1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà xã mạnh mẽ của trùm xã hội đen - Tam Muội Thủy Sám (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 13. thích em.


      Yến Hoài trợn trắng hai mắt, được rồi, có lẽ lần này là do mình hiểu sai, nên mới lấy mấy thứ kia ra.

      " theo tôi!" Yến Hoài lê dép về phía gian phòng đặt dụng cụ ở bên ngoài, nhưng, vừa chưa được mấy bước liền ngừng lại, khiến người đàn ông phía sau lập tức đụng vào người .

      Yến Hoài cố định thân hình, mừng quá, cũng may là khả năng giữ thăng bằng của mình tệ, bằng , ta to con như vậy, khẳng định đánh ngã mình sang bên.

      " lo nhìn đường hay sao?" Yến Hoài hướng về phía , rống to, nhướn mi trừng mắt nhìn hồi lâu.

      " theo bước chân của thị trưởng dễ dàng phạm sai lầm!" Khấu Kiệt nhìn chút, lùi về phía sau bước.

      Yến Hoài thể được gì, bởi mình ra!

      "Mang theo mấy cái dụng cụ kia! Đem đến phòng chứa đồ!” Yến Hoài ra lệnh cho Khấu Kiệt.

      ". . . . . ." Khấu Kiệt nghĩ phải cự tuyệt như thế nào.

      "Chẳng lẽ bảo chân yếu tay mềm như tôi cầm sao?” Yến Hoài nhìn , hỏi ngược lại câu.

      "Em? Chân yếu tay mềm?” Khấu Kiệt trợn tròn hai mắt.

      "Có hay ?" Yến Hoài chỉ hỏi bốn chữ.

      "!" Khấu Kiệt lập tức trả lời.

      Xoay người, lập tức chạy trở về, cầm lấy mấy món dụng cụ kia, vội vàng chạy đến gần Yến Hoài.

      Yến Hoài nhìn cầm mấy món dụng cụ đó giống như bắt hai ba con gà con, nhịn được nhoẻn miệng cười, nhưng, ngay sau đó liền che miệng lại, về phía phòng chứa đồ.

      Hiển nhiên, Khấu Kiệt hề để ý đến màn này….

      Rốt cuộc cũng lấy được mấy món dụng cụ cần thiết, Khấu Kiệt lập tức bắt tay vào việc.

      Gì chứ, thể đắc tội với cọp mẹ được. Bây giờ đường đường là Tổng giám đốc tập đoàn Khấu thị, bang chủ Hoa Long bang đích thân xông pha ra trận - sửa khóa cửa.

      Khấu Kiệt ở trần, mồ hôi ngừng chảy dài làn da màu đồng thiếc, còn kia, lúc này nằm giường lớn, thoải mái nhàn nhã xem quyển sách thích của mình.

      Khấu Kiệt liếc nhìn kia cái, bàn tay chợt dừng lại.

      "Sửa xong nhanh lên chút! cho phép lười biếng!" Yến Hoài cũng thèm để mắt đến, nhưng miệng lại hét lên với .

      Hắc hắc, đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Khấu thị, sửa khóa cửa cho mình, cảm giác này dường như cũng tệ lắm! Yến Hoài vừa nhìn sách, vừa cảm thấy vô cùng thoải mái trong lòng.

      " khát!" Khấu Kiệt nhìn Yến Hoài, câu.

      " tiếp tục !" Yến Hoài xong, lập tức đặt quyển sách lên bàn đọc, mặc vào chiếc áo khoác , ra bên ngoài: “Đừng quên, nửa giờ!"

      Cổ họng của Khấu Kiệt chuyển động xuôi ngược, thanh liền mắc kẹt ngay chỗ ấy.

      Vẫn là! Mình phải nhẫn nhịn!

      Khấu Kiệt lại tiếp tục công việc.

      Cuối cùng Yến Hoài cũng xuất với ly sữa tươi nóng hổi tay.

      Yến Hoài đặt ly sữa tươi lên bàn đọc sách, hướng về phía Khấu Kiệt nửa quỳ sàn nhà sửa khóa, : “Sữa tươi, uống !”

      Khấu Kiệt đưa ánh mắt về phía , nhìn ly sữa tươi, lại nhìn sang cái khóa cửa kia chút, trả lời: “Còn chút nữa thôi, làm xong uống ngay.”

      là người có tính nhẫn nại rất mạnh, chỉ cần khi muốn làm gì, nhất định kiên trì đến cùng. Nhưng, đối với việc Yến Hoài bưng ly sữa tươi đến cho mình, trong lòng lại vô cùng cảm động. Vốn tưởng rằng mình ly nước lọc, hoặc là nước lạnh cũng chừng. Nào ngờ đâu kết quả lại bết bát hơn trong tưởng tượng. Hì hì, vậy thôi sửa xong hẵng uống .

      Lúc này, hạt mầm vui sướng nảy nở trong lòng Khấu Kiệt, khiến bỗng nhiên muốn ngâm nga ca khúc nào đó.

      Nhưng, chợt ngừng lại, biết ấy có thích mình hát hay – ngũ * của mình được hoàn chỉnh.

      *ngũ : hầu (cổ họng), nha (răng hàm), thiệt (lưỡi), xỉ (răng cửa). thần (môi.)

      Yến Hoài nhìn , khẽ cười cười.

      Nhìn thấy dáng vẻ của giờ, vẫn có thể tha thứ cho lỗ mãng trước đó. Thế nhưng bản thân mình vẫn chưa tra ra ngọn ngành chuyện gì xảy ra vào đêm ấy.

      Nghĩ tới đây, Yến Hoài liền hướng về phía Khấu Kiệt, hỏi: “Lần đó, tại sao tôi lại ở trong Dạ Thành Túy Sinh?”

      Động tác của Khấu Kiệt trong nháy mắt chợt ngừng lại, nhìn chằm chằm vào cái khóa cửa kia, dừng mấy giây, vờ như nghe thấy câu hỏi của Yến Hoài, bàn tay "rắc rắc" tiếng, sửa khóa cửa trở về hình dạng ban đầu.

      "Sửa xong rồi!" Khấu Kiệt đứng lên, mạch ra ngoài.

      Nhưng, lúc này Yến Hoài cũng kịp gọi lại: “Khấu Kiệt!”

      Khấu Kiệt dừng bước chân.

      xoay người, bây giờ mình vẫn chưa nghĩ ra được câu trả lời thỏa đáng cho câu hỏi mới vừa nãy của ấy.

      Yến Hoài trực tiếp bước xuống giường, tay phải đặt lên bả vai của Khấu Kiệt, sức mạnh ấy khiến cảm thấy có chút đau đau.

      ", tại sao tôi lại xuất tại Dạ Thành Túy Sinh?" Lúc này Yến Hoài lạnh lùng thốt lên.

      Khấu Kiệt thuận thế xoay người về sau, đối mặt với : “Bởi vì, bởi vì. . . . . ." Khấu Kiệt, Khấu Kiệt à, đầu óc của mày để làm gì vậy, lý do đó, lý do!

      "!" Trong con ngươi của Yến Hoài lóe lên tia nguy hiểm, toàn thân toát ra sát khí bao vây lấy cả hai người. Ép tới khiến Khấu Kiệt có chút hô hấp nổi.

      " thích em!"

      Yến Hoài nghe thấy thế, bỗng sửng sốt!

      thích em.

      Khấu Kiệt cũng sửng sốt!

      Tự mình vốn nghĩ tới ra những lời như vậy!

      Khấu Kiệt, Khấu Kiệt ơi, mày là thiếu tự chủ.

      Sát khí khắp người Yến Hoài dần dần biến mất, cánh tay khoác vai Khấu Kiệt cũng bỏ xuống: “ còn sớm nữa, ngủ !"

      "Ách. . . . . ." Khấu Kiệt nhìn , muốn mở miệng gì đó, nhưng, Yến Hoài trước: “Tôi có người mình thích!"

      Khấu Kiệt có chút cứng đờ, nhưng, nhìn thấy đến bên giường, rốt cuộc nhịn được : "Đêm đó, xin lỗi! cho em uống thuốc uống Bắc, thế nên. . . . . ."

      "Ngủ ngon!" Yến Hoài lạnh nhạt câu với Khấu Kiệt, bịt kín chăn, để ý đến .

      Khấu Kiệt đứng nhìn hồi lâu, xoay người, nhàng đóng cửa lại, khóa kỹ.

      Hết than lại thở, Khấu Kiệt nhìn mớ dụng cụ trong tay, về phía phòng chứa đồ….

      ***

      Ánh nắng sớm mai nhàng khoan khoái, soi vào da thịt mang đến cảm giác ấm áp dễ chịu.

      Thỉnh thoảng, có cơn gió thổi qua, làm tăng thêm cảm giác mát dịu tuyệt vời.

      Cuối cùng Yến Hoài cũng tỉnh lại, theo thói quen nhìn lên chiếc đồng hồ bàn đọc sách.

      Chết rồi! 9 giờ 20 phút! Mười giờ mình có mở hội nghị thị trưởng! Quên dậy sớm! Xong luôn, chắc chắn lại bỏ mất bữa sáng!

      Lập tức nhảy bật dậy từ giường, vội vàng xông vào phòng tắm rửa mặt, cũng quản bên trong thư phòng còn có ai hay , tóm lại là gấp rút làm chuyện của mình.

      Làm xong tất cả đâu vào đó, mặc quần áo chỉnh tề, liền ra khỏi phòng, nhưng khi vừa qua phòng ăn, vô tình nhìn sang, lại trông thấy hình ảnh làm ấm áp trái tim Yến Hoài.

      ~Hết Chương 13~

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 14. Bé ơi, ăn nhanh !

      bàn ăn là túi bột mì và ít đồ gia vị mà để trong tủ lạnh trước đó, bây giờ nghiễm nhiên trở thành món ăn cao lương mỹ vị.

      Từng lớp từng lớp bột xếp chồng lên nhau, cùng là lớp dâu tây rưới sô--la mà thích. Còn có ly sữa nóng đầy, cùng với ba quả trứng chiên chín kỹ, màu vàng ươm, khỏi dụ dỗ bao tử của .

      "Em xong xuôi hết rồi hả?” Lúc này Khấu Kiệt vừa tiến vào phòng ăn từ hướng khác, trong tay cầm cái đĩa, bên là hai chén cháo yến mạch hoa quả: “Mau đến ăn bữa sáng ! Mới vừa làm xong đấy! Ấm dạ dày."

      Yến Hoài ngẩn người: “Đều là làm?"

      "Hì hì.” Khấu Kiệt đặt cái đĩa lên bàn, bất giác đưa tay sờ sờ tóc của mình: "Đúng, lúc còn ở trong quân đội vẫn thường hay xuống bếp! biết có hợp khẩu vị của em .”

      Quân đội? Yến Hoài nheo mắt lại, nhìn Khấu Kiệt: “ từng lính?”

      "Ặc, đúng vậy." Khấu Kiệt gật đầu cái: “Bé ơi, ăn nhanh !” xong, xoay xoay xương lưng, vặn vẹo người, quần quật suốt buổi sáng, giờ cảm thấy mệt rồi. Đây chính là lần đầu tiên mình làm bữa sáng cho . Đáng chết! Vốn dĩ mình muốn rời khỏi đây từ sớm, nhưng, lúc vừa ra khỏi cửa nhà trọ của lại tự chủ được mà ngược trở về, làm bữa ăn sáng này.

      Đoán chừng mình bị điên mất rồi! Thôi! Vậy cứ điên khùng lần !

      Yến Hoài nhìn đồng hồ đeo tay chút, chín giờ bốn mươi phút.

      "Tôi . . . . . ." Chữ "ăn" còn chưa kịp ra, Khấu Kiệt cướp lời: " đưa em !”

      "?" Yến Hoài nhìn .

      " phải em họp ở cao ốc thị trưởng sao? đưa em !” Khấu Kiệt tháo tạp dề trước ngực xuống, chỉnh sửa lại quần áo người chút, chuyện rất đỗi bình thường. Não bộ ngưng vật lộn, cũng làm xong hết rồi, cần phải xoắn xuýt lên làm chi cả.

      Yến Hoài mở to hai mắt nhìn , với rất thân thiết ư? Ăn bữa sáng do làm? Ai biết ta có ý định gì nữa?

      " ăn còn thời gian nữa đâu!” Khấu Kiệt đặt mông ngồi xuống, bắt đầu động đũa: “Ăn hết đừng trách .” xong, lập tức đem đĩa trứng chiên đến trước mặt của mình, nhàng gắp lên miếng, thả vào trong miệng.

      Yến Hoài nhìn .

      ăn cũng uổng! Để rồi xem ta làm như thế nào! Đến trễ liền bóp chết ta!

      Yến Hoài đặt túi xách trong tay xuống, ngồi đối diện với Khấu Kiệt, lập tức đoạt lại đĩa trứng chiên trước mặt .

      "Chủ nhà phải được ăn trước! Khách phải có lễ độ, chờ chủ nhà động đũa mới được ăn nữa!" xong, Yến Hoài cho miếng trứng chiên vào trong miệng.

      Khấu Kiệt cười cười, ngại, lại gắp lên miếng trứng chiên be bé, tiếp tục ăn.

      Yến Hoài cũng lặng lẽ ăn bữa sáng, xem ra là do mình suy nghĩ nhiều. . . . . .

      là.

      lâu sau, Khấu Kiệt ăn xong phần của mình, lúc này ngồi nhìn Yến Hoài ăn.

      Ánh mắt hề rời khỏi.

      Yến Hoài bị nhìn chằm chằm, ngượng ngùng: “ dọn dẹp chút !” xong, cúi đầu, khiến Khấu Kiệt thể nhìn thấy gương mặt ửng đỏ của mình.

      Khấu Kiệt đứng lên, ấy nhao nhao gây gổ với mình như trước, chiếc cổ hồng hồng, quen lắm!

      Hắc hắc, Khấu Kiệt cười ngây ngô hai tiếng, xoay người rời khỏi phòng ăn.

      Vừa mở cửa nhà trọ, Khấu Kiệt trông thấy bọn thủ hạ của mình đứng thành hai hàng dài, canh giữ ở phía trước, mà ở nơi xa, có mấy chiếc xe chờ sẵn.

      Khấu Kiệt ngẩn người, lập tức đóng cửa lại.

      Mấy thằng nhóc này, bình thường thấy tụi nó đúng giờ như vậy, bây giờ lại rầm rộ thế này là muốn gì đây? Muốn nhìn dáng vẻ nhếch nhác của mình hả? Hay là muốn xem vẻ tuấn phong lưu?

      Mà ở bên trong đoàn xe kia, Thương Truy Ý nhàng quay kính xe xuống, nhìn về phía cửa.

      Khấu Kiệt, hắc hắc, cậu ** được lần, để rồi xem cậu thoải mái thế nào! Hoặc là, bị đạp xuống giường?

      Lúc này, điện thoại của Khấu Kiệt chợt vang lên.

      Khấu Kiệt lập tức nhìn vào màn hình, thấy Thương Truy Ý gọi.

      Được lắm, hôm nào phải chỉnh sửa cái tên này phen.

      "Cậu mau mau bảo bọn họ cút cho mình! Cậu đó, nếu như ngứa da, trở về mình tặng cho cậu quả đấm là được!” Khấu Kiệt vừa nhận điện thoại, giọng đè nén nhưng mất vẻ uy nghiêm.

      Thương Truy Ý sững sờ, ngay sau đó lại cười lên ha hả, sau khi cười xong: “Mơ hả? Mình tới đón cậu đó! Thế nào, tối hôm qua lần **? Nghe giọng của cậu cũng tệ lắm, có gãy tay gãy chân hả?"

      "Mình rất khỏe!" Ngoại trừ bị dính quyền cước ra…..Khấu Kiệt vẫn những lời này, nhưng lại : “Khụ khụ, tóm lại cút nhanh cho mình! Nếu như trong vòng ba mươi giây mình còn nhìn thấy cậu, mình lập tức bảo ông nội bắt cậu đến quân khu chịu huấn luyện chút.”

      "Đừng!" Thối tha, dám uy hiếp! Thương Truy Ý mắng tiếng, cúp điện thoại di động.

      " thôi! Đến cao ốc thị trưởng chờ cậu ta!” Thương Truy Ý ra lệnh cho bọn thuộc hạ.

      Đoàn xe gào rít, quả , trong vòng ba mươi giây, khoảng vắng lặng.

      Khấu Kiệt cười cười hài lòng.

      " làm gì đó?" Lúc này Yến Hoài tới, nghi hoặc nhìn : “Đứng trước cửa hô hào cái gì?"

      " có!" Khấu Kiệt mở cửa: “ thôi! Vừa vặn cũng đến cao ốc thị trưởng!”

      "Hả?" Yến Hoài nhìn , nhíu nhíu mày, đến đó làm gì?

      " nhận được lời mời làm thư ký thị trưởng đấy!" Khấu Kiệt nhìn .

      "Ách. . . . . ." Yến Hoài bĩu môi: “ phải muốn làm thị trưởng ư? Tại sao?"

      "Hắc hắc, thay đổi mục tiêu.” Khấu Kiệt có vẻ đăm chiêu, : “Sang năm lại tranh cử thị trưởng, hoặc là năm sau nữa? Năm sau sau đó nữa?”

      " nha!" Yến Hoài trừng mắt liếc , ta dám học lại mấy lời của mình.

      Khấu Kiệt nhếch môi cười cười, mở cửa ra: "Thị trưởng đại nhân, xin mời!"

      "Hừ!" Yến Hoài khẽ hừ tiếng, ra ngoài.

      Bên ngoài, chỉ nhìn thấy chiếc Mercedes – Benz E-class.

      Khấu Kiệt thêm nhiều lời vô nghĩa, vốn dĩ bản thân cũng là người có ý thức rất cao về thời gian, lập tức chạy đến bên xe, mở cửa ra: “Lên xe ! đến giờ rồi!”

      Yến Hoài khẽ gật đầu, ngồi xuống.

      Khấu Kiệt cũng yên vị vào ghế lái....

      Bây giờ, rốt cuộc Yến Hoài cũng hiểu cái gì gọi là tốc độ!

      Khấu Kiệt phóng chiếc Mercedes – Benz E-class nhanh như bay! Phóng nhanh chưa tính, nhưng quả giống như đua xe vậy! Hoặc giả, chơi trò chơi sinh tử?

      Yến Hoài hơi phát hoảng trong lòng, choáng , ta chạy trối chết sao? Làm gì nhanh như vậy? Hay là muốn chết?

      Bắt được thị trưởng ngồi chiếc xe với vận tốc siêu cấp, chẳng phải mình nhanh chóng xuống chức sao?

      " chạy chậm chút!" Cuối cùng Yến Hoài nhịn được nữa, quát lên với Khấu Kiệt.

      " có thời gian!" Khấu Kiệt lạnh nhạt câu, ánh mắt vẫn thủy chung nhìn về con đường phía trước.

      "Tôi thiếu thời gian!" Yến Hoài quay sang với .

      " thiếu!" Khấu Kiệt khẽ hướng về phía Yến Hoài, cười cười.

      "Đáng ghét! Bị người ta bắt chạy quá tốc độ, liền. . . . . ."

      "Xin mời thị trưởng đại nhân tha cho tôi mạng!" Khấu Kiệt tiếp tục: “Đến đây , thị trưởng đại nhân dấu!” xong, chiếc xe vững vàng dừng lại trước cổng lớn của cao ốc thị trưởng.

      Yến Hoài khó tin nhìn , giây kế tiếp bước xuống xe.

      "Khấu Kiệt ơi!"

      Đương lúc Khấu Kiệt bước xuống, theo Yến Hoài vào bên trong, giọng nũng nịu của phụ nữ liền hướng về phía ....

      Hai người đều sửng sốt, dừng bước.

      ~Hết Chương 14~

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 15. với em cùng con đường.


      Khấu Kiệt đưa mắt về nơi phát ra thanh, liền bắt gặp người mà mình muốn nhìn thấy nhất – Dương Miêu Miêu.

      Chỉ thấy ta mặc quần áo thắt eo lưng khêu gợi, trước ngực nửa kín nửa hở, mặt đánh phấn dày cộm khiến làn da trắng háu, thoạt nhìn giống như con cương thi qua lại, nhưng lúc này cũng rất lả lơi ong bướm nhào về phía Khấu Kiệt, muốn cọ cọ ngực vào người .

      Khấu Kiệt vừa nhìn thấy dáng vẻ ấy của ta, dạ dày lập tức dâng lên cơn buồn nôn. Mà lúc này Yến Hoài cũng vừa đưa mắt về phía Khấu Kiệt, nhìn thấy bộ dạng như sắp nôn của , trong lòng liền cảm thấy buồn cười, nhấc chân tiếp tục vào bên trong.

      Khấu Kiệt à, để tôi xem dọn dẹp này thế nào. Yến Hoài nhếch môi cười, ra là ta cũng cảm thấy ghê tởm đối với những người phụ nữ như thế này.

      Nhìn thấy Dương Miêu Miêu sắp sửa sấn tới, Khấu Kiệt vội vàng mở miệng: “! Đứng yên đó!” Dứt lời, chỉ vào phạm vi năm mét ngay trước mặt.

      Dương Miêu Miêu đưa ánh mắt về phía bán kính năm mét ấy, sau lại dời tầm mắt sang Khấu Kiệt, tỏ vẻ đáng thương cố nặn ra mấy giọt nước mắt, nghĩ rằng lệ dầm dề như mưa mới có hiệu quả, gương mặt mếu máo: “ Khấu, em ở đây chờ từ lâu rồi.”

      "Đứng ở ngay đó chuyện! Mau!" Khấu Kiệt hề nhúc nhích, tiếp tục chỉ vào khu vực cách đó năm mét. Mẹ kiếp! Mình cho phép ta gọi là Khấu từ bao giờ chứ?

      Dương Miêu Miêu lùi về phía sau bước: “ Khấu! Người ta nhớ lắm mà!” Giọng kia giả vờ nũng nịu, õng ẹo.

      Yến Hoài ở đằng trước cũng cảm thấy da gà da vịt nổi lên hết.

      Khấu Kiệt thèm chuyện với ta nữa, vội vàng đuổi theo Yến Hoài, còn tay cũng cho vào túi móc điện thoại di động ra, nhấn vào phím, giọng cực kỳ thâm trầm: “Thương Truy Ý, tớ cho cậu thời gian năm giây, hiểu chưa?” xong liền cúp máy.

      Mà ở đầu dây bên kia, Thương Truy Ý có chút bất đắc dĩ nhún vai cái.

      Tiếc , khó khăn lắm mình mới có dịp ngồi trong xe xem cậu ta diễn trò, nhưng nghĩ đến việc cậu ta lại đẩy sang cho mình.

      Thương Truy Ý mở cửa xe ra, ba bốn tên thuộc hạ mặc vest đen ở phía sau cũng theo.

      thẳng về phía mục tiêu Dương Miêu Miêu.

      Còn Dương Miêu Miêu vội vàng chạy về phía Khấu Kiệt, nhưng nửa đường bị Thương Truy Ý cản lại.

      "Dương tiểu thư, trở về thôi!" Thương Truy Ý nhìn Dương Miêu Miêu, cố gắng kềm chế cảm giác buồn nôn, đầu chân mày hơi nhăn lại.

      Dương Miêu Miêu nhìn Thương Truy Ý, lại nhìn sang Khấu Kiệt chút, sau khi xác định thể nghe thấy tiếng của mình, lập tức trả lời: “Thương thiếu gia, tôi cho chút lợi ích là được! để cho tôi vào trong !”

      " được!" Thương Truy Ý đưa mắt nhìn về nơi xa, thấy lúc này Khấu Kiệt và Yến Hoài tiến vào bên trong cao ốc thị trưởng.

      "Nhanh chóng trở về!" Thương Truy Ý gằn giọng quát: “Tính tình của Khấu tiếu gia cũng biết rồi! sống chết dây dưa nhiều năm như vậy, ta hề có chút động lòng, nên chọn người khác !”

      " sao!" Dương Miêu Miêu xuất ra tất thảy vốn liếng của mình, lúc này liền nghĩ đến việc sử dụng mỹ nhân kế đối với Thương Truy Ý.

      xong, cố ý sấn tới trước người Thương Truy Ý, nhánh chóng lắc mình cái, nhảy ra xa hai mét.

      " cả của mà trông thấy dáng vẻ này, chừng bị cấm cửa nửa tháng đó!” Thương Truy Ý thay đổi tư thế, lạnh lùng với Dương Miêu Miêu: “ biết quá tính khí của cả nhà . ta mà thấy theo đuổi Khấu thiếu gia, cũng đủ hiểu rồi chứ?”

      "!” Dương Miêu Miêu lập tức cắn răng nghiến lợi, chỉa đầu ngón tay về phía Thương Truy Ý: “Hừ! Tôi tin hòn ngọc quý tay tập đoàn Dương thị như tôi lại sánh bằng cái người đến từ thành phố M kia, đó gặp may mới thắng được Khấu!”

      xong, dậm chân cái, lắc lắc thân hình như rắn nước, chạy về chốn ban đầu của ta….

      Thương Truy Ý dõi theo bóng lưng của : “ thua kém ấy! Từ bây giờ nhìn ra được, vĩnh viễn đều thua kém!”

      Mà ở bên này, Yến Hoài ở phía trước, Khấu Kiệt theo phía sau. Tình huống này giống như Khấu Kiệt sắm vai vệ sĩ cho Yến Hoài, bảo vệ an toàn của .

      Yến Hoài nhíu nhíu mày.

      " kia là?"

      "Hòn ngọc quý tay tập đoàn Dương thị, Dương Miêu Miêu!" Khấu Kiệt ngay chút suy nghĩ, nhưng, ngay sau đó mới hối hận.

      Chết giở, nếu ấy biết chuyện giữa mình và Dương Miêu Miêu, vậy phải giải quyết làm sao đây? Thế làm thư ký thị trưởng cũng xong! Ông nội chỉ cho mình thời gian tháng, bảo mình làm sao sống đây? Tính sai, tính sai rồi!

      Khấu Kiệt bên này tự hỏi, tự hối hận, còn Yến Hoài lại nghĩ đến chuyện khác.

      Tập đoàn Khấu thị, tập đoàn Dương thị, hai trùm thương mại của thành phố D, thế nhưng, tình huống bây giờ, Dương Miêu Miêu gọi Khấu Kiệt là Khấu, có thể lên quan hệ của bọn họ hết sức bình thường. Vậy , chuyện này có liên quan gì đến nhóm xã hội đen Hoa Long bang lớn nhất thành phố D hay ? Nếu như hai trùm thương mại hàng đầu này cấu kết với nhau, như vậy phải làm sao để nắm hai tâp đoàn này vào tay?

      Tiếng bước chân vang dội hành lang, chung quanh cũng có bao nhiêu người qua lại.

      người đàn ông vừa ngang qua, hướng về phía Yến Hoài gật đầu thưa: “Thị trưởng tốt lành.” Nhìn về phía Khấu Kiệt vội vàng bỏ chạy, chỉ sợ rằng ngày hôm sau công ty của mình phải đóng cửa.

      người phụ nữ ngang qua, đầu tiên là hướng về phía Khấu Kiệt há miệng trợn mắt mấy cái, tỏ vẻ hâm mộ, ném ra vô số ánh mắt quyến rũ chết người, rồi sau đó liền nhìn Yến Hoài với vẻ mặt khinh thường, ngẩng đầu ưỡn ngực . . . . . .

      Khấu Kiệt thèm để ý, Yến Hoài cũng biểu gì nhiều. Hai người đều làm như mọi vật chung quanh liên quan đến mình, tiếp tục con đường của họ.

      Nhưng, Yến Hoài chợt mở miệng: “Tại sao vẫn còn theo tôi?"

      "Vì thị trưởng phục vụ!" Khấu Kiệt lập tức trả lời.

      Yến Hoài đè xuống cảm giác phập phồng trong lòng, vì thị trưởng phục vụ! Em nhà ! Tôi còn vì nhân dân phục vụ!

      "Biến ! Tôi cần phục vụ!" Yến Hoài quay đầu lại, trừng mắt liếc cái.

      " muốn tranh cử chức vị thư ký thị trưởng, cùng em con đường.” Hai mắt Khấu Kiệt nhìn chăm chú vào , khóe miệng khẽ cười cười.

      Cười cười cười! Chỉ biết cười! Yến Hoài coi rẻ N giây, tiếp tục đường mình mình .

      Rốt cuộc cũng tới phòng họp thị trưởng.

      Yến Hoài mở cửa ra, xoải bước ào trong.

      Còn Khấu Kiệt ở phía sau cũng tính thừa dịp cánh cửa vẫn chưa đóng lại, chen chân nhảy vào.

      Ai ngờ, Yến Hoài theo thói quen đóng sầm cửa lại.

      "Bùm!"

      trán Khấu Kiệt nhất thời sưng đỏ! (Bé Thủy (bé tg): Ai bảo nhìn đường, ai bảo cao như vậy!)

      "Yến Hoài!" Khấu Kiệt lập tức hét to lên.

      ~Hết Chương 15~

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 16. Tôi chơi đó!


      Yến Hoài ở bên trong sững sờ, hình như nghe thấy tiếng của tên con trai gào thét? Bên trong phòng họp của thị trưởng, vào cánh cửa này, còn phải qua lối mới đến được phòng họp chính. Thế nên, ở đây có ai nhìn thấy màn ấy của hai người kia.

      Yến Hoài xoay người, nhìn sang phía cửa chút, ặc, có vẻ như ta theo sau lưng mình ấy nhỉ?

      Mở cửa, nhìn thấy tên con trai đứng che trán của mình, nhíu mày, nhưng, dáng vẻ kia vẫn đẹp trai đến ngây người.

      Gì chứ, Yến Hoài, mày nghĩ gì vậy? Ngay mày mà cũng háo sắc vậy ư?

      Yến Hoài tự mắng chính mình ngay câu đầu tiên.

      Nhìn dáng vẻ ấy của Khấu Kiệt, lạnh nhạt : "Thế nào?"

      "Bé ơi, em nhìn thấy ở ngay sau lưng em sao?” Khấu Kiệt nhìn chằm chằm, vừa vừa che trán, muốn giảm bớt cảm giác đau đớn.

      "Kệ chứ!" Yến Hoài tức giận với : “ nhìn thấy tôi rất nhanh, mà đóng cửa cũng mau sao?"

      "Em!" Khấu Kiệt chỉa ngón tay về phía : “Em, . . . . . ."

      "Cái gì mà em em hả!” Yến Hoài liếc cái: “Về sau nhìn đường cho cẩn thận, cách xa tôi ra chút! Hừ! có việc gì đừng đâm đầu vào chỗ chết!"

      "Yến Hoài!" Khấu Kiệt quát to, này khiêu chiến đến cực hạn của mình?

      "Gọi tôi là thị trưởng!" Yến Hoài cũng đề cao lượng của mình lên mấy đề-xi-ben, chẳng hề tỏ ra yếu thế so với Khấu Kiệt.

      "!" nhẫn nhịn! Khấu Kiệt đành nuốt lời muốn vào trong. Này nhé, là mình có việc gì làm, tìm chết? Gặp gỡ ấy chưa tới hai ngày, chọc giận mình đến té khói rồi!

      Nhưng, ngón tay thon dài ấy vẫn từ từ để xuống.

      Mình nhẫn nhịn! Khấu Kiệt à, nhịn nhục nhất thời mà trời yên biển lặng! Nhịn nhục nhất thời mà tóm được thị trưởng vào tay! Gì chứ! Phi phi phi! Mình sắp tức chết!

      Nhìn dáng vẻ tức giận đến sắp bốc hỏa của Khấu Kiệt, ngược lại Yến Hoài cười thầm trong bụng, xoay người, tiếp tục vào bên trong: “ họp!"

      "Bùm!" Lại thêm tiếng oanh trời.

      Khấu Kiệt ngây ngẩn cả người, phát điên phát điên! Qủa đấm nắm chặt trong tay vừa mới thả ra, sau liền siết chặt lại, nhưng, cuối cùng vẫn là:

      Lấy cánh tay trái từ trán xuống, dùng nó gỡ nắm đấm bên tay phải ra, đưa hai tay lên bóp mặt của mình, dùng sức nặn ra bộ mặt tươi cười.

      Hít thở sâu! Hít thở sâu!

      Đưa tay mở cửa, mặt mang theo nụ cười cố nặn ra được ban nãy, nhấc chân vào….

      Nhớ lấy, Khấu Kiệt, mày là tổng giám đốc tập đoàn Khấu thị, Khấu thiếu gia điềm đạm có thái độ đúng mực. Giữ vững hình tượng! Ông nội nhìn!

      Lạ lùng , chẳng hiểu ông nội làm gì mà lúc nào cũng lắp camera trong mấy phòng họp kia. Cứ nhìn mình chằm chằm là sao chứ!

      Khấu Kiệt phát điên trong lòng hồi, đấu tranh tư tưởng với bản thân lúc mới bước nhanh qua lối .

      Mới vừa vào trung tâm hội nghị, cuộc họp gần như bắt đầu.

      Khấu Kiệt lập tức nhìn thấy thiếu dạy dỗ kia ngồi đài cao, lúc này, ấy rất có khí chất, hơn nữa còn đoan trang hiền thục, điềm tĩnh như nước, mơ hồ lộ ra vẻ uy nghiêm. Đôi mắt thuần khiết nhìn chằm chằm vào mọi người bên dưới khán đài, khóe miệng khẽ cười, khiến người ta cảm giác như đó là thần thánh, thể xâm phạm, ấm áp gấp bội lần.

      Choáng váng, mình lại mất hồn!

      Khấu Kiệt vội vàng kéo hồn phách trở về, chọn vị trí ở hàng thứ nhất, góc bên trái, trong cùng, thèm để ý ngồi xuống ngay. Vị trí này, tương đối gần Yến Hoài, có thể nhìn được .

      Lúc này Yến Hoài cũng trông thấy Khấu Kiệt tiến vào, nhưng, bản thân lại giả vờ như nhìn thấy, khóe miệng nhếch lên nụ cười ý vị.

      đài cao, còn có vài thành viên tương đối có thâm niên trong ban chỉ huy thành phố, chủ tịch, vân vân và mây mây, đều có mặt tại hội nghị lần này.

      Đây chỉ là buổi phát biểu của tân thị trưởng, hơn nữa, còn phải chọn ra người làm chức vụ thư ký, đỡ đần công việc cho thị trưởng đại nhân.

      Những người được thị trưởng đề cử, được đưa ra tuyển chọn trước.

      Lúc này Khấu Kiệt xê dịch cái mông, chết giở, đột nhiên phát ra phía dưới của mình ươn ướt.

      Cái tên chết tiệt nào dám làm ướt cái ghế này! Khấu Kiệt muốn tự sát ngay lập tức rồi! Nếu như tham gia tuyển chọn, lát nữa còn phải lên đài chuyện! Mẹ kiếp! Nếu như mình biết ai làm nó ướt, Khấu Kiệt lột da kẻ đó ngay lập tức.

      Ngốc , tại sao mình lại để ý chứ?

      Sắc mặt lúc bấy giờ~~~> 囧.

      Khấu Kiệt nhìn quanh phòng họp chút, ánh đèn quá sáng, đoán chừng mình vẫn có khả năng chuồn êm trong giây lát.

      Nhưng, nếu bị người ta tóm lấy tốt!

      Bà nội nó, tức chết tôi rồi!

      Khấu Kiệt nhìn nhìn, lúc này những người nên có mặt cũng gần đến đông đủ, mà người chủ trì cũng bắt đầu chuyện.

      May thay, mình vĩnh viễn là người cuối cùng ra sân đấy! Đây đều là do mình sắp xếp cả, hắc hắc, Khấu Kiệt rất thích việc trở thành nhân vật chủ chốt sau cùng.

      Lúc này Khấu Kiệt khẽ thở phào nhõm.

      Len lén đứng lên, nhưng, bất chợt lại nghe thấy thanh kia.

      "Tôi muốn dời bài phát biểu của thị trưởng về sau, về việc tuyển chọn chức vị thư ký thị trưởng trước." Giọng có phần bén nhọn của Yến Hoài vang vọng cả trung tâm hội nghị.

      Khấu Kiệt nghe thấy thế, oán hận trào dâng trong lòng. Điều này có nghĩa là mình còn bao nhiêu thời gian nữa để thay quần. Mới vừa gửi tin nhắn cho Thương Truy Ý, bây giờ chỉ muốn chuồn êm ra ngoài.

      Nhưng, vẫn xong. . . . . .

      "Danh sách này, tôi nghĩ là như vầy ! Người cuối cùng lên phát biểu trước, bắt đầu từ dưới lên .” thanh của Yến Hoài lại vang vọng cả khán phòng lần nữa.

      Yến Hoài! Khấu Kiệt gầm thét, gầm thét trong lòng! phải ấy cố ý đó chứ?!

      "Tốt lắm! Nếu thị trưởng đại nhân như thế rồi! Vậy ! Xin mời tổng giám đốc tập đoàn Khấu thị, Khấu Kiệt tiên sinh chuẩn bị sẵn sàng, lúc nữa thôi lên phát biểu!” Người chủ trì đài hét lên tiếng.

      Em nhà ông! Khấu Kiệt nhìn trân trối vào người chủ trì, len lén gầm lên tiếng, sau đó lại dời tầm mắt về phía Yến Hoài.

      Lúc này, ánh đèn ở nơi đó chợt lóe lên, mới phát ra, nụ cười mang hàm ý sâu xa ở ngay khóe miệng của Yến Hoài.

      Khấu Kiệt à, tôi chơi đó! Xem rống lên với tôi thế nào! Yến Hoài trừng mắt nhìn , nín cười, quét mắt về phía toàn hội trường.

      Cười? ấy? Con bé này! Nhất định là ấy! Tức quá, cái ghế này nhất định là ấy làm!

      Khấu Kiệt siết chặt quả đấm, mấy đốt ngón tay trắng bệch, sắp sửa bộc phát!

      nhịn được! nhịn được! Khấu Kiệt à, mày bộc phát ! Bộc phát !

      ~Hết Chương 16~

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 17. nhịn nhục


      "Chúng ta cũng biết, từ trước đến nay Khấu Kiệt tiên sinh luôn nổi danh bởi tác phong lịch nho nhã. Bắt đầu gầy dựng nghiệp từ năm mười tám tuổi cho đến nay, thời gian chưa đến ba năm, tập đoàn Khấu thị nằm trong danh sách tám tập đoàn lớn mạnh nhất cả nước, và đứng nhất nhì toàn thành phố. Tính đến thời điểm tại, tập đoàn Khấu thị và Dương thị thể phân thắng bại…” Người chủ trì vẫn tiếp tục huyên thuyên giới thiệu sơ lược về Khấu Kiệt…..

      Khấu Kiệt nghe thấy câu ‘nổi danh bởi tác phong nho nhã lịch ’, liền trở nên bối rối. Mình muốn bộc phát sao? Hình tượng để vào đâu? Nếu người khác biết tính khí của mình nóng nảy bộp chộp? Nổi giận trước công chúng? Sau khi biết tin, bệnh tim của ông nội có thể tái phát hay ? thể, mình chỉ có ông nội là người thân duy nhất, có được hay đây?

      gì, mình phải nhẫn nhịn! Khấu Kiệt điều chỉnh lại hơi thở, lồng ngực ngừng phập phồng lên xuống, khó , muốn bình phục nhanh chóng đúng là dễ dàng.

      "Xin mời tổng giám đốc tập đoàn Khấu thị của chúng ta, Khấu Kiệt tiên sinh lên khán đài phát biểu. Trình bày chút về định hướng tương lai cho thành phố D của chúng ta! Hoan nghênh!” Người chủ trì hô to lên tiếng.

      Khấu Kiệt bĩu môi, nhìn Yến Hoài.

      Mà lúc này Yến Hoài lại nhìn Khấu Kiệt với ánh mắt sắc như dao.

      nhẫn nhịn! Khóe miệng Khấu Kiệt run lên, co quắp mấy phen!

      Khấu Kiệt đưa mắt về trước, mẹ nó, tại sao lại là mình lên? Người khác trông thấy phải làm thế nào? Chết tiệt! phải lên sao? Hay là tìm lý do nào đó chuồn chút?

      "Xin mời tổng giám đốc tập đoàn Khấu thị - Khấu Kiệt tiên sinh lên khán đài phát biểu.” Người chủ trì kia thể làm gì khác hơn là thêm câu nữa.

      Khấu Kiệt chỉ có thể đứng lên, kéo áo sơ mi xuống thấp chút, em nó chứ, vốn dĩ là kéo tới. Làm sao lại như thế này!

      Nhắm mắt. . . . . . Khấu Kiệt sải bước lên, tốc độ cực nhanh!

      Giống như ở trong cuộc thi bộ, hai cái chân di chuyển thoăn thoắt.

      Chẳng mấy chốc, lên đến đài cao.

      Đưa màn đáng xấu hổ ấy về phía những người ngồi bên .

      Cũng may, mọi người mấy để ý đến chỗ ẩm ướt mông của Khấu Kiệt. Chỉ tập trung vào vẻ ngoài đẹp trai tuấn của .

      Hắc hắc, quyền lợi của trai đẹp chính là như vậy, gương mặt dễ dàng thu hút ánh mắt của người khác, mà phải ở mông.

      Khấu Kiệt ôm tâm lý may mắn, cười cười trong lòng.

      Nhưng, mấy người phụ nữ ngồi đài cao cũng cười trộm.

      Tâm tình của Khấu Kiệt hơi dãn ra, trong nháy mắt, nụ cười nở rộ môi, thu hút tất cả ánh nhìn của mọi người.

      Hiệu ứng của trai đẹp? Yến Hoài nhìn mấy mê trai dưới khán đài, lại đưa ánh mắt về phía Khấu Kiệt.

      Giữa đôi hàng chân mày của dường như lóe lên ánh hào quang rực rỡ, tựa như chứa loại ma lực kỳ lạ, khiến người ta nhìn rời mắt.

      Toát mồ hôi.

      Yến Hoài hoàn hồn, chóng váng, thế nào mà mình cũng giống như mấy kia mất rồi!

      Khấu Kiệt hướng về phía mọi người, khom lưng cúi chào, nụ cười vẫn nở môi khiến người xem cảm thấy vô cùng thoải mái.

      Lắng nghe giọng đầy truyền cảm, bắt đầu trình bày ý tưởng của mình cách chậm rãi.

      Với những lời giải thích sâu sắc và độc đáo như vậy, tất cả mọi người ngừng gật đầu tán thành. Mà lúc này Yến Hoài cũng nhìn Khấu Kiệt, quên mất ban đầu mình muốn trêu chọc ta, chỉ lẳng lặng ngồi nghe .

      Thời gian cũng còn nhiều lắm, Khấu Kiệt kết thúc câu cuối cùng.

      "Tôi tin rằng dưới dẫn dắt của thị trưởng – Yến Hoài.” Khấu Kiệt dời tầm mắt lên người Yến Hoài, mà lúc này, Yến Hoài nghe nhắc đến tên mình, cũng đưa mắt về phía Khấu Kiệt.

      Khấu Kiệt thấy vậy, hướng về phía khẽ cười tiếng, lại dời tầm mắt nhìn xuống mọi người bên dưới: “Thành phố D của chúng ta ngày càng phồn vinh thịnh vượng! Cám ơn!" xong, Khấu Kiệt khom lưng cúi đầu chào.

      Giữa tiếng vỗ tay tán thưởng của mọi người, Khấu Kiệt sải bước nhanh xuống bên dưới, vẫn chưa quên rằng cái mông của mình còn ướt đẫm.

      Đáng ghét, thiếu dạy dỗ!

      Thấy ghế ngồi vẫn còn ươn ướt, nhưng, Khấu Kiệt cũng thể ngồi xuống – bây giờ có lý do gì để đổi chỗ, trước đó ràng, hội nghị lần này được tổ chức rất chu đáo.

      Người xưa vẫn dạy rằng ‘ngậm bồ hòn làm ngọt’ - khổ mà được, vào lúc này, Khấu Kiệt ướt quần mà lại còn ngồi lên băng ghế ướt - khổ càng thêm khổ! (QA: ướt càng thêm ướt :)))

      Ngay lúc ấy, Yến Hoài nhìn thấy sắc mặt khó chịu của , trong lòng cũng cảm thấy có chút nỡ.

      đấng mày râu, vào lúc này lại bị người ta cười nhạo như vậy.

      Nhưng, hình như bây giờ còn cách nào cứu vãn được nữa rồi?

      Yến Hoài bĩu môi, nghĩ thầm, cùng lắm là sau này đùa như thế nữa.

      Khấu Kiệt móc điện thoại di động ra, thấy Thương Truy Ý giục mình ra ngoài.

      Khấu Kiệt làm như tên ăn trộm, len lén nhìn bao quát toàn hội trường chút. Sau đó, xác định có mấy người để ý đến mình mới phóng nhanh như mèo ra ngoài.

      Nhoẻn miệng cười, hướng về phía những người nhìn mình gật đầu cái, Khấu Kiệt dùng hết sức giấu mông của mình vào trong bóng tối, chỉ sợ có ai đó trông thấy bộ dạng quẫn bách của .

      Cuối cùng cũng ra khỏi trung tâm hội nghị, Khấu Kiệt khẽ thở phào nhõm, lập tức chạy nhanh về phía nhà vệ sinh hẹn với Thương Truy Ý từ trước.

      Vừa vào, trông thấy Thương Truy Ý ngồi đợi ở đó, căn phòng vệ sinh này cũng tính là lớn, mũi hương dễ ngửi như có như . Mà trước mặt Thương Truy Ý còn là chiếc bàn thượng hạng, ghế ngồi cũng cực kỳ đắt giá. Xem ra, Thương Truy Ý kia sắp biến nơi này thành biệt thự riêng của nhà ta rồi.

      Bên cạnh là bộ âu phục vừa mới mua, và lúc này đây, Thương Truy Ý say sưa thưởng thức ly Louis XIII, vẻ mặt hết sức hưởng thụ. (QA:ngồi toilet uống rượu, phong cách mới =D)

      "Thế nào? Người kia dám trêu ghẹo Khấu thiếu gia của chúng ta?" Thương Truy Ý đặt ly rượu lên bàn, chậm rãi nhấc đầu lên, nhìn Khấu Kiệt.

      Khấu Kiệt liếc Thương Truy Ý cái, đưa tay túm lấy bộ âu phục, vội vàng chui vào gian phòng riêng. Truyện chỉ được đăng tải tại dienanlequydon.

      Thương Truy Ý cũng để ý, tiếp tục uống Louis XIII.

      Cuối cùng, Khấu Kiệt cũng thay đồ xong, ra ngoài, thấy Thương Truy Ý vẫn còn ngồi đây uống rượu, liền đưa tay đoạt lấy cả bình Louis XIII.

      Đột nhiên dốc vào hai cái, sau đó Khấu Kiệt mới mở miệng: “Điều tra tất cả những thông tin trước đây của Yến Hoài cho mình. Nhất là người đàn ông bên cạnh ấy. Cho cậu thời gian năm ngày.”

      "Sao vậy?" Thương Truy Ý nhìn Khấu Kiệt chút: “Cậu Yến Hoài rồi hả? Để ý đến người đàn ông bên cạnh ấy như vậy?”

      "Chuyện liên quan đến cậu.” Khấu Kiệt liếc xéo , có hay ? Hình như phải chuyện của cậu ta? Nhưng, mình có cảm giác với ấy hay ? Thôi, Khấu Kiệt xua tan ý nghĩ trong đầu, nhét chai Louis XIII vào trong tay Thương Truy Ý: “Cậu cho rằng mình làm như thế nào?” Khấu Kiệt hướng con mắt hơi nhiễm màu xanh lam về phía Thương Truy Ý: “Hả?”

      "Ha ha ha!" Thương Truy Ý nhìn Khấu Kiệt, uống cạn ly Louis XIII cầm trong tay, cầm bình rượu quơ qua quơ lại trước mặt Khấu Kiệt: “Cậu có biết Louis XIII chết như thế nào ?”

      "Ngày 14 tháng 5 năm 1643, bởi vì cưỡi ngựa rơi xuống nước, dẫn đến viêm phổi mà chết." Khấu Kiệt cần suy nghĩ, lập tức ra ngay.

      "Xem ra cậu vẫn nhớ bài học lịch sử đấy!" Thương Truy Ý khẽ nhếch môi cười: “Cưỡi con ngựa của cậu cho tốt, ngàn vạn lần đừng rơi xuống nước!"

      Cậu ta, nhắc nhở mình phải đề phòng cẩn thận?

      Khấu Kiệt gì, mạch ra ngoài.

      Thương Truy Ý nhìn theo Khấu Kiệt, khẽ thở dài cái.

      Khấu Kiệt quẹo qua góc tường, qua từng hành lang , hướng về phía phòng hội nghị.

      Nhưng, ngay đoạn hành lang cuối cùng, người chờ .

      "Khấu Kiệt.” Giọng nam trầm lắng, cùng với chiếc mắt kính đen gần như che khuất già nửa gương mặt của ta.

      Khấu Kiệt nghe thấy thế, chợt ngẩn ra.

      ~Hết Chương 17~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :