1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bà xã của thủ lĩnh sát thủ - Ngấn Nhi (Chương 62) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 46. Tốc độ sinh tử

      Edit: Beyours

      Lúc Tô Cẩm mở mắt ra thấy nóc nhà đơn sơ, ánh nắng chiếu vào. nằm tấm ván giường, bên dưới là chiếc chiếu cũ, người đắp quần áo nam, vết thương ngực khẽ đau nhói, được băng bó bằng vải trắng, mà cúc áo của mở gần hết, gần như trần truồng.

      “Tỉnh?” Từ phía sau vang lên giọng , Lục Thiểu Đình mang theo đồ ăn bước đến.

      băng vết thương cho tôi?” Giọng của Tô Cẩm lộ ra bực bội .

      Lục Thiểu Đình tất nhiên nghe ra mùi thuốc súng trong câu hỏi của , buông tay, lạnh nhạt : “ xin lỗi, trong tình thế cấp bách, tôi tìm được bác sĩ nữ.”

      Tô Cẩm cắn đôi môi đỏ mọng, đành bình ổn lửa giận, ít nhất ta cứu mạng. vén quần áo người xuống, che ngực ngồi dậy, đồng thời cài lại áo sơ mi: “Tình hình bên ngoài thế nào?”

      “Đám người Ấn Độ này thuê sát thủ, giờ chúng tìm kiếm chúng ta khắp nơi. Chúng ta thể nán lại đây quá lâu, phải nhanh chóng rời .” Lục Thiểu Đình mạch, rồi đưa cho ổ bánh bao. Tô Cẩm nhận lấy, ăn xong, uống nước, vết thương của đáng ngại, viên đạn này xuyên qua người tên kia mới bắn vào người , chỉ là bị thương ngoài da.

      “Chúng ta còn bao nhiêu thời gian?” Tô Cẩm ngẩng đầu hỏi.

      “Đêm nay phải .” Lục Thiểu Đình nâng ánh mắt, giọng chắc nịch.

      “Đường sao?”

      về phía Bắc, chỗ đó là núi tuyết cao chót vót, nếu như tận dụng tốt, có thể cắt đuôi bọn họ.”

      “Nghe giọng điệu của , dường như hy vọng của chúng ta lớn.” Tô Cẩm híp mắt.

      “Theo tôi được biết, lần này đuổi giết chúng ta có ít nhất ba mươi người, trong tay bọn chúng còn có súng ống, trang bị cao cấp, nếu bị thương còn có cơ hội, bây giờ người có thương tích, hy vọng bao nhiêu?” Lục Thiểu Đình tự giễu.

      Đáy mắt Tô Cẩm lên kinh ngạc, ngờ thế lực của đám người Ấn Độ này lại lớn như vậy. Ánh mắt buồn bã: “ cần phải cùng tôi để chịu chết, mục tiêu của bọn họ phải là , tách ra !”

      Lục Thiểu Đình nhếch mép, hừ lạnh tiếng: “ cảm thấy tôi là hạng người ham sống sợ chết sao?”

      “Nhưng ít ra còn tốt hơn cậy mạnh chịu chết!” Tô Cẩm cười khổ.

      Ánh mắt Lục Thiểu Đình nhìn chằm chằm về phía , kiên định : “Tôi bỏ lại.”

      Tô Cẩm ngẩn ra, ngước mắt lên đón nhận ánh mắt thâm thúy kia, giống như thấy được quyết tâm sâu trong nội tâm của . Trái tim Tô Cẩm khẽ nhảy nhót, tựa như bị cái gì đụng trúng vậy. hơi nhếch môi, trong lòng nháy mắt trở nên kiên định.

      Tô Cẩm lại nằm giường nghỉ ngơi, khi tỉnh lại, sắc trời tối. Trong đêm tối, dáng người cao lớn của Lục Thiểu Đình đưa lưng về phía , giống như trầm tư, cũng giống như nghe động tĩnh bốn phía.

      thôi.” ta quay đầu lại, .

      Tô Cẩm ôm ngực ngồi dậy, vết thương cầm máu. theo Lục Thiểu Đình ra khỏi phòng, nhìn ta kéo cửa gara để xe lên, chiếc xe việt dã bọc thép màu đen xuất , là xe của đám người Ấn Độ kia. ta lái xe đến trước mặt , Tô Cẩm mở cửa ngồi vào, nhìn ra đằng sau, bên trong bày đầy thức ăn nước uống, còn có hơn mười khấu súng trường, cũng là của bọn chúng. Lục Thiểu Đình nhân lúc ngủ quay lại núi lấy súng .

      Xe việt dã màu đen lao ra sân, rẽ vào con đường núi, lao vào trong bóng đêm. Lợi dụng ánh sáng màn đêm, bọn họ đường đá hết sức dễ dàng. Xe việt dã có lợi thế ở tốc độ, được khảo nghiệm qua thời gian và đường , động cơ khỏe, lực bám đất mạnh mẽ, mặc dù con đường bất cứ lúc nào cũng có thể lật xe nhưng chiếc việt dã này vẫn rất vững vàng.

      đoán khi nào bọn chúng phát ra chúng ta?” Tô Cẩm nắm chặt tay cầm hỏi.

      “Chúng ta bị phát .” Lục Thiểu Đình , vừa nãy phía sau có mấy chiếc xe đuổi theo, thấy bọn họ lên sườn núi theo nữa, nhưng mà chắc chắn vẫn chú ý theo dõi.

      Vết thương của Tô Cẩm nhói đau, nhưng để ý. nhìn con đường phía trước, kết luận đây là con đường núi đá tương đối dài, cho dù xe phía sau đuổi theo ở chỗ như này cũng rất khó mà đuổi kịp được.

      Ba giờ trôi qua, bắt đầu đến đoạn xuống dốc, Lục Thiểu Đình bóp nhanh phanh xe, xe việt xuyên qua khu rừng, xuống chút nữa là dòng suối lớn, rộng khoảng ba, bốn mét chảy từ núi xuống, chỉ cần theo dòng suối là có thể tới chỗ núi tuyết.

      Tô Cẩm quay đầu nhìn, thấy phía sau chỗ giữa sườn núi, quả nhiên có ngọn đèn, đám người Ấn Độ đuổi theo tới đây, hơn nữa khoảng cách xa. Lục Thiểu Đình đạp chân ga, xe dọc theo dòng suối. Hai mươi phút sau, sáu chiếc việt dã hung hãn phóng về phía bọn họ.

      Dưới bóng đêm, sáu chiếc xe việt dã phóng với tốc độ tối đa, nhìn cảnh đó giống như sáu con sư tử truy đuổi con báo săn mồi, lòng suối rộng lớn trình diễn tốc độ sinh tử.

      Mặc dù xe của Lục Thiểu Đình trước, nhưng mà lúc nào bọn họ cũng phải chú ý quan sát tình huống mặt đường, cho nên tốc độ xe có chậm chút, để ngừa xuất đầm lầy hoặc vách núi, còn sáu chiếc xe theo sau có gì e ngại, mạch truy đuổi.

      Tình huống vô cùng cấp bách, đột nhiên nghe thấy tiếng “vèo” trong trung, quả cầu lửa như sao rơi phóng tới xe bọn họ, Tô Cẩm quay đầu bỗng hô lớn: “Cẩn thận ống phóng rốc két (rocket – chú thích).”

      Lục Thiểu Đình cũng nhìn thấy từ kính chiếu hậu, gương mặt tuấn tú đông lạnh, đúng lúc ánh lửa lóe lên, nhanh chóng đánh tay lái qua trái, đồng thời sử dụng cả phanh chân và phanh tay, phòng trường hợp chết hệ thống phanh, kết quả là thân xe quay đầu tại chỗ trăm tám mươi độ, sau đó phóng vút về hướng khác như mũi tên. Vừa lái ra ngoài được hai mươi mét, chợt nghe tiếng rít bén nhọn của đạn lửa xượt qua nóc xe, nổ bùm phát tại chỗ, sóng kích to lớn ập xuống mặt đất, vô số hòn đá đập vào thân xe, ngờ chỉ lực đập như vậy mà suýt chút nữa khiến xe của Lục Thiểu Đình lật nghiêng qua bên.

      Lục Thiểu Đình thấy thể chậm nữa, đành đánh cuộc phen, trầm giọng : “Ngồi vững” xong, quan tâm phía trước thế nào, tăng tốc độ, vừa được trăm mét, ống phóng rốc két thứ hai phóng tới. Lục Thiểu Đình chuyển hướng, xe theo hình chữ “Chi - "之”, mặc dù vài lần thiếu chút nữa lật đổ, nhưng dựa vào kỹ thuật vững chắc của , nên vẫn bình an vô .

      Chiếc xe hung hãn phía sau như muốn ép chết bọn họ, hoàn toàn có dừng lại, bởi vì mấy lần ngăn trở, bọn chúng cách Lục Thiểu Đình khoảng hơn hai trăm mét, từ tình huống thấy, bất cứ lúc nào bọn chúng cũng có thể vượt qua hai người.

      Lục Thiểu Đình ngờ bọn chúng lại có vũ khí hạng nặng như ống phóng rocket, tình hình còn tệ hơn so với ta dự tính. Tô Cẩm cũng cắn chặt răng, hai người đối đầu với hơn ba mười người, quả thực rất khó tưởng tượng.

      Đột nhiên, cách đó xa xuất con sông rộng, đó sông lớn bao quanh chân núi tuyết, nước sông sâu ít nhất hai mươi mét. Lục Thiểu Đình nảy ra ý hay, đồng thời lên kế hoạch với Tô Cẩm, bây giờ xem ra phải bỏ xe rồi.

      Sáu xe việt dã dừng lại giây nào, vọt mạnh về phía bờ sông. Tô Cẩm và Lục Thiểu Đình sớm có chuẩn bị lúc ở trong xe, mỗi người cầm khẩu súng bơi sang bờ bên kia.

      Đám xe phía sau thể đuổi theo được nữa, từ trong xe, người mắt tam giác bước xuống, ánh mắt rắn độc nhìn chằm chằm bờ bên kia, ra lệnh: “Xuống sông đuổi theo cho tao.”
      Last edited by a moderator: 15/11/15
      Chris thích bài này.

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 47. Bị bắt

      Edit: Beyours

      Ngọn núi bị tuyết phủ trắng xóa, sáng rực bầu trời đêm, giống như khối kim cương khổng lồ, góc đỉnh núi có khe rãnh ràng, trời cao bao phủ u như tác phẩm điêu khắc vừa xinh đẹp vừa nguy hiểm.

      Dưới khối băng rắn chắc, có thể nhìn thấy thấp thoáng hai bóng đen di chuyển, chính là Lục Thiểu Đình và Tô Cẩm tìm cách leo lên bờ, nhiệt độ giảm xuống hơn mười mấy độ, bọn họ chỉ muốn tìm nơi để núp.

      “A......” Tô Cẩm khẽ kêu, ôm ngực ngã nhào tuyết..

      Lục Thiểu Đình nhanh chóng tiến lên đỡ , dưới lớp áo quần đơn bạc, da thịt xung quanh vết thương xanh tím lại, mà cả người cũng ngừng run rẩy.“.” Lục Thiểu Đình nhàng lên tiếng, giảm bớt tốc độ đỡ về phía trước.

      Tô Cẩm hơi sửng sốt, giương mắt nhìn gương mặt cương nghị góc cạnh của , ánh mắt thâm thúy lùi bước, cái ôm của khiến thân thể ấm lên ít, khẽ cắn môi, cố gắng bước nhanh.

      Bọn họ vào băng động, đây là huyệt động thiên nhiên, bên trong thông suốt bốn phía, rộng ít nhất sáu trăm mét vuông, có hai mấy con đường thông ra ngoài, dẫn đến nơi nào. Lục Thiểu Đình và Tô Cẩm nhìn tình hình này, tâm trạng cũng có chút bất an. Nếu chọn sai đường cụt kết của cuối cùng của bọn họ chính là bị bắt, trừ phi bọn họ có thể chọn trúng đường ra ngoài.

      Lục Thiểu Đình tạm thời buông lỏng tay Tô Cẩm, đến trước mỗi cửa hang nhìn lần, cuối cùng lựa chọn khe . Tô Cẩm lập tức hiểu được kế hoạch của , muốn quanh co, cho dù đám người Ấn Độ có đuổi tới đây, bọn chúng cũng phải phân tán tìm ở những hang lớn, mà đợi sau khi bọn chúng vào động, ít nhất hai người vẫn có cơ hội để trốn.

      Lục Thiểu Đình đỡ Tô Cẩm về phía cái khe , tuy chỉ là khe nhưng cũng khá sâu. Bọn họ xa, mà dừng lại ở góc tối. Tô Cẩm kháng thể yếu, chịu được lạnh, Lục Thiểu Đình đành ôm vào ngực chặt, cố gắng truyền hơi ấm sang cho .

      Khoảng hơn mười phút sau, quả nhiên nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn, còn có tiếng người rất lớn, chỉ huy vào động tìm kiếm. Đám người đó tất nhiên ngờ bọn họ dùng chiêu này, rất nhanh, những tiếng bước chân dần dần biến mất, nhưng chắc chắn vẫn có người đứng canh ngoài cửa động. Lục Thiểu Đình lại kiên nhẫn đợi thêm 15 phút nữa, chờ người vào hang xa xa chút. Tình huống có thể biến hóa bất cứ lúc nào nhưng thể chờ lâu thêm nữa, kêu Tô Cẩm đừng nhúc nhích còn mình cầm khẩu súng ra ngoài. Tô Cẩm tự ôm mình chặt, nhìn bóng người , trong ánh mắt lên tia lo lắng.

      Qua 2 phút, chợt nghe tiếng súng vang dội, Tô Cẩm siết chặt miếng băng, tiếng súng vang lên tức là có người xảy ra chuyện, hy vọng người đó phải Lục Thiểu Đình. lúc bất an, bóng người Lục Thiểu Đình chạy vội vào, nâng dậy thấp giọng : “.”

      Tô Cẩm bước chân về phía trước, phải biết rằng bọn họ chỉ có mười mấy phút để thoát, bởi vì hang động rất vang nên những người kia có thể đều nghe được tiếng súng, có thể trở lại.

      Tô Cẩm và Lục Thiểu Đình chạy tới chỗ lúc bọn họ vừa đến núi tuyết, chạy về phía bên phải. Tuyết khó , băng cứng trơn trượt, chỉ cần sơ sẩy là có thể trượt xuống sông, khi đến sườn dốc phủ đầy tuyết sau lưng truyền đến tiếng , gầm lên câu tiếng giận dữ: “Các chạy thoát đâu.”

      Sau đó, nhiều tiếng động vang lên, Tô Cẩm và Lục Thiểu Đình quay đầu thấy phía sau có mười khẩu súng nhắm thẳng vào bọn họ. Nhóm sát thú áp sát từng chút , Lục Thiểu Đình ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, nhếch môi cười: “Được, chúng tôi đầu hàng.” xong, vứt khẩu súng xuống, thầm nắm chặt tay Tô Cẩm.

      Tô Cẩm đương nhiên chú ý tới biểu tình vừa rồi của , cắn chặt răng, giơ hai tay lên đầu hàng, đồng thời đưa mắt nhìn lên. đỉnh đầu họ có khối băng nhô ra, quay đầu nhìn Lục Thiểu Đình, dùng ánh mắt cho biết chuẩn bị xong.

      Lục Thiểu Đình ném súng vào trong, họng súng hướng lên , lúc súng rơi xuống đất, nhanh chóng lộn qua tấm ván, bóp cò. Giây tiếp sau, nhanh chóng cầm súng, dùng hết sức lực nhảy vào trong cái khe cùng với Tô Cẩm .

      Sát thủ phía sau thấy thế xông lên đuổi theo, nhưng mà tiếng “rắc rắc” rất lớn vang lên. Tất cả đám đều dừng lại, bọn họ hoảng sợ ngẩng đầu. Nột khối băng cứng rất lớn lúc la lúc lắc, hung mãnh sụp xuống.

      “A......” Hơn chục tiếng kêu thảm thiết vang lên.

      Trong khe suối, Lục Thiểu Đình và Tô Cẩm cũng lấy tay ôm đầu cố gắng núp vào góc, mặt đất chấn động, miếng băng khổng lồ đổ sụp xuống chấn động khoảng hơn mười giây, mặt đất khôi phục lại yên ổn. Tô Cẩm và Lục Thiểu Đình lách người ra, nay con đường bị lấp kín, bọn họ phải cẩn thiện nghiên cứu đường khác, nhưng nơi này có lương thực lại giá rét, chung quy phải nơi nán lại lâu, bọn họ phải rời .

      ra khoảng trăm mét, ánh mắt Lục Thiểu Đình nhìn về phía rừng cây đối diện, với Tô Cẩm: “ có thể bơi được chứ?”

      Tô Cẩm gật gật đầu: “Có thể.”

      Lục Thiểu Đình nhìn có chút lo lắng. Hai người đồng thời xuống nước, Tô Cẩm bơi trước, Lục Thiểu Đình theo sát phía sau, chỉ cần có chút nguy hiểm, có thể kịp thời giữ lại.

      Lúc mới bắt đầu Tô Cẩm bơi rất ổn, sau khoảng ba mươi mét, bởi vì nước lạnh và dùng sức kéo rách vết thương, cuối cùng còn sức lực chống đỡ được nữa, cả người dẫn chìm xuống, thiếu chút nữa bị nước cuốn trôi. Lục Thiểu Đình lập tức ôm chặt lấy , mang bơi sang bờ bên kia.

      Lên bờ, ý thức của Tô Cẩm mơ màng, Lục Thiểu Đình kéo áo kiểm tra miệng vết thương, lúc này mới phát , miệng vết thương bị nứt ra, sâu hơn trước rất nhiều. Lúc ra ngay từ lúc lái xa, bên trong lắc lư, vết thương của bị rách nhưng lại tiếng nào.

      “Tô Cẩm.” nhàng vỗ vỗ vào mặt , giúp tỉnh lại.

      Tô Cẩm mở hé hé mắt ra, thấy miệng khẩu súng đặt vào gáy Lục Thiểu Đình, giãy dụa kêu lên: “Đừng nổ súng.”

      Vừa rồi, Lục Thiểu Đình chỉ lo cho Tô Cẩm mà quên để ý tới đám sát thủ Ấn Độ sau lưng. Tên mắt tam giác cầm đầu cười lạnh: “Các trốn được nữa?”

      Tô Cẩm miễn cưỡng nhếch môi cười: “Chúng ta làm cuộc giao dịch.”

      “Giao dịch gì?”

      “Các muốn tin tức gì, tôi hết cho các biết, nhưng thể giết ấy.”

      ta là ai vậy?”

      cần biết.” Tô Cẩm lạnh lùng đáp.

      “Được, đến Ấn Độ trước, tôi đảm bảo các sống.” Mắt tam giác cười hiểm.

      “Các muốn ấy chết trước khi đến được Ấn Độ chứ, tốt nhất chuẩn bị cho chúng tôi ít thuốc.” Lục Thiểu Đình quay đầu .

      Mắt tam giác cũng nhìn ra được tình trạng của Tô Cẩm lạc quan, tuy thống hận hai tên này khiến bọn bôn ba lâu như vậy, đồng thời cũng hận hai người khiến nhiều thủ hạ của bị thương như vậy. Nhưng người phụ này trăm ngàn lần thể chết được, đành phải đáp ứng: “ theo chúng tôi.”

      Trở lại trong xe, sát thủ ném cho bọn họ túi thuốc, đặt Tô Cẩm ở ghế sau, Lục Thiểu Đình cởi quần áo người mình đắp cho , đồng thời mở túi thuốc ra, thuần thục chọn ít thuốc có thể sử dụng, cởi áo Tô Cẩm ra, rửa sạch vết thương.

      Khoảng nửa giờ sau, băng bó xong xuôi, mặc quần áo vào cho Tô Cẩm, dùng dây an toàn cố định nằm đấy, mắt tam giác ngồi kế bên ghế lái, chiếc xe bắt đầu phóng thẳng về phía trước.
      Last edited by a moderator: 15/11/15
      Chris thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 48. Chuyến Ấn Độ

      Edit: Beyours

      từ con sông lên quốc lộ là giữa trưa, vết thương của Tô Cẩm bị chuyển biến xấu. Toàn bộ hành trình Lục Thiểu Đình đều ôm chặt , để ngoại lực nào làm tổn hại đến , mắt tam giác thấy bộ dáng quan tâm săn sóc của như vậy, đáy lòng liền cho rằng người đàn ông này nhất định là người của nữ sát thủ. muốn tự tìm phiền toái cho mình, ít nhất ta (Lục Thiểu Đình) còn có tác dụng, hơn nữa cũng muốn cho thuộc hạ của mình chăm sóc nữ bệnh nhân.

      Dùng cơm trong khách sạn đơn giản, xe của bọn họ lao tới sân bay, chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị “nghênh đón” bọn họ. Lên máy bay, Tô Cẩm tỉnh lại, nhìn Lục Thiểu Đình vẫn luôn bên cạnh, trái tim trước nay luôn lạnh lẽo của như được thổi vào luồng gió xuân ấm áp.

      Bởi vì được phép chuyện nên có cơ hội lời cảm ơn với , chỉ khi đến Ấn Độ mới có cơ hội.

      Trong khách sạn bảy sao tại nước Mỹ, Lãnh Mặc Phàm video call với người đàn ông lớn tuổi, đàm luận chuyện thu mua với số tiền lớn. Người đàn ông này được mời để đứng ra thu mua, nhưng lúc này, vẻ mặt ông ta có chút vui.

      “Hall tiên sinh, chỉ sợ kế hoạch thu mua lần này thể thành công.”

      “Tôi mời ông đến, phải để ông với tôi những lời này.” Lãnh Mặc Phàm tao nhã bưng ly cà phê lên nhấp ngụm, khuôn mặt tuấn tú có chút thoải mái.

      “Tất cả vấn đề đều bắt nguồn từ lão tộc trưởng gia tộc Andrew, phản đối mảnh liệt ngài thu mua tài nguyên của gia tộc .”

      “Chẳng lẽ ông ta biết trong kế hoạch thu mua này, còn bao gồm cả hai mươi triệu đô bọn họ nợ tôi sao?”

      “Ông ta vẫn kiên quyết rằng đó là chuyện của con trai ông ta, ông ta cắt đứt quan hệ cha con với rồi.”

      tay chúng ta có hợp đồng do chính tay con trai ông ta ký, món nợ này để bọn họ tự mình thanh toán, tôi chỉ muốn kế hoạch phải hoàn thành trong thời gian quy định, tất cả những thứ khác tôi muốn hỏi đến.” Trong ánh mắt lạnh nhạt của Lãnh Mặc Phàm mang theo ngần ngại.

      “Ta nghe năm đó vị lão tộc trưởng này lập nghiệp dựa vào quan hệ với hắc bang, chỉ sợ nếu chúng ta cưỡng ép thu mua, mang đến cho Hall tiên sinh chút phiền toái, mời ngài cân nhắc.” Ông chú ở đầu kia tận tình khuyên nhủ.

      “Bọn họ muốn đối phó tôi cứ việc đến đây! Kế hoạch thu mua thay đổi, đừng để tôi phải nhắc lại những lời này.” Lãnh Mặc Phàm kiểu xem thường, tắt video .

      Sau khi nam trợ lý Jack đứng bên cạnh nghe xong, nhíu mày : “Lãnh tổng, xem ra tín hiệu uy hiếp nhận được ít ngày trước chắc là do chính lão già đó gửi đến. Muốn hù dọa chúng ta lui kế hoạch, tại sao vẫn chậm chạp có động tĩnh gì!”

      “Kể cả ông ta có đến đây sao chứ? Nếu tôi là người dễ bị dọa sợ có địa vị ngày hôm nay.” Lãnh Mặc Phàm nhíu mày cười lạnh, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nghiêm nghị hỏi: “Tôi để tra vị trí của Tô Cẩm, có tra được ?”

      “Rất kỳ quái, lúc mười hai giờ tối qua, tín hiệu của ấy là ở trong ngọn núi tuyết gần biên giới nước Mỹ.”

      “Vậy bây giờ sao?” Đáy lòng Lãnh Mặc Phàm dâng lên dự cảm tốt.

      “Ta bảo bọn họ chú ý tỉ mỉ, để tôi hỏi lại xem”. Jack rút di động ra gọi dãy số, vừa nghe xong, mặt liền kinh ngạc: “Cái gì? Ấn Độ? Các tra lầm chứ?” Đầu kia thêm vài câu, Jack cúp điện thoại.

      “Lãnh tổng, chúng tôi tra ra bây giờ Tô tiểu thư bay tới Ấn Độ.”

      “Ấn Độ?” Gương mặt tuấn tú của Lãnh Mặc Phàm biến đổi, đáy lòng phát ra càng nhiều bất an. trầm giọng : “ phải các có thể tìm thu video qua vệ tinh sao? Tìm ra tần số cho tôi.”

      “Vâng.” Jack vội vàng trả lời, rất ít khi thấy Lãnh tổng có vẻ mặt lo lắng như vậy!

      10 phút sau, máy tính của Jack xuất đoạn video truyền từ vệ tinh, đoạn video đó quay sân bay từ xuống, hình ảnh Lục Thiểu Đình ôm Tô Cẩm lên máy bay, mà bên cạnh bọn họ là hơn mười tên sát thủ Ấn Độ, nghiêm mặt nhìn bọn họ bước lên.

      “Đây là hình ảnh mới nhất nhận được, xem ra Tô tiểu thư bị thương.”

      Gương mặt của Lãnh Mặc Phàm chỉ có thể hình dung bằng hai chữ “khó coi”, Tô Cẩm bị thương, đáng giận hơn là người đàn ông ôm lại là “”? Vì sao ở cùng chỗ với ta? Tô Cẩm bị thương nghiêm trọng ra sao? Dựa vào thân thể của , nếu phải bị thương nghiêm trọng, tuyệt đối cần người khác ôm. Lãnh Mặc Phàm nhìn nhìn lại mặt Tô Cẩm, mới vài ngày ngắn ngủn, khuôn mặt tái nhợt đến như vậy.

      “Lãnh tổng, bây giờ chúng ta phải làm gì?” Jack thận trọng hỏi.

      Ánh mắt Lãnh Mặc Phàm sáng rực, nhìn chằm chằm bóng dáng người phụ nữ, cắn răng lên tiếng: “Chuẩn bị cho tôi chuyến bay nhanh nhất Ấn Độ.”

      “A, Lãnh tổng, muốn Ấn Độ?” Jack hoảng sợ.

      “Chẳng lẽ để tôi trơ mắt nhìn ấy bỏ mạng sao?” Lãnh Mặc Phàm nóng nảy. , tuyệt đối thể chết được, cho phép, ai có thể động đến .

      “Dựa vào năng lực của Tô tiểu thư, nhất định ấy có thể trốn ra được.” Jack lấy can đảm đề nghị.

      Ánh mắt của Lãnh Mặc Phàm đột nhiên trở nên hung ác, liếc nhìn : “Đừng nhảm, làm ngay cho tôi.”

      Jack đành phải trưng bộ mặt đau khổ làm, thực ra thể Ấn Độ, chẳng qua chuyện này cũng có gì quan trọng, mà tại chính Lãnh tổng cũng là người ở trong hiểm cảnh đó (tình cảnh nguy hiểm)! Đúng lúc này, điện thoại của vang lên, nhấc máy lên nhìn dãy số xa lạ, vội vàng trả lời: “Alo.”

      “Mờ Hall tiên sinh nghe điện thoại.” Đầu kia là giọng khàn khàn tức giận.

      “Xin hỏi ông là?” Jack lạnh giọng đáp.

      bảo với Hall tiên sinh, tốt nhất đình chỉ kế hoạch thu mua, nếu , chỉ sợ có tiền mua nhưng có mạng hưởng thụ. Chỉ cần ngày chưa đình chỉ, sống yên ổn qua ngày đó.” Đầu kia hét lớn, hung hăng cúp điện thoại.

      Jack hoảng sợ, nhưng sau đó nhanh chóng ổn định cảm xúc, với Lãnh Mặc Phàm: “Lãnh tổng, xem ra gia tộc Andrew dễ dàng đáp ứng kế hoạch thu mua, có người khá lớn tuổi vừa gọi cho tôi, có thể là tộc trưởng tộc Andrew.”

      “Ông ta gì?”

      “Ông ta sợ ngài có tiền mua, nhưng có mạng hưởng thụ.” Jack lại nguyên câu đó, đồng thời cũng mong Lãnh tổng có thể cân nhắc hủy bỏ chuyến Ấn Độ, như vậy giảm bớt nguy hiểm.

      “Hừ! Lão già ngoan cố, kệ ông ta.” Lãnh Mặc Phàm kéo kéo caravat, toàn bộ tâm tư của đều lo lắng cho an nguy của Tô Cẩm. Đột nhiên, nhìn Jack vẫn chưa ra ngoài, tức giận : “Làm sao còn chưa đặt vé máy bay?”

      “Lãnh tổng, vẫn nên suy tính ở lại nước Mĩ , bên Ấn Độ kia có tôi là được rồi, tôi nhất định cứu được Tô tiểu thư .”

      cần, để tôi tự qua.” Trong giọng của Lãnh Mặc Phàm lộ ra ý kiên định, ngoại trừ việc cứu Tô Cẩm, còn muốn đuổi người khác.

      Tại sân bay tư nhân Ấn Độ, ban đêm, chiếc máy bay hạ cánh.

      Bước xuống máy bay, là thời tiết tháng tám, đêm về khuya nhưng vẫn có hơi nóng phả vào mặt. Tô Cẩm có thể tự bộ, Lục Thiểu Đình rời khỏi khắc nào, đồng thời cũng quên để ý tình huống xung quanh.

      Vừa xuống máy bay đến cửa ra vào, đột nhiên bốn sát thủ tiến lên, chặn người Lục Thiểu Đình và Tô Cẩm lại. Đáy mắt của Lục Thiểu Đình lộ ra tia ngoan độc, bị mắt tam giác dí khẩu súng vào đầu: "Đôi tình nhân hai người tốt nhất nên tách ra, nghĩ đây là nơi nào để cho các người chuyện đương?” xong, quay đầu với hai tên sát thủ kia: “Giam lại trước, tôi chờ tin tức rồi xử trí sau.”

      Tô Cẩm rất bình tĩnh, nhìn Lục Thiểu Đình : “ có thể trước, mau chóng thoát khỏi nơi này, đừng lo cho tôi.”

      gì?” Mắt tam giác hiểu tiếng Trung, hung hãn trợn mắt nhìn .

      “Tôi câu tạm biệt với ta cũng được sao?” Tô Cẩm nhếch miệng, mặc cho hai tên sắc thủ kéo vào chiếc xe.
      Last edited by a moderator: 15/11/15
      Chris thích bài này.

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 49. Nghĩ cách cứu người

      Edit: Beyours

      Tuy trong mắt Lục Thiểu Đình ngập tràn lo lắng, nhưng càng thêm tỉnh táo, biết lúc này mình phải bình tĩnh xử lý mọi chuyện. Nhìn chiếc xe rời , nhớ kỹ biển số xe đó, xoay người rồi bị giải lên chiếc xe khác.

      Xe chạy con đường u tối, đêm khuya người, chỉ có đèn đường đổ bóng dài, lộ chút quỷ dị. Xe được 2km, khóe miệng Lục Thiểu Đình nhếch lên, đạp cước xuống chân tên sát thủ bên trái, tên thủ đó kêu thảm thiết, đánh quyền về phía . Lục Thiểu Đình nghiêng mặt tránh khiến ta đánh trúng vào tên Ấn Độ bên cạnh, tên kia chửi bậy câu, đánh trở lại Lục Thiểu Đình. Lục Thiểu Đình bị trói chặt hai tay, thể đáp trả, lúc đầu tên kia gần áp sát, trùm hai tay qua cổ , đồng thời nghiêng mình sang bên cạnh, hung hăng đạp mở cửa xe, đồng thời buông cổ ta ra, dường như tên sát thủ biết được kết cục của mình, lắc đầu hoảng sợ, Lục Thiểu Đình vẫn đạp cho cước bắn ra khỏi xe.

      Nghe được động tĩnh phía sau, tên sát thủ lái xe cũng hoảng, lái bằng tay, tay kia với khẩu súng bên cạnh lên đạn, nhưng mà con dốc phía trước đột nhiên có chiếc xe tải lớn lao tới, liên tục bấm còi cảnh báo. Sau xe, Lục Thiểu Đình vật lộn với tên sát thủ khác, sát thủ phía trước cố gắng lên đạn, khi phát ra nguy hiểm chiếc xe tải kia chỉ còn cách bọn họ khoảng năm mươi mét. Nhất thời, hai tên sát thủ xe kinh hoảng, sợ hãi đến mức hồn bay phách lạc, Lục Thiểu Đình thấy thế, nhún người nhảy xuống xe chút do dự.

      “Bùm.” Tiếng va chạm kịch liệt vang lên, chiếc xe bị đụng giống như con diều trời lật qua lật lại, bắn ra xa trăm mét rồi nổ tung.

      Lái xe tải bị dọa sợ bỏ chạy, đường lớn yên tĩnh, sau khi lăn ra xa hai mươi mét, rốt cục Lục Thiểu Đình mới dừng lại, ngoại trừ những vết thương ngoài da chằng chịt người bị tổn thương đến xương cốt. Nằm mặt đất 2 phút, mới ngồi dậy, cả người tả tơi, lau chút máu trán, nhìn quanh cảnh bốn phía rồi đến khách sạn .

      Người trong khách sạn nhìn thấy vụ tai nạn xe cộ, chờ đến gần, có lòng tốt hỗ trợ rửa sạch vết thương, rồi cho bộ quần áo sạch , nhưng đứng chưa đầy hai phút, chợt nghe thấy có người báo cảnh sát, đành phải rời .

      bao xa, Lục Thiểu Đình liền lấy chiếc xe, quay trở về sân bay, đuổi theo hướng xe chở Tổ Cẩm vừa rời .

      Nửa đường, Tô Cẩm bị bịt kín hai mắt, chỉ nghe thấy tiếng bánh xe lao về phía trước. Xe được gần giờ mới giảm tốc độ rồi ngừng lại, Tô Cẩm bị dắt vào căn phòng, đồng thời bị trói đứng. Chụp mắt được tháo xuống, trước mắt là cái song sắt lớn, bốn phía có mười mấy tên sát thủ, mắt tam giác ngồi trước mặt , cười lạnh : “ cứ chờ ở chỗ này ! Chờ lão đại đến, hết những gì mình biết là được.”

      “Sau đó các giết tôi?” Tô Cẩm cười lạnh.

      , vậy tôi giết tình nhân của .” Mắt tam giác uy hiếp.

      “Tình nhân? A, người đàn ông kia sao? , ta phải tình nhân của tôi, ta là gã cảnh sát quốc tế.” Tô Cẩm nở nụ cười.

      gì?” Gương mặt nhất thời biến sắc.

      “Các có gì có thể uy hiếp được tôi, trừ phi tôi muốn , bằng , các uổng phí sức lực rồi .”

      “Chẳng lẽ sợ chết?” Mắt tam giác hung tợn nhìn chằm chằm.

      “Tôi cũng có ý định còn sống ra ngoài.” Tô Cẩm điềm nhiêm trả lời.

      Mắt tam giác tức giận trừng mắt: “Tôi tin có biện pháp ép .” xong, thở phì phò rời .

      Tô Cẩm nhắm mắt nghỉ ngơi, đồng thời cũng đoán có lẽ lúc này Lục Thiểu Đình thoát khỏi đám sát thủ. Chạy , đừng quay lại cứu . muốn lại tiếp tục nợ , nghĩ đến đó, trong đầu Tô Cẩm lại lên khuôn mặt tuấn, mặc dù cách nhau mấy ngày nhưng bóng hình này chưa bao giờ mờ nhạt, còn cả cảm giác nhớ nhung phiền muộn. Nhưng người đàn ông như vậy, chắc chắn phải của cũng có mạng mà hưởng.

      đoạn trong nội thành, Lục Thiểu Đình bị lạc đường, hoàn toàn thể tìm ra chỗ của Tô Cẩm. Đột nhiên nhìn thấy quán nét đêm khuya, lập tức dừng xe vào, dùng đô-la thanh toán tiền rồi tới chiếc máy tính trong góc, bắt đầu truy nhập vào kho tài liệu của cảnh sát Ấn Độ.

      tới 10 phút truy nhập thành công, trước tiên tra xét biển số xe của hai chiếc xe kia. xem lại đoạn video tối nay, chưa đến mười phút tìm ra dấu vết, nhưng manh mối chỉ dừng lại đến hết giao lộ, bởi đoạn đường sau đó phải thuộc địa phận nội thành. sao, thế này cũng đủ giúp rồi.

      Lục Thiểu Đình quay xe, theo đúng con đường đó, trong đêm tối, bắt đầu nghĩ cách cứu người.

      Bất tri bất giác đến khi trời sáng, trong sân bay quốc tế Ấn Độ, lúc này, Lãnh Mặc Phàm dẫn theo hơn chục vệ sĩ, lúc đường tra ra chiếc máy bay mà Tô Cẩm ngồi, còn cả camera trong sân bay, truy lùng theo suốt dọc đường, đến giao lộ mất dấu vết, đó cũng giống tin tức Lục Thiểu Đình thu nhận được.

      “Xin hỏi có phải Hall tiên sinh ?” Tài xế tiến lên chào đón.

      Jack vội vàng tra xét tài liệu, đây là lái xe bọn họ mờ, và Lãnh Mặc Phàm cùng ngồi lên, địa điểm khách sạn.

      Khi ba chiếc BMW màu đen rời khỏi sân bay, lập tức có nhóm người cũng nhanh chóng lên xe, theo dõi phía sau. Người đàn ông lạnh lùng ngồi ở vị trí ghế lái, thấp giọng báo cáo cho đầu dây bên kia: “Andrew tiên sinh, theo dõi, hãy chờ tin tốt của chúng tôi !”

      Nhìn từ cao xuống, thấy quốc lộ vắng vẻ có ba chiếc BMW chạy giữ khoảng cách, mà phía sau cách đó xa là bốn chiếc việt dã đuổi theo, tạo thành cuộc chiến truy đuổi.

      Người đầu tiên phát có điều ổn là tài xế, tự lẩm bẩm “Ớ, bốn chiếc xe kia cứ như đuổi theo chúng ta?”

      Câu này lập tức nhắc nhở Lãnh Mặc Phàm, quay đầu thấy bốn chiếc xe kia tới gần, đồng thời phát họng súng vươn ra khỏi cửa xe, gầm : “Nguy hiểm, nằm úp xuống.” xong liền đè Jack xuống.

      Jack càng lo lắng cho an nguy của hơn, quát lớn với lái xe: “Bằng tốc độ nhanh nhất cắt đuôi bọn họ.”

      Lái xe như mới hiểu tình cảnh nguy hiểm, dẫm mạnh chân ga, xe BMW lập tức tăng tốc phóng , mà hai chiếc BMW sau lưng may mắn như vậy, chiếc bị lật nghiêng, chiếc kia bay khỏi cầu, rơi xuống sông.

      “Những người này là ai! Tại sao lại tùy tiện giết người như thế?” Lái xe vừa vừa luống cuống chọn đường. Chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy nên sớm bị dọa mất hồn.

      Lãnh Mặc Phàm lên chỗ ghế lái, với lái xe: “Để tôi làm cho.”

      Lái xe sợ tới mức biết làm gì, chỉ có thể dừng xe, đẩy cửa bước xuống. Lãnh Mặc Phàm ngồi vào vị trí của , đóng kín cửa, nhắc nhở Jack sau lưng: “Ngồi vững.”

      Lúc này bốn xe truy kích tới gần, BMW phát ra tiếng động cơ ầm ầm như sấm, ba giây sau phóng ra xa trăm mét. Đồng thời dùng tốc độ tên lửa lao về phía trước, gạt cần số, phanh xe, lại gạt cần số (1), Lãnh Mặc Phàm như biến thành con người khác, BMW trong tay giống người máy linh hoạt. Sau khi rẽ qua mấy chục con đường, bỏ rơi đám xe kia, cuối cùng BMW lái vào gara để xe tư nhân mới dừng lại.

      (1) cần số: bộ phận tăng giảm sức kéo của ô tô.

      “Đáng chết.” Lãnh Mặc Phàm hung tợn vỗ mạnh lên tay lái, khuôn mặt tuấn tú đanh lại.

      “Lãnh tổng, tôi tìm người tới cứu viện.” Jack bình tĩnh đề nghị.

      Lãnh Mặc Phàm trực tiếp cự tuyệt: “ cần, động tĩnh lớn như vậy kinh động đám người này, cứ tìm chỗ tránh trước , chờ tôi liên lạc.”

      “A...... Lãnh tổng muốn đích thân cứu người?” Jack hoảng sợ, đây phải chuyện để đùa nha!

      Đây đúng là ý của Lãnh Mặc Phàm, trầm giọng : “Liên hệ bên vũ khí, làm cho tôi hay khẩu súng.”

      Di động của Jack đột nhiên vang lên, vội vàng tiếp: “Alo, tra thế nào?” Đầu kia dãy địa chỉ, Jack cúp điện thoại: “Tra được chỗ tại của Tô tiểu thư, trong xưởng cũ phía tây nam.”

      Lãnh Mặc Phàm híp mắt: “Tốt lắm.”

      Jack mực muốn tìm người trợ giúp còn Lãnh Mặc Phàm kiên quyết đáp ứng, đến giữa trưa, hai khẩu súng hạng nặng được đưa tới, cùng với hai khẩu súng ngắn và chiếc xe việt dã bọc thép.

      Lãnh Mặc Phàm ngồi ghế lái, cất mấy khẩu súng, trực tiếp nhấn chỉ đường, chạy về phía phân xưởng cũ. Jack ngồi sau, mặt mày rầu rĩ, phải tin tưởng ông chủ, nhưng nhìn ông chủ bây giờ như người mất lí trí, bảo sao có thể yên tâm?
      Last edited by a moderator: 15/11/15
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 50. Hợp tác

      Edit: Beyours

      người khác cũng nghĩ cách cứu người, Lục Thiểu Đình xuất đầu đường, xuống xe kiểm tra vết xe mới nhất, sau khi xác định chính xác lộ tuyến mới xe chạy vào rừng cây. biết cách bên địch xa hay gần nên chỉ có thể thăm dò từ từ.

      Vừa tắt xe xong, liền thấy ba chiếc việt dã rẽ từ đường xuống. xe, tất cả đàn ông đều cầm súng trong tay, xem ra đây chính là tên trùm Ấn Độ của đám người này. Nhìn tới đây, Lục Thiểu Đình khỏi lo lắng cho tình cảnh của Tô Cẩm, bởi dự cảm, có đánh chết Tô Cẩm cũng ra chân tướng chuyện này, làm sát thủ, giữ yên lặng là điều tất nhiên.

      Trong xưởng sắt vụn, Tô Cẩm chìm trong mơ màng, nghe được tiếng ô tô và tiếng người, mở mắt ra, khôi phục tỉnh táo. Chỉ chốc lát sau, tên mắt tam giác vây quanh người đàn ông to cao hơn bốn mươi tuổi mặc âu phục vào, người đàn ông kia có đôi mắt diều hâu sắc bén, Tô Cẩm biết, chính là em trai của tên buôn súng ống chết.

      Người đàn ông tới, nắm cằm của Tô Cẩm cách hung bạo, cười lạnh: “Chính mày giết chết trai tao?”

      Mặc dù phải tiếng chuẩn, nhưng Tô Cẩm nghe vẫn hiểu, cười lạnh đáp.

      , là ai chỉ thị mày giết trai tao?” Người đàn ông hề mất kiên nhẫn, chờ đáp án này quá lâu rồi, ngại chờ thêm nữa.

      “Tôi biết.” Tô Cẩm trả lời rành mạch.

      Người đàn ông hung hãn giơ tay vung về phía , cái tát bỏng rát khiến gương mặt tái nhợt của Tô Cẩm hằn năm dấu tay, cắn chặt răng, nhất định phát ra tiếng.

      “Mày hay , tao giết mày.”

      giết tôi !” Tô Cẩm nhắm mắt lại. (ở đây mình vẫn đề TC xưng tôi, còn tên kia xưng tao mày vì là xã hội đen mà)

      “Được, mày cho rằng tao tùy tiện để mày chết như vậy sao? Thù giết trai, đừng hòng chết dễ dàng.” xong, đột nhiên nhìn đến vết máu vạt áo , nở nụ cười lạnh lẽo: “Mày bị thương?” xong, hỏi đàn em phía sau: “Chỗ này có muối ?”

      “Có.” Thuộc hạ kia lập tức tới phòng bếp lấy, chỉ chốc lát sau mang tới. Người đàn ông nhận lấy, hạ mệnh: “Cởi quần áo của nó ra, để chúng ta nhìn xem cảm giác xát muối vào vết thương là như thế nào.”

      Hai tên đàn em lập tức tiến tới giữ chặt Tô Cẩm, đồng thời xé áo , cũng cởi hết toàn bộ vải băng, lộ ra vết thương khoảng 5cm, nơi đó vừa được cầm máu, da thịt xung quanh hơi đỏ.

      Tên đó cười haha, sát từng chút từng chút muối lên vết thương, muối dính vào vết thương, cảm giác đau ray rứt truyền đến, Tô Cẩm cắn chặt răng, đau đến mức gương mặt đỏ lên xanh tím. bỏ muối xuống, quay lưng với tên hút thuốc sau lưng: “Cho tao.” Tên thuộc hạ kia lập tức châm thuốc cho , người đàn ông hít hơi, hỏi: “Giờ mày có ? còn đau khổ nữa chờ!”

      Tô Cẩm nén đau nhức, lắc đầu kiên định. Sắc mặt tên cầm đầu trở nên hung ác, chút khách rắc tàn thuốc nóng lên vết thương của Tô Cẩm, mùi thịt bị ngọn lửa thiêu đốt thoang thoảng, sung sướng cười rộ lên, đám đàn em bên cạnh cũng cười theo.

      Ở đầu đường, chiếc việt dã xuống núi, vọt vào rừng cây bên cạnh, Lãnh Mặc Phàm đẩy cửa xuống xe, nhưng phát sau tán lá cây còn có chiếc xe khác. cảnh giác nhìn sang, xe có ai. thu súng nhét vào thắt lưng, sau đó lấy thêm hai khẩu súng dài nhanh chóng bước tới phía trước.

      Trong xưởng sắt vụn, đám sát thủ nhìn Tô Cẩm bị hành hạ cười lớn vui sướng, nhưng có đôi mắt cực lực nhẫn lên đau lòng, đó chính là Lục Thiểu Đình núp ngoài cửa sổ. thấy hết mọi chuyện trong phòng, bao gồm cả vẻ mặt thống khổ của Tô Cẩm, nhưng phải nhịn, chờ thời cơ tấn công thích hợp.

      Ý chí của Tô Cẩm nhất định vì điều này mà khuất phục, vẫn duy trì đầu óc tỉnh táo, chờ thêm những biến thái của tên đàn ông biến thái này.

      Sau khi tên đó cười xong, lúc này mới chú ý tới đôi môi đỏ mọng gương mặt của Tô Cẩm, bộ dáng xinh đẹp như vậy, nâng cằm lên, buộc nhìn vào mặt , chậc chậc khen: “Dáng dập tệ, còn là mỹ nhân (người đẹp)!” xong, nở nụ cười dâm đãng.

      Mà nhóm sát thủ đứng bên cạnh , từ lúc Tô Cẩm bị cởi áo bọn họ chú ý tới thân thể mê người này, nhìn bộ ngực được đồ lót nâng cao ngút, sớm nổi lên ham muốn. Nay nghe được ý của lão đại, mỗi người bọn chúng đều muốn tức tốc đùa bỡn mỹ nữ này.

      Tô Cẩm tựa như chết lòng, nhưng chẳng qua là lạnh nhạt, giống như thân thể này phải của , giống như bất kỳ thống khổ nào cũng khó khiến cặp mặt của lên tia sợ hãi, cho dù nghe được lời biến thái của tên đàn ông này, vẫn thờ ơ như cũ.

      Tên cầm đầu rút cuộc bị chọc giận hoàn toàn, hung hăng quăng cho cái tát, la lên với đám thuộc hạ phía sau: “Cởi hết người nó ra, để đám đàn em sung sướng chút.”

      Vừa xong lời này, toàn bộ đám sát thủ đều kích động, coi Tô Cẩm như dương cao mỹ vị chuẩn bị ăn vào bụng.

      Bên ngoài cửa sổ, Lục Thiểu Đình nắm chặt quả đấm gần như bóp vào da thịt, đúng lúc này, nghe được tiếng động rất , thân hình khẽ chấn động. lúc quay đầu khẩu súng dí vào ngực , nhưng thấy mặt của đối phương, kinh hãi, giọng : “Là ?”

      Lãnh Mặc Phàm sớm phát ở chỗ này, nhưng nghĩ đến thân phận của , vẫn díu súng gần thêm nữa. Lãnh Mặc Phàm vẫn trả lời, chợt nghe thấy tiếng hỗn loạn trong phòng, khi nhìn thấy Tô Cẩm gần như trần truồng bị đám sát thủ bỉ ối tiếp cận, cả người đều chấn kinh, lửa giận thiêu đốt, hận thể đánh cho tất cả đám người đến gần xuống địa ngục.

      “Xem ra chúng ta phải hợp tác.” Lục Thiểu Đình thấp giọng .

      Tuy Lãnh Mặc Phàm phẫn nộ nhưng cũng nhận tình thế, trong tay đối phương có ít nhất mươi lăm người trở lên, muốn cứu Tô Cẩm hai bọn họ phải cùng lên, đưa khẩu súng dài cho , cắn răng : “Chỉ lần này.”

      Lục Thiểu Đình nhếch mép, nhận súng giữ lại bản kỵ, nhắm ngay vào tên giữ Tô Cẩm, Lãnh Mặc Phàm cũng bắn trúng tên còn lại đè ép Tô Cẩm. Hai người nổ súng ăn ý, phát trúng. Tiếng bịch bịch vang lên, nhóm sát thủ chỉ muốn dâm dục phòng bị hời hợt, đảo mắt gục bốn năm tên. Sau khi phát có vấn đề, tên đàn ông Ấn Độ lập tức muốn lên bắt lấy Tô Cẩm, nhưng bị loạt đạn dày đặc đánh lui. Mặc dù đám sát thủ có thế trận nhiều người nhưng bọn chúng tuyệt đối biết đối mặt với hạng người gì, đó chính là hai ác ma phẫn nộ.

      Thần chí của Tô Cẩm vẫn còn tỉnh táo, bởi vì vừa rồi lúc đám người này chuẩn bị ô nhục tháo dây thừng ở chân, đứng lên, nhanh chóng kiếm mảnh sắt sắc nhọn. Lúc ngang qua tên sát thủ chưa tắt thở, Tô Cẩm đạp mạnh cước gãy cổ . Ngoài cửa sổ nổ súng chặn sát thủ đến gần, đồng thời cũng giao đấu kịch liệt, Tô Cẩm nhanh chóng tháo nốt dây trói, tránh phía sau thiết bản (tấm sắt). Lúc này, ngoài cửa sổ ném cho khẩu súng, lập tức nhặt lên, bắn sau lưng sát thủ.

      Sát thủ mất nữa, tên đàn ông Ấn Độ thấy thế, chuẩn bị giết Tô Cẩm, nhưng khi vừa giơ súng lên viên đạn bắn chính xác xuyên qua tay . kêu thảm thiết, vội vàng lui về phía sau rồi lên xe, đám sát thủ thấy lão cũng rốt rít lên xe rời .

      Tô Cẩm dùng hết sức lực cuối cùng, cả người tê liệt ngồi xuống dưới đất, chỉ chốc lát sau, bóng dáng lo lắng của Lãnh Mặc Phàm bước đến, đau lòng gọi tên : “Tiểu Cẩm.” xong, vươn tay ôm ngang , ra ngoài cửa.

      Lục Thiểu Đình theo sau che chở, chờ Lãnh Mặc Phàm đặt Tô Cẩm ngồi ra ghế sau, ạnh mới vào ghế lái, khởi động xe khỏi cánh rừng, rẽ lên đường quốc lộ rời .
      Last edited: 23/11/15
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :