1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà Xã Nghịch Ngợm - Lâm Phỉ (10c+H)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10



      "Cậu cậu gặp lại Hồng Hồng rồi hả ?"

      "Cậu ở đâu gặp cậu ấy vậy? Sao đưa cậu ấy đến đây?"

      "Cậu bọn tớ cũng rất nhớ cậu ấy sao?"

      "Cậu ấy có khỏe ?"

      "Cậu ấy phải làm mẹ rồi chứ?"

      Mọi người liên tiếp nghi vấn, khiến Đường Vi Hoàng choáng váng, nhất là câu hỏi cuối cùng của Quý Ương Tử, khiến da đầu tê dại mảnh.

      "Cậu ấy bây giờ làm quản lý của công ty quảng cáo, cậu ấy cũng rất nhớ chúng ta, gần đây bận rộn dự án quảng cáo, cho nên phải qua bận này mới có thể gặp mặt nhau được." Đường Vi Hoàng hiểu đạo lý thẳng thắn

      được khoan hồng, nhưng thực có can đảm để tình trạng giờ của Hồng Hồng.

      Mấy năm này, mấy người bọn họ hết lời oán giận Hồng Hồng, nếu bọn họ biết Hồng Hồng thay đổi thành người khác, sống cuộc sống của bà mẹ đơn thân, thù mới thêm hận cũ, khẳng định mấy người này làm to chuyện mới lạ.

      " tốt! Vậy『 Nhóm cầu vồng 』chúng ta cuối cùng cũng được đoàn tụ!" Hạng Ưu Lam tiếng lưu loát lão luyện, “Hoàng Hoàng, phải tớ ..., tại sao đàn ông bên cạnh cậu lại gây phiền toái cho chúng ta đây?"

      "Nào có? Ngoại trừ trai ở nước ngoài, còn có ai?" Đường Vi Hoàng nhịn được chột dạ, nghiêng mắt nhìn Tất Hạnh Trừng ngồi bên kia, thấy sắc mặt cũng ngoài ý muốn, vô tội nhún vai, bày tỏ căn bản chữ.

      "Cậu đừng có giả ngu! Chúng tớ biết hết rồi." Ban Ninh Lục khinh thường khoát khoát tay, "Tên đó trước kia hại Trừng Trừng rơi nước mắt nhiều như vậy, tên đàn ông của cậu còn lén đẩy Trừng Trừng vào hố lửa, là muốn đánh người!"

      " ta mới phải là đàn ông của tớ." Đường Vi Hoàng buồn rầu .

      "Lần này chúng ta cũng cần cảm ơn tên Vệ Hoàng Khải, nếu như ta trong tình huống kia, đem trong Trừng Trừng tới chỗ cùng người đàn ông kia, cũng có kết cục hoàn mỹ như tại." Quý Ương Tử câu rất công bằng.

      Tất Hạnh Trừng kinh ngạc ngoài ý muốn, cái kết cục ràng lắm, các ấy từ đâu biết được? Tiểu tử Thủy Tinh Cầu sao?

      "Các cậu. . . . . ."

      "Còn nhớ ngày đó cậu khóc lóc rối rít xuất tại buổi chụp hình, làm mọi người sợ hết hồn, chúng tớ chưa thấy cậu khóc thảm thiết đến vậy bao giờ, nếu phải là cậu ngăn cản, cùng người đàn ông kia có bất cứ quan hệ gì nữa, tớ cùng tiểu Lục sớm tìm tên kia cho trận rồi!" Sau thời gian, bạo hỏa của Hạng Ưu Lam cao hơn bậc.

      "Đúng nha! Chuyện qua mấy ngày mới dám tới kể khổ với chúng tớ, tớ cảnh cáo cậu, nếu như lần này hòa hảo, tiểu tử Nhĩ Đông Thần kia lại bắt nạt cậu, cậu

      nhất định phải cho chúng tớ trước tiên có được ?" Ban Ninh Lục bộ dáng mài dao xoèn xoẹt, vẻ mặt lại hết sức bình tĩnh, mài đao hướng tới , đây là chuyện thường như cơm bữa.

      "Nhưng tớ. . . . . ." Đương hiển nhiên vẫn tình trạng của tình hình.

      "Được rồi! Cậu đừng xấu hổ, chúng tớ cũng xem ảnh chụp của cậu, tạm thời tin tưởng Nhĩ Đông Thần có thành ý với cậu!" đến chỗ này, đánh bậy đánh bạ chuyện cũ, giống như thể có công, Đường Vi Hoàng nghiêm túc suy tính tới có nên cho tên kia ăn viên kẹo hay ?

      "Các cậu. . . . . . xem qua ảnh trong bộ sưu tập mới của Nhĩ Đông Thần rồi hả?" Tất Hạnh Trừng thiếu chút nữa rớt cằm xuống cốc cà phê; vốn muốn nhân dịp buổi gặp mặt hôm nay, thành khai báo chuyện cùng Nhĩ Đông Thần kia, sao tốc độ của họ có thể nhanh tới mức này?

      "Đúng nha! Hôm sau ta cầm hình tới rồi." Đường Vi Hoàng rất nhiệt tình giải thích.

      "Hình gì?" Là hình bọn họ thân thiết, là hình nude của phải ? đúng! Như vậy bọn chị em này phải nổi đóa mới đúng! Tình huống trước mắt ngờ, Tất Hạnh Trừng rối tung lên.

      "Lúc vào cửa cậu thấy sao? Bộ ảnh cầu vồng đó." Nhĩ Đông Thần dụng tâm, giảm bớt chán ghét của Hạng Ưu Lam đối với , "Lúc ta cầm tấm hình tới, là đoán rằng cậu muốn chụp hình nữa, cho nên thay cậu hoàn thành mơ ước." Dứt lời, Hạng Ưu Lam tức giận trợn mắt mà nhìn Đường Vi Hoàng cái, tên kia là từ miệng tên "Vệ Hoàng Khải" ngu xuẩn mới hỏi thăm được nơi này.

      Trong nháy mắt cỗ kích động dấy lên, Tất Hạnh Trừng chạy ra hướng phòng khách, quả nhiên nhìn thấy dải cầu vồng xinh đẹp tường.

      Năm ngoái, mấy người các cùng nhau mua căn phòng này, khu vực đẹp, bố cục rộng rãi, trang trí ưu nhã, trừ đợi Hồng Hồng ở ngoài trở về, trụ sở bí mật của các vẫn thiếu thứ tượng trưng.

      Có mấy lần nhìn thấy cầu vồng, đáng tiếc vừa lúc tay có máy cụ hình, ngờ. . . . . .

      "Cậu còn chưa xem triển lãm của ta ư?" Quý Ương Tử tới bên cạnh từ lúc nào, " xem chút ! Khó được tấm hình nào làm Tiểu Lam cảm động, bỏ qua rất đáng tiếc đó!"

      Tất Hạnh Trừng ngẩn ngơ nhìn bạn tốt, khóe mắt mơ hồ có hơi nước.

      Từ lúc kết thúc chuyến chụp hình kia tới giờ, được ba tuần, trong khoảng thời gian này, đoán rằng còn bận phát triển nghiệp, cho nên có liên lạc với ; kết quả, người đàn ông kia rốt cuộc làm cái quái gì? Tại sao lén lén lút lút làm chuyện khiến người ta muốn khóc?

      vốn nghĩ, giữa bọn họ có lẽ cứ như vậy, khi kết thúc hợp tác, tất cả cũng trở về vạch xuất phát, cho tới khi đề nghị muốn cùng quốc, chừng chỉ là đàn ông hư tình giả ý khi ở giường, dám tin đó là .

      dám nhìn những bức hình chụp, sợ rằng khi nhìn những tấm hình thay chụp, lại nhớ tới lúc cùng chụp hình, qua mỗi câu. . . . . . Nhưng nếu giữa bọn họ dừng lại lúc này, càng nghĩ nhiều phải càng thương tâm, phải sao?

      Nhưng là, lấy chủ đề của ảnh chụp là dâu các quốc gia khác nhau, bọn chị em tốt kia sao lại bị kích động như vậy, tin tưởng tâm thành ý?

      Trừ Cầu vồng ra, người đàn ông kia rốt cuộc còn làm cái gì. . . . . .

      Trung tâm văn nghệ thành phố, thứ mọi người chú ý nhất đó là triển lãm ảnh, ngoài cửa có bức hình rất lớn, người mặc chiếc váy có những rải tua , lôi kéo làn váy, bày ra tư thế nửa ngồi múa ba lê.

      Tất Hạnh Trừng vừa nhìn là biết đó là tư thế dùng cho buổi chụp thử hôm đó, ngờ người kia dùng tấm hình này làm hình cho buổi khai mạc.

      Bức ảnh phóng to như vậy đặt ở đại sảnh, mặc dù cũng liên quan tới chủ đề dâu, trong khắp hành lang còn liên tiếp mấy bức hình nữa, khiến người tham quan thấy hoa mắt chóng mặt.

      Dựa vào quốc gia bất đồng, tạo hình của dâu cũng khác nhau, phong cách cũng khác xa, lấy độ nét cường điều từng khung cảnh, cảnh đẹp của từng thành phố, hoặc là đại diện hoạt động cùng nhau ăn uống.

      Khi vào trung tâm, tư thái của dâu cũng được thiết kế đặc biệt, cường điều các chi tiết áo cưới của các quốc gia, khó để nhìn ra dụng tâm của người chuẩn bị.

      Mấy hành lang phía cuối cũng có khoảng trời riêng, nội sảnh được thiết kế thành hình tròn, bên ngoài phòng còn có tấm hình hôm qua nhìn thấy, nhưng mà tấm hình cầu vống trước mắt này, giống như vừa được lấy cách nào đó để ra.

      Bên dưới tấm hình cầu vồng còn có giới thiết vắn tắt, hình như là biểu thị suy nghĩ của người chụp, Tất Hạnh Trừng đọc kĩ từng chữ, trái tim lại càng kích động.

      Những năm này, tôi qua rất nhiều quốc gia, hoặc là vì công việc, hoặc là để giải sầu, chút dừng chút, chụp qua rất nhiều hình.

      Ngày nào đó tôi sửa soạn lại những dấu chân kia, lơ đãng phát tôi vẫn chấp nhất tìm.

      Cam, vì cái gì mà từ lúc bắt đầu có hảo cảm với màu này?

      Vì sao mỗi chỗ chụp hình, đều có kỷ lục "Cam" ?

      Chỉ là trùng hợp sao? Tôi tự hỏi.

      Tôi muốn dải cầu vồng. . . . . . , hoặc là nên trong tất cả các màu sắc, tôi rất thích màu cam này.

      Kết hợp giữa mà đỏ nhiệt tình với màu vàng ấm áp nhu tình, "Cam" cái này màu sắc quả rất kì diệu.

      Lòng tham, tôi thừa nhận mình càng ngày càng tham lam, cảm giác lục lọi màu cam còn có tiếc nuối, trái tim giống như thiếu góc đủ đầy đủ.

      Gần như cố chấp, chỉ vì biết “Cam” hoàn mỹ nhất, thể để ý tới màu sắc khác.

      Tôi có thể còn có cơ hội hay , đem màu sắc đánh mất từ bàn tay tôi tìm về?

      Tất Hạnh Trừng cảm giác tìm mình sôi trào, phút chốc bước vào nội sảnh hình tròn kia, nước mắt của cuối cùng nhịn được mà tràn mi.

      Tấm ảnh đầu tiên bên phải, là tấm nhìn thấy trong bóp da của Nhĩ Đông Thần. . . . . . đúng, tấm hình trong bóp da của là tấm đổi máy ảnh với người khác, tấm này là chụp người mới ở bên đó.

      Người kia rốt cuộc còn chụp bao nhiêu hình của ?

      Nhìn hàng chữ bên dưới tấm hình, đôi mắt càng ướt hơn, khóe miệng cũng bất giác nhếch lên. . . . . .

      By Nhĩ Đông Thần, lần đầu chụp được "Màu cam" rực rỡ.

      Kế tiếp là tấm hình ở Luân Đôn quốc, chiếc bàn cũ kĩ, máy thu thanh cổ, bên cạnh còn bày rất nhiều bức thư, tờ giấy là chiếc bút máy có viền cam ánh lên.

      Sau đó là ở Disney nước Mỹ, bóng lưng của bé, đầu nó có chiếc nơ con bướm đẹp, là màu cam .

      Tấm hình bên cạnh là mặc kimono đứng bên cậu bé, cậu nhóc cầm chiếc quạt giấy mùa hè, tay cầm trái bóng màu cam.

      Kế tiếp là tấm hình ở quán trà Hồng Kông, ràng bên tấm khăn trải bàn màu cam có chén canh xíu mại.

      Còn có tấm hình chụp trời chiều ở Canada, ánh sáng màu cam chiếu theo từng tia xuống mặt đất.

      Xe thể thao màu cam, biển hoa màu cam, cáp treo màu cam, lửa khói màu cam, mũ chú hề màu cam. . . . . .

      Rực rỡ muôn màu cam, dùng các loại ống kính cùng thủ pháp chụp khác nhau.

      tới chỗ khác, người mẫu mặc áo sướn xám màu đen, chiếc khăn tay thêu hoa cũng màu cam. . . . . .

      By Nhĩ Đông Thần, cuối cùng cũng có cơ hội chụp những thứ xinh đẹp nhất, màu cam của tôi tâm ý của tôi.

      Chính cũng lưu ý đến kia màu sắc của khăn tay ngày đó, chỉ là coi như chú ý tới, khi xong cũng để trong lòng !

      Kẻ ngốc kia. . . . . . Tại sao chưa từng cho biết? Là cố ý muốn cho cảm động chết sao?

      Cách đó xa những tân khách tới xem triển lãm lén lút nhìn về phía bàn luận, hình như là nhận ra , Tất Hạnh Trừng mặc kệ xôn xao, để ý cảm động, vội vàng khỏi trường.

      Muốn chạy nơi nào? Đó đâu cần phải , đương nhiên là muốn tìm tên đầu sỏ hại thương tâm cảm động đến chết chứ sao!

      Sau khi lên taxi, Tất Hạnh Trừng giơ điện thoại lên tìm người, chỉ là giọng trực tiếp chuyển tới hộp thư, thử vận may chút tới công ty của Nhĩ Đông Thần, kết quả còn chụp hụt.

      Nhưng lúc đến văn phòng làm việc của , các nhân viên của nhìn sang tin tức phỏng vấn buổi sáng của ông chủ.

      Ánh mắt sắc bén, lỗ mũi bén nhạy ký giả dĩ nhiên sớm ngửi ra mùi vị gì đó đúng, nội dung phỏng vấn phần lớn xoay quanh ảnh chụp và người mẫu.

      Nhĩ Đông Thần cũng rất hay, nhàn nhạt mỉm cười trả lời: "Những tấm hình tôi chụp là câu trả lời tốt nhất."

      Có trả lời cũng bằng , nhưng rất có gian tưởng tượng ra đáp án; nhân viên hiểu cá tính của ông chủ mình, mọi người hưng phấn đến thét chói tai.

      Ông chủ , vậy lần sau cầm máy ảnh chụp hình có thẩy thay đổi hình tượng nhân tính hóa ?

      Khi bọn phát Tất Hạnh Trừng yên lặng đứng ở cửa xem tin tức, bọn họ dường như muốn nổi điên nhảy dựng lên, toàn bộ gọi là "Bà chủ tương lai", hại lúng túng muốn đào cái lỗ để chui xuống.

      Nhắm mắt hỏi thăm bọn họ hành trình của Nhĩ Đông Thần, nhưng có ai biết, cuối cùng chỉ có ấn tượng với căn phòng như phòng bếp nhà , nhà .

      Vận khí tệ, chuẩn bị nhấn chuông cửa, Nhĩ Đông Thần đúng lúc trở về, vừa nhìn thấy , hốc mắt lại khỏi tự chủ nóng lên.

      Nhĩ Đông Thần rất kinh ngạc khi nhìn thấy trước cửa nhà, vừa mừng vừa sợ, lời nào kéo lên xe, lái thẳng vào cửa lớn.

      "Tại sao em lại tới?"

      "Bởi vì tắt điện thoại, cho nên em. . . . . ."

      "Đó! Điện thoại di động hết pin rồi." Hai ngày nay lịch trình phỏng vấn của hơi đầy, mới rãnh chú ý tới điện thoại di động.

      "Vậy sao! Em tới công ty tìm , cũng ở đó."

      chạy tới công ty tìm , cuối cùng còn chạy tới nhà ? "Xảy ra có chuyện gì, sao lại tìm gấp vậy?"

      "Ách. . . . . ." Nên thành biết nên thế nào? Sau khi nhìn ảnh chụp, lập tức muốn gặp , hơn nữa lập tức...

      Nhĩ Đông Thần nhìn lúc, khóe miệng nở nụ cười nhạt, "Là bởi vì nghĩ tới sao?"

      Khuôn mặt Tất Hạnh Trừng đỏ lên, nhưng cách nào phản bác.

      "Hành lý của em đâu?"

      "Hành lý?"

      "Em cùng tới Quốc chứ?" muốn miễn cưỡng , nhưng giờ ôm mong đợi rất lớn.

      Đúng vậy, qua muốn quốc!"Nếu như mà em giữ lại, có nguyện ý buông tha kế hoạch Quốc ?"

      Nghe giọng điệu của , giống như có hiểu lầm gì đó rất lớn, an ủi câu, Nhĩ Đông Thần biến sắc, "Sao đột nhiên như vậy?"

      " biết đấy!" nhất thời thể được, đặc biệt thời điểm biểu đạt tình cảm.

      " biết!"

      Tất Hạnh Trừng cắn môi bực dọc nhìn , " rốt cuộc muốn em như thế nào?"

      " ." cũng rất dứt khoát.

      bây giờ ăn hết sạch rồi ! Khuôn mặt Tất Hạnh Trừng đỏ lên, biết là tức giận hay là xấu hổ.

      Dù sao năm đó là tỏ tình trước, lần này đổi lại là cũng coi như công bằng, hơn nữa vẫn tin , cho đến vừa rồi mới biết len lén chăm sóc,

      lui nhường bước cũng quá đáng ! Tất Hạnh Trừng liều chết khuyên mình ở trong lòng là nên thẹn thùng.

      "Chính là em hi vọng !"

      "Tại sao?"

      Cái người này được tiện nghi còn ra mặt! Tất Hạnh Trừng cố gắng hít sâu hơi, "Bởi vì em muốn cùng ở chung chỗ!"

      "Em hung dữ làm gì? Lần đầu nghe người ta tỏ tình như thế ." Nhĩ Đông Thần buồn cười, "Em xem triển lãm ảnh sao?"

      Hai gò má nóng đến phát lửa ra rồi, rất tình nguyện gật đầu.

      "Rất cảm động đúng ?"

      "Có phải cố ý thiết kế ?"

      "Dù là cố ý, cũng phải rất dụng tâm thiết kế, em cảm nhận được sao?" ngồi xuống bên người , thích giữ khoảng cách với như vậy.

      "Chính là cảm thấy, em mới vội vã tìm ! Nếu cho rằng em ăn no quá rảnh rỗi sao?" tức giận oán trách.

      Cười ngắm khuôn mặt đỏ ửng của , Nhĩ Đông Thần cố nén kích động, "Em thẳng thắn , ra em vẫn chưa quên tình cảm đối với , đúng ?"

      Sao lại có người da mặt dày như vậy hỏi vấn đề đó mặt còn bày ra nụ cười thân thiết dịu dàng? Tất Hạnh Trừng định quay đầu nhìn , "Đúng rồi, đúng rồi!"

      Thái độ qua loa của khiến rất bất mãn, xoay đầu lại, ép nhìn thẳng đôi mắt , " biết muốn em thừa nhận quên có chút khiến người khác khó chịu, nếu như vậy, em đem trách nhiệm giao cho , ở trong lòng em cũng có thể."

      Còn phải làm cho người ta thẹn thùng như vậy? Được voi đòi tiên!" câu , em rốt cuộc muốn lưu lại hay . . . . . . Vì ."

      là người có tính cố chấp! Chỉ là cuối ba chữ cuối cùng coi như tạm được, ngón tay Nhĩ Đông Thần nhàng vuốt lên đôi môi mềm mại của .

      " xin lỗi, kế hoạch định sẵn thể nào thay đổi được."

      ". . . . . ." tức giận suy nghĩ muốn cắn đứt ngón tay ! Mặc dù phải giữ lại bằng cách ghê tởm, nhưng cũng là thành ý, dám đùa bỡn ?

      Đây là dự kiến hoàn hảo của Nhĩ Đông Thần có từ trước, nhanh chóng rút ngón tay lại, dùng hai tay bưng lấy mặt , vô cùng nghiêm túc: "Nếu như em ngại tháng diễn giảng lưu động quá lâu, có thể cùng , ngay cả vé máy bay của em cũng chuẩn bị xong rồi."

      ", hai tháng?" Tất Hạnh Trừng ngây người như phỗng, "Sao lại biến thành tháng?"

      "Vốn chính là tháng." đó là chuyện đương nhiên.

      "Nhưng, nhưng ngày đó muốn định cư ở quốc, trở lại Đài Loan mà!"

      "Nào có? Là em hiểu lầm a!" Bộ dáng nghẹn họng nhìn trân chối đáng , ăn trộm hương cái đáng tiếc.

      " ràng, ràng. . . . . ." còn hết câu, hôn trộm cái, Tất Hạnh Trừng còn mạch lạc nữa.

      giống như chưa từng muốn định cư ở nước ngoài, là khiến kiên nhẫn có hạn, với thông điệp cuối cùng, đột nhiên cảm thấy mình có phần quá ngu xuẩn!

      " đều biết có phải em rất sợ mất , thành , em có phải rất sợ mất hay ?"

      " , , chết cũng muốn !"

      "Em như vậy, biết đáp án."

      " đừng suy nghĩ lung tung, chuyện phải như nghĩ."

      "Nếu như với em nghĩ giống nhau, sao em lại biết suy nghĩ cái gì? Em cũng đừng mạnh miệng!" bên cười giống như con mèo trộm được thịt .

      bên mặt đỏ như con cua chín, hoàn toàn phản bác được.

      Được rồi! Người đàn ông này là biết cách nắm bắt thời cơ, chỉ kém bước cuối cùng, là được giúp đỡ, nuối tiếc hạnh phúc !

      "Em nào có mạnh miệng? là em nhìn người em đến điên cuồng, mới cùng tranh luận!"

      Nhìn! chính là lo lắng lại , ra tay trước chiếm được lợi thế gặm miệng của , còn nữa, còn có. . . . . .

      Trời ạ! Sao có ai tin tưởng vậy!

      Kết thúc




      Thanh Bạch hồ, sau buổi trưa, sau hồi phong ba bão táp cuối cùng cũng thấy được đôi nam nữ sáng sủa.

      Nhĩ Đông Thần tay điều chỉnh độ nét, tay nhấn play, nhiệt tình kỷ lục du lịch.

      Tất Hạnh Trừng tay chống cằm, tay nhấn con chuột, tập trung tinh thần tìm kiếm khác biệt của hai đồ án màn hình, căn bản mặc kệ .

      Nếu như là chụp cảnh vật, chụp người đường, rất có hứng thú cầm máy ảnh lần nữa, nhưng khó có thể buông công việc xuống mà du lịch, ống kính của người đàn ông kia vẫn kiên trì lấy làm nhân vật chính, hoài nghi chụp đến nghiện rồi.

      Màn hình bỗng lóe lên màu quýt chín, vốn định gọi cho biết có người tìm, nhìn thấy tên của đối phương lại chần chờ.

      Khải Tường? Thấy tên này quen thuộc, Tất Hạnh Trừng suy nghĩ chút, mới nhớ tới là phó xã trưởng lúc đầu của xã đoàn Khải Tường, nhớ ra trong kế hoạch ngây thơ của mấy nam sinh cũng có người này.

      "Này! Có người tên là Khải Tường gửi MSN cho ." Nếu quyết định cùng Nhĩ Đông Thần làm lại lần nữa, những chuyện ngày trước nên quên , mặc dù thỉnh thoảng có nhớ tới, trong lòng vẫn rất khó chịu.

      "Giúp hỏi xem cậu ta muốn làm gì!" thích bộ dáng ngồi bên hồ bơi gõ máy tính, lát cau mày trầm tư, lát lại nở nụ cười.

      Cũng biết có cái gì vui , ảnh hưởng tới lúc tập trung chụp hình được, Tất Hạnh Trừng bất giác cười khẽ.

      Phụng mệnh mở cửa sổ, ngoan ngoãn tuân theo chỉ thị, hưởng ứng Nhĩ Đông Thần, chút xíu mọn của phụ nữ cho phép , người trước kia có tội cũng phải là mà.

      "Xảy ra chuyện gì?" hỏi.

      " có, tò mò cậu rốt cuộc giải quyết người phụ nữ đó chưa?"

      Mi tâm Tất Hạnh Trừng nhíu lại, phục hồi tinh thần mới phát đánh ra câu, "Mắc mớ gì tới cậu?"

      làm cho người ta tò mò, làm cho người ta khỏi suy nghĩ hiếu kì. . . . . phải lại bị Nhĩ Đông Thần đùa bỡn chứ?

      "Làm gì như vậy? Tớ cũng là quan tâm cậu mà!"

      Dường như tất cả đều là hình động (animation) chữ viết cùng đống đồ thích, Tất Hạnh Trừng thấy mắt mình hoa hết lên rồi, vẫn còn suy tính có nên muốn hay tùy ta, màn lại xuất liên tiếp hình động (animation) chữ viết thêm đồ thích, thiếu chút nữa phát điên.

      " nghĩ tới thế giới như thế, lại để cho cậu gặp lại người phụ nữ kia, chỉ là từ lúc cái hợp đồng chụp ảnh kia, hai người gặp lại hẳn ngoài ý muốn ; ra tớ cùng Hanh, Xương hai em vẫn muốn lời xin lỗi với cậu, nếu như sớm biết cậu lòng với người kia, chúng tớ đem chuyện lúc cậu chưa tắt Skipe ra đùa giỡn."

      "Mấy người chúng tớ tốt lắm, nếu như hai người có cơ hội nối lại tình xưa, hoặc là vào lễ đường gì đó, tài xế, phù rể, làm việc vặt toàn bộ giao cho chúng tớ, cần bao tiền lì xì! Thuần túy là nghĩa khí."

      "Đúng rồi! Các cậu tiến triển tới đâu rồi? Tớ thề, tuyệt đối phải bát quái, là quan tâm, là quan tâm! em họ Chanh đó biến mất hoàn toàn, mấy lần giới thiệu bạn cho cậu cũng lén lút, còn chưa có chính thức bắt đầu cậu dừng rồi, tớ đoán là cậu chỉ vô tâm, thời gian đó cũng chụp xong."

      Nhìn đến đây, khuôn mặt nhắn vo thành nắm, là "Tất Hạnh Trừng", phải" em họ Chanh" á!

      "Cậu tương tư ấy thành cuồng rồi, có cơ hội thân mật, theo lý thuyết phải đại khai sát giới mới đúng, nếu như ngay cả ấy cũng gợi ra dục vọng của cậu, vậy hỏng bét! Đúng rồi, quá lâu có mở máy, cậu có vấn đề gì à? Người em tớ tính thay cậu lên núi xuống biển, khắp nơi tìm danh y, cậu đừng cho tớ biết, cùng nhau lâu rồi, các cậu mới chỉ dừng ở bước dắt tay thôi nha!"

      Khải Tường ba câu dời nổi chuyện phòng the, đầu Tất Hạnh Trừng toàn vạch đen, chỉ là khối đá đè nặng trong tim, cuối cùng cũng được thả lỏng.

      ra coi như nghe qua Nhĩ Đông Thần giải thích, cũng rất khó bỏ qua vướng mắc vụ Skipe đó, hôm nay sau khi xác định mọi việc đều là ngoài ý muốn lần nữa, mới thực xé tan màn đêm để nhìn ánh sáng.

      ngờ tới người đàn ông kia cũng có thời điểm cậy mạnh chịu thua, trước còn cố ý hỏi "Em cứ " .

      Nhớ tới lúc ấy sắc mặt của ai bì nổi, cảm thấy buồn cười, ra là chỉ sâu sắc, lại có chỗ lại " được"!

      Mới mặc kệ màn hình Khải Tường hỏi tới "Tại sao lời nào", mở lại cửa sổ khác tiếp tục chơi trò chơi, mặt có che giấu được hạnh phúc ngọt ngào.

      Nhĩ Đông Thần bên ngoài, thấy ha ha cười trộm sau đó tâm tình trông tốt, vẫn còn rất hưng phấn mãnh liệt nhấn nút play.

      Rất lâu có thấy cười đến xán lạn như thế, Nhĩ Đông Thần tò mò Khải Tường làm sao chọc cho vui vẻ đến thế, thừa dịp đổi ống kính, thuận tiện tới liếc trộm máy vi tính, lại chỉ nhìn thấy máy tính hình ảnh của trò chơi.

      "Khải Tường vừa mới cái gì vậy?"

      " có gì a!" có chút ngượng ngùng mở miệng hỏi, cũng ngượng ngùng trả lời, cứ tiếp tục giả vờ biết a!

      "Vậy em cười cái gì?"

      "Làm gì! phải thích em cười sao?" Người này đúng là khó phục vụ!

      "Dĩ nhiên phải, chỉ thích em vì người đàn ông khác mà cười."

      giọng lầu bầu nhưng thoát khỏi lỗ tai Tất Hạnh Trừng, nghĩ, phải thu hồi lời khi nãy khó phục vụ, người này có lúc rất trẻ con, ví dụ như, lúc ghen tị.

      "Em mới có vì người đàn ông khác mà cười! Em suy nghĩ, lần này chúng ta tới Thanh Bạch hồ có thể gặp nhiều cầu vồng hay ?"

      "Cầu vồng? phải chụp cho em rồi sao?" ra ngại kỹ thuật tốt?

      "Chúng ta cùng nhau chứng kiến cầu vồng, ý nghĩa giống nhau nha!" cười ngọt ngào.

      Nhĩ Đông Thần ngẩng đầu nhìn lên bầu trời vạn dặm có bóng mây, "Nhưng nhìn thời tiết này, xem ra mấy ngày tới cũng mưa nổi !"

      " phải , ngày nào đó, nhất định đưa em tới chỗ có cầu vồng đẹp nhất sao?"

      "Em còn nhớ sao?" Khóe miệng cười ngọt ngào luôn dễ dàng vào tâm , Nhĩ Đông Thần nhàng ấn xuống cái hôn, "Được rồi! Ngày mai tìm phòng gần đây, cùng em ngày ngày chờ cầu vồng."

      Nhìn bộ dáng quân tử liều mình của , Tất Hạnh Trừng khỏi buột miệng cười, "Ngu ngốc!"

      "Là nghiêm túc, em só tin tưởng ?" Nhĩ Đông Thần lời thề son sắt, tình này ý nọ, trời đất chứng giám, cam kết lòng muốn cùng chờ cầu vồng.

      Tất Hạnh Trừng nở nụ cười rạng rỡ, chủ động ôm cổ dâng lên nụ hôn nhu tình mật ý.

      sớm tìm được dải cầu vồng đẹp nhất rồi. . . . . .

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :