1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà xã mạnh mẽ của trùm xã hội đen - Tam Muội Thủy Sám (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 71. Ba mẹ nuôi bị bắt cóc.

      " ổn thỏa cả rồi. Thị trường chứng khoáng lên xuống là chuyện bình thường.” Khấu Kiệt liếc mắt nhìn Khấu Tử Liên: “Còn em ngược lại, cả ngày chơi với Dương Miêu Miêu, biết học hỏi thứ gì.”

      " Kiệt, phải em chơi, mà là em giúp đỡ trai của em.” Khó khăn lắm Dương Miêu Miêu mới nghe thấy Khấu Kiệt nhắc đến tên của mình, ỏng à ỏng ẹo câu.

      Khấu Kiệt khoát khoát tay: “ về trước, ngày mai còn phải đến thành phố S."

      "Em cũng !" Khấu Tử Liên lập tức .

      "Đừng gây thêm phiền phức!" Khấu Kiệt cau mày.

      Yến Hoài nhìn bọn họ chuyện, còn mình xoay người ra ngoài.

      Mà vào ngay lúc này, điện thoại di động của Yến Hoài chợt vang lên.

      Yến Hoài cầm lấy điện thoại di động, thấy đó là cuộc gọi đến từ ba nuôi của mình.

      Trong lòng bỗng trở nên xao động, mình quá bận rộn, cho nên luôn làm cho ba mẹ nuôi lo lắng! Quá nên rồi!

      Yến Hoài nhìn Khấu Kiệt gật đầu cái, tới bên nghe điện thoại: "Ba."

      "Nếu như muốn ba mẹ nuôi của mình bình yên vô , vậy chỉ mình , mang theo 50 triệu đô la Mỹ, năm ngày sau đến ngoại ô thành phố D, giao dịch bằng bốn dãy số đầu. Bằng , hừ, là người trong giới hắc đạo, phải biết đến hậu quả!" Đầu dây bên kia truyền đến thanh như vậy!

      Yến Hoài chấn động, đúng là quên mất. . . . . . Nếu như thân phận của mình bị bại lộ, nhất định ba mẹ nuôi gặp nguy hiểm đến tính mạng. . . . . . Đây chính là lý do vì sao năm năm qua luôn che giấu thân phận của mình!

      " là ai?" Yến Hoài lạnh lùng .

      "Tôi là ai? Hừ, cho tôi là kẻ ngốc sao, vậy mới là kẻ ngốc?" thanh kia cực kỳ trầm thấp.

      Yến Hoài nghĩ ra kẻ thù của mình là ai, vì từ trước đến nay luôn nhổ cỏ tận gốc, nhưng tại sao lần này, lại có người tìm đến. Khẳng định là bọn thủ hạ có kẻ bán đứng! Là Triều Trạch?

      " là Triều Trạch?" Yến Hoài thử thăm dò.

      Nhưng, trong điện thoại di động lại truyền tới giọng cười lạnh. . . . . . ngừng vang vọng. . . . . .

      Yến Hoài kết luận khi vừa nghe thấy tiếng cười ấy.

      "Mẹ kiếp, nếu như dám làm hại đến ba mẹ nuôi của tôi, tôi khiến sống bằng chết!" Yến Hoài nghiến răng, ngoan độc .

      Lúc này điện thoại di động truyền đến tiếng vang "tít tít.”

      Yến Hoài xoay người, liền trông thấy Khấu Kiệt đứng ngay trước mặt của mình.

      " và em ." Gương mặt của Khấu Kiệt đanh lại. "Tự em , biết năng lực của em rồi, hơn nữa những con người này, đều là tội phạm bị truy nã, dễ dàng bị lừa gạt." Yến Hoài nhìn : “Nhưng, em cần tiền. . . . . ." xong liền cúi đầu, khoản tài sản của mình vẫn còn có chút…..

      "Tất cả con người đều là của em, đừng chi là tiền người." Khấu Kiệt kéo Yến Hoài sang: “ vẫn muốn cùng em, trợ giúp em.”

      "Chúng ta thôi! Trở về rồi hãy ." Yến Hoài tránh khỏi lồng ngực của : “Hai người bọn họ đâu?"

      "Đỏ mặt rồi." Khấu Kiệt cười cười: "Ai bảo dám chọc tức giận."

      Yến Hoài lắc đầu cái, ra khỏi "Tiểu gia viên".

      Khấu Kiệt đuổi theo sát phía sau, cởi áo khoác tây trang ra, khoác lên bờ vai : “Trời tối, có chút lạnh."

      Bước chân của Yến Hoài đột nhiên chững lại, chiếc áo khoác này vẫn còn hơi ấm của .

      Rất nhanh, về tới nhà trọ.

      Hai người đều biết đến thân phận của nhau, vậy còn gì để che giấu nữa, nếu như quyết định trao mình cho đối phương, thế cần thiết phải giấu giếm.

      Yến Hoài vào phòng công cụ lấy ra ít vật dụng, đưa cho Khấu Kiệt để qua bên, mà đến cuối cùng, liền moi ra mấy thứ vũ khí!

      "Em cất giấu súng ống hả?" Khấu Kiệt hỏi, còn chưa dám giấu chúng trong nhà của mình đó!

      "Em chưa từng lơi là phòng tuyến của mình." Yến Hoài đổi sang thần thái lạnh lẽo: “Chọn khẩu , sau đó chúng ta xuống tầng hầm."

      "Còn có tầng hầm?” Khấu Kiệt thể bái phục chuẩn bị tỉ mỉ của này, song, nhà của cũng có tầng hầm…… Điểm ấy, thừa nhận tác phong của mình giống với .

      ..........Hết Chương 71.............
      Last edited by a moderator: 11/10/14

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 72. Hai người thi nhau tranh tài.


      Hai người tự chọn cho mình hai khẩu súng lục.

      Trong phòng ngủ, Yến Hoài đến bên dưới gầm giường của mình, ấn xuống cái, quả nhiên, phiến gạch sàn nhà chợt mở ra!

      Yến Hoài ra hiệu với Khấu Kiệt, dẫn đầu xuống.

      Khấu Kiệt vô cùng cảm thán, đồng thời cũng để ý đến chung quanh, bây giờ toàn bộ nhà trọ ở trong gian kín. Chính Yến Hoài đóng tất cả các cửa sổ, cửa chính, rèm cửa lại. Qủa là suy nghĩ chu đáo.

      Khấu Kiệt gật đầu cái, cũng theo xuống.

      Tức khắc liền đến nơi khá rộng rãi, Khấu Kiệt trông thấy Yến Hoài đeo tai nghe giảm thanh lên, còn ở trước mặt , chính là chiếc bàn rất dài. Nằm bàn là những mảnh ghép của khẩu súng lục mà chọn, ở nơi cách xa đó mười mét, là hàng bia hình người.

      Yến Hoài chuẩn bị tất cả sẵn sàng, hít sâu hai cái rồi lập tức hành động, lắp ráp lại khẩu súng lục nằm bàn, thời gian trôi qua chừng bảy giây, mọi thứ xong xuôi, lập tức hướng về hàng bia, ‘bang bang bang’ bắn ra mười phát súng.

      Tất cả đều trúng hồng tâm!

      Khấu Kiệt gật đầu cái, vỗ tay tán dương: “Hay , quả nhiên Đoạn Hoàng rất lợi hại."

      "Chi bằng so tài phen?” Yến Hoài nghiêng người, nhìn Khấu Kiệt, nhếch môi cười khiêu khích , rất lâu rồi chạm vào súng đạn.

      "Cung kính bằng tuân mệnh." Khấu Kiệt gật đầu cái, nhấc chân đến trước mặt của Yến Hoài: “Nếu thua phải làm thế nào?"

      chơi, vậy phải chơi cho đáng mới đúng.

      "Nếu em thua, em đồng ý làm chuyện cho ." Yến Hoài : "Nếu như thua sao?"

      "Nếu thua, đồng ý làm mười chuyện cho em." Khấu Kiệt mỉm cười: “Thi thố thế nào?"

      " theo em, liên tục bắn hai mươi phát súng với bia di động, ai trúng nhiều thắng.” Yến Hoài cầm khẩu súng lục lên, xoay người đến gian phòng khác.

      "Trước đây em đều luyện tập thế này?"

      "Em luyện tập ở Mỹ như vậy, ở Amzon cũng thế." Yến Hoài tới chỗ trông có vẻ rộng rãi hơn, những chiếc bia di chuyển bằng máy tự động, rất tân tiến.

      Vẫn là dãy bia hình người, nhưng lại di chuyển, có lúc nhanh lúc chậm, đôi khi lại đứng yên bất động, lúc lại nhanh như tia chớp!

      Sàn nhà dưới chân được vẽ vạch dài, cũng là tuyến ngăn cách, và giới hạn gian bắn lại.

      "Ưu tiên cho bà xã.” Khấu Kiệt nhìn hai khẩu súng bắn tỉa bàn chút: “Thời gian ngắm bắn là hai mươi giây, nếu tổng số của nhiều hơn em phát, là người thắng. Nếu như nhiều hơn em hai hoặc hơn nữa, ít hơn em hoặc nhiều hơn , đều thua.”

      " tự tin như vậy? Hay là xem thường em?" Giọng của Yến Hoài chợt trở nên lạnh nhạt, thích bất kỳ ai nhường mình!

      " phải có ý này, em biết đó." Khấu Kiệt vội vàng giải thích : ". . . . . ."

      "Vậy được, chúng ta bắt đầu !" Yến Hoài tặng cho nụ cười mỉm, lúc này Khấu Kiệt mới thoải mái đôi chút, đôi khi biết phải làm sao cho đúng, gì mới có thể khiến cho vui.

      "Bắt đầu!" Theo ngay sau đó, Khấu Kiệt nhấn chiếc nút điều khiển bàn, Yến Hoài lập tức cầm súng bắn liên tục.

      Tuy rằng những chiếc bia kia như có “sinh mạng,’ nhưng khi rơi vào trong tay Yến Hoài bọn chúng liền trở thành thứ đồ bỏ hơn kém, mặc cho ngắm bắn.

      Nương theo mấy tiếng súng mỹ mãn hạ màn, Yến Hoài buông khẩu súng bắn tỉa xuống, chiếc đồng hồ đo ở bên cạnh lên, mười tám giây năm mươi hai khắc, 100 phát, trọn vẹn.

      " có cơ hội thắng." Yến Hoài nhìn Khấu Kiệt cười cười.

      "Nhưng cũng thua." Khấu Kiệt cũng cười cười: "Xin mời! chuẩn bị sẵn sàng rồi."

      "Bắt đầu!" Yến Hoài nhấn cái nút.

      Động tác của Khấu Kiệt lập tức nhanh như tia chớp, cầm khẩu súng bắn tỉa lên, liên tục bắn ra.

      ~Hết Chương 72~

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 73. Nữ thủ lĩnh chuyên trị súng ống đạn dược.


      Editor: Quỳnh

      "Pằng" "Pằng", chuyển sang bên này, lại "Pằng" "Pằng" mấy tiếng, đôi mắt đen của Khấu Kiệt chăm chú quan sát những chiếc bia di chuyển ngừng, mười tám giây trôi qua, hai mươi phát súng nổ ra.

      Yến Hoài nhìn vào đồng hồ đo, mười tám giây hai mươi hai khắc, 100 vòng!

      Yến Hoài sửng sốt, bản lĩnh của ấy, gọi là tay thiện xạ quá đáng chút nào. . . . . .

      "Như thế nào? , thua, chúng ta ngang tài ngang sức rồi!" Khấu Kiệt với giọng rất nhàng, đặt khẩu súng xuống.

      Nhưng, trong lòng Yến Hoài ràng hơn ai hết, ấy thắng, thắng ở thời gian.

      "Là thắng." Yến Hoài vẫn ra: “Bản thân hơn cả."

      "Chúng ta chỉ so với nhau về vòng đếm, cũng có so thời gian." Khấu Kiệt nhún vai cái: "Nhưng, nếu như em muốn đồng ý làm cho chuyện, đó chính là, muốn cứu ba mẹ nuôi cùng với em."

      " thể!" Yến Hoài mực từ chối.

      " thể?" Khấu Kiệt đặt khẩu súng bắn tỉa bàn: “Tại sao?"

      "Em, biết nên giải thích làm sao, bởi vì, ràng là giải thích được, biết những người kia hung ác đến mức nào đâu!” Yến Hoài xoay người, đưa lưng về phía Khấu Kiệt. Tuy rằng ở thành phố D có thể làm cho hai phái hắc bạch vừa nghe danh sợ vỡ mật, nhưng mà đó đều dựa vào những thủ đoạn tàn nhẫn nhuốm mùi máu tanh mới có thể khống chế được tất cả. Nếu như dùng đến những thủ đoạn ấy, tuyệt đối thể nào có chân ở thành phố D này. dien dan le quy don, QA.

      "Vậy em từng nghe qua quân đoàn Nguyệt Sát hoạt động rất sôi sổi ở khu vực Bắc Mỹ chưa?” Khấu Kiệt xoay mặt của lại, để cho nhìn kỹ vào mình.

      Quân đoàn Nguyệt Sát? Nghe biệt đội chỉ do ba mươi trẻ tạo thành, và những kia căn bản cũng giống như con người bình thường, chỉ biết thi hành nhiệm vụ. Tuy nhiên, chưa bao giờ trông thấy người lãnh đạo của bọn họ xuất , còn khi thi hành nhiệm vụ phối hợp ăn ý của bọn họ phải chê vào đâu được!

      " là người lãnh đạo?" Yến Hoài đặt nghi vấn.

      " là người thâu tóm.” Khấu Kiệt cười cười: “ hoàn thành được nhiệm vụ, chỉ còn cách kết thúc mạng sống của bọn họ.” Dứt lời, bên trong ánh mắt thoáng qua tia tàn nhẫn.

      "Nhưng, mới gần đây điều động bọn họ đến Đông Nam Á, bởi vì, giờ tại nơi đó có trùm buôn lậu thuốc phiện cực kỳ ngạo mạn hoành hành, nghĩ, nó có liên quan đến em?”

      "." Yến Hoài lắc đầu cái: “Em chưa bao giờ cảm thấy hứng thú với việc buôn lậu thuốc phiện."

      "À, vậy cảm thấy hứng thú đối với thứ gì?" Khấu Kiệt ngồi hẳn lên mặt bàn, dường như nhắc đến chủ đề này tâm tình rất tốt.

      “Súng ống đạn dược." Yến Hoài cười cười: “Khẩu súng bắn tỉa này cũng là thành phẩm mà em giành được ở khu vực Đông Nam Á. Như thế nào, vẫn còn dễ dùng chứ?"

      "Xúc cảm tệ." Khấu Kiệt nhếch miệng: “Dùng vẫn còn tốt."

      "Kỳ thực rất muốn hỏi điều này, rốt cuộc Triều Trạch có lai lịch như thế nào, từng điều tra qua. Tuy rằng ở thành phố D mượn danh nghĩa là công ty kinh doanh, nhưng, phát , ở khu vực Tây Nam, hay thậm chí là cả Tam Giác Vàng, đều rất ngông cuồng."

      " sai, buôn lậu thuốc phiện, hơn nữa, em từng hợp tác với ." Ngược lại Yến Hoài khá thẳng thắn.

      "Ha ha, có việc gì, bà xã của chính là mạnh mẽ như vậy.” Khấu Kiệt gật đầu cái, đôi mắt lóe lên vầng sáng tán dương, điều này trái lại khiến cho Yến Hoài có chút ngượng ngùng. Thử hỏi xem, người là thị trưởng, khụ khụ, nhưng sau lưng lại là thủ lĩnh của bọn tội phạm. . . . . . Nhỡ sau này có người vạch trần , tội ấy, có thể bị xử bắn? QuynhAnh, dien dan le quy don.

      " bảo em của Hoa Long bang ở thành phố D giúp đỡ em. Hơn nữa, còn có người em ở thành phố D, là trong tứ đại cuồng long . . . . . ."

      "Đinh linh linh, đinh linh linh. . . . . ." Hai tiếng chuông reo lên dồn dập.

      "Có người đến đây!" Yến Hoài nhất thời cảnh giác cao độ: "Chúng ta lên nhanh .”

      "Ừ." Khấu Kiệt gật đầu cái.

      Hai người nhanh chóng nhấc chân , chẳng mấy chốc quay trở về bên trong phòng ngủ của Yến Hoài.

      Yến Hoài nhìn vào mắt mèo, trông thấy Khấu Tử Liên tới.

      "Muốn cho ta vào ?” Yến Hoài nhìn Khấu Kiệt: “Hai em nhà , đúng là như hình với bóng."

      Khấu Kiệt nhíu mày: " gặp."

      Nhưng, ngay lúc này, Khấu Tử Liên kêu lên từ ngoài cửa: “ ơi, mẹ về nhà rồi, cũng trở về sao?"

      Khấu Kiệt sững sờ, Tần Liễm? Nhưng, có liên quan gì đến mình!

      "Cút!" Khấu Kiệt vọng ra ngoài cửa: “Thế nào, mẹ còn tiền, liền hiểu ra là phải trở về à?”

      "Bà ấy bảo muốn gặp , dẫu sao chúng ta cũng là người nhà, mẹ mang về rất nhiều thứ, đều dành hết cho ."

      " hám của lạ!" Khấu Kiệt lạnh lùng trả lời.

      Yến Hoài nhìn : “Người ta đến là mẹ ?"

      " cần để ý." Khấu Kiệt xoay người rời , trở lại trong phòng khách, cũng quản bên ngoài xảy ra chuyện gì.

      Nhưng, vừa lúc đó, điện thoại di động của chợt vang lên.

      màn hình, tên người gọi là Tần Liễm.

      Khấu Kiệt có hơi chần chừ, điện thoại di động nằm trong tay của mình, vang lên tiếng chuông, có cả chế độ rung, nhưng mà, vẫn thôi do dự.

      Yến Hoài cầm lấy điện thoại di động: “Hoài" Khấu Kiệt vừa mới gọi xong, Yến Hoài ấn xuống phím màu xanh lá cây và mở chế độ đặt loa ngoài.

      .........................Hết Chương 73......

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 74. Mẹ của tên là Tần Liễm


      "Kiệt à, mẹ trở về rồi, mẹ xin lỗi con, xin lỗi ông nội, con trở về ! Đêm nay mẹ phải lên máy bay rời khỏi đây, 0 giờ sáng, bay Brazil."

      " nhiều năm rồi mẹ gặp con, lúc nào cũng giao hết cho ông nội nuôi dưỡng, mẹ cũng muốn làm vậy, nhưng mà, mẹ cũng chỉ vì muốn cho con có môi trường tốt nhất để trưởng thành. Hơn nữa, đây cũng là ý định của ba con, con phải cảm thông cho mẹ chút.”

      Yến Hoài nhìn Khấu Kiệt, nhưng Khấu Kiệt cúi đầu xuống, dùng tay chống lên trán của mình.

      "Mẹ mua ít đồ rồi trở về, con cũng là người trưởng thành, thanh niên trai tráng hai mươi tám tuổi đời, hì hì, chớp mắt mười lăm năm trời, bây giờ con đúng là đấng mày râu rồi! Mẹ vẫn còn nhớ mới đó thôi còn ôm cậu bé chừng tám tuổi, bây giờ, già mất rồi."

      "Gìa cái gì, ba mươi tuổi rồi còn chạy ngủ với người khác." Khấu Kiệt nhịn được hét lên câu, Yến Hoài nhìn về phía , thấy đôi mắt kia đỏ ngầu.

      Trong điện thoại di động nhất thời còn thanh nào, lúc sau mới có tiếng : “Con hiểu………. . Mẹ trách con." Giọng kia còn vẻ vui mừng như trước, chỉ còn lại buồn bã và chút bất đắc dĩ.

      Khấu Kiệt lên tiếng.

      "Nghe con quen bạn rất xinh đẹp, hơn nữa còn là thị trưởng trẻ tuổi, quen được người tài giỏi như vậy, mẹ rất vui mừng.” Tần Liễm thả lỏng đôi chút: “Kỳ mẹ rất muốn gặp mặt con bé, mẹ có thấy hai con ti vi, lúc nào cũng nhìn xem con ở đâu, trông hai đứa rất xứng đôi, mẹ. . . . . ."

      " cần bà quan tâm!" Khấu Kiệt lạnh lùng cắt đứt lời của Tần Liễm.

      "Bà thu dọn đồ đạc !" Nhìn Yến Hoài lắc đầu cái, Khấu Kiệt cũng cảm thấy có chút lo lắng trong lòng, chỉ có thể như vậy. biết phải đối mặt với người phụ nữ này như thế nào, tự lừa gạt chính mình, bà ấy là mẹ kế, như vậy khiến cho cảm thấy tốt hơn đôi chút, bởi vì, mẹ kế chính là loại người như vậy. Nhưng, vẫn mãi là , bà ấy chính là mẹ của .

      "Được, mẹ làm phiền con nữa, con nhớ chăm sóc mình cho tốt. gặp cũng sao. Về sau còn nhiều thời gian. Con vui vẻ là được rồi!" Tần Liễm vội vàng .

      Còn Khấu Kiệt cúp điện thoại, làm tổ ghế sofa, để mặc cho mớ suy nghĩ dần trở nên hỗn độn trong đầu.

      "Chúng ta cùng gặp bà ấy?” Yến Hoài từ phía sau đẩy Khấu Kiệt cái: “ muốn gặp mặt bà ấy lần sao? Dầu gì cũng hai mươi năm rồi." Yến Hoài suy đoán từ trong nội dung của cuộc điện thoại ban nãy.

      Khấu Kiệt lên tiếng, còn Yến Hoài liếc nhìn đồng hồ: “Bây giờ là 8 giờ 45 phút tối, em làm chút cơm cho , vẫn còn thời gian để suy nghĩ xem có nên hay .” Dứt lời, liền ra ngoài.

      Khấu Kiệt xoay người, dõi theo bóng lưng của .

      Yến Hoài ở trong nhà bếp bận rộn nấu ăn.

      Mặc dù biết nhiều về việc nấu nướng, nhưng, từ dạo trước Khấu Kiệt dạy cho , cũng tiếp thu được rất nhanh.

      Vừa nghĩ xem nên khuyên nhủ thế nào, vì dầu gì, bản thân cũng lớn lên dưới tình thương của ba mẹ nuôi, rất biết ơn họ. Còn đối với trường hợp của Khấu Kiệt và Tần Liễm bây giờ, cho dù hai người có mâu thuẫn gì chăng nữa, cũng cần phải gỡ rối, xóa bỏ khoảng cách giữa hai người.

      Tin tưởng rằng, người mẹ nào cũng rất con của mình.

      Yến Hoài làm thức ăn xong, dọn ngay ngắn lên bàn, lấy chai rượu XO còn mới nguyên ra, chai này là lần trước Triều Trạch mua về, vẫn chưa mở nắp, để cho ấy uống chút, sau đó bình tâm suy nghĩ cho thấu đáo.

      "Ăn cơm thôi." Yến Hoài khe khẽ vào bên tai trái của Khấu Kiệt, cực kỳ dịu dàng.

      Khấu Kiệt cảm nhận được luồng hơi nóng phả vào vành tai của mình, nhất thời thần kinh cũng trở nên căng thẳng.

      ~Hết Chương 74~

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 75. Tìm bóng lưng nơi phi trường.


      Quay đầu lại nhìn thấy Yến Hoài, mở miệng: "Làm thức ăn xong rồi."

      "Ừm!" Khấu Kiệt gật đầu cái, nghĩ muốn ăn cơm.

      bàn cơm, hai người cũng với nhau câu nào, chỉ lẳng lặng ăn.

      Bây giờ có rất nhiều vấn đề đặt ngay trước mắt, mấu chốt là làm sao để giải quyết từng vấn đề .

      Yến Hoài nhàng rót ly rượu XO cho Khấu Kiệt, có lần nghe qua, ‘ngàn chén say.’

      Khấu Kiệt cầm lấy ly rượu, rót vào trong miệng.

      Đặt ly rượu xuống, tiếp tục ăn.

      Cứ lặp lặp lại như thế, cuối cùng, chai XO hết sạch.

      "Ngày mai chúng ta đến thành phố S, chuyện này thay đổi." Dứt lời, Khấu Kiệt tiếp tục: “Ba ngày sau, cho người thay thế vị trí của em, để em đến thành phố D, tiếp tục cho người
      cùng.”

      được, em có thể mình, hơn nữa, em cũng có thủ hạ của em.” Yến Hoài cau mày, nhìn gương mặt đỏ ửng của Khấu Kiệt.

      “E rằng thủ hạ của em đều bị Triều Trạch thâu tóm trong tay rồi.”

      phải ta bị ném xuống biển rồi sao?” Yến Hoài nhìn chằm chằm, Thương Tuy Ý cũng ít có ác lắm, đánh người phải đánh đến gần chết rồi mới vứt xuống biển làm mồi cho cá.

      “Hừ, ngoại trừ tính huống chưa chết, bằng , làm sao thân phận Đoạn Hoàng của em lại bị bại lộ?” Khấu Kiệt ngẩng đầu lên, nhìn Yến Hoài.

      “Ừ.” Yến Hoài vội vàng chuyển sang chủ đề khác: “Bây giờ việc cần phải làm chính là, phải nên gặp mẹ của mình chút ư?”

      “Đừng đề cập đến chuyện này với .” Khấu Kiệt lắc đầu cái, cho miếng thịt vào trong miệng.

      Yến Hoài yên lặng ăn cơm, gì.

      Nhưng, liếc nhìn đồng hồ, hơn mười giờ đêm.

      Mà để đến được sân bay, ở khu vực ngoại thành cần đến hơn giờ lái xe, đoàn chừng giờ Tần Liễm lên đường rồi!

      “Kể cho nghe chuyện xưa?” Yến Hoài mở miệng.

      .”

      “Có bé, từ sống cuộc sống vô lo vô nghĩ, nhưng đến ngày, cả nhà của bé ấy bị tàn sát! bé phải trải qua cuộc sống ở nhi viện suốt năm năm trời, đêm nào ấy cũng tự nhủ rằng phải trả thù cho ba mẹ của mình, thế nhưng, chỉ biết khóc mỗi khi tỉnh lại mà thôi. Cuối cùng cũng đến ngày, có đôi vợ chồng muốn nhận nuôi bé ấy, làm cho bé cảm nhận được cái gì gọi là tình thương của cha, thế nào gọi là tinh thương của mẹ, đây là điều đáng quý biết nhường nào!”

      “Nếu như xưa kia có hai người cha mẹ nuôi ấy, đoán chừng bé đó phải trải qua cả đời trong nhi viện, mãi mãi đắm chìm trong cơn ác mộng kinh hoàng của mình.”

      “Xin lỗi em.” Khấu Kiệt nhàng lai dòng nước mắt chảy ra từ khóe mi của Yến Hoài.

      “Em chỉ muốn hiểu rằng, kỳ thực , tình thương của cha mẹ, cả đời này chỉ đến lần, phải quý trọng.” Yến Hoài cười khổ cái: “Đây chính là nguyên nhân vì sao mà bằng mọi giá, em phải cứu cha mẹ nuôi.”

      Khấu Kiệt uống hết ngụm rượu vang cuối cùng, đứng lên: “ chút rồi trở lại.”

      “Em với .” Yến Hoài đưa tay, cầm lấy chiếc áo khoác ở bên, khoác lên vai .

      Khấu Kiệt đặt nụ hôn lên trán của Yến Hoài, nắm lấy tay , cùng nhau ra ngoài.

      ***

      “Tần Liễm đâu?” Khấu Kiệt vừa mở cửa xe, liền hỏi mấy người giúp việc bên ngoài. Từ Khấu Kiệt quen với việc gọi thẳng tên của mẹ mình như thế, mà Tần Liễm cũng trách chút nào, ngược lại rất vui vẻ.

      Người chạy ra đón liền : “Phu nhân rời .”

      “Bao lâu?”

      “Nửa giờ trước đó.”

      Khấu Kiệt nhìn đồng hồ đeo tay, mười giờ mười sáu phút khuya.

      Vừa mở cửa xe ra, lập tức chui vào.

      “Đến sân bay !” Yến Hoài .

      Còn Khấu Kiệt khởi động máy, lái xe.

      Những ánh đèn chung quanh rất đẹp, thắp sáng cả khu vực Hoa Long về đêm, cũng sưởi ấm trái tim của mỗi người, ít có nhiều có, sáng có tối có.

      Khấu Kiệt lái xe rất nhanh, mà Yến Hoài cũng gì, chỉ nhìn vào bóng đêm, rồi lại nhìn đồng hồ.

      biết, muốn gặp bà ấy, dẫu sao cũng mười lăm năm rồi, khoảng thời gian rất dài, hơn nữa, chia tay đêm nay, biết bao giờ mới có thể gặp lại.

      Xe vừa dừng lại, hai người liền chạy nhanh vào phòng chờ.

      Thế nhưng, nơi ấy nào còn bóng dáng của người mẹ trong trí nhớ nữa?

      Khấu Kiệt nhìn quanh, cũng rảo mắt rà soát khu vực chu vi lần, vẫn thấy đâu, thể làm gì khác hơn là lại chuyển hướng sang chỗ khác.

      Vẫn có.

      Khấu Kiệt chợt cảm thấy hoảng hốt trong lòng, nhưng, có bàn tay đặt vào tay , nắm chặt.

      “Cám ơn em, Hoài.” Khấu Kiệt cười cười nhìn Yến Hoài.

      Yến Hoài mỉm cười đáp lại, khích lệ.

      “Tần Liễm!”

      “Tần Liễm!”

      “Tần Liễm, mẹ ở đâu!” Cuối cùng Khấu Kiệt cũng nhịn được, hô to tên tuổi của bà.

      “Tần phu nhân!” Yến Hoài cũng lớn tiếng gọi lên.

      …………..Hết chương 75…………..

      p/s: Phù, hic, bây giờ mới trở lại được… oa oa… đoạn ngay khúc chuyển sang pic bị mất dòng này nhé à “Yến Hoài cau mày nhìn gương mặt đỏ ửng của Khấu Kiệt.”
      Last edited: 30/10/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :