Chương 6.2
Editor: Linh.
“Cậu Chung, cậu nhìn Tiểu trí xem, có ai bắt nạt người như nó à? phúc hậu rồi.” Từ Lan nhìn phần bánh bao thuộc về ở trước mặt, từng cái từng cái đều bị chọc cái lỗ, nước canh ngon trong bánh bao đều bị chảy ra ngoài, vốn là canh bánh bao hấp giọt canh cũng còn. Tiểu Trí biết nguyên nhân thích ăn bánh bao chính là bởi vì có thể dùng ống hút cắm vào trong bánh bao hút nước canh, nó thế nhưng lại dùng chiêu này đối phó với .
“Tiểu Trí, đây là con đúng, mau mau xin lỗi Lan nha đầu nào.” Trần Chung làm chủ nhà thể trắng trợn bao che ‘tội phạn’, chỉ có thể ý tứ chút. Nhưng giọng điệu mềm giống như bảo người ta xin lỗi, mà là khích lệ hơn.
Chiêu Đệ nhìn Tiểu Trí cúi đầu vẻ mặt biểu cảm, chút ý tứ muốn mở miệng xin lỗi cũng có, lại nhìn Từ Lan vẫn tức giận nhìn chằm chằm Tiểu Trí, sợ ấy muốn tức giận, cho nên lặng lẽ ở dưới bàn kéo góc áo Tiểu Trí, chờ khi hơi hơi nghiêng mặt qua, giọng khuyên bảo : “Tiểu Trí, xin lỗi Từ Lan , bằng ấy tức giận.”
Trần Trí nghe xong quay đầu lại, lại cắn mấy miếng bánh báo thịt vào trong miệng, mới câu mơ hồ : “nha đầu lười, xin lỗi.”
“Em bảo chị cái gì, cậu Chung, mợ Chung, Chiêu Đệ, mọi người đều nghe thấy đúng , nó thế nhưng bảo cháu là nha đầu lười. Phản, chọc thủng bánh bao canh của cháu, còn gọi cháu là nha đầu lười, còn bảo cháu nhận sai với nó, khinh người quá đáng, khinh người quá đáng.” Từ Lan vừa nghe lời này, cả người lập tức nhảy dựng lên, giống như bọ chó nhảy dựng bên cạnh Tiểu Trí.
Lúc đầu Chiêu Đệ cũng có chút bị dọa đến, còn tưởng rằng Từ Lan tức giận, nhưng vừa thấy Trần Chung và Hạ Cầm ở đối diện đều là vẻ mặt trấn định, lại nghiêng đầu nhìn Tiểu Trí, phát miệng khóe miệng thế nhưng nhếch lên, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, Từ Lan đây là cố ý đùa Tiểu Trí vui vẻ.
Chờ tâm tình kinh hoàng bình tĩnh trở lại, Chiêu Đệ mới đột nhiên ý thức được, Tiểu Trí chuyện. Từ ngày hôm qua bắt đầu từ lúc bước vào nhà này, vẫn luôn chưa nghe thấy giọng của Tiểu Trí, còn tưởng rằng Tiểu Trí thể chuyện hoặc cho dù có thể cũng chỉ mơ hồ , cho nên đồng ý mở miệng. Bây giờ nghe như vậy mới phát giọng của rất dễ nghe, tuy rằng có chút ra gì, nhưng ít nhất biết dùng lời để diễn tả ý tứ của mình. Tình huống như vậy muốn tốt hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của , có lẽ về sau có thể thường xuyên đùa chuyện, chậm rãi có thể lưu loát.
Chiêu Đệ nhìn Từ Lan vừa hô vừa nhảy ở bên cạnh, cảm thấy có chút đành lòng, cho nên gắp ba cái bánh bao canh trong đĩa của mình sang đĩa của Từ Lan.
Tiểu Trí nhìn chằm chằm Chiêu Đệ gắp bánh bao qua trước mặt ba lần, hơi chuyển đầu qua nhìn cái đĩa trước mặt Chiêu Đệ, sau đó lại nhìn chằm chằm cái đĩa trước mặt mình hồi lâu, mày càng nhíu chặt hơn. Sau đó vẻ mặt vui đặt bánh bao thịt to trong tay mình xuống, cầm đũa lên thong thả lại tha cũng gắp ba cái bánh bao canh trong đĩa của mình cho Từ Lan. Gắp xong mới lần nữa buông đũa xuống, cầm lấy bánh bao ban đầu ăn nốt, khóe mắt còn thời thời khắc khắc chú ý động tác của Chiêu Đệ. Chờ đến khi nhìn thấy tay cầm chiếc đũa của Chiêu Đệ lại có dấu hiệu động về bên phía , khóe miệng của bắt đầu hơi hơi trùng xuống, sau đó lập tức quay đầu, trừng mắt nhìn Từ Lan có vẻ mặt khiếp sợ.
Từ Lan đột nhiên bị trừng, oan uổng chỉ muốn khóc, rất muốn kéo tay Tiểu Trí giải thích phen, chuyện này phải mở miệng muốn, là Chiêu Đệ đáng thương mới chủ động cho mà.
Nhưng ngoài dự kiến của mọi người, lần này Chiêu Đệ gắp cho Từ Lan mà là đặt bánh bao canh xuống đĩa của Tiểu Trí.
Trần Trí nhìn đĩa của mình nhiều hơn cái bánh bao canh, lại quay đầu nhìn Chiêu Đệ, sau đó giọng ra bốn chữ, “ giống nữa rồi.”
Chiêu Đệ vốn cho rằng Tiểu Trí vì mình chia bánh bao cho mà vui vẻ, nghĩ tới có chút vui vẻ nào, ngược lại giống như có chút buồn rầu.
“ sao, Tiểu Trí, con ăn luôn hai cái lại giống Chiêu Đệ, đây là phần tâm ý của Chiêu Đệ với con, con phải ‘cảm ơn’ biết ?” Trần Chung nhìn Chiêu Đệ vẻ mặt xấu hổ, vội vàng lên tiếng dặn Trần Trí.
Mà Tiểu Trí luôn nghe lời Trần Chung lần này lại nghe lời ăn luôn hai cái bánh bao, mà gắp lại cái bánh bao kia sang cho Chiêu Đệ, đến khi nhìn thấy số lượng bánh bao trong hai đĩa bằng nhau mới ngẩng đầu lên cho Chiêu Đệ nụ cười, tiếng ‘cám ơn”.
Khi nghe thấy hai chữ này, hốc mắt Chiêu Đệ có chút nóng lên, nhiều năm như vậy, có thói quen thoái nhượng, thói quen kính dâng, mặc dù biết những gì trả giá ba mẹ và em trai đều ghi tạc trong lòng. Nhưng thẳng đến khi nghe Trần Trí hai chữ này mới biết được hóa ra khát vọng cũng chỉ là có ai đó với hai chữ ‘cán ơn’.
Mà đồng dạng để cảm động chính là Tiểu Trí ràng có thể lựa chọn ăn luôn bánh bao, làm số lượng bánh bao của bọn họ giống nhau, nhưng làm vậy, mà tự bản thân làm chủ gắp trở về, đây phải là tỏ vẻ mà là Tiểu Trí quan tâm , sợ ăn đủ no.
Hạ Cầm nhìn hành động liên tiếp của Tiểu trí, trong lòng vừa vui mừng vừa ghen tỵ. Vui chính là, Tiểu Trí tuy rằng ngây thơ nhưng biết thương vợ, làm bà ghen tỵ chính là Tiểu Trí ràng đối tốt với vợ hơn người mẹ là bà. Nhiều năm trước, bác sĩ từng báo cho bà và lão Trần biết, có lẽ là trong lòng Tiểu Trí, bọn họ tốt hơn người xa lạ bao nhiêu. Nhưng dưới quan tâm chăm sóc nhiều năm của bà và lão Trần, bà biết Tiểu Trí đối với bọn họ là giống nhau. Để trong lòng bà có chút cân bằng chính là, Chiêu Đệ đến đây mới bao lâu, sao địa vị lại cao hơn bọn họ chứ?
Trần Chung thấy được biểu cảm rất của Hạ Cầm, làm vợ chồng hai mươi mấy năm, ông tự nhiên biết trong lòng bà nghĩ cái gì, cho nên ông ghé sát vào tai bà giọng câu: “Đừng hẹp hòi, con trai lớn, vốn là thân với vợ con hơn thân với ba mẹ. Huống chi Tiểu Trí khó có thể gặp được người làm thằng bé thích nhanh như vậy, chúng ta nên thấy vui mừng mới phải.”
“Tôi biết, chỉ là nhất thời chuyển được, ông đừng như tôi
là người ác bằng ấy. Tiểu Trí thích Chiêu Đệ, ta cũng rất vui mừng.” Hạ Cầm bị Trần Chung vậy, mặt trắng xanh lập tức đỏ lên, bà đâu có keo kiệt như vậy. Con trai nuôi nhiều năm, bà ăn chút dấm chua cũng là bình thường đúng ? Có người nào làm mẹ mà ăn loại dấm chua này chứ.
“Ai ui, Tiểu Trí, chừng nào em cũng săn sóc chị như vậy đây? Chẳng sợ em săn sóc chị bằng nửa Chiêu Đệ, chị cũng cảm động đến muốn khóc.” Từ Lan nhìn bộ dáng Chiêu Đệ và Tiểu Trí nhường em, em nhường , nhịn được liền mở miệng chế nhạo.
“Chị phải vợ tôi.” Tiểu Trí lẳng lặng đưa mắt nhìn Từ Lan, sau đó giọng câu như vậy.
Chiêu Đệ nghe Tiểu Trí trả lời như vậy, càng cúi đầu thấp hơn, hận thể chui xuống gầm bàn. Trong lòng thầm nghĩ, sao lúc đến chuyện này chút cũng thẹn thùng đây, có biết vợ là gì hay ?
“Em, em là đồ có lương tâm, chỉ có vợ mới muốn săn sóc sao? Chị cũng phải săn sóc biết ?” Từ Lan chưa từ bỏ ý định tiếp cận Tiểu Trí, nghiến răng nghiến lợi .
Tiểu Trí bởi vì Từ Lan tiếp cận mà cau chặt mày, rất cố gắng ngửa thân thể mình ra sau, toàn thân và tâm đều suy nghĩ xem làm thế nào mới kéo ra cự ly với Từ Lan, lại hoàn toàn chú ý tới lưng mình dựa vào tay trái Chiêu Đệ.
“Nha đầu lười, tránh ra biết.” Bị buộc nóng nảy, Tiểu Trí chỉ muốn Từ Lan mau chóng lui về phía sau, thế này mới mở miệng ra mấy chữ.
Lúc này đây, cần người khác hỗ trợ giải thích, Chiêu Đệ lập tức hiểu ý tứ mà Tiểu Trí muốn biểu đạt. Đầu tiên ‘nha đầu lười, tránh ra’ tự nhiên là với Từ Lan, sau đó ‘ biết’ chính là biết chị cũng phải săn sóc.
Theo Từ Lan tiếp cận càng ngày càng gần, Chiêu Đệ có thể cảm giác được sau lưng Tiểu Trí bắt đầu cứng ngắc, ngẩng đầu nhìn Trần Chung và Hạ Cầm ở đối diện, lại phát bọn họ vẻ mặt tươi cười nhìn hai chị em họ đùa giỡn, dường như cũng phát Tiểu Trí vui.
thực tế, Trần Chung và Hạ Cầm quả là phát thấy Tiểu Trí vui. Đổi lại trước đây, có lẽ bọn họ sớm chú ý tới, nhưng hôm nay Tiểu Trí biểu là rất tốt. Hơn nữa lúc này cũng dựa vào người Chiêu Đệ, cho nên bọn họ tưởng Tiểu Trí cũng kháng cự Từ Lan tiếp cận. Sở dĩ lui về phía sau, chắc là cũng muốn cùng Từ Lan đùa giỡn.
“Từ Lan, bạn đừng đùa Tiểu Trí nữa, mau ăn bánh bao , sắp lạnh.” Dưới điều kiện tiên quyết sau khi biết để Trần Chung và Hạ Cầm ra mặt chuyện là vô vọng, Chiêu Đệ chỉ có thể kiên trì mở miệng. Trước khi lời này, trong lòng rối rắm rất lâu, vừa mới đến nhà này, cũng đặc biệt hiểu Từ Lan. Tuy rằng biết ấy sáng sủa nhiệt tình, nhưng biết Từ Lan có để ý phương thức chuyện hay . Nhưng nếu như , Tiểu Trí khó chịu, cho nên cân nhắc cẩn thận vẫn lựa chọn ưu tiên cảm thụ của Tiểu Trí, dù sao là vì Tiểu Trí mới đến đây.
Từ Lan nghe thấy lời của Chiêu Đệ, lúc này mới lui trở lại chỗ ngồi của mình, khó được cơ hội trêu Tiểu Trí có phản ứng, là có chút luyến tiếc cứ như vậy buông tha cậu, nhưng nhìn phần Chiêu Đệ bao che khuyết điểm, hôm nay đến đây là ngừng thôi.
Nhìn thấy Từ Lan trở lại chỗ ngồi của mình, Trần Trí mới thở dài nhõm.
Đợi đến khi mọi người ăn xong bữa sáng, lúc muốn đứng dậy dời bàn Chiêu Đệ lại phát góc áo mình bị người kéo lại, cúi đầu nhìn thấy lôi kéo góc áo phải ai khác, mà chính là Tiểu Trí ngồi bên cạnh .
hiểu nhìn Tiểu Trí, lại chỉ nhìn thấy đỉnh đầu , cho nên chỉ có thể lại ngồi xuống, để mình có thể cùng nhìn thẳng.
“Tiểu Trí, kéo em lại, là muốn cùng em chuyện gì sao?”
Tiểu Trí dùng ngón tay quấn quấn góc áo Chiêu Đệ, lúc này mới ngẩng đầu lên, lần đầu tiên chống lại ánh mắt Chiêu Đệ, nhưng chỉ kiên trì như vậy lát, lại quay đầu .
“Muốn cùng nhau.” Đây là lời khi quay đầu sang chỗ khác .
Lúc này Chiêu Đệ cũng bởi vì nhìn thấy ánh mắt đen láy của Tiểu Trí mà ngây người, nên thể lý giải Tiểu Trí là có ý gì.
“Chiêu Đệ, Tiểu Trí là muốn cháu bồi nó vào phòng nghe CD, cháu bồi nó , chúng ta ở dưới lầu ngồi lát.” Trần Chung nhìn biểu của con trai, còn câu kia của cậu, rất nhanh liền hiểu ý của cậu, vì thế mở miệng giải thích cho Chiêu Đệ nghe.
“A, được.” Thẳng đến khi nghe được lời của Trần Chung, Chiêu Đệ mới phục hồi lại tinh thần, vội vàng lên tiếng đồng ý. Lúc này mới nắm lấy bàn tay kéo góc áo của Trần Chí, cùng nhau lên lầu.
Last edited by a moderator: 24/1/15
thư hồ, Chris và linhdiep17 thích bài này.