1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bà Xã, Ngoan nào! - Thiên Diện Tuyết Hồ

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 220 : Bà xã, em trêu ghẹo
      Edit : Ly đặng
      là người luôn công tư ràng, khi quyết định việc gì vì Vạn Dạ Tô Thiển mà cùng ấy hợp nên sử dụng mưu thủ đoạn, những thứ này, từ xưa đến nay đều phải tác phong của .

      Bạn bè khó có được, so với ai khác càng hiểu hơn, nhất là người bạn chân thành khó càng thêm khó. Tình là tình , bạn bè là bạn bè, nên nhập nhằng chung lại với nhau.

      Tô Thiển thưởng thức cũng chính là ở điểm này. Trong xã hội nay, người con vừa sâu sắc vừa thẳng thắn như thế rất hiếm thấy.

      Khi mới gặp gỡ, còn tưởng ấy vì vấn đề của Vạn Dạ mà kì thị mình. Sau mới phát , nguyên lai mọn.

      “Tiểu Tô Tô, chị Tuyết có thai cũng được ba tháng, các ngươi phải nắm chắc ah” Lương Đình bỏ cái chân mới thọc xuống, cười quái dị

      Tô Thiển yên lặng ăn khỏa qua tử, mắt nhìn chằm chằm bụng của dời.

      “Thời gian trước nghe người náo loạn ở trường, chơi trò mất tích, như thế nào ? Bị bắt trở về cảm giác có phải hay rất thoải mái ?”. Nhiễm Mạn vừa bóc múi quýt đưa tới bên miệng Tô Thiển vừa quên giễu cợt Lương Đình.

      Lương Đình đỏ mặt, cảm thấy mình đúng là người gieo tai họa, lại có thể làm ra được cái loại việc ngốc này nha, nhưng mà ngày đó bị Chăn Mực bắt trở về bị dọa cho hoảng sợ, từ khi biết đến nay chưa bao giờ thấy phát hỏa lớn như vậy.

      “Cậu cũng đừng cười nhạo người khác, cùng người đàn ông của mình chơi trò đương tới nỗi rớt đứa bé, chồng của cậu cũng mạnh mẽ, bội phục”. Mỗi khi nhớ tới chuyện này đều cảm thấy buồn cười, như thế nào mà bạn bè của đều rất dữ dội.

      Nhiễm Mạn trực tiếp ném cái gối ôm qua người “Hừ, khi nào tớ sinh con trai nhất định đem con rễ của cậu hành hạ cho đến chết”

      Tô Thiển rốt cuộc nhịn được bật cười : “Mimi nhà ta càng ngày càng giỏi coi bói rồi, có thể biết trước sau này con của Tiểu Nguyệt Nguyệt nhất định , haha”.

      Lại cái gối được ném tới: “ được kêu tớ Tiểu Nguyệt Nguyệt !!!”.

      Trong lúc nhất thời, mọi người đều cười tới mức đấm ngực dậm chân, còn chút hình tượng nào, ngay cả người câu nào, lạnh như băng cũng nhịn được co rút khóe miệng.

      bên, mấy người đàn ông trò chuyện rôm rả đều đồng loạt dừng lại hướng sang bên này, trong mắt tràn đầy cưng chiều.

      Coi như có khổ cực hơn nữa, mệt mỏi hơn nữa nhưng chỉ cần thời thời khắc khắc đều có thể nhìn thấy người phụ nữ mình mến những thứ kia với họ có đáng là gì.

      Gần tối, mọi người tập trung đông đủ bên bờ cát, người hầu bưng thức ăn và rượu lượn tới lượn lui trong đám đông khi mà các chủ nhân của bữa tiệc trò chuyện hết sức vui vẻ. Trong lòng các cực kì sung sướng, lâu rồi được náo nhiệt như thế.

      Nước biển tràn vào bờ để lại các con sóng nhấp nhô lên xuống hết đợt này đến đợt khác làm nổi bật vẻ đẹp hoàn mĩ tựa như thiên sứ của các .

      Tô Thiển kéo An Thần đến chỗ khác, thần bí móc ra hộp gấm : “đoán thử xem, em tặng quà gì cho ”.

      An Thần nghe Tô Thiển chuẩn bị quà cho mình, hai mắt lập tức sáng lên: “Ah , bảo bối muốn tặng quà cho ?”

      Tự muốn cầm xem lại bị nhanh chóng tránh được, chỉ có thể tỏ vẻ đáng thương, vuốt chóp mũi: “bà xã, em trêu ghẹo ”.

      Nhìn như thế, Tô Thiển bật cười, từ từ mở hộp ra, bên trong là hai sợi dây chuyền, mỗi sợi phía có đính chín viên thủy tinh màu đỏ, mỗi viên đều có khắc chữ tạo thành chuỗi “Tô Thiển mãi mãi An Thần” sợi còn lại là “An Thần mãi mãi cưng chiều Tô Thiển”.
      wjuliet43 thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 221. Quà tặng của Tô Thiển


      Tô Thiển kéo cổ tay của qua, đem chuỗi  “Tô Thiễn mãi mãi An Thần” đeo lên, sau đó lấy sợi khác đưa cho , chìa cổ tay mình ra : “ông xã An Thần, có nguyện ý mãi mãi cưng chiều Tô Thiển hay ?” (sao trong bản convert để là dây chuyền mà lại đeo lên cổ tay nhỉ ??? )

      An Thần nhận lấy, khóe miệng càng ngày càng cong lên : “nguyện ý, An Thần nguyện ý cưng chiều bà xã Tô Thiển mãi mãi, bà xã, em chết mất”. An Thần tay nắm sợi dây chuyền tay còn lại kéo Tô Thiển vào trong lòng mình, bất ngờ hôn lên môi .

      Cách đó xa là đám người còn ăn uống linh đình, Tô Thiển bỗng dưng trừng lớn mắt, đầu óc trống rỗng. Nụ hôn của rất dịu dàng, cả người giống như được tắm trong gió xuân, lúc Tô Thiển kịp phản ứng lại cả người dựa cả vào lòng , thậm chí còn nghe được thanh ồn ào của đám người kia.

      Mặt nhất thời đỏ rực như máu, dẫm mạnh lên bàn chân của , mặt lại vùi sâu trong ngực An Thần, chịu chui ra.

      là mất mặt ! An Thần, tên khốn kiếp này chính là cố ý muốn mất hết thể diện trước mặt mọi người mà.

      “Bà xã, còn muốn phần quà tặng quan trọng khác nữa”. Lúc nữa đêm, bàn tay An Thần chịu yên phận, liên tục ở người qua lại, nỉ non.

      Tô Thiển chơi cả ngày mệt mỏi “…uhm…uhm…” hai tiếng, đổi tư thế tiếp tục ngủ.

      An Thần hưng phấn muốn chết, ngồi ngắm nhìn sợi dây tay đến nửa đêm, miệng cười khúc khích, rốt cuộc vẫn nhịn được quay sang quấy rầy : “Thức dậy được em, còn muốn quà tặng khác nữa”.

      luôn là người biết đủ, luôn tham lam muốn nhiều hơn, ra , quà tặng tốt nhất phải là chính hay sao.

      Tô Thiển cuối cùng cũng thanh tĩnh chút, xoa đôi mắt mông lung ngồi dậy, lẫm bẫm: “ông xã, làm gì ?”

      muốn em”.

      Trời rất tối, gió rất lớn và người cũng rất kích tình.

      Qua sinh nhật An Thần, bọn Ngãi Tuyết bị Tô Thiển lưu lại, Ám Dạ rất lâu có náo nhiệt như vậy, làm sao có thể dễ dàng để cho họ đơn giản như thế

      Hà Nguyệt kinh ngạc bởi vì khuôn viên này với khuôn viên nhà Mộ Dung giống nhau như đúc, trừ sân thượng là hơi khác còn lại đều cùng dạng, cái gì cần có đều có hết.

      “Phòng tập bắn ở nơi nào ?” Hà Nguyệt hưng phấn lôi kéo Tô Thiển chạy loạn khắp nơi, nên biết muốn đến Ám Dạ so với nhà của Ngãi Tuyết còn khó khăn hơn nhiều.

      Tô Thiển cười yếu ớt, chỉ tòa nhà lớn bên trái. Lại , An Thần cho phép bắn vì chỉ muốn lãnh giáo kĩ thuật của mà thôi.

      Lương Đình cùng Nhiễm Mạn đứng bên cười híp mắt nhìn hai người so thương pháp. đám người phụ nữ hạnh phúc .

      Bên trong thư phòng lại trình diễn tiết mục vui khác, thậm chí có chút mùi vị đắc ý. An Thần cùng Vạn Dạ ngồi nhìn nhau, trong mắt của hai người đều phun ra tia lửa

      muốn như thế nào ?” Cuối cùng An Thần mất kiên nhẫn, hướng về phía đối phương rống lên.

      Vạn Dạ lành lùng hừ hai tiếng: “xem ra An thiếu gia phải là biết chuyện này, như vậy có thẳng thắn chuyện với Tô Thiển sao ?”

      ta che dấu quá sâu, xử lí mọi việc quá tốt, hầu như tìm ra bất kì sơ hở nào. Nếu Tô Thiển biết chân tướng , chắc chắn giống như bị sét đánh giữa trời quang.

      “Vạn thiếu gia, dựa vào đâu mà cha mẹ của Tô Thiển bị ông nội của tôi gài bẫy hại chết ? có chứng cứ xác sao ?”

      [ Tác giả: “có người tôi ham giàu ? lại có người tôi ham giàu, xin hỏi vị độc giả tôi chủ trương tôn thờ đồng tiền, tôi có nơi nào hám giàu, nơi nào !!!” ]
      Chương 222
      Trong lòng An Thần chợt trầm xuống nhưng giọng vẫn như cũ bình tĩnh, ta thế nhưng lại điều tra về chuyện tai nạn xe cộ đó. Tất cả chứng cứ đều bị thiêu hủy, về chuyện này hoàn toàn có thể chắc chắn, chưa bao giờ hòai nghi năng lực xử lí công việc của Dạ Thương.

      Vạn Dạ chê cười, trong mắt thoáng qua tia khinh thường: “nếu tôi có chứng cứ xác dám ở trước mặt An thiếu gia bậy sao ? An thiếu gia phải là người luôn luôn dám làm dám chịu ? cũng có lúc dám thừa nhận , buồn cười”.

      Đáy mắt An Thần càng lúc càng lạnh lùng, tài liệu trong tay bị hung hăng vò thành cục: “cho nên tiếp theo tính toán như thế nào ? chạy đến trước mặt của Tô Thiển cho ấy biết cha mẹ của ấy là do chính ông nội của người ấy nhất hại chết, sau đó nhìn Tô Thiển thương tâm tuyệt vọng, cùng tôi náo loạn chia tay, nhân cơ hội đó chiếm được tình của ấy.” xong câu liền tiến tới gần bước, giọng rét lạnh thấu xương.

      Vạn Dạ chu miệng cực kì khinh thường, tay để trong túi quần hờ hững nhìn An Thần càng ngày càng mất kiên nhẫn “đúng, tôi Tô Thiển sai nhưng mà tôi tự nhận mình là người quân tử cho dù muốn cùng tranh giành cũng sử dụng thủ đoạn hèn hạ này. Chỉ là, đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn ấy chịu chút xíu tổn thương nào thôi. Về phần , tôi cần biết là ai.”

      Vạn Dạ nam nhân si tình, thể chịu được người phụ nữ mình bị chút thương tổn nào, chỉ cần luôn vui vẻ cho dù bắt phải lên núi đau xuống biển lửa cũng cam tâm tình nguyện, chút nhíu mày.

      Trước kia, Vạn Dạ dấu tài năng, chờ đời chính là để đợi đến ngày làm sáng tỏ .

      Về vụ tai nạn xe cộ của cha mẹ Tô Thiển, vẫn luôn cảm thấy nghi ngờ nên thầm điều tra, đáng tiếc chỉ bằng vào lực lượng ít ỏi của mình vẫn chưa được đến cuối cùng, đến lúc chân chính có quyền lực lại phát có người trước bước tiêu hủy hết mọi chứng cứ, hầu như tìm thấy dấu vết.

      Nếu phải tự nhiên xuất nam nhân tên Hướng Kì, cơ hồ bỏ qua.

      “Tốt nhất là như thế, nếu dám có câu ảnh hưởng đến hạnh phúc của Tô Thiển, tôi mặc kệ đại ca của là ai đều tha cho ”.

      Rất muốn rất muốn cứ như vậy bóp chết ta, muốn giữ lại tình địch mà thời thời khắc khắc đều có thể uy hiếp mình ở bên cạnh.

      “hạnh phúc của Tô Thiển ?” Vạn Dạ thấp giọng cười: “ là cháu của kẻ thù giết chết cha mẹ Tô Thiển mà cũng là có thể cho ấy hạnh phúc.”

      Phanh­­­­­­­­­­­­___

      Vừa dứt lời quả đấm của An Thần liền nện thẳng vào mặt An Dạ, tưởng rằng có đại ca bảo vệ An Thần dám làm gì ta sao, ngu xuẩn !!!

      Vạn Dạ thân hình lảo đảo lui về sau hai bước đụng vào góc bàn, lập tức ngồi dậy, lau khóe miệng dính máu, cười lạnh: “An thiếu gia là thẹn quá hóa giận rồi sao ? trừ nắm đấm ra, còn có thể dùng phương thức khác để giải quyết chuyện này sao ?”

      Tuy ngoài mặt Vạn Dạ được bình tĩnh nhưng trong lòng cố gắng đè nén lửa giận sắp bộc phát, dù gì đó cũng là người đàn ông Tô Thiển , như thế nào cũng thể trước mặt tình địch mất phong thái.

      An Thần tà mị nâng lên khóe môi, lại thêm quyền đánh xuống, theo , thời điểm tình bị uy hiếp, cái gì phong độ, cái gì ưu nhã đều là phù vân.

      Lần này Vạn Dạ hề chần chừ lập tức đánh trả, nếu tiếp tục chịu đựng là đứa ngốc rồi.
      wjuliet43 thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 223: Muốn đánh nhau ra sân huấn luyện, đừng ở chỗ này làm cho tôi mất mặt


      Bỏ vẻ ngoài tao nhã, Vạn Dạ hoàn toàn bọc lộ khí thế cường hãn của mình, cơ hồ cùng An Thần phân cao thấp. Hai người, ngươi quyền, ta quyền, ở trong thư phòng đại chiến. Bàn trà, ghế ngồi, giá sách ngã xuống đất từng cái, từng cái , văn kiện bay tứ tung trong phòng, ngay lúc này cánh cửa bị cước đá văng, Mộ Dung Kiệt ánh mắt trầm, nguy hiểm híp lại đảo qua khắp phòng, tiếng hét giận dữ truyền đến: “ăn nhiều quá phải hay ? muốn đánh nhau ra sân huấn luyện, đừng ở đây làm tôi mất mặt.”

      Câu vừa dứt, hai người đều đồng loạt dừng lại, vừa nhìn chằm chằm đối phương vừa sửa sang lại quần áo xốc xếch do lúc đánh nhau gây nên.

      “Làm việc có đầu óc, muốn đánh cũng đừng có đánh lên mặt .”

      Trương Thiên ở bên cạnh ầm ầm ngã xuống đất,, những lời này của lão đại làm cho thiếu chút nữa bị nội thương, nhìn khí nghiêm túc lúc này, muốn cười nhưng cũng dám cười.

      Hai người lúc này mới cảm thấy mặt đau rát, nhìn mặt đối phương bị chính mình đánh cho chỗ xanh, chỗ đỏ cũng biết đại khái hình dáng của chính mình như thế nào.

      Tỉnh táo lại mới thấy có chút hối hận, làm sao giải thích với Tô Thiển về vết thương mặt.

      Kêu Hoa Tử đến xử lí vết thương, các người hầu vội vàng lện dọn dẹp lại thư phòng bị hai người làm cho lung tung, lộn xộn.

      Hoa Tử vừa khẩn cấp xử lí vết thương vừa ngừng co rút khóe miệng, là độc ác , lại đánh ở mặt.

      “Sao lại thế này ?” Mấy người Tô Thiển tập bắn xong, mang theo tâm tình tốt đẹp trở về, nhìn thấy vết thương mặt hai người chợt trầm xuống.

      Đánh nhau, lại còn đánh nhau.

      “Nghe kỹ thuật bác kích của Vạn Dạ rất tốt, cho nên liền đặc biệt muốn lãnh giáo, quả nhiên là danh bất hư truyền. An Thần trấn định , giọng điệu nhàn nhạt, làm cho người ta nghe ra chút bất thường nào.

      Vạn Dạ cũng gật đầu đồng tình: “An thiếu gia giỏi hơn bậc”.

      Tô Thiển nhìn hai người lâu, lại nhìn Mộ Dung Kiệt cùng Ngải Tuyết tình chàng ý thiếp chút mới buông lỏng tâm tình, tức giận trắng mắt nhìn hai người thêm lúc mới đến bên An Thần, nắm cằm của lên hết nhìn bên trái lại nhìn bên phải: “gương mặt đẹp trai như thế, cứ như vậy bị hủy, đáng tiếc a đáng tiếc”.

      An Thần nhướng đôi mày đẹp, đưa tay nhéo hai gò má đầy đặn của , tức giận: “ bị hủy dung nên em thích nữa hả?”

      Tô Thiển vội vàng cầu xin tha thứ: “thích, dù có ra sao em đều thích, haha”.

      Lại , ông xã bộ dáng quá đẹp trai, ra cũng rất áp lực.

      tại ruốt cuộc cũng cảm thấy công bằng chút.

      An Thần đầu đầy hắc tuyết, ôm lấy cổ , nhắm ngay đôi môi chưa kịp khép lại, khẽ cắn lên. Tô Thiển khiếp sợ ngây người, trong phòng có nhiều người như vậy mà lại biết kiêng dè. Mọi người xung quanh ồn ào, trêu chọc khiến muốn đào cái hố mà chui xuống.

      “Vết thương của ngươi còn chưa có xử lí” Hoa Tử rất biết thời thế lên tiếng, cuối cùng đem An Thần từ trong kích tình kéo trở lại, thành công nhận được cái xem thường.

      Vạn Dạ suy nghĩ, thoáng qua tia phức tạp, nhìn ra, rất hạnh phúc, chẳng lẽ nhẫn tâm vạch trần vết thương lòng qua kia ?

      Thấy được ánh mắt của Vạn Dạ, Tô Thiển lúng túng, yên lặng sờ sờ chóp mũi, khóe miệng ngăn được nở nụ cười: “ vết thương của anhđã đở hơn chưa?”

      Vạn Dạ gật đầu, mĩm cười: “vết thương , hai ngày nữa là tốt rồi”.

      Ánh mắt Hà Nguyệt càng ngày càng phức tạp, bác kích, tại sao tất cả vết thương đều ở mặt ?

      Chẳng phải có câu , tình địch gặp mặt, hết sức đỏ mắt a, biết hai người này chính là phải chỉ đơn thuần bác kích.

      Sinh nhật xong rồi, bác kích cũng qua, chơi nhiêu đó cũng đủ rồi, buổi chiều công ty còn có chút chuyện, mọi người ai về nhà nấy thôi." Mộ Dung Kiệt quét mắt nhìn hai người cái, đứng lên, cũng biết nếu như hai người kia còn ở chung chỗ kế tiếp xảy ra chuyện kinh thiên động địa gì nữa.

      An Thần gật đầu, cũng lời khách sáo giữ người lại, tại, ước gì đem người đàn ông kia cách xa mãi mãi, tốt nhất là xa đến tận chân trời, bao giờ trở lại, như vậy ta có cơ hội đến gần người phụ nữ của .

      Khách vừa , An Thần kịp chờ đợi, đem Tô Thiển kéo vào trong ngực mà dày xéo, mang theo nụ hôn mãnh liệt bá đạo, biết bao nhiêu lần gặm cắn môi , mặc kệ kêu đau cũng dừng.

      Tô Thiển trong lòng bất an, cảm nhận được tham muốn chiếm giữ và cảm giác vô lực của . có chuyện gì xảy ra, thế nào lại như vậy ?

      “Ông xã ?” đẩy đầu ra, bất an hỏi.

      “Bà xã, ông xã thực xin lỗi em”.

      có ý gì ?” Cái gì mà thực xin lỗi ?

      “nếu ông xã làm chuyện gì có lỗi với em, em tha thứ cho sao ?”

      Với tính tình của , nếu biết cha mẹ của mình bị chính ông nội của hại chết, tha thứ cho sao ? Có phải hay đem tất cả tội lỗi cùng trách nhiệm đổ lên mình , rời xa , cần nữa ? rất sợ, từ trước tới nay, chưa bao giờ thấy sợ hãi như thế, nó làm cho thể tỉnh táo suy nghĩ, làm cho muốn phát điên. Chỉ có , chỉ có người phụ nữ này mới có thể tác động đến lòng của , mới có thể làm cho có cảm giác khủng hoảng như thế.

      Tô Thiển cười yếu ớt, vỗ lưng an ủi: “ cái gì đó, làm chuyện có lỗi với em sao ?”

      An Thần giật mình, lúc này mới thoáng tỉnh táo chút: “ , vĩnh viễn cũng .”

      thương , đều thấy đủ như thế nào có thể làm chuyện tổn thương , nhưng là bi kịch đời trước gây ra, nên làm gì để có thể cứu vãn?

      nếu dám làm chuyện có lỗi với em, em ném vào hồ cá sấu của nhà Mộ Dung, để làm mồi cho chúng.” đủ độc ác, lại làm cho An Thần giật mình, cảnh giác nhìn chằm chằm : “ em làm sao biết chuyện hồ cá sấu ?” những chuyện này của làm sao biết được.

      “Đừng tưởng làm gì em đều biết, nếu muốn người ta biết trừ phi mình đừng làm”. níu lấy tóc của , thầm, quá đáng nha, việc gì cũng dấu .

      An Thần sắc mặt trầm hơn phân nữa, biết chuyện gì ? Chuyện của ông nội lẽ cũng biết ?

      “Em cũng biết ? em còn biết chuyện gì ?”

      Nếu biết được nguyên nhân cái chết của cha mẹ mình, còn có thể như vậy rút vào trong lòng , còn có thể tiếp tục ?

      “Về việc của Nghiêm An, Doãn Phỉ Phỉ, Ôn Na, em điều biết, biết tất cả, xử lí công việc như thế nào em xen vào, chỉ cần bảo vệ an toàn cho bản thân tốt là được.” việc làm của can thiệp, tự nhiên hiểu được đó là cách bọn họ sinh tồn, thể thuyết phục muốn như thế này, muốn như thế kia, làm rối loạn quy củ của .

      An Thần thở phào nhõm hơi nhưng đồng thời cũng có chút thất vọng, biết là chuyện tốt nhưng lại muốn có thể bình tĩnh, thong dong để đối diện với .

      Dấu diếm như vậy, rất thống khổ.

      “Bà xã, ôm , ôm chặt ”.

      Tô Thiển hiểu hôm nay sao lại khác thường như vậy, nhưng vẫn làm theo lời của , ôm chặt lấy , khiến cho có thể an tâm chút.
      wjuliet43 thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Song Ngư
      Chương 224 : Có bảo bảo ?


      “Nôn____nôn____”.

      Trong phòng rửa tay, Tô Thiển lấy tay che ngực, nôn mửa ngừng, gần đây ăn cái gì cũng có mùi vị, khó chịu muốn chết.

      Như sựt nhớ ra điều gì, Tô Thiển vội vàng mở lịch ra xem, nếu nhớ lầm, kinh nguyệt lần trước đến bây giờ là cách đây hai tháng.

      Dạo này xảy ra nhiều chuyện như vậy, cũng để ý đến nó.

      Đúng vậy, nhất định là vậy !!!

      Trong nháy mắt, mừng như điên, nội tâm kích động ngừng, lời nào có thể diễn tả hết cảm giác phức tạp cùng vui sướng cuộn trào mãnh liệt trong lòng lúc này

      Mở ngăn kéo lấy que thử thai, hướng tolet mà chạy.

      Hai gạch màu đỏ rất bắt mắt, sợ hãi nghĩ mình kêu lên, thực tế cũng làm như vậy.

      Lý tẩu vội vàng chạy lên lầu, sợ hãi: “ thiếu phu nhân, xảy ra chuyện gì ?”

      Tô Thiển kích động, biết gì, có bảo bảo, tốt quá !

      sao, dì làm việc .”

      muốn tìm An Thần, phải lập tức thông báo tin  tốt này cho biết, mừng đến phát điên.

      Rất muốn chạy hơi đến nơi làm việc nhưng nghĩ đến nay trong bụng còn có tiểu bảo bảo, bước chậm lại, bình ổn cảm xúc, cùng thường ngày giống nhau, tiếp tục đến tòa cao ốc.

      Phòng làm việc có ai, Tô Thiển có chút kinh ngạc, lúc này phải Bân Tử bọn họ nên nằm ghế sa lon chuyện phiếm, uống cà phê sao ?

      Ngay cả An Thần cũng có ở đây, bọn họ đâu hết rồi ?

      “Chị dâu, đại ca mới rời , có lẽ đến tối mới có thể trở về.” Dạ Thương mới từ phòng làm việc ra nhìn thấy Tô Thiển lập tức ngây ngẩn cả người, tới bên cạnh , lễ phép .

      Tô Thiển có chút mất mác, muốn lập tức cho An Thần biết tin tức tốt của bon họ, nhưng lại muốn qua điện thoại, rối rắm.

      “Chị dâu, có phải có chuyện gì quan trọng hay ? em lập tức thông báo cho đại ca.”

      “Ách, vội, đợi buổi tối bọn họ trở về cũng muộn.” tay của nhàng xoa bụng, mĩm cười hạnh phúc.

      Tô Thiển vào thư phòng, mắt hướng đến giá sách, muốn tìm bộ sách, hình như trước kia An Thần có mua bộ sách về bảo bảo cùng thai nhi rồi.

      Nhiều sách như vậy, ruốt cuộc để ở chỗ nào ?

      Ngón tay lướt qua từng cái mục lục, cuối cùng dừng tại quyển “ giáo dục thai nhi”, khóe miệng khẽ cười, rút bộ sách ra, văn kiện bay tán loạn mặt đất, Tô Thiển vội vàng ngồi xổm người xuống dọn dẹp, ánh mắt lơ đãng lướt nhìn nội dung bên trong văn kiện, thân thể khẽ dao động.

      Vứt quyển “giáo dục thai nhi” trong ngực xuống đất, run rẫy nhặt những tờ giấy bay tán loạn mặt đất lên, tràn đầy trong mắt đều là dám tin.

      ít tờ văn kiện đều là hình ảnh về vụ tai nạn xe cộ năm trước cha mẹ trãi qua, ảnh chụp rất chi tiết, chính xác, từ việc xe mất khống chế như thế nào, đến việc Từ Kỷ bị đẩy xuống xe trong chớp mắt, lăng xuống vách đá, cuối cùng mọi thứ đều nổ tung, tất cả đều ràng, Tô Thiển giống như trở về cái ngày tuyệt vọng và sợ hãi của năm trước.

      Tô Thiển vội vàng ngồi xuống bàn đọc sách, ngón tay giở từng trang, từng trang, thân thể run rẩy lợi hại.

      Đây là cái gì ? Đây ruốt cuộc là cái gì ?

      của vụ tai nạn phải là do nhân viên bảo dưỡng xe lơ là, sơ suất quên vặn đinh ốc sao ? phải là việc ngoài ý muốn sao ? phải có ai hại chết cha mẹ sao ?

      Tại sao, tại sao lại có thể như vậy ?

      Vì cái gì chân tướng lại như thế này ?

      Thế nhưng, hung thủ hại chết cha mẹ lại là ông cụ An, là ông nội của An Thần, là ông nội của chồng .

      Hèn gì trong khoảng thời gian này, rất kì lạ, thời thời khắc khắc đều rất bất an, ra là sợ, sợ phải đối mặt với mình, sợ biết phải giải thích như thế nào với mình.

      Lòng của bây giờ rất phức tạp, khiếp sợ, hận thù, bi thương, tức giận, sợ hãi đan xen vào nhau, thể tưởng tượng nổi, đau đến xuyên thấu tim.

      Nguyên bản những tờ giấy thẳng thóm thế nhưng đến tay Tô Thiển còn nhận ra hình dáng gì, chà xát, chà xát, bị vò thành cục.

      Cũng biết đứng trước bàn sách bao lâu, cho đến khi hai chân tê dại, mới từ từ đem văn kiện kia thu thập xong, trả về vị trí cũ.

      Cả người , xem ra rất bình tĩnh, thậm chí có chút xíu nước mắt, phải muốn nổi giận mà là việc này đem chấn kinh (chấn động + kinh hoàng) hoàn toàn, biết lấy biểu tình cùng cử chỉ gì để diễn tả lửa giận trong lòng, cuối cùng chỉ còn lại đau lòng cùng trái tim lạnh như băng.

      vào nhà giữ xe, lái xe đường xông ra ngoài.

      biết lúc này phải làm gì, chỉ mực đạp cần ga, trong đầu trống rỗng, hô hấp càng ngày càng khó khăn. Vòng vòng lại nhiều lần, mới chạy xe về phía lăng mộ ở Tây Giao.

      Quỳ gối trước mộ cha mẹ, bia mộ, nụ cười của họ vẫn như cũ, rực rỡ, lúc này nước mắt của ruốt cuộc nhịn được ào ào chảy xuống.

      Gắt gao cắn môi dưới, ngừng dập đầu xuống đất, nội tâm áy náy, xấu hổ cách nào giảm thiểu được. Cha mẹ nhất lại bởi vì mà bị người khác hãm hại, kêu làm sao chịu nổi, mấu chốt là lại còn cháu của kẻ thù, tại còn mang thai đứa .

      Con nên làm gì bây giờ ? cha mẹ con nhất, hai người hãy cho con biết con nên làm cái gì bây giờ ?

      Chuyện biến thành bộ dáng như nay, chẳng lẽ còn có thể xem như biết gì mà tiếp tục cùng An Thần sống cuộc sống ân ân ái ái ?

      , tuyệt đối thể nào !!! nên cùng người nhà của kẻ thù giết chết cha mẹ mình sống chung chỗ, đó là việc thể nào, tuyệt đối thể nào !

      “Cha mẹ, con xin lỗi hai người, con biết tâm trạng của mình bây giờ là gì cũng biết bây giờ con phải làm gì, các người hãy cho con biết, con van xin hai người hãy cho con biết, ruốt cuộc con nên làm gì ?” Cuối cùng Tô Thiển kêu gào đến tê tâm liệt phế, rất thống khổ, rất rối rắm, ai tới cho biết, ruốt cuộc phải làm gì ?

      Điện thoại di động trong túi vẫn vang ngừng, Tô Thiển dường như nghe thấy, ngơ ngác, thẫn thờ quỳ gối mình, trơ như khúc gỗ, giống như cả thế giới này chỉ còn lại mình .

      [ tác giả: “mọi người có thấy rối rắm ? tóm lại tôi viết rất rối rắm” ]

      Chương 225 : Biến, cút cho tôi


      An Thần sắp phát điên, nghe nhân viên bảo an Tô Thiển lái xe bạt mạng ra khỏi Ám Dạ, tốc độ nhanh đến làm cho người khác phải chắc lưỡi, hít hà, ngay lập tức dừng hội nghị quan trọng để tìm nhưng gọi điện hoài vẫn ai bắt máy, liền khởi động vệ tinh định vị tìm tung tích của .

      Trước lăng mộ thẳng lưng quỳ gối, có vẻ quỳ rất lâu, khuôn mặt thống khổ, An Thần kinh ngạc, vội vàng chạy đến ôm lấy : “bảo  bối, em làm sao vậy ?”

      Xoay mặt lại mới phát , khuôn mặt nhắn đầy nước mắt, cặp mặt sưng đỏ lợi hại.

      Tô Thiển ánh mắt ngày càng lạnh hơn, đẩy ra, nghiêng ngã, lảo đảo hướng nơi khác mà chạy.

      muốn nhìn thấy , muốn nhìn thấy người này chút nào, chút cũng muốn.

      muốn chạy trốn, trốn xa, ít nhất là bây giờ.

      An Thần trong lòng co rút chút, làm sao vậy ? tại sao muốn đẩy ra ?

      An Thần nhanh chân đuổi theo, từ phía sau bắt lấy cánh tay , gắt gao giam vào trong ngực, gấp gáp: “bảo bối, em làm sao vậy ? cho ông xã nghe .”

      “Biến, phải ông xã của tôi, tôi có ông xã.”

      Ông xã của tuyệt đối thể nào là cháu nội của kẻ thù giết chết cha mẹ , phải !!!

      “Em còn có thể lời khốn kiếp hơn thế nữa ? phải ông xã em, vậy ai là ông xã em ? em nổi điên cái gì ?” Nghe được bắt đầu thừa nhận mình, An Thần cảm thấy mình sắp phát điên. sợ nhất là Tô Thiển thừa nhận mình, trừ điều này cái gì cũng sợ. Coi như chỉ là lời giỡn cũng được, thích kiểu đùa giỡn như vậy.

      “An Thần, gạt tôi, rốt cuộc cha mẹ tôi chết như thế nào ? tôi cho cơ hội cuối cùng, ”. giãy thoát được, so với còn muốn nổi điên.

      Oanh tiếng, giống như sét đánh ngang tai, An Thần đứng nguyên tại chỗ cả nửa ngày, nhúc nhích được.

      Cuối cùng cũng biết.

      Ai ?  Vạn Dạ cái đồ tiểu nhân hèn hạ !!!

      “Tôi tin tưởng như vậy, cư nhiên lại gạt tôi, An Thần, tôi hận !!!”

      hét to, hét tới tê tâm liệt phế, muốn như thế nào tiếp nhận này, người mình thương nhất trong nháy mắt lại biến thành kẻ thù của mình.

      xin lỗi, bảo bối, xin lỗi, đều là lỗi của , nhưng là dám cho em biết, bởi vì quá mềm yếu sợ em tha thứ cho , em bình tĩnh chút được , bảo bối, xin lỗi em.” An Thần có chút luống cuống, vội vàng ôm lấy , ôm chặt như sợ chỉ cần hơi buông tay biến mất.

      “Biến, tôi nên gặp , cút cho tôi, tôi hận , hận cả nhà , cút !!!”

      khóc đến mức nước mắt giàn dụa, vốn dĩ muốn khóc nhưng rất ủy khuất, chỉ cần vừa hỏi làm sao vậy ? nhịn được chảy nước mắt. Giống như tại, tâm tình vốn ổn định nhưng An Thần vừa xin lỗi, nỗi ấm ức cùng tức giận nhất thời đều xông lên. càng , càng muốn nhìn thấy , càng , lại càng hận .

      biến, em kêu phải biến đâu, ông nội phạm sai lầm lẽ phải gánh chịu toàn bộ trách nhiệm, bảo bối, em đừng đẩy ra, cầu xin em.”

      Trong lòng An Thần hoảng hốt, tính tình Tô Thiển so với ai càng hiểu hơn, nếu quyết định buông tay , buông tha cho đoạn tình cảm này, bao giờ trở lại bên cạnh lần nữa, huống chi giữa hai người còn có mối thù sâu nặng như vậy. Chỉ cần vừa buông tay lập tức biến mất, biến, cút.

      sớm biết nếu Tô Thiển biết chân tướng việc nhất định đối với như vậy nên sớm chuẩn bị rồi, chỉ cần chịu ở lại bên cạnh , nguyện ý bỏ tất cả, chỉ cầu mong tha thứ.

      “Tôi mượn phải gánh chịu, nhưng tôi cũng muốn nhìn thấy , xin hãy cách xa tôi ra, tôi thể chịu được khi phải đối mặt với , An Thần, buông tha tôi , tôi rất biết ơn . Bây giờ, phải cầu xin tôi mà là tôi cầu xin , tôi làm gì được , xin hãy thả tôi , xin .”

      còn có thể làm gì được chứ ? Báo thù sao ? Tìm ai để báo ? Là ông nội của hay là ?

      lời điên khùng gì thế, buông tha em, bao giờ buông tha em, em muốn hận hận , đời này nhất định thả em ”. Muốn thả chi bằng trực tiếp cầm dao giết chết cho nhõm.

      để ý kháng cự cùng giãy dụa, trực tiếp ôm lên xe, hướng về phía tài xế rống to: “mau lái xe”.

      đem giam cầm, cho giãy dụa, làm thế nào cũng thoát khỏi ngực , chỉ có ôm chặt như vậy, mới làm cho có cảm giác vẫn còn ở bên cạnh mình.

      đường trở về, liên tục phản kháng, xé, nhéo, cắn, gặm, cơ hồ đem cánh tay cùng bả vai của làm cho thương tích đầy người. An Thần thủy chung rên tiếng, chỉ là đem cánh tay ôm chặt hơn, trái tim cũng căng thẳng theo.

      “Em nhéo , em cắn chỉ cần có thể giải hận em muốn làm gì đều được.”

      An Thần cắn răng nhịn đau, trong lòng  vẫn luôn kiên định, tuyệt buông tay ra. Cho dù có đánh có giết cũng buông.

      Lúc trước gạt , vẫn luôn luôn cảm thấy bất an, tại việc bại lộ, ngược lại cảm thấy thoải mái ít. Điều duy nhất, tại phải làm chính là cầu xin tha thứ, dùng toàn bộ mọi thứ cho dù là tính mạng chăng nữa để thay ông nội chuộc tội, đem lại cho hạnh phúc. thực tế, cũng thể rời khỏi .

      Ôm trở về phòng, vẫn chịu an phận, khóc càng ngày càng thương tâm, nhưng lại tránh thoát vòng tay của , chỉ có thể đối với trừng mắt.

      An Thần ôm , vừa an ủi, vừa lấy giấy ngừng lau nước mắt cho : “đừng khóc nữa có được hay ? bảo bối, ông xã xin em, nếu em đánh mấy cái đều được, đừng khóc nữa, em xem cổ họng đều đau hết cả rồi.”

      “Buông tôi ra” thu thập lại ít tâm tình, lạnh lùng lên tiếng.

      thả, cũng có ý thả, em nghĩ cũng đừng nghĩ.”

      Lần này, An Thần đem “vô liêm sĩ”, ba chữ phát huy tới cảnh giới tối cao, tại, người phụ nữ của rất thương tâm, rất tuyệt vọng, làm sao có thể buông ra. Điều nên làm là ôm lấy , ôm chặt.

      “Tôi hận , tôi muốn cùng li hôn, tôi muốn cùng cháu của kẻ thù sống chung chỗ, chết cũng muốn.”

      làm sao có thể bá đạo như vậy, ràng là kẻ thù, thế nhưng lại nhất định đem giữ ở bên mình, tại sao phải hành hạ như vậy ?

      “Nhưng thích em, rất em, cùng em li hôn, cả đời đều muốn cùng em sống chung chỗ, chết cũng phải chết cùng nhau” bất đắc dĩ dụi đầu vào trước ngực , cọ tới cọ lui.

      “Cút !!!”

      Tô Thiển căm tức, dường như ngoài từ này ra, tìm được từ nào khác để diễn tả tâm trạng tức giận lúc này.

      “Em kêu biến, chỉ có thể biến đến trong lòng em, bảo bối, bình tĩnh chút được , thôi, em cầm cây dao này đâm hai dao để trả thù cho cha mẹ, như thế nào ?”
      wjuliet43 thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 226: Bảo bối, nhắm ngay điểm, bắn vào chỗ này nè!
       Edit:
      chưa bao giờ thấy cảm xúc của như bây giờ, trong lòng vừa thương vừa đau lòng, thậm chí còn đau hơn cả , bảo bối của người phụ nữ khóc nức nở kia, làm sao chịu nổi?.

      thậm chí buông ra, chạy nhanh vào phòng bếp cầm cây dao ra: "Bảo bối, nếu em cảm thấy khó chịu, hãy hướng người đâm ".

      Tô Thiển đánh rớt cây dao cầm, khó chịu nhìn chỗ khác, cho dù tức giận thế nào, cũng còn biết ai mới là kẻ thù chân chính, trong tài liệu viết rất cặn kẽ, ông cụ tay thao túng, liên quan đến An Thần.

      Nhưng mà, bọn họ vẫn là người nhà, nếu sau khi ông nội của hại chết ba mẹ của mình, mình còn có thể thản nhiên đối mặt với , đó chính là chân chính có tim có phổi.

      Loại cảm giác muốn báo thù, nhưng biết nên báo ở nơi nào như thế này làm cho hoàn toàn sụp đổ.

      Chỉ cần vừa nghĩ tới ba mẹ là bởi vì mình mà bị người ta hại chết , cảm thấy mình là phạm tội ác tày trời.

      Nhất là, còn gả vào gia đình kẻ thù, y như đứa ngốc, bị người chơi xoay quanh.

      chịu nổi, tin tưởng tùy tiện đổi lại là ai cũng chịu nổi.

      An Thần nửa ngồi , đầu gối chống đỡ bắp chân của , nắm bàn tay bé của hướng người mình cọ, Tô Thiển chán ghét rút trở về, lại bị bắt càng thêm chặt.

      "Em xem, em lại nỡ động thủ với , muốn làm thế nào mới tốt đây?" .

      Tô Thiển đứng dậy: "An tiên sinh, như vậy giữa chúng ta có thể chấm dứt  rồi, xin về sau đừng can thiệp cuộc sống của tôi nữa, nhất là bây giờ, tôi muốn rời , làm phiền từ bi chút, đừng ngăn trở tôi." .

      sợ nếu tiếp tục ở chung, khống chế được tâm tình của mình cho dao.

      Ở trong nháy mắt đem tay muốn kéo cái cửa kia ra , An Thần nhanh chóng vọt đến trước mặt , ngăn ở trước cửa, trong mắt dần dần lộ vẻ lạnh như băng : " thể nào." .

      Chỉ cần rời chuyện, cái gì cũng có thể theo .

      "An Thần, khốn kiếp, lập tức cút ngay cho tôi! ! !" .

      Tô Thiển thiếu chút nữa phát điên, trêu chọc nổi có được hay , muốn báo cái thù này, muốn mình yên lặng sống qua ngày có được hay ? Tại sao ngay cả chút cầu cơ bản nhất này đều làm được? chỉ muốn có chút im lặng có được hay ?



      "Hoặc là em giết chết , hoặc là em sống yên ở chỗ này, nếu như em kiên trì phải , khuyên em nên lựa chọn loại thứ nhất, chỉ cần em giết , chừng em có tự do, còn có thể thay ba mẹ của em báo thù, tại, em cứ cầm dao lên đâm vào chỗ này này, hoặc là em ở nơi này của nghỉ ngơi tốt, tự mình lựa chọn ." . chỉ vào trái tim của chính mình hướng gầm hét lên, ánh mắt, nguy hiểm híp lại.

      Quả nhiên, Tô Thiển bị lời này của chọc giận, mặt trắng xanh móc ra súng lục bên hông nhắm ngay , giọng điệu lạnh lùng trước nay chưa từng có: "Tôi lại lần, cút ngay." .

      Khóe miệng của An Thần lúc này mới cong thành nụ cười, chỉ vào lồng ngực của mình: "Hướng bên phải bắn, trái tim của rất đặc biệt, sinh trưởng ở bên phải , bảo bối, tôi tin tưởng kỹ thuật của em mang đến cho tôi bao nhiêu thống khổ, nhắm ngay điểm, ngoan." .

      từng bước tới gần , khóe miệng từ đầu đến cuối vẫn treo lên nụ cười mê người, lại ép Tô Thiển từng bước lui về phía sau, lắc đầu ngừng.

      , muốn xuống tay, tại sao phải ép như vậy, muốn! muốn!

      nỡ ép em!

      , muốn xuống tay, tại sao phải ép như vậy, muốn! muốn!

      "Bảo bối, , hướng về phía ngực của , chỉ cần nổ súng, em thể báo thù, ngoan, nghe lời nào,chỉ cần viên đạn thôi, sau này em tự do, chỉ cần viên đạn này, em có thể có câu trả lời với ba mẹ em ở suối vàng, ngoan, nổ súng .".

      Cuối cùng, bức đến góc tường, họng súng, thẳng tắp chỉ thẳng vào vị trí trái tim của mình, cần làm, chính là bóp cò! ! !

      " ép tôi?".

      cắn hàm răng chặt, tay cầm súng ngừng run rẩy, sợ hay cho là mình dám nổ súng?

      ", tôi nỡ ép em, chỉ cần em vui, chỉ cần em có thể tiết hận, dù em có thực giết chết tôi, tôi cũng tuyệt đối câu oán hận!" .

      Mắt Tô Thiển lạnh hẳn , lúc này, còn như vậy, mỗi ngày hăng hái cùng mình lời ân ái, trước kia sao mình lại phát , công phu miệng lưỡi của lại lợi hại như vậy.

      cách đặc biệt gần, gần mức đến có thể cảm nhận được nhịp tim đập của , gần đến mức hơi thở nóng bỏng của toàn bộ phun ở mặt của , khoảng cách gần như thế, làm cho côcó chút mặt đỏ tới mang tai, cũng biết là bởi vì tức giận hay là bởi vì khí mập mờ.



      "Có phải em đành lòng? Có phải là em nỡ, chúng ta cũng đừng náo loạn nữa có được hay ? Ông xã em như vậy, nếu chết rồi, em bao giờ tìm được người đàn ông em giống như tôi nữa đâu." . An Thần dừng lại lát, khóe mắt dần dần cong lên, hiểu người phụ nữ này, xuống tay.

      "A —————-" .

      Tô Thiển hỏng mất, pằng cái quăng mạnh khẩu sung xuống đất, trở tay đẩy ra xa sau đó tung cửa xông ra.

      khóc nổi, càng hơn là dịu dàng của hận An Thần vào giờ phút này. Nếu như bá đạo vô lý giống như bình thường, chừng phát súng kia xuống ngay rồi, cố tình tựa như thay đổi thành người khác, cái gì cũng theo , đành lòng,   nỡ xuống tay.

      An Thần đuổi theo, chỉ là khiến Y Na cùng Vũ Đình thầm theo, nhưng cho bước ra khỏi địa giới của Ám dạ.

      biết, tại cần yên tĩn, càng đuổi lại càng chạy, ngược lại hỏng việc.

      Bảo bối của , nha đầu của , của , phải dùng thời gian bao lâu mới có thể kéo em trong thù hận ra đây.



      Tô Thiển ngừng chạy trốn, dọc theo đường đều là khẩn trương hề hề ánh mắt, cũng biết là muốn chạy nơi nào, cảm giác thế giới rất to lớn, mình có đất dung thân.

      Cuối cùng, đặt mông ngồi ở thềm đá bên cạnh Ôn Tuyền, giống như là tiết hết hơi sức toàn thân xụi lơ, vô lực, hỏng mất, tuyệt vọng tụ tập ở ngực, trong lúc nhất thời, mà ngay cả tâm tình tức giận cũng thể biểu đạt ra ngoài.

      An tĩnh như tượng gỗ, ngơ ngác, ánh mắt nhìn về phía trước, hề có tiêu cự.

      cửa sổ của biệt thự, đối diện với bóng lưng của , An Thần đứng ở cửa sổ, đau lòng nhắm hai mắt lại, mặc dù ba mẹ Tô Thiển phải do giết hại, nhưng mà cùng thoát được quan hệ, nếu như phải là mười hai năm nay chú ý quá nhiều đến , cũng có bi kịch như ngày hôm nay.

      Tất cả đều là bởi vì , đáng chết.

      "Tiểu Tô tô, cậu làm sao vậy?" .

      Nhiễm Mạn bị cú điện thoại của An Thần gọi qua, nhìn thấy Tô Thiển chán chường như vậy khẽ giật mình, tốt, sao lại có dáng vẻ giống quỷ này?.

      Tô Thiển vẫn có phản ứng, vẫn như cũ thẩn thờ nhìn phía trước, đối với Nhiễm Mạn lay động cánh tay hoàn toàn làm như thấy



      ra , tức giận cùng lúc tuyệt vọng phải khóc cũng phải là náo, mà là lời nào, là hoàn toàn có phản ứng.







      wjuliet43 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :