1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà Xã, Em Không Ngoan - Phác Hi (53 c+1PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. gấu ngủ đông

      gấu ngủ đông Member

      Bài viết:
      63
      Được thích:
      27
      cái hố này thế nào nàng ơi... có spoil thêm để tớ quyết định nhảy cái nào... ^^
      le hanh thích bài này.

    2. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      chương 5

      Tác giả: Phác Hi

      Edit: Siêu nhân hồng

      Beta: Panda đào hoa

      Chương 5 – Ôn hương nhuyễn ngọc

      Nam Khôn ôm người trở lại biệt thự, quản gia thông minh vừa trông thấy hiểu ra ngay, nhanh chóng dặn dò người hầu chuẩn bị quần áo, hầu hạ Triển Du tắm rửa.

      Người hầu làm việc ở đây cũng cực kì tinh mắt, lúc nên lắm miệng tuyệt đối giữ nguyên tắc im lặng là vàng, tay chân cũng cực kì nhanh nhẹn, hầu hạ nâng niu quả rất cẩn thận.

      Lúc Triển Du tắm rửa xong ra Nam Khôn cũng tắm xong từ lâu, ngồi chiếc ghế quý phi xem tạp chí, bên cạnh ghế sofa còn có chiếc hộp y tế nho .

      Thấy Triển Du ra buông tạp chí xuông, nhìn thẳng vào : “Tới đây.”

      Lần đầu tiên “quan tâm” mình như vậy, tất nhiên Triển Du cũng phải tỏ ra mừng rỡ mới được.

      Nam Khôn vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình, ý bảo ngồi xuống, Triển Du liền vô cùng nghe lời ngồi xuống, Nam Khôn cầm gối dựa nhét vào sau lưng để dựa vào, cũng vô cùng nghe lời mà dựa vào.

      Nam Khôn nâng bắp chân của lên đặt đùi mình, giọng ấm áp: “Mới đầu có hơi đau, chịu chút.”

      Triển Du bị đôi giày cao gót nhọn hoắc của Nam Trân đạp vào nên người đàn ông kia giúp xử lí vết thương.

      “Em sợ đau.” Làn da vốn trắng nõn non mịm bỗng nhiên xuất vết thương đỏ thẫm ghê rợn, nhìn còn ghê hơn vết mực tàu giấy trắng, nhưng Triển Du lại ra vẻ thèm quan tâm, vui cười hớn hở nhìn chằm chằm vào Nam Khôn đảo mắt.

      Vết thương này chỉ là chuyện so với những vết thương đau đớn trước kia khi còn huấn luyện, quả có ý nghĩa cũng đáng kể gì.

      Nam Khôn vừa bôi thuốc xong ngẩng đầu lên đối diện với cặp mắt to sáng long lanh như thủy tinh kia của , hàng lông mi dài cất giấu hồ nước sâu đáy mà lại hút hồn.

      nhìn dáng vẻ hồn nhiên của , nhất thời cảm thấy lòng mềm , lại nhịn được mà lên tiếng chế nhạo: “ bị người ta đạp xuống nước còn cười vui vẻ như vậy, đến tột cùng trong cái đầu này của em thiếu mất dây thần kinh nào thế?”

      Triển Du oán thầm trong lòng: mới thiếu dây thần kinh, cả nhà đều thiếu dây thần kinh.

      Ngoài miệng lại : “Tứ gia, đêm nay ngài ở lại đây với Aki chứ?”

      Nam Khôn ngẩn người, tiện đà có chút thất bại – chuyện với đứa trẻ quả nhiên là thể ngược xui.

      “Em muốn tôi ở lại sao?” biết còn cố hỏi.

      bé gật đầu như bằm tỏi, mặt mũi tràn đầy hi vọng.

      Nam Khôn cũng thấy hào hứng, cố ý trêu : “Để tôi nghĩ .”

      “…” Hàng mi của Triển Du rũ xuống, ra vẻ thất vọng.

      Nam Khôn bị dáng vẻ ỉu xìu chán nản của chọc cười, mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh: “Nghe bác Trương hai ngày nay em đến phòng luyện đàn dương cầm, cũng đến phòng luyện vũ đạo, cơm cũng ăn rất ít, sao vậy?”

      Triển Du tỏ ra ấm ức: “Ngài có ở đây, chẳng có ai nghe em đàn, cũng ai xem em múa, lúc ăn cơm cũng chỉ có mình…”

      Nam Khôn lẳng lặng nghe thổ lộ uất ức trong lòng, ánh mắt lộ ra vẻ thương tiếc cùng áy náy, đáy lòng bỗng dung dâng lên chút hoài nghi: “Là tôi sơ sót, em thích ở nhà, vậy em cho tôi biết xem em muốn đâu chơi?”

      Xích Thủy lớn như vậy, mỗi chỗ dạo qua lần cũng đủ để tôi chơi rồi, ai mà rảnh rỗi như .

      Triển Du vừa nghe vậy biết trong lòng sinh nghi, giả đáp lời: “Em cũng muốn đâu cả, em chỉ muốn ở cùng với Tứ gia thôi. Người ở đây cũng thèm để ý đến em, trừ ngài ra em cũng tìm thấy ai chuyện.”

      Là vậy sao.

      Dường như Nam Khôn rất thỏa mãn với đáp án này, an ủi: “Bọn họ chỉ vì bận việc nên rảnh chuyện với em thôi, đừng suy nghĩ lung tung.”

      Triển Du lại chẳng hề để ý: “ sao, dù sao có rất nhiều chuyện các ấy em cũng hiểu, ra em chỉ thích chuyện với Tứ gia thôi.”

      Nam Khôn nghe vậy mặt cũng đổi sắc nhưng trong lòng dậy sóng.

      Cái loại được người khác khăng khăng mực thương nhớ, cảm giác được tín nhiệm cùng ỷ lại, bất kể lúc nào cũng là liều “thuốc mê” hữu hiệu nhất, nếu như sau lưng cất giấu mục đích gì chỉ có thể cách giáo dục của Rini rất thành công – thành công giáo dục những vật cưng này biết cách nịnh nọt người khác hữu hiệu nhất lại còn khiến cho người ta phản cảm.

      Hai mắt nheo lại lẳng lặng nhìn Triển Du lúc rồi : “Bình thường nếu em thấy nhàm chán cứ ra ngoài lát, nhớ bảo A Đông cùng.”

      Ánh mắt Triển Du sáng lấp lánh, lập tức nhảy dựng lên: “Em có thể tới trường đua ngựa phía sau núi ?”

      Hàng chân mày của Nam Khôn chau lại: “Có thể cho tôi biết vì sao lại muốn tới đó ?”

      “Bác Trương cảnh sắc ở đó đặc biệt đẹp, hơn nữa lại rất gần suối nước nóng.”

      Lần này Nam Khôn hoài nghi nhiều: “Có thể đến chuồng ngựa nhưng được tắm suối nước nóng, chân em còn bị thương, rất dễ nhiễm trùng, đợi vết thương khép lại .”

      “Cảm ơn Tứ gia.” Triển Du ra vẻ cảm kích, chồm qua ôm cổ Nam Khôn hôn lên mặt cái.

      Cuối cùng đêm đó Nam Khôn cũng qua đêm trong phòng Triển Du, phải muốn mà về sau quản gia đến gõ cửa có điện thoại của , vào thư phòng nhận điện thoại rồi trở lại nữa, đến khi dưới lầu truyền đến tiếng động cơ xe Triển Du mới biết Nam Khôn , hơn nữa vài ngày sau cũng thấy người đàn ông này đâu.

      Mục Hàn hình như số hàng lần này Xích Thủy bán cho chính phủ Ả Rập nửa đường xảy ra vấn đề.

      Mấy ngày nay Nam Khôn đều có ở Xích Thủy, thể nghi ngờ là rất tiện cho Triển Du xuất hành vào ban đêm.

      Mày ngày nay Triển Du cùng các thành viên trong đội lợi dụng thời gian buổi tối để thăm dò khu chế tạo bí mật cùng hệ thống quản chế trong căn cứ và bố trí địa hình của nó, hôm nay địa điểm công tác lại được chuyển đến phía sau núi của Xích Thủy.

      Qua năm giờ chiều, núi Nam Loan vẫn là tiên cảnh nhân gian như trước.

      Triển Du cưỡi ngựa phi nhanh dọc theo con đường lát đá hướng về phía hang Dưỡng Sinh, A Đông xa gần theo sau.

      Núi non hoang dã tĩnh lặng, lá xanh sum suê, cỏ trải xanh um, đập vào mắt chỉ có màu xanh tươi của cỏ cây, chợt có tiếng côn trùng kêu và tiếng chim hót, nhiều thanh hòa lẫn, tô điểm thêm vẻ thanh u tĩnh nhã của khu rừng xanh ngắt này, khiến cho người ta vui vẻ thoải mái.

      Mười phút sau dừng lại sau hang Dưỡng Sinh, sớm có người hầu đứng đấy nhận dây cương trong tay Triển Du, lại có người bước lên dẫn vào bên trong, A Đông theo tới cửa thức thời dừng bước.

      Con đường đá trong hang uốn lượn về phía trước, bên trong là từng bụi hoa dại nở rộ cùng tiếng chim quyên và những bông hoa hồng, chợt có cơn gió lướt qua, hương thơm thấm lòng người. Triển Du về phía trước dọc theo con đường , ánh nắng chiều tà chiếu rọi từng ánh sáng vàng nhàn nhạt lên gò má trắng nõn của , cả khuôn mặt trơn bóng như thiên sứ.

      Cuối đường có cánh cửa gỗ khắc hoa khép hờ, bên trong là khoảng sân rộng lớn, trong sân có vài hồ nước khoáng được thiết kế khác biệt, có cả đình nghỉ mát cùng phòng tắm vòi sen.

      Người hầu nữ dẫn đường với Triển Du: “Tôi ở bên ngoài trông coi, nếu cần gì ngài cứ trực tiếp sai bảo tôi.”

      Triển Du cười tủm tỉm gật đầu.

      Cửa sân vừa mới đóng xoay người chạy nhanh đến bụi hoa lấy ra cái balo giấu từ tối hôm qua, bên trong là đôi giày quân đội màu xanh, cái ống nhòm, cái MT răng nanh, cây súng, dụng cụ thăm dò UI.

      Có những công cụ này muốn lặng yên tiếng động chuồn khỏi đây ra ngoài đối với Triển Du mà chuyện rất dễ dàng.

      Năm phút sau, Triển Du vung cây dao trong tay lên, chém đứt cây mây chắn đường, cẩn thận tỉ mỉ thẳng tiến vào rừng sâu.

      lúc sau tai nghe truyền đến giọng mừng rỡ của Hình Thiên: “Du nhi, ở đây có thể quét được bản đồ 3D, chính là ở xung quanh đây, em cẩn thận chút.”

      “Nhận được rồi.” Triển Du lấy đồng hồ Morse cùng hệ thống định vị GPS của mình ra xác định tọa độ, sau đó nhấn khóa thăm dò, ba quả cầu thăm dò nhận lệnh liền phân hướng bay .

      Nguyên lý của loại máy thăm dò này ra cũng khác với máy thăm dò siêu Sonar, có thể lợi dụng thanh, nhiệt độ, địa hình tổng hợp tin tức chuẩn xác và phân tích được số lượng đạn dược trong phạm vi 500m, điểm khác biệt duy nhất chính là loại thiết bị thăm dò này có nhiều hơn thiết bị Sonar chức năng.

      Đây cũng là mục đích mà hôm nay Triển Du tới đây.

      Phía sau rừng rậm là nơi huấn luyện thực chiến của lính đánh thuê ở Xích Thủy, bình thường có rất ít người tới đây, mặc dù các lính đánh thuê khi tập luyện vòng qua khu vực được cảnh báo có bom mìn này nhưng hôm nay Triển Du lại đặc biệt xuất ở con đường có chứa bom mìn này.

      Bởi vì từ nơi này đến bến tàu Xích Thủy là gần nhất, tuyến đường cũng bí mật nhất.

      Nếu như có thể tiêu diệt sạch những thứ bom mìn lúc nào cũng có thể nổ người ta thành thịt nát kia sau này viện binh của bộ an ninh từ đất liền có thể từ phía sau núi lặng yên tiếng động trực tiếp đánh bọc từ xuống, điều này thể nghi ngờ tăng thêm phần bảo đảm cho hành động trong tương lai.

      Triển Du cầm ống nhòm quan sát bến tàu ngừng hoạt động phía xa.

      Sau nửa ngày, chiếc Bentley màu đen quen thuộc xâm nhập vào tầm mắt, hàng chân mày của Triên Du nhướn lên, trầm giọng : “Em phải trở về.”

      “Sao thế?” Hình Thiên ở bên kia hỏi.

      “Nam Khôn trở lại, giờ ở bến tàu, biết lúc nào về.”

      “Được rồi, còn lại giao cho bọn , em cẩn thận chút.”

      Hơn 10 phút sau, Triển Du với vẻ mặt đỏ ửng lui trở về biệt thự chính, người đầu tiên nhìn thấy phải Nam Khôn cũng phải bác Trương quản gia hay người hầu mà là người đàn ông xa lạ quen biết.

      Câu đầu tiên của người đàn ông kia khi nhìn thấy phải là “Xin chào”, cũng phải “ là ai?” mà là “Who can tell me why there is such a pretty Lolita?” (ai có thể cho tôi biết vì sao ở đây lại có Lolita xinh đẹp như vậy ?”)

      Triển Du vốn định tự giới thiệu chút nhưng kết quả sau đó người kia lại thêm câu, “God! Somebody really hardcore!” (Trời ơi! Ai mà có khẩu vị năng vậy!”)

      Triển Du: “…”

      biết Nam Khôn trở về lúc nào mặt đầy hắc tuyến đứng trước cửa lớn, trầm giọng cảnh cáo: “Tốt nhất là cậu đừng để cho tôi có cớ đuổi cậu ra ngoài.”

      “Oh… You won’ t.”

      Quả Nam Khôn thể nhịn được nữa: tiếng người !”

      Người nào đó lập tức bình thường trở lại: bé xinh đẹp này là chị dâu tương lai của em sao?”
      tart_trung thích bài này.

    3. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      chương 6

      Tác giả: Phác Hi

      Edit: Tiểu Bạch Kiểm

      Beta: Panda đào hoa

      Chương 6 – Ôi, mẹ kiếp!

      “Tiểu Lolita này là ai thế?” Nam Huân ngồi ghế sofa trong phòng khách, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Nam Khôn.

      “Tôi nhắc lại lần nữa, cho phép gọi ấy là Lolita!”

      Nam Khôn căm tức trừng mắt nhìn ta cái, nghiêm mặt nhìn về phía túi văn kiện – bên trong là tư liệu về Aki.

      Nam Huân mở túi văn kiện ra xem lúc, lại nhịn được tấm tắc : “Em này, từ trước đến nay chỉ cần giang sơn cần mỹ nhân sao giờ lại cam lòng nhà vàng giấu người đẹp thế. ngờ nhóc này lại là do người khác nhét vào tay nữa chứ, người kia có bối cảnh thế nào? Giá cao như vậy, 8 triệu đô…hì hì…Đủ để cho chơi đống nha!”

      Mặt Nam Khôn đen như đáy nồi.

      Người nào đó vẫn còn chưa tự giác, tiếp tục lảm nhảm: “Vừa rồi nhìn bé kia bằng ánh mắt cưng chiều…Em này, ra rất thích ta phải ? Tuy đầu óc nàng này thiếu mất dây thần kinh nhưng cũng rất đáng , nếu như mến ta lấy làm vợ cũng tệ!”

      Nam Khôn tức giận mỉa mai ta câu: “Cậu được ủy thác tới đây à?”Quan tâm nhiều như vậy.

      “Hì, tốt bụng lại bị lừa đá, em đây cũng thèm quan tâm đến nữa, chẳng lẽ muốn tìm cho em chị dâu đầu toàn ý nghĩ xấu xa sao? Nhà chúng ta có Nam Trân cũng đủ đau đầu rồi, nghe giờ còn thêm Thi Lôi (vợ Nam Hạo), nếu sau này cưới người phụ nữ ngang ngược kiêu ngạo về nữa, có thể thành thế chiến nha…”

      “Bác Trương gọi điện thoại cho cậu hai giúp tôi, con của ông ấy về, giờ ở đây.”

      Dường như Nam Khôn nhịn đến cực hạn, rốt cuộc ra đòn sát thủ với người nào đó.

      Nam Huân lập tức thành : “Ôi, em sai rồi, bác Trương, đừng gọi đừng gọi, của tôi chỉ giỡn thôi.”

      Trong phòng, Triển Du nhàn nhã ngồi đến tê mông giường, đùi là chiếc kim từ điển Casino để học tiếng Pháp, tai đeo tai nghe, thỉnh thoảng đọc theo vài câu, từ màn hình quan sát nhìn vào chăm chỉ học tập, nhưng dùng tiếng Pháp chuyện phiếm cùng Hình Thiên.

      Hình Thiên ở bên kia cười hì hì, hỏi: “Ở chỗ có rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình máu chó, em có muốn nghe ?”

      Hôm nay Triển Du tắm suối nước nóng về gặp phải Nam Huân từ Đức trở về, biết đứa con lớn của cậu hai Nam Khôn là Nam Huân, cũng nhìn thấy ảnh chụp của Nam Huân qua tư liệu từ lâu, nhưng những năm nay cơ bản người này cũng có trong nước, cũng có quan hệ gì với hành động lần này của Liệp Ưng, bọn họ cũng chưa hề để tâm đến ta. Cho nên lúc nãy Triển Du cũng nhận ra ta là ai, sau khi về phòng mới lập tức bảo Hình Thiên điều tra ta, thế mới biết tam thiếu gia nhà họ Nam trở lại.

      Triển Du nghe vậy mặt đổi sắc ném qua câu: “Có cái rắm gì mau thả ra.”

      Người nào đó ở bên kia hắng giọng cái, sau đó bắt đầu vung máu chó: “Biết năm đó cha mẹ Nam Khôn chết thế nào ? Người ngoài đều bị tai nạn xe cộ chết, ra phải, ba của Nam Khôn bị chính vợ của mình giết, nhưng người chính thức bức ông ta chết lại là ông ngoại của Nam Khôn.”

      Bụng Triển Du tràn đầy hoài nghi: “Sao nữa sao nữa.”

      “Đừng nóng vội, năm đó khi ba Nam Khôn vụng trộm đương với người của ông ta bị ông ngoại bắt tại trận, lúc ấy ông lão tức giận đến mức kéo Sở Văn Chiêu thiến, còn giam ông ta nhiều tháng. Sở Văn Chiêu tinh thần sa sút nhiều lần tìm cái chết thành, về sau mẹ của Nam Khôn thương ông ta nên ở sau lưng ông lão cho ông ta uống thuốc ngủ, giúp ông ta giải thoát. Kết quả sau khi ba Nam Khôn chết được vài ngày mẹ cũng tự sát.”

      Chuyện này có liên quan gì đến Nam Huân?

      Triển Du nghĩ thầm trong đầu lúc, đột nhiên nhịn được nhếch miệng: đừng với em là tinh nhân của ba Nam Khôn chính là mẹ của Nam Huân đấy nhá.”

      Hình Thiên vui mừng: “Hì hì, em sao em lại thông minh thế, chính là mẹ Nam Huân đấy.”

      Trán Triển Du đổ mồ hôi: “Em ngất!”

      “Em đoán xem về sau mẹ của Nam Huân chết thế nào?” Người nào đó lại bắt đầu ra vẻ thần bí.

      “Bị ba Nam Huân hành hạ chết?”

      Cẩn thận ngẫm lại cuộc chuyện của hai người trong phòng khách kia ra khó để đoán Nam Huân kia hẳn là muốn gặp ba ta, chắc hẳn năm đó Nam Trọng cũng tức điên lên, cái nón xanh lớn như vậy biết mình đội bao lâu.

      ở bên kia Hình Thiên vui mừng nở hoa : “Du nhi em trộm kịch bản của người ta phải , quả là đoán quá chuẩn.”

      Triển Du: “…” chuyện với tên IQ thấp là mệt mỏi.

      Mục Hàn vẫn hề lên tiếng xen vào: “Hai người thấy lạ sao? Theo lý mà ba mẹ của Nam Khôn và Nam Huân xảy ra chuyện này, hai người kia gặp nhau hẳn là rất khó xử mới phải, nhưng mà nghe giọng điệu bọn họ chuyện tôi lại cảm thấy tình cảm của bọn họ rất tốt, ít nhất cũng tốt hơn giữa Nam Khôn với những em khác trong nhà. Bằng Nam Huân cũng vừa về đến là đến tìm Nam Khôn, hơn nữa Nam Khôn còn đưa tư liệu của Aki cho ta xem, hôm đó ở bữa tiệc có nhiều người trông ngóng như vậy mà cũng cam lòng giới thiệu với mọi người chút gì. Duy chỉ có trước mặt Nam Huân lại thoải mái như vậy, vì sao?”

      Triển Du suy tư lát: “Nam Huân thường ở nước ngoài, cơ bản tạo nên uy hiếp gì cho Nam Khôn, tất nhiên Nam Khôn cũng phải đề phòng ta?”

      Hình Thiên cũng ăn theo: “Tôi cũng cảm thấy vậy.”

      Mục Hàn: “…”

      Trong phòng khách lại lần nữa vang lên giọng trầm thấp thuần hậu của Nam Khôn: “Lần này cậu hai bảo cậu về đây sao?”

      Nam Huân lắc đầu: “Căn bản ông ấy biết em trở về. Đúng rồi, lần trước chuyện phiếm với Nam Trân trong lúc vô tình nó có nhắc đến chuyện ba của em vụng trộm gạt nhà họ Nam buôn lậu kim cương. xem đến tột cùng ông ấy nghĩ thế nào, em cũng cần phân tiền của ông ấy, còn tên nhóc cao ngạo kia phỏng chừng cũng có hứng thú gì với tài sản của gia tộc, ông ấy kiếm được nhiều tiền như vậy chẳng lẽ có thể mang xuống mồ được sao?”

      Lòng tham của con người luôn là rắn nuốt voi, lại cũng chỉ tại lòng tham tác quái, có câu lòng tham như lửa, át lửa cháy lan ra đồng cỏ, ham muốn như nước, át ngập trời, nhưng đời này có mấy người có thể đạt tới cảnh giới ham muốn?

      Dường như Nam Khôn cũng muốn thảo luận thêm về chuyện này nữa, nhàng qua loa: “ giải quyết rồi, ông ấy sao đâu.”

      “Cảm ơn.” Nam Huân là người thức thời, thấy Nam Khôn muốn nên ta cũng hỏi nhiều nữa.

      Nam Khôn giơ cổ tay lên nhìn nhìn rồi : “Chắc lúc này ông ấy cũng sắp về rồi, cậu tính khi nào gặp ông ấy?”

      “Ăn tối xong qua.” Em sợ sau khi ông ấy nhìn thấy em cơm cũng ăn vô.

      Nam Khôn khuyên nhủ: “Bất kể thế nào ông ấy cũng là ba của cậu.”

      Nam Huân thở dài: “Đúng vậy đấy, bất kể thế nào ông ấy cũng là ba của em, nhưng mà giờ ông ấy chắc là quên mình có đưa con trai như em rồi.”

      Nam Khôn từ chối cho ý kiến.

      Trong phòng ngủ Triển Du lại có chút nghi hoặc: “Người ta cha con bị ngăn cách bởi thù hằn, sao quan hệ cha con của hai người này lại như thế? Năm đó người phản bội ông ta là vợ của ông ta chứ phải con của ông ta, vậy Nam Trọng này sao lại trút hết toàn bộ oán giận lên đầu đứa con này chứ? Vả lại chuyện cũng trôi qua hơn 10 năm, vậy mà vẫn chưa trút hết sao?”

      Hình Thiên cũng hắng giọng cảm thán: “Khó trách tam đại thiếu gia này lại muốn ở lại nhà họ Nam.”

      Mục Hàn : “Chuyện tình cảm rất khó lí giải, chừng giữa bọn họ còn có tình gì nữa.”

      khi chuyện nghe thấy Nam Khôn hỏi: “Lần này có thể ở lại bao lâu?”

      “Cũng chưa chắc được, em chỉ thừa dịp công tác thuận đường trở về thăm mọi người chút thôi, tuần sau công ty của bọn em có cuộc trao đổi học thuật với học viện Trung Khoa, em còn phải đến thành phố B…” Nam Huân rồi đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đó, vội vàng sang chuyện khác, “Hả…? đúng nha, trước kia đều là em mười câu mới câu, hôm nay sao lại đột nhiên nhiệt tình thế? , có phải có việc gì muốn em giúp ?”

      Nam Khôn cũng phải người thích vòng vo, chỉ là có chút tư thái nhờ vả nào, vừa mở miệng ra mang giọng điệu bình tĩnh đến gần như lạnh lùng: phải vừa rồi cậu đọc tư liệu của Aki sao?”

      Lúc trước vì để cho các vật cưng hoàn mỹ nghe lời, Rini để người khác tiêm vào người bọn họ rất nhiều kích thích tố tuyến thượng thận cùng kích thích tố đồng hóa, hơn nữa còn bắt bọn họ làm rất nhiều cuộc phẫu thuật chỉnh hình cùng thôi miên, những thứ thuốc kia giống như tế bào ung thư phá hủy tế bào thân kinh cùng hệ miễn dịch của các vật cưng. Aki là trong những vật cưng nên tất nhiên cũng thể may mắn thoát khỏi.

      Nghe Nam Khôn dường như muốn để cho Triển Du giả trang Aki chết sớm như vậy.

      Nam Huân dường như cũng đoán ra ngay mục đích của Nam Khôn, trêu chọc:“Căng thẳng như vậy mà còn dám động lòng à?”

      Nam Khôn nhướn mắt khẽ liếc ta cái, thừa nhận cũng phủ nhận.

      Lúc này Nam Huân cợt nhả nữa, nghiêm mặt : “Ngày mai để ta làm kiểm tra sức khỏe toàn diện , em phải xem qua báo cáo sức khỏe của ta mới có thể định ra phương án trị liệu được.”

      Nam Khôn gật gật đầu: “Được.”

      Hình Thiên ở bên kia nghe thấy nhịn được gắt lên: “ ngất, Nam Khôn này hoài nghi em hay là động lòng với em rồi đây?”

      Lúc trước ở buổi đấu giá Triển Du được đánh tráo với Aki, tuy chỉnh hình, làm phẫu thuật da cùng dây thanh quản nhưng các chỉ tiêu trong cơ thể lại bình thường đến thể bình thường hơn, nếu kéo làm kiểm tra sức khỏe chắc chắc lộ tẩy.

      Triển Du hít hơi, sắc mặt có vẻ căng thẳng: “Mặc kệ có nghi ngờ em hay , chuyện này cũng rất phiền toái.”

      Tên Nam Huân kia nhìn qua có vẻ bất cần nhưng ở Tây Âu ta lại là nhân vật nổi tiếng trong lĩnh vực nghiên cứu tế bào cùng phân tử sinh học của ngành y, công nghệ sinh học của Đức đào tạo ta rất tốt, ta cũng dễ lừa gạt như người khác.

      Lúc trước để Phượng Tường mai phục ở bệnh viện chính là để ứng phó với tình huống Nam Khôn đột ngột hoài nghi kéo Triển Du kiểm tra sức khỏe, phòng đến phòng , ngờ tới việc lại vượt khỏi dự liệu của bọn họ, tạm thời ba người đều lên tiếng, đều tự suy nghĩ.

      lâu sau, đáy mắt Triển Du đột nhiên lóe lên vẻ tàn nhẫn sắc bén thể nhận ra.

      : “Lát nữa hai người hãy liên lạc với Phượng Tường, bảo ấy giúp em chuẩn bị ống tiêm cortisone hoặc là triamcinolone cùng với hai hộp thuốc ức chế thần kinh barbiturate, tối nay cầm qua cho em.”

      Mục Hàn cùng Hình Thiên lên tiếng, bởi vì bọn họ đều hiểu Triển Du dùng những thứ kia làm gì.

      Lăn qua lộn lại lúc lâu hai người vẫn lên tiếng.

      Triển Du cho là bọn họ đồng ý, chuẩn bị cúp máy lại nghe Mục Hàn : “Em cần làm vậy, có biện pháp khác, tối nay chờ .”

      (1)Cortisone là loại hoocmon được sinh ra từ tuyến thượng thận, có tác dụng làm tăng huyết áp, tăng đường huyết và ngăn cản khả năng miễn dịch

      (2)Triamcinolone thường dùng để điều trị các bệnh về xương khớp, dùng liều cao có thể làm giảm tạo xương và tăng hủy xương.

      (3) Barbiturate dùng như thuốc chống co giật và thuốc an thần nhưng tác dụng phụ cao, dùng quá liều có thể gây ức chế hệ thần kinh trung ương,…
      tart_trung thích bài này.

    4. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      Chương 7 – Sức mạnh của trâu

      ra biện pháp xử lí là chỉ cái này, thiệt thòi cho em học cùng sư phụ lâu nhất lại quên mất dùng đến, lão đại cũng chỉ có là trâu thôi.”

      Triển Du nhìn thấy Mục Hàn cầm dụng cụ châm cứu trong tay lập tức đoán ra dụng ý của – Mục Hàn muốn “khóa huyệt” cho .

      Tại sao phải khóa huyệt cho Triển Du?

      Bởi vì nó có thể khiến cho cơ thể cùng nội tạng của Triển Du có những biểu suy kiệt giả trong thời gian ngắn.

      Đương nhiên điều kiện tiên quyết là trong 24h đồng hồ phải giải huyệt cho (giải huyệt này phải giải huyệt trong truyện cổ đại), hơn nữa còn phải dùng thuốc cùng châm cứu thông mạch cho , nếu để thời gian quá dài chết cũng chỉ còn nửa cái mạng.

      Từ tín nhiệm cùng hiểu năng lực của nhau, Mục Hàn hỏi Triển Du về chuyện che mắt phòng giám sát, Triển Du cũng hỏi Mục Hàn có thể nắm chắc bảo vệ cho tuyệt đối bình an sau khi châm cứu hay .

      Hai người giống như con giun trong bụng nhau, chỉ cần ánh mắt có thể ngầm hiểu nhau, từng động tác giơ tay nhấc chân đều ăn ý mười phần.

      Sau khi Mục Hàn loay hoay khử trùng dụng cụ châm cứu xong xoay người lại Triển Du cũng chuẩn bị xong.

      bắt đầu đây.”

      Mục Hàn dùng ít rượu thuốc chà lên lòng bàn tay rồi ấn lên gân cốt dọc theo tấm lưng trần của Triển Du thông mạch cho , lát sau cầm cây châm bạc châm vào huyệt, thong thả đâm xuống, càng lúc càng sâu.

      Lặp lại vài lần như thế, dùng kiểu châm, thời gian, tốc độ cùng chiều sâu khác nhau châm vào huyệt y phong, huyệt thiếu phủ, huyệt quỷ thần, huyệt khúc tuyền, huyệt dung tuyền.

      “Cảm thấy thế nào?” sau khi Mục Hàn châm cứu xong, yên lặng ngồi xuống bên cạnh giường phủ chăn lên cho Triển Du, động ý rất tự nhiên như lúc bình thường sửa lại áo cho Hình Thiên, mang theo chút cảm xúc nào khác.

      Triển Du nằm lỳ giường, chôn mặt trong gối, lúc chuyện giọng khàn khàn: “Huyệt quỷ thần có hơi tê, những huyệt khác có cảm giác.”

      Mục Hàn vê kim châm hướng ra ngoài khoảng 0,5 inch, hỏi: “Còn bây giờ?”
      “Được rồi.”


      Mục Hàn buông tay ra, ngồi bên cạnh giường chuyện phiếm với : “Vốn dùng để trị bệnh cứu người giờ chúng ta lại dùng nó để “tự mình hại mình”, nếu để cho sư phụ biết chắc mắng hai ta té tát nhỉ.”

      Triển Du lại cho là đúng: “Tục ngữ biết biến mới thắng, phòng thủ tất bại, tình huống bình thường phải dùng biện pháp khác thường, vả lại em cũng dùng mấy thứ thầy già dạy để hại người, em tin sư phụ mà biết cũng hiểu cho chúng ta.”

      “Em chỉ biết ngụy biện.”

      Mục Hàn lắc đầu cười, tiếp tục lắm mồm với nữa, nhớ tới tên “Trình Giảo Kim” nửa đường xông ra lần này, trong lòng lại có cảm giác quái lạ nên lời, hứng thú hỏi: “Du nhi, em có cảm thấy tên Nam Huân kia hề hiền lành như biểu bên ngoài của ta ?”

      Triển Du cười hỏi: “Đây là linh cảm giữa đàn ông với nhau hay là thói quen nghề nghiệp đây?”

      cũng biết, cứ cảm thấy ta…ừm… thế nào đây, chỉ là trong lòng cảm thấy ra ta cũng phóng khoáng, màng danh lợi như vẻ ngoài, có vẻ giả tạo. Em đừng thấy ta gặp ai cũng làm ra vẻ ôn hòa cười hiền lành, nhìn kĩ lại chút em phát ra nụ cười của ta căn bản đến từ đáy mắt. Dù sao ta cần đồng nào của nhà họ Nam, yên mến hay tôn trọng từ trong lòng tại sao phải giả vờ nhiệt tình hiền lành với mọi người? Huống chi trong lòng của ta cũng hiểu rất những thành viên khác trong nhà họ Nam cũng phải ta có thể nịnh nọt hoặc cảm hóa được nhưng ta vẫn kiên trì bắt mình phải mệt mỏi như vậy, vì sao?”

      “Có lẽ trong lòng ta còn cất giấu hy vọng nào đó?” Ngược lại Triển Du lại cảm thấy Nam Huân có chỗ nào bình thường, “Dù sao trước mắt tư liệu của ta cũng rất bình thường, sao đâu, đừng lo lắng, yên tinh luôn có lúc nguyên hình, em theo dõi ta.”

      Mục Hàn cũng xoắn xuýt vấn đề này nữa: “Thôi, thời gian còn dài, chỉ mong đa nghi.”

      Triển Du : “ tại là thời kì rất quan trọng, đa nghi chút cũng phải chuyện xấu.”

      Mục Hàn nhìn đồng hồ, thời gian cũng sắp đến, bắt đầu cực kì cẩn thận lấy châm ra cho Triển Du, còn ấm giọng dặn dò: “24h tới em phải chú ý chút, ngàn vạn lần đừng để bị thương, cũng cho vận động quá mạnh, còn nữa…”

      “Ôi lão đại ơi, tôi xin cảm ơn ngài, ngài đừng giống như phụ thời tiền mãn kinh như vậy được ?” Hai người là đồng môn, ra cần Mục Hàn Triển Du cũng biết phải chú ý những gì, cố tỏ ra như vậy cũng là muốn Mục Hàn phải lo lắng nhiều.

      Quả nhiên, vừa xong lo lắng trong lòng Mục Hàn lập tưc tan biến còn chút nào, còn thoải mái mắng trả lại: “Tốt bụng lại gặp phải kẻ lòng lang dạ thú, tốt nhất em nên cầu nguyện trong 24h tới xuất biến cố gì, chuẩn bị quan tài cũng chịu trách nhiệm lấp đất cho em đâu.”

      Trong lòng Triển Du cảm thấy ấm áp dễ chịu nhưng ngoài miệng vẫn còn phóng nọc độc: “Ngân châm ở trong người, thứ cho em thể dùng quyền cước, xin chúc ngài lát nữa trở về ngã sấp gặm phải bãi cứt chó hoặc bị Hình Thiên cưỡng gian cúc hoa.”

      là…biến thái đến mức ma quỷ quái cũng sợ!

      Mục Hàn nghĩ nửa ngày cũng nghĩ ra phải làm sao để phản bác lại, vì vậy học Hình Thiên, sau khi lấy hết châm đưa tay tát cái lên cái mông ngạo nghễ của , ra vẻ ngả ngớn: “Ừ, tệ tệ, cái mông lợn này bán ra được bao nhiêu nhỉ?”

      Người nào đó bị đánh vào mông đau nhói, quay đầu lại trợn mắt uy hiếp: “Có tin em thả rắm vào cái bản mặt lạnh băng của .”

      đỡ được! Hưu cao cổ thấy em cũng chán ghét muốn ói ra hết.” luận về lưu manh, Mục Hàn cảm thấy mình thể qua nổi Triển mỗ, bị buộc đến tận đây, đành phải nhận thua: “Người em, em hỗ là người phụ nữ máy bay chiến đấu, lưu manh ai bằng, vi huynh xin bội phục.”

      Triển Du bọc chăn long xoay người ngồi dậy, cười tươi như hoa: “Quá khen quá khen, em vốn vô tình hơn người thường, tiếc là thể làm được những chuyện xuất chúng.”

      Mục Hàn liếc mắt, cảm giác mình bị người nào đó đâm vào huyệt đan điền.

      11h tối, thế giới ngoài cửa sổ dần dần chìm sâu vào bóng tối, nhiệt độ giảm dần, bắt đầu trở nên lạnh lẽo.

      Trong biệt thự chính của nhà họ Nam, Mục Hàn xoay người phi xuống bờ tường, cẩn thận né tránh đám cảnh vệ tuần tra trong biệt thự, bóng người quỷ mị, trong chớp mắt nhanh chóng biến mất trong bóng tối, tới thấy bóng thấy dáng.

      đêm bình an vô , sáng ngày hôm sau ngay cả cơm cũng ăn, Triển Du theo Nam Khôn mới xử lí công việc từ thành phố K về đến bệnh viện.

      Trước kia Aki chịu tàn phá của “bác sĩ”, tất nhiên trong lòng cảm thấy sợ hãi sâu sắc đối với những bác sĩ kì quái cùng những dụng cụ chữa bệnh lạnh băng kia. Cho nên lúc xuống xe, vừa nhìn thấy cánh cửa màu trắng phía trước mặt Triển Du trắng còn chút máu, cầu khẩn gọi tiếng: “Tứ gia.”

      Nam Khôn biết nguyên nhân sợ đến bệnh viện, hiếm khi dịu dàng dỗ: “Chỉ là kiểm tra sức khỏe thôi, nghe lời.”

      Triển Du làm như bất đắc dĩ nhu thuận gật đầu, khuôn mặt vẫn trắng bệch được đưa thẳng vào trung tâm kiểm tra sức khỏe.

      Từ kiểm tra cơ bản nhất như trọng lượng cơ thể, huyết áp đến tất cả cơ quan nội tạng cùng hệ thần kinh, rồi đến phôi kháng nguyên ung thư (CEA), đến xét nghiệm bạch cầu trong máu (AFP), cùng với những xét nghiệm máu khác, toàn bộ quá trình Triển Du đều rất phối hợp, nhưng mà mặt vẫn luôn tỏ ra lo lắng cùng bất an.

      Ba tiếng sau, trong văn phòng của chủ nhiệm Vương trung tâm kiểm tra sức khỏe, Nam Khôn ôm ngồi đùi để dựa vào lồng ngực rộng lớn của mình, tiếng trầm thấp phát ra từ trong lồng ngực của : “Sao vẫn còn run, kiểm tra xong rồi, tôi cũng ở đây, sợ gì chứ?”

      Triển Du gì, vẻ mặt giống như con mèo run sợ mệt mỏi cọ cọ vào cổ Nam Khôn, động tác nịnh nọt tiếng động lộ ra vẻ ấm ức nồng đậm.

      Nam Khôn bị cọ vào làm lòng rung động, nhịn được vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt mảnh khảnh của .

      Chắc chắn đây là lần đầu tiên buông lỏng đề phòng thân mật với mình như vậy.

      Trong lòng Triển Du cảm thấy “thụ sủng nhược kinh”, vẻ mặt mừng rỡ, ngẩng đầu lên dùng đôi mắt lưng tròng nhìn người đàn ông kia, đánh bạo : “Tứ gia, nếu sau này ngài thích Aki nữa có thể để cho em tiếp tục ở lại đây được ? Em muốn trở về, những người kia giết em.”

      Nam Khôn cau mày, nghĩ thầm, tôi để cho em cảm thấy an toàn như vậy sao?

      Thử mấy lần liên tục, dường như càng làm cho người đàn ông này tin tưởng bé trước mắt đơn thuần vô hại như vậy, nghi kị dần biến mất, tất nhiên đề phòng trong lòng cũng giảm bớt rất nhiều.

      Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt trong sáng long lanh khiến cho trời đất hóa băng của Triển Du như cất giấu hang động sâu thẳm có thể hớp hồn người vào trong, lúc dùng tình cảm kín đáo nhìn người khác, ánh mắt tràn ngập tình cảm cùng khát vọng, quả thực xinh đẹp khiến cho người ta thể chuyển tầm mắt.

      Người đàn kia bị trêu chọc nên lòng cũng nóng lên, hơi chần chờ chút rồi cúi đầu xuống nhàng chiếm hữu đôi môi .

      Trùng hợp lúc này cửa ban công lại mở ra, Nam Huân cầm xấp báo cáo dày đặc về phía trước, theo sau là chủ nhiệm Vương được Phượng Tường chỉnh hình thành.

      Cửa mở ra dĩ nhiên vén lên màn biểu diễn hương diễm, người nào đó lập tức kích động: “Ôi, diễn xuân cung đồ sống đây mà.”
      Tuyết Liên thích bài này.

    5. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      Chương 8 – Thụ sủng nhược kinh

      Rốt cuộc hôm nay Nam Huân cũng bắt được cơ hội khua môi múa mép, ngay cả Triển Du cũng bị ta làm cho đỏ mặt, Nam Khôn mượn cơ hội này bảo lái xe đưa ra ngoài trước.

      chiếc Mercedes-Benz xa hoa, chỗ ngồi trước và sau có vách ngăn, Triển Du nằm ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi, hơi thở đều đều cùng dáng vẻ điềm tĩnh khiến cho giống như ngủ say, nhưng thực tế, nhắm mắt tập trung tinh thần nghe bọn họ chuyện trong văn phòng của Nam Huân.

      chứng minh, chiêu dùng giả đánh tráo của Mục Hàn xác thực rất hữu hiệu.

      Nam Huân nếu như chọn ra biện pháp tiến hành ngăn chặn, để cho những kích thích tố kia tùy ý sinh trưởng, nhiều nhất chỉ là ba năm Triển Du những xuất dấu hiệu cơ thể héo rút, nội tạng suy kiệt còn có thể bị di chứng về phương diện thần kinh.

      Triển Du nghe xong cười khẽ trong lòng, đồng thời thần kinh căng thẳng cũng thoáng buông lỏng – kết quả kiểm tra sức khỏe Nam Huân chẩn đoán đối với Nam Khôn mà phải là việc xấu làm cho người ta đau đầu mà là liều thuốc an thần vô cùng công hiệu, có thể ăn mòn hoài nghi cùng những băn khoăn trong đáy lòng Nam Khôn.

      Nửa tiếng sau, Nam Khôn cùng Nam Huân ra khỏi văn phòng của chủ nhiệm Vương, vừa tới gần xe Triển Du tỉnh lại nhưng mở mắt.

      Lúc này tất nhiên Nam Khôn muốn “đánh thức” , sau đó người nào đó còn bị hạ lệnh cấm lên tiếng, yên lặng về phía biệt thự nhà họ Nam, Nam Khôn cũng đánh thức , xuống xe xong bế thẳng về phòng ngủ.

      Từ khi Triển Du theo người đàn ông này trở về vẫn chưa bao giờ ngủ đủ giấc, giờ rốt cuộc có thể tạm thời thở phào, tất nhiên phải nhắm mắt ngủ bù.

      Giường lớn mềm mại tăng thêm cảm giác thoải mái làm cho ngủ giấc đến năm tiếng, khi tỉnh lại trời chạng vạng tối.

      Ngoài cửa sổ hoàng hôn vây bốn phía, trong biệt thự vẫn sáng như ban ngày, Triển Du còn chưa mở cửa ra nghe thấy phòng khách dưới lầu truyền đến tiếng ồn ào, đứng trong hành lang nhìn thấy bọn người Nam Trân mới nhớ hôm nay lá 15 – ngày họp mặt gia đình mỗi tháng của nhà họ Nam.

      So sánh với cảnh tượng bận rộn trong nhà bếp mới thấy mọi người trong phòng khách bên này quá mức nhàn nhã.

      Nam Khôn cùng Nam Huân ở trong thư phòng lầu hai bàn chuyện, vài người trong nhà họ Nam vẫn chưa tới, trong phòng khách chỉ có con cháu như Nam Trân, Nam Hạo mắt sắc nhìn thấy Triển Du đầu tiên, lập tức đứng lên nháy mắt với Nam Trân, Nam Trân nhìn qua theo tầm mắt của ta, lúc vừa thấy Triển Du xuống cầu thang mặt lập tức cười tươi: “Aki, dậy rồi sao, đến đây, ngồi .”

      Nhìn thấy dáng vẻ như bạn tốt lâu ngày xa cách gặp lại của người ta, giống như người lần trước đạp xuống nước phải ta vậy.

      đúng là quý nhân hay quên!

      Trong lòng Triển Du có chút khinh bỉ ả này nhưng mặt lại thể giả vờ như thụ sủng nhược kinh cùng có chút kinh hãi.

      Thấy mắt có vẻ sợ hãi, mặt tỏ ra chần chờ, Nam Trân giống như thể đợi được tự mình đứng dậy tới mời người.

      “Aki ngồi cạnh tôi này.” Triển Du bị ta kéo qua ngồi cạnh mình, lễ phép chào hỏi mọi người.

      “Nghe hôm nay từ bệnh viện trở về vẫn còn ngủ, khỏe ở đâu sao?” Người là vợ mới cưới của Nam Hạo – Thi Lôi, vẻ ngoài thanh lệ động lòng người, năng lịch , ánh mắt vẫn chứa đựng nét cười làm cho người ta cảm thấy vô cùng ôn hòa hiền thục lại hào phóng vừa phải.

      phải khỏe, sáng nay đến bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe thôi, hơi mệt chút, sau khi về ngủ mất.”

      Triển Du biết giờ bọn người này khách sáo tốt lành với mình như vậy đều là vì thái độ lần trước của Nam Khôn khi bị rơi xuống nước cùng với mấy hôm nay Nam Khôn rất “ chiều” , cũng biết trong hồ lô của những người này chứa thứ thuốc gì.

      Bọn họ muốn diễn trò, đương nhiên cũng phải chiều theo thôi.

      Nghe xong đáp án của , Nam Trân trộm thở phào hơi, kéo tay , vẻ mặt thành khẩn : “Aki, chuyện ở bể bơi lần trước tôi xin lỗi , đêm đó tôi uống nhiều quá nên nhận ra , mấy hôm nay tôi vẫn muốn gặp để lời xin lỗi nhưng lại có cơ hội, hôm nay lời xin lỗi với ở đây, ngàn vạn lần để bụng nha.”

      Triển Du tỏ ra quá mức kinh ngạc mở to hai mắt, gật đầu như trống bỏi, sau nửa ngày mới rộng lượng : “ sao sao, tôi trách , Tứ gia mắng tôi rồi nha, chính mình chỉ biết trốn, cũng biết giải thích với nữa.”

      “Đúng thế đúng thế, hiểu lầm thôi, có việc gì nữa.”

      câu của Triển Du ôm nửa lỗi, Nam Trân biết nên nghĩ con lừa ngu ngốc.

      chứng minh vẫn chưa ngốc đến trình độ đó.

      Mọi người lăng nhăng chuyện phiếm lát, Triển Du lại lần nữa thành công miêu tả mình thàng đứa não ngập nước cống khác hẳn với người thường cho mọi người thấy.

      Suy nghĩ đó làm cho Nam Trân giảm bớt rất nhiều băn khoăn trong lòng, chuyện cũng còn dè dặt như lúc đầu nữa, mặt ai cũng mang nụ cười hì hì, từ xa nhìn lại hoàn toàn giống như em nhà, cảnh tượng là hòa thuận tốt đẹp.

      6h tối, ba em Nam trọng trước sau đến, Nam Khôn cùng Nam Huân cũng trước sau xuống lầu, quản gia cũng dọn thức ăn xong.

      Triển Du cũng đói bụng cả ngày, bàn đầy thức ăn ngon miệng bày biện đẹp mắt này thể làm cho người ta ngứa ngáy, từ khi ngồi lên bàn ăn hề lên tiếng, ngoại trừ thỉnh thoảng giúp cậu bé Nam Vũ năm tuổi (vốn tên là Đồng Khoa, đứa con Nam Hạo mất sức chín trâu hai hổ mới giành được) gắp thức ăn, trong đầu vẫn đắn đó xem nên ăn gì, cố ý giả vờ như hoàn toàn lĩnh hội được dụng ý đêm nay Nam Khôn để ra ăn cơm cùng mọi người.

      Đương nhiên cái gọi là “ lĩnh hội được” của có nghĩa là người khác cũng lĩnh hội được.

      Cơm ăn được nửa Nam Trân vẫn chuyện phiếm với mọi người mời Thi Lôi cùng thiên kim tiểu thư khác ngày mai đến câu lạc bộ Haiya chơi, sau đó vô cùng nhiệt tình mời Triển Du ngày mai cùng góp mặt.

      Triển Du vừa uống ngụm canh, nghe lời ta vẻ mặt như sắp phun ra.

      cần đoán cũng biết mục đích lời mời của Nam Trân nhất định là muốn mượn thử Nam Khôn, về phần có mục đích gì khác cũng chỉ có bọn họ mới biết được.

      Cho nên Triển Du dù có đồng ý cũng thể trực tiếp gật đầu, ngu ngơ lát, đương nhiên đá quả cầu này cho Nam Khôn: “Tứ gia?”

      Hai chữ “Tứ gia” này là lời trưng cầu ý kiến, cũng là đóng vai tình nhân của Nam Khôn tuyệt đối tôn trọng cùng tín nhiệm người đàn ông này.

      Hiển nhiên Nam Khôn cũng bị hai chữ “Tứ gia” này của làm cho vui sướng, lúc nhìn ánh mắt cũng dịu , hoàn toàn có lực đạo: “Muốn sao?”

      Triển Du tủm tỉm gật đầu, trong lòng lại liên tục khinh khỉnh: từ chối có nghĩa là nể mặt Nam Trân trước mọi người trong gia đình, tôi có thể muốn sao?

      “muốn như vậy”, dù cho Nam Khôn có biết đây là cái bẫy cũng cam lòng khiến cho buồn lòng: “Cũng được, em tới đây nửa tháng mà vẫn chưa ra ngoài, cứ theo A Trân ra ngoài giải sầu, mọi người mua gì cứ kí tên của tôi, cần dè chừng, A Đông cùng lão Tưởng theo giúp mọi người xách đồ.”

      “Cảm ơn họ.” Nam Trân cùng Thi Lôi trăm miệng lời cảm ơn, vẻ mặt tràn ngập vui sướng.

      Mặc dù mọi người đều trong ngoài đồng nhất nhưng bữa tiệc gia đình đêm nay thể nghi ngờ là bữa tối hòa hợp nhất mấy tháng nay, ngay cả Nam Trọng bình thường thích nhất là đâm chọc tối nay cũng hề ồn ào, nguyên nhân là bởi vì Nam Huân cũng ngồi bàn ăn. Còn lại Nam Hiểu Văn (dì của Nam Khôn) cùng Nam Duệ (con út của Nam Trọng), người trời sinh tính tình lương thiện thích thêu dệt chuyện thị phi, người trời sinh lạnh lùng cao ngạo, rất ít , tất nhiên cũng có hứng thú dệt chuyện.

      Ăn tối xong mọi người ngồi trong phòng khách chuyện phiếm lúc rồi đứng dậy trở về ngủ.

      Nam Khôn rất bận, tất nhiên có thời gian nhàn rỗi cùng mọi người chuyện phiếm ngắm trăng, ăn cơm tối xong chưa lau miệng hết có điện thoại gọi tới.

      Đêm vào sâu, ánh trăng bên ngoài vẫn cao như trước, Mục Hàn đến rồi lại , thần biết quỷ hay.

      Ban ngày Triển Du ngủ quá nhiều, cả người lại vừa bị Mục Hàn đâm vài châm, giờ tinh thần sảng khoái, toàn thân nhõm, hề buồn ngủ chút nào, nghĩ ngợi phải làm sao mới ngủ được, bằng đến văn phòng của Nam Khôn gặt hái ít, kết quả vừa thay quần áo xong nghe thấy tiếng động cơ xe dưới lầu truyền tới.

      cần đoán, nhất định là chủ nhân ngôi biệt thự này trở lại.

      May mắn hôm nay Nam Khôn sai người tháo hết camera trong phòng ra, bằng còn phải mất thời gian chỉnh lại, căn bản là kịp.

      Triển Du thay quần áo xong vừa ngồi xuống đầu giường chưa tới mười giây Nam Khôn đẩy cửa vào.

      “Ngủ được sao?” Nam Khôn tới ngồi xuống bên cạnh , đưa tay nới lỏng nút cổ áo, hơi thở mang theo mùi rượu, ánh mắt lại rất tỉnh táo, hề có men say.

      Triển Du có chút đoán được trạng thái lúc này của , lên tiếng, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.

      Nam Khôn vươn tay vén tóc ra sau tai cho , hỏi: “Lúc nãy Nam Trân mời em tụ họp, em muốn hay là sợ nó mất hứng nên đồng ý?”

      Triển Du thầm nhếch môi cười trong lòng, ra vẻ tỉnh ngộ: “Nếu em ấy mất hứng sao? Oh! Cũng may em nhận lời!”

      Nam Khôn đối với vẻ “luôn nắm được trọng điểm” của cảm thấy có chút bất đắc dĩ, giọng ấm áp móc: “Sao cái não này của em lại ngốc đến vậy.”

      Triển Du vô cùng phối hợp tỏ ra ngây thơ cho xem.

      Nam Khôn sủng nịnh vươn tay vuốt khẽ lên mũi cái, lấy ra chiếc hộp màu đỏ rượu trong túi quần, ra lệnh: “Đưa tay cho tôi.”

      Mở hộp ra, bên trong là kiểu đồng hồ Audemars Piguet – Royal Oak mới nhất.

      cần đoán, thứ này tuyệt đối chỉ đơn giản là chiếc đồng hồ.

      Nhất định bên trong có gắn mấy thứ như thiết bị định vị.

      Triển Du cam lòng, *éo chịu nổi! Đến tột cùng là lo lắng cho tôi hay là yên lòng về em họ của mình đây?

      Dây đồng hồ dài vừa phải, hiển nhiên là trước đó được chỉnh lại.

      Sau khi Nam Khôn đeo vào cho ngước mắt lẳng lặng nhìn , hỏi: “Thích ?”

      Triển Du cười tủm tỉm gật đầu: “Cám ơn Tứ gia.”

      “Cái này còn có hiệu ứng từ trường, sau này mỗi ngày đều phải đeo nó đấy, rất có lợi cho sức khỏe của em.”

      Trong lòng Triển Du cười đến thâm sâu: hừ, cái này đúng là đủ đường hoàng, đủ chăm sóc tỉ mỉ.

      Nam Khôn xong đứng lên, vừa cầm điện thoại vừa : “Bác Trương gọi điện bảo bọn họ mang đồ ngủ cùng đồ lót tới đây.”

      “Đêm nay Tứ gia muốn ở lại sao?” Triển Du ra vẻ mừng rỡ, trong lòng lại đột nhiên nhảy lên.

      Tên Nam Khôn này hoàn toàn buông lỏng cảnh giác với cho nên mới chuẩn bị ăn sao?!
      Tuyết Liên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :