1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bà Xã, Hãy Đợi Anh - Em Gái Ăn Mày (Full Chính Văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vi Van

      Vi Van Well-Known Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      1,241

      Chương 9 : Tin đồn.


      Ước chừng Lưu Lỵ Lỵ giúp tuyên truyền. Hai ngày này, bất luận vào phòng vệ sinh hay lấy nước đều nghe được chuyện mình từ tốp năm tốp ba tám chuyện.Nhiều người ghê gớm hơn còn luận về cơ bản đó chính là tính cách của phụ nữ khoa sản.

      Bởi vì các mấy ngày trước trong khoa có người siêu thị, thấy cùng người đàn ông mang theo con mua đồ ăn,hai người thái độ thân mật, lời và cử chỉ của người đàn ông ấy chứng tỏ hai người iu đương. Có người còn chứng thực thấy hai người vào khu chung cư cao cấp cây sồi, chứng tỏ hai người ở chung. Lời đồn bát quái truyền đến cả khoa, truyền đến tai Nguyễn Dung lại thành câu chuyện Trương Cảnh vì ham phú quí mà chịu đời làm mẹ kế.

      Thừa dịp nghỉ ngơi trong lúc làm, Nguyễn Dung đẩy của phòng khám, giọng hỏi : “Trương Cảnh, cậu thế nào rồi, hai ngày nay đều mang đứa bé đến bệnh viện, phải muốn làm mẹ kế đó chứ.”

      Trương Cảnh thể ngờ tới có câu “Ba người thành hổ”* lại đúng như vậy, bất quá cũng cảm kích Nguyễn Dung đứng trước mặt , chứ phải sau lưng .

      *giống câu “ ba người phụ nữ thành cái chợ ‘” của mình vậy

      “ Nguyễn Dung, đừng hiểu lầm, đó là con của người bạn của mình, tụi tớ biết nhau từ xem Nguyễn Dung như bạn bè nên mới giải thích cho ấy nghe, chứ như tính tình của Trương Cảnh, đối với loại chuyện này, lười giải thích, trong quan niệm của , chỉ có người xứng đáng mới phải quan tâm.

      “Mình cái này có khả năng mà.” Nguyễn Dung thở ra hơi,trong mắt , bác sĩ Trương là ngươi luôn nghiêm túc,biết người biết ta, sao có thể làm ra loại chuyện hồ đồ này.

      Trương Cảnh luôn nhắc mình chuyện buổi trưa đón Tiểu Hằng, nhưng bệnh viện mười hai giờ mới tan ca, trường của Tiểu Hằng mười rưỡi tan học. Chuyện này hai bữa có thể giải quyết tốt, nhưng cũng thể liên tục điều chỉnh giờ làm, đành mang Tiểu Hằng đến phòng khám,chờ đến giờ tan ca rồi về chung, cũng may trường học cách bệnh viện chỉ năm phút bộ

      Mười rưỡi vừa đến, chuông tan học vang lên,học sinh tiểu học hối hả chạy ra,cũng dạng đồng phúc, Trương Cảnh căn bản là nhận ra ai là Tiểu Hằng, nên tìm chỗ bên cạnh bệ đá đứng chờ.

      cho đến khi cái đầu chạy bổ vào ngực , ngước lên khuôn mặt cười ngọt ngào : “dì Tiểu Cảnh”

      Trương Cảnh lòng mềm nhũng, cúi xuống xoa mặt , nhịn được hôn cái : “ nào, trước tiên cùng đến bệnh viện.”

      theo như Tiểu Hằng lúc trước thường xuyên đến bệnh viện, ba bận đến nỗi đem ném cho ba nuôi, ba nuôi là Lâm Dật, Trương Cảnh kinh ngạc, nếu trước đây Lâm Dật chăm sóc, sao bây giờ nhờ Lâm Dật.

      “Tiểu Hằng, sao lần này nhờ ba nuôi”

      “Đó là bởi vì Tiểu Hằng thích dì Tiểu Cảnh chăm sóc hơn” nhóc con nheo con mắt tròn trịa lớn tiếng , hoàn toàn là bộ dạng nịnh hót.

      Trương Cảnh còn chưa phản ứng sau lưng truyền đến giọng , ôn hòa mang theo tiếng cười : “ ra là Tiểu Hằng có mới nới cũ à, thương ba nuôi mà”

      Trương Cảnh quay đầu,Lâm Dật cười cười từ cồng bệnh viện hưỡng chỗ tới. “ba , ba” Tiểu Hằng chạy tới ôm đùi Lâm Dật, miệng lảo đảo nịnh nọt : “ Con cũng rất thương ba ”. Được a, là lần đầu thấy đứa này “tâm kế”, chính là hai mặt a.

      là trùng hợp, Tiểu Cảnh” Lâm Dật hướng gật đầu.

      Trương Cảnh có chút ngai ngùng,dàu gì cũng cùng xem mặt , nếu phải xảy ra việc đen đủi, nghĩ lại nếu phải Tiểu Hằng gọi là “ba, ba” họ có thể tiến thêm bước rồi,cho nên duyên phận rất quan trọng, có duyên được, xã hội đại là tốt, phải nhưu cổ đại xem mặt được liền hận mười năm sinh tử, đại nhiều nam, đơn nữ như vậy.Nếu tiến tới với nhau làm bạn bè cũng được, nghĩ như thế liền thoái mái cười với .

      “Lâm Dật, xin chào.”

      “Tiểu quỹ này làm phiền em chứ,thằng nhóc này giống ba , quỷ quyệt vô cùng.”Lâm Dật nheo mi nhìn về phía Tiểu Hằng, lời hướng Tiểu Cảnh .

      có, nhóc con rất nghe lời”Đáng tiếc Tiểu Cảnh có nghĩ nhiều, chỉ cười trả lời .

      Lâm Dật là muốn cùng bọn họ ăn trưa, nhưng lúc nhận được điện thoại của khoa, bệnh nhi vừa được chuyển tới, sốt cao hạ, muốn về khoa xem xét, vậy nên còn chưa được mấy câu , lại vội vã rời .

      Nghề bác sĩ có thể so với cảnh sát công thêm 10086 , thực chất mà có ngày nghỉ, nếu có việc gì nhàn rỗi, nhưng khi bận rộn, mặc kệ ăn cơm, chỉ càn có cuộc điện thoại bênh viện có việc là có thể túc trực hai mươi tư giờ đợi lệnh.

      *10086 : dạng tin nhắn do robot tự động trả lời bên TQ ~ kiểu em Simsim ý ~ khác ở chỗ là e Simsim trả lời luôn còn bên 10086 là bạn nhắn tin văn bản đến tổng đài rồi có robot chọn lựa và tự động nhắn lại cho bạn

      So với Lâm Dật, Trương Cảnh hôm nay rãnh rỗi hơn, sớm kiểm tra phòng, căn dặn bệnh nhân, lại có ca phẫu thuật, nhưng vẫn muốn làm đúng mười hai tiếng, nên trước tiên mang Tiểu Hằng đến văn phòng làm việc.

      Quả nhiên, từu khi bắt đầu , từ hành lang có nhiều cặp mắt dõi theo họ, cho đến lúc bước vào phòng mình.

      Trương Cảnh mặc kệ những việc này, chỉ chăm chăm về phía trước,Tiểu Hằng cúi đầu, năm chặt tay Trương Cảnh,hiển nhiên có chút sợ người lạ.

      “Tiểu Hằng, bây giờ ngồi đây làm bài tập,dì đặt cơm, hôm nay chúng ta ngồi ở phòng làm việc ăn cơm được ?”Sauk hi vào cửa, Trương Cảnh kéo cái ghế lại gần bàn làm việc để Tiểu Hằng ngồi.

      “Được ạ, dì , con ở đây chờ”Tiểu Hằng ngoan ngoãn ngồi xuống, vâng lời đáp.

      Mặc dù trước khi Khúc Trì Nghiêu có đưa cho cái thẻ, nhưng Trương Cảnh trước nay là người luôn tiếc kiêm, huống chi thức ăn căn tin nhân viên tốt, phải lo về vấn đề vệ sinh, mười đồng phần,lại lợi ích thực tế do vậy quyết định buổi trưa dẫn Tiểu Hằng ăn cơm ở nhà ăn.

      Cơm rất nhanh được đưa tới, Trương Cảnh mở hộp cơm, thức ăn rất đa dạng, dấm đường lý tích ( biết là món gì >”<), thịt om cà,bông cải xào, còn có phần canh trứng.

      Tiểu Hằng cười tủm tỉm, bắt đầu ăn khi Trương Cảnh đút cơm,cúi đầu há miệng bắt đầu ăn, nhóc con tuổi lớn, nên phần ăn rất nhiều, lại kén ăn, so với bạn học cùng tuổi cao hơn, lại múp máp nên rất đáng .

      “Dì à, nếu dì àm mẹ của con là tốt, hay dì làm mẹ con ”Tiểu Hằng ăn no. thỏa mãn dựa vào cánh tay Trương Cảnh, đầu rúc vào ngực .

      Trương Cảnh sững sờ, có chút mất tự nhiên sờ đầu : “ mẹ con đâu , Tiểu Hằng?”

      “Con nghe bà nội mẹ theo người đàn ông khác, ra nước ngoài, mẹ cần Tiểu Hằng nữa.”giọng Tiểu Hằng trầm thấp như nghe thấy.

      Trương Cảnh ôm chặt vào lòng,rồi trầm giọng an ủi :“ lung tung,mẹ là mẹ của con, sao lại cần con được chứ, là mẹ có việc nên chưa về thôi”

      Tiểu Hằng cũng gì thêm, chỉ chớp chớp ánh mắt có nước, xoay đầu nhìn vào khúc quanh hành lang.

      Tiểu Hằng cố làm ra vẻ kiên cường, Trương Cảnh nhìn vào trong mắt, trong ngực dâng lên tình cảm cưng chiều : “Tiểu Hằng yên tâm, về sau có có thể thường xuyên đến gặp dì, chỗ dì cách trường con xa,có chuyện gì cũng có thể gọi điện thoại cho dì.”

      ?”Tiểu Hằng như tin, mắt đen nhìn chằm chằm Trương Cảnh.

      “Đương nhiên là .”Trương Cảnh kiên định gật đầu.

      “Chúng ta quyết định như vậy, ngoéo tay” Tiểu Hằng duỗi ngón út ra.

      Trương Cảnh nhịn được cười cười,cũng duỗi ngón đáp ứng ấn cái.

      Tuy Trương Cảnh chưa có con, nhưng cũng may Tiểu Hằng rất nghe lời, hai ngày ở cũng , cũng có chút tìm hiểu, miễ cưỡng cũng có thể làm, chăm sóc đứa cũng ngờ dễ dàng như thế, ngày qua , Trương Cảnh có chút mệt mõi, cho Tiểu Hằng tắm rửa xong ngủ cũng là mười giờ đêm, chuẩn bị quần áo ngày mai cho Tiểu Hằng, đặt ở đầu giường,lại kiểm tra tốt cửa sổ, đơn giản tắm rửa xong ngủ.

      Trương Cảnh mới vùa nằm xuống, chuông điện thoại liền vang lên,lấy qua nhìn, là Khúc Trì Nghiêu.

      “Tiểu Cảnh” giọng Khúc Trì Nghiêu khàn khàn, mang theo chút uể oải.

      Khúc, chưa nghỉ sao ?”

      “Ừ, vùa mới làm việc xong, Tiểu Hằng khỏe , em quen chưa?”

      “Nó tốt lắm, ngủ rồi, em cũng khỏe, dần quen rồi.’’ xong mới thấy mình giống như học sinh tiểu học, hỏi gì đáp nấy.

      “Cảm ơn em, Tiểu Cảnh” Khúc Trì Nghiêu chân thành , vô luận như tếh nào, vãn là chưa có chồng, để chăm sóc đứa bé, cũng làm khó cho .

      sao, đây là việc em phải làm.” Dừng chút, Tiểu Cảnh tiếp: “ Khúc, nên tìm cho Tiểu Hằng người mẹ , em đây chăm sóc cũng hay lắm.”

      mặt nhớ đến Tiểu Hằng nhắc đến mẹ vẻ mặt có chút khổ sở,về phương diện khác lời người đáng sợ, về sau cũng thể nào giúp chăm sóc con mãi được,dù sao cũng phải nghĩ đến chuyện kết hôn của mình.

      Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng, nghĩ nghe, liền gọi hai tiếng : “ Khúc.”

      “Ừ” Đầu dây bên kia truyền đến am thanh trầm thấp.

      Đón lấy chính alf hồi trầm mặc, có thể nghe thấy thanh hít thở qua điện thoại.Trương Cảnh cảm thấy mặt nóng lên, lại biết phải gì,đành im lặng chờ bên kia,cho đến khi bên kia truyền dến giọng ôn hòa của Khúc Trì Nghiêu : “Tiểu Cảnh, em nghỉ sớm chút , em vất vả rồi.”

      khúc, cũng nghĩ sớm đáp tiếng rồi vội vả cúp máy.

      ở giữa cuộc song của chúng ta, hết lần này đến lần khác,người ta quên những chuyện ban ngày trong đêm tối,trong gian hẹp yên tĩnh, nghe tim mình nhảy liên hồi.

      Đột nhiên nhận ra, tim mình vẫn vì mà đạp mạnh.

    2. Vi Van

      Vi Van Well-Known Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      1,241
      Chương 10 : Dự mưu

      Khúc trì nghiêu kết thúc hội nghị tuần ở Singapore,trực tiếp ngồi chuyên bay cuối ngày về nước, bước xuông máy bay cũng là hai giờ sáng hôm sau.

      Lúc khúc trì nghiêu mở cửa,cả nhà chỉ còn chiếc đèn bàn mờ, gian yên tĩnh có tiếng động,. nhàng đóng cửa lại, đem hành lý đặt ở sau cánh cửa, thay dép trong nhà bước vào phòng khách,dựa theo ánh đèn mờ lên lầu.

      trực tiếp về phòng ngủ mà ghé qua phòng con trai, muốn nhìn con trai chút, ngờ lúc mở của ra lại nghe có tiếp đồ vật rơi xuống đất, theo bản năng xoay đầu lại nhặt lại nghĩ tới lung truyền đến hồi đau nhức.

      theo bản năng nâng người lên,đưa tay về phía sau, tay nắm được vật cứng rắn, cho biết đánh cây côn gỗ.

      “A”

      Vốn nghĩ chiêu là có thể đánh tên côn đồ, ai ngờ đối phương có thể chống trả được, trương cảnh vừa kinh vừa sợ, ném cây côn gỗ , liên tiếp lui về phía sau, cũng để ý phía sau là bậc cầu thang.Cũng may khúc trì nghiêu phản ứng nhanh, ôm vào trong ngực, sợ kinh động đến tiểu hằng, thuận tay bịt miệng lại, rồi ôm cả thân thể xuống lầu.

      Lúc này tim trương cảnh đạp liên hồi, từ lúc biết nhớ việc, cả nhà họ chen chúc trong ngôi nhà sáu mươi mết vuông, giờ chỉ có mình và đưá năm tuổi trong ngôi nhà hai trăm mét vuông trong lòng có hơi sợ, phải sợ quỷ sợ thần vì cái này vô căn cứ, ngược lại sợ người,con người thường thường so với quỷ còn đáng sợ hơn nhiều.

      Trước đay hai ngày trong tiểu khu có người bị trộm, lại càng yên tâm, trước khi ngủ phải kiểm tra cửa nẻo lại lần nữa mới có thể ngủ.

      Hôm trước khúc trì nghiêu với là mai mới về, nghĩ đêm hôm khuya khoắt lại thâm trở về.

      Mặc dù nghe thấy mùi hương quen thuộc , nhưng lúc này, trong nháy mắt, trương cảnh cũng bị hù cho sợ đến mặt trắng bệch, chân tay lạnh ngắt, tự chủ run cầm cập,chỉ hận thể nhay lên tức .

      Khúc trì nghiêu đương nhiên cảm nhân người trong lòng ngực run lẩy bẩy,liền biết sợ, ôm đặt ở sofa phòng khách, nửa ôm nửa vỗ về vai .

      xin lỗi, làm em sợ rồi.”khúc trì nghiêu thanh ôn hòa,ôm ấp ấm áp, người có vẻ nhàn nhạt, hòa cũng mùi thuoocslas, hơi thở nồng đậm bao vây lấy , trong nhấy mắt như quay về cái năm mười bốn tuổi ấy,đồng dạng ôm ấp, đồng dạng hơi thở, như quên mất giờ là năm nào.

      Khú trì nghiêu thấy gì, lại nhìn dưới ánh đèn thấy gương mặt trắng bệch, tưởng rằng vẫn còn sợ hãi, liền ôm sit sao chặt vào trong lòng “ xin lồi, tiểu cảnh”

      Đắm chìm trong hồi ức, trương cảnh dần thanh tỉnh lại, khẽ động đậy, liền nhích bản thân ra xa chút giọng hỏi : “ Khúc, phải ngày mai mới về hay sao?”

      Khúc trì nghiêu trả lời , chỉ cười nhàng, dịu dàng xoa tóc : “ tại tốt hơn chút nào chưa?”

      Động tác đột ngột làm trương cảnh rụt đầu, lại lắc đầu nhàng : “Lúc ở nhà, em đều cho tiều hằng lúc ngủ dựng đồ chơi ở cửa, nếu có ai tới tiếng động đánh thức em dậy,lúc nãy nghe tiếng động, tưởng có cướp nên em mới ….”

      đến đây, trương cảnh đột nhiên nhớ vừa rồi có đánh gậy : “ Khúc , thực xin lỗi, vùa rồi đánh , em thực cố ý.”

      Khúc trì nghiêu lại nở nụ cười hiểu ,biết thương Tiểu hằng lòng, chưa có chồng lại làm những việc này quả là làm khó liền an ửi : “nhờ có em suy nghĩ chu đáo, suy nghĩ đến an toàn của tiểu hằng”

      Đêm khuya, trương cảnh muốn nấu cơm cho , nhưng bị cự tuyệt, bắt phải về phong nghỉ ngơi, còn bản thân về phòng mình tắm rửa thay quần áo,

      Nằm trong bồn tắm ấm áp,khúc trì nghiêu trong lòng phải thừa nhận, là vì trương cảnh mà về sớm,cái nhà này bwoir vì cố nên đối với có nhiều lực hấp dẫn,cũng đơn giản chỉ là vì con trai.Về đến nhà, nhìn ngọn đèn ấm áp làm yên tâm.

      Khúc trì nghiêu cười ra tiếng, trương cảnh, đây là chính em nhảy vào, đừng hòng chạy thoát.

      Nếu khúc trì nghiêu trở về, trương cảnh tự nhiên là muốn , khúc trì nghiêu cũng gì, chỉ đơn giản nhìn sau xa cười chút

      Ngược lại đứa tiểu hằng này ôm cánh tay , cho rời ,cuối cùng vẫn là khúc trì nghiêu chạy tới kéo nhóc : “Dì tiểu cảnh chạy trốn, sau này tiểu hằng thường xuyên gặp dì tiểu cảnh có được ?”

      “Đúng vậy, đúng vậy, về sau tiểu hằng vẫn thường xuyên gặp dì”trương cảnh là lo dụ dỗ tiểu hằng, để ý đến ngụ ý trong câu của khúc trì nghiêu cùng ánh mắt kia lóe lên tia tĩnh mịch.

      Trương cảnh thấy hiệu suất của môi giới hon nhân cực kì thấp, đến bây giờ mà vẫn chưa tìm được đối tượng cho ,trong nhà sửa chữa, căn bản ở được, rời nhà khúc trì nghiêu cũng có về nhà, mà trực tiếp đến căn hộ độc thân bốn mươi mét vuông của trình linh,Trình đại tiểu thư vui vẻ chứa chấp , tiền nhà tính, chỉ cần giặt giũ nấu ăn cho tiểu thư là được.Nhắc đến trình linh Trình đại tiểu thư cũng là người kỳ quái.Trong nhà giàu cao quý làm tiểu thư làm, chạy ra ngoài tự thuê nhà ở mình, còn cho oai “tự do tự tại”.Đối với ấy, trương cảnh đúng là đánh quen nhau, ràng tính cách hai người trái ngược nhưng sau lại trở thành bạn tốt của nhau.


      “Ôi chao, phụ nữ ba mươi vẫn là đóa hoa, cậu nông nóng vạy sao.?”Trình đại tiểu thư sau khi biết đến chỗ mua giới hôn nhân, đứng uy phong lẫm liệt ở ghế sofa đối diện nhìn hốt hoảng.

      có biện pháp,mỗi người có khí chất khác nhau,cho dù là bạn tốt, Trương cảnh với ấy vẫn cứ như người hầu.Cùng chỗ với trình linh như là hòa hồng bên cạnh lá xanh,con cọp bên cạnh hồ ly.

      Bất quá, ra xã hội vài năm, nếm nhiều đau thương, rút ra điều. ra là mặc kệ nam hay nữ,chỉ có tiền tài,dạnh vọng , quyền thế mới tiếp được thêm can đảm.

      Huống chi trình linh lớn lên lại mười phần xinh đẹp.

      Chuyên gia tình ở trước mắt, đem chuyện mình và chuyện nhà trong năm qua kể cho trình linh nghe, để cho ấy phân tích đến cùng là mắc lỗi chỗ nào,vì sao mỗi lần gặp mặt đều thành công.

      “Cậu và lâm dật từng xem mặt ư, lâm dật khoa nhi hà?”

      “Cậu cũng biết lâm dật ư”Lời ra trương cảnh mới phát giác rằng mình nhảm.trình linh là người có mối giao thiệp rộng,biêt lâm dạt cũng có gì kì quái, huống chi còn là đồng nghiệp trong bệnh viện.

      Nào biết trình linh mất tự nhiên cười cười, lên tiếng phủ nhận : “ biết, chỉ là nghe qua”

      Trương cảnh nhìn ấy như vậy biết là cố việc gạt mình, bất quá mặc dù là bạn thân nhưng cũng có bí mật của mình, nếu ấy muốn mình biết, trương cảnh cũng muốn tìm hiểu.

      Trình Linh thực nhìn nổi cái bộ dạng ko ai thèm lấy này của , kéo ra khỏi chiếc sô pha: ", chị mang cưng tìm lạc thú, từng nghe sao? Vừa trạch vừa hủ tương lai đúng là chưa biết, vừa kiêu vừa sâu sắc tương lai vô hạn. Mặc dù cậu ko phải hủ nữ, nhưng sao biết ko có trạch nam từ trời giáng xuống cho cậu chứ?!"

      Trình linh mang vào tòa nhà hội sở, nghe phải là hội viên mới được vào. NHư làm lương hai ba ngàn căn bản là thể trả nổi. Trước khi bước ra khỏi nhà, trình linh mang sủa sang lại bộ dạng, trương cảnh mặc cho lăn qua lăn lại hồi, đến lúc được câu : “nhìn ra dáng mộ phụ nữ rồi” mới thôi .

      Trình linh khoát áo da lộng lẫy, dáng vẻ kiêu sa tới hội sở.trương cảnh hít sâu hơi, theo vào trong,trong lòng rất khẩn trương, so với việc cầm dao mổ còn khẩn trương hơn.Hôm nay mang chiếc áo đầm màu đỏ mận chin,cỗ trễ sâu lộ ra mãng trắng nõn, thấy mất tự nhiên nên kéo cổ áo cao lên.

      Vừa rồi ở cửa còn bị trình linh giáo huấn cho trận, cơ hội chỉ tới cho người có chuẩn bị,nếu như chính để tâm, người khác có cuống cuồng cũng vô ích.

      Đạo lý này trương cảnh phải là hiểu, đúng là cần phải thay đổi chênh lệch trong suy nghĩ này, nhưng suy nghĩ mấy ngàn năm qua bám trụ, thể thay đổi sớm chiều được.

      cũng hi vọng bọn đàn ông tụ họp ở trong đó là người chông tương lai của mình.Hoặc thích hợp là vợ ai trong số đó.

      Trương cảnh nghĩ đến trong số đó lại có khúc trì nghiêu,bất quá lại nghĩ, đây là khuc vực của xã hội thương lưu, trình linh bình thường hay “Khóc Than” nhưng ruốc cuộc vẫn là tầng lớp thượng lưu.

      Trình linh biết trương cảnh vẫn như thiếu nữ ôm ấp chút tình cảm,đương nhiên đem an bài bênh cạnh khúc trì nghiêu,tuy khúc trì nghiêu mấy năm trước ly hôn , bây giờ là người đàn ông ly hôn và có đứa con,nhất là khúc trì nghiêu lại là Vương Lão ngũ,chỉ có trương cảnh đáng chết là ngốc nghếch còn rối rắm,đổi lại là nhào vào lòng người ta từ lau rồi.

      · Vương lão bản : người đàn ông hoàng kim.

      Được an bài ngồi cạnh khúc trì nghiêu, trương cảnh còn thấy khẩn trương,dù sao và khúc trì nghiêu vẫn có quen biết, dù sao khúc trì nghiêu cũng là người đáng tin.

      Khúc trì nghiêu chú ý đến từ khi đẩy cửa vào. ngược lại thấy mình đánh giá thấp lá gan của nhóc này, đây là nơi nào mà lại dám tùy tiện tới,cũng may là hôm nay có ở đây, chứ bị ăn đến xương cũng còn cũng biết tại sao,nghĩ như vậy khúc trì nghiêu có chút sợ,nhìn chằm chằm ,ngực trắng noãn lộ ra ngoài, ánh mắt khúc trì nghiêu lộ lên tia đen tối ánh sáng.
      Tiểu Ly 1111, Phong nguyet, Mrnochu28 others thích bài này.

    3. Vi Van

      Vi Van Well-Known Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      1,241
      Chương 11 : say rượu

      Mới vừa ngồi xuống bao lâu, mọi người liền mở rượu ra uống,rượu Mao Đài như nước lọc, ly uống xong lại rót đầy ly,lúc đến phiên Khúc Trì Nghiêu, chỉ đưa ngón tay đặt lên chiếc ly rượu, liền có ai cự lại câu. chỉ bưng chén rượu lên vuốt vuốt,có bộ dạng mọi người say chỉ có ta tỉnh,mắt lạnh nhìn chúng sinh.

      Trương Cảnh và đám người kia quen biết. quanh năm làm bạn với dao mổ nên cho dù cười vãn mang vẻ trong trẻo tự nhiên nhưng khí chất lạnh lùng.Chiếc váy màu đỏ mận đơn giản lại tang cho vài phần khí khái thanh lệ.Phụ nữ trong trường hợp này cũng thiếu người lại gần huống chi lại phải là xấu.

      Hồng Phong đối diện với Trương Cảnh là gương mặt mới.Vì vậy cười trêu : “ em này, sao thấy như gặp em ở đâu rồi ấy nhỉ?”

      Trương Cảnh bị gọi tiếng “ em ” da gà bỗng dưng nổi lên, hiển nhiên có thói quen với trêu chọc thế này, vì vậy im lặng lên tiếng.

      Thấy như vậy, Hồng Phong nghĩ thẹn thùng,lại càng có hứng thú, lên trước, cúi người xuống : “Như thế nào em, phải là thẹn thùng ư,……………………………………”

      Trương Cảnh thoáng hướng về phía sau ghế sofa lui lại,nghiêm mặt : “thứ nhất, tôi phải em của ,cái phương pháp tiếp cận này của giả tạo, phiền áp dụng lên người khác,thứ hai, tôi có thẹn thùng, tôi là nổi da gà. ”

      Ầm ầm trong phòng, thanh của lớn cũng ,mấy người ngồi gần đó nghe thấy cũng đỗ dồn ánh mắt qua bên này,Khúc Trì Nghiêu ôm cánh tay, toàn thân thả lỏng nữa dựa vào ghế sofa,đôi long mày khẽ nhướng lên, trong mắt mang theo vẻ kinh ngạc, hứng thú nhìn xem,hiển nhiên là dối với phản ứng kế tiếp của cảm thấy hứng thú.

      Hồng Phong là ai ? là thái tử tập đoàn Hồng gia. Giá trị con người thuộc loại nhất trong Vương lão bản. lần đầu tiên có người con cho mặt mũi ngược lại càng tăng thêm hứng thú dày đặc.

      “Ha ha ha , thế trực tiếp trở thành tình nhân của đây cũng tồi phải ? ” xong rót ly rượu trắng đưa tới miệng Trương Cảnh . “Nào, thưởng ly , cùng uống rượu nào.”

      Trương Cảnh có từ chối,nhận ly rượu, ngửa đầu uống hơi, rươu Mao Đài năm mươi ba độ làm cuống họng người ta cảm tháy bỏng rát rất đau mà là hương vị thơm ngon ngọt ngào, dư vị có thừa. Có ít người biết di truyền từ ba, mặc dù ít uống rượu nhưng tửu lượng rất lớn, biết mình uống được bao nhiêu nhưng từ khi ra ngoài xã giao đến nay, chưa bao giờ quá say.Đối phương như thế nào cũng là bạn của Trình Linh, cho dù trong lòng bốc hỏa, nhưng trước mặt nhiều người đến như vậy, thể để mắt mặt mũi được,đạo lý có chừng mực này, vẫn hiểu.

      Trương Cảnh đem chén rượu uống hết hướng lên trời, lại rót thêm ly đầy, hướng giơ cao : “Thịnh tình của tôi nhận xong, ly này là tôi mời lại uống xong chén này ta lại bàn luận về việc khác.” xong cúi đàu uống hết ly.

      “Được rồi, Hồng Phong,cậu ở vị trí của mình làm cho tốt, chạy đến đay xem náo nhiệt cái gì hả?”Khúc Trì Nghiêu cười .

      Hồng Phong là trong số ít người hiểu Khúc Trì Nghiêu, đương nhiên là biết vẻ mặt và lời ý vị như thế nào, nếu ra lời này, tất nhiên là tuyên cáo quyền sở hữu, trước mặt Khúc Trì Nghiêu đưuong nhiên là phải nể mặt, liền ngượng ngùng quay về vị trí của mình.

      Khúc, cảm ơn ” Trương Cảnh giọng .

      Khúc Trì Nghiêu thu lại nụ cười, cũng tiếp lời. Nếu như hiểu con người , tát nhiên biết đay là điềm báo tức giận.

      Trương Cảnh cũng cảm nhận được, nhưng hiểu vì sao lại tức giận , lại gio ly rượu lên : “ Khúc,em mời , nghĩ tới lại gặp .”

      Khúc Trì Nghiêu vẫn vuốt vuốt ly rượu từ lúc đầu,nhìn vẻ mặt chân thành của Trương Cảnh,như có điều suy nghĩ, nhệch miệng cười rồi ngửa cổ uống hết ly rượu.

      Hồng Phong thấy màn như vậy kinh hải.Mọi người đều biết chuyện Khúc Trì Nghiêu ly dị, lời đồn rằng bà xã chịu được lãnh đảm của nên chạy theo người đàn ông khác, nhưng còn chuyện thực hư thế nào thfi chỉ có người trong cuộc mới biết.Nhưng kể từ sau khi ly dị căn bản là có gần người phụ nữ nào cả. Đương nhiên cũng có người sợ chết tiến đến gần, kết cuộc thfi khỏi phải nghĩ.

      Mà Trương Cảnh là thần thánh phương nào, lại có đãi ngộ như thế. may là lúc đó có xúc động.

      Khúc Trì Nghiêu cuối đầu xuống, kế bên tai Trương Cảnh giọng : “Tiểu Cảnh,chỗ này hợp với em.”

      Trương Cảnh sao lại biết, ngẩng đầu nhìn Khúc Trì Nghiêu cười, ba chén rượu Mao Đài dã vào bụng, bắt đầu phát huy tác dụng chậm của nó, bắt đầu cảm thấy hoa mắt, đầu óc có chút thể điều khiển: "Đương nhiên em biết chứ, chỉ là em ế đến mức sắp ai thèm nữa rồi, nếu còn xem mắt, cho dù trời rơi bánh xuống cũng rơi trúng em đâu.

      như vậy, ngược lại Khúc Trì Nghiêu lại thấy buồn cười, ra nhóc này là sợ mình có ai muốn lấy. “em phải hiểu ràng bọn họ thích hợp với em.” Chỉ có mới thích hợp với em thôi. Khúc Trì Nghiêu thàm trong lòng bổ sung câu.

      Có thể Trương Cảnh trở tính toán sai,chỉ nghĩ chăm chọc mình tự lượng sức,tự giễu : “em biết mình như thế nào,nơi đây xác thực phù hợp với em.”

      phải hoa, đám cỏ,nhìn xuân thu đến,hoa nở hoa tàn,vãn như thế trốn ở góc, mạnh mẽ mà phát triển.

      mong sinh đẹp, mong tuyệt đẹp, cần thương tiếc, chỉ cần chỗ để sống. Trương Cảnh cầm lấy ly rượu, rót đầy, hướng Khúc Trì Nghiêu nâng ly : “bất quá đến đây, chúng ta phải uống cho chủ chi ở đây nghèo ít.”

      nhóc ngốc này, khúc khì nghiêu lấy tay xoa xoa khuôn mặt trắng nõn của ,sủng ái cười, thanh độc sủng àm mê hoặc : “Tiểu Cảnh ngoan, em uống nhiều quá rồi.”

      Chờ đến lúc Khúc Trì Nghiêu ôm ngang Trương Cảnh thần trí trở nên mơ hồ,trong phòng cũng chẳng còn ai đủ tỉnh táo,Trình Linh cùng sớm bất tỉnh nhân ở ghế sofa,Khúc Trì Nghiêu thể giúp tay, liền lấy điện thoại, ấn vào số thường gọi kia.

      Chờ vài tiếng liền có người bắt máy, thanh mệt mỏi của đối phương truyền tới : “Khúc Trì Nghiêu, phải cậu lại muốn nhờ tớ chăm con giúp cậu chứ, hôm nay tớ trực đêm, cậu nhờ Tiểu Cảnh .”

      “Người phụ nữ trong lòng cậu say bất tỉnh nhân , nếu muốn cùng người khác tình đêm hay mau chạy qua đây.”Khúc Trì Nghiêu mặt chút thay đổi muốn qua vịn lấy Trình Linh ngã trái ngã phải bên cnahj người đàn ông.

      “Cái gì?”

      “Mình lại lần nữa, người phụ nữ của cậu ở phòng lầu hai” xong, Khúc Trì Nghiêu liên cúp điện thoại, ôm Trương Cảnh rời .\

      Khúc Trì Nghiêu cũng trở về nhà, Tiểu Hằng được người nhà cũ đón về, lái xe chút,đem xe men theo con đường quen thuộc,dừng lại trước căn nhà tầng bình thường.

      Nhà này nhìn có chút tuổi đời,bốn phía cây cối um tùm, nhìn cũng tệ lắm.

      Khúc Trì Nghiêu cuối người ôm lên,mở cửa, lên lầu hai,đây là gian riêng tư của ,ruốc cuộc cũng có hơi thở của người khác.

      Đặt nằm giường lớn phòng ngủ chính,Khúc Trì Nghiêu ngồi tại mép giường, xoa xoa khuôn mặt .Hơi thở nóng rực, mang theo mùi cồn rượu,làm cho người ta muốn phạm tội.

      Ngón tay Khúc Trì Nghiêu vân vê viền môi hình cung duyên dáng của , cuối cùng dừng lại ở môi .

      cẩn thận dò xét phen, rồi khẽ nhích môi mỏng, thanh trầm thấp khàn khàn : “Đối với em giở thủ đoạn, biết vì sao ?”

      Trương Cảnh say, thể nghe lời , càng thể nào trả lời . Khúc Trì Nghiêu cúi người, áp sát vào bờ môi , giọng : “Bởi vì em đáng giá.”

      Bên trong sách thường , mỹ nhân uống rượu mỹ nhân say, thực tế , phụ nữ say cũng chẳng khác đàn ông là mấy.Ngay tại lúc Khúc Trì Nghiêu muốn ra tay Trương Cảnh bỗng nhiên Trương Cảnh thức tỉnh, miêng lẩm bẩm : “em khó chịu quá”

      “làm sao vậy?”Khúc Trì Nghiêu khom lung, lấy tay vịn ở cạnh bàn đọc sách, nhìn khuôn mặt Trương Cảnh tái nhợt.

      Trương Cảnh bịt miệng, ngay lúc đó buông tay,liền nôn ra ngừng.

      Khúc Trì Nghiêu trong lúc nhất thời tránh né được, đều bị dính quần áo, giường cũng bị dính nhiều tạp chất màu vàng nhạt lớn.

      Trương Cảnh còn nhận biết nhìn qua , trong mắt là mản mờ mịt : “em xin lỗi.”

      Chỉ là bãi nôn tạp nham, cho dù là nam hay nữ, cũng thể khơi dạy hứng thú khác phái.Khúc Trì Nghiêu lúc nãy vẫn còn bụng tà khí bị vấy lên, giờ biến mất hầu như còn.

      Khúc Trì Nghiêu bắt đắt dĩ lắc đầu,trực tiếp cởi chiếc váy mang người ra,ôm vào buống vệ sinh,mở nước vòi sen,nước ấm chảy từ đầu xuống, Trương Cảnh lờ mờ mở to mắt, ngồi chồm hổm mặt đất,ngơ ngác nhìn Khúc Trì Nghiêu mở nước nóng , nước chảy áo ào vào bồn tắm.

      Khúc Trì Nghiêu kéo tay , theo tay , bịch tiếng ngồi trong bồn tắm,rồi sau đó nằm ở bên trong, đôi mặt lại nhắm lại,màu nước trong suốt bao vây lấy cái áo ngực đen của , động đậy .

      Kết hầu Khúc Trì Nghiêu giật giật, đem tay ra phía sau mở khóa ngực, kéo áo xuống,rồi đến quần lót,đem vứt bên cạnh bồn tắm.Tay chạm qua từng mảng da trắng, làm mắt ánh lên màu sắc dục từ từ sâu hơn.

      Khúc Trì Nghiêu dỗ sửa tắm vào lòng bàn tay, chà xát ra bọt biển,hướng lên người xoa loạn,da thịt nhẵn nhụi cùng lớp bọt tuyết trắng,phía dưới là mảng trắng nõn,xúc cảm kia trong cơ thể kích thích lên tới tận đầu, ngưng quay cuồng,giống như giam hãm con mãnh thú trong lồng,muốn bức phá thoát ra thể ngăn cản.

    4. Vi Van

      Vi Van Well-Known Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      1,241
      Chương 11 : say rượu

      Mới vừa ngồi xuống bao lâu, mọi người liền mở rượu ra uống,rượu Mao Đài như nước lọc, ly uống xong lại rót đầy ly,lúc đến phiên Khúc Trì Nghiêu, chỉ đưa ngón tay đặt lên chiếc ly rượu, liền có ai cự lại câu. chỉ bưng chén rượu lên vuốt vuốt,có bộ dạng mọi người say chỉ có ta tỉnh,mắt lạnh nhìn chúng sinh.

      Trương Cảnh và đám người kia quen biết. quanh năm làm bạn với dao mổ nên cho dù cười vãn mang vẻ trong trẻo tự nhiên nhưng khí chất lạnh lùng.Chiếc váy màu đỏ mận đơn giản lại tang cho vài phần khí khái thanh lệ.Phụ nữ trong trường hợp này cũng thiếu người lại gần huống chi lại phải là xấu.

      Hồng Phong đối diện với Trương Cảnh là gương mặt mới.Vì vậy cười trêu : “ em này, sao thấy như gặp em ở đâu rồi ấy nhỉ?”

      Trương Cảnh bị gọi tiếng “ em ” da gà bỗng dưng nổi lên, hiển nhiên có thói quen với trêu chọc thế này, vì vậy im lặng lên tiếng.

      Thấy như vậy, Hồng Phong nghĩ thẹn thùng,lại càng có hứng thú, lên trước, cúi người xuống : “Như thế nào em, phải là thẹn thùng ư,……………………………………”

      Trương Cảnh thoáng hướng về phía sau ghế sofa lui lại,nghiêm mặt : “thứ nhất, tôi phải em của ,cái phương pháp tiếp cận này của giả tạo, phiền áp dụng lên người khác,thứ hai, tôi có thẹn thùng, tôi là nổi da gà. ”

      Ầm ầm trong phòng, thanh của lớn cũng ,mấy người ngồi gần đó nghe thấy cũng đỗ dồn ánh mắt qua bên này,Khúc Trì Nghiêu ôm cánh tay, toàn thân thả lỏng nữa dựa vào ghế sofa,đôi long mày khẽ nhướng lên, trong mắt mang theo vẻ kinh ngạc, hứng thú nhìn xem,hiển nhiên là dối với phản ứng kế tiếp của cảm thấy hứng thú.

      Hồng Phong là ai ? là thái tử tập đoàn Hồng gia. Giá trị con người thuộc loại nhất trong Vương lão bản. lần đầu tiên có người con cho mặt mũi ngược lại càng tăng thêm hứng thú dày đặc.

      “Ha ha ha , thế trực tiếp trở thành tình nhân của đây cũng tồi phải ? ” xong rót ly rượu trắng đưa tới miệng Trương Cảnh . “Nào, thưởng ly , cùng uống rượu nào.”

      Trương Cảnh có từ chối,nhận ly rượu, ngửa đầu uống hơi, rươu Mao Đài năm mươi ba độ làm cuống họng người ta cảm tháy bỏng rát rất đau mà là hương vị thơm ngon ngọt ngào, dư vị có thừa. Có ít người biết di truyền từ ba, mặc dù ít uống rượu nhưng tửu lượng rất lớn, biết mình uống được bao nhiêu nhưng từ khi ra ngoài xã giao đến nay, chưa bao giờ quá say.Đối phương như thế nào cũng là bạn của Trình Linh, cho dù trong lòng bốc hỏa, nhưng trước mặt nhiều người đến như vậy, thể để mắt mặt mũi được,đạo lý có chừng mực này, vẫn hiểu.

      Trương Cảnh đem chén rượu uống hết hướng lên trời, lại rót thêm ly đầy, hướng giơ cao : “Thịnh tình của tôi nhận xong, ly này là tôi mời lại uống xong chén này ta lại bàn luận về việc khác.” xong cúi đàu uống hết ly.

      “Được rồi, Hồng Phong,cậu ở vị trí của mình làm cho tốt, chạy đến đay xem náo nhiệt cái gì hả?”Khúc Trì Nghiêu cười .

      Hồng Phong là trong số ít người hiểu Khúc Trì Nghiêu, đương nhiên là biết vẻ mặt và lời ý vị như thế nào, nếu ra lời này, tất nhiên là tuyên cáo quyền sở hữu, trước mặt Khúc Trì Nghiêu đưuong nhiên là phải nể mặt, liền ngượng ngùng quay về vị trí của mình.

      Khúc, cảm ơn ” Trương Cảnh giọng .

      Khúc Trì Nghiêu thu lại nụ cười, cũng tiếp lời. Nếu như hiểu con người , tát nhiên biết đay là điềm báo tức giận.

      Trương Cảnh cũng cảm nhận được, nhưng hiểu vì sao lại tức giận , lại gio ly rượu lên : “ Khúc,em mời , nghĩ tới lại gặp .”

      Khúc Trì Nghiêu vẫn vuốt vuốt ly rượu từ lúc đầu,nhìn vẻ mặt chân thành của Trương Cảnh,như có điều suy nghĩ, nhệch miệng cười rồi ngửa cổ uống hết ly rượu.

      Hồng Phong thấy màn như vậy kinh hải.Mọi người đều biết chuyện Khúc Trì Nghiêu ly dị, lời đồn rằng bà xã chịu được lãnh đảm của nên chạy theo người đàn ông khác, nhưng còn chuyện thực hư thế nào thfi chỉ có người trong cuộc mới biết.Nhưng kể từ sau khi ly dị căn bản là có gần người phụ nữ nào cả. Đương nhiên cũng có người sợ chết tiến đến gần, kết cuộc thfi khỏi phải nghĩ.

      Mà Trương Cảnh là thần thánh phương nào, lại có đãi ngộ như thế. may là lúc đó có xúc động.

      Khúc Trì Nghiêu cuối đầu xuống, kế bên tai Trương Cảnh giọng : “Tiểu Cảnh,chỗ này hợp với em.”

      Trương Cảnh sao lại biết, ngẩng đầu nhìn Khúc Trì Nghiêu cười, ba chén rượu Mao Đài dã vào bụng, bắt đầu phát huy tác dụng chậm của nó, bắt đầu cảm thấy hoa mắt, đầu óc có chút thể điều khiển: "Đương nhiên em biết chứ, chỉ là em ế đến mức sắp ai thèm nữa rồi, nếu còn xem mắt, cho dù trời rơi bánh xuống cũng rơi trúng em đâu.

      như vậy, ngược lại Khúc Trì Nghiêu lại thấy buồn cười, ra nhóc này là sợ mình có ai muốn lấy. “em phải hiểu ràng bọn họ thích hợp với em.” Chỉ có mới thích hợp với em thôi. Khúc Trì Nghiêu thàm trong lòng bổ sung câu.

      Có thể Trương Cảnh trở tính toán sai,chỉ nghĩ chăm chọc mình tự lượng sức,tự giễu : “em biết mình như thế nào,nơi đây xác thực phù hợp với em.”

      phải hoa, đám cỏ,nhìn xuân thu đến,hoa nở hoa tàn,vãn như thế trốn ở góc, mạnh mẽ mà phát triển.

      mong sinh đẹp, mong tuyệt đẹp, cần thương tiếc, chỉ cần chỗ để sống. Trương Cảnh cầm lấy ly rượu, rót đầy, hướng Khúc Trì Nghiêu nâng ly : “bất quá đến đây, chúng ta phải uống cho chủ chi ở đây nghèo ít.”

      nhóc ngốc này, khúc khì nghiêu lấy tay xoa xoa khuôn mặt trắng nõn của ,sủng ái cười, thanh độc sủng àm mê hoặc : “Tiểu Cảnh ngoan, em uống nhiều quá rồi.”

      Chờ đến lúc Khúc Trì Nghiêu ôm ngang Trương Cảnh thần trí trở nên mơ hồ,trong phòng cũng chẳng còn ai đủ tỉnh táo,Trình Linh cùng sớm bất tỉnh nhân ở ghế sofa,Khúc Trì Nghiêu thể giúp tay, liền lấy điện thoại, ấn vào số thường gọi kia.

      Chờ vài tiếng liền có người bắt máy, thanh mệt mỏi của đối phương truyền tới : “Khúc Trì Nghiêu, phải cậu lại muốn nhờ tớ chăm con giúp cậu chứ, hôm nay tớ trực đêm, cậu nhờ Tiểu Cảnh .”

      “Người phụ nữ trong lòng cậu say bất tỉnh nhân , nếu muốn cùng người khác tình đêm hay mau chạy qua đây.”Khúc Trì Nghiêu mặt chút thay đổi muốn qua vịn lấy Trình Linh ngã trái ngã phải bên cnahj người đàn ông.

      “Cái gì?”

      “Mình lại lần nữa, người phụ nữ của cậu ở phòng lầu hai” xong, Khúc Trì Nghiêu liên cúp điện thoại, ôm Trương Cảnh rời .\

      Khúc Trì Nghiêu cũng trở về nhà, Tiểu Hằng được người nhà cũ đón về, lái xe chút,đem xe men theo con đường quen thuộc,dừng lại trước căn nhà tầng bình thường.

      Nhà này nhìn có chút tuổi đời,bốn phía cây cối um tùm, nhìn cũng tệ lắm.

      Khúc Trì Nghiêu cuối người ôm lên,mở cửa, lên lầu hai,đây là gian riêng tư của ,ruốc cuộc cũng có hơi thở của người khác.

      Đặt nằm giường lớn phòng ngủ chính,Khúc Trì Nghiêu ngồi tại mép giường, xoa xoa khuôn mặt .Hơi thở nóng rực, mang theo mùi cồn rượu,làm cho người ta muốn phạm tội.

      Ngón tay Khúc Trì Nghiêu vân vê viền môi hình cung duyên dáng của , cuối cùng dừng lại ở môi .

      cẩn thận dò xét phen, rồi khẽ nhích môi mỏng, thanh trầm thấp khàn khàn : “Đối với em giở thủ đoạn, biết vì sao ?”

      Trương Cảnh say, thể nghe lời , càng thể nào trả lời . Khúc Trì Nghiêu cúi người, áp sát vào bờ môi , giọng : “Bởi vì em đáng giá.”

      Bên trong sách thường , mỹ nhân uống rượu mỹ nhân say, thực tế , phụ nữ say cũng chẳng khác đàn ông là mấy.Ngay tại lúc Khúc Trì Nghiêu muốn ra tay Trương Cảnh bỗng nhiên Trương Cảnh thức tỉnh, miêng lẩm bẩm : “em khó chịu quá”

      “làm sao vậy?”Khúc Trì Nghiêu khom lung, lấy tay vịn ở cạnh bàn đọc sách, nhìn khuôn mặt Trương Cảnh tái nhợt.

      Trương Cảnh bịt miệng, ngay lúc đó buông tay,liền nôn ra ngừng.

      Khúc Trì Nghiêu trong lúc nhất thời tránh né được, đều bị dính quần áo, giường cũng bị dính nhiều tạp chất màu vàng nhạt lớn.

      Trương Cảnh còn nhận biết nhìn qua , trong mắt là mản mờ mịt : “em xin lỗi.”

      Chỉ là bãi nôn tạp nham, cho dù là nam hay nữ, cũng thể khơi dạy hứng thú khác phái.Khúc Trì Nghiêu lúc nãy vẫn còn bụng tà khí bị vấy lên, giờ biến mất hầu như còn.

      Khúc Trì Nghiêu bắt đắt dĩ lắc đầu,trực tiếp cởi chiếc váy mang người ra,ôm vào buống vệ sinh,mở nước vòi sen,nước ấm chảy từ đầu xuống, Trương Cảnh lờ mờ mở to mắt, ngồi chồm hổm mặt đất,ngơ ngác nhìn Khúc Trì Nghiêu mở nước nóng , nước chảy áo ào vào bồn tắm.

      Khúc Trì Nghiêu kéo tay , theo tay , bịch tiếng ngồi trong bồn tắm,rồi sau đó nằm ở bên trong, đôi mặt lại nhắm lại,màu nước trong suốt bao vây lấy cái áo ngực đen của , động đậy .

      Kết hầu Khúc Trì Nghiêu giật giật, đem tay ra phía sau mở khóa ngực, kéo áo xuống,rồi đến quần lót,đem vứt bên cạnh bồn tắm.Tay chạm qua từng mảng da trắng, làm mắt ánh lên màu sắc dục từ từ sâu hơn.

      Khúc Trì Nghiêu dỗ sửa tắm vào lòng bàn tay, chà xát ra bọt biển,hướng lên người xoa loạn,da thịt nhẵn nhụi cùng lớp bọt tuyết trắng,phía dưới là mảng trắng nõn,xúc cảm kia trong cơ thể kích thích lên tới tận đầu, ngưng quay cuồng,giống như giam hãm con mãnh thú trong lồng,muốn bức phá thoát ra thể ngăn cản.

    5. Vi Van

      Vi Van Well-Known Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      1,241
      Chương 13 : châm chọc

      Đột nhiên nổi đơn lại xuyên qua tim,Khúc Trì Nghiêu chậm rãi mở miệng : “Cái gì cũng hỏi , muốn sao ?”

      Trương Cảnh thân mình cứng đờ, nghĩ, hỏi cái gì đây?là muốn đối với mình có trách nhiệm hay là muốn bồi thường phí tổn thất tinh thần?

      là bị thua thiệt,có thể muốn chịu thua, lại càng nguyện bị người ta xem thường.

      Trong lòng khẳng định là tức giận cam lòng, hôm qua đúng là uống say, nhưng có nghĩa là người đàn ông này cũng uống đền thần trí tỉnh táo,giờ phút này muốn cho bạt tai.

      Bất quá, Trương Cảnh cũng rất khắc chế xoa bóp quả đấm,cười đến có chút miễn cưỡng : “Việc này………. Coi như chưa có xảy ra ,tất cả mọi người đều là người trưởng thành hết rồi.”

      Kỳ quái là Khúc Trì Nghiêu cũng có bất kỳ phản ứng, có thở phào nhòm, cũng : ‘ vừa vặn, còn tưởng em vẫn còn lẩn quẩn trong lòng đấy ’, chỉ nhìn chăm chằm , chuyên chú đến nỗi Trương Cảnh đọc được trong mắt hai chữ : “Thâm tình”

      khí có điểm bị ngưng đọng.

      Tâm hồ hồi nhúc nhích, thổi lăng tang mặt hồ nước màu xuân.

      Trương canh chịu nỗi ánh mắt nóng rực này,quay đầu muốn nhìn , bỏ lại câu : “em phải làm” liền rời .

      Sau lung truyền đến tiếng mặt quần áo, tiếp theo là tát tiếng, đoán chừng là buột dây nịt.

      Tiếng bước chân vang lên, người đàn ông tiến đến phía sau lưng .

      Trương Cảnh chung thủy dám quay đầu lại. Bất quá, lúc say rượu mất lý trí,nghiêm chỉnh mà , cũng là người bị hại,làm sao lại sợ thành như vây,thế nhưng dám liếc cái.

      Khúc Trì Nghiêu đến cửa, thân thể dựa vào cánh cửa bên cạnh, nhìn xem : “ chịu trách nhiệm.”

      “A” Trương Cảnh ngẫng đầu nhìn ,hiển nhiên là bị câu đột ngột của làm cho có chút ngẩng người.

      chịu trách nhiệm, chịu trách nhiệm với em .” Khúc Trì Nghiêu nghiêm túc nhìn , từng câu từng chữ có điểm nào đùa giỡn.

      Trương Cảnh nhếch miệng cười khổ cái, “Nếu như vì áy náy, như thế cần đâu.”

      Hôn nhân là cái gì? Đối với Trương Cảnh mà , là từ nay về sau có thêm người khác hoàn toàn tham dự vào, cái giường có hai người nằm đó, cái bàn ăn có hai bộ bát đũa, gian phòng rửa tay phải có hai người cùng hưởng dụng. ( hưởng : tận hưởng, dụng : sử dụng )

      Hai người, từ đó mãi mãi rời,đến chết cũng cùng nhau. Hành vi của , giá trị của , hết thảy của đầu người dẫn dắt . nghĩ người đàn ông trước mắt này đơn giản chỉ là vì tình đêm đối với có trách nhiệm mà phải là vì ….. Là tâm muốn nghĩ cùng trải qua cả đời.

      Khúc Trì Nghiêu thoáng cái lạnh xuống , từ mắt đến tâm, trong phút chốc lạnh xuống.

      ràng cho rằng đối với là áy náy.

      Trương Cảnh cố gắng là cho hiểu : “ Khúc, biết Tiểu Cảnh lý giải hôn nhân như thế nào ?hôn nhân nhất định hai người phãi nhau cỡ nào,nhưng cần thiết tình cảm chăn gối phải có,hai người trong lúc đó phải đối dãi thẳng thắng với nhau,bảo vệ lẫn nhau, mãi mãi xa rời.”

      Khúc Trì Nghiêu thình lình cắt đứt : “Em nghĩ có tình cảm với em sao ?”

      Khúc Trì Nghiêu nhìn xem , dôi mắt lạnh lùng chứt đầy thâm tình,ngón tay thon dài xoa lên môi : “Tiểu Cảnh, thích em, em chút cảm giác cũng biết ư?”

      Lúc ra những lời này, Khúc Trì Nghiêu cũng có chút thể tưởng tượng nổi, chỉ có biết, với : “ thích em”, nhưng ra là hàm súc, nhiều năm như vậy, chỉ câu “ thích em ” làm sao có thể trọn ý được.

      Trương Cảnh nở nụ cười, đưa tay đẩy ngón tay môi mình ra,trong khoảnh khắc đó, tim đập đập tuyệt đối hơn trăm nhịp,thiếu chút nữa liền tin tưởng, : “Thích sao, khúc thích Tiểu Cảnh lúc nào,là thời điểm kết hôn mười năm trước, hay là mười năm sau lúc mang theo Tiểu Hằng.?”

      Khúc Trì Nghiêu, giống như mười năm trước gặp ,mặc dù cũng có giao tiếp, nhưng vẫn xa với thể gần lại với vương tử. thích ,lúc nào chứ ? Nếu như là lúc trước, vậy tại sao còn cùng người khác kết hôn và sinh con.Nếu là tại, chỉ thấy lòng rét run, chỉ sợ là tạm thời muốn tìm bảo mẫu cho Tiểu Hằng.

      Trong lời của Khúc Trì Nghiêu nghe ra châm chọc, biết phải với như thế nào chuyện năm đó.

      Vẻ đơn xẹt qua đáy lòng Khúc Trì Nghiêu, biết mình ích kỷ hèn hạ, đối mặt chuyện với là vẻ mặt khẩn trưởng của thiếu nữ, là luôn ở trong bóng tối vụng trộm nhìn , là thiếu nữ vắt hết óc để tìm cơ hội gần , hai mươi tuổi thế nào lại nhìn ra, nhận thức được.Chẳng qua năm đó phải đối mặt với nhiều chuyện, bệnh tình của bố lâm nguy,mẹ bức bách, xí nghiệp gặp cảnh khốn đốn, thương trưởng mở ra cuộc chiến dục vọng,nhưng thứ này phải nhóc mười bốn tuổi có thể cùng gánh chịu, cho nên ích kỷ lựa chọn tránh mà biết,ích kỷ nghe theo an bài của mẹ, cùng bành di đám cưới thương mại.

      thừa nhận, thận trọng từng bước từng bước làm cho Trương Cảnh tin tưởng như xưa, trói ở bên người,vì Tiểu Hằng, vì mái nhà ấm áp làm cho an tâm, cuối cùng, Khúc Trì Nghiêu muốn kỵ điều gì hết, muốn tìm về tình cảm phải bị chôn giấu lúc xưa.

      Trương Cảnh thấy Khúc Trì Nghiêu chấp nhận lời , lòng lại càng lạnh bang, cầm lấy ba lô, lướt qua chỗ tựa cửa : “Khúc Trì Nghiêu, chuyện ngày hôm qua, hãy để nó qua .” nhìn , lại bổ sung câu : “Coi như chưa có phát sinh.” xong chờ nhìn , mở cửa ra .

      Tối hôm qua làm biết có sử dụng biện pháp tránh thai , lúc làm ngang qua quầy thuốc, vào mua thuốc tránh thai hai mươi bốn giờ, lấy nước uống vào, nhưng vì uống qua nhanh, thuốc mắc ở cổ họng, khụ khụ mấy tiếng, nuốt nuốt trôi, miệng đầy vị đắng, nước mắt cũng tuôn ra.

      Cuộc sống vì mi là điểm mà thây đổi vận trình, cuộc sống cứ trôi theo lẽ thường,còn có rất nhiều bệnh nhân chờ điều trị.

      Chỉ là Trương Cảnh nhìn thấy, sau lưng , cách xa,có chiếc xe dừng lại, bên trong , Khúc Trì Nghiêu nhìn chằm chằm quầy thuốc chút, mặt lộ ra vẻ mặt gì, chỉ là bàn tay nắm lái nằm chặt trắng bệch biểu lộ tâm tình.

      Trương Cảnh cũng khu bệnh, hôm nay là thứ tư, ngày ở phòng khám, phòng khám bệnh so với khu bệnh khối lượng việc càng lớn, thở sâu mấy hơi, lên mười hai vạn tinh thần, ít nhất thể đem tâm tình vào công việc.

      “Bệnh nhân kế tiếp” vừa xem xong cho bệnh nhân, Trương Cảnh gọi bệnh nhân tiếp theo, trong lúc chwof uống miêng nước đỡ khát.

      Mới vừa để ly nước xuống, chỉ nghe thấy cửa bị đá “ ầm” tiếng, chấn động đến mức cả cửa kính đều rung lên, ở phía sau Trương Cảnh bác sĩ tiểu Vương bị dọa cho cả kinh.

      người đàn ông trung niên thân cao ót nhất mét tám, mắt đỏ ngày, thanh thở mạnh la to : “ có phải là Trương Cảnh ?”

      Trương Cảnh lập tức có dự cảm xấu, gặp người hung hãn chọc nỗi.

      Dù nghĩ như thế, nhưng vẫn cố làm vẻ trấn tĩnh, đứng lên : “Chính là tôi, nơi này là phòng khám khoa sản, đàn ông thể bước vào, có thể ra ngoài được ?”

      “Tôi ra ngoài ư? đem em tôi hại thành như thế bây giờ đuổi tôi ra ngoài ư?” người đàn ông trung niên đỏ mặt tía tai hướng về phía Trương Cảnh rống lên.

      Bênh cạnh phòng bác sĩ, bệnh nhân nghe thấy chấn động đêu vây quanh tới, biết rốc cuộc xảy ra chuyện gì.

      Trương Cảnh cũng là hiểu ra sao : “Xin cho , em là ai?”

      “Thái Thục Linh, ngươi chính là cái đồ lăm băm giải phẫu thai ngoài tử cung cho nó, làm hại nó ống dẫn trứng bị tắc, tại ngay cả cơ hội mang thai cũng có, mẹ chồng nó ngày nào cũng bảo con trai bả cùng em tôi ly hôn, bảo phải làm sao bây giờ…”

      như vậy, Trương Cảnh liền nhớ ra, trước đây lâu, bệnh nhân Thái Thục Linh , hai mươi bảy tuổi, hai vợ chồng đều mong muốn có con. lúc đó đáp ứng với người bệnh cầu, cố ý cẩn thận khâu lại ống dẫn trứng cho ấy, như thế nào tại lại như vậy.

      Trương Cảnh khó có thể tin, cố gắng trấn an cơn giận của người đàn ông : “ em ở đâu, trước tiên để tôi xem tình trạng của bệnh nhân ..”

      “Còn mang tới, muốn nhảy lầu tư tủ, là cái đồ lăng băm.” Người đàn ông vượt bước đến trước mặt Trương Cảnh, còn chưa có kịp phản ứng bị níu mạnh cổ áo, giương tay cao liền quăng cho bạt tai.

      Trương Cảnh bị đánh ngã ở chỗ giường bệnh , lập tức cảm thấy lỗ tai buồn bực, nghe được thanh bên ngoài,đầu cũng choáng váng phản ứng kịp.

      Người đàn ông trung niên cầm cái ghế, hướng Trương Cảnh vung mạnh qua, Trương Cảnh theo bản năng ôm đầu ngồi thổm xuống.

      đợt đứng dậy né ra, chỉ nghe “ két” tiếng,sau lại nghe “ xoảng” miếng thủy tinh phía sau lưng, toàn bộ đạp vào người , dưới đất văng vô số mảnh thủy tinh, miếng thủy tinh bị giẫm vang lên chi chit, suýt chút nữa bị trượt té.

      làm nhiều năm, lần đầu tiên gặp chuyện này, Trương Cảnh giật mình, nữa khuôn mặt bên phải bị đau, bị thân thể run lẩy bảy che giấu đau đớn.

      Vài người bảo vệ kịp thời chạy tới, ngăn chặn người đàn ông trung niên qua bên. Người đàn ông vẫn còn đỏ mặt tía tai, thẳng cổ hướng về phía rống to, thanh vang trời, năng lộn xộn. Các nhân viên an ninh dám cứng rắn, chỉ đành phải lời nhàng khuyên nên làm việc nguy hiểm.

      Nhưng người quay quanh vòng ngoài, sớm có người báo cảnh sát, cảnh sát rát nhanh đem người náo loạn ngăn lại, giữ tay áp giải lên xe, tất cả mọi người thở ra hơi, may có nhân viên nào bị thương vong.

      Chờ đến khi trì nhớ Trương Cảnh tình táo là bị dẫn vào đồn cảnh sát lấy lời khai.

      Trang phục cảnh sát trung quốc là màu xanh xám ám muôi, làm người ta có cảm giác đè nén ngột ngạt.

      Trương Cảnh chuyển cái đầu đánh giá xung quanh, mới phát giác mình bị đặt trong căn phòng kín, trong phòng chỉ có cái bàn dài, hai cái ghế, đèn hướng dẫn sáng như tuyết, chiếu lên mặt có chút mê man.

      Võ đại não bắt đầu hoạt động, trí nhớ dần dần khoi phục, lúc này tình cảnh hỗn loạn xảy ra lúc nãy lại ra trước mắt, Trương Cảnh dúi đầu vào khuỷu tay, cố gắng khống chế, nhưng cách nào làm cơ thể ngừng run rẩy.

      Đối diện cảnh sát lại chút nào thương hoa tiêc ngọc, ho khan tiếng, tiến hành lấy khẩu cung.

      Bắt đầu Trương Cảnh còn vô thức trả lời, lúc sau câu hỏi lại càng bén nhọn, biết như thế nào, càng cảm thấy ngực có chuỗi ủy khuất oán hận, qua lại giao thoa, làm ngực cảm thấy đau, cảm xúc cái gì cũng muốn , ôm hai tay, cố gắng đem chính mình thu lại cục, ánh mắt ngơ ngốc nhìn chằm khúc quanh.

      Lúc tra hỏi, cảnh sát bị thái độ trầm mặc làm bực mình, giọng bắt đầu tốt, lúc sau người cảnh sát khác vào ghé tai gì đó, người đối diện thần sắc biến đổi, đứng dậy theo rời , để lại Trương Cảnh ngơ ngốc trong phòng tối.
      Tiểu Ly 1111, Phong nguyet, Mrnochu23 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :