1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bà Xã, Hãy Đợi Anh - Em Gái Ăn Mày (Full Chính Văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vi Van

      Vi Van Well-Known Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      1,241
      Chương 4: Nổi điên.

      Buổi sáng, Khoa Sảnvẫn bận rộn như mọi ngày.

      Khoa phụ sản giống như khoa khác, buổi sáng tiếng hò hét loạn cả lên,sản phụ chờ mở cổ tử cung kêu la thảm thiết,người có thai ngoài tử cũng đau đớn chờ lên bàn mổ,có bệnh nhân có năm sáu người thân bên cạnh, lo sợ xảy ra chuyện gì,còn có bác sĩ kiểm trathương lượng bệnh tình, ra lệnh bảo y tá truyền thuốc.

      Trương Cảnh bắt đầu làm việc, mang vào áo Blouse trắng cũng nhàn rỗi,kiểm tra phòng bệnh,hỏi thăm người bệnh,cho bệnh nhân kiểm tra sức khỏe,ghi lại lời dặn của bác sĩ,gặp người quen của đồng nghiệp,muốn dừng công việc lúc, giúp họ xem bệnh, giữa đồng nghiệp với nhau, khó tránh khỏi có người quen nhờ giúp đỡ,

      Chờ hết bận, Trương Cảnh nhìn vào đồng hồ trong phòng làm việc, đãgần mười giờ rồi,mười rưỡi còn có ca phẫu thuật thai ngoài tử cung. thở dài hơi,lấy tay kê tráng, nhắm mắt dưỡng thần.

      Cốc cốc

      Lại có người gõ cửa,Trương Canh xoa xoa huyệt thái dương, giữ vững tinh thần, điều chỉnh thái độ, tươi cười :” Mời vào “

      Là y tá Nguyễn Dung, Nguyễn Dung là y tá trong văn phòng khoa dưỡng lão, vào cùng nhóm người,quan hệ với cũng tệ, trùng hợp lại là y tá quản lý giường bệnh chỗ mình, hai người mấy năm qua phối hợp hài hòa,trở thành mối quan hệ văn phòng khoa điển hình.

      “ TrươngCảnh, xem bệnh nhân giường số hai chút, trai ta vừa tới, cãi nhau ầm ĩ, xem ra rất kích động, hay là chích liều an thần?”

      Trương Cảnh trầm ngâm tý : “ Tạm thời cần phải chích, để mình xem thử

      vừa đến phòng bênh VIP , nghênh đón chính là chén trà,nước còn nóng hổi,vài giọt văng phần chân lộ ra ngoài giầy xăng đan của , đầu là máy điều hòa, lạnh nóng,đối lậprõ ràng, đem cảm giác chân lập tức phóng đại lên gấp muời lần

      Khúc Trì Nghiêu thấy vào, tạm thời giáo huấn em .

      Thời khắc vào, cuộc cãi vã liền dừng lại,nhưng mấu chốt phải ở đó,mấu chốt là Khúc Trì Nghiêu còn chau mày nhìn , Trương Cảnh nghĩ, có phải quấy rầy họ “ bàn chuyện “ gia đình.

      Nghĩ như vậy, Trương Cảnh nhìn hai anhem họ cười rồi xoay người ra ngoàivề phòng làm việc.

      “ Chờ

      “A”

      Sau đó Trương Cảnhthấy Khúc Trì Nghiêu nhíu mày về phía ,xác thực là nhíu mày vềhướng chân .

      “Sao lại cẩn thận như vậy ”Giọng Khúc Trì Nghiêu trầm thấp mang theo chút trách móc, ngồi xổm người xuống kiểm tra chân cho Trương Cảnh,da Trương Cảnh vốn trắng nõn, giờ vết đỏ chân quá mức rang.

      Trương Cảnh bị động tác này làm cho khiếp sợ,liên tiếp lùi về sau hai bước,hành động này của Khúc Trì Nghiêu nếu là mười năm trước khiến trái tm bé của cảm động, nhưng nay hai mươi tám tuổi, có hứng thúđối với đàn ông có vợ.

      Tay Khúc Trì Nghiêu cứ như vây giữ ở trung,thoáng cúi đầu xuống làm cho người ta nét mặt, vỏn vẹn là có chút dừng lại, đứng dậy cười cười : “ Khi về nhớ bôi thuốc mỡ”

      Trương Cảnh có chút giật mình, sững sờ gật đầu : “Đúng vậy, đúng vây, chuyên trịphụ khoa”

      nghi ngờ hỏi : “ Sao?”

      Trương Cảnh sững sờ trong chốc lát, vội vàng khoát tay : “ phải phải, ý em muốn mặc dù là bác sĩ khoa sản nhưng chút vết thương này thành vấn đề”

      còn chưa biểu đạt hết ý, Khúc Trì Viện bên cạnh lạnh lùng rút kim tiêm ra khỏi tay,vén chăn bước xuống giường,bộ dạng yếu ớt gió thổi mây trôi,Trương Cảnh có chút bội phục, vết thương của ấy đau sao?

      “ Á…” Có lẽ động vào vết thương,Khúc Trì Viện cắn răng chống tay lêngiường,Trương Cảnh muốn đến đỡ ấy, muốn ấy đãđược cắm ống tiểu rồi, cần phải tự mình nữa.

      “Tiểu Cảnh, em cần lo cho nó ,nếu nó có gan ra khỏi phòng này, để nó theo người kia luôn “Khúc Trì Nghiêu lạnh lùng khoát tay nhìn Khúc Trì Viện

      ( tớ đổi ngôi do trạng thái tức giận của Khúc đại ca nha các ^^)

      Khúc Trì Viện nghe thế ngẩng đầu, tỏ ra yếu thế trừng mắt nhìn vào Khúc Trì Nghiêu : “ xem thử tôi có hay !” liền bước tập tễnh đến phía cửa.

      ra nhóc này phải muốn vệsinh .

      Còn chưa chờ Trương Cảnh suy nghĩ cẩn thận, Khúc Trì Nghiêu bước qua, nắm lấy cánh tay Khúc Trì Viện, ôm trở về giường bệnh.

      làm gì thế, thả tôi ra !” Khúc trì Viện la to.“ Khúc TrìNghiêu , đừng tưởng của tôi quản lý cuộc sống riêng của tôi, anhkhông có quyền ”

      “ Khúc Trì Viện, đúng là gan to, về quyền lợi,được, chờ tôinói với ba mẹ, từ từ mà giải thích với họ, tôi có rất nhiều biện phápvới

      Khúc Trì Nghiêu hừ lạnh, Khúc Trì Viện xong cũng sợ.Ở nhà là công chúa,ba rất thương , mẹ nuông chiều, nhưng chỉ sợ người hơn mười sáu tuổi Khúc Trì Nghiêu này, Phải Khúc Trì Nghiêu đối với phải khắc khe, chỉ là số tuổi chênh lệch quá lớn, bình thường quá để tâm tới .

      Từ đến lớn, nhìn bạn học bên cạnh có chị thương, thâm tâm cũng mongmuốnKhúc Trì Nghiêu giống họ. Đáng tiếc, của là bộ dạng băng lạnh ngàn năm, cũng từng chạy theo mẹ kể việc thân thiết với ,mẹ lại trước kia hai rất ôn hòa,sau này, cưới Chương Bành Di,khoảng cách lại xa hơn, cũng dám đến gần, lâu thành quen.

      Có thể trẻ con có tính xấu lòng dạ hẹp hòi, lại có nhiều hơn. Bởi vậy thường cùng mẹ là Vương Cầm đâm chọc,khi đó Khúc Trì Nghiêu mới kết hôn, mọi người cùng nhau ở nhà cũ, thường hay báo cáo việc và chị dâu gây gổ, cùng ai ra ngoài lêu lỏng về, hai thiên vị chị dâu giúp .

      Khúc Trì Viện đúng là bảo bối của Vương Cầm, hết lần này đến lần khác đều tin lời ,cảm thấy tâm tư con mình tốt liền tìm biện pháp chuyện với Bành Di,về sau Khúc Trì Nghiêu và Bành Dily hôn cũng vì lý do này.

      Cha mẹ đến bây giờ vẫn chưa biết chuyện nằm bệnh viện, nếu biết được nguyên nhân, dám nghĩ đến hậu quả.

      Khúc Trì Nghiêu đắp chăn cho : “ , em có ý kiến gì với , cho ràng”

      Khúc Trì Viện ngồi dậy,vẫn bướng bỉnh :“ cũng rồi, em hai mươi tuổi, có quyền theo đuổi tình ,theo đuổi cuộc sống hạnh phúc”

      “Cuộc sống hạnh phúc, cùng với thằng oắt con chưa đủ lông đủ cánh ư?Kết quảlà cho em nằm ở đây ư?”

      “ Tôi thích thế, tôi tự nguyện được sao?”

      “ Được, muốn làm gì là chuyện của , nhưng làm , tôi quản tới cùng,nếu để cho tôi nhìn thấy và cậu ta còn ở cùng nhau, tôi cho nó ăn cơm tù vài năm” xong, để ý đến , Khúc Trì Nghiêu ra ngoài, ,mặc kệ ầm ĩtrong đó.

      Ngược lại người từ nãy đến giờcố gắng giảm bớt tồn tại, Trương Cảnhđi qua vỗ lưngcô nhóc : “Em đừng có quấy phá nữa , kì so với ai khác, em là người hiểu nhất người bạn trai kia có tin cậy được hay , nếu cậu ta có thể tin cậy, nhất định đem sức khỏe của em đặt lên hàng đầu, cần phải lừa mình dối người, em bây giờ vì cậu ta mà sinh non, sau này lỡ như vì cậu ta mà vô sinh, vì sao phải chịu đựng thế chứ?”

      Mặc kệ nhóc có nghe hay , là bác sĩ, điều cần hết. Trương Cảnh ra ngoài, thấy Khúc Trì Nghiêu, nghĩ có thể về, cũng có thời gian nghĩ nhiều, còn mười phút nữa là mười rưỡi, nắm chắc thời gian cùng Nguyễn Dung lên tiếng trao đổi, nếu Khúc Trì Viện tâm tình bất ổn, liền chích cho ta mũi an thần.

      Ca phẫu thuật mười giờ rưỡi là ca phẫu thuật thai ngoài tử cung, đứng bên cạnh là chồng của bệnh nhân hai vợ chồng ước chừng hơn ba mươi, trước mắt vẫn chưa có con,Trương Cảnh cùnghọ về mức độ nguy hiểm của ca phẫu thuật.

      Hai vợ chồng mong có con, nghe xong đồng ý cắt bỏ ông dẫn trứng,

      Trương Cảnh trầm ngâm chút : “Tôi chỉ có thể hết sức giúp chị tu bổ ống dẫn trứng,nếu như có cố xảy ra, tôi xem xét việc cắt bỏ ông dẫn trứng bên trái ”

      Đáng mừng đó là may mà người bệnh phát sớm, mang thai trứng nứt vỡ ống dẫn trứng,còn có thể chữa được.Trương Cảnh cẩn thận đem đoạn có chứa trưng thụ thai cắt bộ phận, sau đó từ hai đầu khâu lại chỗ, như đơn giản, kỳ ca khó, ống dẫn trứng sau này có thể bị tắc,Trương Cảnh tận lực cẩn thận khâu lại,dù phòng phẫu có máy điều hòa khí, nhưng mồ hôi trán ngừngchảy ra.

      “Tốt !hoàn thành “ Trương Cảnh cười vui vẻ, coi như hoàn thành trách nhiệm của mình, khâu lại cho tốt, nghĩ, chính mình phụ kì vọng có con của hai vợ chồng bệnh nhân.

      Chỉ là bị hưng phấn làm chođầu óc tạm thời quên mắt lời dặn năm đó của giáo sưcho : “Bệnh tìnhluôn có biến hóa”

      Ca phẫu thuật làm cho Trương Cảnh kiệt sức, ước bệnh viện có cái giường để thỏa sức nằm ngủ,cuối cùng cũng là lấy ý chí siêu nhân dùng hai chânđem thân thể ra ngoàiphòng bệnh, dù rằng con mắtkhông muốn rời xa chếc giường, vẫn cố đến chợ mua thức ăn

      Thời gian này mua thức ăn là thích hợp, là giờ tan ca buổi trưa, chợ đông đúc,Trương Cảnh hai tay mang đầy túi ni lông lớn, có hoa quả, rau dưa còn có thịt,chờ về nhà làm cho mẹ nhiều đồ ăn chút,buổi chiều còn phải mang vào bệnh viện thămcha,cha quanh năm nằm ở ICU , chỉ dựa vào mấy bình dịch dinh dưỡng miết cũng tốt, thừa dịp cha còn có thể chịu được, bồi bổ thêm cho cha.

      · ICU : phòng chăm sóc đặc biệt


      Trạm xe lửa cách chợ đoạn Trương Cảnh có thói quen vòng qua đường cái ở đối diện, vòng nửa vòng là có thể đến trạm xe,

      Vừa mới vòng qua ngõ hẽm, liền trong thấy ba nhóc con muời mấy tuổi níu lấy đứa bé năm sau tuổi.

      “Nhóc con, hôm nay nếu đem tiền tới , bọn tao đánh mày”

      “Tao đem “ bé trai đối với bọn nó là quá , thanh non nớt rang là khóc nức nở.

      Ở bệnh viện mỗ cho các thai phụ,nghe tiếng khóc trẻ sớm bình thường, nhưng lần này, nhìn đứa khóc nức nở là khỏibận tâm.

      đưa tao đánh mày” Đứa nhóc cao lớn nắm lấy áođứa bé, tát cái mạnh.

      Be trai lập tức “ Oa “ tiếng khóc lên.

      Đúng lúc này Trương Cảnh gần như suy nghĩ,vung cái túi trong tay đánh vềhướng thằng nhóc to con, bé trai đột nhiên bị thả ra, mông rơi xuống đất.Kinh ngạc nhìn về phía Trương Cảnh, vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra.

      “Cút xéo, mấy thằng nhóc thối tha này, còn để tao bắt gặp ăn hiếp đứa bé, gặp lần nào tao đánh lần đó.”.

    2. Vi Van

      Vi Van Well-Known Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      1,241
      Chương 5 : đánh nhau

      “Dì à “đứa bé trai bị đánh thoáng cái nhào tới ôm lấy chân Trương Cảnh, khóc thút thít thôi, nhưng cũng có khóc lớn.

      Trương Cảnh hung hăn trừng mắt đám nhóc lớn, hai thằng đồng bọn chứng kiến Trương Cảnh nổi giận, bất giác lui về sau hai bước, miệng đơ cả nửa ngày mới phản ứng, thằng nhóc té ngồi dưới đất nhanh chân bỏ chạy.

      Mấy thằng nhóc chạy xa, lúc này Trương Cảnh mới thả lỏng mấy túi ni long trong tay,ngồi xổm xuống, dùng tay lau khuôn mặt đầy nước mắt của bé trai, khuôn mặt mũm mĩmcủa bé trai vì bị đánh mà có chút sưng đỏ, Trương Cảnh đau lòng xoa xoa mặt cho cậu bé.

      biết tại sao, cảm thấy bé trai này quen mắt, khuôn mặt này nhất định là từng thấy qua, nhưng lại nhơd là gặp ở đâu.

      “Bạn ,cháu tên là gì, người nhà cháu đâu?” có chút hiểu ai lại biết suy nghĩ, để trẻ con ra đường mình thế này.

      “Cháu tên là Tiểu Hằng, ba cháu rất bận rộn, cho nên mình cháu mua đồ ăn”Đoán chừng người khác nghĩ xấu về người nhà, cậu liền thay ba mình giải thích.

      “Vậy cháu có số điện thoại của ba cháu ,dì điện thoại ba tới đón cháu “

      “Ba cháu ở bệnh viện có việc gấp, cháu thể làm phiền đươc”Tiểu Hằngbĩu môi, rất kiên định lập trường của mình.

      Bệnh viện!

      Đầu óc Trương Cảnh chợt lóe lên, từng gặp qua, ra là lúc gặp mặt Lâm Dật, về sau bé trai này xuất , là con của Lâm Dật.

      Nhờ Lâm Dật ban tặng, Trương Cảnh lại chẳng hay biết gì, xem mắt cũng người kết hôn, lại còn lén lút mang con trai đến xem mắt . là cho nhớ và con trai hơn ai hết

      “Tiểu Hằng, hay là gọi mẹ cháu tới đón cháu được ?”Trương Cảnh thuận miệng tiếp, muốn đem việc này giải quyết xong, còn muốn về nhà nấu đồ ăn cho mẹ, buổi chiều cùng mẹ vào bệnh viên thăm ba nữa.

      Tiểu Hằng cúi đầu lời nào, chỉ là hai con mắt tròn trịa rưng rưng nước mắt, lại dùng sức chịu đựng để nó rơi xuống.

      Trương Cảnh lập tức biết mình sai lời, bèn lảng sang chuyện khác “Tiểu Hằng, cháu ăn cơm chưa?”

      “Chưa ạ “Hai mắt của Tiểu Hằng linh động, đôi mắt toát ra tia khiếp đảm, hiển nhiên là chưa hồi phục tinh thần sau khi bị ăn hiếp, bộ dạng này, nhìn như là chú chó bị bỏ rơi, Trương Cảnh có chút đành lòng.

      , cháu cùng dì dến nhà đì nhé?”Trương Cảnh vậy sở dĩ là cũng có biện pháp nào, suy nghĩ hết lần này đến lần khác, để lại bé trai bị người ta khi dễ, làm được cũng đành lòng, mà cũng có nhiều thời gian. như thế nào Lâm Dật cũng làm cùng bệnh viện với , tại đến được, buổi chiểu đến bệnh viện đem Tiểu Hằng đến khoa nhi giao cho ba cậu.

      “Được ạ “Tiểu Hằnggật đầumột cách nặng nề.

      Đứa bé Tiểu Hằng này giống như là đặc biệt tín nhiệm , dọc đường bàn tay gắt gao năm lấy vạt áo buông, cậu cũng đặc biệt hiểu chuyện, dọc đường còn hỏi muốn giúp xách đồ.

      Mặc dù sinh mổ cho biết bao nhiêu trẻ con, nhưng Trương Cảnh lại có kinh nghiệm gần gũi trẻ , nhưng qua đoạn đường này, cảm nhậns được mình cũng Tiểu Hằngtrao đổi lại quá khó khăn

      Lúc Trương Cảnh về đến nhà, mẹ Lưu Tố Vân nấu cơm trong bếp, nghe thanh ở cửa, nghiêng đầu ra xem, thấy con về, nhịn đưuọc càm ràm

      “Sao bây giờ con mới về, mười hai giờ rồi, a, đây là con nhà ai vậy?”Lưu Tố Vân như phát châu lục mới, chỉ vào Tiểu Hằng phía sau lưng Trương Cảnh hỏi.

      “Mẹ,là như vầy, đây là con của bạn con”Trương Cảnh dám nó là con của Lâm Dật, nếu mẹ biếtmình đem con gai của đối tượng gặp mặt về,sắc mặt nhất định rất đặc sắc.

      quay đầu kéo tay Tiểu Hằng, kéo Tiểu Hằng về phía trước: “Tiểu Hằng, gọi bà ”. Tiểu Hằng lập tức gọi thanh vang giòn :”Con chào bà“

      “Ừ, Tiểu Hằng ngoan “ Nghe con như vây, bà cho là con của bạn trước kia, cũng nghĩ nhiều, bé trai bộ dạng tuấn tú, giọng cực ngọt, bà lấy tay xoa đầu cậu, kéo vào, dẫn dến phòng khách cho cậu xem tivi.

      Có thể là do đến chỗ xa lạ, Tiểu Hằngcó vẻ có chút rụt rè, ngồi im ghê sô pha, ánh mắt dán theo Trương Cảnh, thấy nhìn mình, liền nhìn cười tiếng

      Trương Cảnh lấy ít trái cây, gọt vỏ, bưng qua bàn trà, lấy điều khiển tivi chỉnh qua kênh thiếu nhi, sau đó khom lưng cười thương lượng với cậu : “Tiểu Hằng, giờ ngồi xem phim hoạt hình được , dì nấu cơmgiúp bà”

      “Dì yên tâm, con ngoan “Tiểu Hằng vỗ vỗ bộ ngực đảm bảo, bộ dáng này, nhìn rất có vị nam tử hán.

      Trương Cảnh nhịn được cười, xoa mái tóc ngắn của cậu :” ngoan “ Rồi đứng dậy vào bếp.

      “Dì à”

      “Sao?” Còn chưa được mấy bước, Trương Cảnh dừng lại, quay lại nhìn Tiều Hằng.

      “Dì à, cháu từng gặp dì“

      Trương Cảnhkhẽ mỉm cười “Dì cũng từng gặp cháu “ Quấy rối gặp mặt, quấy rối gặp người đàn ông tốt.

      Buổi trưa Trương Thành có về ăn cơm, bình thường chỉ có hai mẹ con, hôm nay có thêm Tiểu Hằng.Trương Cảnh phát hiển đứa Tiểu Hằng này chỉ có xấu hổ, độ dính người cũng rất lợi hại. Vô luận ăn cơm, rửa chén hay làm gì, cậu đều sau lưng , bằng chính là ánh mắt dán theo côgiống như sợ thích cậu, biểu biết điều nghe lời, mọi cử động làm cho người ta thấy đau lòng, trước kia có học qua môn tâm lý học, từ góc độ tâm lý, đoán Tiểu Hằng là đứa lớn lên thiếu tình thương, bởi vì chỉ như vậy đứa mới tự chủlộ ra khát vọng, lộ ra thần thái khát vọng muốn được quan tâm.

      Công tác ở bệnh viện rất tốt, nếu như phải lịch hẹn bệnh nhân, trừ khi có phẫu thuật hoặc là tình huống khẩn cấp, nếu buổi chiều phải làm, đem công việc cả ngày làm, hết vào buổi sáng. hôm nay mặc dù phải ngày trực ban, nhưng phải làm ca đêm, cho nên bữa tối đem lên luôn bệnh viện

      Vốn Trương Cảnh muốn cho Tiểu Hằng gọi điện cho Lâm Dật, để Lâm Dật đến đón cậu, nhưng lập trường của Tiểu Hằng vẫn rất kiên định, lắc cái đầu : “Chiều nay ba cháu còn có việc phải làm, được làm phiền ba ”

      Trương Cảnh nghĩ, kiếp trước Lâm Dật tích lũy bao nhiêu công đức, nên kiếp này mới có được đứa con trai hiểu chyện như vậy

      Nếu Tiểu Hằng muốn về, lại muốn dính với , đành mang cậu theo tới phòng ICU thôi

      Ba giờ phòng ICU mới cho người nhà vào thăm, bốn giờ rưỡi là đóng của, các chỉ có nửa tiếng để gặp ba mình, xế chiều hôm nay trực ban phải là bác sĩ chủ trị cho ba , nhưng Trương Cảnh cũng có quen biết, dù sao cũng cùng bệnh viện, hơn nữa lại thường xuyên đến đây, bác sĩ trong khoa cơ bản đều biết.

      Mấy hôm trước, bác sĩ Cao- bác sĩ chuyên trị cho ba gọi điện báoba bị viêm phổi, hơi sốt , hỏi có muốn tiêm kháng sinh cho ông .

      Cá nhân phản đối vệc sử dụng kháng sinh, nhưng suy tính đến các vấn đề khác, phải nhường bước, đáp lại bác sĩ Cao trước tiên quan sát trước hai ngày, nếu như sốt vẫn lùi nên tiêm.

      Trương Cảnh cho Tiểu Hằng mặc đồ kháng khuẩn, đổi mũ kháng khuẩn, hơn nữa cẩn thận mang hai lớp khẩu trang mới yên tâm dẫn cậu vào phòng,đứa bé hiển nhiên là chưa từng thấy qua tình huống này, các thiết bị điện tử máy móc cắm vào bệnh nhân, lại thỉnh thoảng phát ra báo tít tít hù sợ, cậu bé bám chặt vao đùi bênh cạnh, nhắm mắt theo đuôi .

      Ba thấy họ đến, mở mắt ra, chụp dưỡng khí dưới miệng, tiếng động ngóc lên, phát ra thanh nào, hai tay bị trói ở cạnh giường, nhưng vẫn ngừng đánh vào hang rào, thống khổ dị thường.

      Mẹ Lưu Tố vân nhìn thấy ông như vậy, vành mắtđỏ hoe, Trương Cảnh cũng rất khó chịu, cuộc đời là như vậy, mặc chotuổi trẻ như thế nào, đều chạy hông thoát cảnh tượng bị bệnh tật theo đuổi,hành hạ. Bên bờ sinh tử bất lực giãy giụa, bồi hồi.

      Hộ lý mang nước sôi đến đầu giường ba , gỡ dây buộc tay của ông ra, vuốt trán ông, chuyện với ông, giống như lúc còn ngã bệnh, ba cũng chăm sóc như vậy. Mẹ Lưu Tố Vân cũng khom lưng lấy khăn, thử độ ấm nước, lau người ông cẩn thận, sửa móng tay,

      Hộ lý kiểm tra nhiệt độ ba Trương Cảnh, ba bảy độ sáu, ông vẫn cò sốt giảm, thực sựkhông còn cách nào khác, đành hướng bác sĩ chào hỏi, nhờ tiêm thuốc kháng sinh cho cha.


      Suy tính đến Tiểu Hằng, bọn họ đợi quá lâu, dù sao bênh trong vi khuẩn ở khắp nơi, khả năng khan khuẩn của trẻ con cũng kém hơn nhiều. Lúc ra ngoài, Trương Cảnh muốn đem Tiểu Hằng đưa cho đồng nghiệp, để mẹ Lưu Tố Vân về trước, nghĩ làvừa thấy bộ dạng ba thống khổ, tâm tình tốt, cũng chỉ im lặng, xách đồ ra về,

      Tiểu Hằng ra thấy tâm trạng vui liền giật giật tay : “Dì à, đừng buồn, dì còn có Tiểu Hằng” khuôn mặt đầy vẻ nghiêm túc.

      Trương Cảnh ấm áptrong lòng, vỗ vỗ đầu , khóe miệng giật : “Tiểu Hằng, buổi tối dì còn phải làm, bây giờ gọi ba cháu tới đón cháu được ?”

      “Dì à, có phải dì thấy Tiểu Hằng rất phiền ?” Nhóc con thấy côcườimiễn cưỡng, im lặng cúi đầu xuống

      phiền, phiền”Tiểu Hằng là đứa bé nhạy cảm, phải thấy phiền, mà là mặt tâm trạng tốt, buổi tối lại làm ca đêm.

      “Tiểu Hằng là đứa bé ngoan, dì thích cháu còn kịp, sao lại có thể chán ghét cháu chứ”Trương Cảnh ngồi xuống, vuốt bờ vai cậu, nghiêm túc với cậu bé

      “Tiểu Hằng “

      “Ba ơi “.

      Tiểu Hằng thoáng cái chạy tới, nhảy dựng lên, lao về phía ngưới đó la to

      “Con trai”. Khúc Trì Nghiêu ôm lấy con trai, kinh ngạc nhìn về phía Trương Cảnh vẫn nửa ngồi, tựa hồ như suy nghĩ làm sao biết con trai của .

      “Ba ơi, hôm nay có người ăn hiếp con, dì giúp con đánh tụi nó “ đợi Trương Cảnh chuyện

      Khúc Trì Nghiêu đưa ánh mắt nghi hoặc về phía Trương Cảnh.

      cũng chậm rãi đứng lên, nhìn về phía hai cha con, ngạc nhiên mở miệng : “ Khúc, đứa bé phải là con của Lâm Dật sao?”

    3. Vi Van

      Vi Van Well-Known Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      1,241
      Chương 6: Xữ nữ

      Trương Cảnh cả buổi tối cũng tập trung, chỉ nghĩ về chuyện của Khúc Trì Nghiêu.

      Khúc ly hôn.

      Con Khúc cũng lớn như vậy.

      Duyên phận thực là thứ gì đó rất kì diệu, lúc bắt được, lúc đến ko cần tốn sức để nắm lấy. Khi thần tình chiếu đến bạn có muôn ngàn mối tơ dẫn dắt hai người đến với nào, chỉ khi nào bạn làm nó giận, như vậy có lẽ suốt cả cuộc đời này hai người cũng có cơ hội đến gần nhau

      Thành phố này lớn lớn, ,mười năm, suốt mười năm gặp lại Khúc Trì Nghiêu,cũng phải cố ý lẩn tránh, mà căn bản là có cơ hội,mười năm trước có thể khắc chế bản than quấn lấy người đàn ông có vợ, mười năm sau cũng như vậy dính đến người ly hôn lại còn mang theo con trai bên mình.Nếu lúc trước phải người thứ ba bây giờ cũng làm mẹ kế. trong sạch, nên vì tình cảm thời niên thiếu mà làm tổn hại đến thanh danh của bản thân.

      Nhận giáo dục từ của mẹ Lưu Tố Vân, rất bảo thủ, điều làm cho Trương Cảnh bực bội là vẫn miên man suy nghĩ, rất khó chịu.

      thế giới này,có người nhìn trẻ con khóc lóc,vì người ta biết họ già ,trở nên khéo léo sỏi đời,cũng có người nhìn phía trước con đường thẳng tắp bằng phẳng mà sầu lo,bởi vì biết về phía trước có những ngã rẽ đợi họ.

      Có lẽ chúng ta người khác,có đôi khi cầu xin được, có đôi khi cầu xin được,lại phát ra như lúc trước, có đôi khi bản thân muốn gũi nhưng lại muốn xa cách,bản thân trở nên đáng thương, cũng làm tổn thương người khác,trong đầu lại thể vứt bỏ những chuyện xưa cũ.

      Có lẽ người là bản năng, chỉ trong nháy mắt, muốn quên lại dùng cả đời,

      Trưởng cảnh lắc lắc đầu, ngẩng lên nhìn đồng hồ treo tường, mười giờ,đứng dậy ra khỏi phòng làm việc, phải làm công việc cuối cùng trước khi ngủ, xem lại toàn bộ bệnh nhân lần nữ mới có thể yên tâm ngủ được.

      Đa số bệnh nhân ngủ sớm,vẻn vẹn lưu lại bốn bức tường tối đèn,kiểm tra phòng trước , đặc biệt kéo chăn phủ lên bàn chân bệnh nhân,vô thanh vô thức lần lượt xem qua phòng bệnh,ngẫu nhiên vài nguời than bệnh nhân chưa ngủ thấy hỏi về tình huống bệnh hôm nay, đa phần làm tìm an ủi.

      Bệnh nhận giường số hai mươi bảy, còn nhớ,buổi sáng cuộc phẫu thuật thai ngoài tử cung là do làm,vùa hết thuốc tê, chịu nổi miệng vết thương đau đớn, sợ ảnh hưởng đến những người trong phòng bệnh, giọng đè nén rên rỉ,chồng ấy ở bên giường cuống cuồng biết làm thế nào mới tốt, tay nắng lấy tay , tay ngừng lau mồ hôi, hận thể tay chịu đau đớn,Trương Cảnh thấy thế, khỏi cảm thấy ấm áp, người đàn ông tốt.

      Trương Cảnh đưa cho thuốc giảm đau,liền lại tiếp tục kiểm tra phòng,chỉ còn lại phòng hai giường , Khúc Trì Viện.

      Bước chân Trương Cảnh có chút do dự, muốn vào, vì biết chắc Khúc Trì Nghiêu và con trai ở trong đó,lúc biết Tiểu Hằng là con trai của Khúc Trì Nghiêu cơ hồ theo bản năng muốn chạy trốn,có thể Khúc Trì Nghiêu cơ hồ xem thấu tâm tư nên chặt đứt đường lui của .

      “Tiểu Cảnh, chúng ta cùng , đêm nay và Tiểu Hằng cùng ở đây chăm sóc Trì Viện.”giọng Khúc Trì Nghiêu trầm thấp,cánh tay đơn giản vừa dùng lực, coi air a gì, ôm lấy kéo .Phủ ở sau lung cánh tay khô ráo ấm áp, chỉ cảm giác lưng như bị thiêu đốt.

      Cố gắng tạo ra thanh,nhưng khi đẩy cửa vẫn làm Khúc Trì Nghiêu thức dậy.

      “Tiểu Cảnh?”Khúc Trì Nghiêu hơi nhướng người, nhìn về phía , thanh vừa mời tỉnh dậy có chút khàn khàn.

      Trương Cảnh đem ngón trỏ áp lên miệng, làm động tác “Xuỵt” . “ xin lỗi, đánh thức .”

      Kỳ Khúc Trì Nghiêu căn bản là ngủ, suy nghĩ về Trương Cảnh,thiếu nữ mười năm trước giờ trở thành , chỉ là thay đổi về hình thể mà còn là tâm lý.Mặc dù chỉ vỏn vẹn mấy lần gặp mặt nhưng thể thừa nhận Trương Cảnh còn là thiếu nữ năm đó gặp liền đỏ mặt, bây giờ hơn nữa là tránh né,tránh như thú dữ và nước lũ.Điểm này làm cho nhận thức thoải mái, khó chịu.

      Trương Cảnh hạ thấp giọng “Em tới kiểm tra phòng buổi tối theo thông lệ,khúc trì viện có vấn đề gì lớn, vậy em ra ngoài đây.”Trương Cảnh tự bào chữu, kì nghĩ mình nên chạy ra ngoài.

      “Tiểu cảnh, em có vẻ như sợ .”Khúc Trì Nghiêu mặt gợn sóng , nhìn qua , bình tĩnh đáp.

      có, có.” Trương Cảnh như là bị sợ hãi, liên tục khoát tay “Em còn phải kiểm tra phòng, trước” xong liền như trốn chạy ra khỏi phòng bệnh nhìn thấy mắt Khúc Trì Nghiêu ánh lên tia sáng rồi hạ xuống.

      Kiểm tra hết phòng, Trương Cảnh nằm giường trực ban lăn qua lăn lại, suy nghĩ lung tung rồi đột nhiên cúi đầu bật cười.

      Trương Cảnh,thực tế chút,mi cả đêm suy tính vấn đề đều tồn tại,quên , năm đó mi trộm thương thầm mến, người ta căn bản là biết tâm tư của mi,mười năm sau chạm mặt,còn có thể quen biết mi đủ rồi, làm người nên cầu quá nhiều.

      “Cốc cốc”

      “Chuyện gì ?” Trương Cảnh trong mơ màng tỉnh dậy,lấy động nhìn qua, mới tiếng đồng hồ.

      “Bác sĩ Trương, vừa rồi khoa cấp cứu mới chuyển qua bệnh nhân, bác sĩ qua khám gấp ạ ”. thanh y tá cách cửa truyền đến, Trương Cảnh nghe quá ràng, chỉ lờ mờ nghe được hai chữ khám gấp, dám chậm trễ, đứng dậy mặc áo khoát trắng,liền ra ngoài.”

      “Bệnh nhân đâu?” Trương Cảnh đứng trước bàn y tá,con mắt quét qua hành lang, cố tìm dấu xe đẩy.

      “Bác sĩ Trương, Bệnh nhân ngồi bên kia chờ bác sĩ”

      Trường cảnh nhìn theo hướng chỉ của y tá, đôi mi nheo lại,lần đầu tiên thấy bệnh nhân được chuyển từ phòng cấp cứu lại có thể đứng bình thường,còn là đôi nam nữ trẻ, xem giống như học sinh cấp ba.

      Nếu tới phụ khoa, xem ra khám bệnh phải là thiếu niên kia rồi,Trương Cảnh ngồi đối diện với bé,miệng hỏi thăm : “ bé, thoái mái ở đâu, đau bụng hay gì nữa?”

      bé nghe được Trương Cảnh hỏi, giương mắt nhìn ,muốn lại thôi, cuối cùng cuối đầu im lặng .

      Trương Cảnh có chút kỳ quái, xem sắc mặt bé cũng phải là có bệnh cấp tình trong người,đến cùng là thế nào, cũng mở miệng chuyện, đành quay sang hỏi nam sinh bênh cạnh: “em vì sao đưa ấy đến đây, bên phòng cấp cứu có giao cái gì cho em ?”

      “Em ….em…” nam sinh “ em” nữa ngày cũng còn “em” ra cái gì.

      Trương Cảnh khỏi nóng nảy, đến cùng là như thế nào?

      hỏi cả nửa ngyaf, nữ sinh liên tục bảo trì im lặng, nam sinh gì đó,căn bản là ra được câu nào, còn liên tục chịu , hai nguwofi này phải là đến chọc đó chứ?

      “ Được rồi, chị xem căn bản các em có việc gì, các em muốn làm gì làm ,chị đây mặc kệ ”.Trương Cảnh khỏi tức giận, mặc dù làm ngành dịch vụ, con người cũng có thất tình lục dục. đúng chăm nom nhưng sao có thể mặc kệ được, trước tiên phải làm mặt lạnh với bọn họ, rót chén nước,đến bàn y tá ngồi.

      Lại lát sau nam sinh tới, Trương Cảnh hướng phía sau nhìn qua , thấy nữ sinh kia đâu nữa, khỏi kì quái, “Ủa, bé đâu rồi ?”

      ấy phòng vệ sinh.” nam sinh cúi thấp vào tai hỏi câu.

      “Cái gì ??!!!”ngụm nước trong miệng Trương Cảnh sặc ngay cổ họng,luôn miệng ho khan,khu vực bệnh viên vô cùng an tĩnh trở nên đột ngột

      “Em lại lần nữa!” truong cảnh sợ lỗ tai mình có vấn đề.

      “Phiền chị kiểm tra giúp ấy xem ấy có phải là xử nữ ?” nam sinh liền nhanh chóng lại làn nữa!

      Lần này Trương Cảnh nghe ràng, cũng hiểu, tình cảm ủa hai người ngày là đôi uyên ương, nhận dịp cuối tuần ra mướn phòng, nửa đường nam sinh nảy ra ý nghĩ hoài nghi bạn mình còn là xử nữ,mang đến cho khám gấp,muốn xem đến cùng ấy còn là xử nữ .

      Trương Cảnh lớn mật suy nghĩ, nếu trả lời còn là xử nữ,vậy chuyện gì cũng xảy ra,tiếp tục thuê phòng,lên giường, đưng nên ý tưởng gì cũng thiếu, nếu trả lời còn là xử nữ sao? trực tiếp vứt bỏ ư?

      Nếu lời phạm pháp, tại có ý tưởng, đó chính là đánh chết thằng nhãi con này.

      Đêm hôm khuya khoắt, ở trường lo học, lo ngủ, lại chạy tới cầu kiểm tra trinh tiết, quấy tung mọi người trong bệnh viện, loại người như thế này chính là soi mói trắng trợn

      Trương Cảnh tích lũy tâm tư phiền toái ngày, cuối cùng cũng tìm chỗ đột phá miệng, bộc phát:

      “ Cậu tưởng nơi này là nơi nào?muốn làm gì làm à?cậu là học sinh, lo học hành,hơn nửa đêm chạy thuê phòng,có tin hay toi tố cáo cậu có hành vi quan hệ với thiếu nữ vị thành niên, còn mang bạn đến đây kiểm tra trinh tiết,ngươi có bị điên hay ,loại người như cậu sống đời này bạn đều là xử nữ.”

      xong Trương Cảnh bình tĩnh nâng chén trà lên tiếp tục uống,coi như nãy giờ chưa có chuyện gì xảy ra, đương nhiên phải có phối hợp của nam sinh với vẻ mặt ngu ngơ.
      Trữ Phách Hi, Phong nguyet, Mrnochu29 others thích bài này.

    4. Vi Van

      Vi Van Well-Known Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      1,241
      Chương 7 : lợi dụng

      Trương Cảnh xong ca đêm về đến nhà, mẹ Lưu Tố Vân quét dọn vệ sinh, hoài nghi tất cả tài sản đều bị mẹ mang hết ra phòng khách,trong khí ngập tràn mùi bụi bẩn,có chút bám người,Trương Cảnh phải chọ chỗ đứng rồi mới vào.

      “ Mẹ, sao lại tổng vệ sinh vậy?” Lưu Tố Vân bưng tủ trong phòng trương thành, nhanh chóng bỏ túi xách đến bưng giúp tay.

      Vội vàng thu dọn đồ đạc,Lưu Tố Vân ngẩng đầu nhìn thần sắc của , mỉm cười : “ Tiểu Thành hôm qua về với mẹ, ba mẹ Thải Hà muốn hai đứa tính chuyện, Tiểu Thành sắp kết hôn rồi”

      Trương Cảnh đầu tiên là vui mừng, tiện đà kinh ngạc, sau cùng có chút thất vọng,sau đó lại thoải mái, cảm giác hỗn hợp tụ lại chỗ,đan xen hỗn hợp, nhận ra tư vị gì cả.

      tốt, tâm nguyện của mẹ thành, nếu ba biết được nhất định cũng rất vui, chừng sang năm bọn họ có cháu,cái tin tốt này tới đúng lúc. cũng phải mau chống cưới chồng, gả ra ngoài rồi.

      Con người khi có chấp niệm, luôn tâm tâm niệm niệm, đúng thực trạng giờ của Trương Cảnh.

      Ý muốn vội vàng lập gia đình trong đầu, giống như sau cơn mưa mùa xuân măng mọc liên tiếp. đường lớn, khi thấy thanh niên nam nữ than mặt khăng khít, ảo tưởng chính mình là người trong đó. Khuya về nhà, ngồi xe buýt , nhìn hàng ngàn ngôi nhà sáng đèn, ảo tưởng trong căn phòng ở đó, chính là ngôi nhà của tương lai.Như lúc làm việc ở bệnh viện, lúc khám bệnh cho bệnh nhân, cũng ão tưởng chính mình khi kết hôn, vì bệnh phụ nữ mà buồn rầu.

      Hai mươi tám tuổi, quá tuổi, Trương Cảnh biết rằng mình sắp điên rồi, hay chính ra là thực điên rồi.

      Về phần Khúc Trì Nghiêu, qua cái thời thực tế,hoặc là thiếu nữ ôm ấp tình cảm ngây thơ chỉ là thiếu nữ, phải là hai mươi tám tuổi quá lứa .

      Vì Tiểu Thành kết hôn, nên cũng đêm chuyện mình kết hôn tiến hành, Trương Cảnh cũng gia tang gặp mặt,thậm chí thừa dịp tan việc chạy đến chỗ mai mối đăng kí.

      “ Dì Tiểu Cảnh”

      “Tiểu Hằng” Từ chỗ mai mối bước ra, Trương Cảnh nghe có người gọi phía sau lưng mình, quay đầu thấy đứa Tiểu Hằng này.Nghĩ lại chỗ mai mối cách trạm xe xa, lúc trước cũng ở gần nơi này thấy , nghĩ là nhà cũng gần đây. “Tại sao mình con lại tới đây mua đồ?” Từ lần Khúc Trì Nghiêu sợ ,cho đến khi Khúc Trì Viện xuất viện đều gặp qua Khúc Trì Nghiêu, đương nhiên còn có đứa Tiểu Hằng.

      “Ba làm, mọt mình con quen rồi .” Mặc dù vậy, nhưng trong mắt Tiểu Hằng lạc lỏng, cũng nhìn ra được, đứa này, vĩnh viễn đều hiểu biết làm cho người ta đau lòng.

      Trương Cảnh than tiếng, năm tay : “ Dì dẫn con mua đồ, rồi dẫn con về nhà .” Đứa này là con của Khúc Trì Nghiêu, cũng phải trông nom.

      mang theo Tiểu Hằng, đến siêu thị gần đó, mua ít rau dưa, nước trái cây, còn có đồ ăn vặt.Tiểu Hằng còn , thường xuyên ăn đồ bên ngoài cũng hợp vệ sinh, gọi điên thoại về nhà, báo với mẹ là trưa về ăn cơm, mẹ vì bận chuyện của Tiểu Thành,nên chỉ ngắn gọn vài lời, dặn dò buổi tối về ăn cơm với Thải Hà rồi cúp máy.

      Trương Cảnh cúp điện thoại , theo hướng Tiểu Hằng chỉ, theo ,Tiểu Hằng tựa như rất cao hứng, tay gắt gao nắm lấy tay kéo , vừa vừa kế chuyện nhà trẻ.

      Chỗ ở của Khúc Trì Nghiêu cách đây cũng xa, khoảng năm sáu phút là tới,đây là căn hộ cao cấp,ngoài cổng có phòng bảo vệ quan sát,bác bảo vệ thấy Tiểu Hằng lôi kéo Trương Cảnh đến, chỉ lễ phép gât đầu cười cùng bọn họ thăm hỏi,trong ánh mắt nhìn theo Trương Cảnh có vài phần hiếu kỳ.

      Khúc gia ở trong cùng, là căn nhà ba tầng , phòng ở rất lớn,tầng là phòng khách rộng lớn được trang trí tinh xảo,nhưng cũng giống như thiếu chi tiết, có chút mất trật tự.

      “Dì à, cháu mở ti vi cho dì xem .” xem chừng đứa nỏ này sợ ,vội vàng kéo ngồi xuống ghế sa lon, chính mình mở ti vi, lại chạy vào phòng bếp lấy túi lớn đồ ăn vặt từ tủ lạnh đặt lên bàn trà, sau đó chinhsminfh ngồi cạnh chỗ .

      Trương Cảnh thấy trong lòng mình có chút giày xéo, nhìn đứa đáng thương.

      Có nhà lớn để làm gì chứ, ngôi nhà chẳng có hơi người, làm người ta thấy vắng lặng, tịch mịch và sợ hãi.

      Trương Cảnh sờ đầu của : “Con coi ti vi , dì nấu cơm cho con ăn .”

      Trương Cảnh hỏi ăn cái gì, cũng kén ăn, chỉ thể ăn hải sản, bị dị ứng.

      Chỉ đơn giản hai mốn rau xào, chén canh trứng.đứa Tiểu Hằng xem ra rất đói, ăn mạch hai chén cơm, bụng bình to lên.Cơm nước xong, Trương Cảnh bảo làm bài tập, bản than rãnh rỗi có việc gì làm, nhìn phòng bếp lộn xộn, xắn tay lên dọn dẹp.

      Phòng này phải là rất dơ mà là rất lộn xộn,quần áo và vật dụng vứt lung tung, nhiên là chưa được dọn dẹp, vùa rồi mới dọn xong phòng bếp, giờ lấy quần áo bẩn sa lon và trong bồn tắm vứt vào máy giặt giặt sạch rồi phơi ngoài ban công,ra phòng khách lau lại lần, sửa sang lại chỉnh tề.

      Ước chừng khoảng năm giờ chiều,cửa chính vang tiếng mở cửa,Khúc Trì Nghiêu mở cửa vào.

      “Ba ơi” Tiểu Hằng thả đồ chơi trong tay,nhảy dựng lên, tiến về phía cửa.

      “Con ” Khúc Trì Nghiêu ôm lấy con trai, hôn lên khuôn mặt của bé, kinh ngạc nhìn về phía Trương Cảnh dọn dẹp :“Tiểu Cảnh”

      Trương Cảnh thả thứ cầm trong tay ra,rửa tay ra phòng khách giải thích chút .

      Khúc,em buổi trưa tan ca, đúng lúc gặp Tiểu Hằng ở bên ngoài mình,cháu lại quá , an toàn.”

      xin lỗi,công việc công ty bận quá, kịp trở về chăm sóc nó”

      Công ty vừa mới lập chi nhánh, công việc quá nhiều,con trai trước vẫn luôn ở bên mẹ Vương Cầm, nsau này mới chuyển trường qua đây,lúc trước cũng tìm vài bão mẫu cho nó, nhưng nó lại quá thích người ta,bây giwof vẫn tìm, gắng tìm được người tin cậy, cũng có thể yên tâm.

      “Hôm nay cảm ơn em, Tiểu Cảnh.”

      Trương Cảnh liên tục khoát tay: “ cần khách sáo với em, em thấy cháu cũng buồn, nên chiều nay ở với cháu”

      Nhìn thời gian sai biệt lắm, buổi tối còn cùng ba mẹ Thải Hà ăn cơm, nên xách túi muốn .

      “Muốn đâu, đưa em .”Khúc Trì Nghiêu thấy muốn , liền cầm chìa khóa xe.

      cần đâu ạ, em phải về cũng nhà thông gia ăn cơm,ở đây có tàu điện ngầm, rất tiện.”

      “Em đính hôn à?”Ánh mắt Khúc Trì Nghiêu lóe lên,cúi đầu hỏi .

      Trương Cảnh lung túng trả lời : “ có, là em trai của em.” ngược lại rất muốn đính hôn, nhưng có người nào cùng .

      Khúc Trì Nghiêu ngược lại gì thêm, dặn dò Tiểu Hằng ở nhà xem tivi đưa Trương Cảnh về trở lại.

      Khúc Trì Nghiêu gara lấy xe, đứng ở cửa chờ,Trương Cảnh cười gật đầu.Chỉ chốc lát , chiếc xe tầm tầm nhưng khí thế tầm thường tiến tới ,giống như chủ nó Khúc Trì Nghiêu, trầm ổn nhưng đàng hoàng.

      trực tiếp tiễn đến cổng chung cư,đây là khu chung cư mang kiến trúc thế kỉ 90,thoạt nhìn có chút cũ kĩ. Năm đó,bác Trương xuất ngũ, về sau bọn họ cũng gặp nhau cho đến khi gặp lại Tiểu Cảnh, bởi vì là bác sĩ chính của Trì Viện, nhờ đó là biết thêm chút về , về gia cảnh của bọn họ, nghĩ tới Trương thúc lại nằm trong phòng ICU,gia cảnh vẫn là khó khan.

      Khúc, cảm ơn đưa em về.”cổ mở cửa muốn xuống xe.

      “Tiểu Cảnh” Khi bước chân bước ra, gọi .

      Trương Cảnh quay đầu lại, nhìn , trong xe ánh đèn có chút tối, thấy vẻ mặt .

      nghĩ muốn nhờ em việc.”

      rút chân lại, ngồi ngay ngắn, chờ đợi câu sau của .

      “Tiểu Cảnh, chắc em cũng đoán được và mẹ Tiểu Hằng ly hôn,từ lúc đó Tiểu Hằng nhắc đến mẹ.mấy ngày nay mực tìm bảo mẫu chăm sóc nó, nhưng đều hài lòng, sắp twois phài Singapore tuần.Tiểu Hằng mới sáu tuổi, thực quá ,cho nên nghĩ mong em chú ý đến nó chút có được ?”

      Đầu óc Trương Cảnh có chút xoay mòng, lúc sau mới : “Thế bà nội thể trong nó sao?”

      Nháy mắt trong xe trở nên trầm mặc, hồi lâu mới vang lên giọng trầm ấm của Khúc Trì Nghiêu : “Xem ra là em muốn giúp .” thanh của Khúc Trì Nghiêu xuống thấp, cụp đôi mắt, làm cho người ta nhìn thấu.

      phải, phải” Chẳng hiểu tại sao Trương Cảnh lại có cảm giác chịu tội. “là em sợ chăm sóc nó tốt, em có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con.”

      “Như vậy là em đồng ý .”khúc trì nghieu giương mắt nhìn , mieng mang theo nụ cười. “Tiểu Hằng với là nó rất tin em và rất thích em ”. dùng chút, bổ sung câu : “ cũng vậy.”

      “ Nhưng mà …” Trương Cảnh nghĩ đến cảnh quá lứa lại ôm theo đứa có vẻ tốt lắm, vô thức muốn từ chối.

      tuần sau liền công tác, em nhãn tâm nhìn Tiểu Hằng mình học, mình mua đồ à?”

      Khúc Trì Nghiêu lại đệm thêm câu, hơi thở bức bách truyền đến làm dám thở.

      Trương Cảnh có cảm giác mình bị bao vây, nhưng cũng biết là đúng chỗ nào, chuyện cho tới bây giờ còn có lựa chọn khác sao, nể mặt thầy tu cũng phải nể mặt phật tổ, Trương Cảnh tự với bản thân, Tiểu Hằng là quá , còn đành lòng.

      Khúc Trì Nghiêu ở trong thương trường lăn lộn nhiều năm như vậy, hạn người gì mà chưa gặp qua, đương nhiên là biết ánh mắt của Tiểu Cảnh giãy dụa do dự.Thực ra, làm cho người chưa có gia đình, lại mang theo đứa , khong biết đồng nghiệp bạn bè nghĩ thế nào,năm đó Bác Trương rất nghiêm khắc dạy bảo Trương Cảnh,huống chi bên cạnh lại có người mẹ cổ hủ.Chỉ là muốn kết quả như thế, cho nên trước mắt chỉ có tểh giả bộ hồn nhiên biết, dang ra bộ dáng muốn giúp đỡ.

      Khúc Trì Nghiêu thàu nhạn, làm thế là mọn, nhưng thực đnags giá.

      Trương Cảnh là biết tâm tư của Khúc Trì Nghiêu,nghĩ tới đứa hiểu biết Tiểu Hằng mà đau lòng, suy nghĩ chút rồi : “em trai em muốn kết hôn, trong nhà có chỗ cho Tiểu Hằng ở.”

      Khúc Trì Nghiêu khẽ mỉm cười : “Rất đơn giản, em chuyển đến nhà ở.”

      “A”

      thường công tác, thường xuyên ở nhà, điểm này em có thể yên tâm .”Khúc Trì Nghiêu giống như vô hại giải thích.

      “Để em suy nghĩ tí có được ?”đây còn là vấn đề mang theo đứa , mà là qua lại nhà của người đàn ông từng ly hôn.

      “ Được, nhưng nhanh chút, thực có thời gian”Khúc Trì Nghiêu thừa nhận ,chính bức .

      “ Mặc khác ” Trương Cảnh do dự chút hỏi , “Nếu như người ta hỏi tới, em phải trả lời như thế nào.?”

      Nghe hỏi như vậy,Khúc Trì Nghiêu liền hiểu ngoài miệng chưa đáp ứng nhưng trong lòng đồng ý, cảm thấy khỏi tung tang như chim sẻ,nhưng mặt vẫn như cũ, giọng trầm ấm an ủi : “làm người thẳng, ngồi ngay, Tiểu Cảnh , em sợ cái gì ”

      Đúng vậy, có gì mà phải sợ.Nghĩ như vậy,lòng chuyển hướng ít.

    5. Vi Van

      Vi Van Well-Known Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      1,241
      Chương 8: Bẫy rập

      Trương Cảnh lấy lí do sửa phòng gấp,báo cho mẹ tuần này ở lại bệnh viện.Lưu Tố Vân bởi vì hôn hai nhà sắp đến,bắt đầu sửa chữa phòng ở, trở lại cũng tốt, nhà của tại cũng đầy bụi bẩn.

      “Mẹ,đây là tiền công tác mấy năm con tiết kiệm được, tại Tiểu Thànhd kết hôn,sửa sang phòng ở cũng cần nhiều tiền” Tiền lương trong thẻ tổng cộng có ba vạn sáu. đưa ra ba vạn,còn sáu ngàn để tiêu dùng vào việc khẩn cấp.

      Lưu Tố Vân đầu tiên là sững sờ, sau có chút xấu hổ,trong lòng bà quả có chút thiên vị, quá nhiều chuyện đều chỉ nghĩ đến Tiểu Thànhd,bỏ quên Tiểu Cảnh: “vậy con còn tiền tiêu ?”

      “Đương nhiên là còn, me, mẹ cứ yên tâm dùng .”Trương Cảnh cười an ủi, mẹ về hưu nhiều năm, tuy là có tiền lương hưu , nhưng trong nhà có bệnh nhân, chi tiêu quá lớn.

      Trương Cảnh vốn định với mẹ , nhưng nghĩ chỉ giúp khúc trì nhiêu trong đứa tuần lễ,nếu như , với tư tưởng phong kiến của mẹ hỏi đông hỏi tây, rồi hận vén hết nội tình của đối phương ra, trong vô thức cảm thấy cần phải như vậy.

      Trương Cảnh chỉ lấy ít đồ đơn giản và đồ dùng hằng ngày, bỏ vào túi du lịch, chờ Khúc Trì Nghiêu đến đón . vốn định muốn chờ Singapore rồi mới qua, nhưng Khúc Trì Nghiêu còn có chuyện muốn dặn dò.

      Lúc gần tối,Khúc Trì Nghiêu điện thoại đứng ở cửa khu chung cư đợi , liền với mẹ mấy câu muốn bệnh viện,liền mang theo túi du lịch xuống lầu,quả nhiên thấy chiếc xe màu đen đứng đợi.

      Khúc Trì Nghiêu thây xuống,xuống xe nắm lấy hành lý, bỏ ở ghế sau, mở của lại phụ cho vào, hòa vào dòng xe, từ từ chạy.

      Khcus trì nghiêu cũng có như bình thường trần mặc lái xe,mà quay đầu nhìn Trương Cảnh chút mới chậm rãi : “Giống như em vậy , cũng muốn giao Tiểu Hằng cho bà nội,nhưng mà nhà cũ vẫn còn ở ngoại thành,cách trường học của tiểu hàng quá xa, lại có phương tiện, em cũng biết em nhà toàn là cậu ấm chiêu, giao cho bọn họ yên tâm, nghĩ nghĩ lại, em vẫn là yên tâm nhất, vì vậy,về sau còn làm phiền em nhiều. ”

      Câu hợp tình hợp lý,lại tránh trọng điểm,khcus trì nghiêu cũng lúc trước có việc đều nhờ Lâm Dật, nay có chủ ý nên biến Lâm Dật thành công tử được nuông chiều từ bé, cũng tuần lễ, mà về sau.

      Tại bênh viện, Lâm Dật khám bệnh cho trẻ,tự dưng hắt xì, xoa xoa mũi,lại có ai chửi rồi đây.!

      Đối với việc chỉ đơn giản cúi đầu của Trương Cảnh, như mạnh dạng dụ dỗ trẻ vị thành niên, nên càng phải chuyện bùi tai : “lúc trước bà nội thường khen bác Trương là người chính trực, thà phúc hậu,còn Tiểu Cảnh có tấm lòng thiện lương, tin tưởng Tiểu Cảnh bây giờ cũng giống như bác Trương là người đáng cho người ta tin cậy, huống chi bây giờ Tiểu Hằng rất ỷ lại vào em,cho nên hi vọng em có thể giúp việc này.”

      Nghe giải thích như vậy, Trương Cảnh cũng thấy yên tâm,trấn an bản thân chính là coi như bạn bè đáng tin cậy,là đa tâm,có thể theo bản năng có chút thất vọng.

      Khúc, yên tâm, ở đây, em chăm sóc tốt cho Tiểu Hằng”Trương Cảnh nhìn hắnđảm bảo.

      “Tốt” Khúc Trì Nghiêu cười gật đầu, đáy mắt lóe qua tia tĩnh mịch.

      Đáng tiếc Trương Cảnh có thấy được, chỉ cảm thấy gặp lại lần nữa, Khúc nhìn vẫn bình thản, ngược lại chính mình lại né tránh như có tật,bây giờ có thể cùng với như bằng hữu là tốt, nghĩ như vậy,Trương Cảnh cảm thấy an tâm.

      Tiểu Hằng thấy đến chăm sốc ,hiển nhiên thích thú,buổi tối đều xoay quanh , mang lên lầu hai tham quan, lại chuẩn bị tốt cho gian phòng,như là “tiểu đại nhân” dẫn dắt vậy.

      Trương Cảnh theo sau mông của “tiểu đại nhân” này mà thấy buồn cười,trong nội tâm nổi lên nhè cảm xúc trìu mến, Tiểu Hằng là đứa trẻ điển hình thiếu tình thương của mẹ, muốn đối xử tốt với tốt chút, đợi trở nên tốt hơn.

      Khúc Trì Nghiêu khẽ cười,ánh mắt dán rời, Trương Cảnh mặt quần màu nhạt, áo màu lam,cột tóc đuôi ngựa nhìn ra là bác sĩ trưởng hai mươi tám tuổi, ngược lại cứ như nữ sinh mới ra trường,tiếng cười hai người vui vẻ làm cho vẻ mặt Khúc Trì Nghiêu ngưng tụ, lâu lắm rồi ngôi nhà mới có được hơi ấm này quay quanh, làm cả người trở nên thoải mái ít.

      Buổi tối Khúc Trì Nghiêu muốn dẫn họ ra ngoài ăn cơm, Trương Cảnh cự tuyệt: “Ở ngoài đồ ăn hợp vệ sinh, để em nấu cho.”

      “A”Khúc Trì Nghiêu đơn giản nhíu mày, Trương Cảnh biết nghĩ biết làm cơm “Tiểu Cảnh còn biết nấu cơm a?”

      Tiểu Hằng lập tức nhảy ra tiếp : “Đúng vây, dì nấu ăn ngon.”

      Trương Cảnh có chút thẹn thùng, mặt hơi đỏ: “cũng quá ngon, chỉ có thể ăn được thôi.”

      “Trong nhà có nguyên liệu, chúng ta ra ngoài mua.” xong cầm chìa khóa xe,ý bảo cùng nhau ra ngoài mua.

      “Con cũng muốn .”Tiểu Hằng giật giật ống quần ba, muốn giành chú ý.

      đợi Khúc Trì Nghiêu đáp lại,Trương Cảnh vội vàng : “Đương nhiên phải mang theo Tiểu Hằng.” mình với tự nhiên.

      Chờ đến siêu thị đông đúc,Trương Cảnh mới nhận ra việc đinh mua nguyên liệu nấu ăn là thất sách.Khúc Trì Nghiêu vóc dang vốn tuấn, ngũ quan khắc sau, góc cạnh ràng. hôm nay cũng thân nam trang, quần màu rơm, áo sơ mi đen lật, mái tóc rũ tự nhiên làm có vẻ tùy ý ít, xa xa nhìn qua rất dễ chú ý,đẩy xe đến đâu phái nữ nhìn đến đấy. cách tự nhiên liếc nhìn thêm Trương Cảnh cái rồi như thất vọng quay , làm toàn thân tự nhiên.

      Tiểu Hằng ngồi xe đẩy, tùy Khúc Trì Nghiêu đẩy , ngược lại rất là hưng phấn, chỉ vào các loại thức ăn, muốn Trương Cảnh cầm.

      “Dì Tiểu Cảnh, con muốn ăn cái này”

      “Được, dì mua cho con ” Trương Cảnh cười đáp ứng.

      Ba người xếp hàng chờ tính tiền, đột nhiên từ bệnh qua phụ nữ mang theo con cũng chờ xếp hàng, nhìn sau thấy Trương Cảnh,trong nháy mắt kinh ngạc : “Trương Cảnh ….”

      “Lưu Lỵ Lỵ , xin chào ” Lưu Lỵ Lỵ là đồng nghiệp của trong bệnh viện, người này rất nhiều chuyện, đồng nghiệp bình thường đều tránh né ta, Trương Cảnh cùng ta cũng tính quen thuộc, chỉ ở mức xã giao, Trương Cảnh nghĩ tới gặp ta, nên chỉ kiên trì chào hỏi.

      “Bạn trai cậu à?” Lưu Lỵ Lỵ nhịn được nhìn về phía Khúc Trì Nghiêu cao lớn đẹp trai, chỉ nhìn y phục thôi cũng biết đay là người có tiền, cái áo thôi cũng bằng nữa tháng tiền lương của mình rồi. Bất quá nguời đàn ông này còn có đứa bé !Lưu Lỵ Lỵ trong lòng nhịn được chì chiết , nhìn ra, bình thường tỏ vẻ là bác sĩ nghiêm trang thanh bạch,chân nhân bất lộ tướng, phải cùng người đàn ông có con ở cùng chỗ sao, tặc tặc.

      phải vậy”Trương Cảnh vội vàng “đây là bạn của mình”

      “A, là bạn bè sao .”Ngoài miệng như vậy nhưng con mắt vẫn mập mờ quét qua hai người.

      Khúc Trì Nghiêu tựa hồ muốn giải thích gì, chỉ nhìn qua gật đầu coi như chào hỏi.

      Lưu Lỵ Lỵ thấy hai người gì , liền thức thời mang theo đứa rời , được khoảng lại hướng bên này quay đầu.

      Trương Cảnh có chút bất an, tuy lòng mình ngay thẳng nhưng miệng đời thế gian,nếu như Lưu Lỵ Lỵ cùng đồng nghiệp thêm mắm dậm muối còn biết thành cái chuyện gì.

      quay đầu nhìn Khúc Trì Nghiêu,thấy mặt có gì khác thường,rất thản nhiên.Trương Cảnh mới cảm thấy mình chỉ đa tâm, lại an tâm phần nào.

      Buổi tối đáp theo cầu của Tiểu Hằng,Trương Cảnh làm sườn xào chua ngọt, da hổ ớt xanh, măng xào thịt heo, thịt kho tùa, cùng với canh đậu hủ.Đơn giản bốn mặn canh, lúc đen lên bàn mùi hương lan tỏa bốn phía.

      Khúc, Tiểu Hằng, ăn cơm .”

      Khúc Trì Nghiêu để cuốn sách tay xuống, nhìn Trương Cảnh mang tạp dề,mùi hương cơm bay vào mũi, lập tứ làm ấm áp,nhà bọn họ xác thực là cần nữ chủ nhân.

      “Em làm thế này, biết nhà mình ăn có quen .”Trương Cảnh cởi tạp dề,hơi đỏ mặ .

      “Rất ngon, rất thích.”Khúc Trì Nghiêu chỉ đơn giản rồi cúi mặt ăn cơm,chỉ kiềm chế được nâng cao khóe miệng nhưng Trương Cảnh cũng phát .

      Khúc Trì Nghiêu ăn cơm xong liền vào thư phòng xử lý công việc, bởi vì Tiểu Hằng ngày mai còn phải đến trường nên Trương Cảnh dọn dẹp bắt đũa,nhìn Tiểu Hằng : “ngày mai còn phải đến trường, dì dẫn con tắm rửa sạch rồi ngủ có được ?”

      Tiểu Hằng vừa nghe, liền cao hứng đáp : “Được ạ”

      Đứa tuy , nhưng rốc cuộc cũng là nam,lúc tắm vẫn thẹn thùng né tránh,Trương Cảnh cố ý xem như biết tự nhiên,lấy sửa tắm thoa người ,tắm rửa sạch về phòng ngủ.

      Mở cửa ra Khúc Trì Nghiêu thấy Trương Cảnh vùa bước ra từ phòng của Tiểu Hằng liền gọi vào thư phòng, đưa cho cái thẻ.

      “Tiểu Cảnh, ở đây mấy ngày, chi phí sinh hoạt của em và Tiểu Hằng đều ở trong này,mật mã là sáu số sáu. cần để ý nhiều,cần mua gì mua, chính em quyết định, tin tưởng em.”

      Trương Cảnh cũng từ chối, nhận thẻ: “em biết rồi, yên tâm”. “mặt khác,mai bay chuyến năm giờ, em cần dậy sớm”.Nhìn lên điểm đầu , nhếch môi, ôn hòa : “trời tối rồi, ngủ

      Bở vì chỗ ở xa lạ,giường lạ, mùi hương lạ nên Trương Cảnh trằn trọc cả đêm khó ngủ,lúc hừng đông mới mơ màng thiếp .

      Buổi sáng Trương Cảnh bị tràn tiếng gõ cửa đánh thức.

      “ Dì Tiểu Cảnh, mặt trwoif chiếu tới mông rồi, dì dậy , con còn muốn dì dẫn học đó”

      Trương Cảnh cầm điện thoại bên giường xem, bảy rưỡi, lập tức cả kinh, vội xuống giường mở cửa,Tiểu Hằng mặc quần áo tử tế, thấy ruốc cuộc cũng mở của liền chu cái môi lên : “Dì a, so với con dì còn lười hơn, dì xem, con mặc đồ xong rồi, chờ dì thôi”

      Trương Cảnh có chút thẹn thùng, mới ngày đầu tiên xảy ra chuyện này, vội vàng kéo Tiểu Hằng vào, mình vội qua loa rửa mặt, kịp ăn sáng,chỉ có thể dẫn Tiểu Hằng vào tiệm bánh mì mua bánh mang theo.

      Đưa xong Tiểu Hằng vào trường, thời điểm đến bệnh viện cũng trễ, thứ hai lại họp giao ban,phòng họp toàn y tá, điều dưỡng, thực tập sinh đứng đông cả vòng,Trương Cảnh mặc áo khoát trắng,tienf vào phòng, vừa chui vừa chen, làm thu hút chú ý của mọi người,Trương Cảnh hướng chủ nhiệm xin lỗi, theo bản năng liếc qua Lưu Lỵ Lỵ trùng hợp đối phương cũng nhìn qua , ánh mắt mang theo tia hiểu .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :