1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà Xã, Em Không Ngoan - Phác Hi (53 c+1PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      Chương 19 – Cặn bã ép người

      Triển Du tỉnh lại trong cơn đau đớn bén nhọn, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là ánh sáng hợp kim của vách tường lạnh lẽo.

      ngoái đầu nhìn quanh lượt, căn phòng to như vậy ngoại trừ chiếc giường nằm còn thứ gì khác, cửa phòng đóng chặt, có cửa sổ, thể phân biệt ngày đêm, cũng biết mình hôn mê bao lâu. Ngoại trừ chiếc vòng cảm ứng tay có bất kì vũ khí tự vệ hoặc công cụ truyền tin nào, cho nên trừ khi có thuật xuyên tường hay độn thổ, nếu tuyệt đối thể chạy thoát.

      Bốn phía yên lặng như tờ.

      Triển Du nằm giường, mặt biểu cảm nhìn lên trần nhà, thậm chí trong lòng cũng dư thừa cảm xúc mà thương tiếc cho trinh tiết của mình, chỉ bận rộn phân tích hồi tưởng lại lời Nam Khôn cứ luôn hỏi là ai, giờ lại nhốt mình trong căn phòng được phòng thủ nghiêm ngặt như vậy, chứng minh ngoại trừ bị bại lộ bọn người Mục Hàn vẫn chưa bị phát ra.

      Từ điểm này, hàng chân mày nhíu chặt của Triển Du rốt cuộc cũng thả lỏng chút, nghĩ người nào đó cũng nên đến đây rồi chợt nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng động.

      Tiếng bước chân nặng nề từ xa đến gần, Triển Du quay đầu lại nhìn cái, chậm rãi ngồi dậy, lưng tựa vào góc giường.

      Người đàn ông kia mặt bộ đồ sát thủ màu đen, nút thắt màu trắng bạc cẩn thận tỉ mỉ thắt cổ, sắc mặt căng cứng càng làm nổi bật khuôn mặt cương nghị lạnh lùng của , giờ toàn thân đều tản ra hơi thở tử thần lạnh lẽo, còn vẻ ôn tồn ngày trước.

      Triển Du cũng yên lặng nhìn , sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt chút sợ hãi.

      Nam Khôn tới ngồi xuống cuối giường, lên tiếng đánh vỡ yên lặng trước:“Tỉnh rồi chúng ta chuyện .”

      Triển Du lên tiếng, nhàn nhạt liếc nhìn bên đuôi chân mày đóng vảy của , trong lòng có chút nuối tiếc: hơi kém chút, đáng tiếc.

      Trong khi Nam Khôn tựa như dã thú giằng xé nửa ngày, cuối cùng đầu óc còn phát sốt ngoan cường muốn bắn vào trong, Triển Du nhịn được nữa, thừa dịp lên cao trào phòng bị đột nhiên dùng sức cầm lấy đèn ngủ đầu giường đập xuống đầu .

      Đáng tiếc cuối cùng vẫn bị giơ tay chặn lại.

      Nam Khôn thấy ánh mắt tức giận cùng phẫn nộ của thoáng cái đoán được tâm tình của , lạnh lùng nhếch khóe môi, cũng lời nào.

      Sau nửa ngày hai người giằng co tiếng động, cuối cùng Triển Du mở miệng hỏi trước: “Tôi ngủ bao lâu rồi?”

      Nam Khôn nhìn cái sâu, bình tĩnh : “Hai ngày.”

      Thời gian hai ngày cũng đủ để làm rất nhiều việc, tỷ như tìm người, tỷ như kí hợp đồng, cũng đủ để bọn người Mục Hàn phát mình mất tích.

      Triển Du càng nghĩ càng cảm thấy thái độ trước kia của Nam Khôn với hoàn toàn giống như giả vờ, chắc là động lòng , hôm đó lại đột nhiên sai A Đông đến lấy vân tĩnh mạch của , ràng trước đó nhất định nhận ra gì đó.

      Nhưng mà xế chiều hôm đó phải chỉ ở cùng Simon thôi sao, chẳng lẽ lại có liên quan đến Simon?

      “Khi chúng tôi chuyện phiếm, trong lúc vô tình Simon ra tuổi của Aki, Aki 22 tuổi, lần trước lúc kiểm tra sức khỏe xương cốt của em chỉ mới 19 tuổi.” Dường như Nam Khôn biết suy nghĩ trong đầu , hờ hững giải thích rồi nhìn chằm chằm vào , con ngươi đen láy dần dần lên vẻ sắc bén, “Cho nên…gian tế trong bệnh viện kia là ai?”

      Lần trước kiểm tra sức khỏe, nếu phải có nội ứng, dù cho trước đó Triển Du có động tay động chân người mình cũng thể nào mỗi hạng mục kiểm tra đều cho ra số liệu phân tích hoàn toàn phù hợp với Aki, chỉ là số người liên quan quá nhiều, thậm chí Nam Huân cũng bị dính vào, thể nào kéo tất cả ra thẩm vấn, phải điều động nhân lực quá lớn, hơn nữa căn bản tra ra kết quả.

      Triển Du chau mày trong lòng, vẻ mặt vẫn mỉm cười: phải ngài rất thần thông quảng đại sao, tự mình điều tra .”

      “Tôi cho em cơ hội nhưng em lại khiêu chiến với nhẫn nại của tôi.”

      Nam Khôn chau mày uy hiếp: “Hai ngày cũng đủ để đồng bọn của em phát ra tình hình bên này của em nhưng lại đủ thời gian để bọn họ chạy đến đây, tôi ngại ném thẳng em vào trong này, em cảm thấy bọn bọ có thể đợi được bao lâu?”

      Mặc kệ bọn người của Triển Du theo chính nghĩa hay tà ác, giờ mục đích của bọn chưa đạt được, vì để bảo mật, đồng bọn của thể mặc kệ bị ném vào trong này – hoặc là tới cứu , hoặc là tới giết .

      “Mồi” còn nằm tay , còn sợ “cá” mắc câu sao?

      Chỉ có điều dục niệm trong lòng quấy phá, chỉ muốn nghe Triển Du chính miệng ra mà thôi.

      Nhưng mà Triển Du là ai chứ, làm sao có thể để cho uy hiếp: “Đồng bọn của tôi có thể đợi bao lâu tôi biết, nhưng tôi cảm thấy nếu để cho trong số các nước phương Tây biết cùng Isreal mưu phản chính phủ đồng minh nhất định thể chờ đợi được mà chạy đến tìm “tâm ” đâu nhỉ? Trước đạo nghĩa dân tộc biết tiền của có còn tác dụng , còn có việc là Boss lớn phía sau tổ chức Hắc Hổ hẳn là Nam Uy cũng biết tình hình đâu nhỉ, bằng sao ông ta có thể ngốc đến mức thuê Hắc Hổ giết .”

      Nếu như tất cả những chuyện này đều bị vạch trần, mặc dù đến mức khiến thân bại danh liệt nhưng cũng đủ khiến cho phiền toái quấn thân.

      Ánh mắt Nam Khôn trầm xuống: “Em đoán chắc tôi dùng hình với em sao.”

      Triển Du như cười mà cười nhìn , giọng tràn đầy khiêu khích: “Xin ngài cứ tự nhiên.”

      Lần này lật thuyền trong mương, bị nhốt tới đây, cũng có cách nào chạy, có mệnh lệnh của Mục Hàn, số việc có quyền làm chủ, nếu như Nam Khôn muốn làm gì , cũng thể gì, cái chết mà quả thể tạo thành uy hiếp với .

      Sau nửa ngày Nam Khôn nhìn chăm chú chuyển tầm mắt, khóe môi chậm rãi nhếch lên thành đường cong.

      : “Yên tâm, tôi nhân từ như vậy đâu, mỹ nhân ngon miệng thế này, mới ăn được lần chẳng phải rất đáng tiếc sao.”

      Từ xưa đến nay, có vô số phương pháp tra tấn, rút gân lột da cũng chỉ hiệu quả đối với những tên sợ chết, cái loại xương cứng ngay cả cái chết cũng sợ như Triển Du tra tấn về tinh thần mới là lựa chọn tốt nhất.

      Triển Du cảm thấy lửa giận ngùn ngụt trong lồng ngực, nghiến răng nghiến lợi : là tên căn bã là sỉ nhục cho những tên căn bã.”

      Nam Khôn như hề nghe thấy, ưu nhã đứng lên, mây trôi nước chảy ném lại câu: “Em còn nửa ngày để suy nghĩ.”

      Sau đó bỏ hề quay đầu nhìn lại.

      Triển Du hung dữ nhìn theo hướng biến mất, cảm xúc trong đáy mắt chuyển biến lát, cuối cùng vẫn chỉ có thể trở lại vẻ bình tĩnh.

      Nam Khôn tịch thu sạch “công cụ phạm tội” người , gặp khó khăn tự sát tất nhiên cũng phải kết quả muốn, trốn thoát, cũng liên lạc được với người khác, ngoại trừ mấy loại này còn cách nào khác, hơn nữa tin tưởng năng lực của bọn người Mục Hàn.

      Đợi nửa ngày chán đến chết như vậy, quả nhiên đến tối chờ được, hơn nữa còn là đích thân A Đông tự mình đến “mời” .

      Cả đoạn đường yên lặng đến phòng làm việc của Nam Khôn, gác cửa trông thấy A Đông trực tiếp để lại rồi rời .

      giống như Triển Du dự liệu, lúc này trong văn phòng chỉ có Nam Khôn cùng Mục Hàn.

      Xem ra nhất định bọn họ đàm phán gần xong – trong tay hai bên đều có vốn liếng, tuy nhiên giờ Mục Hàn địa bàn của Nam Khôn, Nam Khôn muốn tiêu diệt toàn bộ bọn họ trong yên lặng cũng phải là việc khó khăn, nhưng Nam Khôn tuyệt đối là kẻ thù của quốc gia, cho nên kết quả là giảng hòa. Chỉ có điều đột nhiên Triển Du mất tích, bọn người Mục Hàn nhất định nắm tình hình mới dám ngả bài với Nam Khôn.

      Tuy từ trước đến nay Nam Khôn luôn thông thạo mọi tin tức nhưng cũng phải nắm tất cả trong lòng bàn tay, ngờ tới lần này chấp bút mua bán với Simon lại tạo nên mối quan hệ với Logica Gamam, thiếu chút nũa trở thành vây cánh của phần tử khủng bố, còn dẫn người của Liệp Ưng tới.

      càng ngờ tới mang mặt nạ xinh đẹp trước mặt lại là hồ ly nghìn mặt nổi danh như cồn.

      Nhớ tới dáng vẻ đêm đó Triển Du nằm dưới thân hầu hạ thuận theo, đột nhiên Nam Khôn cảm thấy yết hầu khô nóng.

      Người phụ nữ này tuy thân phận là giả, mặt là giả, thậm chí giọng cũng là giả, duy chỉ có thân thể là , lại còn trẻ trung căng tràn như vậy.

      Triển Du vô cùng phỉ nhổ ánh mắt nghiên cứu tìm tòi mập mờ của người nào đó, trừng mắt nhìn cái, đếm xỉa tới hỏi Mục Hàn: “Đàm phán xong rồi chứ?”

      biết Nam Khôn có thể thả mình ra cũng biết chuyện Logica Gamma muốn làm vây cánh, nhất định Mục Hàn và thống nhất với nhau, giờ Nam Khôn ở đây nên cũng tiện hỏi Mục Hàn. Nhưng mà thấy dáng vẻ khó xử của Mục Hàn, chẳng lẽ còn có chuyện khác?

      Ánh mắt Mục Hàn phức tạp liếc nhìn Nam Khôn, giọng : “Còn có chi tiết nữa, cần em tới hoàn thiện.”

      Chết tiệt, biết ngay tên khốn khiếp này còn có ý nghĩ xấu xa mà.

      Triển Du nhướn mày, nhìn về phía Nam Khôn: “Điều kiện gì?”

      Nam Khôn lên tiếng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm.

      Mục Hàn ho tiếng, tiếp tục câu chuyện: “Tứ gia muốn em khôi phục lại hình dáng cũ.”

      “Gì?!” Triển Du giải thích nổi, tức giận nhìn Nam Khôn, tưởng phẫu thuật chỉnh hình bằng phân tử đơn giản như đeo mặt nạ sao? Vả lại nếu bắt tôi khôi phục lại hình dáng cũ làm sao tôi giả trang làm Aki được nữa? Trước kia có nhiều người từng thấy tôi như vậy rồi, giết hết bọn họ sao?”

      Nam Khôn bị quát có dấu hiệu tức giận nào, mở miệng , giọng điệu vẫn lạnh nhạt như vậy: “Thứ bảy tuần sau là sinh nhật Aki, tôi tổ chức cho em bữa tiệc sinh nhật, em “bị giết” trong bữa tiệc, qua đêm đó, Xích Thủy còn người tên Aki nữa.”

      Triển Du nghe vậy sau nửa ngày cũng gì, cuối cùng oán hận mắng chửi trong lòng.

    2. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      Chương 20 – Cơn giận oanh tạc

      Đàm phán xong mọi việc, Mục Hàn bọn họ còn có chuyện khác phải thương lượng, Triển Du theo đến trụ sở tạm thời phía tây.

      Lúc gần Nam Khôn mặn nhạt ném ra câu: “Hai tiếng nữa A Đông đến đón em.”

      Triển Du thèm ngó ngàng tới , quay đầu bước .

      Bóng đêm như nước, kho hàng dưới lòng đất khu vực phía tây đèn đuốc sáng trưng, toàn đội Liệp Ưng tề tụ thiếu ai.

      Mục Hàn ngày hôm qua Nam Khôn kí hợp đồng với Simon, ngày 26 tháng này giao hàng. sớm biết cậu cả của và Simon cấu kết với nhau, xâu chuỗi lại mọi chuyện cũng đoán ra được Simon mua nhiều vũ khí như vậy có thể là chuẩn bị cho hành động khủng bố, chỉ là ngờ tới mục tiêu của Simon lại là cả nước Z. Nam Uy thuê tổ chức sát thủ Hắc Hổ chuẩn bị trước ngày 26 diệt trừ .

      vốn tính tương kế tựu kế, giả chết mất tích, đến khi Simon rời khỏi Xích Thủy ra tay thu dọn cậu cả của , hơn nữa căn bản tính để cho Simon thành công mang số vũ khí kia , bởi vì đám hàng kia ngay từ đầu chuẩn bị cho Isreal phản lại chính phủ đồng minh.

      Đổng Kiêu buộc miệng : “Tay bắt sói, tên nhãi này cũng là vô sỉ.”

      Hình Thiên giải thích: “Ai bảo Simon bất lương như vậy, lần trước cậu hai của buôn đám kim cương kia, tuy cuối cùng thu được hàng về nhưng Simon lại ăn của lão 2 triệu đô tiền hoa hồng, được chút lợi lộc nào còn bị thiếu Simon món nợ nhân tình, mọi người xem làm sao nhịn được cơn tức này?”

      Phượng Tường có chút nghi hoặc: “Đồng thời bán vũ khí cho cả hai nhà, ràng tốn tiền lại còn phải đích thân cướp hàng trong tay kẻ khác, đeo lên lưng tội danh cướp đoạt, quân phản chính phủ Isreal dựa cả vào sao?”

      Mục Hàn “Hàng vốn trị giá 5 tỷ đô, Nam Khôn chỉ bán 60% giá, những tên kia nhiều lắm cũng chỉ tốn công chuyển chở thôi, bọn họ có gì mà đồng ý?”

      Đổng Kiêu: “Tôi ngất, đúng là tên bụng dạ đen tối chính cống, cả bụng toàn ý nghĩ xấu xa sôi ùng ục!”

      Phượng Tường hỏi: “Vậy bây giờ tính thế nào?”

      Mục Hàn : “Trước tiên chúng ta thương lượng được, nhưng mà theo như kế hoạch của , sau khi Nam Uy thuận lợi tiếp quản Xích Thủy thông qua tra ra hành động của bọn Simon, về phần nhân số, tôi nghĩ Nam Khôn cùng tổ chức Hắc Hổ trợ giúp, vấn đề này lớn. Đến lúc đó số vũ khí kia có người đến lấy, chúng ta cũng cần quan tâm, đây cũng là điều kiện đồng ý trợ giúp chúng ta.”

      “Cho nên giờ tôi và Đổng Kiêu án binh bất động sao?” Chiến Cát từ nãy đến giờ yên lặng ít cũng lên tiếng.

      Mục Hàn gật gật đầu: “Tên Nam Khôn kia thể hoàn toàn tin tưởng, tôi hoàn toàn thẳng thắn với , cho nên giờ vẫn biết thân phận của cậu và Đổng Kiêu, hai người tiếp tục ở lại căn cứ lính đánh thuê trợ giúp bọn tôi, ngày 15 tháng sau Du nhi dùng thân phận Thiên Diện Hồ gia nhập vào đội lính đánh thuê. Đến lúc đó nếu như có chạm mặt nhau hãy ít chuyện chút, đừng để cho người khác lần ra đầu mối.”

      “À…Du nhi giả làm Aki rất hoàn hảo mà, sao phải để cho ấy đến căn cứ lính đánh thuê làm gì?” Đổng Kiêu khó hiểu, trước mắt trừ bọn họ ra cũng chỉ có Nam Khôn cùng tâm phúc của biết thân phận của , Thanh Mộc mất tích đến nay chưa về, Triển Du giả làm Aki cũng có ai phát ra điều gì bất thường, như vậy rất an toàn, lí ra hành động cũng thuận tiện, sao phải để cho tham gia vào đám sài lang kia?

      Mạc Hàn lắc đầu, mặt tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Đây là cầu của Nam Khôn.”

      Mọi người càng nghi ngờ, đồng loạt nhìn về phía Triển Du, bọn họ cũng đều biết lần này Triển Du bại lộ thân phận là vì Simon, cũng biết đêm hôm đó nhất định là chịu khổ nhưng lại biết chịu khổ thế nào, giờ phút này thấy sắc mặt tái nhợt như sáp, mọi người vừa đau lòng lại vừa có chút tò mò.

      Triển Du nhíu nhíu mày: “Tên khốn kia ăn phải củi khô, ý nghĩ xấu đầy mình, ai biết lại có chủ ý gì.”

      Vì vậy mọi người thức thời là nhiều hơn nữa hỏi.

      Chín giờ tối, Mục Hàn sắp xếp mọi việc xong, mấy người Chiến Cát lục đục rời .

      Triển Du nhìn ra bên ngoài, cũng chuẩn bị khởi hành trở lại biệt thự, vừa ra đến cửa thuận tay lấy cây đao quân dụng M9 Hình Thiên thích nhất theo.

      Hình Thiên nhìn theo bóng lưng phóng khoáng của , mặt to ra lo lắng: “Lão đại cậu thấy ?”

      “Thấy gì?”

      “Dấu hôn, cổ Du nhi.”

      Mục Hàn thu dọn đồ đạc dừng tay, lên tiếng, vẻ lạnh băng lên trong đáy mắt rồi biến mất trong chớp mắt.

      “Cậu xem Du nhi có thể…” Muốn giết Nam Khôn ?

      lúc sau Mục Hàn mới trả lời, giọng nhàn nhạt, nghe ra cảm xúc gì.

      ấy tự biết chừng mực.” bốn chữ, tín nhiệm, dung túng, cũng là…xấu hổ trong lòng.

      Chín giờ rưỡi tối, Nam Khôn cùng vài chuyên gia thương thảo về loại súng cải tiến MKNS1 mới rồi trở về biệt thự, nghe quản gia Triển Du bị Nam Trân gọi chơi mạt chượt còn tưởng rằng Triển Du có nhà, kết quả vừa về phòng đẩy cửa ra bị luồng sát khí mãnh liệt đánh vào mặt. Chẳng biết Triển Du trốn trong phòng từ lúc nào sau khi xác nhận đúng là cho đao.

      Ánh sáng lạnh lẽo lên, lưỡi đao sắc bén lặng yên xé toạc khí.

      Tất cả mọi người trong chi cục 9 đều biết trong đội Liệp Ưng ngoại trừ Mục Hàn Triển Du có tốc độ nhanh nhất, những đòn dùng chân có thể là xuất thần nhập hóa, hơn nữa lại cực kì quen thuộc với kỳ kinh bát mạch người, thích đá vào tử huyệt, người bị đá cước chết cũng chỉ còn nửa cái mạng.

      Sức của cũng tính là lớn nhưng khi đánh trong khoảng cách quá gần lại có thêm cây đao, hơn nữa đôi chân của lại tràn đầy sức bật, rất ít người có thể lật người né tránh, càng đến đánh trả.

      Giờ phút này động tác vung đao của mặc dù có ý đưa người khác vào chỗ chết nhưng cũng kém phần ngoan độc, lộ ra khí thế bức người, người bình thường muốn tránh quả là nằm mơ giữa ban ngày.

      Nhưng mà chỉ với vài động tác lách người của Nam Khôn cũng có thể hoàn toàn thoát khỏi cục diện bị động kia, khi tới gần tủ trang sức thuận tay dùng chân nến làm vũ khí, vừa đấu với Triển Du vừa chỉ dẫn: “Em nắm quá chặt hạn chế góc độ vung đao, hơn nữa góc cắt của đao như vậy gặp phải cao thủ chân chính, dù cho em may mắn làm bị thương cũng chỉ có thể đả thương ngoài da, trong lúc đó tốt nhất là phải khống chế ở góc 45-60 độ…”

      Triển Du tức giận trong lòng, làm gì còn nghe lọt tai lời dạy của , chỉ dựa vào kiến thức trước nay của , nhanh chóng huy động chân tay, chỉ muốn cho Nam Khôn vài nhát đao để hả giận thôi.

      Nam Khôn hiểu động cơ trả thù của Triển Du xuất phát từ đâu, lúc bắt đầu chỉ phòng thủ chứ tấn công, như là cố ý đùa với Triển Du.

      Sau vài hiệp, bỗng nhiên làm khó dễ, khiến cho Triển Du thể đổi công thành thủ, bao lâu sau cục diện tan tác.

      cướp lấy đao của Triển Du, bắt lấy hai tay đặt lên vách tường, đầu gối giữ chặt lấy hai chân đạp loạn xạ của , ghé sát vào bên tai giễu cợt: “Mọi người đều tức giận là vì quan tâm, em giận đến độ muốn giết tôi, chắc phải quan tâm nhiều lắm nhỉ?”

      So với Aki dịu dàng đáng , Nam Khôn phát ra Triển Du phản nghịch lãnh diễm dường như càng kích thích hứng thú chinh phục của hơn – Aki đối với mình mà có thể xem như vật cưng, mà Triển Du chưa từng bị Rini tàn phá, cũng tồn tại quan hệ nô bộc với , hai linh hồn ngang hàng nhau, thắng được trái tim kia tất nhiên có cảm giác thành tựu cùng thỏa mãn hơn.

      Hơi thở ấm áp như trêu đùa bên tai Triển Du, vô ý nghiêng đầu rồi lại đột nhiên trừng mắt nhìn : “Mẹ nó, đừng có mà tự giáp vàng lên mặt mình, buông ra!”

      “Sau khi buông ra hai ta lại đánh tiếp sao?” Nam Khôn thay đổi tư thế, đùi chen vào giữa hai chân gắt gao chống đỡ, dùng chính thân hình cao lớn của mình ngăn chặn lại, hiếm khi tâm tình tốt như vậy thương lượng với ,“Trong căn phòng này giờ chỉ còn thừa lại cái giường lớn còn ra hình dáng, đánh tiếp chỗ ngủ của tôi cũng bị mất, hay là chúng ta thay đổi phương thức, ngồi xuống chuyện ?”

      Miệng cùng gương mặt của Triển Du cũng sắp bị ép cho biến hình, thân thể cũng thể thoát ra, xấu hổ và giận dữ vô cùng, chỉ thở hổn hển : cho rằng mỗi người đều vô sỉ như sao? Tài nghệ bằng ai, tôi có gì để , thả tôi ra, tôi phải về phòng ngủ!”

      Nam Khôn nở nụ cười: “Đêm nay là tự em chạy tới phòng tôi mà.” Thịt đến miệng, em nghĩ tôi có thể để cho nó vụt mất sao?

      Triển Du quả thể nhịn được nữa, khiêu khích : “Vậy cứ để tôi ở trong phòng thử xem.”

      Xem đêm nay tôi có cơ hội thiến !

      muốn tôi phải đổ máu em mới nguôi giận sao?

      Nam Khôn nén tiếng thở dài, ánh mắt sáng quắc nhìn Triển Du nửa ngày, sau đó đôi tay nắm chặt tay Triển Du hơi nới lỏng.

      biết trong nháy mắt khi nới lỏng tay cũng đủ để Triển Du tùy ý ra tay.

      Quả nhiên, Triển Du cho là mỏi nên thay đổi tư thế, trong nháy mắt khi buông ra, thoát khỏi kiềm chế của , như làm ảo thuật lấy thanh chủy thủ dự bị từ trong túi quần ra, cánh tay ngọc vung lên, lưỡi dao MT đột nhiên nhắm thẳng đến cánh tay .

      cho rằng nhất định Nam Khôn đề phòng , làm sao ngờ được người nào đó lại để tùy ý chém, cuối cùng nếu kịp thời thu lực lại có thể chém rụng cả cánh tay của Nam Khôn cũng chừng, vậy mà Nam Khôn cũng bị cây đao quân dụng khoét sâu hai tấc, may cũng phải quá sâu.

      Triển Du choáng váng, miệng há hốc, mặt tràn đầy kinh ngạc nhìn .

      Nam Khôn cũng hề nhìn vào cánh tay máu chảy ròng ròng của mình, đôi mắt đen sâu thẳm vẫn chiếm trọn : “Như vậy bớt giận chưa?”

      số việc làm ra phải trả giá nhiều, nếu vĩnh viễn cũng có cách nào cứu vãn, vì vậy mất thứ gì đó.

      Đêm đó lồng ngực mang theo lửa giận ngập trời, tìm được nơi giải tỏa, vì vậy Triển Du là “người khởi xướng” đương nhiên là đối tượng để xả giận, làm ra chuyện như vậy phải là vì Triển Du tại mà nhằm vào hành vi lừa dối trước kia của .

      Đêm nay nguyện trả cái giá lớn, phải vì cảm giác tội lỗi quấy phá, chỉ là bởi vì muốn tiến thêm bước nữa với Triển Du.
      Tuyết Liên thích bài này.

    3. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      Chương 21 – Nụ hôn thay lời cảm ơn

      Thời gian vội vã trôi , hôm nay đến “sinh nhật” của Triển Du, ràng chỉ là vở kịch vậy mà Nam Khôn lại làm như , trong danh sách khách mời chỉ có họ hàng thân thiết nhà họ Nam mà còn có các thương nhân và quan chức chính phủ, thậm chí các đồng nghiệp trong ngành buôn bán vũ khí của châu Á.

      Mọi người tìm trăm mối cũng có cách nào hiểu nổi vì sao Nam Khôn từ trước đến giờ vẫn rất an phận lại đột nhiên khoa trương công khai tình cảm đương của mình như vậy, nhưng đều vô cùng nể mặt, những tự mình đến mà mang theo lễ vật giá trị.

      Triển Du cũng hoài nghi tên này lấy danh nghĩa “sinh nhật Aki” để vơ vét tài sản – tùy ý lấy ra trong những món trong đống quà cao ngất kia cũng bằng hai ba năm tiền lương của .

      Số ít thân tín biết Nam Khôn có hôn ước với nhà họ Đoàn nhìn thấy tư thế phù chính (từ thiếp lên vợ lớn) của vật cưng này cũng đều phải thầm cảm thán này là ghê gớm, chưa đầy hai tháng mê hoặc điên đảo Nam Khôn từ trước đến nay vẫn ham mê sắc đẹp, cũng hoa mắt ù tai – bữa dạ tiệc sinh nhật lớn như vậy quả thèm nể mặt nhà họ Đoàn, nỗi sỉ nhục này mà cũng có thể nhẫn nhịn, đúng là phải phong cho nhà họ Đoàn danh hiệu đại nhẫn nhịn.

      Trong sảnh giăng đèn kết hoa, vừa phóng tầm mắt nhìn thấy xa hoa, dàn nhạc trang nhã trông rất khác biệt diễn tấu sân khấu.

      Những vị khách từ phương xa cũng lục đục vào trong sảnh tiệc, bác Trương quản gia nghênh đón mọi người vào trong sảnh.

      A Đông ở trong phòng giám sát tự mình chỉ huy nhân viên điều chỉnh tất cả các dụng cụ theo dõi từ mọi góc độ trong sảnh, màn hình cỡ lớn thu lại sót cử động nào của những vị khách trong đại sảnh.

      Lúc này chính giữa màn hình là Nam Khôn mặc âu phục chỉnh tề đứng sân khấu lời cảm ơn, bên tay phải của ôm mĩ nhân thể nghi ngờ chính là Triển Du, áo choàng lông cừu trắng thuần rất xứng với bộ lễ phục màu đen, khiến cho trở nên quyến rũ động lòng người mà lại mất vẻ thanh lệ đáng .

      Bữa tiệc tối vừa mới bắt đầu Nam Khôn diễn đủ bộ “Kiêm điệp tình nồng”, bình thường người khô khan như vậy mà đêm nay lại ôm eo hôn lên má trước mặt mọi người nhưng lại sến chút nào. Sau khi cắt bánh kem xong, đến chuyện cùng vị quan chức chính phủ, cũng mang theo cả Triển Du. Nam Trân nhìn thấy cũng khỏi ngạc nhiên, còn lén ghi lại những lần “kề tai ” của hai người.

      A Đông ngồi trong phòng nhìn thấy ràng nhưng lại hề có ý ngăn cản.

      Hơn bảy giờ tối, trong khí náo nhiệt của chủ nhân cùng những vị khách sau bữa tiệc tối, Nam Khôn dẫn Triển Du tiễn khách, kết quả tiễn được nửa số khách chung quanh đột nhiên trở nên tối thui, ngay sau đó tiếng “bùm” lớn vang lên – đèn thủy tinh chính giữa đại sảnh rơi xuống, vỡ tan mặt đất, những hạt thủy tinh văng khắp nơi.

      Dường như chung quanh cũng yên tĩnh vài giây, sau đó tiếng kêu sợ hãi chói tai vang lên.

      Đêm nay trước đại sảnh nơi diễn ra bữa tiệc, các vị khách đều phải qua máy kiểm tra kim loại, trừ đồ trang sức của những vị khách nữ xinh đẹp bất kì chế phẩm nào từ kim loại đều được phép mang vào, giờ phút này trong ngoài đại sảnh đều đen kịt, những vị khách xem trọng tính mạng quả rất luống cuống, chen chúc lẫn nhau, kêu ra, hoảng sợ.

      Triển Du bị người khác đụng phải vài lần, muốn mở miệng chuyện với Nam Khôn bỗng nhiên cảm thấy nguy hiểm đánh úp lại.

      bất thình lình ngước mắt lên, viên đạn từ trong bóng tối bắn về phía ngực .

      Mặc dù là đạn giấy nhưng từ khoảng cách năm mét cũng đủ gây ra lực sát thương, tay súng kia cách vị trí của cũng chừng 5 met.

      Triển Du chỉ cảm thấy ngực bị người đánh vào quyền hề , hơi khó chịu chút nhưng cũng cảm nhận sâu sắc lắm.

      Chết tiệt! phải 9h sao, hành động trước cũng thèm tiếng.

      Triển Du bất mãn trong lòng nhưng cũng rất phối hợp, giả vờ thống khổ hừ hừ, thân thể mềm nhũn ngã xuống.

      “Aki!” Trong tiếng ồn ào chỉ nghe thấy tiếng gọi thuần hậu của Nam Khôn vang lên nặng nề như sấm rền khiến cho khí bỗng nhiên yên tĩnh trong giây lát, sau đó rốt cuộc mọi người cũng kịp phản ứng nhận ra có người “trúng đạn”, hơn nữa còn ngay tại đêm sinh nhật.

      Khi đèn thủy tinh rơi xuống cửa chính đóng lại, những nhân vật nổi tiếng quyền quý nhận thức được tình cảnh nguy hiểm lại càng thêm kinh hoàng khủng hoảng.

      Sau khi Triển Du “trúng đạn” A Đông mới cùng cảnh vệ xuất , vừa điều khiển mọi người duy trì trường vừa điều tra hung thủ. Bên ngoài lái xe đến sẵn, bác Trương dẫn hai người Nam Khôn khẩn cấp rời khỏi bằng đường cửa sau.

      Sau khi Triển Du được Nam Khôn bế lên xe “sống lại”, chất vấn: phải 9h mới hành động sao? Sao lại vô cớ sớm hơn? Cũng thèm trước tiếng. Thiếu chút nữa tôi né.”

      Nam Khôn đếm xỉa tới nhìn chằm chằm vào ngực “chảy máu” của Triển Du, như có điều suy nghĩ: “Trong đại sảnh có sát thủ.”

      Triển Du lấy làm kì lạ: “Trừ cậu cả của ra còn có ai muốn giết ?”

      Nam Khôn đính chính: phải giết tôi, là giết em.”

      Triển Du: “!!!”

      Nam Khôn biết trong lòng có thắc mắc, nhàn nhạt ném lại cái tên: “Đoàn Quốc Bân.”

      Chỉ vào cái tên Triển Du đoán ra ngay chân tướng, khỏi nhíu mày: “Mẹ nó chứ, lợi dụng tôi!”

      cùng bọn người Mục Hàn đều cho rằng Nam cố ý tổ chức bữa tiệc sinh nhật này để cho được “chết” danh chính ngôn thuận, “chết” được mọi người biết đến, ngờ tới tên nhãi này ra lại muốn mượn chọc giận Đoàn Quốc Bân!

      Nếu như đoán đúng giờ đám người A Đông bắt được tên sát thủ kia rồi.

      Aki là người Simon đưa cho Nam Khôn, đại biểu cho tình hữu nghị giữa Simon và Nam Khôn. Nam Khôn vô cùng mến Aki, chuyện này Đoàn lão gia biết từ lâu, còn hứa trước khi Nam Khôn lấy Đoàn Kỳ can thiệp vào cuộc sống riêng của .

      Con người ta giỏi ở bên gối thủ thỉ, dụ dỗ Nam Khôn tổ chức tiệc sinh nhật cho , tuy có hơi sang trọng nhưng Nam Khôn cũng chưa muốn lấy , thậm chí cũng hề giới thiệu với danh hiệu bạn , càng gì đến chuyện kết hôn.

      Đoàn Quốc Bân lại thuê người giết , chuyện này là vì diệt trừ hậu hoạn cho con của ông ta, nặng chính là xem Nam Khôn ra gì, cũng xem quan hệ nhiều năm của hai nhà ra gì. Nam Khôn nhất định mượn chuyện này làm cái cớ, chừng hủy bỏ cả hôn ước.

      Triển Du cũng nghĩ gì nữa, chuyện ngu xuẩn này chỉ có người đầu óc ngu si, tính khí táo bạo như Đoàn Quốc Bân mới làm được.

      Nam Khôn mặt đổi sắc: “Để đền bù tổn thất, toàn bộ lễ vật đêm nay đều là của em.”

      Triển Du trừng mắt, tiện đà khẽ cong môi, chua ngoa châm chọc: “Tứ gia ra tay hào phóng, nhưng mà tôi sắp phải , nhiều lễ vật như vậy tôi mang theo nổi, hay là Tứ gia cho tôi tiền mặt , khoảng 2 triệu đô là được rồi.”

      Nam Khôn bị chế nhạo cũng giận , chỉ hỏi: “Vậy em muốn thế nào?”

      Tôi nhổ nào, bộ lời xin lỗi lời cảm ơn thiếu mất trái trứng nào sao?!

      Triển Du khó chịu trong lòng, tự dưng sinh hờn dỗi, đột nhiên nhớ tới chuyện:“Vì sao lại muốn tôi đến căn cứ lính đánh thuê?”

      Nếu xảy ra chuyện đêm nay cảm thấy Nam Khôn cũng gian trá giảo hoạt như trong tưởng tượng, nhưng mà giờ hoàn toàn cho là vậy, tên này đầu óc toàn màu đen, còn cực kì khó chơi, cả bụng đen tối sôi ùng ục, từ trong ra ngoài có điểm nào là tốt. “Giết” còn chưa đủ, còn muốn sau khi phục hồi lại khuôn mặt đến làm trong căn cứ lính đánh thuê cũng thèm lí do, cũng đến đó làm cái gì.

      Triên Du oán hận nghĩ: ở đây tốt nhất là có cái bẫy nào, bằng lần sau đục bụng thành cái động xong với tôi đâu!

      Đối với Nam Khôn, giờ cũng lắm cảm giác của mình.

      Đêm đó nếu như cuối cùng thu tay lại giờ chừng Nam Khôn trở thành hiệp sĩ tay, tuy phương thức xin lỗi như vậy có phần hơi mượn hơi trục lợi nhưng thể phủ nhận có thể làm cho người khác nguôi giận hơn là mấy câu xin lỗi. Mấy ngày nay hành vi bình thường của Nam Khôn đều lộ ra dung túng cùng sủng nịnh, Triển Du cũng hiểu rất nhưng cũng chỉ có thể giống và Aki rất khó có thể chuyện đương – gia thế bối cảnh, lập trường nhân sinh, kì vọng của người nhà vân vạn, những chuyện này nên nghĩ nhiều quá, nghĩ càng nhiều lòng lại càng rối bời.

      Bóng đêm ngoài cửa sổ đen như mực, xe sắp vào cửa lớn của Xích Thủy.

      Đêm nay Triển Du phải rời khỏi Xích Thủy trở về tổng bộ báo cáo công tác, thuận tiện khôi phục lại khuôn mặt. Nam Khôn thu hồi tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ lại, cũng trả lời nghi vấn của Triển Du, thong thả sờ soạng túi áo vest lấy chiếc đồng hồ ra, ra lệnh: “Đưa tay cho tôi.”

      “Tôi xin cảm ơn ngài, món đồ mắc tiền như vậy tôi nhận nổi.” Triển Du giấu tay ra sau lưng, vẻ mặt cảnh giác nhìn .

      Khi lại ân cần phải gian sảo tức là đạo chích! Lần trước Nam Khôn tặng chiếc đồng hồ hơn mười ngàn đô kia, ngày hôm sau khiến cho phải xuống hồ tắm rửa giặt giũ bằng nước lạnh, lần này lại tặng mòn đồ trị giá hơn 300 ngàn đô, đây phải là muốn lấy mạng sao?!

      “Vừa rồi tôi chỉ đùa với em thôi, chuyện đêm nay có lỗi khi thương lượng sớm với em, cũng cảm ơn em, đây chỉ là chút thành ý của tôi, nhận , tôi thích nợ nhân tình ai cả. Coi như là tôi tặng cho cả đội Liệp Ưng, nếu như em thích có thể tặng lại cho Mục Hàn hoặc là những thành viên khác trong đội, tác dụng của vật này em cũng biết rồi, tôi tin nhất định hữu dụng cho công việc của bọn họ.”

      Giọng điệu của Nam Khôn trịnh trọng lạ thường, từng lời đều chuẩn mực, đủ hiểu được thành ý của , hơn nữa lời đều là , thứ này vô cùng giúp ích cho công việc của bọn họ, tất nhiên Triển Du cũng biết chỗ tốt của nó, lần trước ở Genting thời gian quá vội vàng chỉ trộm được thứ, cho Hình Thiên nghĩ cũng tốt, còn cái này cho lão đại dùng.

      Nam Khôn thấy hai đầu chân mày của buông lỏng mỉm cười trong lòng, ấm giọng : “Đưa tay cho tôi.”

      Cho tới bây giờ Triển Du phải là người hay làm bộ làm tịch, trong lòng rất muốn, thấy giọng điệu chân thành của Nam Khôn thản nhiện tiếp nhận ngay lập tức.

      Nam Khôn tự mình giúp đeo nó vào, Triển Du muốn rút tay lại Nam Khôn lại thuận tay kéo vào trong lồng ngực, tìm đúng môi rồi hôn xuống, sau đó khi Triển Du lấy lại tinh thần muốn đánh người thả ra, cũng lạnh nhạt : “Đây là quá tặng kèm, thu tiền.”

      Triển Du nổi trận lôi đình: “Tôi cảm ơn ngài! Tôi rất quý trọng nha!”
      Tuyết Liên thích bài này.

    4. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      Chương 22 – Xịnh đẹp khắc cốt

      Aki cứ “bị giết” trong bữa tiệc sinh nhật của mình như vậy.

      Trong khi mọi người vẫn thương hoa tiếc ngọc cho mĩ nhân mà lòng còn sợ hãi vì cảnh tượng đêm đó. Nghe bắt được hung thủ, về phần Nam Khôn xử lí thế nào là việc của và kẻ chủ mưu đứng sau lưng tên kia, cũng phải chuyện người ngoài có thể xen vào.

      Năm ngày sau Triển Du khôi phục lại gương mặt dùng thân phận tình báo nổi danh quốc tế Thiên Diện Hồ gia nhập Xích Thủy.

      Mọi người cũng quá ngạc nhiên trước việc vị mĩ nhân từ trước đến nay hành tung bí gia nhập đội lính đánh thuê trong Xích thủy, chỉ hiếu kì về dụng ý Nam Khôn “mời” tới đây, phải biết rằng người phụ nữ này nổi tiếng là “tắc kè hoa” – chỉ cần chi nổi tiền có thể sánh vai gián điệp, sát thủ, đạo tặc…cho . Bất kể là nhân vật gì, hơn nữa chưa bao giờ thất thủ.

      biết lần này Nam Khôn mời đến là muốn giết người hay là muốn tin tình báo trong tay , hoặc là giả làm ai khác.

      Nhưng mà mặc kệ đến Xích Thủy vì cái gì cũng hề ảnh hưởng đến độ thèm thuồng sắc đẹp của đám sài lang ở đây. đời có ít phụ nữ đẹp, nhưng phụ nữ xinh đẹp bản lĩnh lại nhiều, loại phụ nữ có bản lĩnh lại xinh đẹp làm cho người ta khó có thể liếc nhìn như Triển Du có thể được xưng tụng là phượng mao lân giác. (lông phượng và sừng lân, ý chỉ đồ vậy quý hiếm)

      Bộ sườn xám màu tím thẫm thêu hoa làm nổi bật dáng người cao gầy uyển chuyển lại cực kì cân đối của , khiến người khác nhìn thấy đều huyết mạch sôi sục.

      Có mấy tên lính đánh thuê mới tới biết là khôn ngoan hay là ghé con sợ cọp mà nhìn thấy Triển Du lười biếng nằm ghế sofa trong phòng khách nhắm mắt dưỡng thần, lại thân mình, vì vậy lòng tràn đầy hào hứng bưng rượu chạy đến gần.

      Lúc bắt đầu mọi người đều nhẫn nại tỏ ra lịch , tuy Triển Du chán ghét nhưng cũng muốn gây chuyện.

      Cho nên mặt vẫn vui vẻ ôn hòa, hỏi câu lại đáp câu, trong lòng thầm nghĩ sao Đổng Kiêu còn chưa tới.

      Hàn huyên lúc, mọi người phát ra hình như Triển Du rất dễ hòa đồng, vì vậy làm làm càn, thậm chí còn có người ngồi xuống sát bên .

      Trong đại sảnh có người có quan hệ “người quen cũ” với Triển Du trông thấy Thiên Diện Hồ hôm nay rất hòa đồng khỏi thầm kinh ngạc, này đổi tính lúc nào thế? Kết quả mọi người vừa cảm thán nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Triển Du đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

      Trong lúc điện quang lửa đạn bùng cháy chỉ thấy đột nhiên hung hăng vung lên cuốc đạp vào chỗ bụng dưới của kia.

      Ly rượu bàn rơi xuống, bể tan mặt đất, mảnh vỡ văng tứ tung, tên kia bất thình lình bị trúng cước của Triên Du chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị đạp lệch , quỳ mặt đất ôm bụng ói ra máu, trong cơn giận dữ rút từ trong túi quần ra cây đao muốn rửa sạch sỉ nhục.

      Nhưng mà Triển Du hoàn toàn chưa cho cơ hội, cánh tay ngọc vung lên, trong nháy mắt cây roi bay lên xoắn lấy cổ tay , rồi hơi dùng lực chút, dường như muốn nghe thấy tiếng kêu rên thống khổ của .

      “Ngoan nào, đừng nhúc nhích, cử động nữa bàn tay của chú em còn đâu.”

      Triển Du đạp cước lên vai , bắt quỳ gối xuống mặt đất, đôi tay nắm lấy cây roi có hơi dùng lực quá sức nhưng vẻ mặt vẫn ôn hòa dễ gần.

      Cây roi này của là loại roi kim loại nhuyễn đặc chế, chiều dài chỉ chừng thước, đường kính đến 1cm, bên trong là loại thép sắc nhọn, cách chế tạo cực kì tinh tế, đầu roi có cơ quan, bình thường chỉ là chiếc vòng quấn quanh cổ tay trái của , nhìn qua chỉ giống như chiếc vòng tay hình con rắn màu vàng, chỉ có rất ít người biết chiếc “vòng tay” bất ly thân này của Thiên Diện Hồ ra có thể là thứ vũ khí cắt đến tận xương người rất lợi hại.

      Máu tươi lăn xuống từ cánh tay khỏe mạnh của , tạo thành dòng chảy đỏ tươi xinh đẹp.

      Cây roi chậm rãi vây quanh da thịt, càng thu càng chặt, đau đớn bén nhọn như thấm vào tận xương, người đàn ông đầy mồ hôi lạnh nhìn Triển Du, vẻ phẫn nộ cùng cam lòng trong ánh mắt theo tăng cấp của cơn đau đớn dần biến thành sỡ hãi cùng hối tiếc.

      Những người khác kinh hồn lùi ra xa, mặt mũi tràn đầy sợ hãi như gặp ma giữa ban ngày nhìn gương mặt mỉm cười của Triển Du.

      “Em lại bắt nạt trẻ em rồi.”

      giọng trong trẻo phá vỡ khí chết chóc, Triển Du đáp lời cũng quay đầu lại, rốt cuộc cũng từ bi thu roi lại.

      Đầu tiên tên kia sững sờ, tiện đà khôi phục lại tinh thần, vội vàng ôm lấy cánh tay đầm đìa máu tươi bỏ như chạy trốn.

      Đổng Kiêu bước đến đối diện ngồi xuống, cười tủm tỉm nhìn , trêu ghẹo: “Sờ đùi tí cũng chả thiếu miếng thịt nào, phản ứng mạnh như vậy, thủ thân như ngọc cho ai đây?”

      “Thích thế, có chuyện để em tiêu khiển.” Triển Du ném hộp gỗ cho ta,“Ừm, đồ muốn đây.”

      “Biết ngay em phải hạng soàng mà.” Đổng Kiêu nhận lấy cái hộp cũng thèm nhìn mà bỏ ngay vào túi quần, “Cảm ơn.”

      muốn thứ này làm gì?” Triển Du có chút tò mò, trong hộp là lưỡi đao đặc chế Ordnance cùng vài thứ linh tinh khác, còn có cả con dấu của các bộ trưởng mà nhân viên quản lí có chết cũng cho ai – cho nên thứ này lấy trộm.

      Đổng Kiêu nhướn mày cười thần bí: “Sau này cho em biết.”

      “Hứ, đoán cũng biết chẳng phải chuyện tốt lành gì.” Triển Du khinh thường bĩu môi, “Nếu còn chuyện gì khác biến được rồi đấy.”

      Đổng Kiêu lại khẽ nhướn mày: thể chờ đợi được mà đuổi như vậy, thế nào, vội gặp tình lang à?”

      Triển Du mở to mắt tà nghễ nhìn ta: “Có phải hôm nay ngứa da hả? Nếu em gãi giúp vài cái nhé?”

      đây dám làm phiền em đâu.” Đổng Kiêu cười mấy lương thiện, đứng lên : “Thôi, cản em gặp tình lang nữa.”

      ta vừa , Triển Du cũng mất thời gian thêm nữa, đứng dậy về phía văn phòng Nam Khôn.

      Sao mà ý nghĩ lại trùng hợp vậy chứ, mới vừa ra đến sảnh câu lạc bộ gặp được Nam Khôn về phía này.

      Sau khi biết thân phận của Triển Du, Nam Khôn nhìn thấy chân dung của qua ảnh, nhưng mà giờ nhìn tận mắt bản thân , vẫn kinh hãi mà lắp bắp. Triển Du giờ hoàn hoàn cởi bỏ ánh mắt dịu dàng thuần khiết của Aki, toàn thân đều tản ra hơi thở kiêu ngạo hoang dã, nguy hiểm mà kích thích, cực kì có tính khiêu chiến, hơn nữa vẻ đẹp của lại rất tự nhiên, mang theo chút giả tạo nào, nhìn lâu lại thấy lòng người sợ hãi khó hiểu.

      “Nghe vừa rồi tự dưng em lại dùng roi đánh con nhà người ta.” Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt tĩnh lặng sâu lường được của Nam Khôn vẻ sủng nịnh, “Rảnh rỗi như vậy, hay là bây giờ tôi tìm việc cho em làm được ?”

      “Rất tốt, nhưng mà phải giá tiền trước .” Triển Du cười mà cười nhìn , đôi mắt trong veo trắng đen ràng như dòng nước xanh biếc chảy xuôi, có hơi lay động, như vài cánh hoa phiêu tán trong dòng suối ấm, thanh nhã mà xinh đẹp.

      Giọng hoạt bát như giọt sương trong vắt làm cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.

      Nam Khôn rung động trong lòng, sắc mặt vẫn bình tĩnh : “Giá tiền tùy ý em, thôi, theo tôi về biệt thư thay quần áo trước .”

      Ban đầu Triển Du còn tưởng rằng đùa, bây giờ nghe vậy khỏi kinh ngạc: sao?”

      “Bằng em nghĩ tôi giỡn với em sao?” Hàng chân mày của Nam Khôn hơi chau lại, dù vậy vẫn ung dung nhìn .

      Trong nháy mắt Triển Du đăm chiêu: “Chuyện gì thế?”

      “Ở đây tiện , trở về cho em sau, thôi.”

      Triển Du nhíu mày, nghĩ thầm, mình cũng chỉ mới có năm ngày, sao vừa về đến nơi mọi người lại thần bí như thế nhỉ?

      Nam Khôn dẫn người về biệt thự, vẫn là gian phòng kia, nhưng mà tất cả những gì “Aki” dùng đều được thay đổi, đổi thành những vật phẩm rất xứng với thân phận cùng tính cách giờ của Triển Du.

      Triển Du nhìn căn phòng nhàng thoải mái, trong lòng có cảm giác khác thường, giống như sợi lông vũ khẽ cọ vào, có hơi ngứa, lại hơi tê – chỉ có nội thất của gian phòng phong cách mà những thứ bàn trang điểm, ngay cả túi đựng dụng cụ trang điểm đều là màu lam nhạt thích nhất.

      Những sở thích cực kì tư mật này ngoại trừ ba và bọn người Mục Hàn ai biết – nhất định tên nhãi này hối lộ tên Hình Thiên miệng rộng rồi.

      Triển Du tựa vào bàn trang điểm, hai tay khoanh trước ngực: , đến tột cùng là muốn tôi giúp việc gì?”

      Nam Khôn khôn lên tiếng, thẳng vào phòng để quần áo lấy ra bộ váy dạ hội màu lam nhạt đưa cho , : theo tôi đến vịnh Thang Lang.”

      Hai mắt Triển Du mở to: “Đến nhà họ Đoàn?”

      Nam Khôn gật gật đầu, : “Lão gia tổ chức bữa tiệc từ thiện, tôi đến quyên tiền, em đến…trộm đồ cho tôi.”

      “Mẹ nó chứ, biết ngay trong bụng có gì tốt mà.” Mặt Triển Du tràn đầy khinh bỉ nhìn , “Tôi này, sao nhà họ Đoàn lại mời đến thế? Tốt xấu gì sau này cũng thành thông gia, sao lại níu lấy người ta tha thế hả?”

      Tôi còn khi dễ quan tâm, ra là giả nha.

      Lúc này tâm tình Nam Khôn lại rất vui sướng, chậm rãi ghé sát vào , khẽ cười : ra em có thể trực tiếp hỏi tôi…về chuyện hôn ước kia mà.”

      Lúc này Triển Du mới phát ra vừa rồi mình nhanh mồm nhanh miệng tiết lộ bí mật trong lòng mình, thề thốt phủ nhận: “Đúng là tự kỉ, chưa từng thấy ai tự kỉ như , tôi chỉ thuận miệng thế thôi, thế mà cũng có thể để liên tưởng đến chuyện khác liên quan, sức tưởng tượng là quá phong phú.”

      Nam Khôn gì, khóe môi hơi cong lên, ánh mắt sáng quắc nhìn , hai cánh tay vây quanh cũng chậm rãi siết lại.

      Mặt Triển Du nóng lên, đẩy vai ra, giọng điệu chột dạ: “Này này này, đừng có đứng gần như vậy, tôi với quen biết.”

      “Miệng cũng hôn, giường cũng lên rồi, còn quen biết à?” Hai tay Nam Khôn siết chặt, hoàn toàn ôm vào trong lồng ngực, : “Nếu bây giờ chúng ta thử tìm hiểu nhau chút nhỉ?” xong lập tức biến ý nghĩ trong đầu thành hành động.

      Tiếng mắng của Triển Du bị Nam Khôn nuốt trở về, nghĩ thầm: Shit, trước kia sao lại phát ra tên nhãi này biết xấu hổ vậy nhỉ!

      Lần này thời gian hôn của Nam Khôn cũng dài, hơn nữa chỉ là nụ hôn sâu mang tính chất trấn an, sau đó liên tục hôn vài cái lên mặt Triển Du rồi thả người ra, ấm giọng : “Nhanh thay quần áo , tôi đến thư phòng lấy cho em bản đồ địa hình và tư liệu giám sát hội trường.”

      Tuy sóng trong lòng sớm dậy lên nhưng Nam Khôn vẫn tỏ ra hời hợt như vậy khiến cho Triển Du cũng làm bộ nổi giận nữa, giả vờ điềm nhiên như hói: giờ tôi lấy thân phận gì mà đến bữa tiệc từ thiện của nhà họ Đoàn với , bị nhận ra làm sao?”

      Nam Khôn mỉm cười: “Yên tâm, danh tiếng của Thiên Diện Hồ vẫn chưa lớn đến nỗi phụ nữ trẻ em đều biết, đêm nay chỉ là những người cùng sở thích với lão gia thôi.”
      Tuyết Liên thích bài này.

    5. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      Chương 23 – Sấm rền bình nguyên

      Bóng đêm ngoài cửa sổ tối như mực, tiếng “cạch cạch” rất trong phòng phá vỡ khí yên tĩnh chết chóc vốn có. Tủ sắt mở ra, Triển Du cầm đèn pin quét qua vòng, dường như hề phí chút sức nào tìm được thứ Nam Khôn muốn trộm – cái chìa khóa.

      Năm phút sau, “vào toilet trang điểm lại” trở về vẫn nho nhã lịch lời “Cảm ơn” với người mở cửa cho , sau đó bình tĩnh tự nhiên nhận lấy những ánh mắt hoặc tán thưởng hoặc nghiền ngẫm hoặc hèn mọn bỉ ổi của đám đàn ông, thẳng đến chỗ Nam Khôn ngồi xuống.

      Nam Khôn nghiêng đầu nhìn cái, gì, khóe miệng lại nở nụ cười sủng nịnh.

      sân khấu Đoàn lão gia phát biểu, Đoàn Kỳ đứng bên cạnh lão, mắt liếc nhìn Nam Khôn “liếc mắt đưa tình” với Triển Du, trong lòng hận đến máu nhưng mặt vẫn giữ nụ cười ôn hòa ưu nhã.

      Từ ta biết mình trong tương lai trở thành nữ chủ nhân của nhà họ Nam cho nên ngôn ngữ hành động đều giả vờ hào phóng, luôn giữ mình trong sạch.

      Khi còn bé ta hiểu, nhưng vẫn luôn nỗ lực vì kì vọng của ba mẹ và ông nội, về sau lúc còn ngây thơ, có lần theo ông nội đến nhà họ Nam làm khách, người văn tĩnh hướng nội như ta bị đứa nhóc trêu chọc thoát ra được, Nam Khôn đến giải vây khiến ta cảm kích khôn cùng, cũng khiến cho ta hiểu được hàm nghĩa của câu xuân tâm nảy mầm.

      Những người phụ nữ khác mê mệt Nam Khôn có thể bởi vì tiền, nhưng ta phải, những năm nay nếu phải vì tình cuồng nhiệt, đối mặt với hờ hững của Nam Khôn cũng nhẫn như vậy, ngờ tới kết quả Nam Khôn lại lạnh lùng vô tình như thế.

      Lúc trước khi ba giúp ta diệt trừ Aki ta biết ba cũng hề đùa, xuất phát từ ghen ghét nên lời nên ta cũng lên tiếng ngăn cản, ta cho rằng Aki biến mất là kết thúc cho vận đào hoa của Nam Khôn, ngờ tới vật cưng dịu dàng đáng chết lại xuất thiếu nữ xinh đẹp khí phái bức người như vậy.

      ta hận người phụ nữ bên cạnh Nam Khôn, cũng hận cả Nam Khôn, càng hận mình quá ngốc.

      Nhưng trong khi oán hận cùng cam lòng ta cũng sinh ra rất nhiều nghi hoặc, vì sao Nam Khôn nghiêm cẩn tự kiềm chế gần đây lại đột nhiên trở nên phong lưu như vậy? Là vì bất mãn dung túng cho Nam Trân hại Aki sao? Hay là vì bất mãn chuyện lần trước ông nội ép buộc ?

      Đoàn thiên kim đáng thương ngập tràn uất ức có chỗ giải tỏa, trong lòng còn oán hận Nam Khôn bạc tình, nhưng ta biết Nam Khôn vô tình vô nghĩa với ta như vậy ra còn có nguyên nhân khác!

      10h30 tối, bữa tiệc từ thiện kết thúc mỹ mãn, tất cả thương gia chơi đồ cổ đều lục đục ra về, Nam Khôn cùng Triển Du cũng lên xe dẹp đường hồi phủ.

      Sau khi lên xe, Triển Du đưa thứ vừa trộm được cho Nam Khôn, trôi chảy hỏi câu: “ phải loại két bảo hiểm cá nhân của Pháp này cần phải có ba chìa khóa sao?”

      Nam Khôn biết chỉ muốn mượn vấn đề này để hỏi chuyện khác, nhìn cái sâu, : “Chìa khóa này là của ba tôi.”

      Triển Du cảm thấy kinh ngạc: “Sao lại ở chỗ của Đoàn lão gia?”

      tin chắc rằng Nam Khôn giao chiếc chìa khóa của ba mình cho Đoàn Quốc Hùng.

      Nam Khôn lên tiếng, chân mày hơi chau lại, đáy mắt như tăng thêm chút hận thù, sau nửa ngày mới nghe lạnh lùng : “Trước khi chết ba tôi đưa chiếc chìa khóa này cho mẹ tôi, lão ta đoạt lấy nó từ tay mẹ tôi, còn giết bà.”

      Triển Du trợn mắt há mồm, còn chưa nghe : “Trong két sắt có giấy chuyển nhượng 20% cổ phần của Hải Thiên cùng văn kiện về quỹ tín thác, văn kiện được công chứng, người thừa kế phải là ba tôi hoặc con ruột của ông ấy, thời hạn hiệu lực là 10 năm. Cho nên trong thời hạn hiệu lực, cho dù bọn họ có tìm được luật sư cướp được ba chiếc chìa khóa cũng vô dụng, nhưng đến khi hết hiệu lực, nếu như cổ phần có người thừa kế văn kiện này có thể mất hiệu lực bất cứ lúc nào, đến lúc đó phải mở cuộc họp ban giám đốc để quyết định.”

      Tháng sau văn kiện này hết hiệu lực, luật sư biết chuyện năm đó cũng bị Đoàn Quốc Hùng đuổi cùng giết tận. May mà đầu tuần này lão hồ ly kia lấy chiếc chìa khóa này ra từ két bảo hiểm trong ngân hàng Thụy Sĩ, bằng đến tháng sau có lấy được chìa khóa cũng uổng công.

      Triển Du biết tập đoàn Hải Thiên là tập đoàn lúc trước Đoàn Quốc Hùng và ông nội của Nam Khôn cùng đồng sáng lập, cũng biết giờ Nam Khôn chỉ có 29% cổ phần, có tiếng lớn nhất, bởi vì chủ tịch Đoàn Quốc Hùng nắm trong tay 43% cổ phần Hải Thiên.

      Chỉ là biết ân oán giữa Nam Khôn và nhà họ Đoàn lại phức tạp như vậy.

      “Năm đó ông nội nhận ra lòng lang dạ thú của Đoàn Quốc Hùng, nhưng ba tôi trời sinh tính tình lương thiện, cũng phải là người giỏi kinh doanh, cho nên ông nội mới nghĩ cách chừa lại cho ba tôi đường lui, ai ngờ tới lại bởi vì vậy mà dẫn đến họa sát thân cho ông.”

      “Ba cũng bị lão ta hại chết sao?!” Triển Du nghĩ thầm, ba của phải bị ông ngoại hại chết sao?

      Nam Khôn như nhìn thấu suy nghĩ của , hàng mi tuấn cau lại, cứng ngắc : “Là lão ta cáo mật với ông ngoại tôi.”

      Triển Du biết đào sâu thêm nữa chính là chuyện xấu của nhà người ta, lại thấy sắc mặt Nam Khôn khó coi như vậy nên tiếp tục hỏi nữa, chỉ ném cảm xúc câu: “Khó trách gần đây lại níu lấy nhà họ Đoàn tha.”

      Phòng chừng tháng sau cả nhà họ Đoàn bị Nam Khôn đánh cho thảm hại đây.

      Người ta thù giết cha đội trời chung, Đoàn Quốc Hùng này chẳng những hại chết ba , còn giết của mẹ . Mối huyết hải thâm thù này, cũng là phục , có thể nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, giờ rốt cuộc cũng có đủ năng lực để trả thù, cảm thấy chắc chắn Nam Khôn dễ dàng để cho Đoàn Quốc Hùng chết như vậy – có đôi khi cái chết là trừng phạt nhàng nhất, để cho lão sống được, chết xong, trốn cũng thoát, đến khi chịu nổi phải kêu khổ mới thôi.

      Chỉ là có chút vấn đề nghĩ ra: “Năm đó ông ngoại là người khôn khéo như vậy mà cũng phát ra điểm gì khác thường sao?”

      Nam Khôn hờ hững nhìn , yên lặng lúc lâu mới : “Lúc ấy ông ngoại bị chuyện của ba và cậu hai làm cho tức giận phát bệnh tim, kết quả vẫn chưa xuất viện nghe tin dữ của mẹ. Ông ấy hôn mê hơn ba năm, sau khi tỉnh lại còn nhớ rất nhiều chuyện.”

      Thấy sắc mặt Nam Khôn như vậy, chắc hẳn quãng thời gian kia nhất định rất khó khăn với .

      Triển Du đột nhiên cảm thấy mình có hơi bà tám, vội vàng chuyển chủ đề: “Đúng ròi, đêm nay giúp việc lớn như vậy, làm sao cảm tạ tôi đây?”

      Nam Khôn thoáng giật mình, bình tĩnh : “Em .”

      Triển Du ngờ tới lại phóng khoáng như vậy, lại còn ném cầu trở lại, nhưng nhất thời cũng có ý muốn trục lợi, đùa: “Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng sống sung túc như vậy nên cũng biết tính thế nào, cứ cho đại cái giá .”

      Nam Khôn lẳng lặng nhìn chằm chằm vào lúc rồi nghiêm trang : đêm nay tôi lấy thân báo đáp vậy.”

      “Hứ! biết xấu hổ.” Triển Du muốn cho mình cái tát, ai bảo miệng mày tùy tiện! Ai bảo mày mềm lòng! Đáng đánh!

      Nam Khôn thấy trừng mắt, xấu hổ và giận dữ bao ấm ức trong lòng trong nháy mắt bị quét sạch, giọng hiếm khi ngả ngớn như vậy: “Lần trước cho em cảm nhận được vui sướng tình thú gì là tôi đúng, đêm nay nhất định phải cố gắng thỏa mãn em, em xem có được ?”

      Trước kia Triển Du chỉ cảm thấy da mặt của tên Hình Thiên lưu manh dày hơn cả từ điển Tân Hoa, ngờ tới độ lưu manh của Nam Khôn còn hơn cả quỷ mặc quần áo – quá là biết xấu hổ. Đối phó với tên mặt dày này, dù có tiếp cái gì cũng đều là tự rước lấy nhục.

      Cho nên nhịn xuống ham muốn gào ầm lên, quay đầu nhìn ra bóng đêm mênh mông ngoài cửa sổ, tiếp lời.

      lời nào, chính là ngầm đồng ý hả?”

      Hơi thở nam tính nồng đậm mang theo cảm giác áp bức chậm rãi tới gần, Triển Du còn cách nào tiếp tục bình tĩnh được nữa, quay đầu lại giận dữ thét lên: mà còn tới gần nữa…ưm.”

      Hình như Nam Khôn rất thích đánh lén như vậy, hơn nữa lần nào cũng nhắm rất chuẩn, nhưng mà lần này sau khi buông ra cho Triển Du có cơ hội trốn tránh nữa, đôi mắt sâu thẳm khóa lấy , hỏi: “Có phải em còn giận tôi vì chuyện lần trước ?”

      Triển Du bị vây trong vách xe và lồng ngực , tiến lùi đều được, tự nhiên : buông ra.”

      Nam Khôn chẳng những buông mà ngược lại còn tới gần hơn: “Đêm đó phải tôi tức giận với em giờ, cho nên tôi cũng cảm thấy có lỗi vì hành vi đêm đó của mình, nhưng nếu trong lòng em vẫn còn vướng mắc chuyện đó có thể cho tôi thêm vài dao nữa, ta oán hận. Làm vậy cũng phải bởi vì cảm giác tội lỗi, chỉ bởi vì tôi thích em, hiểu chưa?”

      Cho tới bây giờ chưa từng mến ai, cho nên lúc mới bắt đầu cũng biết cảm giác đó gọi là thích hay là .

      Aki dịu dàng động lòng người từng khiến cho động lòng, nhưng lại đủ để làm cho hiểu được tình chân chính giữa nam và nữ, càng thể làm cho cảm nhận được hai linh hồn ngang hàng nhau giao hòa với nhau lại tuyệt diệu như vậy, cho đến khi Aki biến thành Triển Du rốt cuộc mới cảm nhận được cảm giác tim đập khó kìm giữ được, rốt cuộc mới hiểu cái gì gọi là thích, cái gì gọi là .

      mến tính cách cởi mở phóng khoáng của Triển Du, cũng mến dáng vẻ cẩn thận tỉ mỉ của Triển Du lúc làm việc, tất cả những gì thuộc về Triển Du đều mến. Trong lòng Triển Du có điều cố kị, biết , nhưng cho tới giờ cũng phải người tự làm mình uất ức, có khả năng để cho Triển Du tự mình nghĩ thông suốt.

      Triển Du đột nhiên bị thổ lộ khiến cho lòng loạn như ma, biết nên thế nào.

      Nam Khôn cũng nghĩ buông tha cho , từng bước ép sát: “Triển Du, tôi cho rằng người làm việc theo lí trí lại gọn gang linh hoạt như em phương diện tình cảm dám dám hận. ràng trong lòng em hề bài xích tôi, vậy tại sao lại phải trốn tránh?”

      Bởi vì người có thân phận như , hẳn là phải cần tiểu thư khuê các dịu dàng lương thiện yên lặng đứng sau lưng chứ phải người phụ nữ như tôi, tôi thể vì mà từ bỏ giấc mộng cùng nghiệp của mình, ít nhất giờ thể được.

      Hơn nữa, ba của tôi vẫn luôn hy vọng sau này tôi gả cho Mục Hàn.

      Làm công việc như , nội dung công việc ngay cả người thân cũng được , hơn nữa phải thường xuyên vô cớ biến mất rất lâu.

      Trừ bạn đồng hành ra, có rất ít người có thể hiểu cho mình vô điều kiện.

      và Mục Hàn lớn lên cùng nhau từ , còn thân thiết hơn cả em ruột, hiểu lẫn nhau, cũng có thể hiểu cho nhau và duy trì công việc của đối phương, huống chi cho tới bây giờ Mục Hàn luôn là người thấu tình đạt lí, lại khéo léo hiểu lòng người, cho nên nếu như ở bên cạnh Mục Hàn, dù cho trong tương lai thể có tình cuồng nhiệt cũng xảy ra chuyện đỏ mặt tía tai ngày hôm đó, bọn họ bình thản và hạnh phúc.

      Triển Du yên lặng nửa ngày, tìm đại cái cớ: giờ tôi làm việc.”

      “Tôi cầu em kết hôn với tôi ngay hoặc sinh con ngay, tôi chỉ muốn em nhìn thẳng vào tình cảm của mình, tiếp nhận tấm lòng của tôi mà thôi, chuyện này cũng tiện cho công việc của em sao?” Ánh mắt và giọng điệu của Nam Khôn đều vô cùng dịu dàng nhưng cũng đủ làm nên chuyện.

      Cho tới bây giờ Triển Du hề biết lúc chuyện này cũng có thể chân thành như vậy, khiến cho còn đường lui: “Nam Khôn, giờ tôi…”

      Nam Khôn biết muốn gì, đợi xong ngắt lời, : “Triển Du, trừ em ra, tôi chưa từng mến ai, hiểu phải làm thế nào để bày tỏ với người khác, nhưng tôi nghĩ em là người thông minh, hẳn là có thể cảm nhận được cố gắng của tôi.”

      Lưng Triển Du cứng đờ, ngước mắt lên nhìn , nhưng trong nháy mắt lại bị ánh mắt dịu dàng lại như dòng nước xoáy kia của hút mất hồn.

      Nam Khôn thấy bình tĩnh nhìn mình như vậy, ánh mắt trong trẻo ngập tràn tín nhiệm, trong lòng khỏi nóng lên, muốn hôn .

      Nhưng mà trong thời khắc ngọt ngào như thế tiếng chuông điện thoại lại vang lên, là khiến cho người ta muốn điên lên.

      Nam Khôn nhận điện thoại, giọng điệu tốt lắm: “Chuyện gì?”

      biết bên kia gì, chỉ thấy hàng chân mày tuấn tú của lập tức nhíu chặt lại.

      Triển Du vốn còn xấu hổ, nhưng khi chứng kiến biểu lộ kia của cũng khỏi căng thẳng trong lòng, hỏi: “Làm sao vậy?”

      Nam Khôn cúp điện thoại, sắc mặt ngưng trọng : “Cậu cả bị giết.”

      Triển Du: “Cái gì?!”
      Tuyết Liên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :