1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà Xã, Em Không Ngoan - Phác Hi (53 c+1PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      Chương 39 – Coi trời bằng vung

      Mục Hàn nghĩ tới khách quý của Frankie lại là vài chuyên gia vũ khí Á Âu Mĩ.

      Có thể làm phiền mấy vị đại gia chạy đến đây tất nhiên phải là việc . Xem ra tin tức Hình Thiên trước khi đến là , hơn nữa đúng như Mục Hàn phân tích, kiện cướp bóc lần này chính là mưu được người ta liên hợp dựng nên.

      Ặc…hành động là nhanh.

      Bên phía “nông trường” người ta còn chưa tuyên bố chuyện phá sản mà bọn lang sói bên này thương lượng xem phải cắt xẻ khối bánh này thế nào.

      Nửa tháng gặp, Nam Khôn vẫn như cũ, ở trước mặt người ngoài vĩnh viễn vẫn mang vẻ mặt nho nhã lễ độ lại lãnh đạm xa cách hờ hững lạ thường, ngay cả khi Frankie giới thiệu Triển Du đôi mắt lạnh lùng kia cũng hoàn toàn tỏ ra chút khác thường nào.

      Nhưng mà mấy người Triển Du vừa nhìn thấy Nam Khôn trong lòng sinh nghi: có phải người nào đó biết cái gì ?

      Theo lí mà Nam Khôn thể nào biết Jason cùng chủ nhân của “nông trường” và Frankie có quan hệ, càng thể biết chuyện Jason chạy thoát. Bởi vì hành động của bọn bất kể là khi nào đều tuyệt đối giữ bí mật, dù cho có quan hệ đương cực kì thân mật với cho tới bây giờ cũng tiết bộ bất kì chuyện gì về Jason trước mặt .

      Nhưng mà từ Kono đến “nông trường” rồi đến “Michelle”, mấy gia tộc mafia có quan hệ hề tầm thường với Jason này, giờ Nam Khôn lại đâm cho tất cả cái, việc này có phải cũng quá đúng dịp ?

      Đương nhiên, cho dù trong lòng có ngàn vạn điểm nghi ngờ giờ phút này mấy người Mục Hàn cũng thể hỏi Nam Khôn.

      Bữa tiệc tại nhà đêm nay Frankie đặc biệt chuẩn bị cho mấy vị đại gia vũ khí này, sở dĩ mời mấy người Mục Hàn tới là vì vị khách Tây Âu đến từ xứ Wales là người quen cũ của Run Miyamoto, sau khi Frankie nghe thấy mới phái người mời mấy người Mục Hàn cho đủ bộ chuyên gia.

      Trong trường hợp này, ngay cả Mục Hàn cũng phải ăn cẩn thận, Triển Du và Hình Thiên tất nhiên nhúng lời vào.

      Cho dù lời có trọng lượng, với thân phận của Triển Du, cũng thể đàm đạo cùng cánh đàn ông.

      Lúc bữa tối sắp chấm dứt, Phượng Tường hình như có việc muốn tìm bọn họ, ngừng gọi cho Mục Hàn, người tới từ xứ Wales chuyện vui vẻ với , nếu như đột nhiên bỏ quá phải phép, rất dễ làm người khác nghi ngờ.

      Mục Hàn để lại dấu vết nháy mắt với Triển Du, Triển Du hiểu ý, sớm chấm dứt bữa cơm, mượn cớ chuồn .

      Frankie nghĩ chịu được ánh mắt vô cùng mập mờ của lão già háo sắc Paul, muốn ra ngoài hít thở khí nên cũng hoài nghi gì, tập trung tinh thần bàn luận chuyện con trai cả của đính hôn với tiểu thư nhà họ Nam cùng Nam Khôn – lần này Nam Khôn đến New York vừa là vì khối thịt béo “nông trường”, vừa là vì lời nhờ vả của dì của , đến bàn bạc chuyện đính hôn với Frankie.

      Tô Niệm là con của dì , mấy năm nay vẫn luôn du học bên Mĩ, tính tình mạnh mẽ ngay thẳng, dịu dàng hiền lành như dì của , luôn để mặc cho ai bắt nạt cũng được, cộng thêm mang danh là nhị tiểu thư nhà họ Nam, mấy năm nay tuy ở nước ngoài mình nhưng ai dám bắt nạt.

      Từ trước đến nay Nam Hiểu Văn văn luôn áp dụng chính sách nuôi thả với , tháng trước Tô Niệm đột ngột gọi điện về bạn trai của cầu hôn, muốn kết hôn, Nam Hiểu Văn hỏi sơ về bối cảnh gia đình kia, vậy mới biết bạn trai của Tô Niệm là thái tử hắc đạo.

      Theo góc độ của Nam Khôn mà cũng muốn để cho Tô Niệm gả cho con của Frankie, nhưng Tô Niệm và người kia tự do đương, dì của lần này cũng giúp rất nhiều trong việc quét sạch tàn dư của nhà họ Nam, cho dù đồng ý cũng có cách nào phản đối.

      Sau khi bữa tối kết thúc, mọi người ngồi trong phòng khách chuyện phiếm.

      Có người gọi điện cho Nam Khôn, vì vậy có thể danh chính ngôn thuận đứng dậy ra ngoài nghe.

      Ánh trăng sáng nhô lên cao, vườn hoa nhà họ Michelle yên tĩnh vô cùng.

      Trong hàng rào những bông phù dung ngang tàng cùng vài khóm cỏ bồng hòa lẫn vào nhau, còn có vài nhành hoa biết tên khoe sắc trong vầng sáng cam chập chờn, rực rữ khiến người nhìn phải chói mắt.

      làn gió thổi qua, hương thơm thấm lòng người, khiến người ta cảm thấy vui vẻ.

      Triển Du bàn chuyện với Phượng Tường xong cũng vội trở vào, nhàn nhã tự tại ngồi ghế hưởng thụ gió đêm cùng yên tĩnh nơi đây, lát sau, tiếng bước chân cực kì từ xa đến gần, truyền vào trong tai, cũng mở mắt ra, dường như biết ai tới.

      Nam Khôn tiếng động đến trước mặt , cũng gì, khóe miệng chứa đựng nụ cười thản nhiên, đôi mắt sáng quắc nhìn .

      Triển Du mở mắt nhìn thẳng vào lát, ánh mắt khinh miệt, giọng lười biếng trêu chọc: “Tiên sinh ngài là ai?”

      Nam Khôn nhếch môi lên, vẫn lên tiếng, đưa tay xoa xoa mặt , ngón tay thô lệ dọc theo đường cong khuôn mặt xuống cặp môi đỏ mọng của , sau đó thuận thế nâng đôi bàn tay với những đường cong mượt mà của lên, cúi người hôn rồi lại cắn cái, lúc này mới trầm thấp đáp: “Người đàn ông của em.”

      “Người đàn ông của tôi có bệnh tâm lí biến thái tiện ra, …ưm!”

      Nam Khôn dùng môi ngăn chặn lời trào phúng chưa kịp của lại, đầu lưỡi mềm mại ẩm ướt công thành đoạt đất, tùy tiện chà đạp.

      Trong bất chợt, đám hỏa tiễn xuyên qua truyền đến người Triển Du, nhiệt độ nóng hổi thâm nhập vào máu, nóng đến nỗi mỗi khi qua nó lại khiến cho từng dây thần kinh bị kéo căng, dần dần, Triển Du bị niềm vui ngừng đánh sâu vào khiến cho hoa mắt chóng mặt.

      Đến khi Nam Khôn cam lòng buông tha cho , mới phát biết từ khi nào mình ngồi đùi Nam Khôn.

      Nam Khôn chống lên trán thở hổn hển, ánh mắt bị lấp đầy bởi vẻ nhu tình vô hạn.

      Triển Du thầm ngạc nhiên: “Sao biết bọn em ở đây?”

      vốn còn nghĩ nếu như Nam Khôn tới đây chỉ là vì xử lí chuyện “nông trường” giờ tốt nhất là bọn họ tránh xuất cùng nhau.

      Kết quả khi rời tiệc vô tình lọt vào tầm mắt của Nam Khôn, biết Nam Khôn nhận ra bọn .

      có trực giác hình như Nam Khôn biết rất kế hoạch lần này của bọn , cho nên mới cố ý lấy mình ném ra làm mồi, muốn dẫn Jason mắc câu, so với Liệp Ưng nghe lệnh làm việc việc Nam Khôn cố tình chèn éo gia tộc Kono thể nghi ngờ khiến cho Jason càng hận thấu xương, hơn nữa Nam Khôn còn giết cha của gã, đoạt người phụ nữ gã , mối hận khắc cốt ghi tâm này chắc chắn Jason chịu để yên, báo thù chỉ là chuyện sớm muộn.

      giờ Nam Khôn chỉ rời khỏi đại bản doanh của mình mà còn “trùng hợp” bước chân đến địa bàn người bạn cũ Frankie của gã.

      Cơ hội tốt như vậy, nếu bỏ lỡ đáng tiếc nhỉ?

      Nam Khôn dịu dàng hôn lên môi , đáp lại hỏi: “Thế nào? Thấy ở đây em vui sao?”

      phải là vấn đề vui hay vui, đừng có hỏi câu đó.” Ánh mắt Triển Du khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nhìn chớp mắt, hỏi: “Gần đây rất thiếu tiền tiêu à?” bằng làm gì phải chen chân vào việc “diệt trừ nông trại” này.”

      Nam Khôn cười cười: “Hai năm qua sếp lớn của “nông trường” gần như đắc tội với toàn bộ đồng nghiệp Á Âu Mĩ, mọi người vẫn luôn muốn trừng trị , nếu như làm cao mà độc lập độc hành gì đó, em cảm thấy Michelle cùng người xứ Wales nghĩ thế nào? Dù sao có tiền có lợi nhuận, tại sao phải chối bỏ cơ hội này chứ? Vả lại lần này đến New York còn là vì dì nhờ vả đến đây bàn chuyện đính hôn với Frankie.”

      “Đừng có giả vờ ngớ ngẩn để lừa em.” Triển Du có ý định tin lời thoái thác của , “Có phải biết gì đó ?”

      Bằng sao lại trùng hợp như vậy, mỗi việc đều kéo theo quan hệ với Jason.

      Nam Khôn giả ngu : “Ví dụ như?”

      “Ví dụ như chuyện Jason chạy thoát, ví dụ như quan hệ của Frankie và Jason, ví dụ như múc đích bọn em tới đây?”

      Triển Du nhìn vẻ mặt bình thản ung dung của biết ngay đoán đúng. Nam Khôn cũng tới, còn nhận ra bọn họ cho dù quan tâm bọn họ có đồng ý hay cũng đều thể thay đổi ý nghĩ của Nam Khôn, như vậy, hỏi có gì khác nhau đâu chứ?

      Nam Khôn dùng yên lặng để bày tỏ lời thừa nhận.

      Triển Du hít vào hơi: lấy được tin tức từ đâu?”

      Tuy với thế lực của Nam Khôn, biết được quan hệ giữa Frankie và Jason khó, nhưng làm sao biết được hành tung của Liệp Ưng?

      Nam Khôn trêu ghẹo: có thể tiếp tục duy trì im lặng được ?”

      Triển Du liếc mắt nhìn nhìn : “Được, vậy em đây cũng quen biết .”

      Triển Du oán hận cắn ngụm, thẳng thắn : “ nhận được tin tức ở nước ngoài Jason căn bản chưa từng bị đưa , vì vậy phái A Đông tìm cai ngục hỏi chuyện mới biết được Jason chạy thoát. Về phần hành tung của bọn em là tự đoán ra. Lần này Frankie tiêu diệt thế lực của Takeda, lại giữ lại Miyamoto cùng hai trợ lý của , cộng thêm thời gian mọi người đến đây, mấy việc đáng kể này xâu chuỗi lại với nhau có thể phân tích ra, đúng là cao thâm.”

      …” Quá coi trời bằng vung!

      Nam Khôn như nhìn thấu suy nghĩ của , vội vàng sáp lại hôn mút lấy cái miệng của , nụ hôn nhàng lại lộ ra vẻ trấn an cùng nịnh nọt.

      Triển Du biết phải thế nào mới được, muốn mắng vài câu nhưng cũng biết phải mắng cái gì.

      Sau nửa ngày thở dài, bất đắc dĩ : “Hôm nào đó hãy bớt chút thời gian gặp mặt lão đại .”

      biết rồi, yêm tâm, làm ảnh hưởng đến bọn em.” Nam Khôn điểm lên mũi , khẽ giễu cợt: “Cùng lắm thừa dịp ban đêm trăng thanh gió mát chạy vào trong chăn làm chuyện vụng trộm với em.”

      “Á em nhổ vào, đừng cho là em biết mưu gì, phải muốn…ưm!”

      Lời cằn nhằn của Triển Du lại bị Nam Khôn dùng môi chặn lại lần nữa, nhưng nụ hôn giống với nụ hôn đầy phách đạo mà nóng bỏng kích thích vừa rồi, dịu dàng tựa như cỏ dại mềm mại, dùng chút lực nào, Triển Du vùng vẫy lát vẫn thoát khỏi , cuối cùng dần dần thỏa hiệp.

      Ai mà biết khi hai người hôn đến mức khó phân thắng bại đột nhiên phía sau cây ngô đồng cao cao lại truyền đến tiếng bước chân cực .

      thanh kia rất , ngay cả Triển Du cũng nghe thấy, cũng may người nào đó trong khi hôn môi vẫn còn có thể để ý đến chuyện khác.

      Trong lúc tia lửa điện lóe sáng, Triển Du cũng kịp phản ứng, chỉ nhìn thấy Nam Khôn mạnh mẽ móc từ trong túi khẩu Locke 17, đưa tay hướng về góc 2h bắn phát.

      Về kĩ thuật bắn súng của , ở Xích Thủy, mà nhận mình thứ hai ai dám nhận mình thứ nhất!

      Mục tiêu ràng như vậy, làm gì có lý do trúng.

      cần lại gần kiểm tra Triển Du cũng biết được kết quả, kinh ngạc : “Người này…”

      Nam Khôn ngắt lời : “Mau vò rối tóc .”

      Triển Du nghe vậy trong nháy mắt lấy lại tình thần, tháo dây cột tóc ra ngay lập tức, sau đó vò rối tóc mình.

      Trong khí vang lên thanh xé quần áo, áo sơ mi của Triển Du trong nháy mắt bị xé rách mảng, Nam Khôn vẫn ngại chưa đủ, bắt lấy cằm của cắn cái tạo thành vết thương rệt, còn thuận tay tháo bên khuyên tai của xuống.

      Đến khi làm xong loạt các động tác kia, Nam Khôn xoay người bước vài bước về phía người kia, rất nhiều cảnh vệ đuổi tới.

    2. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      Chương 40 – Thông đồng làm việc gian

      Bóng đêm dày đặc, màn trời như khoác lên mình chiếc đầm đen, nặng nề áp đỉnh đầu, khiến cho người ta khó thở.

      Mục Hàn sắm vai Miyamoto sau khi biết được tin tình nhân của mình xuýt chút nữa bị người ta làm nhục giận tím mặt.

      Cuối cùng khi nghe thấy cấp dưới của Frankie tên kia vẫn chưa tắt thở cầm súng xoay người xông ra ngoài.

      May mà Frankie cùng cấp dưới nhanh chóng ngăn lại.

      “Miyamoto tiên sinh, Thiên Diệp tiểu thư vừa bị kinh hãi, chắc hẳn là giờ phút này rất cần cậu tới an ủi, xin cậu hãy bớt giận, coi như nể mặt Frankie tôi, cùng ấy .”

      Tất nhiên Mục Hàn phải nể mặt Frankie cho nên giây sau thu lại sát khí, mặt lạnh : “Vậy tôi đây tạm thời nể mặt ngài tha cho tên khốn này trước, sau này nếu ngài cảm thấy khó xử Miyamoto tôi đây cũng ngại gánh cái danh ác nhân.”

      “Cậu yên tâm, việc này sau này chắc chắn tôi đòi lại công bằng cho cậu.” ra Frankie mới là người buồn bực nhất, bữa tiệc kết thúc hoàn mĩ cuối cùng thiết chút nữa xảy ra tai nạn chết người, nếu như gã kia là tiểu lâu la bình thường có chết cũng được, nhưng ta lại là con trai độc nhất của phó thị trưởng Bernd!

      phát súng của Nam Khôn thiếu chút nữa đuổi sạch thần tài của .

      Nhưng mà làm sao có thể trách Nam Khôn được?

      thể trách được mà! Người ta thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ mà!

      Tuy ra tay hơi nặng chút nhưng trong tình huống này với tính cách quả quyết lạnh lùng của Nam Khôn, giơ súng giết người là quá bình thường.

      Hơn nữa đêm này nếu con của Bernd có ra tay, Miyamoto giết mới là lạ!

      Cho nên nhìn từ góc độ khác mà ta nên cảm tạ Nam Khôn.

      Vậy này trách được ai chứ? Trách Thiên Diệp Tuyết quá xinh đẹp à? Hay là trách ta nên chạy ra vườn hoa hít thở khí?

      Cũng thể.

      Chỉ trách tên tiểu công tử làm hư việc nhiều hơn thành công, đâu tự dưng phá hoại bữa tiệc!

      Chỉ trách tên khốn Bernd này đặc biệt hám , khi dễ Frankie nên nhìn thấy phụ nữ trong nhà cũng bổ nhào vào.

      Frankie đáng thương bực mình ngập người lại trở thành kẻ chịu trận mà biết, tự dưng mơ mơ màng màng lại thành nhân bánh hot dog. Mấy ngày nay lại còn phải xoay trước xoay sau nhận lỗi với hai bên, làm người hòa giải, xoay ta thể chạm đất được, hận thể khiến Bernd kia vui vẻ đứng lên ngay ngày mai.

      Nhưng mà làm sao ta biết được mấy người Mục Hàn ước gì tên kia có thể hôn mê ba năm mười ngày hoặc là mất luôn trí nhớ.

      Bằng chỉ cần vừa tỉnh lại đối với Liệp Ưng mà chính là ngòi nổ mạnh.

      Cũng may hôm qua Mục Hàn vận dụng nội ứng ngay tại đây của chi cục 9 nên người nào đó vẫn chưa thể tỉnh lại.

      Hôm nay Frankie làm chủ nhà, mở tiệc chiêu đãi Bernd cùng mấy người Mục Hàn và Nam Khôn tại JeanGeorges đại lộ số 5 Manhattan.

      Hình Thiên là trợ lí đặc biệt kiêm vệ sĩ của Mục Hàn nên tất nhiên cũng theo.

      Triển Du ở nhà mình cũng hề nhàn rỗi, thừa dịp huyệt hắc phong cao chạy tới thư phòng Frankie dạo vòng, ngờ còn thu hoạch được ít điều ngạc nhiên vui mừng ngoài ý muốn, người đàn ông tên Neil gửi mail cho Frankie hàng được xử lý, hai ngày sau tiền đến.

      Tuy Triển Du cảm thấy người kia tám chín phần là Jason nhưng xem hết nội dung vẫn chưa nắm được điểm mấu chốt.

      Gần đây tất cả giao dịch buôn bán của Frankie đều bị các giám sát, lô hàng người kia là cái gì?

      ta liên hệ với Frankie lúc nào? Còn vụng trộm thực giao dịch, mà các cũng phát ra chút mánh khéo gì!

      Triển Du tra ra được nơi gửi mail kia, địa chỉ IP lại là ở Solomon!

      Chẳng lẽ giờ người đó ở hang ổ của Rini?

      Triển Du cau mày, nhanh chóng đóng cửa sổ lại, chuẩn bị khôi phục lại email.

      ngờ email lại thiết lập trình tự, xem qua bị xóa bỏ vĩnh viễn, phải mất rất nhiều thời gian mới khôi phục lại như lúc đầu được.

      10h tối, đến khi mấy người Mục Hàn về Triển Du cũng phát của mình với .

      Mới đầu Mục Hàn cũng thể lí giải được, suy nghĩ lúc lâu đột nhiên ánh mắt sáng lên: biết rồi, lô hàng kia nhất định là súng máy hạng nặng mất tích lần này của “nông trường”! Đêm đó phải Phượng Tường có người đưa lô súng máy này từ Guerrero xuất cảng ra nước ngoài sao? Vốn còn nghĩ rằng là người của Nam Khôn đưa tang vật , nhưng trước đó nghe Nam Khôn hàng của bọn họ phải đêm mai mới xuất cảng, hơn nữa lần này hàng tới tay bọn họ chỉ còn 60%, 40% còn lại chìm xuống biển.”

      Mexico chỉ có “nông trường” là nhà đôc quyền, giờ bị mất hết, làm gì còn hàng mà bán cho người khác?

      Cho nên lô hàng lậu xuất cảng từ Guerrero kia rất có khả năng là số vũ khí bị chìm kia.

      Triển Du bực tức : “Mẹ kiếp! Lá gan của tên Frankie này lớn gớm, ngoài mặt vẻ, sau lưng vẻ, sợ cẩn thận bị lộ, đồng minh của hăn đến tính sổ sao.”

      Mục Hàn : “Tiền là loại ngôn ngữ mà bất kì quốc gia nào cũng hiểu, tác dụng rất to lớn, ai chê nhiều cả, chỉ cần hơi mạo hiểm chút có thể lời được mấy triệu đô thậm chí là vài trăm triệu đô, có lý do gì lại từ chối, huống chi người nghĩ kế vô cùng có khả năng là Jason.”

      Jason là bạn bè lâu năm với Frankie, lại là quý nhân trước kia của , gã vừa xuất mã, làm sao Frankie từ chối được.

      “Làm sao bây giờ? Vẫn giữ nguyên kế hoạch như trước sao? Hay là để cho nhóm Phượng Tường đến Solomon xem xét tình huống, xem có phải Jason ở chỗ Rini ?”

      vội, chờ chút, nhìn xem người đến có đúng là Jason hay , nếu như đúng gã liên lạc với Frankie nhất định có bước tiếp theo, trước tiên chúng ta cứ yên lặng theo dõi diễn biến, xem Frankie có hoàn toàn biết thân phận của gã , cũng để phòng ngừa bọn chúng đâm sau lưng chúng ta.”

      Triển Du gật đầu tỏ vẻ đồng ý, mặn nhạt : “Huống chi Nam Khôn vẫn còn ở đây.”

      cơ hội ra tay tốt như vậy, làm sao Jason cam lòng bỏ qua chứ.

      Nhắc đến Nam Khôn, Mục Hàn hình như đột nhiên nhớ ra việc gì đó, hàng chân mày giật giật, ngước mắt lên nhìn Triển Du, khẽ: “Hình như đêm nay Nam Khôn được thoải mái, em có muốn qua thăm ta ?”

      Triển Du cảm thấy kinh ngạc: “Hả? ấy làm sao thế?”

      Mục Hàn lắc đầu: cũng biết, lúc nãy thấy sắc mặt của ta tốt lắm, hỏi ta ta sao, nhưng tính tình ta em cũng biết rồi đấy, biết có nữa, hay là em qua đó thăm ta , dù sao ở đây cũng chỉ cách chỗ ta vài phút bộ.”

      Hai hàng chân mày của Triển Du đẩy vẻ do dự: “Hay là thôi , để em gọi điện hỏi thử.”

      Mỗi lần ở cùng với Nam Khôn lại tự chủ được mà trầm tĩnh trở lại, nếu như Nam Khôn mà tấn công suy nghĩ cùng cảm quan của lập tức loạn cả lên, phản ứng cũng trở nên trì độn, nếu đêm đó cũng xuất chuyện như vậy.

      Mục Hàn cũng nhiều: “Tùy em vậy, tắm, lúc em gọi điện nhớ mở máy lên.”

      Để phòng ngừa bị người khác nghe lén.

      Triển Du “ừm” tiếng, cầm điện thoại lên gọi cho Nam Khôn nhưng ai nhận.

      thể nào? Thực vậy sao?

      Sau khi ngắt điện thoại, gọi lại lần nữa, vẫn có ai nhận.

      Đôi mày thanh tú của Triển Du cau lại, nghĩ thầm, cho dù trong người thoải mái cũng thể nhận điện thoại được chứ.

      muốn gọi hỏi A Đông nhưng đáng tiếc có số của ta.

      Qua lúc, Triển Du gọi lại lần nữa, vẫn có người nhận, rốt cuộc cũng thể ngồi yên được nữa.

      Mục Hàn tắm nghe người nào đó ở ngoài gọi : “Lão đại, điện thoại của Nam Khôn có ai nhận cả, em qua đó xem.”

      Mục Hàn nghe vậy khẽ nhếch môi, cao giọng dặn dò: đường cẩn thận chút, sáng mai trước 10h phải về đấy.”

      Mặt Triển Du nóng lên, thẹn quá hóa giận : “Em qua xem rồi về ngay!”

      Mục Hàn ở bên trong cười ha ha, tiếp, trong lòng vẫn suy nghĩ: thịt cũng đến miệng, có lí nào người nào đó ăn nhỉ!

      Bóng đêm như mực, bốn phía đều vắng lặng tiếng động.

      Vốn Frankie cố ý mời Nam Khôn ở lại biệt thự nhưng Nam Khôn trời sinh thích chỗ phồn hoa, chỉ thích nơi yên lặng nên lịch từ chối nhã ý của Frankie, chọn tầng hai của ngôi biệt thự nằm trong khu sinh hoạt phía tây gần cơ sở nghiên cứu. Vốn cảnh vệ ở bên kia nhiều, Nam Khôn tự dẫn theo vệ sĩ của mình, Frankie vì để tôn trọng nên rút hết vệ sĩ của mình .

      Trong ánh sáng nhàn nhạt, Triển Du lách người rất nhanh, chưa đầy năm phút đến nơi.

      Vệ sĩ thấy người tới là nên khẽ gật đầu với , hoàn toàn có ý ngăn lại.

      Triển Du ở bên ngoài cửa phòng ngủ của Nam Khôn gặp A Đông vừa ra, trong lòng kinh hãi, hỏi: “Nam Khôn bị sao thế?”

      Vẻ mặt A Đông hơi khó hiểu: sao cả mà.”

      Hàng chân mày Triển Du nhíu chặt lại, chẳng muốn hỏi nhiều, qua ta mở cửa thẳng vào.

      Nam Khôn vừa tắm xong bước ra, tóc vẫn còn nước, từng giọt nước trong suốt chảy xuống, trượt xuống cổ chảy dài uốn lượn trước khuôn ngực cường tráng, cuối cùng biến mất trong lớp khăn tắm dưới hông , vô cùng gợi cảm, khiến cho người ta mơ màng vô hạn.

      Triển Du định thần lại, ngước mắt lên nhìn , chỉ thấy tỏa sáng, hề có vẻ gì là thoải mái.

      “Mẹ kiếp! Lão đại chết tiệt, dám gạt em!” Triển Du mắng tiếng, xoay người bỏ .

      Nam Khôn vội vàng bước tới ôm lấy chặn ngang lại, cười : “Em , đến cũng đến rồi, sao phải vội vã thế.”

      Tay Triển Du cầm nắm cửa nhưng lại vặn được! xoay người lại mạnh, hung dữ trừng mắt nhìn Nam Khôn, chế nhạo: “ phải thấy thoải mái sao?! thoải mái chỗ nào hửm? Em thấy ngứa da mất rồi, hay là em gãi cho nhỉ?!”

      Nam Khôn cười ha ha, ôm vào trong lòng, hài hước : đúng là thoải mái mà, lòng ngứa ngáy nửa tháng nay rồi.”

      Triển Du liếc , mỉa mai: “Tim toàn ổ trùng, mau lấy thuốc trừ sâu mà diệt , nếu thuốc hiệu quả bao tiền thuốc luôn.”

      Nam Khôn bật cười: “Từ 800 năm trước luyện bộ bách độc bất xâm rồi, đừng là diệt trùng, thuốc trừ sâu DDVD cũng dùng được, phương thuốc duy nhất có tác dụng chỉ có em thôi, thế nào? Ha ha.”

      “Diệt cái đầu …ưm!”

      Nụ hôn nặng nề rơi môi Triển Du, đầu lưỡi linh hoạt của Nam Khôn cho thời gian chống trả, bỗng nhiên cạy mở môi ra, đuổi theo đầu lưỡi của , trằn trọc triền miên, dần dần còn kiêng nể gì cả.

      Triển Du trừng mắt liếc , hơi tránh né , còn chưa kịp đôi môi bị chiếm mất.

      thể kháng cự nụ hôn phách đạo mang theo vẻ dịu dàng cùng sủng ái, trằn trọc xâm nhập, cảm giác choáng váng xuất trong đầu, thân thể Triển Du run rẩy, tất cả kháng cự đều bị trêu đùa tuyệt hảo của người đàn ông này dần dần hóa thành tiếng thở dốc.

      Đến khi Nam Khôn chịu buông ra, Triển Du chỉ cảm thấy mình lên cơn sốt, thiêu cháy khiến toàn thân khô nóng.

      hít hơi sâu, bình tĩnh : “Được rồi, ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, còn việc gì nữa, em phải về đây.”

      Đêm nay nếu ở lại đây, ngày mai nhất định bị cái miệng rộng của Hình Thiên rủa cho chết.

      Nam Khôn cũng nghĩ nhiều như vậy, mạnh mẽ ôm lấy , khẽ cười :“Em , vẫn chưa đến hừng đông mà.” Đừng có mà mơ mộng hão huyền.

    3. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      Chương 41 – Nhanh như hổ đói vồ mồi
      [​IMG]
      [​IMG] [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]

    4. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      Chương 42 – Thể dục buổi sáng

      đêm mộng đẹp, sáng hôm sau chưa đến 6h30 đồng hồ sinh học của Triển Du vang lên.

      Nam Khôn vẫn chưa dậy nhưng cánh tay lại bá đạo vòng qua lưng , Triển Du muốn thử dịch khỏi , vừa mới cử động Nam Khôn vô thức siết chặt lại.

      Triển Du bất đặc dĩ, gian nan xoay người lại, hôn lên môi , nhàng : , em phải về rồi.”

      Nam Khôn vẫn nhắm mắt hôn lung tung lên mặt : “Ngoan, ngủ với lát nữa.”

      “Nhưng mà em ngủ được.” Triển Du vươn tay vuốt hàng mi đen như mực của , lẳng lặng nhìn gương mặt lạnh lùng cương nghị giờ phút này được đôi hàng mi dày rậm phụ trợ trở nên nhu hòa lạ thường, khóe miệng ngừng mang theo nụ cười vui vẻ làm say lòng người.

      Tình tứ ngọt ngào vô cùng, nhớ tới câu cuối cùng tối hôm qua Nam Khôn với , trong lòng Triển Du dâng lên nỗi cảm động cùng tình khôn cùng, ánh mắt cũng kìm được mà toát lên vẻ si mê, : “Tứ gia có phải hạ thuốc gì cho em .” Bằng sao em có thể thích như vậy chứ.

      Trước khi gặp Nam Khôn cho tới giờ Triển Du đều biết mình lại có thể si mê người đàn ông như vậy, từng cho rằng mến cùng hâm mộ của với Mục Hàn là cực hạn trong cuộc đời này của rồi, chỉ sợ người đàn ông khác có khả năng làm cho sùng bái như vậy. ngờ có ngày Nam Khôn lại như viên đạn bọc đường uy lực lạ thường công thành chiếm đất, dễ dàng tấn công vào trái tim đóng chặt của .

      Loại cảm giác này rất đẹp mà trong hai mươi năm cuộc đời chưa từng trải nghiệm, rất mới mẻ và kích thích.

      Mình thích người đàn ông này từ khi nào ấy nhỉ?

      Cho tới bây giờ Triển Du chưa từng nghĩ tới vấn đề này, hình như trong lúc vô tình thích , sau đó với tính cách quyết đoán dám dám hận của dường như cũng làm cho do dự quá lâu chấp nhận bị người đàn ông này hoàn toàn kích thích hormone tình .

      Nam Khôn vốn vẫn chưa mở mắt, nghe thấy câu vừa rồi của Triển Du mới đột nhiên mở to mắt ra, giữ im lặng nhìn rồi đột nhiên nở nụ cười: ngủ được? Vậy làm bài tập thể dục buổi sáng với .”

      xong ôm lấy người trở mình, còn dùng thứ hung khí nóng bỏng hùng dũng oai vệ khí khách hiên ngang giữa hai chân cọ cọ vào đùi Triển Du.

      Hai người mảnh vải che thân, lửa tình nóng bỏng truyền thẳng đến huyệt thái dương của Triển Du.

      : “ muốn em bị bại lộ thân phận cứ làm .”

      Ai ngờ Nam Khôn lại cho là đúng: có việc thương lượng với Mục Hàn, để gọi điện gọi ta tới, xong việc em về cùng ta, ai nghi ngờ gì đâu, hơn nữa hôm nay là cuối tuần, bọn em lại làm, gấp cái gì?”

      Tuần sau Vpbcs bắt đầu đưa vào sản xuất, công tác nghiên cứu của bọn họ cũng tạm thời ngừng lại, canh phòng của Tây Đảo so với Xích Thủy chỉ có hơn chứ kém, ban ngày căn bản có cơ hội “làm việc”, bây giờ Triển Du trở về cũng chỉ làm ổ trong phòng chơi máy tính.

      Rất vất vả mới bắt được cơ hội như vậy, làm sao Nam Khôn cam lòng từ bỏ chứ, xấu xa đè lên như cho ai .

      Triển Du nhấc ngọn núi lớn người lên, bị khơi gợi lòng hiếu kỳ, hỏi:“Chuyện gì thế?”

      Nam Khôn nheo con ngươi đáng đánh đòn : “Cho ăn no rồi cho em biết.”

      “…” Triển Du nghẹn lời, người nào đó chính là con mãnh thú biết thỏa mãn, cho ăn thế nào cũng no.

      Da thịt mềm mại bóng loáng như tơ lụa của làm cho Nam Khôn nhịn được muốn vuốt ve mãi, muốn ôm vào lòng hôn mạnh lên đôi môi.

      Trong lòng xẹt qua loại rung động khiến người ta run sợ, vội vàng ngậm lấy đôi môi Triển Du, bắt đầu tinh tế nhấm nháp hương vị thơm ngọt trong miệng .

      Triển Du ngoài miệng cứng nhắc, mỗi lần Nam Khôn muốn lại nhịn được mà mỉa mai vài câu nhưng cuối cùng vẫn có cầu có cung với , lần này cũng ngoại lệ, nụ hôn tuyệt vời của Nam Khôn trằn trọc đến hai đầu nụ hoa của , ngậm lấy đỉnh nụ tinh tế mút vào, thỉnh thoảng còn dùng hàm răng khẽ cắn chúng, dưới trêu đùa cẩn thận lại thành thạo của Nam Khôn, thân dưới của Triển Du chẳng mấy chốc lại có phản ứng.

      Khoái cảm quen thuộc đánh tới làm cho người ta lâng lâng trong bể tình dục.

      Triển Du tự chủ được cong người lên dâng mình lên miệng Nam Khôn, trong lòng khát vọng được thêm càng nhiều nụ hôn cùng vuốt ve của Nam Khôn.

      Nam Khôn cười cười càng ra sức kích thích những điểm mẫn cảm người , tay cũng theo đường cong duyên dáng của Triển Du trượt từ vòng eo mượt mà đến giữa hai chân , kết quả sờ vào chưa tới hai giây người nào đó lại đột nhiên dừng mọi động tác lại.

      Triển Du bị trêu chọc high, dừng lại làm cho cảm thấy ăn được nửa lại bị người ta giựt mất chén.

      Thân thể nổi lên cảm giác trống rỗng, mở mắt ra, khó hiểu nhìn Nam Khôn:“Làm sao vậy?”

      Nam Khôn hôn lên mặt cái, giọng rất dịu dàng, hai đầu lông mày cất giấu vẻ nghiêm trọng: “Tối hôm qua quên mang mũ, phải em trong thời kì nguy hiểm sao? Để bảo A Đông mua thuốc vậy.”

      Tối hôm qua tuy bắn ra ở trong nhưng lúc ấy rất kích động, cuối cùng lúc muốn bắn lại bị Triển Du hút chặt vào khiến thiếu chút nữa chịu được, biết có để lọt lướt đứa nào , bây giờ Triển Du còn làm nhiệm vụ, ngộ nhỡ mang thai rất phiền toái, muốn để cho mạo hiểm như vậy.

      Triển Du cũng lo lắng mang thai nhưng lời của Nam Khôn nhắc nhở chuyện.

      : “Tối hôm qua em chỉ gạt thôi, nhưng mà này, có chuyện biết em có nên cho biết , bác sĩ em rất khó mang thai.”

      Thể chất của trời sinh có tính hàn, lúc trước khi huấn luyện thường xuyên bị thương, năm ngoái rơi vào tay Jason quả là cửu tử nhất sinh (chín chết sống), trước đây thấy cần phải cho Nam Khôn biết, giờ lại sợ hãi mình thể đáp ứng bất kì hy vọng nào của Nam Khôn.

      Cho nên muốn tiêm mũi dự phòng trước.

      Chỉ là Nam Khôn lại tự động bỏ qua lời của , chỉ ân cần hỏi: “Là kẻ khác làm sao?”

      Triển Du khẽ gật đầu, : “Năm ngoái bị tay cấp dưới của Jason đá vào bụng, buồng trứng bị vỡ, lại bị nhốt trong nhà giam ngày, về sau có làm phẫu thuật nhưng bác sĩ sau này tỷ lệ mang thai rất xa vời.”

      Nam Khôn hít vào ngụm khí lạnh, vẫn nghĩ tại sao khi nhắc đến thằng khốn nạn Jason ngay cả Mục Hàn luôn bình tĩnh tỉnh táo cũng xúc động phẫn nộ như vậy.

      ra là vì vậy.

      Trong phút chốc, Nam Khôn cảm thấy lòng mình như thắt lại.

      lời nhìn Triển Du, sóng triều cuồn cuộn trong lòng, nhất thời biết phải dùng ngôn ngữ thế nào để an ủi người trong lòng mình.

      Triển Du thấy nửa ngày gì, sắc mặt vừa thống khổ vừa dữ tợn ngực khỏi thắt lại.

      Sau lúc yên lặng, run rẩy hỏi: “A Khôn, cả đời này có thể em thể sinh con được.”

      Em trọn vẹn như vậy, có cần ?

      Nam Khôn nhìn thấy vả bất an trong ánh mắt như cảnh tỉnh, trong nháy mắt phục hồi lại tinh thần, thương vuốt tóc , giọng dịu dàng lại tràn đầy đau lòng: “Đứa ngốc, em cảm thấy tối hôm qua muốn sau này em sinh con cho nên mới vậy sao?” (mới đòi đến cục dân chính á)

      cố gắng hết sức để ủng hộ cho giấc mộng cùng nghiệp của em, như vậy còn đủ để cho em tin tưởng sao?

      Triển Du chua xót trong lòng, hôn lên môi ngụm, cố chấp : “Sau này nếu em có khả năng sinh được, chúng ta tìm người thay em…ưm!”

      Hai chữ “mang thai” chưa ra khỏi miệng bị Nam Khôn dùng môi chặn lại.

      Nam Khôn cho cơ hội chuyện nữa, đầu lưỡi hề cố kị thám hiểm đến gần bụng, đường kiêng nể gì cuồng dã càn quét, Triển Du bị mút cắn mệt mỏi chống đỡ, bị động thừa nhận nhiệt tình cùng cầu ngang ngược của , trong thoáng chốc tất cả linh hồn như bị hút mất.

      Vừa hôn, Nam Khôn vừa sờ tới đám mũ đầu giường tối hôm qua quên dùng, chọn lấy cái mặt đầy gai mang vào cho mình, kéo chân Triển Du ra, động thân cái đưa thứ sôi sục vào thân thể Triển Du. Cậu em bị thành vách nóng ướt bao vây trong nháy mắt sảng khoái đến nỗi phải thở dài, cảm thấy mỗi tế bào toàn thân đều kêu gào muốn càng nhiều hơn, kích động đẩy nhanh tần suất hơn.

      Triển Du vẫn cảm thấy căng trướng gay gắt, cũng may tối hôm qua làm lần, giờ ngoại trừ cảm thấy đặc biệt căng trướng cũng có cảm nhận gì khác.

      Mặt nóng bừng lên, muốn chuyện nhưng lại bị môi Nam Khôn gắt gao chặn lại, triền miên mật ngọt hôn như chưa bao giờ hôn đủ.

      Đến cuối cùng Nam Khôn cảm thấy thỏa mãn buông thả trong , há miệng, phát ra tiếng nức nở trầm thấp, tiếng rên ngâm bị đè nén như liều thuốc kích thích làm cho Nam Khôn càng thêm hưng phấn. Thế tiến công càng ngày càng mãnh liệt. Triển Du chịu được vươn tay đẩy vùng bụng căng cứng như sắt của ra, còn chưa dùng lực đột nhiên dòng điện kích thích xẹt qua giữa hai chân xông thẳng lên đỉnh đầu, thân thể của mềm nhũn thành vũng nước ngay lập tức.

      Nam Khôn bị tiếng gọi phòng bị của kích thích cảm thấy vô cùng thành tựu, sau khi tìm đúng vị trí, thay đổi góc độ tấn công.

      Triển Du cảm thấy mình sắp phát điên, khoái cảm ngập đầu dời non lấp biển kéo tới dưới điên cuồng của Nam Khôn, như ngọn sóng hung mãnh, cuốn lên tận mây xanh. Nhất là vái chục cái cuối cùng của Nam Khôn, linh hồn đều sắp bị hút sạch.

      Cảm giác thỏa mãn cực đại khiến cho Nam Khôn cảm thấy từng lỗ chân lông đều vui sướng, vẫn chôn trong cơ thể Triển Du nửa ngày, muốn rời khỏi.

      Rốt cuộc, mưa tạnh trời quang.

      Nam Khôn cảm thấy mỹ mãn ôm vào phòng tắm bắt đầu tắm uyên ương, sau khi ra lại dây dưa lát mới gọi điện thoại cho Mục Hàn.

      Khi Mục Hàn tới , Nam Khôn cũng vừa ăn xong bữa sáng, Triển Du còn phấn đầu.

      Nhìn thấy Triển Du mặc quần áo nam người biết mình mang quần áo tới là đúng rồi, vừa muốn lên tiếng trêu chọc người nào đó vài câu chột nghe giọng lạnh lùng u của Nam Khôn truyền đến từ bên kia ghế sofa: “Hôm nay sao đội trưởng Mục lại đeo mắt kính tới thế?”

      Nụ cười của Mục Hàn cứng đờ, nữa.

      “Đồng chí Nam Khôn là tổ trưởng dân phồ a?” Quản người ta rộng quá đấy.

      Triển Du ăn sáng xong, nhận lấy túi đồ trong tay Mục Hàn, cười tủm tỉm :“Cảm ơn lão đại.”

      Mục Hàn mừng ra mặt: “Vẫn là em nuôi tốt nhất, ngoan quá.”

      Triển Du mỉm cười với , chuẩn bị thay quần áo lại nghe người nào đó vui giận ném ra câu: “Vậy là tôi đây cần phải lo đội trưởng Mục nhận lầm người rồi.” Tối hôm qua đeo mắt kính nhận lầm người, đeo mắt kính biết làm sao nữa.

      “Tôi đây chửi con mẹ nó chứ!” Mục Hàn từ trước đến nay vẫn ung dung bình tĩnh kích động, cảnh cáo, đó đừng cho là tôi dám đánh .”

      Nam Khôn nhếch khóe miệng cười như cười tà nghễ liếc , vươn tay kéo Triển Du vào trong lòng, lưu manh : “Chỉ cần ra tay được.”

      “Mẹ kiếp, là hèn hạ, còn dám lấy em làm tấm chắn!” Triển Du đánh cái, tầm mắt tràn ngập hoài nghi quay trở về phía Mục Hàn, hiếu kỷ :“Nhưng mà…Đến tột cùng là hai người cái gì thế? Lão đại, tối hôm qua bị ấy phát ra bí mật gì sao? Mau ra.”

      Mục Hàn được tự nhiên : “Làm gì có, người nào đó tối qua uống nhiều rượu nên giờ vẫn còn mớ.”

      Nam Khôn nở nụ cười: “Đúng vậy đấy, tối hôm qua uống rượu, thiếu chút nữa lăn lên giường với người khác, cuối cùng còn kém phần chơi 4P với người ta.”

      Mục Hàn bùng nổ: “Họ Nam kia, đúng là có đạo nghĩa, dám qua sông đoạn cầu.” Ông đây giúp lừa gạt Du nhi rồi mà!

      Nam Khôn cực kì biết xấu hổ : “Tôi tôi mà, tức giận cái gì?”

      Mục Hàn: “Trời ạ chết mất!”

      Vẻ mặt Triển Du kinh hoàng nhìn Mục Hàn: “Lão đại, khẩu vị của trở nên nặng như thế từ bao giờ thế?!”

      Mục Hàn triệt để bùng nổ: “Đó là cái thằng từ xứ Wales ném cho mà!”Miyamoto và Wales đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, ngay cả ham mê đặc thù cũng giống nhau, tối hôm qua còn kêu đống **, muốn chơi cái gì mà “star war”, bây giờ là Miyamoto, làm sao mà từ chối được?!

      Vừa nghĩ đến việc tối qua bị mấy tên quái thai kia đùa giỡn từ đầu đến chân Mục Hàn cảm thấy…mẹ nó, quá táo bạo!

      “Lão đại, …ha ha ha.” Triển Du nhịn được nữa, cười run rẩy cả người trong ngực Nam Khôn.

      đời này chuyện có thể làm cho Mục Hàn kinh sợ nhiều lắm, hôm nay cuối cùng cũng đụng phải, hiếm thấy.

      Mục Hàn đầu đầy hắc tuyến, nghĩ thầm: Nhục quá! nên tới đây.

    5. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      Chương 43 – Mãnh hổ rời núi

      Cuối cùng Triển Du cười đến đau sốc hông, khi dừng lại còn nhịn được trêu chọc Mục Hàn: “Lão đại à đến tột cùng là tên quái kia dùng những chiêu nào, cho em nghe chút , em rất hiếu kỳ hay ở dưới để đùa giỡn nhỉ!”

      “Chưa từng nghe lòng hiếu kì hại chết con mèo sao? Đồng chí Triển Du!” Mục Hàn sắp bị làm cho phát điên, trừng mắt liếc , tức giận , phải ai đó có chuyện muốn gặp tôi sao? có việc gì tôi đây, hai người cứ từ từ mà chơi .”

      Triển Du vẫn còn dưới trướng nên cũng dám đuổi theo tha cho .

      Nghe Mục Hàn vậy cũng từ từ thay đổi sắc mặt, hỏi Nam Khôn: “Đúng rồi, có chuyện gì thế?”

      Ba ngón tay đặt vai của Nam Khôn thu lại, hờ hững gọi tiếng: “A Đông”

      A Đông cũng vừa cầm theo túi tài liệu cùng phần cứng từ trong thư phòng ra.

      Nghe vậy đến trước mặt Mục Hàn, đưa thứ đó cho .

      Mục Hàn mở tài liệu ra, khỏi sửng sốt la lên: “Chết tiệt! lấy thứ đồ chơi này ở đâu thế.”

      Thứ A Đông đưa cho chính là tư liệu nghiên cứu của “Sleepless warrior”, hơn nữa còn có tư liệu của DARPA.

      Mục Hàn xem qua lần, phát ra trong tư liệu này có số liệu nghiên cứu cùng thành phần bào chế loại thuốc này.

      Nam Khôn : “Moda Fini có thể làm cho binh lính liên tục duy trì tỉnh táo trong 40h đồng hồ, nhưng CX717 lại có thể kéo dài đến 48h đồng hồ, hơn nữa tác dụng phụ so với loại trước kia còn rất . Loại đầu tiên là do gia tộc Michelle cải tiến, loại sau là do DARPA cải tiến.”

      Triển Du : “Xem ra DARPA vẫn tin tưởng vào Frankie nha, bằng làm gì phải che giấu như vậy.”

      Nam Khôn: “Dã tâm của Frankie quá lớn, mục đích cung cấp kinh phí nghiên cứu cho DARPA cũng hề đơn giản, cho nên bên đó nhất định đề phòng ta, giờ CX717 tiến vào giai đoạn thử nghiệm lâm sàng, nghe tác dụng phụ duy nhất chỉ là sau khi uống thuốc khiến cho tinh thần hưng phấn.”

      Triển Du bật cười: “Cũng tốt, còn có thể thay thế cho Viagra.”

      Mục Hàn đầu đầy hắc tuyến bổ sung: báo cáo này có trạng thái này có thể kéo dài vài ngày đến nhiều tuần mà biến mất.”

      Bất kể là liên tục phát tiết vài tuần hay là chịu đựng vài tuần cũng làm cho người ta vô cùng khổ sở.

      Triển Du bắt được móng vuốt tác quái bên hông mình, chợt : “Khó trách bọn họ dám đưa cho binh lính sử dụng.”

      Nam Khôn lại ôm lấy , : “Theo tôi biết lúc trước cầu duy nhất để Jason đưa cách điều chế cho Frankie chính là ta muốn nhóm thành phẩm đầu tiên. Quân chính quy dám dùng nhưng tên súc sinh phát rồ như Jason nhất định, huống chi nay ta đúng là thiếu trợ giúp.”

      Mục Hàn nhướn mày nhìn về phía : “Ý của là công bố tin tức này ra ngoài?”

      Nam Khôn “ừ” tiếng rồi lại tiếp tục chủ đề: “Nhưng mà phải mượn tay người khác, chú của Frankie từ trước đến nay luôn đối đầu với , tên kia dã tâm có thừa nhưng lại đủ lực, tính cách lại bốc đồng, là ứng cử viên tốt.”

      Bởi như vậy, chỉ có thể kìm chế được Frankie, chừng còn có thể mau chóng dẫn Jason mắc câu.

      Nhớ tới lời Triển Du lúc sáng, Nam Khôn đặc biệt hối hận vì lúc trước để cho Sơn Lang giết thằng khốn nạn Jason kia!

      Lúc này chỉ cần có bất cứ cơ hội nào cũng từ bỏ.

      Triển Du hiểu tâm tư của , rất tán thành cách này của , đáp:“Chuyện này em bảo Hình Thiên xử lý.”

      xong lại hỏi: “Đúng rồi, lễ đính hôn của em họ định thời gian chưa?”

      Nam Khôn gật gật đầu: “Thứ bảy tuần sau.” Đến lúc đó cần phải trở về.

      Mục Hàn cất tài liệu , “Được rồi, trước tiên cứ như vậy , Du nhi nhanh thay quần áo rồi còn theo về làm việc.”

      “Vâng, chờ em với.” triển Du xong liền đứng dậy, nhưng mà Nam Khôn lại siết chặt lấy, giữ lấy eo sống chết chịu buông ra.

      Triển Du ra vẻ đau lòng vỗ vỗ mặt , đùa: “Bạn học Nam Khôn, chị Du phải làm rồi, ngoan , chờ chị làm việc xong trở về tìm em cùng hưởng đêm xuân, buông tay ra nào.”

      Trán Mục Hàn toát mồ hôi lạnh: “Đồng chí Triển Du, bệnh thiếu não có bị lây thế? ràng Hình Thiên có ở đây mà.”

      “Hí hí! Chúng ta mau về cho Hình Thiên biết bậy sau lưng ấy thôi!”

      xong, Triển Du quay sang hôn lên khóe môi Nam Khôn cái, đẩy tay của ra rồi đứng dậy vào phòng thay quần áo.

      Sắc mặt Nam Khôn tăm tối ngồi chỗ, giống như bị nhập, hề nhúc nhích, sau nửa ngày mới thình lình ném ra câu: “Tối nay tôi muốn đến chỗ các người ngủ.”

      Mục Hàn vừa nhấp ngụm trà, nghe vậy phun ra hết, lắp bắp : “Tứ gia, ngài hãy bỏ qua cho tôi mà.”

      Tôi có hứng thú xem truyền hình trực tiếp đâu.

      Nam Khôn nghiêng đầu liếc nhìn , khinh bỉ : “Có chuyên gia trong đầu trang bị quá nhiều hàng hiệu cản trở suy nghĩ, đột trưởng Mục mau về dùng nước bồn cầu mà rửa óc .” Tôi chỉ muốn đắp chăn bông chuyện trong sáng với Triển Du thôi mà, sao mà phải kích động như vậy hả?

      Mục Hàn: “…”

      Ba phút sau, Triển Du thay quần áo xong ra, ném nụ hôn gió cho Nam Khôn: “Đồng chí Nam Khôn em đây, nhớ phải nghĩ tới em nha.”

      “Tiểu tổ tông à đừng có sến quá trước mặt tôi chứ.” Mục Hàn gọn gàng linh hoạt đứng dậy, trả thù ôm Triển Du vào trong lòng ra.

      Ánh mắt người nào đó quét tới, quả nhiên mặt trở nên lạnh lẽo: “Lấy cái tay của ra!”

      Mục Hàn cũng thèm liếc nhìn , nghênh ngang ôm Triển Du ra ngoài, mặt là nụ cười đắc ý.

      Triển Du gì nhìn lên trời.

      Hai ngày sau, tin tức DARPA cùng gia tộc Michelle hợp tác nghiên cứu ra CX717 bị lan rộng ra ngoài, làm dấy lên làn sóng dư luận quốc tế, phê phán, ủng hộ, hâm mộ, cũng cực kì sợ hãi với chuyện này.

      Gần đây tin đồn về Frankie bay khắp nơi, chuyện xấu liên tiếp kéo đến, chân trước vừa dẹp xong chuyện với phó thị trưởng, chân sâu bị quân đội đến hỏi chuyện, đường về suýt chút nữa bị giết. Đến khi tra ra “nội ứng”, còn chưa kịp đưa người ta ra thẩm vấn người tự sát mất.

      Cứ giằng co như thế hơn tuần lễ lại đến lễ đính hôn của con trai lớn của .

      Frankie còn có ý nghĩ mượn cơ hội này để thu phục lòng người, lôi kéo nhà quyến quý khắp nơi, thuận tiện cũng tẩy xui xẻo nhiều ngày nay.

      Cho nên lễ đính hôn của thằng con lớn lần này còn long trọng hơn cả hôn lễ.

      Phóng tầm mắt quét qua, khách xá đến dự phải nhân vật giàu có nổi tiếng cũng là người nhà quyền quý.

      Mục Hàn và Triển Du cũng tới dự.

      Chùm đèn thủy tinh sáng chói lẳng lặng chiếu rọi căn phòng đầy xa hoa.

      Những vị khách chuyện với nhau, khách sáo giữ lễ, rồi lại toàn những chuyện rỗng tuếch.

      Mục Hàn trò chuyện rất vui vẻ cùng vài “đồng nghiệp có cùng sở thích”.

      Triển Du cực kì nhàm chán, sau khi tìm được chỗ mình ngồi xuống, quan sát khắp nơi, xa xa Nam Khôn trò chuyện cùng với người đàn ông trung niên biết tên, bộ vest được cắt may tỉ mỉ vây lấy thân thể cường tráng của , chút sơ hở nào toát lên vẻ khôn khéo cùng lão luyện người . Ánh sáng màu vàng kim nhạt phủ xuống, toàn thân tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt, giống như thần tiên hạ phàm.

      Triển Du thầm si mê trong lòng nhưng lại dám đặt tầm mắt quá lâu người .

      Nghi thức đính hôn bắt đầu, người dẫn chương trình dùng ngôn ngữ khôi hài chọc cười khiến mặt mày các vị khách ai cũng hớn hở.

      Bên cạnh Triển Du là Nam Trân, chẳng biết từ lúc nào người phụ nữ này ngồi xuống bên cạnh dùng tiếng Nhật bắt chuyện: “A Tuyết”

      Lần này Nam Trân theo Nam Hiểu Văn sang Mĩ giải sầu, Nam Khôn ta mang thai.

      Ban đầu Triển Du còn tưởng là của Đường Thiệu, về sau mới nghe người đàn ông của ta chỉ là bartender trong quán bar, khỏi lấy làm kì lạ, loại thiên kim tiểu thư cao ngạo như Nam Trân lại vừa ý người đàn ông đối với ta chỉ là hạng nghèo hèn, lại còn mang thai con của ta, càng khiến cho Triển Du kinh ngạc hơn là giờ tính tình của ta thay đổi, vẻ ngang ngược tàn bạo bây giờ còn bóng dáng, chỉ còn lại vẻ dịu dàng hiền lành.

      Là vì liên quan đến chuyện sắp làm mẹ sao? phải sau khi mang thai tính tình càng khó chịu hơn sao, sao ngược lại ta trở nên dịu dàng thế nhỉ?

      Mấy ngày nay ta và Nam Hiểu Văn đều ở trong căn phòng ở tòa nhà kia Nam Khôn, Nam Hiểu Văn quen ăn chay niệm Phật, lại vô cùng hiền lành tĩnh lặng, thích nơi náo nhiệt, Nam Trân và Nam Khôn là em họ nhưng từ trước đến nay cũng hay chuyện với nhau. Ở đây lại giống như ở Xích Thủy, thể lung tung, Nam Trân buồn bực đến chết.

      Bởi vì phát súng lần trước mà quan hệ giữ Mục Hàn sắm vai Miyamoto và Nam Khôn dần dần tốt lên, gần đây qua lại tương đối mật thiết.

      Mấy ngày nay Nam Trân thấy bọn họ qua lại nên đặc biệt hưng phấn, lôi kéo Triển Du chuyện từ nam chí bắc chịu để yên.

      Tính tình của ta giờ làm cho người ta chán ghét như trước kia nữa, Triển Du cũng còn bài xích ta. Nhưng mà với tính cách của Thiên Diệp Tuyết, bình thường luôn phải giả vờ mang dáng vẻ lạnh như băng, cho nên cơ bản đều là Nam Trân mười câu mới câu.

      Vừa rồi khi Nam Trân chào hỏi với , cũng chỉ dùng sắc mặt bình tĩnh gật đầu với ta cái cho xong việc.

      Nam Trân cũng để bụng lãnh đạm của chút nào, mỉm cười nhìn chằm chằm vào hai nhân vật chính sân khấu, cảm khái : đời này còn gì đẹp hơn so với chuyện hai người nhau, bây giờ Tiểu Niệm là hạnh phúc, hy vọng em ấy có thể luôn luôn hạnh phúc như vậy.”

      hiếm thấy người từng luôn tư lợi cho mình lại có thể lo lắng cho người khác!

      Xem ra mấy tháng vừa qua khiến cho vị đại tiểu thư này trưởng thành ít.

      Triển Du yên lặng lát, nhàn nhạt ném ra câu: “Tô Niệm giống người có tính cách mềm yếu như bánh bao.”

      Nam Trân mỉm cười: “Đúng vậy đấy, từ là người thông minh nhất trong mấy chị em chúng tôi, ai có thể bắt nạt nó.”

      Triển Du từ chối cho ý kiến, lên tiếng.

      Sau khi nghi thức kết thúc, mọi người tự vào chỗ dùng cơm, phản ứng có thai của Nam Trân giờ đặc biệt nghiêm trọng, dường như nhìn thấy món ngon nào cũng muốn ăn, ép buộc mình ăn vài miếng nhưng cũng “tống” vào bồn cầu hết, khi trở ra ta lại trở nên vô cùng yếu ớt.

      Triển Du thấy sắc mặt ta trắng bệch, ân cần : có khỏe ?”

      Ngồi cùng bàn với hai người còn có bốn nữa, tuy biết Nam Trân nhưng thấy dáng vẻ yếu ớt của ta đều tỏ ra quan tâm, hỏi ta có cần dìu vào phòng nghỉ ngơi .

      Nam Trân lắc đầu, với Triển Du: sao đâu, tôi chờ ăn xong sau đó trở về cùng với tôi được ? Hôm nay với họ nhất định là bận đến khuya mới về, tôi muốn ở nhà mình.”

      Triển Du có hơi khó xử, còn phải đến thư phòng của Frankie thay camera nữa. Do dự lát, : “Tôi còn có việc phải thương lượng với Run Miyamoto, bây giờ khó chịu như vậy, tôi đưa lên lầu nghỉ ngơi trước, muộn chút tôi lên với .”

      Nam Trân tỏ ra cảm kích: “Cảm ơn A Tuyết.”

      Triển Du chỉ ăn lót dạ rồi đưa người lên phòng nghỉ ngơi, rót nước cho Nam Trân Mục Hàn đột nhiên gọi tới.

      “Alo, Run.” Triển Du nghe thấy bên kia truyền đến tiếng ồn ào, hoài nghi hỏi:“Xảy ra chuyện gì sao?”

      Giọng điệu của Mục Hàn rất nghiêm trọng: “Du nhi, Bernd bị người ta bắn chết, có người giả mạo chứng cứ vu oan cho Nam Khôn, giờ cảnh sát ta là kẻ tình nghi, bắt người rồi. đoán nhất định là do thằng khốn Jason giở trò quỷ, em ở cùng với Nam Trân phải ? Tình hình tốt lắm, mau về .”

      Triển Du kinh hãi: “Được, em về ngay!”

      “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?” Nam Trân tò mò hỏi.

      có việc gì, Run tìm thấy tôi nên sốt ruột thôi.” Triển Du đưa nước cho ta, “Nghỉ ngơi tốt , tối nay tôi đến tìm .”

      xong đợi Nam Trân đáp lại vô cùng lo lắng chạy ra ngoài cửa, ngoài dự liệu, khi nắm tay cầm cửa chuẩn bị mở cửa ra bỗng dưng cây kim gây mê từ khẩu GT52 của Đức từ sau lưng đánh úp lại, bắn vào lưng !

      Trước mắt Triển Du tối sầm, sức lực toàn thân trong nhát mắt hầu như còn.

      giây trước khi triệt để mất ý thức, rít gào trong lòng: Mẹ kiếp! Nam Trân, bà đây để yên cho mày đâu!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :