1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà xã mạnh mẽ của trùm xã hội đen - Tam Muội Thủy Sám (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 48. Sân khấu của em nhà họ Dương.


      Ngày hôm sau, quả nhiên Yến Hoài đến phòng họp ở cao ốc Ngạo Thế rất đúng giờ, còn Khấu Kiệt vào bệnh viện với ngài Khấu Đức, nên cũng thể với Yến Hoài được.

      Yến Hoài mặc bộ trang phục đen tuyền, mang giày cao gót, theo thư ký vào phòng họp.

      Mới vừa bước vào, liền trông thấy Dương Miêu Miêu chờ sẵn ở đó, vẻ mặt ngông nghênh, ngang ngược.

      Yến Hoài làm như nhìn thấy ta, yên vị xuống ghế ngồi.

      " !" Yến Hoài chẳng màng đến ăn vận trang điểm lòe loẹt kia, cất giọng chút cảm tình.

      "Tôi muốn rời khỏi Khấu Kiệt.” Dương Miêu Miêu nhìn , tiến đến gần: “Khấu Kiệt là của tôi!"

      “Hừ! Nếu như có bản lãnh, cướp ấy , cần gì phải với tôi mấy lời này!"

      "Điều tôi muốn chính là rời khỏi ấy!” Dương Miêu Miêu có hơi gấp gáp, giọng kia tựa như muốn xâu xé Yến Hoài.

      Yến Hoài híp mắt lại, người toát ra sát khí nồng nặc: “Dương tiểu thư, chẳng qua tư cách của cũng chỉ có thế, thảo nào ai dám cưới !”

      "!" Dương Miêu Miêu bị chọt trúng chỗ đau, dưới cơn phẫn nộ, rống lên câu: "Tôi ra lệnh cho rời khỏi ấy!" Nhưng, đối diện với ánh mắt đầy vẻ thách thức của Yến Hoài, Dương Miêu Miêu thể làm gì khác hơn là nghiêng đầu, đưa ánh mắt cầu cứu về Dương Giới Thừa ở cách lớp kính phía bên kia. Dương Giới Thừa ở nơi đó xem sách báo, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu quan sát hai này.

      Khóe miệng Dương Giới Thừa khẽ động mấy cái, kia, đùa rất hay!

      Yến Hoài nương theo tầm mắt của Dương Miêu Miêu, nhìn về phía Dương Giới Thừa, lập tức liếc cái. , có em mồm mép, tất phải có trai hay ho!

      Vẻ mặt lưu manh vô lại, chính là thương hiệu của Dương Giới Thừa.

      "Dương tiểu thư, chưa đến việc tôi là thị trưởng, chí ít cũng là vị khách, hừ! lại hò hét như vậy, sợ cắn phải đầu lưỡi sao?" Yến Hoài lạnh lùng nhìn Dương Miêu Miêu, nhất thời, Dương Miêu Miêu có cảm giác như từng lỗ chân lông của mình cũng toát ra mồ hôi lạnh. . . . . . Ánh mắt của ta sắc bén như thế! Dường như muốn xuyên thủng cả linh hồn của mình!

      Yến Hoài đứng lên, nhấc chân muốn . Nhưng, ngay lúc đó, Dương Giới Thừa ở phía bên kia cũng thu dọn sách báo, trực tiếp về phía phòng họp, chặn đường của Yến Hoài.

      "Thị trưởng Yến?" Dương Giới Thừa hơi cúi đầu, dùng ánh mắt đào hoa quan sát Yến Hoài: "Thị trưởng Yến, ha ha, mời ngồi!" Dứt lời, chìa tay ra, chỉ vào ghế ngồi.

      Bây giờ Yến Hoài mới có dịp quan sát kĩ người này, trước kia luôn sơ sót bỏ qua tồn tại của , nhưng, tại cả hai người này đều chọc vào mình, thể vờ như biết bọn họ được nữa.

      Khóe miệng Dương Giới Thừa hơi nhếch lên, ánh mắt đào hoa lưu luyến người Yến Hoài. Hôm nay cố tình mặc chiếc áo sơ mi này, cổ áo hơi để mở ra, mơ hồ làm lồng ngực rắn chắc bên trong như như , áo tay ngắn chừng bảy phân, cánh tay chắc khỏe có lực. Bên dưới là quần tây đen dài cùng đôi giày da cao cấp đen bóng. Hơi thở nam tính phả lên gương mặt, lên cổ của Yến Hoài, cả người toát lên tư vị của người đàn ông trưởng thành.

      Yến Hoài liếc cái, trở lại chỗ ngồi, nếu như cả hai người cùng tiến lên, chưa chắc thua. Nhưng, cũng tin bọn họ dám dùng đến vũ lực. Ở đây có rất nhiều nhân viên làm việc.

      Dương Giới Thừa hướng về phía Dương Miêu Miêu gật đầu cái, Dương Miêu Miêu liền kìm nén cơn bực bội, ngoan ngoãn ngồi đối diện với Yến Hoài.

      đưa tay đóng cửa lại, khiến những người bên ngoài tuyệt đối nghe thấy được thanh bên trong phòng họp.

      Dương Giới Thừa cười cười, ngồi ở bên cạnh Yến Hoài: “Thị trưởng Yến." Dứt lời, lại phà hơi vào gương mặt của Yến Hoài!

      Yến Hoài nghiêng đầu: “Nếu như, Dương tiên sinh cứ như thế này mà , vậy xin thứ lỗi cho bổn thị trưởng thể lãng phí vốn thời gian quý giá!"

      Dương Miêu Miêu hiểu, tại sao trai của ta lại biến thành dáng vẻ này? phải đoạt lại Khấu Kiệt giúp mình sao? Thế nào mà bây giờ lại có vẻ như lấy lòng này?

      " trai!" Dương Miêu Miêu nũng nịu câu, nhưng, tức khắc liền nghĩ tới những tấm ảnh kia, vội vàng lục soát trong túi xách của mình.

      Ngược lại Dương Giới Thừa chỉ cười xòa: “ có biết đến thị trường chứng khoáng ?”

      "Có biết hay liên quan gì đến !" Yến Hoài lạnh lùng nhả ra câu.

      "Nếu như , có liên quan đến Khấu Kiệt sao?" Dương Giới Thừa thỏa mãn nhìn xem nét mặt của Yến Hoài.

      Mà Dương Miêu Miêu tiếp lời: “Những tấm ảnh này có liên quan đến !” Dứt lời, ra vẻ vỗ xuống mặt bàn.

      ~Hết Chương 48~


      p/a: Chúc mọi người Trung Thu vui vẻ =D :bighug: :bighug:

      *gianluon: hehehe, cám ơn bạn nghen :bighug: .

      *tieu.truong: để xem chương sau thế nào :smoker4: , hehe. tui cũng mún nó rước nhục lắm :))

      *angel: hehehe. quà cho em đây cưng :bighug: .

      *Vũ Lăng: hỳ hỳ, cảm ơn bạn ủng hộ mình nha, quả ban đầu edit HB hơi khó, nhất là mấy vụ súng đạn, mình tra GỒ xì khói :)), nhưng vì mình thik nên mình ôm nó đến giờ, =D , cám ơn nhìu nhìu.

      *Minh_Nguyet06: chúc bạn Trung Thu zui zẻ lun nghen =D .

      *diep diep: ta thấy MM cũng ko biết nhục như là Hải Linh vậy :)).

      *tamyy_14: hehe, dc tem rùi kìa bé :clap: =D
      Chương 49. Yến Hoài chọc cho tức chết.


      Editor: QUỳnh .

      "Hừ! Đừng tự đánh giá quá cao thực lực của mấy người, đỡ phải chịu nổi!” Yến Hoài lạnh lùng nhìn bọn họ cái, vẻ mặt cũng chẳng thay đổi là bao. Hừ! Nếu như muốn ép buộc mình, mình cũng ngại trở về nghề nghiệp ban đầu. Từng giây từng phút vẫn quên, tuy rằng mình là thị trưởng, nhưng vẫn là thủ lĩnh hắc đạo Đoạn Hoàng. Đoạn là dải lụa mỹ lệ đầy kiêu ngạo, Hoàng cũng phải là chú gà con dễ bị ức hiếp.

      Dương Giới Thừa nhìn dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo của , khụ khụ hai tiếng, : "Chúng tôi phát , lần này, tập đoàn Dương thị của chúng tôi. . . . ."

      "Bùm bùm bùm!” Ba tiếng gõ cửa dồn dập, Dương Giới Thừa nuốt ngược lời vào trong, liếc mắt nhìn sang thư ký Tiểu Khải ra sức gõ cửa.

      Đó cũng là khá quyến rũ, khắp người thoa son đắp phấn, nhưng, lúc này cũng còn vẻ điềm đạm và điệu bộ như trước, ngược lại tăng thêm mấy phần nóng nảy.

      Dương Giới Thừa bất mãn mở cửa ra, đôi mắt sắc bén tựa như muốn nuốt trọn này: "Chuyện gì?"

      "Tổng giám đốc, xong rồi, thị trường chứng khoáng của tập đoàn Dương thị bây giờ bị tuột dốc nghiêm trọng! Đoán chừng bây giờ cổ phiếu của chúng ta nằm hết trong tay chuyên gia!” Đôi môi đỏ mọng diễm lệ của Tiểu Khải ngừng giật giật.Truyện dược đăng tải tại *******************.

      Dương Giới Thừa vừa nghe thấy, sắc mặt càng thay đổi, nhưng, ngay sau đó liền nén xuống, cố làm ra vẻ thả lỏng, : " xuống trước ."

      Nhưng, lúc này Yến Hoài đứng lên: "Ha ha, thị trường chứng khoán? Vừa nãy tổng giám đốc Dương mới nhắc tới kia mà, bây giờ thị trường chứng khoáng tuột dốc nghiêm trọng rồi, có lẽ, tổng giám đốc Dương có thể dự đoán trước thị trường chứng khoáng phen!” cần phải , tự mình biết, Khấu Kiệt tuyên chiến rồi.

      Dương Miêu Miêu vỗ lên bàn phát, nghĩ tới việc muốn đè nén khí thế của Yến Hoài xuống, nhưng, cũng đau đến nỗi khiến ta phải nhe răng trợn mắt: “Hừ! Yến Hoài, dựa vào những tấm ảnh này, tôi có thể làm cho bị đình chỉ công tác trong ủy ban thành phố!”

      "Dương Miêu Miêu, nhìn ngực của lớn như vậy, tôi chợt nổi lòng hảo tâm, thay bộ não của đề xuất ra ý kiến, nếu như muốn chơi, bổn thị trưởng sẵn sàng chơi với !”

      "!" Dương Miêu Miêu trừng mắt nhìn , tức giận đến độ ra tiếng nào, chỉ có thể liếc mắt nhìn về phía Dương Giới Thừa, nhưng, Tiểu Khải kia lại chạy tới.

      "Tổng giám đốc, tình hình tốt!" Tiểu Khải thở hổn hển, Dương Giới Thừa vừa định uy hiếp Yến Hoài, nhưng bây giờ chỉ có thể lắng nghe Tiểu Khải.

      Mẹ kiếp, muốn giết chết bọn chúng!

      "Gía cổ phiếu của tập đoàn Dương thị chúng ta giảm xuống đến 30, sắp sửa rơi xuống ranh giới cuối cùng, có thể ……khá sản.”

      thể giữ được bình tĩnh được nữa, Dương Giới Thừa nào còn tâm trạng đâu để giúp đỡ Dương Miêu Miêu, vội vội vàng vàng bỏ nhanh.

      "Nếu rồi, vậy tôi cũng nhất thiết phải ở lại đây nữa.” Yến Hoài cầm túi xách của mình lên: “Ngày mai mở cuộc đấu thầu, tôi nghĩ, mình suy tính kỹ, khiến cho những người kia ngay cả phân cũng có mà ăn!”

      Dương Miêu Miêu cả kinh trong lòng, quên mất cả câu cuối cùng mà Yến Hoài vừa : “ phải tháng sau mới bắt đầu đấu thầu ư? Sao lại là bây giờ?”

      "Tôi bây giờ là bây giờ, ngày mai là ngày mai!" Đôi mắt sắc bén như đao của Yến Hoài phóng lên người của Dương Miêu Miêu: “Dương tiểu thư, tôi có lòng tốt kiến nghị việc này với , làm phiền lo bổ sung đầu óc của mình chút, đừng chỉ lo độn ngực!” Dứt lời, hiên ngang xoay người, kiêu ngạo nhấc chân ra khỏi phòng.

      "! A!" Dương Miêu Miêu bị Yến Hoài làm cho tức đến phát điên, lập tức vứt những tấm ảnh kia xuống đất, chạy vọt vào trong phòng làm việc của Dương Giới Thừa: “ trai.”

      "Cút ra ngoài!" Dương Giới Thừa khó chịu trong lòng, bây giờ lo cho giá cổ phiếu!”

      "Em. . . . . ."

      "Cút!" Dương Giới Thừa nổi giận, bởi vì, giá cổ phiếu vẫn ngừng suy giảm.

      Dương Miêu Miêu sững sờ, thù hận trong mắt kia càng thêm sâu.

      ——

      Vừa ra khỏi cao ốc Ngạo Thế, Yến Hoài liền hít thở sâu mấy cái. Dù sao những bức ảnh trong tay ta, cũng có cách nào cứu vãn, chỉ mong những tấm ảnh ấy bị phát tán ra ngoài! Đáng chết, kẻ nào chụp hình? Nhất định mình phải bóp chết những người này! Nghĩ tới đây, Yến Hoài liếc mắt nhìn cao ốc Ngạo Thế, ra dấu tay làm như khinh bỉ, còn là trùm thương mại? Bổn tiểu thư khiến mày chịu nổi! Truyên được đăng tải tại Diễn đàn LQD.

      Hừ tiếng, Yến Hoài về phía bệnh viện.

      Nhưng, ngay khi băng qua đường, chiếc Porsche liền lướt gió phóng vụt qua, suýt nữa va vào Yến Hoài.

      Yến Hoài trừng mắt nhìn chiếc xe ấy, bước chân dừng lại, chỉ cần chủ nhân của chiếc xe này xuống, ngại dùng túi xách của mình đập chết !

      ~Hết Chương 49~


      P/S: hyhy, bạn QA có tin vui, bạn QA vừa giựt dc giải Mis dc thik nhất ở dd mình, cám ơn bà con bác, cám ơn đồng bào vote cho bạn nhá, cái này lá quá sức bất ngờ với mình, =D3 http://***************.com/viewtopic.php?p=2012858#p2012858

      *tamyy_14: để em ngồi canh lâu vậy, ss thấy tội lỗi, tội lỗi :) .

      *Vô : há há, Vô bị hụt nữa rồi :sofunny: , QA cũng ko thik 2 em nhà này.

      *diep diep: truyện nào cũng có nhân vật đáng ghét nhỉ!!? :think:

      *angel: hehe, khi hai chị thân phận của nhau song kiếm thôi em, =D .

      *tieu.truong: hé hé, bạn mần xong bạn lang thang làm tùm lum thứ, bạn tặng khi có dịp :kiss5:
      Chương 50. Liên thủ - vợ chồng Smith


      Chủ nhân quay kiếng xe xuống, nụ cười lan tràn khắp khuôn mặt.

      "Thương Truy Ý?" Yến Hoài nghi ngờ hỏi: “ đến rồi?" Dứt lời, kéo túi xách trở về, đập nát xe của ta, biết Thương Truy Ý có giết chết mình hay đây.

      "Khấu thiếu gia bảo tôi đến đón ."

      thêm lời nào, hai người lập tức leo lên xe. Thương Truy Ý đưa Yến Hoài về biệt thự.

      Thương Truy Ý ra hiệu tự mình vào. Yến Hoài liền gật đầu.

      Nhưng, ngay khi Yến Hoài sắp sửa xoay người, Thương Truy Ý rũ mi mắt xuống, chốc lát, lại ngẩng đầu lên, im hơi lặng tiếng đến gần biệt thự kia.

      Yến Hoài vào biệt thự, thím Lý liền đưa Yến Hoài đến thư phòng của Khấu Kiệt.

      Khấu Kiệt ngồi ở trước máy vi tính, thao tác.

      Cảm nhận được hơi thở của , Khấu Kiệt liền cất lời: “Em ngồi .” Ngón tay vẫn lướt nhanh bàn phím.

      Gõ xuống chữ cuối cùng, Khấu Kiệt tắt máy vi tính, ngơ ngác nhìn Yến Hoài.

      Yến Hoài bị nhìn có chút ngượng ngùng, : "Có chuyện gì cứ !"

      "Đoạn Hoàng, muốn kết hôn!" lát sau, Khấu Kiệt mới ra những lời này.

      Yến Hoài ngẩn người, gương mặt đượmvẻ xấu hổ. ấy biết bí danh trong giới hắc đạo của mình rồi….. Hơn nữa, ấy , muốn kết hôn! Ha ha. . . . . . ra là, ấy và mình vẫn là người trời, kẻ dưới đất.

      Yến Hoài đứng lên, muốn .

      Khấu Kiệt lập tức bay qua khỏi bàn đọc sách, vội vàng giữ lấy Yến Hoài: " phải em muốn nghe chút về đối tượng kết hôn của sao?”

      Yến Hoài sững sờ, hai mắt nhìn , gì.

      "Ông nội buộc phải kết hôn. . . . . . với Dương Miêu Miêu."

      Yến Hoài nghe thấy thế, ra sức giãy giụa: "Buông tôi ra!"

      “Hoài!" Hai cánh tay của Khấu Kiệt tựa như được đúc từ kim cương, làm Yến Hoài thể cử động: “Ông nội của bị bệnh tim, thể làm ông tức giận, ông là người thân nhất của . . . . . ."

      " những thứ này có ích lợi gì? muốn kết hôn kết hôn , có liên quan gì đến tôi!” Giọng của Yến Hoài chợt trở nên lạnh lẽo, đôi mắt lạnh nhạt.

      Khấu Kiệt đau xót trong lòng, nhưng, ngay sau đó liền thay đổi sắc mặt: “Dĩ nhiên có liên quan đến em."

      "?" Yến Hoài giương mắt nhìn , nếu như dám chọc giận mình, giây kế tiếp, nhất định mình phá hủy cậu em trai của ta!

      "Bởi vì em mới là dâu, cả con cũng có rồi, còn muốn lấy người phụ nữ khác sao?” Khấu Kiệt vừa dứt lời, liền đặt tay lên bụng của Yến Hoài.

      "Cút !" Yến Hoài tức giận nhìn chằm chằm, giữ vững khoảng cách của hai người, đáng chết, tên đàn ông này: “"Mới vừa rồi là hù dọa em?"

      " hề!" Khấu Kiệt dừng lại, nghiêm túc : “ bị ép buộc…..Ông nội thể lại tức giận…Lần này ông phải nhập viện là do hành động của .”

      "Ý của là, chỉ có làm sụp đổ tập đoàn Dương thị, chúng ta mới có thể kết hôn?" Yến Hoài bình tĩnh trở lại.

      "Đúng. Đoạn Hoàng? NO! Hoài là dâu của , là nữ thị trưởng đầy kiêu hãnh của thành phố D chúng ta, làm sao có thể là thủ lĩnh hắc đạo Đoạn Hoàng được chứ?” Khấu Kiệt kéo Yến Hoài đến trước máy tính: “Bây giờ giá cổ phiếu của tập đoàn Dương thị tuột dốc đến mức thảm hại, đoán chừng phải tìm đến cửa thôi! Ha ha!” Khấu Kiệt cười lạnh.

      " là chuyên gia đó!" Yến Hoài nhìn với vẻ khó tin.

      "Nếu người khác nghĩ tới việc ra tay, Khấu Kiệt này cũng thể ngồi chờ chết, đành phải chơi đùa cùng chút thôi" Khấu Kiệt chậm rãi , hướng về phía Yến Hoài cười cười: “ này, khẳng định là bà xã của cũng phải là kẻ yếu thế, có hứng thú trình diễn màn vợ chồng Smith hay ?”

      "Em rất mong đợi." Yến Hoài trả lời, xong, liền kéo cà vạt của Khấu Kiệt qua, để đứng đối diện với mình: “, là ai trong giới?”

      "Bẩm báo bà xã thị trưởng, tôi chính là tổng giám đốc của tập đoàn Khấu thị, Khấu Kiệt, rất hân hạnh."

      Yến Hoài lập tức đẩy ra: "Đừng hòng lừa gạt được em!" Yến Hoài dứt lời, giả vờ tức giận muốn ra ngoài.

      Khấu Kiệt lập tức trúng kế: “Đừng mà!” Khấu Kiệt kéo Yến Hoài lại: “Ông nội nghe thấy tức chết đấy!"

      "Nơi này, hẳn là có người ngoài chứ?" Yến Hoài nhấc đầu, đôi mắt xinh đẹp mông lung giọi thẳng vào khoang tim của Khấu Kiệt: "Hợp tác với em, phải thẳng thắn, Khấu Kiệt, , em rất đúng phải ?”

      "Đúng." Khấu Kiệt tựa như vừa bị mê hoặc, gật đầu, đôi mắt tựa như những viên đá đen dần trở nên sâu xa.

      " cho em biết, là ai." Giọng của Yến Hoài mềm nhũn, khe khẽ len vào từng ngõ ngách trong lòng của Khấu Kiệt.

      "Huyền Ưng."

      "Bang chủ Hoa Long bang!” Yến Hoài cả kinh.

      Nhất thời, Khấu Kiệt tỉnh lại: “Em thôi miên ?”

      "Hì hì, chút xíu thôi!" Yến Hoài khinh bỉ liếc nhìn , ngờ, Khấu Kiệt lại cam tâm tình nguyện để thôi miên. . . . . .

      "Xem nào, được chuyện này ra ngoài. Bằng , có rất nhiều kẻ muốn giết chết !” Khấu Kiệt nghiêm túc: “Càng đừng nên cho ông nội biết, tim của ông được khỏe, ông vẫn luôn cho rằng là tổng giám đốc, lo quản lý nghiệp của gia tộc.”

      Yến Hoài gật đầu: “Ừm."

      "Ngày mai, đến bệnh viện chứng minh với .” Khấu Kiệt híp mắt thành đường hẹp dài, nhìn Yến Hoài.

      "Chứng minh cái gì?"

      ~Hết Chương 50~


      P/S: gặp ông nội ntn nhỉ!?!?!

      *diep diep: hehe, mình cũng thấy nó ngắn ngủn, tg cắt ngay đó á =D .

      *angel: ss thấy bộ này vs bộ Duê-Ngạo cũng thế á, tên truyện mà nhấn mạnh đến vợ là bà xã luôn soán ngôi vua =D3 .

      *Jamieee: há há, vậy là có ng bảo kê cho ss hả?? :smoker4: cám ơn em êu nhé :bighug:

      *tieu.truong: hú hú, cám ơn nhá, thấy lỗi nào nhớ với tui, sửa lại cho kịp, mai mốt tui đỡ phải dò lại nhiều =D .

      *tamyy_14: hehe, bạn Vô cũng hay bị hụt tem lắm tamyy.

      *gianluon: Bạn QA ở Long Thành ĐỒng Nai đó mà :">

      (hueyeuthuong ới ời, fanykute1403, edahuynh0307, mua_da_tanh nè :"> :"> :"> )
      Chương 51. Đến bệnh viện thăm ngài Khấu Đức.



      Editor: Quỳnh

      "Em thử xem?" Khấu Kiệt nheo đôi mắt hẹp dài: “Đương nhiên là chứng minh mang thai.”

      Gương mặt Yến Hoài đỏ lên: “Em, hẳn là nhanh như vậy.” Rồi lại ngượng ngùng cúi đầu.

      " có gì là thể, chúng ta mau mau tạo người .” Khấu Kiệt làm ra vẻ bất đắc dĩ: “Điều ông nội cần là chứng minh, ông coi trọng nhất là bằng chứng.”

      "Chúng ta làm giả giấy chứng nhận?” Yến Hoài ngẩng đầu lên, sắc hồng mặt vẫn chưa tan hẳn.

      " được, em xem, Tham mưu trưởng dễ dàng bị lừa gạt thế sao?” Khấu Kiệt nhíu mày.

      "A, đúng rồi, hôm nay em hét lên với Dương Miêu Miêu, ngày mai mở cuộc đấu thầu ở khu vực phía Nam.” Yến Hoài chuyển đề tài sang vấn đề này.

      "Em , quan tâm đến chuyện đó – dự án đấu thầu ở khu vực phía Nam, là của tập đoàn Khấu thị. Hì hì!” Khấu Kiệt duỗi tay ra, ôm lấy vòng eo nhắn của Yến Hoài, kéo đến trước mặt của mình: “Em , em trốn tránh?” Đôi hàng mi kia tựa như được tiếp thêm sinh mệnh, ngừng phóng tia điện về phía Yến Hoài.

      Đúng là nghiệt! Yến Hoài nhìn dáng vẻ tại của , lầm bầm câu trong lòng, tránh khỏi lồng ngực rắn chắc: “Chúng ta thăm Tham mưu trưởng Khấu chút.”

      "Được!” Khấu Kiệt nhếch môi cười. Chuyện ‘tạo người’, cần vội, hắc hắc!

      lâu sau, đến bệnh viện, bầu khí bên trong khá là náo nhiệt.

      Cách khung cửa sổ, liền trông thấy mấy người đàn ông mặc quân trang ở bên trong trò chuyện, tán gẫu này nọ với ngài Khấu Đức, cũng có vài người mặc thường phục.

      Yến Hoài dừng bước, có hơi chần chừ.

      "Thế nào?" Khấu Kiệt quay đầu lại, nhìn Yến Hoài: “Những người ở bên trong đều là chiến hữu trước đây của , cần ngạc nhiên." Khấu Kiệt sớm trông thấy những người đó rồi, đủ loại cảm giác khi còn ở trong quân đội chợt trào dâng.

      " có việc gì, chỉ là, nhìn nhiều người như vậy, cảm giác rất lâu rồi thấy náo nhiệt thế này.” Yến Hoài gật đầu cái. ra , lo lắng, sợ mình ngụy trang chưa tới, hơn nữa, đối diện với nhiều quân nhân như vậy, lòng, rất ngượng. Bởi vì, thân phận giờ, ràng chính là vợ chưa cưới của Khấu Kiệt.

      Khấu Kiệt mở cửa phòng bệnh ra.

      Người ở bên trong vừa nhìn thấy cửa mở ra, nhất thời đều dừng động tác, nhìn hai người trước sau.

      lính bóc quả quýt, nhưng, động tác dừng lại giữa trung; lính khác tán dóc với Thương Truy Ý, cùng Nhạc Thượng trao đổi quyền cước. rót nước, nước còn chưa chảy ra, ngừng lại giữa trung, ánh mắt cũng phóng về phía Khấu Kiệt…..

      Yến Hoài khẽ ngẩn người, vẻ mặt cứng nhắc, hơi cười cười.

      Khấu Kiệt kịp thời phản ứng, lập tức nắm lấy bàn tay bé của Yến Hoài: “Mấy em đều đến đây rồi! Vậy tốt!"

      "Khụ khụ" Khấu Đức nhìn hai người bọn họ với vẻ nghiêm túc.

      "Ông nội.” Khấu Kiệt rất biết điều, kéo người đền trước mặt: “Trước đây con với người, Hoài.”

      Giờ phút này Yến Hoài cảm thấy được tự nhiên cho lắm, bởi vì đứng trước mặt Tham mưu trưởng, còn có nhiều người như vậy, ngược lại quên mất mình muốn gì! Cuối cùng, chỉ có thể mở miệng : “Tham mưu trưởng Khấu khỏe!” Dứt lời khẽ khom người, bày tỏ kính trọng của mình đối với ông.

      Sắc mặt của ngài Khấu Đức thay đổi, đối với này, tuy rằng ông rất nể phục, nhưng, vẫn còn hoài nghi thân phận của nó. Con bé này, nhìn từ mặt mũi cho đến tinh thần liền biết ngay là đứa được tôi luyện và cực kỳ mạnh mẽ. Là ứng cử viên sáng giá cho vị trí cháu dâu, chỉ sợ rằng…….Aiz!

      "Oa oa oa!" Lúc này, Nhạc Thượng rống ầm lên cách kỳ lạ: “Chị dâu! Chị dâu!" Dứt lời, ra sức nháy mắt với bốn lính kia.

      ra bốn lính này nhìn thấy Khấu Kiệt tới, hơn nữa còn cùng xinh đẹp như vậy, nhất thời quên mất mình ở đâu. truyện đợc đăng tải ở *******************.

      Khấu Kiệt đưa mắt về phía bốn lính ấy.

      "Trương Tuyền, Nhạc Lâu, Thả Phong, Hác Cổ!" Khấu Kiệt chỉ tay vào bốn người bọn họ.

      "Lão đại!" Bốn người lập tức đứng lên, mạch tới, nhưng, ngay sau đó liền thống nhất chuyển hướng về phía Yến Hoài: “Chị dâu khỏe! Chị dâu rất đẹp!"

      Khấu Kiệt nhất thời im lặng.

      Nhưng, lúc này, "Khụ khụ!" Thương Truy Ý ra hiệu hai tiếng.

      ~Hết Chương 51~


      p/s: Dạo này chương khá ngắn =D , bạn QA cảm thấy.... :)

      *gianluon: hehe, bồ chờ lâu thế sao? =D

      *diep diep: ông chịu nhưng mà còn hoài nghi thôi nàg! :smoker4:

      *angel: ss cũng có suy nghĩ giống em, chắc ông cần phải tiếp xúc nhiều :"> .

      *tammy_14: hôm nay ss thấy em online rồi này, chắc học về rồi há! :yeah:

      *Bích Tuyền: vậy welcome welcome :bighug: !
      Chương 52. Mau mau gọi ‘ông nội.’

      Editor: Quỳnh

      Bốn người cực kỳ ăn ý đứng sang bên, mà Thương Truy Ý cũng liếc mắt nhìn Khấu Đức cái, ý bảo mọi người chớ càn rỡ trước mặt ông nội.

      ra Yến Hoài nhìn thấy bọn họ, cũng biết nên gì, làm những gì. Vốn dĩ mình là phụ nữ, ở trước mặt những nhân vật như thế này, mình có thể làm được gì đây? Chỉ có thể biểu cho tốt.

      Khấu Đức đưa mắt quan sát kỹ Yến Hoài, nhưng trong lòng lại nghĩ đến vô số chuyện. Cuối cùng vẫn là hỏi: “Cha mẹ cháu có khỏe mạnh ?” Ông điều tra rất nhiều tài liệu về con bé này, nhưng vẫn thể nào biết về hoàn cảnh gia đình của nó.

      "Cha mẹ cháu mất sớm, được cậu và mợ cưu mang nuôi dưỡng, ở thành phố D, kinh doanh buôn bán ." Yến Hoài cười cười, nhưng trong đầu thầm nghĩ, chẳng lẽ muốn điều tra hộ khẩu nhà mình ư?

      Lúc này Khấu Kiệt liền nở miệng: “Ông nội, người yên tâm, năng lực làm việc của Hoài cực kỳ cao, về mặt sinh hoạt càng thêm. . . . . ."

      " hỏi đến cháu...cháu cần .” Khấu Đức ngắt lời của Khấu Kiệt, mơ hồ toát lên vẻ uy nghiêm khiến Khấu Kiệt phải nuốt ngược lời vào trong. Ông là ông nội của mình, mình thể nghe theo, vì sao cả, chỉ là do bệnh tình của ông.

      Khấu Kiệt nhếch môi, lẩm bẩm.

      Yến Hoài vẫn mỉm cười, nét cao quý và ưu nhã lặng lẽ lan tỏa ra chung quanh, khiến Khấu Đức dễ dàng cảm nhận được khí chất ấy. Qủa ứng cử viên rất sáng giá, so với Dương Miêu Miêu kia tốt hơn nhiều.

      Chẳng biết từ lúc nào lòng của ngài Khấu Đức liền xuất câu này. Nhưng, miệng lưỡi của ông lại cực kỳ cứng rắn: “Tối nay, để Hoài ở lại đây, mấy tên ranh con các cháu phải làm gì làm chuyện đó !” Tham mưu trưởng ra lệnh tiếng, bốn lính kia thể mang mũ vào, hôm nay thừa dịp chỉ đạo viên ăn cơm, đặc biệt xin phép đến đây, đeo bám dai dẳng lắm mới kéo được đến bốn giờ, tại thời gian cũng đến rồi!

      Mối quan hệ của ngài Khấu Đức và chỉ đạo viên Cao Khuê cũng tệ, vậy nên, nhất định là Cao Khuê dung túng cho mấy đứa nhãi ranh này rồi.

      Yến Hoài nhìn bốn người này, cảm giác như mình được trở lại thời thơ ấu, khi ấy, cha của phải là người trong giới hắc đạo, mà là liên trưởng ở quân khu Phượng Hạ. Nhớ những lúc cùng cha đến quân khu, khi đó, việc thích làm nhất, chính là nấp ở nơi kín đáo, quan sát những người lính kia thao luyện. Có nhóm binh lính đứng ngây ngốc tán gẫu, chơi đùa.

      Nhưng hôm nay, mình quá xa nơi đó.

      "Sao vậy em?" Khấu Kiệt phát ra điểm khác thường của Yến Hoài, nhàng chạm vào , giọng hỏi.

      " có gì, chỉ nhớ đến vài chuyên trước kia, lâu rồi chưa được đến quân khu.” Yến Hoài kéo suy nghĩ của mình trở về.

      Nhưng, lỗ tai bén nhạy của ngài Khấu Đức nghe thấy, liền hỏi: “Hoài, chẳng lẽ trước đây cháu đến quân khu của nước ta?”

      "À, cậu của cháu là liên trưởng ở quân khu Phượng Hạ.” Đối với cha, bất luận là như thế nào Yến Hoài cũng muốn nhắc đến, tránh cho việc khiến người ta nghi ngờ về mình.Truyện được đăng tại *******************.

      "Ồ!" Ngài Khấu Đức gật đầu cái: “Quân khu Hoa Long và quân khu Phượng Hạ, năm tới, đợt diễn tập quân rất lớn, ha ha. Ông rất mong đợi."

      Diễn tập quân , phải là có huấn luyện ư?

      Yến Hoài gật đầu cái. Những thứ huấn luyện ấy, có thứ nào mà mình chưa từng thử qua?

      "A, ông nội, cháu và hòa thượng kiếm chút cơm rồi trở lại." Thương Truy Ý đứng lên, gật đầu nhìn Nhạc Thượng.

      Nhạc Thượng cũng lập tức đứng lên: “Đúng đấy, ông nội!"

      Tứ đại cuồng long quen với việc gọi ông là ông nội, thế nên, Khấu Đức cũng chẳng có biểu gì xa lạ, chỉ gật đầu cái.

      Nhưng, Khấu Kiệt liền tiếp lời: “Ông nội, trước đó Hoài với cháu, tối nay ấy muốn xuống bếp, làm thức ăn ngon cho ông." Dứt lời, Khấu Kiệt cười toe toét nhìn Yến Hoài: “Đúng , Hoài?"

      "À. . . . . ." Khấu Kiệt này là, đúng là tự vạch áo cho người xem lưng, thứ mình biết làm nhất chính là nấu ăn. Nhưng, Yến Hoài vẫn hướng về phía ngài Khấu Đức, mỉm cười: “Vâng ạ, Tham mưu trưởng, cháu muốn làm bữa ăn tối cho người.”

      "Còn gọi Tham mưu trưởng?" Khấu Kiệt lập tức lao tới, vòng tay đặt lên eo của Yến Hoài: “Gọi ông nôi." Giọng kia, mơ hồ có chút ra lệnh, sợ rằng Yến Hoài nghe lời, cho nên cứ dùng giọng ra lệnh như vậy.

      Yến Hoài nuốt nước miếng: “Ông nội." Cực kỳ khôn khéo gọi lên tiếng.

      Khấu Đức nheo mắt lại, đứa cháu này nghĩ gì chẳng lẽ ông biết sao? là!

      "Ông nội, bọn cháu đảm nhiệm chức vụ nấu ăn rồi trở lại ngay.” Khấu Kiệt gật đầu cái, ôm lấy Yến Hoài ra ngoài.

      Thương Truy Ý và Nhạc Thượng dõi theo bóng lưng của hai người này xa, cười cười mấy cái, ở lại với ông nội.

      Yến Hoài vừa ra ngoài, liền nhảy ra khỏi lồng ngực của : “, phải làm sao đây? ràng biết em biết nấu ăn mà!”

      Khấu Kiệt đẩy vào trong xe, sau khi ngồi lên ghế lái mới mở miệng : “ có biện pháp.”

      "Biện pháp gì? Đến nhà hàng mua?” Yến Hoài hỏi lại.

      ~Hết Chương 52~

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 53. Vì cùng nhau làm bữa tối.


      " dạy cho em.” Khấu Kiệt dứt lời, liền khởi động máy xe.

      lát sau, chạy về đến biệt thự.

      Nhìn thời gian, xấp xỉ năm giờ chiều rồi.

      "Ông nội có thói quen ăn tối vào lúc bảy giờ, em biết đó, thời gian dùng bữa ở quân khu là cố định. Chúng ta chỉ có thời gian hai tiếng.” Khấu Kiệt đưa mắt về phía Yến Hoài.

      Yến Hoài mở cửa xe xuống, hướng về phía biệt thự: “Em làm tốt trong hai tiếng!” Khấu Kiệt cũng tự hiểu, ngẫm nghĩ, hay là mình tự đào tạo người vợ hiền đảm ! khiến ông nội vui mừng và cũng yên tâm hơn chút.

      Được, nhất định mình thua thiệt bất kỳ kẻ nào! Yến Hoài hạ quyết tâm, bước chân nhanh hơn.

      Thím Lý nhìn thấy Yến Hoài tới, liền bước ra chào đón, nhưng Khấu Kiệt vẫy tay ra hiệu thím Lý xuống.

      Yến Hoài chỉ hướng về phía thím Lý cười cười, cũng quá để tâm đến nụ cười ý vị gương mặt của thím ấy.

      Khấu Kiệt dẫn Yến Hoài vào trong phòng bếp.

      Nhìn phòng bếp ngăn nắp gọn gàng, tâm tình của Yến Hoài cũng trở nên tốt hơn, vốn dĩ là người có nhiều thời gian, cũng thường xuyên đích thân xuống bếp, hầu hết thời gian đều ra ngoài dùng bữa. Bây giờ bảo nấu ăn, nếu như có người nào hướng dẫn, biết nên làm thế nào, hoặc có lẽ, phải tìm quyển sách nấu ăn để tham khảo chút?

      " hướng dẫn cho em.” Khấu Kiệt cười dịu dàng, nhưng, Yến Hoài nhận thấy, vừa là cậu chủ lớn, hơn nữa còn là tổng giám đốc, cũng là lão đại xã hội đen, thể tưởng tượng nổi, làm được món ăn gì ra hồn!

      "Quên mất hai ngày nay bữa sáng của em là do ai làm ư?” Khấu Kiệt cũng biết nỗi nghi vấn trong lòng : “Hôm nay cho em cơ hội chứng kiến tận mắt.”

      "Stop!" Yến Hoài nhìn với vẻ khinh bỉ, muốn khoe khoang trước mặt mình hả? là!

      "A, đúng, sau này kết hôn, chúng ta ở chung chỗ, còn rất nhiều cơ hội để chứng kiến, tối nay chỉ là thí nghiệm thử thôi.” Khấu Kiệt chìm đắm trong suy nghĩ viển vông của mình, nhưng, Yến Hoài chọt cùi chỏ sang: “Nhanh nhanh lên!”

      "Ờ!" Khấu Kiệt cười toét miệng, đối xử với mình như vậy? Tối nay cho em xuống giường nổi! Nhưng, những lời ấy Khấu Kiệt cũng ra, ngược lại khéo léo mang những món rau dưa từ trong tủ lạnh ra ngoài, còn có thịt cá các loại.

      Yến Hoài phối hợp, xả nước, rửa rau.

      Cuối cũng cũng đến giờ khắc đặt nồi lên bếp.

      Khấu Kiệt mang tạp dề lên, gương mặt đẹp trai, đứng chiến đấu với chảo dầu.

      "Trước tiên cho dầu vào, chờ chút cho thêm muối, ít gừng…..” Khấu Kiệt vừa làm, vừa , thỉnh thoảng còn ngẩng đầu lên, quan sát phản ứng của Yến Hoài. Nếu như Yến Hoài nheo mắt lại trốn học, nhất định Khấu Kiệt đến gần, nhàng thổi khí nóng lên mặt , hoặc là trực tiếp hôn lên làn môi đỏ mọng, làm cho học trò lười biếng này ‘tỉnh hồn.’ Dĩ nhiên, cơ hội như vậy nhiều lắm, Yến Hoài rất nghiêm túc học tập, đôi con ngươi lóe sáng, luôn dõi theo động tác của Khấu Kiệt.

      Nhìn thấy ngại phiền phức, lặp lặp lại những lời này, nhắc nhở những điểm cần chú ý khi nấu ăn, Yến Hoài cười thầm trong lòng, dáng vẻ tại của , rất giống với hình tượng người đàn ông của gia đình. Dáng vẻ này, bao nhiêu người có thể trông thấy đây? Nhưng mà mình cũng là, khi nào mới làm nổi món ăn chứ? cậu chủ lớn như vầy mà biết tự lăn vào bếp ư?

      "Nghĩ gì thế?" Khấu Kiệt cởi tạp dề xuống: “Đến phiên em.” Vừa vừa mang tạp dề vào cho Yến Hoài: “ chăm chú nhìn em nấu ăn.” Dứt lời, vẫn quên đặt nụ hôn lên gò má của .

      "Tránh qua bên !" Gương mặt Yến Hoài đỏ hồng như miếng gan heo nằm dĩa.

      Khấu Kiệt mỉm cười, trêu chọc nữa, đứng sang bên, ra ngắm đẹp nấu ăn cũng là loại hưởng thụ! Khấu Kiệt nghĩ thầm trong bụng, ánh mắt cũng dõi theo từng động tác của Yến Hoài.

      Rút miếng lạp xưởng ra, tay phải Yến Hoài cầm dao, tỉ mỉ cắt. Vẻ mặt nghiêm túc kia khiến Khấu Kiệt dần trở nên si mê, tựa như ngắm nhìn bức họa độc nhất vô nhị, làm người ta mất tự chủ mà chìm đắm vào bên trong, nếu có cười cũng hề dừng lại động tác trong tay.

      "Cái này, hẳn là khẩu vị tại của ông nội cũng tốt lắm, vậy nên cần làm cho vẻ bề ngoài nhìn đẹp mắt chút, nhưng, cũng thể tốn quá nhiều thời gian." Yến Hoài vừa , vừa cho lạp xưởng vào trong chảo dầu, nấu.

      Vừa đặt dao lên thớt gỗ, nhưng, chẳng mấy chốc lại muốn thái thịt.

      "A, Hoài! Nhìn kìa! Cháy rồi!” Đột nhiên, Khấu Kiệt hét lên tiếng kinh hãi, dọa Yến Hoài nghiêm túc thái thịt giật bắn người!

      ~Hết Chương 53~


      p/s: cuối cùng là vụ nấu nướng này ra sao đây ta? :smoker4:

      *tamyy_14: há há, ss bán tem đê em ui :))), tg để tầm 4,5 trang words à em =D

      *diep dep: hehe, đại loại như nag đoán đó ^^.

      *tieu,truong: bạn cố gắng làm siêng mà :) , tại dạo này nổi hứng với nhiều thứ, hố hố :sofunny: .

      *Vũ Lăng: yeah, Hòa thượng là bs đó bạn :), nhưng mà cỡ DMM chắc bs cũng bó tay :)), hỳ hỳ, cảm ơn bạn nhiều nghen :bighug:

      *angel: cái nào em đoán cũng đúng cả :smoker4:
      Chương 54. nữa trở về.


      Editor: QUỳnh

      "A!" Yến Hoài xoay người, thấy chảo dầu bốc cháy, trong lòng gấp đến độ cầm ngay lấy cái tô nước bên cạnh hắt lên.

      "Đừng!" Khấu Kiệt còn chưa hết lời, Yến Hoài làm liền mạch.

      Khấu Kiệt lập tức trợn mắt há hốc mồm, nhưng, nhìn ngọn lửa kia vẫn chưa được dập tắt, Khấu Kiệt liền úp chiếc nắp nồi lên.

      Còn Yến Hoài giương vẻ mặt ảo não lên nhìn Khấu Kiệt: “Em….”

      Khấu Kiệt nhìn dáng vẻ tại của , tựa như là vừa phạm phải sai lầm, cái miệng nhắn cong lên, khiến Khấu Kiệt lập tức bị mê hoặc, chợt có ý nghĩ muốn hôn lên đôi môi ấy, và thực tế, Khấu Kiệt làm như vậy.

      Khấu Kiệt hôn lên đôi môi nhắn ấy, tựa như nhấm nháp mật ngọt vô tận, chậm rãi hưởng thụ.

      Yến Hoài thậm chí cũng quên mất động tác trong tay mình, ánh mắt dần trở nên mê ly, dáng vẻ kiều mỵ này khiến ** trong con người Khấu Kiệt càng tăng vọt. Đôi bàn tay kia từ từ leo lên ngọn núi …..

      "Ưm. . . . . ." Yến Hoài khẽ rên thành tiếng, nhưng, ngay sau đó lại bị Khấu Kiệt nuốt xuống.

      Nhưng, ngọn lửa trong nồi vẫn bùng cháy, mà ngọn lửa đó, cũng dần dần lan tỏa sức nóng về phía hai người……

      Bàn tay to kia nhàng bóp cái, khiến Yến Hoài run rẩy hồi lâu, nhất thời, lý trí liền ùa về.

      Yến Hoài tức khắc đẩy ra, cả gương mặt đỏ ửng mảnh, quay mặt sang hướng khác, thèm nhìn cái ‘kẻ vừa gây ra họa.’

      Nhưng, nhìn thấy chiếc nồi kia, Yến Hoài liền hoảng hốt hét to lên: “Món ăn! Món ăn bị khét rồi!”

      "Đừng sợ! Chờ ông xã!” Khấu Kiệt mở nắp nồi ra, nhận lấy nhiệm vụ quan trọng. . . . . .

      Đáng chết, mới vừa nãy còn khí thế ngất trời, bây giờ liền để cho mình nấu ăn, cần em trai nữa sao? Gương mặt Khấu Kiệt đầy mồ hôi, đưa mắt về phía Yến Hoài.

      Yến Hoài nhìn những ngọn lửa kia. . . . . . Điều này làm cho Khấu Kiệt vô cùng chán nản, quả bé này biết phóng đãng lẳng lơ là gì!

      Cuối cùng, thức ăn cũng được chuẩn bị xong xuôi.

      Yến Hoài thở phào nhõm, liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trong phòng bếp chút.

      18giờ 35 phút. "Chúng ta còn thời gian, hắc hắc!" Ngược lại, lúc này Khấu Kiệt cười rất vui vẻ.

      " tắm cái , ra rất nhiều mồ hôi." Yến Hoài nhìn dáng vẻ tại của , hầu hết những món ăn kia đều là do làm, bản thân cũng thấy ngại: “Em gói thức ăn lại.”

      "Được thôi!" Khấu Kiệt giở trò lưu manh, hôn Yến Hoài cái mới chịu vào phòng tắm.

      Yến Hoài nhìn theo bóng lưng xa, cúi đầu, gói thức ăn lại.

      Ngay lúc ấy, điện thoại di động của Khấu Kiệt chợt vang lên, Yến Hoài nhíu mày.

      Chiếc điện thoại di động ngừng rung lên trước mặt , mà Khấu Kiệt vẫn còn bận rộn trong phòng tắm.

      Yến Hoài cầm điện thoại di động lên, màn ảnh lên dòng chữ: Em Liên.

      Yến Hoài sững sờ trong lòng, nhấn nút màu xanh lá cây.

      " trai, ông nội ngã bệnh sao cho em biết? Ngày mai em trở về, báo lại với ông nội chút, em trở về! Quốc chơi chẳng vui chút nào, em muốn trở lại!" giọng nữ giới truyền ra từ bên trong, lại chẳng hề phát được điểm khác thường ở đầu dây bên kia, nhưng, sau khi huyên thuyên hồi lâu, cũng giật mình: “Ai đó? Chắc chắn rằng trai tôi im lặng lâu như vậy!” Giọng kia, từ vẻ làm nũng ban đầu cho đến bây giờ chỉ còn lại lạnh nhạt.

      Yến Hoài hừ lạnh câu, bé này đúng là trở mặt rất nhanh!

      "Lời của , tôi nhắn lại với Khấu Kiệt.” Yến Hoài nhã nhặn : “Còn lời nào muốn ?”

      " là ai? Tại sao điện thoại của trai tôi lại nằm trong tay ?” Khấu Tử Liên hoài nghi, lẩm bẩm trong miệng, trai dễ dàng nhắm trúng nào cả, tại sao kia lại thân mật với trai như vậy chứ?

      "Tôi cũng biết mình là ai." Yến Hoài lơ đãng nhìn về phía phòng tắm: “Chỉ là, Khấu Kiệt cho câu trả lời nhanh thôi! Bây giờ, tôi muốn chuẩn bị thức ăn cho ông nội. Ngày mai trở về cẩn thận chút."

      Ặc, thân thiết đến mức gọi là ông nội luôn rồi, thân phận kia là gì? Khấu Tử Liên đẩy đĩa thức ăn trước mặt ra, buồn bực tắt điện thoại.

      "Tử Liên, thế nào?" Đối diện là người đàn ông mặc âu phục chỉnh tề, ưu nhã dùng món ăn Tây, ngước mắt nhìn lên ngồi trước mặt, ấm áp hỏi câu.

      " trai em có bạn !” Khấu Tử Liên chu miệng lên, ngước nhìn người đàn ông trước mặt: “Noãn Sinh, xem, ngày mai em có nên trở về hay ?”

      Người đàn ông được gọi là Noãn Sinh đẩy đĩa thức ăn vừa bị Khấu Tử Liên gạt sang bên đến trước mặt : “Ăn cơm, nên làm cái gì cũng tốt cả.” Dứt lời, còn dịu dàng nở nụ cười, là rất xứng với cái tên: Noãn Sinh.

      "Em muốn trở về nhìn xem rốt cuộc kia là ai!” Khấu Tử Liên cắn răng ra, tiếp tục ăn phần của mình.

      Noãn Sinh lắc đầu cái, tiếp tục động tác trong tay.

      Bên này, Yến Hoài mới vừa gói thức ăn lại đâu vào đấy, Khấu Kiệt bước ra ngoài. Toàn thân toát lên khí chất cao quý, vóc dáng cường tráng, giờ phút này càng tăng thêm sức quyến rũ chết người.

      ~Hết Chương 54~


      P/s: hôm qua bạn trốn việc, hôm nay bạn bù hén :"> :">

      *tamyy_14: hự, thịt còn lâu ý em =D5 , ss cũng hông bit nữa cưng ơi.

      *phuong thi: nấu ăn dc, còn chị thị ba chấm :)))

      *diep diep: hắc hắc bạn là bạn cũng hóng vụ thịt thà, nhưng mà chưa đến aaaaa...

      *angel: em chí phải, chi bằng để nấu hết cho thế giới nó yên bình :))

      *Jamieee: ss cũng nhớ em aaa, ng êu :bighug: :bighug:

      *ss Yến My: hên là KK kịp thời ra tay ý ss :))

      *tieu,truong: hé hé, bạn đây bạn đây =D , bạn bù bạn bù mà.... :-"

      *Minh_Nguyet06: XXOO ngay chương đầu ý bạn, chương 1.2 phải :)) .

      *Vô : trời ơi, tui ở DN nè, toàn đẹp thôi Vô ơi, về ĐỒng Nai ghé bò sữa thăm tui đê :)).

      *Vũ Lăng: hố hố, lâu lâu làm biếng á á á, có rất nhiều bạn thik nam phụ giống Lăng lắm á :yeah:
      Chương 55.1 Trận tập kích đêm nay.


      "Thế nào?" Khấu Kiệt cầm khăn tắm lau những vệt nước đọng người, dáng vẻ kia càng thêm tràn đầy hấp dẫn, hướng về phía Yến Hoài cười tiếng: “ quá xuất sắc? Mê hoặc em rồi hả?”

      Yến Hoài lấy lại bình tĩnh, liếc cái, là tiếc cho vẻ ngoài hào nhoáng thường ngày, nhưng lại là đứa trẻ vô cùng tự kỷ!

      Yến Hoài ném điện thoại di động sang cho : “Ngày mai em trở về.”

      Khấu Kiệt sững sờ, mình quên mang theo điện thoại di động? Nhưng, điều càng làm cho ngạc nhiên hơn chính là Khấu Tử Liên trở về? phải con bé rất hận ông nội chia rẽ ‘mối nhân duyên mỹ mãn’ của nó hay sao? Bây giờ lại nghĩ đến việc trở về rồi cơ à? Chẳng lẽ đến giai đoạn đương say đắm rồi, nên mới ràng như thế?

      Lẽ dĩ nhiên, Yến Hoài biết được Khấu Kiệt nghĩ gì trong đầu, nhưng, cũng rất thức thời nhắc nhở , phải nhanh nhanh đến chỗ của ông nội, thời gian đến rồi.

      Khấu Kiệt lái xe mạch đến bệnh viện.

      Thấy Thương Truy Ý và Nhạc Thượng vẫn còn ở trong phòng bệnh chuyện cùng với ngài Khấu Đức, Yến Hoài nuốt nước bọt, ngẩng đầu nhìn Khấu Kiệt, phát cũng mỉm cười nhìn mình, rồi đẩy cửa vào.

      Yến Hoài thể làm gì khác hơn là đuổi theo sau, ở cùng chỗ với những người này, quả là có chút mệt mỏi.

      Khấu Đức nhìn những món ăn kia, nhất thời cơn đói bụng liền ùa đến.

      Khấu Kiệt cũng nhiều, mời ngài Khấu Đức dùng cơm trước, riêng thầm gọi Thương Truy Ý và Nhạc Thượng ra ngoài, còn Yến Hoài chỉ biết ngơ ngác nhìn ngài Khấu Đức dùng cơm. ra cũng chưa ăn chút gì…..

      "Hoài dùng cơm sao?” Lúc này, ngài Khấu Đức chợt xoay đầu lại, nhìn Yến Hoài, lần đầu tiên cười .

      Yến Hoài sững sờ, ngay sau đó cũng cười: “Thưa ông nội, dạ chưa.” Ở trước mặt Tham mưu trưởng, dám dối, chỉ có thể thú .

      "Ngồi xuống, cùng nhau ăn. Những món này rất ngon." Lúc này ngài Khấu Đức hề để lộ ra vẻ ngoài lạnh lùng xa cách của mình, ngược lại hiền hòa hơn rất nhiều.

      Nhìn dáng vẻ này của ngài Khấu Đức, Yến Hoài chợt nghĩ đến nhiều năm trước kia, dường như trong trí nhớ của cũng có người ông hiều từ hỏi mình câu như vậy, cháu có đói bụng ? Có muốn ăn với ông hay ?

      Nghĩ tới đây, đáy lòng Yến Hoài chợt trào dâng nỗi đau xót, khoang mũi cay cay.

      Ngài Khấu Đức chú ý đến điểm này của , vốn còn tưởng rằng đói bụng đến nỗi sắp khóc, liền : "Đứa ngốc, tới đây ăn cơm với ông nội."

      "Vâng ạ." Yến Hoài gật đầu cái, cũng còn cảm giác cay cay như ban nãy nữa. rất muốn đến gần vị Tham mưu trưởng này, bởi vì ở người của ông, dường như cảm nhận được hương vị nồng đượm tình thân thương, tuy rằng thoạt nhìn qua ông rất nghiêm túc, rất truyền thống và có phần hơi cổ hủ.

      Yến Hoài nhấc đũa lên, bắt đầu ăn, mà ngược lại ngài Khấu Đức cũng có biểu gì, nhìn ăn ngon lành như vậy, trong lòng ông cũng vui vẻ lên rất nhiều.

      Mà ở bên ngoài, Khấu Kiệt cùng Thương Truy Ý và Nhạc Thượng vẫn còn ở chung chỗ, thảo luận ít chuyện.

      "Ngày mai, ở Nam Diện mở cuộc đấu thầu, mặc dù tại thị trường chứng khoáng của tập đoàn Dương thị suy giảm, nhưng, thế lực của bọn họ vẫn tồn tại, cho nên mình muốn tham khảo ý kiến của các cậu chút.” Gương mặt của Khấu Kiệt rất nghiêm túc.

      "Lần trước, trong thực phẩm của tập đoàn Dương thị xảy ra vấn đề, cũng bình an vượt qua, vậy đêm nay chúng ta phải tiến hành tiêu diệt hàng loạt lần? Khiến cho phần trong nền kinh tế của thành phố D sụp đổ, vậy chúng ta có thể độc chiếm vùng trời này rồi!” Toàn thân Nhạc Thượng vẫn còn mặc chiếc áo khoác to trắng tinh, đoán chừng là vừa vội vàng bay tới từ Macao, trực tiếp chạy đến bệnh viện thăm ngài Khấu Đức, tiện thể kiểm tra tổng quát cho ông.

      " được, hòa thượng, cậu chưa hiểu lắm những thứ này.” Thương Ttruy Ý liếc mắt nhìn Nhạc Thượng: " phải Yến Hoài là thị trưởng sao? Vụ đấu thầu này, hì hì, bọn mình cảm thấy phần thắng nằm trong tay rồi!” Dứt lời, quên nhìn sang Khấu Kiệt chút.

      Khấu Kiệt lắc đầu cái: “Hoài vì tình riêng mà làm chuyện bất hợp pháp đâu, cậu hiểu ấy. Dù ấy có muốn giúp chúng ta chăng nữa, nhưng mình cũng đồng ý, mình muốn chứng tỏ cho ấy biết, lợi hại của ông xã này!”

      "Stop!" Thương Truy Ý cảm thấy chua lét trong miệng, vung quả đấm trong tay sang.

      Nhưng, Khấu Kiệt cũng rất khéo léo né tránh: “Đêm nay, chúng ta phải làm trận tập kích đấy!” Dứt lời, nhìn hai người kia, nhếch môi cười.

      Hai người kia cũng rất phối hợp, tựa đầu lại gần.

      "Xuất phát vào hai giờ sáng, tập hợp ở biệt thự lúc bốn giờ.” Khấu Kiệt gật đầu cái, nhấc chân lên rời .
      .........

      p/s: bạn bù hôm qua bạn lỡ trốn việc :))

      *fanykute1403: mình cũng nhớ bồ lắm lắm lun aaaaaa :bighug: :bighug: . dạo này làm về khuya ko? nhớ giữ sức khỏe nhé!

      *diep diep: hắc hắc, ta cũng hóng thịt, cơ mà đê xem sao nào :))

      *phuong thi: hì hì hì, em chồng này có vẻ khó chơi đây =D2 . :bighug:

      *tamyy_14: em đúng rồi đó cưng =D3 :bighug:
      Chương 55.2 Trận tập kích đêm nay


      Cuối cùng, ngài Khấu Đức vẫn nhịn được, đành để Yến Hoài trở về nhà trọ, cho gian riêng của mình, còn Khấu Kiệt cũng đón Khấu Tử Liên, thế là cùng với Thương Truy Ý và Nhạc Thượng trở về biệt thự.

      Rốt cuộc cũng tới hai giờ sáng, ba người bọn Khấu Kiệt lập tức xuất phát.

      Sở dĩ để cho những tên thủ hạ kia làm chuyện này, là vì sợ rằng bọn họ hành động được suôn sẻ, thể toàn thân rút lui.

      Ba người phối hợp lái xe về biệt thự nhà họ Dương ở cách đó xa, chọn vị trí bí mật, dừng xe ngay tại nơi ấy.

      Ba người liền ra hiệu với nhau, từ từ đến gần biệt thự.

      Nhìn trang phục của bọn họ, đều mang sắc đen tuyền, thân thủ nhanh nhẹn đến gần biệt thự.

      Nơi đó, rất dễ dàng nhìn đến, thậm chí còn có thể trông thấy người quản lý cầm vũ khí trong tay, nhìn về phía cửa. Hơn nữa, còn nhìn thấy cả góc sân , nơi có ba con chó lớn, vô cùng hung ác.

      Nhạc Thượng lặng lẽ đến gần, chỉ với con dao, đốn ngã người gác cửa té lăn quay xuống đất.

      Khấu Kiệt cầm chiếc túi đầy thịt hun khói ném ra ngoài, mà ba con chó lớn kia vừa trông thấy thịt liền vọt tới. Lúc này, Thương Truy Ý vung khẩu súng gây mê trong tay ra, lập tức giải quyết ba con chó lớn kia.

      Ba người ăn ý gật đầu, bất thình lình tiến vào bên trong biệt thự.

      Xem xét tình hình ở bên trong biệt thự, dĩ nhiên là bọn họ trực tiếp vào trong, bởi vì tài nào đoán được trong ấy có bao nhiêu con mắt điện tử.

      Hướng về phía tường ngoài, ba người lập tức vận dụng công phu trèo tường, từng người nối tiếp nhau, bò vào bên trong biệt thự.

      Ba người ra dấu tay với nhau, chia công việc ra mà làm.

      Khấu Kiệt chậm rãi tiến về phía gian phòng của Dương Miêu Miêu.

      Cơn gió xuyên qua màn đêm, từ từ thổi bay tấm rèm cửa sổ, khiến gian chung quanh lựa như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh, nhưng, Khấu Kiệt cũng chẳng có tâm tình gì để ý đến nó.

      Bóng lưng chợt lóe lên, nhảy vào bên trong ban công.

      Cách ban công, có thể trông thấy Dương Miêu Miêu nằm ngủ cách rất bất nhã, khuôn mặt đầy phấn son vẫn chưa được tẩy rửa, điều này khiến cho dạ dày của Khấu Kiệt chợt dâng lên trận buồn nôn.

      Cố ngăn cơn khó chịu, Khấu Kiệt móc súng gây mê ra, ‘vù,’ chọn góc chếch, liền bắn hai phát về phía Dương Miêu Miêu.

      đầu heo này lập tức như vừa mất sức sống, ngủ say như chết.

      Khấu Kiệt cũng thèm nhìn đến cái đầu heo kia nữa, mà quan sát tình hình chung quanh, điều lo sợ chính là căn phòng này có lắp đặt camera theo dõi. Ở trong góc khuất, quả Khấu Kiệt phát ra được, nơi gần bình hoa, có chiếc máy theo dõi dạng mắt mèo.

      Giương tay lên, chuyển góc độc của chiếc bình hoa, kéo cành hoa xuống, lập tức, hình ảnh bên trong chiếc máy theo dõi chỉ còn là đóa hoa to.

      Khấu Kiệt cười cười, lục soát chiếc bàn đọc sách ở gần đó, nhất định mình phải tìm ra được những tấm ảnh kia.

      Nhưng, lật tung cả buổi mà vẫn thấy!

      Khấu Kiệt toát cả mồ hôi lạnh, nhìn đồng hồ chút, là ba giờ bốn mươi rồi! còn bao nhiêu thời gian!

      Ánh trăng soi sáng vào chiếc giường, mà trong lúc Dương Miêu Miêu ngủ say, đột nhiên trở mình, cuốn chăn lên, nghiêng người, đầu heo tiếp tục ngủ.

      Nhưng, vào lúc này đây, Khấu Kiệt lại trông thấy những tấm ảnh kia nằm ngay bên dưới gối.

      Khấu Kiệt chậm rãi tới gần, thể nhìn cái đầu heo ghê tởm này. . . . . .

      Mà ở nơi cửa sổ, đôi mắt sáng ngời chăm chú dõi theo từng động tác của , nương theo cơn gió, bản lĩnh nhanh nhẹn, chợt vọt vào bên trong phòng tắm, theo dõi sít sao Khấu Kiệt.

      Khấu Kiệt từ từ rút tập ảnh bên dưới gối ra, động tác cẩn thận từng li từng tí, nhưng, ngay lúc đó, đôi tay chợt đè xấp ảnh kia xuống.

      ~Hết Chương 55~

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 56. Gặp gỡ đối thủ truyền kiếp.



      Khấu Kiệt cả kinh trong lòng, ngẩng đầu nhìn đối phương, may thay, phải là Dương Miêu Miêu, nhưng, người nọ vung quả đấm về phía mình.

      Tay phải Khấu Kiệt gắt gao níu lấy xấp ảnh kia, khiến người nọ thể cướp được, còn tay trái của đánh sang, phá vỡ quả đấm của người ấy.

      Thế nhưng, người nọ lại chớp đúng thời cơ, nghiêng quả đấm sang, nhìn bàn tay của Khấu Kiệt, nương theo đường của tay , tránh thoát chiêu, sau lại công kích xuống bên dưới của Khấu Kiệt, Khấu Kiệt tránh thoát, mà vào ngay lúc này, người nọ vung móng vuốt ra, chộp lấy xấp ảnh.

      Khấu Kiệt gào thét trong lòng hai từ ‘ được,’ nhưng, bàn tay kia nhào về phía ngực của Khấu Kiệt.

      Khấu Kiệt tránh thoát, xấp hình kia liền vững vàng rơi vào trong tay người nọ.

      Người nọ hừ chút, rồi phóng về phía cửa sổ. Nhưng mà, làm sao Khấu Kiệt có thể dễ dàng bỏ qua cho ! Vội vàng đuổi theo sau, rướn người lên, lập tức nhào vào thân người nọ.

      Người nọ nghe thấy tiếng gió bên tai, nghiêng sang bên, mà ngay lúc này, Khấu Kiệt cũng nghiêng người .

      Rất ràng, người nọ bị mắc lừa.

      Khấu Kiệt sít sao, tay nắm lấy vòng eo của người nọ, tay chụp lấy xấp ảnh. Khấu Kiệt ngẩn người, vòng eo này quá rồi! ràng đây là !

      kia lập tức sửng sốt, nhưng, ngay sau đó liền vung chân lên, đá về phía trước mặt của Khấu Kiệt.

      Khấu Kiệt chau mày, bàn tay to hung ác vung lên, nắm lấy cánh tay của ấy, quăng ra ngoài.

      Trong nháy mắt những xấp ảnh kia lại rơi vào trong tay Khấu Kiệt.

      Giữa đôi chân mày của lóe lên tia sáng, trang phục toàn thân tôn lên vóc dáng xinh đẹp, nhưng, sát khí khắp người của cũng khiến Khấu Kiệt phải e sợ ba phần.

      Khấu Kiệt biết thể tiếp tục dây dưa với ấy được nữa, liền hướng ban công nhảy xuống.

      Nhưng, kia liền nhoài người xuống, tóm lấy chân của Khấu Kiệt.

      Chết tiệt! Khấu Kiệt nổi giận, vung cái chân còn lại lên, đá theo hình xoắn ốc về phía .

      dám kéo nữa, bởi vì nếu như tiếp tục, nhất định bị thương bởi sức mạnh kia.

      Khấu Kiệt nhân cơ hội đó liền phi thân xuống, nhưng, điều làm ngờ tới chính là, kia cũng chút do dự nhảy xuống theo mình.

      Khấu Kiệt mắng thầm trong lòng, biết là chọc phải em nào nữa, đuổi cùng giết tận tha! phải chỉ là xấp ảnh thôi sao? ấy muốn nó làm gì? Hoặc giả, đây là người theo bảo vệ Dương Miêu Miêu, thấy mình cướp ảnh nên đuổi theo đoạt lại?

      kia thấy Khấu Kiệt chạy ra bên ngoài, cũng đuổi theo sát, nhàng linh hoạt né tránh mấy tên gác cửa.

      Đôi chân Khấu Kiệt lướt như gió, vận dụng sức lực của toàn thân, bay qua tường ngoài, lập tức chạy về nơi đỗ xe.

      kia, vẫn đuổi theo trước sau như . Điều này làm cho Khấu Kiệt thầm kêu khổ trong lòng! Nếu như phải ấy là phụ nữ, nhất định giết chết ấy! Từ trước đến nay chưa từng giết nào! Chẳng lẽ rạng sáng ngày hôm nay phải phá lệ?

      Đôi mắt Ưng của Khấu Kiệt ngày càng thâm trầm, xoay người, hướng khẩu súng gây mê về phía .

      cảm giác xong rồi, lập tức xoay người lại, nhưng Khấu Kiệt cướp cò.

      "Òanh!" tiếng trầm đục vang lên, trực tiếp ngã xuống….Mẹ kiếp! trong đầu chỉ còn lại hai chữ này….

      Khấu Kiệt khẽ nhếch môi, cất súng vào, mà ngay lúc này, Nhạc Thượng chạy tới, "Giặc cỏ, sẩy tay rồi hả? Sao cậu chậm chạp như vậy?" Giọng điệu kia hài hước.

      Khóe miệng Khấu Kiệt co giật, chỉ vào nằm cách đó xa: “Cũng tại ấy, quá khó chơi rồi!”

      "Hả?" Nhạc Thượng hướng mắt nhìn sang, liền trông thấy nằm đất, nhấc chân bước qua.

      " thôi!" Khấu Kiệt thúc giục.

      "Mình muốn nhìn xem ấy là ai.” Nhạc Thượng rất thoải mái trong lòng, nhất định phải xem xem quấn lấy Khấu Kiệt tha là người nào!

      "A. . . . . . ấy, ấy là. . . . . ." Nhạc Thượng chỉ vào , chuyển hướng nhìn sang Khấu Kiệt, nét mặt kia, tựa như vừa bị dọa chết khiếp, vô cùng khoa trương.

      ~Hết Chương 56~

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 57. Ba người có việc nghị


      "Yến Hoài?" Vừa nhìn thấy người nằm mặt đất, Khấu Kiệt cũng thất kinh, lập tức ngồi xổm người xuống, muốn kéo dậy, nhưng, Yến Hoài ngủ say sưa rồi, nét mặt vô cùng điềm tĩnh.

      Khấu Kiệt bất chợt nghĩ tới tình huống ban nãy ở trong phòng ngủ, đúng là quan hệ mật thiết mà! ngờ bản lĩnh của ấy và mình đều phân cao thấp!

      Lúc này, Thương Truy Ý cũng cảnh giác nhìn chung quanh, tiến đến gần, nhíu mày: “Sao thế? Còn mau thôi?”

      Nhạc Thượng lời nào, chỉ nhìn Khấu Kiệt, còn Khấu Kiệt vội vàng vác Yến Hoài lên vai: “!” Dứt lời, liền chạy mạch.

      Thương Truy Ý nhìn dáng vẻ của , dưới ánh trăng, cuối cùng cũng nhìn thấy người nằm vai Khấu Kiệt chính là Yến Hoài, nhất thời hiểu ra được, liền cùng Nhạc Thượng đuổi theo sát phía sau.

      Phóng vụt như bay về nhà, dừng trước cửa biệt thự, ba người vội vã tiến vào bên trong, còn Yến Hoài cũng được Khấu Kiệt tự nhiên mang vào phòng ngủ.

      Bên trong phòng họp sạch sang trọng, ba người đàn ông ngồi dưới ánh đèn ngói lưu ly, tiến hành hoạt động của bọn họ.

      Khấu Kiệt lấy xấp ảnh ra, lần lượt truyền cho hai người kia.

      "Đây là những hoạt động của Yến Hoài và Triều Trạch ở thành phố M, những tấm ảnh này chứng tỏ thân phận Đoạn Hoàng của Yến Hoài là thể nghi ngờ, mà Triều Trạch, chính là Phong Sa." Khấu Kiệt lật từng tấm hình ra, nghiêm túc : “Nhưng, ràng bây giờ Yến Hoài và Triều Trạch đoạn tuyệt với nhau, riêng Triều Trạch, Ý, cậu xử lý như thế nào?”

      "Bị thương nặng, được ném tới vịnh Macao rồi.” Thương Truy Ý mím môi, cau mày nhìn những tấm ảnh này. Thực muốn nghĩ tới, Yến Hoài lại là người như vậy!

      "Đêm nay Yến Hoài muốn tự mình lấy những tấm ảnh này lại, mà biết ba người chúng ta ra tay, hắc hắc." Khấu Kiệt sờ sờ đầu, lúc đó so chiêu với ấy, nếu như biết người đó là ai, tình biết cảm xúc của mình như thế nào!

      Nhạc Thượng gật đầu cái, nhìn hình rồi : "Ngày mai, a, hôm nay, đoán chừng Dương Miêu Miêu khóc lóc, than thở với Dương Giới Thừa, cậu thử xem, bọn họ lấy vật gì ra để uy hiếp?”

      "Hẳn là đâu." Thương Truy Ý nhìn Khấu Kiệt: “Cậu muốn trừng phạt bọn họ thế nào?”

      "Cứ tiếp tục làm cho giá cổ phiếu của tập đoàn Dương thị hạ xuống.” Khấu Kiệt nhíu mày, nhếch môi cười: “Sau đó, để cho bọn họ đến tìm chúng ta, tiếp theo, hắc hắc, nhường cho Yến Hoài xử vụ án này, tuy rằng ấy phải là cảnh sát."

      Thương Truy Ý nhìn nụ cười nơi khóe miệng của Khấu Kiệt, bất chợt cảm thấy có luồng khí lạnh bò lên từ dưới sống lưng mình, biết cậu ta muốn tập đoàn Dương thị chết như thế nào?

      "Đúng rồi.” Khấu Kiệt tiếp tục dặn dò: “Trước mắt mình muốn tranh thầu ở khu vực phía Nam. Hòa thượng giúp mình để mắt đến ông nội chút, còn Ý, đến phi trường đón em giúp mình.”

      "Tử Liên?" Thương Truy Ý nghi vấn: "Tử Liên trở về? Con bé rất hận cậu và ông nội, tại sao bây giờ lại trở về?”

      " biết." Khấu Kiệt đứng lên: “Để sau hẵng tính.” Dứt lời, về phía phòng ngủ của mình.

      Nhạc Thượng nhìn Thương Truy Ý, : "Thế nào? Cho cậu cơ hội đến phi trường đón Tử Liên, còn chưa hài lòng sao? Cậu lại có cơ hội theo đuổi Tử Liên rồi!”

      "Stop!" Khóe miệng Thương Truy Ý co giật, thể vẻ lúng túng, cũng xoay người ra ngoài.

      Đóng cửa lại, đứng ở ngưỡng cửa ngắm nhìn người nằm giường lâu, Khấu Kiệt cũng động đậy.

      Chỉ là ngơ ngác nhìn, nhìn dáng vẻ điềm tĩnh tại của , khiến cho say mê, rất muốn cứ mãi đứng ở nơi đây. Nghĩ đến đó, Khấu Kiệt lập tức mang chiếc máy ảnh kỹ thuật số của mình ra.

      Nhìn dáng vẻ của Yến Hoài, Khấu Kiệt liền nghĩ ngay đến thuở ban đầu vừa trông thấy , khi ấy bản thân cũng muốn lưu giữ lại khoảnh khắc này, nhưng mà, hôm nay, tâm tình khác xưa.

      "Tách tách" "Tách tách" . . . . . . Đèn flash ngừng nhấp nháy.

      "Ừm. . . . . ." Lúc này Yến Hoài, chợt bật ra tiếng, lật người, trông càng thêm quyến rũ.

      ~Hết Chương 57~


      Những khi bạn QA ko kèm theo trả lời độc giả ........ :)2
      Chương 58. là người giúp em tắm rửa.


      Hầu kết của Khấu Kiệt khẽ động, nhìn dáng vẻ của giờ, là rất muốn !

      Nhưng, thể. Khấu Kiệt đặt xuống tâm cơ trong lòng, lại nhìn lâu.

      "Ngày mai phải tìm cái cớ gì để giải thích cho việc em xuất ở đây đây?” Khấu Kiệt nhíu mày, tập trung suy nghĩ, cố gắng đè nén xúc cảm mãnh liệt trong lòng.

      Cứ như vậy ôm ấy ngủ cũng tốt. Khấu Kiệt thầm nghĩ, liền ôm Yến Hoài ngủ say.

      Ngày hôm sau.

      Yến Hoài vừa mở mắt ra liền trông thấy người đàn ông này, ta chỉ mặc mỗi chiếc quần tam giác bên trong. Da thịt màu đồng rắn chắc, cơ bụng sáu múi như thế, khiến người ta phải tơ tưởng viễn vông…..Yến Hoài vừa tính đạp xuống, nhưng nỗi nghi vấn trong lòng lại càng thêm lớn: tại sao mình lại ở đây? phải đêm hôm qua bị người ta đánh thuốc mê rồi sao? Còn lo lắng biết mình có bị người ta bắt lại hay , bởi vì, lẻn vào trong nhà họ Dương ăn trộm….Vậy cái người tối hôm qua là ai? Là người đàn ông nằm ngay trước mắt?

      Nhìn thấy Yến Hoài nheo mắt lại, tỉ mỉ dò xét, Khấu Kiệt vội vàng : “Đêm hôm qua, vừa lúc lái xe ngang biệt thự nhà họ Dương, liền trông thấy em mặc toàn đồ đen nằm ngã dưới đất! liền mang em trở về.” Dứt lời, liền giương lên vẻ mặt lấy lòng.

      "Cút!" Yến Hoài giật giật cơ thể, sau khi phát có gì khó chịu liền hô to lên.

      Nhưng, Khấu Kiệt lại nhíu mày, lắc đầu: "Đây là giường của ."

      Yến Hoài nhìn , có chút biết làm sao, gì, nhưng, ngay sau đó lại nghĩ tới, hôm nay có chuyện phải làm, liền vội vàng vén chăn lên: “Em muốn đến cao ốc thị trưởng!” Nhưng, ngay sau đó giây, cảnh xuân phơi phới liền phô bày ngay trước mặt của Khấu Kiệt….

      "A! Quay mặt !" Yến Hoài bị dọa sợ đến mức vội vàng đưa hai tay nắm chăn lên: “Ai biến em thành cái dạng này?”

      Nhưng, Khấu Kiệt cũng chỉ ngơ ngác nhìn thẳng, tối hôm qua mình đúng là chính nhân quân tử, bảo thím Lý tắm rửa cho ấy, để ấy nằm ngủ giường lớn của mình, đúng là mình tốt bụng quá !

      "Cút ra ngoài!" Yến Hoài thấy trả lời mình, lập tức cho rằng là người làm ra chuyện này, dưới cơn giận, chỉ có thể hét lên như vậy.

      " là bà xã của , còn xấu hổ cái gì!" Khấu Kiệt bị sư tử Hà Đông gầm lên cho trận, chỉ biết than thở câu.

      thanh này mặc dù rất , nhưng Yến Hoài cũng có thể nghe thấy. . . . . .

      Trong lúc vô tình vươn chân ra, hơi dùng lực chút, đá vào cái mông của Khấu Kiệt, Khấu Kiệt còn chưa kịp phản ứng, liền ngã nhào xuống đất!

      Nhìn vẻ mặt có năm phần ngượng ngùng, phần hả hê của người ngồi giường, Khấu Kiệt cũng hề tức giận, phủi mông cái đứng lên, nếu như vậy, cứ để cho ấy hiểu lầm mình là cái người tắm rửa cho ấy : “ sai, chính là , là tắm rửa sạch cho em, còn bộ quần áo đen kia của em, vứt rồi, lát nữa mang đến cho em quần áo mới.”

      Yến Hoài xấu hổ đến độ muốn đào hố chui xuống đất, muốn gì đó, nhưng lại thể thành lời, càng dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen lóe sáng của Khấu Kiệt, chỉ có thể cúi đầu.

      Khấu Kiệt xoay người, từ từ mặc quần áo vào: “ bảo người làm chuẩn bị quần áo cho em, đợi lát nữa thay xong rồi xuống bên dưới ăn sáng.” Dứt lời, ung dung về phía cửa.

      Yến Hoài từ từ nhấc đầu .

      Nhưng, sau giây, Khấu Kiệt đột nhiên quay đầu lại.

      "Hôm nay ngoài chuyện đấu thầu, còn có kiện khác, em tự cân nhắc , chuẩn bị tâm lý tốt."

      Vừa quay đầu, liền trông thấy Yến Hoài nhấc đầu lên, nhưng, ngay khi vừa chuyện, Khấu Kiệt lại nhìn thấy rụt đầu vào trong chăn.

      "Hả, hả, chuyện gì?" Mấy giây sau, Yến Hoài mới kịp phản ứng, vội vàng ngẩng đầu lên hỏi, nhưng, nơi đó đâu còn bóng dáng của nữa?

      ~Hết Chương 58~


      Vì sao vẫn chưa có.....(p/s: bạn hơi tự kỷ =D3 )
      Chương 59. Nhạc Thượng khác thường


      Chẳng mấy chốc, Yến Hoài mở cửa phòng ra, đứng từ xa nghe thấy tiếng ba người đàn ông kia ngồi trong phòng ăn vui vẻ bàn luận chuyện gì đó, Yến Hoài cũng nghĩ ngợi chi nhiều, xuống cầu thang.

      Ngay khi vừa bước xuống cầu thang, ba người đàn ông đồng thời chuyển tầm mắt về phía .

      Lúc này Yến Hoài mặc chiếc váy dài, những bông hoa điểm tô quanh viền váy, tựa như mộng ảo, đôi chân thon dài bên dưới lớp lụa mỏng, càng tôn lên nước da trắng ngần, phần xương quai xanh khêu gợi như như bên dưới lớp lụa mỏng khép hờ….Chiếc váy dài này, là lúc Khấu Kiệt còn ở Paris, Pháp, cảm thấy chiếc váy này nhất định rất thích hợp với người nào đó, còn là ai, vẫn chưa tìm ra, nhưng mà, chắc chắn gặp được. Nên cứ ôm tâm tình như thế mà mua nó, ngại thế chấp con Wright Roll Royce vào…..chiếc váy này rất đắt!

      Vậy mà hôm nay, quả đúng là như vậy, chiếc váy này, đích thị là được làm ra vì ấy, cớ sao mà nó lại hoàn mỹ vậy chứ! Khấu Tử Liên từng lén lút mặc thử, nhưng liền bị Khấu Kiệt rống ầm lên. . . . . . Chỉ có vợ của mới có quyền mặc chiếc váy lụa mỏng này!

      Nhìn dáng vẻ sững sờ của ba người bọn họ, Yến Hoài ngượng ngùng cười cười, tất cả đều do Khấu Kiệt bảo với thím Lý mang chiếc váy dài này cho mình, bằng , mặc loại váy lụa mỏng thế này đâu….Đây là lần đầu tiên mặc loại quần áo thế này, cảm thấy có hơi lạ lẫm, nhưng mà ra. Yến Hoài nghĩ gì thêm, tiếng động ngồi xuống, mà bọn họ cũng gì, chỉ nhìn Yến Hoài.

      Cảnh xuân tươi đẹp này, bọn họ muốn phá vỡ, tựa như nàng tiên vô tình lạc xuống chốn nhân gian, xinh đẹp như thế làm người ta đành lòng gây rối loạn…

      "Các ăn, em muốn dùng bữa rồi, đói bụng quá, hơn nữa cũng còn bao nhiêu thời gian." Yến Hoài nhìn bọn họ, thể làm gì khác hơn là mở miệng : “ ra cuộc đấu thầu hôm nay, chỉ sợ rằng người làm thị trưởng như em thích hợp ăn mặc như thế này?”

      "Vô cùng thích hợp!" Khấu Kiệt phản ứng trước nhất, nhưng, ánh mắt kia cũng hề rời khỏi Yến Hoài. Chính là loại hiệu ứng này, đến lúc đó, toàn bộ thành phố náo loạn cả lên!

      Thương Truy Ý cũng vội vàng : "Quá đẹp, chính là loại hiệu ứng này . . . . ."

      "Hả?" Yến Hoài nhàng nuốt xuống miếng bánh ngọt trong miệng: “Hiệu ứng gì?”

      "Đợi lát nữa biết." Khấu Kiệt khẩn trương tiếp lời: “Tuy rằng là mở cuộc đấu thầu, nhưng mà, tin rằng, thị trưởng cũng cần lộ diện quá nhiều trước mặt nhân dân.” Huống chi, cũng chấp nhận việc người khác nhìn chằm chằm bà xã xinh đẹp của mình như vậy! Những lời này chỉ dám thầm trong lòng, lúc này Khấu Kiệt liền đưa ánh mắt về phía hai người đàn ông kia: “Ăn ! Nhớ việc chính!” Giọng điệu kia, vừa uy hiếp, vừa ghen tức, cũng là khoe khoang!

      Nhạc Thượng nghiêng đầu, rót cả bình sữa tươi trước mặt vào trong miệng: “Rào rào….”

      Trời ạ! Bình sữa tươi này ghi là 500 milliliter, lợi hại, có thể uống nhiều như vậy?

      Ba người nhìn ta, cuối cùng, Nhạc Thượng cũng đặt bình sữa xuống, nấc cục.

      Nhìn bọn họ nhìn mình như vậy, Nhạc Thượng nhấc đũa lên: “Tiếp tục ăn !" Ánh mắt kia tùy tiện quét nhìn chung quanh, đem đũa gắp miếng bánh táo lên.

      " sao chứ?" Yến Hoài cau mày, nhìn thấy gắp đũa mãi lên, cuối cùng vẫn là nhờ gắp hộ cho vào trong đĩa.

      Nhạc Thượng nhe răng cười cười: "No rồi, mình nhìn xe chút." Dứt lời liền rời .

      Ba người đều ràng, rốt cuộc là Nhạc Thượng vừa phát thần kinh cái gì? Sao lại như vậy? là làm cho người ta đoán ra!

      " ấy sao vậy?" Yến Hoài hỏi.

      ~Hết Chương 59~

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Bạn đág chịu trở lại r đó hã =D3 a Hòa Thuợg này làm sao í nhỉ hay a ấy đag bị mộg xuân qấy phá :)) 2 nam phụ này QA cho về đội Lăng nhé?! Níu ko chắc tớ ôm tim vs mà chết vs ảnh qá =D3 tks QA, mau hk đc trốn việc đây nha, Lăg chuẩn bị gạch r nè :kiss4:

      Chương 60. Cự tuyệt "Trái tim Hạo Hải"



      "Đoán chừng là do nóng nảy, có việc gì, tiếp tục ăn !" Khấu Kiệt đưa ánh mắt về phía Nhạc Thượng, rốt cuộc cũng đầu óc của Nhạc Thượng có sợi dây thần kinh nào bất thường hay , thôi, cứ để cậu ta !

      lâu sau, cùng nhau đến cao ốc thị trưởng.

      Loanh quanh hồi, liền đến khách sạn lớn vô cùng sang trọng: Khách sạn Cẩm Hoa.

      Ở nơi ấy, phiên đấu thầu được tiến hành rất thuận lợi, mà tập đoàn Dương thị lại lên trước cạnh tranh. Điều này làm cho bọn Khấu Kiệt càng thêm hoài nghi, chỉ là, đây lại vô tình đem đến cơ hội tuyệt vời cho tập đoàn Khấu thị.

      Cùng lúc đó, Yến Hoài lại thu được kết quả vô cùng bất ngờ, các vị phóng viên ký giả điên cuồng săn lùng, nhưng, hiểu vì sao lần này lại mặc chiếc váy lụa mỏng xinh đẹp như vậy đến phiên đấu thầu hôm nay. Bởi vì từ trước đến giờ bọn họ quen với hình ảnh của trong trang phục đen nghiêm chỉnh, nhưng mà lúc này, lại thay đổi hình ảnh, đồng thời cũng thu hút được rất nhiều ủng hộ của mọi người, bởi vì, hình tượng này, vừa trang nhã, vừa bình dị gần gũi, nhưng kém phần cao quý.

      Dĩ nhiên, cuối cùng Khấu Kiệt cũng thành công trong việc tranh thắng gói thầu, mà Yến Hoài lại ở bên cạnh , lúc mọi người vừa nâng ly lên chúc mừng, Khấu Kiệt ra hiệu, làm tất cả mọi người lắng xuống.

      Nhìn Khấu Kiệt khoác lên mình bộ âu phục đen tuyền, gương mặt tuấn vẻ vui sướng, càng khiến cho những người chung quanh đồng loạt ngẩng đầu nhìn , nghe những lời sắp .

      "Hôm nay, ngoại trừ chuyện quan trọng là tranh thầu, còn có chuyện khác vô cùng quan trọng, liên quan đến Khấu Kiệt tôi.” Khấu Kiệt nhếch môi cười, vẫn duy trì nét nho nhã.

      "Ồ ồ ồ!" Mọi người vui thích đứng lên, chờ mong hành động tiếp theo của Khấu Kiệt.

      Yến Hoài cũng đưa ánh mắt về phía , nhìn xem chuẩn bị gì.

      Bởi vì đây là truyền hình trực tiếp, cho nên, ngài Khấu Đức và Nhạc Thượng cũng ở bên trong bệnh viện xem TV, nhìn Khấu Kiệt. Riêng Thương Truy Ý chạy đến phi trường đón Khấu Tử Liên trở về.

      "Hôm nay tôi muốn cầu hôn với người.” Khấu Kiệt chậm rãi , nhưng hành động rất nhanh, lập tức quỳ gối xuống dưới chân của Yến Hoài: “Yến Hoài! Hãy lấy nhé! Cả đời của Khấu Kiệt này chẳng mấy ai, trước sau chỉ có mình em.” Dứt lời, dưới ánh mắt thiêu đốt người đối diện, trong tay biết từ khi nào lấy ra chiếc hộp , mở ra: “Trái tim Hạo Hải, dành tặng cho em.”

      "A!"

      "Oa!"

      "Trái tim Hạo Hải! Chiếc nhẫn kim cương đắt tiền nhất thế giới!”

      "Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén! Khấu thiếu gia làm thư ký cho thị trưởng thành phố, ngày qua ngày lại đương nhiên là nảy sinh tình cảm rồi!”

      "Đúng là trai tài sắc!"

      "Đáng giá để chúc phúc."

      "Qủa là vừa lòng đẹp ý rồi!"

      "Nếu như cầu hôn với tôi, có chết cũng đáng giá!"

      . . . . . .

      Bầu khí chung quanh dần trở nên xôn xao, có người vừa hâm mộ, lại có người ngầm đố kỵ, cũng có người chúc phúc cho hai người này.

      Nhưng, lúc này Yến Hoài lại vô cùng sửng sốt, ngờ lại cầu hôn mình trước mặt toàn thể dân chúng như vậy! Lấy ‘trái tim Hạo Hải’ làm lễ vật, dành cho mình ngày lãng mạn như thế! Nước mắt đảo quanh nơi khóe mi, muốn để nó rơi xuống, muốn khóc trước mặt , bởi vì nó khiến lo lắng…….

      Khấu Kiệt quỳ gối lúc lâu vẫn thấy Yến Hoài phản ứng gì, khỏi cảm thấy nghi vấn trong lòng, chẳng lẽ mình chưa đủ thành tâm? Ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia, muốn xuyên vào thế giới nội tâm của Yến Hoài. Tuy rằng đến bây giờ vẫn chưa hiểu hết suy nghĩ của , nhưng, nhất định ngày, có thể chia sớt được tất cả nỗi phiền muộn chất chứa trong con người bấy lâu nay.

      Giờ phút này, Yến Hoài liền đưa tay đẩy ra, từ chối ‘trái tim Hạo Hải’ của Khấu Kiệt! Toàn hội trường xôn xao!

      "Tại sao thị trưởng lại cự tuyệt?"

      "Sao ấy có thể làm như vậy? Khấu thiếu gia rất tốt mà!"

      " là. . . . . . Aiz!"

      . . . . . .

      Khấu Kiệt hiểu, nhìn , nhưng, vẫn nâng cao ‘trái tim Hạo Hải’ lên: “ em.”

      Thế nhưng, Yến Hoài vẫn tiếp tục đẩy ‘trái tim Hạo Hải’ ra, lắc đầu.

      Đáy lòng Khấu Kiệt bất chợt lạnh buốt, chẳng lẽ ấy mình sao?

      ~Hết Chương 60~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :