1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bà Xã, Ngoan nào! - Thiên Diện Tuyết Hồ

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 145: , nhớ em lắm !!!
      beta:yunafr


      Ngải Tuyết thích trước mặt này.

      “ Thiếu phu nhân, cháo gà nấu xong” Dì Dư đem cháo gà để trước mặt Ngải Tuyết, mùi thơm xông vào mũi.

      “ Múc cho Tô tiểu thư chén” Quay đầu mỉm cười nhìn Tô Thiển: “ Dì Dư nấu cháo gà là ngon nhất, có lộc ăn rồi”

      Tô Thiển mỉm cười nhận chén cháo, múc muỗng nếm thử, mũi cảm thấy chua chua, mùi vị này rất giống mẹ làm.

      Ánh mắt thoáng qua tia đau đớn, ngẩng đầu lên nhìn dì Dư cái “ Quả là cực phẩm”

      Uống xong chén cháo gà, Tô Thiển nhìn dưới: “ Ngải phu nhân có phúc khí tốt, chỉ ung dung cao quý, chủ yếu hơn chính là có ông xã thương hết lòng, làm cho phụ nữ hâm mộ.

      Ngải Tuyết lau miệng, trong đôi mắt vẫn luôn chớp động ánh sáng hạnh phúc.

      cũng kém hơn tôi, tôi chưa từng gặp qua An Thần nhìn người phụ nữ nào cái, tình cảm của đều là lòng, tôi lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông si tình như vậy.”

      Nghe giọng điệu Ngải Tuyết, quan hệ của họ và An Thần là rất tốt.

      Tìm người mình và là người mình sao mà khó khăn.

      …”

      gọi làm tình nhân sao ?

      mà chỉ vì mấy tin báo mà nổi giận với ?

      bỏ qua kêu gào cầu xin tha thứ chỉ giày vò thiếu chút nữa để cho hạ thân ra máu ?

      thể , ta là ích kỉ, bá đạo.

      Ngải Tuyết phức tạp nhìn cái, nhìn vẻ mặt của cũng biết An Thần chưa gì với cũng thấy kì lạ, khác ước gì được như vậy.

      “ Dĩ nhiên, có mấy người đàn ông nguyện ý đem tất cả tài sản cùng bất động sản đưa cho người phụ nữ của mình, vì mà mạo hiểm lớn vậy”

      cũng là ngoài ý muốn biết được, tiểu tử An Thần kia vì người phụ nữ mến mà thận trọng như vậy.

      Ngải Tuyết tiếp tục múc chén cháo nữa thưởng thức, sờ sờ bụng, nơi này, có kết tinh của và Kiệt Tu.

      Lời vừa ra, Tô Thiển ngẩn người, hốc mắt có chút đỏ, An Thần lại đem toàn bộ tài sản của mình chuyển sang cho .

      phải người tham tiền, Ngải Tuyết rất đúng, thế gian có mấy người nguyện đem toàn bộ tài sản cho người phụ nữ của mình? ? ?

      trong lúc nhất thời cũng biết nên cái gì, nghĩ đến An Thần, trong lòng rung động chút.

      Rốt cuộc còn có chuyện gì mà biết ?

      “ Các người tán gẫu xong rồi à ?” Ngải Tuyết cười đùa đứng lên, hướng Kiệt Tu cùng An Thần le lưỡi cái.

      Tô Thiển ngẩng đầu lên, nhìn về phía An Thần trong mắt có chút phức tạp, hướng về phía Kiệt Tu gật đầu cái tỏ vẻ lễ phép.

      “ Em nên ngủ trưa rồi, cẩn thận thân thể mệt mỏi” Kiệt Tu tay ôm lấy Ngải Tuyết, hướng phòng ngủ lầu.

      “ Em mệt ! ! !”

      “ Nhưng tiểu bảo bối trong bụng em mệt”

      Ngải Tuyết xin lỗi hướng Tô Thiển le lưỡi cái, cái người đàn ông bá đạo này.

      Tô Thiển hâm mộ Ngải Tuyết, ở cái thế giới con người chỉ coi trọng vật chất này, phải tìm người mình vả lại mình cũng sao mà khó vậy.

      An Thần nắm tay Tô Thiển, tay vén vén sợi tóc bên tai , tháng nay, khó có được kháng cự, điều này ít nhiều làm cho An Thần vui mừng ngoài ý muốn.

      “ Em có mệt hay ?”

      dịu dàng hỏi khẽ, tình ý liên tục.

      Mới vừa ở thư phòng cùng người an hem của mình bàn bạc mấy chuyện quan trọng thuận tiện lại đến chuyện tình cảm của mình, người an hem luôn luôn nghiêm túc lại cũng lấy ra đùa giỡn.Nhưng cùng dạy ít kinh nghiệm về mặt tình cảm, nhiều lần phân tích, cũng có ít nhận thức, ấy rất đúng đối đãi với lãnh đạm như Tô Thiển quá mức cường ngạnh thủy chung cũng tốt.

      tahi đổi phương thứv ! Chỉ cần người phụ nữ đó có thể từ từ tiếp nhận , kháng cự , cái gì cũng có thể làm.

      Tô Thiển khẽ mỉm cười, tiếp theo lại quăng cho cái liếc mắt “ Em mang thai, mệt mỏi cái gì ?”

      An Thần nhíu mày, sờ sờ cằm nhìn chằm chằm bụng , buồn bực “ Đúng vậy, làm sao em vẫn chưa có thai ?”

      Bọn họ ở chung thời gian cũng ngắn làm sao lại mang thai ?

      Người khác phải lần thứ nhất liền trúng chiêu rồi sao ? Coi như lần thứ nhất thể trúng chiêu, nhiều lần như vậy rồi, cũng thể có động tĩnh gì!

      Chẳng lẽ là được ?

      Tô Thiển nhíu mày, cũng có chút hồ nghi, chỉ là, tình cảm của giờ vẫn chưa ổn định, cũng muốn có con.

      có mang thai, đối với cũng là chuyện tốt, nếu về sau xảy ra biến cố gì, mình cũng đến nổi quá gian nan.

      Tô Thiển thản nhiên, An Thần lại rối rắm ít ngày, thậm chí lén lén bảo Hoa Tử làm cho mình kiểm tra tổng quát.

      Kết quả kiểm tra có gì lạ, thân thể so với người thường còn tốt hơn, chỉ cần nghĩ, tùy thời đều có thể tạo ra đứa bé mập mạp.

      Cái này càng khiến An Thần rối rắm hơn, nguyên nhân chẳng lẽ là do Tô Thiển ?

      Trước vẫn muốn đeo cái TT, vốn định theo , sau lại xảy ra công việc bề bộn như vậy, thuận theo, nhiều lần cũng có đeo, theo lý thuyết, nếu như thân thể Tô Thiển thành vấn đề, phải là có rồi chứ.

      chẳng lẽ chính là Tô Thiển sao ?

      “ Đại ca, tốt nhất cho chị dâu làm kiểm tra, cũng nhất định là thân thể có vấn đề, có lúc tâm trạng cũng là nhân tố ảnh hưởng đến việc mang thai, chỉ là kiểm tra chút xem nguyên nhân từ đâu”

      Hoa Tử ngượng ngùng sờ sờ chớp mũi, lão đại đột nhiên chạy tới cầu kiểm tra khả năng sinh sản, giật mình.

      “ Chuyện này tôi phải suy nghĩ kĩ rồi

      Nhưng nếu đột nhiên kéo người phụ nữ kia tới làm kiểm tra, nhất định tâm thần bất an, nếu là thân thể có vấn đề, còn biết nghĩ lung tung như thế nào.

      Hoa Tử gật đầu, yên lặng thay đồng phục làm việc, sửa sang lại đầu tóc.

      “ Lão Đại, có thể đợi thêm thời gian nữa xem, nếu thực là bất đắc dĩ, kiểm tra lại cũng muộn, cần suy nghĩ nhiều như vậy, chuyện mang thai, gấp cũng được. Cứ thuận theo tự nhiên.”

      An Thần sửa lại tây phục, móc ra điện thoại muốn gọi cho Tô Thiển, kia, lấy cớ chăm sóc bạn bè ở nhà đại ca chịu trở về, nhớ muốn chết. Nếu phải đại ca bảo đối với phải trầm ổn kiên nhẫn, theo tính tình của sớm bắt trở về.

      Suy nghĩ chút, quyết định nhắn tin cho .

      Tô Thiển, Nhiễm Mạn cùng Lương Đình ba người nằm ở tấm đệm mềm mại, Lương Đình vui vẻ xem Hỉ Dương Dương cùng Hôi Thái Lang, Nhiễm Mạn ôm đống đồ ăn vặt, Tô Thiển đặc biệt im lặng ôm đầu gối cầm điện thoại xem tiểu thuyết.

      cùng Nhiễm Mạn bên cạnh, Lương Đình cuối cùng mặt cũng nở nụ cười.

      Này biết rốt cuộc là công lao của hai hay là của người đàn ông, tóm lại, có thể yên tâm chút rồi.

      Điện thoại di động vang lên, Tô Thiển rời mắt khỏi cuốn sách, nhìn màn ảnh hai chữ An Thần to, cằm thiếu chút nữa rớt xuống đất.

      An Thần loại đàn ông cực phẩm lại có thể biết gửi tin nhắn ? ? ?

      còn tưởng rằng, những người đàn ông thành công như , dù chuyện gì cũng gọi điện trực tiếp.

      nhàng nhấn tay xuống: “ , nhớ em lắm” phía sau còn có kí hiệu mặt khổ.

      Tay Tô Thiển run lên, vẻ mặt càng trở nên cổ quái, tâm tình vui vẻ lên hơn nhiều.

      Khóe miệng cười bị Nhiễm Mạn nhìn thấy, buông khoai tây chiên trong tay ý định giật điện thoại di động “ Cho tớ nhìn chút, có chuyện gì làm cậu cười thành như vậy”

      “ Tay cậu ! ! !” Tô Thiển ngăn trở, cau mày tránh né móng vuốt càu loạn.

      Nhiễm Mạn rút tay về, tiếp tục ăn khoai tây chiên trong túi, khinh thường nhếch miệng “ Chúng ta đều là chị em tốt còn cho mình xem”

      Tô Thiển nhíu mày, mắt đẹp khẽ hếch lên, ra tâm tình.

      Nhìn chằm chằm điện thoại di động nửa ngày, trở về cái tin nhắn cũ, sau đó bình tĩnh tắt điện di động, trời nóng rồi, người cũng trở nên phiền não hơn.

      An Thần cũng là lần đầu tiên gửi tin nhắn, chỉ sợ người phụ nữ kia trả lời, tin nhắn liền hối hận, nếu trả lời lại, phải mất hết mặt mũi sao ? ? ?

      Nhìn chằm chằm điện thoại di động nửa ngày, thiếu chút nữa đem di động ném , chưa lúc nào lại mong có tiếng chuông tín nhắn điện thoại reo như bây giờ, thiệt là, so với lần đầu tiên cầm súng còn khẩn trương hơn.

      Sắc mặt càng ngày càng chán nản, muốn đem điện thoại di động lần nữa thả lại trong túi, điện thoại bất ngờ run lên cái, làm cho cảm thấy quá chân , sửng sốt lát mới dám lấy di động ra nhìn.

      Tiếp theo khóe miệng nở nụ cười càng lớn, mới nhấn nút mở tin nhắn ra.

      giây kế tiếp sắc mặt nhanh chóng đông.

      Người phụ nữ trả lời: “ vâng”

      Vâng. A? A!

      Cái người phụ nữ này, hiểu phong tình, chữ như vậy liền muốn đem mình đuổi ? Đừng mơ tưởng ! ! !

      Tay cầm di động nhíu mày phân vân gửi tin nhắn hay là gọi cú điện thoại.

      tay sờ sờ lên cầm, giây kế tiếp, nhấn nút mở khóa, sau đó bấm điên thoại.

      Trong điện thoại truyền đến thanh để cho sắc mặt thành công chuyển thành xanh đen.

      Tắt máy ! ! !

      Người phụ nữ này có hay với thời thời khắc khắc đều phải mở điện thoại di động, lại dám trêu chọc tim xong rồi tắt máy.

      là người phụ nữ biết giày vò lòng người.

      được, nghĩ muốn đem bắt trở lại, người phụ nữ kia vĩnh viễn chủ động muốn ở bên cạnh .

      An Thần bước vào xe giây kế tiếp điện thoại trong túi lại vang lên, trong đầu liền lên hình ảnh người phụ nữ kia.

      Mắt cười lấy điện thoại di động ra xem, trong phút chốc khuôn mặt liền trở nên lạnh thấy cái ghi chú, do dự liền tắt máy.

      Tâm tình liền trở nên phiền não, nên gọi điện tới, nên gọi điện tới đều gọi.

      Mới vừa tắt, di động lại vang lên, An Thần rốt cuộc nhận điện thoại điên cuồng hét lên: “ Doãn Phỉ Phỉ rốt cuộc muốn làm gì?”

      “ An Thần xong, công ty gặp khủng hoảng tài chính, ô ô, phá sản ! !”

      An Thần trong bụng cả kinh, vốn nhíu mày, nghe xong chân mày lại càng nhíu chặt.

      Công ty gặp phải nguy cơ tài vụ ? Phá sản ?

      vốn muốn để ý tới Doãn Phỉ Phỉ cái người phụ nữ phiền toái này, nếu công ty giao cho , như vậy, công ty cùng bản thân có quan hệ rồi, nhưng vừa nghĩ đến đó cũng là cơ nghiệp mà gia gia phí hết tâm sức gây dựng, tâm như bị ai hung hăng nhéo cái.

      wjuliet43 thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 146: An Thần chính là Diêm Vương!!!!
      Beta:yunafr


      [​IMG][​IMG][​IMG]
      Người nào đắc tội với , nửa đời còn lại bằng Khiếu Hóa Tử.

      An Thần gì, ngồi lên ghế tổng tài, nhàn nhã gác hai chân lên, nhận ly cà phê của thư kí trước đưa tới.

      Ánh mắt vẫn nhìn những người trong phòng họp.

      khí đè nén khiến người khác thở nổi. Xung quanh tĩnh lặng đến nỗi chỉ cần cây kim rớt xuống cũng có thể nghe thấy. Mọi người ai cũng nở nụ cười, cười lâu đến nỗi miệng cũng muốn cứng lại cũng thấy An Thần gì.

      Điều này làm cho mọi người cảm thấy lạnh cả sống lưng.

      Chỉ có Trình Thành là vui vẻ, mặt có biết bao mừng rỡ. BOSS trở về, kích động muốn chết.

      Kể từ khi công ty đổi chủ nhân thành người phụ nữ ngốc nghếch kia, ta liền gạt mấy vị đổng tham ô tiền bạc công ty. Dù công ty có lớn thế nào nữa cũng mau bị ta lấy hết sạch.

      Nếu phải An thiếu gia giao phó công việc, sớm từ chức rồi.

      An Thần ung dung thong thả uống xong cà phê, loảng xoảng tiếng, ly cà phê rơi xuống đất bể tan, Doãn Phỉ Phỉ sợ tới mức cả người run lên, đứng phía sau .

      Chóp mũi mọi người đều đổ đầy mồ hôi. Tuy bọn họ đối với cách làm của Doãn Phỉ Phỉ rất tức giận, nhưng ta là mẹ kế của An Thần. Ngay trước mặy An Thần, cho dù có tức giận đến phát hỏa, cũng chỉ có thể đè nén ở trong lòng, dám phát ra.

      Mọi người mặt đều biến sắc, dám nhìn .

      An Thần dừng lại, ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lùng, , nên trầm.

      Doãn Phỉ Phỉ đứng ở phía sau , mặc dù thấy vẻ mặt của nhưng cũng có thể biết, bây giờ có bao nhiều tức giận, thân thể liền run sợ.

      hối hận, đều là lỗi của , nên giận dỗi An Thần bỏ rơi mình mà chạy đến quầy rượu uống say, bị người ta làm nhục, để lại nghiệt chủng.

      Còn ghê tởm hơn khi bị đối phương quay video, nhiều lần dùng cái này uy hiếp lấy tiền cho .

      Nhược điểm ở trong tay người khác, thể tuân theo.

      Dù gì tại cũng là nhân vật có mặt mũi, nếu video bị phơi bày ra, còn mặt mũi sống nữa.

      " tại, lần nữa tôi tiếp nhận lại tập đoàn An thị. Mọi người có hai lựa chọn, là rời khỏi công ty, từ nay về sau cùng tập đoàn An thị còn bất kỳ qua hệ, nhưng nể tình trước đây mọi người có công với An thị, tôi cho mọi người lựa chọn cách thứ hai, tiếp tục ở lại, cùng tôi mở rộng, phát triển An thị." .

      Ánh mắt bình thản quét nhìn mọi người cái, sau đó đứng dậy: "Thời gian phút suy nghĩ, phải , hay là ở lại là do các người quyết định tôi ép ai!" .

      Thanh của cứng nhắc lại trống rỗng, lại ràng mang theo uy hiếp, trong lòng, hi vọng những lão già này có thể chủ động từ chức, những người này, trước đây theo gia gia cùng nhau lập nghiệp, vì tình cảm và thể diện, thể nào đuổi họ.

      Nhất thời nhìn nhau, ra bọn họ cần phải suy nghĩ, theo An Thần - Đại Cổ Đông, tuyệt đối an toàn. Chuyện tốt như vậy, muốn cầu xin cũng được.

      Lập tức rối rít bày tỏ quan điểm tiếp tục ở lại, theo An thiếu gia vĩnh viễn đều có thịt ăn.

      An Thần gật đầu để cho bọn họ ra ngoài, lúc này mới nhức đầu che cái trán.

      "An. . . An Thần. . ." .

      Doãn Phỉ Phỉ run run rẩy từ phía sau ra, thấp thỏm lo âu. Tay chân cũng biết nên để nơi nào, lại dám nhìn thẳng vào mắt .

      An Thần nhìn thấy ta liền chán ghét, nhăn đầu lông mày sâu, lạnh giọng: "Giờ phút này, tôi, An Thần tôi cho phần tình cảm và thể diện. Tất cả kết thúc, cút ra khỏi An thị, cút ra khỏi căn biệt thự kia. Nếu dám can đảm xuất trước mặt tôi, có tin tôi hay bóp chết ?" .

      ", An Thần, thể đối với em như vậy, em cũng muốn như vậy đâu, đều do tên lưu manh kia, phải giúp em nếu ta bỏ qua cho em." .

      Doãn Phỉ Phỉ hoảng sợ nắm tay áo của van xin, người đàn ông kia tựa như ác ma, thỉnh thoảng tìm lấy tiền cùng thú vui, khi làm cho hài lòng video bị công khai, cho phép chuyện như vậy xảy ra, An Thần giúp , sống thế nào đây?
      Last edited by a moderator: 30/7/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 147: năm mười hai tháng luôn luôn cảm
      Edit:
      beta:yunafr


      An Thần chán ghét hất ta ra. Người phụ nữ này tới giờ còn biết sai, biết tự kiểm điểm bản thân, mà còn vọng tưởng giúp đỡ!

      "Ba mươi giây, cút!" .

      nổi giận, khóe miệng lạnh lùng nâng lên, nhìn giây, cũng cảm thấy vũ nhục ánh mắt.

      Nước mắt rơi xuống, Doãn Phỉ Phỉ khóc rất nhiều, đứng dậy, lảo đảo nghiêng ngã ra ngoài, đáy mắt là tuyệt vọng.

      khi An Thần , như là tuyệt đối ra lệnh, ai có thể chống cự. Giống như tại, muốn biến, cũng chỉ có thể nén nước mắt cút ra khỏi tầm mắt của , khi quyết định chuyện gì dù trời có sập cũng thể thai đổi.

      An Thần đứng dậy, lẳng lặng tới cửa sổ sát đất, nhìn phía trước người người tấp nập qua lai. bao lâu chưa trở lại nơi này rồi!

      Trình Thành bưng bình trà Long Tĩnh thượng hạng vào,thế nào cũng che giấu hết nụ cười ở khoé miệng. BOSS trở lại, công ty trở về như cũ.

      "BOSS, uống trà." .

      An Thần xoay người, hướng về phía Trình Thành gật đầu cái, đến gần, mỉm cười vỗ vỗ bờ vai của . Đối với người phụ tá này, rất hài lòng .

      . . . . . . . .

      "A hứ —" .

      Tô Thiển tựa vào ghế sa lon, khoa trương che cái mũi của mình, mắt cũng hồng hồng, nước mắt ròng ròng, đây là triệu chứng bị cảm.

      Nhiễm Mạn đem quả táo hạch trong tay ném vào thùng rác, vội vàng chạy đến chỗ Tô Thiển, nhìn trái phải chút, quan tâm hỏi: "Cậu phải là bị cảm chứ?" .

      Tô Thiển rất đặc biệt, hoặc là sinh bệnh, hoặc là khi bệnh liền hù chết người ta. Ngay cả cảm cũng g vậy, lần trước bị, liền hôn mê.

      Tô Thiển ngừng rút khăn giấy.

      "Có gì lạ đâu, biết mình năm mười hai lần luôn luôn bị cảm như vậy sao?" .

      sống hai mươi năm, bị bệnh gì nặng, nhưng luôn luôn bị cảm. khỏi cảm thán, đều là bình thường ít vận động, thân thể liền tốt.

      "Mình cho cậu uống chén nước đường đỏ trước..., sau đó gọi tiểu Kiệt đẹp trai lấy cho cậu thuốc uống." Nhiễm Mạn cầm ly lên, cùng người giúp việc đưa nước đường đỏ cho .

      Tô Thiển cười yếu ớt nhận lấy, than thở: "Cuối cùng con lớn dùng được a, Mimi chúng ta cũng mau lập gia đình thôi."

      Nắm tay Nhiễm Mạn run lên, sắc mặt nhanh chóng ửng đỏ, Tô Thiển đáng chết, còn biết chọc .

      Lương Đình lười biếng lập tức tỉnh táo tinh thần, Nhiễm Mạn có bạn trai?

      đúng, đúng, Nhiễm Mạn muốn gả cho ai?

      Cứ coi như là Đại Tân Văn, nhưng kể từ khi cái tên vô tình đó rời , liền tự giận mình, lấy việc đùa giỡn đàn ông làm thú vui, bao giờ tin tưởng vào tình .

      Hôm nay, này lại ?

      Lương Đình mấp máy miệng chút, đem tầm mắt nhìn Nhiễm Mạn từ đầu đến chân lần, rốt cuộc nhìn về phía Tô Thiển lên tiếng: "Mình tình nguyện tin tưởng cậu An Thần rồi."

      Tô Thiển tức cười, Nhiễm Mạn cười mờ ám.

      đến An Thần, lòng của Tô Thiển hung hăng nhảy lên cái, loại cảm xúc hiểu đánh úp tới, có ấm áp, có chút ngọt, khỏi nhếch miệng lên.

      "Cậu, cậu phải An Thần rồi ?". Nhìn mặt Tô Thiển rạng ngời, Nhiễm Mạn cùng Lương Đình liếc mắt nhìn nhau, xấu bụng lại gần .

      Tô Thiển tức giận nhìn hai người họ lại gần mình, duỗi ngón tay điểm trán hai người, đem đẩy ra xa, lúc này mới bình tĩnh hét ra chữ: "Cút!" .

      Trong lòng sao lại vì cái vấn đề này mà rối rắm chứ. An Thần? Tư vị như thế nào? Là tìm đến tai vạ sao?

      Sờ cằm suy ngẫm, chân mày nhíu chặt lại, tưởng tượng cuộc sống An Thần về sau.

      "Ghê tởm, mình còn chưa chơi tới hai ngày, thúc giục mình trở về." . Nhiễm Mạn quệt môi bất mãn hướng về phía điện thoại di động thầm. Cái tên bại hoại kia, mới hai ngày mà thôi, liền thúc giục dưới trăm lần rồi.

      Nhiễm Mạn buồn bực, An Thần cũng có thể bình thản, làm sao lại kêu la ngừng.

      Tô Thiển nhướng mày cười mờ ám, bắt đầu cùng Lương Đình trêu ghẹo Nhiễm Mạn: "Nếu cậu trở về , tránh cho vị kia nhà cậu kịp đợi liền muốn giết người." .

      "Tôi mới muốn giết người đấy." .

      Đột nhiên xuất người mang theo giọng nam tính trầm thấp, cắt đứt tiếng cười của các .

      Cùng nhau nhìn về cửa, trong lòng Tô Thiển dự cảm tốt, vất vả mới có được cuộc sống tự do, sợ rằng phải chấm dứt.

      An Thần đến chỗ Tô Thiển, ngồi bên cạnh . để ý có người khác mà ôm eo của , bất ngờ hôn.

      Tô Thiển giương mắt mà nhìn nhìn chằm chằm người đàn ông gặm loạn bờ môi . Mặt thẹn thùng, vùi sâu vào trong ngực của . phẫn hận, mất mặt mà, là tự nhiên, trước mặt hai người bạn tốt chiếm tiện nghi của .

      Nhiễm Mạn sững sờ, sau đó liền kéo Lương Đình qua bên cũng đứng hình mà chạy ra ngoài.

      Tô Thiển càng thêm phẫn hận, hai người này có nghĩa khí phụ nữ, đây là muốn sắc lang phạm tội mà.

      Chợt, cánh môi truyền tới cảm giác đau, đem Tô Thiển mất hồn kéo trở lại.

      "Thời điểm cùng thân thiết phải chú tâm chút, như vậy, mới có thể dịu dàng." . Đưa tay luồn vào tóc của , ôm , tiếp tục vận dụng răng môi cắn xé, hương vị ngọt ngào, mùi vị thấm vào ruột gan.

      Tô Thiển bắt lấy cánh tay , bàn tay lục lọi lên khối thịt mềm bên hông, hung hăng cào. nhớ lầm, khối này thịt mềm là nhược điểm trí mạng của , tìm lâu mới tìm được.

      Quả nhiên, bên hông truyền tới cảm giác đau đớn khiến cho An Thần hít sâu hơi, khuôn mặt tuấn mĩ của nhăn nhó lại, vội tách ngón tay của ra.

      "Em mưu sát chồng à?" .

      Tô Thiển mím môi, dương dương đắc ý hướng về phía cười nịnh nọt, cũng sợ đau a.

      "Tô Thiển, chúng ta về nhà thôi.". nhíu mày, bàn tay ngừng vuốt ve khối thịt bị cào.

      Chỉ là, nhìn rất thuận mắt, càng nhìn càng đáng , bụng khí tức giận vì Doãn Phỉ Phỉ cũng tan thành mây khói.

      " trở về, em ở đây rất vui, có trai đẹp, mỹ nữ để nhìn." . xong, khóe miệng nở nụ cười.

      Khóe miệng An Thần bắt đầu rút gân, trai đẹp? chẳng lẽ còn đủ đẹp trai?

      Kéo kéo cánh tay của , sau đó tay ôm vào trong ngực, ôm kiểu ôm công chúa, bế ra ngoài.

      "Này, em có tay có chân, thả em xuống." .

      Người đàn ông này, sao lại tuỳ tiện như vậy chứ.

      liếc mắt nhìn khắp nơi, xung quanh rất nhiều người giúp việc cùng bảo vệ, là xấu hổ chết mất.

      An Thần kịp chờ đợi liền đem Tô Thiển nhét vào xe, đường hướng về nhà.

      A hứ —–

      Mũi Tô Thiển hết sức khó chịu, lần lượt hách xì liên tiếp.

      "Bị bệnh?". An Thần vội vàng tìm chỗ dừng xe, bàn tay đặt lên cái trán của , mắt nguy hiểm híp lại.

      Lại sốt! Mới rời hai ngày liền bị bệnh , lúc nào mới có thể để cho hết lo lắng?

      Tô Thiển gỡ tay ra, rút khăn giấy vuốt vuốt cái mũi, hốc mắt ửng đỏ, nước mắt bắt đầu tràn ra.
      wjuliet43 thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 148
      Edit : Song Ngư
       Beta:yunafr


      Mỗi khi có loại tình huống này xảy ra, đó chính là bị cảm quá nặng.



      Đặc biệt sao, loại cảm giác này dễ chịu, nước mắt nước mũi khắc ngừng chảy xuống, chỉ là lát mắt cùng lỗ mũi đều là vừa đỏ vừa sưng, chán muốn chết.



      An Thần trầm mặt trách mắng hai tiếng, nhìn bộ dạng khó chịu trong lòng liền rối rắm đau lòng.Tăng nhanh tốc độ xe chạy về nhà.



      Tô Thiển buồn buồn, liếc xéo  An Thần, từ mặt bên hướng qua, nhìn nghiên càng thêm hoàn mỹ, đối với thể là cảm giác gì, chỉ là luôn luôn thích mẩu đàn ông chăm chỉ làm việc cùng chuyên tâm lái xe, cảm thấy, người đàn ông ở hai tình huống này là rất có mị lực .



      Nhìn chút, liền giải thích được nở nụ cười, tâm cảm thấy ấm áp.



      Người đàn ông này, cũng đến nỗi chán ghét như vậy.



      An Thần tiếp thụ lấy tầm mắt người phụ nữ bên cạnh, quay đầu lại nhìn khóe miệng có nụ cười giải thích được, cả người có chút tự tại rồi.



      và mình ở chung chỗ thời điểm, lúc nào cười như vậy?



      "Đứa ngốc, nhìn cái gì?" Đưa ra cái tay gõ đầu của cái, động tác vừa ôn nhu lại thân mật.



      Thấy cười yếu ớt mị mị đối với mình, An Thần trong lòng cam thấy ấm áp dễ chịu , ra , chỉ cần người phụ nữ này đối với hơi tốt chút, cảm thấy mỹ mản rồi. cũng đối với bá đạo cùng chuyên chế nữa.



      lại làm sao muốn cưng chiều , đâu muốn mình đau lòng vì làm khóc !!!



      " đẹp!"



      thành trả lời, nửa điểm cũng thấy khó chịu. Đôi mắt vẫn như cũ dừng lại gương mặt tuấn, trong lòng hồi thỏa mãn, bây giờ suy nghĩ chút, có người chồng đẹp trai cảm giác cũng tệ.



      Mặc dù cùng chung đụng có lúc vui có lúc buồn, nhưng nghĩ lại cũng tìm được điểm cảm giác thành tựu.



      An Thần nghe lời , cười to lên, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ và thỏa mản, nếu là Tô Thiển lại thêm mấy câu ngọt nữa, đoán chừng có thể bay lên tận trời.



      "Vậy cứ nhìn, thu phí em đâu ."



      Tô Thiển kinh ngạc liếc cái, co quắp lấy khăn giấy xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt  : " tự tin vừa thôi" .



      An Thần khồn buồn nữa, vĩnh viễn đều lại người phụ nữ này.



      Dùng thời gian ngắn nhất trở lại trang viên, xe trực tiếp đậu sát  vào sân trong bệnh viện, dắt tay của thẳng tới x phòng làm việc của Hoa Tử .



      Vốn là nét cua đẹp Hoa Tử lập tức thức thời tắt video, cúi đầu khom lưng đứng lên nhìn hai vị tổ tông.



      Trong lòng lại tức tức oai oai , kể từ khi chị dâu tới trang viên, số lần lão Đại bái phỏng là càng lúc càng nhiều.



      "Chị dâu của cậu bị cảm, cậu biết nên làm gì, thể tiêm thể truyền nước, cậu xem mà làm." Để ngồi xuống ghế sa lon bằng da , đem hộp điều khiển ti vi bên đưa tới tay Tô Thiển.



      Tô Thiển lần nữa nghiêm túc nhìn An Thần cái, trong lòng  ấm áp vô cùng, hiểu .



      Mở LCD TV lên tìm đài thích hợp, bấm liên tiếp vào nút điều khiển chuyển đài tìm phim truyền hình mình muốn.



      Hoa Tử giống như thường ngày trước thay Tô Thiển bắt mạch, rồi sau đó, chân mày hếch lên, có chút phức tạp nhìn Tô Thiển lòng yên.



      "Chị dâu, chị có thường bị cảm ?"



      Tô Thiển lại gật đầu: " năm cảm mười hai lần, tần số toán này có là thường ?"



      cũng phải sinh bệnh gì nặng, chính là cảm ngừng, cùng đại di mụ đúng lúc tới, tháng có mấy ngày ngày tốt qua, tiếp tục dày vò là hại người mà.



      Hoa Tử nhíu mày, rồi lại cố ý làm gương mặt lạnh xuống, nghiêm túc có chút khiến Tô Thiển sợ hãi trong lòng.



      " phải rất nghiêm trọng chứ?" nghi ngờ, bày ra biểu tình nghiêm túc như vậy hù dọa sao?



      "!"



      An Thần cũng nóng lòng, Hoa Tử bình thường đều là cợt nhã, trừ phi rất nghiêm trọng, nếu bày ra vẻ mặt này.



      Hoa tử che miệng ho khan hai tiếng, hướng về phía An Thần vẫy vẫy tay, sau đó vào bên cạnh phòng nghỉ ngơi.



      An Thần cau mày, con mắt sắc sâu thấy đáy, vỗ vỗ sau lưng của Tô Thiển cũng theo hướng phòng nghỉ vào.



      Lần này Tô Thiển cũng bình tĩnh được, có gì nghiêm trọng sao? Sau phải nói sau lưng ?



      Cầm tay hộp điều khiển ti vi vừa được nhét vào, đứng lên chạy theo vào trong, chân vừa muốn bước vào liền bị An Thần ngăn ở ngoài cửa.



      Bàn tay vỗ vỗ đỉnh đầu của , chút khách khí khiển trách: "Bên ngoài chờ, ngoan, chút ra."



      Hoa tử muốn đến phòng nghỉ ngơi, phải là vì để cho Tô Thiển ở bên cạnh nghe sao.



      Tô Thiển chữ còn chưa ra miệng, cửa phịch tiếng liền bị đóng lại, lòng của theo cửa khép lại mà bị treo đến điểm cao nhất, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.



      Xòe bàn tay ra vỗ vào cửa phòng nghỉ ngơi, trong miệng cũng theo kêu la: "An Thần, mở cửa, mở cửa nhanh."



      Coi như là nghiêm trọng , nhưng chính bệnh của mình cũng phải làm ràng.



      An Thần khóa trái cửa, tới phía ghế xoay trước cửa sổ ngồi xuống, nhìn Hoa Tử khẽ nâng lên khóe môi, vẻ mặt có chút phức tạp: " ."



      Rốt cuộc là ý tứ gì? lát nghiêm túc lát lại khôi phục bộ dáng cà lơ phất phơ.



      Hoa Tử vui vẻ chuẩn bị đặt mông ngồi ở cái ghế đối diện lên, lại bị An Thần giây kế tiếp đột nhiên vỗ bàn cho sợ cái mông còn chưa có kề đến cái ghế liền đứng lên.



      An Thần lãnh suy nghĩ, ánh mắt sâm sâm theo dõi lúc lâu mới lạnh lùng mở miệng: "Cậu đùa bỡn tôi! ! !"



      Nhìn dáng vẻ của cũng biết, người phụ nữ của căn bản là có chuyện lớn gì.



      Hoa Tử ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi, như cũ là cười đùa, sau đó gật đầu cái bày tỏ đây là .



      An Thần trong nháy mắt sắc mặt trầm xuống: "Đùa như thế buồn cười chút nào."



      Đáng chết, biết có nhiều lo lắng sao! ! !


      Hưởng ứng phong trào like FB của Như nên yun cũng muốn thử,50 like FB có chap tiếp nha,Yun chơi trong 1 tuần
      wjuliet43 thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 149 :Chuẩn bị hợp lực lừa dối bé Tô ngốc!
      Edit : Song Ngư
      Beta:yunafr


      Hoa tử cũng sợ chết, thần thần bí bí hướng về phía An Thần nháy nháy mắt, càng làm cho nguy hiểm nheo lại cặp mắt.

      An Thần chuyển động cái ghế chút, vẻ bên ngoài cười nhưng trong lòng cười nâng lên khóe môi: "Cậu là muốn chết phải ?"

      Ban ngày, phát điên cái gì! Nếu phải là nhìn có giá trị, sớm cho trận.

      Hoa Tử ủy khuất, xoay đầu qua bên, sau đó to thở dài: " Em còn muốn mượn cơ hội này giúp đại ca kiểm tra chút chị dâu thân thể có vấn đề gì trong việc mang thai, xem ra đại ca là muốn em làm."

      xong còn nặng nề lắc lắc đầu, chuẩn bị mở cửa ra, kì thực trong lòng sớm muốn cười to, ở trong lòng yên lặng đếm ngược .

      "Ba!"

      "Hai!"

      "Đợi chút. . ."

      Quả nhiên, còn chưa có đếm xong An Thần lên tiếng, Hoa Tử nụ cười mặt càng thêm nhiều phần đắc ý, biết, tất cả mọi việc về chị dâu , đại ca luôn quan tâm nhất .

      An Thần chuyển qua cái ghế đứng dậy, chân mày cao lại, lòng rất khó nghĩ, là đặc biệt muốn biết , nhưng lại đặc biệt sợ biết , nếu là thân thể có vấn đề, về sau như thế nào với ?

      "Lúc nào kiểm tra?"

      Cuối cùng, cố đè xuống chú ý dáng vẻ lo lắng, hết sức bình tĩnh hỏi, ra trong lòng ba đào mãnh liệt nổi sóng.

      Hoa Tử xoay người, khóe miệng cũng tràn ra đóa hoa: "Tùy thời đều có thể, em xem dứt khoát liền thừa cơ hội này làm kiểm tra , chị dâu nghi ngờ,đại ca phải cũng là sớm chút biết chuyện vẫn hay hơn phải sao."

      lo lắng, dám bảo đảm thời gian dài Tô Thiển phát được chuyện này có mờ ám.

      An Thần gật đầu cái, bày tỏ đồng ý, chuyện này làm i ràng, tim của phải trong tình trạng treo ngược, rất thoải mái.

      Lập tức cùng Hoa Tử đồng ý chuẩn bị kiểm tra.

      Mở cửa, chỉ thấy Tô Thiển phình quai hàm tức giận đằng đằng nhìn chằm chằm hai người, ngồi ở ngoài cửa nửa buổi nghe, chút động tĩnh cũng nghe được.

      Chỉ là biết là, cái cửa phòng nghỉ ngơi là Hoa Tử sai người đặc biệt làm, bất kể bên trong lớn thế nào, bên ngoài cũng thể nghe chút xíu thanh , ra , chỉ là sợ ở chỗ này tán bị người khác làm phiền đến.

      Đột nhiên có loại cảm giác chuẩn bị nhảy vào hố lửa.

      Nhìn chằm chằm hai người lời nào, chỉ là mơ hồ cảm thấy bất an, Hoa Tử là chuyên gia y học uy tính nhất thế giới , tinh thông tất cả về khoa học, đáng tiếc tài năng như vậy chỉ làm việc riêng cho Ám Dạ.

      Cũng chính bởi vì như vậy, Tô Thiển mới đối với y thuật rất tin tưởng nghi ngờ, tốt, tám chín phần mười chính là tốt.

      Nắm chặt lấy quả đấm, cả người có chút buồn buồn, còn trẻ, chẳng lẽ thân thể có vấn đề gì.

      Mặc dù đời người dài ai cũng ngày chết , nhưng vẫn hi vọng mình chết quá sớm. còn rất trẻ, còn nhiều chuyện phải làm,nên rát quí trọng sinh mạng của mình.

      An Thần làm bộ mặt trầm, hướng về phía Tô Thiển bày ra ánh mắt hết sức lo lắng,do bị nhìn chăm chú.Sau đó mới ôm , cằm chống đỡ ở đầu , trong thanh cố ý lộ ra mấy phần đau lòng cùng an ủi: " có sao, có sao."

      Tô Thiển rối rắm, muốn đẩy ra,muốn hỏi , cái bộ dáng này mà có chuyện gì sao? Cho là đứa ngốc sao?

      "Chị dâu, chị nhất định phải tin em, có gì nghiêm trọng đâu, em dẫn chị làm kiểm tra, dù sao tháng lần kiểm tra sức khỏe định kì cũng tốt, đến lúc đó chính chị nhìn kết quả an tâm hơn."

      Hoa Tử chút để ý tới bàn làm việc, quay đầu lại tiếp tục đối với Tô Thiển lừa dối.

      Tô Thiển cũng theo nửa tin nửa ngờ, tháng trước kiểm tra phải đều rồi sao, lúc này mới trong thời gian 1 tháng, chẳng lẽ lại bệnh biến mau sao?

      Rối rắm nửa ngày, cảm thấy cũng có lý, kiểm tra cái luôn làm người yên tâm chút, chỉ là nghĩ tới chính mình là cảm bình thường, cuối cùng cư nhiên sinh ra nhiều chuyện như vậy.

      Cho đến cực kỳ lâu về sau, mới hiểu được, tại sao An Thần cùng Hoa Tử ngừng ở trước mặt làm bộ như vậy.

      Ôm trong lòng tâm thần bất ̣nh bất an theo Hoa Tử vào phòng bệnh, lâu sau lại thấy vài nữ bác sĩ cầm dụng cụ nối đuôi mà vào, nằm ở giường nhìn các thầy thuốc vì mình mà khẩn trương, Tô Thiển có loại cảm giác chuẩn bị ra trận .

      Hoa Tử ở đỉnh đầu của treo quả tiền xu, cũng biết là cố ý hay là vô ý , thấy các nửa ngày làm gì, Tô Thiển nhàm chán nhìn chằm chằm kia miếng tiền xu ngừng đung đưa, trong chốc lát lại tiến vào giấc ngủ.

      Hoa Tử xác định ngủ say liền cười gian đem ngân châm có chứa dược vật ngủ yên đâm vào cổ tay , như vậy, là có thể bảo đảm ở quá trình kiểm tra đột nhiên tỉnh lại.

      Người phụ nữ An thiếu gia mến, nhất định phải tỉ mỉ hóa đến mỗi tấc da tấc thịt.

      Bị An Thần nhìn soi mói, Hoa Tử cũng tiện đích thân vì Tô Thiển làm kiểm tra, dứt khoát chỉ phân phó mấy vị bác sĩ mấy câu liền chạy ra ngoài.

      giỡn, sao có thể nhìn thân thể Tô Thiển , An thiếu gia còn bắt bóp chết.

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, vẻ mặt bác sĩ nghiêm túc ,yên lặng kiểm tra, lòng bàn tay An Thần nhanh chóng cũng chảy mồ hôi.

      Nửa giờ sau bắt đầu nóng nảy bất an ở bên trong phòng qua lại, thỉnh thoảng lại gần muốn thúc giục.

      Cũng biết trải qua bao lâu, các thầy thuốc mới cất xong khí cụ trở về cương vị từng người.

      Họ còn phải sửa sang lại rồi mới ra ngoài, sau đó tỉ mỉ báo cáo kết quả cho An thiếu gia.

      Vốn thời gian kiểm tra cần dài như vậy, là Hoa Tử mực bên tai họ dặn dò, người phụ nữ An thiếu gia mến, nhất định phải tỉ mỉ hóa đến mỗi tấc da tấc thịt.

      Hơn nữa An Thần vẫn canh giữ bên giám đốc, họ muốn trộm lười cũng dám, lặp lại kiểm tra nhiều lần mới dám kết thúc công việc.

      Tô Thiển vẫn còn ngủ say, An Thần trong tay cũng lấy được báo cáo kiểm tra.

      Thân thể của cũng có vấn đề gì lớn, chính là bình thường có chút kinh nguyệt đều, hơn nữa tâm tình phiền muộn, nếu là như vậy, chỉ cần muốn chủ động mang thai, tỷ lệ thụ thai là rất .

      Chỉ cần tốt điều lý, chuẩn bị xong là có thể có con.

      An Thần thở phào hơi đồng thời tâm cũng chặt nhéo lại với nhau.

      Cũng biết cái người phụ nữ có tim có phổi này lúc nào mới có thể tâm cam tình nguyện sanh con dưỡng cái cho .

      Xử lý tốt những thứ báo cáo kia, phân phó họ, nếu là thiếu phu nhân hỏi kết quả kiểm tra, nhất định phải chỉ là thể chất kém hơn mà thôi, ai muốn can đảm hai chữ mang thai, Ám Dạ tuyệt đối tha cho.

      Trải qua An thiếu gia phen ý tốt nhắc nhở như vậy, mọi người đều cùng biết thân biết phận,sợ đầu lìa khỏi cổ, thỉnh thoảng sờ cổ cái, theo bản năng ngừng ở đáy lòng thầm những lời này.

      Sợ mình nhớ được liền họa là từ ở miệng mà ra .

      Nhìn Tô Thiển an tĩnh ngủ, An Thần giọng hỏi Hoa Tử, đại khái còn bao lâu nữa mới có thể tỉnh lại.

      Hoa Tử cười híp mắt, xoay người ra khỏi cửa phòng, chỉ bỏ xuống câu: "Lượng thuốc còn, đoán chừng dù giày vò đầu đầy mồ hôi ấy đều tỉnh lại."

      An Thần khuôn mặt hắc tuyến, ngựa đực quả nhiên chính là ngựa đực, như vậy cũng có thể đoán ra nghĩ muốn làm gì.

      ra , chỉ là cảm thấy, dáng vẻ người phụ nữ cái gì cũng biết như vậy, trong lòng có chỗ kháng cự, chính là thời cơ tốt thả nòng nọc.

      Nghĩ như vậy, con bàn tay của An Lộc Sơn từ từ đưa về phía hông của .

      Bên ngoài, trời trong nắng ấm, bên trong phòng, cảnh xuân nhộn nhạo.

      Tô Thiển tỉnh lại, chỉ cảm thấy hạ thể mơ hồ chua chua, nhất thời ngẩn người, ánh mắt hất đến thân người đàn ông ăn mặc chỉnh tề bên cửa sổ, lòng đặt ở sách, lúc này mới bỏ hồ nghi.

      Nếu phải là thấy coi như quy củ, thiếu chút nữa cho là lại cùng đại chiến 300 hiệp đấy.

      An Thần ngón tay gõ bàn dừng chút, khóe miệng nâng lên nụ cười tà mị,và thỏa mản

      "An Thần, em khát nước."

      Nhìn người đàn ông hết sức chuyên chú kia , vốn định xuống giường rót nước, nhưng là, chân hai bên động động cũng bủn rủn, đem chuyện này cho rằng là triệu chứng cảm, thân thể còn chút sức lực nào.

      An Thần khẽ ừ, lập tức khép lại sách, rót chén nước đường đỏ cho .

      "Bác sĩ em thể chất chênh lệch, kinh nguyệt cũng đều, cần hảo hảo điều lý mới được."

      Rút ra báo cáo giả đưa tới tay của , An Thần chột dạ dám nhìn vào mắt của .

      Tô Thiển uống sạch chén nước, cầm lên báo cáo nghiên cứu lại nghiên cứu, trừ mấy chữ Trung văn, cái gì đều nhìn hiểu, chỉ là mặt khẽ đỏ lên bởi lời An Thần .

      quả kinh nguyệt đều, mỗi lần hoặc là kéo dài hoặc là sai ngày, vả lại nhiều lần cũng đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng, hận được chết mới thống khoái.

      cũng uống thuốc bắc, nhưng tác dụng gì, thuốc là có 3 phần độc, cũng tốt cho sức khỏe nên dung nhiều.

      "Có khá hơn chút nào ?" Bàn tay dò cái trán của , hí mắt, giống như có chuyện gì.

      may là ngủ say trong lúc ghim châm, nghe mạng , tinh dịch người đàn ông cũng có thể trị cảm, cũng biết mới vừa rồi có đưa đến tác dụng gì hay .

      "Lỗ mũi dễ chịu hơn nhiều, mắt cũng thư thái."
      wjuliet43 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :