1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà xã mua được - Nại Lương Ngư (Full +eBook Full Ngọa Truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Ngoại truyện 4: Mượn nhiều lát.

      Y tá nhìn thấy dáng vẻ kích động của cả nhà họ mới cười cười. Cũng phải thôi, đây mới chính là phản ứng tự nhiên chứ. Nhưng mà… Đúng rồi, còn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đấy, hóa ra là nhà bọn họ còn chưa hỏi giới tính đứa . Bọn họ hình như có ai quan tâm xem đây là nam hay nữ phải.

      Sau khi Tiểu Trí hết khiếp sợ, rốt cuộc khôi phục lại năng lực hành động. liếc mắt nhìn đứa trong ngực Hạ Cầm, cũng tiến lên muốn được ôm đứa lát, mà lại đứng úp sấp vào cạnh cửa, muốn nhìn xuyên qua khe cửa vào bên trong. Chiêu Đệ vẫn còn ở bên trong đấy. Bao giờ Chiêu Đệ mới có thể ra ngoài?

      Tiểu Trí căn bản nghĩ đến việc Chiêu Đệ sinh con có thể gặp nguy hiểm gì . vẫn luôn rất tự tin, Chiêu Đệ có việc gì, Chiêu Đệ đồng ý từ trước với rằng khỏe mạnh.

      Y tá đợi tron chốc lát cũng thấy có ai hỏi han gì, chỉ đành mở miệng chủ động báo cho mọi người biết.

      “Khụ… Chúc mừng các vị, đây là bé trai. Mẹ còn đều được bình an. Sản phụ sau khi được quan sát có gì khác thường được đưa về phòng bệnh. Đứa bé này tôi ôm trước ra cho các vị xem qua chút, bây giờ phải ôm trở lại rồi sau đó lại cùng sản phụ ra ngoài.

      Y tá sau khi xong liền đưa tay, muốn ôm đứa bé từ trong ngực Hạ Cầm trở về. Mặc dù Hạ Cầm mới chỉ ôm tiểu bảo bối này trong chốc lát thôi cũng có cảm giác khó bỏ rồi. Nhưng bà biết, lúc này y tá còn phải ôm đứa vào trong để xử lý thêm chút, cho nên đành phải buông lỏng tay.

      Mất thêm hai giờ nữa, Chiêu Đệ và đứa bé mới được đẩy ra ngoài lần nữa. Tiểu Trí vừa mới nhìn thấy Chiêu Đệ cả người đứng bật dậy từ dưới đất. nắm lấy tay Chiêu Đệ, nhàng giúp chỉnh lại tóc cái trán mướt mồ hôi. Nhìn thấy Chiêu Đệ kiệt sức như vậy, lại đau lòng thôi. Còn chưa trở lại phòng bệnh, với Chiêu Đệ rất nhiều lần “ bao giờ sinh nữa”, “ bao giờ sinh nữa”.

      tại, Chiêu Đệ mệt mỏi đến độ chỉ muốn ngủ như chết, nhưng trong lỗ tai lại chỉ văng vẳng những lời này của Tiểu Trí. Vốn định hỏi ngược lại câu “em sinh con hay sinh con mà so với em, còn tỏ ra đau hơn vậy?”. Nhưng thực bây giờ mệt mỏi quá rồi, đành phải nuốt những lời này lại, về sau .

      giấc này của Chiêu Đệ liền ngủ thẳng đến tận buổi chiều ngày hôm sau. Thời điểm mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là ánh mắt tràn đầy lo lắng của Tiểu Trí. biết trong lúc mình ngủ mê man, rất có khả năng Tiểu Trí luôn luôn mở to mắt như vậy để nhìn cho tận đến khi tỉnh lại, bởi vì phía dưới mắt của quầng thâm đen, trong con ngươi cũng tràn đầy tia máu.

      “Chiêu Đệ, rốt cuộc em tỉnh rồi. Tiểu Trí rất lo cho em. Tiểu Trí sợ em đau.” Vừa nhìn thấy Chiêu Đệ tỉnh lại, Tiểu Trí gấp đến khôn thể đợi nổi, mở miệng ra những cảm giác của mình.

      Chiêu Đệ ngủ giấc, cảm thấy tốt hơn nhiều lắm. Vốn thể lực bị tiêu hao ần hết trong lúc sinh con cũng từ từ được hồi phục lại. rút bàn tay còn bị Tiểu Trí giữ trong tay , đau lòng sờ sờ lên khuôn mặt của Tiểu Trí.

      “Tiểu Trí, Chiêu Đệ bị thương ở đâu cả. Hơn nữa, Chiêu Đệ sinh rất nhanh, bảo bảo cũng rất hiểu chuyện, Chiêu Đệ khó chịu chút nào. đấy!”

      Nghe được Chiêu Đệ như vậy, Tiểu Trí nhíu nhíu mày, có chút tin lời của ràng ngày hôm qua, lúc mới ra từ phòng sinh, bộ dạng Chiêu Đệ giống như mệt đến chết, đau đến chết. Chỉ là, bây giờ sắc mặt Chiêu Đệ hồng hào lên rất nhiều, chuyện cũng có hơi sức hơn rồi. Vậy vẫn tin tưởng lời của .

      Nghĩ được như vậy, Tiểu Trí liền nhoẻn miệng cười, khom lưng, ấn nụ hôn lên mặt Chiêu Đệ “Ừ, bảo bảo rất hiểu chuyện. Vậy sau này Tiểu Trí cho bảo bảo mượn Chiêu Đệ nhiều chút.”

      Chiêu Đệ còn tưởng là Tiểu Trí ra những lời ôn nhu gì đó. Nào ngờ, đến tận lúc này vẫn còn tâm tâm niệm niệm chủ trương quyền sở hữu của mình cơ đấy.

      À ngoại truyện ngắn mà :)) Hôm nay khuyến mãi luôn 2 chap nhé! Rồi t2 mềnh lại ngoi lên!

      Ngoại truyện 5: Ghen

      Câu cam kết cho mượn nhiều chút này của Tiểu Trí cũng duy trì được bao lâu.

      Kể từ khi trong nhà có thêm quái thú này, cơ bản toàn bộ lực chú ý của Chiêu Đệ đều bị nó hấp dẫn. Dù sao đứa bé vẫn còn như vậy, ăn uống, ngủ nghỉ đều cần đến hầu hạ của người khác. chỉ cần chú ý chút thôi cảm thấy yên lòng rồi.

      Nhưng vào những lúc như vậy, Tiểu Trí vẫn luôn biểu là thành thục hiểu chuyện và vô cùng săn sóc lại chuyển thành tính tình trẻ con, cái gì cũng muốn tranh đoạt cùng với con mình.

      Tiểu Trí con muốn uống sữa. Được, ngực trái của Chiêu Đệ để cho Tiểu Trí con chiếm lĩnh, vậy liền chiếm bên ngực phải. Chiêu Đệ muốn ôm Tiểu Trí con ngủ trưa. Được, vậy cũng phải ôm cùng ngủ. Thế nên tình huống liền biến thành: phía tay trái Chiêu Đệ là Tiểu Trí con co người ngủ còn nằm phía tay phải chính là Tiểu Trí ba. Chiêu Đệ muốn thay quần áo cho Tiểu Trí con. Được, Tiểu Trí ba cũng ba chân bốn cẳng, vội vàng cởi sạch đồ mặc người, làm bộ đáng thương, đứng ở bên, chờ Chiêu Đệ đến giúp mặc lại quần áo lên người.

      Chiêu Đệ nhìn Tiểu Trí bỗng nhiên trẻ con ra như vậy cũng biết phải như thế nào mới tốt. Ở đâu ra lại có người ba ngây thơ cướp người với con trai cơ chứ?

      Chiêu Đệ thử qua đạo lý với Tiểu Trí nhưng người này lại vô cùng cố chấp, lần nào cũng đều đáp trả lại bằng câu: “Chiêu Đệ là của Tiểu Trí, chỉ thuộc về mình Tiểu Trí thôi.”

      Sau khi xong còn mở to hai mắt nhìn chằm chằm, giống như thể nếu dám rằng phải lập tức khóc ré lên vậy.

      Chiêu Đệ hết cách với , chỉ có thể chăm sóc cả hai. May mắn là trong nhà còn có thím Phúc và Hạ Cầm giúp đỡ tay chăm sóc Tiểu Trí con, Tiểu Trí con cũng là đứa bé rất ngoan ngoãn, cả ngày đều cười hì hì, người nào ôm cũng vui mừng, bằng Chiêu Đệ muốn phân thân rồi.

      Mặc dù có người nhà cùng chia sẻ vất vả khi chăm con, Chiêu Đệ phải mệt mỏi nhiều. Nhưng dù sao vẫn muốn nhanh chóng khuyên nhủ được Tiểu Trí, thể cứ ghen tị với con trai như vậy được. Nếu ngày nào cũng đều lộ ra vẻ mặt muốn tính toán chi li với con trai như vậy khi con trai trưởng thành, bảo nó làm sao có thể thân cận với ba được.

      Làm cho người khác phát cáu là khi Chiêu Đệ phân tích như vậy với Tiểu Trí Tiểu Trí lại nhéo nhéo cái cổ, : “Tiểu Trí con chính là đứa bé của Tiểu Trí, nó chắc chắn thân với Tiểu Trí. Kể cả sau này nó có thân cận Tiểu Trí Tiểu Trí vẫn còn có Chiêu Đệ thương mà. sợ!”

      Người này… ban đầu sao lại biết có bản lãnh khiến người tức chết như vậy chứ? Chiêu Đệ nhìn nổi cái bộ dạng tự tin của , khỏi muốn đả kích trận mới : “Tiểu Trí tin tưởng Chiêu Đệ luôn luôn thân thiết với như vậy sao? Tiểu Trí cũng Tiểu Trí con có thể thân với , vậy Chiêu Đệ cũng có thể trở nên thân với Tiểu Trí nữa nha. Mẹ hay chiều con trai, còn con mới nghe lời ba đấy. Tiểu Trí biết sao?”

      những lời này xong, lúc đầu Tiểu Trí cũng có phản ứng gì đặc biệt, nhưng chờ đến khi Chiêu Đệ ngủ trưa tỉnh lại, lại phát ra con trai vốn nằm trong ngực thấy đâu, giường chỉ còn lại hai người là và Tiểu Trí.

      Vốn còn nghĩ là Hạ Cầm ôm Tiểu Trí con chơi, nhưng đợi đến khi tìm được Hạ Cầm, hỏi ra mới biết, bà cũng nhìn thấy Tiểu Trí con. Lúc này hai người đều bị hù dọa đến cả người toát mồ hôi lạnh. Trong nhà chỉ có mấy người, thím Phúc mấy hôm trước lại xin nghỉ để về nhà ông bà rồi. Giờ tốt rồi, làm sao lại thấy đứa đâu thế này? Hơn nữa đứa vẫn còn bé như vậy, căn bản nào biết đường, có thể chạy nơi nào được chứ? Là ai mang bé mất rồi?

      Đến khi hai người vội vã cầm điện thoại lên muốn báo cảnh sát Tiểu Trí mới tay ôm Tiểu Trí con, tay vuốt mắt, mơ mơ màng màng xuống lầu.

      Sau khi nhìn thấy Tiểu Trí con trong ngực của Tiểu Trí ba, Chiêu Đệ mới thở dài hơi, tâm tình khẩn trương được buông lỏng khiến cả người có chút đứng vững. vội vàng lùi về phía sau, ngồi xuống ghế sa lon, để bản thân hòa hoãn xuống chút.

      Sau khi hỏi lại Tiểu Trí mới biết. ra là buổi sáng, sau khi nghe câu kia xong, Tiểu Trí liền ngồi suy nghĩ lại. trái lo phải nghĩ, cảm thấy lời Chiêu Đệ có lý. Nếu như Tiểu Trí con thích , ngộ nhỡ Chiêu Đệ cũng theo Tiểu Trí con, thích nữa, vậy phải làm sao đây? Vậy nên bây giờ phải đối tốt với Tiểu Trí con, chắc là vẫn còn kịp.

      Vì vậy thừa dịp Chiêu Đệ ngủ, liền bế Tiểu Trí con vào trong ngực mình cùng ngủ. Vì thời tiết lạnh, trong lúc ngủ trưa đều đắp chăn bông, từ trước đến giờ Tiểu Trí lại có thói quen ôm Tiểu Trí con ngủ, cho nên lại kéo cao chăn lên. Tiểu Trí đưa lưng về phía Chiêu Đệ nên chắn mất tầm nhìn của Chiêu Đệ, làm nhìn thấy Tiểu Trí con. Hơn nữa, Chiêu Đệ nào có nghĩ đến khả năng đứa nằm trong ngực Tiểu Trí, cho nên mới có hồi sợ bóng, sợ gió này.

      Kể từ sau ngày đó, mặc dù Tiểu Trí thi thoảng vẫn ăn chút dấm chua, nhưng so sánh với quá khứ tốt hơn nhiều lắm. Hơn nữa, vì muốn lung lạc Tiểu Trí con, để triệt để dập tắt nguy cơ Chiêu Đệ chạy theo Tiểu Trí con, chuyện gì cũng nghe theo Tiểu Trí con, cưng chiều Tiểu Trí con. Trong mắt của Tiểu Trí con bây giờ chỉ có ba, cũng sắp cần mẹ nữa rồi.
      Last edited by a moderator: 11/12/15
      Chrislinhdiep17 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Ngoại truyện 6: Thằng trộm ngốc (như con) lừa

      Tiểu Trí con có biệt danh, gọi là thằng trộm ngốc lừa. Cái tên này ra đời khi Tiểu Trí vẫn còn ăn chút dấm chua từ Tiểu Trí con. cảm thấy thằng nhóc con này đoạt chú ý của Chiêu Đệ, cái gì cũng muốn giành với . Quá là hiếu thuận !

      Nhưng lại nghĩ đến, đứa trẻ mới vừa đầy tháng trừ ăn ra chỉ có ngủ. Tiểu Trí con được nuôi bằng sữa mẹ, vậy khi đói bụng nó phải tìm nguồn thức ăn của mình chứ làm sao nữa.

      Trước khi Tiểu Trí con ra đời, cả ngày Tiểu Trí đều vuốt ve bụng Chiêu Đệ, ngắn dài, hoài hết. Nhưng kể sau khi Tiểu Trí con khóc lúc nửa đêm được hai lần, đánh thức Chiêu Đệ, khiến Chiêu Đệ nằm trong ngực phải ngồi dậy, khiến thứ mềm mại mấy giây trước vẫn còn nằm trong bàn tay rơi vào trong miệng của Tiểu Trí con bắt đầu từ đó, liền cảm thấy đứa con trai này vừa mắt.

      tới cũng quái, trẻ con còn như vậy, theo lý mà cái gì cũng hiểu nhưng Tiểu Trí con mỗi lần đoạt được lực chú ý của Chiêu Đệ nhìn về phía Tiểu Trí, huơ tay múa chân mà cười, có khi cười quá mức còn có thể ha ha ra tiếng. Tiểu Trí tức đến nỗi chỉ muốn xách thằng con trai này qua mà phát vào mông nó trận.

      Nhưng ngại vì Chiêu Đệ còn ở đây, Tiểu Trí dù có được như ý cũng dám có hành động gì, chỉ đành ngồi thở phì phò, quay đầu , “mắt thấy, tâm phiền”.

      Ngày ấy, vì Chiêu Đệ nhiều lần bị Tiểu Trí con đánh thức lúc nửa đêm nên ban ngày hơi hơi mất tinh thần, tập trung nổi mà chỉ muốn ngủ. Tiểu Trí thấy thế, cũng săn sóc chăm sóc bảo bảo tốt, để Chiêu Đệ an tâm ngủ.

      Mặc dù Tiểu Trí đối với Tiểu Trí con có nhiều bất mãn, nhưng thể phủ nhận rằng quả có thể chăm sóc cho bảo bảo rất tốt. Cho nên Chiêu Đệ cũng do dự mà quay lại phòng ngủ để nghỉ ngơi.

      Tiểu Trí sợ ở gần Chiêu Đệ mà nhỡ ra Tiểu Trí con lại khóc rống lên ầm ỹ, làm Chiêu Đệ tỉnh nên liền ôm Tiểu Trí con xuống phòng khách bên dưới nhà. mở TV, điều chỉnh lượng xuống. Chút tiếng vang nho như vậy đúng là khiến người ta cảm thấy buồn ngủ.

      TV chiếu “Tân Bạch Nương Tử Truyền Kỳ” (Truyền thuyết Thanh Xà – Bạch Xà) của Triệu Nhã Chi. Lúc này, “Bạch nương tử” (Bạch Xà) bị Lôi Phong áp giải, giam vào trong tháp, Tiểu Thanh (Thanh Xà) cãi nhau với Pháp Hải. Vốn dĩ, tâm tư Tiểu Trí có ở đây, nhưng chợt nghe tiếng thanh thúy của Tiểu Thanh vọng tới “Con lừa ngốc” hấp dẫn ánh mắt của lên TV.

      ngẩng đầu nhìn Pháp Hải với cái đầu bong loáng, lại cúi đầu nhìn về phía thằng con trai vì vừa được cạo tóc máu nên có cái đầu trơ trọi. quơ quơ đầu, tiếp tục xem TV.

      TV, Tiểu Thanh dùng kiếm chỉ vào Pháp Hải, : “Con lừa ngốc, ngươi trả lại tỷ tỷ cho ta.”

      Nghe đến đó, Tiểu Trí lại cúi đầu nhìn qua thằng nhóc con trong ngực mình. Lúc này, Tiểu Trí con tỉnh ngủ, mở to đôi mắt đen láy, tò mò nhìn Tiểu Trí.

      Tiểu Trí nhíu nhíu mày, chợt nghĩ đến việc thằng nhóc con này mỗi lần cướp được Chiêu Đệ, nét mặt luôn biểu lộ cái nụ cười hả hê kia trong đầu liền thoáng qua câu : “Thằng trộm ngốc lừa, mi trả lại Chiêu Đệ cho ta.”

      Nghĩ tới đây, miệng Tiểu Trí cũng vô thức gọi lên cái biệt hiệu “thằng trộm ngốc lừa”.

      Vừa mới nghe Tiểu Trí gọi như vậy, Tiểu Trí con vốn còn mang bộ mặt phớt tỉnh, đột nhiên lại quay về phía Tiểu Trí toét miệng cười to, cái miệng còn chưa có cái răng nào, chảy đầy nước dãi liền mở ra trước mặt Tiểu Trí.

      Tiểu Trí thấy mình ra mấy chữ này lại làm cho thằng con trai phản ứng lớn như vậy liền thử dò xét, kêu lên tiếng “thằng trộm ngốc lừa”.

      ngờ, lần này, Tiểu Trí con lại phát ra tiếng cười khanh khách, khanh khách.

      Tiểu Trí cảm thấy chơi vui, liền gọi thêm vài tiếng, lần nào Tiểu Trí con cũng có phản ứng hết sức sung sướng.

      Từ đó về sau, Tiểu Trí nhận định là thằng con trai mình thích cái tên này, tự ý làm chủ, đặt nhũ danh cho con trai là “thằng trộm ngốc lừa” luôn rồi.

      Mặc dù Trần Chung, Hạ Cầm và Chiêu Đệ cảm thấy cái nhũ danh này bất nhã nhưng nhìn thấy Tiểu Trí và Tiểu Trí con đều thích cái nhũ danh này, cũng liền thôi.

      Đến khi Tiểu Trí con bắt đầu học mới biết hàm nghĩa trong cái nhũ danh “thằng trộm ngốc lừa”. Nó mới về nhà khóc lóc đòi ba nó đổi lại tên. Khi nghe Tiểu Trí kể lại phản ứng của nó với cái tên này khi còn bé, rằng hồi nó rất thích cái tên này Tiểu Trí con cảm thấy có loại cảm giác giống như là “khóc ra nước mắt”. Thời điểm đó, cái gì nó cũng hiểu, bây giờ hối hận chẳng lẽ quá muộn?
      Tiếp đây ^^

      Ngoại truyện 7: Muốn thêm công chúa

      Gần đây, Tiểu Trí rất khổ não, thường thường ngồi mình trong phòng đánh đàn, nhìn về phím đàn mà ngẩn người, thi thoảng lại đột nhiên quay đầu nhìn về phía Chiêu Đệ.

      Sau khi liếc mắt nhìn, còn ngập ngừng muốn gì đó nhưng cuối cùng lại chẳng câu nào, lại quay đầu nhìn về phím đàn mà ngẩn ngơ.

      Tiểu Trí khác thường, dĩ nhiên Chiêu Đệ sớm phát ra. Nhưng biết, Tiểu Trí giấu giếm điều gì cho nên tại, biểu ra như vậy, nhất định là vì còn chưa quyết định chắc chắn được, chờ nghĩ xong, nhất định chủ động tìm tới chuyện. Vậy nên, cũng vội vàng hỏi làm gì, tiếp tục tập trung nghiêm túc nhìn vào bản báo cáo tài vụ màn hình vi tính, cẩn thận thẩm hạch.

      Quả nhiên, mới qua hơn nửa canh giờ, Chiêu Đệ nhìn thấy qua khóe mắt Tiểu Trí bóp bóp nắm tay, giống như hạ được quyết tâm cuối cùng, đứng lên, nhàng về phía rồi ngồi xuống, hai bàn tay vẫn còn bất an, chà chà đầu gối, muốn giải tỏa được khẩn trương trong lòng .

      Chiêu Đệ buồn cười nhìn loạt những động tác này của Tiểu Trí, cười híp mắt chờ mở miệng.

      Tiểu Trí vừa ngẩng đầu liền thấy nét mặt này của Chiêu Đệ, biết rằng sớm nhìn thấu bản thân có lời muốn nên khỏi đỏ bừng cả mặt.

      “Chiêu Đệ, xin lỗi.”

      ngờ Tiểu Trí vừa mở miệng lại là ba chữ này. Chiêu Đệ cau mày suy nghĩ chút, gần đây Tiểu Trí có làm sai việc gì hay . Nhưng nghĩ nghĩ lại, cũng nghĩ ra có chỗ nào làm chưa tốt, ngược lại, khoảng thời gian này, Tiểu Trí biểu vô cùng tốt, chỉ ghen với thằng trộm ngốc lừa nữa mà còn quan tâm chăm sóc nó chu đáo hết mức, thậm chí còn nhiệt tình hơn cả nữa, kể cả lúc ăn cơm hay ngủ cũng đều để thằng trộm ngốc lừa nằm trong lồng ngực mình.

      “Tiểu Trí, sao lại muốn xin lỗi? Tiểu Trí làm gì sai sao?” Nếu nghĩ ra, Chiêu Đệ thẳng ra nghi vấn trong lòng mình.

      Tiểu Trí ngẩng đầu lên liếc nhìn Chiêu Đệ rồi lại cúi đầu xuống, vừa nhìn về phía mấy ngón tay, vừa ra lý do cảm thấy có lỗi với Chiêu Đệ.

      “Tiểu Trí chuyện giữ lời. Lúc Chiêu Đệ mới sinh thằng trộm ngốc lừa, Tiểu Trí từng sinh nữa, nếu sinh bảo bảo, Chiêu Đệ rất đau, rất vất vả. Nhưng mà…” Tiểu Trí nâng mí mắt, xuyên qua hàng lông mi dài, ngó xem vẻ mặt của Chiêu Đệ. Lúc thấy Chiêu Đệ cũng tỏ ra vui mới tiếp: “Nhưng mà bây giờ Tiểu Trí lại muốn sinh thêm công chúa nữa.”

      Chiêu Đệ nghe xong lời của Tiểu Trí vừa kinh ngạc, vừa buồn cười. ra là rối rắm lâu như vậy cũng chỉ vì nghĩ tới vấn đề này. Ngay từ đầu cũng hề nghĩ tới chuyện sinh nữa, dù sao đứa cũng đơn, về sau khi và Tiểu Trí trăm tuổi, quy thiên, chị em nâng đỡ, mình đứa tịch mịch.

      Nhưng Tiểu Trí tại sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý như vậy? Điểm này khiến có chút tò mò.

      “Tiểu Trí có thể cho Chiêu Đệ biết tại sao lại thay đổi chủ ý như vậy được ?”

      Tiểu Trí lại nhéo ngón tay thêm lát. cảm thấy ra lý do có chút khó xử, nhưng vì Chiêu Đệ hỏi, cũng muốn giấu giếm .

      “Bởi vì… Bởi vì Tiểu Trí nghe mẹ và con trai dễ thân hơn, còn con thường thân với ba. Sau khi Chiêu Đệ có thằng trộm ngốc lừa, Tiểu Trí ghen, ăn dấm, vẫn muốn được kề cận với Chiêu Đệ. Vậy sau khi có con , con thân thiết với Tiểu Trí, Chiêu Đệ cũng ghen, ăn dấm, muốn thân cận với Tiểu Trí rồi. Tiểu Trí muốn thân thiết với Chiêu Đệ, Chiêu Đệ cũng muốn thân thiết với Tiểu Trí, thế là chúng ta càng trở nên thân thiết hơn.”

      Nghe Tiểu Trí ra cái lý luận về ghen tuông và thân thiết, Chiêu Đệ chỉ cảm thấy vạch đen ót xuất ngày càng nhiều, ngày càng nhanh. ra muốn sinh con chỉ vì muốn lấy con ra để kích thích , để cho thân thiết với hơn. Đây là cái lý do gì vậy? Vậy nếu lại sinh ra đứa con trai phải làm sao?

      Nhưng thấy vẻ mặt Tiểu Trí nghiêm túc, thành khẩn như vậy, Chiêu Đệ lựa chọn châm chọc nữa, chỉ cười cười rồi ôm lấy Tiểu Trí, khe khẽ gật đầu “Được, Chiêu Đệ đều nghe lời Tiểu Trí, chúng ta lại sinh thêm công chúa nữa, có được ?”
      Last edited by a moderator: 11/12/15
      Chrislinhdiep17 thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Ngoại truyện 8: Sinh đôi

      Chiêu Đệ có lúc lại suy nghĩ chút, cảm thấy mấy lời của Tiểu Trí ra có phải được Phật tổ cho phép hay , cái gì liền linh cái đó. Trước đây, trước khi sinh thằng trộm ngốc lừa, Tiểu Trí muốn sinh con trai trước, sau đó lại sinh con , bởi vì trai mới có thể bảo vệ được em , kết quả sinh ra thằng nhóc.

      tháng trước, Tiểu Trí vừa mới cùng thương lượng muốn sinh thêm công chúa . Bây giờ, nhìn que thử thai tay, nhịn được mà đỡ trán. Việc này… cũng nhanh quá rồi! Lại là hai vạch đậm!

      Lúc cơm nước xong, Chiêu Đệ đuổi Tiểu Trí sang phòng khách, để cho chăm sóc thằng trộm ngốc lừa, thừa dịp ở phòng bếp dọn dọn đồ ăn với Hạ Cầm, giọng báo lại tin tức này cho Hạ Cầm biết.

      Hạ Cầm vừa nghe Chiêu Đệ lại mang bầu, nhà họ Trần lại được sinh sôi nảy nở, cần cũng biết có bao nhiêu vui mừng. Nhưng nghĩ lại, liền cảm thấy lo lắng chút. Mặc dù cách lần Chiêu Đệ sinh con trước được 4 năm rồi nhưng dù sao trước đây cũng mắc chứng cung hàn, lần này mang bầu, đối với thân thể của con bé có ảnh hưởng gì tốt chứ? Cháu trai cháu tuy là quan trọng, nhưng so với Chiêu Đệ bà vẫn có chút để ý Chiêu Đệ hơn.

      Hạ Cầm sợ lo lắng của mình ra khiến cho hai đứa bé hoảng sợ nên buổi tối liền thảo luận với Trần Chung, hợp sức để ngày tiếp theo viện cớ để đưa Chiêu Đệ đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe. Cũng may, kết quả kiểm tra đều bình thường. Hơn nữa, vì ban đầu khi sinh thằng trộm ngốc lừa, Chiêu Đệ bảo dưỡng rất tốt nên triệu chứng cung hàn đều biến mất. Để bọn họ còn lo lắng, bác sĩ thẳng rằng chỉ cần chú ý, quá mệt mỏi lần sinh nở này được bình an.

      Có bảo đảm của bác sĩ, hai lão mới an tâm. Hạ Cầm càng thêm toàn tâm toàn ý giúp đỡ Chiêu Đệ bổ sung dinh dưỡng. Đến khi Chiêu Đệ bước vào tháng mang thai thứ tư, bụng thế nhưng to hơn nhiều so với khi mang thai thằng trộm ngốc lừa được năm tháng.

      Chuyện này khiến dọa Hạ Cầm trận . Bà nghe , khi phụ nữ có thai được bổ sung dinh dưỡng quá nhiều, toàn bộ đều được hấp thụ vào người thai phụ khiến cho cholesterol thời kì mang thai trở nên quá cao, bệnh tiểu đường thời kì mang thai dẫn đến loạt hậu quả, chỉ tốt cho thai nhi mà đối với phụ nữ có thai lại càng tạo thành những tổn thương lớn hơn.

      Cho nên, Hạ Cầm liền lấy hẹn khám bệnh, đưa Chiêu Đệ và Tiểu Trí đến bệnh viện xem thử.

      Bởi vì lúc trước cái thai còn ít tháng, hơn nữa cả nhà bọn họ trừ Tiểu Trí ra đều quan tâm đến giới tính của đứa nên vẫn còn chưa siêu lần nào, chính là để đề phòng những thứ có phóng xạ như thế gây ảnh hưởng tốt đến phát triển của thai nhi. Nhưng bây giờ cái bụng Chiêu Đệ lại to như vậy, kiểm tra ràng ai yên lòng được, thành ra mới tới bệnh viện kiểm tra.

      ngờ, siêu lần đầu tiên cho biết đây là thai đôi.

      Thành phố W mấ ynăm nay biết làm sao mà rất nhiều gia đình đều muốn sinh con trai. Có lẽ chuyện này có liên quan đến việc mỗi gia đình chỉ sinh con duy nhất, sợ rằng nếu sinh con trai bị tuyệt hậu, chỉ là cũng có chuyện nếu mang thai bé phá thai, sinh non gì đó. Người dân thành phố W phần nhiều đều khá có tiền, sau khi mang bầu, siêu xong thấy vậy ra nước ngoài để sinh con, còn có thể cho đứa bé còn chưa ra đời cái thẻ xanh chơi chơi. Chỉ là cứ như vậy làm ra tăng rất nhiều vấn đề xã hội, ảnh hưởng . Cho nên, bệnh viện quy định thời điểm kiểm tra thai thể ra giới tính của đứa bé.

      Dĩ nhiên, nếu muốn biết, vậy cũng có biện pháp, tỉ như nhét cho bác sĩ bao lì xì là chuyện bình thường. Nhưng nhà họ Trần để ý đến giới tính đứa nên căn bản cũng hề nghĩ đến chuyện này. Ngược lại, Tiểu Trí rất muốn biết nhưng vì bác sĩ thể hỏi vấnđề này nên liền nhanh chóng ngậm miệng, hề biết rằng bác sĩ này uyển chuyển tỏ vẻ “muốn nghênh còn cự”.

      Sau khi kiểm tra xong, biết tất cả các chỉ tiêu của thai nhi cũng như người mẹ đều bình thường, trái tim của mọi người vốn treo lơ lửng cũng được bỏ xuống, nghĩ đến chuyện lần này mang thai phải là mà là hai bé ai cũng vui vẻ trở về nhà. Chỉ có Tiểu Trí, dọc theo đường vẫn nắn nắn bóp bóp mấy ngón tay, biết còn suy nghĩ điều gì. Nhưng vốn dĩ năng lực ở phương diện nhận thức của vẫn còn rất yếu, kể cả có nghĩ đến muốn rút gân não cũng vẫn hiểu được ràng.
      Hôm nay 20-11, mình hoàn luôn truyện cho cả nhà cùng vui nhé! ^^ Mong cả nhà ủng hộ mình trong những truyện tiếp theo! ^^

      Ngoại truyện 9: Tiểu Trí bị thua thiệt

      Kể từ sau khi biết cái thai trong bụng của Chiêu Đệ là thai đôi, Tiểu Trí thường thường vừa nhìn bụng của Chiêu Đệ vừa ngồi bấm ngón tay. Có lúc đếm đếm, đến đến loạn liền lấy ở đâu đó ra tờ giấy trắng, cái bút rồi ngồi đó vẽ tranh, viết chữ nhưng mỗi lần nhìn qua đều thấy mở to mắt nhìn đăm đăm, vò đầu bứt tai.

      Chiêu Đệ thấy cái bộ dạng này của Tiểu Trí thực vô cùng đáng , mà cũng ảnh hưởng gì đến cuộc sống của bản thân , với cả tại mang thai đôi, thân thể nặng nề hơn nhiều, muốn cử động hay cũng đều thấy eo mỏi lưng đau, cho nên cũng lười phải hỏi nhiều.

      Thằng trộm ngốc lừa, , tại phải gọi là Trần Duệ Hồng, kể từ khi nó nhà trẻ, biết được ý tứ của cái tên thằng trộm ngốc lừa sau đó sống chết cho người nhà gọi nó như vậy nữa. Tiểu Trí vừa lừa gạt vừa dụ dỗ mà Tiểu Duệ Hồng cũng nhất định đồng ý. Cuối cùng Tiểu Trí, theo nguyên tắc “đại nhân chấp tiểu nhân”, cũng đành thỏa hiệp.

      Giờ phút này, Tiểu Duệ Hồng nằm bụng của mẹ, vừa làm quen với các em trai hay các em trong bụng của mẹ , vừa len lén nhịn trộm về phía người ba vùi đầu ở đằng kia. Nó chỉ có thể tranh thủ những lúc như thế này để chuyện với các em trai, em . Bình thường ba nó luôn luôn chiếm cứ mẹ nó, để cho nó được đụng vào. Thiệt là, tại sao lại có người ba hẹp hòi như vậy cơ chứ? Mẹ ràng là mẹ nó, tại sao lại là “ mượn đủ rồi, tại cho mượn nữa”, mẹ của nó tại sao lại cần mượn?

      “Em trai, em à, các em nhanh ra ngoài , ra ngoài giúp trai các em đối phó với ba. Ba hẹp hòi chết được. Các em sau khi ra ngoài phải hết sức chiếm lấy mẹ, cho ba đến gần, phải khiến cho ba biết được nỗi khổ của bây giờ. Ba rồi, các em ra đời rồi, ba để cho các em mượn mẹ nửa năm. Các em nhất định phải lợi dụng tốt nửa năm này đấy.”

      Nghe con trai những lời trẻ con như vậy, Chiêu Đệ vừa thấy bực mình lại vừa buồn cười. Đứa này làm sao cứ thích làm trái ý Tiểu Trí hoài biết. Nếu là nó thích Tiểu Trí tại sao ra bên ngoài nó luôn bảo vệ Tiểu Trí chặt chẽ hơn bất cứ ai, giống như thể Tiểu Trí mới là con của nó vậy? Nhưng cứ về đến nhà là nó liền duy trì cái hình tượng khiến Tiểu Trí phải trợn mắt vì tức giận. Vì Tiểu Trí luôn nghĩ mình là người lớn, là ba, thể so đo với đứa , với con cái được nên lần nào cũng chỉ có thể ảo não nhận tội.

      Bên này, lời của Tiểu Duệ Hồng vừa dứt đầu liền nhận được cái gõ. Nó quay đầu lại nhìn, đứng ngay phía sau chính là người ba cố ý trợn to hai mắt, giả bộ tức giận của nó, vì thế liền le lưỡi cái, lập tức chạy biến ra khỏi phòng đánh đàn.

      Tiểu Trí nhìn thằng con chạy mất, cũng muốn đuổi theo. nhìn thoáng qua Chiêu Đệ rồi lập tức nở nụ cười, đưa tờ giấy trắng tay qua cho xem.

      “Chiêu Đệ, Tiểu Trí tính toán ràng rồi,” nhưng mới được nửa câu này mặt nhăn mày nhíu, “Tiểu Trí tính tính lại, cảm thấy bản thân hình như bị thua thiệt chút.”

      Nghe Tiểu Trí như vậy, lòng hiếu kì của Chiêu Đệ liền nổi lên. Cho tới bây giờ Tiểu Trí cũng chưa từng cùng người khác so đo cái gì bao giờ vậy sao mới có mấy tháng mà tính toán ra cái kết luận như vậy chứ?

      “Tiểu Trí cho Chiêu Đệ nghe coi, làm sao lại chịu thua thiệt gì chứ?”

      Tiểu Trí ngồi xuống bên người Chiêu Đệ, vừa nhàng xoa ngang lưng cho Chiêu Đệ, vừa báo lại kết quả tính toán những ngày qua cho Chiêu Đệ nghe.

      “Tiểu Trí tính rồi. Bác sĩ bảo, lần này Chiêu Đệ có khả năng sinh đôi. Nếu như Chiêu Đệ sinh ra con trai trong nhà có đến ba đứa con trai cùng tranh giành Chiêu Đệ với Tiểu Trí rồi, Tiểu Trí chính là người thiệt thòi nhất đấy. Nếu như Chiêu Đệ sinh ra nam nữ, vậy có hai đứa con trai giành Chiêu Đệ với Tiểu Trí lại chỉ có đứa con tranh Tiểu Trí cùng Chiêu Đệ, vậy Tiểu Trí vẫn còn bị thua thiệt, cũng may là thiệt thòi ít chút. Còn nếu đúng như Tiểu Trí mong muốn, có hai công chúa, vậy chỉ có mình Tiểu Duệ Hồng giành Chiêu Đệ với Tiểu Trí nhưng lại có hai công chúa tranh Tiểu Trí với Chiêu Đệ, như vậy Tiểu Trí mới coi như bị lỗ.”

      Tiểu Trí ngẩng đầu nhìn Chiêu Đệ, nhìn vì những lời của nãy giờ mà rơi vào mù mịt, lúc này mới đến kết luận, “Tổng kết cả ba tình huống có đến hai tình huống Tiểu Trí bị thua thiệt, chỉ có tình huống Tiểu Trí bị thiệt thòi, mà hai lớn hơn nên tóm lại Tiểu Trí vẫn bị thua thiệt mà.”

      Tiểu Trí mà đưa ra kết luận này Chiêu Đệ còn có thể hiểu được ý tứ của , nhưng vừa mới ra câu này, lại càng thấy hồ đồ. với hai cái gì cơ? Hai nào lớn hơn nào cơ? Bây giờ là phụ nữ có thai, tế bào não hoạt động được tốt lắm, bình thường cảm thấy mình đần đần mà tại lại càng thêm khó hiểu.

      Tiểu Trí thấy Chiêu Đệ vẫn hiểu được ý mình sợ gây phiền toán, giải thích lại nhiều lần với Chiêu Đệ . Đến khi Chiêu Đệ rốt cuộc thông suốt rồi liền cảm thấy loạt vạch đen đầu. Cái logic của Tiểu Trí ở đâu ra vậy, có phải chính là cái loại mà mọi ngườivẫn gọi là logic của thần nhỉ?

      (Tâm của tác giả: Các đồng chí ạ, sau khi suy nghĩ chút, tôi thấy để cho thằng trộm ngốc lừa lớn hơn chút tốt hơn cho nên liền thay đổi chút so với phần , trước có rằng thằng trộm ngốc lừa ra đời được hơn năm, Chiêu Đệ lại có bầu, tại đổi thành thằng trộm ngốc lừa ra đời được hơn bốn năm Chiêu Đệ mới lại mang thai nhé.)

      Ngoại truyện 10: Ba em

      Trong quá khứ, nhà lớn của nhà họ Trần ở thành phố W nằm trong khu dân cư hạng sang, được tính là căn nhà an tĩnh nhất toàn khu, ít khi xuất thanh, cũng hiếm khi có người lạ ra vào, chung quy cũng chỉ có vài miệng ăn như vậy.

      Nhưng mấy năm nay, dần dần chỗ này biến thành căn nhà náo nhiệt nhất toàn khu. Mặc dù vẫn ít có người lạ ra vào như xưa, nhưng lại thường thấy nhà lớn lớn chơi đùa trước cửa nhà, tiếng cười ngây thơ của bọn trẻ thỉnh thoảng hấp dẫn chú ý của các hộ gia đình khác trong khu.

      Gia đình này cũng được coi là khá nổi danh ở khu chung cư này. Ban đầu nghe người con trai độc nhất của nhà họ Trần mắc chứng tự bế, lưu lạc tới mức phải về nơi thâm sơn cùng cốc để mua vợ, mà hay ho ở chỗ người con trai này lại có địa vị hết sức quan trọng trong giới văn nghệ sĩ. Vậy nên, dưới tuyên truyền, tô vẽ của giới truyền thông ở tứ phía, muốn biết đến ít chuyện của nhà này cũng khó.

      Lúc mới đầu, mọi người cũng coi trọng cuộc hôn nhân này của con trai nhà họ Trần. Mọi người xem, dùng tiền để mua vợ làm sao có thể có được người vợ hết lòng với mình đây? Hơn nữa, bọn họ cũng đưa mắt xem qua người con dâu này của nhà họ Trần, đây chính là mỹ nhân, nghe lại còn có năng lực rất khá nữa. Có mấy hộ gia đình thi thoảng cũng gặp trong khu nhà, chuyện với nhau vài câu rồi cũng đều có thể biết được năng lực giao tiếp của rất tốt.

      Mọi người thử xem, người con có nhiều ưu điểm như vậy, đặt ở bên ngoài, mỹ nhân như vậy ai mà chẳng muốn theo đuổi. Ban đầu, vì hoàn cảnh ép buộc nên mới phải gả cho con trai nhà họ Trần, đợi đến khi ấy đủ lông đủ cánh rồi, còn phải vỗ cánh bay hay sao?

      Đến cuối cùng, nhà họ Trần sợ là chỉ làm “công dã tràng” mà thôi.

      Có thể khiến cho mọi người phải rớt mắt kiếng chính là, sau năm lại năm, đứa bé chính là đứa lại tiếp đứa được sinh ra, cũng sinh được ba đứa rồi. Mắt thấy đứa lớn nhất sắp lên tiểu học, hai đứa cũng đều được vào nhà trẻ rồi, hai vợ chồng này vẫn ân ái mặn nồng, mỗi ngày đều cùng ra cùng vào, khiến mọi người cảm thấy thực hiểu nổi. Tại sao đứa con trai ngốc nhà họ Trần lại tốt số như vậy chứ? Hay là , nhà họ Trần cho người con dâu này nhiều lợi ích đến đếm hết? Hoặc là người con dâu này có nhược điểm gì đó bị người nhà họ Trần nắm trong tay?

      Dù cho có nhiều suy đoán hơn nữa người trong cuộc vẫn có bất cứ hồi đáp nào. Điều này khiến cho người ta chỉ có thể tiếp tục suy đoán mà thôi. Thời gian dần trôi, những loại suy đoán này lại càng ít dần. Dù sao cũng là chuyện trong nhà người khác, mình có đoán nhiều hơn nữa cũng chẳng có chút xíu quan hệ nào đến mình hết.

      Có thể, người trong khu chung cư này, đại đa số đều là người có nguyên tắc, biết lời nào nên , lời nào . Nhưng người lớn có thể biết chừng mực có nghĩa là trẻ con cũng như vậy. Chiêu Đệ cũng biết có vài lần, đường về nhà sau giờ tan học, những đứa bé ở khu chung cư này vây quanh bọn Tiểu Duệ Hồng làm ồn.

      Cách cửa khu chung cư tới hai thước chính là trường tiểu học nổi tiếng xa gần chất lượng dạy học đứng đầu thành phố W vậy nên ba đứa nhà họ Trần khi đến tuổi học đều được theo học tại trường tiểu học này.

      Lúc mới đầu, bởi vì yên lòng, bọn Hạ Cầm, Chiêu Đệ còn đưa đón bọn Tiểu Duệ Hồng học và trở về. Sau đó lại cảm thấy khoảng cách gần như thế hẳn có chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra nên Chiêu Đệ, vì muốn rèn luyện năng lực tự chủ cho Tiểu Duệ Hồng, để cho nó tự mình đến trường lại tự mình về nhà. Sau đó lại có thêm em trai, em , Tiểu Duệ Hồng lớn nên liền xung phong nhận việc đưa em trai em cùng đến trường, chờ đến khi em trai em vào lớp rồi nó mới đến trường tiểu học của mình ở xa hơn, sau đó buổi chiều, lúc tan học, nó để em trai em đợi trong phòng học, nó tới đón các em cùng nhau về nhà.

      Ngày này, Trần Duệ Hồng vừa mới tới cổng vườn của nhà trẻ được dựng lên ngay cạnh trường tiểu học nhìn thấy hai bóng người bé ngồi cạnh nhau trong sân thể thao của nhà trẻ. Nó nhìn lại, đây còn phải là em trai Trần Duệ Minh và em Trần Khả Duyệt sao?

      Nó nhìn kỹ lại lần nữa, phát ra Tiểu Khả Duyệt ngồi chồm hỗm mặt đất, khuôn mặt mất hứng, loáng thoáng còn thấy dường như là vệt nước mắt. Mà Tiểu Duệ Minh vẫn đứng bên cạnh em , dường như gì đó.

      Đợi đến khi Trần Duệ Hồng đến gần mới nghe được em trai gì.

      “Khả Duyệt, làm sao em lại đần thế hả? Người ta mắng em, em lại ngoan ngoãn để cho người ta mắng à? là mất mặt người nhà họ Trần mà. Hôm nay về nhà, muốn cho bố mẹ biết, để cho mẹ dạy dỗ lại em chút. Mẹ rồi, đứa con của nhà họ Trần ra ngoài nhất định phải kiêu ngạo, tự ti.” Lúc đến đây, thằng nhóc liền gãi gãi trán. Từ này như vậy đúng nhỉ? Mẹ hình như là như vậy, sai đâu.

      Chờ đến khi nó xác định mình sai mới tiếp tục dạy dỗ em : “Mẹ còn , ba của chúng ta chính là người ba tốt nhất thế giới, thiện lương nhất, thành nhất, lớn nhất… lớn…”

      Thằng nhóc dùng sức vỗ đầu mà vẫn nghĩ ra phía sau chữ “lớn” là chữ nào, dù sao đại khái chính là chỉ rất thông minh phải.

      “Người tài vẻ ngoài đần độn.” Trần Duệ Hồng ở bên nghe được lát biết có chuyện gì xảy ra. Nhất định có bạn nào đó xấu ba của chúng nó, lại để cho hai đứa nhóc này nghe được thành ra bọn nó mới khóc, tức giận. Lúc nó tiến lên giúp em trai hoàn thành nốt từ này mới hấp dẫn lực chú ý của hai đứa nhóc chuyện hết sức chuyên chú ở đó.

      cả, cả.” Hai đứa nhóc nghe thấy tiếng đều đồng loạt nhìn về phía này, thấy người đó là Trần Duệ Hồng đều đứng lên, thân thiết chạy ra đón.

      Trần Duệ Hồng đưa tay, lau sạch nước mắt vui mừng khuôn mặt của Tiểu Khả Duyệt, lại sờ sờ đầu Tiểu Duệ Minh.

      ra tuổi của chính nó cũng còn chưa lớn, mới 10 tuổi, cũng vẫn còn là đứa , nhưng trong lúc này, lại ra vẻ chững chạc như người lớn.

      “Nhưng Khả Duyệt à, cả muốn phê bình em. Lần này hai của em rất đúng, khi người khác xấu ba ba, em phải mạnh mẽ phản bác thẳng tay chứ. Chúng ta có gì phải chột dạ hết. Ba của chúng ta chính là người ba tốt nhất thế giới này, so với người khác chỉ có tốt hơn, có kém hơn. Mẹ rồi, ba chính là thiên sứ, ba chỉ có chút “ dính khói bụi trần gian” mà thôi. Điều chúng ta phải làm chính là bảo vệ phần tốt đẹp này của ba, mà phải để cho những người “bảo sao biết vậy” này cho rằng tốt đẹp ấy là ngu dốt. Chúng ta phải làm những người thông minh biết nhìn xuyên qua tượng để thấy bản chất, biết ?”

      Nghe được cả giúp hai dạy dỗ mình, nhóc có chút vui, lập tức muốn mở miệng biện giải cho bản thân mấy câu.

      cả, em có. Duyệt Duyệt cảm thấy ba tốt, nhưng bọn nó quá nhiều người, Duyệt Duyệt lúc ấy lại chỉ có mình, vừa mở miệng liền lại nhiều cái miệng nên mới tức đến khóc mà.”

      “Em ngu thế, sao gào tên lên hả? nhất định nghe được. Em át lại được người ta để giúp em .” Tiểu Duệ Minh vừa nghe được liền thấy vui, có nó làm hai ở đây mà em lại hiểu được gọi viện binh. Sao lại đần như thế cơ chứ?

      Tiểu Khả Duyệt vừa nghe thấy hai mắng mình ngu lại tức đến trợn mắt, cong cong môi rồi lại ra lời. Nó quyết định, đợi lát nữa về nhà, nó phải tìm ba ba tố cáo, hai lại tiểu công chúa của ba là đần. Nó muốn ba phạt hai phải luyện đàn, nhìn xem ấy còn dám khi dễ nó nữa . hai sợ nhất chính là phải luyện đàn đấy, bình thường đến phòng đàn cũng dám bước vào luôn. Lần này nó phải để cho ấy luyện đến phát khóc lên mới được, nhìn xem ấy còn dám nó đần nữa hay .

      Tiểu Duệ Hồng thấy tâm tình em cũng bình phục lại giống như bình thường muốn cãi nhau mới cười cười, mỗi tay kéo đứa, cùng nhau về nhà.

      Cõi đời này có rất nhiều điều tốt đẹp mà người đời biết, thậm chí thường thường xem thành thục là ngu dốt, nhận định thiện lương thành mềm yếu, có thể bắt nạt, thuần phát chỉ là chút chuyện cỏn con. Vậy nếu thế giới này xuất người, có thể chăm chú, hiểu lầm của những người khác mà có thành kiến với bạn, chỉ nhìn nhận vào ưu điểm của bạn để đối xử với bạn, vậy chúc mừng bạn… Bạn tìm được người đáng giá phó thác cả cuộc đời rồi đấy
      Last edited by a moderator: 11/12/15
      shaly, Chrislinhdiep17 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      update eBook Full Ngọai Truyện

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :