1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà xã mạnh mẽ của trùm xã hội đen - Tam Muội Thủy Sám (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3. này quá mạnh mẽ.


      Yến Hoài ngây ngẩn trong lòng, đây là người cường bạo mình ư? Nhíu chặt đôi mày Phượng, Yến Hoài nhìn về hướng phát ra thanh.

      Chỉ thấy người này mặc áo sơ mi trắng, cổ áo để mở phân nửa, mơ hồ để lộ ra vẻ gợi cảm bên trong, đôi chân thon dài hùng hồn về phía Yến Hoài. Yến Hoài đón lấy ánh mắt của ta, gương mặt với những đường lăng giác ràng, lóe lên ánh mặt trời rực rỡ.

      "Ngài Thương!" Nhân viên phục vụ kia vừa nhìn thấy ta liền cúi người gật đầu.

      Thương Truy Ý mỉm cười với cậu nhân viên phục vụ: “Cậu xuống dưới trước .”

      "Vâng!” Nhân viên phục vụ vừa trả lời câu rồi lập tức ngay.

      Thương Truy Ý đưa mắt nhìn về phía Yến Hoài, nhất thời, ngây ngẩn cả người.

      Lúc này, gương mặt xinh đẹp của ấy ở ngay trước mắt mình, vốn nhìn qua vô số phụ nữ khác nhau, nhưng mà dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Chưa kể đến gương mặt của ấy xinh đẹp thế nào, chỉ riêng tia sáng trong ánh mắt kia cũng đủ khiến tất cả đàn ông đều say mê.

      Chết tiệt! Thương Truy Ý thầm mắng tiếng, tên tiểu tử kia hời quá rồi. Chẳng trách người có sức kềm chế mạnh như ta mà cũng bị ngã xuống. Nhưng, ngay sau đó liền lấy lại tinh thần: “Tiểu thư, ….”

      "Tại sao tôi lại ở đây?” Yến Hoài lạnh nhạt nhìn ta, nhìn ta chằm chằm.

      "Ha ha, tiểu thư, nơi này là của chúng tôi là Dạ Thành Túy Sinh nổi tiếng nhất thành phố D, đương nhiên đến đây là phải vui vẻ, tiểu thư tới đây để giải trí thôi. Về phần hỏi tại sao mình lại ở đây, vậy phải tự hỏi chính mình!” xong, Thương Truy Ý xoay người, mở rộng hai tay, chứng tỏ mình hết sức vô tội.

      Yến Hoài nhìn , khóe miệng khẽ hừ câu, đưa mắt về phía trước ngắm chút: “Xin hỏi là?”

      "Thương Truy Ý!" Thương Truy Ý nhàn nhã câu, thu hai tay trở về: “Vậy xin hỏi quý danh của tiểu thư?” Dứt lời, Thương Truy Ý hơi cười cười, ở trước mặt phụ nữ xinh đẹp, tốt nhất nên tỏ ra lịch lãm phong độ chút, đâu ai thèm để ý sau lưng là cầm thú hay là quân tử.

      " là ông chủ của nơi này?" Yến Hoài cũng trả lời câu hỏi của , mà hỏi ngược lại câu.

      "Ha ha!" Thương Truy Ý cười sang sảng, sau đó liền : "Cứ xem như thế !"

      "Hả?" Yến Hoài nhấc đầu: “ xem như, vậy ông chủ đâu?”

      "Ha ha, cậu ta có ở đây!" Thương Truy Ý nhìn thằng vào , bên ngoài cười nhưng trong lòng cười .

      "Gặp lại!" Yến Hoài xoay người, lập tức thẳng ra bên ngoài.

      gặp lại, là gặp lại nhanh thôi! Hừ!

      Khi đó, nhất định tính món nợ này!

      Dạ Thành Túy Sinh!

      Hừ!

      Yến Hoài thẳng về phía lối ra, mà bên dưới, mơ hồ truyền đến cảm giác đau nhè , bà đây nhịn!! %¥. . . . . . &. . . . . . @. . . . . . ( lời Yến Hoài mắng người ), cảnh mắng chửi này biết bị Yến Hoài lặp lặp lại hết bao nhiêu lần.

      Thương Truy Ý nhìn về hướng xa, nhếch môi.

      Yến Hoài, cần tên tuổi, tôi cũng biết cả rồi!

      là càng ngày chơi càng vui!

      Thương Truy Ý nhìn về hướng kia, xoay người, về chỗ cũ.

      Khấu Kiệt, cậu ngàn vạn lần đừng gây phiền phức cho tôi. Tôi , con mẹ nó, bóp chết cậu.

      Ở đâu đó trong thành phố M, người khác hắt xì liên tục!

      Khấu Kiệt nhìn lên trưởng cục công an ngồi trước mặt mình, cười hì hì mấy tiếng: “Gần đây bị cảm, xin bỏ quá cho!”

      Lý Hoàn Suất cúi đầu nhìn tài liệu, chợt ngẩng đầu lên, này nha, bạn bè tốt cũng đừng nên làm khó mình chứ. Cuối cùng, bất đắc dĩ : “Bảo mấy em chí cốt của cậu làm công dân tốt chút. Nếu , người được đề cử làm thị trưởng như cậu chuẩn bị xuống là vừa!”

      "Dĩ nhiên Hàaa...!" Khấu Kiệt nhìn Lý Hoàn Suất chút, thằng bạn này lúc nào cũng giả vờ nghiêm chỉnh với mình.

      Khấu Kiệt đứng lên: “Cứ như vậy ! Lão Lý, chuyện này giao cho cậu!” xong, còn đến bên cạnh, vỗ vỗ lên bả vai ta.

      "Đừng gọi mình là lão Lý!" Lý Hoàn Suất trợn mắt nhìn Khấu Kiệt cái: “Tuổi mình còn rất trẻ!”

      "Stop!" Khấu Kiệt đưa tay đánh thẳng quyền vào trước ngực Lý Hoàn Suất: “Hai mươi tám tuổi còn chưa có vợ, vẫn thể gọi là lão Lý à?”

      Lý Hoàn Suất trợn mắt liếc ta, hôm nào nắm tay bạn đến gặp cậu ta, cho tức chết mới được. Chừa cái thói lúc nào cũng châm biếm mình.

      Khấu Kiệt nhìn đồng hồ, nhìn về phía Lý Hoàn Suất, : " đến giờ rồi, tớ về đây! Cậu cứ xem đó mà làm thôi!”

      "Được rồi!" Lý Hoàn Suất nhìn chút: “Bảo bọn họ bớt phóng túng lại. Mấy người kia cũng phải dễ chọc.”

      "Ừm!" Khấu Kiệt liếc mắt nhìn Lý Hoàn Suất, cười hí hởn: “Ngày nào đó cần mình phối hợp, nhất định mình làm tốt, hà!”

      Lý Hoàn Suất trừng mắt nhìn lại, cũng phải biết mình bao giờ mượn được chân tay của ta! là!

      Lúc này Khấu Kiệt nhấc chân bước ra ngoài, liền nghĩ đến Yến Hoài, biết sau khi tỉnh lại ấy có phản ứng gì?

      Nghĩ tới đây, Khấu Kiệt nhếch môi cười, nhưng, ngay sau đó, lại thầm tự mắng mình hơn nghìn lần.

      Khấu Kiệt ơi, Khấu Kiệt à, thiệt thòi vẫn là Huyền Ưng mày thôi! Tự dưng lại quên mất ‘đặc tả’ ấy! là! Kế hoạch lại bị bể!

      Vừa lúc đó, chuỗi tiếng chuông điện thoại di động vang lên.

      "!" Khấu Kiệt trầm giọng, thanh vang vọng cả đại sảnh của cục công an, bước chân vẫn ngừng lại.

      "Khấu thiếu gia, cậu Thương bảo mời cậu đến chỗ cũ gặp mặt.” Trong điện thoại truyền đến giọng của Hoàng Thiên.

      "Ừ." Khấu Kiệt trả lời ngắn củn, cúp điện thoại, lúc này cũng ra khỏi cục công an, những người kia sớm chờ ở bên ngoài.

      Thuộc hạ mở cửa xe, Khấu Kiệt hơi khom người, ngồi vào trong.

      "Dạ Thành Túy Sinh." Khấu Kiệt nhàng phun ra câu.

      "Dạ!" Tài xế lập tức đáp trả, chiếc xe liền phóng vụt . . . . . .

      Dạ Thành Túy Sinh, phòng VIP Tổng Thống.

      Lúc này người đàn ông nằm nửa người trong phòng khách, đôi chân mày rậm hơi nhếch lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình tinh thể lỏng cực lớn trước mặt, nhưng, cũng rất nhạt nhẽo. Thầm nghĩ đến chuyện ngày hôm nay, luôn cảm giác có cái gì đó đúng, nhưng, lại biết phải với Khấu Kiệt thế nào.

      Trước mặt là chiếc bàn trà làm bằng ngọc thạch rất lớn, bên đặt chồng tư liệu , tờ thứ nhất, chữ viết dễ dàng nhìn ra ngay: Yến Hoài.

      Lúc này, tiếng "ken két" nhàng, cửa phòng Tổng Thống chợt mở ra.

      cần suy đoán, Thương Truy Ý cũng biết là ai tới.

      "Sao bây giờ mới về?” Thương Truy Ý buồn nhấc mắt, cất giọng hỏi.

      "Xử lý số chuyện cho tốt mới trở về.” Khấu Kiệt đưa mắt nhìn lên bàn trà ngọc thạch, chìa tay ra: “Đây là?”

      " chút tài liệu về ấy!” Thương Truy Ý nhắc khéo: “ ấy là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của cậu – điều này cậu cũng biết."

      Khấu Kiệt thèm để ý đến câu đầu tiên của ta, lật tài liệu ra xem.

      này, đừng có trâu bò vậy chứ?

      Khấu Kiệt mở choàng mắt, quả thể tin được!

      Ngày XX tháng XX năm XX, trời ơi, được vinh danh là nữ thị trưởng ưu tú nhất thành phố M…..

      Ngày XX tháng XX năm XX, trời ơi, vịnh dự được đại học Yale trao học vị bác sỹ……

      Từ ngày XX tháng XX năm XX, đến ngày XX tháng XX năm XX, trời ơi, tiếp nhận đợt huấn luyện sống còn, được trao tặng danh hiệu ‘chiến sĩ vinh quang.’

      Ngày XX tháng XX năm XX, trời ơi, tốt nghiệp trường quân đội ở Mỹ…..

      . . . . . .

      Khấu Kiệt càng xem càng đổ mồ hôi hột!

      Nhưng, vừa lúc đó, di động trong túi áo lại vang lên.

      Thương Truy Ý nhíu mày, nhìn Khấu Kiệt.

      Khấu Kiệt có hơi vui đem xấp tài liệu cầm trong tay đặt lên bàn trà, mình mới vừa bị thông tin về này làm cho chấn động, sao lại tức giận được chứ? Móc điện thoại trong túi ra, thèm nhìn lên màn ảnh, quát lớn: “Đêm khuya yên tĩnh, gọi điện làm gì?”

      "Tiểu Kiệt, biết lớn biết !” Trong điện thoại di động truyền đến giọng có vẻ già nua.

      Khấu Kiệt giật mình, phản xạ tựa như cây cung, đứng thẳng người, vô cùng nghiêm chỉnh: “Dạ!”

      ~Hết Chương 3~

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 4. Người tự kỷ như lại có chút ngốc nghếch.


      Dường như giọng bên trong điện thoại khẽ thở dài cái, ngay sau đó liền : “Con chuẩn bị tốt cho buổi diễn thuyết ngày mai chưa?”

      Diễn thuyết? Ặc, Khấu Kiệt nhất thời choáng váng mặt mày, làm gì còn nhớ đến nữa!

      "Con nhớ rồi hả?” Tiếng hét lớn đầy vẻ nghiêm khắc bất chợt vang lên từ trong điện thoại, trong nháy mắt khiến Khấu Kiệt sững sờ vội hoàn hồn trở lại.

      "!" Khấu Kiệt vội vàng nghiêm túc trả lời: “Chính con còn tự hỏi nên viết bản thảo như thế nào cho tốt! Còn chút nữa là xong rồi!”

      "Vậy được! Tốt nhất con nên chuẩn bị chu đáo chút, ngày mai quân khu có chuyện, ta qua được!” Giọng già nua lúc này có dấu hiệu mềm hóa: “Tiểu Kiệt, biểu cho tốt!”

      Thời điểm Khấu Kiệt nghe được ông đến, khỏi phải là trong lòng vui sướng cỡ nào. Ông đến xem mình diễn thuyết, là quá tốt rồi. Nhưng, ngay sau đó Khấu Kiệt lại kềm nén hưng phấn trong lòng, ngay: “Vâng! Con cố gắng! Người cứ yên tâm!”

      "Con thầm trêu chọc kia đó chứ?" Trong điện thoại vòng vo hồi, thanh truyền đến có phần lo lắng. Sợ nhất là Tiểu Kiệt nghe lời của mình, nhổ răng cọp. Vốn dĩ ông nghe qua vài chuyện về kia.

      " có, có!" Khấu Kiệt liếc mắt nhìn lên xấp tài kiệu bàn trà, gì chứ, mạnh mẽ như vậy, ai dám trêu chọc?

      "Ừm! Ngủ ngon!” thanh truyền đến từ đầu dây bên kia.

      "Ông nội ngủ ngon!" Khấu Kiệt đáp lời, nghe thấy bên kia yên lặng mới cúp máy, thở phào nhõm.

      "Làm sao cậu sợ ông nội như vậy?” Thương Truy Ý ngước mắt nhìn , hơi nhếch nhếch môi: “Sợ giống như là còn nửa cái mạng!”

      Khấu Kiệt trừng mắt liếc ta cái: “Tính tình của ông nội cậu cũng biết rồi. Nếu như mình nghe lời, thể nào ngày mai ông ấy cũng bắt tớ lấy cái Dương Miêu Miêu kia. Cậu cũng phải biết chuyện giữa tớ và trai của Dương Miêu Miêu, Dương Giới Thừa. ta biết sao, chẳng lẽ cậu còn biết hả? Huống chi, nếu như ta biết mình là Huyền Ưng, chắc chắn lập tức lột sạch da mình!”

      "Mà cũng phải lại, cậu cũng sợ ông còn gì?” Khấu Kiệt nhìn Thương Truy Ý, : “Nếu nhờ ông đưa cậu đến quân khu chịu chút huấn luyện?”

      "Cậu chết !” Thương Truy Ý tức giận .

      "Stop!" Khấu Kiệt thèm nhìn ta, lại cầm lấy xấp tài liệu kia, nhìn tới nhìn lui, ngữ điệu lên xuống, lẩm bẩm: “Cậu xem, tại sao này lại mạnh mẽ như vậy? Cọp mẹ tái thế?"

      "Đó là Mộc Quế ! Binh Mã Đại Nguyên Soái!" Thương Truy Ý ngồi thẳng người ghế sofa: “Cậu nghĩ làm sao chuẩn bị bài diễn thuyết ngày mai cho tốt ! Đừng khiến mình mất mặt!” xong liền đứng lên, ra khỏi phòng khách.

      "Cậu chết luôn ! Có bao giờ cậu nhìn thấy tớ mất mặt chưa?” Khấu Kiệt với theo bóng lưng ta: "Cậu cút nhanh nhanh chút!”

      Thương Truy Ý khẽ lắc đầu, rời .

      Khấu Kiệt nhìn bóng lưng ta xa, nhào đầu vào gian phòng khác.

      Khấu Kiệt ngửa mặt lên trời kêu khổ!

      Tối nay lại phải thức suốt đêm!

      Ngồi viết bản thảo hồi lâu, cuối cùng Khấu Kiệt cũng mệt mỏi duỗi thẳng lưng.

      Nhìn bóng đêm, cũng xấp xỉ bốn giờ sáng rồi.

      biết những đối thủ cạnh tranh kia lợi hại như thế nào?

      Khấu Kiệt lại mở xấp tài liệu về kia ra, bên tờ đầu tiên còn dán cả hình của ấy.

      Hắc hắc! Lúc này Khấu Kiệt ngồi cười khúc khích, nhưng, ngay sau đó lại che miệng của mình, sợ tên Thương Truy Ý ở sát vách cười nhạo.

      Từ từ kéo tấm hình xuống, cho vào trong túi áo, sau đó cắm đầu vào chiếc giường ở ngay bên cạnh, ngủ mê mệt…..

      Bản thân cũng biết, tại sao lại cười, tại sao lại kéo tấm hình xuống, cho vào trong túi áo của mình. Vốn dĩ thích chứa bất kỳ món đồ gì trong túi, trừ điện thoại di động.

      Là bản năng hay là gì khác?

      ——

      Màn đêm lắng xuống, nhường chỗ cho ánh nắng sớm mai.

      Khấu Kiệt chỉnh trang lại quần áo người của mình, mặc vào chiếc áo sơ mi đầy phong độ, đứng trước gương khoe cơ bắp mấy lần (tác giả: tự kỷ đó….), mấp máy làn môi khêu gợi, chải kiểu tóc mà cho dù gió lớn cách mấy cũng loạn, bước ra khỏi phòng Tổng thống.

      "Thiếu gia!" Ngoài cửa có người đợi sẵn, những tên thuộc hạ kia cũng lập tức gật đầu cúi người, còn Hoàng Thiên tức tốc chạy tới, vội : “Thiếu gia, xe đến!"

      "Ừ." Khấu Kiệt ra phía bên ngoài.

      lâu lắm, chiếc Mercedes-Benz E-Class Sedan xé gió chạy , dừng ngay trước nơi diễn ra trận tranh cử ngoài trời.

      Lúc này ở nơi tranh cử huyên náo tiếng người, mà đoàn xe của Khấu Kiệt vừa đến chiếm sạch cả mấy chỗ đậu xe còn dư lại.

      Tất cả công chúng, khách quý, nhà phê bình, vốn ngồi dưới khán đài cũng đồng loạt đứng lên, nhìn về màn phô trương vừa nãy……

      Nhưng, trẻ tuổi mặc bộ quần áo màu đen chỉnh tề, ngồi ở phía cuối cùng nhất cũng ngẩng đầu lên, giống như thèm để ý có người sắp sửa lên khán đài.

      Cách đó xa, chiếc xe của Khấu Kiệt ngừng lại, sau đó mười mấy người bước ra trước, xếp thành hàng ngay ngắn, tiếp theo, Hoàng Thiên lập tức mở cửa xe ra, dáng vẻ cực kỳ cung kính.

      Những người khác biết, nhất định cho là người này đến đây để tranh địa bàn, mà phải đến tranh cử.

      Khấu Kiệt ngồi xe, cách lớp cửa sổ, thấy cả đám người bên ngoài nhìn về phía mình, bờ môi mỏng khêu gợi khẽ nhếch lên, nhưng, khóe mắt cũng phát ra, ngồi ở gần tầm mắt của mình nhất, dường như chút nào phát ra tồn tại của mình, chỉ tập trung nhìn tài liệu trong tay.

      ấy? Khấu Kiệt mím môi, này!

      Khấu Kiệt thò chân ra ngoài, đôi giày bóng loáng giẫm lên gạch men, ngay sau đó là đỉnh đầu cao ngạo.

      "A!"

      "Oa!"

      . . . . . .

      Thứ lỗi cho những người bên dưới khán đài kia chưa từng gặp qua người nào đẹp trai phong độ như vậy.

      Khấu Kiệt hướng về phía mọi người nở nụ cười tượng trưng, rồi sau đó về phía vẫn ngồi cúi đầu.

      Những người kia nhìn dáng vẻ giờ của , ghen tỵ ghen tỵ, hâm mộ hâm mộ, sùng bái sùng bái, kiểu nào cũng có.

      Khấu Kiệt để ý đến bọn họ, trực tiếp về phía chỗ trống bên cạnh Yến Hoài.

      Những người ở sau lưng cũng muốn theo, Khấu Kiệt ra hiệu, bọn thuộc hạ lập tức đứng ngay bên ngoài nơi diễn ra trận tranh cử.
      Mấy người phụ nữ mặc quần áo sang trọng ngồi dưới khán đài thấy Khấu Kiệt về phía mặc đồ đen, hơn phân nửa nhất thời nổi cơn tức giận.

      Kẻ quê mùa mà thôi! Có thể khiến cho chủ tịch tập đoàn Khấu thị coi trọng được ư? Hừ!

      Hoặc là, chẳng qua Khấu thiếu gia chỉ nhất thời hứng thú vậy thôi!

      Trong lòng những người phụ nữ kia đều có suy đoán của riêng mình, mà ngay lúc này, người chủ trì khán đài hét to: “Các bạn thân mến! Các quý ông, quý bà! Hoan nghênh mọi người đến……”

      Khấu Kiệt liếc mắt nhìn người chủ trì, lại đưa mắt về phía Yến Hoài, mà lúc này Yến Hoài vẫn nhìn ra được tồn tại của .

      Điều này làm cho Khấu Kiệt rất chi là tức giận! Phát điên lên!

      Khấu Kiệt đè nén mấy thứ ngổn ngang trong lòng, đứng thẳng người, : “Xin hỏi tiểu thư, tôi có thể ngồi cạnh ?”

      "Tự nhiên!" Yến Hoài nhàn nhạt đáp câu, giống như trả lời vấn đề có gì là quan trọng.

      Khấu Kiệt vung tay lên trời quơ múa, nhưng, ngay sau đó liền buông xuống, kềm nén tâm tình: “Cám ơn!” Hai chữ này được cắn răng, nặng nề ra.

      Yến Hoài nhíu mày, sắp xếp lại xấp tài liệu trong tay, mới chậm rãi nâng mắt lên.

      Giày da cá sấu, âu phục phẳng phiu, áo sơ mi màu trắng, đầu, gương mặt của ta!

      Yến Hoài nhất thời sửng sốt, khó tin nhìn lên gương mặt ngay trước mắt.

      "!" Yến Hoài chỉ vào . Gương mặt này cùng với gương mặt trùng trùng điệp điệp vào đêm hôm ấy, cuối cùng nhập vào làm thể.

      "Chào tiểu thư! Tôi tên là Khấu Kiệt!” Dường như Khấu Kiệt hề phát ra vẻ kinh ngạc của Yến Hoài, tức giận, nhưng lại hướng về phía dịu dàng cười tiếng, tự giới thiệu mình.

      ~Hết Chương 4~

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 5. Chọc tức lẫn nhau để khỏe mạnh hơn.


      Editor: Quỳnh

      Khóe miệng Yến Hoài co giật mấy cái, rốt cuộc cũng biết người vào đêm đó là ai! Con bà nó, biết bà này là ai ? Dám cường bạo tôi à, đó, đáng đánh đòn! Yến Hoài nhìn , cơn tức giận ngập tràn trong khoang ngực.

      Vừa định đập bàn, nhưng, lúc này, người chủ trì khán đài lại hét to lên tiếng: “ lần nữa chúng ta hãy hoan nghênh tiểu thư Yến Hoài lên đài diễn thuyết, xin mời tiểu thư Yến Hoài!”

      "Này, mặc dù tôi rất đẹp trai, nhưng, cũng cần nhìn tôi chằm chằm lâu như vậy, làm cho mấy chung quanh đố kỵ đấy!" Khấu Kiệt cười cười nhìn về phía Yến Hoài: “Người chủ trì gọi lên khán đài diễn thuyết kìa!” dùng giọng điệu ung dung thiếu dạy dỗ, khiến Yến Hoài tức giận, sững sờ hoàn hồn.

      Hai mắt Yến Hoài bốc hỏa, này nhé, nếu bây giờ ở khu chợ búa, ta quỳ rạp dưới chân cầu xin mình tha thứ rồi! Còn có thể ngồi cái ghế này, dùng giọng điệu lưu manh đó để chuyện được sao? Mẹ nó!

      Yến Hoài đưa mắt nhìn về phía khán đài, sau đó lại dời tầm mắt sang Khấu Kiệt: “Đợi lát nữa tính với món nợ này! Chờ đó!” Giọng kia vừa hung hăng, nhưng, cũng đè nén vài đề-xi-ben, chỉ vừa đủ cho và Khấu Kiệt nghe thấy.

      Khấu Kiệt hề hấn gì nhìn cười cười, tối hôm qua trước khi ngủ, mình nghĩ tới phương pháp khá hay! Hắc hắc, sợ!

      Yến Hoài chỉnh sửa quần áo người chút, đặt xấp tài liệu trong tay xuống ghế ngồi, mới vừa được xa, lại vòng trở về.

      Khấu Kiệt hiểu, nhìn với vẻ mặt đầy nghi vấn.

      Yến Hoài trừng mắt nhìn , cầm xấp tài liệu ghế lên, nhìn về phía Khấu Kiệt gật đầu cái, giống như cảnh cáo, sau đó liền xoay người, nhanh về phía khán đài.

      Khóe miệng Khấu Kiệt hơi co giật, nhưng, ngay sau đó lại nhếch lên vòng cung đẹp mắt, nhìn về phía khán đài.

      Yến Hoài đưa mắt nhìn bốn phía chung quanh, lễ phép cúi người chào, gật đầu, mỉm cười. Tiếp theo, giọng trong trẻo vang dội khỏa lấp khắp quảng trường diễn ra trận tranh cử.

      Khấu Kiệt nhận ra, lúc này hai mắt của mình chăm chú dõi theo , ánh mắt nóng rực kia chưa từng rời phút giây nào.

      Sau hồi diễn thuyết, Yến Hoài dùng tự tin của mình để lấy cảm tình của mọi người ở đây. Với cách nhìn nhận của người từng trải, những nhà phê bình khán đài đều khỏi gật gù tâm đắc, kín đáo thầm to với nhau, hổ danh là thị trưởng ưu tú nhất đến từ thành phố M. Tất cả đều nhìn Yến Hoài khán đài bằng ánh mắt tán dương.

      Yến Hoài nở nụ cười tự tin hướng về phía mọi người bên dưới, câu ‘cảm ơn’ kết thúc màn diễn thuyết hoàn mỹ.

      Nhất thời, từng tiếng vỗ vay vồn vã vang lên từ dưới khán đài.

      Khấu Kiệt nhìn người khán đài, khe khẽ gật đầu, mà ngay lúc này, Yến Hoài cũng vừa đưa tầm mắt lên người của Khấu Kiệt, nhưng, thoáng chốc liền vụt .

      Nụ cười khóe môi của Khấu Kiệt đọng lại trong nháy mắt, nhưng, vẫn nén xuống, ngồi vững vàng ghế của mình.

      Bình tĩnh là quan trọng nhất! Khấu Kiệt tự trấn an chính mình!

      Lúc này, tiếng giày cao gót ‘lộc cộc lộc cộc’ của Yến Hoài vang lên đường về, ánh mắt kia cũng càng ngày càng nóng rực, nhìn chằm chằm vào Khấu Kiệt.

      Khấu Kiệt cảm giác sức ép mạnh mẽ kia dồn tới làm mình suýt nữa hít thở thông. Cái khí chất này, người bình thường thể nào có được. Thân phận của ấy, tuyệt đối đơn giản như vậy.

      Con mắt đen ánh xanh dương của Khấu Kiệt hơi nheo lại, nhếch môi cười, vừa như khiêu chiến, lại vừa như ánh mắt của lang sói khi nhìn thấy con mồi.

      Còn Yến Hoài cũng nhìn , dưới quan sát lần nữa, khóe miệng khe khẽ hừ tiếng, trong mắt đầy vẻ khinh thường. Trừng trị ta, về sau còn nhiều cơ hội. Bây giờ tranh cử thị trưởng, để xem thực lực của ta thế nào.

      Hừ!

      Quả là trong lòng của Khấu Kiệt muốn nổ tung ngay tức khắc! này, thiếu dạy dỗ.

      Thế nhưng, Yến Hoài cũng thèm để mắt đến bộ mặt phát điên của Khấu Kiệt, ưu nhã ngồi xuống, vắt chân tréo nguẩy.

      Lúc này, khán đài thông báo, Yến Hoài được 99.86 điểm.

      Được rồi, Khấu Kiệt cũng thừa nhận lợi hại của này. Choáng , điểm cao nhất là 100, ấy liền nhận được 99.86 điểm, chẳng phải mình sắp trở thành trò hề rồi hả? Mồ hôi chảy dài sống lưng . Nhưng, vẫn cắn răng chịu đựng.

      Lúc này, Yến Hoài đưa mắt nhìn về phía Khấu Kiệt, lại hừ thêm tiếng. Sau đó, ngay thời điểm Khấu Kiệt sắp sửa nổ tung, nâng đầu ngón tay lên, hướng về phía , nhàng khều khều.

      Hai tay Khấu Kiệt nhanh chóng cuộn lại thành nắm đấm. Này nhé, nhất định phải hung hăng, hung hăng dạy dỗ này. Đây là có ý gì! Gì chứ, chưa có ai dám khi dễ mình như vậy? là muốn vặn ngón tay của ấy xuống! Nhưng, bây giờ, nhịn xuống! Nhịn xuống! Giữ vững hình tượng! Khấu Kiệt à, bây giờ mày là tổng giám đốc của tập đoàn Khấu thị! phải bang chủ Huyền Ưng của Hoa Long bang! tại chú ý thân phận của mình! Chú ý!

      Lúc này, Khấu Kiệt tự niệm thần chú trong lòng. Choáng , bây giờ hay rồi, chuẩn bị mà diễn thuyết cho tốt. Đoạt lại chức vị thị trưởng! Khấu Kiệt à, chú ý!

      Yến Hoài thấy nhắm mắt lại, nét mặt cũng chẳng thay đổi gì nhiều, trong lòng cảm thấy vô cùng bực bội, ta nổi trận lôi đình giống như trong tưởng tượng của mình? Theo phán đoán ban đầu, ta phải là người như thế!

      Chẳng lẽ là mình phán đoán sai lầm?

      Yến Hoài thu hồi tầm mắt, nhưng, cũng tự nhắc nhở chính mình.

      Yến Hoài! Yến Hoài! Phải từ từ trừng trị ta! Cái mình muốn chính là hạ bệ ta! phải ta là tổng giám đốc của tập đoàn Khấu thị sao? Được rồi, thu luôn tập đoàn Khấu thị vào tay mình, chẳng phải càng tốt hơn à?

      Khóe miệng Yến Hoài khe khẽ cười, nhìn những người diễn thuyết khán đài, bầu khí cũng sục sôi như trước nữa, bởi vì, còn người chưa lên! ta mới là đối thủ đáng giá nhất mà mình mong đợi PK đấy!

      Bên tai ngừng ghi nhớ từng số điểm của những ứng viên khác, lúc này Khấu Kiệt phát , điểm số của những người này thể nào vượt qua được Yến Hoài. Mình có khả năng ấy ?

      "Các vị thân mến! Thời khắc khuấy động đến nhanh thôi! Phía dưới, xin mời vị ứng cử viên cuối cùng! ta chính là trong những trùm thương mại ở thành phố D của chúng ta – tổng giám đốc của tập đoàn Khấu thị, tiên sinh Khấu Kiệt! Hoan nghênh!” Vị chủ trì hét lên tiếng như muốn nổ tung cả mạch máu.

      Nhất thời, những người có mặt ở đây chợt trở nên nhốn nháo. Mấy rối rít nhìn về phía Khấu Kiệt.

      Thét chói tai lên ! Hoan hô to lên ! Khấu Kiệt điên cuồng gào thét trong lòng.

      Nâng tầm mắt lên, ánh sáng chợt bắn vụt ra ngoài.

      Bóng dáng cao thẳng đứng sừng sững, mà lúc này, bầu khí càng thêm sôi trào.

      Khấu Kiệt vừa muốn nhấc chân bước ra, bên cạnh liền vang lên tiếng : “Khấu Kiệt!”

      Khấu Kiệt sững sờ, đưa mắt nhìn về phía Yến Hoài: "Hả?" ấy, gọi mình?

      ~Hết Chương 5~

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 6. Về sau xin gọi tôi là thị trưởng.

      Editor: Quỳnh

      ", nhất, định, , thua, đấy!" Yến Hoài gằn từng câu từng chữ cho nghe, hơn nữa, hàng chân mày Phượng cũng lên xuống theo làn môi đỏ mọng mấp máy. Nhưng, những người chung quanh cũng thể nghe được Yến Hoài gì. Chỉ biết là chuyện với .

      Khấu Kiệt nhất thời nổi điên! này! Nhưng, dưới ánh mắt của mọi người, làm sao mình có thể nổi giận được! Hơn nữa, bây giờ mình còn đứng! Tất cả mọi người khán đài nhìn.

      Được! Có dũng khí! Khấu Kiệt này nhịn được! Trước tiên phải nhịn xuống! Giữ vững phong độ!

      Lấy lại hơi thở, nhịn xuống, Khấu Kiệt mỉm cười nhìn Yến Hoài: “ bé, em trốn thoát đâu!”

      Yến Hoài sững sờ, trốn thoát? Cái gì trốn thoát? Nhưng, lúc này Khấu Kiệt sải bước về phía khán đài.

      "Kính thưa quý vị, tôi là Khấu Kiệt, rất vinh hạnh khi được đứng đây để chia sẻ bài diễn thuyết của tôi với tất cả mọi người!” Khấu Kiệt vừa lên khán đài, lập tức đoạt lại thế thượng phong, nắm chắc trong tầm tay, lúc này gương mặt tuấn, vẻ tự tin thu hút tất cả ánh mắt của mọi người nơi đây.

      Tiếng vỗ tay miên man bất tận, khóe miệng Khấu Kiệt khẽ cười tiếng, nâng tay lên ra hiệu cho mọi người giảm xuống, tỏ ý muốn bắt đầu bài diễn thuyết.

      Mọi người dồn hết chú ý lên người , riêng Khấu Kiệt lại đưa tầm mắt về phía Yến Hoài.

      Yến Hoài cảm nhận được ánh mắt của , nâng tròng mắt lên, nhướn mi, vẻ mặt khinh thường!

      Khấu Kiệt nhất thời bị nhụt chí, lừa bịp đấy! thầm mắng câu, nhưng, mình cũng thể chùn bước được? Lập tức ưỡn thẳng lưng, hít sâu hai cái, sau đó trình bày bài diễn thuyết của mình. Kết hợp với ngôn ngữ hình thể phong phú, khiến mọi người dần trở nên hưng phấn, nhưng, điều khiến Khấu Kiệt hơi thất vọng chính là, dường như kia chẳng hề có tí cảm giác nào.

      "Cám ơn!" Cuối cùng Khấu Kiệt hướng về phía mọi người, khom lưng cúi đầu chào, từ khán đài xuống. Mang theo tia mất mác mà chính bản thân mình cũng …..

      Ánh mắt sắc bén chăm chú dõi theo Yến Hoài, thế nhưng, Yến Hoài vẫn làm như có chuyện gì xảy ra, ngồi ngay ngắn, đâu để ý rằng ánh mắt kia như muốn thiêu đốt mình.

      Khấu Kiệt nuốt xuống lời nghẹn ngay yết hầu, lẳng lặng ngồi vào chỗ cũ.

      Mọi người nhìn lên người chủ trì khán đài, chờ ông ta công bố kết quả.

      Lòng bàn tay Khấu Kiệt toát mồ hôi dầm dề, nhưng, cũng cố hết sức giữ bình tĩnh. Nhấc cái chân thứ hai lên ngồi tréo nguẩy, dáng vẻ ung dung nhàn nhã, trong miệng ngâm nga ca khúc thiếu nhi. Nhưng thực tế :

      Giả sử trúng cử, biết ngày mai ông có bắt mình đến nhà họ Dương cầu hôn hay đây?

      Nghĩ đến đây, Khấu Kiệt đau hết cả đầu, vụng trộm liếc nhìn Yến Hoài cái, đều tại năng lực của này quá mạnh. Ngay cả mình cũng cảm thấy bị uy hiếp. Tệ nhất là kế hoạch của mình bị thất bại!


      Nhưng, lúc này Yến Hoài cúi đầu, xem tài liệu trong tay.

      Còn ung dung vậy nữa? Khấu Kiệt nhíu mày, lúc bấy giờ, người chủ trì khán đài điên cuồng hét lên.

      "Các vị thân mến!” Người chủ trì bày ra dáng vẻ muốn bị đánh, vừa cầm giấy báo kết quả trong tay, vừa hô to: “Bây giờ thời khắc hồi hộp nhất đến rồi!”

      Tất cả mọi người ngẩng đầu lên, chời đợi câu cuối cùng có thể quyết định tất cả.

      " trong những trùm thương mại ở thành phố D của chúng ta – Tổng giám đốc tập đoàn Khấu thị được đúng, đúng…..” Người chủ trì mỉm cười nhìn mọi người bên dưới khán đài, mà tất cả những người bên dưới cũng nôn nóng nhìn lên .

      Chỉ có mình Yến Hoài vẫn còn cúi đầu.

      Chung quanh yên tĩnh đến nỗi Khấu Kiệt có thể nghe thấy cả tiếng lật trang giấy của Yến Hoài.

      ấy, bình tĩnh như vậy?

      "99. 84 điểm!" Người chủ trì hét to: “Thưa quý vị, là 99.84 điểm!”

      "A!" Ngay tức khắc, có vài hét to.

      "Oa!" Cũng có vài gào khóc!

      Mà đương lúc ấy, người chủ trì và các nhà bình phẩm cũng chỉ ra những ưu khuyết điểm trong từng bài diễn thuyết của mỗi ứng viên, lại càng đem Yến Hoài và Khấu Kiệt ra so sánh với nhau.

      Nhưng, hai người bên dưới khán đài chẳng hề chú ý đến điều này.

      Khấu Kiệt nắm chặt quả đấm trong tay, cũng muốn nện xuống mặt bàn lắm rồi!

      Mà Yến Hoài cũng chỉ xoay xoay cổ, thản nhiên : "Tôi rồi, nhất định thua." xong, hàng lông mi dài làm như khiêu chiến, hướng về phía Khấu Kiệt liếc cái.

      "!" Khấu Kiệt tức khắc nhìn sang, chỉ ngón tay vào , nhưng, được gì nữa.

      "Ngại quá! Về sau phiền có gặp tôi nhớ gọi tiếng thị trưởng!" Lúc này Yến Hoài đứng lên: “Năng lực bằng người khác nên học tập cho tốt chút! Hoặc là sang năm? Năm sau đó? Năm sau sau đó nữa? có thể leo lên chức vị thị trưởng này!” Dứt lời, Yến Hoài nhàng cười với Khấu Kiệt, sau đó đứng lên, chuẩn bị về phía khán đài.

      "!" Lúc này Khấu Kiệt chỉ có thể trừng mắt nhìn . Ngoại trừ trừng mắt ra còn cách nào khác.

      "Yến Hoài!" Ngay giây sau, Khấu Kiệt liền biến đổi nhanh như chong chóng, gọi với theo Yến Hoài muốn nhấc chân .

      Lúc này Yến Hoài ưu nhã xoay người: "Chuyện gì? Làm phiền qua ngày hôm nay, về sau khi gặp mặt nhớ gọi tôi tiếng thị trưởng, bằng tôi để yên đâu!”

      Tôi muốn chọc cho tức chết! Ai bảo dám cường bạo tôi, dám cường bạo tôi hả! Yến Hoài ngừng kêu gào trong lòng! phải muốn chức vị thị trưởng này sao? Tôi mạn phép cho đó! Cho tức chết!

      "Ha ha!" Khấu Kiệt cười xòa hai tiếng: “Ngực của quá ! thích hợp làm thị trưởng!”

      "Hả!" Yến Hoài nhất thời phát điên. Gì chứ! Dám ngực của tôi ? 36C đó, được hay ? được lắm, biết mình chiếm tiện nghi mới dám ở đây mà ! Mẹ kiếp! Khấu Kiệt chờ đó!

      Khấu Kiệt nhìn dáng vẻ nổi trận lôi đình của Yến Hoài ngay trước mặt, trong thâm tâm lại cảm thấy thỏai mái hơn rất nhiều, nghĩ tới màn đối thoại vừa rồi của hai người, nhất chời che miệng cười trộm.

      giờ Yến Hoài càng thêm 囧, giận càng thêm giận, nhưng, quan trọng là thể xử lý ta ở đây.

      Đương lúc này, người chủ trì khán đài lại lớn tiếng kêu lên lần nữa: “Bây giờ xin mời tân thị trưởng của thành phố D chúng ta, tiểu thư Yến Hoài lên khán đài phát biểu ý kiến!”

      Yến Hoài đưa mắt về phía khán đài, mà những người có mặt cũng dồn ánh mắt về phía , chỉ có mình cái trai kia ngồi ở đây cười trộm.

      Yến Hoài dậm chân, nhấc giày cao gót bước . . . . . .

      Nhưng, khi Yến Hoài vừa bước lên khán đài bắt đầu phát biểu, lúc này Thương Truy Ý cũng lên từ phía sau, ngồi vào chỗ vốn của Yến Hoài.

      "Khấu thiếu gia nhà tôi ơi, chờ cưới Dương Miêu Miêu !" Thương Truy Ý nhìn lên người khán đài: “ Yến Hoài này, sức mạnh của ấy cậu tưởng tượng nổi đâu. Cứ nhìn vào xấp tài liệu kia là biết, đây phải là đối thủ dễ chọc!”

      "Cậu cút ngay!” Bây giờ Khấu Kiệt mới nhớ ra, mình mà thua phải kết hôn với Dương Miêu Miêu. Đoán chừng bây giờ ông biết kết quả tranh cử lần này rồi. Toát mồ hôi, đợi lát nữa mà về đến biệt thự, chẳng phải gọi điện thoại ngay sao?

      "Mình với cậu, Dương Miêu Miêu đó như con rắn nước, nhất định quấn vòng quanh người cậu, cho ngán chết luôn!" Thương Truy Ý màng đến nỗi phiền muộn của Khấu Kiệt, tiếp tục châm dầu vào lửa.

      "Cậu cút ngay!" Khấu Kiệt gằn giọng: “Đừng gây thêm phiền phức cho tớ!”

      "Này nhé, cậu làm mình mất mặt!" Thương Truy Ý nở nụ cười xấu xa: “Thua trong tay phụ nữ, đại gia nhà ta biết xấu hổ!”

      "! Tớ thích đó, được chưa?!" Khấu Kiệt nhanh như tia chớp, nện cú vào trước ngực Thương Truy Ý.

      Thương Truy Ý lập tức bưng kín lồng ngực của mình, cúi rạp người xuống.

      " nên quá kích động!" Khấu Kiệt thuận thế đưa tay vỗ vỗ lưng của , phải cho thằng bạn chuyên cười nỗi đau của người khác bài học mới được. Mà lúc này ánh mắt của Khấu Kiệt cũng hướng về phía Yến Hoài khán đài.

      Yến Hoài cũng vừa lúc đưa ánh mắt về phía bên này, nhất thời nổi giận!

      Hai người đàn ông ấy.

      Té ra, Khấu Kiệt còn là trong hai ông chủ của Dạ Thành Túy Sinh. Thảo nào ta có thể ăn sạch mình! Nhưng, tại sao lại phát sinh ra chuyện như vậy?

      Yến Hoài nhíu mày, kết thúc bài phát biểu sau tiếng "cám ơn," rồi bước xuống khán đài, hướng về phía hai người đàn ông, đôi chân kia bước với tốc độ cực nhanh.

      "Này!" Khấu Kiệt nhìn thấy Yến Hoài muốn đến gần đây, lập tức quát lên với Thương Truy Ý: “Cậu muốn chết cút nhanh lên !”

      Nhưng, lúc này, dường như Thương Truy Ý thể nghe thấy, vẫn duy trì tư thế cúi người xuống.

      Chết rồi, sớm biết như thế mình tay hơn! Khấu Kiệt mắng thầm trong lòng.

      "Ơ, ra là hai con trai ở chỗ này ha! Quan hệ mật thiết làm sao!” Tiếng giày cao gót dừng lại, lúc này Yến Hoài cố tình gia tăng lượng thêm mấy đề-xi-ben.

      Lúc này Thương Truy Ý cả kinh, trực tiếp nhảy cẫng lên khỏi ghế ngồi, còn Khấu Kiệt cũng co quắp khóe miệng.

      Lời của …..,khá là mập mờ! Quan hệ của hai người đàn ông này rất mật thiết…..E hèm, phiên bản sống trong phim truyền hình***?

      Khẽ lướt mắt nhìn những người có mặt tại đây, hình như ai cũng tập trung chú ý về nơi này.

      Lúc này khóe miệng Yến Hoài hơi cười cười.

      ~Hết Chương 6~

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 7. bé, em trốn thoát đâu.


      Nhưng, lúc này, hàm răng của Khấu Kiệt cũng cắn lộp cộp vang dội.

      Ái chà, này, Khấu Kiệt phải xử lý em rồi!

      Nhìn nụ cười của Yến Hoài khi thực thành công trò đùa quái đản, Khấu Kiệt sải bước tiến đến, Yến Hoài cảm thấy rất kỳ lạ, ta giải thích chút nào sao?

      Thương Truy Ý nhìn Khấu Kiệt, bản thân ta cũng biết Khấu Kiệt tính làm gì, chỉ có thể nhìn người chung quanh, ngồi cười hắc hắc, dáng vẻ này, lại càng làm cho người ta hiểu lầm.

      Nhưng, Khấu Kiệt thèm để ý, trực tiếp đứng ngay trước mặt của Yến Hoài.

      "Thế nào? Muốn đánh nhau phải ?" Yến Hoài trừng mắt nhìn , khí thế so với chẳng hề giảm chút nào.

      "Hừ!" Khấu Kiệt khe khẽ hừ tiếng, giây kế tiếp, động tác nhanh như tia điện, vươn tay ôm lấy chiếc eo nhắn của Yến Hoài, tức khắc kéo vào ngay trong ngực mình.

      để ý đến tia kinh ngạc thoáng qua nơi đáy mắt của Yến Hoài, làn môi mỏng kia nhắm ngay đôi môi đỏ mọng của .

      "Ưmh. . . . . ." Yến Hoài tránh thoát, đành bị giam giữ trong ngực, hôn xuống.

      Mọi người thổn thức hồi lâu, tình huống này cũng có cơ sở đó chứ? Thị trưởng hờn dỗi chứ còn gì nữa? Cảnh tượng này – Tổng giám đốc tập đoàn Khấu thị và tân thị trưởng có hy vọng?

      Riêng vài lại hướng về phía Yến Hoài mà đứng dậm chân liên hồi. Này này, hai người cố tình ân ái chốn đông người để thu hút ánh mắt của mọi người à?

      Thương Truy Ý đứng ở bên cũng nhìn đến ngây người. Bà nội nó, Khấu Kiệt tài đấy! Chẳng phải hiểu mấy chuyện tình nam nữ này là gì sao? Choáng váng , tay chân còn nhanh hơn bất kỳ ai.

      Mà bọn thủ hạ đứng ở phía xa, nhìn lão đại của mình hôn thị trưởng, cũng nhất thời sững sờ!

      phải , thiếu gia rất ghét phụ nữ sao? Bây giờ lại giống như đắm chìm trong tình cuồng nhiệt. Với lại, có vẻ như là cưỡng chế.

      Lúc này Yến Hoài ngừng giãy giụa trong ngực Khấu Kiệt, nhưng, sức lực của vẫn thắng nổi ta!

      Mẹ nó, Yến Hoài mắng thầm trong lòng, nhưng, tại sao sức của ta lại lớn như vậy? Giam giữ mình, khiến mình có cách nào chống cự lại được. Bản lĩnh của mình căn bản là vô tác dụng đối với ta.

      Nhưng, vẫn dùng hết sức giãy giụa!

      Khấu Kiệt giữ chặt lấy đầu của , hung hăng ấn về phía mình, nụ hôn càng ngày càng trở nên bá đạo.

      Tuy nhiên, chiếc lưỡi thơm hương kia khiến ngày càng hãm sâu vào trong ấy, dứt ra được. Đáng chết! Tại sao hương vị của ấy lại ngọt ngào đến vậy.

      Nhìn đôi mắt của Khấu Kiệt dần dần trở nên mê luyến, lúc bấy giờ Yến Hoài nghĩ ngay đến việc phải cắn nát cánh môi kia ra.

      Chớp lấy thời cơ, cảm nhận được đầu lưỡi của Khấu Kiệt lại trượt vào trong khoang miệng của mình lần nữa, ra sức hút lấy dịch mật, Yến Hoài liền hung hăng cắn cho phát.

      Khấu Kiệt nhất thời bị đau, thả môi Yến Hoài ra, thế nhưng hai bàn tay to vẫn giữ chặt lấy eo .

      Thấy dáng vẻ Yến Hoài nhìn mình lom lom, Khấu Kiệt nhếch mép, lơ đãng lau vết máu cánh môi: “Đây là để cho em biết lại lần nữa, định hướng giới tính của !”

      Lúc này Yến Hoài sững sờ, nhưng, ngay sau đó vẫn lạnh lùng : " sợ tôi kiện tội xâm phạm?"

      "Hừ! Em cho rằng xâm phạm em hả?" Khấu Kiệt rảo mắt nhìn chung quanh vòng, lại dời tầm mắt đến mặt Yến Hoài, khẽ cúi đầu: "Người khác chỉ cho rằng, chúng ta **!"

      "Đồ khốn kiếp!" Yến Hoài lập tức mắng cho câu.

      "Em nhìn tư thế của chúng ta, cùng với suy nghĩ chút về nụ hôn nóng bỏng vừa nãy xem, em , ở ngay trước mắt!” Khấu Kiệt đổi lại dáng vẻ đáng đánh đòn, trong lúc vô tình còn cọ sát bên tai Yến Hoài.

      Yến Hoài lập tức tránh né: "Hừ!" Nhưng, cũng tự nhìn lại tư thế của hai người vào lúc này.

      Toát mồ hôi, tư thế bây giờ là gì vậy?

      cái chân thon dài có lực kia luồn qua ngay bên dưới của mình, còn hai tay ta lại siết chặt lấy eo mình, trong đó cái tay còn có khuynh hướng tuột xuống.

      Mà bản thân mình, cũng sít sao trong lồng ngực ta.

      "Buông tôi ra!" Lúc này gương mặt của Yến Hoài ửng đỏ, nóng ran đến cực điểm, đôi mắt Phượng cũng dám nhìn thẳng vào Khấu Kiệt, nhưng, lời vẫn rất cương quyết.

      "Hắc hắc!" Khấu Kiệt khe khẽ thầm bên tai : "Yến Hoài, có hứng thú với em!”

      "Cút!" Yến Hoài ra sức muốn thoát khỏi .

      "Bất luận thân thể hay là linh hồn của em!” Khấu Kiệt nhàng phả khí nóng lên gương mặt , lập tức thả lỏng vòng tay.

      Mà ngay lúc này, biểu cảm của những người có mặt tại trường mang đủ mọi sắc thái khác nhau.

      Những người hận Yến Hoài đến cắn răng nghiến lợi cũng có, bởi vì, bây giờ thu phục được tổng giám đốc của tập đoàn Khấu thị rồi! Hơn nữa, còn là thị trưởng.

      Điều này làm sao khiến người ta ghen tỵ cho được?!

      Thương Truy Ý cũng thất thần nhìn về phía Khấu Kiệt, được rồi, thừa nhận, Khấu Kiệt khi làm thôi, làm rồi là phải giật gân!

      Vốn cho rằng cậu ta cảm thấy hứng thú với bất kỳ người phụ nữ nào, nhưng, bây giờ nhìn lại, thủ đoạn của cậu ta còn cao hơn mình.

      "Còn nhìn cái gì? thôi!" Khấu Kiệt lại đánh vào ngực Thương Truy Ý lần nữa, may sao lần này phản ứng nhanh, kịp thời tránh né.

      Nhìn Khấu Kiệt đằng trước, Thương Truy Ý khẽ hướng về phía Yến Hoài, : “Thị trưởng? Hắc hắc, thị trưởng, xin chỉ bảo nhiều hơn!" xong, cũng nối gót theo sau Khấu Kiệt.

      Yến Hoài nhìn hai người trước sau, trong lòng giận dữ vô cùng.

      Đè xuống! Trước tiên phải đè xuống!

      Yến Hoài khẽ đảo mắt nhìn bốn phía chung quanh chút, sau đó hơi khom người, chạy về phía chiếc xe của .

      Để rồi xem, nhất định mình phải cho người đến hung hăng trừng phạt tên kia.

      Khấu Kiệt ngồi xe, nhìn kia chạy như điên qua trước mặt mình, trong lòng cực kỳ thoải mái. Nhưng, lúc này Thương Truy Ý liền mở cửa xe ra, nhanh chóng ngồi vào.

      "Cậu nghĩ phải với ông thế nào chưa?” Thương Truy Ý đưa mắt nhìn về phía trước, từng câu từng chữ lôi kéo tầm mắt và suy nghĩ của Khấu Kiệt trở về.

      "Ừ." Khấu Kiệt khẽ thở dài cái, chính xác là bây giờ có phương pháp nào hay, Aiz!

      Lúc này, điện thoại di động của Khấu Kiệt lại vang lên.

      Khấu Kiệt nhíu mày, cần đoán cũng biết là ai gọi đến. Trận tranh cử này trực tiếp truyền hình, làm sao lại biết kết quả chứ?

      Cho tay vào túi tìm kiếm điện thoại di động.

      Vẫn chưa tìm ra, thế nhưng xúc cảm thô ráp của tờ giấy truyền thẳng vào thần kinh của .

      Hình của Yến Hoài.

      Khấu Kiệt nhất thời nhớ tới, ngay sau đó, trong lòng có chủ ý.

      Hừ! bé! rồi, em trốn thoát đâu!

      Khấu Kiệt nhanh chóng lấy điện thoại ra từ chiếc túi khác, nhấn phím màu xanh lá cây.

      "Ông nội!” Khấu Kiệt dùng giọng điệu cực kỳ tiếc nuối, hết sức đau khổ, hết sức nhói lòng ra hai chữ này.

      Thương Truy Ý muốn chết ngay tức khắc! Cậu ta cũng biết đóng kịch!

      "Con về nhà ! Ta xong việc ở quân khu trở về, cùng con đến nhà họ Dương bàn chuyện hôn chút.” Lời của Tham mưu trưởng Khấu Đức truyền ra khỏi điện thoại, màng đến vẻ tiếc nuối, đau khổ, nhói lòng của Khấu Kiệt.

      Từ trước đến nay hai ông cháu này chưa bao giờ quanh co lòng vòng với nhau. Những việc mình muốn làm đều thẳng ra hết.

      "Ông nội!” Khấu Kiệt lập tức gào to vào trong điện thoại: “Con chọn được đối tượng kết hôn khác tốt hơn!” Có đánh chết cũng cưới cái Dương Miêu Miêu đó.

      "!" Dường như lời của Khấu Kiệt nằm trong dự liệu của Khấu Đức, thế nên chỉ nhàn nhạt câu, hoàn toàn để ý đến việc Khấu Kiệt điên cuồng gào thét.

      ~Hết Chương 7~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :