1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà xã mua được - Nại Lương Ngư (Full +eBook Full Ngọa Truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11. Thường ngày.

      Editor: Linh

      Sau hơn nửa tháng, Chiêu Đệ hoàn toàn dựa theo thời gian nghỉ ngơi ban đầu của Tiểu Trí để sắp xếp sinh hoạt của bản thân. Vốn còn muốn giúp mọi người nấu cơm, quét dọn vệ sinh, nhưng chưa đợi động tay, bị Hạ Cầm ngăn cản. đây đều là công việc của thím Phúc, nếu giành làm tất cả, phải là để thím Phúc mất việc làm sao? nghĩ lại thấy quả đúng như vậy, mỗi gia đình đều có hình thức ở chung cố định, giống như nhà , ba chủ yếu phụ trách công việc ngoài đồng, chủ yếu phụ trách chăn nuôi gà vịt trong nhà, khi ba bận làm nổi cũng giúp đỡ chút, mẹ nhận chút việc thủ công nhàng về nhà làm, em trai học lúc rảnh rỗi cũng giúp chút. Mỗi người đều có việc mà bản thân mình nên làm, mới đến, vừa đến quấy rầy tiết tấu cuộc sống của người khác, tốt lắm.

      Vì thế, dùng tất cả tinh lực và thời gian lên người Tiểu Trí, chậm rãi suy xét thói quen sinh hoạt của , dù là mỗi ngày có thể cùng tán gẫu nhiều hơn câu, hiểu biết hơn chút về thế giới nội tâm của , bọn họ cảm thấy rất phong phú. Mà Trần Chung bởi vì bận rộn nghiệp vụ của công ty, cơ bản đều là sớm về muộn. Hạ Cầm trước kia luôn luôn buộc Tiểu Trí vào bên người, buông tha cho công việc và sở thích của bản thân, sau khi Chiêu Đệ tiếp nhận chăm sóc Tiểu Trí, cũng chầm chậm tìm về sinh hoạt cá nhân của mình.

      Vào buổi tối, khi mọi người trước sau như ngồi vây quanh bàn cơm ăn cơm tối xong, Trần Chung cũng lập tức tiến vào thư phòng làm việc như mọi người, mà là nhìn thoáng qua Chiêu Đệ kéo theo Tiểu Trí giúp thím Phúc thu thập bát đũa.

      “Chiêu Đệ, Tiểu Trí, hai đứa theo ta cùng nhau đến phòng khách ngồi lát, tối hôm nay, việc thu thập này để thím Phúc và mẹ hai đứa đến làm .” xong lời này, Trần Chung liền dẫn đầu tới sofa ở phòng khách ngồi xuống, còn hướng về phía hai người vẫn đứng bên cạnh bàn ăn vẫy vẫy tay.

      Chiêu Đệ thấy biểu cảm của Trần Chung giống như có chuyện muốn , cũng lại kéo dài thời gian, đưa tay lấy bát và đũa tay Tiểu Trí hợp nhất với bát đũa tay mình, giao cho Hạ Cầm ở bên cạnh, “Mẹ, cái này liền phiền toái người, con và Tiểu Trí qua trước.”

      “Mau , đứa này, đến đây lâu như vậy rồi, còn khách khí như vậy.” Hạ Cầm cười hề hề nhận lấy bát đua, đều mẹ chồng con dâu trời sinh là kẻ địch, nhưng bà và Chiêu Đệ càng lúc càng giống như đôi mẹ con. Trước đứa này có bao nhiêu hiểu chuyện và săn sóc, chỉ từ sau khi con bé đến đây, biểu của Tiểu Trí càng ngày càng tốt, rất khó để bà thích con bé.

      Chiêu Đệ kéo tay Tiểu Trí đến sofa ngồi xuống, ngồi ngay ngắn chờ Trần Chung lên tiếng, lại chỉ thấy ông lấy ra cái di động, sau khi cấp tốc nhập chuỗi dãy số liền đưa di động cho , ý bảo đưa lên bên tai.

      Chiêu Đệ chân tướng dựa theo chỉ thị của ông đặt điện thoại di động lên bên tai, vừa mới buông ra, chợt nghe thấy giọng quen thuộc. Ngay trong nháy mắt này, hốc mắt liền đỏ lên, nước mắt cũng chịu khống chế bắt đầu rơi xuống. Bộ dáng này của , trực tiếp làm Tiểu Trí ngồi ở bên cạnh nhìn chân tay luống cuống. Sau hồi hoảng loạn, mới giơ tay lên, nhàng giúp lau nước mắt mặt.

      “Em sao, còn nhớ lúc trước Chiêu Đệ với ? Có đôi khi khóc là vì vui mừng.” Nhìn thấy Tiểu Trí vẻ mặt lo lắng, Chiêu Đệ vội vàng che loa điện thoại, giọng với câu như vậy.

      “Tiểu Trí, qua đây, Chiêu Đệ muốn cùng ba mẹ chuyện điện thoại, con đừng quấy rầy con bé, qua bên đây với ba.” Trần Chung hiểu bây giờ còn chưa đến lúc để ba mẹ Chiêu Đệ biết Tiểu Trí, vạn nhất trong lúc chuyện, Tiểu trí phát ra thanh gì, khiến bọn họ hoài nghi tốt lắm.

      Tiểu Trí rối rắm hết nhìn Trần Chung lại nhìn Chiêu Đệ, thẳng đến khi Chiêu Đệ ngừng rơi nước mắt, lần nữa nở nụ cười, thế này mới đứng dậy đến bên cạnh Trần Chung. Yên tĩnh ngồi chỗ đó, nhưng vẫn thường xuyên nhìn về phía Chiêu Đệ, ràng vừa rồi Chiêu Đệ đột nhiên rơi nước mắt dọa đến rồi.

      “Ba, con là Chiêu Đệ.” Nghe được giọng đầu kia luôn hỏi ai đấy, mắt thấy sắp nghĩ là tiếng động mag cúp điện thoại, vội vàng lên tiếng.

      “Chiêu Đệ à, con rốt cuộc cũng gọi điện thoại về, hơn nửa tháng này làm ba và mẹ con lo lắng muốn chết.” Tuy rằng lúc trước Chiêu Đệ cũng gọi điện thoại về báo bình an, nhưng lúc đó trong nhà còn chưa lắp điện thoại, lúc gọi cho Lý Tư, bọn họ cũng ở đấy. Cho nên mỗi lần đều chỉ có thể nghe Lý Tư thuật lại biết rất tốt, phải là Lý Tư chưa từng đề nghị giúp bọn họ gọi lại, nhưng ông lại lo lắng Chiêu Đệ vừa đến nơi xa lạ, có rất nhiều chuyện muốn làm, sợ quấy rầy đến . Hơn nữa ở thung lũng tín hiệu tố lắm, gọi cuộc điện thoại cũng tốn rất nhiều phí, cho nên cũng đồng ý, chỉ chờ lần sau gọi đến.

      “Ba, con ở đây tất cả đều tốt lắm, ba đừng lo lắng, đây là số điện thoại của nhà à? Trong nhà lắp điện thoại khi nào vậy?” Sau khi tâm tình bình tĩnh trở lại, liền đoán được đại khái chân tướng việc. Nhớ lại đường đến thành phố W, Trần Chung từng đáp ứng , qua thời gian nữa giúp nhà bọn họ lắp điện thoại, lúc đó còn tưởng rằng phải qua thời gian rất dài nữa. Thung lũng họ Mã bao bọc bốn phía là núi, kéo dây điện thoại đến nơi đó nghĩ cũng biết là chuyện dễ dàng gì, hơn nữa ít người lắp điện thoại, người của cục điện báo cũng thích đến đó lắp.

      “Là điện thoại trong nhà, về sau con gọi điện về cũng tiện, đỡ phải vì tín hiệu ở trong núi tốt, gọi đến điện thoại của quản lí Lý mà gọi thông. Về sau ông chủ Trần muốn liên lạc với quản lí Lý cũng bảo ông ấy gọi số này, điện thoại cố định nghe hơn. Bây giờ qurn lí Lý ba bữa đều ăn cơm ở nhà chúng ta, gọi điện vào lúc ăn cơm nhất định tìm được cậu ấy, nếu nữa , để mẹ con nhận điện thoại chạy gọi cậu ấy cũng được, nhà máy cách nhà chúng ta cũng gần.” Vừa đến chuyện điện thoại, ông Lâm liền giao đãi tràng dài, giao đãi này cũng đều là chuyện của người khác. Chủ yếu vẫn là vì lắp điện thoại, bên trong Trần Chung góp sức rất lớn. Hơn nữa tiền điện thoại hàng tháng, Lý Tư Trần Chung đều giao trách nhiệm cho nhà máy, lắp điện thoại cố định này, cũng là vì nhà máy liên hệ với nơi khác. ra trong lòng ông rất ràng, nhà máy cách nhà bọn họ gần như vậy, muốn liên lạc với ông tùy tiện vài bước là đến, căn bản cần lắp điện thoại, còn phải là giúp bọn họ tiết kiệm chút phí dụng, chu cấp Diệu Tổ ăn học.

      Nhiều lần ông cứng rắn nhét cho Lý Tư, cũng chưa nhét thành công, cuối cùng cũng chỉ có thể nhận lấy ý tốt của Trần Chung. Chính là trong lòng cũng coi cái điện thoại này thành tài sản chung của nhà máy, tùy tiện gọi điện thoại cho người ngoài. Ông nghe điện thoại cố định này nghe đều là miễn phí, về sau vẫn là để Chiêu Đệ gọi điện về nhà, như vậy cũng có thể giúp nhà máy tiết kiệm ít tiền.

      “Dạ, con biết, ba, thân thể ba và mẹ vẫn khỏe chứ? Em trai chăm chỉ học ?” Nghe xong ông Lâm giao đãi, Chiêu Đệ liền vội vàng truy hỏi tình huống của người nhà.

      “Tốt, đều tốt, ba bây giờ mỗi ngày chỉ ở trong xưởng chờ người trong thôn giao hàng đến tận nơi, chờ thu đủ rồi lại đặt vào kho hàng. Thoải mái hơn nhiều so với trước kia ra đồng làm việc, lúc rảnh rỗi còn có thể trông nom được mấy mẫu đất trong nhà. Khoảng thời gian trước, ông chủ Trần nhờ người mang cho mẹ con ít thuốc, mẹ con ăn nên bây giờ thân thể cũng tốt hơn rất nhiều. Ban đầu Diệu Tổ chịu đến trường là do sợ trong nhà có tiền, bây giờ biết tình huống trong nhà tốt hơn cũng náo loạn, mỗi ngày buổi tối đều học bài đến muộn, là muốn bổ sung kiến thời thời gian trước bỏ qua.” Vừa đến tình hình tại trong nhà, ông Lâm vui vẻ vô cùng, nhiều năm chịu khổ, nửa tháng này cuối cùng cũng khiến ông có hi vọng, cảm thấy ngày trôi qua có tư vị.

      “Chiêu Đệ à, con ở thành phố W thế nào, công việc có vừa ý ? Ba nghe quản lí Lý bây giờ con làm ở công ty của ông chủ Trần, cuộc sống trong thành có quen ?” xong tình hình trong nhà, ông Lâm nhanh chóng hỏi Chiêu Đệ thích ứng thế nào? Ông biết dựa vào Trần Chung làm người, khẳng định làm khó con mình, nhưng nông thôn chưa từng xa nhà mình ở thành phố xa lạ làm việc, làm ba thế nào cũng khó có thể yên lòng.

      “Con cũng đều tốt lắm, ba...” Chiêu Đệ muốn ba mẹ đối con tốt lắm, trong giây lát ý thức được ba mình còn chưa biết chuyện, vội vàng dừng câu chuyện, lời muốn quẹo quanh vòng dưới yết hầu mới ra khỏi miệng. “Ba, chú Trần rất chiếu cố con, dì Trần cũng coi con như con ruột đối đãi, ba và mẹ cần lo lắng. Con ở bên cạnh hai người, hai người nhất định phải tự mình giữ gìn sức khỏe, cũng khuyên nhủ Diệu Tổ, cần liều mạng như vậy, mỗi đêm đều ngủ muộn vậy cẩn thận đừng để ảnh hưởng đến sức khỏe.”

      “Biết, Chiêu Đệ à, con mình ở bên ngoài cẩn thận, mua nhiều đồ ăn dinh dưỡng, tự nuôi mình trắng trẻo mập mạp, chờ con trở về, ba giúp con tìm đối tượng.” Nghe được con dặn, ông Lâm cảm thấy mắt có chút cay. Đứa con này, ông thiếu con bé nhiều lắm, bây giờ điều kiện trong nhà cũng chậm rãi tốt lên, ông nhất định phải dùng hai tay của mình giúp con kiếm được phần đồ cưới vẻ vang.

      Nghe như thế, Chiêu Đệ theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Trí yên tĩnh ngồi bên cạnh Trần Chung, lại vừa vặn cùng ánh mắt lén nhìn của chạm vào nhau, tâm tình vốn vì giấu giếm hôn mà áy náy thôi dưới ánh mắt hồn nhiên lo lắng của Tiểu Trí mà chậm rãi bình tĩnh lại. ⊙〇◦

      “Ba, mẹ có ở đấy ? Con rất lâu rồi nghe thấy giọng của mẹ.” Vì phòng ngừa ba mình tiếp tục xoay quanh vấn đề này, nương theo câu hỏi này dấu vết sang chuyện khác.

      “Con quên rồi à, hôm nay là ngày trấn họp chợ, mẹ con trấn mua này nọ. Hôm qua nhà máy phát tiền trợ cấp thời tiết, làm mẹ con vui hỏng rồi, bây giờ nhà máy còn chưa chính thức bắt đầu làm việc, ba cũng được coi là nhân viên chính thức. Hôm qua lúc quản lý Lý đưa tiền cho ba, là nhà máy bên ngoài đều là quy củ này, cho nên ba cũng nhận. Đúng rồi, Chiêu Đệ, con nhận được tiền trợ cấp ? Nhà máy trong thành phố đều tốt như vậy, mùa hè còn phát tiền trợ cấp thời tiết nóng?” Bây giờ ông Lâm vẫn cảm thấy chuyện này , nào có nhà máy nào có phúc lợi tốt như vậy.

      “Dạ, đều phát,” Chiêu Đệ giương mắt cảm kích nhìn Trần Chung vẻ mặt mỉm cười gọt táo cho Tiểu Trí. cần hỏi cũng biết đây là Trần Chung cố ý tìm danh mục cho ba tiền, tuy rằng làm công trong nhà máy, nhưng khoảng thời gian này mỗi ngày đều xem tin tức xã hội, dù ít dù nhiều cũng hiểu biết tình hình bên ngoài. Đừng nhà máy phát hơn ba ngàn tiền trợ cấp thời tiết, cho dù là ít xí nghiệp quốc doanh lớn cũng có khả năng phát nhiều tiền trợ cấp như vậy cho công nhân phổ thông. Mà chuyện này, nếu phải hôm nay ba ngẫu nhiên nhắc tới, biết, đây nhất định là sợ trong lòng có gánh nặng nên thôi.

      “Trách được tất cả mọi người đều muốn chạy ra ngoài làm công, hóa ra trong thành có thể kiếm được nhiều tiền như vậy. Tiền trợ cấp này còn nhiều hơn so với sáng sớm ra đồng sờ soạng bận rộn năm. Sáng sớm hôm nay mẹ con lấy 500 đồng trấn , là mua cho mọi người trong nhà mỗi người cái áo mới. Nhiều năm như vậy, ba còn chưa thấy bà ấy chợ mà vui vẻ như thế. Chiêu Đệ à, con nên làm việc cho giỏi, tiền nhiều tiền ít quan trọng, nhất định phảo báo đáp ông chủ Trần tốt, biết ? Ông ấy Đại thiện nhân, là người có ơn lớn với nhà chúng ta đấy!”

      “Ba, con biết, ba yên tâm.” Chiêu Đệ biết dối để ba yên tâm như vậy có tốt , nhưng tình huống trước mắt cho phép ra chân tướng .

      “Tốt lắm, , biết con tất cả đều tốt là tốt rồi, điện thoại đường dài rất đắt, tiết kiệm chút tiền điện thoại mua nhiều chút thức ăn ngon, biết ? Nhớ kỹ lời ba , trong nhà tất cả đều tốt lắm, con chỉ cần chăm sóc tốt bản thân là được, cần lo lắng ở nhà.”

      “Dạ, được, ba, vậy con cúp máy đây.” Sợ hơn lộ, sau khi Chiêu Đệ nghe thấy thanh cúp máy ở đầu bên kia liền lập tức đứng lên, đến bên cạnh Trần Chung trả lại di động cho ông.

      “Chiêu Đệ, di động này tặng cho con, con nhận , nếu nhớ ba mẹ gọi điện về nhà. Có đôi khi con muốn ra ngoài dạo phố gì đó, kịp trở về ăn cơm, cũng có thể dùng di động này gọi về nhà.” Trần Chung xoay tay Chiêu Đệ đẩy trở về.

      “Ba, di động này rất đắt, con thể dùng, ba tùy tiện mua cho con cái điện thoại hai ba trăm là được rồi.” Nếu đổi thành hơn nửa tháng tiền, có lẽ nhận lấy cái điện thoại này, bởi vì vốn có khả năng biết cái điện thoại như vậy thế nhưng muốn bốn năm ngàn đồng. Nhưng sau khi xem ti vi hơn nửa tháng, vô cùng ràng giá của những chiếc di động này, tự nhiên là thể nhận.

      “Chiêu Đệ, giống nhau.” Ngay lúc hai người đẩy đẩy lại, Tiểu Trí lấy từ trong túi ra cái điện thoại di động giống như đúc, đây là vừa rồi Trần Chung đưa cho . “Con cũng cần.”

      Trần Chung thấy hành động của Tiểu Trí đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó lập tức phản ứng kịp, cười nhét di động vào tay Chiêu Đệ: “Thấy được chưa, Tiểu Trí muốn cùng con giống nhau, cái di động kia của nó cũ đến dùng được nữa, nhưng vẫn luôn luôn đồng ý đổi. Lần này ba là đổi cái di động giống y của con, nó mới bằng lòng đổi, con lại thôi. Lại , di động cũng mua, cần phải là lãng phí sao?”

      “Ba, chuyện này... Được rồi, vậy cảm ơn ba.” Chiêu Đệ nhìn vẻ mặt Tiểu Trí vài lần, sau khi nhìn thấy ánh mắt tha nhìn về phía di động mới đồng ý nhận lấy món quà này. Lúc trước khi cùng Tiểu Trí ra ngoài tản bộ, từng thấy nhìn chằm chằm đứa khác chơi trò chém hoa quả di động. biết rất thích trò chơi kia, chỉ là có thói quen ra yếu thích của bản thân mà thôi. Nhưng lại nguyện ý vì bỏ đồ vật quý của mình, vậy vì sao lại thể vì nhận lấy ý tốt của người khác đây?
      thư hồ, Andrena, Chris2 others thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 12.1 Trưởng thành.

      Editor: Linh

      Lúc Hạ Cầm vất vả mới tìm được lối an toàn ở bên ngoài bách hóa trở về, liền nhìn thấy chỗ ban đầu Chiêu Đệ và Tiểu Trí đứng bị người vây quanh ba tầng, trong lòng khỏi lộp bộp, hay là Chiêu Đệ và Tiểu Trí gặp chuyện may. Cũng phải, bách hóa so với bên ngoài còn an toàn hơn nhiều, xe chó, huống chi còn có Chiêu Đệ ở đây, đứa này ổn trọng như vậy, làm sao có thể để bản thân và Tiểu Trí gặp chuyện gì nguy hiểm đây? Cho dù trong lòng ngừng an ủi mình như vậy, nhưng bà vẫn dừng lại động tác chen vào trong đám người.

      Đến khi bà dùng hết khí lực, trong tiếng oán giận của người bị gạt dẫn đầu lên hàng người phía trước, đập vào mắt chính là hai đứa ôm chặt lấy nhau, mặt cả hai đều còn nước mắt chưa khô. Thậm chí bà còn chưa phát trong vòng vây này còn có người vừa chửi bậy vừa vỗ mông đứng lên. Chỉ thẳng tắp chạy đến bên cạnh Tiểu Trí và Chiêu Đệ, dùng sức ôm chặt hai người, hai tay chia ra vuốt ve đầu hai đứa .

      “Chiêu Đệ, Tiểu Trí, nín khóc nào, cho mẹ, rốt cục là xảy ra chuyện gì, mẹ lấy lại công đạo cho hai đứa.” Dù cái gì cũng hỏi, Hạ Cầm vẫn biết chuyện này khẳng định là bọn họ chịu oan ức. Dựa vào hiểu biết của bà về Chiêu Đệ, Chiêu Đệ có khả năng vô duyên vô cớ trêu chọc chuyện gì. Tiểu Trí tự bế hướng nội như vậy càng cần phải , vậy cũng chỉ còn lại khả năng người khác bắt nạt bọn họ. Lúc này Hạ Cầm chỉ cảm thấy trong lòng vừa chua xót lại cay cay, nhiều hơn là đau lòng hai đứa này, càng thêm tức giận cái người bắt nạt hai đứa .

      Chiêu Đệ vừa thấy người ôm bọn họ chính là Hạ Cầm, vốn nước mắt ngừng chảy bỗng chốc lại tràn mi mà ra. thoáng rời khỏi ôm ấp của Tiểu Trí, khóc chỉ ‘chị Tạ’ đứng bên quầy, bị tình huống trước mắt làm cho thất thần. Lần đầu tiên giống đứa muốn người lớn hỗ trợ lấy lại công đạo, cáo trạng với Hạ Cầm: “Mẹ, người này mắng Tiểu Trí, Tiểu Trí bị oan, nhưng chị ta lại mắng Tiểu Trí là... là...” Cho dù là dưới cảm xúc như vậy nhưng Chiêu Đệ vẫn cách nào hai chữ đó ra khỏi miệng, muốn bởi vì thuật lại mà khiến Tiểu Trí lại bị lần thương tổn.

      Hạ Cầm theo hướng ngón tay Chiêu Đệ nhìn qua, chỉ thấy ban đầu bởi vì bà đột nhiên xuất mà sửng sốt làm bộ muốn chửi tiếp, mà ở phía sau ta có lọ nước hoa vỡ, bà lập tức hiểu rốt cục là xảy ra chuyện gì.

      “Chị Tạ, hay là mình thôi , dù sao người ta cũng là khách hàng, đừng làm lớn chuyện này lên, đến lúc đó bách hóa truy cứu, còn phải lấy chúng ta khai đao.” Tiểu Lâm sốt ruột kéo ống tay áo chị Tạ, muốn bảo ta cần lại làm ầm ĩ. Ban đầu ta và Tiểu Lý cho rằng chị Tạ đối đầu chỉ có nam nữ thanh niên này thôi. Vừa thấy hành vi cử chỉ là biết người có lẽ trí lực có chút khác thường, người khác tuy rằng mặc rất tốt, nhưng nghe giọng của lại giống người ở đây. Hơn nữa nhìn qua mới hơn mười sáu tuổi, cảm thấy so với việc vì giúp bọn họ mà đắc tội chị Tạ càn quấy này, còn bằng giả vờ câm điếc. Nhưng ràng tình huống bây giờ khác rồi, người lớn vừa tới này vừa nhìn biết chính là người từng trải, nhìn cách ăn mặc phải giàu cũng quý, nếu lại để chị Tạ tiếp tục đắc tội, chỉ sợ đến lúc đó ngay cả ta và Tiểu Lý đều gặp xui xẻo.

      “Sợ cái gì?Dù sao tôi cũng muốn làm, cái bách hóa rách này tháng tổng cộng cũng chỉ có chút tiền lương đó, thế nhưng còn hợp với trừ toàn bộ tiền thưởng chuyên cần của tôi, phải chỉ đến muộn hai lần thôi à? Mỗi lần đều chỉ chậm hai phút, đối tôi bất nhân, cũng đừng trách tôi đối bất nghĩa. Con nữa, nước hoa đắt tiền như vậy, để hai người này đền, chẳng lẽ còn muốn tôi tự bỏ tiền túi ra đền cho bách hóa hay sao? Các sợ tránh sang bên cho tôi, hôm nay tôi để yên cho thằng ngốc này. Tôi bị nhà tư bản bắt nạt thôi, hôm nay thế nhưng ngay cả thằng ngốc này cũng dám đẩy tôi, bắt nạt tôi, ra tôi còn có thể gặp người nữa ?”

      (*) là ở đây là mình cố ý để vậy nhá, vì tìm được từ gì thích hợp hơn, vì chưa biết người quản lí bách hóa già hay trẻ, trai hay mà.

      “Chị... Chị ngậm máu phun người, Tiểu Trí vốn chưa từng động vào lọ nước hoa này. Hơn nữa cũng là chị vọt tới trước mặt chúng tôi dùng ngón tay chỉ tôi, Tiểu Trí sợ chị đánh tôi nên mới cẩn thận đẩy chị thôi.” Chiêu Đệ bởi vì Hạ Cầm ở đây, mới lần nữa tìm lại được trấn định, phản bác ‘chị Tạ’ đồng thời cũng là ngọn nguồn cho Hạ Cầm biết.

      cũng , tôi chỉ dùng tay chỉ , tôi có đánh sao? Lọ nước hoa này êm đẹp bày quầy, phải thằng ngốc này chạm vào, chẳng lẽ nó có thể mọc chân nhảy xuống tự tử sao? Thằng ngốc này tin cái đó, tôi thấy cũng thông minh biết chạy đâu? Nước hoa đắt tiền như vậy, có biết bao nhiêu tiền ? Dù là bán cũng đủ tiền, còn ở đây chít chít nha nha với tôi. Mau bồi tiền cho tôi, bằng đừng mong chạy được lấy người.” Chị Tạ vừa bắn liên hồi vừa dùng sức hất tay Tiểu Lâm và Tiểu Lý kéo tay áo ta ra.

      phải ta thấy quần áo mà trang sức người Hạ Cầm, nhưng vậy sao, dù sao ta cũng muốn làm, vừa vặn thừa dịp cơ hội này chạy lấy người. Nhưng cho dù có , ta cũng muốn làm hỏng thanh danh của bách hóa này, dám giữ toàn bộ tiền thưởng chuyên cần của ta, ta khiến cho cái bách hóa cao tầng này biết lợi hại của ta. Nước hoa là ta cẩn thận làm vỡ sai, nếu tìm hai người này chịu tội thay, chẳng lẽ trước khi ta chạy lấy người còn phải đền mấy ngàn sao? ta cũng phải con ngốc.

      Chiêu Đệ nghe chị ta gọi Tiểu Trí câu lại câu thằng ngốc, muốn phản bác, nghĩ tới Tiểu Trí ở bên cạnh lại hô lên trước: “ bán Chiêu Đệ, bán Chiêu Đệ, Chiêu Đệ là vợ tôi, Chiêu Đệ là của tôi.” chuyện đồng thời còn sít sao kéo tay Chiêu Đệ.

      Những người vây xem vốn tập trung toàn bộ lực chú ý lên người nhân viên quầy chuyên doanh có tu dưỡng, lúc châu đầu ghé tai với nhau, nghe Tiểu Trí hô như vậy bốn phía lập tức yên tĩnh trở lại, vô số ánh mắt nghi ngờ nhìn Tiểu Trí và Chiêu Đệ từ xuống dưới, ánh mắt tràn đầy thể tin.

      Trong đầu mọi người đều sôi nổi trình diễn các phiên bản nội tình, tuy rằng tình tiết có lẽ khác nhau, nhưng đại cương lại tương tự kinh người. Thử hỏi, như vậy, mang theo giọng ràng từ nơi khác, thanh niên trẻ tuổi trí lực có chút vấn đề, hơn nữa người ‘mẹ’ liếc mắt cái biết phải giàu cũng quý, đây phải ràng là giao dịch ‘mua vợ’ sao.

      Hạ Cầm thấy tình huống tốt, sợ Tiểu Trí và Chiêu Đệ trong ánh mắt và lời của mọi người lại bị thương tổn, vội vàng ở bên tai Chiêu Đệ giao phó mấy câu, cũng đưa chìa khóa xe giao cho , để dẫn Tiểu Trí ra xe ngồi chờ trước, ở đây giao cho bà xử lý là được rồi.

      Chiêu Đệ cũng biết dựa theo tình huống tại, bọn họ ở lại đây có gì ưu việt. Hơn nữa hôm nay Tiểu Trí lại bị kinh hách rất lớn, vạn nhất lại để nghe được ít lời hay, lo lắng Tiểu Trí chịu nổi. Vì thế cũng thêm gì nữa, kéo tay Tiểu Trí liền ra ngoài.

      “Đợi chút, các người làm gì? Còn muốn chạy?” ‘Chị Tạ’ cũng bị câu này của Tiểu Trí làm thất thần, chị ta còn tưởng rằng hai người này là em, nghĩ tới là loại quan hệ này. Sau khi thấy động tác Chiêu Đệ kéo Tiểu Trí ra ngoài, chị ta mới phục hồi lại tinh thần, lập tức hô to, muốn ngăn bọn họ lại.

      đừng kêu, tôi vẫn còn ở đây đâu. Tạ đúng , hai đứa đến cùng có cẩn thận chạm vào lọ nước hoa này hay , chuyện này vội, trước cứ để đó, đợi lát nữa chúng ta lại kết quả. Vừa rồi cái gì, Chiêu Đệ nhà chúng tôi là đồ nhà quê, bán con bé cũng đáng giá lọ nước hoa nát này?” Cho dù trong lòng là lửa giận bừng bừng, nhưng Hạ Cầm vẫn vẻ mặt trấn định mỉm cười nhìn nhân viên quầy hàng trước mắt này.

      “Đúng. Đúng làm sao?” Chị Tạ bị khí thế của Hạ Cầm chấn động, khỏi lắp chút, sao chị ta có loại dự cảm rất tốt đây?

      “Tôi đây cho biết, lọ nước hoa này là gì cả, ở trong mắt tôi nò còn bằng sợi lông của Chiêu Đệ.” xong lời này, Hạ Cầm lại mỉm cười nhìn ‘chị Tạ’, lúc này mới đến trước mặt Tiểu Lý hỏi: “ cũng là nhân viên quầy chuyên doanh của cửa hàng này đúng , tất cả nước hoa ở đây tôi đều muốn. Tôi chỉ có cầu, món nghiệp vụ này từ và vị tiểu thư bên cạnh tiến hành, liên quan đến Tạ này. Nhớ kỹ đến lúc trích phần trăm nghiệp vụ cùng quản lý của các ràng.”

      Vừa nghe lời này, trong lòng Tiểu Lý và Tiểu Lâm là trận mừng thầm, hôm nay từ trời rơi xuống cái bánh thịt lại để bọn họ nhặt được. Tất cả phần trăm tiêu thụ của quầy chuyên doanh này đủ bằng trích phần trăm nửa năm của bọn họ rồi. Tiểu Lý và Tiểu Lâm nhìn nhau chút, lại liếc mắt nhìn chị Tạ trợn mắt há hốc mồm, thế này mới nhận lấy thẻ tín dụng Hạ Cầm đưa qua, đến bên quầy chuyên doanh bắt đầu lấy nước hoa. Tiểu Lý phụ trách tính hóa đơn, Tiểu Lâm cầm túi chuẩn bị đóng gói. Lúc tính hóa đơn và chuẩn bị cho nước hoa vào túi Hạ Cầm lại ngăn lại.

      “Vị tiểu thư này, cần đóng gói, đặt toàn bộ lên quầy là được rồi.

      Cho dù Tiểu Lâm rất hiểu hành động của Hạ Cầm, nhưng dù sao cũng là khách hàng lớn, cho nên cũng dám có nghi vấn gì.

      Chờ tính xong tất cả, Tiểu Lý mới cầm hóa đơn qua đưa cho Hạ Cầm xem, nghĩ tới Hạ Cầm nhìn cũng nhìn cái, bảo Tiểu Lý đến quầy thu ngân cà thẻ rồi.

      Quần chúng vây quanh xem tình phát triển thấy Hạ Cầm biểu đài đại khí thô như vậy, trong lòng đều hít vào hơi, nhiều nước hoa như vậy, phải trị giá bao nhiêu tiền đây? Người này thế nhưng mắt chớp cái mua toàn bộ.

      Hạ Cầm đưa mắt nhìn ‘chị Tạ’ vẻ mặt phức tạp bên cạnh, thế này mới nhìn về phía đám người cười: “Tin tưởng tất cả mọi người đều biết chuyện vui hôm nay xảy ra thế nào, con tôi đến cùng có bị oan uổng hay , tôi nghĩ, tìm quản lý bách hóa xem băng theo dõi là có thể biết chân tướng. Nếu con tôi làm sai trước, bồi thường hay xin lỗi tự nhiên là theo lý mà làm. phải tôi làm mẹ mà thiên vị con trai và con dâu, nhưng là người mẹ trường kỳ ở chung với bọn họ, ta hiểu cách làm người của bọn họ hơn so với bất kỳ ai đời này. Con trai bị oan uổng, con dâu bị người ta mở miệng mắng là đồ nhà quê, tâm tình của tôi bây giờ tin tưởng tất cả những ai làm mẹ ở đây đều hiểu. Cho nên nếu sau đây tôi có làm gì khiến mọi người cảm thấy quá đáng, cũng mong mọi người bao dung nhiều hơn.”

      xong lời này, Hạ Cầm bước đến trước mặt thanh niên trẻ tuổi vây xem. Sở dĩ chọn cậu ta, là vì vừa rồi khi bà nhưng lời đó, mặt cậu thanh niên này lộ ra vẻ mặt đồng ý, hơn nữa người trẻ tuổi làm việc có vẻ sợ đông sợ tây.

      “Chàng trai, dì có thể nhờ cháu việc ?”

      “Dì, ngài , cháu xem lâu như vậy, biết đạo lý ở bên nào, nhân viên cửa hàng này quả rã man hiểu chuyện. Người nơi khác sao, khác người ở đây chỗ nào, thế nhưng cũng bị ta bắt nạt như vậy. Cháu cũng là người nơi khác, chúng ta ăn trộm cướp đoạt cố gắng làm việc, thế nhưng còn bị ta mở miệng ngậm miệng mắng người nơi khác, đừng là ngài, dù là cháu cũng nuốt trôi khẩu khí này.”

      “Tốt, chàng trai này, cháu nhìn thấy đống nước hoa quầy sao? Cháu giúp dì đập vỡ từng lọ, cho người mắt chó nhìn người thấp này, danh dự của người nơi khác còn đáng giá hơn nước hoa nhiều.”
      Last edited: 18/2/15

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 12.2

      Editor: Linh.

      Chiêu Đệ sợ Tiểu Trí bị miếng thủy tinh vỡ đâm bị thương, vội vàng về tới bên cạnh , dắt tay muốn dịch về phía bên cạnh chút. Còn chưa đợi có hành động, bị nhân viên trông quầy khẽ gọi lại.

      “Các người đánh vỡ lọ nước hoa đắt tiền như vậy còn muốn chạy, có cửa đâu, mau đứng lại cho tôi.”

      Tiểu Trí hiển nhiên là bị giọng bén nhọn này làm phát hoảng, tay được Chiêu Đệ dắt ràng run lên chút.

      “Chúng tôi muốn chạy, sợ miếng thủy tinh đâm bị thương người, cho nên tránh ra mấy bước mà thôi. Hơn nữa bây giờ chuyện còn chưa làm ràng, chúng tôi cũng cần chạy.” Chiêu Đệ đối nhân viên quầy hàng mặt đầy son phấn, vênh váo tự đắc trước mắt chút ấn tượng tốt nào. Thầy Lý mù trong thôn bọn họ qua, loại người có bộ dạng như vậy cơ bản đều chanh chua, dễ chọc. Tuy rằng nhìn người thể chỉ nhìn bề ngoài, nhưng ta vừa lên khó nghe như vậy, chỉ sợ ứng với bộ dạng này rồi.

      “Cái gì gọi là chuyện chưa làm ràng, đây ràng chính là thằng ngốc này đánh vỡ lọ nước hoa, còn muốn đổ thừa thành. Tôi nghe khẩu của , phải người ở đây đúng , người bên ngoài chính là lên được mặt bàn, làm chuyện xấu còn muốn đổ thừa.” Nhân viên quầy hàng môi tô đầy son đỏ mọng giương cao khi đóng khi mở, mỗi câu đều vô cùng chua ngoa. xong ta còn cảm thấy đủ, quay đầu lại gọi nhân viên quầy hàng khác, “Tiểu Lý, Tiểu Lâm, hai người đều lại đây, đứng để hai người này chạy, lo nước hoa này vài ngàn đấy, chúng ta chịu nổi trách nhiệm đâu.”

      này, chuyện khách khí chút, thế nào chúng tôi cũng là khách hàng, cho dù chúng tôi sai, cũng cần chuyện khó nghe như vậy, huống chi bây giờ cái gì cũng chưa ràng đâu.” Chiêu Đệ vừa nghe người nọ gọi Tiểu Trí là thằng ngốc, ngọn lửa tên nổi bừng lên. có thể so đo người khác đồ nhà quê, thực tế từ thung lũng tới, quả có kiến thức, bị người vài câu cũng sao. Nhưng Tiểu Trí phải ngu ngốc, săn sóc đáng như vậy, người này sao có thể nhẫn tâm như thế.

      “Khó nghe sao, càng khó nghe hơn tôi còn chưa ra đâu, vừa rồi tôi chú ý đến các người, thằng ngốc ngay cả thang cuốn cũng dám lên, dẫn ta ra ngoài làm gì, bây giờ gặp rắc rối, thế nhưng còn chịu nhận.” Nhân viên quầy hàng hăng say còn muốn tiếp tục chửi rủa bị nhân viên trẻ tuổi Tiểu Lý vừa gọi kéo ống tay áo.

      “Chị Tạ, thôi, em nghĩ ta cũng phải cố ý, để ta bồi tiền là được, chị cùng quản lý tình huống, em nghĩ quản lý trách chị. Chúng ta cũng đừng ở trong này mắng, ảnh hưởng tốt.” Lúc lời này, Tiểu Lý còn thoáng nhìn trộm Chiêu Đệ và Tiểu Trí ở đối diện, trước giây chống lại tầm mắt nguy hiểm của Chiêu Đệ cúi thấp đầu xuống.

      Chiêu Đệ mắt sắc thấy được biểu cảm chột dạ của Tiểu Lý, trực giác cho , trong chuyện này có khó hiểu. để ý tới ‘chị Tạ’ vẫn thuận theo như cũ ở đối diện, xoay người bám vào Tiểu Trí cả người cứng ngắc, mềm vỗ về bờ vai , muốn làm thoải mái hơn.

      “Tiểu Trí, có thể cho Chiêu Đệ biết vừa rồi xảy ra chuyện gì ? Chúng ta sợ, Chiêu Đệ còn cần Tiểu Trí bảo vệ đấy, Tiểu Trí qua phải bảo vệ Chiêu Đệ, sợ bảo vệ được, Tiểu Trí muốn làm người chuyện giữ lời sao?”

      , làm người chuyện giữ lời,” Cho dù giọng còn có chút run run, Tiểu Trí vẫn nỗ lực dùng giọng to hết cỡ trả lời Chiêu Đệ. “Tiểu Trí biết, vừa rồi cái lọ đột nhiên rơi xuống đất, liền vỡ, Tiểu Trí cái gì cũng động, Chiêu Đệ qua, nên động.”

      đợi Chiêu Đệ gì, “chị Tạ’ kia nhảy dựng lên, vài bước đến trước mặt hai người Chiêu Đệ, ngón tay đều sắp chọc vào trán Tiểu Trí, Chiêu Đệ vừa thấy tình huống này, vội vàng dùng sức đánh vào tay ta.

      ‘Chị Tạ’ hiển nhiên ngờ Chiêu Đệ có hành động này, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó lập tức dùng sức lớn hơn đẩy Chiêu Đệ phen, trực tiếp làm Chiêu Đệ lảo đảo lui về phía sau mấy bước.

      “Ha ~~ thằng ngốc này nhận nợ, đồ nhà quê như còn có lý, thế nhưng dám động tay đánh tôi!?”

      Tiểu Trí vừa thấy Chiêu Đệ bị đánh, cũng quan tâm sợ hãi đối người phụ nữ luôn mắng thằng ngốc. Bản năng dùng tay đẩy ta, cho dù Tiểu Trí rất gầy, nhưng cũng là người đàn ông trưởng thành hai mươi ba tuổi, sức tay phải phụ nữ bình thường có thể nhận, huống chi vốn biết thế nào là xuống tay đúng mực.

      “Ai ôi ~~ thằng ngốc này muốn mạng người, mọi người phân xử với ~~ đây là đánh vỡ đồ của người ta bồi thường còn muốn đánh người này ~~”. ‘Chị Tạ’ bị Tiểu Trí đẩy cái ngã nhào xuống đất dứt khoát ngồi dưới đất đứng dây, khoa tay múa chân bắt đầu gào khóc.

      Vừa rồi cũng có rất nhiều người vây xem, bây giờ càng thêm chặt như nêm. Tiểu Trí nhìn xung quanh càng ngày càng nhiều người, còn có bộ dáng mọi người chỉ trỏ , lại liếc mắt nhìn ‘chị Tạ’ bởi vì ngừng mắng mà cái miệng màu đỏ luôn khép khép mở mở. Cả người bắt đầu chịu khống chế phát run, lúc cúi đầu thấy đôi tay Chiêu Đệ nắm lấy tay , liền lại cắn chặt răng khắc chế xúc động muốn ôm đầu ngồi xổm góc tường của mình.

      Cho dù Chiêu Đệ biết chuyện có kỳ quái, nhưng dù sao đến bây giờ chưa từng xử lý qua tình huống như vậy. Hơn tháng này thông qua ti vi được biết thêm rất nhiều kiến thức, nhưng đây đều chỉ là ít lý luận suông mà thôi, gặp chuyện, chút kinh nghiệm xử lý cũng có. Tất cả trấn định lúc trước dưới tình cảnh bị nhiều người vây xem như vậy cũng từng chút từng chút biến mất.

      Bây giờ cái gì cũng biết, chỉ biết là phải bảo vệ Tiểu Trí, thể tiếp tục để người này mắng Tiểu Trí ngu ngốc, muốn tiến lên che miệng người nọ. Nhưng vừa muốn tiến lên, lại cảm giác được tay bị Tiểu Trí nắm lấy sít sao, làm thể động đậy. quay đầu nhìn Tiểu Trí, thế này mới phát tình trạng của Tiểu Trí tốt, mặt đầy mồ hôi lạnh, răng nanh gắt gao cắn môi dưới, thậm chí có tia máu. Nhưng cho dù chật vật như vậy, vẫn kiên định nắm tay , thậm chí mơ hồ có dấu hiệu giấu ra phía sau .

      Sau khi Chiêu Đệ nhìn thấy bộ dáng này của Tiểu Trí, nước mắt lập tức rơi xuống, sít sao ôm chặt Tiểu trí, ở bên tai ngừng : “Tiểu Trí, đừng sợ, Chiêu Đệ ở đây, Chiêu Đệ sợ, cho nên Tiểu Trí cũng đừng sợ.” , bản thân Chiêu Đệ cũng biết những gì, là bảo Tiểu Trí phải sợ, vẫn là bảo cần lo lắng sợ hãi.

      Ngay lúc Chiêu Đệ xong những lời hỗn loạn này lần hai, Chiêu Đệ phát Tiểu Trí cũng ôm ngược lại , học ở bên tai nhàng : “Tiểu Trí sợ, Chiêu Đệ cũng sợ.”

      Hai người trong đám người, trước mắt bao người ôm lẫn nhau, an ủi lẫn nhau, từ từ cảm giác thanh chửi rủa bên kia càng ngày càng xa.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13.1 Trưởng thành.

      Editor: Linh

      Lúc Hạ Cầm vất vả mới tìm được lối an toàn ở bên ngoài bách hóa trở về, liền nhìn thấy chỗ ban đầu Chiêu Đệ và Tiểu Trí đứng bị người vây quanh ba tầng, trong lòng khỏi lộp bộp, hay là Chiêu Đệ và Tiểu Trí gặp chuyện may. Cũng phải, bách hóa so với bên ngoài còn an toàn hơn nhiều, xe chó, huống chi còn có Chiêu Đệ ở đây, đứa này ổn trọng như vậy, làm sao có thể để bản thân và Tiểu Trí gặp chuyện gì nguy hiểm đây? Cho dù trong lòng ngừng an ủi mình như vậy, nhưng bà vẫn dừng lại động tác chen vào trong đám người.

      Đến khi bà dùng hết khí lực, trong tiếng oán giận của người bị gạt dẫn đầu lên hàng người phía trước, đập vào mắt chính là hai đứa ôm chặt lấy nhau, mặt cả hai đều còn nước mắt chưa khô. Thậm chí bà còn chưa phát trong vòng vây này còn có người vừa chửi bậy vừa vỗ mông đứng lên. Chỉ thẳng tắp chạy đến bên cạnh Tiểu Trí và Chiêu Đệ, dùng sức ôm chặt hai người, hai tay chia ra vuốt ve đầu hai đứa .

      “Chiêu Đệ, Tiểu Trí, nín khóc nào, cho mẹ, rốt cục là xảy ra chuyện gì, mẹ lấy lại công đạo cho hai đứa.” Dù cái gì cũng hỏi, Hạ Cầm vẫn biết chuyện này khẳng định là bọn họ chịu oan ức. Dựa vào hiểu biết của bà về Chiêu Đệ, Chiêu Đệ có khả năng vô duyên vô cớ trêu chọc chuyện gì. Tiểu Trí tự bế hướng nội như vậy càng cần phải , vậy cũng chỉ còn lại khả năng người khác bắt nạt bọn họ. Lúc này Hạ Cầm chỉ cảm thấy trong lòng vừa chua xót lại cay cay, nhiều hơn là đau lòng hai đứa này, càng thêm tức giận cái người bắt nạt hai đứa .

      Chiêu Đệ vừa thấy người ôm bọn họ chính là Hạ Cầm, vốn nước mắt ngừng chảy bỗng chốc lại tràn mi mà ra. thoáng rời khỏi ôm ấp của Tiểu Trí, khóc chỉ ‘chị Tạ’ đứng bên quầy, bị tình huống trước mắt làm cho thất thần. Lần đầu tiên giống đứa muốn người lớn hỗ trợ lấy lại công đạo, cáo trạng với Hạ Cầm: “Mẹ, người này mắng Tiểu Trí, Tiểu Trí bị oan, nhưng chị ta lại mắng Tiểu Trí là... là...” Cho dù là dưới cảm xúc như vậy nhưng Chiêu Đệ vẫn cách nào hai chữ đó ra khỏi miệng, muốn bởi vì thuật lại mà khiến Tiểu Trí lại bị lần thương tổn.

      Hạ Cầm theo hướng ngón tay Chiêu Đệ nhìn qua, chỉ thấy ban đầu bởi vì bà đột nhiên xuất mà sửng sốt làm bộ muốn chửi tiếp, mà ở phía sau ta có lọ nước hoa vỡ, bà lập tức hiểu rốt cục là xảy ra chuyện gì.

      “Chị Tạ, hay là mình thôi , dù sao người ta cũng là khách hàng, đừng làm lớn chuyện này lên, đến lúc đó bách hóa truy cứu, còn phải lấy chúng ta khai đao.” Tiểu Lâm sốt ruột kéo ống tay áo chị Tạ, muốn bảo ta cần lại làm ầm ĩ. Ban đầu ta và Tiểu Lý cho rằng chị Tạ đối đầu chỉ có nam nữ thanh niên này thôi. Vừa thấy hành vi cử chỉ là biết người có lẽ trí lực có chút khác thường, người khác tuy rằng mặc rất tốt, nhưng nghe giọng của lại giống người ở đây. Hơn nữa nhìn qua mới hơn mười sáu tuổi, cảm thấy so với việc vì giúp bọn họ mà đắc tội chị Tạ càn quấy này, còn bằng giả vờ câm điếc. Nhưng ràng tình huống bây giờ khác rồi, người lớn vừa tới này vừa nhìn biết chính là người từng trải, nhìn cách ăn mặc phải giàu cũng quý, nếu lại để chị Tạ tiếp tục đắc tội, chỉ sợ đến lúc đó ngay cả ta và Tiểu Lý đều gặp xui xẻo.

      “Sợ cái gì?Dù sao tôi cũng muốn làm, cái bách hóa rách này tháng tổng cộng cũng chỉ có chút tiền lương đó, thế nhưng còn hợp với trừ toàn bộ tiền thưởng chuyên cần của tôi, phải chỉ đến muộn hai lần thôi à? Mỗi lần đều chỉ chậm hai phút, đối tôi bất nhân, cũng đừng trách tôi đối bất nghĩa. Con nữa, nước hoa đắt tiền như vậy, để hai người này đền, chẳng lẽ còn muốn tôi tự bỏ tiền túi ra đền cho bách hóa hay sao? Các sợ tránh sang bên cho tôi, hôm nay tôi để yên cho thằng ngốc này. Tôi bị nhà tư bản bắt nạt thôi, hôm nay thế nhưng ngay cả thằng ngốc này cũng dám đẩy tôi, bắt nạt tôi, ra tôi còn có thể gặp người nữa ?”

      (*) là ở đây là mình cố ý để vậy nhá, vì tìm được từ gì thích hợp hơn, vì chưa biết người quản lí bách hóa già hay trẻ, trai hay mà.

      “Chị... Chị ngậm máu phun người, Tiểu Trí vốn chưa từng động vào lọ nước hoa này. Hơn nữa cũng là chị vọt tới trước mặt chúng tôi dùng ngón tay chỉ tôi, Tiểu Trí sợ chị đánh tôi nên mới cẩn thận đẩy chị thôi.” Chiêu Đệ bởi vì Hạ Cầm ở đây, mới lần nữa tìm lại được trấn định, phản bác ‘chị Tạ’ đồng thời cũng là ngọn nguồn cho Hạ Cầm biết.
      cũng , tôi chỉ dùng tay chỉ , tôi có đánh sao? Lọ nước hoa này êm đẹp bày quầy, phải thằng ngốc này chạm vào, chẳng lẽ nó có thể mọc chân nhảy xuống tự tử sao? Thằng ngốc này tin cái đó, tôi thấy cũng thông minh biết chạy đâu? Nước hoa đắt tiền như vậy, có biết bao nhiêu tiền ? Dù là bán cũng đủ tiền, còn ở đây chít chít nha nha với tôi. Mau bồi tiền cho tôi, bằng đừng mong chạy được lấy người.” Chị Tạ vừa bắn liên hồi vừa dùng sức hất tay Tiểu Lâm và Tiểu Lý kéo tay áo ta ra.

      phải ta thấy quần áo mà trang sức người Hạ Cầm, nhưng vậy sao, dù sao ta cũng muốn làm, vừa vặn thừa dịp cơ hội này chạy lấy người. Nhưng cho dù có , ta cũng muốn làm hỏng thanh danh của bách hóa này, dám giữ toàn bộ tiền thưởng chuyên cần của ta, ta khiến cho cái bách hóa cao tầng này biết lợi hại của ta. Nước hoa là ta cẩn thận làm vỡ sai, nếu tìm hai người này chịu tội thay, chẳng lẽ trước khi ta chạy lấy người còn phải đền mấy ngàn sao? ta cũng phải con ngốc.

      Chiêu Đệ nghe chị ta gọi Tiểu Trí câu lại câu thằng ngốc, muốn phản bác, nghĩ tới Tiểu Trí ở bên cạnh lại hô lên trước: “ bán Chiêu Đệ, bán Chiêu Đệ, Chiêu Đệ là vợ tôi, Chiêu Đệ là của tôi.” chuyện đồng thời còn sít sao kéo tay Chiêu Đệ.

      Những người vây xem vốn tập trung toàn bộ lực chú ý lên người nhân viên quầy chuyên doanh có tu dưỡng, lúc châu đầu ghé tai với nhau, nghe Tiểu Trí hô như vậy bốn phía lập tức yên tĩnh trở lại, vô số ánh mắt nghi ngờ nhìn Tiểu Trí và Chiêu Đệ từ xuống dưới, ánh mắt tràn đầy thể tin.

      Trong đầu mọi người đều sôi nổi trình diễn các phiên bản nội tình, tuy rằng tình tiết có lẽ khác nhau, nhưng đại cương lại tương tự kinh người. Thử hỏi, như vậy, mang theo giọng ràng từ nơi khác, thanh niên trẻ tuổi trí lực có chút vấn đề, hơn nữa người ‘mẹ’ liếc mắt cái biết phải giàu cũng quý, đây phải ràng là giao dịch ‘mua vợ’ sao.

      Hạ Cầm thấy tình huống tốt, sợ Tiểu Trí và Chiêu Đệ trong ánh mắt và lời của mọi người lại bị thương tổn, vội vàng ở bên tai Chiêu Đệ giao phó mấy câu, cũng đưa chìa khóa xe giao cho , để dẫn Tiểu Trí ra xe ngồi chờ trước, ở đây giao cho bà xử lý là được rồi.

      Chiêu Đệ cũng biết dựa theo tình huống tại, bọn họ ở lại đây có gì ưu việt. Hơn nữa hôm nay Tiểu Trí lại bị kinh hách rất lớn, vạn nhất lại để nghe được ít lời hay, lo lắng Tiểu Trí chịu nổi. Vì thế cũng thêm gì nữa, kéo tay Tiểu Trí liền ra ngoài.

      “Đợi chút, các người làm gì? Còn muốn chạy?” ‘Chị Tạ’ cũng bị câu này của Tiểu Trí làm thất thần, chị ta còn tưởng rằng hai người này là em, nghĩ tới là loại quan hệ này. Sau khi thấy động tác Chiêu Đệ kéo Tiểu Trí ra ngoài, chị ta mới phục hồi lại tinh thần, lập tức hô to, muốn ngăn bọn họ lại.

      đừng kêu, tôi vẫn còn ở đây đâu. Tạ đúng , hai đứa đến cùng có cẩn thận chạm vào lọ nước hoa này hay , chuyện này vội, trước cứ để đó, đợi lát nữa chúng ta lại kết quả. Vừa rồi cái gì, Chiêu Đệ nhà chúng tôi là đồ nhà quê, bán con bé cũng đáng giá lọ nước hoa nát này?” Cho dù trong lòng là lửa giận bừng bừng, nhưng Hạ Cầm vẫn vẻ mặt trấn định mỉm cười nhìn nhân viên quầy hàng trước mắt này.
      “Đúng. Đúng làm sao?” Chị Tạ bị khí thế của Hạ Cầm chấn động, khỏi lắp chút, sao chị ta có loại dự cảm rất tốt đây?

      “Tôi đây cho biết, lọ nước hoa này là gì cả, ở trong mắt tôi nò còn bằng sợi lông của Chiêu Đệ.” xong lời này, Hạ Cầm lại mỉm cười nhìn ‘chị Tạ’, lúc này mới đến trước mặt Tiểu Lý hỏi: “ cũng là nhân viên quầy chuyên doanh của cửa hàng này đúng , tất cả nước hoa ở đây tôi đều muốn. Tôi chỉ có cầu, món nghiệp vụ này từ và vị tiểu thư bên cạnh tiến hành, liên quan đến Tạ này. Nhớ kỹ đến lúc trích phần trăm nghiệp vụ cùng quản lý của các ràng.”

      Vừa nghe lời này, trong lòng Tiểu Lý và Tiểu Lâm là trận mừng thầm, hôm nay từ trời rơi xuống cái bánh thịt lại để bọn họ nhặt được. Tất cả phần trăm tiêu thụ của quầy chuyên doanh này đủ bằng trích phần trăm nửa năm của bọn họ rồi. Tiểu Lý và Tiểu Lâm nhìn nhau chút, lại liếc mắt nhìn chị Tạ trợn mắt há hốc mồm, thế này mới nhận lấy thẻ tín dụng Hạ Cầm đưa qua, đến bên quầy chuyên doanh bắt đầu lấy nước hoa. Tiểu Lý phụ trách tính hóa đơn, Tiểu Lâm cầm túi chuẩn bị đóng gói. Lúc tính hóa đơn và chuẩn bị cho nước hoa vào túi Hạ Cầm lại ngăn lại.

      “Vị tiểu thư này, cần đóng gói, đặt toàn bộ lên quầy là được rồi.

      Cho dù Tiểu Lâm rất hiểu hành động của Hạ Cầm, nhưng dù sao cũng là khách hàng lớn, cho nên cũng dám có nghi vấn gì.

      Chờ tính xong tất cả, Tiểu Lý mới cầm hóa đơn qua đưa cho Hạ Cầm xem, nghĩ tới Hạ Cầm nhìn cũng nhìn cái, bảo Tiểu Lý đến quầy thu ngân cà thẻ rồi.

      Quần chúng vây quanh xem tình phát triển thấy Hạ Cầm biểu đài đại khí thô như vậy, trong lòng đều hít vào hơi, nhiều nước hoa như vậy, phải trị giá bao nhiêu tiền đây? Người này thế nhưng mắt chớp cái mua toàn bộ.

      Hạ Cầm đưa mắt nhìn ‘chị Tạ’ vẻ mặt phức tạp bên cạnh, thế này mới nhìn về phía đám người cười: “Tin tưởng tất cả mọi người đều biết chuyện vui hôm nay xảy ra thế nào, con tôi đến cùng có bị oan uổng hay , tôi nghĩ, tìm quản lý bách hóa xem băng theo dõi là có thể biết chân tướng. Nếu con tôi làm sai trước, bồi thường hay xin lỗi tự nhiên là theo lý mà làm. phải tôi làm mẹ mà thiên vị con trai và con dâu, nhưng là người mẹ trường kỳ ở chung với bọn họ, ta hiểu cách làm người của bọn họ hơn so với bất kỳ ai đời này. Con trai bị oan uổng, con dâu bị người ta mở miệng mắng là đồ nhà quê, tâm tình của tôi bây giờ tin tưởng tất cả những ai làm mẹ ở đây đều hiểu. Cho nên nếu sau đây tôi có làm gì khiến mọi người cảm thấy quá đáng, cũng mong mọi người bao dung nhiều hơn.”

      xong lời này, Hạ Cầm bước đến trước mặt thanh niên trẻ tuổi vây xem. Sở dĩ chọn cậu ta, là vì vừa rồi khi bà nhưng lời đó, mặt cậu thanh niên này lộ ra vẻ mặt đồng ý, hơn nữa người trẻ tuổi làm việc có vẻ sợ đông sợ tây.

      “Chàng trai, dì có thể nhờ cháu việc ?”

      “Dì, ngài , cháu xem lâu như vậy, biết đạo lý ở bên nào, nhân viên cửa hàng này quả rã man hiểu chuyện. Người nơi khác sao, khác người ở đây chỗ nào, thế nhưng cũng bị ta bắt nạt như vậy. Cháu cũng là người nơi khác, chúng ta ăn trộm cướp đoạt cố gắng làm việc, thế nhưng còn bị ta mở miệng ngậm miệng mắng người nơi khác, đừng là ngài, dù là cháu cũng nuốt trôi khẩu khí này.”

      “Tốt, chàng trai này, cháu nhìn thấy đống nước hoa quầy sao? Cháu giúp dì đập vỡ từng lọ, cho người mắt chó nhìn người thấp này, danh dự của người nơi khác còn đáng giá hơn nước hoa nhiều.”
      thư hồ, Chrislinhdiep17 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13.2

      Editor: Linh

      “Đừng lo lắng, chàng trai, dì giữ lời, tuyệt khiến cháu có phiền toái gì.” xong Hạ Cầm lại xoa người mặt hướng về phía đám người vây xem, đề cao lượng : “Hôm nay, cũng mời mọi người chứng kiến, nước hoa này là tôi nhờ chàng trai này đập, có hậu quả gì cùng chàng trai này có liên quan.”

      Nghe Hạ Cầm như vậy, cậu thanh niên cũng lại do dự, tiến lên mấy bước cầm lấy lọ nước hoa quầy liền đập xuống. Chỉ nghe ‘choang’ tiếng, lọ nước hoa tinh xảo theo tiếng mà vỡ. Ngay từ đầu, động tác của cậu còn mang theo chút do dự và cẩn thận, nhưng theo lọ thứ hai, lọ thứ ba vỡ vụn, đáy lòng lại chậm rãi dâng lên loại khoái cảm. Chỉ trong chốc lát, mấy chục lọ nước hoa toàn bộ đều bị vỡ mặt đất, trường tràn ngập các mùi nồng đậm giao nhau. Đám người vây xem đều nhao nhao lấy tay bịt mũi, nghĩ tới nước hoa đắt tiền trộn lẫn với nhau, hương vị lại làm người ta khó chấp nhận như vậy.

      Bởi vì mua nước hoa, đập nước hoa ầm ĩ quá lớn, bao lâu, người quản lý bách hóa liền chạy lại đây.

      Quản lý Lý quản lý bách hóa vừa thấy Hạ Cầm thảnh thơi đứng trước quầy, cầm lấy cái khăn tay thêu tinh xảo che mũi, trong lòng lập tức cả kinh. Bà này làm sao có thể xuất ở đây, lúc trước nghe bà vì lo lắng con trai có chứng tự bế, toàn tâm toàn ý ở nhà làm phu nhân mà.

      “Bà Trần, ha ha, sao ngài lại ở đây, hôm nay sao lại có rảnh đến bách hóa vậy?” Quản lý Lý cũng chưa để ý đến ‘chị Tạ’ đứng sững sờ ở bên kia, đầy mặt tươi cùng Hạ Cầm chào hỏi.

      “Hóa ra là Tiểu Thành a, lâu thấy, cậu là quản lí phòng thị trường của bách hóa này?” Lúc Lý Thành qua đây, Hạ Cầm liền nhìn thấy bảng tên trước ngực , còn có bộ trang phục chính thức người , cho nên đơn giản hỏi thăm liền thẳng vào vấn đề.

      “Đúng, ha ha, bách hóa này mới khai trương ba bốn tháng, tôi tới đây thời gian cũng ngắn, có lẽ huấn luyện nhân viên phục vụ còn chưa đúng chỗ. Hôm nay bà Trần muốn mua cái gì, tôi tự mình phục vụ bà.” Lý Thành cười theo, cố gắng muốn mang bà này cách trung tâm đám người người. Lúc mới vào đây làm, chính là làm thực tập sinh ở phòng thị trường Hạ Cầm đảm nhiệm chức CEO, đối tính cách của vị năm đó có tiếng thiết nương tử ở bách hóa vẫn có chút hiểu biết. Lúc trước bà vì con trai, trong đêm rút khỏi giới kinh doanh, làm kinh ngạc rất lâu. nghĩ tới nữ cường nhân thủ đoạn tác phong mạnh mẽ này, khi nghiệp vào lúc như mặt trời ban trưa, buông tha là có thể buông tha ngay.

      “Nhiều năm trôi qua như vậy, Tiểu Thành, năng lực quản lí của cậu sao tăng lại giảm xuống vậy. Khai trường đều lâu như vậy, đừng huấn luyện nhân viên phục vụ, cho dù là ban đầu tuyển chọn nhân viên cũng đủ tư cách, cậu biết, sinh mệnh của bách hóa là ở chỗ phục vụ sao? Nếu phục vụ đạt tiêu chuẩn, tố chất nhân viên phục vụ đạt tiêu chuẩn, khách hàng cần gì phải tiêu phí tiền tới đây mua hàng đắt hơn nhiều so với bên ngoài. Giá sản phẩm trong bách hóa bao hàm cả phục vụ, đạo lí dễ hiểu như vậy, cậu biết sao?” Hạ Cầm đối cấp dưới ngày xưa này, chút tình cảm cũng lưu, cho đến bây giờ bà chính là người bao che khuyết điểm, huống chi, hôm nay chịu thiệt còn là Tiểu Trí và Chiêu Đệ.

      “Bà Trần, bà đúng lắm, tôi mau chóng huấn luyện lại nhân viên phục vụ, bà xem, hôm nay có thể bán cho tôi chút mặt mũi , chúng ta tìm chỗ chuyện.”

      “Kiếm chỗ chuyện thành vấn đề, nhưng điều kiện tiên quyết là, trước tiên cậu ở trước mặt mọi người ở đây, đưa băng theo dõi khu vực nửa tiếng trước đến đây cho tôi. Vị Tạ tiểu thư này,” Hạ Cầm nhàn nhạt chỉ tay vào ‘chị Tạ’ thu lại kiêu ngạo của bản thân, “ ấy , con tôi đánh vỡ lọ nước hoa quầy của ấy, còn quỵt nợ. Cậu đưa băng theo dõi cho tôi để mọi người ở đây cùng xem, nếu con tôi sai, tôi hai lời, lập tức bồi thường tổn thất cho bách hóa. Sau đó còn có thể trịnh trọng xin lỗi vị Tạ tiểu thư này.”

      “Bà Trần, chuyện này... chúng ta có thể đừng làm lớn chuyện lên như vậy ? Tôi lập tức sa thải ta, để ta lén tìm lệnh công tử xin lỗi, bà xem được ?” Lý Thành biết, chỉ cần mở băng thu hình, nếu nguyên nhân việc nằm người nhân viên họ Tạ này, danh dự của bách hóa bị hủy.

      “Đừng, chuyện này mọi người ở đây đều nhìn thấy, thiếu chỉ là cái chân tướng lúc ban đầu, hơn nữa còn chưa xem băng ghi hình, cậu bảo ta xin lỗi cái gì. Cậu động tác nhanh chút, lấy băng ghi hình ra đây cho tôi, cậu cũng muốn lão Trần nhà chúng tôi biết chuyện này, đến bách hóa tìm Tổng giám đốc của các cậu chuyện chứ?”

      Lý Thành rơi vào đường cùng, chỉ có thể điều tra băng ghi hình. Lúc vài vị khách hàng vây xem cũng theo đuôi bọn họ vào phòng theo dõi, vốn định ngăn cản, nhưng lại bị ánh mắt của Hạ Cầm nhìn miễn cưỡng nuốt lời muốn vào miệng. Trong lòng rất ràng, hôm nay Hạ Cầm nháo lớn như vậy, muốn lấy lại công đạo cho con trai, nếu ngăn cản mọi người nhìn, đây phải là giải quyết riêng sao, Hạ Cầm sao có thể đồng ý.

      ‘Chị Tạ’ ngay từ đầu lúc Hạ Cầm muốn xem băng ghi hình cũng dám nhiều. ta vốn nghĩ bách hóa vì bảo vệ danh dự, khẳng định công khai băng ghi hình, ta chỉ cần chết cũng thừa nhận, bọn họ cũng dám làm gì ta. Nhưng ta tuyệt đối nghĩ tới, hôm nay đụng phải người có lai lịch lớn như vậy, cho nên lúc Hạ Cầm bảo Lý Thành mang theo ta , tay ta để sau lưng liền nhịn được run lên. Chuyện này, ta biết kết thúc thế nào, sao vận khí của ta xui xẻo vậy chứ, tùy tiện an ủi thằng ngốc cũng gây ra họa lớn như vậy.

      Lúc mọi người xem hình thấy ‘chị Tạ’ thừa dịp người chú ý, đẩy lọ nước hoa có chỗ hở về phía Tiểu Trí, tất cả mọi người đều lắc đầu. Nếu ban đầu bọn họ còn có chút tin Tiểu Trí bị oan uổng, vậy bây giờ cũng thể tin. Vốn bọn họ cho rằng ‘chị Tạ’ này khóc lóc om sòm mắng đúng lí hợp tình như vậy, khẳng định là có lo lắng. nghĩ tới ta oan uổng người khác còn có thể mặt đỏ hơi thở gấp như vậy.

      Lý Thành xem băng ghi hình sắc mặt càng ngày càng trầm xuống, chuyện bị ‘chị Tạ’ này nháo thành như vậy, cũng biết nên kết thúc chuyện này thế nào. Sớm biết rằng ‘chị Tạ’ gây ra loại chuyện này, nên gọi chi, gọi tổ tông bảo ta nhanh chóng chạy lấy người, cần gì phải chờ tháng nữa. Đây cũng do bản thân sơ ý, lúc trước chủ quản cấp dưới báo nhân viên quầy chuyên doanh nước hoa có tượng muộn về sớm nghiêm trọng, còn nhiều lần xảy ra tình huống bất kính với khách hàng, nhưng bởi vì bách hóa vừa khai trương, vội sứt đầu mẻ trán, cho rằng đây chỉ là chuyện , cũng lo lắng. Chỉ giao cho ấn theo quy củ lại quan sát tháng, nếu tình huống còn có cải thiện lại dựa theo hợp đồng sa thải ta.

      Hạ Cầm đưa mắt nhìn Lý Thành, thế này mới xoay người với khách hàng cùng theo xem nào nhiệt lúc trước: “Tất cả mọi người đều nhìn thấy đúng , hôm nay đều lám chứng cho tôi, con tôi hoàn toàn vô tội. Êm đẹp đứng đó lại bị người vu hãm, tự dưng bị vũ nhục như vậy, bây giờ tôi cũng muốn thêm gì nữa, thầm nghĩ xem bách hóa đến cùng nên xử lí chuyện này thế nào. Cũng mời các vị nếu có thời gian chú ý đến phần sau của chuyện này chút.” Sau khi xong lời này,
      Hạ Cầm mới xoay người giao đãi Lý Thành: “Tiểu Thành, con tôi còn ở bên ngoài chờ tôi, chân tướng mọi chuyện bây giờ cũng đều biết đến, phía sau nên xử lí thế nào, vậy phải xem thái độ của bách hóa. Tôi trước, tôi nghĩ, tổng giám đốc của các cậu hẳn là có số điện thoại nhà tôi, đến lúc đó để tự mình gọi điện thoại kết quả xử lí cho tôi biết.”

      Sau khi giao đãi xong, Hạ Cầm mỉm cười với mọi người, thế này mới xoay người sải bước về phía bãi đỗ xe. Vừa rồi hai đứa khóc thành như vậy, bà cũng còn tâm tư tiếp tục ở chỗ này.

      Chờ đến khi bà đến bãi đỗ xe mở cửa ra liền nhìn thấy hai người Tiểu Trí và Chiêu Đệ ngồi ở ghế sau. Sắc mặt Chiêu Đệ trở lại bình thường, mà sắc mặt Tiểu Trí lại vẫn tái nhợt như cũ. Chiêu Đệ cố gắng cùng chuyện, muốn phân tán lực chú ý của để nhớ lại màn vừa rồi.

      Chiêu Đệ thấy Hạ Cầm vào trong xe, sắc mặt ngưng trọng, còn tưởng rằng chuyện chưa xử lý tốt, bất giác có chút lo lắng.

      “Mẹ, chuyện trong bách hóa, tại thế nào, có tra ra Tiểu Trí bị oan uổng hay ?”

      “Đừng lo lắng, xem băng theo dõi, là nhân viên kia cố ý đẩy lọ nước hoa bị vỡ xuống bên chân Tiểu Trí, chính là muốn vu oan cho Tiểu Trí, để mình trốn khỏi trách nhiệm. Mẹ giao đãi cho quản lí phòng thị trường của bọn họ, bảo bọn họ nhất định phải cho chúng ta câu trả lời thuyết phục. Lần này, để người kia trả giá nhiều, mẹ uổng công làm mẹ của Tiểu Trí.” đến ‘chị Tạ’ kia. Hạ Cầm vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi, bây giờ cũng có người ngoài ở đây, cần cố kị hình tượng uy nghiêm, bà tự nhiên muốn phát tiết cảm xúc của bản thân chút.

      “Mẹ ˜˜ ” Chiêu Đệ gọi tiếng sau đó cũng lập tức ra suy nghĩ mà mình vừa nghĩ tốt, mà là cúi đầu nghĩ lại xem lời sau đây có chỗ nào thỏa đáng hay .

      “Mẹ, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, con cũng có trách nhiệm, con làm tốt hứa hẹn bảo vệ Tiểu Trí. Nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là con còn quá yếu, có năng lực thực lời hứa kia.”

      Hạ Cầm vừa nghe Chiêu Đệ những lời này, trái tim đều vọt đến cổ họng, phải là con bé vì ánh mắt khác thường của mọi người mà đổi ý gả cho Tiểu Trí đấy chứ? Nếu con bé mở miệng muốn cùng Tiểu Trí ly hôn, vậy phải làm sao bây giờ?

      , mẹ, mẹ cần thay con thoát khỏi trách nhiệm, nếu con có năng lực tốt hơn chút, gặp phải tình huống như hôm nay con biết xử lý thế nào, cũng phải biết cần phải bảo vệ Tiểu Trí thế nào. Mà khi con nghe người nọ câu lại câu mắng Tiểu Trí, trừ khóc ra cái gì con cũng làm được. Ba con qua, bất cứ chuyện gì đừng oán trách người khác trước, mà trước nên cẩn thận ngẫm lại xem bản thân làm như thế nào. Giống như đất trồng ra được hoa màu, trước nên oán trời trách đất, oán khô oán mưa, mà là nghĩ lại xem có phải ngay từ lúc bắt đầu gieo trồng mình làm sai rồi . Mà con bây giờ chính là phạm phải lỗi đó, con có kiến thức, có khí phách, xét đến cùng vẫn là do con biết quá ít. Mẹ ˜˜ Con có thể xin mẹ cái này ?” Chiêu Đệ gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Cầm, sợ bà cự tuyệt. Dù sao lúc trước ba mẹ bảo gả cho Tiểu Trí là vì chăm sóc Tiểu Trí mà phải là để học này nọ.

      “Con , Chiêu Đệ, chỉ cần mẹ có thể làm được, con muốn cái gì mẹ đều cho con.” Hạ Cầm nghĩ tới Chiêu Đệ lại những lời này. Vừa rồi bà còn trước mặt mọi người bà là người mẹ hiểu con trai và con dâu. Nhưng người con dâu Chiêu Đệ này mỗi lần đều có thể mang đến cho bà kinh hỉ ngoài dự đoán. Bà ngờ tới, đứa này lại có thể nghĩ sâu như vậy.

      “Mẹ, mẹ có thể cho con cái máy tính ? Con thấy ti vi có giới thiệu chương trình học qua mạng, chính là ở máy tính học chương trình mà bản thân mình muốn. Như vậy con có thể lên lớp vào thời gian Tiểu Trí luyện đàn, vừa chậm trễ chăm sóc Tiểu Trí, cũng có thể cùng lúc học được này nọ. Con nghĩ muốn bản thân mau chóng mạnh mẽ, con học được làm thế nào để bảo vệ Tiểu Trí, thể cái gì cũng dựa vào mẹ và ba.”

      “Được, về nhà mẹ lắp máy tính cho con, trong nhà còn mấy bản ghi chép, mẹ và ba con hai người cũng dùng được nhiều như vậy, vừa khéo có thể cho con. Chờ sau khi về nhà, mẹ lại cùng con nghiên cứu chương trình học qua mạng nào tốt hơn, mẹ cũng muốn học cái mà bản thân mình thích, được ?” Hạ Cầm vừa nghe Chiêu Đệ đưa ra cầu như vậy, lập tức liền đồng ý.
      Last edited: 1/3/15
      Andrena, Chrislinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :