1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà xã mạnh mẽ của trùm xã hội đen - Tam Muội Thủy Sám (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 29. Bằng , để tôi bảo vệ .


      ". . . . . ." Yến Hoài biết mình nên gì, chỉ có thể đưa mắt nhìn về phía trước.

      Khấu Kiệt mạnh mẽ đạp chân ga, lập tức bỏ rơi những chiếc xe kia lại xa phía sau.

      "Bọn họ chặn ở phía trước của chúng ta, em , thắt chặt dây an toàn của em.” Khấu Kiệt khẽ mỉm cười với Yến Hoài, nụ cười ấy như hấp thu tất cả những tinh hoa của đất trời, rực rỡ sáng chói.

      Nhưng, bây giờ có thời gian để thưởng thức những thứ này.

      Hai tay Yến Hoài cuộn chặt thành quả đấm, nhưng, gương mặt vẫn rất bình tĩnh, điều này làm cho Khấu Kiệt khỏi tán thưởng trong lòng.

      "Cuộc đua xe lần này rất kích thích?" Khấu Kiệt xoay vô lăng, cả chiếc xe lập tức quay ngoắt 180 độ.

      "Hô. . . . . ." Chiếc xe kia nhanh chóng chạy thẳng về phía trước. Nghiền nát vô số cát bụi ven đường.

      "Đúng." Yến Hoài nhếch môi cười cười: “ lâu lắm rồi được chơi đùa thoải thích như vầy, làm sao lại cảm thấy kích thích được chứ?”

      "Hắc hắc!" Khấu Kiệt nhìn dáng vẻ tại của , cũng thèm để ý đến những nguy hiểm trước mắt, thay đổi giọng , trở nên cực kỳ bình thản: “Thân phận của em, sợ chỉ là thị trưởng, em ở thành phố M thuận buồm xuôi gió như vậy, tại sao lại muốn đến đây?”

      Khấu Kiệt, cuối cùng vẫn hoài nghi tôi sao? Vậy tôi là hay giả? Có lẽ, chưa đến yên, chỉ là thích? Thích hay là thích giả? Yến Hoài nhìn khuôn mặt tuấn của , : “Tôi đến đây, để tự rèn luyện mình, có thể ?"

      "Ha ha, em là bình tĩnh, tất cả phụ nữ đều thể làm được điều đó! Em rất đặc biệt, người bình thường thể sánh bằng.” Khấu Kiệt nhìn váo kính chiếu hậu, quan sát tình hình phía sau: “Khi gặp trận chiến ác liệt, em có còn bình tĩnh như vậy hay ?”

      "A, quên mất, em có rất nhiều bằng cấp vẻ vang.” Giọng nhàng của Khấu Kiệt cũng nặng nề đánh vào trong lòng của Yến Hoài.

      "Khấu Kiệt, phải chỉ mới có thể độc bá thiên hạ! Phụ nữ cũng có thể đoạt được đến tay, phải sao?" Yến Hoài chớp chớp mi, vẻ quyến rũ tăng lên gấp mấy lần.

      Khấu Kiệt khẽ nhếch môi, lái xe đến nơi tương đối hoang vu hẻo lánh, dường như là nơi đặc biệt dành cho bọn họ đánh nhau.

      " được ?" Lúc này, tất cả xe dừng lại, thời khắc chiến đấu đến, Yến Hoài hỏi Khấu Kiệt câu: “Bằng , để tôi bảo vệ ?”

      "Em!” Sắc mặt Khấu Kiệt thay đổi ngay tức khắc, mình để cho ấy bảo vệ? Đùa gì thế! này lại dám xem thường mình!

      "Hoặc là có ngày nào đó, chúng ta còn thiết tha với bất kỳ thứ gì nữa, hẳn là ai cũng có thể bảo vệ ai!” Khấu Kiệt nhìn Yến Hoài chút, đè xuống cơn tức tối trong lòng, nhìn thoáng qua mấy người đến gần xe của mình, trong tay bọn họ đều là gậy gộc, đao to búa lớn.

      Lúc này Khấu Kiệt liền móc ra hai thanh dao ngay dưới chỗ ngồi của mình: “Có muốn ?"

      "Đồ bỏ ! Ai thèm chứ!” Yến Hoài nhìn với vẻ khinh thường, tự mình mở cửa xe bước xuống trước.

      "Yến Hoài! Này!" Khấu Kiệt nhìn thanh dao trong tay mình chút: “Đây là dao xã hội đen đàng hoàng!” Là món mà thích nhất từ trước đến nay! Dám là đồ bỏ ! biết phân biệt tốt xấu! là bị ấy chọc cho tức chết mà!

      Nhưng, Khấu Kiệt vẫn tranh thủ thời gian bước xuống xe, lo lắng bị thương.

      Những người này, để cho mình luyện tay nghề chút còn có thể, cũng biết lý lịch của Yến Hoài có được tâng bốc lên quá ! Năng lực của phụ nữ đến đâu chứ?

      Nhưng mà, rất nhanh sau đó Khấu Kiệt liền biết ngay, phụ nữ có năng lực rất mạnh! Nhất là người phụ nữ đứng trước mặt !

      Đối mặt với những kẻ xấu hung tàn kia, Yến Hoài hai lời, phi như bay về phía những người đó.

      Mà những người kia đối mặt với người phụ nữ đột nhiên xông tới ấy, cũng sửng sốt N giây, thử hỏi, có ai dám chủ động tiến lên nhận lấy cái chết hay ? Hơn nữa đây còn là phụ nữ!

      Nhưng, Yến Hoài cũng kịp ra tay trước, đá văng người ở gần mình nhất xuống đất, giày cao gót liền dậm lên cánh tay của người kia.

      "A!" tiếng kêu rên, nhưng, ngay sau đó, tên khác cầm đao trong tay hướng về phía Yến Hoài chém tới.

      Mệnh lệnh , chỉ có thể giết chết hai người này, được tha!

      Vậy bọn chúng cũng cần phải kiêng dè nữa! Vung đao là được!

      Nhưng, đao còn chưa tới, cánh tay của Yến Hoài bổ thẳng vào cổ tên ấy!

      Thanh đao liền rơi xuống đất, cả người co rút, quắp lại!

      Giày cao gót lại dẫm lên cánh tay nằm đất của , còn máu tươi túa ra từ trong miệng.

      "Tới đây!" Yến Hoài nhìn mấy tên giơ hung khí trước mặt, cười nhếch mép: “Cùng nhau chơi trò này chút, như vậy mới đủ kích thích!"

      Khấu Kiệt đứng ở sau lưng nhìn , ấy là thị trưởng? Bây giờ ràng chính là tên tay chân.

      Những người đó nhìn Yến Hoài, lại phóng tầm mắt ra sau lưng , nhìn Khấu Kiệt chút.

      Lúc này Khấu Kiệt mỉm cười nhìn bọn họ, gương mặt hiền hòa, áo quần bảnh bao, ngay cả sợi tóc cũng lộn xộn, áo sơ mi trắng tinh tươm, thoạt nhìn giống như cậu thư sinh nho nhã yếu ớt, chỉ là, hề tỏ ra khiếp đảm và hoảng loạn như trong tưởng tượng của bọn chúng.

      Những người đó trao đổi ánh mắt với nhau, tới hai giây, lao thẳng về phía Yến Hoài.

      Binh chia hai lối? Khấu Kiệt khẽ mỉm cười, nhanh như tia chớp, bóng dáng xuyên qua đám người kia, có mặt ở khắp nơi, nhất định là gãy tay hoặc gãy chân!

      Khấu Kiệt rút đao ra, mà chỉ dùng nó như thanh gậy, sức lực mạnh mẽ đến nỗi làm vỡ nát xương cốt của bọn chúng.

      Về phía Yến Hoài, liếc mắt nhìn thấy thủ pháp bén nhọn của Khấu Kiệt, liền cao giọng : “Khấu Kiệt, tại sao lại có bản lĩnh tốt như vậy?”

      "So với em khác là bao!" Khấu Kiệt có chút khiêm tốn , dù sao mình và ấy vẫn chưa PK (đấu đá) lần nào, huống chi, mình muốn PK với ấy là vì…mình muốn làm ấy bị thương.

      Yến Hoài trừng mắt liếc cái, đá bay xa kẻ cản trở trước mặt.

      Những người đó nhìn thấy Khấu Kiệt và Yến Hoài lợi hại như vậy, cũng khiếp đảm mà rút lui.

      "!" người la lớn.

      Nhưng.

      ~Hết Chương 29~

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 30. Dành cho em trọn đêm ấm áp.


      "Muốn đến đến? Muốn ?" Yến Hoài lạnh lùng đứng chắn ở phía trước, châm biếm hai cái, : "Có hơi nể mặt nhau rồi? Giữ lại cái mạng để cho mấy người chút mặt mũi, Yến Hoài này tha cho các người mạng.”

      " muốn làm gì?" Người đứng đầu của băng đảng bên kia hơi thụt lùi về sau, khiếp đảm hỏi ngược lại.

      " có gì, muốn chơi đùa chút thôi." Nét mặt của Yến Hoài tươi cười như hoa, nhưng, tiếng cười kia lại chất chứa khí lạnh khiến người ta sợ hãi.

      phải ta là thị trưởng ư? Tại sao lại có khí thế hào hùng như vậy? Tại sao?!

      Nhưng, chờ bọn chúng kịp phản ứng, Yến Hoài lao thẳng về phía chúng. Hơn nữa, còn cố tình vòng qua bên người Khấu Kiệt, đoạt lấy thanh dao trong tay . Trực tiếp nhắm vào đầu bọn chúng.

      Khấu Kiệt kịp thời phản ứng, hét to: “Trả dao cho ! Mới vừa nãy em bảo cần, bây giờ giành làm cái gì!” Giọng kia, tựa như là của đứa bé vừa bị mất món đồ chơi thích.

      Yến Hoài nghe thấy giọng điệu ấy của , nhất thời cảm thấy xấu hổ: “ phải chỉ là con dao thôi sao? Trả lại cho !”

      xong, lập tức ném dao về phía Khấu Kiệt!

      Khấu Kiệt lắc mình cái, vững vàng bắt được thanh dao trong tay.

      "Yến Hoài, đến lúc phải rồi, cần chơi nữa!” Dứt lời, Khấu Kiệt hành động nhanh như chớp, lập tức đánh cho bọn đầu gấu trước mặt nằm sóng soài đất.

      Yến Hoài nhìn xuống mấy người quỳ rạp mặt đất, nhíu mày: “ xuống tay có hơi ác phải?”

      " ác đâu.” Khấu Kiệt liếc bọn chúng cái, thoáng qua vẻ khinh thường: “ việc gì cả, nửa đời sau của bọn chúng cũng cần ra ngoài lăn lộn nữa, thế là nhân từ lắm rồi!”

      Huyền Ưng, ha ha, làm sao lại khát máu cơ chứ? Ưng là bá vương của bầu trời, làm sao có thể bỏ qua những chướng ngại vật con đường trở thành bá chủ của nó.

      Khấu Kiệt về phía Yến Hoài, chống lại ánh mắt của , nghĩ muốn gì đó, nhưng rồi lại thôi.

      Yến Hoài còn tưởng rằng có lời gì muốn , nhưng, ngay sau đó liền bị ôm chặt lấy eo.

      "Này, buông tôi ra!" Yến Hoài lập tức giãy giụa.

      " được động đậy!” Khấu Kiệt bá đạo : "Chúng ta tiếp tục lên đường!" biết làm sao mà chìa được tay ra, mở cửa xe, nhét Yến Hoài vào trong, vọt sang bên kia, ngồi ngay ngắn vào ghế lái: “Dẫn em xem vài thứ tốt đẹp!”

      Vài thứ tốt đẹp?

      Yến Hoài nhìn chằm chằm, hừ tiếng, bày tỏ bất mãn đối với hành động vừa rồi của , quay đầu, đưa mắt nhìn về phương xa.

      Tâm tình của Khấu Kiệt cũng rất vui vẻ, xoay vô lăng, quay đầu xe, lái đến chỗ này….

      Xe chạy bon bon đường, nụ cười môi Khấu Kiệt ngày càng rộng…..

      Sắc trời dần dần tối, tốc độ của xe cũng càng ngày càng chậm.

      " nên nhanh chóng tìm chỗ nào đó nghỉ chân , tại sao càng ngày càng chạy chậm?” Yến Hoài có chút khó hiểu hỏi.

      "Đợi lát nữa em biết, em , tin .” Khấu Kiệt nhàng , khẽ mỉm cười: “ muốn dành cho em trọn đêm ấm áp.” Những lời cuối cùng này, êm ái như gió.

      Yến Hoài thể làm gì khác hơn là lời nào.

      Ước chừng khoảng mười lăm phút sau, cuối cùng Khấu Kiệt cũng dừng xe lại ở cánh đồng hoang vắng.

      "Tối nay chúng ta nghỉ chân ở đây.” Khấu Kiệt nhìn khoảng trước mặt chẳng có lấy ánh đèn, chỉ có ánh trăng trong veo như nước: “Xuống xe , ở đây, có người quấy rầy chúng ta.”

      "Ách.” Yến Hoài nhìn , : “Tôi muốn nhanh chóng đến Macao, phải dừng chân ở nơi này.”

      "Bây giờ chỉ nghỉ ngơi thôi mà, em lo lắng gì chứ? Chẳng lẽ em muốn nghỉ chút sao?” Khấu Kiệt nhích đầu đến gần, lại đến gần.

      ", được!" Yến Hoài cắn răng, ngửa đầu về phía sau, kéo ra khoảng cách của hai người, " cách xa tôi ra chút!"

      "Em ở đây sợ sao?" Khấu Kiệt phát huy đầy đủ tinh thần của tên xỏ lá, xê dịch cơ thể, lại nhích đến gần thêm chút.

      ". . . . . ." Khóe miệng Yến Hoài giật giật, cuối cùng vẫn chuyển động cơ thể, đưa tay phải mở cửa xe, lập tức nhảy xuống đất.

      Khấu Kiệt nhìn , vội vàng mở cửa xe, cũng theo xuống.

      Nhìn lên Yến Hoài đứng ngây người trước mặt, Khấu Kiệt liền : “Phong cảnh ở đây cũng tệ lắm phải ?"

      " tệ." Yến Hoài chỉ có thể phản xạ theo tự nhiên, đáp lại câu.

      Khấu Kiệt phóng tầm mắt về phía trước.

      Trước mặt chính là cái hồ rất lớn, ánh trăng trong veo hòa vào làn nước hợp thành thể, sóng nước dập dềnh, lấp lánh từng đốm sáng , dường như toàn bộ cảnh vật lắng đọng lại, đẹp rực rỡ.

      Chung quanh văng vẳng tiếng côn trùng kêu vang, tiếng chim hót tíu tít, lẳng lặng nghe, còn có tiếng của đàn cá nô đùa trong nước.

      cơn gió mát thoảng qua, thanh thản, dễ chịu.

      bao lâu rồi chưa được hòa vào thế giới yên tĩnh bình lặng thế này? bao lần phải vất vả vượt qua từng ngày?

      Cũng biết là ấy thích .

      Khấu Kiệt chậm rãi đến gần, ôm lấy vòng eo của từ phía sau. (QA: ôm từ phía sau….~~~ =D3 )

      Yến Hoài lập tức ngây người, vội vàng nhảy ra khỏi lồng ngực của , cảnh giác nhìn: “Đừng có suy nghĩ ấy!”

      Khấu Kiệt nhíu mày, mình cũng đâu có làm hành động gì quá đáng, tại sao ấy lại phản ứng như vậy?

      Trừ phi, ấy trải qua chuyện gì đó, để lại nỗi ám ảnh trong lòng?

      "Hắc hắc, có gì." Khấu Kiệt đảo mắt, thả lỏng : “ nghĩ, hẳn là chúng ta nên dựng cái lều . Sau đó nghỉ ngơi tốt chút.”

      đợi Yến Hoài mở miệng chuyện, Khấu Kiệt đến gần chiếc xe, lấy ra số vật dụng, nhìn Yến Hoài chút rồi : “Em mệt mỏi ngồi xuống nghỉ ngơi chút , dựng lền xong ngay thôi.” Dứ lời, lập tức bắt tay vào việc.

      Trước kia lính từng luyện tập qua những thứ này, thế nên, chẳng mấy chốc Khấu Kiệt chuẩn bị xong túp lều.

      " vào nghỉ ngơi chút, sau đó ngồi ngắm trăng, hắc hắc, sau đó lại nằm nghỉ ngơi đêm, ngày mai đưa em đến Macao.” Ở đây, là nơi mà Khấu Kiệt nhiều lời nhất từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ.

      Trong quá khứ, là người trầm mặc ít , nhưng, từ khi gặp , tất cả đều thay đổi. Cho dù có ở trước mặt lầm bầm lầu bầu, cũng mất tự chủ mà ra cả tràng dài ngoằng.

      Nhưng, Khấu Kiệt hề phát mình thay đổi….

      Yến Hoài vẫn nhúc nhích. Còn đứng ngơ ngác, đứng. Suy nghĩ nhiều, những ký ức ngày xưa nhất thời thoáng qua trước mắt.

      "Hở nhiều quá, cẩn thận cảm lạnh." Chẳng biết từ lúc nào, Khấu Kiệt đến gần , nhàng choàng qua vai chiếc áo khoác của .

      Yến Hoài sững sờ, đưa tay nắm lấy áo khoác, quay đầu nhìn , đây là lần thứ hai cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của .

      người đàn ông cẩn thận tỉ mỉ, trái tim của tự mách bảo với mình.

      Từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên được người quan tâm, phủ lên tấm áo khoác chống lạnh.

      "Cám ơn." Nhàn nhạt hai chữ, Yến Hoài nhìn , rất sợ trái tim của mình bị chìm sâu vào đó, về phía căn lều, chui vào.

      Khấu Kiệt nhún vai, theo sau.

      . . . . . .

      Chung quanh yên tĩnh, chậm rãi, hai người dần dần ngủ thiếp .

      Khấu Kiệt mở mắt, nhìn nằm ngủ ở phía xa, khóe miệng cười cười, mới vừa nghiêng nghiêng người, bất thình lình nghe thấy tiếng thét to: "Cút ngay!"

      ~Hết Chương 30~

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 31. Em , đùa với lửa sao?


      Khấu Kiệt lập tức nhảy bật dậy, vội vàng phóng về phía Yến Hoài.

      "Khốn kiếp!"

      "Đừng! được ức hiếp bà ấy! Đừng!”

      "Van ông! Đừng!"

      "Tôi giết chết ông! Tôi nhất định giết chết ông!"

      "Yến Hoài!" Khấu Kiệt lập tức ôm lấy , đôi mắt tĩnh mịch trong đêm tối càng lộ vẻ thâm trầm: “Em làm sao vậy? Nhìn .”

      "A!" Yến Hoài thét to lên tiếng, vung quả đấm trong tay lên.

      "Bùm!" Khấu Kiệt bị dính quyền! Lực đạo kia cực kỳ hung ác! Khiến Khấu Kiệt đau đến nhe răng trợn mắt!

      Nhưng, Khấu Kiệt liền ngồi thẳng dậy: "Yến Hoài! Tỉnh lại!"

      "A!" Yến Hoài chỉ cảm thấy thù hận phủ kín đáy lòng, phàm là ai muốn nhích lại gần mình, đều muốn hủy diệt tất cả.

      Trong lúc vô thức, Yến Hoài lại vung chân đá ra.

      Lần này Khấu Kiệt sống chết cũng phải túm chặt chân lại: “Yến Hoài.”

      "Ách. . . . . ." Lúc này Yến Hoài dần dần lấy lại tỉnh táo, lại nằm mơ đến năm ấy, thời khắc thê thảm nỡ nhìn….

      Mở mắt, nhìn thấy khóe miệng Khấu Kiệt tóe máu, còn ôm chặt lấy chân của mình.

      " ở đây làm gì?!" Yến Hoài lập tức quát lên với Khấu Kiệt: “Làm sao lại bò đến chỗ của tôi?” Khuôn mặt nhắn trở nên lạnh lùng, chỉ cần Khấu Kiệt đưa ra câu trả lời thỏa đáng, nhất định chân của đạp chết .

      "Em gặp ác mộng, đến gọi em tỉnh lại.” Khấu Kiệt từ từ thả ra: “Làm sao mà biết, em tặng cho quyền vào miệng, cước vào bụng….Đoán chừng sắp tàn rồi…..Ui da!” Khấu Kiệt thấy tỉnh lại, có chuyện gì liền ra ngay.

      Cơn ác mộng.

      Lúc nào mới có thể thoát khỏi cơn ác mộng dai dẳng này? Giống như chỉ vừa xảy ra ngày hôm qua, đêm hôm ấy.

      Yến Hoài khịt khịt mũi, lạnh nhạt : " xin lỗi! Vậy nên trước kia tôi cũng qua rồi, đừng đến gần tôi quá, nếu , bất cứ lúc nào tôi cũng có thể làm hại đến .”

      Gương mặt Khấu Kiệt lên đầy vạch đen, những tưởng rằng lời nào đó hay ho hơn, nhưng, tại, đúng là ra vẻ độc ác mà, để cho mình dám đến gần ấy.

      "Em có việc gì?" Khấu Kiệt vẫn còn lo lắng, cất tiếng hỏi: “Khắp người của em đều là mồ hôi lạnh.”

      ". . . . . ." Yến Hoài trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn : " có việc gì. nghỉ ngơi , tôi ra ngoài giải sầu là tốt rồi."

      " với em.” Khấu Kiệt lập tức nhảy dựng lên.

      " phải bảo mình sắp tàn rồi sao? Thế nào mà bây giờ lại nhảy tưng tưng lên?” Yến Hoài cau mày: "Gạt tôi? có kết quả tốt!"

      Khóe miệng Khấu Kiệt co giật, nhưng, vẫn trả lời nghiêm túc: “Có tàn cũng muốn cùng với em.”

      Cuối cùng Yến Hoài cũng còn lời nào để , thể làm gì khác hơn là ra khỏi lều.

      Khấu Kiệt vội vàng cầm lấy chiếc áo khoác, tùy tiện khoác lên, lại lấy chiếc khác, đuổi theo sát Yến Hoài, khoác lên vai .

      "Rạng sáng có chút lạnh." Vừa lúc định từ chối, Khấu Kiệt liền : “ cần cậy mạnh.”

      "Tôi có cậy mạnh!" Yến Hoài liếc cái, nhưng, vẫn mặc áo khoác của vào, bản thân cũng muốn bị cảm lạnh.

      Chỉ thích cãi bướng! Khấu Kiệt khẽ trong lòng, nhưng cũng lặng lẽ đứng ở phía sau, nhìn .

      Nhìn bóng đêm, Yến Hoài đứng lặng lâu.

      Rốt cuộc, Khấu Kiệt thể nào nhịn được nữa.

      Vung tay chém lên, lập tức khiến Yến Hoài ngất lịm .

      "Bảo bối, ngủ giấc ngon, ngày mai tỉnh lại, mọi chuyện tốt đẹp hơn.” Khấu Kiệt ôm Yến Hoài vào trong ngực, vào trong lều, ở cùng chỗ, ngủ say.

      Thoáng chốc đến sáng, Khấu Kiệt sớm chuẩn bị xong bữa ăn sáng, đặt tấm vải bên ngoài bãi đất trống, chờ Yến Hoài thức giấc.

      Cứ ngồi như vậy, Khấu Kiệt say sưa ngắm nhìn ngủ.

      "Ừm. . . . . ." Cuối cùng Yến Hoài cũng thốt lên thanh thức giấc, hầu kết của Khấu Kiệt cũng theo đó mà chuyển động lên xuống….

      Dáng vẻ giờ của ấy, ràng là rất hấp dẫn có được đây? Toát lên vẻ quyến rũ chết người, quả ngừng đánh vào trong lòng của Khấu Kiệt!

      Đáng chết! Khấu Kiệt tự mắng chính mình tiếng, chẳng lẽ mình chưa ăn ‘thịt’ bao giờ hay sao? (Mặc dù mới có lần, nhưng Khấu Kiệt lại rối rắm) thể khống chế được mình là thế nào? Đối với ấy có khả năng miễn dịch? Ặc, cái này. . . . . .

      Khấu Kiệt chống cằm, suy tư, mình có khả năng miễn dịch với ấy?

      Lúc này, Yến Hoài lập tức mở choàng mắt, trong phút chốc, ánh mắt lạnh lùng liền bắn về phía bên này.

      "Hắc hắc, buổi sáng tốt lành.” Khấu Kiệt cười quyến rũ hai cái.

      Sáng sớm con khỉ! Khẩu hình miệng của Yến Hoài khi phát ra là như vậy, nhìn sắc trời, còn sớm ư? Chỉ là. . . . . .

      "Dường như tối hôm qua có ai đó chém cho tôi nhát?” Lúc này Yến Hoài bò dậy, chưa kịp mang giày tiến đến gần Khấu Kiệt, còn vặn vẹo, xoay xoay cổ: “Hơn nữa sức lực cũng rất mạnh, suýt chút nữa giết chết tôi!” xong, trong nháy mắt đứng ngay trước mặt Khấu Kiệt.

      "Éc. . . . . ." Khóe miệng Khấu Kiệt khẽ nhếch, mỉm cười, nhích chân về phía sau: “Cái này. . . . . . Cái này. . . . . . Hắc hắc, là ngoài ý muốn. . . . . . chỉ là ngoài ý muốn." Dứt lời, còn khoa tay múa chân: "Sức lực rất . . . . . . rất dịu dàng."

      "Xạo xự!" Đương lúc chuyện, Yến Hoài lập tức quật ngã Khấu Kiệt xuống đất.

      Chân phải liền giẫm lên trước ngực Khấu Kiệt: “Muốn chết như thế nào? Lại dám xuống tay với bà hả?"

      Cọp mẹ? Khấu Kiệt nheo mắt lại, nằm ngửa nhìn chân của Yến Hoài, chân của chẳng dùng bao nhiêu lực, lồng ngực của biết hơn ai hết.

      "Ăn sáng xong lại , với em đều đói rồi." Khấu Kiệt giật giật khóe miệng, tay phải lập tức tóm lấy chân phải của Yến Hoài, kéo xuống.

      "Bùm!"

      Yến Hoài bị kéo xuống đất, mà lúc này Khấu Kiệt cũng nhân cơ hội, nhanh chóng nằm đè lên người .

      "Em , dám đùa với lửa sao?" Khấu Kiệt thở vào gương mặt của Yến Hoài.

      ~Hết Chương 31~

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 32. Bữa sáng này rất mập mờ


      "!” Đáy mắt Yến Hoài mang theo lửa giận, lạnh lùng : “Nhanh buông tôi ra!”

      "Em thơm. . . . . . Em , chìm đắm mất rồi…..” Khấu Kiệt chạm vào mái tóc đen của Yến Hoài, ngửi mùi hương tóc , còn hôn xuống.

      "! Đồ lưu manh!" Yến Hoài dùng sức đẩy Khấu Kiệt ra.

      "Đừng nhúc nhích!" Khấu Kiệt lên tiếng trấn áp , mới vừa rồi ấy đẩy vào nơi nào đấy?

      Lồng ngực rắn chắc của đàn ông, cơ ngực…. cơ ngực….

      ", nhanh chóng cút xuống cho tôi!” Yến Hoài rụt tay lại, thanh cũng rất nhiều, mẹ nó, bắp đùi của còn tinh tường cảm nhận được chỗ nóng rực của …..Đáng chết, sáng sớm ta lại bộc phát cái gì!

      Cơ thể Khấu Kiệt cứng đờ, trong lòng cũng biết, nếu còn tiếp tục nữa, chắc chắn thể khống chế được mình, khẳng định giải quyết ngay tại chỗ này, nhưng, được, ấy vẫn còn kháng cự, mình thể cưỡng ép ấy…….

      "Ngoan, đừng động đây, nếu , chắc chuyện gì tiếp theo xảy ra…….” Khấu Kiệt khẽ thở hổn hển, cố nén cảm giác ham muốn của bản thân, nhàng phả hơi lên mặt Yến Hoài, vừa dứt lời còn hôn lên môi , giây kế tiếp, cơ thể của chệch sang chút.

      Yến Hoài bị chiếm tiện nghi, mở to hai mắt nhìn chằm chằm, lời nào.

      Khấu Kiệt rút lui, đứng lên, lấy lại hơi thở, cũng chỉnh sửa lại quần áo người, còn Yến Hoài nhìn , cũng nhanh chóng đứng lên.

      Muốn làm dịu tâm tình của mình, Yến Hoài vội vã ra ngoài, thế nhưng, khi vừa nhìn thấy bữa sáng, bước chân làm sao cũng nhấc nổi.

      Mà Khấu Kiệt cũng vội vàng đuổi theo Yến Hoài ở phía sau, khi thấy vừa dừng bước, cũng sững lại.

      Bất giác nhếch môi cười, Khấu Kiệt từ từ lên phía trước: “Mau mau ăn rồi còn lên dường đến Macao. Bữa ăn sáng này là để em cảm nhận chút, cái gì gọi là cuộc sống dã ngoại.”

      Bữa sáng hôm nay, có nước hoa quả, có sữa tươi, có bánh ngọt, còn có ít thịt và cá tươi ngon.

      Thế nào mà cảm thấy như mình ở trong nội thành chứ phải nơi trống trải hoang vu?

      Nhưng, những món ăn kia lại dấy lên cơn thèm ăn trong người Yến Hoài….

      Bụng của Yến Hoài rất mất hình tượng, kêu ‘ột ột’ lên hai tiếng.

      Nhất thời, cả khuôn mặt nhắn vẻ ngượng ngùng, lúng túng.

      Khấu Kiệt trực tiếp ngồi xuống, thẳng thắn : "Ăn sáng !" Giống như mới vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra.

      Yến Hoài nhún vai cái, mà lúc này, Khấu Kiệt nhét bánh ngọt vào miệng của , nhai nhai: “Nếu em ăn, chịu đói vậy, khách sáo đâu.”

      Yến Hoài trừng mắt liếc cái, ngồi xuống, trong nháy mắt, tay trái cầm sữa tươi, tay phải cầm nước hoa quả, miệng nhóp nhép nhai thịt.

      Khấu Kiệt nhìn động tác tại của , suýt chút nữa bật cười to, dáng vẻ của ấy, ràng là giống như đứa bé, tranh đồ ăn với mình.

      Nhịn xuống, nhịn xuống, dáng vẻ này của ấy quả là hiếm thấy! Khấu Kiệt thầm nghĩ trong lòng, nhưng, chợt phát bữa ăn sáng của mình cũng sắp hết sạch rồi.

      "Này, ít nhiều gì em cũng phải để lại cho chút chứ.” Khấu Kiệt nhìn chằm chằm ly nước hoa quả trong tay , : “ cũng đói vậy!” Hù dọa ấy chút cũng tốt, hoặc là may ra còn có thể giành được chút gì đó cho mình, mình cũng đói nữa.

      " . . . . ." Yến Hoài nhìn , nhét hết miếng bánh ngọt vào trong miệng: “Cho đói bụng, đáng đời!” Dứt lời, lập tức nhoài người sang, cầm lấy miếng bánh ngọt, thịt nguội, cũng cho hết vào bụng. Vờ như đói bụng từ mấy ngàn năm trước!

      Khấu Kiệt trừng mắt nhìn Yến Hoài, sau giây, liền in đôi môi mỏng lên gương mặt trắng hồng của , đem miếng bánh ngọt kia sang miệng của mình.

      Yến Hoài thể tưởng tượng nổi, mở to mắt, tư thế tại của cả hai là miệng đối miệng…..Cái tư thế này. . . . . .

      Khấu Kiệt híp mắt, say sưa xâm nhập vào…..Chiếc lưỡi khuấy động mật dịch bên trong, mút vào, triền miên….

      "Ưmh. . . . . ." Yến Hoài cũng có chút mê đắm. . . . . . Kỹ thuật của ta càng ngày càng. . . . . .

      Khấu Kiệt hài lòng xem chừng ánh mắt dần trở nên mê ly của , bàn tay to cũng chầm chậm dời lên vị trí non mềm bên , từ từ gia tăng động tác. . . . . .

      Nhưng, lúc này Yến Hoài lại cảm nhận được hành động xoa nắn của , sợ đến mức muốn nhảy dựng lên, bỗng chốc muốn đẩy ra.

      Nhưng, lại giống như bức tường sắt, đứng yên bất động.

      Yến Hoài nôn nóng, nhìn chiếc lưỡi linh hoạt của xâm nhập vào, khẽ mở miệng, cắn răng.

      "Ui da!" Khấu Kiệt vội vàng thu lưỡi lại, lau vệt máu môi: “ bé này là ác độc!"

      "Lần sau, trực tiếp băm vằm ra!” Yến Hoài hung hăng câu, hết lần này đến lần khác bị ta chiếm tiện nghi, hôm nào nhất định phải thẳng tay xử lý mới được!

      Nhanh chóng sửa sang lại quần áo, tự nhiên quay người lại, Yến Hoài xử gọn tất cả đồ ăn còn sót lại, xoay người, về phía xe: “Cho năm phút đồng hồ, bằng , nhất định tôi ném lại nơi này!” Giọng có hơi lạnh nhạt, khiến đáy lòng Khấu Kiệt cảm thấy có chút mất mác.

      Mình vẫn chưa chiếm được lòng của ấy.

      Khấu Kiệt vò tóc, nhưng, cũng lập tức đứng lên, dọn dẹp qua quýt, vội vàng chạy về phía Yến Hoài.

      "Bé ơi, cho em biết!” Khấu Kiệt đưa tay nắm lấy chốt cửa xe, giam Yến Hoài ở giữa và thân xe, Yến Hoài mở to mắt nhìn , cánh tay túm chặt lấy tay : “Buông ra!"

      Khấu Kiệt bá đạo : “Nhất định phải có được em!”

      "Cứ tự nhiên!" Yến Hoài vờ như hề gì, quay mặt sang hướng khác, khiến thể phát ra gương mặt ửng đỏ của .

      Khấu Kiệt thả tay xuống, mở cửa xe ra: “Lên xe, dẫn em Macao.”

      "Tôi cũng biết đường vậy!" Yến Hoài liếc cái, khinh thường.

      "Em. . . . . . được thôi! Là em dẫn Macao, thế này được chưa?" Khấu Kiệt lập tức ngồi vào ghế lái: “Em dẫn Macao."

      "Đúng, chính là tôi dẫn Macao." Yến Hoài tỏ vẻ câu.

      Khấu Kiệt nhàng lắc đầu, nổ máy xe, lập tức phóng xe xa. . . . . .

      Macao, là nơi phồn hoa sầm uất. Kẻ đến người , mua bán tấp nập, mà thứ cuốn hút và nổi trội nhất ở nơi này chính là đánh bạc.

      Tại sòng bạc lớn nhất – trung tâm giải trí về đêm.

      Bên trong gian phòng cao cấp.

      người đàn ông nằm chiếc giường ngủ lớn, khoác chiếc áo qua loa, hưởng thụ chăm sóc của mấy nữ phục vụ chung quanh.

      thanh làm mặt người ta đỏ tới mang tai thi thoảng truyền khắp ra bên ngoài, cả những cảnh tượng khó coi.

      Nhưng, lúc này.

      "Tít tít tít. . . . . ." Điện thoại di động ở bên liền vang lên.

      Người đàn ông nhíu mày, nhưng, bên dưới vẫn hề ngơi nghỉ.

      Cuối cùng, kích tình qua, người đàn ông để cho mấy báu vật kia tiếp tục làm nốt công việc của mình, còn nheo mắt, chìa tay cầm lấy điện thoại, đè xuống phím màu xanh lá cây.

      "." Đôi môi mỏng mấp máy.

      ~Hết Chương 32~

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 33. tại và tương lai


      "Ông chủ, bọn họ đến Macao, chỉ có hai người bọn họ, cũng thấy bất kỳ thủ hạ nào phía trước." Trong điện thoại truyền đến thanh như vậy.

      "Tốt!" Người đàn ông lạnh lùng đáp trả, chung quanh tràn ngập thanh ngán đến chết người của đám nữ phục vụ: “Cho bọn họ chết , phụ nữ có thể giữ lại, đàn ông, hừ!”

      "Dạ, ông chủ." Đối phương đáp câu.

      Người đàn ông lập tức tắt máy, nghiêng người, tiếp tục ra quân xuất trận….

      ——

      Khấu Kiệt chậm rãi lái xe vào khu vực nội thành Macao, nhìn người qua lại, : “Em chuẩn bị điều tra cái gì?"

      " cần phải biết, nghe theo tôi mà làm là được." Yến Hoài liếc cái: “ là thư ký thị trưởng, nhớ kỹ thân phận của .”

      Khấu Kiệt bĩu môi, dường như cái thân phận này bị ấy gắt gao ngăn chận? Nhưng, đây lại là con đường duy nhất để có thể cùng ấy tiến lùi…..Trừ phi, mình chính là bạn trai của ấy, nhưng, đối với chuyện công việc, dù là bạn trai của ấy, cũng phải tránh sang bên.

      nhẫn nhịn! Thư ký thị trưởng có gì tốt, Khấu Kiệt à, dù sao thư ký thị trưởng cũng có thể phụ trách công việc cho thị trưởng, hắc hắc, vẫn có thể. Khấu Kiệt ngừng nghĩ ngợi về những công việc mình làm trong đầu, ngược lại quên mất mình là nhân vật chuyên làm mưa làm gió, lại cam tâm tình nguyện bị người phụ nữ bóc lột….

      Khẩn trương lên, Khấu Kiệt : “Vậy xin hỏi thị trưởng đại nhân, muốn dừng xe ở đâu, và tạm thời nghỉ chân ở nơi nào, những địa điểm công tác là gì, xin mời thị trưởng đại nhân giao phó."

      "Đầu óc của tự nghĩ ?" Yến Hoài trừng mắt nhìn : “Những chyện đơn giản thế này còn cần tôi ? Chức vị thư ký thị trưởng này, thích hợp với , nên….”

      "Được!" Khóe miệng Khấu Kiệt co giật, đầu óc tự nghĩ? Thiệt thòi nào cho mình ấy cũng nghĩ ra được! Đầu óc của ấy dùng để làm gì! Mình theo lời ấy mới hỏi những thứ này, nhưng, bây giờ mình lại bị sặc chết rồi! Phát điên!

      " làm tốt, được chưa?" Khấu Kiệt đè xuống cơn tức tối trong lòng, vuốt thẳng tóc tai, mới vừa rồi nóng nảy, vò đầu bứt tóc! Tất cả đều do ấy chọc tức!

      Ông đây nhịn!

      Khấu Kiệt lập tức hung hăng đạp chân ga, trực tiếp lao thẳng vào khu vực nội thành.

      "Chết tiệt! ở trong nội thành! muốn chết phải ?" Yến Hoài tức khắc hét to lên.

      "Em ngồi vững vàng là tốt rồi, khiếp sợ cứ nép vào lòng .” Khấu Kiệt hết sức tỉnh táo ra câu.

      "Con khỉ!” Yến Hoài nắm chặt chốt an toàn xe, hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước, má ơi, trong thành phố có nhiều người như vậy, ta cố ý tìm kiếm kích thích.

      Nhưng, dựa vào kỹ thuật cao siêu của Khấu Kiệt, liền nhanh chóng đưa xe ra khỏi nội thành, chạy thẳng đến khách sạn lớn nhất.

      Khách sạn lớn Cửu Diệp.

      Màn đêm buông xuống, những ánh đèn với sắc mây tía từ từ sáng lên, chậm rãi sưởi ấm khoang tim của mỗi người, khiến cả thành phố này chìm đắm trong xa hoa trụy lạc, tạm thời quên mất bản thân mình là người nào, quên mất người khác là ai…

      Khấu Kiệt khẽ hướng về phía Yến Hoài, cười cười: "Tối nay ở chỗ này."

      Yến Hoài nhìn tấm bảng hiệu to chút, cũng biết đây là nơi sang trọng xa xỉ, quả nhiên ta là người như vậy – thích được phục vụ hạng sang.

      là, đây phải là mục tiêu của mình.

      Khấu Kiệt bước xuống xe, gọi cú điện toại, tự mình biết, thế lực của Hoa Long bang ở Macao, là băng đảng ngầm – thế lực vẫn chưa đủ lớn, nhưng, lực lượng cũng thể khinh thường.

      "A Ý, giải quyết êm đẹp chuyên của cậu rồi nhanh chóng đến Macao .” Khấu Kiệt cười cười.

      "MÌnh còn tưởng rằng cậu ** vài lần, nghĩ đến mình nữa, ha ha. . . . . ." Ở đầu dây bên kia, Thương Truy Ý cười sang sảng.

      "Nghiêm chỉnh cho mình chút, còn nhiều thời gian!” Khấu Kiệt nghiêm túc hét lên.

      Nhất thời Thương Truy Ý cũng nghiêm túc hẳn lên, tính cảnh giác của cậu ta trước nay chưa từng sai. Trước kia, trong đợt huấn luyện dã chiến ở trong quân đội, dựa vào trực giác của Khấu Kiệt mà đợt huấn luyện ấy mới thành công.

      "Mình để người khác giải quyết chuyện này, nay mai cậu có thể nhìn thấy cổ phiếu của tập đoàn Dương thị ở thành phố M bị rớt giá thê thảm.” Thương Truy Ý cười nhếch mép, vẻ mặt tràn đầy tự tin.

      "Rất tốt, trừng phạt kia tốt cho mình, để cho ta nằm liệt giường tám đến mười ngày là được. Còn về phía Dương Giới Thừa, cậu khiến cho ta xuống ngựa, xem có phản ứng gì." Khấu Kiệt hài lòng cúp điện thoại.

      Còn Thương Truy Ý ở đầu dây bên kia lại vừa gọi điện thoại. . . . . .

      "Mới vừa nãy, . . . . . ." Thôi , chuyện riêng tư của ta, vẫn là đừng hỏi, Yến Hoài suy nghĩ trong lòng, lại nuốt ngược lời vào trong.

      " có gì, thôi!" Khấu Kiệt đến gần Yến Hoài, còn Yến Hoài lại nhích xa ra, nhìn với ánh mắt khinh bỉ, vào trong khách sạn.

      Khấu Kiệt hơi sững sờ tại chỗ, nhưng cũng tức tốc theo sau, nơi đây, trực giác của mách bảo, nguy hiểm cận kề, trái tim của , đập loạn như điên, khó mà giải thích được, loại dự cảm trước trận chiến….

      Mở cửa gian phòng VIP, Khấu Kiệt nhìn Yến Hoài, đôi mắt tĩnh mịch, : “Ở bên trong, nhất định phải chú ý an toàn, nghĩ, bọn chúng buông tha bất kỳ cơ hội nào để đạt được mục tiêu.”

      Yến Hoài ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt đầy thâm thúy kia: “Được.” ta lo lắng cho mình, nhìn thấy được tấm chân tình bên trong đôi mắt ấy. Trước nay chưa từng có cảm giác như thế này, Yến Hoài cúi đầu, vào, chuẩn bị đóng cửa lại.

      Nhưng, Khấu Kiệt liền duỗi tay ra, chặn cửa lại: “ ở phía đối diện, có khóa chặt cửa, nếu có chuyện gì cứ trực tiếp xông thẳng đến tìm .”

      "Tôi phải là loại tay mơ, nên biết bản lĩnh của tôi.” Yến Hoài kéo tay ra: “Tự bảo vệ mình cho tốt .”

      "Yến Hoài!"

      "Bùm", thanh lớn , cửa liền đóng lại. Yến Hoài tựa lưng vào cửa, nhưng, ngay sau đó lại nhớ đến vấn đề, lâu rồi cũng nhận được tin tức của Triều Trạch.

      "Khấu Kiệt." Yến Hoài lập tức mở cửa ra, gọi với theo bóng lưng của Khấu Kiệt, lúc này mở cửa phòng đối diện.

      Khấu Kiệt mừng rỡ trong lòng, lập tức xoay người, vẻ mặt tươi cười: “ .”

      "Triều Trạch ở đâu?" Yến Hoài thử hỏi.

      Nghe thấy thế, Khấu Kiệt có cảm giác như mình vừa rơi thẳng xuống địa ngục, muôn đời muôn kiếp trở lại được.

      " biết!" Khấu Kiệt lạnh giọng, xoay người, mở cửa, rút chìa khóa, sau vẫn quay đầu lại, : “Tên đó phải là người tốt, cách xa ra chút.”

      " ta cứu tôi." Yến Hoài chút nghĩ ngợi, thẳng ra.

      " trả giúp em, cần em phải trả." Khấu Kiệt khẽ nhíu mày: “Từ nay về sau, bảo vệ em.” ra là chuyện này, nhưng tại sao lại phát sinh ra chuyện như vậy? Rốt cuộc bên trong còn có chuyện gì mà mình biết?

      "Tôi nghĩ rằng tôi thương ta." Yến Hoài ra câu.

      " dám cam đoan, tên đó chỉ còn là quá khứ, mới là tại và tương lai của em.” Khấu Kiệt vui trong lòng, trực tiếp kéo Yến Hoài sang, hung hăng hôn xuống.

      Đáng ghét, nhất định phải trừng phạt ấy nhiều vào! Ai bảo suốt ngày cứ nghĩ đến tên đàn ông thối tha đó!
      ~Hết Chương 33~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :