1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà Xã Là Hoạ Thuỷ - Thần Hy (10c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9

      “Xem mắt? Bây giờ?” Tâm Oanh nghi ngờ nhìn ba mẹ, nghĩ đến sáng sớm hai người tới gõ cửa phòng mình muốn chính là chuyện này.

      “Đúng vậy! Mấy ngày nay con vui, mẹ và ba con đều rất lo lắng. Ai! Có trách cũng chỉ trách hai thân già lú lẫn, ủng hộ con gắng sức vì tình của mình, ngờ lại khiến con đau lòng như thế.” Giang Tình mặt đầy nước mắt, nước mũi, đau lòng .

      phải thế, con nên cảm ơn ba mẹ mới đúng. Hỏi ràng sớm chút con cũng tốt hơn. Tuy bây giờ tạm thời chưa thể hồi phục, nhưng...Qua mấy ngày nữa, con sao.” Tâm Oanh miễn cưỡng nhếch khóe môi muốn để hai người lo lắng.

      còn là ngây thơ chưa hiểu đời trước kia nữa, đoạn tình cảm đau thương này làm trưởng thành hơn.

      “Con trưởng thành...Hơn nữa hai cũng có bạn rồi, con nghĩ bất kỳ nào cũng hy vọng người đàn ông của mình bị người khác cuốn lấy, đặc biệt còn là em của người đó.” tự giễu , vẻ mặt đau thương vô hạn.

      “Tâm Oanh...”

      Giang Tình đau lòng ôm chặt , ngẩng đầu nhìn chồng cũng buồn giống mình.

      “Chỉ cần dính lấy hai thêm nữa, vì mình tìm chút chuyện để làm, có lẽ... ấy ít chút, con cũng khó chịu thế này...”

      Hai mắt đỏ ửng, cổ vũ bản thân, xa xăm , chỉ là...Vì sao nhớ đến , lòng vẫn đau đến vậy?

      ràng quyết định đừng để chuyện này quấy nhiễu bản thân, lại...

      “Vậy là con đồng ý đề nghị của ba mẹ sao?”

      “Chuyện xem mắt ạ? Con nghĩ...Bây giờ chưa phải là thời điểm tốt.”

      còn chưa quên được Thiếu Kỳ mà...Sao có thể vừa người đàn ông rồi cùng người khác chuyện tình cảm chứ?

      Đợi tới lúc có thể buông tha đoạn tình cảm này có lẽ mới tiếp nhận được.

      Nhưng, chỉ sợ...ngày đó mãi mãi tới.

      Tình cảm mười bảy năm qua, phải buông là buông được, e rằng đến già vẫn Thiếu Kỳ.

      “Tiểu Oanh, con nghe mẹ . Vì để quên đứa con ngu ngốc của mẹ con nhất định phải ra bên ngoài. Từ , con được Thiếu Kỳ bảo vệ quá tốt nên mới có thể nó, bởi vì bên cạnh con trừ ba ra cũng chỉ có Thiếu Kỳ là đàn ông. ra, thế giới này, còn có rất nhiều người đàn ông tốt cho con lựa chọn.” Giang Tình nghiêm túc .

      “Đúng thế! Con của Mặc Kính Viễn được rất nhiều người tranh giành, lúc đầu nếu phải ba ngăn ở ngoài cửa chừng có đống bạn bè muốn đem con mình giới thiệu cho con đó.” Mặc Kính Viễn tình .

      Thực tế là, chính Thiếu Kỳ ngăn họ lại.

      “Thế nhưng...Con vẫn còn ...” hoàn toàn muốn xem mắt vào lúc này.

      “Chẳng lẽ con muốn Thiếu Kỳ cả đời? Nó còn nữa cũng đến lúc kết hôn rồi. ngày nào đó, nếu nó đột nhiên quyết định kết hôn, con có thể chịu nổi khi nhìn thấy nó khác sao?” Giang Tình hạ liều thuốc nặng.

      , , con thể chấp nhận.”

      Lời của bà khiến Tâm Oanh rơi lệ, gắt gao ôm lấy tim mình. Làm thế nào cũng thể tưởng tượng được tình cảnh đó, điên mất...

      “Rất xin lỗi, phải mẹ cố ý khiến con đau lòng, chỉ là con ở cùng Thiếu Kỳ lâu như vậy mẹ khó có thể tin con quên được nó. Để con mình xoa dịu vết thương chẳng bằng tìm người đàn ông khác chữa lành cho con.”

      Giang Tình lau những giọt nước mắt mặt , rất nhẫn tâm.

      “Nhưng con...Con...”

      vẫn muốn ở bên cạnh Thiếu Kỳ cho dù là dùng thân phận em cũng chẳng sao. Vì hiểu bao giờ thuộc về mình nên trong khoảng thời gian sống chung phải lưu lại càng nhiều kỷ niệm của hai người, nhiều đến mức chẳng thể nào quên.

      “Con nghĩ kỹ , ba mẹ ép buộc con, chỉ là...Đau dài bằng đau ngắn.” Giang Tình ngầm liếc chồng cái.

      Cho đến khi hai người rời , cửa phòng được đóng lại Tâm Oanh vẫn cách nào ngừng khóc. trùm chặt chăn chỉ sợ tiếng khóc truyền ra ngoài.

      Tại sao tất cả lại thay đổi? phải hiểu ba mẹ lo lắng cho mình, ngay cả chính cũng chán ghét tình trạng này nhưng thể quay lại nữa.

      Rốt cuộc nên làm gì bây giờ? Ai có thể cho biết ?

      *********************

      Thiếu Kỳ đứng trước tấm kính thủy tinh, ánh mắt chăm chú nhìn đám xe cộ bên ngoài, cầm tay điếu thuốc ngừng hút vào. Hình bóng Tâm Oanh liên tục ra trước mắt, từng hình ảnh từ đến lớn cứ lặp lại trong đầu, có ngọt ngào, có khổ sở, có hạnh phúc...Đó đều là những thứ quý giá nhất của .

      Song... tại, trong lòng nhiều hơn chút tình cảm mà chính mình cũng hiểu được.

      Từ lúc tiếp quản Mặc thị đến bây giờ, hề có bất kỳ chuyện gì mà giải quyết được, nhưng tại....

      biết mình đứng đó bao lâu, điếu thuốc tay cháy hết làm bỏng tay cũng chẳng hề phát , chỉ biết vùi sâu vào trong suy nghĩ của bản thân muốn tìm được lời giải.

      “Tổng giám đốc.”

      Chẳng biết từ lúc nào Hoa Vĩ Sinh bước vào, tay cầm vài tập tài liệu, đứng nghiêm chỉnh bên cạnh trong mắt lên tức giận.

      “Để đó được rồi.” Thiếu Kỳ hề quay đầu lại, lạnh giọng ra lệnh, muốn bị quấy rầy.

      “Tôi có chuyện muốn với cậu.” Hoa Vĩ Sinh hiếm khi tuân theo mệnh lệnh của .

      Ba năm ở bên cạnh, cho đến nay, đều là trợ thủ đắc lực của Thiếu Kỳ. Chỉ cần ánh mắt, động tác của Thiếu Kỳ là có thể đem mọi chuyện giải quyết ổn thỏa.
      Đối với chuyện của , Hoa Vĩ Sinh đều nhúng tay vào hay cho ra bất cứ ý kiến gì.

      “Chuyện gì?”

      Thiếu Kỳ quay đầu nhìn Hoa Vĩ Sinh, lại phát trách móc cùng hài lòng trong mắt .

      tại tôi dùng thân phận cấp dưới để hỏi cậu, nếu như cậu thấy tôi vô lễ mà vui muốn đuổi việc tôi tôi cũng phản đối.” Hoa Vĩ Sinh đặt tài liệu xuống, chỉnh lại mắt kính, lạnh lùng .

      “Cậu...Tổn thương Tâm Oanh đúng ?” phải hỏi thăm mà là chất vấn.

      “Chuyện này liên quan đến .” Thiếu Kỳ nhíu mày, trong con ngươi thâm trầm chứa đầy địch ý.

      Chuyện của cần bất kỳ ai quản, cho dù là Hoa Vĩ Sinh mà coi như bạn bè cũng vậy.

      “Nếu thể nhìn thẳng vào tình cảm của mình tôi hy vọng cậu hãy để Tâm Oanh rời . Cứ tiếp tục để ấy chờ ở bên cạnh cậu mãi mãi được vui vẻ.” Hoa Vĩ Sinh để ý đến tức giận trong mắt Thiếu Kỳ, thản nhiên .

      Lại người muốn nhìn thẳng vào tình cảm của mình, Thiếu Kỳ cười lạnh tiếng, hoàn toàn cần người đến thức tỉnh mình.

      “Nếu còn chuyện gì nữa mời ra ngoài. Còn nữa, đây là chuyện của tôi cần bất cứ ai quan tâm.”

      “Cậu phát ra mình Tâm Oanh sao?”

      Hoa Vĩ Sinh mặc kệ, lạnh lùng hỏi câu, ánh mắt sắc bén cẩn thận quan sát vẻ mặt Thiếu Kỳ.

      “Tâm Oanh là em tôi, nếu muốn về tình cảm em đúng vậy, tôi ấy, như vậy hài lòng chưa?” Vẻ mặt Thiếu Kỳ cứng ngắc đáp lại.

      Vì sao lại hỏi mình có Tâm Oanh ? vừa nghe thấy buồn bực rồi.

      “Lấy tình cảm nam nữ mà , cậu ấy sao?” Hoa Vĩ Sinh tiếp tục ép hỏi.

      đừng có quá đáng.” Lời của khiến Thiếu Kỳ kinh sợ, ngờ hỏi dứt khoát như vậy.

      “Quá đáng?” Hoa Vĩ Sinh cười nhạt tiếng, vẻ mặt đầy nghiêm nghị.

      “Nếu tôi quá đáng tại đứng ở đây chuyện với cậu. Tôi đấm mạnh trước hoặc trực tiếp đến nhà cậu mang Tâm Oanh để tránh cho ấy tiếp tục bị tổn thương.”

      ?” Thiếu Kỳ lao đến trước mặt rồi túm lấy cổ áo cùng trợn mắt nhìn nhau.

      “Chẳng lẽ chính là...”

      Đột nhiên nhớ tới Tâm Oanh từng người đàn ông, lẽ người đàn ông đó chính là...

      “Là cái gì? Người Tâm Oanh ? Mặc Thiếu Kỳ, đừng tưởng cậu là người lãnh đạo trực tiếp của tôi tôi dễ dàng tha thứ việc cậu tùy ý hiểu lầm Tâm Oanh.” Hoa Vĩ Sinh trừng mắt, cảnh cáo .

      Tại sao Tâm Oanh lại loại đàn ông chậm hiểu này? Người ngoài cũng nhìn ra được tình cảm của cậu ta với Tâm Oanh vậy mà cậu ta lại cảm giác được chút nào.

      chính là người Tâm Oanh ?”

      Đúng vậy, càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng, vì trừ ra người mà Tâm Oanh tiếp xúc nhiều nhất chính là Hoa Vĩ Sinh.

      , tên khốn này, đến bây giờ vẫn còn chưa hiểu được lòng ấy.” đấm cú lên mặt Hoa Vĩ Sinh, trong mắt toát ra hừng hực lửa giận.

      Hoa Vĩ Sinh bị đánh cú cũng đáp lại quyền.

      “Tên nhóc này, chút cũng hiểu được người bên cạnh mình.”

      Hai người cứ như thế đánh nhau, bởi vì trong phòng làm việc nên ai phát ra. Mãi đến lúc mặt hai người đều bầm tím mới nhếch nhác ngã xuống đất.

      “Trời ạ, cậu ra tay nặng quá đó.” Hoa Vĩ Sinh lau vết máu dính khóe miệng, trong mắt mang theo tia chỉ trích, thở gấp .

      “Quả đấm của cũng kém.” Thiếu Kỳ nhếch môi cười, xoa khóe mắt, mặt có đôi chỗ bầm tím.

      “Vậy, phải người Tâm Oanh ?” Thiếu Kỳ quên xác nhận lại lần nữa.

      “Cậu còn chưa biết hay sao?” Hoa Vĩ Sinh lắc đầu, thở dài bất đắc dĩ.

      “Người Tâm Oanh là cậu.”

      Lời khiến nụ cười mặt Thiếu Kỳ cứng đờ trong nháy mắt, lắc đầu dám tin.

      chẳng buồn cười chút nào.”

      Tình cảm giữa bọn họ là tình em, sao có thể thành tình được?

      “Ai đùa với cậu, người sáng suốt đều nhìn ra được tình cảm giữa cậu và ấy, chỉ có mình cậu vẫn chưa hiểu được khác nhau giữa tình thân và tình thôi.”

      “Tôi Tâm Oanh...” Nghĩ đến chữ này, tim Thiếu Kỳ liền thắt lại.

      “Miệng là em nhưng cách cậu quan tâm ấy có điểm nào giống như em chứ? Độc chiếm để bất cứ ai đến gần, ấy vừa xảy ra chuyện lập tức biến thành người khác, đây là tình cảm nên có giữa em sao?

      Hơn nữa, hai người đâu phải là em ruột đến cả chút huyết thống cũng có song cậu vẫn chăm sóc ấy cẩn thận. Đối với cậu mà , Tâm Oanh phải là gánh nặng hay trách nhiệm mà chỉ vì cậu ấy nhưng hiểu lòng mình nên từ chối mình ấy.”

      Hoa Vĩ Sinh phủi bụi người, liếc nhìn Thiếu Kỳ ngẩn người.

      “Tôi đoán chắc Tâm Oanh phát ra mình cậu, cảm thấy bất lực nên mới trốn tránh cậu. Chuyện lúc trước ấy bị nhốt trong thang máy, sau khi tôi xem băng ghi hình mới biết là chính ấy nhấn nút dừng.

      ấy khóc phải do bị nhốt trong thang máy mà vì ấy phát chuyện Bạch Phong Di nên mới khóc. Lúc đó có lẽ ấy biết mình cậu mà Bạch Phong Di lại là bạn cậu nên mới dám đối mặt với cậu. Nếu cậu tin lời tôi tự mình xem .”

      Hoa Vĩ Sinh lấy cuộn băng ghi hình từ trong tập tài liệu ra đặt lên bàn như muốn chứng minh lời mình .

      “Tâm Oanh tôi?”

      Thiếu Kỳ thể giải thích được tâm trạng của mình vào giờ phút này, hạnh phúc, vui sướng, kích động hay thở phào nhõm?

      Đều có. Tin tức Tâm Oanh mình khiến tim đập mãnh liệt, cái này lên cần phải xấu hổ vì mình Tâm Oanh nữa chăng?

      Đợi chút!

      vừa mới nghĩ cái gì vậy?

      Tâm Oanh?

      Thiếu Kỳ trừng mắt, khiếp sợ.

      Tâm Oanh?

      Đây...Chuyện này bắt đầu từ lúc nào? Vì sao mình chưa từng phát ?

      Là từ lúc cảm thấy Tâm Oanh thay đổi mà để ý đến ? Hay là sớm hơn?

      Từ bé đến lớn, luôn coi như là trách nhiệm của mình, ngay cả ba mẹ cũng để họ tùy tiện đến gần, tự nhiên xem là vật sở hữu của riêng mình.

      Thích làm bạn bên cạnh, nụ cười ngây thơ, tính cách đơn thuần của đều thuộc về . cho phép bất kỳ ai cướp mất , bất cứ ai tổn thương đều luôn trút giận thay . Chỉ bởi vì khóc, đau lòng đều khiến đau đớn thôi, cho nên...

      là người duy nhất có thể khuấy động tâm tư , chỉ có mới làm trở nên dịu dàng, vui vẻ.

      Sau khi lớn lên, theo thói quen coi tồn tại của là điều hiển nhiên chưa từng nghĩ đến ngày mất .

      Sau đó...Bạch Phong Di xuất , thấy hình bóng Tâm Oanh từ người , chẳng trách lại giữ ấy ở bên cạnh, chẳng trách thể bất kỳ ai bởi vì sớm Tâm Oanh rồi.

      Ba hiểu điều này nên mới muốn nhìn thẳng vào tình cảm của mình đừng làm Tâm Oanh thêm đau khổ.

      “Trời ơi, rốt cuộc tôi làm cái gì vậy?”

      Thiếu Kỳ ôm đầu, giọng than, nhớ lại lời với mấy ngày trước—

      Tên kia là đồ ngốc mới có thể buông tha em, ta chọn em là do ta có may mắn đó.

      “Tôi đúng là ngu ngốc nên mới tổn thương ấy, mới có thể buông tay, hề phát tâm ý của mình, hoàn toàn biết chính mình tổn thương ấy.”

      “Tôi muốn tiếp tục làm trai ấy nữa, tôi muốn mãi mãi bên cạnh ấy, lấy thân phận người chồng cả đời buông tha, có được ấy.”

      “Nhìn xem tôi làm ra chuyện tốt gì...”

      Thiếu Kỳ trở về chỗ ngồi, hiếm khi xuất vẻ mặt chán nản.

      Đau lòng sao? Đúng thế, còn có càng nhiều áy náy với Tâm Oanh.

      “Tôi nên lấy cái chết để xin lỗi mới đúng, là tôi tổn thương ấy, hiểu vì sao ấy lại cách tôi càng lúc càng xa, biết trong tâm hồn yếu đuối của ấy lại chứa nhiều đau khổ như vậy.” Thiếu Kỳ cười chua xót.

      tại mới nhận ra mình , có phải là quá muộn hay ?

      từng ....

      Đây là đoạn tình cảm có kết quả, vừa nhận ra ấy liền tuyên bố thất tình.

      phải như vậy!

      Từ đầu đến cuối người , chỉ là thể phân biệt tình thân cùng tình mà thôi. cần cầu xin, nguyện ý suốt đời, bằng lòng vô điều kiện xoa dịu nỗi bi thương, đau khổ của chẳng mong báo đáp.

      Chỉ cần đồng ý, mãi là cảng tránh gió khiến vui vẻ, cả đời quý trọng , bảo vệ .

      hai, hãy quý trọng Bạch tiểu thư, trăm ngàn lần đừng giống như em, sau khi mất mới biết hối hận... đúng, phải em chưa từng có đoạn tình cảm này.

      Chưa từng có?

      Đối với Bạch Phong Di, cho đến tận bây giờ vẫn chưa hề có bất kỳ tình cảm nào. Tình cảm với ấy nảy sinh từ lúc năm tuổi rồi, mình lại hoàn toàn phát .

      Tâm Oanh, cho thêm cơ hội, đừng buông tay...

      Thiếu Kỳ bất ngờ đứng dậy, xông ra ngoài.

      Mặc kệ ánh mắt khác lạ của thư ký đứng bên ngoài, vào giây phút này, suy nghĩ trong đầu ...chính là .

      muốn gặp , tại, ngay lập tức!

      Nhìn hoảng hốt xông ra ngoài, Hoa Vĩ Sinh nhàn nhạt cười cảm thấy vui mừng.

      Thiếu Kỳ Tâm Oanh, như thế, cũng thấy yên tâm.

      “Xem ra, nhiệm vụ của mình kết thúc.” nhấc điện thoại lên, nhấn dãy số.

      “Tôi là Hoa Vĩ Sinh.”

      “Đúng thế, sau khi chúng tôi đánh trận có lẽ cậu ấy nghĩ thông, vừa chạy trở về, kế hoạch có thể tiến hành rồi.”

      “Tôi? Tôi đợi đến khi Tâm Oanh kết hôn xong mới rời khỏi, tôi nhất định phải thấy nó hạnh phúc mới yên tâm.”

      “Tôi biết, nếu Thiếu Kỳ đối xử với nó tốt tôi mang con bé , đây phải là giao hẹn ban đầu của chúng ta sao?”

      “À! Ông cứ như vậy mà khẳng định con trai ông có thể đạt tới cầu của tôi?” nhướn mày, xem thường .

      ra tôi vẫn muốn mang con bé , dù sao các người cũng chiếm giữ nó mười bảy năm rồi, song, tôi sợ Tâm Oanh hận tôi.”

      cho nó biết thân phận của tôi? Tôi nghĩ vẫn nên để sau ! tại nó bị chuyện tình cảm quấy nhiễu, cho dù xong mấy vấn đề này nó cũng phải cùng Thiếu Kỳ chuẩn bị kết hôn.”

      “Đây là việc tôi phải làm, nếu như chưa xác định được em mình có cuộc sống tốt tôi thể an tâm về Mỹ. Tôi thân là tổng giám đốc mà phải hạ mình làm thư ký ở Mặc thị, là nghẹn chết tôi. Ai kêu con các người chậm hiểu, bây giờ mới nghĩ thông.”

      Hoa Vĩ Sinh rút ví da từ bên trong túi áo, mở ra rồi nhìn vào tấm ảnh phía trong.

      Đó là bức ảnh lúc mười tuổi chụp cùng em ba tuổi. đáng có nụ cười tươi tắn khiến tim tràn đầy ấm áp, dịu dàng vuốt người bên trong.

      Nếu như khi đó ba kết thù với người ta hại bị bắt rồi vứt tại nhi viện để bọn họ tìm thấy người chẳng đơn mình, ba mẹ trước lúc mất cũng nuối tiếc vì thể tìm được để cả nhà đoàn tụ.

      “40% cổ phần tập đoàn....là ba mẹ để lại cho nó, còn có, tôi mua hai căn hộ ở Mỹ xem như là quà cưới tặng con bé. Tôi gửi cho ông những giấy tờ đó xin ông bảo quản giúp nó trước rồi chờ tôi rời mới đưa cho nó.”

      “Cứ như vậy .” cúp điện thoại, mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt rời khỏi phòng làm việc.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10:
      "Tâm Oanh."

      Thiếu Kỳ hốt hoảng xông lên lầu, hướng gian phòng của chạy .

      mở cửa phòng ra, nhưng nhìn thấy bóng hình mà kiếm tìm ở đây, lại nhanh nhanh chóng chạy về phía phòng ngủ của mình.

      Vẫn là có ai?

      "Tâm Oanh? Em ở đâu?"

      chạy về phía phòng khách.

      Mặc Kính Viễn và Giang Tình hai người bộ nhàn nhã ngồi ở ghế sa lon uống lấy trà, nhìn thấy con trai mình bộ dáng hốt hoảng, tuyệt cảm thấy giật mình.

      "Tâm Oanh đâu? Tại sao ấy có ở đây?" Thiếu Kỳ lo lắng hỏi.

      Sau khi xác định người mình chính là , thể chờ đợi được mà muốn gặp ngay lập tức, để cho biết tâm ý của mình.

      Giang Tình chỉ là giương mắt nhìn xuống, lại tiếp tục uống lấy trà, có ý định lên tiếng.

      "Cha, ấy đâu rồi?"

      Thiếu Kỳ nhìn về phía người cha ngồi bên.

      "Con tìm con bé làm cái gì? Con còn ngại con bé bi thương chưa đủ hay sao, con còn muốn để cho nó khổ sở hơn nữa à?" Giang Tình cuối cùng cũng lên tiếng.

      Sáng nay nếu phải là bà ba lần bốn lượt thúc giục Tiểu Oanh vẫn còn phờ phạc rã rượi, tuyệt đối muốn ra cửa.

      "Con làm cho ấy bị tổn thương nữa, rốt cuộc ấy ở đâu?"

      Cha mẹ tức giận là phải, bởi vì luôn thèm nghe những lời khuyên của họ, luôn áp đặt những suy nghĩ của mình rồi làm theo ý mình, mới có thể tạo thành cục diện rối rắm ngày hôm nay.

      "Cuối cùng con cũng hiểu tầm quan trọng của Tâm Oanh đối với con rồi sao?"

      mặt Mặc Kính Viễn mang theo nụ cười, hài lòng gật đầu. Đứa con này của ông ra cũng đến nỗi quá ngu ngốc.

      "Vâng!" Thiếu Kỳ khẳng định gật đầu.

      tại, trong đầu hoàn toàn chỉ nghĩ đến làm sao có thể để cho Tâm Oanh hạnh phúc, để cho biết cũng , trong đoạn tình này chưa bao giờ chỉ có mình hát kịch.

      " còn kịp nữa rồi." Giang Tình đột nhiên như thế.

      "Cái gì?"

      Thiếu Kỳ mở to mắt, hiểu mẹ mình còn kịp nữa là có ý gì.

      "Mẹ con , vì để cho Tâm Oanh quên những tổn thương mà con gây ra cho con bé, nên để nó lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết, thay nó giới thiệu mấy người đàn ông tốt, sáng sớm nay Tâm Oanh ra ngoài gặp mặt rồi."

      "Kết hôn? ấy mới có hai mươi hai tuổi, sao hai người phải gả ấy sớm như thế làm cái gì? Tại sao có ai hỏi ý kiến của con chút?" Hai tay Thiếu Kỳ nắm chặt lại thành quyền căm tức nhìn Giang Tình, hung tợn hỏi.

      Cái gì mà lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết? Tim của Oanh Oanh đời này ngoài ra, bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ đến việc đánh chủ ý với !

      "Hỏi con?" Giang Tình nhướng cao lông mày.

      Muốn làm loạn sao? Tốt, bà theo cùng.

      Bà buông cái ly tay, đứng dậy, cũng là bộ hung thần ác sát trừng mắt với Thiếu Kỳ.

      "Tại sao lại phải hỏi con? Là ai gây ra chuyện làm cho con bé đau lòng, làm hại nó cả ngày phờ phạc rã rượi? Là ai cho con bé biết, có người phụ nữ ở đây, hại con bé cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, ăn cũng vô, cũng thể nào vào giấc ngủ? Là ai hại con bé phải gượng cười, chỉ sợ con cũng nhìn ra cái gì đó rồi ?

      Con nghĩ tại sao mẹ lại làm như thế? Nếu phải là vì con làm tổn thương con bé nhiều như vậy, mẹ cũng đâu cần vì con mà dọn dẹp những thứ tàn cuộc này? Nếu mà ngay từ đầu mẹ biết con khi dễ Tâm Oanh nhiều như thế, mẹ và cha con căn bản đồng ý nhận nuôi Tâm Oanh."

      Thiếu Kỳ áy náy cúi đầu .

      biết, tuyệt đối biết Tâm Oanh khổ sở đến mức này, bởi vì quá chậm hiểu, mới phát ra tình đối với quá muộn màng, mới hại khổ sở như thế.

      ra trước mặt biểu ra vui vẻ là giả , cho rằng. . . . . . vẫn cho rằng mình để cho quên nỗi đau đớn khi bị thất tình.

      "Nhưng bây giờ con biết mình ấy, mặc dù lúc trước những tổn thương tạo thành, nhưng con thỉnh cầu ấy tiếp nhận con thêm lần nữa, tuyệt đối làm tổn thương tấm lòng của ấy nữa."

      "Vậy sao? Con lấy thân phận trai để đối xử với nó nữa sao?"

      "Con lấy thân phận trai để cưng chiều ấy, sủng nịnh ấy, cũng lấy thân phận người để đem lại cho ấy nhiều hạnh phúc và tình ." Thiếu Kỳ chút do dự .

      "Con dùng những người phụ nữ khác làm tổn thương con bé nữa chứ?"

      " , ấy là duy nhất."

      Tim của cũng bị bóng dáng của lấp đầy, làm sao còn có thể chứa đựng những người phụ nữ khác nữa?

      "Con chạy trốn tình của con bé đối với con?"

      " ấy con, chính chuyện hạnh phúc nhất cuộc đời này của con, cho dù ấy quyết định buông tha, con cũng làm cho ấy con thêm lần nữa."

      "Tốt, mẹ tạm thời tin tưởng con đối xử tốt với Tâm Oanh."

      Giang Tình hài lòng cười, lần đầu tiên bà cảm thấy con trai mình lại đáng như vậy.

      "Vậy ấy ở đâu rồi? Con đón ấy về." Thiếu Kỳ nóng lòng hỏi.

      nhiều lời như thế, lại bảo đảm nhiều chuyện như vậy, chính là vì muốn trở lại bên cạnh , để cho biết, .

      " phải con cho người theo con bé sao? Sao con tự mình mà hỏi." Giang Tình tốt bụng nhắc nhở .

      Chắc hẳn gấp đến váng đầu, đây là chuyện khó có được a!

      "Đúng rồi! Làm sao con lại quên mất?” Thiếu Kỳ cười rộ lên, nhanh chóng xông ra ngoài.

      "Này! Con trai, mẹ con có thể giúp con chuẩn bị hôn lễ rồi chứ?" Mặc Kính Viến ở phía sau cảm thấy nhức đầu lên tiếng hỏi.

      "Tự con chuẩn bị là được rồi, hai người chỉ cần đưa cho con danh sách khách mời thôi."

      "Thế này mới đúng chứ."

      "Em chỉnh nó như thế vui vẻ rồi chứ. Hoa Vĩ Sinh sớm ràng là Thiếu Kỳ thừa nhận là Tâm Oanh rồi mà, sao em còn cố ý gây khó khăn cho nó như thế."

      Mặc Kính Viễn cưng chìu xoa đầu vợ, cảm thấy mình bó tay với .

      "Dĩ nhiên, từ đến lớn, nó lúc nào cũng chiếm thế thượng phong, chút thể diện cũng để lại chừa lại cho người mẹ này, khó lắm mới có được cơ hội để hòa nhau thành, cái gì em cũng buông tha cho nó."

      "Đúng vậy! Nhưng em cũng đừng để cho nó phát ra là chúng ta đứng sau mọi chuyện tác quái, nếu . . . . . ." có thể đủ thảm rồi!

      "Mới ! Ngươi nghĩ quá nhiều, ngươi phải , ta , Hoa Vĩ Sinh dĩ nhiên càng , sao vậy có thể phát ?" lòng tin tràn đầy cho là mình kế hoạch chê vào đâu được.

      Ngươi nhưng quá khinh thường chúng ta con trai.

      Mặc Kính Viễn trong lòng thầm nghĩ, nhưng ông cũng muốn ra vào lúc này, phá hư tâm trạng hăng hái của vợ mình mất.

      *** bbs. fmx. cn *** bbs. fmx. cn *** bbs. fmx. cn ***

      hối hận rồi, rất hối hận.

      Trong quán cà phê cao cấp, Tâm Oanh cùng người đàn ông mới quen ngồi đối diện với nhau.

      Người đàn ông kia tựa hồ rất có cảm tình với Tâm Oanh, từ đầu tới cuối ngừng tìm đề tài cùng tán gẫu.

      Ngoài mặt, luôn mỉm cười ứng phó với ta, nhưng thực tế, hối hận cả ngày nay rồi.

      Lần đầu tiên khi mới nhìn thấy người đàn ông này, lập tức liền muốn xoay người rời , nguyên nhân là vì chút cũng thể hăng hái ngồi ở đây, cùng bất kỳ người đàn ông nào chung đụng.

      phải là người đàn ông này tốt, mà là tâm tư của đều bị người đàn ông khác nên nhớ tới chiếm hết rồi, vô luận đến đâu, đều nhớ tới .

      Ai! Cái này gọi là phải làm như thế nào để có thể quên ?

      "Tiểu thư Tâm Oanh? Tiểu thư Tâm Oanh."

      Người đàn ông phía đối diện phát phân tâm, vươn tay ra quơ quơ trước mặt .

      " xin lỗi, tôi có chút phân tâm rồi, vừa rồi cái gì, có thể lại lần nữa sao?"

      Tâm Oanh lấy lại tinh thần, vẻ mặt áy náy cười cười.

      " sao, Mặc thúc thúc mấy ngày nay tâm tình được tốt, cho nên mới muốn tôi dẫn ra ngoài giải sầu, nếu như cảm thấy phiền não, nếu ngại có thể chút với tôi, mặc dù chúng ta mới biết lâu, tôi cũng phải là người biết chuyện, nhưng tôi có thể là người rất tốt để lắng nghe." Người đàn ông ngại cười an ủi .

      Lần đầu tiên khi ta nhìn thấy , ta rất nhanh bị hấp dẫn, chỉ là, biết giữa mình và có khả năng, bởi vì từ trong mắt của , có thể nhìn ra trong lòng sớm có đối tượng.

      Khốn khổ vì tình, sợ rằng đây chính là nguyên nhân khiến cho tâm tình tốt.

      "Cám ơn." Tâm Oanh cảm kích ý tốt của .

      Thiếu Kỳ từ cửa lớn vào, liếc mắt liền thấy hai người ngồi trong góc.

      lẳng lặng tới ngồi cách bọn họ mấy bàn.

      Người đàn ông kia biết cái gì với , mà lại khiến cho cười rộ lên. Mặc dù trong lòng rất có tư vị, nhưng khi nhìn thấy nụ cười sáng ngời của , lại làm cho cách nào tiến lên quấy rầy .

      Bao lâu rồi cười như thế? Có lẽ là lâu đến mức ngay cả nhìn cũng rất hoài niệm.

      Tâm Oanh tay che miệng cười run lên, tay ra hiệu ngừng lại, tâm tình có vẻ hết sức tốt đúng hơn.

      Thiếu Kỳ chợt cảm thấy ghen tị với người đàn ông ngồi đối diện với , bởi vì nụ cười của phải vì , mà là vì người đàn ông khác.

      Cho đến khi người đàn ông kia nhiệt tình săn sóc ra giúp lấy thứ gì đó Thiếu Kỳ mới đứng lên về phía .

      "Tâm Oanh."

      Tâm Oanh sửng sốt chút, chậm rãi ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy người mới tới, trong mắt ràng xuất khổ sở.

      ", hai . . . . ."

      quên gọi hai, làm như vậy chính là để nhắc nhở mình đừng thương nữa.

      " là đặc biệt tới đây tìm em."

      "Đúng, đúng như vậy sao? Em, em và bạn hẹn nhau ở đây, ngồi chuyện phiếm."

      cúi đầu, lo lắng uốn éo xoắn lấy ngón tay.

      Giờ phút này, chút cũng muốn mình đối mặt với , nhất là khi còn có biện pháp nào quên tình của đối với .

      " xin lỗi, biết mình làm thương tổn em, hại em phải đau lòng như vậy." Trong mắt Thiếu Kỳ tràn đầy thâm tình , đối với trốn tránh của , sớm có chuẩn bị về mặt tư tưởng.

      "Cái... cái gì?"

      Lòng của run rẩy, ràng cảm thấy thực sợ hãi . . . . . . . Phát ra rồi?

      " xin lỗi."

      Mấy vị khách xung quanh phát ra thân phận của , đối với chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng bây giờ trong mắt đều là Tâm Oanh.

      ", vừa cái gì? Em nghe chút cũng hiểu."

      Toàn thân Tâm Oanh cứng đờ, máu toàn thân đông lại rồi.

      " biết em , cho nên mới cho em rằng Bạch Phong Di là bạn của . ra ấy—"

      "Chuyện này liên quan đến em. Em, em tuyệt đối muốn nghe chuyện về ấy, cũng hiểu lầm rồi, em, em chút cũng , cho dù có, cũng chỉ là tình giữa em đối với trai." vội vội vàng vàng giải thích.

      biết rồi, biết chuyện , vậy. . . . . . cảm thấy thế nào về ? Quái vật, đáng sợ, hay là nôn mửa?

      "Tâm Oanh. . . . . . phải ——"

      "Tâm Oanh, cần tôi giúp tay ?"

      Người đàn ông giúp lấy đường trở lại, thấy khuộn mặt đau thương của Tâm Oanh, nên mới cho là bị người này bắt nạt.

      Thiếu Kỳ lạnh lùng quay đầu nhìn người đàn ông kia, trong mắt phát ra địch ý.

      ", cần, ấy là trai của em."

      "Đó phải là đại danh đỉnh đỉnh Tổng giám đốc của công ty Mặc thị, Mặc Thiếu Kỳ sao?" Người đàn ông rất giật mình.

      Mới vừa rồi còn tưởng rằng người đàn ông này là người tình của , bởi vì trong mắt Mặc Thiếu Kỳ là tình nồng đậm, nhìn thế nào cũng giống như nhìn em của mình, ngược lại giống như là nhìn. . . . . . người phụ nữ mình ?

      " xin lỗi, có thể để tôi mượn Tâm Oanh lúc ? Chúng tôi có số việc cần giải quyết."

      Những lời này vốn là thỉnh cầu, nhưng với giọng điệu như thế này của Mặc Thiếu Kỳ lại như là ra lệnh.

      xong, vươn tay ra, để ý tới cự tuyệt của Tâm Oanh, liền mang .

      "Dừng lại, buông em ra." Phát ra ít người chỉ chỉ trỏ trỏ vào bọn họ, nên Tâm Oanh giọng cầu.

      Thiếu Kỳ cũng lời nào, trực tiếp mang ra xe của trước.

      muốn chạy trốn sao? cũng cho phép.

      "Lên xe."

      " cần."

      Tâm Oanh đứng ở trước xe, gì cũng khuất phục. sợ phải mình ở cũng với .

      "Tâm Oanh, lên xe." Thiếu Kỳ lần nữa cầu.

      " cần. Em muốn hàn huyên với bạn chút. Nếu phải về về trước , em bảo ấy đưa em về." Tâm Oanh xoay người tính toán thoát .

      Vừa nghe thấy lại muốn vào tìm người người đàn ông kia, trong lòng Thiếu Kỳ bốc hỏa rồi.

      thình lình giữ chặt tay của , kéo về phía mình.

      " làm cái ——"

      —— hôn .

      Chưa được gì nụ hôn dịu dàng tới, khiến cho toàn thân nhịn được khẽ run lên, toàn thân vô lực.

      Thiếu Kỳ ôm chặt vào trong ngực, giống như sợ chạy mất, càng thêm siết chặt hai cánh tay.

      " theo được ? cũng cần chuyện với em." Kết thúc nụ hôn, Thiếu Kỳ thở dốc, cố gắng điều chỉnh hơi thở cho bình thường để kìm lại kích động từ đáy lòng.

      Tâm Oanh vẫn còn chìm trong hỗn loạn lặng yên trong ngực , hề ý thức gật đầu, mặc dẫn mình lên xe.

      *** bbs. fmx. cn *** bbs. fmx. cn *** bbs. fmx. cn ***

      Về đến nhà, Tâm Oanh mới thanh tỉnh sau nụ hôn vừa rồi, lo lắng ở phía sau, lòng cuồng loạn ngừng.

      Tại sao lại muốn hôn ? hiểu.

      Từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ, Thiếu Kỳ tựa như thay đổi thành người khác.

      về phía phòng khách, tự chọn cho mình chỗ trống ghế sofa cách Thiếu Kỳ xa nhất, trong mắt mang theo hoài nghi nhìn .

      "Em nhất định phải ngồi cách xa như vậy sao?"

      Hai tay khoanh trước ngực, trêu ghẹo nhìn .

      Nghe vậy, Tâm Oanh chu miệng lên, trừng mắt liếc cái, tâm tình tựa hồ cũng quá khẩn trương nữa.

      "Đúng, chính là phải cách xa chút." Cằm hơi hất lên, bày ra bộ dáng có thể làm khó được chắc.

      người xù ra ít gai nhọn. Thiếu Kỳ lắc đầu cái, đột nhiên hình ảnh Tâm Oanh trong quá khứ luôn mang theo nụ cười rực rỡ lên trong đầu .

      Chỉ là, đây cũng là lỗi của , là khiến cho dám tin tưởng nữa, lại càng dám đến gần .

      "Được rồi! Vậy ngồi đây." Thiếu Kỳ ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh .
      " hai, rốt cuộc muốn gì với em?" Tâm Oanh thận trọng hỏi, đôi mắt to mang theo hỗn loạn nhìn .

      "Hình như lúc trước em vẫn gọi là Thiếu Kỳ, đúng ? Tại sao lại đổi giọng gọi hai rồi hả ?" lúc này mới chú ý tới, cảm thấy bị gọi là hai lại chói tai như vậy.

      "Có, có như vậy sao? Em, em nhớ mình gọi có từng gọi như thế. Hơn nữa, vốn dĩ chính là hai của em, nếu em gọi như vậy phải gọi cái gì?"

      Tâm Oanh nghĩ tới lại đột nhiên nghĩ tới chuyện này, ngày đó vì muốn bày tỏ tâm ý của mình với , nên mới cố ý gọi như thế, chỉ là muốn thông qua việc này để gia tăng dũng khí của mình.

      tại thân phận của hai người cũng được xác định ràng, cũng có tư cách gì để gọi như vậy.

      " vẫn thích em gọi là Thiếu Kỳ hơn, chứ phải là hai." Thiếu Kỳ giọng thầm.

      Tâm Oanh nghe vậy, bị rung động, nhưng cũng rất nhanh tỉnh táo lại.

      "Rốt cuộc muốn gì với em? Nếu như có việc gì, em muốn ngủ."

      Tính tình đà điểu của lại nổi lên, muốn né tránh vấn đề này, sợ muốn cái gì đó rồi nó khiến sợ hãi. Cõi lòng tan nát lắm rồi, thực thể chịu thêm chút đả kích nào nữa.

      "Em . . . . . Vậy tại sao?" Đúng lúc này Thiếu Kỳ sâu kín .

      Tâm Oanh đứng lên đột nhiên trong lòng sửng sốt hồi, sợ hãi và lo lắng trong nháy mắt dâng lên cao .

      . . . . . . phát rồi, phát . . . . . . . . . . . .

      ", ? Đúng, đúng vậy! Dĩ nhiên em , bởi vì hai của em, từ là người hiểu em nhất, cưng chiều em nhất, phải sao?" Lưng cứng ngắc đối diện với , sợ vừa nhìn thấy vẻ mặt của giờ phút này lập tức biết rằng dối.

      " thương giữa trai và em sao?" thầm hỏi, nhìn thân thể của run lên.

      "Đúng, đúng vậy . . . . ."

      " phải là tình trai sao?"

      "Đương, đương nhiên là phải, có Bạch tiểu thư rồi, cũng chính vì em mới hiểu cái gì gọi là tình , em mới phân biệt được tình và tình thân . . . . . ." xoắn lấy tay, lắp ba lắp bắp hết câu.

      muốn chạy trốn! chỉ muốn thoát khỏi nơi này, muốn đối mặt . . . . . .

      " ra là như vậy! còn suy nghĩ, tại sao bố mẹ lại em , ra đó chỉ là tình cảm giữa em với trai." Thiếu Kỳ thuận theo lời của , cũng muốn làm khó .

      "Vậy. . . . . . còn chuyện gì nữa, em, em lên trước."

      Mặc dù sợ phát ra tình của mình, nhưng khi nghe thấy như vậy, vẫn cảm thấy tâm trạng của mình rất đau khổ, đau đến mức khiến cách nào hô hấp được, ngay cả hốc mắt cũng bắt đầu nóng lên. Đó là vì sắp rơi lệ, biết, cho nên muốn né tránh , thân mình tự vuốt ve những vết thương của mình.

      "Tiểu Oanh." Thiếu Kỳ gọi lại, lấy từ trong túi ra vật .
      "Lưng hơi đau nhức, em có thể đấm bóp giúp chút , lần này chuẩn bị dụng cụ rồi, chiếm tiện nghi của em nưuã." phất phất tay giơ cái đấm lưng lên.

      "Bây, bây giờ sao? . . . . . . , . . . . . ." Tâm Oanh tuyệt dám quay đầu lại nhìn , nước mắt của rớt xuống.

      " phải em là lúc nào cũng được sao?"

      "Thôi, được rồi."

      Bất đắc dĩ, len lén lau nước mắt mặt , nhịn xuống kích động muốn khóc đồng ý với .

      cúi đầu, xoay người, nhận lấy cái đấm lưng tay , bỏ chiếc túi sang bên.

      "Đúng rồi, ngoài chuyện này ra em phải đáp ứng với ba điều kiện!"

      "Trừ đấm lưng, còn muốn làm gì nữa?"

      "Trừ đấm lưng, điều thứ nhất muốn là, nếu những lời mà muốn với em còn chưa hết, em thể chạy trốn."

      "Em, em có chạy trốn, chỉ là, em, . . . . . Mệt mỏi."

      "Chuyện thứ hai là, lúc em được , trừ phi xong rồi, em mới được trả lời."

      "Nào có người ——"

      "Hả?"

      "Được rồi!" im lặng hề gì nữa.

      "Còn có cái thứ 3 sao!" Thiếu Kỳ suy nghĩ chút." còn nghĩ tới, chờ đến khi nghĩ xong rồi cho em biết, chỉ là em đáp ứng điều kiện thứ ba rồi, cho nên mặc kệ cái gì em cũng phải đồng ý." bá đạo ra lệnh.

      Tâm Oanh mở miệng, chỉ cố ý dùng sức bóp vai mạnh hơn chút.

      "Vậy bắt đầu đây này!

      rất thích em gọi là Thiếu Kỳ, sau này em cứ gọi như vậy !"

      "Nhưng như vậy rất ——" kỳ quái.

      "Cái gì?" Thiếu Kỳ nhắc nhở còn chưa có đến phiên chuyện.

      lại hướng vai dùng thêm chút sức.

      "Rất tốt. Trở lại vấn đề, Bạch Phong Di căn bản phải là bạn của , biết nên giải thích với em thế nào về quan hệ của ấy, sai, trước đây ở cùng chỗ với ấy, chỉ là. . . . . .đó là bởi vì trông ấy rất giống em.

      Nhìn ấy, làm nhớ đến em, cho nên mới muốn có ấy, có ấy, tựa như có em vậy. Cho nên. . . . . . mới coi ấy như nửa người tình của , đối với ấy , em có hiểu ý của ?" khó bao giờ lại lại nhẫn nại giải thích với người như thế.

      Tâm Oanh dùng sức ấn mạnh vào vai , đại biểu cho câu trả lời của .

      "Còn có. . . . . . em còn nhớ thời điểm mà ba mẹ nhận nuôi em ?"

      lại dùng sức bóp mạnh cái.

      "Lần đầu tiên khi nhìn thấy em, lúc đó chính nụ cười ngây thơ đơn thuần rực rỡ của em hấp dẫn , khiến cho muốn đem em biến thành của mình, sợ em bị người khác đoạt mất, cho nên mới năn nỉ ba mạ nhận em về nuôi, làm em của .

      Ngay lúc đó cũng hiểu tại sao mình lại có ý nghĩ như vậy, chỉ là khi nhìn thấy em khóc lần nữa, đuổi theo xe của từ lúc đó rất muốn ở cùng em chỗ."

      Thiếu Kỳ dừng lại chút, trong mắt tình ý dạt dào.

      "Từ đến lớn, luôn xem em là trách nhiệm của , chăm sóc cho đến khi em lớn lên. Khi em bị thương, so với em còn đau lòng hơn, giống như người bị thương là vậy, giận đến mức chỉ muốn tìm ra người làm em tổn thương để thay em trút giận.

      Rồi khi em ngã bệnh, so với em còn khổ sở hơn, vì cảm thấy mình tận tâm chăm sóc em mới khiến em nhưu vậy.

      Nếu tìm thấy em, cũng rất lo lắng, sợ em bị khác bắt , để cho còn được gặp lại em nữa.

      Khi em khóc, so với em còn khó chịu hơn, bởi vì cách nào để thay em gánh chịu khổ sở.

      Em là bảo bối của , chỉ thuộc về mình , để cho phát ra những điều tốt đẹp về em, tất cả về em, bất luận kẻ nào cũng thể cướp ."

      Tâm Oanh lẳng lặng gì, chỉ ngồi bên im lặng nghe, đôi tay nhàng xoa bóp vai , hốc mắt bắt đầu ửng hồng.

      "Vô luận em có ở đâu, người đầu tiên mà em nghĩ tới luôn là , điều này làm cho có vô hạn thỏa mãn.

      Đối với những chuyện xảy ra, người em tìm luôn là , điều này làm cho hiểu tầm quan trọng của mình đối với em.

      Em có cái gì khó , cũng luôn chỉ với mình , điều này làm cho cảm thấy được em quan tâm và coi trọng.

      Nhưng là. . . . . . Khi biết em bị thất tình mặc dù rất tức người đàn ông đó làm tổn thương em, nhưng trong nội tâm cũng là tràn đầy vui sướng, bởi bảo bối của bị người khác cướp , em vẫn luôn bên cạnh .

      cảm thấy mình may mắn, rất cảm ơn người đàn ông đó, cảm ơn vì ta thấy rỗ lòng tốt của em, phát ra em là vật báu tinh xảo, có được em, chính là tổn thất lớn nhất của ta.

      Nhưng nghĩ tới, cái người làm em tổn thương đó lại là , là hại em phải khổ sở, rất khổ sở, thậm chí muốn rời khỏi . . . . . xin lỗi.

      Thói quen của luôn có tồn tại của em, đem em trở thành em để thương , chỉ là muốn xoa dịu tình của đối với em, bởi vì sợ khi em phát ra coi thường ."

      " em, em từ rất lâu rồi. Từ khi mười tuổi lần đầu tiên được nhìn thấy em, em, chờ đến khi em lớn lên, lại lấy ly do là em, như vậy mới có thể đến gần em hơn, mới có thể làm cho em tin tưởng , mới có thể coi là duy nhất. . . . . . xin lỗi, mất quá nhiều thời gian mới phát ra điều này.

      Em có nguyện ý cho thêm cơ hội ? Đừng lấy lại tình của em đối với , hãy để cho chứng minh mình em còn nhiều hơn thế nữa.

      nguyện ý cùng em chia sẻ những niềm vui, khổ sở, hay là bi ai. Vào những lúc em cảm thấy bất lực nhất, vĩnh viễn mở rộng lồng ngực mình chào đón em, để cho em có có thể dựa vào, trở thành bến cảng cho em tránh mọi sóng gió."

      chưa từng trải qua thời khắc nào giống như thế này, tim của khẩn trương và lo lắng, giống như phạm nhân chờ bị phán quyết.

      Tâm Oanh ngưng động tác tay lại, lui về sau bước.

      Giống như cả thế kỷ trôi qua, Thiếu Kỳ cho là sớm buông tha tình của đối với , khiến cảm thấy mất mát nhắm mắt lại.

      thất bại rồi sao?

      Nguyên tưởng rằng chỉ cần đem tấm lòng của mình cho biết, vẫn thương như cũ, nên cho thêm cơ hội.

      Nhưng, điều này sao có thể. . . . . .

      cười khổ lắc đầu, hai tay bưng lấy mặt, cảm thụ nỗi niềm đau đớn dâng lên.

      Nếu như gặp phải chuyện như vậy, cũng chưa chắc có thể rộng rãi như thế, tha thứ cho người làm tổn thương mình.
      Chỉ là, sao, tự động viên mình.

      Dù sao Tâm Oanh vẫn còn ở trong nhà, lần này đổi lại , đổi lại là tới để vãn hồi tình của .

      Chương cuối

      ngồi yên lâu, lâu đến mức ngay cả chính cũng biết thời gian qua bao lâu.

      Cuối cùng, đứng lên, tính toán định lên lầu, nhưng lại sững sờ tại chỗ.

      Tâm Oanh vẫn đứng sau lưng , mặt đầy nước mắt, càng ngừng lắc đầu.

      " cho rằng. . . . . . Tùy tùy tiện tiện vài lời rằng em muốn em tha thứ cho sao?"

      Thiếu Kỳ quay lại, về phía trước bước.

      " cho rằng. . . . . . bảo em tha thứ cho em phải tha thứ cho sao?"

      lại tiến thêm bước nữa, trong mắt tràn đầy tình , đau lòng nhìn .

      " cho rằng bảo em được lấy lại tình của mình em phải làm theo sao?"

      lại tiến lên trước bước, đứng ở trước mặt của , mặt từ từ xuất nụ cười dịu dàng.

      "Như vậy, như vậy em phải, phải quá. . . . . .quá có cốt khí. . . . . ."

      Cho dù nữa cũng dễ dàng tha thứ như vậy, hại khổ sở bao lâu như thế.

      "Cái người đàn ông ngu ngốc chậm hiểu này, hại em ăn nhiều khổ sở như thế, sao có thể chỉ vài ba câu là coi như xong?" nhịn được đưa tay đấm vào lồng ngực Thiếu Kỳ.

      Thiếu Kỳ nở nụ cười bởi vì .

      "Đần, ngu ngốc hết biết, thế mà còn thông minh hơn em, còn còn tin, lần này phản đối được nữa chứ?"

      vươn tay ra kéo tay Tâm Oanh.

      nhìn , khẽ chu miệng lên, mặt tràn đầy nước mắt.

      "Bảo bối, đừng khóc."

      dịu dàng thay lau nước mắt mặt, mỉm cười hôn lên tay , thâm tình nhìn .

      "Hôm nay, và cả mai sau nữa, tuyệt đối để cho em phải rơi lệ dù chỉ lần, bảo đảm." Vẻ mặt nghiêm túc.

      "Tấm lòng của em tan nát thể chịu đựng được nữa, nhưng dùng toàn bộ tình của mình để nối nó lại, khiến lòng em lúc nào cũng tràn đầy hạnh phúc và vui vẻ, vĩnh viễn, nhiều đến chứa nổi."

      bao phủ đôi môi của , nhu thuận đưa ra lời thề với .

      " được, như vậy đủ."

      "Vậy em muốn phải làm thế nào?"

      "Muốn phạt ."

      "Phạt cái gì?"

      suy nghĩ chút.

      "Phạt. . . . . . Phạt làm cho em mười bản sổ phục vụ ghi chép cho em, nội dung em tự mình viết, còn có. . . . . . năm quyển sổ viết những lời cảm ơn, bởi vì em rất dễ dàng tha thứ cho ."

      "Được." Thiếu Kỳ chút nghĩ ngợi liền gật đầu.

      Hàaa...! Giản đơn thế này. thế nhưng lại quên mất rất đơn thuần và tinh khiết, cầu của cho tới bây giờ cũng nhiều.

      "Đúng rồi, còn có điều kiện muốn em chấp nhận, muốn em làm cái gì?" đột nhiên phát mới hai cái.

      "Còn cái hả . . . ." Thiếu Kỳ cười trộm cái."Chờ nghĩ xong cho em biết."

      "Nhưng. . . . . . Em quên mất!"

      " sao, nhớ là được rồi, nghĩ biện pháp trong vòng tháng dùng đến nó."

      Hôn lễ nếu được chuẩn bị thỏa đáng, chừng cần lâu như thế.

      Giang Tình và Mặc Kính Viễn núp sau cầu thang, nhìn lén hai người ngọt ngọt ngào ngào ôm ấp.

      "Ô ô ô. . . . . ." Giang Tình dòng nước mũi, dòng nước mắt khóc lấy khóc để.

      Mặc Kính Viễn sợ tiếng khóc của vợ mình quá lớn, bị hai người bên trong phòng khách phát , bất đắc dĩ kéo tay bà trở về phòng.

      "Sao em lại khóc như vậy? Chuyện Tâm Oanh và Thiếu Kỳ ở chỗ là chuyện tốt mà, em nên cười mới đúng."

      Ông lau nước mắt mặt bà , lại ngoài ý muốn phát ra trong mắt bà có tức giận và cam lòng.

      "Sao, xảy ra chuyện gì?" Lòng ông sinh dự cảm xấu.

      "Hình như chưa từng tỏ tình với em giống như con trai đối đãi với Tâm Oanh phải!"

      Bà mới phải vì chuyện con trai cùng với Tiểu Oanh mà khóc, cái mà bà nghĩ đến là quá khứ bi ai của mình.

      "Đúng, vậy sao?" Ông cười ha hả.

      "Đúng, từ đầu tới cuối đều tỏ ra hung dữ với tôi, rồi lại đem người ta kéo lên giường, có con rồi cũng chỉ câu: có biện pháp, vậy kết hôn thôi." Bà càng , trong lồng ngực tức giận càng lúc càng dâng cao, cơ hồ hết sức căng thẳng.

      Mặc Kính Viễn vội vàng lui bước.

      Ông bà, nên mới có thể kết hôn với bà, mặc dù giọng điệu có hơi tùy tiện chút.

      Lại , sau khi cưới ông thương bà như thế nào, cái này bà nên biết chứ.

      "Tôi quyết định."

      Giang Tình xoay người mở ra tủ quần áo, từ bên trong lấy ra chút quần áo.

      "Lão bà, em định làm cái gì?" Trong tâm Mặc Kính Viễn càng lúc càng sợ.

      "Tôi muốn dời đến phòng sát vách."

      "Vậy đây? làm sao đây?" Ông bày ra bộ đáng thương nhìn bà.

      "Ông? Hừ!" Giang Tình vỗ vỗ mặt của chồng, giọng điệu uy hiếp : "Nghĩ, nghĩ, nên,làm gì, để, cầu xin, theo đuổi, tôi !

      Tôi cho ông biết, tôi giống như con , dễ dàng cho qua như thế."

      giỡn cái gì vậy! Theo đuổi ông hai năm, bà chỉ rơi cả vạc lệ, ngay nhiệt tình của bà cũng bị ông giẫm dưới lòng bàn chân!

      Ai lấy được quý trọng?

      Lấy được cho nên phải "Gậy ông đập lưng ông" !

      " cần đâu! Lão bà. có em ở bên cạnh, ngủ được —— lão bà ——"

      Trong nhà từ xuống dưới ai cũng nghe thấy tiếng hét thê thảm của Mặc Kính Viễn.

      Như vậy, cũng coi như là loại ngọt ngào hạnh phúc ?

      【 hết trọn bộ 】

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :