1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bà Xã, Ngoan nào! - Thiên Diện Tuyết Hồ

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 111
      Edit : tiểu mập mạp
      Beta : yunafr


      tiếng huýt gió vang lên: “ Tao thấy dứt khoát ở chỗ này dã chiến , vui đùa chút xe bị động nhưng cũng có thể gắng gượng qua cơn nghiện”, lãng phí thời gian làm gì, thực ở chỗ nào mà chẳng là thực ?

      Đập vào mắt là Tô Thiển thân váy ngắn màu xanh nước biển quyến rũ, chiếc áo trắng khoác ngoài, buộc vòng quanh dáng người với những đường cong hoàn mĩ, mái tóc dài như tảo biển tùy ý xõa bên hông, vẻ mặt trắng noãn tia dư thừa, lãnh đạm, căng thẳng, cao ngạo, toàn thân phát ra loại khí chất cao quý thoát tục, bất kì người đàn ông nào cũng chịu nổi mà muốn hung hăng chinh phục.

      Trong mắt của bọn lưu manh cơ hồ đều dâng lên lòng ham muốn, hạ thân rục rịch ngóc đầu dậy, dục vọng kìm nén khó có thể kìm chế. Tưởng tượng đến việc đè ở dưới thân có cảm giác gì, MD, như vậy làm người ta sôi máu, bọn chúng là lần đầu tiên gặp được.

      “Để ông đây tới trước!”, mở miệng trước chính là gã đàn ông bỉ ổi sấn người tới trước, kịp chờ đợi mà xé rách váy người Tô Thiển, quần áo bị lột nửa làm lộ ra bắp đùi mê người.

      “Ha ha, đúng lúc, làm cho ông điên cuồng mà!”

      Tô Thiển chán ghét nhíu mày, trong lòng thoáng qua chút hoảng hốt, đùi bị bàn tay to sờ đến, giống như bị điện giật, chợt giật mình cái.

      “Cút ngay, bà là người phụ nữ của An Thần, ai dám động đến!!!”

      Đầu óc suy nghĩ nhanh, tại hối hận cho người đưa về, hoặc là An Thần đột nhiên đến đón mình tốt?

      Trước kia chưa từng có lần nhớ An Thần như bây giờ.

      Mấy người đó nhíu mày, quả nhiên là dừng lại dò xét cẩn thận , đầu óc trong nháy mắt như tỉnh mộng: “An Thần, mày là mày đứng đầu Ám Dạ?”

      Nếu như đúng như người phụ nữ ấy là gặp quỷ, có cho bọn họ vạn lá gan bọn họ cũng dám động.

      “P, vậy mà cũng hỏi, đời này có thể có mấy An Thần? biết còn mau thả bà ra, cẩn thận bà đem ngươi ăn sống nuốt tươi” Sắc mặt Nhiễm Mạn đen lại, nhấn mạnh từng từ.

      Lo sợ, quay ra nhìn  nhau, : “ Mày mày là người phụ nữ của An Thần chúng tao tin sao, có cái gì làm chứng cứ?”

      “Xem danh thiếp được !!!” Tô Thiển thở ra hơi, An Thần quả nhiên là ma quỷ mà mọi người ai cũng đều sợ.

      Liếc mắt nhìn tấm danh thiếp cầm tay, nhìn lại biểu tình hai người ngừng đổi tới đổi lui.

      “Tôi nhớ ra rồi, lần trước ở Internet loan truyền đoạn video mà nữ chính chính là ta, sai, ta là người phụ nữ của An Thần!!!”

      Gã   tuổi nhất đứng bên cạnh dáng vẻ có chút kinh hãi, người phụ nữ của An Thần, ta dám động đến đâu!!!.



      Chương 112 : Buông lão nương ra! Cút cho tôi!

      Edit: Hàn Tử Cao

      Beta:yunafr


      "MD, ai An Thần thể chọc, tao nghĩ tiểu đệ của lão tử chính là phải nếm thử chút xem có mùi vị gì!" . Thô bạo xé quần áo Tô Thiển

      Tô Thiển quả thực rất đẹp, quá mê người, thức ăn ngon đến miệng ăn, quả thực là thiên lý bất dung!

      "Mày điên rồi, chúng tao còn muốn chết, nhanh lên ! ! !" .

      Người đàn ông ánh mắt trở nên ác độc, có câu , cái gì càng thể có được lại càng có mị lực, nhìn Tô Thiển bắp đùi trắng bóng, toàn thân đều hừng hực như lửa.

      "Bọ mày sợ cái gì? Xảy ra chuyện gì tao gánh, An Thần là nhân vật nào, là ai, ta bị chúng ta cường bạo dám với An Thần sao? ta sợ An Thần vứt bỏ ta sao?"

      An Thần là ai a, chấp nhận người đàn bà bị người khác dùng qua?

      Mấy tên còn lại hơi sững sờ, nhất thời lại cảm thấy phải có lý, mới vừa còn hoảng loạn trong lòng trong nháy mắt bình tỉnh lại, thậm chí hưng phấn nhiều hơn chút, có thể thưởng thức người phụ nữ của An Thần, chết cũng đáng!

      đám giống như  ác ma, cười tà từ từ hướng hai người tiến tới gần.

      "Biến, cút ngay!" . Nhiễm Mạn tức giận, thân thể ngừng run rẩy, con bà nó, bình thường đều là chơi đùa đàn ông, lại nghĩ có ngày lại bị đàn ông chơi đùa lại, đây chính là báo ứng?

      "Buông ra lão nương! Cút cho ta!" . Tô Thiển phẫn nộ, từng chút lui về phía sau, xe chật hẹp làm cho thể lui được nữa, rốt cuộc kinh hoảng: "An Thần bỏ qua cho tất cả các ngươi , các ngươi đây là tự tìm đường chết. . ." .

      "Bảo bối, cái gì cũng đừng nữa, là trốn thoát đâu, vẫn là ngoan ngoãn  theo tất cả chúng ta bồi tiếp , chúng ta nhiều người như vậy, có thể cùng chúng ta trải qua rất nhiều ngày nha. . ." .Nằm đè lên người người đàn ông máu huyết phun trào vươn tay nắm lấy môi mềm mại của , hồi xoa nắn.



      Tô Thiển vẻ mặt căng thẳng, chán ghét nhìn bàn tay để trước ngực , khóe mắt, chẳng biết lúc nào chảy ra nước mắt, khóe miệng, đột ngột bị cắn tràn ra máu tươi, hôm nay chạy trời khỏi nắng ?

      Nhiễm Mạn bị ôm ra  ngoài xe, xa xa còn có thể nghe hốt hoảng sợ hãi kêu.

      Nam tử cúi người liếm liếm khóe miệng tràn ra máu tươi của , quần áo ở trong giây lát bị xé nát, ngón tay an phận di chuyển từ cổ xuống dưới chút, trong mắt người tất cả đều là sắc thái tình dục!

      Trong lòng, hung hăng co rút đau đớn!

      "Đừng đụng tôi, cần. . ." .

      An Thần, là nhớ An Thần!

      Két —–

      Mười mấy chiếc xe Ferrari rất phong cách bản với số lượng có hạn tiến sát dừng tại bãi đỗ xe, tiếng phan xe hung hăng xé toạc bầu trời, khi xe dung lại đèn xe mở ra, trong nháy mắt đem bóng tối nhà để xe làm sáng chói mắt.

      Mấy tên kia thân thể cũng chấn động, vội vã leo ra khỏi xe tra xét.

      Từ xe xuống dưới 20 người đàn ồn cao lớn uy mãnh, người đàn ông cả người trước tản ra hơi thở lạnh như băng, trong mắt nhìn ra tia ấm áp, mị lực bắn ra bốn phía  trong tròng mắt toát ra khí thế của cuồng ngạo, giữa hai chân mày có luồng cường thế trời sinh, làm cho người ta cảm thấy lấy lạnh như băng biểu tình cách xa người ngoài ngàn dặm!

      Đó phải là An Thần còn là ai? Ngoại trừ khí thế vương giả của , còn ai có loại này khí phách cùng mị lực có thể ở trong nháy mắt làm khiếp sợ mọi người?

      Bất giác, mấy người thân thể hoàn toàn chịu chỉ đạo của đại não khống chế quỳ xuống đất, xong đời, bọn họ xong đời. . .



      vẻ mặt người này lãnh khốc cùng mùi khát máu nhìn đến mấy người xiêm áo ngay ngắn từ  trong xe Nhiễm Mạn chui ra trong lúc này  thay đổi càng hung ác hơn, dường như muốn đem mấy người đó băm vằm.

      cần An Thần gì, súng tay hộ vệ để huyệt thái dương của bọn chúng.

      Thằng kia vượt lên trước vọt tới trước xe, mới vừa liếc mắt nhìn lại bị hù phải quay lưng lại, sắc mặt đại biến.

      An Thần trong lòng khỏi xẹt qua tia hoảng hốt, vội vàng xông tới, nhìn Tô Thiển toàn thân trơ trụi bị trói lại, đôi mắt tràn đầy tơ máu, lửa giận ngập trời quay lưng lại: "Trước tiên thiến hết cho ta!" .

      Chui vào bên trong xe, tháo sợi dây thừng tay, cởi áo khoác của mình đem gắt gao bọc lại.

      Tô Thiển nhìn thấy An Thần, rốt cuộc nhịn được giọng  khóc lên, bò dậy liền ôm lấy .

      "An Thần. . . cuối cùng cũng tới. . . . ." .

      là sợ, mới vừa thiếu chút nữa liền. . . Trong lòng thấp thỏm bất an, lại mang mấy phần thoát khỏi nạn kiếp sống vô cùng mừng rỡ! ! !

      Cơ hồ chỉ là trong nháy mắt,  Tô Thiển ghé vào trong ngực của ngăn được run rẩy, trong mắt của An Thần hạ xuống, trái tim rất đau! ! !

      Vỗ phía sau lưng của : "Bảo bối, xin lỗi, là có bảo vệ em tốt." .

      Bảo bối của , nha đầu của , người phụ nữ của , tại sao có thể bị người khi dễ thành ra như vậy! ! !

      Ánh mắt rơi thẳng vào sáu người quỳ gối bên ngoài phát run, cơ hồ là trong thời gian ngắn, liền đem cảm thấy lửa giận phun trào.



      cái thế giới này, có người nào có thể động đến  người phụ nữ của , ai dám động đến, giết tha! ! !
      wjuliet43 thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 113 : To gan , dám động người phụ nữ của lão tử, muốn sống nữa sao! ! !

      Edit: Hàn Tử Cao

      Beta:yunafr




      nhàng đem Tô Thiển đặt ở chỗ ngồi, chui ra cửa xe, đem từ Tô Thiển xe nhìn xuống người kia  nắm kéo lên, nhấc chân, hung hăng hướng chỗ tiểu đệ đệ đá vào,thanh bụp ngay sau đó truyền đến.



      Người đàn ông kêu gào, sắc mặt nhanh chóng tái nhợt tia huyết sắc, ầm ầm té xuống đất, cả thân thể đều run rẩy.



      mặt chợt lạnh, tiếp theo chuyển thành đau đớn, đó là bị giày da sáng bóng của An Thần dẫm lên hơn nữa cực lực nghiền nát.



      Bên cạnh, mọi người thấy được, thứ biết chết sống, dám động vào tâm can bảo bối của lão Đại, kia chắc chắn biết thế nào là ̣a ngục!



      Tô Thiển  đôi mắt gắt gao tập trung vào An Thần, người có cái khí thế làm người ta dám chiêm ngưỡng, giống như hồn nhiên thiên thành, tựa hồ có ở đây, rất an tâm.



      An Thần dùng sức lớn hơn chút , dám khi dễ bảo bối của , dám can đảm động đến  người phụ nữ của , chỉ có kết cuộc, đó chính là chết!



      Giết chết , đều lười phải động thủ. chính là dù hủy diệt toàn thế giới, cũng muốn bảo vệ tốt bảo bối của mình.



      lúc sau, người đàn ông hơi thở mong manh  nằm mặt đất nhúc nhích, An Thần lúc này mới lần nữa chui về xe ôm Tô Thiển.



      Lau vết máu tươi khóe miệng chưa khô của , trịnh trọng hứa hẹn: "Tô Thiển bảo đảm với em, về sau, bao giờ xảy ra loại chuyện như vừa rồi."



      Tô Thiển lỗ mũi ê ẩm, thanh của mang theo hấp dẫn trí mạng, khiến căng thẳng hoảng loạn trong lòng Tô Thiển, dần dần an định lại. Thậm chí, bắt đầu lưu luyến cái ôm ấm áp này. tí ấm áp, mang theo cả nhu tình, nhộn nhạo ở trong lòng của .



      "Nhiễm Mạn! ! !" .



      Tô Thiển kinh hô, Nhiễm Mạn như thế nào? dám tưởng tượng ấy có thể hay may mắn giống mình. . .



      An Thần cau mày, ngoài xe An Dịch gật đầu chút: " ấy có việc gì!" .



      Sau đó người đàn ông vội vàng tiến tới ôm Nhiễm Mạn điên cuồng hét lên: " sao chứ , dám động người phụ nữ của lão tử, muốn sống nữa à! ! !" .



      Giơ súng hướng về phía bầu trời bắn mấy phát, tiếng súng, van vọng khắp gara, vang vọng ở đường cái, mọi người sợ tới mức hoảng hốt chạy loạn.



      ********


      Trong phòng ngủ, Tô Thiển an tĩnh nằm mềm mại nhắm mắt lại muốn nhúc nhích, chuyện tình  lúc nãy ở ga ra trong đầu thế nào cũng xua được.



      An Thần ngồi ở bên giường gọt trái táo, vỏ quả táo được  gọt càng dài,thời điểm Tô Thiển tắm xong nhìn thấy trước ngực có đốm hồng hồng, ánh mắt liền hồi hoảng hốt.



      Sửng sốt! Bối rối! Ngây người! Choáng váng!



      "Tô Thiển." .



      An Thần khẽ gọi hai tiếng, có được đáp lại, quay đầu lại nhìn cái, ngủ, vươn tay vuốt mấy sợi tóc hỗn độn của , nhàng ở môi hạ xuống nụ hôn.



      Tựa nữa lưng giường, lười biếng khép nữa đôi mắt, cả người tản ra hơi thở nhu hòa



      Sau đó, cởi Tây phục, cởi bỏ cà vạt, lộ ra xương quai xanh màu đồng khiêu gợi, nằm xuống , lẳng lặng nhìn gò má của Tô Thiển khi ngủ say .



      nhàn hôn đôi mắt xinh đẹp, chóp mũi, gương mặt, môi đỏ mọng, cổ của , liên tục hôn, đem gắt gao giam ở trong lòng mình, vẫn là lòng vẫn còn sợ hãi  lẩm bẩm : "Bảo bối, làm sao em có thể giày vò  như vậy, nhất định hù chết mới cam tâm sao?" .



      , cố gắng phấn đấu mười năm, mười năm nay, biết bao nhiêu lần cận kề cùng cái chết, mỗi khi kiên trì được, trong đầu đều ra gương mặt thanh thuần tinh khiết cùng mị này.



      Ông trời là ưu đãi , người phụ nữ ấy cuối cùng vẫn còn nằm ở  trong lòng ngực mình, mặc dù dùng thủ đoạn thấy mình cũng có chút trơ trẽn, lấy được là vô cùng may mắn.



      "Tô Thiển, có phải hay vẫn còn người đàn ông kia của em, thua, chỉ là của thua cam lòng." .



      Chương 114

      Edit: Nhi Nguyen

      beta:Quảng Hằng


      Tô Thiển tỉnh lại lần nữa đêm khuya, là bị sợ làm tỉnh lại , tim còn đập dồn dập trong ngực, xảy ra loại chuyện như vậy, trái tim luôn yên bất an!



      An Thần cũng tỉnh lại, mái tóc ngắn ngang ngược càn rỡ  kia rơi vào đôi mắt hoảng sợ đó của Tô Thiển, lập tức bình tĩnh lại.



      Đôi tay nhàng nâng khuôn mặt nhắn, an ủi: "Bảo bối, đừng sợ, là !" .



      An Thần phả ra hơi thở toàn bộ vẩy vào cổ , hơi ngứa. Lại làm lòng của ấm áp ít, bám lấy cổ áo của , cúi đầu vào cái ôm rộng lớn trong ngực : "Lúc ở nhà để xe, em rất nhớ ." .



      cách ràng, trong khắc kia, trong đầu của rất nhớ rất nhớ người đàn ông bá đạo này, chính cũng nghĩ đến, đại khái người chính là như vậy , luôn là vào lúc nguy cấp mới có thể nhớ tới chỗ tốt của người nào đó .



      An Thần sửng sốt! Bối rối! Ngây người! Ngớ ngẩn!



      Chỉ là trong nháy mắt  thời gian, mừng rỡ tràn đầy cả trái tim, đầu ngón tay vuốt mặt   lại ngừng được có chút run rẩy .



      , em rất nhớ . . .



      Là những lời này sao?



      "Em vừa mới gì?" . cảm thấy ảo giác cùng tự đắc, còn chưa dám tin tưởng.



      sợ, sợ đây chỉ là ảo giác mà thôi, những lời này ở trong mộng đều chưa từng xuất qua, làm sao dám xa xỉ mơ mộng nghe được từ trong miệng của ra những lời như vậy!



      Người phụ nữ xấu xa chịu trách nhiệm!



      Tô Thiển hé miệng cười yếu ớt: "?" .



      An Thần giật giật khóe miệng, duỗi tay kéo gò má trắng nõn của Tô Thiển , : "Wow, cho biết, em mới vừa gì? Rất nhớ ?" .



      Đôi mắt xinh đẹp của Tô Thiển thoáng qua tia giảo hoạt, đẩy tay ra: " nghe lầm rồi!" .



      "Em ?" . Lật người cái đè xuống, chóp mũi chỉa vào chóp mũi, khí nóng toàn bộ phun ở mặt Tô Thiển , làm cho ngứa chút.



      Tô Thiển hất cằm lên, đẩy mặt của ra: "Em chuyện chưa bao giờ lần thứ hai, nghe thôi." .



      Lật người, cái mông hướng về phía , khóe miệng cong thành nụ cười thỏa mãn, kéo chăn kín lai, nhắm mắt lại, làm liền mạch.



      Lần này An Thần cũng làm gì, xấu xa tên Tô Thiển này, tùy tùy tiện tiện câu đem lòng của mình đánh loạn sau đó xoay người nằm ngủ, tâm tình vốn là bình tĩnh tại ba đào nổi lên bốn phía, còn có ý định phụ trách?



      "Tô Thiển?" . thấp giọng gọi khẽ hai tiếng, hơi thở ấm áp phả vào tai .



      Tô Thiển nhích lùi vào trong, đôi tay đem chăn kéo lên phía , chỉ lộ ra hai con mắt, lông mi dày khoác lên mí mắt, để cho cả người càng nhìn càng thêm quyến rũ động lòng người.



      "Đừng ngủ,em thức dậy chuyện với chút ." An Thần duỗi ngón tay ra chọc chọc vào chăn: " ngủ được!" .



      Ánh mắt của Tô Thiển đảo vòng, dứt khoát đem cả đầu cũng che lại.



      An Thần căm tức  gãi gãi mái tóc ngắn, cũng chui vào theo, vì vậy, trong chăn xuất màn như thế này.



      An Thần: "Tô Thiển. . ." .



      Tô Thiển: "Làm gì?" .



      An Thần: " muốn nghe nữa!" .



      Tô Thiển: "Nghe cái gì?" .



      An Thần: " em nhớ , còn muốn nghe. . . . . ." .



      Tô Thiển: " phải nghe sao? Làm sao biết em là em nhớ !" .



      An Thần: . . . . . .



      Hiệp thứ nhất, Tô Thiển toàn thắng! ! !



      An Thần: "Ngủ rồi sao?" .



      Tô Thiển: . . . . . .



      An Thần: "Người phụ nữ chết tiệt, hai câu cho nghe nghe chết à? ? ?" .



      Tô Thiển từ từ mở mắt, trong mắt lóe lên ánh sáng lạ thường, lại cố ý lạnh mặt xuống: "Đêm hôm khuya khoắc, có để người khác ngủ hay ? ? ?" .



      An Thần thấy chuyện, lại bắt đầu hưng phấn, tiến tới hướng về phía gương mặt của hung hăng khẽ cắn: "! ! !" .

      wjuliet43 thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 115 : Liều chết triền miên! ! !
      Edit: Cindy


      An Thần thấy bắt đầu chuyện, lại bắt đầu hưng phấn, tiến tới trước hướng về phía gương mặt của hung hăng khẽ cắn: "!" .



      " gì?" . Trong lòng giả bộ ngu!



      " em nghĩ tới , em , muốn nghe, nhanh lên chút!" .



      Tô Thiển khẽ rũ mi mắt xuống, làm ầm ĩ như vậy hồi, đúng là biết mệt mỏi mà.



      "Em , em rất nhớ !" .



      An Thần phen cao hứng, trực tiếp đem cái miệng đào nhắn nuốt vào trong bụng, dùng lưỡi cạy mở hàm răng, tìm được chiếc lưỡi ngọt ngào thơm tho của , cưỡng bách nó cùng mình quấn lấy.



      Liều chết triền miên! ! !



      Tô Thiển cau mày, khẽ cong người, . . .



      Ánh đèn nhu hòa ở đầu giường tản mát ra sắc ấm mê người, cả căn phòng  hương thơm thấm vào ruột gan, An Thần hôn phía dưới  người phụ nữ, dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu là  bình thường, sớm đem ăn sạch rồi.



      Nghĩ đến mấy tên lưu manh thấy hết thân thể người phụ nữ của , tức giận tràn ngập từng tế bào, khuôn mặt vì tức giận mà đỏ bừng.



      Giống như cảm thấy tức giận, Tô Thiển mở mắt ra, đôi tay víu cần cổ của , có chút bất an: "Thế nào?" .



      An Thần ánh mắt  sâu thẳm bén nhọn, trong nháy mắt chuyển hóa thành mềm mại như nước, nuốt ngụm nước bọt, dục vọng như nước thủy triều ở đáy lòng lăn lộn.



      "Có chút đói đói. . ." .



      Tô Thiển nhíu mày, cầm điện thoại di động lên nhìn đồng hồ, trưng ra  bộ mặt phớt tỉnh trả lời: "Nhịn hai canh giờ nữa , lát là trời sáng." .



      Trời sáng, có thức ăn ăn.



      An Thần khẽ nhướng mày, bộ dáng ngây ngốc kia khiến cho thích đến tận xương tủy, sau đó, lần lại lần ở bên tai dặn dò: "Muốn ăn em, cho ? A?" .



      xong, bàn tay an phận  chạy loạn ở người  của , đầu ngón tay khiến Tô Thiển sợ hãi kêu lên nhiều tiếng run rẩy: "An Thần. . ." .



      Sắc mặt của thẹn thùng liền đỏ đến tận cổ, cùng An Thần ở chung chỗ cũng có hưởng thụ cuộc sống, mỗi lần làm chuyện như vậy xong đều hận tìm được xem dưới đất có nứt ra cái khe nào để chui xuống , An Thần cố tình  mỗi lần làm đều , giày vò đến chết sống lại , mấy ngày sau thế nào cũng eo mỏi lưng đau.



      tiếng  rên kiều nũng nịu vang lên, đem dục vọng của  nâng lên đến cực hạn cao nhất, bàn tay đường tìm xuống phía dưới, dừng lại ở bụi hoa tuyệt vời kia, đầu ngón tay, vòng lại vòng  lưu chuyển.



      Tô Thiển cả người căng thẳng , hy vọng An Thần hành hạ như thế .



      Đôi mắt An Thần khẽ mở, ở trong đó, sắc mặt tràn đầy vui mừng: "Ngoan, để cho hảo hảo em." .



      Tô Thiển cắn môi dưới, sắc mặt kiều diễm ướt át khiến tăng thêm vài phần quyến rũ, chính xác mà , Tô Thiển căn bản là đem thân thanh thuần cùng mị, hai bộ dáng liên quan đến nhau kết hợp lại cách hoàn mĩ, tạo thành bộ dáng tinh mê người.



      giống như là đóa hoa túc có độc, hít hơi nghiện sâu!



      giống như là đóa hoa túc có độc, hít hơi liền nghiện sâu, làm muốn ngừng mà thể ngừng được!



      Tô Thiển đôi mắt mơ màng nhìn đến An Thần sắc mặt tràn đầy vui mừng, mi mắt lập tức rũ xuống, luôn dám ở tại nơi này, thời điểm này mà nhìn .



      An Thần khóe miệng nâng lên nụ cười tà mị, eo nhấc lên cái, đem mình hoàn toàn vào.



      Nhưng vẫn nhúc nhích, cứ như vậy khiến Tiểu Tô Thiển bao quanh Tiểu An Thần, loại xúc cảm được ôm chặt làm An Thần thiếu chút nữa kiềm chế được mà điên cuồng.



      Tô Thiển hừ , bụng dưới hoàn toàn bị lấp đầy, ngượng ngùng đem đầu chuyển tới chuyển lui, lại bị An Thần giữ lấy, buộc nhìn thẳng hai mắt của mình.



      " , gọi tên . . ." . Lẩm bẩm hướng bên tai thổi lên, ngừng đầu độc  : " muốn nghe, bảo bối, gọi cho nghe." .



      Tô Thiển giật giật khóe miệng, tay lại bị An Thần cố định ở đầu: "Em ,  dám cam đoan em có thể hay ở dưới người của mà sống quá tối nay." .



      Mang theo tia nhìn uy hiếp , An Thần tự tin  cười đầy xấu xa.



      Tô Thiển cả người hung hăng run lên: "An Thần, em . . ." .



      câu , khiến cho An Thần toàn thân hưng phấn, ra sức nhấn  eo của , cái so với cái nặng hơn, sâu hơn, dường như muốn đem nhập vào trong xương cốt: " còn muốn nghe." .



      "Em , An Thần, em !" .



      Quả nhiên động tác của An Thần dịu dàng mấy phần, nâng cằm của lên, giây kế tiếp, cái miệng nhắn của , được dùng môi lưỡi  chiếm đoạt, dịu dàng mà cường thế, triền miên mà kiên trì hôn, răng môi nhộn nhạo.



      An Thần hơi thở nóng bỏng, phun ở lỗ tai của , ngứa chút: "Đừng có ngừng, tiếp." .



      Tô Thiển cười khổ mấp máy miệng, người đàn ông này, thời thời khắc khắc mà bất kể như thế nào cũng cưng chiều , duy chỉ có có dạng ngoại lệ, đó chính là – phòng. Chuyện!



      "Em !" .



      . . . . . .



      "Em " .



      ! ! !



      "Em . . . . . ." .



      Đối với Tô Thiển mà , ba chữ ngắn nhủi này, chỉ dùng để tránh khỏi bị cường thế chiếm đoạt, dùng để đối phó với , đúng là rất có hiệu quả!



      Cả đêm chiếm đoạt, chỉ có chiếm đoạt như vậy, An Thần mới có thể ràng cảm thấy, Tô Thiển là của mình .



      Trời sáng , Tô Thiển mới mê man mà ngủ, hạ thân vừa đau vừa nhức, cảm thấy , mình sớm muộn gì ngày bị điên cuồng chiếm đoạt đến xương cốt cũng còn .



      Nhưng An Thần cho ngủ, kéo dậy ăn bữa sáng mới cho phép tiếp tục ngủ, nhìn mặt ánh lên tia kiều mỵ, trong lòng mới có cảm giác thỏa mãn.





      ------




      Ám Dạ vì trải qua nhiều đấu đá mới có được thực lực như bây giờ, An Thần lười biếng  vùi ở ghế, trong tay vuốt vuốt cây roi ngựa đặc chế, chỉ là cầm nhàng như vậy, cũng làm cho sáu người quỳ mặt đất nghĩ đến muốn hôn mê.



      người An Thần, có loại khí chất đặc biệt cường hãn, tựa như bậc đế vương, lạnh lùng liếc nhìn, cũng khiến người khác cảm thấy lạnh sống lưng.



      Thậm chí, có người đũng quần ướt, mùi khai gay mũi lan tràn ra, An Thần trong mắt băng lãnh có nhiều thêm mấy phần khinh bỉ cùng giễu cợt.



      Tay nhè vừa nhấc, roi ngựa bị An Dịch cầm trong tay, chậm rãi đứng dậy, dạo bước đến sau lưng sáu người, con mắt sắc bén, mảnh Ám Sắc!



      "An chủ, cầu xin ngài tha chúng tôi , đều là chúng tôi có mắt như mù, chúng tôi biết đó là người phụ nữ của ngài, nếu biết, có cho chúng tôi vạn lá gan, chúng tôi cũng dám động đến ấy, An chủ, van cầu ngươi, nhà chúng tôi chỉ mình tôi là con, ba tôi có bệnh tim, nhất định thể bị đả kích . . ." .



      tên quỳ đến dưới chân An Thần, bắt lấy ống quần khóc nức nở.



      An Thần chán ghét đá văng , lãnh, ác độc, tầm mắt rơi vào người tên bị đá văng, nhiều nhất cũng chỉ nhìn giây, liền cười lạnh : "Tha mày? biết là người phụ nữ của An Thần tao? Làm như tao là người ngu sao? tại mới nghĩ đến người nhà của các ngươi, sớm chỗ nào rồi hả ?" .



      Theo biết, Tô Thiển ở thời điểm ra là người phụ nữ của An Thần , bọn chúng mới kịp chờ đợi muốn đem người phụ nữ của chiếm thành của mình chứ?



      Vì tìm kiếm loại cảm giác gọi là vinh dự?



      Có được người phụ nữ của , chết cũng đáng giá?



      ". . . Tôi. . ." Bọn họ toàn thân sợ đến phát run.



      "Có gan làm, nhưng có can đảm thừa nhận? Tao xem thường chúng mày! Dám đụng đến người phụ nữ của tao, kết quả vĩnh viễn chỉ có , giết tha! ! !" .



      Chỉ trong nháy mắt, lập tức có hàng hình cụ dựng ở ngoài sân.



      "Đánh gẫy tay chân, móc mắt, ném vào hồ  làm mồi cho cá!" .



      cười trầm, mấy gã đàn ông quỳ mặt đất sắc mặt sớm tái nhợt như tờ giấy trắng.



      "An chủ, van xin ngài, van cầu ngài tha chúng tôi, chúng tôi nguyện ý làm trâu làm ngựa, cả đời báo đáp ngài, van xin ngài, cần. . ." .



      Bọn họ sớm biết chính mình lần này là chết chắc, trước khi chết, bản năng cầu xin trỗi dậy, vẫn còn cố gắng vùng vẫy giẫy chết.



      wjuliet43 thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 116 : Bân Tử  tên khốn kia, buộc tôi làm người phụ nữ của !

      Edit: Nhi Nguyen

      Beta: Chicken Soup




      An Thần biểu tình nhàn nhạt có thay đổi, nhưng là trong mắt   chút điểm tích tụ thành băng, đó là lệ khí nồng đậm!



      An Thần mới xong, thủ hạ cầm hình cụ lên trước , Bân Tử  đoạt lấy cây đao, ánh mắt sâu thẩm hướng nơi người đàn ông nằm người Nhiễm Mạn sờ loạn .



      Ánh mắt hoảng sợ nhìn Bân Tử , rất muốn phản kháng, nhưng lại chỉ có thể xụi lơ, mắt thấy dao găm hướng mình vung tới, mắt tối sầm, ngất !



      Tự mình thu thập mấy tên khốn kiếp dám khi dễ người phụ nữ của , tâm tình của Bân Tử  vô cùng thoải, sau đó nghiêm túc đem đôi tay tiêu trừ độc, lấy khăn lông chầm chậm lau khô tay.



      "Hừ, dám cùng Ám Dạ đối nghịch, biết sống chết!" .



      , Bân Tử  , thề, cùng Ám Dạ đối nghịch , có kết quả tốt. Lại mấy em này của bọn họ, em đứng phía sau từng hàng ai ai cũng đều thân thủ bất phàm.



      Nhiễm Mạn ở bên trong biệt thự , từng miếng từng miếng hưởng thụ phục vụ Tô Thiển, tự tay gọt xong táo, hơi híp mắt: "Cậu làm sao vậy? nhiều ngày như vậy còn nản lòng, nản chí sao?" .

      Nhiễm Mạn lười biếng ngước đôi mắt lên , miệng sưng hét lên: "Bân Tử  tên khốn kia, ta ép buộc tớ làm người phụ nữ của ta!" .

      Mỗi ngày vừa có thời gian đều chạy đến   biệt thự cưỡng hôn , , tính là hôn, đơn giản là gặm!

      Cằm của Tô Thiển nhất thời rơi mặt đất, miệng bởi vì giật mình mà mở to thể , Nhiễm Mạn VS Bân Tử ?



      Khóe miệng giật giật, còn nhớ lần trước bởi vì hiểu lầm đem ấy cùng Bân Tử  ở chung chỗ, hai người phải ghét nhau sao?



      Quả nhiên, tin tức của là quá thiếu rồi, sớm muộn gì có ngày chết bởi vì thiếu thông tin!



      "Cái thế giới này quá bình thường!" . Nhìn chằm chằm cái miệng vừa đỏ vừa sưng của Nhiễm Mạn, rắc rắc tiếng, Tô Thiển lại cắn  miếng táo lớn.



      *****


      Pằng —



      An Thần tức giận đem tờ báo lá cải cầm trong tay ném ở bàn, sắc mặt trầm tới cực điểm!



      Vũ Khiết đứng ở bên, dám thở mạnh , sống lưng đều rung rung  lạnh cả người, hung hăng cắn môi sao , lại vô ý như vậy, phần báo cáo này nhìn xong nên phá hủy, thế nào còn rơi trong tay xuống lão Đại!



      "Tại sao ?" . Thanh của lạnh lùng, mang theo vài phần ác độc.



      "Lão Đại, bé phía chỉ là cùng chị dâu có mấy phần giống, có mặt, hẳn phải là ấy đâu!" .



      Dấu hiệu trước khi nổi giận của An Thần .





      Vũ Khiết cứng đờ, có chút tự nhiên  cúi đầu!



      An Thần nắm quả đấm chặt, hơi thở phun ra hừ lạnh: " Đứng chờ tôi ở sân thượng , tôi gọi cho phép xuống!" .



      Sắc mặt của Vũ Khiết nhanh chóng tái nhợt, ông trời, ông trời cứu tôi ! ! !



      Cơn ác mộng của ! Vũ Khiết sợ trời sợ đất , chính là sợ độ cao! Hu hu. . .



      Nắm áo khoác lên, An Thần giận đùng đùng hướng biệt thự xông ra.



      Tô Thiển rảnh rỗi dạo chung quanh các diễn đàn, những tun tức nóng bỏng, và những lời bình luận được lành mạnh cùng với những tiêu điểm nóng hổi được tô đỏ ở đầu trang.



      Chợt, cửa phòng bị đá văng ra, sợ tới mức tay Tô Thiển nắm con chuột  run lên bần bật.



      Ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa, mặt An Thần đen thui, sắc mặt viết bốn chữ to — tôi rất khó chịu!



      Ngơ ngác nhìn bộ dáng toát ra hơi thở lạnh băng của An Thần, thầm nghĩ, sao lại giận như vậy?



      An Thần bước nhanh tới trước mặt của Tô Thiển, cả người cũng tản mát ra hơi thở lạnh như băng, khiến Tô Thiển nhớ lại hình ảnh năm trước kia của An Thần, khát máu, lãnh khốc!



      tia kinh ngạc thoáng qua trong mắt, có chút lo lắng  hỏi: "An Thần, làm sao vậy?" .



      "Ngày em bị bắt cóc đó, là đâu vậy?" .



      Giọng kia, mang theo chất vấn, Tô Thiển hiểu, cũng qua nhiều ngày như vậy rồi, sao giờ lại muốn biết.



      " phải cũng qua cho sao?" . Dừng chút, tới bên giường ngồi xuống: " dạo khắp nơi, sau lại đụng phải hai người bạn, liền cùng nhau ăn cơm tối, sau đó cũng biết rồi." .



      An Thần mày khẽ nhảy lên cái, ngữ điệu vẫn lạnh như băng kinh người như cũ: "Bạn? Là vị Vạn tiên sinh kia sao?" .



      Sắc mặt Tô Thiển cứng đờ, tiếp theo buông lỏng nâng khóe môi lên, mặt tràn đầy tươi cười: " cũng  biết, cần gì hỏi em nữa? An tiên sinh, là thăm dò em sao?" .



      An tiên sinh? Tiếng gọi lạnh nhạt như vậy, đây tuyệt đối là dấu hiệu trước khi Tô Thiển nổi giận.



      giận đùng đùng trở lại, tuy vậy chủ yếu là  tự giận chính mình,  chính là chỉ tới hỏi cái này sao? Giọng kia cùng lời lẽ, ràng liền lộ ra mình hoàn toàn hề tin tưởng !

      wjuliet43 thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      117.Cái gì nhớ , cái gì thương , toàn bộ đều là nhảm!

      Edit: Tiểu Mập
       

      giận đùng đùng quay trở lại, trưng ra bộ mặt đen thui, chính là tới chỉ để hỏi cái này sao? Giọng kia cùng thái độ kia, ràng bộc lộ ra   tin tưởng !



      Tô Thiển khóe miệng nâng lên nụ cười châm biếm, trong lòng dâng lên tia chua xót .



      Nhiệt độ khuôn mặt An Thần giảm lại càng giảm, phát sức chịu đựng của mình đến cực hạn rồi. Đem tờ báo trong tay ném qua: "Cái này, em giải thích ra sao đây?" .



      Tô Thiển ánh mắt lạnh nhạt nhìn  cái, đem ám mắt nhìn đến tờ báo bị bóp chặt đến còn hình dáng, mí mắt hung hăng giật giật, có chút nhức đầu.



      Mẹ ơi, ngày đó cùng Vạn Dạ hai người đứng cùng nhau thắt dây giày, bị người ta chụp ảnh được, tư thế mập mờ, trách được An Thần muốn nổi giận.



      Chỉ là, ý nghĩ muốn giải thích cũng có, chỉ là đem tờ báo đặt lại, cao ngạo ngẩng đầu lên, khinh miệt  nhìn cái: "An tiên sinh tin sao?" .



      An Thần lạnh lùng cười tiếng, này, làm sao có thể tin!



      "Vậy muốn xử lý như thế nào? Đem tôi từ tầng 100 ném xuống ? Rồi tiêu diệt công ty của Vạn Dạ?" Tô Thiển cau mày, đôi tay ôm ngực, bình thản  mở miệng.



      An Thần cười thảm: "Em ngay cả giải thích cũng lười, đây mà gọi là giải thích sao?" .



      Ở trong tâm trí của người phụ nữ này, cứ như vậy mà chút địa vị nào, bất kể mình có phải là hiểu lầm hay , chút cũng quan tâm đúng ?



      đem hết toàn lực bảo vệ tình của mình, rất trân trọng nó,nhưng cuối cùng, trong mắt của đều chưa từng chân chân chính chính liếc nhìn cái.



      Vậy mà lại tin ..., cái gì mà nhớ , cái gì mà thương , toàn bộ đều là lời dối trá!



      Tô Thiển buồn cười, theo dõi hồi lâu mới mở miệng: "Em nếu đây phải là , vậy có tin ?" .



      An Thần nhíu mày, ánh mắt lãnh, lạnh lùng   hai chữ: " tin! ! !" .



      Quả nhiên là như vậy, căn bản cũng tin , bất kể là làm cái gì và gì, đều chỉ tin vào hai mắt của mình.



      "Nếu là như vậy,em giải thích có ích lợi gì?" .



      Tô Thiển vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, bộ dáng liên quan đến , bình thản  mở miệng.



      An Thần trong lòng lạnh như ở giữa mùa đông khắc nghiệt lại bị dội cho gáo nước lạnh từ đầu đến chân, hít thở thông, ngực phập phồng, cắn răng, trong lòng đau đớn tê liệt.



      "Nếu như đem đổi lại là Vạn Dạ, đãi ngộ có thể hay cũng giống ta?" .



      Nắm đấm bị siết chặt nghe ken két, sau đó lại thả lỏng, gian nan mở miệng.



      118.Giữa chúng ta cứ như vậy !

      Edit: Tiểu Mập


      Nắm đấm bị siết chặt nghe ken két, sau đó lại thả lỏng, gian nan mở miệng.



      Tô Thiển cúi đầu nhìn chân cùng đầu ngón tay của mình, khóe miệng khẽ mấp máy, cười lạnh: "Tin tôi cần phải giải thích, tin tôi cũng cần phải giải thích!" .



      An Thần ngẩn người, người muôn vàn lửa giận vào thời khắc này thiêu đốt đến cực hạn, nhìn đứng bên gương mặt lãnh đạm, làm thế nào cũng bộc phát được lửa giận.



      "Cho nên, tôi mới tin tưởng em, Vạn tiên sinh mới là người tin tưởng em , ta và em  mới là đôi do trời đất tạo nên, giống như lời báo chí , trai tài sắc! ! !" .



      Đau lòng, hít thở có chút khó khăn, giống như muốn ngay lập tức bóp chết !



      Bản thân phải mềm mỏng, cảm thấy vô cùng khó khăn?



      Tô Thiển nhức đầu, cảm giác như mình trình diễn vở kịch cẩu huyết vậy, cẩu huyết đầy tính bi kịch, mà mình, lại là nữ chính của vở kịch cẩu huyết đó.



      " có thể đừng làm loạn được ? cứ như vậy tin em?" .



      " chỉ tin vào hai mắt của mình!" .



      An Thần cắn chặt răng, hai mắt ánh hồng, sớm với cho cùng người đàn ông khác tiếp xúc, cho cùng người đàn ông khác tiếp xúc, nhất là cái gã họ Vạn đó, lại cố tình nghe, đối với lời của trưng ra bộ dáng mắt mù tai điếc, còn bị người ta bàn tán mập mờ gì đó, hận được phát bóp chết mới hả được hận.



      Tô Thiển cười to hai tiếng đầy châm chọc, trong lòng phức tạp cùng khổ sở thể ra, tay đặt lên ngực, phát hô hấp có chút thông.



      Cầm lấy túi xách của mình, xoay người ra khỏi cửa phòng, từ xa truyền tới câu : "Giữa chúng ta trước hết cứ vậy !" .



      An Thần trong nháy mắt sắc mặt tối sầm lại, đứng ở trước của sổ sát đất, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng kiên quyết rời , trong ánh mắt, nổi lên trận mưa to gió lớn.



      Tô Thiển ra khỏi trang viên, gọi được chiếc xe taxi sau mới mệt mỏi nhắm mắt, hồi tưởng lại khoảng thời gian cùng An Thần ở chung chỗ hơn năm qua, tựa hồ như mấy tháng gần đây cùng chưa từng cãi lộn qua, ngược lại ở khắp nơi cưng chiều , bất kể là ăn mặc , phương diện vật chất cũng chưa từng đối với mình hẹp hòi. Chính là tính khí quá xấu, quá bá đạo.



      Bạn học hâm mộ có thể lấy được người chồng có tiền, có quyền, mà lại là thân soái ca, ở nơi này tấc đất tất vàng, giá cả đắt đỏ, An Thần chính là con rùa vàng chính hiệu.
      wjuliet43 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :