1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bà Xã, Ngoan nào! - Thiên Diện Tuyết Hồ

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 156 :, là của !
      Beta: Minh Minh
      Quả nhiên là người phụ nữ tim phổi.

      Tô Thiển lúc này mới cứng ngắc bước chân về phía của , cố gắng để cho mình bình tĩnh chút, bình tĩnh chút, nhưng cuối cùng thời điểm nhìn thấy nhịn được chột dạ.

      Rối rắm, lại làm gì sai, tại sao nhìn thấy cảm giác rợn cả tóc gáy.

      Đến gần, lẳng lặng nhìn , giống như là Tiểu Bạch Thỏ vô hại ngây thơ, sau đó, liền cười lên.

      biết tức giận, cũng biết nổi điên, lại bước thêm bước lên trước, chủ động kéo  kéo cánh tay của .

      "An Thần, đến rồi?" .

      Giọng của nhàn nhạt, lại xen lẫn nhè ngọt ngào cùng kiều mỵ, liếm cánh tay của , chủ động tiến tới lỗ tai của : "Em nhớ lắm." .

      An Thần nghe vậy hừ lạnh, tâm tình cũng sau câu kia đột nhiên dâng cao lên, coi như là biết thức thời, nhưng cũng có ý định cứ như vậy tha .

      An Thần khẽ trở cánh tay, Tô Thiển kêu lên, giây kế tiếp liền rơi vào lồng ngực nở nang của , cằm hung hăng bị giữ lại, tiếp theo , môi liền truyền đến xúc cảm lạnh như băng, đó là mùi vị chuyên thuộc về .

      Chung quanh ồn ào kêu lên, phụ nữ hâm mộ ghen tỵ Tô Thiển, đàn ông hâm mộ thêm ghen tỵ An Thần.

      Nhưng là, ghen tỵ sao, cũng chỉ có hai người kia đứng chung chỗ, mới xứng đôi đến chói mắt nhất.

      Nghiêm An kinh ngạc đứng ở chỗ đó, chút nào cũng thể động đậy, là ta, lại là ta! ! !

      Nhìn thấy An Thần, trong mắt Nghiêm An thoáng qua tia ác độc, bàn tay xòe ra trong giây lát đó nắm chặt, khớp xương bị ta bóp vang lên tiếng rắc rắc, hiển nhiên, ta đối với An Thần cực kỳ hận.

      An Thần dùng đủ sức lực gặm cắn môi của mút, môi truyền tới cảm giác đau làm người ta nhíu mày sâu, đưa tay đẩy , lại bị ôm càng chặt, trong miệng, răng môi giao nhau, công thành lướt trì.

      Tô Thiển biết, chính là dùng cái loại phương thức này tuyên cáo với người khác, , là của ! ! ! !

      Ở trước mặt cả ngàn học sinh, An Thần hung hăng hôn Tô Thiển, nếu phải nghĩ đến thể diện của , lấy loại phương thức khác để trừng phạt .

      Đôi môi đào đỏ mọng, Tô Thiển bị gặm đến mơ màng, cũng biết trải qua bao lâu, mới lần nữa hít được khí.

      khắc kia, mới cảm giác được rằng luồng khí ấy mới mẻ cực kì .

      "Tô Thiển, Ám Dạ Vương Hậu! ! !" .

      Ngắn ngủn bảy chữ, lại lần nữa như quả bom nổ tung ở đám người bên ngoài, trừ lớp người biết chuyện ra, gần như những người còn lại ai cũng bị sét đánh đến trong khét ngoài sống.

      Tô Thiển xấu hổ rồi!!!

      Các là nhận ra được An Thần, chỉ là, đó cũng là thân phận đại cổ đông của trường học, nghĩ tới, lại là người đứng đầu Ám Dạ, lại là thế lực hắc ám đó.

      Tô Thiển cau mày, đôi môi vẫn còn bỏng rát, nếu phải thấy có rất nhiều người ở đây, nhất định liền cước đá qua rồi.

      An Thần ngược lại rất là  hài lòng biểu của , nhốt chặt eo của , sải bước về hướng bên trong nhà.

      Đám người bên ngoài muốn vào lại dám vào, An Thần khoát khoát tay, ý bảo đám người vào, biết, nếu bỏ xa đám người, chỉ để lại hai người bọn họ, Tô Thiển chắc chắn để yên.

      Có mỹ nam như An Thần vậy ngồi xuống nơi này, các liền còn ý định cùng mấy chàng trai trẻ bên cạnh chuyện trời đất, gò má cũng hơi đỏ lên lén liếc  An Thần.

      Vì vậy, các chàng trai rối rít chống cự nổi áp bức, ngồi hai phút liền tự giác rời .

      Tô Thiển ngồi bên cạnh An Thần, bị nắm chặt bàn tay, tránh thoát thế nào cũng đều vô dụng, cuối cùng, dứt khoát thở dài  hơi, tùy .

      An Thần nghiêng đầu nhìn Tô Thiển mặt bình tĩnh nhìn về mâm trái cây, tâm tình khẽ khó chịu, quyến rũ bằng dĩa trái cây này sao?

      "Đút ." .
      Chương 157
      Edit: Băng Nhi
      Beta: Minh Minh
      An Thần ngồi ở bên trong đại sảnh, tâm tình bỗng nhiên có chút trở nên  hỏng bét, giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay cái, qua mười phút rồi.

      Ngón tay từng phát từng phát  gõ lên mặt bàn, ánh mắt thỉnh thoảng hướng về phòng rửa tay, lại qua năm phút đồng hồ, An Thần mới  bất an đứng lên, bước nhanh tới phòng rửa tay

      Y Na cùng Vũ Đình theo sát phía sau, đứng ở trước phòng rửa tay, An Thần gõ cửa: "Tô Thiển?" .

      ai đáp, An Thần còn gọi là  hai lần, sau đó quả quyết cước đạp ra cửa xông vào bên trong, bên trong bóng người, chỉ thấy cửa sau tự động  mở rộng ra.

      An Thần cả kinh trong bụng, phía trước bước, dưới lòng bàn chân có đồ  khiến cảm thấy đau, dời bước chân, nhất thời, ra là cũng thể an tâm bảo nhịp đập tâm hạ xuống, dường như muốn ngưng đập bình thường.

      Khom lưng nhặt lên, đó là hoa tai  của Tô Thiển, người   mỗi món đồ, cũng ràng nhận được.

      " là to gan, lại dám ở địa bàn của tôi đụng đến  người phụ nữ của tôi" .

      Sắc mặt An Thần trầm tới cực điểm, trong nháy mắt, khí căng thẳng, sau đó tới bọn cận vệ mọi người khuôn mặt đều nghiêm túc, dám mở miệng chuyện.

      Dám ở phía dưới mí mắt An lão đại động đến người của , thế giới này người muốn sống của đúng là nhiều.

      "Lão Đại, tôi lập tức điều tra." .

      Cũng may, nếu muốn biết Tô Thiển bị đưa cái địa phương gì, chỉ cần thời gian vài phút mà thôi.

      Giày vò  tiểu tinh

      Y Na liếc An Thần cái, hé miệng, mặt hoàn toàn hoàn toàn    có ngọt ngào trong ngày thường, làm cho người ta xem ra có chút mùi vị trầm, ngoan lệ.

      "Vẫn còn ở chờ cái gì, lập tức tản ra tìm người cho tôi." .

      An Thần nguy hiểm nheo lại cặp mắt, nhanh chóng xoay người, vội vã đuổi ra ngoài.

      Vẫn hơn hai mươi chiếc xe đua hộ tống, An Thần tự mình điều khiển chiếc Bugatti Veyron đầy khí thế, khi rời cũng ồn ào phách lối như khi vừa mới tới.

      Trong thời gian đó cùng Dạ Thương thông qua cú điện thoại, trực tiếp phái thêm mười chiếc trực thăng thân quanh quẩn ở chung quanh vùng bỏ hoang , sẵn sàng chuẩn bị tiếp nhận nhiệm vụ bất cứ lúc nào cũng.

      An Thần ôm đầu, thầm may mắn trang bị thiết bị truy tìm cho , nếu hôm nay, nóng vội đến phát điên.

      Trong mắt của , nổi cơn giông tố cấp mười hai, vốn từng lên tiếng, người có can đảm động đến người phụ nữ của , phải dám nhận cái giá đắt đến mức hủy thiên diệt địa từ .

      Nghiêm An ôm Tô Thiển hôn mê, ngay cả khi có sức sống như vậy, cũng làm cho từng tế bào chân tình người gần như bộc lộ hết ra ngoài.

      giống như đóa túc, chỉ cần vừa chạm tay đến, liền cũng thể buông tay ra nữa.

      Cho dù là người phụ nữ mà kẻ thù mến nhất, cũng làm cho người ta nhịn được phải đem lòng thương tiếc, huống chi, lại thích .

      Tài xế lão Vương thỉnh thoảng quay đầu ra phía sau, bé này, ngược lại khá xứng đôi với thiếu gia bọn họ, chỉ là họ hiểu thiếu gia nghĩ gì, trực tiếp mang về nhà phải được sao, còn tìm nơi vắng vẻ  bỏ hoang này.

      Chẳng lẽ là lo lắng lão gia cùng phu nhân đồng ý?

      Nghĩ như vậy, lão Vương liền bật cười khẽ, cũng đúng, Nghiêm gia dầu gì cũng là danh gia vọng tộc, phải dáng dấp như bình hoa là có thể trở thành con dâu .

      Nghiêm An ôm Tô Thiển, cảm nhận cảm xúc từ tay truyền đến, đây mới là tiểu tinh, tự nhận mình chưa bao giờ là người ham mê nữ sắc, nhưng những lúc đối mặt với , lại có thể trong nháy mắt dâng tràn dục vọng, ngừng muốn .

      Xe vẫn dung tốc độ nhanh nhất xông thằng về phía trước, bởi vì quen thuộc đường xá, nên chỉ đến mười phút liền quẹo vào con hẻm.

      Bên phía An Thần lại may mắn như vậy, tuy phi cơ trực thăng sớm chờ đợi, nhưng bởi vì chưa quen thuộc đường,  nên vòng ít đường.

      Nghiêm An ôm Tô Thiển vào bên trong công xưởng, lại phân phó lão Vương trở về theo đường cũ

      Bên trong khu nhà đó, có người phụ nữ ăn mặc lòe loẹt y như minh tinh điện ảnh, ta lạnh lùng nhìn chăm chú vào Tô Thiển trong ngực  Nghiêm An, sắc mặt sớm trầm.

      Người phụ nữ này, rốt cuộc cũng rơi vào trong tay của à.

      "Nghiêm thiếu gia, quả cũng thương hương tiếc ngọc sao?" . Người phụ nữ vòng tay quanh ngực, nhìn chằm chằm Nghiêm An, mặt chút thay đổi.

      Nghiêm An đem Tô Thiển đặt lên cái ghế, sửa lại cho ổn, tia đau đớn thoáng qua trong mắt, dù thích , cũng thể làm như vậy.

      Từ lúc cả và hai của chết đến nay, cho đến lúc này, làm sao có thể quên nổi đau khắc sâu vào tâm khảm đó, mối thù sâu tựa biển đó.

      "Doãn tiểu thư phải cực hận ấy sao, tại ấy ở trước mặt của , muốn phát tiết thế nào, trả thù thế nào cũng thành vấn đề." .

      Người phụ nữ này, dĩ nhiên là Doãn Phỉ Phỉ bị An Thần đuổi ra khỏi An thị  .

      Từ ngày ta bị đuổi, ngày trôi qua ngày càng thêm nghèo túng, cuối cùng lại luân lạc tới  mức làm nhân viên tiếp thị rượu, vì sinh tồn, ta đều cố chịu đựng.

      Nếu bị chơi, sao dứt khoát lợi dụng dung mạo trẻ tuổi, thân thể xinh đẹp của mình để bồi đắp cho tương lai của mình.

      ta  cực hận An Thần, hận   lạnh lùng, hận   vô tình, càng hận hơn người đàn ông tổn thương ta, ta muốn đoạt những gì của An gia vốn nên thuộc về ta mà thôi.

      Vốn ta cho là, theo thân phận địa vị của , ít nhất cũng để cho chết tử tế được, cuối cùng, lại còn sống ra khỏi Ám Dạ.

      Ha ha, An Thần quá xem thường ta.

      ra , biết là, An Thần đối với người người đàn ông kia còn có chút cảm kích, như vậy, có thể quang minh chánh đại đưa người phụ nữ này kéo lê ra khỏi địa phận An gia của .

      "Đó là đương nhiên, hiếm khi có cơ hội tốt này, tôi làm sao có thể lợi dụng cơ chứ." .

      Trong mắt của ta thoáng qua chút lo lắng, mới ngắn ngủn mấy tháng thời gian, ta cũng trở nên thay đổi, hoàn toàn tìm ra cái bóng trước kia.

      phải An Thần cực kỳ người phụ nữ này sao, ta muốn cho ta nếm thử chút, cái gì gọi là đan thấu tâm can.

      Nghĩ như vậy, Doãn Phỉ Phỉ cầm sợi dây hướng về hướng Tô Thiển, trong tay, đồng thời nắm chiếc roi ngựa tinh xảo.

      ta đối với An Thần hận đạt đến cực hạn, trong lòng chỉ muốn trả thù, mặc kệ thân phận ta là gì, mặc kê  lai lịch ta như thế nào, cùng lắm cứ lấy cái mạng quèn này .

      Chết thôi mà, ai sợ ai chứ

      Hất bàn tay Nghiêm An đỡ bả vai của Tô Thiển, dung dây trời ấy kín mít

      Nghiêm An khẽ cau mày, lại lui sang bên nhìn động tác của ta.

      Động tác của ta lưu loát lạ thường, hai ba lần liền làm xong.

      Pằng —-

      Chỉ nghe pằng  thanh vang lên, đó là thanh roi ngựa quất ở người Tô Thiển.

      Chỉ quất roi, Tô Thiển liền hoảng sợ tỉnh lại , thân thể đau dến toàn thân mức đều phát run.

      Muốn nhảy vọt lên mới phát mình bị trói chặt rồi, roi làm rách chiếc áo sơ mi của , máu từ vết thương loang ướt cả áo.

      thở hổn hển, đau quá.

      "A —–" .

      Tô Thiển còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe hô tiếng, bên tai thoáng qua trận gió, lại là roi vút xuống.

      sợ hãi kêu, muốn tránh thoát, cũng thể trán được, ngước đôi mắt hoảng sợ nhìn chung quanh, chỉ liếc mắt cái, nhìn thấy Doãn Phỉ Phỉ hung tợn cùng với Nghiêm An hai tay nhét vào túi đứng ở ngoài thước nhìn chằm chằm

      còn kịp suy tư nữa nhiều hơn, người rơi xuống vết roi rậm rạp chằng chịt.

      sợ hãi kêu, căm tức, người truyền tới cảm giác đau làm cho run rẩy cả người, trừ thống khổ gào thét, hoàn toàn làm được gì.

      "Đủ rồi! ! !" .

      lúc Doãn Phỉ Phỉ định vút thêm roi xuống, Nghiêm An bắt lấy tay ta, sắc mặt hiển nhiên đẹp mắt.

      "Sao? Tôi chỉ đánh vài roi, Nghiêm thiếu gia liền đau lòng?" .

      Doãn Phỉ Phỉ cười lạnh, giật tay ra, lần nữa hung hăng vút thêm mấy roi, từ cổ quét qua trước ngực, dung sức rất mạnh khiến cho Tô Thiển có cảm giác muốn chết cho xong.

      người đau rát đau khiến thanh tỉnh ít, hàm răng cắn chặt môi, giống như như vậy mới có thể giảm bớt đau đớn.

      "Các. . . Các người. . . Muốn. . . Muốn làm gì?" .

      tại liên tục câu cũng thống khổ, đứt quãng , ra chữ, cả người cũng đau đớn như tê liệt.

      Nghiêm An hoàn toàn dám nhìn Tô Thiển chật vật thống khổ như vậy, liếc mắt nhìn, ngực của ta đau xót khôn nguôi.

      Lần nữa bắt được cổ tay của ta, mạnh mẽ đoạt lấy roi ngựa của ta sang bên, lúc này mới lạnh lùng mở miệng: "Đánh chết ta như vậy chẳng phải quá mức dễ dãi cho ta rồi sao, đừng quên rồi, mục tiêu của chúng ta là An Thần!" .
      wjuliet43 thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 158=Doãn tiện nhân, tôi tại cuối cùng cũng biết rốt cuộc là có nhiều xấu xa
      Beta: Minh Minh
      câu của Nghiêm An, Tô Thiển trong nháy mắt liền hiểu tất cả, bọn họ là muốn vậy bắt mình làm con tin, uy hiếp An Thần.

      ra là, ta và An Thần là có thù , trách được khi nghe là người phụ nữ của An Thần, ta  trong vòng canh giờ  ngắn ngủi mà thay đổi hoàn toàn.

      đáng hận! ! !

      "Hừ!" Doãn Phỉ Phỉ hừ lạnh: "An Thần coi người phụ nữ của mình còn quan trong hơn mạng sống của bản thân, giết ta, so giết ta còn hiệu quả hơn, cho dù chết, tôi cũng  để cho ta chết  an nhàn." .

      Lúc này  Doãn Phỉ Phỉ giống như là ma quỷ, ít nhất ở  trong  mắt của Tô Thiển là như vậy, lời ả ra khiến thân thể run rẩy càng kịch liệt hơn .

      nghĩ tới, sau  bao nhiêu tháng, ta liền thay đổi  đáng sợ như thế.

      " nhìn cái gì, còn nhìn nữa tôi móc mắt đấy." Vừa dứt lời , ả lấn người tới trước, cái tát liền rơi mặt .

      Tiếng vang thanh thúy vang vọng ở trong xưởng, có vẻ dị thường vang dội.

      Tô Thiển bị tát này khiến lỗ tai ong ong, khóe miệng cũng tràn ra máu, có ít trượt vào  cổ họng, mùi máu tươi nồng đậm  kích thích cái mũi của , chỉ là, còn cảm giác đau.

      lần nữa ngước mắt, ánh mắt dị thường lãnh đạm, nhìn chằm chằm  vào Doãn Phỉ Phỉ, điều này làm cho ta trong nháy mắt có chút bị hù dọa, phản ứng kịp liền  giơ bàn tay lên hung hăng hướng gò má bên kia đánh xuống.

      Vừa đánh còn vừa tức giận mắng: "Con khốn, mày phải là có thể nhịn giỏi lắm sao?." .

      nhìn Tô Thiển vào lúc này rồi mà gương mặt còn bình tĩnh, thẹn quá thành giận , tại sao bất kể là ở nơi nào, đều thể vượt qua người phụ nữ này mà chiếm thế thượng phong.

      Ngay cả giờ phút này, khi bị giẫm ở dưới lòng bàn chân, cũng thấy ta thoáng cúi đầu.

      "Trả thù, bà đây cũng muốn, Doãn tiện nhân, tôi tại cuối cùng cũng biết rốt cuộc là có bao nhiêu xấu xa  rồi." .

      Đừng tưởng rằng Tô Thiển là Thánh Nữ, nhìn hành động cử chỉ bình thường của mọi người phát , phải là người tốt, làm tức giận, những lời xấu xa nhất cũng có thể ra.

      Trong lúc nhất thời, Doãn Phỉ Phỉ sửng sốt, Nghiêm  An ngơ ngác.

      Hai người thổn thức  nhìn nhau, đối với lời Tô Thiển vừa ra, bày tỏ vẻ mặt khiếp sợ.

      chỉ là muốn thay trai báo thù, chứ cũng  làm được những chuyện cầm thú.

      Doãn Phỉ Phỉ sau khi hết khiếp sợ, chính là tức giận sau, ta còn dám mắng , nâng lên bàn tay vừa mới bỏ xuống, Tô Thiển  có nhắm  mắt, mắt mở so với bình thường còn muốn lớn hơn,  đôi mắt ác ngoan ngoan nhìn chằm chằm .

      Chuyện của ta, Tô Thiển phải là biết, mọi chuyện đến mức như ngày hôm nay, đó là do gieo gió gặt bão.

      quả thể tưởng tượng nổi, da mặt của người phụ nữ này dày đến mức nào, mới có thể đem hết những sai lầm này đổ lên đầu người khác.

      Hồi lâu, bàn tay ta cũng có rơi xuống, chỉ là sau đó, ta thở dài hơi từ từ thả tay xuống, đột nhiên, khóe miệng nâng lên khóe miệng cười tà, trầm .

      "Nghiêm thiếu gia, phải là muốn vì trai mà báo thù sao? trai của   thể hoàn thành , vậy liền giúp ta hoàn thành nốt ."

      quay đầu, đối với Nghiêm An cười lạnh.

      đến việc này, bản thân Ngiêm An đối với Tô Thiển còn ôm tia thương hại,  hơi thở trong nháy mắt lạnh như ma quỷ.

      Quả đấm nắm chặt, khớp xương vang lên tiếng kẽo kẹt.

      Tô Thiển cảm thấy hỗn loạn, nghĩ ra ta và An Thần có mối thù gì.

      An Thần là sát thủ, đắc tội với người khác là việc bình thường , cũng biết là có phải đụng chạm đến người nhà ta.

      " là?" .

      Nghiêm An nhìn Tô Thiển cái, có chút mê mang mở miệng hỏi Doãn Phỉ Phỉ.

      "Đúng, lần trước trai chuẩn bị đối với ta làm cái gì, bây giờ liền đối với ta làm cái đó, nếu , trai chết oan của siêu thoát được." .

      Doãn Phỉ Phỉ cắn răng nghiến lợi, mình là người ở thế mạnh, tại muốn chờ đợi mà xem xem Tô Thiển gặp phải chuyện giống như thế nào.

      chính là muốn cho Tô Thiển biết, ta ngay lập tức hiểu được cảm giác ấy.

      Tô Thiển lạnh lùng nhìn hai người, mặc dù hiểu đối thoại giữa hai người bọn họ, nhưng có thể tưởng tượng ra được là họ thương lượng làm cách nào trả thù .

      cười buồn, rốt cuộc mình có tài đức gì, có thể làm cho nhiều nhân vật lớn muốn bắt như vậy.

      Nghiêm An có chút chần chờ, chỉ là muốn thay trai báo thù, làm được những chuyện cầm thú như vậy, mặc dù, trai lần đó làm chuyện đúng.

      "Nghiêm thiếu gia, phải nên vì trai  báo thù sao, tôi còn tưởng muốn làm, tại xã hội này chính là như vậy, em giống nhau!" .

      Kẻ ngu cũng có thể nghe ra, Doãn Phỉ Phỉ là kích thích , mà kế này, đối với là hữu hiệu.
      wjuliet43 thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 159:Đợi làm thịt cá
      Beta: Minh Minh

      Nghiêm An rống giận lên tiếng: " hưu vượn, tôi được làm được."

      phải chỉ là cưỡng gian người phụ nữ thôi sao, còn là người phụ nữ mà mình thích, có phải là loại chuyện gì lớn lao đâu.

      xong, hướng Tô Thiển mà tới, cầm lên con dao để ở bên chém đứt  sợi dây trói Tô Thiển.

      người lực trói biến mất, thân thể Tô Thiển trực tiếp ngã xuống đất, bị Doãn Phỉ Phỉ  quất mười mấy roi sớm còn nửa mạng, bản thân thể gượng dậy nổi.

      Dùng hết sức nhịn xuống cảm giác muốn ngất , lãnh đạm nhìn hai người, người có chút hả hê, người thẹn quá hóa giận.

      Nhìn Nghiêm An phiền não đến kéo áo quần của mình, trong lòng dâng lên tia tuyệt vọng.

      phải người ngu, đối phương muốn làm gì rất ràng,  phải sao.

      Nếu có đoán sai, người đàn ông này, cùng với nhóm người lần trước muốn giở trò bỉ ổi với và Nhiễm Mạn có quan  hệ với nhau, hơn nữa, bị An Thần xử lý.

      An Thần, ở chỗ nào? Làm sao còn chưa tới cứu em, em sắp thể chống đỡ được nữa.

      Nghiêm An như con sói nhào tới người Tô Thiển, khẩn cấp xé y phục của , tiếp theo như là nhớ ra cái gì đó, dừng lại tay, hướng về Doãn Phỉ Phỉ lạnh lùng quát lớn: " ra ngoài!" .

      Doãn Phỉ Phỉ nhíu mày, dứt khoát lấy ra máy ảnh chuẩn bị trước, cười tà: "Chúng ta chơi lớn chút , dù sao cũng đắc tội với An Thần rồi, chơi nhiều chút vậy." .

      chính là muốn đem uất ức của bản thân, tăng gấp bội ở người Tô Thiển.

      thể , người phụ nữ này vặn vẹo.

      "Tôi lại lần nữa, ra ngoài." .

      Nghiêm An tròng mắt lạnh lẽo lại lạnh thêm vài phần, ràng bắt đầu kiềm chế được, đừng tưởng rằng ôn hòa, chỉ là giấu bản chất của mình.

      Doãn Phỉ Phỉ thấy tức giận, liền đem máy chụp hình đặt ở bàn, nhún nhún vai: " cứ từ từ chơi!" .

      Tô Thiển khóe mắt rơi nước mắt, biết, hôm nay sợ là chạy trời khỏi nắng rồi.

      Nhưng mà, người trước khi chết còn muốn tìm con đường sống, lên tiếng: "Nghiêm An, bỏ qua cho tôi được ?" .

      biết bản thân rốt cuộc là  làm sai điều gì, tại sao  chuyện xấu liên tiếp  phát sinh người của , chỉ là muốn an phận  mà sống qua ngày, như vậy, cũng được sao?

      Nếu như là lúc bình thường, còn có hơi sức mà giãy giụa, nhưng bây giờ, là cá nằm thớt đợi người đến thịt, động cũng động được chút nào.

      Cắn chặt môi, lỗ mũi ê ẩm: "Tôi biết tại sao lại đắc tội với , nhưng mà, nếu   muốn báo thù, dù thế nào cũng có quan hệ gì đến tôi, van cầu , đừng như vậy." .

      đều mở miệng cầu xin, cũng là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra g, chỉ vì rất coi trọng danh tiết của mình.

      Nếu cứ như vậy bị người khác vấy bẩn, còn đủ dũng khí mà sống nữa.

      Nếu như dùng roi đánh có thể giúp tiêu hận, đánh chết cũng sao, chỉ là, thể đối xử với như vậy, tuyệt đối thể.

      Như vậy, có mặt mũi để đối mặt với bất kì ai, nhất là An Thần, người đàn ông hoàn mĩ như vậy, như thế làm sao xứng với .

      Về phía An Thần, theo đại lộ rẽ vào vài con đường mới làm, bước tiến sát nhà xưởng bị bỏ hoang, theo như Dạ Thương báo cáo, gần đây có nhiều người đến dò xét xung quanh, nhìn dáng dấp, phải là mưu từ trước.

      Phi cơ trực thăng ở trung tiếng động  tiêu diệt lần lượt từng tên, ra , căn bản cũng quá khó khăn, lại nơi này bị Ám Dạ để mắt tới.

      Doãn Phỉ Phỉ nhìn ra cửa chính, chỉ thấy xe của An Thần hướng bên này mà đến, thân thể chợt run lên, ta lại có thể tìm thấy nhanh như vậy, làm cho người ta khiếp sợ, còn kịp thông báo cho Nghiêm An, chính mình vội vàng tìm góc để nấp, nhưng tất cả mọi việc bị Dạ Thương ở cao nhìn thấy .

      ". . . cần. . . Nghiêm An. . . Cầu xin . . . Đừng như vậy. . ." .

      An Thần đạp cửa mà vào, nhìn thấy chính hình ảnh, Nghiêm An đem Tô Thiển thân thể lõa lồ hung hăng đè ở dưới thân mà ma sát, Tô Thiển khóc kêu cầu xin tha thứ, người vết thương đòn roi có ở khắp nơi, càng thêm làm người ta trong lòng run sợ.

      "Cút ra ngoài." .

      điên cuồng hét lên, ngữ điệu lạnh như băng làm cho người ta run rẩy, bọn Bân Tử vừa mới vừa vặn bước vào vội vàng nhắm mắt, xoay người ra ngoài.

      Súng trong tay Vũ Đình cùng Y Na lên đạn, nhanh chóng nhắm ngay vào Nghiêm An hết sức kinh ngạc.

      Tô Thiển quay đầu lại, khuôn mặt sớm mơ hồ vì nước mắt, An Thần xông lại xốc Nghiêm An dậy, nhanh chóng cởi xuống Âu phục bao bọc thân thể lõa lồ của Tô Thiển, xoay người lại chính là cước đá vào thân dưới của Nghiêm An.

      Rắc rắc  tiếng, cần hỏi cũng biết, thứ đồ chơi dùng để sinh con kia bị đứt. (*BT quá quanghang tỷ*)

      Y Na chạy tới đỡ Tô Thiển, vết thương người, mặt đập vào mắt khiến cho kinh hãi.

      Chương 160:Ngoan, chúng ta về nhà, đừng sợ
      Beta: Minh Minh

      An Thần lúc này chính là lửa giận ngút trời, như con báo, quả đấm điên cuồng như mưa rơi xuống, cũng cứng như sắt thép, Nghiêm An ngay cả năng lực đáp trả cũng còn.

      chỉ là thiếu gia bình thường, làm sao có thể chống lại mười mấy quả đấm của An Thần từng trải qua huấn luyện nghiêm khắc, bao lâu liền nằm mặt đất đứng dậy nổi. (*lấp lánh* là dũng manh)

      "An Thần. . ." .

      Tô Thiển đến bên An Thần, trong lòng ấm áp, cũng ê ẩm, chính là là thương tâm mà khóc. . .

      rốt cuộc cũng tới cứu , đây mới là người đàn ông của , người đàn ông chỉ thuộc về mình !

      An Thần xoay người, đôi mắt khát máu trong nháy mắt tản ý lạnh, đau lòng ôm lấy , hôn rồi lại hôn: "Bảo bối, xin lỗi, bảo vệ được em..." .

      hận mình, vốn phải để hai nữ vệ sĩ ở bên cạnh , nhưng bởi vì cố chấp đồng ý, ngu ngốc, làm cho người phụ nữ của phải ở nơi này chịu nhiều tra tấn.

      Tô Thiển bởi vì câu này, khóc càng dữ tợn, nghĩ giơ cánh tay lên đánh , nhưng lại thể động đậy.

      "Ngoan, chúng ta về nhà, đừng sợ." .

      Tô Thiển yếu đuối gật đầu cái, vùi đầu ở trong ngực của , xác định mình an toàn, liền ngất .

      có thể chịu đựng đến tận bây giờ, hoàn toàn dựa vào ý chí.

      An Thần trong lòng càng thêm run rẩy, vòng tay bế , ôm càng chặt hơn.

      "Bảo bối?" .

      giọng kêu , trong lòng giống như bị mấy nghìn mấy vạn con  kiến cắn, đau lòng đến nỗi sắp thể hô hấp.

      lại có thể để cho người phụ nữ bảo bối của mình bị cướp ngay trước mắt.

      lại để cho người phụ nữ bảo bối của mình bị người ta đánh thành cái bộ dạng này.

      Con mắt sắc tràn đầy vẻ khát máu, ôm Tô Thiển giống như điên xông ra ngoài, lên chiếc phi cơ trực thăng, cả người An Thần đều phát run.

      "Nhanh lên chút, lập tức trở về." .

      Sắc mặt của Tô Thiển cùng sắc môi càng ngày càng trắng, cổ kia những vết roi dài hung hăng kích thích ánh mắt cửa An Thần.

      hoàn toàn dám nhìn xem người có bao nhiêu vết thương ở những nơi khác, chỉ cái nhìn này, cũng đem lòng của hành hạ chết sống lại.

      "Lão Đại, đầu tiên xử lý qua chút vết thương , cẩn thận đấy." .

      Vũ Đình ôm hộp cấp cứu chạy tới, vội vàng hướng về phía An Thần .

      An Thần nghe vậy khẽ khẽ buông lỏng thần trí, thận trọng đem Tô Thiển đặt xuống, tay run run kéo chiếc áo bao quanh , thân thể hoàn toàn thanh đổi.

      Đối với Tô Thiển, bọn chúng dám dùng thủ đoạn ngoan độc như vậy.

      Vết roi giăng khắp nơi, có nơi máu bắt đầu đọng lại, cũng có thiếu vết thương rỉ máu, mọi người thấy kinh hồn bạt vía.

      Ngay cả An Thần thường thấy máu người, cũng có giống như hiên tại, đau lòng, muốn hít thở thông, trong lòng thực đau.

      nắm chặt tay, đôi mắt giống như muốn phun ra lửa, cú điện thoại gọi cho bọn Bân Tử vẫn ở dưới.

      Trước tiên đem con tôm xử lý toàn bộ, cứ theo lẽ thường đem Nghiêm An cùng ả họ Doãn, hai người cùng đưa đến chỗ của Mộ Dung Kiệt, muốn làm cho hai người bọn chúng Sống! ! Bằng! Chết!

      Dám có can đảm khiến tâm can bảo bối của bị thương thành bộ dạng này, phải bị chặt ra làm trăm mảnh.

      Ôm Tô Thiển, Y Na cùng Vũ Đình xử lý đơn giản miệng vết thương cho , băng bó, vài roi rơi xuống, cũng đánh trầy da sứt thịt.

      Đừng là An Thần nhìn muốn giết người, bọn họ cũng cảm thấy đau lòng, trong đầu đều tràn ngập lửa giận.

      Năm phút sau, phi cơ đáp xuống phi trường riêng của Ám Dạ, vừa xuống máy bay, mấy người lập tức chuyển đến chỗ bọn Hoa Tử sớm an bài xong  xe cứu thuơng.

      Nhìn vết thương cổ Tô Thiển, Hoa Tử cũng nhịn được hít ngụm khí lạnh, roi xuống, người đàn ông khỏe mạnh cũng chịu nổi, rốt cuộc là thế nào chịu! ! !

      Trong phòng cấp cứu, An Thần để ý đến Hoa Tử là người đàn ông, níu lấy cổ áo của , ở bên lỗ tai điên cuồng hét lên: " ấy sợ nhất là đau đớn, chút!" .

      Lại , cũng muốn bất kỳ người đàn ông nào nhìn thân thể người phụ nữ bảo bối của , nhưng Lưu Hoa là chuyên gia xử lý ngoại thương tài giỏi nhất, chỉ có ta trực tiếp thực mới yên tâm.

      Hoa Tử đem cánh tay phát run của xuống, ý bảo Dạ Thương cùng An Dịch kéo ra ngoài.

      muốn phát điên rồi, còn ở phòng cấp cứu gây cản trở.

      An Thần hất Hoa Tử ra, lạnh lùng hướng về phía Dạ Thương cùng An Dịch quát lớn: " ra ngoài, tôi muốn ở chỗ này cùng với ấy." .

      tại khắc cũng muốn rời , khắc cũng muốn để cho ở bên cạnh , có như vậy, mới yên tâm.

      Đều là thủ hạ của nhiều năm, có ai mà biết tính tình của , khi là chuyện quyết định, có bất kỳ thay đổi nào, lập tức nhìn Hoa tử bằng ánh mắt thương hại, liền chạy ra.

      đổ mồ hôi !©¸®! Tô Thiển có bị Nghiêm An What??, chứ rối rắm quá
      wjuliet43 thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 161:Khiến người đời xem chút, chọc giận An Thần , đến cuối cùng là có kết quả gì!
      Beta: Minh Minh


      Bọn họ tại chỉ muốn hướng trang viên của Mộ Dung thiếu gia  mà đến, nơi này, lập tức diễn ra cuộc đùa giỡn đặc sắc.

      thể bỏ qua.

      An Thần cả người cứng ngắc  đứng ở bên ngoài năm thước, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn chằm chằm vào Tô Thiển hôn mê bất tỉnh.

      Hoa Tử bất đắc dĩ, đành phải đưa cho bộ y phục, ý bảo mặc vào, An Thần ngược lại có từ chối, hai ba cái liền mặc lên, vào.

      Mấy bác sĩ ngoại thương đứng đầu vây quanh Tô Thiển, trong khay  băng gạc dính máu càng ngày càng nhiều, An Thần nhìn da đầu tê dại, đó là máu người phụ nữ của ! ! !

      loạt xử lý, trị liệu xong, mọi người mới thở phào hơi, Hoa Tử chậm rãi xoay người, hướng về phía An Thần nở nụ cười tươi.

      Mặc dù vết thương rất sâu, rất nghiêm trọng, nhưng là, có dạng vết thương gì mà Lưu Hoa thể xử lý được.

      "Lúc nào có thể tỉnh?" .

      An Thần tuyệt nghi ngờ kĩ thuật của Hoa Tử, là tuyệt đối tin tưởng, chỉ là nhìn người phụ nữ bảo bối của mà đau lòng.

      "Tôi trước truyền dinh dưỡng cho ấy, đoán chừng lát là tỉnh lại, đừng lo lắng." .

      Hoa Tử cùng mọi người đem Tô Thiển đẩy tới phòng bệnh bình thường, An Thần ngồi ở trước giường bệnh, lòng ngón tay ma sát với khuôn mặt tái nhợt của , hôn xuống, mang theo đau lòng cùng tự trách.

      "Bảo bối xin lỗi, về sau bao giờ để cho em bị thương nữa, tin tưởng ." .

      người Tô Thiển quấn từng lớp từng lớp băng, đụng cái cũng dám, trong ánh mắt tràn đầy đều là tự trách, người phụ nữ của , kim châm cũng dám, rốt cuộc là thế nào chịu qua những thứ đòn roi này . . .

      Điện thoại di động trong túi vang lên, lần nữa khẽ hôn gò má của Tô Thiển cái, mới đứng lên ra khỏi phòng bệnh, híp mắt tiếp điện thoại, giọng điệu lạnh làm người ta phát run.

      Doãn Phỉ Phỉ nhìn chằm chằm cá sấu trong hồ, tất cả đều khai ra, ra là Nghiêm An, cùng với nhóm người định giở trò bỉ ối với người phụ nữ của có quan hệ thân thuộc.

      Quả nhiên là có tên nào là người tốt !

      Lần trước có tìm người nhà bọn gây phiền toái, là quá nhân từ rồi, chúng lại còn dám dùng cùng cái thủ đoạn này tới trêu chọc , ! ! Biết! Sống! Chết!

      Sai Bân Tử đem già trẻ lớn bé trong Nghiêm gia đều trói lại, lần này nhất định phải khiến người đời xem chút, chọc giận An Thần , đến tột cùng là có kết quả gì!

      Mộ Dung thiếu gia lâu chưa có khai trai .

      Về phần ả tiện nhân họ Doản. An Thần khóe miệng gợi lên nụ cười tàn nhẫn, cảm thấy, lúc trước bản thân quá tốt bụng rồi.

      Có Nhiễm Mạn, Y Na cùng Vũ Đình chiếu cố, An Thần yên tâm dặn dò mấy câu liền tiến về trang viên của Mộ Dung Kiệt.

      Trang viên này, phía dưới là pháp trường, chuyên môn dùng để xử trí phản đồ quy củ, hay là kẻ địch.

      Đối với những thứ hình cụ kia, càng làm cho người ta rợn cả tóc gáy , kia là hơn ao cá sấu rộng hơn chục nghìn mét vuông, trong truyền thuyết, có ít người chọc giận Mộ Dung Kiệt cũng vùi thân ở trong bụng cá sấu.

      Thượng Quan Uyển Nhi, chính là trong số những người đó.

      Năm đó, thiên kim tiểu thư Thượng Quan gia  Thượng Quan Uyển Nhi, liên tiếp  khiêu khích tính khí cũng như quyền uy của Mộ Dung Kiệt, cuối cùng làm hại người phụ nữ mà sinh non.

      Có video làm chứng, kết quả của Thượng Quan Uyển Nhi  , chính là nhìn thân thể mình từng chút từng chút biến mất trong bụng cá sấu, cái loại trình độ tàn nhẫn đó, làm người khác phải khiếp sợ.

      Lần này, An Thần chỉ muốn Doãn Phỉ Phỉ tự mình thể nghiệm loại đau khổ này, còn nuốn bị nhục nhã trước.

      Bên trong pháp trường, trừ người của Ám Dạ và Long Hổ bang ở bên ngoài, chính là mười mấy nhân khẩu của Nghiêm gia.

      Bân Tử xoải bước  chân, tay khoác lên bả vai của Trương Thiên  , cười đùa: "Huynh đệ, Mộ Dung thiếu gia lâu tìm phụ nữ ." .

      Nhìn những tên kia, tựa hồ cũng rất hưng phấn đấy.

      Trương Thiên cao ngạo chợt nhíu mày,chọc chọc Tử Mực bên cạnh: "Lần này người nào động thủ?" .

      Tử Mực nhiều, bày tỏ thái độ của mình bây giờ đối với chuyện này hoàn toàn có hứng thú, từ sau khi xảy ra việc của Lương Đình, liền tận lực để cho mình bị dính máu, biết là sợ.

      "Đương nhiên là tôi tới, còn muốn cùng tôi tranh giành?" .

      Bân Tử nhíu mày, vỗ cái vào lưng của Trương Thiên, thiếu chút nữa khiến cho thể nuốt trôi hơi.

      Trương Thiên điên cuồng hét lên: "Ngươi mưu sát !" .

      Bân Tử vội vàng cười theo, cợt nhã : "Trương ca, chúng ta cùng nhau. Bằng hữu phải cùng nhau chia sẻ nha, ha ha" .

      Trương Thiên: . . . . . .

      Thánh Kiệt tới, đem ý tứ của lão Đại đơn giản mà thuật lại, Bân Tử người cảm thấy kích động.

      Còn có kịch hay để xem nha! ! !

      OMG! ! !

      "An thiếu gia càng ngày càng hung ác rồi, tôi tại rốt cuộc biết, cùng lão Đại tại sao quan hệ lại tốt như vậy." .

      Trương Thiên cười ra tiếng, phân phó thủ hạ chuẩn bị xong việc An thiếu gia giao phó, loại chuyện đó, chỉ là nghe qua, còn chưa có tận mắt nhìn thấy.

      Thời điểm An Thần tới nơi, vừa đúng lúc gặp phải người của Long Hổ bang dẫn hai con chó săn lớn ra ngoài. (*ngồi mơ màng tưởng tượng* mình quá BT mà)

      Khóe miệng của nâng lên nụ cười tàn nhẫn, tay đút túi quần dạo bước.

      "Lão Đại." .

      "Lão Đại." .

      "An thiếu gia." .

      Thấy An Thần tới, bọn họ rối rít hướng chào hỏi, mọi người trong mắt thể che giấu dáng vẻ hưng phấn và kích động.

      Người của Nghiêm gia nhận thấy, đám người kia là ma quỷ, , đám ma quỷ hút máu người.

      So với ma quỷ còn kinh khủng hơn, bởi vì ai có thể áp chế bọn họ, ai có thể chân chính cùng bọn họ đối đầu.

      Giờ phút này, tiểu bối của Nghiêm gia bị treo ngược trung của ao cá sấu, bọn họ vẫn như cũ dám thở mạnh .

      khi chọc giận bọn họ, Nghiêm gia cũng chỉ sinh mạng gặp nguy hiểm, bọn họ chỉ có thể lựa chọn bảo vệ tốt bản thân mình.

      Như vậy có thể thấy được, lòng người là lạnh lùng, ngay cả những người bên kia là thân nhân của mình.

      Doãn Phỉ Phỉ run run rẩy rẩy nhìn hai con chó săn bị dắt tới, mặc dù biết An Thần muốn làm gì, nhưng mà, nhất định là rất tàn nhẫn.

      Muốn sợ hãi kêu, miệng lại bị bịt chặt, chỉ có thể hoảng sợ nhìn hai con chó săn cao lớn như ngựa tiến vào.

      "Nghe chú có trò vui, tôi cũng muốn tới tham gia náo nhiệt." .

      Cách đó xa, Mộ Dung Kiệt mang theo khí chất cường đại về phía An Thần, mặt là ý cười.

      An Thần gật đầu cùng chào hỏi, khỏi cảm khái, tình của đại ca đến lúc thu hoạch, thế nhưng lại vẫn còn đường làm cách mạng.

      Cho nên gọi là đại ca, phải là bởi vì thực lực cách xa, hoàn toàn là năm đó bị lừa gạt, tuyệt đối trong lòng nghĩ tới, Mộ Dung Kiệt luôn lãnh khốc, lại phúc hắc  ai bằng.

      "Chị dâu gần đây có khỏe ?" .

      Kiệt khóe mắt cùng cười lên, gật đầu: "Rất tốt." .

      "Lão Đại, cũng chuẩn bị xong, khi nào bắt đầu?" . Bân Tử tới gần, có chút kịp chờ đợi hỏi An Thần.

      An Thần liếc nhìn Doãn Phỉ Phỉ hoảng sợ, mặt tia tình cảm, gật đầu: "Bắt đầu ." .

      Bân Tử thiếu chút nữa nhảy lên cao, vì hình tượng bản thân mà chịu đựng, xoay người, học bộ dáng lạnh lùng của lão Đại hướng về phía thủ hạ ý bảo có thể bắt đầu.

      Hai người mặc áo đen, mang theo kính râm màu đen, cường tráng đem Doãn Phỉ Phỉ lôi vào trong phòng, theo ngay phía sau  , còn có hai con chó săn lớn bị hạ xuân dược. (BT…dã man quá Thần ca à…)
      wjuliet43 thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 162 : Loại hành hạ khác
      Beta: Minh Minh+yunafr


      An Thần cùng Kiệt Tu ngồi ở giữa phòng bên ngoài nhìn vào, tàn nhẫn nhìn chằm chằm Doãn Phỉ Phỉ tuyệt vọng, sợ hãi kêu cứu, nhưng thể nào động đậy .

      Kiệt Tu quay đầu lại liếc nhìn An Thần vẻ bên ngoài cười nhưng trong lòng cười , nhịn được cả người rùng mình cái, khi người đàn ông ra là cũng khủng bố như vậy. . .

      Hai hai con chó săn kia được cho uống đủ thuốc, giờ phút này giống như là rất hưng phấn,hơi thở nóng hổi phát tiết ở người Doãn Phỉ Phỉ .

      ta phải rất kiêu ngạo sao,rất sĩ diện sao? phải ở người Tô Thiển trả thù sao, hôm nay, để cho biết thế nào là trả giá.

      Trong vòng hai giờ, hai cái chó săn điên cuồng phát tiết ,Doãn Phỉ Phỉ ở dưới chỉ có thể kêu gào, cầu xin tha thứ, mấy lần vì nhục nhã muốn cắn lưỡi tự sát, cũng bị hộ vệ phát ngăn lại.

      như là tuyệt vọng, mặc cho hai con chó săn như thế phát tiết, ánh mắt, thủy chung nhìn chằm chằm máy theo dõi ở góc phía cao kia, cam lòng, dám tin, An Thần thế nhưng nhẫn tâm như vậy.

      lâu lâu sau, An Thần mới để cho hộ vệ lần nữa dẫn trở lại pháp trường.

      Lúc này, Nghiêm An bị hành hình, bị cá sấu thay nhau xé rách ,cảnh tượng vô cùng thê thảm, cơ hồ chỉ là trong nháy mắt, Nghiêm An thân thể mơ hồ toàn máu thịt, máu tươi vào ao nước, càng thêm kích thích bầy cá sấu khát máu.

      Trong lúc nhất thời, tất cả cá sấu cùng nhau tấn công, chỉ sau mấy giây thời gian, thi thể liền cũng thấy bóng dáng, chỉ để lại mùi máu tươi làm người ta gay mũi.

      Doãn Phỉ Phỉ gương mặt có chút huyết sắc nào, trước mặt bỗng tối sầm, ngã xuống đất.

      Chết như vậy , quá trình quả thực là quá tàn nhẫn .

      "Lão Đại, có muốn hay dùng nước dội tỉnh?" . Bân Tử cau mày, ghét bỏ nhìn ta cái.

      " cần giết ta, tìm hội buôn người , phân phó nhất định phải chăm sóc ta tốt, mỗi ngày phải bảo đảm ta tiếp ít nhất hai mươi người." .

      An Thần từng chữ từng câu phun ra, thanh cứng nhắc lại trống rỗng, giống như ma quỷ.

      Bân Tử tà ác nâng lên nụ cười , lĩnh mệnh.

      Mộ Dung Kiệt Tu nhận cú điện thoại, đứng lên chuẩn bị ra về, lúc gần tán thưởng vỗ vỗ bờ vai của An Thần,rất có phong phạm.

      An Thần đối với cũng rất tôn kính, ra , thời khắc mấu chốt, chỉ có Mộ Dung Kiệt Tu chuyện là có thể nghe vào được.

      vổ vổ vai mình, An Thần tự nhiên hiểu là có ý gì.

      Kịch hay xong, Nghiêm gia mọi người như cũ té xỉu hơn phân nửa, còn dư lại đều là miệng sùi bọt mép, hết sức che ngực vẻ như ghê tởm thứ gì đó.

      Nghiêm lão gia lặng lẽ lao nước mắt, quả đấm nắm chặt , thù sát hại hai cháu trai bảo bối, ngày nào đó ông báo .

      An Thần thêm gì, nhàn nhạt lướt nhìn mọi người, chờ đợi Thánh Kiệt lấy roi ngựa tới.

      Chậm rãi uống nước trà An Dịch đưa tới, hai chân tréo nguẩy, muốn bao nhiều nhàn nhã có nhiều nhàn nhã, nhưng chung quanh lại tỏa ra hơi thở kinh người.

      Đám người Nghiêm gia còn lại sợ đến muốn té xỉu, bọn họ cũng rất muốn ngất , dám nhìn người đàn ông kia, cả người tản ra hơi thở lạnh như băng , nhiều người trong lòng bắt đầu oán giận hai tên ăn hại nhà mình.

      Vô duyên vô cớ , Ám Dạ Đế tại sao lại đụng tới bọn họ, đều là bởi vì hai người biết sống chết khốn kiếp kia, mình chết tính, còn liên lụy bọn họ!

      An Thần giống như đọc hiểu suy nghĩ trong lòng bọn họ, trong mắt mang theo vài phần châm chọc cùng khinh bỉ.

      Dọn dẹp đám người như vậy, quả thực là dơ bẩn tay của , đặt ly trà xuống, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Nghiêm lão gia.

      Nhìn ra, ông hết sức đè nén bi thương cùng cừu hận, rất tốt, hiểu được thức thời mới là trang tuấn kiệt.

      Ở bên trong nhóm người này, cuối cùng còn có người bình thường.

      Chậm rãi dạo bước đến bên cạnh ông, đem ông nhìn từ đầu đến chân quan sát phen, sau đó cười : "Con biết dạy, lỗi của cha, nếu Nghiêm Bảo An cha mẹ đều ở nước ngoài, như vậy, lỗi này là do ông chịu ." .

      , An Thần muốn động vào người già như vậy, nhưng là, tựa hồ cam tâm dừng ở đây.

      Hơn nữa, lão già này, vốn cũng phải là cái hạng người thiện lương gì.

      Lợi dụng thân phận địa vị, biết chà đạp bao nhiêu thiếu nữ, lão giả hơn 70 tuổi,lại có nhiều tinh lực như vậy.

      Lại liên tưởng đến hành động việc làm hai cháu trai ông ta, cuối cùng hiểu được, thượng bất chánh hạ tắc loạn, đại khái chính là cái ý này.

      Nghiêm lão thủy chung lên tiếng, cũng quan tâm ánh mắt của An Thần, hôm nay kiếp này thể tránh được, bất kể ông sợ, hay sợ, cũng thể ở trước mặt tiểu bối mất uy nghiêm.

      Là người đứng đầu, lại là thương gia, thương trường phải chú ý chút thể diện.

      Nghe được lời An Thần , An Dịch cười xấu xa cầm roi ngựa qua, An Thần ngồi ở ghế, cho Y Na gọi cú điện thoại hỏi thăm tình huống Tô Thiển.

      Con heo lười ,em làm sao còn chưa tỉnh?

      Mắt thỉnh thoảng liếc Nghiêm lão gia bị quất, cái gì gừng càng gài càng cay, người khác dám làm gì ông ta, hôm nay vì dân trừ hại.

      An Thần đứng lên sửa sang lại Tây phục, chui vào xe như làn khói rời .

      Tô Thiển vẫn chưa tỉnh lại, chỉ là Hoa Tử nhanh thôi, cho nên muốn người phụ nữ của mình lúc tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy chính là .

      Đến phòng bệnh,thấy Nhiễm Mạn khóc nắm tay Tô Thiển, An Thần nhịn được nhíu mày: "Người phụ nữ của tôi rất tốt, cái người này là khóc cái gì đây!" .

      phiền nhất phụ nữ khóc, nhất là thời điểm khi tâm tình tệ.

      Nhiễm Mạn xoa mắt chút, ngừng nức nở, từ đến lớn, cùng Tô Thiển rất thân nhau, mỗi lần ai có chuyện gì, người còn lại cũng thay đối phương ra mặt dùm.

      Sống hai mươi năm, chưa từng bị người khi dễ thành cái bộ dáng này, nhìn Tô Thiển thân thể bị băng kính , liền đau lòng muốn chết, nước mắt cũng theo đó ngừng rơi.

      Đứng dậy mắt liếc An Thần biết giận dữ, Nhiễm Mạn hơi rũ mắt, cũng cảm thấy mình có phần đúng khi khóc trước người bệnh như vậy.

      An Thần ngồi xuống, hôn vào mắt Tô Thiển , Y Na cùng Vũ Đình kéo Nhiễm Mạn ra ngoài, thời điểm lão đại và thiếu phu nhân ở chung chỗ, tốt nhất thức thời chút, nên tránh .

      An Thần nhàng cầm bàn tay , tay lạnh như băng, lạnh như thấu tim gan .

      "Bảo bối, nhanh lên chút tỉnh dậy, về sau, bao giờ hung dữ với em, mọi chuyện đều nghe em có được , chỉ cần em nhanh lên chút tỉnh lại. . ." .

      "Con heo lười , làm sao em còn tỉnh? chịu thua em rồi,mở mắt nhìn có được hay ?" .

      "Em mà tỉnh , hôn …. Hôn đến khi em tỉnh…" .

      Càng , An Thần lòng càng chua xót, vuốt gương mặt trơn mịn của , nước mắt tự chủ được rơi xuống, đều nam nhi có lệ dễ rơi, nhưng là, người phụ nữ tim phổi này, tròn mười năm , chính là điểm yếu của .Mím môi, lau nước mắt, cười khổ, đời này coi như là bị người phụ nữ này nắm rồi.

      wjuliet43 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :