1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà xã mạnh mẽ của trùm xã hội đen - Tam Muội Thủy Sám (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 18. Tôi mới là bạn trai của ấy.

      Nghe thấy tiếng gọi như vậy, Khấu Kiệt tràn đầy nghi vấn trong lòng, hình như mình đâu có biết người đàn ông này? Tại sao ta lại biết tên mình?

      Quay đầu, Khấu Kiệt nhìn người ấy, chỉ thấy ta cũng cao xấp xỉ mình, nhưng, luôn có cảm giác khắp người toát lên luồng ám khí lạnh lẽo. Hơn nữa, sắc mặt kia tựa như là lưu luyến với nữ giới nhiều năm, càng già càng lão luyện. Hồng hào đến ghê tởm, nhưng, Khấu Kiệt vẫn lịch : “Xin hỏi, là?”

      "Ha ha!" Người đàn ông nâng mắt kính lên, ngước mắt nhìn Khấu Kiệt: “Tại sao cậu lại biết tôi chứ?”

      " tôi biết người như !” Khấu Kiệt lạnh lùng thốt lên.

      Người đàn ông đứng thẳng người, nhìn Khấu Kiệt : “ phải cậu quên rồi chứ? Khấu Kiệt à! Cậu biết tôi, nhưng biết bạn của tôi!”

      "Xin lỗi, tôi có thời gian tán dóc với !” Khấu Kiệt khinh bỉ nhìn ta cái, nhấc chân về phía phòng hội nghị.

      Vào ngay lúc này, tiếng giày cao gót chợt vang vọng từ xa đến gần.

      Người đàn ông với theo bóng lưng của Khấu Kiệt: “Đừng chọc vào bạn của tôi, bằng tôi khiến cậu thể thấy được mặt trời ngày mai.”

      Khấu Kiệt dừng lại, xoay người, toàn thân toát lên loại khí chất mạnh mẽ: “Ai là bạn của ? Dương Miêu Miêu? Bản thiếu gia lạ gì!"

      Dương Miêu Miêu? Người đàn ông nhíu nhíu đôi hàng chân mày, ngờ Khấu Kiệt cũng có qua lại với Dương Miêu Miêu. Nhưng mà, ông đây đến người này.

      "Yến Hoài – bạn của tôi. Nếu còn dám đến gần ấy, ngày mai, tôi khiến người của cậu nhặt xác thay.” Người đàn ông hững hờ duỗi duỗi lưng, dường như có tính toán từ trước, muốn dùng những lời này để đánh bại Khấu Kiệt.

      Khấu Kiệt vừa nghe thấy câu đầu tiên, bất chợt sững sờ, ra ta chính là người mà Yến Hoài nhắc tới?

      Khấu Kiệt điều chỉnh lại tư thế, nhìn từ xuống dưới đánh giá lần: “ xứng!” Vừa nhìn vừa lắc đầu: “ chỉ có thể làm trai bao, nhưng, thể nào làm bạn trai của Yến Hoài.”

      "Cậu!” Người đàn ông nghẹn họng, nên lời, siết chặt nắm đấm trong tay, gọi Khấu Kiệt trở lại.

      Khấu Kiệt nhàng linh hoạt tránh thoát: “Mẹ nó! Yến Hoài chọn trúng thằng đàn ông như thế này, đúng là ấy bị váng đầu rồi!” xong, Khấu Kiệt xoạc mấy ngón tay qua. Phá vỡ cú đấm của người đàn ông kia.

      Người đàn ông nhìn thấy động tác ấy, mới phát ra, ta đơn giản như trong tưởng tượng của mình.

      Xòe bàn tay, rồi lại siết chặt thành nắm đấm, hướng thẳng về phía lồng ngực của Khấu Kiệt.

      Bên trong con ngươi của Khấu Kiệt thoáng lên vẻ tàn nhẫn, đón lấy quả đấm hướng về phía mình.

      "Bùm!" Qủa đấm của người đàn ông bị Khấu Kiệt nắm chặt trong tay, sức lực mạnh mẽ đến độ khiến cả cánh tay của cũng trở nên tê dại.

      Khấu Kiệt nhìn , vung quyền về phía con mắt của .

      Tốc độ kia cực kỳ nhanh!

      Người đàn ông né tránh kịp, con mắt trái hứng trọn cú đấm.

      "Ai ui!" Người đàn ông che lấy con mắt trái của mình, kêu lên thảm thương.

      "Tao cho mày biết!" Khấu Kiệt níu lấy cổ áo của : “Tao mới là bạn trai của ấy! Cút!" xong, Khấu Kiệt ném sang bên.

      Lực đạo vô cùng hung ác!

      "Oành.” Người đàn ông ngã nhào xuống đất, vừa vặn tiếng giày cao gót cũng dừng lại.

      Khấu Kiệt nhìn đôi giày cao gót kia, cảm thấy vô cùng quen thuộc, nâng mắt lên, liền trông thấy Yến Hoài nhìn mình chăm chăm.

      Khấu Kiệt lời nào, nheo mắt lại.

      Lúc này Yến Hoài nhìn chăm chú vào Khấu Kiệt, vốn dĩ muốn đến xem ổn chưa. Để ý thấy tạm thời ra ngoài, biết chắc là muốn thay quần. Nhưng, tại sao bây giờ lại chứng kiến cảnh tượng như vậy? Truyện chỉ được đăng tải đại *******************.

      Yến Hoài cau mày, đỡ người đàn ông kia lên, động tác hết sức dịu dàng, tràn đầy quan tâm hỏi: “Trạch, sao rồi? Có bị thương ?"

      Người đàn ông được gọi là Trạch hung hăng trợn mắt nhìn Khấu Kiệt cái: "Yến nhi, về sau đừng qua lại với loại đàn ông thế này nữa!”

      Yến Hoài nhìn sang Khấu Kiệt chút, lại nhìn về phía Triều Trạch: “Cùng lắm là chỉ bị ràng buộc bởi tính chất công việc. Những chuyện này, hiểu – tuy là thị trưởng, nhưng, cũng có chút chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của mình.” Dứt lời, đưa tay xoa lên mặt của Triều Trạch: “Con mắt của có sao chứ?"

      "Bị đánh!" Triều Trạch liếc Khấu Kiệt cái.

      Khấu Kiệt nhìn lên hai người trước mặt, khẽ hừ tiếng, : "Yến Hoài, hãy dùng trái tim của em để cảm nhận về từng người, đôi khi, đừng quá tin tưởng vào ánh mắt của mình.” Dứt lời, nhấc chân về phía phòng hội nghị.

      "Khấu Kiệt!” Yến Hoài nghe thấy thế, gọi Khấu Kiệt lại.

      Khấu Kiệt dừng lại, nhưng, xoay người, bởi vì, muốn nhìn thấy hình ảnh kia.

      "Chúc mừng , trở thành thư ký thị trưởng!" Yến Hoài nhàn nhạt ra câu.

      Khấu Kiệt kềm nén nỗi cay đắng trong lòng, biết mình nên vui mừng hay là gì nữa.

      .

      Yến Hoài nhìn theo bóng lưng Khấu Kiệt mất hút ngay khúc quanh.

      " được nhìn tên đó!” Triều Trạch hét lên với Yến Hoài.

      Yến Hoài cúi đầu: “Sao lại đến đây? phải ở thành phố M ư?” xong liền đỡ Triều Trạch về phía cửa.

      "Nhớ em!” Triều Trạch cũng ngẩng đầu lên, trực tiếp trả lời.

      Yến Hoài cảm thấy hơi vui trong lòng, cũng hỏi nhiều. Nhưng, khi nghĩ đến bóng lưng độc ấy, lại cảm thấy buồn phiền gấp bội.

      Mà bên này, Khấu Kiệt yên vị ở bên trong hội trường, chờ nghe người chủ trì và chủ tịch thành phố phát biểu.

      Nhưng, Khấu Kiệt vẫn ngồi yên bất động.

      Vẫn là chiếc ghế ấy, cũng quản nó còn ướt hay khô.

      ấy có thể đón nhận mình.

      Nhưng, nhìn tên đàn ông kia, mình rất muốn cho người quất chết !

      Chết tiệt!

      Khấu Kiệt mắng thầm tiếng, đưa hai tay đỡ lấy trán, dời tầm mắt về phái khán đài.

      Nhưng, kia vẫn chưa về.

      Khấu Kiệt cúi đầu, nhắm mắt lại.

      Cuối cùng, như những gì Yến Hoài từ trước, người chủ trì kia tuyên bố Khấu Kiệt trúng cử, trở thành thư ký thị trưởng.

      Tuy nhiên, Khấu Kiệt chỉ muốn nhìn thấy bóng dáng của kia.

      Qủy tha ma bắt!

      Mình bị cuốn hút rồi sao?

      ấy ai liên quan quái gì đến mình?

      Có đáng để cho mình phải rối rắm thế này ?

      Khấu Kiệt gãi gãi tóc, thành dĩ vãng rồi, trước kia mình thà để thiên hạ rối loạn cũng thể để cho mái tóc hỗn độn, nhưng hôm nay, mình tóm lấy tóc biết bao nhiêu lần. (QA: làm chết tâm của em quá!=.=!!!)

      Mẹ nó!

      Khấu Kiệt đứng lên, về phía bên ngoài. . . . . .

      “Bây giờ xin mời thư ký thị trưởng của chúng ta lên phát biểu! Thư ký thị trưởng! Khấu Kiệt tiên sinh! Khấu Kiệt tiên sinh!” Lúc này người chủ trì ngừng gọi với theo bóng lưng của Khấu Kiệt, thế nhưng, Khấu Kiệt vẫn mắt điếc tai ngơ.

      Khấu Kiệt xoay người, đưa ánh mắt về phía người chủ trì, người chủ trì vừa đón lấy ánh mắt bén nhọn kia trong nháy mắt im bặt, động tác cũng dừng lại.

      Tất cả mọi người nhìn Khấu Kiệt, Khấu Kiệt quét mắt về phía bọn họ.

      "Rất tốt!" Khấu Kiệt chỉ thế, sau đó liền mạch ra ngoài.

      Những người còn lại cũng sững sờ.

      Rất tốt?

      Có ý gì?

      "Ặc, ha ha!" Ứớc chừng mất mười giây sau người chủ trì mới phản ứng lại bình thường, có ý dàn xếp: “Cái này, cái này, đây là thư ký thị trưởng muốn ! Rất tốt có nghĩa là thành phố D của chúng ta ngày càng phát triển tốt hơn! Nhất định từng bước lên cao. . . . . ."

      Còn lúc này Khấu Kiệt đến nơi nào đó….

      ~Hết Chương 18~

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 19. Triều Trạch nịnh nọt có vấn đề.


      "Khấu thiếu gia . . . . ." Hoàng Thiên nhìn thấy Khấu Kiệt vừa ra, lập tức tiến lên, cung kính thưa, thấy sắc mặt của lúc này tốt lắm, cũng dám mở miệng thở mạnh.

      Khấu Kiệt liếc mắt nhìn Hoàng Thiên, gì, về phía xe của mình.

      Hoàng Thiên vội vàng đuổi theo, chạy đến mở cửa xe ra.

      Khấu Kiệt lập tức ngồi vào chỗ: “Dạ Thành Túy Sinh.”

      dám chậm trễ phút giây nào, những thủ hạ kia nhanh chóng đuổi theo…

      Khấu Kiệt ngồi xe, trong đầu vẫn nghĩ đến .

      Đáng chết!

      Khấu Kiệt mắng tiếng, nhưng, trong đầu vẫn là hình ảnh của , xua tan được. Khấu Kiệt ngửa lưng về sau, nhắm mắt, dùng sức suy nghĩ để mình có thể bình tĩnh trở lại.

      Mà ở bên này, Yến Hoài đỡ Triều Trạch về phía nhà trọ.

      ra , Triều Trạch cũng bị thương nặng là mấy. Nhưng ta cố ý muốn để cho Yến Hoài biết mình bị thương, để cách xa tên đàn ông kia ra. Bị Khấu Kiệt đánh, , cũng rất vui.

      Nhất định phải tìm cơ hội đánh cho trận ra hồn. Hoặc là hôm nào đó cho người đến giết . Triều Trạch hung hăng phun ngụm xuống đất.

      Nhưng, vừa giương mắt nhìn Yến Hoài Triều Trạch liền nghĩ đến, người đàn ông kia là tổng giám đốc tập đoàn Khấu thị, hơn nữa, nghe còn là cháu trai của Tham mưu trưởng quân khu Hoa Long. Nếu bây giờ trở thành thư ký thị trưởng, vậy tại sao . . . . . . ? Dầu gì đối với mình, này cũng bảo sao nghe vậy.

      Nhưng, vấn đề quan trọng bây giờ là, bản thân mình còn chưa thưởng thức qua báu vật này! Làm sao có thể buông tha dễ dàng như vậy?

      Triều Trạch nhíu mày, nhìn lên trước mặt.

      Bộ trang phục chỉnh tề ôm trọn lấy vóc dáng mỹ lệ của , trước sau có lồi có lõm, thể thừa nhận vẻ nuột nà từng đường cong ấy. Những điểm nên cong, khẳng định là khi nhô lên rất đẹp mắt, nhìn qua vô cùng hấp dẫn. Da dẻ bóng loáng thế này, cảm giác cần phải bàn cãi, chắc chắn là rất mượt.

      Lúc này, Yến Hoài móc chìa khóa ra, mở cửa nhà trọ.

      được! Đêm nay phải nếm thử mùi vị của món báu vật này.

      Sau khi đưa ra quyết tâm, Triều Trạch lên, ôm lấy Yến Hoài từ phía sau.

      Yến Hoài ngẩn người, nhanh chóng mở cửa ra, sau đó liền gỡ tay của Triều Trạch xuống.

      "Trạch, cũng biết em rồi!” Yến Hoài đứng đối mặt với Triều Trạch, giọng trở nên lạnh nhạt: “Em còn rất để ý đến những chuyện này!"

      xong, Yến Hoài thẳng vào bên trong, để ý tới Triều Trạch.

      Triều Trạch bĩu môi, là chuyện của mười ngàn năm trước rồi, làm gì còn bày đặt ra vẻ như vậy.

      Yến Hoài cởi giày cao gót xuống, vào phòng bếp: “Em nấu chút gì cho ăn, chờ tí là xong.”

      " cần!" Triều Trạch gọi Yến Hoài, sống với cũng được mấy năm rồi, làm sao lại biết việc nấu đồ ăn khó nuốt muốn chết. Lần nào cũng bằng món ăn gọi bên ngoài.

      "Em mệt rồi!” Triều Trạch bẻ bẻ cổ, cởi giày da dưới chân ra, tiếp tục miệng lưỡi trơn tru: “Để gọi đồ ăn bên ngoài, lúc là xong!”

      "Đồ ăn mua ngoài được vệ sinh, hay cứ để em làm .” Yến Hoài tiếp tục.

      "Yến nhi!" Triều Trạch nhìn Yến Hoài, đến gần : “ xong ngay thôi.” Dứt lời, lập tức móc điện thoại di động ra, bấm số.

      "Này? Làm cho tôi vài món, mang đến địa chỉ. . . . . ."

      Yến Hoài nhìn , đành vậy thôi, ta thích thế nào cứ làm thế đấy .

      vẫn chưa từng quên cuộc tàn sát vào năm mười tuổi ấy, khi đó ta mười lăm tuổi, chính cứu , sau đó bắt đầu kiếp sống trong giới hắc đạo của mình, bởi lòng biết ơn đối với , thế nên, chỉ có thể nghe theo ta.

      Nhưng, quen với những hành động thân mật như thế, nỗi ám ảnh của năm mười tuổi ấy, vĩnh viễn bám theo .

      Yến Hoài gỡ bàn tay đặt eo mình xuống, về phòng.

      Triều Trạch nhìn , vội vàng cúp điện thoại, nhìn quanh phòng khách chút, cũng thấy vật mình muốn.

      Đáng chết!

      Được rồi! Hôm nay cứ đóng vở kịch lãng mạn .

      Triều Trạch thừa dịp Yến Hoài làm việc trong phòng, vội vàng trang trí phòng ăn phen.

      "Leng keng!" Chuông cửa vang lên, Yến Hoài vừa tính ra mở cửa.

      Nhưng, Triều Trạch nhanh chân hơn.

      Lúc ngang qua cửa phòng của Yến Hoài, Triều Trạch : “Em cứ ở trong phòng tập trung làm việc, chờ lát nữa có bất ngờ dành cho em.”

      Yến Hoài dừng chân, khẽ nhếch môi cười, được thôi.

      Mà Triều Trạch vừa mở cửa nhà trọ, liền trao đổi ánh mắt với nhân viên giao hàng kia…

      Lặng lẽ liếc về phía phòng của Yến Hoài cái, phát có động tĩnh gì, liền cho ít gì đó vào thức ăn và chai rượu XO…

      Lần này lặn lội thừ thành phố M tới thành phố D, chính là muốn thăm dò tình hình ở thành phố D chút, quan trọng hơn là phải tìm ra phương pháp để tiêu diệt Hoa Long bang. Mà bây giờ, vật trở ngại chính là Khấu Kiệt, còn vật trở ngại của Khấu Kiệt chính là trước mắt kia.

      từng nghe , bên cạnh Khấu Kiệt chưa từng có người phụ nữ nào. Nhưng hôm nay ở hành lang trông thấy tất cả, dựa vào kinh nghiệm tình trường nhiều năm, liền hiểu – Khấu Kiệt kia có nhược điểm.

      Hừ!

      Triều Trạch vừa sắp xếp đồ ăn, vừa tìm manh mối.

      Tám giờ tối. Bữa ăn tối bắt đầu.

      "Yến nhi, ăn cơm thôi!" Triều Trạch cố tình mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, bởi hai mươi chín tuổi, thế nên nhìn như vậy có thể tuấn hơn chút, nhưng so ra vẫn thua kém Khấu Kiệt.

      Nghĩ đến tên đàn ông kia, quả đấm trong tay Triều Trạch càng chặt hơn, sức lực của mình vẫn chưa đủ mạnh! Con bà nó, nhất định lần sau phải chặt đứt đường con cháu của tên đó.

      "Ừm.” Yến Hoài đáp tiếng, trước máy vi tính, gõ xuống những phím cuối cùng, hoàn thành nốt những bước gửi .

      Vừa mở cửa phòng ra, lập tức bị thu hút bởi cảnh tượng trước mắt.

      thể , Triều Trạch cũng rất biết chuẩn bị mấy thứ này.

      Chỉ thấy mấy bông hoa đỏ vàng được treo lủng lẳng bên trong phòng khách, mặc dù tất cả đều là hoa giả, nhưng, vẫn có thể nắm bắt được trái tim của Yến Hoài.

      vào bên trong phòng ăn, ánh nến chập chờn, bên dưới ánh nến là hai chai rượu XO.

      Vào ngay lúc này, đoạn nhạc êm dịu vang lên, chậm rãi, du dương.

      "Em , thích ? Chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến vì em.” Lúc này Triều Trạch cầm hai ly rượu bước đến, dứt lời, đung đưa ly rượu trong tay.

      "Ừ." Khóe miệng Yến Hoài cười cười, chuyện này, đây là lần đầu tiên thấy ta hành động như vây. Trước kia, như thế, chỉ biết , ăn cơm.

      Có phải đêm nay có chuyện gì hay ?

      Nhất thời trong đầu xuất ý nghĩ này.

      Nhưng, lại dám nghĩ tiếp, ta biết tính tình của mình mà.

      "Đến đây !" Triều Trạch đẩy Yến Hoài đến trước bàn cơm, đổ rượu XO ra đầy ly, cũng rót cho mình đầy. Truyện chỉ được đăng tải tại *******************.

      "Yến nhi, ăn mừng đến thăm em.” Triều Trạch nâng ly rượu lên.

      Yến Hoài nhìn , chần chừ, chỉ uống rượu có lần, và từ đó về sau chưa từng đụng đến nó nữa, bởi vì tửu lượng của rất kém, rất dễ say.

      " say! Yên tâm !" Triều Trạch biết do dự điều gì: “Em uống nhiều, luyện thêm nhiều chút khó say. Hơn nữa, bây giờ em là thị trưởng, ít nhiều gì cũng xã giao, học uống rượu làm sao được đây?”

      "Cái này. . . . . ." Yến Hoài nghe thế, cũng cảm thấy rất có lý.

      "Ở trước mặt , em sợ cái gì chứ?" Triều Trạch nâng ly rượu trong tay lên.

      Yến Hoài cầm lấy ly rượu, cụng ly với Triều Trạch.

      Triều Trạch lập tức uống cạn.

      Yến Hoài nhìn uống cạn sạch ly rượu kia, ngây người mất mấy giây, mình phải uống ư?

      "Uống !" Sắc mặt Triều Trạch có hơi hồng, hơi ơ lên cái, nhìn Yến Hoài.

      "Ừm.” Yến Hoài nâng ly rượu lên, ta sai, cuối cùng cũng ngày mình phải ra ngoài xã giao, vẫn nên tập uống.

      Hơi ngửa đầu lên, Yến Hoài trông có vẻ ấm ức, uống ngụm XO…

      "Khụ khụ khụ. . . . . ." Yến Hoài bị nghẹn, lập tức ho khan mấy tiếng.

      Vội đặt ly rượu lại bàn.

      Ngay lúc này, Triều Trạch cũng ra khỏi chỗ ngồi của , tới bên cạnh Yến Hoài, nhàng vỗ lên lưng : “Quen là tốt rồi! Quen là tốt rồi! Ha ha!”

      Yến Hoài cố gắng hít thở, nhưng, sau khi XO xuống bụng, cảm giác nóng hổi liền dâng lên đến cổ…

      Lúc này bàn tay của Triều Trạch ở lưng cũng từ từ trượt xuống….

      "Trạch." Yến Hoài hô to tiếng, ngẩng đầu lên, nhìn Triều Trạch.

      " nghĩ, chỉ có như vậy, mới có thể có được em, mà em, phải chịu gánh nặng tâm lý.” Triều Trạch đối diện với ánh mắt của , bàn tay to liền hướng về phía đồi núi cao vút….

      "Sao có thể làm vậy?” Yến Hoài trừng mắt nhìn : “Tôi…tôi tin tưởng như thế! Thế nhưng …”

      "Yến nhi, em cũng biết, người đàn ông bình thường.” Triều Trạch vừa dứt lời, lập tức bế bổng Yến Hoài lên.

      "Buông tôi ra!" Yến Hoài dùng sức giãy giụa.

      "Người em cần bây giờ chính là .” Triều Trạch quát.

      "Tôi cần bất kỳ ai! Tất cả cút hết cho tôi." Yến Hoài cố gắng tránh thoát.

      Còn Triều Trạch lại lời nào, lập tức mang Yến Hoài vào phòng, ném lên giường, dùng cơ thể to lớn của đè lên người


      ~Hết Chương 19~


      Chương 20. Khấu Kiệt đánh tên cặn bã thương tiếc.


      "Đừng……” Yến Hoài liều mạng tránh né thế tấn công của , tận trong nội tâm ra sức kháng cự. Chuyện này giống như cơn ác mộng cứ mãi quẩn quanh con người , làm sao có thể quên được.

      giờ Triều Trạch chỉ muốn chiếm đoạt lấy . Mặc kệ ra sao! cũng uống XO, rượu vào trong người, còn nhớ được gì nữa. Đôi bàn tay to lớn kia liền hướng về phía trước ngực cao vút.

      Tuy rằng cơ thể của Yến Hoài cũng bắt đầu nóng ran, nhưng, lý trí vẫn còn đủ tỉnh táo. Làm sao có thể thuận theo ý của .

      Mình đối xử với ta rất tốt, thế nhưng, tại sao đêm nay lại muốn ép buộc mình?

      "Bốp.” Yến Hoài nâng tay lên, vung về phía gương mặt của Triều Trạch.

      Năm ngón tay in hằn má.

      Triều Trạch đỏ mắt nhìn gương mặt có hơi phớt hồng của Yến Hoài vào lúc này, sửng sốt mấy giây, kích tình giảm bớt đôi chút, nhưng, sau khắc, động tác lại càng trở nên thô lỗ.

      Lực đạo mạnh mẽ đến nỗi xương của Yến Hoài cũng muốn vỡ ra.

      Quần áo người Yến Hoài, từng cái từng cái bị cởi xuống.

      Mà Triều Trạch, sớm còn mảnh vải che thân.

      Đôi môi của bị chiếm đoạt, từng thớ da thịt người cũng bị sói hoang cắn nuốt….Ngọn lửa nóng của Triều Trạch liền cọ cọ giữa hai chân của ….. (QA: đính chính, chưa bị gì đâu, độc giả bình tĩnh =.=!!!)

      "Đồ cặn bã!" tiếng hét thô bạo vang lên, ngay sau đó, hai quả đấm bay thẳng vào đầu của Triều Trạch.

      "Bùm!" Triều Trạch hứng lấy đòn đả kích nặng nề, lập tức ngất xỉu.

      Lúc này Yến Hoài đẩy Triều Trạch nằm người ra, bởi vì lửa nóng bên trong còn chưa giảm bớt, kịp để ý đến người đàn ông đột nhiên xuất , cũng nhìn đến tên Triều Trạch nằm co quắp mặt đất, ôm đống quần áo rách tả tơi sàn nhà, vội vàng xông thẳng vào phòng tắm….

      Khấu Kiệt đen mặt nhìn tên Triều Trạch nằm sàn nhà, lúc này đầu óc choáng váng, cũng biết chuyện gì xảy ra và tại sao mình lại bị đánh.

      Cảm nhận được hơi thở lạnh lùng khiến người ta hít thở thông, Triều Trạch mở mắt, nhìn thấy Khấu Kiệt, lập tức mở miệng quát: “Mày….”

      Chữ kế tiếp còn chưa kịp trôi ra khỏi miệng, Khấu Kiệt dùng nắm đấm gọi lại.

      vẻ vang, con mắt trái của Triều Trạch trở thành gấu trúc chính hiệu 0.0! Trực tiếp thăng lên cấp quốc gia.

      Lúc này, Triều Trạch có phần tỉnh táo, nhìn lên Khấu Kiệt ngay trước mặt, vung tay trái đánh lên, còn Khấu Kiệt thừa dịp yếu thế, túm chặt lấy tay trái của , trong đầu toàn là phẫn nộ. Đá cước về phía bụng của Triều Trạch.

      Ngay tức khắc, Triều Trạch bị đá vào trong góc. ôm bụng của mình, có vẻ rất đau đớn. biết Khấu Kiệt dùng bao nhiêu sức.

      Khấu Kiệt nheo mắt lại, ba chân bốn cẳng lao tới, lập tức, chiếc giày da kia liền in lên lồng ngực của Triều Trạch, bởi vì trần như nhộng, thế nên, Khấu Kiệt liền vung tay trái lên, níu lấy khúc thịt trước ngực của , móng tay ghim sâu vào trong thịt.

      "Đồ cặn bã! Yến Hoài là của tao! Bạn của tao mà mày cũng dám động đến, xuống gặp Diêm Vương .” Dứt lời, Khấu Kiệt phóng quyền tới, đánh thẳng vào lỗ mũi của Triều Trạch, chiếc mũi của lập tức lệch sang bên, máu tươi tóe ra, cả nước mũi, tất cả đều trào ra.

      Triều Trạch còn sức đâu mà tức tối nữa? Thở hồng hộc, vội vàng cầu xin tha thứ!

      "Đừng đánh! Bây giờ tôi cút ngay!” Triều Trạch với vẻ mặt đáng thương, chắp tay hướng về phía Khấu Kiệt cầu xin.

      Khấu Kiệt nheo mắt lại, động tác tay này, mình hiểu, vì chỉ có những người trong giới xã hội đen mới biết động tác ấy. Chẳng lẽ là người trong giới xã hội đen?

      Mà lúc này, Triều Trạch nhìn dáng vẻ thất thần của Khấu Kiệt, nhanh chóng vung hai tay, đánh thẳng về phía mũi của Khấu Kiệt.

      " tìm chết !" Khấu Kiệt mắng lên tiếng, đưa tay phải đỡ lấy hai cánh tay lao về phía mình, nhưng, cũng bị dính đòn đôi chút, nhanh như tia chớp, vung quyền vào hốc mắt của . Đánh cho con mắt xiêu vẹo, chỉnh hình thành đôi mắt gấu trúc cho xứng đáng với cái tên, động vật cấp quốc gia.

      cần phải , Triều Trạch lập tức tê liệt ngã nhào xuống đất.

      Chỉ có thở ra, có hít vào, thể động đậy.

      Khấu Kiệt nhổ ngụm, để ý tới , dừng chân, cuống cuồng chạy về phía phòng tắm.

      gấp gáp muốn biết tình hình của lúc này ra sao.

      Nước vẫn còn chảy tí tách trong phòng tắm.

      Khấu Kiệt sửa sang lại quần áo của mình, gõ cửa.

      "Yến Hoài! Yến Hoài!" Vẻ lo lắng phủ kín gương mặt của Khấu Kiệt, gần như là gào thét lên.

      Nhưng, trả lời chỉ là những tiếng nước chảy ngừng, còn nghe thấy những thanh khác.

      Khấu Kiệt muốn gọi thêm lần nữa, nhưng, ngay sau đó, tay phải lại sờ lên khóa cửa.

      Vặn vẹo uốn éo, là khóa trái.

      Chẳng lẽ còn muốn nhốt chính mình ở trong đó sao? là.

      Lúc trở lại Dạ Thành Túy Sinh, trực tiếp lao thẳng vào căn phòng đêm ấy, hít thở bầu khí đượm hương vị của mới có thể khiến bình tâm trở lại, nhưng, khi vừa nhìn thấy bóng đêm thâm trầm liền giống như kẻ điên, phóng xe như bay, chạy vội đến nhà trọ của Yến Hoài.

      ngờ, vừa trèo tường vào, lại trông thấy cảnh tượng kia. Làm sao có thể bỏ qua cho tên cặn bã như vậy!

      Lúc này, Yến Hoài lên tiếng, khiến càng thêm lo lắng.

      Khấu Kiệt dùng sức vào bàn tay phải, vặn cái, khóa cửa kia liền bị hư.

      Chuyện như vậy, cũng phải là lần đầu tiên. Thế nên, Khấu Kiệt vội vã xông vào bên trong…

      Chỉ thấy giữa tầng tầng lớp lớp dải lụa trắng, lõa thể nằm ngủ trong bồn tắm, mang theo sức hấp dẫn chết người, nhưng lại hề nhúc nhích, tựa như cái xác hồn.

      Khấu Kiệt biết vì sao ở đây lại treo nhiều dải lụa trắng đến vậy, hai ba lần vung tay tháo xuống.

      Nhìn ngay trước mắt nằm trong nước, hầu kết chạy xuôi chạy ngược.

      Cảnh tượng bóng bẩy thế này, đối với người có lực khống chế mạnh như Khấu Kiệt mà , cũng là thách thức.

      Hít thở sâu hơi, mình thể tổn thương ấy, nếu bây giờ ấy còn chuyện gì nữa, vậy thể ép buộc.

      Mình chưa bao giờ ép buộc người khác.

      Khấu Kiệt nheo mắt, biết đốm lửa kia cháy râm ran trong lòng, nhưng, vẫn dằn xuống. Truyện chỉ được đăng tải tại *******************.

      về phía .

      Thăm dò nước trong bồn chút, lạnh ngắt thế này rồi! Sao được? Tiếp tục ngâm lâu như vậy nhất định bị cảm.

      Khấu Kiệt nhíu mày, trong mơ hồ còn nhìn thấy được cơ thể mềm mại xinh đẹp kia….

      Ặc, Khấu Kiệt nhìn máu mũi của mình xuống lòng bàn tay.

      Há miệng ra, đưa tay lau máu mũi loạn xạ.

      Mẹ nó, nhiệt huyết của tuổi trẻ! Khí tức quá dư thừa! Khấu Kiệt nhìn chung quanh chút, cuối cùng cũng nhìn thấy cuồn giấy vệ sinh, lập tức xé hai ba đoạn, nhét vào trong mũi.

      Vội vàng vớt nằm trong bồn tắm lên, nhìn vẻ quyến rũ vô tận, lấy chiếc khăn tắm dài bọc lấy cơ thể của Yến Hoài. Ôm ngang, về phía thư phòng….

      chưa quên cái tên kia vẫn còn ở trong phòng của Yến Hoài, làm sao có thể mang ấy trở về nơi đó được!

      nhàng đặt Yến Hoài lên giường, dùng khăn tắm lau sạch vết nước người , đắp kín chăn.

      Khấu Kiệt nhìn Yến Hoài, cầm lòng đậu, vuốt ve mái tóc dài ẩm ướt của .

      Đôi mắt sâu thẳm, thể rời khỏi cơ thể kia….

      Nhưng, Khấu Kiệt dùng hết sức bình sinh kéo hồn về từ giữa cơn mê luyến – dám đảm bảo giây kế tiếp xảy ra chuyện gì.

      Sau khi xác định còn chuyện gì nữa, Khấu Kiệt trực tiếp vọt vào phòng tắm, lập tức nhảy vào bồn nước…

      Lửa nóng trong bụng, là nhịn được. . . . . .

      ~Hết Chương 20~

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 21. Trò đùa giữa hai người em.


      Khấu Kiệt cởi bỏ hết tất cả quần áo người, bước vào bồn tắm lớn, xuyên qua làn nước lạnh lẽo, nhiệt độ này khiến tâm dần dần trở lại bình thường.

      Cảm giác lạnh cóng khiến ngọn lửa kia, chậm rãi. . . . . .

      Sau lúc lâu, Khấu Kiệt đấu tranh đứng lên, với tay lấy chiếc áo khoác đặt bên bồn tắm, móc điện thoại di động ra, nhấn phím số: “, điều tra ra được gì rồi?” Giọng trầm thấp, đầy đủ từ tính.

      "Cậu đâu thế? Cậu đó, ông nội bảo ngày mai tới thăm cậu.” Đầu dây bên kia truyền đến giọng của Thương Truy Ý, cứ như sắp cháy nhà đến nơi, cực kỳ vội vàng. Truyện chỉ được đăng tải tại *******************.

      Khấu Kiệt sững sờ, ngờ mới đó mà ông nội đến xem tiến trình của mình rồi sao? Lúc nào cũng vội vã như vậy? Nhưng, ngay sau đó vẫn đặt chuyện của ông nội sang bên, : “Tớ hỏi cậu điều tra đến đâu rồi? Nhất là cái tên cặn bã Triều Trạch đó.” Càng càng lớn tiếng, sau đó gần như là gầm thét lên.

      Thương Truy Ý đưa điện thoại cách xa lỗ tai mình năm phân, vẻ mặt quái dị, chết tiệt, hét lớn tiếng như vậy sợ thủng lỗ tai người khác sao. Cậu nóng nảy đến độ tôi cũng muốn đánh cậu rồi.

      Thấy gào xong, Thương Truy Ý khẽ thở dài cái, đưa điện thoại đến gần lại: “Triều Trạch, cổ đông lớn của tập đoàn Triều thị ở thành phố M. Địa vị ở thành phố M cũng kha khá, danh nghĩa là tình nhân của Yến Hoài. Tập đoàn Triều thị, là tập đoàn xuyên quốc gia tầm trung, khá phát triển ở vùng Tây Nam nước ta và khu vựa Đông Nam Á. Còn có….”

      Thương Truy Ý còn muốn tiếp gì đó, nhưng, Khấu Kiệt ngắt lời : “Bây giờ là 21 giờ 34 phút, sau 23:00 giờ, mình muốn nhìn thấy tên đó xuất trước mặt của mình và Yến Hoài nữa. Tên đó ở phố XX, đường XX, nhà trọ số XX, lầu thứ mười ba, chính là căn phòng có cửa sổ nằm ở hướng Nam. Mình mặc kệ cậu đưa đến ở Tây Nam hay là Đông Nam Á. Trong vòng ba tháng, nếu để mình trông thấy , hoặc là Yến Hoài và mình còn thấy mặt , tiểu tử nhà cậu cứ chờ vùi dập cả đời độc thân ở trong quân khu .”

      Khấu Kiệt ra tràng, dứt lời, lập tức ném điện thoại di động qua bên, ngâm trọn người vào trong nước. hề để ý đến đầu dây bên kia Thương Truy Ý điên cuồng hét toáng lên: “Này! Này! Khấu Kiệt, cái thằng khốn kiếp này! Đồ khốn kiếp!”

      Thương Truy Ý ngừng hầm hừ vào trong điện thoại di động, nhưng, biết thể làm được gì, liền ngồi bật dậy từ ghế sofa. Vừa muốn xông ra khỏi biệt thự, nhưng, ngay sau đó lại vòng trở về, vọt vào bên trong thư phòng, ‘soạt soạt’ viết mấy dòng chữ. Kéo tờ giấy xuống, vội vàng lao ra ngoài.

      "Đúng 21 giờ 45 phút phải đến ngay phố XX đường XX nhà trọ số XX cho tôi, bằng mấy người cứ mang theo con cháu về chầu ông bà luôn .” Thương Truy Ý vừa ra khỏi biệt thự liền hạ lệnh, chạy về phía chiếc BMW, những tên thủ hạ phía sau cũng lập tức đuổi theo.

      "Chú Hoàng, chú mua giúp tôi mấy món đồ này.” Thương Truy Ý cầm tờ giấy nhét vào trong tay Hoàng Thiên ở phía sau mình: “Gặp mặt lúc 21 giờ 45 phút tại phố XX đường XX nhà trọ số XX, bằng , chú cũng về vườn luôn .”

      Dứt lời, lập tức khởi động máy xe, chạy về phía mục đích định sẵn.

      Hoàng Thiên ngẩn người tại chỗ, mở tờ giấy ra, vừa nhìn thấy mấy chữ kia, khắp khuôn mặt liền đỏ bừng lên.

      Nhưng, ngay sau đó liền khép lại, bản thân ông ta cũng muốn để vụt mất nhiệm vụ lần này. Ba chân bốn cẳng lái xe của mình về hướng khác.

      Dọc đường , Thương Truy Ý cũng khá thoải mái trong lòng.

      Hắc hắc, phải chọc tức tên kia mới được, tránh việc cứ hết lần này đến lần khác uy hiếp mình. Làm sĩ quan quân độc thân? NO! Tỉnh táo lại chút !

      Xe lao vun vút, chẳng mấy chốc đến trước cửa nhà trọ.

      Thương Truy Ý xuống xe, ngay lúc Hoàng Thiên cũng vừa mua được những thứ cần thiết.

      Đứng ở trước mặt Thương Truy Ý, giao ra mấy món đồ dặn, vừa muốn mở miệng, Thương Truy Ý liền ghé sát vào tai Hoàng Thiên, : “Đây là trò đùa giữa hai em bọn tôi, nếu có người thứ tư biết được, ông bảo người nhà lo chuẩn bị hậu là vừa!”

      Hoàng Thiên cả kinh trong lòng, ngược lại đôi khi ông ta quên mất, trong Hoa Long bang, bang chủ Huyền Ưng rất ít khi xuất đầu lộ diện, bình thường đều do nhị đương gia Ảnh Ma ra tay. Mức độ tàn nhẫn, ai có thể tưởng tượng nổi.

      Chợt rùng mình, Hoàng Thiên vội vàng : "Vâng!"

      "A Đại và A Nhị cùng với tôi, lát nữa trở lại!” Thương Truy Ý vỗ vỗ lên bả vai Hoàng Thiên, dứt lời, liền nhét mấy thứ kia vào trong túi áo khoác, về phía nhà trọ.

      Hai người đàn ông cao lớn tên A Đại, A Nhị lập tức bước xuống từ chiếc xe khác, vóc người đồ sộ tựa như hai ngọn núi sừng sững.

      Tốc độ kia nhanh như tia chớp, thoáng chốc Thương Truy Ý nhảy lên ban công lầu , mà A Đại và A Nhị cũng đuổi kịp phía sau.

      Nhìn thấy hai tên thủ hạ bên dưới trợn mắt há mồm, Thương Truy Ý tựa như con nhện biết mệt mỏi, trèo lên những vách tường kia dễ dàng như ăn cơm bữa, nháy mắt lên đến lầu tám.

      Thương Truy Ý khẽ mỉm cười, tiếp tục leo lên.

      Cuối cùng cũng thấy được cánh cửa sổ kia, Thương Truy Ý khom lưng, nhanh nhóng leo vào.

      Vỗ vỗ quần áo người, bàn chân đặt lên sàn nhà.

      Ặc, thời điểm nhìn thấy tên đàn ông lõa thể nằm sàn nhà, Thương Truy Ý liền sửng sốt mất mấy giây.

      Lần này mình được chứng kiến thủ đoạn của Khấu Kiệt rồi.

      Khắp nơi đều là máu mũi, lỗi mũi của tên này, mắt, xiêu vẹo còn nhìn ra hình dáng. Gấu trúc đẳng cấp quốc gia là chuyện cần phải bàn cãi, ngay cả tóc cũng biến thành tổ chim.

      Thương Truy Ý vỗ nhè lên mặt của Triều Trạch.

      "Ha ha!" Thương Truy Ý cười cười: " đúng là mặt trắng , hả?" Ngay sau đó, lập tức hướng về phía A Đại, A Nhị đứng cách đó xa, : “Lau sạch , sau đó mang xuống , chỉ cần chưa tắt thở là được.” Ý là, mang xuống bằng cách nào cũng được, gãy tay gãy chân cần quan tâm, miễn còn thở là được.

      Khóe miệng Thương Truy Ý khẽ nhếch, nhìn A Đại, A Nhị mang người xuống dưới, nhìn nhìn chiếc giường chút, gian xảo cười cười. Mấy giây sau, Thương Truy Ý nén cười, lấy ra thứ gì đó từ bên trong túi áo khoác, đặt từng món lên giường. Nhìn đồng hồ, sắp đến 23: 00 giờ rồi, lập tức phóng ra cửa sổ, xoay người leo xuống. . . . . .

      Trong phòng tắm, Khấu Kiệt ước chừng đến 23:00 giờ, liền đứng lên từ trong bồn nước, chạy vào phòng của Yến Hoài.

      Muốn nhanh chóng đến xem cái tên kia có mang quần áo thích hợp tới cho mình hay , bởi vì quần áo của đều ướt hết – tại toàn thân trần truồng.

      Hơn nữa, cũng muốn kiểm tra xem tên Thương Truy Ý kia có làm theo lời của hay . Bằng , Hừ! ngại trực tiếp ném tên đàn ông cặn bã ấy qua cửa sổ.

      Vóc người với tỉ lệ hoàng kim, tựa như vị thần ánh sáng Apolo trong thần thoại Hy Lạp, đường nét sắc sảo đẹp mắt, tôn lên vẻ hấp dẫn của người đàn ông này.

      Lúc này, bên trong phòng của Yến Hoài còn ai nữa, chỗ kia cũng được lau dọn sạch , ngay cả chiếc giường cũng ngăn nắp như trước.

      Nhưng, giường có nhiều thêm vài thứ.

      Khấu Kiệt hiếu kỳ trong lòng, đây chính xác là do tên Thương Truy Ý kia mang đến cho mình?

      Thứ gì vậy?

      Khấu Kiệt đến gần, vừa nhìn thấy, đó là: chiếc quần lót màu sắc nhu hòa, còn nữa, còn có. . . . . . !


      ~Hết Chương 21~

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 22. Lần đầu tiên thổn thức vì em.

      gói bao cao su? Hơn nữa, còn có số mặt hàng dùng để thúc đẩy hưng phấn dành cho nam và nữ giới?

      Khấu Kiệt có hơi phát cáu.

      Mình xấu xa đến thế sao? Cần mấy món này làm gì?

      "Khốn kiếp! Cái thằng đáng chết! Đồ chết bầm!” Khấu Kiệt nhất thời nổi trận lôi đình, vừa mắng, vừa cuốn hết mấy thứ kia lại, lập tức ném vào trong thùng rác, tức giận muốn ra ngoài, nhưng, lại vòng trở về.

      được! thể để Yến Hoài trông thấy mấy món đồ này! Bằng , nhất định mình bị ấy đá ra ngoài.

      Nhấc cả túi rác lên, về phía cửa sổ, nhìn xuống.

      Thấy có người, lập tức ném túi rác xuống bên dưới.

      Mà lúc này, Thương Truy Ý ở ngay bên dưới nhà trọ cũng ôm bụng bật cười.

      "Ha ha ha! Khấu Kiệt nhất định tức chết cho xem.” Thương Truy Ý tươi cười nhấn phím màu xanh lá cây, nhìn cũng nhìn liền trả lời: “Này!”

      "Thương Truy Ý, mình để yên cho cậu đâu.” Trong điện thoại di động truyền đến tiếng hét điên cuồng của Khấu Kiệt.

      Thương Truy Ý xem thường, trực tiếp tắt điện thoại, hướng về phía tài xế Hoàng Thiên, : "Trở về biệt thự, đón tiếp ông nội!"

      "Dạ! Cậu Thương!" Hoàng Thiên lập tức khởi động máy xe, phóng nhanh như tia chớp.

      Sau khi Khấu Kiệt ném túi rác xong, tiện tạy đóng cửa sổ lại, xoay người, đến tủ treo quần áo, mở ra xem.

      Nhưng, biết, ngay giây phút xoay người , những chiếc máy chụp hình ở phía xa liên tục hoạt động hết công suất….

      Chỉ tìm được bộ quần áo còn khá mới, nhưng, Khấu Kiệt vẫn mặc vào. Sau đó về phía thư phòng, muốn kiểm tra xem giờ Yến Hoài như thế nào.

      vào bên trong, đến gần Yến Hoài, liền trông thấy ngủ say, khóe miệng còn hơi mỉm cười.

      Khấu Kiệt thở phào nhõm, nhìn người đẹp ngủ chút, ngồi ở bên giường, kìm lòng đậu sờ sờ lên khuôn mặt nhắn, khóe miệng kia kéo nên vòng cung đẹp mắt, khắc sâu vào tận đáy lòng .

      Nhưng, Khấu Kiệt vẫn đứng lên, ra bên ngoài, đến ngủ ở phòng khách.

      Mình thể thừa dịp ấy say rượu, cũng hạ quyết tâm, nhất định phải chờ đến khi ấy đồng ý. Có lẽ mình ấy rồi…..Chuyện này, mình chưa từng nghĩ tới việc nào đó, mình chưa từng thử qua bao giờ….Lần đầu tiên, thổn thức với – là chuyện tốt hay xấu?

      Khấu Kiệt bĩu môi, nhìn nhìn lên trần nhà, nhắm hai mắt lại.

      Chắc là ngày mai phải chạy về biệt thự sớm? Bao giờ ông nội đến? Hay là, vẫn cứ về sớm chút ! Ừm. . . . . . Ngủ ! Hoài, ngủ ngon!

      Sáng sớm, cuối cùng Yến Hoài cũng tỉnh lại, nhìn cảnh tượng chung quanh, ở thư phòng, vậy mình?

      Trong trí nhớ của , Khấu Kiệt đánh Triều Trạch trận, sau đó chạy vọt vào phòng tắm, ngâm mình trong nước….. . . . Sau đó, bây giờ là ở thư phòng!

      Cựa quậy cơ thể, có cảm giác đau đớn - ừm, chí ít ta vẫn là chính nhân quân tử. Vén chăn lên, lúng túng, Yến Hoài nhíu nhíu mày, nhìn thấy người mảnh vải che thân, điều này chứng tỏ tên đàn ông kia nhìn mình sạch hết rồi.

      Cái đó 囧! Khó chịu cực kỳ! Nếu như là ở thành phố M, thể giết chết .

      Hôm nào nhất định phải tìm Khấu Kiệt tính sổ.

      Mà bây giờ, Yến Hoài cũng sực nhớ tới, còn phải làm.

      Còn ai đợi mình ? Yến Hoài vội vàng xuống giường, phát quần áo làm được xếp ngay ngắn, đặt chiếc ghế cách giường xa.

      ấy? Chuẩn bị xong xuôi hết cho mình?

      Triều Trạch đâu? Là ấy hay là Triều Trạch?

      Theo lý thuyết, tuyệt đối Triều Trạch làm những chuyện như vậy. Thế chỉ còn ấy, vậy bây giờ ấy đâu? Nghi vấn, Yến Hoài nhanh chóng mặc quần áo vào, vội vàng ra khỏi thư phòng.

      biết, ấy còn ở đây hay ?

      Hoặc là, Triều Trạch?

      Nhưng, xoay vòng, vẫn nhìn thấy hai người đàn ông này.

      Mà bên trong phòng ăn, bữa ăn sáng phong phú, lại thiếu mất người, thiếu cái người bảo mình ‘nhanh lên, đến ăn chút.’

      Yến Hoài lấy lại tinh thần, nhìn đồng hồ, còn 45 phút, vẫn đủ thời gian để dùng bữa sáng.

      Nghĩ vậy, liền ngồi xuống, cầm lấy ly sữa tươi, uống hớp, lúc này, liền trông thấy tờ giấy be bé đặt bên dưới ly sữa.

      Mở ra, nhìn thấy nét chữ mạnh mẽ, rồng bay phượng múa, cứng cáp có lực.

      Đại khái là sau khi dùng bữa sáng xong, có người đến bên dưới nhà trọ đưa làm, thế nên cần phải gấp gáp, nhất định trễ, còn Khấu Kiệt có chuyện riêng phải trước. Về phân tên Triều Trạch kia, cũng đề cập đến.

      Ách? hàng chữ cuối cùng được viết như vầy? 〆 mềm mại ~ nắn nót * ~ nghiêng ξ

      Yến Hoài đưa đến gần tần mắt, giọng đọc lên: ngày hôm qua muốn em, là bởi vì chờ sau khi em trở thành vợ , muốn em mỗi ngày.

      Miếng bánh bao trong miệng bị nghẹn lại ngay cổ họng, mắc kẹt rồi!

      Yến Hoài nhất thời đỏ mặt, sau đó lại vừa xấu hổ, vừa có chút tức giận.

      Đầu óc của người này bị chập mạch sao? Lưu manh! Dục vọng điên cuồng! là! Thiếu dạy dỗ.

      Yến Hoài vò tờ giấy lại, tiện tay ném qua bên.

      Sau khi ăn sáng xong, tới nhà để xe, nhưng chợt phát , xe của mình còn ở đó nữa.

      "Khấu Kiệt đáng chết! Tên đàn ông thúi!” Yến Hoài nổi trận lôi đình. Chắc chắn là ta lái chiếc BMW của mình rồi: “Đáng ghét! phải có xe riêng sao?”

      Yến Hoài đứng hai tay chống nạnh, giống y như người đàn bà chanh chua. Nhưng, qua hai ba phút, Yến Hoài lấy lại bình tĩnh, bây giờ được, làm quan trọng hơn. Chắc chắn ta biết mình muốn tự lái xe, thế nên mới mang xe của mình mất.Truyện chỉ được đăng tải tại *******************.

      Đáng chết! Nhất định tôi phải hung hăng dẫm nát dưới chân. Yến Hoài điên cuồng gào thét lên mấy tiếng trong lòng, hướng về phía chiếc xe đặc biệt đến đón mình.

      "Thiếu phu nhân.” Người đàn ông áo đen thấy Yến Hoài tới, lập tức gật đầu thưa.

      "Cậu.” Yến Hoài nghe thấy danh xưng kia, mặt đỏ rần, sau đó từ đỏ chuyển sang xanh lá cây, căm phẫn: “Đừng gọi tôi như vậy!”

      "Thiếu gia dặn dò, người chính là thiếu phu nhân, sớm muộn gì cũng phải gọi như vậy." Người đàn ông có hơi khờ khạo trả lời.

      Yến Hoài kìm nén cơn tức giận, nhưng, ngay sau đó lại trở tay, trói hai tay người đàn ông ra sau lưng: “Tôi cho cậu biết! Còn gọi tôi tiếng thiếu phu nhân nữa, tôi liền xử lý cậu.”

      Người đàn ông bị đau, biết này lại giỏi võ như vậy. Nhưng, ta cũng là thủ hạ mà Khấu Kiệt xem trọng, huống chi, bản thân ta chỉ biết thi hành mệnh lệnh, hề biết thắc mắc này kia. Cho nên….

      "Dạ, thiếu phu nhân!"

      Yến Hoài cảm giác trời đất mù mịt! Những người này đầu óc đều có vấn đề?

      là, chuyện với những người này chỉ uổng phí hơi sức!

      "Nhanh chóng chạy đến cao ốc thị trưởng!” Yến Hoài trực tiếp ngồi vào trong xe: “Đừng nên gọi tôi như vậy. Bằng tôi phá hủy tập đoàn Khấu thị của mấy người.”

      "Dạ! Thiếu phu nhân!" Người đàn ông gật đầu, trực tiếp mở máy xe.

      Yến Hoài trợn trắng hai trắng, hoàn toàn hết cách.

      Người đàn ông này! Khốn kiếp!? Tất cả đều tại ta!

      Mà bên này, Khấu Kiệt ngồi trong thư phòng, liên tục hắt xì.

      Vất vả lắm mới tiễn ông nội được, bây giờ cũng có chút thời gian rảnh rỗi.

      Tóm lại là mình có nên đến cao ốc thị trưởng hay ? Bây giờ mình chính là thư ký thị trưởng.

      Đương lúc này, Thương Truy Ý cũng từ bên ngoài vào, trong tay cầm gói bưu kiện.

      "Cậu xem, chuyện tốt mà cậu làm này!” Thương Truy Ý lập tức ném gói bưu kiện lên trước bàn của Khấu Kiệt, có chút tức giận: “Bây giờ có người cầu rút sản nghiệp của tập đoàn Khấu thị ra khỏi thành phố M.”

      Khấu Kiệt sững sờ, mình vốn có làm chuyện gì cả, nhưng. . . . . .

      Nhìn Thương Truy Ý, Khấu Kiệt mở gói bưu kiện ra. . . . . .

      ~Hết Chương 22~

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 23. Thư ký thị trưởng dễ làm.

      Mấy thứ này là cái gì? Đó là những bức ảnh chụp, tất cả đều là hình ảnh của Khấu Kiệt lúc ở bên trong nhà trọ của Yến Hoài. Nửa thân trần, hay lộ ra nguyên vẹn, đều có.

      Khấu Kiệt càng xem càng bực, lập tức ném phịch mấy tấm ảnh kia lên bàn.

      "Do ai gửi tới?" Khấu Kiệt lạnh lùng hỏi, toàn thân tỏa ra sát khí nồng nặc.

      " biết. Lúc mình trở về, nó nằm trước cửa biệt thự.” Thương Truy Ý nhìn , trả lời, giọng cũng mềm hẳn ra. Truyện chỉ được đăng tải tại *******************.

      "Nếu như ông nội nhìn thấy mấy tấm hình này, đoán chừng, cậu cần phải nghĩ đến việc làm chuyện gì tiếp theo rồi.” Thương Truy Ý tựa lưng vào ghế sofa bên cạnh.

      "Tiến hành kế hoạch A, điều tra nguồn gốc của gói bưu kiện này, giết sạch bọn chúng cho mình.” Khấu Kiệt nhìn vào những tấm hình kia: “Nếu như muốn tìm đến phiền phức, vậy xin mời bọn chúng tới đây! Thành phố M? Cậu nhanh chóng điều tra cho mình xem ở thành phố M có nhân vật tai to mặt lớn nào, để mình giết sạch bọn chúng.”

      "Ừ." Thương Truy Ý nhìn mấy bức hình kia chút: “Cậu bị người ta chụp ảnh ở trong nhà trọ của Yến Hoài, ấy ở đâu?” Dứt lời, nhếch môi cười mỉm.

      ". . . . . ." Khấu Kiệt vội vàng đứng lên, đôi mắt bốc hỏa nhìn về phía : “Cậu đến, danh dự của Yến Hoài ?”

      "Đúng! Bây giờ ấy mới vừa nhậm chức thị trưởng, mà lúc này, nếu như những người đó lợi dụng truyền thông, đợi đến khi truyền thông đưa tin rộng rãi là tân thị trưởng và tổng giám đốc của tập đoàn Khấu thị có quan hệ mờ ám, ha ha, đoán chừng Yến Hoài xuống ngựa nhanh thôi. Về phần cậu….cậu cũng biết rồi đó, khẳng định là thể tranh cử thị trưởng được nữa.” Thương Truy Ý nheo mắt.

      Khấu Kiệt nghe thế, lập tức nắm lấy áo khoác của mình, vội vàng chạy ra bên ngoài.

      "Này! Khấu Kiệt!” Thương Truy Ý nhìn theo bóng dáng khuất xa: “Khấu Kiệt!” Dùng hết sức gọi lại, thế nhưng, tự mình lái xe rời khỏi.

      cần phải , cũng biết cậu ta nơi nào.

      Thương Truy Ý nheo mắt lại, về hướng khác. Nhất định mình phải tóm gọn bọn chúng. Sau đó chặt từng nhát từng nhát . Lúc nào cậu ta cũng bảo, đích thân ra tay. Aiz, cái đứa hay bị kéo vào nhất ở đây đây này!

      Khấu Kiệt dùng tốc độ tối đa, lao vun vút về phía cao ốc thị trưởng.

      Vừa xuống xe, lập tức mạch vào phòng làm việc của thị trưởng.

      "Khấu tiên sinh, . . . . . ." Có người nhìn thấy Khấu Kiệt tiến đến, lập tức lên trước chặn đường lại.

      Khấu Kiệt nhấc tay gạt người kia sang bên, lạnh lùng : “Tôi là thư ký thị trưởng, hẳn là từng giờ từng phút phải ở bên cạnh thị trưởng. Bây giờ là giờ làm việc!"

      Đối phương chỉ là viên chức , song, nghe Yến Hoài bảo, được để người khác quấy rầy lúc làm việc, thế nên mới ngăn Khấu Kiệt lại. Lúc này lại nghe Khấu Kiệt thế, nhất thời sửng sốt, ta rất chí lý. Đương lúc người kia còn chần chừ, Khấu Kiệt tiến vào trong phòng làm việc của thị trưởng.

      " phải tôi rồi sao? Lúc tôi làm việc, nên tới quấy rầy tôi.” Lúc này Yến Hoài vùi đầu vào mớ tài liệu bàn, chiếc bút trong tay ngừng hoạt động, mới vừa tiếp nhận công việc hành chính của thành phố D, có rất nhiều chuyện phức tạp cần phải xử lý.

      Thấy bây giờ vẫn chưa biết đến kiện kia, Khấu Kiệt thở hắt ra hơi, trước kia còn có ý nghĩ ‘đặc tả’ , nhưng hôm nay, lại muốn đến bảo vệ suy nghĩ điều gì? Rốt cuộc tình cảm của dành cho có phải là hay ?

      Khấu Kiệt thở phào nhõm rồi lại hít sâu hơi, đè xuống tâm tình, đến gần: “Đương nhiên thư ký thị trưởng đến là để san sẻ bớt gánh nặng cho thị trưởng. Công việc của thị trưởng, thư ký thị trưởng phải ở bên cạnh giúp tay.” Giọng nồng nàn lượn lờ bên tai Yến Hoài.

      Yến Hoài ngẩn người, ngẩng đầu lên, ngờ lại đến đây. phải ta xin nghỉ phép sao?

      "Có vui khi nhìn thấy ? cũng thế.” Lúc này Khấu Kiệt khôi phục lại dáng vẻ lưu manh trước đó, hướng về phía Yến Hoài, chìa tay ra.

      " biết xấu hổ!" Yến Hoài trừng mắt liếc cái, rồi sau đó liền cúi đầu: “Nếu đến đây rồi, vậy hãy vào bên trong, phân chia lại đống tài liệu trong ấy cho tôi. Trong vòng hai mươi phút phải làm xong, bằng , bằng …..”

      "Bằng sao?” Khấu Kiệt đến gần .

      Yến Hoài lập tức ngửa người ra sau: “Bằng thể vào phòng làm việc! Đứng bên ngoài mà đợi!”

      "Hắc hắc!" Khấu Kiệt nhấc chân, về phía phòng chứa tài liệu: “Hai mươi phút, quá……” Chữ ‘nhiều’ bị vướng ngay cổ họng…..Bởi vì, khi vừa bước vào gian phòng kia, cũng biết được số tài liệu mà nhắc đến là bao nhiêu.

      Ba giá sách cao! Hơn nữa, có vẻ như rất lộn xộn! Mình nhớ ràng, lúc đến xem chỗ này từ mấy ngày trước, những chồng tài liệu kia còn rất ngăn nắp. Nhưng, vào lúc này. . . . . . nhất định là lúc Yến Hoài tìm tài liệu làm nó trở nên rối loạn.

      Khấu Kiệt nuốt từng ngụm nước bọt, nuốt ngược cả chữ ‘nhiều’ vào trong.

      Hai mươi phút? Hai giờ còn chưa chắc làm xong!

      "Nhanh nhanh lên!” Lúc này, Yến Hoài lại lên tiếng: “Thư ký thị trưởng phải dễ làm vậy đâu! Đây, mới là ngày đầu tiên.”

      Khấu Kiệt đứng bên trong, hai mắt trợn trắng, hàm ý trong đó, mình hiểu được. . . . . . Trừ phi, mình từ chức. . . . . .

      Nhưng, Khấu Kiệt lại đứng sau lưng Yến Hoài làm mặt quỷ, sau đó liền nhảy bổ vào đống tài liệu….

      Chết tiệt, chỉ là thử thách mình mà thôi!

      Muốn tốc độ đúng ?

      Được!

      Tay chân của Khấu Kiệt hoạt động cực kỳ nhanh nhẹn, nhanh chóng sắp xếp lại mấy thứ kia. Hơn nữa, chỉ cần nhìn qua là quên được, thế nên, việc sắp xếp lại chúng vào đúng vị trí cũng rất dễ dàng.

      Lúc này, điện thoại di động của Khấu Kiệt chợt vang lên.

      "." Khấu Kiệt giọng , còn nhìn xuyên qua tấm vách ngăn bằng thủy tinh, liếc Yến Hoài cái. Chỉ sợ ấy mắng mình làm việc nghiêm túc, bởi vì, có cảm giác, tác phong làm việc của Yến Hoài rất cẩn thận tỉ mỉ, cũng rất nghiêm khắc trong giờ làm việc.

      "Có người bảo mình chuyển lời đến cho cậu, mời cậu dùng cơm tối. Biết cậu từ chối, thế nên mới tới với mình.” Thương Truy Ý vừa nằm ghế sofa, nhàm chán nhìn TV, đủng đỉnh .

      "Người nào?" Khấu Kiệt nhíu nhíu mày.

      ~Hết Chương 23~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :