng đủ làm cho An Thần hận đứa con này đến nghiến răng nghiến lợi. Dám hành hạ bà xã bảo bối của đến như vậy, chờ , cần biết trai hay cũng tận tình mà “dạy bảo”.

      Tô Thiển sắc mặt trắng bệch, đầu ướt nhẹp mồ hôi, chút hơi sức cũng có. Bác sĩ ở bên ngừng cổ vũ . lại chỉ biết lắc lắc đầu, được, được, còn tí sức lực nào, có cảm giác như sắp chết đến nơi vậy.

      “Thiếu phu nhân, hít sâu vào, thêm chút sức nữa!”. Bác sĩ rối rít khích lệ , trán cũng toàn là mồ hôi.

      Tô Thiển cắn môi, sinh con cư nhiên chính là loại đau đớn nhất mà từ trước tới biết! Đúng là gạt người mà! ngốc nghếch mới tin Ngải Tuyết, là đau chết rồi!!!

      được, chịu nổi nữa rồi, đứa bé này, sinh được.

      được bỏ cuộc, chị dâu , An thiếu gia ở bên ngoài chờ chị đó, ấy cũng như chị, sắp phát điên rồi, gắng thêm chút sức nữa được ? Vì bản thân chị còn có cả An thiếu gia nữa, cố thêm chút nữa!”. Hoa tử xoa xoa trán, lợi dụng An Thần phía bên ngoài tiếp thêm dũng khí cho .

      Đúng vậy, An Thần lúc này hận thể cước đá bay cánh cửa phòng cấp cứu . tại cực kì thấu hiểu, hiểu vì sao đại ca lại bất chấp tất cả xông vào bên trong. thể kiên nhẫn nổi nữa rồi.

      tưởng tượng nổi giờ thống khổ đến mức nào, chỉ bị tiêm thôi hoảng sợ, tại biết đau thành cái dạng gì rồi!!!

      Nhiễm Mạn chắp tay cầu nguyện. Người ngừng tới lui ngoài hành lang, nhưng ngọn đèn phòng hộ sinh vẫn đổi sắc. An Thần có cảm giác bị mất cảm xúc.

      Lúc thể nhịn nổi muốn cước đạp cửa vào, bên trong liền truyền đến tiếng khóc thanh thúy. Trong nháy mắt, mọi người thẳng tắp trợn mắt há to miệng hướng về phía cửa phòng cấp cứu.

      Sinh rồi?

      Rốt cuộc cũng sinh xong rồi?!

      lúc mọi người thở phào vui mừng, Hoa tử vội vội vàng vàng chạy ra, găng tay y tế dính đầy máu. Sắc mặt An Thần chợt trầm xuống, ánh mắt như chim ưng đăm đăm nhìn sắc mặt tái xanh của Hoa tử, im lặng.

      khí, lại lần nữa bị nén lại.

      “Tình hình bên trong như thế nào?”. còn bình tĩnh như bình thường, trầm mặc lúc, An Thần chớp mắt cái rồi mở miệng.

      Hoa tử lướt nhìn mọi người, cụp mắt : “Em bé được sinh ra an toàn rồi, nhưng, Tô Thiển lại bị rong huyết, có chút nguy hiểm tới tính mạng”.

      Rong huyết?

      Rong-huyết?!!

      An Thần cả người căng cứng, tiếp theo như bị sét đánh, xù lông rống: “Vậy cậu còn ở ngoài này làm gì? Nhanh cút vào cứu người cho tôi!!!”

      Hoa tử sợ điếng người, liên tục gật đầu, thiếu chút nữa đâm cả đầu vào của phòng cấp cứu, chẳng qua là muốn thông báo tiếng mà.

      Nghe tới rong huyết, lại còn nguy hiểm đến tính mạng, An Thần cả người như mất hết sinh lực, bất đầu phát run. Cảm giác muốn điên lên càng ngày càng nhiều.

      Nhiễm Mạn che miệng, nước mắt từng giọt từng giọt lớn rơi xuống.

      Rong huyết!

      là đáng lo sợ!!!

      “Nhanh lên cho tôi! Lôi toàn bộ bác sĩ phụ khoa của Mộ Dung tới đây! Ngay-lập-tức!!!”. An Thần như biến thành con báo, cuồng nộ nắm cổ áo Thánh Kiệt rống to. Tay phát run. sợ, đúng vậy, An Thần giờ phút này lo sợ.

      An Dịch làm dấu thánh, bước tới nhấn nhấn bờ vai An Thần an ủi: “Lão Đại, có chuyện gì đâu”.

      An Thần mơ mơ hồ hồ nhìn , người này bản lĩnh khác tuy bằng ai, nhưng linh cảm lại rất đúng. Nghe An Dịch thế, tâm tình cũng thoáng thả lỏng chút.

      Bất quá, tim, vẫn đập rất nhanh.

      Lòng bàn tay, mồ hôi lạnh như muốn tích tụ thành băng.

      Rất nhanh, phòng cấp cứu có thêm mấy vị bác sĩ đứng đầu phụ khoa chạy tới. An Thần chân như có bánh xe, cấp tốc muốn chạy theo vào, nhưng vẫn bị Thành Kiệt gắt gao kéo lại

      “Lão Đại, hay là xem em bé trước , là thằng nhóc !”. Vũ Đình cùng Y Na thấy hai người kia có chút chống đỡ được, liền vội vàng phân tán chú ý của .

      Nhiệt độ trong mắt thoáng giảm xuống thêm mấy độ, được lắm, nhóc con kia, dám đem bà xã bảo bối của hành hạ như vậy! Ta đây cần!

      “An thiếu gia, nếu tin tưởng, hãy giao Tô Thiển cho tôi!”Trầm mặc lâu, Lương Đình rốt cuộc cũng có dũng khí .

      Mọi người rối rít nhìn, tò mò xem xét, mặt đều có điểm nghi ngờ.

      ra từ sau tai nạn của ba mẹ , thấy máu liền sợ. Nhưng, tình huống tại, cho phép nghĩ nhiều đến thế!

      Nhiễm Mạn mắt chợt lóe sáng: “Đúng nha, chính là bác sĩ trẻ nhất xuất sắc nhất thế giới đứng đầu Y Học nha! Trời ạ, tôi thế nào lại quên mất chứ !!!”.

      Nhiễm Mạn vỗ ót, kích động muốn khóc.
      Last edited by a moderator: 30/7/14
      wjuliet43 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :