1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bà Xã, Hãy Đợi Anh - Em Gái Ăn Mày (Full Chính Văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vi Van

      Vi Van Well-Known Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      1,241
      CHƯƠNG 20 : HoangMang

      lịch mùng sáu tháng sáu, là mộtngày tốt cho đám cưới, bởi vì bệnh của cha, trước hai nhà cha mẹ liền bàn bạc tốt, phải tổ chức quá lớn, chỉ cần những người thân và bạn bè bày vài bàn là được.

      Trương Cảnh trước cùng mẹ Lưu Tố Vân đăng ký qua đến Trương gia đưa thêm tiền biếu, hai người trước đánh giá tính toán chút, nhà trai bên này bạn bè thân thích cùng chỗ tổng cộng là bốn bàn, nhà bên kia cũng qua điện thoại, là có ba bàn , cộng lại tổng cộng có bảy bàn. Bất quá Trương Cảnh lại khuyên mẹ dự bị bàn , khó mà đến lúc đó có đủ người ngồi hay , loại việc này thà rằng tiêu nhiều thêm ít tiền cũng thể ném tình cảnh.

      Lưu Tố Vân suy nghĩ chút, cũng cảm thấy có đạo lý. Cũng chỉ tốn thêm ba bốn nghìn, nên dự bị bàn.

      Lưu Tố Vân để cho Trương Cảnh gọi điện thoại báo cho Triệu Lỗi, mặt làm mọi người thân biết có bạn trai , về phương diện khác mẹ chưa , nhưng Trương Cảnh hiểu, đây là hướng người thân của nhà đánh động cho biết rất nhanh phải gả ra ngoài, ảnh hưởng tới thế giới hai vợ chồng son ..

      Trương Cảnh trước ngày hôn lễ của Tiểu Thành mới gọi điện thoại cùng Triệu Lỗi , điện thoại vang lên hai tiếng rất nhanh được nối máy.

      "Tiểu Cảnh?" Triệu Lỗi có chút ngoài ý muốn, đây là lần đầu tiên chủ động gọi điện thoại cho chính mình, hai ngày trước gọi điện thoại cho , đến nửa chừng đột nhiên có giọng người đàn ông truyền tới, phải là nghi hoặc , bất quá nghĩ lại, ai có quá khứ, chính bản thân cũng dám bảo đảm là trong sạch , dù sao chỉ cần hai người có thể cùng chỗ sống qua ngày tốt rồi.

      "À, Triệu Lỗi, là như vậy, Em trai em ngày mai kết hôn, mẹ em nghĩ. . . ." Trương Cảnh có chút gập ghềnh, biết nên như thế nào biểu đạt mới tốt.

      Chỉ như vậy, đối phương cũng hiển nhiên hiểu ý tứ của , "Tổ chức ở đâu? Nếu ngày mai đón em, chúng ta cùng nhau ."

      "Nhà hàng Kim Minh đường Thọ Xuân." Khách sạn nhưng cũng tệ, là người bạn học cấp ba hỗ trợ tổ chức lễ cưới, là người quen, liền giảm giá, khách sạn là bốn sao , coi như thể diện.

      "Được, sáng mai đến trước nhà đón em." chuyện đồng thời Triệu Lỗi ở tự định phải bao nhiêu tiền biếu cho thích hợp.


      "Cám ơn , Triệu Lỗi." Ngoại trừ cám ơn, Trương Cảnh thực tại biết nên những gì.

      "Hi hi hi, đừng lời này Tiểu Cảnh, là bạn trai em mà." Điện thoại này đầu Triệu Lỗi gãi gãi đầu cộc lốc nở nụ cười.

      Trương Cảnh bất ngờ, ra lời, nghe những lời đó, khỏi hỏi mình, trước mắt mình phải là mẫu người mà mình muốn gả sao? Như vậy chính mình tỉnh tâm,mẹ mình càng cần hao tâm tổn trí.

      Triệu Lỗi quả tệ, thành có thể tin cậy, lấy điều kiện của , đích xác là người đàn ông tốt nhất, có thể chính mình cũng có có cảm giác gì, đối với loại nhận thức này, nội tâm Trương Cảnh là cuống cuồng và tức giận

      Đầu dây bên kia Triệu Lỗi lâu thây lên tiếng, tự mình giải quyết lúng túng, vừa cười cười, tiếp, " sao, vội,em tại chưa quen, từ từ quen, phải tốt cả sao."

      Trương Cảnh tự giác gật đầu , nhàng 'Ừ' tiếng, xác thực là cần phải từ từ quen, từ từ thuyết phục chính mình tiếp nhận người khác.Tybuoir tiệc kết hôn ở thành phố đều là buổi trưa , buổi sáng nhà trai lái xe đón dâu, buổi trưa cùng nhau khách sạn đãi tiệc rượu.

      Xe cưới Tiểu Thành rước dâu cũng là do người bạn hỗ trợ,mẹ Lưu Tố Vân vừa nghiêng đầu nhìn xe hoa lại là Lincoln, khỏi có chút đau lòng, như vậy cái đoàn xe cưới đại khái cũng tốn ít tiền

      Trương Thành nhìn ra ý nghĩ của mẹ, cười nửa ôm eo bà, "Mẹ, mẹ yên tâm, đây là chỗ bạn học của con, giảm 50 %, tốn nhiều tiền ."

      "Cái gì mà quen thân, thế nhưng lại giảm tới nửa giá" Lưu Tố Vân kinh ngạc hỏi

      Đồng dạng kinh ngạc còn có Trương Cảnh,quan hệ tốt đến mức nào mới giảm được 50 %?

      Kỳ Trương Thành cũng ràng lắm Hà Viễn Tư cùng người nọ cái gì quan hệ, chỉ là cùng vỗ ngực bảo đảm toàn bộ giao cho để giải quyết mà thôi

      Tầng Ba nhà hàng Kim minh được Trương gia bao trọn,rất náo nhiệt,tâm nguyện lớn nhất của Lưu Tố Vân hoàn thành, hơn nữa hôn của con cũng sắp tới , mặt bà tràn đầy vui vẻ, ngay cả chuyện cũng so với bình thường hết sức hạnh phúc

      Trương Cảnh bị mẹ sắp xếp cùng Triệu Lỗi cùng nhau chào hỏi khách khứa, bởi vì là mẹ bảo hôm nay là ngày vui, cho nên đặc biệt muốn cho mặc bộ y phục đẹp, cố ý lấy cái váy bình thường cơ bản phải là loại váy dài lộng lẫy, lại tỏ được càng xinh đẹp, Triệu Lỗi hôm nay cũng thay đổi trang phục trước kia, mặc vào bộ tây trang màu lam, mặc dù phải là đặc biệt đẹp trai, nhưng cũng có cảm giác uy nghiêm , cho tăng thêm loại khí chất cảnh sát đặc biệt, hai người đứng chung chỗ cũng là coi như thích hợp. Mẹ Lưu Tố Vân xem ra đối với Triệu Lỗi hài lòng , đặc biệt là Triệu Lỗi lại tiền cưới hai ngìn đồng , càng thêm đối với vẻ mặt ôn hoà .

      "Trương tiểu thư, cin chào."Chạm mặt đến là thanh niên mặc tây trang màu nâu, đợi Trương Cảnh kịp phản ứng, người đó liền trước tự giới thiệu mình, "em là bạn học cấp ba với Tiểu Thành, Hà Viễn Tư."

      "Hà tiên sinh , xin chào, mau vào ngồi." Người ta nhiệt tình giúp Trương gia như vậy, Trương Cảnh vẫn là hết sức cảm kích .

      Hôn lễ được người chủ trì chỉ đạo tiến hành vô cùng thuận lợi, Tiểu Thành cùng Thải Hà mến nhau nhiều năm , cuối cùng đến cùng hai bên gia đình cũng còn rất vui mừng .

      Cuối cùng chờ hai ngừoi trao nhẫn cho nhau, người chủ trì hô tiếng, vỗ tay vang lên, phục vụ từ phía sau sân khấu chậm rãi đẩy bánh ngọt chin tầng ra, hấp dẫn người ta nhất chính là tầng chót cùng là mặt dâu chú rể ôm nhau cùng chỗ, cùng chung giơ cái thẻ bằng chocolate , đó viết 'Trăm năm hạnh phúc' .

      Kế tiếp lại có phục vụ đẩy sâm banh, rượu đỏ lên.

      "Cái này rất mới lạ , Tiểu Cảnh là em nghĩ ra chủ ý này sao?" Triệu Lỗi cười ha hả hỏi.

      Trương Cảnh cùng mẹ liếc nhau cái, tất cả bày tỏ ngạc nhiên,cái bánh ngọt như thế tốn ít tiền, Trương Cảnh cũng nghĩ là mẹ chuẩn bị , Tiểu Thành cũng là biết gia cảnh của mình, cần cũng pahir to như vậy, như vậy rốt cuộc là ai?

      biết vì cái gì Trương Cảnh vô ý thức ở trong đám đông hướng người bạn cấp ba của Tiểu Thành ,Hà Viễn Tư , đối phương cũng vừa vặn hướng nhìn sang, giơ ly rượu lên, hướng có thâm ý khác cười tiếng.

      Bất quá có nhiều khách ở đây, cũng bất chấp Trương Cảnh nghĩ nhiều, rất nhanh người chủ trì mời đến người mới cắt bánh ngọt, mở sâm banh rượu đỏ, bên trong hội trường khí thoáng cái náo nhiệt.

      Trương Cảnh vội vã ăn vài miếng cơm liền muốn tiễn khách , bất quá bao lâu, mọi người cũng đều cơ bản ăn xong tiệc rượu, bắt đầu cười cùng cáo từ, Triệu Lỗi buổi chiều trong cục còn có việc, thể trước, Trương Cảnh hiểu cười cười, chỉ là trách nhiệm của bạn dặn dò công tác lúc chú ý an toàn.

      Đợi đến khách khứa đều về hết , Hà Viễn Tư tới, cười dài , "Trương tiểu thư vẫn chưa nhận ra tôi sao?"

      Trương Cảnh nghiêm túc nhìn chút này khuôn mặt tuấn, vẫn là nghĩ ra, thành lắc đầu, “ chưa nghĩ ra. . . ."

      Hà Viễn Tư khoa trương che tim, làm như đau lòng, " đau lòng, thế nhưng nghĩ ra tôi, vậy tôi đây." xong liền bước .

      "ấy, chờ chút." Trương Cảnh vội vàng gọi đối phương lại,trước khi rời đem nghi ngờ của mình ra, "những thứu kia là cậu giúp Tiểu Thành đặt ư?"

      Mặc dù là cái gì, nhưng Hà Viễn Tư vẫn hiểu, "Thằng nhóc kia nào có mặt mũi lớn để cho tôi vì tốn tiền nhiều như vậy, hơn nữa tôi cũng có tiền làm những thứ này, về phần là ai, chính hãy tìm hiểu, tạm biệt "

      Nhìn qua bóng lưngđi xa, Trương Cảnh vỗ vỗ đầu óc của mình, vẫn là nghĩ ra được đối phương rốt cuộc là ai.

      Khúc Trì Nghiêu lần nữa từ Kim Cát trở lại thành phố là chín giờ tối , ra khỏi sân bay, có xe đợi .

      mở cóp sau xe bỏ vào hành lý, sau khi mở ra cửa xe ngồi vào ,giọng oán trách liền từ chỗ tài xế ngồi truyền đến, "Ông chủ, ấy ràng nhớ tôi, tôi đau lòng. . . ."

      Khúc Trì Nghiêu giễu cợt, "Câu nhân phẩn nhất định tốt, nhớ ra là đúng rồi." Huống chi còn gặp gỡ người trí nhớ kém.

      " được nhớ đên, thân thể và tâm hồn đều bị tổn thương, ông chủ, tôi muốn bồi thường!" Người trước mặt cố gắng cò kè mặc cả.

      Có thể hiển nhiên Khúc Trì Nghiêu quan tâm bộ dạng như thế này, hoặc là sớm quen như thế này, chỉ là nhàn nhã , "Hà Viễn Tư cậu có thôi hay , nếu như xong,lần sau hạng mục thương lượng với Dung Tư liền phái cậu ."

      " cần đâu tôi xong rồi, tại liền hết." Hà Viễn Tư vẻ mặt đau khổ lập tức tiếp, ai cũng biết buồn nôn nhất mấy thằng gay, phái thương lương, còn bằng chém cho đao..

      Trước khi công tác Khúc Trì Nghiêu gửi Tiểu hằng ở chỗ Lâm Dật, quay về căn nhà trống rỗng, cũng lên lầu hai, mà là dứt khoát trực tiếp nằm chết dí sofa phòng khách, mặc dù thân thể rất mệt mỏi, nhưng vẫn có chút nào buồn ngủ.

      Lời Trương Cảnh ngày đó luôn ở trong đầu , kết hôn, lại còn có con hài tử , nhưng là. . . . .

      thể trong tiềm thức Khúc Trì Nghiêu cho rằng Trương cnahr có thể ở cùng chỗ với tiểu hằng rất tốt, như vậy về sau bọn họ sinh hoạt chung chỗ cũng là có vấn đề , Tiểu Hằng là cần người mẹ, đáp ứng Bành Di , liền có trách nhiệm đem Tiểu Hằng chăm sóc tốt, huống chi Bành Di năm đó giúp việc lớn như vậy.

      Kỳ hôm nay với Khúc Trì Nghiêu mà , Trương Cảnh liền giống như con mèo xù lông, chẳng lẽ còn có thể thoát khỏi bàn tay sao? Vì cái gì lúc đối mặt với nàng , lại là nắm như thế?

      Bị nàng sít sao hồi đáp tâm tình, bình tĩnh của Khúc Trì Nghiêu đâu?

      Nửa đêm Lâm Dật bị Khúc Trì Nghiêu quán bar, nghe xong buồn rầu của Khúc Trì Nghiêu, lắc lắc đầu cười , "A nghiêu, uổng công cậu nhiều tuổi hơn Tiểu Cảnh như vậy, uổng công cậu mang dnah có vợ và con , đúng là đến bây giờ còn hiểu như thế nào là người."

      Khúc Trì Nghiêu có trả lời, mà là rầu rĩ uống vài ngụm rượu, chờ đợi Lâm Dật đoạn sau.

      "Cậu Càng như vậy, Tiểu Cảnh chỉ cách cậu xa hơn, cậu nên lừa gat áy, lợi dụng thiện lương của ấy, mà cậu còn hiển nhiên bởi vìcô ấy theo như ý nguyện của cậu mà làm." Xem, đây là từ cuộc sống vô cùng ưu việt của người đặc biệt là chuyện phải làm, đặc biệt cảm giác ưu việt, loại tật xấu này nếu là thay đổi , có người phụ nữ có thể chịu được , cũng là bởi vì có thể chịu được tiền của .

      "Ý của cậu là mình phải để tâm tâm tính theo đuổi ấy, đối với ấy lừa gạt?" Khúc Trì Nghiêu khiêu mi nhìn

      "Chuyện của Tiểu Hằng hãy với ấy ,đối với cậu cũng công bằng."
      Phong nguyet, Mrnochu, Sweet you23 others thích bài này.

    2. Vi Van

      Vi Van Well-Known Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      1,241
      Chương 21 : viêm ruột thừa

      Khúc Trì Nghiêu chạu mạch thẳng đến bệnh viện, bởi vì Tiểu Hằng bị viêm ruột thừa cấp tình phải nhập viện .

      Đứa hôm qua được nhà bên kia đón qua chơi ngày, buổi tối trở lại vẫn tốt , nửa đêm liền bắt đầu khóc la to, là đau bụng, đột nhiên có bệnh làm cho Khúc Trì Nghiêu cũng trở tay kịp, cả đêm đưa đứa đến bệnh viện khám gấp.

      Buổi tối hôm đó Trương Cảnh trực đêm, nửa đêm bị gọi vào khoa cấp cứu hội chẩn, lúc trở về, trùng hợp chứng kiến Khúc Trì Nghiêu ở trước phòng phẫu thuật qua lại.

      " Khúc, sao lại ở đây?" Quấn quít nửa ngày, cũng chỉ biết nhịn được liền tiến lên hỏi chút.

      "Tiểu Hằng bị viêm ruột thừa, ở bên trong làm giải phẩu." Khúc Trì Nghiêu quay đầu, thấy là Trương Cảnh, trong lúc nhất thời trong lòng ngũ vị tạp trần ( nhiều chuyện trong lòng rắc rối, hỗn độn ), nhưng lại nên lời.

      Trương Cảnh cả kinh, "mỗ bao lâu rồi?"

      tiếng rồi."

      "Ở đây bác sĩ đều rất giỏi, khúc yên tâm, Tiểu Hằng có chuyện gì ." Sợ lo lắng, Trương Cảnh luôn miệng trấn an .

      Khúc Trì Nghiêu bình tĩnh nhìn cái, hồi lâu, gật đầu , gì.

      là hơn hai giờ khuya, khu bệnh bên kia có việc gì, Trương Cảnh xác thực lo lắng tình huống của Tiểu Hằng , nên vội vã trở về, cùng Khúc Trì Nghiêu ở ngoài phòng mổ . Hai người giống như làkhông quen biết, người ngồi ở ghế dài bên này, người ngồi ở bên kia, trong hành lang yên tĩnh, ngoại trừ tiếng bước chân của y tá ngãu nhiên qua lại .

      " xin lỗi." giọng Khúc Trì Nghiêu truyền đến.

      Trương Cảnh sững sờ, đầu óc thể suy nghĩ được, hiển nhiên là hiểu vì cái gì tự dưng cùng xin lỗi, còn chưa chờ nghĩ thông suốt, phòng giải phẩu đèn tắt, y tá đẩy Tiểu Hằng vẫn còn chưa tỉnh vì thuốc tê đến phòng bệnh . Bác sĩ mổ chính nhìn thấy Trương Cảnh mặc áo khoác trắng cho là đồng nghiệp cùng bệnh viện, tươi cười rạng rỡ với bọn họ, "Giải phẫu rất thành công, có vấn đề gì."

      Bởi vì thời gian eo hẹp , Tiểu Hằng tạm thời được ở trong phòng bệnh hai người, Khúc Trì Nghiêu cùng Trương Cảnh chào hỏi tiếngliền di qua làm thủ tục bệnh viện, Trương Cảnh theo y tá đến phòng Tiểu Hằng nhìn xem.

      Đứa là gây tê nữa người, ý thức vẫn là thanh tỉnh , bởi vì đau đớn, khuôn mặt nhắn nhăn lại với nhau, giọng hừ, " DìTiểu Cảnh , ôm con."

      Trương Cảnh đem gối ở đầu giường lấy ra ,chỉnh cho nằm thẳng, sờ sờ khuôn mặt trắng bệch của , đau lòng , "Tiểu Hằng là chàng trai dũng cảm có đúng hay ?dì tin tưởng con nhất định có thể nhịn đau."

      " Dì Tiểu Cảnh. . ." Ước chừng nguyên nhân bị bệnh, đứa trở nên thập phần yếu ớt, nghẹn miệng, khó chịu mà ủy khuất kêu.

      Thực tại cách nào, Trương Cảnh có chút ngốc kể cho nó chút chuyện cổ tích, cố gắng phân tán chú ý của , chính cũng từng đau ruột thừa, biết vậy có nhiều cưng chiều.

      Khúc Trì Nghiêu rất nhanh liền đem thủ tục nhập viện làm xong, Tiểu Hằng ngủ dưới tác dụng giảm đau của thuốc, Trương Cảnh thấy trở lại, liền đứng dậy muốn trở về khoa, bên kia cũng thể thiếu người, nghiêm khắc mà , tự tiện rời vị trí công tác.

      Khúc Trì Nghiêu gật đầu muốn đưa ra ngoài, Trương Cảnh vội vàng ngăn cản, " cần, khúc, chăm sóc Tiểu Hằng , em ngày mai lại đến nhìn nó."

      "Tiểu Cảnh" Khúc Trì Nghiêu gọi lại, có chút mất tự nhiên mở miệng, "Chuyện ngày đó, thực xin lỗi."

      Trương Cảnh giờ mới hiểu được cái gì, dừng chút, vẫn chuyện, bởi vì cũng biết nên cái gì.

      Chờ ngày hôm sau lúc Trương đến thăm, Tiểu Hằng ở bên trong, y tá cho biết buổi sáng đưá bị chuyển đến phòng VIP trong cùng .

      Từ lần đầu tiên nhìn thấy Bành Di, Trương Cảnh liền theo bản năng thích , vô luận là mười năm trước hay là mười năm sau, rất ít khi thích người, cho dù là cùng gây chuyện, bệnh nhân càn quấy, cũng có từ trong đáy lòng thích qua, nhưng mà Bành Di, vui nổi, thừa nhận là lòng dạ hẹp hòi , ghen tỵ.

      Trương Cảnh mang theo hộp giữ nhiệt tiến VIP phòng bệnh, tay vặn mở khóa cửa, muốn vào, cửa trong lúc đó từ bên trong mở ra, cứ như vậy cùng người ở bên trong đụng phải cái đầy cõi lòng.

      Trương Cảnh trở tay kịp, vội vàng nắm được khung cửa, ổn định thân hình, mà người ở bên trong, xác thực là mỹ nữ tóc dài bên trong may mắn như thế, lui về phía sau hai bước, mắt thấy phải hướng phía sau ngã xuống, Trương Cảnh theo bản năng đưa tay phải bắt được , nhưng mà phía sau đột nhiên chạy ra người, so với động tác nhanh hơn, vội vàng vịn lấy mỹ nhân tóc dài, ôm chầm eo của hướng bên cạnh giữ lại.

      Eo mỹ nhân tóc dài cũng là cực kỳ mảnh mai, đầy nắm tay, Trương Cảnh sững sờ nhìn chằm chằm bàn tay đặt người mỹ nhân, trong đầu có trong nháy mắt chỗ trống, cho đến khi Khúc Trì Nghiêu la to , mới phản ứng được

      "Tiểu Cảnh, hôm nay tan tầm sớm như vậy?" Khúc Trì Nghiêu bất động thanh sắc đem mỹ nữ đỡ đến bên cạnh, mỉm cười chào hỏi .

      Cái gì gọi là tan tầm sớm như vậy? Xem ra là đến quá sớm, nên xong ca đêm liền ngồi xe bus đến vùng ngoại thành mua gà mẹ ngao thang ( loại gà náu hầm rất bổ ), mới mười giờ mà thôi, hiển nhiên còn chưa tới giờ cơm trưa .

      "xin chào, tôi là Bành Di, Mẹ Tiểu hằng." Mỹ nữ hướng duỗi rabàn tay ngọc ngà.

      “Xin chào, Trương Cảnh." Hai người như lãnh đạo hai nước gặp gỡ , Trương Cảnh duỗi bàn tay đac được rửa dung dịch khử độc ra năm lấy , đều tay là nữ nhân thứ hai khuôn mặt, chân chính mà tay mỹ nữ cũng cực kỳ thon dài xinh đẹp , Trương Cảnh nhịn được thầm than, mềm mại xương, ôn trơn nhẵn nhụi.

      Hiển nhiên là mỹ nữ còn có chuyện khác, cùng đơn giản lên tiếng chào hỏi rồi rời , Trương Cảnh có chút buồn bực, có thể có chuyện gì có thể so với con trai của mình quan trọng ? Đương nhiên nếu như theo lời ấy là chuẩn bị về nhà nấu canh cho con trai uống , ấy đúng là nhảm.

      Tiểu Hằng hôm nay ràng so với ngày hôm qua tinh thần tốt lên rất nhiều, chính là móp méo cái miệng nhắn tức giận bộ dáng đều so với ngày hôm qua có tinh thần méo mó.

      "Làm sao vậy?Chẳng lẻ dì Tiểu Cảnh đến Tiểu hằng vui à?" Trương Cảnh để xuống hộp giữ nhiệt, xoa bóp khuôn mặt nhắn cùng giỡn.

      Tiểu tử mím khóe môi lắc lắc đầu, " phải là, con giận ba ba ."

      Trương Cảnh nghiêng đầu nhìn về phía người gây ra họa, lấy ánh mắt hỏi thăm chuyện gì xảy ra, đối phương mặt đổi sắc, hòa hòa khí khí cùng giải thích, "là mẹ nó chọc nó tức giận."

      Nghe vậy, Trương Cảnh mặt cứng đờ, ba mẹ Tiểu Hằng, đẹp trai mỹ nữ thêm đứa trẻ đđáng , tuyệt đối là tổ hợp hoàn mỹ.

      "Ai bảo ba cùng người kia chuyện!" Đây là lần đầu tiên Tiểu Hằng chuyện lớn tiếng như vậy cùng Khúc Trì Nghiêu, khuôn mặt nhắn bởi vì tức giận đỏ lên.

      Khúc Trì Nghiêu hiển nhiên để mình bị đẩy vòng vòng, nhàn nhạt uốn nắn , "Đấy là mẹ con, phải người này người kia, chú ý phương thức chuyện."

      "Con cần người đó đến, muốn nơi nào , con muốn cùng!"

      Trương Cảnh bị Tiểu Hằng làm cho hiểu ra sao, trước chỉ là đoán được Tiểu Hằng đối với mẹ khả năng có cảm tình gì, cho dù ai cũng có tình cảm với nguwofi vứt bỏ mình từ , nhưng là bây giờ vì cái gì muốn cùng ấy ? ấy muốn dẫn Tiểu Hằng nơi nào?

      Lúc này Khúc Trì Nghiêu ra ngoài, biết từ nơi nào lấy ra vài bộ bát đũa, lấy lên hộp giữ nhiệt phân biệt rót, cháo gà trong hộp giữ nhiệt đưuọc múc ra hai cái chén có xương và thịt gà. Khúc Trì Nghiêu bưng qua cái chén thịt, chỉ có chào đưa qua cho đứa .

      " cần, sao lại có thịt." đứa kiên định lắc lắc đầu.

      Khúc Trì Nghiêu bưng chén, phảng phất lơ đãng , "Cũng tốt, bac sĩ con hai ngày nay ăn cũng được , nếu như vậy ta với dì tiểu cảnh của con mỗi người vừa vặn hai chén."

      "Ba ba xấu. . . ." Tiểu Hằng lần này là muốn khóc.

      Thấy thế, Trương Cảnh nhịn được cười lên, như thế nào từ biết Khúc Trì Nghiêu đối phó với đưá còn có chiêu như vậy?

      " Dì Tiểu Cảnh đút con ăn được ?" Trương Cảnh từ trong tay Khúc Trì Nghiêu tiếp nhận chén muỗng, buồn dỗ dành đương vẫn tức giận.

      Người trong cuộc xem xét Khúc Trì Nghiêu, lại nhìn chút Trương Cảnh, muội lương tâm , "Được rồi,con là vì dì Tiểu cảnh mới ăn."

      Cho đến khi an phận ngồi vào xe Khúc Trì Nghiêu nhưng mọi chuyện lại như suy nghĩ, Trương Cảnh còn có hiểu mình tại sao liền lại lên xe của , thể lần nữa ngẫm lại.

      Ba người bọn họ sau khi ăn cơm tối, xác thực cùng Khúc Trì Nghiêu ăn thịt ăn canh, mà Tiểu Hằng thở phì phì ăn xong cháo súp , Khúc Trì Nghiêu rất tự giác rửa bát đũa , hơn nữa rất thành công làm bể hai cái, trước khi làm vỡ cái thứ ba, Trương Cảnh tự giác qua tiếp nhận cái chén thứ ba để ở ngoài bồn rửa tay trước rửa sạch.

      Khúc Trì Nghiêu mất tự nhiên ho khan tiếng, sắc mặt màu rám nắngt nổi lên quẹt cái đỏ sậm, hiển nhiên ông trời rất công bằng , cho người cái đầu óc thông minh, cũng lại ban thưởng ngươi dôi tay tinh xảo, có thể thấy được trong tiểu thuyết đàn ông có chỉ số thông minh cao lại biết làm cơm còn chưa phải tồn tại.

      Lại sau đó, Khúc Trì Nghiêu , "Tiểu Cảnh, em xem, ngya cả rửa chén chúng ta cũng như vợ chông vậy, bởi vậy có thể thấy được chúng ta rất thích hợp, so với cảnh sát Triệu Lỗi kia còn thích hợp hơn."

      Rửa tay đầy xà phòng, Trương Cảnh ngơ ngác quay đầu nhìn người phía sau cái, lúc ấy chỉ có ý tưởng, chỉ số thông minh cao người cũng rất tự kỷ.


      Khúc Trì Nghiêu còn , " có chuyện muốn với em, buổi chiều gặp chút."

      "Tiểu Hằng có ai chăm sóc." phải là trốn tránh, mà là để đưá ở đây yên tâm

      Cuối cùng người đàn ông bảo mẫu lâu dài xuất ở phòng bệnh. Thấy thế, Trương Cảnh cảm thấy có lỗi với người ta, căn cứ nam nữ phối hợp, nguyên tắc làm việc làm phiền, vì vậy nhắn cho Trình Linh t cái tin nhắn: “Nha đầu mau day, đến ngày phòng bệnh VIP, Lâm Dật cở đây”.

      Nửa giờ sau, Trình Linh hai mắt hồng chạy đuổi tới đây, sở dĩ dùng chữ này, là vì Trương Cảnh còn chưa tới tới kịp mở cửa cho ấy, cửa bị ấy cho đạp mở, Trương Cảnh vội vàng phản xạ có điều kiện tránh ra, cỗ gió mát xoáy tý từ bên người qua.

      "Lâm Dật, làm sao vậy? !" Trình Linh khẩn trương níu lấy Lâm Dật cổ áo, cố gắng nhìn ra chỗ nào bị thương.

      "Dì nên hỏi con làm sao vậy?" Nằm ở giường Tiểu Hằng trấn định nhìn về phía dì kỳ quái.

      Lúc này Trình Linh hai mắt đỏ hơn, ra thị huyết hoang mang, người hướng về Trương Cảnh tới, chút nào thương hương tiếc ngọc bóp cổ Trương Cảnh , "Cậu nha, có biết hay hôm qua mình trực đêm, đêm ngủ, có biết hay , có biết !"
      Phong nguyet, Mrnochu, Sweet you22 others thích bài này.

    3. Vi Van

      Vi Van Well-Known Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      1,241
      Chương 22 : Cắt đứt

      Thành phố là nửa tháng bảy, nắng gắt như lửa, ngoài cửa xe mọi người che dù qua qua lại lại hướng trong nhà hoặc là công ty chạy, Trương Cảnh căn bản là rất sợ nóng , giờ phút này vô cùng may mắn cùng Khúc Trì Nghiêu trong xe nhiệt dộ dưới hai mươi độ chịu đựng thời gian, mà phải là ngồi ghế dài ở ngoài trời đê chuyện.

      Sở dĩ chịu đựng thời gian, là vì Khúc Trì Nghiêu cho xe dừng ở chỗ căn lầu cũ kỹ lâu phía trước, nửa nằm ở bị đơn giản điều dưới chỗ tài xế ngồi thượng xuất thần nhìn chằm chằm nơi xa điểm, , bị lạnh ở bên Trương Cảnh cũng làm gì, cũng theo tầm mắt của , cố gắng có thể nhìn ra điểm gì đó, nhưng cũng tiếc căn gác tường ngoại trừ dây leo xanh mơn mởn ngay cả đoá hoa vàng dư thừa cũng có.

      Có thể là buổi trưa canh gà bị hầm cách thủy bị mặn, hoặc là khác, cảm thấy ngồi ngay cả miệng cũng bắt đầu biến thành khô khốc , tầm mắt xoay quanh, xe ghế sau vừa vặn để vài bình nước khoáng, tự giác đưa tay lấy ra uống.

      Khúc Trì Nghiêu trong lúc đó chuyện, "Tiểu Cảnh."

      Kể từ lúc cùng phát sinh loại quan hệ đứng đắn đó , bắt đầu tận lực tránh gọi là ' Khúc ', mà là gọi thẳng tên 'Khúc Trì Nghiêu' cố gắng nhắc nhở mình và kéo dài khoảng cách. Nhưng đối phương phảng phất có chút nào lúng túng ổn, vẫn giống như trước vậy, Tiểu Cảnh Tiểu Cảnh la to gọi .

      Trương Cảnh uống lấy ngụm nước nghiêng đầu sang chỗ khác, mờ mịt nhìn xem , chờ đợi đoạn sau.

      , "Kỳ Tiểu Hằng là con trai của ."

      Trương Cảnh ngậm ngụm nước phốc tiếng, nhịn được phun ra ngoài, toàn bộ phun trúng chiếc áo tay ngắn cổ lật của . Miếng nước này có lực sát thương rất lớn, chẳng những phun trúng , còn còn sót lại nửa trong miệng bị nuốt lại trong cổ họng của mình, bất hạnh bị sặc.

      Khúc Trì Nghiêu vội vàng tay vỗ lưng của , tay rút khăn giấy, nhịn được mang theo tia trách cứ, "Sao vẫn là cẩn thận như vậy."

      Trương Cảnh cảm giác mặt mình đều rát , khẳng định bị nghẹn đến đỏ bừng. Nhưng lại sợ hãi chính lỗ tai mình mắc lỗi, có nghe , thể lần nữa xác nhận tý, " cái gì?"

      Khúc Trì Nghiêu nhìn cái, lần nữa rất có kiên nhẫn trả lời , "Tiểu Hằng là con trai của ."

      Lần này chứng minh phải là của nghe nhầm, vậy Tiểu Hằng là con trai của ai? Trương Cảnh hồ nghi nhìn , giờ phút này trong đầu nhanh chóng thoáng lên trăm ngàn loại ý tưởng,có loại ý tưởng ít khả năng nhất, nhưng là ý tưởng có khả năng định tại trong đầu của : phải là Bành Di cho đội nón xanh chứ, cùng người đàn ông khác sinh con ư?

      Khúc Trì Nghiêu mang theo loại có chút bất đắc dĩ, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm , " . . . ."

      Đáng tiếc luôn vào thời điểm mấu chốt nhất chuyện phải như thế chính là chuyện như vậy cắt đứt khả năng chuyện rất trọng yếu, thường thường lúc này chúng ta dù sao vẫn tức thời cảm thán câu: Trong cuộc sống là cẩu huyết.

      "Chờ chút." .Chuông điện thoại di động trong ba lô vang lên, nhạc độc nhất vô nhị, thanh chính là nhạc của còi xe cảnh sát, Trương Cảnh vừa nghe cũng biết là bệnh viện có việc gấp, tại Khúc Trì Nghiêu ngay cả có lại chuyện trọng yếu cũng phải để qua bên.

      Quả nhiên, là y tá Nguyễn Dung gọi tới, Thái Thục Linh có dấu hiệu sinh non, muốn chạy nhanh qua xem chút.

      Trương Cảnh tâm trạng trầm xuống, chỉ Thái Thục Linh hạ thân chảy máu, hoài nghi là sinh non, nhưng là sinh non cũng chia rất nhiều dấu hiệu, điềm báo trước sinh non, khó tránh khỏi sinh non, hoàn toàn sinh non, hoàn toàn sinh non, rốt cuộc là cái nào? chỉ cầu ngàn vạn phải là ba loại khả năng phía sau.

      Thái Thục Linh xem như có thai ngoài tử cung giữa tương đối may mắn , lại rất tín nhiệm phương án trị liệu của , mấy ngày hôm trước còn gọi điện thoại cho bản thân mang thai, nghĩ muốn giữ thai, Trương Cảnh có suy nghĩ trực tiếp an bài cho cái giường bệnh, để cho ở lại bệnh viện. Lúc này mang thai là hy vọng của cả nhà, cho nên khẩn trương đơn thuần chỉ có Thái Thục Linh cùng chồng của , người thân hai gia đình, đồng dạng gánh chịu áp lực lớn còn có Trương Cảnh , cũng thể lại làm hư .

      "Trước hãy nhanh đưa em về bệnh viện, bệnh nhân của em bệnh tình có biến." tại coi như là có máy bay chở , đều ngại muộn.

      Thấy thần sắc nghiêm túc, Khúc Trì Nghiêu có hỏi, lập tức khởi động xe , chiếc xe hơn hai trăm vạn phát huy vọt tính năng vô cùng tốt, như mũi tên cung lao thẳng ra ngoài.

      Trương Cảnh lập tức có cảm giác ngồi tàu lượn siêu tốc , con đường phái mất nữa tiếng được rút ngắn nữa, may là cũng say xe, sau khi xuống xe cũng nhịn được nữa ngồi xổm biên xe bên cạnh ói ra.

      Khúc Trì Nghiêu tức thời đưa tới khăn giấy cùng nước khoáng, gặp sắc mặt trắng bệch, có chút lo lắng , "Có đỡ hơn chưa? Nếu để bác sĩ xem bệnh trước chút."

      " được" Trương Cảnh hề nghĩ ngợi liền bác bỏ, "bác sĩ khác trong khoảng thời gian ngắn thể hiểu bệnh sử của ấy, em còn tốt, có thể làm."

      Làm Trương Cảnh cảm thấy ngoài ý muốn chính là, trong phòng bệnh cùng Thái Thục Linh chỉ vẻn vẹn có chồng ấy, còn có Triệu Lỗi.

      Thấy như bay hướng phòng bệnh , Triệu Lỗi đứng dậy đón, ở nhìn thấy người đàn ông phía sau, ràng sững sờ.

      Tính tình bất đồng, chiều cao bất đồng, nghề nghiệp bất đồng, khác hẳn hoàn toàn hai người đàn ông đồng thời đứng ở ngoài phòng bệnh hành lang dài giống như thủ lĩnh hai nước vậymặt đổi sắc bắt tay nhau, biết vì cái gì Trương Cảnh đột nhiên thoáng lên mấy chữ: Tình địch gặp mặt,nhìn nhau đỏ mắt.

      Bất quá Trương Cảnh có thời gian bận tâm nhiều như vậy, lập tức mặc lên áo khoác trắng, mang theo bao tay, dặn dò người nhà ra ngoài phòng bệnh, chỉ để lại Nguyễn Dung giúp cho Thái Thục Linh làm kiểm tra hạ thân.

      Biểu người bệnh , số ít đổ máu, có những cơn đau bụng , miệng tử cung mở, vẫn còn điềm báo giai đoạn trước sinh non . Bất quá cũng may phát kịp thời, nếu là miệng tử cung mở, liền thể làm thủ thuật nạo thai .

      "Vợ của tôi như thế nào?" Trương Cảnh mới từ phòng bệnh ra bị chồng Thái Thục Linh giữ chặt khẩn trương hỏi thăm.

      "Là biểu sinh non, còn có thể cứu, phải chú ý, lần sau thể lại làm cho vợ xuống giường, đoạn thời gian này đều phải nằm giường nằm thẳng biết ?" Đối với loại đàn ông gia đình như thế này, Trương Cảnh cho tới bây giờ đều là vẻ mặt ôn hoà . Thấy gật đầu liên tục bảo đảm để cho vợ xuống giường lần nữa , làm cho Trương Cảnh yên tâm ít.

      Thái Thục Linh là may mắn lại hạnh phúc , cho dù mẹ chồng đối với có ý kiến, cũng may có người chồng rất phải sao? Người mà thời điểm khi nào chỗ nào cũng phải có viên thấy đủ tâm mới tốt.

      thục linh tạm thời có việc gì, lo lắng của Triệu Lỗi cũng để xuống, nếu là mất đứa con, thục linh sợ bị mẹ chồng lật mật.

      "Tiểu Cảnh, sắc mặt của em thoạt nhìn rất kém cỏi, làm sao vậy?" lúc này mới chú ý tới Trương Cảnh sắc mặt trắng bệch, rất là khó coi.

      " có việc gì, vừa rồi say xe mới nên như vậy." Trương Cảnh sao cả vỗ vỗ mặt của mình, cố gắng khiến nó hơi chút thoạt nhìn đỏ thắm chút.

      "Ơ, bác sĩ Trương, hôm nay chưa cho vị tiên sinh này thăm con nha." Hôm nay trực ban chính là Lưu Lệ Lệ, gặp Trương Cảnh cùng hai người đàn ông đứng chung chỗ, người trong đó nghe đoạn thời gian trước là đối tượng gặp ặt của Trương Cảnh, về phần người khác, càng có nhiều lời đồn đãi về mối quan hệ trong sáng,con cũng chăm, phải ở chung rồi sao?


      Lưu Lệ Lệ sở dĩ nhằm vào Trương Cảnh cũng là có nguyên nhân, trước mắt cả phòng chỉ có chủ nhiệm, cái phó chủ nhiệm, hai người chủ trị, những người khác là bác sĩ nội trú, mà trong đó hai cái bác sĩ chính, người là , còn có chính là Trương Cảnh. , Lưu Lệ Lệ vẫn luôn ưa thích kiểu xử nữ như Trương Cảnh, cả ngày giả bộ làm người tốt, điều cho người ta khó hiểu chính là trong văn phòng khoa vô luận là y tá và thầy thuốc ràng đều nguyện ý hướng tới ta, mà ngay cả hai ngày trước thời điểm lựa chọn ứng viên, Trương Cảnh ràng cơ hồ được toàn bộ phiếu, cùng thời điểm vào bệnh viện , ta có điểm kỹ thuật nào cao hơn sao?

      Còn có Nguyễn Dung này, cùng Trương Cảnh cũng là cá mè lứa, còn tưởng rằng Thái Thục Linh là bệnh nhân có tình huống nghiêm trọng, bất quá chính là dự báo sinh non, ta khẩn trương , còn nhất định đem Trương Cảnh gọi tới, đây quả thực là nghi vấn lớn nhất.

      thể , về trình độ cao, Lưu Lệ Lệ là đem Trương Cảnh trở thành kẻ địch giả tưởng, hơn nữa cũng là lấy Hậu Tấn bay lên chướng ngại vật, chỉ là người trong cuộc vẫn có cảm giác , chỉ có mình ở trong bóng tối so tài mà thôi.

      Tuy Trương Cảnh bình thường cùng Lưu Lệ Lệ chuyện, nhưng ta những lời này lại nhịn được làm cho sinh ra cỗ khí, ra khỏi miệng lời cũng so với bình thường lạnh ba phần, "Bây giờ là giờ làm việc, bác sĩ Lưu đối với vấn đề riêng tư rất cảm thấy hứng thú nhất định bây giờ phải bàn luận sao?"

      Lưu Lệ Lệ cũng nghĩ đến Trương Cảnh có thể phản kích như vậy, mặt ngượng ngùng, lấy cớ có bệnh nhân tìm đến xem bệnh , liền rời .

      "Mẹ khi nào mới dẫn em về, em thấy thế nào?" Triệu Lỗi , tự nhiên cảm thấy người đàn ông đứng sau có tính uy hiếp, hơn nữa vừa rồ lời của bác sĩ Lưu kia có ý tứ thể nghe hiểu, bất quá vẫn là nghĩ như vậy, ai cũng có quá khứ, huống chi thích Trương Cảnh, lập tức liền có chút ít nóng lòng ra khỏi miệng. Mẹ xác thực muốn hai nhà gặp mặt, sau đó liền tổ chức cưới. Cho nên mới rút ngắn thời gian, mặt sang đây thăm Thục Linh, về phương diện khác chính là nghĩ tìm cơ hội cùng chuyện chút

      với Trương Cảnh , nhưng tầm mắt Triệu Lỗi vẫn là nhịn được nhìn về người đàn ông phía sau Trương Cảnh , người đàn ông này gặp qua, Tiểu Cảnh lúc gặp rắc rối ở đồn cảnh sát, người màVương cục trưởng tiếp đãi chính là . Chỉ là biết người này cùng Tiểu Cảnh là quan hệ như thế nào, nhưng bản năng người đàn ông cho rất nhanh liền hiểu người đàn ông này giống như , thích Tiểu Cảnh, xác thực so với còn thích nhiều hơn, bởi vì nhìnTiểu Cảnh trong ánh mắt tràn đầy tham muốn giữ lấy chính xác, là ham muốn chiếm giữ, là cảnh sát năm như vậy thể nhìn lầm.

      A, còn muốn chuyện cưới hỏi.

      Khúc Trì Nghiêu vừa nghe, trong tiềm thức thói hư tật xấu lại nhịn được bốc ra ngoài, bất quá lời Lâm Dật còn bên tai, nghĩ lại, bất động thanh sắc , "Tiểu Cảnh, khi nào rảnh chúng ta chuyện của Tiểu Hằng , Tiểu Hằng nó buổi tối muốn ăn cháo, phải về làm cho nó, trước bước."

      thể , Khúc Trì Nghiêu người này trong xương vẫn là rất gian trá , kịp thời đè xuống thói hư tật xấu của , tận lực chân thành thích hợp nhắc nhở bọn họ còn chưa xong chuyện, lại tận lực biểu ra tự mình phải nấu cơm nhưng căn bản bó tay toàn tập, bước tiếp theo cho hỏi thăm cơ hội. Quả nhiên.

      “ Cái đó…… nấu cháo rang sao?" Đối với người rửa hai cái chén làm vỡ cả hai cái, lại nấu cháo , Trương Cảnh hiển nhiên là tin .

      Khúc Trì Nghiêu bất đắc dĩ cười tiếng, " cố gắng thử xem, Tiểu Hằng là đứa ngoan, chính là nấu cháy , nó cũng giả vờ biết."

      Trương Cảnh ở trong đầu tự động chiếu phim đứa nhíu mày khổ mặt uống xong chén đen thùi lùi gì đó, " ba à, con sắp chết mất, sao có thể cho con ăn thứ khó ăn như vậy chứ."

      Lại quay đầu nhìn về phía Triệu Lỗi thành thực chính trực , Trương Cảnh cả người do dự.

      Loại cảm giác này là chán ghét , tự với mình: Trương Cảnh cần phải học làm người ta chán ghét, giải quyết dứt khoát, ngàn vạn cần phải lầm người lầm mình.


      P/s : xin lỗi các nàng, gần tết công việc mình nhiều quá :-(((((
      Phong nguyet, Mrnochu, Sweet you21 others thích bài này.

    4. Cyder

      Cyder New Member VIP

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      11
      ban oi, chuong 12 bi thieu. ma chuong 11 voi 13 duoc dang 2 lan.
      Vi Van thích bài này.

    5. Vi Van

      Vi Van Well-Known Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      1,241
      Chương 23 : Nhớ lại

      Làm Khúc Trì Nghiêu thất vọng chính là Trương Cảnh cũng vì thương tiếc Tiểu Hằng mà theo .

      " Khúc, về trước chăm sóc Tiểu Hằng . ." Phảng phất hạ quyết tâm hơn bình thường, Trương Cảnh bình tĩnh nhìn về phía Khúc Trì Nghiêu, cũng có vì trong mắt lên tia bi thương mà né tránh.

      Khúc Trì Nghiêu vốn là trong mắt có chờ đợi trong nháy mắt phai nhạt xuống, thanh cũng lộ ra vài phần lạnh như băng, "Em xác định em theo sao?"

      Khúc Trì Nghiêu bình tĩnh đợi nửa phút vẫn nghe đối phương đáp lại, cười lạnh tiếng, "hai người từ từu chuyện" Khóe mắt quét qua người đàn ông phía sau , cảnh sát phải ? nhớ kỹ.

      Trương Cảnh từ trước đến nay luôn kiên cường tự nhiên muốn khóc, phải là bởi vì Khúc Trì Nghiêu, mà là vì Triệu Lỗi, là người đàn ông tốt, có lẽ do đó muốn bỏ lỡ hạnh phúc bình thường.

      phải là người do dự, mặc dù ràng lắm năm đó xảy ra chuyện gì, hoặc là có gì che giấu , nhưng trong thâm tâm có điều gì đó đâm vào , nghĩ phải bắt được cái gì, nhưng lại đầu mối, nhưng là duy nhất khẳng định chút là Khúc Trì Nghiêu, vô luận là mười mấy năm trước, hay là vài chục năm sau.

      Nếu như vậy, thể lại tổn thương Triệu Lỗi, sớm so với muộn còn tốt hơn.

      Bệnh viện phải là chỗ để chuyện, bọn họ cùng đến quán trà cạnh bệnh viện, chọn chỗ gần cửa sổ ngồi xuống.

      Triệu Lỗi ngồi ở đối diện , rất tự nhiên đưa tay ra nắm bàn tay thả ở bàn , mỉm cười hỏi muốn uống gì trà.

      Trương Cảnh bình thường nào uống trà, nhưng đối với trà cũng có nghiên cứu, liền cười cười , "trà Long Tĩnh ." Sau đó có chút được tự nhiên hướng về Triệu Lỗi cười cười, rút tay về

      Triệu Lỗi sững sờ, tuy bọn họ chung đụng thời gian lâu, nhưng ở trong lòng sớm đem Trương Cảnh trở thành bạn của mình, hơn nữa là tính tới chuyện kết hôn, bọn họ cùng cùng chỗ chung đụng , hơn phân nửa chủ động dắt tay của , mặc dù có tiến thêm bước phát triển, nhưng ít ra Trương Cảnh phải bài xích , từ từ tiến đến bước trao đổi, tự nhủ , vôi, dọa .

      Nhưng là hôm nay Trương Cảnh phản ứng, cùng với vẻ mặt hơi cúi đầu, liền có chút ít đoán được gì tiếp.

      Triệu Lỗi phải là thất vọng , vốn tưởng rằng Trương Cảnh cùng ra, chính là lựa chọn , là muốn cùng bàn chuyện gặp mọi người trong nhà.

      "Triệu Lỗi, chúng ta chia tay ." Trương Cảnh phải là người chuyện lo co dài dòng, loại tình huống này thẳng tốt hơn.

      Triệu Lỗi lẳng lặng nhìn Trương Cảnh, có lên tiếng, nghe chính miệng ra, vẫn là hụt hẫng, thấy bị nhìn chằm chằm mà nhìn thẳng , ôn hòa : “ thể suy nghĩ lại sao?"

      Nghe như vậy, Trương Cảnh trong lòng hồi sụp đỗ, nhưng lại biết đến cùng nên như thế nào, trong tay càng nắm chặt khăn trải bàn , "Triệu Lỗi, em , em. . . ."

      "Là bởi vì ta ư, Khúc Trì Nghiêu?" Ngắn ngủi trầm mặc , Triệu Lỗi thể nghe thấy thở dài hơi, thay ra.

      Trương Cảnh giống như bóng cao su trút giận bình thường rũ rèm mắt xuống, gật đầu thừa nhận, "Thực xin lỗi, Triệu Lỗi. Có thể biết, em thích ấy chục năm, đến bây giờ còn là bỏ được ấy, dù là em nhìn thấy aanh ấy có con, em phát em vẫn thể chết tâm. Thực xin lỗi."

      Trương Cảnh có ý định lừa gạt người đàn ông có nụ cười ngây ngô trước mặt này , có ý định tìm bất kỳ lý do gì khác.

      " Em quyết định muốn cùng ? Dù là có con ư?" Triệu Lỗi nội tâm khổ sở, nhưng vẫn là ép hỏi câu.

      "Tiểu Hằng phải là con ruột ấy." Trương Cảnh bật thốt ra, gặp Triệu Lỗi sững sờ, mất tự nhiên cười cười, "Em ràng lắm năm đó đến cùng bỏ lỡ chuyện gì, nhưng là tại em muốn tiếp tục bỏ lỡ."

      Nhìn trạng thái của , Triệu Lỗi cảm thấy đành lòng, trong miệng kể năm đó có tham dự, chút hiểu bây giwof cung thể .

      "Đừng tự trách, cho dù thành thương, đối với chúng ta vẫn có thể làm bạn, từ việc Thục Linhanh nhìn ra Tiểu Cảnh là tốt, hãy làm theo những gì trong lòng mình nghĩ, đừng để mình lại hối hận." Triệu Lỗi bình thường giỏi chuyện, lần này lời tâm huyết vẫn là rất cảm động người.

      "Cám ơn , Triệu Lỗi." Trương Cảnh ngẩng đầu chân thành , tin tưởng Triệu Lỗi tốt như vậy, xứng đáng với mình.

      " cần phải cảm thấy đau lòng,nhân duyên là do trời định , nếu như thành liền trở mặt thành thù cả đời qua lại với nhau,đấy chẳng phải thêm nhiều thứu ư?" Triệu Lỗi cộc lốc nở nụ cười, " , Khúc Trì Nghiêu vẫn chờ em làm cháo cho Tiểu Hằng đấy, thể mời ngươi ăn cơm, còn phải giữ tiền theo đuổi theo khác đấy!"

      Triệu Lỗi nửa đùa lời làm cho Trương Cảnh càng thêm cảm thấy hổ thẹn, đồng thời cũng may mắn chính mình quen biết người đàn ông thiện lương.

      Mãi cho đến khi bóng lưng Trương Cảnh biến mất ở cửa quán trà , Triệu Lỗi mới từ từ thu hồi ánh mắt.

      Trong lúc nhất thời, ngực căng căng đau lòng, trong miệng có chút khổ sở.

      Bọn họ giống như là hai đường thẳng tắp, mặc dù có qua giao điểm, nhưng về sau lại càng càng xa, đáng tiếc thể giữ lại , chỉ có thể trơ mắt nhìn xem càng ngày xa.

      Khúc Trì Nghiêu điện thoại nhấc máy, Trương Cảnh do dự chút, hướng tới chỗ vườn cây sồi , đoán Khúc Trì Nghiêu có thể là trở về nhà, vô luận như thế nào, hôm nay nhất định phải làm ràng chuyện bỏ qua năm đó.

      Chuông cửa vang lên khoảng năm phút đồng hồ, lâu đến mức cho rằng Khúc Trì Nghiêu cũng ở nhà, ngay tại lúc chuẩn bị rời , thẻ ra vào vang tiếng mở ra, Khúc Trì Nghiêu mạng tạp dề hoa văn mảnh vụn ngăn ở cửa, hai tay ôm cánh tay, cao nhìn xuống lạnh lùng nhìn xem , "Tại sao cùng bạn trai ước hẹn? còn hẹn thể tới nữa. ?"

      "Lúc nãy nghĩ muốn cùng em cái gì?" Trương Cảnh tự nhiên trả lời câu hỏi của .

      Khúc Trì Nghiêu giận dỗi dường như lướt qua xem phía sau, nhếch khóe miệng, " tại có lời gì ."

      "Như vậy a, vậy em về trước , dù sao cũng có việc gì, em xem em muốn bệnh viện tính trực đêm ." Trương Cảnh do dự chút, quay đầu muốn .

      "Em!" Khúc Trì Nghiêu đột nhiên bắt được cánh tay của , tức giận trừng mắt , tay càng bắt càng chặt, cuối cùng vừa lôi vừa kéo đem Trương Cảnh kéo vào trong nhà, đem hai tay khóa ở sau lưng, chống đỡ ở tường, vững vàng khóa trong ngực.

      Đập vào mặt Trương Cảnh hơi thở vây quanh, ngực Khúc Trì Nghiêu hơi phập phồng ngay tại trước mắt , trong nháy mắt chỉ cảm thấy hô hấp thông, tự giác ngửa đầu nhìn , bất ngờ nhìn đến trong mắt là lửa giận và ghen tị.

      Khi phát tầm mắt Khúc Trì Nghiêu chuyển qua môi , chỉ cảm thấy tâm giống như ngưng đập , mất tri giác.

      Đôi môi tiếp xúc trong nháy mắt đó, kía ức đêm say rượu đó giống như như thủy triều vọt tới, thần trí chưa bao giờ ràng cùng như vậy, cực lực quay mặt tránh nụ hôn của , có thể luận về như thế nào né tránh, Khúc Trì Nghiêu tổng có thể chuẩn xác bắt được môi của , dùng sức dây dưa ma sát.

      môi truyền đến trướng cảm giác đau làm cho Trương Cảnh cảm thấy khó chịu, cố gắng dùng sức đẩy ra , "Khúc Trì Nghiêu, . . . ."

      "Đau. . ." nhân cơ hội duỗi đầu lưỡi vào, ở trong miệng kiêng nể gì cả hoành hành, xuyên qua.

      Ruốc cuộcTrương Cảnh làm rơi bao tay mặt đất, phóng thích ra hai tay tự giác ở cổ buộc chặt. Vô lực gần sát trong ngực , giờ phút này cảm thấy cỗ nóng rang cảm giác ở trong người lan tràn, là loại nhiệt độ cách nào thừa nhận

      Trong lúc giật mình làm cho trở lại năm mười tám tuổi đó.

      Ngày nào đó cấp ba tự học tối, Trương Cảnh mộc mộc ngồi trong phòng học, thầy giáo ở bảng đen viết công thức số học cái cũng nhìn thấy, trong đầu liên tục đều là trong lúc vô tình nghe thấy ba mẹ : Khúc Trì Nghiêu ngày mai kết hôn.

      Trương Cảnh biết dũng khí đến từ nơi đâu, thông suốt tý từ vị trí đứng lên, Thầy giáo Cố nhìn học sinh bằng ánh mắt kinh ngạc, vội vã bỏ lại câu xin phép thầy, em thoải mái liền hướng phía ngoài trường học chạy tới, lãng đãng chạy về phía trước, kỳ cũng biết nên tới chỗ nào, nhưng là rất khổ sở, mười tám tuổi sớm cảm nhận được thích đối phương còn đối phương lại cùng người khác kết hôn ..

      nhớ là thế nào đến khu nhà quân nhân

      Mặc dù là hơn mười giờ đêm, nhưng là khúc nhà lão trạch bên trong cần phải vẫn rất náo nhiệt, bởi vì trong sân đến bây giờ còn nghe rất nhiều xe, Trương Cảnh đứng ở đóng chặt tại cổng lớn rất có tiền đồ khóc, khi đó còn biết khái niệm dòng dõi này có nhiều đáng sợ, ngoại trừ biết nên như thế nào vẫn là biết nên làm sao bây giờ, rất muốn chạy vào tìm Khúc của , cùng rất thích , cầu xin đợi lớn lên, nhưng ràng biết chút, khúc đại ca thích là vị hôn thê của , liên tục xem như em .

      Cuối cùng Quản gia nhà cũ đẩy cửa ra phát ngồi xổm trước cửa, kinh ngạc , "Tiểu Cảnh? trễ thế này con đứa này ngồi chồm hổm ở bên ngoài làm gì? Là tới tìm A Nghiêu a, nó ở bên trong, mau vào a." Lão quản gia nghiêng người mở cửa, cho vào , đồng thời lớn tiếng la to Khúc Trì Nghiêu, "A nghiêu, Tiểu Cảnh đứa này tới tìm con này "

      Trương Cảnh sờ sờ nước mắt, liên tục khoát tay, đợi lúc muốn ngăn cản muộn, Khúc Trì Nghiêu từ nhà cũ ra, thẳng tắp về phía .

      Lúc ấy ngày rất tối, Khúc Trì Nghiêu mặt bị chôn vùi ở trong màn đêm, thấy vẻ mặt.

      " Khúc. . . ." Trương Cảnh ấp úng mở miệng, biết nên cái gì.

      Làm ngoài ý muốn chính là Khúc Trì Nghiêu cũng giống như ngày thường sờ sờ đầu của , ôn hòa sủng ái cùng chuyện, chỉ là cách hai bước xa, hai tay chống ở quần trong túi, thanh nhàn nhạt, nghe ra cái gì, "Là tới chúc mừng sap? Nếu như là lời đó, vậy nhận được tâm ý của em, tiểu Di biết rồi cũng rất vui vẻ."

      "Em. . . . ." Trương Cảnh vừa muốn khóc , phải là đến chúc phúc , muốn cho kết hôn.

      "Nếu như có chuyện gì vào đây." Dừng chút, lại bổ sung câu, "Em cũng biết ngày mai phải làm chú rể người rất gấp rút."

      Trương Cảnh nhìn xem dần dần xa, nhất thanh câu , "Tiểu Cảnh muốn cho kết hôn. . . ."

      biết có nghe thấy, nhưng tới cửa thân thể giống như ngưng mạnh chút, quay đầu lại, chỉ là trầm thấp dặn dò , "Sớm chút về trường học , nơi này phải là nơi em nên tới."
      Trữ Phách Hi, Phong nguyet, Mrnochu23 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :