Chương 77.3 Vùng hoang dã, khoảnh khắc bãi biển
Khấu Kiệt cầm hòn đá ném tới nơi cách đó xa.
Ngay tức khắc liền có tầm hai ba người chạy tới.
"Vù vù vù!" Ba tiếng, ba hòn đá nhọn hoắc liền cắt ngang cổ họng của bọn người kia!
Những tên sát thủ còn lại cảm thấy vô cùng kinh khủng. Trò chơi với những hòn đá như thế này, vốn dĩ chỉ xuất vào thời cổ đại, thế nhưng, điều này chứng tỏ, ở nơi này còn có cao thủ!
Bất chợt cảm thấy sợ hãi trong thời gian gắn ngủi, có người nghĩ đến việc chạy trốn. Ở đây đêm vắng lạnh lẽo, giết người thấy máu, suy cho cùng là tiền quan trọng hay mạng người quan trọng hơn, là vấn đề quan trọng mà những người này nên cân nhắc.
Mới vừa mở cửa xe ra, muốn lái xe rời , thế nhưng, chỉ sau giây, Yến Hoài dùng dao bấm trong tay cắt ngang cổ họng của người này. Nằm rạp xuống mặt đất, chết nhắm mắt!
" hai à, chi bằng chúng ta cùng nhau?" người nhìn vào mấy thi thể đổ rạp dưới bóng đêm, khiếp đảm hỏi.
"Còn muốn chạy à? Chết !" Hét lên tiếng, người có vóc dáng cao lớn, cầm súng trong tay, hướng về phía người vừa lên tiếng cướp cò!
Thi thể ngã xuống.
Mấy người kia run như cầy sấy nhìn người được gọi là hai đứng trước mặt, siết chặt khẩu súng trong tay thêm chút.
"Nâng cao cảnh giác." hai kia trầm giọng, vừa giẫm lên bụi cỏ giật nảy mình.
Đột nhiên nổ súng vào bãi cỏ!
Tất cả mọi người náo loạn, Yến Hoài và Khấu Kiệt nhân cơ hội này, lại thủ tiêu thêm mấy tên.
hai kia vừa dừng súng, mới nghiêm túc nhìn vào vật thể nằm đất ấy. ra là tay chân của mình, trở thành xác chết từ trước đó rồi.
Vừa bị hứng dao chí mạng. Sau khi chết còn bị hai của mình bồi thêm mười mấy phát súng.
Tên hai ngẩng đầu lên, quan sát chung quanh.
bãi cỏ tĩnh mịch, lác đác lơ thơ mấy xác người, mà những người ra tay, ngay cả tên cũng nhìn thấy khiến có chút khiếp đảm, nhưng, lúc này lại nảy ra ý tưởng.
" đến xe mang xăng lại đây!" tiếng ra lệnh vang lên.
"Dạ!" Mấy người còn lại đồng thời ứng tiếng, có thể thoát khỏi bãi cỏ này sớm được phút giây nào có thể sống thêm nhiều chừng ấy.
Khấu Kiệt nhìn về phía Yến Hoài, lúc này cũng nhìn về phía Khấu Kiệt.
Khấu Kiệt dùng khẩu hình miệng ‘Bọn họ dùng lửa.’
Yến Hoài lặng lẽ cười lạnh, hướng về phía những người lấy xăng, gật đầu cái.
Khấu Kiệt ra dấu tay, chậm rãi tiếp cận những người lấy xăng.
Mà lúc này Yến Hoài liền tiếp cận những người muốn trốn chạy kia từ phía sau.
Dưới bóng đêm, có thể trông thấy vài chiếc xe chạy vào giữa khe núi, chậm rãi đến gần nơi này.
Khấu Kiệt từ từ kéo dài kiếm lưỡi cong Thụy Sĩ, tuy rằng tay phải bị thương, nhưng tay trái vẫn còn chút sức lực!
đao xẹt qua, tên kia còn chưa kịp mở miệng lời nào, trở thành xác chết hồn.
Khấu Kiệt qua người đó, đến gần cái tên tập trung mở cốp xe lấy xăng.
nhàng vỗ vỗ vào bả vai của tên ấy, giật mình, vừa quay đầu lại, liền đón nhận ngay lưỡi dao của Khấu Kiệt!
"Đồ ngốc, tự tìm đường chết.” Khấu Kiệt khe khẽ thầm câu, thèm để ý đến tên ngốc ấy nữa.
Yến Hoài dùng dao bấm cắt lấy miếng vải quần áo của mình, đặt lên cỏ.
Ném hòn đá lên đầu tên.
Người kia nhất thời hoảng sợ, nhìn chung quanh, nhưng thể xác định được phương hướng của hòn đá vừa được ném!
Bỗng nhiên, trông thấy mảnh vải màu nâu nằm cỏ.
"Chú xem thử chút!" Tên kia đẩy người em đứng mặt mình.
"Chú !" Đứa chung với mình cũng có nhiệm vụ tương tự, bảo mình chịu chết? Ai cũng muốn!
"Chúng ta cùng !" Người kia nuốt nước miếng trong cổ họng xuống, nhìn người an hem với vẻ mong đợi.
Nhưng, lại nghe thấy tên kia trả lời!
"Chú chết rồi hả? Tại sao chuyện?" Người kia có chút tức giận, lấy tay đẩy người em kia cái.
Quả nhiên, tên ấy liền ngã xuống.
"A!" Người này bị dọa sợ đến mức tè cả ra quần!
Nhưng, cùng với tiếng la thất thanh ấy, Yến Hoài kết thúc mạng sống của .
Yến Hoài nhếch môi cười cười, nhìn cách đó xa, trong mơ hồ còn bóng dáng ai.
Nào ngờ, vào ngay lúc này, lại có người chỉa súng vào giữa lưng !
Yến Hoài cả kinh trong lòng.
Dưới bóng đêm, Yến Hoài biết người đứng phía sau cao hơn mình rất nhiều, nhưng chỉ im lặng.
"Còn người nữa ở đâu?" Tên hai kia chỉa họng súng vào lưng Yến Hoài, hỏi
" lắm, chẳng lẽ ông chủ của cho biết sao? Giữa đồng đội với nhau, bao giờ tiết lộ vị trí và phương thức gây án của đồng đội mình cho kẻ thù.” Yến Hoài lạnh lùng trả lời câu.
" là xinh đẹp." Bàn tay của tên kia sờ lên eo của Yến Hoài, bóp cái.
"Thả cái tay heo của mày ra.” Yến Hoài đứng bất động, ánh mắt chán ghét như muốn lột da róc xương người này.
"Hừ!" Tên hai ấy lập tức vươn tay xoay người của Yến Hoài lại, để nhìn vào .
Yến Hoài nhìn thấy rất vết sẹo dữ tợn chạy dài mặt .
"Đao Ba?" Yến Hoài cười mỉa mai: “Trước kia buông tha cho cậu, xem ra cậu nhớ lâu nhỉ.”
Ngược lại Đao Ba chỉ cười cười: “Tôi bất quá chỉ có ở vài người phụ nữ, muốn tôi chết, phải là quá độc ác sao?" Dứt lời, Đao Ba kéo Yến Hoài , lôi đến bên cạnh chiếc xe, tìm điểm tựa.
"Xem ra tôi nên nghe lời Triều Trạch, bỏ qua cho cậu!" Yến Hoài cười cười: "Cậu biết thủ đoạn của tôi rồi đấy, hừ, nhất định cậu phải sống cho tốt!"
"Hừ, Yến Hoài, chẳng phải là thích tôi nằm bọn phụ nữ đó sao? Hôm nay tôi cho nếm thử chút mùi vị ấy.” Đao Ba nghiến răng nghiến lợi ra, nhe răng trợn mắt, khóe mắt lóe ra tia tàn độc như muốn đốt cháy người đối diện: “ biết tư vị như thế nào?" Dứt lời, Đao
Ba dùng súng chỉa vào trước trán của Yến Hoài: “Hợp tác chút, nếu nhất định tôi khiến chầu Diêm Vương!”
“Để tôi xem làm thế nào!” Ngược lại Yến Hoài chỉ cười khẩy, có chút nào e sợ.
“, hổ danh là Đoạn Hoàng!” Đao Ba cầm súng bằng tay phải, tay trái bắt đầu cởi áo của Yến Hoài.
Cả người Yến Hoài toát ra sát khí đằng đằng, ánh mắt sắc lạnh của như muốn bóp nghẹt tim , làm khó mà hô hấp, chứ đừng chi đến động tác kế tiếp!
“Nhắm mắt lại!” Đao Ba hung hăng . Mẹ kiếp, ánh mắt của ta cũng có thể giết chết người!
Yến Hoài vẫn nhúc nhích, vẫn trao ánh mắt sắc bén như dao cau cho .
“Tôi bảo nhắm mắt lại!” Đao Ba gầm lên giận dữ, vung tay trái lên, giáng vào gương mặt của Yến Hoài!
đợi Yến Hoài kịp phản ứng, Đao Ba nhanh chóng cởi áo của ra, chỉ còn sót lạu mỗi chiếc áo ngực.
Cảnh xuân hé lộ, Yến Hoài hận thể băm vằm ra làm trăm mảnh. Còn Đao Ba cũng ngậm nước miếng, cầm lòng đậu. Nhất định tôi giết chết !
Mà đương lúc chuẩn bị cúi đầu hôn xuống, Đao Ba ràng cảm nhận được cơn lạnh lẽo ở ngay trước cổ.
“Oành” tiếng trầm đục vang lên, thi thể của Đao Ba bị đá văng ra xa!
Khấu Kiệt đứng từ cao nhìn xuống Yến Hoài mặt đất, mà cũng chút sợ hãi nhìn .
“Cám ơn.” Yến Hoài chỉnh sửa lại quần áo, Khấu Kiệt vội vàng cởi áo khoác ra, quấn lấy , ôm vào trong ngực của mình.
“Em biết chắc trở lại, cho nên, em sợ.” Yến Hoài nhìn Khấu Kiệt, ngược lại chỉ nhoẻn miệng cười cười.
“Đáng chết, sợ! Cũng may, chưa kịp làm xâm phạm em. Nếu , hối hận cả đời!” Khấu Kiệt vùi đầu vào cổ Yến Hoài: “Mọi người dọn dẹp xong cả rồi.”
Yến Hoài nhìn , trái tim của cảm thấy vô cùng bình tĩnh, trong giây phút ấy, tin rằng, chắc chắn đến cứu mình.
Nhìn vào đôi mắt thuần khiết của Yến Hoài, hương thơm từ hơi thở của , Khấu Kiệt thể kiềm nén được cảm xúc nơi đáy lòng, đặt nụ hôn lên đôi môi đỏ mọng.
Yến Hoài cự tuyệt cũng đón nhận khiến Khấu Kiệt càng thêm nồng nhiệt hơn nữa.
“Ừm…” Yến Hoài nhịn được, than tiếng.
Ánh mắt của Khấu Kiệt như bị dục vọng thiêu đốt, nhìn , bất chợt khụy gối xuống bế lên hướng vào sâu trong khe núi.
Nụ hôn ùn ùn kéo đến như chỉ muốn in khắc dấu ấn của riêng thể !
“Ừm, đừng…” Yến Hoài bị hôn tới tấp, có chút choáng váng, quên mất việc ôm mình đến nơi khác.
Khấu Kiệt nhàng đặt xuống khoảng đất bằng phẳng, bên dưới là lớp cỏ non mềm mại.
Bởi vì tay phải bị thương, Khấu Kiệt thể làm gì khác hơn là dùng tay trái để làm việc…
Yến Hoài chỉ cảm thấy cả người bắt đầu nóng lên, chẳng lẽ thời tiết nóng lên rồi sao?
Mà ngay lúc này, lại có mấy chiếc xe tiến vào trong khe núi này.
Cầm đầu chính là Thương Truy Ý.
Thương Truy Ý vừa xuống xa, liền trông thấy những thi thể kia nằm rải rác mặt đất, dĩ nhiên, cũng có cả xe hơi của Khấu Kiệt.
Nhưng là bọn Khấu Kiệt ở đâu?
“Nhìn chung quanh!” Thương Truy Ý ra lệnh, trong lòng trở nên gấp gáp.
“Vâng.” Bọn thủ hạ gật đầu, lập tức chia nhau ra tìm.
Với đôi tai nhạy bén của mình, Thương Truy Ý từ từ lần theo dấu chân, từ từ tìm kiếm đầu mối, tìm kiếm.
“Đừng, ừm…” Yến Hoài cảm thấy lồng ngực mình có thứ gì đó quấy nhiễu, thoải mái uốn éo người.
Mà người ở phía mình lại làm như hề nghe thấy, tiếp tục càn quấy.
“Cho được ?” Giọng kia khàn khàn, là nhịn nổi nữa.
chời câu trả lời, nhưng, đợi về đền đáp, nhưng, ũng muốn kiềm nén nữa, bởi vì, nhịn được!
Chậm rãi, để cho ấy từ từ thích ứng.
dịu dàng này tựa như là ghềnh nước, nhè vỗ về, khiến cho người ta cảm nhận được ấm áo vây lấy mình, ôm ấp che chở.
Từng động tác tinh tế, tựa như vân vê món đồ vật quý nhất thế gian, từ từ, chậm rãi thưởng thức.
thanh kia như giai điệu tình tuyệt vời, hóa thành chất xúc tác mãnh liệt, liên tục thêu đốt.
Giữa bầu khí mát mẻ của thiên nhiên, dưới bóng đêm, kích tình cuồng dã triền miên.
Thoáng chốc cuồng dã, thoáng chốc lại dịu dàng, minh chứng cho tình chân thành.
Thương Truy Ý cau mày, nghe được từng tiếng thở gấp và tiếng rên nũng nịu, cần hỏi cũng biết bọn họ làm gì.
Mặt đỏ lên, xoay người về phía bọn thuộc hạ.
Last edited by a moderator: 24/11/14