1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bà Xã, Ngoan nào! - Thiên Diện Tuyết Hồ

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: gà con
      Chương 183: Lão Đại, chúng ta chịu được, ngài tạm tha chúng ta .
      Giọng điệu của An Thần, lạnh như băng làm cho run rẩy. Từ khi biết , chưa bao giờ thấy đối với mình giận dữ, phát hỏa như vậy, nước mắt tuôn tuôn, thi nhau rơi xuống.

      Cắn răng, hung hăng đẩy An Thần cái, khóc chạy ra ngoài.

      An Thần thăng bằng cơ thể, ánh mắt lạnh lẽo nhìn khắp nơi, ai dám thở mạnh.

      Lão Đại lần này nổi giận rồi, ngay cả bảo bối nâng niu trong lòng bàn tay mà cũng thu thập, bọn họ tất nhiên cần nhiều lời.

      " Ba người các cậu, mang nặng 100kg, chạy bộ 5 cây số, canh chừng cho tôi."

      An Thần hung hăng vung tay cái, ánh mắt thoáng qua tia lẫm liệt.

      Bân tử khóc ra nước mắt, nên đến nơi này xem náo nhiệt, nhìn đất khẩu súng tan nát thành bốn năm phần, có loại cảm giác muốn tự sát, do thích nhất cây súng lục này .

      Tô Thiển chạy về phòng ngủ, khóa trái cửa phòng nước mắt ào ào tuôn rơi.

      rốt cuộc làm gì sai, cho làm điều này điều nọ, có tâm trong lòng cũng thể sao?

      Nghĩ mình cũng là người bình thường, đâu phải cọc gỗ để muốn làm gì làm.

      Ngồi ở đầu giường, nhớ lại của trước kia dịu dàng tốt, còn hôm nay bá đạo mà, trong lòng tràn đầy tủi thân.

      Càng uất ức, trong lòng càng khó chịu, càng khó chấp nhận, nước mắt cứ chảy mãi ngừng, cuối cùng, khống chế được cảm xúc, buồn bực trùm chăn kín đầu, trốn vào đó mà gào khóc.

      "An Thần, bà đây hận , khốn kiếp, khốn kiếp, trứng gà thúi. . . . . ." .

      Đôi tay níu chặt lấy ra giường, co quắp, nước mắt thấm ướt mản rộng giường.

      Cuối cùng, khóc mệt mỏi, mệt mỏi qua , ôm gối ngủ say.

      An Thần chưa có trở về nhà, trực tiếp đến phòng luyện võ, tìm mười người lợi hại nhất, hung hăng phát tiết lửa giận trong lòng .

      Người phụ nữ đáng chết, coi lời là lời gió thổi bên tai phải ? Cố tình, lần nào cũng bó tay với , đánh thể đánh, mắng thể mắng, đáng chết, đến tột cùng làm như thế nào đối với ! ! !

      quá hai phút, mấy người được là cao thủ nằm mặt đất đứng dậy nổi, sưng mặt sưng mũi , thở hổn hển.

      "." .

      An Thần bóp khớp xương bàn tay vang lên rắc rắc rắc rắc, tức giận, từ từng tế bào mà toát ra ngoài.

      "Lão Đại, chúng ta chịu được, ngài tạm tha chúng ta ." .

      Bọn họ quả thực là khóc ra nước mắt, mỗi lần lão Đại tới đây, bọn họ đều muốn vứt bỏ nửa cái mạng, chống đỡ được .
      Chương 184: có tiền đồ, đám ăn hại
      " có tiền đồ, đám ăn hại." .

      Mới hai phút mà thôi, là có bộ dạng như vầy, bình thường làm ăn cái gì đây.

      khỏi phòng luyện võ khi còn sức lực nữa, suy nghĩ nên về nhà xem chút.

      Ở ngoài cửa chần chờ nửa ngày, đưa tay vặn nắm tay cửa, bị khóa trái rồi.. . .

      Bình tĩnh móc ra cái chìa khóa khác mở ra, vào phòng, chỉ thấy người với chăn co rút thành cục, buồn bực muốn chết với người này.

      Đôi mắt lạnh lẽo kéo chăn của ra, đầu Tô Thiển đầy mồ hôi,ngủ say rồi,trong mơ vẫn ngừng khóc nức nở.

      An Thần lông mày xoắn lại, xoay người liền vào phòng tắm, tẩy thân mồ hôi, ngồi ở ban công, hút thuốc lá .

      Hàng mày xinh đẹp vẫn cau lại, tâm tình vẫn luôn phiền não thôi

      Súng lục của Ám Dạ, mỗi cái là độc nhất vô nhị, đều là do bọn họ chế tạo ra, trừ chủ của nó ra, bất kể người nào chạm vào đều tự cướp cò.

      dám tưởng tượng, hôm nay nếu là Tô Thiển. . . . . . . . .

      Đến bây giờ, lòng của An Thần còn vẫn lơ lửng giữa trung, mặt ngưng trọng nhìn Tô Thiển , trong mắt càng thêm lạnh lẽo.

      Lần này, nhất định phải dạy dỗ chút mới được.

      Lúc xế chiều, Tô Thiển rốt cuộc tỉnh ngủ, cả mắt cũng sưng còn có vết nước, nhìn trong phòng trống trãi, cảm thấy trong lòng có chút mất mác.

      Xuống lầu, Lý tẩu vội vàng chào hỏi.

      "Thiếu phu nhân, thức ăn cũng chuẩn bị xong, có muốn ăn bây giờ ?" .

      Tô Thiển cúi đầu, sờ sờ cái bụng kêu réo.

      bàn lớn món ăn, nhưng nhìn thấy An Thần, Tô Thiển chùi chùi miệng, thầm: "Khốn kiếp, tự tôi ăn mình, thèm đợi nữa." .

      Hăng hái ăn vài miếng, liền ăn vô, tức giận buông đũa, biết vì sao trong lòng như có gì đó chận lại.

      "Thiếu phu nhân, có phải hay thức ăn vừa miệng? ? ?" .

      Lý tẩu quan tâm hỏi, những thứ này đều là thiếu gia sai chuẩn bị, nên vị vừa miệng à nha.

      Tô Thiển lắc đầu: "Rất ngon, tôi ăn no rồi”

      Trở về phòng lần nữa, mở ti vi, bên trong phim truyền hình càng xem càng chán cái gì mà nữ chính cùng nam chính suốt ngày liếc mắt đưa tình, đương đắm đuối. Nữ chính muốn gì được đó, muốn hái sao tuyệt đối hái trăng.

      Quyết định tắt TV , tức giận mà, thực tế tình như vậy đâu.
      Chương 185: An Thần tên khốn kia rốt cuộc đâu vậy?
      Tắm cái, lại chui vào chăn, lấy điện thoại ở đầu giường, lâu lâu lại nhìn thời gian, biết đợi cái gì.

      Ngồi ở đầu giường, mắt chăm chú nhìn cửa chằm chằm, giờ qua, hai giờ qua.

      Nửa đêm trôi qua, Tô Thiển rốt cuộc chịu đựng được, ngã chiếc giường lớn, buổi sáng tỉnh lại, theo thói quen lấy tay sờ vào bên cạnh, trống rỗng, giật mình liền tỉnh ngủ.

      Nhìn chút đồng hồ báo thức, mới sáu giờ, bên cạnh còn có hơi ấm.

      Tối hôm qua, có về, sáng lại sớm nha.

      biết vì sao , Tô Thiển lỗ mũi ê ẩm, liền muốn khóc.

      Mạnh tay lau nước mắt, mắng “khốn kiếp!!!!!”

      Cả ngày đều như vậy, giao cho người giúp việc chăm sóc tốt, còn bóng dáng mất tăm thấy, nữa đêm chờ Tô Thiển ngủ quên mới trở về, sáng lại thậy sớm đợi dậy.

      Vừa mới bắt đầu hai ngày, Tô Thiển còn nhịn được, liên tiếp tuần lễ qua, Tô Thiển rốt cuộc chịu nổi, níu lấy cổ áo của quản gia rống to: "An Thần đâu? Ah tên khốn kiếp ấy đâu?”

      Đem ra mắng chửi, hò hét hung dữ xong rồi quan tâm, chăm sóc nữa sao?

      "Thiếu phu nhân, thiếu gia đại khái làm việc, hay tự tìm cậu ấy !”

      Thanh Dư quản gia, run run, mấy ngày này ,thiếu gia với thiếu phu nhân sao mà giống như muốn thịt người vậy nè.

      Tô Thiển nổi đóa, mới tìm , vậy mới là có mặt mũi.

      Dù sao nữa, có sai, sao muốn tới tìm chứ.

      Trong cơn tức giận, Tô Thiển chạy đến nhà Nhiễm Mạn, thấy phải bộ dáng thở phì phò này, Nhiễm Mạn rất sửng sốt.

      "Ơ, ơ ơ, Tô đại tiểu thư của chúng ta, ràng sắp nổ tung rồi ." .

      này, phải luôn luôn có cái bộ dáng này !

      " Tức chết bà mà, tức chết bà mà, tên khốn kiếp An Thần kia tôi hận thể giết chết ."
      Tô Thiển phát điên, nắm Hôi Thái Lang lên ghế sa lon đâm loạn xạ.

      Nhiễm Mạn cuối cùng hiểu được, sờ trán đổ mồ hôi, than thở: " phải chuyện lần trước chơi súng chứ, hai người vẫn còn gây nhau tới giờ sao?”

      Tô Thiển lập tức nhảy dựng lên phản bác: "Tên khốn kiếp kia, dữ cũng hung dữ rồi, mắng cũng mắng rồi, dám chơi trò mất tích với mình nữa chứ, làm mình có nơi để trút giận”

      Tiếp tục đối với Hôi Thái Lang đâm, đâm, đâm, vừa đúng lúc , đâm vào ngay đường chỉ nối liền rách bung ra mảng lớn
      wjuliet43 thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: gà con
      Chương 186: vậy mà chơi trò mất tích với tôi.
      Tô Thiển lúng túng liếc Nhiễm Mạn cái.

      "Mình nghe Bân Tử súng cũng phải trải qua xử lý đặc biệt, ai mà quen, lau súng sơ ý bị cướp cò, cho nên An Thần như vậy mà nổi giận thôi, vì chuyện này mà ấy đem Bân Tử dạy dỗ trận ra trò. Mình nghe An Thần mấy ngày nay xử lý chuyện lớn,liên quan đến Lâm gia, chứ phải chơi trò mất tích đâu.”

      Lại , Bân Tử mấy ngày nay mới phải sớm về trễ, dường như vội muốn chết.

      Tô Thiển khẽ đỏ mặt, như vậy, đúng là sai? Hoặc như là nhớ ra cái gì đó: "Lâm gia? Lâm gia thế nào?" .

      " biết, hình như là chọc cái ma đầu Mộ Dung Kiệt Tu kia rồi, An Thần nhức đầu đấy." .

      Còn chưa hết, thấy tăm hơi bóng dáng Tô Thiển đâu, chỉ để lại Nhiễm Mạn tức giận phía sau.

      Hứ, chừng mấy ngày có ai chuyện rồi, mà có đến chuyện cũng toàn là càu nhàu, lại tức giận chính mình, cả bụng toàn tức giận thôi.

      Tô Thiển khốn kiếp.

      tuần lễ nay, Tô Thiển mới lần đầu bước vào trong tòa Cao ốc, lễ tân hơi có chút kinh ngạc.

      Trong thang máy, Tô Thiển xiết chặt đôi tay, gặp , phải những thứ gì? dễ nghe chút hay sao? sai rồi?

      được, quá mất mặt rồi, tình cảm mấy ngày nay, đều trách lầm .

      , trong lòng rất áy náy, cho dễ nghe bằng về nhà chờ ,. . . .

      Quyết định xong suy nghĩ, Tô Thiển liền chuẩn bị ra thang máy, vừa đúng lúc , thang máy ở 100 tầng dừng lại, mở ra.

      Y Na sững sờ nhìn chằm chằm Tô Thiển, còn có chút có kịp phản ứng đấy.

      "Uhm ~~ cái đó, An Thần có ở đây ?" . Tô Thiển có chút xấu hổ sờ sờ chóp mũi.

      "A, ở đây, chị dâu , mau vào thôi." .

      Tô Thiển sắc mặt khẽ biến cứng ngắc, biết có nên đến đây tìm , còn là Y Na nhanh nhẹn, lôi kéo Tô Thiển đến trước phòng làm việc An Thần.

      "Uhm, chị Y Na này, tự em là được rồi." .

      Y Na là nhiệt tình, Tô Thiển tốt nhất nên theo.

      Y Na gõ cửa, bên trong truyền ra thanh cứng ngắt "Vào "

      Chỉ nghe tiếng, Tô Thiển lỗ mũi liền chua xuống, thanh này, ràng nhiều phần khàn khàn.

      Y Na đẩy Tô Thiển cái, nháy mắt cái ra hiệu rồi bỏ .
      Chương 187: An Thần, còn giận em sao?
      An Thần ngồi ở cửa sổ sát đất trước, vùi đầu đống văn kiện, đầu ngẩn lên : "Chuyện gì?" .

      Tô Thiển bước vào , gì, từ từ đến gần chổ .

      Đứng ở trước bàn làm việc, nhìn nhíu chặt mày, đôi mắt trầm, trong lòng đau đớn dữ dội.

      "Rốt cuộc là chuyện gì. . ." .

      An Thần tức tối ngẩng đầu, đành để lời nằm lại trong cổ họng.

      Bỏ bút tay xuống, mắt có chút ngạc nhiên hỏi : "Sao em lại tới đây?"

      Tô Thiển uất ức: "Chẳng lẽ em thể được đến sao?"

      An Thần: . . . . . .

      An Thần lãnh đạm, khiến Tô Thiển có chút ủy khúc trong lòng, coi như làm sai, cũng còn cần thiết cùng tức giận nhiều ngày như vậy chứ.

      " chào đón em đến em về đây."

      An Thần đáng chết, An Thần thối, coi thường .

      Vùng vằn xoay người, mang theo tiếng khóc nức nở, ủy khuất .

      " phải, em ngồi ở nơi đó chờ lát, xong mấy thứ tay ngay đây." .

      An Thần trong lòng rung động thôi, vội lên tiếng, cố gắng đè nén ham muốn nhào tới mà động chạm .

      Những ngày này, chỉ có áp lực công việc là chính mà này còn giày vò muốn điên rồi.

      Bao nhiêu ngày đêm, đều nhớ thân thể mềm mại của người phụ nữ này, trêu tức nghe lời.

      cho thấy chút lợi hại, sẻ bị lấn lướt,với tính khí này, phải dạy dỗ tốt.

      Tô Thiển nghe lời ngồi ở bên sofa, có chút vâng lời nhìn An Thần, bất an, tha thứ hay là tức giận, trước kia mỗi lần tới phòng làm việc của , mặc kệ bao nhiêu bận rộn, cũng trước quấn quýt bên , thương .

      Hơn nửa giờ sau, An Thần sắp xếp lại văn kiện, rồi đền chổ .

      Tô Thiển xoa xoa đôi mắt đầy chua xót của mình, đứng dậy: " xong rồi sao?"

      An Thần gật đầu, thoải mái nắm tay , giọng dịu dàng lại bình thản: "Đói bụng ? dẫn em ăn cơm."

      "An Thần. . ."

      Tô Thiển níu lại , cắn chặt môi dưới, trong lòng xẹt có chút mất mát, lắc đầu: "Em đói bụng."

      An Thần nhíu mày: " đói bụng?"

      Tô cúi đầu, lỗ mũi ê ẩm, nước mắt lập tức liền rớt xuống: "An Thần, còn giận em sao ?"

      Nhìn thấy rơi nước mắt,lòng An Thần hốt hoảng co thắt dữ dội , vội vàng đưa tay lau nước mắt, giọng an ủi: " phải, đừng khóc." .
      Chương 188: Nha đầu, em rốt cuộc muốn làm gì ?
      này, biết muốn làm gì, khi như bị bỏ rơi , khi điềm đạm đáng thôi.

      hồi đem tức muốn chết, hồi lại để cho lòng thương muốn chết.

      Đáng chết, nha đầu này, có thể muốn hay muốn mà hành hạ tim của .

      "Vậy sao ôm em, cũng muốn thân mật với em."

      cần biết xấu hổ hay , nhìn với ánh mắt đáng thương mà hỏi .

      An Thần có chút im lặng, khóe miệng cũng co rúm dữ dội.

      " Nha đầu, em rốt cuộc muốn gì?"

      Sao ? Biết sai rồi, lãng phí tình cảm?

      Tô Thiển ấm ức , tỏ thái độ vậy mà biết rồi còn hỏi muốn làm gì, hứ, cũng biết người này giận đây mà.

      " làm gì, tiếp tục làm việc , em muốn về nhà."

      Buông tay của ra, Tô Thiển tủi thân ra cửa, hít hít cái mũi, rồi xoa xoa mấy cái.

      An Thần bất đắc dĩ lắc đầu, lần nữa nắm tay của , kéo nằm trong ngực mình, hôn vào trán rồi dời xuống môi tựa như chuồn chuồn lướt nước.

      "Đừng làm rộn, ăn cơm, được ?"

      Tô Thiển khe khẽ gật đầu ‘chân em đau rồi…’

      An Thần nhịn được muốn cười, nha đầu này, lúc nào thay đổi, làm nũng như vậy.

      cuối xuống nâng lên theo cầu của , Tô Thiển là ôm lấy cổ của , chớp hai con mắt to ngập nước nhìn .

      Trong phòng ăn, An Thần vẫn như cũ đem bóc trứng tôm đặt ở chén trước mặt , Tô Thiển là ngừng nhìn chằm chằm An Thần lòng bóc xác tôm .

      "Nha đầu ngốc, mau ăn ." An Thần rốt cuộc vẫn tự nhiên, bất đắc dĩ xoa xoa tóc của .

      " đút em có được hay ?" . nhàng sát lại bên chút , nắm lấy tay áo khẽ lay lay.

      An Thần chợt nhíu mày , nhìn sâu trong mắt của có chút kinh ngạc: "được." .

      Tự bốc trứng tôm từng miếng đút cho ăn, Tô Thiển rốt cuộc cười lên rồi, tâm tình tốt.

      Cả tuần lễ, Tô Thiển tâm tình cuối cùng tốt hơn chút, cơm nước xong, liền lôi An Thần chạy vào trong nhà.

      bây giờ thừa nhận rằng vui chỉ vì gặp được người đàn ông trước mắt này.

      "An Thần, gần đây có phải gặp chuyện gì khó giải quyết rồi phải hả ?" .

      Tắm xong ra ngoài, chỉ thấy An Thần hết cuộc điện thoại này đến cuộc diện thoại khác , nhíu mày chút cũng thả lỏng.
      wjuliet43 thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: icon
      Chương 189: An Thần, có muốn hay muốn?
      An Thần cười khổ: " có chuyện gì đâu, em ngoan , ngủ sớm chút." .

      An Thần vào phòng tắm, gần đây chuyện này là giày vò mà, vừa Lâm gia, vừa Mộ Dung Kiệt , ấy khắp nơi hận được diệt Lâm gia, giúp được mà bỏ cũng xong.

      Vì đem chuyện này hướng đến chiều hướng kết quả tốt nhất, An Thần khổ sở giống như mất nửa cái mạng.

      Tô Thiển ngoan ngoãn nằm ở giường chờ ra ngoài, trong lòng nhịn được YY , Mộ Dung thiếu gia đối phó Lâm gia, có thể hay , lần trước bạn trai của Lương Đình giúp Vạn Dạ là có quan hệ.

      Chỉ là, chuyện , nhưng lại cần giải quyết để ảnh hưởng đến ai, An Thần tức giận thôi.

      "Sao còn chưa ngủ?" .

      An Thần nằm xuống, Tô Thiển vội vàng ôm lưng hông của , gương mặt dán lên lồng ngực ẩm ướt lành lạnh: "Em chờ đấy." .

      An Thần khóe miệng có chút nhếch lên, buồn bực mấy ngày liền tan biến : "Khuya lắm rồi, mau ngủ ."

      Tô Thiển từ lồng ngực ngẩng đầu lên, tay thành leo lên cổ của : "An Thần, nghĩ có muốn hay ?" .

      Thanh từ cái miệng kiều mị của chạm vào lòng , phía dưới có cảm giác sưng phòng lên.

      Nuốt nước miếng cái, mang tay của xuống: " Hôm nay mệt sắp chết, tiểu Thiển ngoan, ngủ sớm chút."

      xong, quay lưng lai, thấp giọng than thở.

      Tô Thiển , trong lòng uất ức, lại, tha thứ hay là tức giận, mình cũng giống như vậy, thể lùi bước chứ sao.

      Cả đêm hai người hề chuyện, mắt mông lung nhìn đêm tới sáng

      Tô Thiển uất ức, An Thần trong lòng tốt hơn chút nào.

      Mấy ngày nay, đều suy tư , nghĩ nghĩ lại, lời của người mình , những lời có phải vậy hay , mình quá mạnh mẽ,chuyên quyền, để cho cảm thấy tự do.

      Mấy ngày trôi qua, cuối cùng làm tâm tình của mình, giống như đại ca , người, cưng chiều là tất nhiên , nhưng cưng chiều phải đúng cách.

      Cũng như , ở mặt nào đó rất mạnh mẽ,

      phải là muốn muốn , tối nay, ràng chính là vì lấy lòng mới có bộ dáng này , cần, tình nguyện chịu đựng, cũng tiếp nhận tình chân .

      Trong nháy mắt, bầu trời cũng hừng sáng, An Thần đứng dậy mới phát , khóe mắt Tô Thiển còn đọng nước mắt.

      Trong lòng đau đớn dữ dội, vội ôm : "Thế nào? Có phải cả đêm em ngủ phải
      Chương 190: cho khóc, nín ngay cho !
      Đáng chết, nhìn mắt sưng đỏ là biết cả đêm hôm qua thầm mình khóc cả đêm.

      "Em cần lo." .

      Tô Thiển thanh khàn khàn, hung hăng đẩy ra , thấy mở miệng hỏi , trong lòng càng ủy khuất.

      An Thần hung hăng nhăn đầu lông mày, thái độ hắc bạch giao thế nhiều lần: "Em muốn lo lắng cho em ,vậy em muốn ai lo, hử" .

      Bắt cánh tay của , đem cả người kéo lên, vừa giận lại đau lòng, tối hôm qua làm sao lại phát khóc.

      "Em là cần lo, cần quản em, ra ra, phải chính muốn nhìn thấy em sao, ra cho em!" .

      Tô Thiển càng khóc dữ dội hơn, tay bé tạo thành quả đấm của ngừng vung mạnh đánh lồng ngực ,nghe chát chát.

      An Thần cắn răng, lửa giận xông thẳng lỗ mũi: " cho lo lắng cho em, vậy em muốn ai lo cho em ,Tô Thiển, cho em khóc, nín ngay cho

      Nấc tiếng ra ngoài, Tô Thiển càng khóc dữ tợn hơn.

      " cút cho em, chỉ biết hung dữ với em, mắng em, đối với em bá đạo. . . ." .

      Tô Thiển tức giận, đem An Thần đẩy xuống giường, leo lên người, nắm lên cái ôm gối bên cạnh liền hướng đầu đập.

      Cái bộ dáng này , An Thần ngược lại cười lên, đây mới Tô Thiển sợ trời sợ đất chứ sao.

      "An Thần, khốn kiếp, em hận , khốn kiếp, trứng thúi, chết ." Giống như là ấm ức dồn nén, Tô Thiển dứt ở người phát tiết, cho đến còn có hơi sức, nằm ở người ngừng thở.

      An Thần trong mắt tràn đầy đều là nụ cười, thuận thế ôm eo của : "Sao đánh? Mắng đủ rồi à ?" .

      Tô Thiển chưa hết giận nhéo nhéo lên cánh tay của , hét to: "chưa đủ, em nghỉ lát được ah...! ! !" .

      "Được, nghỉ ngơi tốt hơn rồi tùy em đánh, đánh nhiều mấy cái, như thế nào ha ha. . ." .

      Tô Thiển trán rơi xuống vài vạch đen, khóc dữ dội như vậy, thế nhưng lại cười như điên, ghê tởm mà.

      Nhất thời, Tô Thiển nắm lên bờ vai của , hung hăng mở hàm răng trắng muốt vươn đến cổ An Thần mà cắn cái.

      An Thần kêu rên, cổ truyền tới cảm giác kích thích nhiều hơn cảm giác đau, đáng chết, buổi tối câu dẫn còn chưa tính, vừa sáng sớm cũng bỏ qua cho .

      "Tô Thiển. . . . Đừng làm rộn. . ." .
      wjuliet43 thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 191 : nãi nãi, tổ tông của .
      Edit:
      cau mày, thanh khàn khàn đầy hấp dẫn.

      Tô Thiển cho là bị cắn đến phát đau, tâm tình cũng tốt lên nhiều, ngẩng đầu lên, NGAO...OOO cái cắn lấy bên kia, An Thần kêu rên, bụng sớm đầy máu.

      nhìn thấy , ăn thấy ngon.

      vội vàng đem kéo xuống, nha đầu này nếu còn ra tay nữa, có thể cái gì cũng quan tâm, để ý mà ăn .

      "Tô Thiển, đàng hoàng chút, ngoan ngoãn, nhắm mắt lại ngủ." .

      định đêm ngủ sao?

      "Em ngủ, cũng muốn ngủ , khốn kiếp, còn mắng em, tôi gọi người mắng , gọi người đánh ! ! !" .

      An Thần trán rơi xuống vài vạch đen, lật người đè có xuống dưới, giữ tay đỉnh đầu: "Bình tĩnh." .

      Tô Thiển gương mặt đẹp trai trước mặt, quả nhiên bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm đôi mắt tối tăm của .

      "Ngoan, ngủ giấc, về sau bao giờ mắng em nữa, có được hay ?" .

      dịu dàng, sờ môi của chút, lật người xuống nằm nghiêng bên cạnh , ôm chặt.

      "?" .

      ", chỉ cần em nghe lời, chạm vào những thứ đồ nguy hiểm kia nữa, đều nghe theo em. bao giờ mắng em, đánh em nữa." . Vuốt ve mái tóc nhu thuận của , tim của mềm .

      Nghe thanh mềm của , cả người Tô Thiển cuộn lại, khéo léo rúc vào trong ngực .

      "Vậy cùng em ngủ, khi em tỉnh lại muốn nhìn thấy " . Móng vuốt vừa thu lại, liền có chút làm kiêu.

      "Ừ." .

      Khóe miệng Tô Thiển cuối cùng cũng nhếch lên , cánh tay ôm eo càng thêm dùng sức, chỉ sợ khi ngủ say, còn ở bên cạnh nữa.

      An Thần chụm đầu vào , hai mắt nhắm nghiền, này, tính khí phát ra nhanh, mà thu lại cũng mau.

      Khi Tô Thiển tỉnh dậy, nhìn thấy người con trai nhu tình ngọt ngào nhìn chằm chằm .

      "Ngủ ngon sao?" .

      gãi loạn mái tóc, gật đầu xin lỗi.

      "Ngủ ngon , dậy ăn cơm , cũng là buổi trưa rồi, em đói sao?" .

      Tô Thiển: . . . . . .

      "Ăn từ từ, lại có ai giành ăn với em." .

      Tô Thiển tướng ăn như hổ đói, khiến trong mắt An Thần lóe lên nụ cười bé.

      biết là, có ở cùng mấy ngày, Tô Thiển ăn cơm, chính còn chịu thừa nhận, nhìn thấy An Thần, ăn cũng thấy ngon.

      Ăn hết hai bát cơm, Tô Thiển cuối cùng cũng cảm thấy hạnh phúc, khoa trương liếm liếm khóe miệng, hấp dẫn An Thần, khiến nuốt nuốt nước miếng.

      chết tiệt này, ăn bữa cơm cũng muốn câu dẫn .

      Nếu là lúc bình thường, sớm đặt dưới thân rồi.

      Những ngày này, An Thần chỗ nào, Tô Thiển liền theo đến đấy, giống như cái đuôi theo sau.

      Trong tòa nhà , Tô Thiển ngồi ở ghế sa lon, trong tay ôm ly trà sữa, cười híp mắt nhìn người đàn ông chuyên tâm công tác, càng xem, trong lòng càng thích.

      An Thần bất đắc dĩ để văn kiện xuống, gọi cú điện thoại cho Y Na, để người phụ nữ này ở đây, có cách nào chuyên tâm làm việc.

      Tô Thiển nghe theo, gì cũng muốn ở chỗ này, nơi nào cũng muốn .

      Y Na hoàn toàn bị Tô Thiển cho làm sợ hãi, bộ dáng của Tô Thiển lúc này khác xa với bộ dáng lạnh lùng cao ngạo trước đây.

      An Thần đau đầu, nãi nãi này, gần đây có phải hay uống nhầm thuốc. Khoát khoát tay, để cho Y Na xuống, lúc này mới kéo Tô Thiển đến ngồi ở đùi.

      "Bảo bối, em rốt cuộc muốn thế nào?" .

      Tô Thiển trong nháy mắt giương đôi mắt thanh thuần : "Em muốn như thế nào cả, em nháo cũng loạn mà.

      An Thần cười khổ, tốt tốt, nhưng mà, vừa nhìn thấy , cả người đều như bị lửa thiêu đốt.

      "Nếu , ngày mai em học nhé, chẳng phải em muốn trở về trường học ư, đưa em ." . dùng tay vuốt sống mũi , có biện pháp với mà.

      Lông mày Tô Thiển lập tức nhăn lại, nhìn , hình như vẫn chưa hết tức giận.

      Hừ, quả thực là ghê gớm mà, đều thể đến vậy rồi, vậy mà vẫn tha thứ cho .

      tại, việc quan trọng nhất, chính là lấy lòng của nha.

      "Em tại muốn cũng được, bảo Bân Tử đưa em ." .

      Tô Thiển nhất thời tức giận, trực tiếp từ đùi đứng lên, tức giận: "An Thần, nhất định phải muốn nhìn thấy em thẳng sao, đưa em , con người của em vẫn tự biết , có chết cũng biết xấu hổ mà quấn lấy ." .

      câu này xong, còn đợi An Thần phản ứng, liền trực tiếp ra khỏi cửa, thở phì phò chạy vào thang máy.

      Chờ An Thần đuổi tới, cửa thang máy cũng vừa đóng, trước sau, chỉ là chênh lệch giây.

      An Thần thấp giọng mắng tiếng, vội vàng chạy xuống bằng cầu thang ở bên canh.

      nãi nãi, tổ tông của a.

      【 đề cử: du côn phi vô địch, ăn hết hoàng thượng phụ trách, đề cử: hàng tỉ nhà giàu có: lãnh khốc thủ lĩnh xuất đào thê, náo thư hoang đồng giày có thể xem chút. 】

      Cuối cùng cầu xin cất giấu cầu xin bình luận, (*^__^*) hì hì
      Chương 192 : chết tiệt, em lại muốn ăn đòn phải ?
      Khi An Thần đuổi tới kịp, Tô Thiển trở về phòng, người ở góc tường, thở phì phò ngồi ôm đầu gối.

      "Bảo bối,em làm sao vậy?" Tiến tới muốn ôm lại bị đẩy ra.

      lạnh lùng đáp: " chạy tới đây làm cái gì vậy, muốn, phải là kết quả như thế này sao?" .

      Chỉ muốn đem đẩy ra xa, điều muốn, phải là cái này sao.

      An Thần sửng sốt, dở khóc dở cười, lại phải như vậy, muốn đem giữ ở bên cạnh , muốn tự do, muốn thoải mái hoạt động, vất vả mới nghĩ thông suốt, lại mọi cách phản đối.

      Người phụ nữ này thể hiểu được? trách được Bân Tử , phụ nữ là loại động vật khó hiểu nhất đời.

      " sai lầm rồi có được hay ? Bảo bối, ngoan, đến ôm nào ." .

      dụ dỗ , chỉ hy vọng cái này đối với có hiệu quả.

      Tô Thiển phản bác: " mới phải chồng em, em cũng vậy phải là bảo bối của , đừng cùng tôi làm quen." .

      Làm sai, sau đó lại ngon ngọt, đây phải là thói quen của .

      Thấy giọng của khá hơn nhiều, An Thần thừa dịp ôm lấy , hung hăng hôn cái vào cánh môi: " phải chồng em à, người phụ nữ chết tiệt, em lại muốn ăn đòn phải ?" .

      Tô Thiển cúi đầu lời nào, ôm lấy cổ , ủy khuất chọc chọc lồng ngực của , cắn chặt môi dưới dám nhìn vào ánh mắt của .

      "An Thần, em biết sai lầm rồi, em về sau bao giờ cầm súng nữa, đừng lẩn tránh em có được hay ?" .

      xong, nước mắt ủy khuất lại hàng hàng rơi xuống.

      Lông mày An Thần nhíu lại, đưa tay lau nước mắt bên má , đau lòng, vội giọng an ủi: " linh tinh, nào có lẩn tránh em, em còn kịp đâu, ngoan, đừng khóc." .

      Nha đầu này, những ngày qua vẫn luôn rối rắm vì chuyện này sao?

      có phải nên vui mừng, đây là lấy lòng sao.

      "Vậy tại sao luôn muốn rời xa em, tại sao lại muốn gần em ?" .

      nghĩ ra, nếu như tức giận, vậy bộ dáng này là sao.

      Lời vừa ra , An Thần sửng sốt, tiếp theo nhịn được cười lên ha hả, này, tối hôm qua là vì cái này mà khóc cả đêm phải ?

      Tô Thiển thấy cười to, lại càng tức giận, còn cười, việc này buồn cười lắm sao.

      " cho cười." . Tô Thiển tức giận, cánh tay bé mềm mại đánh bờ vai , nhìn đầy căm tức.

      Hôm nay cái gì cũng cần , đại chiến với 300 trận.

      An Thần cười đến nghẹn, nắm lấy bàn tay lộn xộn của , ném lên giường, đè người xuống.

      Lại , nếu người phụ nữ trong lòng với như vậy, nếu ăn , có phải hay liền quá ngu ngốc rồi?

      Vừa hôn cánh tay bé của , vừa than : "Cởi quần cho ." .

      Gương mặt Tô Thiển , cắn cắn môi, nhìn đầy căm hận: " phải là muốn sao." .

      " vào lúc nào muốn chứ, người phụ nữ ngốc, hôm nay cái gì cũng cần, muốn cùng em đại chiến 300 trận, có được hay ?" .

      Tô Thiển cắn môi, cố gắng nhịn cười, nghiêm túc quay đầu sang bên, tay bé đưa xuống phía dưới lục lọi mở khóa quần.

      Hai người, xé rách quần áo của nhau, ba mươi giây sau, hai người người mảnh vải.

      lâu có cảm nhận mùi vị của phụ nữ này, An Thần có quá nhiều chuyện muốn làm, kịp chờ đợi chen vào trong thân thể của .

      "Đau. . . . . . ." .

      Cảm nhận được đại gia hỏa của tiến vào, Tô Thiển căng thẳng cau mày, bụng dưới hoàn toàn bị lấp đầy, lại nhịn được mà thoải mái rên rỉ.

      " hư, thành khai báo, tối hôm qua phải là vì cái này mà khóc cả đêm đấy chứ?" .

      còn tưởng rằng, chỉ là muốn làm nguôi cơn giận của , mới muốn, biết, tối hôm qua phải hiểu***** sai lầm rồi.

      Tô Thiển ngượng ngùng hạ tầm mắt, ngón tay ở cần cổ màu đồng sờ loạn: "Em cho là, bao giờ muốn chạm đến em nữa." .

      An Thần nghe vậy, hung hăng đụng mạnh, lại gần lỗ tai của : " , em chính là muốn tìm rắc rối mà, cho biết, dáng vẻ của , em có thích hay ?" .

      Tô Thiển thẹn thùng hận được tìm cái lỗ để chui vào, An Thần cần vào lúc cảm thấy uất ức, An Thần hung hăng muốn , hại lại cảm thấy ngượng ngùng.

      Ngay cả bản thân cũng rối rắm, căn bản chính là vẫn còn mâu thuẫn trong lòng.

      An Thần thấy lời nào, dứt khoát lật ngược người lại, từ phía sau công kích, cái tư thế này, có thể làm cho thâm nhập càng sâu.
      wjuliet43 thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit :
      Beta : yunafr
      Chương 193 : Ông xã, đừng khóc
      Mới hai cái, Tô Thiển muốn cầu xin tha thứ.

      "Có thích hay ? Ừ?" . cắn lên vành tai của , hướng trong lỗ tai thổi khí nóng.

      Tô Thiển bị đụng căn bản có biện pháp chuyện, trong miệng, thủy chung chỉ có thể dạ a hừ.

      Lướt qua đầu của , An Thần cúi đầu ngậm cánh môi đào của , tùy ý chiếm đoạt khí trong miệng .

      cần trả lời, trong lòng cũng ràng, người phụ nữ này thích, người phụ nữ của thích, thế là đủ rồi.

      Cả buổi chiều, An Thần cùng Tô Thiển lần lại lần, sợ người khác tới làm phiền, ở thân thể của nhau mà cảm thụ lẫn nhau.

      Đều , làm mới . rồi làm, mới có , những lời này chút cũng sai.

      Vận động xong, thân thể Tô Thiển mềm nhão như bùn, An Thần nằm nghiêng bên cạnh, vẫn còn lần lại lần hôn lên gương mặt của .

      Nha đầu của , của , người nữ mà thích nhất , bảo bối trong lòng bàn tay .

      "An Thần, em , rất thích ." . Miệng Tô Thiển lẩm bẩm, ôm lấy hông của , giương cằm nhìn vào ánh mắt của .

      An Thần trong lòng kích động, vuốt vuốt bàn tay bé của , cố ý nhíu mày: " nhiều ?" .

      Tô Thiển khẽ đảo mắt, nỗ lực suy nghĩ: "Em cũng biết nữa. . ." .

      Thấy nhanh chóng giận tái mặt, Tô Thiển lập tức nâng lên khuôn mặt của , nghiêm túc hướng về phía miệng mà hôn : "Đừng nóng giận đừng nóng giận nha, rất thích rất thích, đến mức sợ tức giận liền để ý tới em, đến mức nhìn thấy liền ăn ngon ngủ yên, , rất thích rất thích." .

      Mấy ngày nay, mới biết , trong lúc vô tình, ngờ sâu như vậy.

      nghĩ, sợ rằng mình vùi sâu dưới cường thế của rồi.

      Nghe lời tỏ tình của , An Thần rất cảm động, bỏ ra tình , cuối cùng có hồi báo.

      cầu mình nhiều , chỉ cần chút xíu, thực chỉ muốn chút xíu cũng rất thỏa mãn.

      Bất tri bất giác, hốc mắt An Thần ướt, xoay đầu , rất có tiền đồ mà xoa xoa khóe mắt.

      Trong lòng Tô Thiển càng biết là cảm giác gì, cũng chỉ là chủ động với mấy câu em , cũng có thể làm cho người đàn ông như bậc đế vương cảm động thành cái bộ dạng này, có thể nghĩ, đến tột cùng là có bao nhiêu quan tâm đến mình.

      "Ông xã, đừng khóc. . . ." .

      kéo lại đầu của , nhu tình mật mật nhìn , bắt đầu từ hôm nay, muốn dùng thích để hồi đáp , để cho cảm thụ là người của .

      Thân thể An Thần hung hăng ngẩn ra, đôi mắt quái dị quan sát , hồi lâu, mới dám tin run rẩy lên tiếng: "Bảo bối, em vừa gọi là gì?" .

      "Ông xã." .

      Xác định là có nghe nhầm, An Thần cả người xù lông đứng lên: "Kêu lần nữa." .

      "Ông xã, ông xã." .

      Tô Thiển giữ khuôn mặt của , vừa gọi vừa hôn.

      Còn chưa có cho ăn no sao? xem, bụng cũng trướng lên rồi.

      An Thần giống như nằm mơ, cảm thụ tình nồng đạm của người phụ nữ bên cạnh, trong người kích động, trong nháy mắt hưng phấn , cao hứng đến phát điên rồi.

      "Bảo bối, gọi thêm mấy tiếng nữa, muốn nghe, thích nghe." . xoay người đè lên người , hôn lung tung lên mặt , từ lỗ mũi khéo léo tinh xảo , cổ, vành tai, suy nghĩ lúc lại động thân tiến vào, cùng dây dưa.

      Nhưng là, hôm nay đem giày vò ngoan độc rồi, sợ lại như lần trước đả thương .

      Tô Thiển ôm cổ , khóe mắt rơi xuống dòng nước mắt chua xót, hối hận, tại sao đến bây giờ mới biết , làm tổn thương nhiều."Ông xã, ông xã, em . . . . . ." .

      Nếu như, gọi thêm mấy tiếng, có thể khiến cho cảm thấy vui mừng, nguyện ý gọi nhiều chút, gọi đến khi hài lòng, gọi cho lòng ấm áp .

      An Thần kêu rên, đôi mắt đào hoa mê người tràn đầy nụ cười, lại mang theo điểm đáng thương : "Bà xã, còn muốn muốn." . Làm sao bây giờ, nghĩ, đặc biệt tưởng nhớ.

      Tô Thiển cả người hung hăng phát run, phía dưới còn đau nhức , người đàn ông này, tinh lực có thể hay tràn đầy như vậy?

      "Bảo bối, còn có thể được sao?" . ở bên tai đầu độc, mang theo cường thế thể kháng cự. hỏi như thế rồi, có muốn trốn cũng thoát.

      Vì vậy, tại nơi nào đấy, Tô Thiển lại lần chịu đựng thống khổ mà lăn qua lộn lại. . . . .

      Nửa đêm, Tô Thiển đói bụng, bụng reo, lúc này mới nhớ tới, hai người cũng chưa ăn cơm tối.

      "Bảo bối? Thế nào mà tỉnh rồi hả ?" . An Thần ngủ sâu, Tô Thiển khẽ động, liền tỉnh.

      "Em đói. . . . . ." . ngày ba bữa, bỗng nhiên thời gian này rất muốn ăn no, mấy ngày nay ăn chưa ăn no, ngủ ngon, người gầy vòng.

      Mặt An Thần tràn đầy ý cười, ngón tay ở bụng của đảo quanh, điềm tĩnh: "Còn chưa có cho em cho ăn no sao? Em xem, bụng cũng trướng lên rồi." .

      Tô Thiển tức giận đánh cánh tay , đôi môi kéo kéo: "Đói bụng, em muốn ăn cơm." .

      An Thần bật cười thấp, vội vàng bò dậy, siết chặt khuôn mặt trắng noãn mềm mại của : "Tối nay, ông xã làm thức ăn cho em ăn có được hay ?" .

      Tô Thiển nghe nhếch mày cao , ánh mắt hồ nghi đem An Thần từ đầu đến chân nhìn lên nhìn xuống lượt, rốt cuộc mặt bình tĩnh hỏi: " xác định làm có thể ăn sao?" .
      Chương 194:Người đàn ông của tôi là giỏi nhất
      người đàn ông được phục vụ từ , biết làm cơm?

      Dưới ánh mắt hồ nghi vạn phần của Tô Thiển , An Thần bình tĩnh mặc quần áo tử tế, lôi kéo người phụ nữ bảo bối của mình hướng phòng bếp dưới lầu xuống.

      "Em muốn ngồi ở ghế sa lon xem tivi, hay là vào phòng bếp nhìn ông xã em làm bữa ăn tối?

      Tô Thiển rối rắm cau mày, lần nữa xác nhận: " xác định, làm cơm có thể nuốt xuống ?" .

      sợ, chờ làm xong, lại dám ăn.

      An Thần vui lườm cái, từ trong hơi thở phát ra khí lạnh, hừ lạnh: "Em tin tưởng ông xã em?" .

      Tô Thiển ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi, vội vàng gật đầu: "Tin tưởng, người đàn ông của em là giỏi nhất." .

      xong, vẫn quên giơ lên hai ngón tay cái, tỏ vẻ mình láo.

      An Thần lúc này mới hài lòng nâng lên khóe môi, buộc tạp dề của Lý tẩu, đứng bên tủ lạnh

      Quay đầu lại ngơ ngác hỏi Tô Thiển: "Bảo bối, em muốn ăn món gì?" .

      Tô Thiển im lặng, giờ quá nửa đêm, chẳng lẽ còn trông mong làm bàn món ăn mĩ vị: "Nếu , làm hai tô mì thôi." .

      " được, em cho là làm được phải , phải biểu diễn cho bà xã bảo bối của thưởng thức, chồng của em chỉ công phu giường cao, mà tài nấu nướng cũng giống như vậy là đỉnh cao." .

      Tô Thiển bị đùa bỡn sắc mặt ửng đỏ, hung hăng dậm chân cái: "Đồ sắc lang." .

      An Thần quay đầu lại, phong tình vạn chủng cười tiếng: "Bà xã, khi nào lại sắc? Hôm nay ràng chính là em câu dẫn trước mà, có phải hay ?" .

      Tô Thiển cắn chặt môi dưới, mặt mũi thẹn thùng đỏ bừng, xoay người ra khỏi phòng bếp, cùng người đàn ông này ở chỗ, vĩnh viễn cũng thể bình tĩnh được.

      An Thần khóe môi nhếch lên nụ cười hạnh phúc, đem dưa và trái cây rau dưa, ớt xanh, cá trích trong tủ lạnh lấy ra, mỗi loại đều rửa sạch.

      Tô Thiển cầm điều khiển ti vi, nhàm chán chuyển canh, ánh mắt, thủy chung dừng lại ở người đàn ông bận rộn trong phòng bếp.

      Lại , mặc tập dề, lại có thêm mấy phần cảm giác ở nhà.

      An Thần đem các thứ chuẩn bị xong , mỗi loại vào trong rổ, khiến nước chảy hết, thuần thục đem ớt xanh Shred , đậu hũ cắt khối, thịt ba chỉ cắt miếng. . . .

      Nghe trong phòng bếp có thanh xắt thức ăn theo quy luật, Tô Thiển cũng nhịn được tò mò trong lòng, lại vào.

      Nhìn An Thần kỹ xảo thuần thục xắt rau, lại so với mình hoàn hảo hơn mấy phần, Tô Thiển mặt đo đỏ.

      Dường như trước kia, là múa rìu qua mắt thợ rồi.

      A a ~~~~

      "Làm thức ăn gì mà ngon vậy, thơm quá." .

      Tô Thiển hít hít lỗ mũi, nguyên bản là càng đói, bụng lại càng sôi lên, rất đáng sợ : "Còn bao lâu nữa mới có thể ăn vậy?" .

      An Thần quay đầu lại, cái trán đụng đụng gương mặt của , vô cùng cưng chiều: "Ngoan, nơi này có khói dầu, em ra ngoài chờ chút ." .

      Bàn tay đặt vai , đem đẩy tới ngồi xuống ghế sa lon, xoay người lại tiến vào phòng bếp.

      Nước miếng Tô Thiển chảy ròng ròng, chân mày vặn lại, An Thần tại sao lại nấu cơm chứ, tại sao vậy chứ?

      Mười năm phút sao, An Thần rốt cuộc bưng bàn thức ăn ra: "Bảo bối, mau tới đây." .

      Tô Thiển ngồi băng ghế, mắt nhìn chằm chằm vào đằng trước, đứng lên nhìn mấy món ăn liền chảy nước miếng.

      Còn là những món mà thích ăn nhất , mùi cá, ớt xanh thịt băm, món xào rau cải, trong tay còn bưng chậu canh cá trích đậu hũ.

      Tô Thiển khoa trương nuốt ngụm nước bọt, vội vàng nắm lên cái muỗng định múc canh.

      "Chậm chút hãy uống..., nóng." . An Thần cầm lấy chén canh trong tay , tỉ mỉ giúp thổi nguội.

      Tô Thiển trong lòng ấm áp , ngọt , nhìn ra, người đàn ông này, chỉ có bá đạo, mà còn rất tỉ mỉ.

      nhất thời lại cảm thấy, mình dường như chiếm được tiện nghi lớn rồi.

      "Trước kia ở trong bộ đội huấn luyện, trừ cầm súng bắn ra, thứ gì cũng học qua, cho nên, đừng có dùng ánh mắt tò mò của em nhìn ." .

      Tô Thiển cuối cùng hiểu được, YY lại quăng ra câu: " trước kia phải là ở ban cấp dưỡng làm rồi." .

      An Thần khuôn mặt đầy vạch đen, sờ vào môi : "Miệng còn lợi hại như vậy, ăn xong rồi tiếp tục phục vụ ." .

      Tay cầm đũa của Tô Thiển hung hăng run lên, dám tin nhìn ngón tay của ở trong miệng mình ra ra vào vào, nâng lên chân trái liền hướng mà đạp.

      An Thần bị đau, lộ vẻ tức giận rút tay trở về, nhe răng trợn mắt : " là ông xã mà em thích nhất đấy." .

      Tô Thiển nhíu mày, mím môi lời nào, đem chén trong tay lấy tới, hương canh cá trích đậu hũ kích thích muốn ăn: "Thơm quá." .

      An Thần, người này làm đầu bếp .

      "Dĩ nhiên, cũng nhìn xem là người nào làm, ăn nhanh lên chút, bụng đói lâu dạ dày chịu nổi." .

      An Thần ngừng gắp thịt vào chén của , Tô Thiển ăn cơm, người đàn ông này, tại mới nhớ tới rất quan tâm .

      "An Thần, lúc nào đó còn lăn lộn trong hắc đạo nữa, phải mở nhà hàng làm đầu bếp , nhất định là có rất nhiều người hâm mộ mà đến ăn, có thể kiếm tiền." .

      Trong đầu Tô Thiển liền dáng vẻ mặc y phục đầu bếo, mang theo mũ đầu bếp, tay cầm cái muôi lớn, bật cười.

      Cặp mắt nguy hiểm của An Thần híp lại, tức giận, nửa đêm tốt bụng làm thức ă cho , vậy mà lại lấy ra làm trò cười.

      "Về sau em còn muốn làm cho em ăn nữa hả ?" . Nhìn cười có tim có phổi, An Thần tức giận.

      Tô Thiển sờ sờ cái bụng tròn vo, cười nịnh nọt: "Muốn. . ." .

      "Vậy ngậm miệng, đàng hoàng ăn ." .

      Tô Thiển vội vàng mím chặt môi, hướng về phía An Thần cười nịnh nọt.

      Giày vò đến hai giờ sáng, Tô Thiển cuối cùng hài lòng mới buông đũa xuống: "No quá." .

      "Ngồi nghỉ ngơi lúc ." . An Thần đứng dậy dọn dẹp bát đũa, chọc chút cái trán của .

      Tô Thiển hài lòng bên ngồi ở ghế sa lon, cằm chống vào cánh tay, nhìn An Thần, tâm tình càng ngày càng tốt.

      "Em , nghĩ gì thế." . An Thần lau khô bàn tay đầy nước, ngồi ở bên cạnh Tô Thiển ôm lấy hông của .

      "Bụng của em no, theo em dạo chút có được hay ?" .

      囧, lúc trước là sợ đói, bây giờ là no quá mà khó chịu.

      An Thần nhìn sắc trời bên ngoài, mảng đen nhánh, là mùa hè, nên rất nóng bức: "Nghỉ lát rồi ngủ sớm chút , em ngày mai có ý định học sao?" .

      Tô Thiển rối rắm: "Em buổi tối đều thức, có biện pháp ngủ tiếp." .

      Đây là thói xấu từ đến lớn, cho nên buổi tối lúc ngủ, ngàn vạn lần thể đánh thức, nếu ngày hôm sau tinh thần tuyệt đối uể oải.

      An Thần chợt nghĩ tới, lần trước , cũng có lần như vậy, sau lại phen giày vò, mệt muốn chết rồi còn phải cứ như vậy mà ngủ.

      "Vậy chúng ta trở về phòng tiếp tục." .
      wjuliet43 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :