1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bà Xã, Ngoan nào! - Thiên Diện Tuyết Hồ

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 227. nên làm sao với bây giờ ?


      Tô Thiển vẫn như cũ có phản ứng, thẩn thờ nhìn về phía trước, đối với việc Nhiễm Mạn ra sức lay động cánh tay của làm như thấy.

      ra , tận cùng của tức giận và tuyệt vọng phải là khóc, cũng phải là nháo mà là im lặng, hoàn toàn có phản ứng.

      “ Cậu là người chết a ? chuyện .”

      Nhiễm Mạn thấy Tô Thiển vẫn để ý đến mình, trực tiếp đến trước mặt , xòe bàn tay ra quơ qua quơ lại, để mong nhận được chú ý.

      ngây thơ ” lâu sau, mới khạc ra bốn chữ.

      Nhiễm Mạn trợn to mắt: “Cậu tới thời kì mãn kinh a, bây giờ là tình huống gì đây ?”

      “ Cha mẹ của tớ là do ông nội của ấy giết chết.”

      “ Cái gì ? ông nội của ai ?”

      Nhiễm Mạn càng nghe càng mơ hồ, nhìn khuôn mặt chán chường của Tô Thiển, chân mày cũng nhíu chặt lại.

      “Ông nội của An Thần giết chết cha mẹ của tớ, tớ với ấy là kẻ thù.”

      Thân thể Nhiễm Mạn trong nháy mắt cứng ngắc, qua hồi lâu, hai người cũng gì, Nhiễm Mạn lo lắng cùng  khiếp sợ nhìn , vẫn như cũ thẩn thờ nhìn chằm chằm phía trước.

      “ Tiểu Tô Tô, tớ nấu cháo,cậu ăn chút .”

      Nhiễm Mạn đem Tô Thiển vào nhà, nhìn chuyện cũng động đậy, tâm tình càng ngày càng nóng nảy.

      ngày, An Thần tới vô số lần, đều bị chặn ngoài cửa, miệng lời nào, đồ cũng ăn, thân thể nào chịu được.

      “Cậu nhất định phải ăn chút cháo, tớ với đầu bếp, cậu muốn ăn cái gì ?”   đặt chén vào trong tay Tô Thiển, vuốt ve cánh tay của .

      Tô Thiển vẫn chuyện, rút cánh tay của mình ra, nằm xuống, có chút thống khổ nhắm hai mắt lại.

      “ Vậy cậu ngủ giấc , tỉnh lại hả ăn cháo, tớ kêu đầu bếp làm món khác cho cậu.”

      Xác định Tô Thiển ngủ, lúc này mới ra khỏi phòng, ngoài cửa, An Thần đợi nhiều tiếng đồng hồ, vừa bước ra khỏi cửa, Nhiễm Mạn liền hung hăng đẩy lảo đảo mấy bước.

      ruốt cuộc là cái thá gì, ngoại trừ nhà giàu chút, đẹp trai chút, có khả năng gì đem Tô Thiển nhà chúng tôi biến thành bộ dáng như thế này, tôi mặc kệ có bao nhiêu bản lĩnh, hại Tô Thiển thành cái bộ dạng này, tôi liền để yên cho .”

      Lúc này Nhiễm Mạn hoàn toàn thay đổi, thường ngày nhìn thấy An Thần, liền hận thể lập tức tìm chỗ chốn, cách xa, hoàn toàn là bộ dáng nhát gan, còn bây giờ nghiễm nhiên biến thành mẫu dạ xoa.

      sai, rất sợ khí thế cường đại người nhưng cũng đồng nghĩa với việc bạn bè thân nhất của bị khi dễ cùng uất ức, vẫn có thể thờ ơ.

      Tô Thiển là người bạn chơi thân từ đến lớn của , ai muốn làm tổn thương nó, đều đồng ý. Huống chi còn liên quan đến mối thù giết cha mẹ lớn như vậy, chú ấy vẫn luôn rất nhân hậu, thương người, thương chẳng kém gì Tô Thiển, đối với , kẻ thù của Tô Thiển cũng chính là kẻ thù của Nhiễm Mạn .

      chỉ có Tô Thiển tha thứ cho cũng tha thứ cho .

      “ Về chuyện này Bân Tử ràng với , bây giờ tôi muốn vào thăm ấy ”.

      An Thần đứng tại chỗ, ánh mắt có chút phức tạp, mặc dù bị đẩy cái nhưng giọng điệu vẫn ôn hòa như trước, Tô Thiển có được người bạn như thế là chuyện tốt.

      Nhiễm Mạn còn muốn ngăn cản lại bị Bân Tử kéo , ta đại ca rất vô tội.

      An Thần ngồi trước giường, lấy bàn tay của mình chà xát khuôn mặt , hưởng thụ hơi ấm mang lại.

      Giằng co ngày, ruốt cuộc mệt mỏi ngủ thiếp sao ? cái gì đều chịu ăn, nên làm sao với bây giờ ?

      Bảo bối, em cho biết, nên làm gì với em bây giờ ?

      ngủ rất an ổn, khóe mắt thỉnh thoảng còn chảy xuống nước mắt, dù ngủ nhưng thanh nức nở rất cũng có. An Thần biết cái này có phải hay là thương tâm tới cực hạn, cho nên mới tiếng động rơi lệ.

      tình nguyện giống buổi trưa hôm đó, hướng hét to, xô đẩy , đánh , thậm chí cầm súng chỉ vào cũng sao, dù gì đó cũng là phản ứng khi biết còn hơn như bây giờ có chút cảm xúc nào, càng tiếng, như vậy càng làm cho người ta lo lắng hơn.

      “ Tiến vào, tiêm chất dinh dưỡng cho ấy.” ăn cơm đúng quy luật, thời gian sau, nhất định dạ dày bị đau.

      Tô Thiển ngủ sâu, mũi kim vừa đâm xuống, liền tỉnh, hướng góc giường bò tới, trong mắt tràn ngập hoảng sợ.

      “ Bảo bối, đừng sợ…”

      “ Biến, cách xa tôi chút ”. Tô Thiển nhìn thấy liền nhăn mày, tay che lấy ngực vẫn còn đập kịch liệt do hoảng sợ lúc nãy, chân ngừng đá về phía , giống như nhìn thấy nhân vật khủng khiếp nào đó.

      Dưới đất lạnh như băng làm cho cau mày, xếp hai chân lại, lấy chân phải lạnh lẽo đạp lên chân trái.

      An Thần bất đắc dĩ, trước tiên chỉ có thể cho bác sĩ lui ra ngoài, sau đó chậm rãi đến gần : “ Nha đầu ngoan, tới đây, ngày gặp , em thấy nhớ sao ?”

      Tô Thiển lạnh lùng, hướng về phía bên cạnh từ từ di chuyển, tại sao chịu buông tha , ruốt cuộc kiếp trước gây nên nghiệp gì ?

      muốn nhìn thấy , tại sao lại phải nhớ ? cháu của kẻ thù, có gì tốt để nhớ ?

      Trong mắt An Thần thoáng qua tia mất mác, nhưng vẫn chạy tới ôm lấy : “ em xem em kìa, lại chân xuống giường, có phải hay rất lạnh ?”

      tỉ mỉ dùng bàn tay ấm áp của mình xoa bóp bàn chân lạnh ngắt của , ánh mắt dịu dàng từ trước đến nay chưa từng có.

      Tô Thiển muốn giãy giụa nhưng hoàn toàn thể thoát khỏi bàn tay , lúc này mới vô lực ngồi co ro ở trong ngực : “ buông tôi ra, tôi muốn ngủ chút.”

      An Thần thuận theo, hướng về phía cười đến phong tình vạn chủng: “ muốn ngủ em cứ ngủ trong lòng ông xã , làm đệm thịt cho em.”

      có ý định thả ra, rất ràng, khi buông tay, muốn ôm lần nữa, cơ hội đến đáng thương.

      cần cùng tôi đùa giỡn, tôi lại lần cuối cùng, tôi với còn quan hệ gì nữa.”

      Tô Thiển hừ , khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh khiến An Thần cảm thấy xa lạ, chẳng bao lâu trước đây, nụ cười ấy chỉ xuất mặt . Trong lòng của lúc này vừa thương vừa đau lòng, người phụ nữ của vốn nên sống cuộc sống buồn, lo thế nhưng lại làm cho thống khổ như vậy, làm ông xã rất thất bại.

      “ Vậy cũng lại lần cuối cùng, em muốn làm gì làm nhưng đời này kiếp này thậm chí kiếp sau, sau nữa, 800, 8000 kiếp sau cũng đừng vọng tưởng rời xa , em mãi mãi là của , chẳng lẽ em quên rồi sao ?” vừa vừa ôm xuống lầu, nếu thức lập tức phải ăn cơm, mềm được dùng cứng, dù sao bây giờ trong mắt của , hình tượng của cũng đủ bá đạo cường ngạnh, cũng cần quan tâm nữa.

      Tô Thiển nữa, phát nếu thực thêm câu nào nữa hộc máu mà chết.
      Chương 228. Cuộc sống sống bằng chết


      Thức ăn bàn như cũ vẫn là những món thích, nhưng lúc này lại cảm thấy đó toàn là những món nhiều dầu mở, trong dạ dày, dưới sôi trào ùng ục, cảm giác nôn mửa mãnh liệt kéo tới.

      “Nôn_____nôn_____.”

      Tô Thiển khó chịu che ngực, hướng tolet xông vào.

      An Thần vội vàng chạy theo, trong lòng có chút lo lắng, nhất định là chịu ăn cơm tốt, cho nên dạ dày mới bị đau như thế.

      “Khụ…khụ_____nôn_____.” Dạ dày càng ngày càng co rút mãnh liệt, vốn trong bụng cũng chưa hề ăn cái gì, cơ hồ đều đem mật vàng phun ra nhưng vẫn cảm thấy muốn ói.

      “có phải hay dạ dày thoải mái ? em, em lại nghe, súc miệng , chờ chút dạ dày đỡ khó chịu hơn”.

      Bàn tay của dịu dành vỗ lên lưng , êm ái đến thể êm ái hơn được nữa.

      Tô Thiển cười khổ, cắn răng chặt, lên tiếng, mang thai, tại sao cố tình ngay lúc này mang thai. Sớm đến, muộn đến, lại đến ngay tại thời điểm phát chân tướng , ông trời, ông nhất định phải trêu người như vậy sao ?

      “Nhiễm Mạn, cháo lúc chiều ngươi nấu còn ? cho tớ miếng.” ói tới nổi mệt lả, có chút đói bụng, nhìn những thứ bình thường thích lại thấy có chút chán ghét.

      Nhiễm Mạn ngẩn người chút, sau đó liền vội vàng gật đầu: “còn, còn rất nhiều.” Để chịu mở miệng ăn chút gì dễ dàng, coi như hết cũng sẵn sàng chui vô bếp nấu lại nồi khác.

      “Vậy tớ đem cháo hâm nóng, tránh lại làm cho dạ dày cậu thoải mái.”

      Đối với câu này, Tô Thiển có ý kiến, chỉ là cúi đầu nghĩ về đứa bé đến đúng lúc trong bụng nay, trong lòng càng thêm rối rắm.

      Nên làm cái gì bây giờ ? Phá thai ? thoát khỏi tay mắt của Ám Dạ, nếu ấy biết, mình càng có được những ngày tháng tốt lành, được, mắt nhìn thấy đứa bé trong bụng càng ngày càng lớn, thiện lương tới mức kéo dài hương khói giúp kẻ thù, nhưng là, làm người phụ nữ, người mẹ, làm sao có thể nhẫn tâm giết chết con mình, như vây cùng ông cụ An có gì khác biệt, có khác chăng, cụ là giết người khác, còn giết chính máu thịt của mình, người ta hổ dữ ăn thịt con, nếu phá thai, hành động này so với ông cụ An còn tàn nhẫn hơn.

      Uống hết hai chén cháo loãng, cuối cùng dạ dày của Tô Thiển cũng dễ chịu hơn chút, sau đó ngơ ngác ngồi sa lon, ngừng đổi kênh truyền hình, cuối cùng ruốt cuộc chịu nổi ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông bên cạnh mà vứt điều khiển tivi, đứng lên về phòng ngủ.

      hiểu, người bận rộn như , lúc nào trở nên nhàn hạ như vậy, Ám Dạ sắp sụp đổ rồi sao ?

      Bị nhốt ngoài cửa, ánh mắt An Thần ảm đạm hẳn, tay dơ lên rồi lại vô lực thả xuống, chỉ để lại câu: “em nghỉ ngơi cho tốt, ở ngoài canh chừng cho em”.

      Nếu chịu về nhà, vậy cũng về, chỗ sao có thể gọi là nhà ?

      đến phòng khách bên cạnh phòng nghỉ ngơi, liên tiếp mấy ngày sau, An Thần vẫn mực canh giữ bên cạnh , mà Tô Thiển, khuôn mặt lạnh như băng vẫn có chút tiến triển nào, cuộc sống như thế, đối với An Thần mà , quả sống bằng chết. nếu như có chút cảm xúc còn đỡ, đằng này lại giống như cái xác hồn, tuy vẫn ăn ngon, ngủ ngon, khóc, nháo, nhưng lại chút tinh thần nào.

      cảm thấy may mắn bởi vì biết quý trọng thân thể của mình, nhưng lại cực kì thống hận lạnh lùng của , sâu sắc như vậy, thể cho sắc mặt tốt được sao ? giống như tại, tim phổi vùi ở ghế sa lon, còn ngồi lột từng cái hột đào đến chảy máu tay, nhưng đưa đến trước mắt , lại làm như nhìn thấy.

      “Em ăn chút hột đào , rất tốt cho thân thể”. Cuối cùng, bóc xong hết hột đào, để vào cái dĩa bàn, giọng dăn dò.

      Tô Thiển vẫn như cũ lên tiếng, nhưng mắt lại chăm chú nhìn vào các ngón tay của bởi vì lột hột đào mà bị chảy máu. lại nhìn chút hột đào trong dĩa, nhân của mỗi viên đều hoàn hảo như lúc ban đầu, bị sứt mẻ hay bể tan tành, trong mắt thoáng qua tia phức tạp.

      Có cần thiết ? ràng có thể dùng kìm nhưng lại cố tình lấy tay bóc, nên khờ hay là…

      “ Tay chảy máu kìa” nhìn vẫn ngừng bóc, Tô Thiển ruốt cuộc nhịn được lên tiếng. Các đầu ngón tay cũng thành như thế, còn chịu ngừng, là nghĩ muốn phế tay sao ?

      An Thần hơi ngẩn người, ngước đầu lên, ánh mắt nhìn đăm đăm, ruốt cuộc nhìn thấy, đây là đau lòng sao ?

      Tô Thiển hận hận nhìn chỗ khác : “ cần phải lột, tôi thích ăn hột đào”.

      An Thần khóe miệng lại bắt đầu co rút, người phụ nữ này chính là chết cũng mạnh miệng, ràng Nhiễm Mạn , nha đầu này từ thích ăn nhất là hột đào, hơn nữa thích nhất là nhân của nó, vì muốn vui vẻ, lại có thể quên dùng kìm để bóc, là đáng thương hết sức.

      “ Bà xã, đau quá”. Cơ hội đến, An Thần như thế nào chịu bỏ qua, đem ngón tay máu chảy đầm đìa đến trước mặt của Tô Thiển, giả bộ đáng thương.

      “Bà xã, đau quá, em giúp thổi o o có được ?” Tô Thiển hộc máu, ánh mắt thể tin nhìn khuôn mặt vô tội của , vẻ mặt kia, cực kì giống tên lưu manh.

      rất đau, em xem lột nhiều hột đào như vậy, có công lao cũng có khổ lao, muốn bà xã giúp thổi thổi, sau đó liền hô hết đau có được hay ?” cuối cùng dứt khoát, trực tiếp gối đầu lên gối , mập mờ mèo nheo.

      Thân thể Tô Thiển run lên từng cơn, ràng chịu nổi An Thần ngây thơ như vậy, sau lúc mới bình tĩnh mở miệng: “ nếu bị thương tìm Hoa Tử , ta là bác sĩ chuyên nghiệp ”.
      wjuliet43 thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 229.Tìm có ích lợi gì ?

      cần, ta chỉ có thể trị lành vết thương tay của nhưng trị lành vết thương lòng, bà xã, đau quá, em giúp chút có được hay ?” đem tay để lồng ngực mình, vẻ mặt càng lúc càng buồn bã.

      Tô Thiển hít hơi sâu, rút tay của mình về, đứng lên: “ tôi ngủ trước, được theo ”.

      nhanh, An Thần còn nhanh hơn, ôm lấy vừa bước vào phòng ngủ vừa cười đùa: “ đúng lúc cũng mệt mỏi, bà xã, chúng ta cùng nhau nghỉ ngơi .”

      nhiều ngày được ôm , cảm giác rất khó chịu, mỗi sáng khi tỉnh lại trong ngực, luôn cảm thấy mất mác.

      cần cuộc sống như vậy, nhớ , muốn , cho phép chạy trốn, bao giờ cho phép cự tuyệt.

      Tô Thiển nổi giận, níu lấy tóc , quát: “ miệng có cần phải vô lại như vậy ?”

      Côn đồ như vậy, là cái người uy phong tám phương, dậm chân cái cũng đủ làm thế giới khiếp sợ ? vua Ám Dạ.

      Vô sỉ đạt đến cảnh giới tối cao.

      “Có, cực kì cần thiết”. phải biết, đối với An Thần, cái gì ưu nhã, cái gì uy phong, ở trước mặt bà xã đều là mây trôi. Vô lại được coi là cái gì, bà xã mới là quan trọng nhất.

      Tô Thiển được đặt giường cách dịu dàng, ngay sau đó liền bị thân hình cao lớn của An Thần đè lên, những cái hôn tấp nập rơi xuống, cái trán, chóp mũi, khóe môi, cổ, đường thẳng tiến xuống phía dưới.

      Tô Thiển né tránh kịp, chỉ đành lấy tay ngăn trở .

      “ Bà xã ”

      “ An Thần, xuống, xuống ”. Ở thời điểm này, mà còn nghĩ tới việc đó, có phải cảm thấy rất rộng lượng.

      , bà xã, em, đừng cự tuyệt .”

      Tiếng xẹt vang lên, váy của Tô Thiển trong nháy mắt bị An Thần xé ra, thân thể của ngay lập tức cứng ngắc, hai chân cố gắng hết sức khép lại để ngăn chặn xâm lấn của , hai cánh tay mảnh khảnh chống đỡ lồng ngực , để cho đè xuống, hàm răng cắn chặt, có chút cố hết sức.

      khao khát ngắm , trong khoảng thời gian này, bị lạnh nhạt, sắp nổi điên, cảm thấy nếu còn tiếp tục lấy lòng , biết đến ngày tháng năm nào mới có hiệu quả.

      “ Cút ngay, được đụng đến tôi ”. Tô Thiển hoàn toàn nổi giận, giơ canh tay lên, đánh vào mặt cái mạnh.

      Tiếng bốp chói tai vang vọng khắp từng góc trong phòng, trong nháy mắt, hai người đều giật mình, lời nào.

      Tay Tô Thiển còn dừng ở giữa trung, cũng tin thế nhưng lại đánh bạt tay, trong mắt thoáng qua vẻ bối rối, vội vàng đẩy ra, cuống quít mặc lại váy của mình.

      An Thần vuốt gương mặt nóng hừng hực, khàn khàn thở ra hơi, lần nữa, đưa tay kéo vào trong ngực, đè xuống hôn so với lần trước chỉ có hơn chứ kém.

      Mạnh mẽ tách hai chân ra, ngón tay ở bụi hoa của đảo quanh vòng lại vòng, ngón cái cùng ngón trỏ vạch ra đôi môi, nhàng trấn ấp viên tiểu hạch đào ở giữa, cảm giác tê dại trong nháy mắt tập kích cả thân thể , khiến ngừng…ưm…, hai cánh tay bị kìm giữ đỉnh đầu, khí trong miệng hoàn toàn bị tước đoạt, chỉ có thể mặc cho cường thế xâm chiếm, nước mắt ủy khuất chảy xuống khóe mắt.

      ràng muốn, ràng thù hận nhưng khi bị trêu chọc vẫn động tình, đây ruốt cuộc tính là cái gì, dâm đãng, xem chính là người phụ nữ dâm đãng.

      An Thần hôn nước mắt ướt át gò má của , lè lưỡi liếm từng giọt, từng giọt nước mắt ngừng chảy ra, hơi thở nóng bỏng, làm gò má chuyển hồng.

      biết ràng tại nghĩ cái gì, liền tiến sâu hơn bước, cởi quần của mình ra, nóng bỏng chống đỡ giữa hai chân : “ bảo bối, ngoan, cho em khóc.”

      rên lên, chậm rãi co rút, bao lâu rồi, được cảm nhận thân thể dịu dàng của người người phụ nữ ?

      Miệng của Tô Thiển lấy được tự do, lập tức thở dồn dập, ngực bị chống đỡ phập phồng, rống giận: “ biết xấu hổ, lưu manh.”

      làm sao có thể vô sĩ như vậy, tại sao chịu bỏ qua cho ?”

      An Thần trầm thấp cười ra tiếng, gia tăng tốc độ phía dưới, cầm lấy bàn tay bé của gặm nuốt, biết xấu hổ cũng cần mặt mũi, lưu manh lưu manh, so với việc bị bạn cùng bà xã gọi là heo còn tốt hơn nhiều, thỏa mãn.

      Lửa giận của Tô Thiển theo động tác của xông thẳng lên ngực, cuối cùng khuếch tán đến toàn thân, từng cái tế bào, tay, tay thể cử động, chân, chân thể cử động, chỉ có thể mở hai con mắt to, phóng hỏa, căm tức nhìn .

      cho ông xã biết, mấy ngày nay có nhớ hay ?”

      Giống như nhìn thấy ánh mắt thù hận của , An Thần ở người làm động tác nguyên thủy nhất, lần so với lần càng sâu, lần so với lần càng nặng.

      cho ông xã, em có nghĩ đến ông xã giống như tại nghĩ đến hay ?”

      lên tiếng, lại càng muốn mở miệng.

      Sắc mặt Tô Thiển càng ngày càng nhợt nhạt, miệng ruốt cuộc nhịn được cầu xin tha thứ: “ đừng, An Thần, đau, xuống dưới , xin đó.”

      quá mạnh, bụng mơ hồ truyền đến cảm giác đau đớn, sợ, đột nhiên sợ hãi.

      Thủ sẵn hai tay, cố gắng muốn tránh thoát, răng cắn chặt đến mức sắp rách môi: “ là đau, cần!!!”

      An Thần ruốt cuộc nhận ra khác thường của , lập tức dừng lại động tác, cầm chặt gương mặt , sắc mặt trắng bệch, sợ đến nổi lòng cũng theo đó chậm nhịp, vội vàng xoay người ôm lấy .

      xin lỗi bảo bối, phải cố ý làm em bị thương ”.

      An Thần sợ hãi, như lần trước thử đưa ngón tay vào rồi lấy ra, có chảy máu sao lại kêu đau ?

      “A______khốn kiếp, đau quá !”

      Ngón tay thặt chặt đem bụng co thành đoàn, cõi lòng tan nát đau đớn.

      “Ừ, là tên khốn kiếp, ngoan chút, dẫn em bệnh viện.”

      kịp mặc quần áo vào lại cho , tùy tiện cầm lấy tấm thảm đem cả người gói lại, vội vàng chạy đến bệnh viện. (potay.com )
      <div>

      Thân thể run rẫy so với còn lợi hại hơn, kêu đau rồi, tại sao lại chịu dừng, mắng rất đúng, tên khốn kiếp, đúng, so với tên khốn kiếp còn khốn kiếp hơn. Trãi qua lần trước chẳng lẽ còn chưa đủ ? mới bao lâu mà lại quên rồi, đáng chết !


      “ Cái gì ? bị động thai ?” An Thần kinh ngạc trợn tròn mắt, níu lấy cổ áo của nữ bác sĩ rống to.

      ta cái gì ? người phụ nữ của mang thai, bây giờ còn bị động thai !

      “ Đúng vậy, thiếu phu nhân mang thai hai tháng, may mắn bình an vô , trước ba tháng thai thường rất yếu ớt, tốt nhất nên cùng phòng.” Khoảng cách gần như thế khiến nữ bác sĩ có chút đỏ mặt, ánh mắt trốn tránh, dám nhìn thẳng vào người đàn ông cực kì vui sướng trước mắt.

      An Thần buông cổ áo ta ra, hồi lâu cũng chưa phục hồi lại tinh thần, lâu sau, mới dám tin hỏi: “ tôi sắp làm cha ?”

      “ Chúc mừng đại ca, chúc mừng đại ca ”

      Xung quanh hai người cùng tới bệnh viện, Y Na cùng Vũ Đình vui mừng nhướng mày, vội vàng ôm tay An Thần báo tin mừng.

      Tô Thiển mang thai, chừng đây là cơ hội tốt nhất giúp hóa giải quan hệ của hai người.

      An Thần trong lúc nhất thời biết nên khóc hay nên cười, vừa vui mừng vừa tự trách, ruốt cuộc có con nhưng thiếu chút nửa bởi vì chính mình mà làm hại con, nguy hiểm .

      Ôm trong lòng tâm trạng vừa kích động vừa bất an vào phòng bệnh, thấp thỏm nhìn người phụ nữ, bảo bối của ngủ say giường, tất cả thất vọng cùng mất mác trong mấy ngày nay toàn bộ đều bị ném ra sau đầu.

      sắp làm cha rồi, cảm giác này thế nào lại đặc biệt như vậy ???

      [Tác giả: buồn bực, tôi cũng phải mẹ ghẻ, như thế nào mà ở chỗ bình luận truyện toàn là tiếng kêu rên, tôi qua làm mất con của , rống rống !!!]
      Chương 230. được đụng vào tôi
      Thậm chí ngay cả tay chân cũng biết nên để đâu, lúc sau, mới nâng cánh tay thon dài vuốt ve khuôn mặt , tràn đầy tình cùng quan tâm.

      Sau đó di chuyển từ từ xuống bụng , bàn tay to bao trùm ở phía , nội tâm rung động mãnh liệt, dường như cảm nhận được cục cưng ở dưới bàn tay mình.

      “ Tôi sắp làm cha, tốt ”.

      hận thể nhảy cao ba thước để bày tỏ vui mừng của mình nhưng nghĩ tới bà xã ngủ say giường, nên cố hết sức đè nén lại, trái tim chưa bao giờ đập nhanh như lúc này.

      ra sức gieo nhiều hạt giống trong bụng Tô Thiển như vậy, tại ruốt cuộc cũng nảy mầm, đợi thêm mấy tháng nửa là có thể kết quả rồi.

      Nếu Tô Thiển biết bọn họ có cục cưng, cũng hưng phấn giống phải ? có thể hay bỏ xuống thù hận của hai nhà, bao giờ so đo nữa ?

      Giấc ngủ này của Tô Thiển, ngủ là sâu, An Thần huơ tay múa chân lâu cũng thấy có dấu hiệu sắp tỉnh lại, thấy trời sắp tối, thể đánh thức .

      “ Bảo bối, dậy ăn cơm rồi ngủ tiếp ”.

      Vốn định dùng cường thế để ngăn cấm nhưng tại phát , cái gì cũng làm được.

      biết là bởi vì cục cưng hay là bởi vì căn bản là hết cách với .

      Tô Thiển trợn mắt, hất tay ra, lạnh giọng: “ được đụng vào tôi”

      đột nhiên thấy rất ghét , ghét đụng chạm của .

      An Thần rút tay về, ánh mắt lại chán nản vài phần, nhưng trong nháy mắt nụ cười lại xuất khuôn mặt đẹp trai của : “ bảo bối, em biết ? chúng ta có baby ”.

      Tô Thiển miễn cưỡng nhắm mắt lại, sau đó từ từ mở mắt ra, thanh vẫn lạnh nhạt như trước: “ tôi biết ”.

      sớm biết nhưng ngờ tới biết nhanh như vậy, lại dùng cách này để biết.

      An Thần ngây ra lúc, ánh mắt dừng lại mặt lâu lâu, sau đó thở dài hơi: “ xin lỗi, ông xã thiếu chút nữa…” thiếu chút nữa hại chết con của bọn họ rồi, như vậy tự trách cả đời.

      Tô Thiển thẩn thờ nhìn , mặc cho lôi kéo tay của mình ngừng hôn, ma sát, mập mờ.

      suy nghĩ muốn đồng ý cho mình phá bỏ cái thai này, tỉ lệ là bao nhiêu ?

      “ Bà xã, sau này cùng ông xã tức giận nữa có được hay ? Vì em, cũng vì Bảo Bảo suy nghĩ, chờ Bảo Bảo được sanh ra, em lại cùng ông xã so đo cũng muộn”. vừa nghĩ tới trong bụng chứa đựng tiểu sinh mệnh đáng , An Thần vui sướng đến nỗi khóe miệng thể khép lại, rất thích tiểu bảo bảo của và Tô Thiển.

      hy vọng đó đáng , khi lớn lên xinh đẹp giống , nhưng thể giống bộ dạng tim phổi của .

      Lời này vừa ra, Tô Thiển hoàn toàn bỏ ý định phá thai, chỉ yên lặng xoay đầu ra ngoài cửa sổ, phong cảnh bên ngoài rất đẹp nhưng cùng tâm trạng rối rắm taị của rất phù hợp.

      Mỗi ngày Tô Thiển nhìn An Thần cầm ôm thuốc dưỡng thai tới chỗ liền nhịn được muốn chạy chốn, choáng nha, muốn thay cơm bằng thuốc hả ?

      Vốn dĩ được tự do bây giờ còn trở nên đáng thương hơn, bên cạnh lúc nào cũng có đóng lớn người giúp việc xoay quanh, chỉ sợ mất thăng bằng bị té ngã.

      có tâm có phổi hả ?

      An Thần còn trước sau như dịu dàng chăm sóc, nhưng làm cho bỏ trở ngại giữa hai người, từ lúc biết chân tướng, lại lần nữa biến trở về trạng thái giống trước kia tim phổi, thậm chí so với với trước kia chỉ có hơn chứ kém.

      An Thần trong lòng mặc dù cảm thấy mất mác nhưng cũng vui mừng, ít nhất quậy ầm ĩ với đòi bỏ đứa bé, nên ăn nên uống gì đều làm rất tốt, ngủ rất ngon.

      “ Bà xã, hôm nay ăn có ngon ? Có ói hay ?” vừa mới về nhà, An Thần chờ kịp liền chạy đến phòng , ôm cổ người phụ nữ lười biếng chỉ biết vùi ở trong chăn này. Cũng biết là vì nguyên nhân mang thai hay là vì trời nóng, gần đây rất thích ngủ.

      Tô Thiển cũng chẳng giương mắt nhìn, tay đặt khẻ bụng, nhất định bảo trì vẻ mặt, chính là lộ vẻ gì .

      nghe Lí tẩu , buối sáng em xem tivi rất lâu, trong lúc mang thai nên hạn chế xem tivi, nếu em cảm thấy nhàm chán có thể tìm Nhiễm Mạn hoặc Ngải Tuyết trò chuyện, tại cả hai đều có bảo bảo nên có nhiều điều để .”

      An Thần thèm để ý đến lãnh đạm của , thời gian này, cơ bản là thích ứng nhưng đôi khi cũng cảm thấy mất mác.

      Tô Thiển phủi cái, lúc này mới vén chăn xuống giường, An Thần càng lúc càng dịu dàng, hiểu chính là cảm thấy áy náy, muốn lần nữa thu phục , muốn tiếp nhận .

      Lần trước Bân Tử đem chân tướng cùng Nhiễm Mạn, ấy liền đứng về phía An Thần, ngày ngày ở bên tai An Thần tốt như thế nào như thế nào, cũng phải là hiểu chuyện này An Thần vốn dĩ sai nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến cha mẹ là do ông nội An hại chết, trong đáy lòng liền bài xích , hơn nữa thích lừa gạt , cho dù có tàn nhẫn hơn nữa cũng nên với .

      “ Bà xã, rất nhớ em” An Thần vẫn nhịn được từ phía sau ôm lấy , ánh mắt ít mấy phần thần thái thường ngày nhiều hơn mấy phần thương cảm.

      Tô Thiển thở dài hơi, đưa tay gở các ngón tay của ra, An Thần vội vàng lên tiếng: “đừng cử động, để cho ôm lát, chỉ lát thôi, cầu xin em.”

      Tô Thiển trong lòng rất chua xót, An Thần là người cao ngạo như vậy, nhưng trong khoảng thời gian này biết bao nhiêu chữ cầu xin, lòng dạ dù cứng rắn hơn nưa cũng thể động lòng.

      Lẳng lặng đứng đó, mặc cho đem mình ôm chặt, lưng truyền tới tiếng hô hấp đều đều làm cho chân mày nhíu chặt lại, tình huống này là thế nào đây, ngủ thiếp ?

      Tô Thiển cầm lấy cánh tay chậm rãi xoay người lại, quả nhiên người này tựa vào vai của ngủ say, nhìn bộ dáng mệt mỏi của , chắc là buồn ngủ đến cực hạn rồi.

      Khóe miệng co rút, từ từ đem kéo đến bên giường, khó được lúc hiền lành, cởi áo khoát cùng giầy giúp .

      Bộ dạng An Thần ngủ say, hết sức đơn, Tô Thiển khó chịu nhìn chỗ khác, tại sao với cứ phải khổ như vậy.

      Đại khái rất mệt nhọc, cả người cũng gầy vòng, càng nhìn càng thấy đau lòng.

      Tô Thiển giơ tay lên, khống chế được tình cảm của mình, sờ gương mặt gầy gò của , hốc mắt nhất thời đỏ lên.

      Có phải nên đối đãi với như vậy ?

      Có phải quá tàn nhẫn ?

      Có phải là người có tim có phổi ?
      wjuliet43 thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      231. Giống như trận đánh lâu dài
      An Thần sai chỗ nào ? Nếu như cũng coi là sai lầm, thế giới này có gì có thể tha thứ.

      Vừa muốn rút tay lại liền bị An Thần bắt lấy, Tô Thiển hoảng hốt chống lại nụ cười mông lung của , chột dạ cuối đầu.

      An Thần lật người bò dậy, tay vẫn như cũ nắm tay của , sau đó thuận thế kéo vào ngực mình, cúi đầu hôn đôi môi hơi lạnh của .

      ưm ở trong lòng , nhất định phải làm ra bộ dáng lạnh lùng, quả là rất xấu.

      Tô Thiển đỏ mặt, vội vàng đẩy ra, lại bị ôm chặt hơn, nụ hôn của mang theo thương tiếc cùng nồng đậm tình , lưỡi linh hoạt quấn lấy lưỡi , có chút thở nổi, hô hấp từ từ dồn dập.

      “ Bã xã, em đem biếm lãnh cung lâu như vậy, tính lúc nào cưng chìêu , cho cái kì hạn có được hay ?”

      Chạm mặt , nhàng ma sát, trong lòng vui mừng, có cự tuyệt, đây coi như là cách mạng gần thành công được thêm bước, giống như lúc đầu muốn lấy được tâm của , cảm thấy mình phải chuẩn bị đánh trận đánh lâu dài, mong đợi cách mạng thành công từng bước từng bước.

      Tô Thiển nhíu mày, nhìn bộ dáng đáng thương của , khóe miệng ngừng co rút, nhưng ít nhất so với vẻ mặt thẩn thờ hằng ngày của là tốt hơn nhiều, An Thần thầm nghĩ.

      bằng tối nay em cưng chìu , tiểu nhân đảm bảo nhất định phục vụ nương nương chu đáo, giúp người thư thư phục phục, có được hay ? xong quên vươn cặp tay sói về phía áo sơ mi .

      Tô Thiển đánh mạnh vào cánh tay an phận của , đứng lên sửa sang lại quần áo: “tự mình giải quyết”.

      Đúng là động vật nửa thân dưới, lúc nào cũng nghĩ đến việc kia, đừng là mang thai mới ba tháng, ba mươi tháng cũng cho đụng vào.

      Vẻ mặt An Thần càng ngày càng buồn bả, buồn bả đến nỗi khiến Tô Thiển cảm thấy mình rất độc ác, vì vậy nhanh chân bỏ chạy.

      sợ ở đó thêm chút nữa, cái gì cũng đều trông nom, để ý, nhào tới cùng triền miên phen, quả nhiên mỹ nam kế lúc nào cũng có hiệu quả.

      An Thần ở sau lưng đưa tay hình chữ v, động tác vô cùng ngây thơ, vội vàng đuổi theo, cứ cái đà này, cách ôn hương nhuyễn ngọc lại gần bước.

      bàn cơm, An Thần ngừng gắp thịt bỏ vô chén Tô Thiển, nhiều giống như ngọn núi , còn mình chưa ăn được hai miếng.

      Tô Thiển ngồi nhìn động tác của , cuối cùng giương mắt nhìn chằm chằm chén cơm to tràn đầy, cuối cùng là nhìn cả đám người giúp việc muốn đổi chén, nếu muốn ăn chính tự mình ăn, cũng phải heo, tham ăn như vậy.

      An Thần kinh ngạc, nhìn Tô Thiển ăn hăng say, đống lớn thịt như vậy, chẳng lẽ muốn ăn ?

      Nhất thời, An Thần cảm thấy hành động gắp thức ăn vừa rồi đúng là thất sách.

      Hít sâu hơi, đơn giản chỉ cần thong thả ung dung nuốt hết chén thịt to kia, ngán, khoa trương chút đúng là cho tới mấy tháng sau nhìn thấy thịt còn muốn nôn.

      Từ đó về sau, cũng dám gắp rau vào chén của Tô Thiển bảo bối, chỉ dặn dò: “ bảo bổi ăn nhiều thịt chút mới có đủ dinh dưỡng”.

      Có thể đoán trước là những lời này dĩ nhiên lại bị coi thường

      ------

      “Tiểu Tô Tô, quán tại buôn bán được, tớ muốn mở chi nhánh” Nhiễm Mạn tắm xong đưa quả táo cho , vừa tréo nguẩy hai chân vừa cầm quyển tạp chí lật xem.

      Tô Thiển nhàng ừ tiếng, để ý lắm tiếp tục ôm quả táo gặm, bây giờ có rất nhiều chuyện phiền não, sao còn tâm tư để ý đến chuyện trong tiệm nha.

      “ Tớ , cậu còn chưa chịu tha thứ cho An Thần a, ông nội cũng chết lâu như vậy, cậu muốn báo thù cũng có chỗ để báo nha, cũng thể đem mối thù đó trút xuống người An Thần, ấy quá đáng thương, cậu đem ấy hành hạ thành cái bộ dạng này, tớ nhìn cũng đau lòng.”

      Nhiễm Mạn chép miệng, thở dài lắc đầu, điều này làm cho Tô Thiển cảm thấy những chuyện mình làm là cở nào thất đức.

      “Cậu suy nghĩ chút, người ta cậu mười năm, năm nay nữa là mười năm .Chậc chậc mấy ngàn ngày lẫn đêm, đổi lấy là thù hận của cậu đối với ấy, người ta đối với cậu đủ áy náy rồi, trong khoảng thời gian này lẽ cậu còn chưa suy nghĩ thông, người hại chết chú dì chình là An lão đầu, An Thần biết chút nào a, cậu cảm thấy ấy lừa gạt ngươi, vậy cậu có hay đổi vị trí suy nghĩ chút, ấy bởi vì quan tâm cậu mới cho cậu biết, người ta cậu như vậy, nếu để cho cậu biết chân tướng , con hận chết ấy sao. Tớ có thể tưởng tượng đoạn thời gian đó An Thần đau khổ như thế nào, Tiểu Tô Tô nên như vậy nha, An lão đầu là An lão đầu, An Thần là An Thần, ấy vốn vô tội , cậu tha thứ cho , chẳng lẽ cậu nhẫn tâm nhìn ấy cả ngày đứng ngồi yên, ngươi xem ấy mỗi ngày sống trong mưa bom bão đạn, còn phải quan tâm cầu cậu tha thứ, cậu ngộ nhỡ ấy cẩn thận gặp chuyện may, lương tâm cậu thanh thản sao?.”

      Lúc này Nhiễm Mạn lại gần lỗ tai Tô Thiển ngừng khuyên , quyết tâm nếu thuyết phục được Tô Thiển đập đầu vào tàu hủ.

      Tô Thiển chỉ hơi hơi cau mày, gặp miếng táo cuối cùng, đem phần còn lại ném vào thùng rác, sau đó bình tỉnh đứng lên vào phòng rửa tay.

      Người này nhất định là bị Bân Tử đầu độc, mỗi ngày đều tới chỗ càu nhàu giống như là học sinh tiểu học, biết được lợi lộc gì từ chỗ An Thần.

      Nếu có chút gì mềm lòng, dối, cũng phải là đầu gỗ, chút chuyện này lẽ nào nghĩ ra ư, vấn đề chính bây giờ là luôn cảm giác giữa và An Thần có tầng ngăn cách rất lớn, thù hận lớn như thế, sao có thể dễ dàng bỏ qua ? phải là người chấp nhất nhưng cũng thể cố kỵ chút nào ở bên , nếu như giữa hai người có rạn nứt dù ở cùng nhau cũng chẳng vui vẻ gì.

      “Cậu ra có hiểu tớ hay a, tớ nhiều như vậy, cậu có thể hay cho cái vẻ mặt hay là tiếng cũng được”. Nhiễm Mạn vội vàng theo vào tolet, bất mãn nhìn chằm chằm cái người chà sát bàn tay của mình.

      Tô Thiển quay đầu lại “gì ?”

      Nhiễm Mạn té xỉu.

      biết An Thần vận số tốt hay bị Nhiễm Mạn nguyền rủa, chiều hôm đó mang theo Bân Tử, Thánh Khiết, An Dịch cùng trăm thành viên nòng cốt bị nhóm buôn ma túy mai phục trong hang động (“hạp cốc” mình edit là hang động biết đúng nữa ? ) ở Tây Giao, ở trong hang động nho này đối phương lại bố trí hơn ngàn tay súng, trong lúc chuẩn bị rời lại bị phục kích, chằng chịt đạn hướng phía này bay tới, nhìn thấy viên đạn sắp trúng đầu Bân Tử, An Thần bay nhanh lên kéo qua còn mình bị ngã gục.

      Mắt Bân Tử phóng ra hỏa, ôm An Thần lên trực thăng, đó là chiếc trực thăng chiến đấu, lúc này còn quan tâm cái gì, trực tiếp lái .

      Nghe , chiều hôm đó trong hang động ở Tây Giao, chiến hỏa liên miên, thanh oanh động, tử thương vô số.

      Phút chốc An Thần bị khiên xuống phi cơ, tim của Tô Thiển giống như ngừng đập, nhìn thấy được xe cứu hộ đưa , trong đầu liền trông rỗng, cả thế giới trong khắc kia đều dừng lại.

      biết cuối cùng đến bệnh viện như thế nào, xung quanh đứng đầy người, mỗi người đều nóng nảy bất an, nhất là Bân Tử, căm tức muốn giết người, cơ bản dám nhìn Tô Thiển hoàn toàn chết lặng đứng bên kia.

      đứng ngoài cửa kính nhìn An Thần bị mười mấy bác sĩ xúm lại, bị rất nhiều dụng cụ ống tiêm cắm vào da, đau đến tê tâm liệt phế.

      Nhiễm Mạn đỡ Tô Thiển, nước mắt ngừng chảy xuống, dám tưởng tượng nếu An Thần thậ xảy ra chuyện gì, Tô Thiển sống như thế nào ?

      “ Tiểu Tô Tô, nếu cậu muốn khóc khóc , ngàn vạn lần đừng nén ở trong lòng.”

      Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, đến đều chống đỡ được, huống chi Tô Thiển là người trong cuộc.

      Tô Thiển dù có kiên cường nữa cũng chỉ là , làm sao chịu nổi đả kích này đến đả kích khác.

      Tô Thiển trong mắt lại lạnh mấy phần: “ ấy sao, tại sao phải khóc ?”

      Nước mắt Nhiễm Mạn chảy càng lợi hại hơn, Tô Thiển quá đáng thương.

      cho phép khóc, khóc cái gì mà khóc” cuối cùng, Tô Thiển nổi điên, chạy ra ngoài hành lang, tựa vào lan can, thở mạnh.

      làm sao có thể có việc gì, người đàn ông mạnh mẽ như vậy, làm sao ngã gục là ngã gục, điều này quá đột ngột, tiếp thu nổi, chấp nhận được.

      Giải phẩu vẫn còn tiếp tục, Tô Thiển dựa lưng vào lan can, trong mắt thủy chung để chảy xuống giọt lệ nào, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm vào đèn của phòng giải phẫu, toàn thân đều toát lên hơi thở trong trẻo lạnh lùng, khiến người khác dám đến gần.

      Nhiễm Mạn tựa vào ngực Bân Tử nức nở, Tô Thiển như vậy, so với An Thần cấp cứu trong phòng giải phẫu còn làm cho người khác đau lòng hơn, giống như cái xác hồn, làm cho người ta sợ hãi.

      khí bệnh viện cực kì đè nén, giống như mây đen che đỉnh núi, làm cho người ta thở nổi.

      Lầu lầu dưới, bên trong bên ngoài trạm, đều chằng chịt các huynh đệ, mọi người ai cũng siết chặt tay, ánh mắt nhìn chằm chằm hướng phòng giải phẫu.

      Trước giờ chưa hề khẩn trương như vậy, chưa hề nghiêm trang như vậy.

      Trong phòng giải phẫu, trán Hoa Tử ngừng đổ mồ hôi, quá nguy hiểm, đạn lướt qua tim, chỉ cần nhích tới thêm chút nữa thần tiên cũng cứu nổi.

      Sau bảy canh giờ, cửa phòng cấp cứu mới mở ra, Hoa Tử ra ngoài nhìn thấy chính là cảnh tượng, Bân Tử đứng ở cửa giống như cương thi, còn cách đó xa Tô Thiển thẩn thờ theo dõi .

      ai lên tiếng, người dám hỏi, nổi sợ từ tận đáy lòng.
      wjuliet43 thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 232: xin lỗi, chị dâu
      có người chuyện, có người dám hỏi, trong nội tâm tất cả mọi người đều sợ hãi.

      Hoa Tử qua tất cả các huynh đệ tới trước mặt của Tô Thiển, ánh mắt có chút tối lại, Tô Thiển trong lòng trùng xuống, vẫn có mở miệng, chỉ là chăm chú nhìn chằm chằm thái độ của .

      cũng rất muốn hỏi, nhưng mà cũng rất giống bọn họ, sợ, sợ hãi, hoảng hốt, sợ hãi, thậm chí so với bọn họ càng sợ hãi nhiều hơn.

      dám nghĩ, nếu như có An Thần, sống như thế nào! ! !

      Trời ơi, nếu như đối với tốt hơn chút, chuyện này có thể hay xảy ra, trước kia tham gia giao dịch ma túy, mà lại lần nữa lạnh nhạt , là , chính là .

      đẩy ra xa, nếu như xảy ra chuyện gì, tất cả sai lầm đều do gây ra, tha thứ cho bản thân mình, chết cũng tha thứ cho bản thân mình.

      Nhìn Tô Thiển lãnh đạm, nhưng nội tâm tê tâm liệt phế giãy giụa cùng gầm thét, có cổ lửa giận xông về cổ họng, cuối cùng khuếch tán tới từng tế bào.

      Cuối cùng, Hoa Tử bỏ trầm mặc, có chút đau lòng nhìn chỗ khác.

      " xin lỗi, chị dâu , chị hãy đến nhìn ấy lần cuối ." .

      Ùng ùng —–

      Tựa như tiếng sét đánh giữa trời quang, Tô Thiển chỉ cảm thấy dưới chân lảo đảo cái, cái gì chưa , trực tiếp té xỉu ở hành lang.

      Các huynh đệ cũng tiếp thụ nổi này, như bị sét đánh đứng ở chỗ này thể động đậy. Nhất là Bân Tử, nếu như phải Nhiễm Mạn đỡ , đoán chừng cũng ngất .

      Tô Thiển chết ngất, bị mấy hộ sĩ đẩy vào phòng bệnh, tất cả mọi người đều luống cuống tay chân, là Tiểu Tổ Tông, còn mang Tiểu Tổ Tông.

      Tô Thiển ngủ mê man, cực độ yên ổn, còn mơ giấc mơ.

      Thời gian giống như trở lại ngày trước:

      mơ thấy, sau khi ba mẹ bị tai nạn xe cộ, ngủ mê man vách núi, khi tỉnh lại bị người đàn ông buộc ký phần khế ước, từ đó, khế ước đó biến thành vợ của .

      mơ thấy, cùng bạn thuở ăn bữa cơm, bị người đàn ông đó nổi giận đùng đùng gắt gao đè cửa kiếng ở tiệm cơm, cường hôn trước mắt bao người.

      mơ thấy, người đàn ông đó nổi giận dùng tay đem treo ngược ở tầng 100 lầu cao chót vót định ném xuống, hung hăng uy hiếp thu hồi lời ngang ngạnh của mình.

      mơ thấy, bởi vì kêu Nhiễm Mạn tiếng ông xã, bị tự cho là cho đội lên nón xanh, bá đạo cưỡng chiếm khi nghỉ ngơi trong phòng.

      mơ thấy, sau khi bị cưỡng chiếm, khinh thường móc ra mười vạn tệ ném trả cho , , coi như tìm con vịt.

      mơ thấy, vì muốn tốt với người đàn ông hay tức giận ghen tuông đó, ở trong ôtô, để ý đến xấu hổ của mình cầu xin muốn mình.

      mơ thấy, mặt đất dưới bãi đậu xe bị mấy người đàn ông bỉ ổi khi dễ, lạnh như băng giận dữ dùng thủ đoạn tàn khốc làm cho mọi người phát run.

      mơ thấy, sau khi bị Doãn Phỉ Phỉ cùng Nghiêm An khi dễ, người đàn ông này dùng hình phạt tàn khốc nhất giải quyết hai người này ở thời khắc họ uy hiếp .

      mơ thấy, bị người đuổi theo đường, người đàn ông nàytừ trời giáng xuống thay giết những người đó, cho biết, tất cả có .

      còn mơ thấy, trong cốc Đại Liệt ở Châu Phi, người đàn ông luôn tức giận luôn nổi giận này bị con sói vồ té nhào mặt đất, chung quanh, trải rộng xác sói, mùi máu làm người ta nôn mửa, khắc kia, cả trái tim cũng bị treo lên , cũng là khi đó ý thức được cũng bao giờ có thể rời bỏ người đàn ông này, ghen vô tội, mỗi ngày đem giày vò đến nửa đêm mới cho phép ngủ, sáng sớm lại bị hung hăng giày xéo lần mới bỏ qua, người đàn ông này đem cưng chiều tới cực điểm .

      Nếu mà bất tỉnh rồi, cũng chết .

      người đàn ông tốt như vậy, đến chết sống lại nhiều năm như thế còn muốn kiểu nào nữa.

      Tại sao chịu nghe những người chung quanh khuyên, trong khoảng thời gian này bỏ công sức ra lấy lòng đâu phải là nhìn thấy, tại sao còn muốn so đo nhiều như vậy.

      Quả nhiên giống như lời , là người có tim có phổi, là người phụ nữ lòng lang dạ sói.

      khóc lợi hại, trong giấc mộng đem tình cảm bị đè nén những ngày qua toàn bộ thổ lộ ra ngoài, nước mắt ướt đẫm nửa bên gối đầu.

      Khiến Bân Tử nghĩ tới chính là, vẫn luôn có ý thức, lại chịu tỉnh. Đây là ngày thứ tư rồi, tâm tình yên đến cực độ, có khuynh hướng tự sát rất mạnh, vì vậy bác sĩ đem chuyển sang phòng bệnh săn sóc đặc biệt có chuyên gia trông chừng 24h.

      Phanh —–

      Ngoài phòng bệnh, Hoa Tử ngã xuống đất, đứng ở trước mặt là Bân Tử thân khát máu, tên khốn kiếp này, quá đáng đánh đòn rồi.

      Hoa Tử ủy khuất đứng lên, khó chịu sờ soạng vết máu bên môi, gầm : "Lão tử còn phải là vì tốt cho hai người bọn họ sao, tôi làm sao biết chuyện diễn biến thành cái bộ dáng này." .

      Thất sách, là thất sách.

      " chờ xem, chờ lão Đại tỉnh lại giết , Bân Tửừuả đấm rất nhanh, lại ác lại ngoan bổ sung: "Giết chết rồi cũng tiện nghi cho , nên trước tôi lột da của , sau đó quất gân của cuối cùng băm thành từng đoạn quăng xuống sông làm mồi cho cá tôm ăn".

      Cư nhiên đùa kiểu này, giết chết người đó.

      Hoa Tử cười khinh miệt tiếng: " biết cái gì, tôi còn phải nghĩ tới nếu là cho ấy biết lão Đại được lòng ấy liền mềm xuống ư, kia lòng mền nhũn, phải so đo những chuyện cũ kia rồi hả ? Tôi làm sao biết ấy tính tình quyết liệt như vậy".

      " có đầu óc hay a, người ta mới biết nguyên nhân chân chính cái

      chết cuả cha mẹ là tuyệt tình, còn những lời kích thích ấy như vậy, nếu là tôi tôi cũng muốn sống." . Bân Tử rống to, trước kia làm sao lại phát người này ngu ngốc như vậy.

      Hoa Tử gắt gao chận lại lỗ tai, cũng muốn thành cái bộ dáng này có được hay ?

      "Nếu là ấy bất tỉnh rồi, cũng chết ! ! !" . Cuối cùng, Bân Tử níu lấy cổ áo Hoa Tử rống giận, nghĩ cước đạp đập bẹp .

      Hoa tử: . . . . . .

      Mặt của Tô Thiển tái nhợt ảm đạm, đôi môi cũng mất màu sắc. Giấc ngủ của cũng là thống khổ, chân mày nhíu chặt, khóe mắt quanh co hai giọt nước mắt.

      "Tiếp tục như vậy cũng phải là biện pháp." . Nhiễm Mạn gấp: "Tôi các người chẳng lẽ có biện pháp nào sao? Chuyên gia đứng đầu cái gì a, toàn bộ tìm chết tốt lắm." .

      Hoa Tử ngượng ngùng sờ chóp mũi, tình huống của bây giờ so lão Đại còn nghiêm trọng hơn, lão Đại thương thế cũng liền tốt lắm, Tiểu Tổ Tông là muốn tỉnh a.

      Ngày thứ bảy, An Thần cuối cùng tỉnh , tỉnh lại câu đầu tiên là: "Người phụ nữ tôi đâu?" .

      Ánh mắt quét khắp nơi trong phòng, ánh mắt buồn bã ảm đạm, còn chịu tha thứ cho đúng ? quả quan tâm phải hay ?

      Bân Tử nghe thanh này bay tới, bầu trời dường như lại chi , cao hứng nhảy lên cao ba thước, dám tin ôm cổ của Hoa Tử kêu to: " tỉnh rồi hả ? Tôi phải nằm mơ đấy chứ?".

      Hoa Tử lập tức đưa ra hai đầu ngón tay bấm lên bắp đùi của , nghiến răng nghiến lợi: " cảm thấy thế nào? ? ?" .

      Bân Tử đau kêu: " mưu sát a! ! !" .

      An Thần ánh mắt lạnh lẽo, cam lòng hỏi lần nữa: " ấy ở nơi nào?" .

      Trong lúc nhất thời, mọi người cũng trầm mặc xuống, mồ hôi ứa ra, tình huống này lão Đại còn chưa biết tương đối khá.
      wjuliet43 thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG]
      Quả nhiên, An Thần rất giận dữ, nếu mà ngay lập tức có thể xuống giường, khẳng định trực tiếp đem Lưu Hoa từ lầu cao nhất ném xuống đất rồi.

      Lưu Hoa sợ sệt núp xa xa, ủy khuất muốn chết, tại hối hận, về sau đánh chết cũng cần làm chuyện ngu xuẩn gì để ném mạng của mình nữa.

      Tô Thiển nhúc nhích nằm ở nơi đó, An Thần đau lòng muốn chết, so với ngực bị trúng phát súng kia còn đau mãnh liệt hơn nhiều.

      Làm sao lại thành cái bộ dạng này, bảo bối, em muốn làm đau lòng muốn chết hay sao?

      "An thiếu gia, ấy là nghe Lưu Hoa bậy, mới tuyệt vọng thành cái bộ dạng này , tại tỉnh, nên chuyện với ấy nhiều hơn để cho ấy nhanh tỉnh lại." .
      Last edited by a moderator: 30/7/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :