1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bà Xã, Ngoan nào! - Thiên Diện Tuyết Hồ

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 163 : An Thần, ôm em cái.
      Editor:Rubymeomeo.
      Beta: Minh Minh


      Nhìn Tô Thiển nằm giường bệnh còn sức sống, đột nhiên có cảm giác muốn ở trước mặt mình kích động, ở trước mặt mình làm Tô Thiển sợ trời sợ đất như vẫn làm.

      Kể cả có thể làm tức muốn chết, cũng tình nguyện để cho người phụ nữ của cảm thấy vui vẻ.

      việc lần này, tuyệt đối bao giờ để lặp lại thêm lần nào nữa.

      Lúc Tô Thiển tỉnh lại, cũng là hai ngày sau, mở mắt, mờ mịt nhìn trần nhà, đầu óc có chút ngưng trệ.

      Tay chỉ vừa khẽ động, An Thần liền tỉnh lại, loại cảm giác mừng rỡ chạy thẳng vào tim, vội đứng lên:”Con heo lười , cuối cùng em cũng chịu tỉnh”.

      Lưu Hoa chết tiệt, ràng  rất nhanh tỉnh,hại canh giữ trước giường bệnh hai ngày hai đêm.Nếu phải nghĩ đến ta còn phải trị liệu cho Tô Thiển, liền chưởng bổ đôi .

      Tô Thiển nhìn thấy An Thần, đôi mắt đảo vòng vòng,muốn mở miệng chuyện nhưng cổ họng khô khốc, ánh mắt liếc qua căn phòng, dừng lai chiếc bàn có đặt ly nước.

      An Thần vội vàng rót tới chén, đặt chiếc gối mềm mại sau đầu , lúc này mới chầm chậm cho uống nước.

      Tô Thiển ừng ực theo bản năng uống hết, liếm môi cái, khàn khàn lên tiếng:” Còn muốn uống…”

      A n Thần cười, bỏ toàn thân bén nhọn, cả người tỏa ra khí nhu hòa.

      Lại rót tới ly, nhàng đỡ lấy , dịu dàng :”Uống chậm chút…, ngoan…”.

      Tô Thiển nhìn An Thần, tựa đầu vào ngực , hít vào mùi hương của , đầu tràn đầy suy nghĩ.

      “Bảo bối, cảm thấy thế nào?”

      Đối với động tác này của , An Thần rất vừa lòng, thuận thế ôm , hai ngày nay vết thương đóng vẩy, sợ bị đụng phải.

      Tô Thiển nâng lên cánh tay, ôm , ngừng mè nheo:” có gì, ôm em .”

      Chỉ muốn vĩnh viễn được ôm, như vậy nó mới an toàn.

      Động tác này của khiến mũi An Thần chua xót, đáp ứng cầu của , ôm chặt thêm mấy phần, tâm tình có chút phức tạp. Từ khi bị thương, ràng lệ thuộc vào rất nhiều, trong khoảng thời gian ngắn   biết nên vui hay buồn.

      “Có đói bụng , cho người chuẩn bị chút cháo loãng…..”

      bé hư này, từ lúc bất tỉnh tới bây giờ, lúc nào  cũng phải chuẩn bị sẵn đồ ăn, sợ tỉnh lại đói bụng.

      Tô Thiển lắc, đầu,hốc mắt hồng hồng, ngừng trong lồng ngực mè nheo: “Bại hoại, lâu như vậy mới tới cứu em, có phải muốn còn quan tâm em nữa?”

      Thanh của khàn khàn, nghe có chút làm nũng, khiến An Thần vừa nghe liền cảm thấy ấm áp.

      “ Bảo bối, xin lỗi, để cho em phải chịu thương tổn rồi.”

      Tô Thiển thấy ngừng tự trách, lúc lâu sau mới :”Hiểu ra rồi phạt từ nay phải thương em gấp bội”.

      Gần như dám tin, thân thể An Thần chấn động, nhìn Tô  Thiển có chút kinh ngạc cùng kích động, vội đáp ứng: “Đương nhiên, dùng phần đời còn lại của mình để thương em.”

      Tô Thiển cười rộ lên, dám dùng động tác quá lớn, sợ động tới miệng vết thương.

      cười quá mức rực rỡ khiến An Thần trải qua hai  ngày như hai thế kỉ , bao chuyện phiền lòng vụn vặt đều tan biến hết.

      nhịn được cúi xuống, nhắm ngay cái miệng nhắn, cắn mút thỏa thích, giống trước kia điên cuồng cùng chiếm đoạt, mang theo vô hạn thương tiếc.

      Tô Thiển đầu tiên ngẩn người, sau đó trong lòng tràn đầy cảm giác ngọt ngào, dễ chịu.

      Khẽ mở cái miệng nhắn, đầu lưỡi An Thần liền trượt vào, cuốn lấy lưỡi dây dưa, Tô Thiển ưm tiếng, mang theo chút thích.

      Tô Thiển học tâp , cũng dây dưa đầu lưỡi , càng làm cho An Thần điên cuồng.

      như vậy mà đáp lại , trời ơi, người phụ nữ của vừa bắt đầu đáp lại .

      Bụng dưới chợt nóng lên, An Thần buông ra, nhìn chằm chằm, ràng chưa thõa mãn dục vọng.

      Nếu là bình thường, do dự gì đè xuống giường ăn sạch sành sanh. Nhưng này lại chọn đúng lúc người có thương tích bắt đầu câu dẫn , đúng là bé hư!

      Tô Thiển bị hôn, ánh mắt mê ly, thấy rời , cam lòng tiến tới gần liếm liếm môi , tay bé dời đến bắp đùi nhàng nắm chặt.

      “An Thần, nghĩ sao?”

      Cặp mắt An Thần đỏ quạch, vội vàng ngăn cản đôi tay làm càn, cười khổ, này cố ý muốn giày vò đây mà.

      Lúc có thể làm muốn, lúc thể làm lại muốn , là sao?

      là khó hiểu, chẳng lẽ giống như người ta , tâm tư của phụ nữ rất khó đoán?

      “Ngoan chút, chờ em khỏe hẳn, chúng ta đại chiến 300 hiệp”

      “An Thần, em nghĩ muốn….”
      Chương 164
      Editor:Rubymeomeo
      Beta: Minh Minh
      Tay bị nắm lấy thể giãy dụa,Tô Thiển quệt môi, bất mãn, vưà mới xong mặt liền đỏ, cắn môi trách chính mình, lúc nào trở nên dâm đãng như vậy rồi?

      Chỉ là muốn cùng tiếp xúc thân mật mà thôi.

      An Thần cố hết sức bưng lỗ mũi, nhịn xuống xúc động muốn phun máu, chịu nổi.

      nhàng đặt lên giường,cổ họng thít chặt, thanh đè nén: “Ngoan chút, đợi em khỏe lại, chúng ta cùng nhau đại chiến 300 hiệp…’’

      cười khẽ,nhéo mũi , trong lòng hận lập tức thể hóa thân thành sói, chỉ là , tại chỉ có thể “nhẫn”, nhất định phải “nhẫn”.

      Tô Thiển hít hít lỗ mũi, cuối cùng cũng thêm gì,chỉ chớp to đôi mắt ngập nước nhìn .

      làm cho em chút cháo”

      An Thần rốt cục chịu   nổi Tô Thiển đột nhiên trở lên nhiệt tình, sợ mình nhịn được ăn luôn .

      Nhìn An Thần chạy trối chết,tâm tình Tô Thiển khá hơn nhiêu, người này, cũng có lúc chật vật, hả dạ mà!

      Ánh mắt rơi vào cánh tay còn băng bó, đôi mày nhíu lại,nghĩ đến ngày bắt cóc hôm ấy, lòng của lập tức trùng xuống.

      Đau lòng! Trái tim lạnh băng!Lòng chua xót!

      Thiếu chút nữa, chỉ chút nữa thôi, ngay cả danh tiết cũng giữ được.

      Nghĩ đến thế,Tô Thiển vẫn còn sợ hãi,nếu An Thần chỉ đến châm thêm chút nữa thôi, dám tưởng tượng!

      An Thần, An Thần, nghĩ đến lòng liền ngọt ngào, cảm thấy có lẽ mình mất rồi.

      Tự nhiên, cười , cười đến trăm hoa đua nở,

      An Thần bưng cháo vào,thấy cười mị mị nhìn mình, tay nhịn được run lên.

      Nhếch môi, múc chén cháo , đỡ ngồi dậy: “ giúp em ăn…”

      Tô Thiển ghét bỏ đẩy ra chen cháo, bất mãn quệt miệng:”Cháo khó ăn chết, em muốn ăn thịt, ăn thịt”.

      Đáng nhẽ muốn ăn, vậy còn là canh suông nước quả, An Thần đáng ghét!

      An Thần, bất đắc dĩ thở dài, múc muỗng đưa tới bên miệng : “Ngoan chút, nhịn thêm hai ngày, chờ em khỏe hẳn, muốn ăn gì bảo người làm cho em!”

      Choáng nha, thế chả khác nào giết .

      Thân thể còn yếu, chỉ có thể ăn đồ .

      Tô Thiển nuốt xuống từng ngụm cháo An Thần tự tay đút, chỉ chút liền ăn xong chén cháo , An Thần lúc này mới yên tâm nở nụ cười.

      “Ăn thêm chút nữa, nhé?”.Lấy ra khăn lụa, lau khóe miệng , dịu dàng hỏi.

      Tô Thiển lắc đầu, có dưa muối ăn cùng, hương vị đúng là khó ăn.

      “An Thần, xử trí mấy người Nghiêm An như thế nào?”.

      Với cá tính của , bọn họ còn sống, e rằng tỉ lệ rất .

      An Thần im lặng, vuốt vuốt tóc , thở dài:”Em mới tỉnh lại,trước đừng chuyện này, tĩnh dưỡng cho tốt là được rồi.”

      quá thiện lương, nếu cho biết ,sợ rằng tiếp thu nổi.

      Tô Thiển nhìn ,suy nghĩ chút liền hiểu , bao giờ lưu lại người có thể uy hiếp đến mình.

      “Ở trong này dưỡng tốt là được rồi, hai ngày tới là có thể xuất viện, trước chịu khó chút”.

      Vuốt ve mái tóc , tâm tình An Thần giờ rất là tốt.

      cực kì thích dựa vào , cảm giác này, vẫn luôn muốn có.

      là nhột.” Tô Thiển nhíu mày, giơ lên cánh tay băng bó, ngứa muốn chết, loại ngứa này đặc biệt khó chịu.

      An Thần vội ngăn lại:”Đừng động vào, vết thương hai ngày nay đóng vẩy, ngứa là bình thường, nếu gãi, rất lâu mới khỏi”.

      “Nhưng là rất ngứa.”

      dở khóc dở cười, chẳng chịu suy nghĩ, người ngứa đâu phải là .

      “Ngoan, đừng gãi, mang túi chườm đá đến cho em xoa chút.” Phòng ngừa khi , cố tình gãi, An Thần đem sợi dây trói hai tay vào với nhau.

      Làm xong mới an tâm lấy túi chườm đá.

      Tô Thiển khóc ra nước mắt,choáng, phòng ngừa vậy phải muốn chết sao?

      Chịu đựng vết thương hành hạ, lâu sau mới thấy An Thần trở lại.

      “Có đỡ hơn chút nào ?”. cầm túi chườm, ở bên ngoài băng gạc xoa xoa.

      đúng là có tác dụng, dần dần thoải mái rất nhiều,Tô Thiển thở hơi, cười híp mắt vỗ An Thần cái:”Làm phiền An thiếu gia rồi, có phải hay tiểu nữ nên cảm thấy vinh hạnh?”.
      wjuliet43 thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 165
      Beta: Minh Minh

      Là vinh hạnh của mới phải.

      Đừng , rất có tác dụng, từ từ liền cảm thấy thư thái rất nhiều, Tô Thiển thở ra hơi, cười híp mắt đẩy An Thần cái: “Làm phiền An thiếu gia rồi, này có phải nên cảm thấy rất vinh hạnh hay .”

      “Là vinh hạnh của mới đúng.” Khóe miệng An Thần nở nụ cười.

      Xác định chân mày nhíu chặt của giản ra, An Thần cho tốt hơn, dám thoa cho quá nhiều, dù sao quá lạnh, bị cảm lạnh!

      Tròng mắt Tô Thiển xoay qua xoay lại, nhàm chán nhìn An Thần lại nhìn trần nhà chút, chỉ thiếu chút nữa chỉ chỉ lên đầu đếm.

      “Có phải quá nhàm chán hay , bằng gọi Nhiễm Mạn đến chuyện với em.”

      nàng dữ tơn kia vừa thốt ra dường như có phần hơi quá rồi, dù sao người ta cũng lo lắng cho người phụ nữ của , lòng đối tốt với Tô Thiển nên luôn luôn tốt với họ.

      Tô Thiển có người bạn tốt để chia sẻ, cũng vui mừng.

      Tô Thiển lắc đầu, nắm tay An Thần, hé miệng cười yếu ớt: “ cùng em tốt rồi.”

      Bây giờ ai cũng muốn gặp, chỉ muốn ở nơi có An Thần, giống như thấy liền uất ức.

      ra , chính cũng buồn bực thay đổi đột nhiên của mình, có phải là người bình thường sau khi chịu phải kích thích lần thứ nhất, mới có thể hiểu được trái tim mình hay .

      giống như An Thần rồi, biết là lúc nào . . . . . .

      Khóe miệng An Thần cười cũng rách đến sau gáy, căn bản là tâm tình vui thích nhất thời lên tầng, trở tay nắm lấy tay bé của , lại vuốt ve, ma sát, nhưng biết nên cái gì mới có thể biểu đạt vui mừng trong lòng.

      “An Thần, cả đời cũng đối tốt với em như vậy sao?”

      Lại , người đàn ông đều thích cảm giác mới mẻ, trước khi lấy được ngoan giống như có cháu trai, sau khi lấy được giống như ông nội, khụ khụ, mặc dù lời này nghe thuận tai chút nào, nhưng cũng có chút đạo lý.

      Đặt tay lên trước miệng hôn rồi lại hôn, vui vẻ ra mặt: “Tiểu Thiển, em mười năm rồi, vẫn thể biểu đạt tấm lòng thành của đối với em?”

      Người phụ nữ ngốc, cư nhiên hỏi vấn đề ngu ngốc này sao, này còn phải hỏi sao.

      Tiếng “tiểu Thiển” kia, thành công khiến tay Tô Thiển run run lên.

      được gọi em như vậy, rất chịu nổi.”

      Ác hàn, cùng dạng với Mimi, thỉnh thoảng đến câu tiểu Tô Tô, mỗi lần như thế, cả người nổi da gà chảy xuống đầy đất, hôm nay vừa bị An Thần gọi như vậy, trong nháy mắt tâm chết cũng có rồi.

      “Vậy gọi như thế nào, em có thể đồng ý cho gọi em là bà xã sao?”

      Nếu như vậy còn gì tốt hơn được nữa rồi, bà xã, từ mà nghe cảm động cỡ nào a.

      Tô Thiển trợn to mắt, liền vội vàng lắc đầu: “ cần, vẫn gọi là Tô Thiển như thường ngày , cũng phải là có tên, cũng cần kêu loạn .”

      Bà xã? Ôi ~~ chịu nổi.

      , gọi em là bà xã, em còn có thể thừa nhận sao?” Hừ hừ, nhưng có giấy hôn thú làm chứng.

      Tô Thiển thuận theo: “ dám, em liền đáp ứng.”

      liền dám, sao lại dám, bà xã, bà xã, bà xã, bà xã….”

      An Thần càng kêu càng hăng hái, càng kêu càng lên giọng, càng kêu trong lòng càng cao hứng.

      Khóe miệng Tô Thiển cũng nhếch lên, lại cố làm mặt lạnh, kéo gối đầu ở dưới lên đập lên người An Thần.

      Lúc này An Thần cùng Tô Thiển đều thay đổi tính tình giống như nhau, giống như đứa cười đùa náo loạn.

      "Ai u —" .

      Tô Thiển kêu lên tiếng thống khổ, sợ hãi, chân mày cũng nhíu lại theo, trán toát ra lớp mồ hôi lạnh.

      Trong nháy mắt mặt An Thần nghiêm túc trở lại, lo lắng đỡ Tô Thiển: “Bảo bối, chỗ nào thoải mái?”

      Đáng chết, chơi đùa quá mức, chắc chắn đụng vào vết thương rồi.

      Kiểm tra lại băng dán người lần nữa, phát bên cổ   có rỉ ra chút máu.

      Mắt An Thần lạnh , đau lòng ôm , vội vàng nhấn nút màu đỏ bên giường xuống, 30 giây sau bác sĩ y tá đồng loạt chạy đến.

      Vội làm các loại kiểm tra.

      Tô Thiển nhăn may nhíu mặt, mặc cho bác sĩ y tá cầm đống chai chai lọ lọ giày vò người .

      An Thần khẩn trương nhìn các tay chân bác sĩ , thỉnh thoảng hung hăng nhíu mày chút, rốt cuộc bất mãn hô lên: “ chút, chút.”

      Giống như bọn họ đem Tô Thiển làm thành bình thường.

      Tô Thiển nhìn bộ dáng lo lắng của An Thần, trong lòng cười rộ lên, có chồng như thế, vợ còn cầu gì.

      Xử lý tốt vết thương rách ra cổ, Hoa tử bất đắc dĩ than thở.

      “Bà ơi, nằm nghĩ ngơi tốt, quậy quá làm rách cái cổ xinh đẹp này có thể lưu lại vết sẹo.”

      Tô Thiển xin lỗi lè lưỡi, lâu cũng có loại cảm giác hưng phấn này rồi, nhất thời quên mất.

      Hoa tử, xấu hổ , sau này nữa.”

      Kể từ đêm tối đó, ít phiền toái, ngượng ngùng.

      được kêu , đều là chuyện phải làm, cần khách khí với .”

      An Thần thở phào hơi, đến bên giường ngồi, thận trọng vươn tay lật xem cải cổ vừa mới được băng bó.

      Hoa tử lúng túng khụ khụ: “An lão đại, ngài đúng là càng ngày càng khách khí với tôi.”

      “Cậu cần tôi khách khí với cậu? Cậu xác định?”

      An Thần lạnh lùng, khóe miệng lại giương lên nụ cười tà mị.

      “Đừng, ngài làm như tôi mới vừa bậy.”

      Ôm đống dụng cụ, Hoa Tử đáng thương nhìn Tô Thiển cái, ngượng ngùng ra ngoài, bởi vì lúc này nhìn thấy người khác tròng mắt càng ngày càng mị.

      Tô Thiển tức cười, cả đám thủ hạ của An Thần, ở giữa đám huynh  đệ đó có nửa gia thế là xã hội đen, hoàn toàn là đám lưu manh du côn, ngược lại làm cho người khác có loại cảm giác gần gũi, như là Bân tử, Hoa tử…

      hư, được nhìn người đàn ông khác.”

      An Thần dùng thân hình cao lớn ngăn trở tầm mắt Tô Thiển, bá đạo chạm vào môi gặm nuốt.

      Đầu Tô Thiển dựa vào gối đầu mền mại, hai tay giơ ra ôm lấy đầu , cực kỳ khéo léo phối hợp với động tác của .

      Trong mắt An Thần thoáng qua tia hồ nghi, nâng đầu lên quan sát Tô Thiển ôn thuận.

      Tô Thiển biết điều như vậy, chưa từng nhìn thấy.

      “Em, —“ giọng kêu.

      "Ừ?" .

      Tô Thiển lông mày mắt tươi cười, tay bắt  đầu thành   nắm lấy tóc ngắn An Thần ngang ngược càn rỡ , lặp lại  ma sát, vuốt ve, cái miệng nhắn trải qua An Thần nuốt cắn sau càng thêm trở nên đỏ thắm mê người.

      Tô Thiểu lông mày mắt tươi cười,

      Cổ họng An Thần thích chặt, ôm lại thể làm gì.

      em.”

      rất nghiêm túc, nhìn chằm chằm nụ cười trong đôi mắt càng ngày càng đậm, nuốt nước miếng.

      Tâm tình Tô Thiển tốt hơn, hé miệng , chỉ ép đầu thấp xuống, thẳng áp lên lòng ngực mình.

      Đôi tay An Thần cố gắng chống đỡ hai bên giường, tận lực để mình đụng vào vết thương, nghe thấy mùi thơm đặc biệt cơ thể , thiếu chút nữa liền trực tiếp chảy máu mũi như bão tố rồi.

      hôm nay, nhiệt tình khiến thể tiêu thụ được

      "Khụ khụ. . . . . ." .

      Ánh mắt bất mãn của An Thần lạnh lùng quét qua, vất vả mới có chút tiến triển với , làm sao lại có nhiều người đến quấy rầy như vậy chứ!!(AN: em cũng vậy!! Đáng chết sao hai tiếng nữa rồi hẳn vào. Người ta sắp làm đến chuyện cấm trẻ em rồi. Tự nhiên cản trở, có biết mấy ngày này tôi phải ăn chay khổ lắm !!!!!!!)

      Lâm tử ngoài cửa ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi, cười mỉa: “ xin lỗi, hai người cứ tiếp tục.”

      xong, liền chuẩn bị ra cửa.
      wjuliet43 thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 166
      Beta: Minh Minh

      An Thần lật người, hết sức khó chịu dừng tay: “Vào .”

      Tô Thiển mặt hồng hồng, theo bản năng đưa tay kéo tấm chăn bên cạnh.

      Nhưng Lâm Tử Tiến thấy vô cùng khó xử cũng được, lui cũng xong, còn Lâm Tử Nịnh phía sau dứt khoát, đẩy trai mình liền xông vào trong.

      Vừa vào cửa, cũng thèm để ý đến Tô Thiển nằm giường bệnh, trực tiếp đến trước mắt An Thần, mang theo ghen tuông nồng đậm.

      Thần, nghe chị dâu xảy ra chút chuyện, chúng em cố ý đến thăm chị.”

      xong hai câu, khuôn mặt Tô Thiển nhất thời nổi hắc tuyến, đến thăm ? Bộ dáng như vậy giống như đến thăm ?

      An Thần gật đầu cái, cánh tay vừa né tránh Lâm Tử Nịnh bay đến vừa đến bên cạnh Lâm Tử Nhiên: “Tử Nhiên, ngồi xuống .”

      Lâm Tử Nhiên gật đầu, ôm lấy hoa tươi cùng trái cây vào trong, liếc thấy Tô Thiển liền biến sắc, An Thần vội vàng kéo Lâm Tử Nhiên nhưng ra ngoài.

      "Sao rồi?" .

      Nhưng Lâm Tử Nhiên hiểu, vừa mới tiến vào, như thế nào lại bị đẩy ra. “Tô Thiển bị dị ứng với hoa, trong hoa viên vốn còn trồng hoa rồi, sao cậu lại có thể mang vào!” Sáng sớm liền phân phó xuống, bí mật ra lệnh cho dưới cho có những thứ như hoa tươi, người này, còn dám mang vào bên trong!

      Lâm Tử Nhiên nhìn sắc mặt có chút trắng bệch của Tô Thiển, nhìn lại chút hoa tươi kiều diễm ướt át trong tay, vội vàng kêu hộ sĩ bên cầm xử lý.

      Sau lúc lâu mới : “Đại ca bảo hộ chị dâu ghê quá.”

      Nhớ đến bà trong nhà kia, liền nhức đầu, thỉnh thoảng phải chỉnh chút cho hiểu đường lối.

      An Thần cười lên, người phụ nữ bảo bối của , che chở người nào che chở.

      bắt đến phòng rửa tay để rửa lại hai tay cầm hoa tươi, lúc xác định còn phấn hoa lưu lại tay, nguy hại cho Tô Thiển mới chấp nhận cho vào.

      Phía trước, Lâm Tử nét mặt dương quái khí nhìn Tô Thiển vài lần, có lời thừa thải, lại khiến Tô Thiển vạn phần khó chịu.

      “Chị dâu bị dị ứng với phấn hoa?”

      Hồi lâu, Lâm Tử Nịnh mới tự nhiên ngồi ghế solon, thình lình hỏi câu như vậy.

      Tô Thiển lạnh lùng, quan hệ của cũng Lâm Tử Nịnh luôn luôn cứng ngắc, để biết chuyện này, chỉ có hại có ích!

      theo đuổi tâm tư của mình.

      Đừng người này đối với địch ý nặng, ở trước mặt địch bại lộ khuyết điểm cũng có thể lấy mạng người, mặc dù chết, nhưng cũng nửa chết nửa sống.

      Xác thực, lúc này Lâm Tử Nịnh, có kế hoạch trong lòng, cùng Tô Thiển tùy thời cũng có thể chạm mặt, tụy tiện chọn lúc, cũng có thể động đến .

      Tiết thanh minh, An Thần ở trước mặt mọi người làm cho khó chịu, nợ nần này thế nào cũng phải đòi lại người Tô Thiển .

      Ngược lại nửa điểm cũng lo cho mình có cùng kết quả với Doãn Phỉ Phỉ, dù sao Doãn Phỉ Phỉ chỉ là phụ nữ tầm thường dựa vào đàn ông mà sống, khác, An Thần nhìn mặt mũi của ba mẹ , quyết định làm gì .

      Lại , Doãn Phỉ Phỉ bắt cóc ta, đánh ta gần chết thiếu sống, mình chỉ là nho ác chỉnh chút, cùng lắm An Thần chỉ mấy câu, còn có thể làm gì với .

      Nghĩ như vậy, khóe miệng Lâm tử Ninh đều đắc ý .

      “Cảm ơn em Tử Nịnh quan tâm, chị cẩn thận .”

      có thâm ý khác, Tô Thiển trả lời cũng có thâm ý, trong lòng hai người đều yên, nghĩ tính toán làm như thế nào, người nghĩ tránh né như thế nào.

      cũng nghĩ đùa bỡn quá nhiều lòng người, có thể tránh liền tránh, những chuyện kia người lo tôi gạt, kiến thức nông cạn biết, cũng muốn biết.

      Lâm Tử Nịnh cười lạnh nhìn chằm chằm, Tô Thiển im lặng lặng yên nhìn chằm chằm trần nhà, cho đến khi An Thần quay lại, hai người mới lần nữa đổi kiểu nụ cười dụ dỗ.

      An Thần lấy quả táo rửa xong ngồi ở bên giường gọt vỏ cho Tô Thiển, trong bàn tay khéo léo của An Thần, vỏ quả táo càng kéo càng dài…

      Tô Thiển muốn nhận lấy, An Thần khéo léo tránh ra, bất mãn lườm cái.

      Tô Thiển uất ức, chẳng lẽ phải gọt cho ?

      Quá ghê tởm, cho dù gọt đẹp cũng nên cho mặt mũi chứ.

      An Thân giống như đọc được tâm tư của , tức giận xoa mái tóc : “ cổ em còn có vết thương, cái này lớn quá, gặm tốt, căt ra cho em.”

      Trong nháy mắt Tô Thiển thẹn thùng giống như vợ , mặt đỏ hồng như suốt hai mươi mấy năm tập trung lại.

      Lâm Tử Nịnh cắn chặt môi, hết sức đè nén thoải mái trong lòng, An Thần có khi nào tỉ mỉ như vậy với ?

      ra , muốn thừa nhận. Cho đến nay, đến con mắt An Thần cũng có cho !

      ngày nào đó, Tô Thiển thua tay .
      wjuliet43 thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 167.
      Beta: Minh Minh+yunafr
      An Thần cắt táo ra từng mảnh từng mảnh cho ăn, Tô Thiển ngượng ngùng, luôn đưa ra cánh tay băng bó đòi cắt táo, lần lại lần lại bị An Thần giành lại.

      Cuối cùng, vừa yên lặng từng miếng từng miếng nuốt hết quả táo, vừa yên lặng vuốt ve chỗ bị đau.

      Lâm Tử Nịnh mặc dù ghen tỵ, cũng gì, cam lòng, mất mác, ghen ghét, vào lúc này dâng lên như ong vỡ tổ trong lòng.

      , em thấy chúng em phải trở về trước thôi, buổi tối phải còn có cuộc họp làm ăn sao, Ôn Na hẹn em Hongkong, chuyến bay tối đấy.”

      Lâm Tử Nịnh đứng lên vỗ tay, sợ mình tiếp tục ngồi chung trong này, có thể làm ra chuyện mất phong độ gì đó.

      Lâm tử nhìn hai người ngọt ngào ân ái chút, lại nhìn lên cổ tay chút, gật đầu cái.

      “Đại ca, chị dâu, hôm nào chúng tôi trở lại thăm hai người, hôm nay liền xin lỗi có chuyện phải rồi.

      Vốn là đến thăm Tô Thiển, nếu thăm xong rồi, cũng có chuyện gì để lưu lại.

      Hơn nữa, An Thần luôn thích người khác lưu lại qua đêm, chuyện này cho đến nay là quy củ, phàm có chuyện gì, cũng qua biệt thự An gia.

      An Thần đặt quả táo cuối cùng vào lòng bàn tay Tô Thiển, cũng đứng lên theo, gật đầu với Lâm Tử nhưng có vẻ mặt gì: “Tôi tiễn cậu ra cửa.”

      Mặc dù ở lâu, đối với Lâm Tử Nịnh mà , cũng coi như thu hoạch , ít nhất, về sau có biện pháp đối phó Tô Thiển.

      Nghĩ như vậy, thoải mái trong lòng ngược lại tiêu giảm ít, cũng tin, An Thần có thể thời thời khắc khắc canh giữ bên người ta? ngày nào đó, Tô Thiển thua tay .

      “Vậy chị dâu , chúng tôi về trước đây, chị sớm khỏe.”

      Tô Thiển hơi đỏ mặt gật đầu: "Cảm ơn quan tâm." .

      An Thần tiễn bọn họ đoạn, Nhiễm Mạn liền chọn chính xác cơ hội lén tiến vào, nắm chặt tay , có chút run rẩy.

      Tô Thiển buồn cười vươn tay gạt nước mắt ở khóe mắt : “Mimi, Bân tử khi dễ em rồi hả?”

      Nhiễm Mạn cắn môi, vươn tay hung hăng lau nước mắt: “Cút.”

      "Tớ cũng muốn biến đấy nhưng thân thể cho phép ." .

      biết, Nhiễm Mạn là nhìn bộ dáng này của mình mà khó chịu, từ đến lớn, mỗi lần  bị thương, phải ấy khóc hung nhất sao.

      ấy rất hay mềm lòng nhưng lúc nào cũng muốn làm ra bộ ta là nhất, là bộ dáng kiên cường.

      "Ra lệnh cho cậu mau nhanh khỏe lên, nằm như vậy ở đây tốt, làm mất hết mặt mũi" .

      qua bên cạnh cầm quả táo lên cho vào miệng cắn sau đó tiếp: "Tắm rồi sao?" .

      Tô Thiển gật đầu: "Cậu giờ nhìn gì cũng muốn ăn sao, ăn nhiều như vậy,nhưng  thịt đều là nơi nào rồi." .

      Nhiễm Mạn chép miệng, bàn tay mềm mại vỗ về bụng, đắc chí: "Tiểu tử kia ăn hết." .

      Trong mắt của đều là hạnh phúc, vừa mới bắt đầu còn muốn xóa bỏ nó, bị Bân tử sau khi biết liền giáo huân trận, nên cũng dám nghĩ tới nữa.

      Kể từ khi có thai, Bân tử đối với cực kỳ tỉ mỉ chăm sóc, bình thường là người đàn ông có tim có phổi như vậy, cư nhiên cũng có thể có dụng tâm như vậy.

      Tô Thiển nghĩ, có lẽ, đây chính là sức mạnh của tình .

      "Vậy cậu được nuôi tốt lắm rồi, dù sao cậu cũng thích ăn hàng, thừa cơ hội này ăn nhiều chút, coi như lên cân, cũng có thể nguyên nhân là do mang thai, lại có người chê cười,em bé  mới là quan trọng nhất."

      Khẻ xoa bụng của ,bụng  còn chưa thấy , chưa tới hai tháng mà , nhanh thôi to lên.

      Nhiễm Mạn lại lắc đầu, tuy mang thai, nhưng thể ăn quá nhiều, về sau bụng to hơn nữa, nếu quá béo, nhìn rất xấu a.Coi như là làm mẹ, cũng phải làm người mẹ xinh đẹp nhất.

      "Lại ,cậu cùng An Thần ở chung chỗ lâu như vậy, thế nào chút động tĩnh cũng có , có cần tớ chỉ vài chiêu ?" .

      Nhiễm Mạn hồ nghi nhìn chằm chằm bụng của , hận nhìn xuyên qua được .

      Tô Thiển mỉm cười, .

      Về việc mang thai sanh con, tại muốn nghĩ, ít nhất, cũng phải chờ hoàn thành việc học rồi mới tính.

      Vốn là định học, liền bị tình này làm trễ nãi.

      "Có phải hay cậu chưa muốn có, cho nên lén An Thần uống thuốc tránh thai?" .Nghĩ tới đây, Nhiễm Mạn ràng có chút kinh ngạc, vội vàng lại : "Cậu cũng thể lấy thân thể chính mình giỡn, uống thuốc tránh thai đối với thân thể cũng tốt." .

      Tô Thiển im lặng.

      ", chẳng lẽ cậu lại uống ?" .

      Tô Thiển lạnh nhạt nhìn , liền hận được nhảy dựng lên đánh cho Nhiễm Mạn cái, nhìn thân  được băng bó, cứng rắn nhịn xuống.

      "Cậu cảm thấy,tớ bạc đãi thân thể của mình sao?" .

      Ngu ngốc, Tô Thiển, lúc nào lấy thân thể chính mình giỡn, bản lãnh khác có, chính là để cho chính mình tự chịu  thua thiệt.

      Nhiễm Mạn thở phào hơi, lần nữa ngồi xuống, ánh mắt dò xét nhìn chăm chăm : "Vậy tốt. . . Vậy tốt. . ." .

      Tô Thiển lên tiếng cười, nha đầu này, tình như vậy là kinh hãi .

      "An Thần đối với cậu tốt như vậy, cậu chút cảm giác sao?" .

      Trầm mặc hồi lâu  Nhiễm Mạn lần nữa nâng lên ánh mắt tò mò quét về phía Tô Thiển, lại , thời gian lâu như vậy qua, An Thần đối với Tô Thiển rất tốt, tất cả mọi người đều nhìn thấy .

      Ngay cả nha đầu Nhiễm Mạn loại có tim có phổi này, từ lâu ở cùng Bân tử từ cường thế công kích đến thỏa hiệp. Đáng tiếc, An Thần thích người phụ nữ là Tô Thiển, là người phụ nữ càng có tim có phổi .

      `Nhiễm Mạn cũng rất tò mò, Tô Thiển trong lòng rốt cuộc là nghĩ như thế nào, nếu còn chưa có chút xíu cảm giác,   có thể chết rồi.

      Tô Thiển nhíu mày, khóe mắt khẽ giơ lên: "Tớ giống như ấy rồi." .

      Vèo —

      Nhiễm Mạn mới vừa ăn quả táo, cùng nước bọt toàn bộ phun ra, có chút hình tượng nào có thể .

      may là Tô Thiển kéo chăn lên đở, nếu , chừng liền bị dính hết.

      Tô Thiển tròng mắt nguy hiểm híp lại, ngón tay rất nhanh, rất muốn rống to, hơi dùng lực chút, liền cảm thấy vết thương hơi đau.
      wjuliet43 thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 168: Bảo bối, nhanh lên chút !
      Edit+beta: Icon gà
      Nhiễm Mạn ngượng ngùng nhưng vẫn mực nhìn chằm chằm vào người đối diện, dùng khăn giấy bên cạnh lau dọn mọi thứ sạch .

      Đối với những lời Tô Thiến vừa mới hoảng sợ, rất hoảng sợ.

      Vừa đúng lúc An Thần vừa đến, còn chưa kịp bước vào phòng, nghe được lời này vô cùng hốt hoảng.

      Tự nhiên ra lời này như vậy, giống như là như quả bom nổ trong đầu cái oành làm đứng hình cái rụp.

      Tô Thiển mới vừa , ?

      "Cậu cậu ai chứ?" .

      Nhiễm Mạn lần này cố ý ngoáy lỗ tai thêm , còn khoa trương đem mấy sợi tóc bên tai toàn bộ vén lên, tiến gần sát mà hỏi.

      Tất cả là xác định xem vừa rồi mình có nghe lầm.

      Tô Thiển bất đắc dĩ tròn mắt nhìn , sau nhìn lên mái nhà chằm chằm, chính là , người này, có cần thiết phản ứng như vậy ?

      "Cậu cậu An Thần rồi hả ?" .

      Nhiễm Mạn gấp gáp, đem đầu cụng vào đỉnh đầu của , ngăn trở tầm mắt của , dám tin xác nhận lần nữa.

      Nhìn Nhiễm Mạn để gương mặt tựa sát cùng cái miệng nhắn nước bọt bay loạn như mưa, Tô Thiển rốt cuộc nhịn nổi hét to: "Dạ, tôi tôi An Thần rồi, hài lòng chưa!" .

      Sao lại bá đạo, ích kỉ, lại hay ăn cả thùng giấm chua nữa chứ!

      Nhìn Nhiễm Mạn để gương mặt tựa sát cùng cái miệng nhắn nước bọt bay loạn như mưa, Tô Thiển rốt cuộc nhịn nổi hét to: "Dạ, tôi tôi An Thần rồi, hài lòng chưa!"

      Lấy được đáp án, Nhiễm Mạn trực tiếp ngẩn người hóa đá rồi, lâu mới nháy nháy mắt, khinh thường lên tiếng.

      "Coi như cậu tiêu, bộ dạng này của cậu vốn có tim có phổi, thể tin cậu còn có thể thương người khác.”

      Cẩn thận mà suy nghĩ lại, Nhiễm Mạn cảm thấy, tốt hơn đừng tin là .

      Nhớ ngày đó, ở cái tuổi bất kể của Tô Thiển, khác gì con hoa, đàn ông theo đuôi kiểu nào cũng có, thành thục có, đơn thuần có mà khốc cũng có, đem tất cả thủ đoạn để theo đuổi .
      nàng này, mãi cũng như vậy, cái gì cũng biết, , muốn biết và muốn hiểu tâm trạng của mấy người này.

      An Thần cũng coi như là người đàn ông tuyệt mỹ,nhưng đứng trước mặt , mặt chẳng đỏ, tim cũng loạn.

      Nếu là muốn , năm này sớm , cần gì phải dùng thời gian dài như vậy.

      Nghĩ như vậy , Nhiễm Mạn từ nghi ngờ nghi biến thành khẳng định.

      láo!

      " Cậu tin?"

      Tô Thiển hung hăng nhíu mày, đáng chết, vất vả người đàn ông, mà ai tin tưởng.

      Chậc, buồn hay buồn?

      Nhiễm Mạn lắc đầu: "Lần trước cậu ở nhà mình, cũng có thấy cậu đối với có bao nhiêu ý tứ a, lúc này mới mấy ngày ngắn ngũi, cậu liền cho mình biết cậu ta, cậu lừa dối quỷ a." .

      Tô Thiển khóe miệng hung hăng nhếch lên, tâm tình chợt tốt hơn.

      "Mình sớm ấy, chỉ là mình xác định mà thôi, lần này bị bắt cóc cho mình thấy , mình lệ thuộc nhiều vào An Thần, mình ấy, Mạn Mạn, làm sao bây giờ?" .

      này, An Thần có phải hay tìm ngược. Người kia bá đạo, ích kỷ như vậy, thế còn thích ăn dấm nữa.

      Mặc dù trong đáy lòng đem An Thần quở trách cái gì đúng, có thể tưởng tượng nghĩ tới, khóe miệng liền theo nhếch lên tới, rất ngọt.

      " thể nào. . . . . ." .

      Nhiễm Mạn trợn to mắt, nhìn mặt bảnh bao của cười, Nhiễm Mạn lại bắt đầu hồ nghi rồi, thiệt hay giả?

      Ngoài cửa An Thần, rốt cuộc nén được trong lòng mừng như điên, đẩy cửa vào, ba chân bốn cẳng chạy vội tới bên giường, khom lưng, cúi đầu, cái gì lời đều , hơn nữa để ý còn có người ở bên cạnh, vô cùng bá đạo trực tiếp mang miệng mà hôn lên.

      Nhiễm Mạn kinh ngạc, lập tức phản ứng, cả người kinh hãi lập tức chạy ra bên ngoài, chạy là xa, lại tò mò quay trở lại, cẩn thận men theo cửa phòng trộm nhìn.

      Bên trong phòng, Tô Thiển mở to cặp mắt, bất mãn đưa tay chụp lấy mái tóc ngắn của An Thần, gần như là sắp chết, hít thở thông.

      Cả người An Thần trong đó mừng rỡ đến điên cuồng, nghe Tô Thiến mình cảm thấy chuyện này cảm thấy ngọt đắng thôi, muốn cười mà cũng muốn khóc nữa.

      Người phụ nữ có tim có phổi, lòng lang dạ sói này, rốt cuộc sao?

      Bỏ ra mười năm, rốt cuộc bắt đầu có kết quả rồi sao?

      Trong thời gian chờ đợi dài đằng đẳng đó rất chua xót, nhưng cách mạng cũng phải đến lúc thành công.

      Hạt giống này cẩn thận giữ gìn mười năm, nay bắt đầu nẩy mầm rồi.

      Sau khi nghe được Tô Thiến những lời này toàn thân như phát run, răng cắn môi run run, tay nắm tay lại càng run hơn.

      "Bảo bối của , em mới vừa gì? Trước mặt em có thể lại lần nữa cho nghe được

      Những lời này, giống lúc trước rất bá đạo, càng phải là trước kia ỷ mạnh ép của mình, đây là van xin, van xin từ bảo bối của từ miệng ra ba chữ ngắn gọn “ Em ”.

      Buông cánh môi ra , đôi mắt nhu tình như nước, khóe miệng tản ra hơi thở mê người, mặt cứ như hoa , làm thế nào cũng che lấp hết nụ cười hạnh phúc được .

      Tô Thiến nhàng sờ cái lên cánh môi, nhìn về phía An Thần xinh đẹp cười tiếng xinh đẹp: "Nha, muốn em phải gì?" .

      Ngàn tính vạn tính, cũng có tính đến An Thần nghe lén phía sau cửa.

      Người này. . . . . .

      "Mới vừa rồi em đối với Nhiễm Mạn làm sao, bảo bối trước mặt ra nhanh lên chút là tốt chứ sao." .

      Bàn tay nhàng mơn man gương mặt trơn mịn của , có vẻ sốt ruột chịu nỗi, nương này, thong thả ung dung, định làm khó tâm tình của đây mà.

      Tô Thiển bừng tỉnh hiểu việc , sau đó nhẹo cổ, làm như cố gắng nhớ ra chuyện gì , nhìn thấy sắc mặt nôn nóng của An Thần mà buồn cười.

      "Bảo bối, nhanh lên chút nha, em mà , là muốn bức chết mà ." Gấp gì mà muốn chết luôn vậy nè!

      Nhìn dáng bộ chảnh choẹ của tô thiến, An Thần muốn nghe gấp mà, nha đầu này, biết mình muốn hại chết người à.

      Vốn là, tim của rất là bình tĩnh, là , nhân cơ hội dưới tình huống hề chuẩn bị mà bỏ lại cục đá, trong nháy mắt làm tim rối loạn.

      tại, mặc kệ nơi nào nổi sóng gió , với vô cùng bình tĩnh, cố tình như hay chuyện gì xảy ra, đáng sợ mà.
      Chương 169 : nhóc này càng ngày càng đáng đánh.
      Edit+beta: Icon gà
      tại, mặc kệ nơi nào nổi sóng gió , với vô cùng bình tĩnh, cố tình như hay

      "Nếu em , liền hôn đến khi nào em mới thôi." .

      xong, nâng cằm lại gần, đưa lưỡi liếm láp môi của , ngứa chút, Tô Thiển buồn cười, lại tránh né được.

      chính là lợi dụng thân thể thể nhúc nhích, tùy tiện khi dễ điểm nhạy cảm, ép vào khuôn khổ.

      An Thần cảm thấy, nha đầu này càng ngày càng đáng đánh đòn rồi.

      nhớ, người phụ nữ nào từng qua, càng thối lui, càng được voi đòi tiên, những lời này ràng là đối với Tô Thiển lấy thân mà định mới đúng.

      Hơi thở ấm áp của phả mặt làm cho tim đập nhanh hơn, nơi nào đó tận đáy lòng dâng lên tia mềm mại .

      Nâng ngang đầu , né tránh gặm nhắm của , sau đó khe bên tai thầm “ An Thần, em

      An Thần, em .

      Ngắn gọn năm chữ, tựa như mạch nước ngầm lan tỏa khắp lòng .

      rốt cuộc chờ được năm chữ này rồi, nhân gian đẹp nhất năm chữ này, trong giây lát đó, tâm tình kích động lời nào có thể diễn tả được.

      biết nên những gì, cũng nghĩ ra được muốn thể điều gì, chỉ là ôm chặt hơn chút nữa, đầu vùi vào cổ của , hồi lâu, cũng có động tĩnh.

      Tô Thiển hồ nghi nhíu mày, sốc nha, nghe thổ lộ mà phản ứng gì hết sao?

      Trong suy nghĩ của khi mà tỏ tình thế này hẳn nhảy dựng lên mới đúng chứ

      Có phải hay vừa rồi làm con chim công xòe đuôi?

      Trong lúc mãi suy nghĩ, cảm thấy cổ mình có chút ẩm ướt, bất ngờ lẽ là khóc rồi sao?

      Cổ đau cứng ngắc khẽ đẩy ra, An Thần lại nghiêng đầu qua, liên tục ngừng xoa xoa khóe mắt.

      Tô Thiển trong lòng rung động thôi, An Thần, có thề coi là mãnh nam ưu tuyệt, vậy mà chỉ cần năm chữ là làm khóc thôi.

      Bây giờ còn hoài nghi tình dành cho .

      người đàn ông trưởng thành, cho dù yếu ớt thế nào, cũng khóc trước mặt người mình , Tô Thiển biết, đây là rất vui mừng mà khóc.

      Trong lúc nhất thời, cũng biết nên những gì.

      coi như nhìn thấy, yên lặng nhắm hai mắt lại, người phụ nữ nào nguyện nhìn thấy người đàn ông mến của mình rơi nước mắt, bất kể ở cái dạng gì dưới tình huống nào.

      Đây là vấn đề thề diện à nha.

      An Thần, buổi trưa ăn nhiều chút nha.

      coi như nhìn thấy, yên lặng nhắm hai mắt lại, người phụ nữ nào nguyện nhìn thấy người đàn ông mến của mình rơi nước mắt, bất kể ở cái dạng gì dưới tình huống nào.
      wjuliet43 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :