1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà xã mạnh mẽ của trùm xã hội đen - Tam Muội Thủy Sám (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 34. em là đau!


      Nụ hôn này từ nông đến sâu, cực kỳ tinh tế, mút lấy vô tận mật dịch ở bên trong, cảm giác ấy tuyệt vời, khiến người ta muốn ngừng mà được.

      Tuy nhiên, Yến Hoài lại cảm thấy sợ, ra sức chống cự, nhưng càng làm cho Khấu Kiệt trở nên bá đạo hơn…

      "Ưmh. . . . . . . . . . . ." Lúc này Yến Hoài chỉ có thể ra những lời đứt quãng, còn Khấu Kiệt lại mê đắm, đôi mắt dần trở nên thâm sâu, nghĩ đến vẻ đẹp của , tiếp tục say sưa chìm trong dục vọng….

      Lúc này Yến Hoài khá nóng vội, trong đầu lại phản chiếu hình ảnh của những năm về trước, khi ấy, mẹ bị giết chết, và nỗi ám ảnh khi bị bịt kín thuở bé lại ùa về. Lúc ấy còn hiểu chuyện, nhưng, tiếng kêu rên cầu xin tha thứ của mẹ trước sau vẫn vang vọng bên tai, sau khi lớn lên mới biết, chuyện gì xảy ra.

      chỉ muốn giết chết những người đó! Và cũng vào ngay thời điểm ấy, Triều Trạch cứu , thế nên mới có thể tồn tại đến tận bây giờ, nhưng, khi nghĩ đến chuyện này, làm gì còn có tâm tình để nghĩ đến vấn đề đương được nữa?

      Nước mắt rơi xuống, bàn tay bé vẫn ngừng vỗ lên lồng ngực to lớn của Khấu Kiệt, biết chắc chắn rằng sức của mình thể nào đấu lại , đau đớn trong lòng, bất đắc dĩ, nỗi sợ hãi về mọi thứ chợt dâng lên, tất cả đều dồn vào tim……

      Khấu Kiệt mở mắt, khi vừa nhìn thấy gương mặt nhòe lệ của , đột nhiên cảm thấy luống cuống. Sợ hãi biết phải làm sao!

      "Em, làm sao vậy, em?” Khấu Kiệt nâng cằm lên, ngừng kêu, đưa tay lau nước mắt khóe mi , mà lúc này đây, cảm xúc của cũng giảm rất nhiều, lấy lại bình tĩnh và lý trí.

      Yến Hoài nheo mắt lại, vung quyền đánh qua.

      "Á." Lồng ngực của Khấu Kiệt bị nện quyền, có hơi sửng sốt chút, nhưng, ngay sau đó liền nắm chặt lấy tay , hai mắt đỏ bừng: "Em làm sao vậy?"

      "Bốp!" cái tát của Yến Hoài liền giáng xuống. Xoay người, lập tức lao thẳng vào trong phòng của mình.

      Gương mặt của Khấu Kiệt nóng hừng hực, sững sờ ở nơi nào.

      Mới vừa rồi mình làm tổn thương ấy. . . . . . Tổn thương đến ấy. . . . . .

      "Ngu ngốc!" Khấu Kiệt lập tức đưa tay vỗ vào mặt mình, sau đó liền đập thình thịch vào cánh cửa phòng đóng của Yến Hoài: “Yến Hoài! Yến Hoài!”

      có tiếng trả lời.

      Khấu Kiệt lớn tiếng kêu lên: “Yến Hoài!” thanh kia vang vọng cả tầng VIP.

      "Làm gì đó?"

      "Hò hét cái gì? đấng mày râu . . . . . ."

      "Theo đuổi có cần phải dùng đến cách này ?”

      "Điên rồi sao. . . . . ."

      ít người ra ngoài, bàn luận xôn xao.

      Khấu Kiệt quét ánh mắt hắc ám về phía bọn họ, ánh mắt sắc bén kia khiến tất cả những người vây xem sợ xanh cả mặt, ánh mắt như muốn nuốt sống người nhìn, còn chứa cả chút đau đớn.

      "Cút!" Khấu Kiệt phu ra chữ, thanh kia cực kỳ thâm trầm, giống như vọng về từ địa ngục u ám…..

      Tất cả mọi người sững sờ, rùng mình cái, tất cả lại trở về phòng.

      Khấu Kiệt đứng ngây người tại chỗ lâu, lấy lại tỉnh táo, đứng trước cửa, nhàng : “Em , xin lỗi em! Về sau tuyệt đối xảy ra chuyện như vậy nữa!” Nhíu mày, xoay người bước vào phòng mình.

      Yến Hoài đóng cửa lại, ngồi lặng người dưới đất hồi lâu.

      Câu ‘Em ! Xin lỗi em! Về sau tuyệt đối xảy ra chuyện như vậy nữa’ của , nghe thấy, nhưng, bản thân lại biết làm sao để đối mặt với người ấy, hoặc giả, phải xua tan nỗi ám ảnh trong lòng trước. Có lẽ, chí ít phải giết chết tất cả những người nằm trong trùm buôn ma túy hãm hại gia đình mình mới được.

      Trong im lặng, Yến Hoài siết chặt quả đấm của mình.

      "Ba, mẹ, nhất định con giết chết bọn chúng.” Yến Hoài mím chặc môi, mình làm chị cả hắc đạo ở thành phố M lâu như vậy, nhưng vẫn thể nào điều tra ra được kẻ sát hại ba mẹ mình năm đó là ai.

      Quyền thế của mình vẫn còn chưa đủ lớn!

      Yến Hoài nheo mắt lại, đứng lên, rửa mặt, làm xong tất cả, sau đó liền làm tổ giường.

      mở to mắt nhìn thẳng lên trần nhà, bầu khí yên tĩnh chung quanh làm có thể nghe thấy cả tiếng con tim mình đập.

      Song song đó, Khấu Kiệt cũng tài nào ngủ được. Ha ha, ngươi . . . . . . Ha ha. . . . . . Ngơ ngác, nhìn vào trung, ánh đèn từ từ gieo rắc vào từng ngóc ngách trong căn phòng.

      Đột nhiên, Khấu Kiệt cảm nhận ràng được chuỗi tiếng bước chân vọng đến gần, cực kỳ nhàng linh hoạt, nhưng đối với người trải qua những đợt huấn luyện sinh tử trong quân đội mà , những thanh này lại rất ràng. Trực giác của chưa bao giờ sai.

      Quả nhiên hề đơn giản! Mấy thằng ranh con kia vẫn chưa từ bỏ ý định! Thế Khấu Kiệt này đành phải vì nhân dân phục vụ, tiễn bọn chúng xuống gặp Diêm Vương thôi!

      Khấu Kiệt nhàng tắt đèn, chạy đến bên ban công, nhìn xuống phía dưới.

      phải lo lắng gì xa xôi, mà là lo rằng Yến Hoài bị người ta mưu sát, nhưng, những người đó hành lang, vì kế hoạch tối nay, khẳng định phong tỏa hết cửa trước. chỉ còn cách nhảy xuống cửa sổ, sau đó vòng qua cả khách sạn, leo lên phòng của Yến Hoài.

      còn thời gian suy nghĩ sâu xa, Khấu Kiệt biết lúc này thời gian vô cùng quý báu.

      Khẩn trương, Khấu Kiệt nhìn xuống mặt đất, hướng về phía cửa sổ rồi tung người nhảy xuống.

      Giữa bầu gian yên tĩnh của buổi đêm, bóng dáng xẹt qua tạo thành hình vòng cung, ngay tức khắc, Khấu Kiệt duy trì độc tác khom chân cúi người mặt đất.

      Mười tầng, tự thách thức với ranh giới cao nhất của chính mình. Nhớ ngày trước, kỷ lục nhảy xuống cao nhất của chỉ có chín tầng, mà hôm nay, lại là vì tự phá kỷ lục của mình.

      Khấu Kiệt nhếch môi cười cười, đứng lên, lập tức chạy như điên về hướng phòng của Yến Hoài.

      vội vã muốn biết tình hình giờ của ra sao!

      Động tác nhanh nhẹn, lập tức dính chặt vào tường.

      Khấu Kiệt liếc nhìn lên gian phòng nằm tầng mười kia, thầm gật đầu cái, tức tốc bò lên.

      Dựa vào những điểm tựa nho kia, Khấu Kiệt lại hóa thành người nhện.

      Khi đến gần gian phòng của Yến Hoài, Khấu Kiệt hướng mắt nhìn về phía cửa sổ, cuối cùng cũng trông thấy bóng dáng kia ở bên trong.

      Thở hắt ra hơi, Khấu Kiệt cúi đầu, lẳng lặng nghe ngóng động tĩnh chung quanh.

      Hay là mình nên đường đột xông vào, dù gì mình cũng phải sửa đổi ấn tượng xấu mà mình gây ra trước mặt Yến Hoài.

      thanh nho , tiếng bước chân chậm rãi tới gần.

      Lúc này, tiếng xe cộ qua lại ở bên dưới cực kỳ lớn, Khấu Kiệt chớp thời cơ, lập tức phi thân lên ban công, ngay lúc ấy, ánh đèn trong phòng của Yến Hoài cũng đột nhiên bị dập tắt.

      "Ơ. . . . . ." Hầu kết của Khấu Kiệt chuyển động lên xuống từng chút , từ từ về phía giường của Yến Hoài.

      Vừa lúc đó, Khấu Kiệt lại thể di chuyển được nữa, tuyệt đối ngờ rằng, ngay thời điểm này, con dao găm sắc lạnh lại gác ngay cổ của mình.

      ~Hết Chương 34~

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 35. Ở lại chứng minh em .


      Dựa vào độ cao của con dao gác cổ, Khấu Kiệt phán đoán, người này cao chừng 1m68, mà lại cao 1m9, vậy, người này, hẳn là….

      "Yến Hoài? Là em ư?" Khấu Kiệt hạ thấp giọng, trong lòng trở nên kích động, trực giác của ấy so với mình còn cao hơn.

      "Là ?" Yến Hoài cũng giọng: " sợ chết? Tới nơi này làm gì!"

      "Bảo vệ em." Khấu Kiệt ra chút suy nghĩ.

      "Dựa vào ?" Yến Hoài quan sát người đàn ông này từ xuống dưới phen, ngoại trừ chiều cao, dường như những phương diện khác ta chẳng thể sánh nổi mình! Còn bị mình kề dao vào cổ!

      Yến Hoài lấy dao về: “Nếu muốn chết, tôi thành toàn cho !" Giọng kia lạnh lùng, dường như hoàn toàn thay đổi thành con người khác.

      Nhưng, Khấu Kiệt hề quan tâm đến chuyện này, vốn dĩ biết tính cách của đôi khi trở nên lạnh lùng, thỉnh thoảng lại thay đổi thành con người khác.

      Lúc này Khấu Kiệt liền kéo qua bên: “Nghe này, nếu như thể ở lại đây, em hãy nhớ bò xuống từ cửa sổ, hỗ trợ cho em.”

      " nên biết, tôi xuất thân là bộ đội đặc chủng! Những chuyện này, tự lo cho mình trước !” Yến Hoài nhìn với vẻ khinh thường, ta xem mình là bông hoa trong nhà kính, thể chịu đựng nổi mưa to gió lớn sao?

      " chỉ quan tâm đến việc em có bị thương hay , mà phải để ý đến em xuất thân từ đâu.” Khấu Kiệt hơi nhép miệng, giọng , nghe qua có chút tức giận, nhưng lại chứa đựng lo lắng và thương.

      Yến Hoài có hơi đỏ mặt, quay đầu sang hướng khác. Trong lòng thầm ‘ngàn vạn lần thể để ta nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của mình.’

      ngờ rằng, ánh mắt của Khấu Kiệt so với người bình thường còn sáng hơn nhiều, sớm thu hết vẻ mặt thẹn thùng ấy của 囧 vào đáy mắt, chiếu vào hết trong tâm trí rồi.

      Nhưng, Khấu Kiệt chỉ hơi cười cười, gì, tâm tình cũng trở nên cực kỳ tốt.

      Tuy rằng, có thể còn có những trận chiến đẫm máu chờ đợi ở phía trước, điều này nằm trong dự cảm của Khấu Kiệt.

      Khấu Kiệt khẽ giật giật cơ thể, tránh người qua trước mặt Yến Hoài.

      Hai người đều chuyển động.

      Mà vào ngay lúc này, khóa cửa kia nhàng xoay chuyển, mở ra.

      Ước chừng có khoảng bảy tám tên đàn ông mặc áo đen, hành động cực kỳ nhanh chóng, hướng về phía giường ngủ của Yến Hoài.

      Lập tức, bắn loạn xạ vào tấm chăn của .

      Đó là súng cách , được trang bị ống hãm thanh

      Nhưng, ngay sau đó những người này liền phát ra điểm ổn. Lập tức xoay người, nhưng, Yến Hoài và Khấu Kiệt phóng ra.

      Tựa như sấm chớp, biết từ khi nào, Yến Hoài rút thanh dao ra, hướng về những điểm trí mạng của bọn người đó.

      Trong khi đó, người đàn ông khác hướng về phía Yến Hoài, nổ súng.

      Yến Hoài lập tức nghiêng người qua, phóng con dao găm , ghim chặt vào cánh tay của người đàn ông.

      "A!" Người đàn ông thét lên tiếng thê thảm, khiến những tên đồng bọn còn lại cũng nhất thời sợ hãi, nhưng, cậy vào trong tay mình có súng, bọn chúng lại bắt đầu lao lên chém giết.

      Khấu Kiệt hơi lùi về phía sau, tựa vào lưng của Yến Hoài. Lưng là nơi dễ dàng bị đả kích nhiều nhất, bây giờ lưng đối lưng, chứng tỏ hai người này cực kỳ tin tưởng lẫn nhau.

      "Mục tiêu của bọn chúng là em, nhất thiết phải cẩn thận!" Khấu Kiệt giọng , lượng kia chỉ có Yến Hoài mới có thể nghe được.

      Yến Hoài lời nào, hai mắt nhìn chằm chằm phía trước, nghĩ xem phải ra ngoài bằng cách nào, có muốn giết chết những người này? Nhưng, nếu bây giờ giết chúng ở đây, thế làm sao lưu lại ở Macao này được?

      Đưa ánh mắt về phía ban công, nơi đó, là con đường duy nhất có thể trốn thoát?

      cần phải suy nghĩ sâu xa, những người kia lia súng về hai bóng dáng mờ ảo trong bóng tối phía bên này.

      Khấu Kiệt kéo Yến Hoài đến gần cửa sổ, tựa vào tường.

      giải quyết bọn chúng, em rời khỏi đây trước , chờ lát nữa đuổi kịp em.” Khấu Kiệt xong, biết từ lúc nào trong tay lại xuất con dao găm quân đội, ngừng kéo dài ra, dài ra.

      Yến Hoài nhìn Khấu Kiệt chút, ta đột nhiên xuất ở đây, khiến trái tim Yến Hoài đập rộn cả lên.

      "Hắc hắc, nỡ rời khỏi sao? Muốn ở lại cùng với ?" Khấu Kiệt cười cười, tặng nụ cười sáng rỡ: “ ở lại đây với ! Ở lại , chứng minh là em .”

      " chết ! Ai thèm thích ! Con khỉ!” Yến Hoài trừng mắt nhìn , làm sao mà đến tận giờ phút này ta vẫn chưa chịu tiếp thu. Yến Hoài với mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “ nhanh chóng đuổi theo sau !” xong, lập tức leo lên cửa sổ, nhảy xuống bên dưới, chậm rãi bò xuống…..

      Khấu Kiệt thở phào nhõm, chìa bàn tay khác ra ngoài, nhìn nhìn chút.

      những ngón tay kia, dính đầy máu tươi.

      Bàn tay của Khấu Kiệt sờ sờ lên vết thương bụng, nhìn lại lần nữa, nhíu nhíu mày, xoa xoa vết máu lên tấm ga giường.

      Trong cơn náo loạn ban nãy, có viên đạn bay thẳng về phía Yến Hoài, là kéo đến gần cửa sổ, hứng trọn viên đạn kia cho .

      "Hắc hắc, cũng may, ấy rời khỏi.” Khấu Kiệt cười thầm trong lòng: “ bé này, dùng chiêu khích tướng chịu nghe lời.” Cười ngây ngô hai giây, ngay sau đó, tròng mắt đen kia lâp tức trở nên sâu thẳm, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào những người ở phía trước.

      Bọn chúng đến gần.

      Mình có súng lục, nhất định bị bọn chúng giết chết!

      Chết tiệt! Khấu Kiệt mắng lên tiếng, nhảy qua cửa cổ.

      "Bang bang bang. . . . . ." Lại thêm trận bắn loạn xạ.

      Thân hình của Khấu Kiệt tựa như con chim Phi Yến, rơi thẳng xuống bên dưới!

      ~Hết Chương 35~


      P/S: bạn QA trở lại, hé hé, hôm nay có quà :bighug: :bighug:

      *jennybebi: hehe, tác giả cắt mà, :"> , tỷ vô tội a.

      *fanykute1403: nay bồ có canh me mình nữa ko, mình trở lại rồi nè, há há. Mình chỉ làm thêm thôi chứ vẫn , học, việc học cũng khá căng thẳng =D , đôi khi bị stress. Cám ơn bồ :bighug: .

      *diep diep: hehe ta cũng đỡ rồi, cám ơn nag :bighug: .

      *angel: :bighug: :bighug: .

      *Vô : đoán hay quá xá luôn ta, giỏi nè giỏi nè, tài đoán trở lại. Ra đây cho quà nè :yeah: :yeah: :yeah: .

      *mua_da_tanh: tỷ cũng nhớ em nữa, ôm ôm :bighug: :bighug: :bighug: .

      *edahuynh0307: bạn ổn rồi, ko sao cả, cám ơn ng êu nha.... :iou:

      Jamieee ơi, hueyeuthuong ơi, Lăng Ngọc Cách ơi, kenlly pham ơi, Ngọc Fudo nè.....
      Chương 36. Cứu ấy! chết !


      Đây là lần đầu tiên mình làm kẻ đào ngũ….Khấu Kiệt nhắm mắt lại, thở dài trong lòng, đúng là vết nhơ!

      Chớp đúng thời cơ, lập tức tựa vào ban công lầu bảy, sau đó nhờ giúp sức của con dao găm, từng bước từng bước bò xuống bên dưới.

      Vết thương vẫn còn chảy máu. . . . . .

      Lúc này Yến Hoài lái xe đến trước cửa khách sạn, nhưng, lại hoảng hồn khi nhìn thấy Khấu Kiệt có hơi lảo đảo về phía bên này….

      "Khấu Kiệt!" Yến Hoài hoảng sợ, lập tức lái xe đến.

      Vội vàng nhảy xuống xe, đỡ lấy Khấu Kiệt.

      " làm sao vậy?" Yến Hoài đỡ lấy tay , lúc này cơ thể của Khấu Kiệt gần như tựa hết vào người Yến Hoài.

      " mau, nơi này an toàn!" Khấu Kiệt nhíu mày, đưa tay bịn kít miệng vết thương.

      Gương mặt Yến Hoài có chút gấp gáp và lo lắng. Nhìn mặt mũi của Khấu Kiệt, quan sát từ xuống dưới lần, liền thấy che bụng.

      Bàn tay, có hơi run rẩy thò sang.

      Nhưng, Khấu Kiệt nhanh chóng tóm lấy bàn tay bé của : “Bây giờ nhanh lên!” Giọng điệu cương quyết, lý trí. muốn để biết mình bị thương nặng thế nào, sợ rằng lo lắng.

      Yến Hoài sững sờ, lập tức đỡ Khấu Kiệt đến bên xe.

      Lúc này, Yến Hoài ngồi vào ghế lái.

      " sao rồi?” Yến Hoài nhìn Khấu Kiệt ngồi bên cạnh, bàn tay nắm vô lăng cũng có chút run rẩy. Mới vừa rồi nhìn thấy chuôi dao của dính đầy máu tươi.

      " đến bệnh viện nhân dân Đệ Nhất.” Khấu Kiệt khẽ câu. sợ những người này mò đến! Hơn nữa, còn có thể gặp được người em!

      "Ừm!" Yến Hoài đáp tiếng, lập tức nhấn mạnh vào chân ga.

      Khi nhìn thấy nhắm chặt hai mắt, đưa tay che bụng, lòng của Yến Hoài lại dâng lên cảm giác đau đớn.

      Cuối cùng cũng có ngày nếm trải được cảm giác đau lòng, cảm giác ấy, dễ chịu.

      Suy ngẫm, trận náo loạn ban nãy, có viên đạn trí mạng, vốn dĩ nó nên thuộc về mình…..

      Còn nữa, nụ cười kia, lúc nhường lấy cho con đường thoát thân trước…..

      Yến Hoài nuốt xuống nỗi cay đắng trong lòng, chỉ muốn lái xe nhanh đến bệnh viên nhân dân kia.

      "Nhanh nhanh lên!” Yến Hoài vừa xuống xe, đỡ lấy Khấu Kiệt lâm vào trạng thái nửa hôn mê, hét lên với những người làm trong bệnh viện.

      Nhạc Thượng vội vã chuẩn bị tan tầm, khi vừa trông thấy hai người này, nhìn quần áo của người ông kia rất quen thuộc, lập tức chạy tới.

      Khi nhìn thấy Khấu Kiệt Nhạc Thượng lại càng trở nên kích động, là cậu ta! Làm sao đến Macao này mà cũng với mình tiếng!

      Trong lòng có oán giận, nhưng, ngay sau đó liền phát Khấu Kiệt bị thương nặng.

      "Mau đem đến bên này, còn thời gian nữa!” Nhạc Thượng hô to với Yến Hoài, người phụ nữ bên cạnh cậu ta, dĩ nhiên có thể tin tưởng. Dựa vào tính tình của thằng bạn này, cả mười kiếp cũng nắm tay phụ nữ, nhưng bây giờ lại có xinh đẹp như vậy ở bên cạnh cậu ta, hắc hắc, xem như tên tiểu tử này may mắn! Đáng tiếc, bây giờ lại bị thương nặng!

      " là?" Yến Hoài cảnh giác nhìn , quan sát dưới, lạnh lùng thốt lên. Nếu như là người đứng đắn, dao găm của có nửa tia lưu tình.

      Lúc này Nhạc Thượng khoác áo blouse trắng chỉnh tề, dáng vẻ hào hoa phong nhã, chỉ là, chòm râu mặt lại rất tương xứng với số tuổi chỉ tầm hai mươi mấy của ta – dường như nửa tháng rồi chưa cạo, chỏm to, rất loạn, tựa như tên bã rượu, nhưng lại che giấu được tinh thần hăng hái.

      " em tốt.” Nhạc Thượng nhếch môi cười cười, chòm râu bên hơi giật giật: “Mắt nhìn của cậu ta tệ, rất đẹp.”

      "Làm trò!” Yến Hoài hung hăng trợn mắt liếc ta cái: “ cứu được ấy, tôi muốn chết theo!”

      "Éc. . . . . ." Nhạc Thượng nhất thời sửng sốt, giọng điệu của này, so với Khấu Kiệt còn dữ dội hơn. Nhưng, hình như này biết mình là người như thế nào, được.

      Suốt cả đêm.

      Yến Hoài canh giữ ở bên giường Khấu Kiệt suốt đêm.

      Ánh mặt trời nhàng hắt vào tấm cửa sổ, len lén soi vào hai người ở bên trong, sưởi ấm.

      Lúc này vết thương bụng của Khấu Kiệt được xử lý xong, mà Nhạc Thượng kia, quả là người dị thường, chẳng mấy chốc bịt kín được miệng vết thương của .

      Yến Hoài muốn đến cảm ơn ta, nhưng, biết người kia chạy đâu, hỏi mới biết, bời vì Nhạc Thượng này y thuật biến thái, tính tình cổ quái, thích lại tự do. Đến khám tại bệnh viện, phải làm hẹn trước chừng mười ngày mới có thể gặp mặt ta, hơn nữa, thời gian xác định, có lúc ba giờ sáng đánh thức bệnh nhân dậy để làm giải phẫu, đôi khi, đương lúc bệnh nhân dùng bữa lúc mười hai giờ trưa, lại gọi kiểm tra trị liệu. . . . . . Lần này gặp được ta, phải là ngẫu nhiên.

      Khấu Kiệt chậm rãi mở to hai mắt, cuối cùng cũng nhìn thấy nơi này, quen thuộc, ấm áp.

      biết, Nhạc Thượng tới, bằng , mình thể tỉnh lại sớm như vậy.

      Chỉ có Nhạc Thượng mới có thể làm được điều này, giúp bình phục trước thời hạn.

      Giật giật hàng lông mi dài, đưa ánh mắt nhìn về những phương hướng khác, tìm kiếm bóng dáng thân thuộc.

      Cuối cùng cũng nhìn thấy Yến Hoài gục đầu ngủ ở bên giường.

      Khấu Kiệt khẽ cười, chỉ sợ đánh thức .

      Kìm lòng đậu, đưa tay sờ lên mái tóc của Yến Hoài, mái tóc đen dài buông xõa giường, cực kỳ diễm lệ.

      nhàng xoa nắn, cảm giác mát dịu truyền thẳng vào thần kinh, rất hài lòng. Khấu Kiệt nhắm mắt lại, điều chỉnh hô hấp, từ từ hưởng thụ loại cảm giác này.

      "Dường như cảm giác rất tốt?"

      "Đúng. Rất nhẵn mịn, cảm giác tuyệt."

      " buông tay được?"

      "Đúng, quá tuyệt. . . . . . Éc. . . . . ." Khấu Kiệt sợ hết hồn, lập tức thả tóc của Yến Hoài ra.

      "Hắc hắc, . . . . . ." Khấu Kiệt cười nịnh nọt, nhìn Yến Hoài, lúc này cũng trừng mắt nhìn , lời nào. Đáng chết, ban nãy say sưa quá, hỏi đáp! Mình biết chữ "chết" viết như thế nào!

      ~Hết Chương 36~


      p/s: tặng thêm chương ngày trở lại nhá :bighug: :bighug: , tình cảm của chị dc vun đắp từ đây :yeah: :yeah:

      *diep diep: tất nhiên là chị rung động rồi nag :"> :"> :bighug: :bighug:

      Chương 37. Tam đại cuồng long tề tựu.


      Lúc này, Nhạc Thượng cũng vừa tới cửa.

      Cứu tinh, vị cứu tinh! Trong lòng Khấu Kiệt chỉ thốt lên được câu này. Vội vội vàng vàng hướng về phía Nhạc Thượng, : “Hòa thượng, sống rất tốt đấy chứ!”

      "Giặc cỏ chưa chết, hòa thượng cũng phải còn sống, ha ha!" Nhạc Thượng bổ nhào về phía Khấu Kiệt, dùng sức vỗ vỗ lên bả vai của .

      Hòa thượng, giặc cỏ. . . . . . Yến Hoài nhịn được cười: “Tên của các cũng tệ, là hòa thượng, là giặc cỏ!"

      Trong giây lát, sắc mặt của Khấu Kiệt liền xanh mét như tàu lá, khóe miệng ngừng co quắp, ngờ, biệt danh hồi bé của mình khi được ra từ miệng của ấy lại mang sắc thái hoàn toàn khác.

      Mà Nhạc Thượng cũng cười lên ha hả: "Chị dâu sai, cậu ta là hùng giặc cỏ Lâm Xung, còn tôi là sư phá giới Lỗ Trí Thâm đấy!” (QA: Đại khái đây là hai nhân vật khá nổi tiếng trong lịch Trung Quốc)

      Chị dâu?

      Yến Hoài nhất thời đỏ mặt, vội vàng : “ phải vậy, tôi phải là vợ ta!”

      "Từ nay về sau là vậy!” Khấu Kiệt lập tức cướp lời: “Tên tiểu tử hòa thượng này hay lắm, bà xã, bao giờ chúng ta kết hôn?”

      ". . . . . . đứng đắn chút nào!” Yến Hoài ậm ừ hồi lâu mới ra được câu này, trừng mắt nhìn , toan vung móng vuốt của mình sang, nhưng, nhìn thấy Nhạc Thượng vẫn còn ở đây, mới đè xuống cơn kích động trong lòng, xoay người ra ngoài: “Tôi lấy chút nước.”

      Nhạc Thượng nhìn theo bóng lưng của Yến Hoài, vội vã tiến đến gần: “Cậu muốn sống nữa sao? Vết thương sâu như vậy, viên đạn cũng phát tán ra rồi!”

      " phải còn có hòa thượng cuồng y thuật này ở đây sao?” Khấu Kiệt cười cười: “Mình sợ cái gì!"

      " là, cậu nghiêm chỉnh chút nào!” Nhạc Thượng lắc đầu cái, nhưng, ngay sau đó lại : "Đúng rồi, A Ý tới. Hỏi cậu xảy ra chuyện gì.”

      "Mở TV lên cho tớ." Khấu Kiệt khẽ mở miệng, nhíu mày.

      Nhạc Thượng tới, mở lên.

      tin nóng vừa được phát.

      "Theo báo cáo, tập đoàn Dương thị, trong hai trùm thương mại hàng đầu. Sau đợt kiểm tra chất lượng, trong thực phẩm bị phát có chất gây ung thư với nồng độ cao. tại, người sáng lập của tập đoàn Dương thị, Dương Giới Thừa bị cảnh sát triệu tập điều tra. Song song đó, cổ phiếu của tập đoàn Dương thị cũng tụt dốc nhanh chóng, mà trùm thương mại còn lại, tập đoàn Khấu thị vượt lên vị trí thứ nhất nhanh cách chóng mặt. Phần tin sau dẫn chúng ta đến cuộc phỏng vấn với Dương Giới Thừa tiên sinh, để xem ngài ấy giải thích như thế nào."

      "Dương tiên sinh, đối với việc lần này thực phẩm trong công ty của ngài có chứa nồng độ chất gây ung thư cao, ngài có ý kiến gì ?”

      Lúc này Dương Giới Thừa chỉ mỉm cười, hướng về phía ống kính, : “Tập đoàn Dương thị bỏ qua lần này, nhất định tóm được thủ phạm đứng sau, để gánh chịu trách nhiệm pháp lý.”

      Nhạc Thượng tắt TV : “Là cậu làm hay sao?"

      "Chỉ cảnh cáo nho thôi, hắc hắc.” Khấu Kiệt giật giật môi: “Nhưng lần này, mình muốn biết, là ai dám nhổ lông miệng cọp.”

      "Đợi lát nữa A Ý đến…” Nhạc Thượng còn chưa hết, ngoài cửa có người tiếp lời: “Mình tới đây!” Thương Truy Ý diện cây đồ trắng, áo trắng, quần trắng, sải bước vào.

      "Hình dạng của Diêm Vương thế nào? Có đẹp trai bằng tớ ?” Thương Truy Ý vừa vào, mở miệng hỏi Khấu Kiệt ngay.

      Khấu Kiệt chìa tay ra, cuộn thành nắm đấm: “Đẹp trai bằng cậu, nhưng thua mình! Ha ha ha!”

      Gương mặt của Thương Truy Ý lên đầy vạch đen, cũng biết cậu ta chỉ thích tổn hại người khác.

      Mà ngay lúc này đây, Yến Hoài cũng vào, vừa nhìn thấy ba người đàn ông đẹp trai ấy, liền ngẩn người.

      Siêu đẹp trai tụ hội?

      "Trước kia bọn là Tam đại cuồng long trong Tứ đại cuồng long của quân khu Hoa Long, bây giờ tề tựu cả rồi.” Khấu Kiệt khẽ nhép miệng.

      Thương Truy Ý rút quả đấm lại, ngồi xuống chiếc ghế cạnh mép giường.

      "Người còn lại là?" Yến Hoài có vẻ hiếu kỳ.

      " phải em cũng biết ư, cậu ta ở thành phố M. Bất quá, ở thành phố M, hình như em là lão đại?" Khấu Kiệt nheo mắt lại.

      Yến Hoài ngây ngẩn trong lòng, gương mặt có chút khẩn trương, sợ rằng ta biết mình là người trong giới hắc đạo, bây giờ ta có ý gì?

      Thương Truy Ý và Nhạc Thượng đều nhìn .

      "Lăn lộn sương gió, hắc hắc, có thể trở thành vị thị trưởng được người người kính trọng, rất dễ dàng!" Khấu Kiệt cười cười, nét mặt vẻ nghiêm túc.

      "Cám ơn!" Yến Hoài đè xuống cảm giác khẩn trương trong lòng. có việc gì cả, vẫn chưa phát ra thân phận khác của mình, tự nhủ thầm.

      "Hắc hắc, Tứ đại cuồng long?" Nhạc Thượng nhìn Khấu Kiệt chút: “Bộ dạng của cậu bây giờ là sống dở chết dở, đoán chừng ông nội mà nhìn thấy, đem cậu vào quân khu cấm túc, luyện tập chừng mấy tháng đến nửa năm rồi mới lôi ra!”

      "." Khấu Kiệt hét lên tiếng.

      Ngay lúc này, Thương Truy Ý cũng : “Hình như có người đồng ý đến quân khu thăm ông nội?” xong, còn liếc mắt đưa tình nhìn Khấu Kiệt, thò bàn tay vào bên dưới ga giường của .

      "Cút!" Gương mặt của Khấu Kiệt có hơi 囧, lập tức chụp lấy bàn tay của Thương Truy Ý: “Đừng đùa thế này, bạn của mình nhìn! Cút sang bên!"

      "Điên rồi!" Yến Hoài bĩu môi: "Các tiếp tục điên khùng !"

      "Đúng rồi, Yến Hoài, em mua giúp mấy bình rượu?" Khấu Kiệt hướng về phía Yến Hoài cười cười, để lộ ra hàm răng trắng tinh: “Để ba em tốt bọn họp mặt chút.”

      "Ừm." Lần này Yến Hoài lại thuận theo ý của .

      Dẫu sao ba em bọn họ hình như cũng dễ dàng gặp được nhau, vào lúc này có thể tâm chút cũng là chuyện tốt. Mà có mặt ở đó cũng biết ăn thế nào, huống chi, Khấu Kiệt cứu , thuận theo ý của ta lần cũng được.

      Thương Truy Ý nhìn Yến Hoài rời khỏi, lập tức bước ra, đóng cửa lại. Ba người nhanh chóng tụm lại chỗ.

      Bầu khí trở nên nặng nề, nghiêm túc hẳn lên.

      Khấu Kiệt ngồi giường, ra dấu tay, bằng những động tác ấy, bọn họ bắt đầu trao đổi tin tức với nhau như thời vẫn còn ở trong quân đội, cả ba người phối hợp ăn ý, phơi bày ra kẻ đứng phía sau.

      Lúc này, Yến Hoài đến hành lang, nhìn qua cửa sổ, vừa vặn nhìn thấy ba người bọn họ khoa tay múa chân làm gì đó. Cách ra dấu tay ấy, mặc dù hiểu lắm, nhưng, nhất định là có chuyện quan trọng.

      "Ken két." Yến Hoài mở cửa ra, bước vào.

      Mà lúc này, ba người đàn ông lại vui vẻ cười to.

      Yến Hoài lắc đầu cái, để mấy bình rượu xuống.

      với Khấu Kiệt: “Để ý đến vết thương của chút, uống rượu biết có sao ?” Dứt lời, lại chuyển tầm mắt về phía Nhạc Thượng, ta là bác sỹ, nghe theo ta.

      " có việc gì, mình muốn cậu chết mà!" Nhạc Thượng cười sang sảng.

      "Con khỉ!” Khấu Kiệt lập tức nhìn chằm chằm: "Hòa thượng, cậu từng , tìm ni , hắc hắc, đừng quên!"

      Ni . Yến Hoài cười trộm, nhưng, ngay sau đó liền : "Các . . . . . ." Còn chưa hết lời, điện thoại của Yến Hoài chợt vang lên!

      Trái tim của Khấu Kiệt bỗng nhiên nhảy lên kịch liệt, đó là ai? Nhưng, ngay sau đó lại đè xuống.

      Yến Hoài dừng lại, lấy điện thoại di động ra, nhìn tên người gọi chút, nhíu mày, ngẩng đầu lên, sắc mặt có hơi kỳ lạ, : “Xin lỗi, tôi tiếp chuyện với các được, các cứ tiếp tục tán gẫu." xong, lập tức nhanh ra ngoài.

      ~Hết Chương 37~

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 38. Đừng cự tuyệt tình của nữa


      Editor: QUỳnh

      ", nhìn xem ấy chuyện với ai!”Khấu Kiệt đè thấp giọng, .
      Khi đàn ông ghen, quả nhiên hề đơngiản, nhất là người đàn ông Khấu Kiệt này.

      Thương Truy Ý ngoan ngoãn nghe theo, coi như là tra xét người khác, công việc từtrước đến nay của chính là như vậy.Khấu Kiệt có tài hùng biện, ra tay hànhđộng, Nhạc Thượng lo việc chữa trịvết thương, còn có tên cuồng long khácdọn dẹp tàn cuộc. Bốn người bọn họ luôn luôn phối hợp ăn ý như vậy.

      Khấu Kiệt thăm dò cơ thể của mình chút, sau lại nhìn chằm chằm về hướng YếnHoài vừa biến mất.

      Thương Truy Ý lén lút theo sau, tránh né mấy người nhà bệnh nhân đếm thăm nuôi, vội vàng lách người lên.

      Nơi khúc quanh, vừa nghe thấy tiếng nhỏnhẹ của Yến Hoài, muốn tiến đến gần để nghe hơn chút, nhưng, Yến Hoài cúp điện thoại.

      Ngay tức khắc, Yến Hoài vừa quay đầu lại,liền đâm sầm phải Thương Truy Ý.

      ". . . . . ." Yến Hoài vừa muốn mắng người,nhưng lại nhìn thấy Thương Truy Ý đứngngay trước mặt mình, chẳng thể làm gì khác hơn là bĩu môi: “Thế nào?” Ra sức đènén cơn tức tối vừa nãy, nhưng, ThươngTruy Ý cũng rất dễ dàng phát ra điểm bất đồng trong con người

      Tuy nhiên, Thương Truy Ý cũng có ý định vạch trần, ngược lại chỉ nhếch môi cườicười: “Thấy lâu như vậy vẫn chưa trở lại, theo lệnh của A Kiệt tìm thử mộtphen. Hắc hắc!" Thương Truy Ý gắng làm giọng của mình trở nên thoải mái hơnmột chút; đáng chết, vừa nãy, lúc ấy đụng phải lồng ngực của mình, mềm lòng – mìnhtuyệt đối cho phép chuyện này xảy ra. Mình là người trong thiên hạ, làm sao có thểbị trói buộc trong tay ?! Tuyệt đốikhông được!

      "Ừm." Yến Hoài khẽ tiếng, mộtmạch về phía phòng bệnh, quyết định,nếu như tình trạng của Khấu Kiệt có gì đáng ngại, vậy tối nay nhất định phải đến nơi giao hẹn, chết tiệt, làm sao ta lại bị những người đó bắt giữ?

      Khấu Kiệt, từng giúp tôi trảcái ơn cứu mạng này, trả làm sao?

      Yến Hoài hất suy nghĩ ấy ra khỏi đầu mình,xoay người tiến vào bên trong phòng bệnh.

      Thương Truy Ý đuổi theo ở phía sau, nhìnbóng lưng ấy, có cảm giác như phải gánh chịu trọng trách quá nặng nề, chứamột điều gì đó sâu xa. Rốt cuộc ấy gì trong điện thoại, mình biết, đườngđường là đệ nhất cao thủ điều tra của quân khu mà lại để thua trong tay này,truyền ra ngoài, mặt mũi của mình còn để vào đâu?

      Thương Truy Ý hít thở sâu hơi, cất bước vào, vừa lúc Khấu Kiệt đưa ánh mắt về phía Thương Truy Ý đứng ngay sau lưng Yến Hoài.

      Thương Truy Ý nhàng lắc đầu, bày tỏ thu hoạch được gì.

      Khấu Kiệt khẽ thở dài cái, bất luận là chuyện gì, nhất định ngày bị phơi bày, mình rất muốn biết, rốt cuộc này muốn làm gì! Trời đánh, tại saocó thể đày dọa mình như vậy!

      " có khỏe ?" Yến Hoài đến gần,tiện tay bóc quả quýt.

      " khỏe, bởi vì, em muốn rời bỏ phải ?” Khấu Kiệt bĩu môi, bày tỏ bất mãn của mình.

      Nhạc Thượng và Thương Truy Ý nhìn dáng vẻ của cả hai người, bản thân bọn họ cũng hiểu rằng Khấu Kiệt muốn bắtcô này lại, hoàn thành tâm nguyện củaông nội. Huống chi, xem chừng Khấu Kiệtcũng rất thích ấy, liền vội vã ‘mìnhcòn có chuyện phải làm,’ ‘hình như mình còn chưa khóa xe’, đây.

      Khấu Kiệt cười cười trong lòng, hắc hắc, haitên tiểu tử này rốt cuộc cũng thông suốt, đến phá hư chuyện tốt của mình.

      Yến Hoài nghe lời của , sửng sốt mất mấy giây, nhưng, ngay sau đó liền :“Tôi…tôi cũng muốn rời …..” xong, ngay cả bản thân cũng kinh ngạc!Mình, đáp lại tình cảm của ấy sao?Mình đối với ấy có….tình ?

      Che miệng mình lại, quay mặt sang hướng khác, Yến Hoài vội vàng nhét miếng quýt vào trong miệng.

      Lúc này Khấu Kiệt lại cười lên ha hả: "YếnHoài, em là đáng !"

      Bấy giờ gương mặt của Yến Hoài đỏ bừng囧, miếng quýt bị nghẹn ngay cổ, nhất thời ho khan mấy tiếng.

      Khấu Kiệt để ý đến cơn đau bụng, lật người xuống, muốn giúp Yến Hoai tay, nhưng liền ‘bộp’ tiếngngồi phịch xuống đất.

      "A!" Khấu Kiệt kêu rên đau đớn.

      Đứng ở ngoài cửa sổ, nghe thấy Khấu Kiệtkêu lên thảm thiết, Thương Truy Ý muốnxông vào ngay tức khắc, nhưng lại bị Nhạc Thượng kéo về, khẽ lắc đầu cái, giọng : " có việc gì."

      Thương Truy Ý nghe thấy câu này, nhếchmôi cười cười: “Tên tiểu tử này. . . . . . Chúng ta !"

      "Ừ." Nhạc Thượng khoác vaiThương Truy Ý, ra ngoài.

      Thương Truy Ý liếc mắt về phía cửa sổ, nhìn lần cuối cùng.

      Trong phòng bệnh.

      " làm sao vậy?" Yến Hoài lập tức đặt quảquýt xuống, cúi người đỡ lấy Khấu Kiệt.

      "Vết thương đau. . . . . ." Khấu Kiệt há miệng: "Em , cẩn thận chút." xong, còn nhân cơ hội này, vùi mặt vào mái tóc tràn ngập hương thơm của , hít lấy tư vị tuyệt vời.

      Yến Hoài cũng phát ra điểm này, mà chỉ chậm rãi nâng lên, dìu đến bên giường: “ đừng hoạt động mạnh nhưvậy, vết thương bị nứt ra tốt!”Miệng trách cứ, nhưng cũng mơ hồ mangtheo chút lo lắng.

      " nhìn thấy em bị nghẹn, cho nên muốngiúp em.” Khấu Kiệt nhìn với vẻ đáng thương.

      " tốt hơn." Yến Hoài cười cười, để lộ ra hàm răng đều tăm tắp: “Chỉ là chút nước màthôi, chưa đến nỗi sặc đâu, cần như thế.” Càng lượng càng nhỏdần…

      Khấu Kiệt chậm rãi sờ lên bàn tay bé của , nắm chặt trong tay mình, hai mắtnhìn thẳng vào .

      Yến Hoài có ý cự tuyệt, nhưng, lại bị KhấuKiệt gắt gao giữ chặt: “Em cũng có thích Triều Trạch, đối với tên đó, em chỉ cólòng biết ơn mà thôi, đừng cự tuyệt tình cảm của nữa! Hãy để em lầnđược ?"

      . . . . . .

      Yến Hoài trầm lặng, nhưng, cũng nghĩ đến việc rút tay ra nữa, mà chỉ để mặc cho Khấu Kiệt lôi kéo.

      Mình, ấy? Cảm giác động lòng, đối với Khấu Kiệt là……có! Chỉ là, bản thân có can đảm đối mặt! Sợ phát ra thân phận khác của mình, đếnlúc ấy có còn trước sau như hay ?Nghĩ tới đây, Yến Hoài lập tức rút tay về,quay lưng , toan rời khỏi.

      Nhưng, Khấu Kiệt nhanh chóng nhảy bật lên, bàn tay to lớn kia lại siết chặt lấy tay lần nữa, trực tiếp kéo vào trong lồng ngựccủa mình.

      ~Hết Chương 38~


      p/s: chị đồng ý chứ??? http://***************.com/images/smilies/icon_think.gif http://***************.com/images/smilies/icon_think.gif

      *tamyy_14: ss nghĩ em giật tem nữa :)).

      *fanykute1403: bạn nhớ chàng cảnh sát xuất ở mấy chương đầu ko? ấy đấy http://***************.com/images/smilies/icon_redface2.gif. MÌnh có việc bận nên pót sớm á.

      *diep diep: mình có chuyện phải ra ngoài sớm nên pót xong là xách mông điliền http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin3.gifluv u http://***************.com/images/smilies/icon_bighug.gif. Có lẽ là tên ấy đấy.

      *Vô : chậc chậc, mụi mụi sao lai đoảng vậy chứ http://***************.com/images/smilies/icon_smoker4.gif. Wow, thanksVô nhá, gõ bác gồ ra 2 ng đó mà ko biết, nghe tên quen quen nữa chứ:)). BẠN Vô à, bạn đoán rất là hay đấy! http://***************.com/images/smilies/icon_flower2.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_flower2.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_flower2.gif.

      *angel: hehe, em nhớ cảnh sát ở mấy chương đầu ko? ấy đó http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif, cũng có liên quan đến tên bạn trai cũ xấu xa đó đó em. http://***************.com/images/smilies/icon_chair.gif

      Chương 39.1 Sòng bạc giải trí ngầm.


      Editor: Quỳnh

      "Bất luận em là ai, vẫn em!” KhấuKiệt lập tức ra câu này, cánh tay khác đưa ra, ấn chặt đầu về phía mình, đểcô nhìn thẳng vào mắt : “Dũng cảm đối mặt với tình cảm của em, được ?”

      Ánh mắt của đẹp, tựa như bầu trời đầy sao, trong suốt, đen láy. Bên trong đôimắt ấy, chỉ có bóng dáng của của riêng mình, chỉ có mình.

      [Tôi có thể cảm nhận được từng nhịp thởcủa , nhịp tim mạnh mẽ kia khôngngừng vang vọng bên tai, lòng của tôi, cũng đồng thời chuyển động. Tôi biết,mình có nên hay , thân phậncủa tôi, ấy có thể chấp nhận nổi , tôi biết, …Khấu Kiệt, ấy , bất luận tôi là ai, vẫn tôi, có ? ấy bảo tôi hãy dũng cảm đối mặt với tình cảm của mình, rốt cuộc em có hay là còn điều gì khác? Em nên đối mặt như thế nào?]

      Yến Hoài ngẩn người, cuối cùng, khó khănnói ra câu: “Được. . . . . ."

      Khấu Kiệt vui sướng ôm chặt lấy vào lồngngực của mình, mà Yến Hoài cũng cự tuyệt…. chống đối và nỗi ám ảnh dai dẳngbấy lâu nay dần dần biến mất, thay vào đó là cảm giác thoải mái và thỏa mãn khó mà diễnđạt bằng lời.

      "Bảo bối, chúng ta kết hôn được ?" lúc sau, Khấu Kiệt mở miệng : “Em là người của rồi.”

      Khấu Kiệt cảm nhận được ràng người ởtrong lòng mình vừa run lên, giây kế tiếp, Yến Hoài đẩy ra: "Em, bây giờkhông thể."

      Gương mặt Khấu Kiệt vẻ thất vọng, nhưng, ngay sau đó nét mặt cũng dãn ra đôi chút: “ chờ em, mãi cho đến khi em đồngý mới thôi. . . . . ."

      Nhưng, vẻ thất vọng của , khiến Yến Hoài cảm thấy bản thân mình có lỗi, bởi vì mối thù của ba mẹ còn chưa trả, những người kia còn chưa tóm được, làm sao có thể đồng ý gả cho ? Còn có, rất nhiều rất nhiều. . . . . .

      " xin lỗi. . . . . ." Yến Hoài giọngnói, nhưng, Khấu Kiệt cười to lên mấytiếng, : “ có thể đợi, hắc hắc! Này bảobối, có thể đến gặp ông nội được chứ? Anhđã với ông nội rồi, ông rất muốn gặp em.”

      “Ặc, ?" Khóe miệng Yến Hoài co giật, mình có biết đôi chút về ông nội của Khấu Kiệt, ông ấy là Tham mưu trưởngKhấu Đức của quân khu Hoa Long, hẳn làmột người cứng nhắc, khô khan, cố chấp,theo truyền thống, thậm chí còn có thể là người bảo thủ.

      "Đúng, đều hết rồi!" Khấu Kiệt có chúthả hê ra.

      Toát mồ hôi, tất cả đều ra hết, chẳng phải mình bị ông nội quất chết sao? Lên xe trước, mua vé sau, ông nội có gì mình cũng đồng tình! Nghĩ tới đây, Khấu Kiệt nhếch môi cười cười.

      "Éc. . . . . ." Yến Hoài do dự.

      ấy kể hết tất cả về mình, Thammưu trưởng có thể chịu đựng được ư? Ặc, ông ấy là người sáng suốt hay là vộivã muốn bồng cháu? Yến Hoài đánh trốngtrong lòng.

      "Cứ quyết định như vậy !" Khấu Kiệt ôm eo Yến Hoài: “Sau khi chúng ta khảo sát xong, trở lại thành phố D phải đến quân khuthăm ông nội chút, hứa với ông, được nuốt lời.”

      Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Khấu Kiệt, YếnHoài gật đầu cái.

      nhàng hôn lên vầng trán của Yến Hoài,tiện thể duỗi đầu ra: “ mệt rồi, nghỉ ngơimột chút. Em ở cùng với , được ?"

      "Ừm." Yến Hoài gật đầu cái, nhìn anhtừ từ ngủ thiếp .

      nhàng vuốt ve tóc của , khẽ nhoẻn miệng cười, có lẽ, . YếnHoài cầm lấy tay , đặt vào trong chăn.

      Ngồi ở nơi ấy, Yến Hoài kềm được cơn buồn ngủ, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, 19 giờ 34 phút, vẫn còn chút thời gian.

      Lặng lẽ cười cười, Yến Hoài nằm ngủ trêngiường của Khấu Kiệt.

      vừa ngủ yên, liền mở mắt.

      Yến Hoài.

      Lặng lẽ ghi nhớ cái tên này trong lòng, cảmgiác vô cùng ngọt ngào.

      Khẽ vươn tay chạm vào mái tóc của ,Khấu Kiệt chậm rãi vào giấc ngủ.

      biết qua bao lâu, Yến Hoài ngẩng đầu lên, nhìn đồng hồ đeo tay chút, lậptức thẳng ra bên ngoài.

      Khấu Kiệt, xin lỗi, lần này, em được.

      Mà lúc Yến Hoài mới vừa rời , ánh mắtsắc lạnh lóe lên ngay từ thời khắc ấy.

      Yến Hoài, rốt cuộc trong lòng của em có hay ? Khấu Kiệt nheo mắt lại, nhanh chóng vén chăn lên, xem xét vếtthương của mình chút, mặc quần áovào, lập tức đuổi theo sau.

      ***

      nơi tối tăm nhất, vùng đất phồn hoa và ồn ào nhất, chính là sòng bạc giải tríngầm – Thành Tiêu ở Macao.

      Ánh đèn chập chờn, vài giai điệu kích thíchngười nghe lượn lờ trong khí, mànhững người đến hưởng lạc, cũng say sưa tậnhưởng.

      Yến Hoài khoác lên mình bộ trang phục đentuyền, khiến thân hình tuyệt mỹ thoắt ẩnthoắt trong bóng đêm, giữa nơi xa hoatrụy lạc trong khu đô thị.

      Gương mặt của vẻ nghiêm túc, cảngười đằng đằng sát khí, khiến những ngườiđi đường đều sợ hãi mà tránh ra xa ba mét.

      Yến Hoài tựa như tinh linh trong đêmtối, lại đường.

      Cuối cùng cũng đến khu giải trí Thành Tiêu.

      Yến Hoài cười cười, hướng về phía cửa, đinhanh vào bên trong.

      Khấu Kiệt đứng nhìn từ xa, lấy điện thoại di động ra, nhanh tay bấm mấy chữ, gửi tinnhắn .

      Dõi theo bóng dáng của mất hút sau cổngchính, Khấu Kiệt nhíu mày, vốn biết nơi này vào để làm gì, tại sao ấy lại muốn đếnđây? Yến Hoài, , nhất định làm chuyện này!

      Khấu Kiệt ưỡn thẳng lưng, vuốt thẳng âu phục của mình, nghênh ngang vào khugiải trí ngầm kia.

      Mới vừa vào, liền bị chấn động bởi thứ âmnhạc đinh tai nhức óc bên trong. Khấu Kiệtnhanh chóng xem xét tình hình chung quanh, vặn veo người, ngừng về phía trước.

      Nhất định phải tìm được lối vào ở khu vựcbí mật.

      Ngay lúc này, Yến Hoài vừa khéo vào bêntrong.

      Nhìn lên người đứng chắn trước mặt mình, Yến Hoài lạnh lùng : “Mật mã, chọi ."

      Hai tên vệ sĩ áo đen đứng gác ở hai bên lập tức để vào trong.

      Yến Hoài vừa vào, tức khắc có ngườitiến lên chào đón!

      hai lời, Yến Hoài lập tức thi triểnquyền cước!

      "Bà đây ăn chay!" Yến Hoài giận dữ mắng lên, vung quả đấm trong tay ra, xoạc chân vềphía trước.

      "Bùm!" người đàn ông ngã nhào xuống đất.

      bên giày cao gót của Yến Hoài liền giẫm lên cánh tay của tên kia, cổ tay của gần như vỡ vụn.

      Còn chưa kịp kêu rên đau đớn, Yến Hoài phi thân sang hướng khác, quật ngã mộtngười đàn ông nữa xuống đất.

      Hai người đàn ông này gần như thét lên thê lương cùng lúc.

      Vẫn còn chưa hết, bọn chúng vội vàng tómlấy cây côn trong tay, đánh về phía đầu củaYến Hoài.

      Yến Hoài quay đầu , bắt được cây côn,chém lên, người đàn ông kia liền ngã gụctrên mặt đất, cây côn rơi xuống, trực tiếp chặt xuống ngay vòng eo của . (QA: dã man quá @@!)

      "Muốn đùa với tôi, mấy người còn chưa đủtrình độ.” Yến Hoài lạnh lùng ra mộtcâu.

      Mà ngay lúc này, từ bên trong lại truyền ra tiếng cười to đầy sảng khoái.

      "Ha ha ha ha. . . . . . Quả nhiên, Triều Trạch nhìn lầm người đấy chứ! Cậu ta bảo nhất định xuất , cuối cùngcô cũng đến !" Giọng ngày càng , khàn khàn, nghe cũng đủ biết, đivề hướng này.

      ..........

      P/S: Vậy là từ nay đổi qua xưng hô -emrồi, hắc hắc. bất ngờ lớn mà ít aiđoán dc http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif . Hôm nay mình bận việc nên pót sớm á

      *Hành Tây: ss cũng nhớ em quá trời http://***************.com/images/smilies/icon_bighug.gif.

      *Yến My: hý hý ,bất ngờ ko ss? http://***************.com/images/smilies/icon_redface2.gif

      *Vô : chậc chậc, bái sư phụ rồi Vô ơi, đoán đâu trúng đó http://***************.com/images/smilies/icon_clap.gif, lưng đây lưng đây. http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif.

      *angel: em đoán cũng đúng luôn, nhưng ko có tranh giành, mà chỉ có hy sinh http://***************.com/images/smilies/icon_tears.gif, ở gần cuối truyện http://***************.com/images/smilies/icon_cry.gif. Đúng rồi đó, cảnh sát Hoàn Suất đẹp trai đó em.

      *untill_you: hắc hắc, truyện chưa edit dc phân nữa bạn ơi, chương cuối là ngày mà mình bao giờ biết, hé hé, khi nào pót chương kế cuối mình cho ha http://***************.com/images/smilies/icon_so_funny.gif.

      *tamyy_14: 2 chị nhau rồi http://***************.com/images/smilies/icon_yeah.gif, hôm nay em bị hụt tem nì (đoán!)

      *diep diep: chính đó nàng, đừng lo, chi chuẩn bị xử rồi http://***************.com/images/smilies/icon_shoot.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_shoot.gif

      *edahuynh0307: hắc hắc, đồng ý rồi nhé http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin2.gif, Hoàn Suất cảnh sát là ngthứ 4 á.

      Chương 39.2 Sòng bạc giải trí ngầm.

      Editor: Quỳnh

      Yến Hoài lạnh lùng nhìn về phía trước, trực tiếp đá văng mấy tên cặn bã kia ra, mà những người đó cũng mở đường để cho lão đại của bọn chúng ra ngoài.

      " là?" Yến Hoài nhìn người này, : "Tôimuốn biết Triều Trạch ở đâu.”

      Yến Hoài đánh giá người này, ta khoáclên mình chiếc áo sơ mi màu da, da thịt màu lúa mì cũng lộ ra bên ngoài, hai bắp tay của cực kỳ săn chắc. Gương mặt sắc nét như đao, ngược lại hết sức lạnh lùng. Vẫn có thể xem là người đàn ông tuấn.

      "Ha ha, bà , làm sao lại gấp gáp như vậy?"Người đàn ông kia cất lời: “ khi đếnđây, vậy phải làm theo lời tôi . Điềunày, bà , biết sao?”

      "Điều tôi biết chính là, tôi chưa từng để vào trong mắt.” Yến Hoài khinh bỉ nhìn cái: “Có cầu gì, cứ việc ra, tôi cũng phải ngồi ! Nhưng, nếu như lừa gạt tôi mà , tôi cho các ngườiđẹp mặt!”

      "Được! đến nơi này, vậy đánh bạc với tôi lát !” Đôi mắt hoa đào của người đàn ông lóe sáng, về phía Yến Hoài.

      Yến Hoài nhìn với vẻ chán ghét: “Đánhbạc như thế nào? Nếu tôi đánh thắng, phải cho tôi biết, Triều Trạch ở đâu!”

      "Cách chơi đơn giản nhất chính là đổ xúcxắc. Chỉ cần thắng, có thể gặp mặtTriều Trạch lần, còn nếu như thua, theo tôi đêm.” Người đàn ông ra, hơi thởnhẹ nhàng phả vào Yến Hoài: “Yến Hoài, gọi tên của tôi, tôi tên là Đỗ Mạt Sát.”

      Yến Hoài lập tức tránh sang bên, tôikhông cần biết là cái thứ đần độn gì! Yến Hoài hừ tiếng, thong dong vào,đánh cuộc bằng con xúc xắc, cũng khôngphải chưa từng chơi qua.

      Đỗ Mạt Sát dõi theo ở phía sau, nhếchmôi cười mỉm.

      Nâng bắp đùi thon dài lên, theo vào bên trong.

      So với những thứ khác, người phụ nữ xinhđẹp, quyến rũ và cực kỳ thông minh này, Đỗ Mạt Sát cảm thấy hứng thú hơn bao giờhết!

      Phòng khách quý bí .

      Hai người mặt đối mặt ngồi bàn đánhbạc.

      Dưới ánh đèn lờ mờ, bàn đánh bạc, cả hai bên đều có chồng xu, bọn thủ hạđứng quanh Đỗ Mạt Sát, còn nhà cái xào bài.

      "Xin mời!" Đỗ Mạt Sát xòe hai tay ra, tỏ vẻmình hề chơi bẩn.

      "Xin mời!" Yến Hoài gật đầu cái, ngồi với vẻ bình tĩnh.

      Mà lúc này Khấu Kiệt lại ở bên trongkhu giải trí, giả vờ khiêu vũ quanh quẩnlại, cuối cùng cũng nhìn thấy cánh cửa đóng kín trong góc . Những người bước ra ngoài từ bên trong ấy, ngoạitrừ ủ rũ cúi đầu, cũng biểu vẻ gì khác.

      Khấu Kiệt đoán chừng nơi đó chính là lốivào sòng bạc, huống chi, còn có người đứng canh ở hai bên, sai được!

      ——

      "Phát!" Đỗ Mạt Sát nhìn Yến Hoài chằm chằm, với nhà cái.

      Hai mắt Yến Hoài quan sát mấy lá bài trongtay nhà cái: “Tôi muốn kiểm tra."

      Khóe miệng của Đỗ Mạt Sát khẽ khẽ động, này quả nhiên rất lợi hại!

      "Ừm!" Đỗ Mạt Sát hướng về phía nhà cái,‘ừm’ tiếng.

      Nhà cái lập tức đặt mấy lá bài trong tay xuống, thay vào bộ bài mới.

      Lau chút, sắp lại chỉnh chu đặt lên bàn, mở ra cho Yến Hoài xem qua.

      "Đỗ Mạt Sát.” Yến Hoài nhàng nhìn lướtqua mặt bài: “ sợ tôi bắt được đồng hoathuận sao?"

      Đỗ Mạt Sát sững sờ, tệ, mỗi sắc hoa bên trong đều bị thiếu lá, được tới lớn nhất chỉ có thể là Tứ Qúy.

      "Đổi lại lần nữa!” Đỗ Mạt Sát kêu lên.

      Nhà cái lại thay bộ bài mới, mở ra, sau đó liền lui xuống.

      "Tôi đến chơi với ván." Đỗ Mạt Sát sờ lên bộ bài, hướng về phía Yến Hoài cười cười tiếng.

      Yến Hoài trả lời, tự mình biết, ngườitrước mặt này, có lai lịch rất lớn.

      Bộ bài được nhấc lên, ngừng xáo trộntrong tay Đỗ Mạt Sát, mà những lá bài trongtay , dường như được tiếp thêm sinh lực, tạo thành vòng cung giữa trung, trong nháy mắt rơi xuống bàn.

      Đỗ Mạt Sát nhàng đặt bộ bài lên bàn, dùng cây chia bài chia cho Yến Hoài mộtphần.

      Yến Hoài mở bài ra.

      Chín hoa mai, mười hồng đào, tám rô.

      Đỗ Mạt Sát mở bài của mình ra, hai lá J sắc hoa, bốn rô.

      Những người chung quanh gần như nín thở, nhìn hai người chơi bài.

      Đỗ Mạt Sát khẽ mỉm cười, chìa bài cho YếnHoài.

      Yến Hoài cầm lấy, đặt con tám rô lên ,len lén nhìn bài bên trong.

      Đỗ Mạt Sát khẽ gật đầu cái, mở lá bài cầm trong tay ra.

      Vẫn là J sắc hoa.
      .....

      p/s: tình hình là bạn QA ko có chơi đánh bài nhiều, 'đồng hoa thuận' ko biết là gì lun?? nếu bạn nào biết góp ý cho mình để mình sửanhé http://***************.com/images/smilies/icon_bighug.gif

      *angel: hehe, ừm 1 trong 3 có xảy ra chuyện, nhưng ko chết http://***************.com/images/smilies/icon_smoker4.gif.

      *tamyy_14: chị gặp nguy hiểm ra tay cứu vợ, hé hé.

      *diep diep: có theo chị ko gặp nguy hiểm j đâu http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif.

      *Vô : QA giúp T gì nhỉ??? http://***************.com/images/smilies/icon_think.gif, hay là nhiều quá nhớ ko hết ta :)) đoánnữa ơi http://***************.com/images/smilies/icon_redface2.gif.

      *Bé mua_da_tanh dạo này học hả ta??

      *phuong thi: sss nghĩ mỗi cặp có cái hay riêng, có vẻ cặp này thú vị hơn á http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif

      Chương 39.3 Sòng bạc giải trí ngầm.

      Editor: Quỳnh

      Yến Hoài ngẩn người, bài trong tay mìnhcăn bản cũng đủ để thắng ! Vậy phải làm sao bây giờ?

      Chỉ là, Hừ!

      Đỗ Mạt Sát khẽ cười cười, lại chìa bài sang cho Yến Hoài.

      Yến Hoài lật bài ra, là J sắc hoa.

      Đỗ Mạt Sát nhìn Yến Hoài, gật đầu cái, cuối cùng mở bài của mình ra.

      "Hả?" Đỗ Mạt Sát thất kinh, thầm tronglòng, ba hồng đào? Tại sao phải là bốn hồng đào? Chẳng lẽ bà này cũng sởhữu năng lực khác người như mình? Qủa là xem thường ta!

      "Q sắc hoa, Thuận Tử, thua, Đỗ MạtSát!" Yến Hoài nhàng mở miệng.

      Đỗ Mạt Sát nhất thời cười lên ha hả: “Trongbài bạc, quả đây là lần đầu tiên cóngười thắng tôi, hơn nữa còn là dữdằn!”

      " có gì là thể. Xin mời!" Yến Hoài khẽ cười cười, mình dùng hết cônglực rồi, biết ván sau nên làm cái gì đây?

      Đỗ Mạt Sát lời nào, xào bài lần nữa, những lá bài ở trong tay dường nhưđược tiếp thêm sinh lực, hóa thành con rồng, bay vọt, trong phút chốc rơi xuốngmặt bàn.

      Đỗ Mạt Sát khẽ mím môi, chia bài cho YếnHoài.

      Yến Hoài nhận lấy ba lá bài, mở ra, K hồngđào, mười hồng đào, chín hồng đào.

      Đỗ Mạt Sát mở bài ra, ba lá đều là Q.

      Yến Hoài ngẩn ra trong lòng, người nào ấy được lá Q hồng đào là có thể thắng.

      Những tên thủ hạ đứng chung quanh khỏi rướn cổ lên xem màn đánh cược này của hai người. Lạy trời! Đây chính là lầnđầu tiên trông thấy lão đại ngồi bàn đánhcược, hơn nữa còn là lần đầu tiên chứng kiến lão đại thua! Ngày trước, Đỗ lão đại vớiquá khứ bất bại khiến tất cả mọi người báiphục, nhưng mà bây giờ, nên quỳ dưới châncô này rồi!

      Tất cả mọi người biết, có ngườiđàn ông tiến đến gần bọn họ, càng ngày càng gần.

      Đỗ Mạt Sát cười cười lịch thiệp, chia bài cho Yến Hoài. Riêng mình cũng hé bài ra nhìn vào.

      Yến Hoài hơi lật ra góc, là J hồng đào,lá bài kia vẫn ở bên trong.

      Đỗ Mạt Sát khẽ thở dài cái, bắt đầu vậncông.

      Yến Hoài nhướn mày, cảm nhận được hơi thở ấy của , nhất thời cũng bắt đầu vận dụng năng lực đặc biệt của mình.

      Dị năng này, học được trong đợt huấnluyện sống còn, nhưng mà, ràng cảm thấy,vào lúc này, công lực của và mình khôngphân cao thấp. Ván này mà muốn thắng , rất khó. Bởi vì ván ban nãy, khôngdùng đến dị năng, mà bản thân mình dùngtới rồi.

      bàn đánh bài nhất thời xảy ra tiếng động rất , mà chiếc chén lưu ly bàn cũngbắt đầu đong đưa.

      Những người chung quanh cũng cả kinh thụt lùi về phía sau, nhưng, lại muốn nhìn mànđánh cược của hai người, liền liều chết tiếnlên phía trước bước.

      Gương mặt Đỗ Mạt Sát rịn mồ hôi, mà Yến Hoài cũng cảm thấy trán mình toátra mồ hôi lạnh.

      Hầu kết của Đỗ Mạt Sát khẽ dao động lên xuống, nhìn chằm chằm Yến Hoài.

      Gương mặt Yến Hoài có chút biểu cảm nào, chỉ mở to hai mắt nhìn Đỗ MạtSát.

      "Bùm!" Đỗ Mạt Sát ném vật cầm trong tayra ngoài.

      "Bốc cháy!" tên thủ hạ nhìn thấy cảnh tượng này, nhịn được liền hô lên.

      Tức khắc có người nhào lên chữa cháy.

      Mà Đỗ Mạt Sát và Yến Hoài cũng lạnh lùngnhìn đối phương, màng đến chungquanh.

      "Nếu bài còn, vậy so đổ xúc xắcđi!" Yến Hoài lạnh nhạt : "Đừng quên tôiđã thắng ván."

      "Được!" Đỗ Mạt Sát nhìn , nếu dị năngcủa cả hai dùng được, vậy phải dựa vào năng lực vốn có, xem thắng tôi thếnào!

      Hai người đứng lên, tới bàn đánh bài khác.

      "Chúng ta so xem ai lớn hơn! trước."Đỗ Mạt Sát cầm lấy cái chung , bêntrong còn có ba con xúc xắc.

      Yến Hoài lời nào, nhận lấy, trựctiếp lắc nó lên.

      Nghe tiếng vang bên trong, Yến Hoài phán đoán những con số.

      Yến Hoài càng ngừng lắc mạnh cái chung, cuối cùng, bất ngờ đổ thẳng xuống bàn.

      Mở ra.

      Là ba con sáu.

      "Rất tốt!" Đỗ Mạt Sát gật đầu cái, cầmlấy cái chung.

      Những thủ hạ của mặt đối mặt nhìnnhau, cũng biết thế nào, phải làm sao? 18 điểm, sao có thể tính xem ai có sốlớn hơn được? Đỗ lão đại còn tốt? Đầu óc của ta?

      Sau giây, tay phải của Đỗ Mạt Sát liền vỗ xuống mặt bàn, mấy con xúc xắc bay thẳng lên cao, tất cả mọi người đều đưa mắt hướng lên .

      Đỗ Mạt Sát nhanh chóng bắt lấy cái chung,hứng trọn mấy con xúc xắc, bắt đầu lắc mạnh.

      Hai mắt nhìn nhau, khóe miệng Đỗ Mạt Sátkhẽ mỉm cười, nhanh chóng đổ xuống mặtbàn.

      Mọi người nín thở. Yên lặng.

      Mở ra.

      "Hả! Làm sao có thể?"
      ........

      p/s: bạn ko hiểu j về bài bạc http://***************.com/images/smilies/icon_think.gif !? Mà côngnhận tác giả cắt chương ngắn , hé hé, chương sau có người ra cứu bồ bà xã http://***************.com/images/smilies/icon_smoker4.gif

      *fanykute1403: mấy nay ko thấy bồ, mình mới nghĩ tới xong là bồ xuất liền http://***************.com/images/smilies/icon_bighug.gif, chị mà thua là phảu theo tên này đó http://***************.com/images/smilies/icon_chair.gif

      *diep diep: bài bạc khó hiểu quá! Bộ DUê Ngạo đánh bida mình còn hỏi bác gồ dc chứ cái này bác cũng ko lun http://***************.com/images/smilies/icon_think.gif.

      *angel: uhuhu, em giơ lên với tg ấy, tg cắt chương ngắn, hèn chi ss edit thấy sao nhanh thế http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin3.gif, chương sau ấy ra rùi!

      *Vô : giải thích dùm QA cái ba vs bốn hồng đào , QA chỉ biếtcơ rô chuồn bích :)), hồng đào là con j thế!"!! con j cắn mà tới chảy máu ghê vậy? Hay là con muỗi cắn xong nó tự phun máu trả lại cho Tâm http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin3.gif

      Chương 39.4 Sòng bạc giải trí ngầm.

      Chỉ thấy ở bàn kia, ba con xúc xắc đều là sáu nút, còn có xúc xắc, bị chẻ thành nửa! đúng hơn, lá có bốn mặt xúcxắc, ba trong số đó là sáu nút, còn nửa con xúc xắc còn lại là hai nút.

      trắng ra là Đỗ Mạt Sát hơn Yến Hoài hai điểm, Đỗ Mạt Sát thắng!


      "Bà , chúng ta còn ván cuối cùng."Đỗ Mạt Sát khe khẽ thầm bên tai YếnHoài.


      Yến Hoài lập tức nhảy ra.


      Đột nhiên, người đàn ông đứng cười hahả từ nơi xa.


      Mọi người lập tức vơ lấy vũ khí, toan đánh nhau.


      "Hoài, sao em lại gọi tới? Những chuyện thế này, cứ để cho ông xã đâylàm là được rồi.” giọng đầy nam tính vang lên, khiến Yến Hoài ngây người, ấy, vẫn tới!


      "Cậu là ai?" Đỗ Mạt Sát nhìn Khấu Kiệt,giọng trầm thấp, nghĩ đến việc đánh nhau với Khấu Kiệt trận.


      "Chồng ấy!" Khấu Kiệt chìa ngón tay ra, khẽ chỉ về phía Yến Hoài, dứt lời, đến bên cạnh .


      "Em , rất nhớ em!” xong, KhấuKiệt kéo Yến Hoài sang, nhàng ôm vào trong ngực, giọng rỉ tai : "Đángchết, em muốn làm cho lo lắng phảikhông?”

      Yến Hoài sững sờ, nhưng, sau đó liền tránh khỏi lồng ngực của , ấy là chồng của mình, mình còn chưa vậy mà!

      Đỗ Mạt Sát nhìn hai người bọn họ, hai mắt nheo lại, xem ra, Triều Trạch đáng giá xu nào! Người đàn ông này mới đúng làhậu sinh khả úy! (*hậu sinh khả úy: cái sau trội hơn cái trước)

      Lúc này Khấu Kiệt xoay người lại, nhìn ĐỗMạt Sát, hai người đàn ông lạnh lùng nhìn nhau.

      "Tôi thay bà xã của tôi đánh cược với cậu.”Khấu Kiệt hơi nhếch môi, nhìn Yến Hoài chút.

      Yến Hoài nhìn , lúc này cười cười, gậtđầu.

      biết nhất định thắng, chỉ bằng vào nụ cười tự tin vừa nãy của .

      Đỗ Mạt Sát duỗi ngón tay ra, gật đầu mộtcái.

      " còn bao nhiêu thời gian, cho nên,chúng ta chỉ làm hai ván, nếu như trong cảhai ván tôi đều thắng cậu….Cậu phải đápứng cam kết đối với bà xã của tôi. Còn nếu tôi thua, Khấu Kiệt này tùy cậu xử trí, như thế nào?”

      Khấu Kiệt cho hai con xúc xắc còn nguyên vẹn và con bị bể tan tành vào cùngnhau, đẩy về phía Đỗ Mạt Sát: “Mỗi lần tôichỉ cần thắng cậu bằng điểm, nhiều hơn hoặc ít hơn điểm đều tính là tôi thua.Cậu thắng tôi cả hai ván mới tính là thắng, bằng cậu vẫn thua.”

      Đỗ Mạt Sát nhìn , đầu óc của ta so với mình cũng chẳng khác nhau là bao,nhưng, nghe giọng điệu của ta biếtrõ, nhất định là người từng có kinh nghiệm chiến trường. Bằng , khẩu khí lớn như vậy, nhưng, bản thânmình cũng là nhân vật hô mây gọi gió, làm sao có thể chịu thua ta được?

      "Được thôi!" Đỗ Mạt Sát nhận lấy cái chung, lắc lắc con xúc xắc.

      Khấu Kiêt mặc kệ hành động của , quayđầu nhìn Yến Hoài, cười : "Lát nữa bọnmình trở về bàn chuyện hôn lễ của chúng tađi!”

      Éc. Yến Hoài cau mày, biết là muốn cho những người này nghe rằng chính là ông xã của , hay đangđề cập đến hôn lễ .

      "Em. . . . . ."

      "Hư!" Khấu Kiệt đưa ngón tay ra, khép đôi môi nhắn của Yến Hoài lại: "Kịch hay sắp sửa mở màn." Dứt lời, xoay người cái, xác định Đỗ Mạt Sát đặt chiếc chung xuống bàn.

      Mở ra.

      Mười nút.

      "Đây là nút nhất rồi, để xem ta làmthế nào!"

      "Đúng!"

      Đỗ Mạt Sát nhìn Khấu Kiệt, gì.

      Khấu Kiệt đảo qua mấy con xúc xắc bàn, ném chiếc chung lên cái, lập tức những con xúc xắc kia tựa như vừa được tiếp thêm sinh lực, ngoan ngoãn chui vào bên trong chiếc chung.

      Khấu Kiệt từ từ gia tăng sức mạnh, tiếng động bên trong chiếc chung ngày càng lớn, bất thình lình, còn thanh nào nữa.

      "Pằng!" Khấu Kiệt đặt chiếc chung thẳngđứng.

      Mở ra.

      "Khấu Kiệt?" Yến Hoài thể tưởng tượng nổi nhìn Khấu Kiệt, ấy chỉ có mộtnút.

      Ba con xúc xắc kia nằm xếp chồng lên nhau,mà con xúc xắc bị vỡ ban nãy chễm chệnằm ngay cùng, tạo thành nút.

      " nút quất chết mười! Thắng!" Khấu Kiệttươi cười nhìn Đỗ Mạt Sát: "Xin mời!"

      "Hừ!" Đỗ Mạt Sát khẽ hừ tiếng, cầm lấy chiếc chung, hứng trọn mấy con xúc xắc.

      Lay động, lay động. Những con xúc xắc ở bên trong tựa như chiến đấu sống còn với nhau, vang lên ùng ùng.

      Xoay người cái, Đỗ Mạt Sát đặt chiếc chung xuống.

      Cha mẹ ơi! Bọn thủ hạ của Đỗ Mạt Sát cũnglùi về phía sau bước!

      Hai con xúc xắc hóa thành bột vụn! Màcon xúc xắc cuối cùng là sáu nút. Thử hỏilàm sao kiếm đâu ra bảy nút bây giờ?

      Yến Hoài nhìn Khấu Kiệt, Khấu Kiệt chỉ nhẹnhàng lắc đầu cái.

      Bỏ con xúc xắc còn nguyên vẹn vào trong chung, bắt đầu đong đưa.

      "Hắc, em , thắng nhanh thôi! Em chờ xem! Hàaa...!" Khấu Kiệt dùng giọngđiệu thoải mái nhất để chuyện với Yến Hoài, những người chung quanh nhìn thấyvậy, là hâm mộ muốn chết!

      Đỗ Mạt Sát sắp sửa nổ tung trong lòng,chẳng lẽ mình phải thua trong tay đôi vợ chồng này sao! Toát mồ hôi, nhưng làm sao có thể?

      Yến Hoài nhìn , dời tầm mắt xuống dưới,muốn nhìn thử xem vết thương bụnganh khỏi hẳn chưa.

      Nhưng, Khấu Kiệt chuyển người sanghướng khác, nhìn trúng cái gạt tànthuốc. Tay trái bung mấy lá bài bàn ra, vừa vặn rơi vào chiếc gạt tàn thuốc, ném con xúc xắc !

      Con xúc xắc vẽ thành vòng cung mỹ lệ, dưới ánh mắt khẩn trương của tất cả mọingười, vững vàng rơi vào lá bài nằm chiếc gạt tàn thuốc.

      Sáu nút cùng với đường ranh giới nằm bên . đúng hơn, nằm ở chínhxác là bảy nút!

      "Má ơi!"

      " nút nằm sáu nút, là bảy nút!"

      "Trâu bò!"

      Bọn thủ hạ của Đỗ Mạt Sát cầm lòng đậu, to lên….

      Khấu Kiệt hả hê nhìn Yến Hoài, mà Đỗ Mạt Sát ngây người tại chỗ, đây là lần đầu tiên mình chứng kiến cảnh tượng như thế này.

      Mình thua .

      "Những kỹ xảo này, kỳ thực là do bà xã Yến Hoài dạy cho tôi biết, cậu thua rồi, mau mau thực lời hứa của cậu !” Khấu Kiệt nhàng hôn lên trán của Yến Hoài. Đáng tiếc,Khấu Kiệt cũng biết lời hứa kia là gì! Đoạn đối thoại trước đó của bọn họ, anhkhông nghe thấy!

      " theo tôi!" Đỗ Mạt Sát gật đầu cái: "Tôi có chơi có chịu!"

      Yến Hoài nhìn Khấu Kiệt với ánh mắt ấmáp, giọng hỏi: “Vết thương của sao rồi?”

      " cho biết, cậu ta muốn thựchiện lời hứa gì?" Khấu Kiệt hỏi ngược lại YếnHoài.

      " có gì. Gặp lại bạn cũ, hơn."

      "Vậy tốt, cùng!" Khấu Kiệt xong, lập tức theo sau, kéo lấy tay củaYến Hoài.

      ~Hết Chương 39~

      p/s: đây là lời bạn tác giả http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif

      "Mồ hôi, chương sau, Khấu Kiệt đùa giỡn với đối thủ Triều Trạch. Ặc, nhìn , ngượcchết tên đàn ông thối tha. . . . . ."



    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 40.1 Kề vai chiến đấu cùng sống chết


      "Em. . . . . ." Yến Hoài nhìn , biết phải mở miệng làm sao.

      Nhưng, Khấu Kiệt hướng về phía Yến Hoài, cười : “Yên tâm, phá hư chuyện tốt của em đâu!”

      "Em. . . . . ." Yến Hoài đấu tranh nội tâm dữ dội, biết nên làm thế nào, thể làm gì khác hơn là sang chuyện khác: "Vết thương của sao rồi?"

      "Hắc hắc." Khấu Kiệt cười cười có ý tốt, đưa tay nắm lấy tay , đặt lên bụng mình, Yến Hoài vừa muốn cự tuyệt, nhưng Khấu Kiệt dùng sức lớn hơn: “Như vầy em biết hơn.”

      Yến Hoài sững sờ, nơi bụng của dinh dính, ươn ướt, hẳn là có máu chảy ra!

      "?"

      " có việc gì, chết được!" Khấu Kiệt kéo về, ôm vào trong ngực, nhắm mắt lại: “ hy vọng em có thể cảm nhận được, em, muốn em rời khỏi ….”

      "Ừm." Yến Hoài nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của , lúc này mới cảm nhận được, rất mình, máu của ở đây đều là chảy vì mình, nhưng mình lại biết đối xử với thế nào, thôi được, cứ từ từ vậy….

      Đối với Triều Trạch, chẳng có bao nhiêu tình cảm, từng dối gạt chính mình, cho rằng Triều Trạch mới là người đàn ông mình , để mình thay làm việc, nhưng, trước sau vẫn có khoảng cách vô hình ngăn giữa trái tim của hai người…..Tất cả những điều này, cũng kết thúc…..Tối nay, phải gặp mặt lần, cho mọi chuyện.

      "Các người muốn ân ái, trở về hẵng tính!” Đỗ Mạt Sát lạnh lùng nhìn bọn họ cái: "Nếu như muốn gặp Triều Trạch, vậy lập tức biến ! Tôi cho người mang Triều Trạch về thành phố M.”

      Mùi vị này, dường như có mùi dấm chua?

      Khấu Kiệt nhíu mày, chẳng lẽ tên tiểu tử này cũng có ý đồ đối với bà xã của mình? Ông đây đập chết mày!

      để ý tới Đỗ Mạt Sát, nhàng đặt nụ hôn lên môi Yến Hoài, sau đó dắt tay của đuổi theo.

      Triều Trạch? ngờ lại gặp ở đây! Vậy chẳng lẽ, Yến Hoài đến nơi này, là vì Triều Trạch?

      Khấu Kiệt nheo mắt lại, liếc nhìn Yến Hoài đứng bên cạnh: “Cú điện thoại lúc ở bệnh viện, là có liên qua đến Triều Trạch hay sao?"

      "Vâng" Yến Hoài cũng nhìn cái, còn gì để giấu diếm được nữa, cả hai đều đứng ở đây.

      "Em biết từng tổn thương em, tại sao em còn muốn giúp ?” Khấu Kiệt khó hiểu hỏi, đầu hơi cúi thấp xuống.

      "Em rồi, em nợ cái mạng, xem, em có thể cứu sao?" Yến Hoài nhìn chống lại ánh mắt của : “Yến Hoài này cũng phải là người vô tình vô nghĩa."

      " rồi, em nợ, trả giúp em, mà cần em phải tự mình trả.” Khấu Kiệt nhìn , bên trong đôi con ngươi đen láy, tràn đầy đau thương: “Yến Hoài, em phải biết, chưa từng em! chỉ mực lợi dụng em….em biết ?"

      "Cái gì?" Yến Hoài sửng sốt.

      "Đến rồi, các người muốn ồn ào cứ vào trong mà !” Đỗ Mạt Sát nhìn hai người đấu võ mồm: “Triều Trạch ở bên trong. Cũng biết ông đây bị ma xui quỷ khiến gì, lại đồng ý với ông ấy!” Đỗ Mạt Sát dứt lời, liền thẳng ra ngoài.

      Hình như lúc này hai người nơi gọi là Lạn Vĩ lâu, trong lúc cả hai tranh cãi ban nãy đều quên để ý đến việc Đỗ Mạt Sát đưa bọn họ đến đây bằng cách nào.

      Hai người cùng nhìn nhau, lâu, hồi trầm mặc.

      " hề lừa gạt em, em có thể hỏi Triều Trạch thử xem!” Khấu Kiệt xong, nhàng mở cửa ra.

      Nhưng, sau giây, chuỗi tiếng súng máy liền bắn ra liên hồi.

      "Cẩn thận!" Khấu Kiệt hô to tiếng, trực tiếp lao về phía Yến Hoài!

      Yến Hoài lộn vòng, cùng Khấu Kiệt chuyển đến cái góc .

      "Tên Đỗ Mạt Sát này, nhất định em phải giết !" Yến Hoài nhìn vết thương do đạn bắn cánh tay trái của Khấu Kiệt, hung hăng .

      "Chuyện này liên quan đến Đỗ Mạt Sát." Khấu Kiệt cố nhịn đau, dùng tay phải móc điện thoại di động ra: “ ta là chính nhân quân tử, tuy là đầu trộm đuôi cướp, nhưng, vẫn là người biết giữ chữ tín!"

      "Làm sao biết chắc như vậy?" Yến Hoài hỏi.

      Nhưng, Khấu Kiệt hướng vào trong điện thoại căn dặn: “Sòng bạc ngầm trong khu giải trí Thành Tiêu, hình như có nơi gọi là Lạn Vĩ lâu, chỗ đó ánh đèn mờ tối, vào từ cửa bên hông, trong vòng hai phút phải chạy đến ngay! Mang theo người!"

      chuyện xong, Yến Hoài nhìn với vẻ kinh ngạc, nhưng, ngay sau đó lại gật đầu cái: “ cũng là người trong giới hắc đạo.”

      "Muốn sống yên thân, phải ăn sạch hắc bạch lưỡng đạo, tin rằng em hiểu đạo lý này!" Khấu Kiệt khẽ cười cười, tiếp tục đề tài mới vừa rồi: "Nếu như Đỗ Mạt Sát muốn giết chúng ta, có thể ra tay ngay lúc chúng ta chơi xúc xắc. Nhưng, ta hề làm vậy, hơn nữa…..”

      "Từ trong lời mới vừa rồi, Đỗ Mạt Sát bị người khác nhờ vả, dẫn chúng ta tới đây." Yến Hoài tiếp lời của : "Nhưng, người ở bên trong là. . . . . . Triều Trạch sao?" Yến Hoài vẫn có chút khó mà tin được.

      "Hai phút nữa người của tới, trong vòng hai phút này, em có muốn biết bên trong là người nào ?” Khấu Kiệt cười cười, tay phải móc ra hai khẩu súng lục từ trong túi.

      Năng lực của cả hai, bọn họ hiểu hơn ai hết.

      "?" Yến Hoài gật đầu cái: “Được." Bên trong con ngươi kia dần dần lên ý chí chiến đấy hừng hực, nếu như phản bội, vậy mình cần gì phải thủ hạ lưu tình!

      Em , có thể kề vai chiến đấu cùng em, có chết, cũng đáng!

      Khấu Kiệt dõi theo bóng lưng của , thầm trong lòng, nhanh chóng chuyển mình sang góc khác.

      Hai người ra hiệu chuẩn bị sẵn sàng, lập tức xông vào. Gần như là ngay lúc ấy, hướng về phía vừa phát ra đạn ban nãy.

      Nhưng, chỉ là vườn nhà trống!

      Khấu Kiệt nheo mắt lại, đùa giỡn thế này, phải là lần đầu tiên gặp phải! Lúc tập trung huấn luyện, thường xuyên đối mặt với những tình huống như vậy!

      Khấu Kiệt đưa mắt nhìn về phía Yến Hoài.

      Yến Hoài bình tĩnh : "Đừng quên, em được trao huy chương từ khóa huấn luyện sống còn!"

      Thế nên, cần lo lắng, Yến Hoài cũng biết là xảy ra chuyện gì!

      Lúc này, giọng chợt vang lên!

      "Khấu Kiệt, tối nay phải để cho mày chết ở chỗ này!"

      Đó là giọng của Triều Trạch!

      Yến Hoài lập tức hét lên vào trong khí: “Triều Trạch, muốn giở trò gì?”

      "Ha ha ha ha! Yến Hoài, nếu như cùng với , vậy còn xứng đáng để biết tất cả mọi chuyện sao?” Giọng của Triều Trạch vang dội đến từng ngõ ngách trong căn phòng.

      Khấu Kiệt kéo Yến Hoài qua, giọng ở bên tai : “Nhất định là theo dõi chúng ta ở trong gian phòng bí mật …..Phải hết sức cẩn thận!"

      Hai mắt Yến Hoài đỏ bừng, nhìn đến từng ngõ ngách.

      "Muốn chết như thế nào? !" Triều Trạch hô to tiếng: "Huyền Ưng? Khấu Kiệt!"

      Nghe thấy thế, cả hai người đều sững sờ!

      .....

      *edahuynh0307: chắc chương sau nữa rồi bồ ơi :smoker4: .

      *Punpuns1104: chị Hoài ra tay chứ Kiệt ca ko làm j hết á em :icecream:

      *diệp diêp: hehe, ông xã của YH mà lại :))

      *angel: kết hôn ở gần cuối truyện lận em =D .

      *fanykute1403: chúng ta là bạn phải quan tâm lẫn nhau chứ bồ, hehe :">

      *Jamieee: ss cũng bận lun nà em êu, mệt nghĩ ngơi dưỡng sức trc , lâu lâu lên thăm ss 1 xí là đc rồi , chúc em tối ấm :bighug: :bighug:
      Chương 40.2 Kề vai chiến đấu cùng sống chết


      "Khấu Kiệt, bang chủ Huyền Ưng của Hoa Long bang?" Yến Hoài nhíu mày, nheo mắt lại, nhìn Khấu Kiệt.

      " phải là , ha ha!" Khấu Kiệt bên ngoài cười nhưng trong lòng cười: “ lợi hại như vậy, có nghe đến Huyền Ưng, siêu cấp cố chấp, ngắn ngủn trong vòng năm, thu phục hết tất cả các bang phái khác ở thành phố D, thử hỏi xem, người là tổng giám đốc như , làm sao lại có khả năng ấy chứ?”

      Yến Hoài nheo mắt lại, trong lúc nhất thời biết nên sao cho đúng, nhưng, nếu như Khấu Kiệt quả là bang chủ của Hoa Long bang, cũng phải là điều thể!

      "Huống chi, còn là cháu trai của Tham mưu trưởng quân khu Hoa Long, làm sao có thể ‘bôi tro trét trấu’ vào mặt mũi của ông mình được? Ông nội quất chết đó!” Khấu Kiệt le lưỡi nhìn Yến Hoài, ý bào lời mình rất chính xác: “Hơn nữa, đừng quên và em kề vai chiến đấu, ngàn vạn lần đừng tin lời tên Triều Trạch kia!”

      Khấu Kiệt ngẩng đầu lên, trong con ngươi ngập tràn ý lạnh, nhất định mình phải giết chết tên đàn ông thối tha ấy! Lần này mình chủ động ra tay!

      "Khấu Kiệt, mày đánh lạc hướng Yến Hoài sao?" Khấu Kiệt hướng về phía chiếc loa phát thanh truyền ra thanh của : “ cho biết, Yến Hoài, chỉ cần bắt được , Triều Trạch đây dám cam đoan thiên hạ này vẫn là của ! Đừng quên ban đầu tôi với thế nào!”

      "Yến Hoài, ta lợi dụng em!” Khấu Kiệt nhìn thẳng vào mắt Yến Hoài: “Hãy dùng trái tim của em để cảm nhận, dùng trái tim để phân biệt tất cả. Em rất mạnh mẽ, nhưng, lại bị ta che mắt, đừng tin vào quá khứ, chừng, tất cả đều do tự biên tự diễn mà ra!”

      Lời của Khấu Kiệt in sâu vào trong tâm của Yến Hoài, mà lúc này, Khấu Kiệt dùng báng súng đánh vào chiếc loa phát thanh và con mắt điện tử nằm bên .

      "Nhanh chóng đuổi theo !” Khấu Kiệt lập tức kéo lấy Yến Hoài: “Yến Hoài, chứng minh là đúng!”

      "Em, tin, tưởng, !” Yến Hoài hơi sửng sốt, làm suy nghĩ của mình, gằn giọng ra từng chữ.

      "Được!" Khấu Kiệt tươi cười mừng rỡ, rốt cuộc mình cũng uổng phí công sức, mấy ngày nay, những thử thách trải qua cũng hề vô nghĩa! Hơn nữa, còn chứng minh, mình lựa chọn ấy là sai!

      Yến Hoài cười cười, nhàng đặt nụ hôn lên môi , sau đó chạy vội về phía trước.

      Khấu Kiệt ngây ngẩn cả người. Trời ạ! Mới vừa rồi, ấy chủ động hôn mình? Hôn đó!

      "A!” Khấu Kiệt bỗng nhiên hóa đần độn, gào thét lên tiếng rồi lập tức chạy như điên theo sau.

      Mà ở bên này, Triều Trạch nhìn vào màn hình theo dõi, chỉ thấy mảng trắng như tuyết, lập tức giận bốc khói!

      Nhất thời đập vỡ cả màn hình, quát với mấy tên thủ hạ đứng ở phía sau mình: “Giết chết Khấu Kiệt cho tao! Còn Yến Hoài kia, trói lại mang về đây!”

      "Vâng!” Mấy người đàn ông mặc áo đen lập tức ra ngoài.

      Triều Trạch nhìn lên màn hình TV phả ra khói xanh trước mặt, lấy ra điếu thuốc, đốt lên.

      Hung hăng hít vào, nghe tiếng súng bên dưới lầu.

      Mẹ kiếp! Triều Trạch nhớ lại cảnh tượng đêm đó bị Khấu Kiệt đánh cho trận, sau đó bị đưa đến Thái Lan trong tình trạng vô thức, mình phải chịu bao nhiêu khổ cực mới được trở về.

      Càng nghĩ càng tức, Triều Trạch hung hăng ném tàn thuốc , móc súng máy ra, phóng xuống bên dưới.

      Nhưng, còn tiếng động, rất yên tĩnh.

      Triều Trạch khiếp đảm, bước chân đột nhiên thụt lùi lại, nhưng, dường như lại nghe thấy tiếng hét thảm thiết vọng đến từ lầu.

      Triều Trạch lập tức đảo súng máy về hướng lầu .

      Nhưng, có ai.

      Triều Trạch lại lùi về phía sau, thủ hạ của mình đâu?

      Yến Hoài và Khấu Kiệt nấp ở trong bóng tối, bốn con mắt theo dõi .

      Mặt khác, Thương Truy Ý lại ngồi xổm chờ ở nơi đó, chờ đợi Triều Trạch lùi về sau.

      Triều Trạch lui về, bất thình lình giẫm phải vật gì đó!

      Sợ đến mức quay phắt người lại, chuỗi tiếng súng bắn ra.

      Đáng thương thay, đó chính là thủ hạ của , ngổn ngang, máu thịt be bét từ nào có thể hình dung!

      Triều Trạch trợn mắt há mồm nhìn những thi thể nằm đất, tất cả đều là thủ hạ của mình! Tự biết mình gặp hạn! Thua trong tay Khấu Kiệt!

      Khấu Kiệt lẳng lặng cười trong bóng tối, nhìn Yến Hoài xác định chút, Yến Hoài nhìn chằm chằm Triều Trạch đứng dưới ánh đèn lờ mờ.

      cơn ghen tức chợt xông lên từ đáy lòng, bàn tay Khấu Kiệt ôm chặt lấy chiếc eo mảnh dẻ của , kéo đến gần: “ cho nhìn chằm chằm!"

      "Bỏ qua cho lần được ?" Yến Hoài nhìn vào mắt của Khấu Kiệt.

      "Tạm tha cho mạng." Khấu Kiệt hướng vào trong điện thoại, mấp máy môi, chỉ đủ để Thương Truy Ý ở đầu dây bên kia và cả Yến Hoài có thể nghe thấy.

      " trả lại cho mạng, về sau em còn nợ nần gì nữa, nhớ.” Tròng mắt đen hơi nhiễm xanh dương của Khấu Kiệt nhìn chằm chằm vào mắt Yến Hoài: “Nhớ?”

      "Ừm." Yến Hoài khẽ gật đầu, mới vừa rồi phái những người đó ra, căn bản là muốn lấy mạng của mình. Nếu nhờ vào Khấu Kiệt, chắc chắn mình bị bắn chết tan xương nát thịt.

      Mà ngay vào lúc này: "Ra ngoài! ra ngoài cho ông mày!" Triều Trạch cầm súng quét loạn xạ chung quanh, dáng vẻ dữ tợn, tròng mắt hằn sâu tia máu, ngừng hầm hừ.

      Thương Truy Ý nhìn Khấu Kiệt và Yến Hoài đứng nấp ở phía đối diện, ra hiệu với mấy thủ hạ ở gần đó.

      "Pằng Pằng Pằng. . . . . ."

      Tay chân của Triều Trạch cũng bị trúng đạn! Khẩu súng máy trong tay liền rơi xuống đất! Hai chân khụy xuống, trực tiếp ngã nhào mặt đất!

      "Con mẹ nó, Khấu Kiệt, mày dám bắn lén ông? Có bản lĩnh ra so tài với ông đây phen!” Triều Trạch vẫn ngựa quen đường cũ, điên cuồng hét lên.

      Mới vừa gào xong, Triều Trạch liền trông thấy đôi giày da màu đen ở ngay trước mắt mình. Yến Hoài, Thương Truy Ý và mấy tên thủ hạ nấp gần đó cũng lên tiếng, vẫn ở nguyên chỗ.

      "Mày xứng để so với tao?" Khấu Kiệt đá Triều Trạch lật người lại, khiến ngửa mặt nhìn lên trời.

      "Giữ lại cái mạng chó của mày!” Khấu Kiệt hơi giật giật môi: “Theo như tao đoán, mày cho rằng tao là bang chủ Huyền Ưng của Hoa Long bang, sau đó phái Yến Hoài đến tiếp cận tao?”

      Yến Hoài nghe thấy thế, ngẩn người đứng trong bóng tối, Khấu Kiệt, ấy biết điều này?

      "Nhưng, tao rất phục ấy, bởi vì, chức vị thị trưởng, ấy có được là phải, so với tao, ấy biết cách làm việc hơn.” Khấu Kiệt liếc nhìn về phía Yến Hoài, sau đó lại quay đầu nhìn Triều Trạch: “Theo như tao được biết, em Triều thị bọn mày làm ăn ở khu vực Tây Nam, e rằng cũng phải là thứ tốt lành gì? Bằng , cũng có bọn sát thủ thế này?”

      Gương mặt của Triều Trạch vẻ hoảng sợ, nghĩ muốn lùi về phía sau, nhưng, tay chân bị phế!

      "Mày cũng là người trong giới hắc đạo, cho dù mày phải là Huyền Ưng, nhưng cũng là người có vai vế! Yến Hoài, em đừng tin tưởng Khấu Kiệt, em mau đến cứu !” Triều Trạch biết mình trốn thoát, liền hét lên câu, nhằm để cho Yến Hoài biết, Khấu Kiệt cũng phải là người tốt lành gì! Để tới cứu !

      Lúc này, đôi giày cao gót màu đen chợt ra.

      Triều Trạch như vừa nhìn thấy được vị cứu tinh, vội vàng la lên: "Yến Hoài, cứu , cứu !"

      ~Hết Chương 40~


      p/s: chương sau thấy YH "cứu" thế nào, há há

      *angel: hehe, KK còn giấu YH mà em, tiếc là Triều Trạch còn có dính dáng về sau nên h chưa phải ngày tàn đời :chair: .

      *Jamieee: hehe, ss thấy ng êu của ss hay thích mấy nhân vật phụ cute nhỉ?!? =D

      *Punspuns1104: hehe, chị Hoài xử mới hay :clap: :bighug:

      *tieu.truong: hehe, tui làm thoe ý tác giả đó, hết bận chưa hay vẫn còn bận vậy !! nhớ ghê :bighug: :bighug:
      Chương 41. Đói bụng sao? cho em ăn.

      Khấu Kiệt nhìn lên đứng trước mặt, đôi con ngươi tĩnh mịch của ấy khiến nhất thời đánh mất mình, đắm chìm vào bên trong, như bị thôi miên.

      mực lợi dụng tôi ư?” Yến Hoài nhìn Triều Trạch từ cao xuống, lạnh lùng hỏi câu.

      " phải, phải vậy!" Triều Trạch vội vàng kêu lên: “ có, hề!” Bản thân biết rất kết quả của việc lừa gạt – sống bằng chết!

      Khấu Kiệt vung chân giẫm lên cánh tay bị đau của Triều Trạch, trầm mặc nhìn Yến Hoài.

      "A!" Triều Trạch thét lên tiếng thê thảm! có thể cảm nhận được viên đạn nương theo sức lực của Khấu Kiệt mà ghim sâu vào bên trong máu thịt.

      " , tao chỉ có thể tiễn mày đến gặp Diêm Vương!" Khấu Kiệt nhìn Triều Trạch với vẻ miệt thị.

      Những tên thủ hạ chung quanh nhìn lão đại của mình phát huy sức mạnh, dám thở mạnh, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy lão đại Huyền Ưng ra tay.

      Thương Truy Ý chậm rãi châm điếu thuốc ở trong bóng tối, từ từ hưởng thụ.

      "Vì cứu tôi, tha cho mạng!” Yến Hoài xoay người : “Sau này, còn quan hệ gì nữa! Ở thành phố M, muốn làm gì làm!”

      xong, liền thẳng ra bên ngoài.

      Khấu Kiệt nhìn Yến Hoài, hướng vào trong bóng tối: “Dọn dẹp!” Dứt lời, đuổi theo sau: “Yến Hoài."

      Yến Hoài thẳng, cả người đắm chìm vào trong thế giới của riêng mình, cũng nghe thấy Khấu Kiệt gọi tên ở phía sau.

      "Yến Hoài!" Khấu Kiệt hét to tiếng, cuối cùng Yến Hoài cũng hoàn hồn, quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông ấy đuổi sát mình. Bỗng nhiên, từ tận đáy lòng dâng lên hồi cảm động.

      "Vết thương của như thế nào?" Yến Hoài dịu dàng nhìn Khấu Kiệt, ánh mắt kia cũng đượm vẻ thương.

      "Hắc hắc, chút thương tích ấy là gì!” Khấu Kiệt bị nhìn như vậy có chút ngượng ngùng, vò vò tóc, sau đó lại nghĩ đến tóc này thể loạn, lập tức bỏ tay xuống.

      Dáng vẻ ấy khiến Yến Hoài cảm thấy có chút buồn cười, liền : "Trước hết để cho Nhạc Thượng băng bó chút được ? Nhạc Thượng đâu?"

      "Tới rồi tới rồi!" Lúc này, trong tay Nhạc Thượng cầm chiếc túi, chạy về phía hai người: “Giặc cỏ thối, chưa chết hả?”

      "Chờ hòa thượng tới nhặt xác, có được ?" Khấu Kiệt mỉm cười nhìn Nhạc Thượng.

      Nhạc Thượng liếc mắt nhìn Yến Hoài: “Tiểu thư Yến Hoài, giặc cỏ bị ngược sắp chết rồi!”

      " có việc gì, mình thương ấy!” Khấu Kiệt nhìn Nhạc Thượng: “Nhanh nhanh làm xong hết cho mình, bằng , mình khiến cho cậu đẹp mặt!”

      "Được!" Nhạc Thượng lập tức băng lấy vết thương bụng Khấu Kiệt: “ , ngày nào đó nhớ mời tớ đến uống rượu mừng!” Dứt lời, đẩy Khấu Kiệt về phía trước.

      Khấu Kiệt chợt ngã nhào về phía Yến Hoài.

      Yến Hoài đành phải chìa hai tay ra trước đón lấy , nếu như để ngã nhào xuống đất, phải uổng phí công sức dưỡng thương nữa hay sao?

      "Hì hì, chỉ có bà xã đại nhân là tốt nhất!" Khấu Kiệt mặt dày mày dạn hôn lên gò má của Yến Hoài.

      Yến Hoài có chút giận: " nhanh chóng đứng lên!" Yến Hoài bị đè ép có chút chịu nổi.

      "Ừm!" Khấu Kiệt lập tức đứng lên, mà khi Yến Hoài đứng dậy, còn thấy bóng dáng của Nhạc Thượng đâu nữa? Vốn dĩ muốn mắng cho ta trận….Nhưng….

      "Đói bụng ?" Khấu Kiệt cảm thấy thoải mái vì Nhạc Thượng còn ở nơi này, quay sang với Yến Hoài.

      "Ừ."

      " cho em ăn!” Khấu Kiệt chút suy nghĩ liền ra, nhưng, ngay sau đó lại cảm thấy bối rối, sợ nhất là làm Yến Hoài liên tưởng đến chuyện kia, nghĩ mình xấu xa này nọ!

      Yến Hoài bĩu môi, gương mặt có hơi 囧: “Em có tay, cần đút em." Dứt lời, xoay người thẳng về phía trước, tránh để nhìn thấy vẻ ngượng ngùng của mình.

      Khấu Kiệt lập tức chạy tới: "Chúng ta ăn món Tây, như thế nào?"

      "Món ăn Trung Quốc ngon hơn!"

      "Vậy món ăn Trung Quốc!"

      "Hình như món Tây cũng tệ."

      "Vậy món Tây!"

      " ăn!"

      " ăn em!"

      Á. . . . . .

      Yến Hoài dừng lại, xoay người, nhưng do quán tính, suýt đập người vào bức tường phía sau.

      tên đàn ông, vì để tránh cho bạn của mình ngã ra sau, lập tức dừng lại, ôm lấy bạn , nhưng mà, vẫn bị đè ép.

      ~Hết Chương 41~


      p/s: sory bà con, hic hic. 1 là bạn QA đọc nhầm convert ----> Triều TRẠCH chưa bị xử, 2. là hôm wa bận quá chưa pót dc nên nay bù há :food: :food:

      *Punspuns1104: hehe, Trấn Thành qua nên ss chộp liền mà ^^.

      *Jamieee: hyhy êu em quá, sory hôm wa ss bận, nay ss bùn hen :bighug: .

      *angel: hic, ss nhầm YH tha chứ hông xử :cry: .

      *tieu.truong: bạn đọc convert mắt nhắm mắt mở nên bị nhầm òi, =D , nay tui bù chương cho nha.

      *diep diep: ta đọc nhầm rồi nag, Yh ko có xử, sau này mới xử aaaaa :hixhix: .

      *jennybebi: font chữ khó nhìn hả em?? chắc tỷ thử chế độ xài pic á mà, tắt rồi ^^, tỷ gửi link wa tin nhắn dd nha =D .

      Chương 42. Ôm em đến Thiên Hoang Địa Lão*. (Lâu như trời đất)


      Ở đây là đường lớn đó! Nhưng, bởi vì là đêm khuya yên tĩnh, nên có bao nhiêu người nhìn thấy màn mập mờ thế này.

      Yến Hoài lúng túng đẩy đẩy phía của Khấu Kiệt, hờn dỗi: “Đứng lên."

      Tên đàn ông phát huy đầy đủ tính vô lại và tinh thần giả điên của ta, tiếp tục đè ép Yến Hoài, bàn tay bất giác sờ lên ….

      "Đừng giả vờ với em!” Yến Hoài bị động chạm có chút thở nổi, lại đẩy lần nữa.

      Nhưng mà, Khấu Kiệt hôn lên. Nụ hôn ấy rất dịu dàng, hết sức triền miên, khiến Yến Hoài cũng khỏi mất kiểm soát mà đón nhận.

      Tuy rằng đây là lần thứ hai, nhưng, Khấu Kiệt vẫn cảm giác có chút gì đó lưu loát đáp trả lại.

      Khấu Kiệt vui sướng trong lòng, cũng ngại cả hai đường lớn (nhưng là đêm khuya cũng chẳng còn ai cả), liền đưa tay mò mẫm vào bên trong.

      "Đừng!" Yến Hoài co rúm người lại, mở to hai mắt nhìn Khấu Kiệt, gương mặt vẻ rối rắm, lẩm bẩm trong miệng.

      Khấu Kiệt nhìn , hôn cái, mình vẫn đành lòng làm tổn thương ấy, thể làm gì khác hơn là rút tay về, hôn lên gò má của rồi mới chịu buông tha.

      Đoán chừng là đè ấy sắp bẹp rồi, hắc hắc, Khấu Kiệt cười khúc khích kéo Yến Hoài dậy.

      " chờ đến ngày em đồng ý.” Khấu Kiệt nhìn Yến Hoài, khóe miệng tươi cười: “ bây giờ rất muốn em.”

      Yến Hoài cúi đầu: “Em. . . . . ."

      " biết em có nỗi ám ảnh trong lòng, bằng , cự tuyệt đâu…..” Khấu Kiệt lại hôn lên gò má của , sau đó ngẩng đầu lên, nhìn quanh chút: “ thôi, chúng ta ăn chút gì , ngày mai thị sát xong xuôi, sau đó trở về thành phố D, thăm ông nội chút. Ông nội vô cùng tha thiết muốn gặp mặt cháu dâu đấy!” Khấu Kiệt cười to, lập tức khụy gối xuống ôm Yến Hoài lên.

      "A!" Yến Hoài chỉ cảm thấy mình đột nhiên bay vút lên , hoảng hồn hét to lên tiếng, : “ phải tay của bị thương sao? Còn ôm em như vậy?”

      "Em là bầu trời của , cho nên, bất luận có bị thương như thế nào, đều ôm được hết.” Khấu Kiệt khẽ cười cười: “, ăn, đói bụng rồi!"

      Yến Hoài lời nào, tựa đầu vào lồng ngực của , cảm giác này, rất yên bình. có chém giết, có huấn luyện, có cướp đoạt, có thù hận.

      Hai người ôm nhau vào khách sạn gần đó, khi mấy người bên trong khách sạn vừa nhìn thấy Khấu Kiệt bế Yến Hoài vào, liền nhìn họ với ánh mắt ước ao ghen tị, hô hấp dồn dập, thẹn thùng.

      Yến Hoài nhìn thấy tình cảnh này, có chút ngượng ngùng, nhàng hướng về phía Khấu Kiệt, : "Thả em xuống ! Nhìn như vậy hay cho lắm."

      "Hì hì, đâu." Dứt lời, Khấu Kiệt cầm lấy chìa khóa phòng, về phía thang máy.

      "Bao nhiêu tầng?" Yến Hoài lơ đãng hỏi câu.

      "Mười chín tầng." Lúc này Khấu Kiệt bế Yến Hoài được thời gian rồi, nghĩ muốn thả xuống, nhưng lại muốn ôm nhiều hơn, thế nên vẫn tiếp tục kiên trì.

      Cũng có vài người cùng chờ thang máy.

      "Thả em xuống , nhiều người ở đây, ngại quá." Gương mặt Yến Hoài nóng hừng hực, cảm thấy xấu hổ vô cùng. Tình cảnh này, giống như là mình bị gì đó, đứng cũng vững, chứ chi đến bộ, sau đó được người đàn ông của mình (đương nhiên là Khấu Kiệt) bế , vẫn cứ bế.

      Người chung quanh cũng nhìn họ với ánh mắt khác thường, còn hướng về phía bọn họ, nở nụ cười ý vị.

      " có gì, bọn họ ghen tị chúng ta ân ái với nhau.” Khấu Kiệt cúi đầu, giọng câu: " muốn ôm em cho đến Thiên Hoang Địa Lão*."
      (*Thiên hoang địa lão: lâu như trời đất)

      Lúc này, cửa thang máy mở ra.

      Khấu Kiệt rất lịch , nhường những người kia vào trước, chờ đến mình là người vào sau cùng.

      Tuy Khấu Kiệt là lão đại của Hoa Long bang, nhưng, cũng bởi giáo dục từ bé của Tham mưu trưởng Khấu Đức, nên là người rất có lễ độ.

      Lúc này, nhìn thấy dáng vẻ khiêm tốn lễ độ của , Yến Hoài bất giác cười cười.

      Mà ngay lúc ấy, phụ nữ có thai cũng vừa tới.

      Nhìn lên hai người trước mặt, cảm thấy có hơi lúng túng.

      Vì, nếu như Khấu Kiệt và Yến Hoài cũng tiến vào thang máy, thai phụ ấy thể vào, bởi vì gian có hạn.

      "Hoài, chi bằng chúng ta cầu thang bộ, như thế nào? Phải nhường thang máy cho chị này rồi.” Khấu Kiệt chờ Yến Hoài trả lời, ôm lấy về phía cầu thang bộ.

      Yến Hoài nhìn thai phụ kia bước vào thang máy, gật đầu cái: “Ừm.” Dù sao ấy cũng ôm mình đến cầu thang rồi.

      "Yến Hoài."

      "Hả?"

      ~Hết Chương 42~


      Bù chương nha nha... :bighug: :bighug: , cám ơn bà con , bạn pót 2 c rồi á, chương 41 trang bên kia hén

      Chương 43. Vì leo lên mười chín tầng lầu.



      Khấu Kiệt nhìn nhìn cầu thang bộ chút: “ muốn ôm em đến tận tầng lầu thứ mười chín.” Mặc kệ là Yến Hoài có nghe thấy hay , chân của nhấc lên.

      ", đừng, rất mệt." Nương theo bước chân của , Yến Hoài lo lắng .

      "Hư." Khấu Kiệt cúi đầu, làn môi mỏng khẽ hôn lên trán của Yến Hoài: “Bây giờ chỉ muốn, em nhiều hơn chút.”

      em nhiều hơn chút.

      Yến Hoài cúi đầu, mình chưa từng nếm trải cảm giác như vậy. Những lúc ở cùng chỗ với Triều Trạch, cũng chỉ có công việc, chưa từng nhận được tình thế này…

      Khấu Kiệt gì, từ từ lên cầu thang.

      Tầng , tầng hai, tầng ba, tầng bốn. . . . . .

      Tầng thứ mười.

      Rốt cuộc Khấu Kiệt cũng cảm thấy có chút mệt mỏi. Hai tay gần như sắp nâng Yến Hoài lên nổi nữa, tuy rằng rất . Trước đó từng leo cầu thang nhiều lần, và mặc dù trải qua nhiều đợt huấn luyện, nhưng, leo lên tận tầng mười chín, nhất định mình kiệt sức.

      Nhưng, có thể buông tha sao?

      muốn buông tha.

      " mệt mỏi rồi, thả em xuống, chúng ta cùng được ?" Yến Hoài cười cười, bàn tay bé kia lại kìm lòng đậu, vươn lên, lau tầng mồ hôi rịn ra trán người đàn ông trước mặt.

      Khấu Kiệt ngây ngẩn cả người, lần đầu tiên mình thấy ấy lau mồ hôi giúp mình dịu dàng như thế.

      Có đánh chết cũng phải leo lên!

      Khấu Kiệt hạ quyết tâm, giả vờ ung dung : “Tin tưởng ông xã của em, nhất định ông xã có thể làm được!” Dứt lời, lại bắt đầu nhấc chân tiếp.

      Yến Hoài ngẩn người, chỉ có thể nhìn lên con số từng tầng lầu, nhịp tim cũng dần dần hòa theo tiết tấu của bước chân .

      Cho dù là băng tuyết cũng bị hòa tan.

      Yến Hoài khóc sụt sùi, vùi mặt vào lồng ngực của .

      Khấu Kiệt cười cười: "Ngoan ngoãn, đừng khóc."

      "Ừm." Yến Hoài giọng trả lời câu.

      Lúc này, có vài người ra ngoài mua thức ăn khuya, trông thấy đấng mày râu bế bé bỏng leo lên cầu thang bộ, tất cả đều nhìn họ với ánh mắt hiếu kỳ, khi hiểu ra rằng người đàn ông ấy muốn bế kia lên tận tầng lầu cao cũng khỏi cảm động, lặng lẽ rời khỏi.

      Khấu Kiệt thở hổn hển, gì, tiếp tục nhấc chân leo lên, và đôi tay vẫn ôm chặt lấy Yến Hoài.

      "Thả em xuống."

      " thả."

      " mệt lắm rồi." Yến Hoài có chút nức nở.

      "Để em xuống, cũng đồng nghĩa với việc để xuống toàn bộ thế giới của , thả." Giọng của rất kiên định.

      Yến Hoài lên tiếng, nhưng, trái tim cũng nhảy lên đến tận cổ họng. rất lo lắng cho , sợ cầm cự nổi. . . . . .

      Gì gứ, Yến Hoài, mày nghĩ gì vậy! Yến Hoài hung hăng tự mắng chính mình câu, ràng ấy từng trải qua khóa huấn luyện bộ đội đặc chủng, làm sao lại cầm cự nổi!

      Cuối cùng tới tầng thứ mười tám.

      Khấu Kiệt mệt đến mức muốn ngã gục xuống, nhưng, vẫn ôm rất chặt, tựa vào tay vịn cầu thang nghỉ ngơi chút.

      Yến Hoài lẳng lặng nghe tiếng hô hấp và nhịp tim của , vẫn nhúc nhích. Lòng xác định chắc chắn, gả cho , gả cho người đàn ông này. Người đàn ông có thể ôm mình leo lên tận tầng thứ mười tám, đáng giá để cho mình phó thác cả đời! Mặc kệ là cuối cùng ấy có ôm mình lên đến tầng mười chín hay !

      "Hì hì." Khấu Kiệt nhìn Yến Hoài, cười cười ngây ngô mấy tiếng, sau đó lập tức nốt lên tầng lầu cuối cùng.

      " có thể!" Khấu Kiệt thầm tự nhủ trong lòng, mồ hôi chảy xuống từ trán, mái tóc cũng ướt đẫm mồ hôi, nhưng, vẫn ôm chặt lấy ‘bầu trời’ của như cũ.

      "Bảo bối. . . . . . Rốt cuộc. . . . . . Đến rồi!" Khấu Kiệt nhìn số phòng, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi hơi.

      "Đúng, đến rồi." Yến Hoài nhảy xuống khỏi ngực , mở to mắt nhìn chằm chằm vào Khấu Kiệt: “Từ nay về sau, em nổi giận với nữa…..”

      Khấu Kiệt cười cười, lấy thẻ mở cửa phòng ra, quét xuống, mở ra.

      " thôi!" Khấu Kiệt nhàng cúi người xuống, hôn lên gò má của .

      Yến Hoài vào.

      Bên trong vô cùng ấm áp, đơn giản.

      Rốt cuộc Khấu Kiệt cũng chịu nổi, lập tức tê liệt ngã nhào xuống ghế sofa.

      là mình chưa từng làm chuyện như vậy. , quả so với bất kỳ cuộc huấn luyện nào cũng mệt mỏi hơn, cái gì mà huấn luyện bộ đội đặc chủng, huấn huyện sống còn, tất cả đều tránh hết qua bên .

      "Ở trong trái tim , có thiên đường tình cuả em. . . . . ." Tiếng chuông điện thoại di động quen thuộc vang lên, Khấu Kiệt nhíu nhíu mày, hơi thở của mình còn chưa kịp trở lại bình thường!

      Lúc này, Yến Hoài mang đến ly sữa nóng: "Uống ! Nghỉ ngơi chút." Dứt lời, ra hiệu cho nghe điện thoại.

      Khấu Kiệt gật đầu cái, móc điện thoại di động ra, màn hình, là số điện thoại của Tham mưu trưởng Khấu Đức.

      "Ông nội." Khấu Kiệt thay thế bằng giọng nghiêm túc.

      ~Hết Chương 43~

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 44. Đến mức độ? phải ấy cưới!

      "Cháu ở đâu?" Trong giọng của ngài Khấu Đức mơ hồ chứa bất mãn.

      "Cháu ở. . . . . ." Khấu Đức nhìn Yến Hoài chút: “Cháu ở trong khách sạn Macao, cháu với ông rồi, cháu và thị trưởng Yến Hoài đến Macao thị sát.”

      Khấu Kiệt hiểu, dường như tối nay ông nội có chút gì đó bình thường, trễ như thế này còn gọi điện thoại, đây là lần đầu tiên.

      "Nghe cháu bị thương?" Giọng của ngài Khấu Đức chậm dần, ngược lại còn kèm theo vẻ thương tiếc.

      Trong lòng Khấu Kiệt có hơi nghẹn ngào, bất luận là mình có xa hay gần, ông nội cũng thể nào yên tâm được, nhưng trong miệng vẫn cố tỏ ra cứng rắn.

      " có việc gì, cháu rất khỏe, hòa thượng giúp cháu xử lý vết thương rồi, có việc gì cả, ông nội đừng lo lắng."

      "Được, cháu lo trở về sớm sớm chút, ông có chuyện muốn .” Khấu Đức hơi ngập ngừng, thở dài hơi: “Ông hy vọng cháu….có thể sống tốt, đừng theo con đường như ba của cháu.”

      "Ba của cháu thế nào?" Khấu Kiệt lập tức đứng bật dậy, đây quả là lần đầu tiên mình nghe thấy chính miệng ông nội đề cập đến ba, Khấu Vô Bân.

      "Thôi, giờ phải lúc, đợi thời cơ chín muồi, cháu ắt biết." Khấu Đức thở dài hơi: “Cháu nghỉ ngơi sớm chút, nhanh chóng trở về."

      "Vâng" Khấu Kiệt đành cúp điện thoại.

      "Ngày mai chúng ta khảo sát thị trường chút, xem qua tình hình ở đây là được rồi." Yến Hoài nhìn , : “Ông nội thúc giục trở về? Nhất định là có chuyện quan trọng, chúng ta về sớm chút cũng tốt."

      "Được." Khấu Kiệt gật đầu cái, lại ngã xuống ghế sofa, chẳng mấy chốc liền ngủ thiếp !

      Yến Hoài vừa bước ra khỏi phòng tắm, liền trông thấy dáng vẻ ngủ say sưa của , vẻ điềm tĩnh này, khiến Yến Hoài rất muốn dùng bốn từ ‘Khuynh quốc khuynh thành’ để hình dung.

      Lắc đầu cái, Yến Hoài khều khều Khấu Kiệt: “ tắm, sau đó lại ngủ tiếp."

      "Ưmh. . . . . . . . . . . ." Trong mơ hồ, Khấu Kiệt lại tiếp tục đùa bỡn.

      " nào~” Yến Hoài nhéo nhéo chóp mũi của .

      "A. . . . . . Hắt xì” Khấu Kiệt lập tức hắt xì thành tiếng, khiến Yến Hoài cười nghiêng ngả.

      "Ha ha ha. . . . . ."

      Khấu Kiệt mở to mắt, nhìn vừa tắm rửa sạch thơm tho đứng ngay trước mặt, ngửi thấy mùi hương tóc, mùi thơm cơ thể, lòng của lại nhiễm men say.

      Thấy thất thần, Yến Hoài liền thu lại tiếng cười: " tắm cái, rồi hẵng ngủ."

      "Ngủ?"

      "Đúng." Yến Hoài vừa ra chữ ấy liền đỏ mặt ngay tức khắc, vội vàng bổ sung thêm: “Đúng, ngủ, ngủ ghế sofa!"

      Khóe miệng Khấu Kiệt co giật, nhưng, nhìn , vẫn : “Ừm.” Dứt lời, liền thẳng vào phòng tắm.

      Ngày hôm sau, Khấu Kiệt và Yến Hoài nhanh chóng xử lý xong công việc của mình, hai người bắt đầu lên đường trở về thành phố D.

      biết Thương Truy Ý rời từ lúc nào, mà Nhạc Thượng vẫn còn ở Macao, làm ‘thần y quái dị’ của ta.

      Khấu Kiệt đưa Yến Hoài về nhà trọ của , sau đó thẳng về nhà.

      "Ông ở trong nhà chờ cháu.” Lúc Khấu Kiệt lái xe đường, ông gọi cú điện thoại.

      Khấu Đức vô duyên vô cớ về nhà, bởi vì ở quân khu có vô số chuyện cần ông giải quyết.

      Trái tim của Khấu Kiệt đập lên thình thịch, vẫn luôn cảm thấy có thứ gì đó cố cách ly mình, nhưng, rốt cuộc là cái gì, biết.

      Vừa vào trong thư phòng, liền trông thấy ngài Khấu Đức ngồi nghiêm nghị trước bàn đọc sách.

      Khấu Kiệt cúi đầu, vào.

      "Mang ghế đến ngồi đối diện với ông.” Khấu Đức cũng ngẩng đầu lên, tiếp tục xem quyển sách tay.

      Khấu Kiệt trả lời, ngoan ngoãn mang chiếc ghế đến, ngồi xuống

      "Cháu qua lại với Yến Hoài?" Khấu Đức lật trang sách.

      "Vâng."

      "Mức độ nào?"

      " phải là ấy cưới!"

      "Bộp!” Cuốn sách bị khép lại bằng lực khá mạnh! Khấu Đức nhìn chòng chọc vào , cơn tức giận từ từ lan tràn khắp gương mặt già nua.

      Nương theo tiếng quyển sách đóng lại, Khấu Kiệt đứng thẳng người dậy, nghiêm túc.

      "Con bé đó là ai, cháu điều tra qua chưa?" Khấu Đức đè nén cơn tức giận xuống.

      " người đáng để cháu ."

      "Cháu! Cái tên tiểu tử này trở nên có lý trí từ bao giờ rồi hả?" Khấu Đức chỉ vào : “Con bé đó ở thành phố M như cá gặp nước, cháu thử ngẫm lại xem, đứa con , làm sao có thể lợi hại như vậy?"

      " ấy vốn dĩ lợi hại như vậy, cần lý do." Khấu Kiệt ngẩng đầu lên.

      "Được!” Khấu Đức gật đầu cái, lấy ra bao tài liệu từ trong ngăn kéo: “Những thứ này, đều do chính tay ông khảo sát ở thành phố M, lúc truy bắt tội phạm ở đấy lấy được tin tức."

      Khấu Kiệt nhận lấy bao tài liệu kia, mở ra.

      xấp giấy tờ, còn có vài tấm hình.

      "Cái này hề gì." Khấu Kiệt nhướn nhướn mày: "Hắc bang gì chứ, nơi nào cũng có.”

      "Rất có thể con bé ấy chính là thủ lĩnh Đoạn Hoàng của tổ chức hắc đạo Đoàn Hỏa lớn nhất thành phố M.” Giọng của Khấu Đức cũng trở nên lạnh lùng: “Quân khu chúng ta muốn tiêu diệt sạch những tổ chức hắc đạo thế này!”

      "Ách. . . . . ." Khóe miệng Khấu Kiệt run rẩy.

      ~Hết Chương 44~


      p/s: cả hai vợ chồng nhà này đều là lão đại XHD hết mới ngầu chứ :yeah: :yeah: :smoker4:, biết ông nội làm j đây?!?!

      *Jamieee: Truy Ý á em :))). tên đọc lẹo lưỡi

      *angel: hehe, s vẫn phóng khoáng vậy mà em :sofunny: , thấy chương ngắn với hôm trc chưa pót nên ss bù lỗ thôi =D .

      *chichbong121: cám ơn nag đọc nè =D .

      *jennybebi: :kiss5: :kiss5: , hehe, tỷ có j mà ngưỡng mộ hở em?!!? :think: .

      *Tuyết Huệ: hyhy, lâu rồi mới gặp lại em đó, ôm cái nào :bighug: . cám ơn em

      *diep diep: hehe, thịt mình....ko biết nữa bồ ơi :)2 , bạn ra tay hào sảng mà ^^.

      *Punspuns1104: hehe, chương ngắn đó bé =D .

      *leminhanh0812: cám ơn bạn ủng hộ mình ^^.

      *phuong thị: hyhy, cảm ơn lai em vì vẫn ủng hộ ss ^^.

      *tieu.truong: tui nghĩ cho 2 đứa mình xử hợp lý hơn, hè hè hè, tui làm vậy (P/S á)để bà bứt rứt mà hông bỏ tui dc, há há.

      *Vô : đúng là lâu lâu tái xuất giang hồ giựt tem liền :)) :bighug:
      Chương 45. Ông muốn cháu và con bé đó chia tay

      Cháu cũng là lão đại hắc bang đây….Ông nội, đừng ông cũng tính tiêu diệt cả cháu luôn nhé…..Khấu Kiệt đánh trống trong lòng.

      "Cháu có biết Đoạn Hoàng làm gì ?” Khấu Đức cũng để ý đến vẻ thất thần của Khấu Kiệt, ngược lại : “Đoạn Hoàng này, cùng với Phong Sa buôn lậu thuốc phiện ở khu vực Tây Nam, thế lực khuếch trương rộng khắp khu vựa Đông Nam Á.”

      "Qủa là rất lợi hại." Khấu Kiệt gật đầu cái: “Hì hì, thế đâu, ông nội yên tâm , Yến Hoài phải là loại người như vậy, ấy rất nghiêm túc trong công việc.”

      "Leng keng. . . . . . Leng keng. . . . . ." Hai tiếng chuông cửa vang lên.

      Khấu Kiệt liền trông thấy thím Lý vào gõ cửa: “Lão gia gia, thiếu gia, Dương tiểu thư đến thăm, muốn găp hai người."

      Khấu Kiệt ngẩn người, ta đúng là biết căn thời gian. Cũng biết chớp thời cơ ngay lúc mình và ông nội chuyện!

      "Cho con bé vào !” Khấu Đức cất lời: “Đến phòng khách.”

      "Dạ, lão gia gia." Thím Lý ra ngoài.

      ——

      Bên trong phòng khách, ba người ngồi.

      Hôm nay Dương Miêu Miêu ăn mặc cũng rất đơn giản, đồng thời gương mặt cũng đắp nhiều phấu son là mấy, nhưng, đôi môi cũng đỏ hồng mảng.

      Cuối cùng cũng có thể gặp mặt ông cụ! Dương Miêu Miêu thầm mừng rỡ trong lòng, còn Khấu Kiệt, hừ! Nhất định tôi phải cho biết bộ mặt của Yến Hoài.

      " tới đây làm gì?" Rốt cuộc Khấu Kiệt cũng phải hét lên câu, bày tỏ bất mãn của mình, này, chẳng lẽ bị trừng trị như thế còn chưa đủ? Ngứa da?

      "Đừng nóng vội." Dương Miêu Miêu giật giật đôi môi, ỏng à ỏng ẹo.

      xong, Dương Miêu Miêu lấy ra xấp tài liệu.

      Khấu Kiệt nhìn Dương Miêu Miêu trao xấp tài liệu cho ngài Khấu Đức với vẻ khó tin.

      Khấu Đức vừa nhìn thấy, cũng lời nào, nhưng, cơn thịnh nộ càng ngày ngày dữ dội, đôi chân mày rậm vặn xoắn lại, khí tức toát ra khắp người khiến bầu khí trong căn phòng cũng trở nên ngột ngạt.

      "Bốp!” Ngài Khấu Đức đập mạnh xấp tài liệu xuống bàn: “Tên tểu tử thúi này!” Dứt lời, trừng mắt nhìn Khấu Kiệt.

      Khấu Kiệt muốn giết người, nhưng, ông nội vẫn còn ở trước mặt mình, liền cầm lấy xấp lài liệu kia, nhìn xem.

      Mà Dương Miêu Miêu, cũng nhìn cả hai người với vẻ thỏa mãn, nhưng, khóe miệng lại : “Ông Khấu đừng nóng giận, phải Kiệt cố ý."

      Khấu Kiệt cau mày, cái gì phải cố ý? Mở tài liệu ra, nhất thời Khấu Kiệt nổi trận lôi đình. Bên trong, là số động thái của Yến Hoài và Triều Trạch lúc còn ở thành phố M.

      tấm ảnh, góc độ nhìn có vẻ như là hôn môi, Triều Trạch ôm lấy eo của Yến Hoài; còn có tấm khác, Yến Hoài và Triều Trạch nắm tay nhau, nhìn đống hàng hóa được chất lên xe; tấm khác nữa, là Triều Trạch cưỡng hôn Yến Hoài bên trong nhà trọ.

      "Ông nội!"

      "Câm miệng!" Khấu Đức rống lên tiếng, cắt lời của Khấu Kiệt.

      Khấu Kiệt mở to mắt nhìn ông, cố nén cơn tức.

      Dương Miêu Miêu nhìn lên hai người trước mặt, cực kỳ hài lòng, vội vàng đứng lên: “Ông Khấu, Kiệt, ở công ty còn có chút việc, con xin phép trước."

      Khấu Đức nhìn chằm chằm Khấu Kiệt, hướng về phía Dương Miêu Miêu, : "Được, cám ơn những tấm ảnh của Dương tiểu thư."

      Dương Miêu Miêu cười cười, thím Lý liền tiễn ta ra về.

      Khấu Kiệt ôm bụng tức tối, bây giờ đầu óc của rất loạn, muốn tin vào những tấm hình này, nhưng, cho dù là , nó cũng chỉ là quá khứ, huống chi, góc độ của những tấm hình ấy, làm sao có thể lên được gì?

      Nghĩ tới đây, Khấu Kiệt nhấc chân muốn rời , quả đây là lần đầu tiên có ý nghĩ bỏ của chạy lấy người trước mặt ông nội.

      "Đứng lại!" Ngài Khấu Đức lập tức hét lên với .

      Khấu Kiệt dừng bước, trầm lặng.

      "Chia tay với con bé đó." Khấu Đức thầm thở dài hơi, ra câu tuyệt tình.

      " thể!" Khấu Kiệt hét to, cũng thèm đoái hoài tới gì nữa! Khí thế của so với ngài Khấu Đức còn mạnh mẽ hơn.

      "Cháu!" Khấu Đức xoay người, nhìn Khấu Kiệt đứng trước mặt mình, chỉa ngón tay già nua vào : “Ông muốn cháu và con bé đó chia tay!”

      "Những tấm ảnh kia có thể chứng minh được cái gì? Vì cái gì cháu phải chia tay với ấy?” Khấu Kiệt xoay người lại, hướng về phía Khấu Đức với vẻ quật cường.

      "Tiểu tử cháu đủ lông đủ cánh rồi phải ? Hả?" Khấu Đức trợn mắt nhìn , vỗ mạnh xuống mặt bàn.

      "Ông nội, người phải biết !"

      "Bốp!” Khấu Đức vung tay tát thẳng vào mặt Khấu Kiệt: “Đây còn phải là sao?" Dứt lời, quét sạch những tấm ảnh nằm bàn xuống đất.

      Khấu Kiệt nhìn ông chằm chằm, gì, im lặng chết người.

      "Hừ!" Khấu Kiệt hừ lạnh tiếng, nhấc chân ra ngoài.

      "Cháu! Cháu. . . . . ." Khấu Đức nhìn theo bóng lưng của Khấu Kiệt, ôm lấy ngực!

      ~Hết Chương 45~


      p/s: Muốn xử bắn Dương Mèo Mèo quá đê :shoot: :shoot:

      *Jamieee: hehe, vì ng êu nên ss cố ra ra chương nhá =D3 .

      *tieu.truong: tui cũng nghĩ ông nội thích YH, nhưng nghi kị vụ XHD thôi :think: . ĐỪng cứa em :))))

      *tamyy_14: hé hé, ss ko biết có thú vs ông ko nữa, hôm qua em hốt dc tem, há há.

      *angel: ss cũng nghĩ pa KK là ng hắc đạo giống em, mai mốt có dây mơ rễ má nữa phải :think: .

      *Vô : vâng, Vô rất chính xác =D3 =D3 .

      *diep diep: ông nội phải đối, nhưng cũng ko gay gắt đâu nàng, ông nội đồng ý thôi =D

      Chương 46. Dương Miêu Miêu uy hiếp.

      Khấu Kiệt nghe thấy tiếng động có chút gì đó đúng, lập tức xoay người: “Ông nội!"

      Ngài Khấu Đức ngã xuống đất. . . . . .

      ——

      Sau khi vào phòng cấp cứu, bệnh tim của ngài Khấu Đức được kiểm soát. Khấu Kiệt vẫn ảo não ngồi canh giữ ở phòng bệnh, bên phía thị trưởng, cũng gọi điện thoại xin nghỉ phép hôm.

      Khấu Kiệt ngồi bên giường bệnh, nhìn Khấu Đức nằm giường.

      Mình nên làm gì đây? Phải giải thích làm sao?

      Lúc này, Dương Miêu Miêu cũng vừa vặn đẩy cửa vào.

      Khấu Kiệt vừa nhìn thấy ta, lạnh lùng ngay tức khắc: “Cút!"

      " được vô lễ!" Khấu Đức lên tiếng, hơi lộ ra chút tức giận.

      Khấu Kiệt lập tức chuyển hướng nhìn ngài Khấu Đức, vui vẻ : “Ông nội, người tỉnh rồi?”

      "Còn bị cháu làm cho tức chết!" Khấu Đức thở hổn hển.

      Mà Dương Miêu Miêu : "Ông Khấu, người đừng tức giận, cho Kiệt chút thời gian.” xong còn dời tầm mắt nhìn về phía Khấu Kiệt, ánh mắt toát lên vẻ ấm áp.

      Nhưng, Khấu Kiệt chỉ cảm thấy vô cùng chán ghét, kiếm cớ ra ngoài: “Con ra ngoài mua chút thức ăn.”

      Khấu Đức thờ dài hơi.

      Dương Miêu Miêu lập tức ngay: “Ông Khấu, con xin phép theo Kiệt.”

      "Vậy làm phiền Dương tiểu thư rồi!" Khấu Đức gật đầu cái, nhìn bọn họ ra ngoài, liền đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại di động nằm ở cách đó xa.

      "Theo dõi bọn họ cho tôi! Để ý chặt chẽ đến động thái của bọn họ!” Giọng đầy uy nghiêm vang vọng bên trong phòng bệnh.

      Bên này, Dương Miêu Miêu cũng sít sao đuổi theo Khấu Kiệt.

      Khấu Kiệt thèm để ý đến ta, nhưng lại biết làm thế nào, ta giống như con rệp, liều chết đeo bám lấy người khác.

      "Cút!" Khấu Kiệt quay người lại, gào lên với ta.

      Dương Miêu Miêu ngẩn người, nhưng, ngay sau đó liền : "Chúng ta nên chuyện chút."

      " có thời gian!" Khấu Kiệt giương đôi mắt Ưng nhìn : “Mà dù cho có thời gian, tôi cũng muốn tán gẫu."

      "Có liên quan đến Yến Hoài." Dương Miêu Miêu ra những lời này, nhìn Khấu Kiệt đứng sững người lại với vẻ hài lòng.

      Bên trong quán cà phê sang trọng.

      Khấu Kiệt nhìn lên Dương Miêu Miêu ăn mặc trang điểm lòe loẹt trước mắt, với vẻ hờ hững: “ mau!”

      "Kết hôn với em, nếu , em tiết lộ chuyện Yến Hoài là Đoạn Hoàng ra ngoài!” Dương Miêu Miêu ra vẻ .

      "Tôi hiểu , tại sao lại muốn kết hôn với tôi? biết rất rằng tôi thích , tại sao lại còn ngu ngốc, thần kinh như vậy?” Khấu Kiệt nhấp ngụm rượu.

      Dương Miêu Miêu nghe thế, sắc mặt biến chuyển lúc trắng lúc xanh, nhưng, vẫn tiếp tục: “Em….chuyện liên quan đến !” Dứt lời, móc ra xấp đồ từ trong túi xách: “Em cho biết, Khấu Kiệt, em và trai nắm giữ hết thông tin về Đoạn Hoàng, chuyện giữa ta và Phong Sa, bọn tôi đều biết cả! Đừng tưởng rằng lặn sâu xuống nước có người phát ra được!”

      "Chuyện đó có liên quan gì đến tôi?” Khấu Kiệt hơi ngả người về sau: “ ấy phải là Đoạn Hoàng, Phong Sa mai danh tích, các người muốn điều tra cái gì?"

      " phải là những tư liệu này ư?” Dương Miêu Miêu ném xấp tài liệu lên bàn, dùng ánh mắt câu hồn nhìn Khấu Kiệt, hất hàm, mặt mũi cực kỳ hồng hào.

      Khấu Kiệt miễn cưỡng cầm lấy xấp tài liệu, mở ra xem.

      Toát mồ hôi, đúng là tư liệu về Yến Hoài và Triều Trạch, còn có vài tấm ảnh: cảnh Đoạn Hoàng chém giết, bàn mưu tính kế, vài hình ảnh ở khu vực Đông Nam Á, có vẻ như diễn ra từ mấy năm trước. Hơn nữa, hình ảnh cũng phải là giả…..quả ấy hề đơn giản! ấy, chính xác là Đoạn Hoàng – chị hai xã hội đen mạnh mẽ nhất thành phố M!

      Khấu Kiệt che giấu suy nghĩ của mình, gương mặt chút biểu cảm, : “Làm giả bằng chứng hòng lừa gạt tôi! cho rằng tôi cũng ngu ngốc như sao?”

      "!" Dương Miêu Miêu chỉa ngón tay vào Khấu Kiệt: “Cho đường sống mà cần!”

      "Cái gì mà đường sống?" Khấu Kiệt cười cười: “ ấy phải là Đoạn Hoàng, như vậy, phải là vu khống ư?"

      "!" Dương Miêu Miêu tức đến độ chỉ có thể được mấy chữ này.

      "Tôi này, Dương Miêu Miêu, hẳn là tập đoàn Dương thị nên tập trung quan tâm vào sản phẩm của mình phải? Có thời gian rảnh rỗi như vậy, đến cục cảnh sát thăm trai của sao?” Khấu Kiệt đứng lên: “ có thời gian, nhưng tôi có thời gian!" Dứt lời, nhấc chân muốn rời .

      "Đứng lại!" Dương Miêu Miêu kêu lên: “ cứ , em tung những thông tin này ra ngoài, truyền đến tay ủy ban thành phố, xem thu dọn thế nào?”

      " có thể thử xem!" Khấu Kiệt nhếch mép: “Nếu như sợ chết cứ việc!”

      Dương Miêu Miêu ngẩn ra, ánh mắt vừa nãy của Khấu Kiệt, giống như muốn giết chết mình!

      "Hừ! chờ xem! Tôi phải chuyện với con tiện nhân Yến Hoài kia!" Dương Miêu Miêu thở hổn hển, hét to.

      trận gió thổi qua, tiếp theo chính là cái tát!

      "! lại dám đánh tôi?" Dương Miêu Miêu che mặt, nhìn Khấu Kiệt, vô cùng căm phẫn.

      "Tôi chỉ muốn hiểu , khi chuyện, nên để ý chút!"

      "Ai chuyện phải để ý chút?" Lúc này, giọng nam gầm to lên…..

      ~Hết Chương 46~


      P/s: sắp sửa có quýnh nhao :chair: :chair:

      *tieu.truong: cảnh tàn tạ của 2 ng đó cũng phải gần cuối truyện, vì đóng vai trò khá quan trọng :smoker4: .

      *Jamieee: hehe, em vẫn còn nhớ Johan iu vấu sao? :"> , ss cũng nhớ wa ng êu ơi!!

      *angel: em đâu có ác, đó là cái giá phải trả mà, hehe.

      *ss Yến My: hỳ hỳ, em thấy ông nội nghi ngờ nên chỉ phản đối vậy thôi, sau này cũng chọn thị Hoài á ss =D .

      *tamyy_14, phuong thi, diep diep, leminhanh0812: lập hội xử chém DMM cho nó hăng :rain: :rain: . =D3
      Chương 47. Dương Giới Thừa bị Khấu Kiệt đánh cho trận.


      " trai!” Dương Miêu Miêu thấy Dương Giới Thừa tới, khóc rống lên tiếng, lập tức bổ nhào qua.

      Khấu Kiệt nâng mắt lên, nhìn Dương Giới Thừa.

      Hôm nay trông Dương Giới Thừa có vẻ rất lịch với bộ âu phục được đặt may ở Paris, chiếc cà vạt màu hồng phấn, thoạt nhìn tựa như chàng thư sinh chân yếu tay mềm. Nhưng, Khấu Kiệt biết , từ trước đến nay phải là người mềm yếu nhu nhược, người này có tham vọng quá lớn, bình thường giết người chớp mắt, là tác phong của , phong cách làm việc - tàn nhẫn vĩnh viễn nằm ở vị trí đầu tiên.

      Dương Giới Thừa dùng tay đẩy Dương Miêu Miêu ra, sải bước tới trước mặt Khấu Kiệt.

      "Mới vừa nãy cậu tát Miêu Miêu?" Dương Giới Thừa vặn vặn cổ, nhìn về phía Khấu Kiệt bằng ánh mắt của chú Báo nổi giận, rất dữ dội.

      Khấu Kiệt ngẩng đầu lên, khí thế kia so với Dương Giới Thừa còn lạnh lùng kiêu ngạo hơn.

      " những lời nên , cho nên bị trừng phạt, phép tắc này, tại bất kỳ địa phương nào cũng giống nhau!" Khấu Kiệt nhếch môi khinh bỉ nhìn Dương Giới Thừa.

      Dương Miêu Miêu lôi kéo Dương Giới Thừa: “ trai, nhất định phải làm chủ cho em!"

      "Em còn muốn gả cho tên đó sao?" Dương Giới Thừa đột nhiên quay đầu, nhìn Dương Miêu Miêu .

      Dương Miêu Miêu nhìn sang Dương Giới Thừa, khẽ gật đầu.

      Dương Giới Thừa lập tức quay đầu lại, chút bận tâm đến hình tượng lịch nhã nhặn khi nãy, vung quyền về phía Khấu Kiệt.

      Khấu Kiệt nheo mắt lại, dù sao hôm nay cũng mặc áo sơ mi, vừa đúng dịp được đánh trận! Nhanh chóng nghiêng đầu sang bên, chìa tay ra, từ mặt bên giữ chặt cổ tay của Dương Giới Thừa, ngắt cái!

      Dương Giới Thừa cau mày, chân trái quét qua phía dưới của Khấu Kiệt.

      Dương Miêu Miêu nhìn hai người bọn họ đánh nhau, sợ hãi lùi về phía sau….. ta quen nhìn cảnh bọn họ đánh nhau. Từ Dương Giới Thừa chịu giáo dục của ba Dương và mẹ Dương, tiếp nhận đợt huấn luyện sinh tồn dã ngoại ở Brazil. Còn Khấu Kiệt, từ được lớn lên trong quân khu Hoa Long, những đợt huấn luyện mà trải qua cũng chẳng thoải mái là bao.

      Bây giờ hai người bọn họ đánh nhau, vừa đúng đặc sắc!

      Dương Giới Thừa vung quyền, còn Khấu Kiệt lật người, vung chân đá lên.

      Những vị khánh chung quanh nhìn thấy hai chàng đẹp trai siêu cấp này, cũng đứng xem, nỡ rời .

      người lịch , nhưng ra tay tàn nhẫn; người trắng tinh, cũng là thân thủ bất phàm!

      Đôi con ngươi tựa như những viên đá đen của Khấu Kiệt khóa chặt Dương Giới Thừa, tay trái vừa làm thế móng vuốt Ưng, tay phải biến đổi chiêu thức, Dương Giới Thừa vừa có ý nghĩ nghiêng đầu , nhưng, cánh tay phải của Khấu Kiệt vung quả đấm tới.

      "Bùm!" Khóe miệng Dương Giới Thừa vinh dự được điểm tô chút màu đỏ, đưa tay quẹt vết máu ngay khóe miệng, phía dưới đùi liền quét tới!

      Khấu Kiệt lắc mình cái, dùng chân của mình chặn chân của Dương Giới Thừa lại, hạ nắm đấm xuống, hung hăng nện lên bắp chân của Dương Giới Thừa.

      "A!" Dương Giới Thừa bị đau hét lên tiếng!

      chờ Dương Giới Thừa có thời gian nghỉ ngơi, Khấu Kiệt thục cùi chỏ xuống, đánh cho Dương Giới Thừa hộc máu miệng, có muốn chuyện cũng được.

      Đôi con ngươi của Dương Giới Thừa bắn ra tia lạnh như muốn cắn xé Khấu Kiệt, nhưng Khấu Kiệt so với còn lạnh lùng hơn, bản thân biết mình làm gì, trở mặt thôi mà, mình ngại.

      Nghĩ tới đây, Khấu Kiệt nện nắm đấm hung ác xuống! Ai bảo bọn họ chọc mình trước!

      "Dừng tay!"

      Vừa lúc đó, giọng quen thuộc liền vang lên bên tai Khấu Kiệt.

      Khấu Kiệt ngẩng đầu, nhìn về phía cửa ra vào của nhà hàng Tây, kia nhìn mình.

      Qủa đấm trong tay vẫn dừng lại giữa trung, còn Dương Miêu Miêu lập tức chạy tới, đỡ lấy Dương Giới Thừa, người vừa bị Khấu Kiệt đánh cho trận sống dở chết dở.

      "Sao em lại tới đây?" Khấu Kiệt làm như trông thấy tồn tại của hai em nhà họ Dương, lấy lại bình tĩnh, hướng về phía cửa với Yến Hoài, trong con ngươi kia thoáng qua tia bất đắc dĩ.

      Yến Hoài nhìn em nhà họ Dương, bọn họ từng xuất qua TV, bây giờ mới được chứng kiến tận mắt.

      Hai người này, có vẻ như phải là những người dễ dây vào, ha ha, đáng tiếc, hình như hôm nay cũng đụng phải rồi!

      "Em muốn đến thăm Tham mưu trưởng Khấu chút." Yến Hoài gật đầu với Khấu Kiệt, từ từ tới: “Ông có khỏe ?"

      "Tiện nhân! Ông Khấu chắc chắn gặp đâu!” Dương Miêu Miêu nhìn trai nhà mình bị đánh đến độ tét khóe miệng, chưa kịp suy nghĩ liền ra ngay.

      Bàn tay Khấu Kiệt vừa muốn vung lên, dầu gì hôm nay cũng đánh hết cả hai người rồi, ngại tặng thêm cái tát!

      Nhưng, Yến Hoài lập tức tóm lấy cổ tay của , khẽ lắc đầu: “Đừng."

      "Em sợ?" Khấu Kiệt cúi đầu nhìn Yến Hoài chút.

      "Sợ, sợ hãi người ta làm hại đến người của em!” Khóe miệng Yến Hoài nhếch nhếch, vừa rồi nghe thấy màn đối thoại của hai người bọn họ, cũng nhìn thấy cả hai đánh nhau, vốn dĩ chưa hiểu ngọn ngành, nhưng bây giờ, xem ra, hiểu được tình huống ở đây như thế nào!

      "Yến Hoài, bổn tiểu thư hẹn , mười giờ trưa mai, gặp mặt ở phòng họp của cao ốc Ngạo Thế! đến, chờ chết !" Dương Miêu Miêu dữ dằn , toan dìu Dương Giới Thừa rời .

      Khấu Kiệt vừa muốn ngăn cản, nhưng, Yến Hoài : "Để cho bọn họ , ngày mai em đến!"

      ~Hết Chương 47~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :