1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bà xã của thủ lĩnh sát thủ - Ngấn Nhi (Chương 62) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 21
      Đêm khuya, tại sân bay hòn đảo tư nhân, chiếc oto màu đen dừng lại gần máy bay, cửa xe mở ra, hai thân hình đẹp đẽ chậm rãi bước xuống xe, bước lên máy bay. Trong khoang máy bay nội thất xa hoa, đầy đủ tiện nghỉ, còn có cả quầy bar mini, phòng ngủ thu xa hoa , nơi này dường như bị tách biệt, cho phép của chủ nhân, bất kỳ thành viên đoàn bay nào cũng được tới cửa quấy rầy.

      Tô Cẩm bước đến, ngồi xuống chiếc ghế sofa mềm mại, khẽ nhướn khuôn mặt mê người lên, mỉm cười: “ sợ giúp tôi chạy trốn, bị cảnh sát để mắt tới sao?"

      Lãnh Mặc Phàm híp con mắt, ánh mắt thâm thúy nhìn : "Nếu là vậy, sau này nếu phải chạy trốn chẳng phải chúng ta có thể làm bạn cùng nhau sao, em thấy thế nào?"

      Nụ cười khóe miệng Tô Cẩm lập tức biến mất, đăm chiêu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ gì, đề tài này đột nhiên quá nặng nề đối với , muốn tiếp tục cùng chuyện nữa.

      Lãnh Mặc Phàm lẳng lặng nhìn , bất luận là dáng người hay vẻ mặt của , đối với đều cực hạn hấp dẫn, biết ràng trầm mặc của là vì sao, nhưng đối với , cũng là chuyện tốt, bắt đầu tránh né đề tài tình cảm, ít nhất cho thấy cũng có chút động lòng với rồi.

      Máy bay vững vàng cất cánh, tối nay, bầu trời đêm yên tĩnh, Tinh Hà rực rỡ. Dưới ánh đèn nhu hòa , hai bóng người cùng nâng chén uống rượu ghế sofa, người đàn ông ở trước mặt là ông chủ của , có lý do gì mà lạnh nhạt với .Thân là sát thủ, trong lúc làm nhiệm vụ, cho phép mang theo bất kỳ tình cảm riêng tư .

      bàn môt chai rượu đỏ trống , chai rượu mạnh cũng vơi nửa. Tô Cẩm đứng dậy về phía Lãnh Mặc Phàm, nhịp tim đập thình thịch, để ly rượu xuống, nhìn chằm chằm. Đột nhiên, cảm giác thân thể mình chợt bỗng, cả người bị Lãnh Mặc Phàm ôm lên rồi được đặt chiếc giường mềm mại. Thân thể nằm đè người , Tô Cẩm trợn tròn mắt nhìn ở khoảng cách gần, đôi lông mày thon dài dễ nhìn , hàng mi dày uốn cong, đôi mắt thâm thúy giống như bầu trời đêm, mũi cao hình cung tuyệt đẹp, môi mỏng ưu nhã, có từ nào có thể diễn tả hết được nét đẹp ấy, khuôn mặt tản ra loại mị hoặc, mê người thể rời mắt, chỉ có thể cùng trầm luân.

      "Tiểu Cẩm." nhàng ấn xuống nụ hôn trán , giọng gọi tên của .

      Mặc dù mới vừa rồi Tô Cẩm phản đối gay gắt, nhưng lời của khiến bất kỳ người con nào cũng khó mà kháng cự lại được. Ở thời điểm mấu chốt, giống như hiểu được mục đích của , sao lại có thể lợi dụng quyến rũ của mình quyến rũ để quyến rũ . Tô Cẩm tỉnh táo gọi tiếng: "Lãnh tổng."

      Lãnh Mặc Phàm vui nhíu mày, giọng khàn khàn sửa lại lời : "Gọi tôi Mặc Phàm, hoặc Phàm."

      Tô Cẩm ngẩn ra, nhàng lẩm bẩm tiếng: "Mặc Phàm." Thanh chưa dứt, hơi thở mãnh liệt của Lãnh Mặc Phàm xâm nhập vào trong miệng, hung hăng hôn , ngậm cái lưỡi thơm tho của , bú mút thăm dò.

      chiếc giường màu trắng, hai thân thể dây dưa nghỉ, quấn lấy nhau như keo như sơn, đủ kích thích mãnh liệt, ngoài cửa sổ bầu trời lốm đốm sao, bên trong cửa sổ cảnh xuân vô hạn.
      Bên trong sở cảnh sát, tiến hành cuộc hội nghị vào nửa đêm, mục đích báo cáo về thất bại của nhiệm vụ tối ngày hôm nay, cả phòng họp yên lặng như tờ, đội trưởng đội cảnh sát càng thêm ủ rũ cúi đầu, quay sang cấp dưới bên cạnh hỏi: "Có tìm ra được vị trí cuối cùng của ta ?"

      " Vị trí cuối cùng chúng tôi thấy ta là ở điểm dừng đèn xanh đèn đỏ, chỉ là hình như có cái gì đúng. Ở đó là ngã ba, theo lý mà hai bên đường đều có camera quan sát, nhưng tại chúng tôi lại tìm thấy bất cứ hình ảnh nào của ta." Cảnh viên buồn bực .

      "Xem ra trước đó có người đóng camera, như cậu chúng ta truy tìm ta đến đoạn đường này bị mất dấu?" Đội trưởng lắc đầu .

      Lúc này, Lục Thiếu Đình từ đầu đến giờ lời nào bỗng lên tiếng: "Thông báo cho tất cả các bến cảng, sân bay, khách sạn hễ thấy bóng dáng ta xuất phải báo lại cho cúng ta, phải tìm ra bằng được tung tích của ta." dự cảm, rời khỏi đây rồi.

      "Lục Thiếu úy đối với nhiệm vụ tác chiến lần này có ý kiến gì ?" Đội trưởng tò mò hỏi.

      "Người các đối mặt lần này phải người bình thường, mà là sát thủ được trải qua huấn luyện đặc biệt là sát thủ chuyên nghiệp, mọi người bố trí vấn đề gì, rất tốt." Lục Thiếu Đình khen.

      "Để cho ta chạy thoát, chứng tỏ đây là tên sát thủ quá giảo hoạt rồi." cảnh viên trong đó thở dài tiếng.

      Lục Thiếu Đình khẽ nhếch khóe miệng, lúc này, điện thoại di động của chợt vang lên, nhìn qua màn hình cái rồi ra khỏi phòng hội nghị bắt máy: "Alo."

      Đầu kia truyền đến giọng nam trầm thấp: "Thất bại ?"

      "Tôi muốn ta chạy trốn ra nước ngoài." Lục Thiếu Đình híp mắt trả lời.

      "Có lẽ ở nước ngoài giải quyết tốt hơn, bất luận như thế nào, cảnh sát quốc tế tìm được ta, cần phải giải quyết ta cách nhanh chóng, vì ngăn ngừa tình thế nghiêm trọng, phải tự mình ra tay." Đầu bên kia nghiêm nghị ra lệnh.

      "Vâng" Lục Thiếu Đình trả lời cách dứt khoát sau đó cúp điện thoại, ngước mắt nhìn cảnh đêm tuyệt đẹp, trong lòng suy nghĩ ngổn ngang.

      Trở lại trong phòng họp, cảnh sát thông báo cho tất cả các trạm kiểm soát, Lục Thiếu Đình suy nghĩ chút, trầm giọng : "Trong thời gian ngắn nhất hãy tra cho tôi tất cả các tư liệu của máy bay tư nhân xuất cảnh tối nay, đưa đến tới phòng làm việc của tôi."

      Dưới ánh đèn lờ mờ, lật tài liệu trong tay, Lục Thiếu Đình cuối cùng cũng dừng lại ở phần trong tài liệu, ở vịnh sân bay tư nhân của tập đoàn Lãnh thị , tối nay có máy bay bay hướng Seattle, tài liệu ghi lại chỉ có Lãnh Mặc Phàm, nhưng thực chỉ là mình sao? Lục Thiếu Đình liên tưởng đến vụ án ở New york, trong ánh mắt lóe lên tia chắc chắn, xem ra thất bại tối nay của cảnh sát, ra là sau lưng có người khác điều khiển.

      "Lãnh Mặc Phàm." Lục Thiếu Đình lẩm bẩm cái tên này, ánh mắt càng ngày càng phức tạp, cái tên này có ảnh hưởng đủ để dao động cả quốc gia.

      Seattle, sân bay tư nhân, chiếc máy bay màu xanh dương mới vừa đáp xuống, bốn chiếc xe sang trọng dừng ở phía sau chờ đợi. Hít thở bầu khí trong lành, Tô Cẩm cùng Lãnh Mặc Phàm ngồi vào trong xe, chạy thẳng tới khu biệt thự tư nhân cao cấp ở Seattle.
      Chris thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 22: Nguy hiểm đêm khuya
      Seattle, tòa biệt thự ở ngoại thành, khí hết sức ẩm ướt, mát mẻ, tinh khiết, trong suốt.

      Gần tối, ánh nắng chiều rực rỡ phía chân trời, bóng dáng ưu nhã thon dài đứng ở trước cửa sổ sát đất, ngưng mắt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, gương mặt tinh xảo thể tìm thấy tỳ vết, nhàng, lười biếng, giống như tiểu tinh, tản ra cỗ mị.

      tới Seattle hai ngày rồi, như trong dự liệu của Tô Cầm, cùng Lãnh Mặc Phàm trải qua cuộc sống như đôi tình nhân. Ban đêm vĩnh viễn dây dưa hoan ái, ban ngày, nhàn nhã ngồi trong ngôi biệt thự to lớn này, nhàn tản kéo sợi mì, thưởng thức rượu, uống trà. Loại cuộc sống này khiến Tô Cẩm cảm thấy trong lòng nhàng hơn, tuy nhiên lại lo lắng, càng cùng người đàn ông này gần gũi, càng sợ rằng ngày sau thể tách rời.

      Ngoài cửa sổ cách đó xa, bãi cỏ, hai đáng mắt xanh tóc vàng cùng chú cún con truy đuổi chơi đùa, buồn lo, Tô Cẩm nhìn đến mất hồn, khóe miệng khẽ nâng lên, đột nhiên, cánh tay bền chắc tráng kiện ôm lấy áp vào lồng ngực phía sau.

      "Thích trẻ con sao? Sắp tới chúng ta cũng sinh đứa !" Lãnh Mặc Phàm đem cằm chống đỡ ở vai của trầm thấp cười .

      " mời tôi , phải chỉ là để cho tôi thể nghiệm cuộc sống sao!" Tô cẩm khóe miệng co giật chút, trợn tròn mắt.

      "Tôi cảm thấy cuộc sống như thế này rất tốt." Lãnh Mặc Phàm chớp chớp mắt, hôn lên gò má của .

      " chút gì mang tính khiêu chiến, nhàm chán." Tô Cẩm xoay người nhìn vào đôi mắt thâm thúy của thể bất mãn của mình.

      Lãnh Mặc Phàm bị bắt được ánh mắt kia tia Duệ Mang, hí mắt : " theo tôi."

      Tô Cẩm ngẩn ra, cùng lên lầu, vào trong phòng ngủ, Lãnh Mặc Phàm từ trong tủ treo quần áo lấy ra bộ dạ phục màu đen đưa cho : "Mặc nó vào."
      Dứt lời, quay sang mở tủ sắt bên cạnh, từ bên trong lấy ra hai khẩu súng ném cho ,sau đó lấy ra chiếc mắt kính màu đỏ sậm, rồi cầm chiếc đồng hồ đeo tay tinh sảo của phái nữ tới đặt ở trước mặt , Tô Cẩm cầm chiếc mắt kiếng lên liếc mắt nhìn, ồ tiếng, chiếc kính này bề ngoài ưu nhã đơn giản chỉ như mắt kính bình thường, nhưng ra là bộ hỏa lực chứa lượng thuốc nổ cực lớn, mà còn lại chính là đồng hồ bấm giờ từ xa.

      "Tôi ở dưới lầu chờ em." Lãnh Mặc Phàm bá đạo nâng cằm lên, mãnh liệt hôn môi của , sau mấy giây mới xuống lầu.

      Tô Cẩm đợi sau khi xuống, liền nhanh chóng cởi áo sơ mi người, mặc vào bộ dạ phục màu đen, phần cổ váy khoét sâu hình chữ V, ôm lấy bộ ngực đầy đặn của như như , phía sau cũng lộ ra khoảng lưng rộng tạo ra đương cong mê người, hấp dẫn, tản ra mê hoặc.

      Đem hai khẩu súng dắt lên bên đùi, đeo kính lên, Tô Cẩm tới trước gương, thuần thục trang điểm sau đó chậm rãi bước xuống lầu.

      Ngoài cửa bên trong chiếc xe màu đen ,Lãnh Mặc Phàm nghiêng đầu phiên dịch tài liệu , quay ra vừa đúng lúc nhìn thấy, dưới ánh trời chiều xuất hình dáng mê hoặc lòng người, trong con mắt nhất thời lên tia kinh ngạc.

      Ngồi lên xe, chiếc xe hơi màu đen nhanh chóng lái ra biệt thự, con đường rộng lớn chiếc xe chạy thẳng về phía trước, theo hướng này chính là về phía biên giới nước Mĩ , biết từ lúc nào, phía sau chiếc oto màu đen, xuất ba chiếc xe việt dã màu xanh lá cây đuổi theo, đường thông suốt hướng tới mục tiêu phía trước.

      xe, Lãnh Mặc Phàm đem laptop đưa cho Tô Cẩm, giọng ra lệnh: "Nhớ lấy mấy gương mặt này , đây là mục tiêu tối nay của em."

      Tô Cẩm chỉ dùng thời gian ba giây, đem khuôn mặt của bốn người ghi nhớ, ba người da đen, người da trắng, có bất kỳ tài liệu bối cảnh, cũng hỏi, bởi vì sát thủ có quy tắc, chỉ có nhiệm vụ, có nguyên nhân, có mục đích, chỉ cần hoàn thành cầu của ông chủ .

      Hình như Lãnh Mặc Phàm cũng muốn điều gì nữa, dựa lưng vào ghế, đèn đường hai bên cửa xe lướt qua nhanh chóng, chiếu lên khuôn mặt của lúc sáng lúc tối, vẻ mặt biến sắc, tản ra hơi thở nguy hiểm.

      Sau hai giờ đường, tầm bảy giờ rưỡi, xe lái vào khu đất, nhìn bên ngoài cửa xe thấy cảnh vật, kiến trúc bên ngoài Tô Cẩm có thể thấy được khí mang hơi thở máu tanh, mà thường những chỗ như thế này, giấu giếm vô số sát thủ. Từ trong góc, bên trong cửa kính xe, nghiêng mắt nhìn thấy ánh mắt theo dõi của những người đó, bọn chúng nhìn chăm chú, dò xét dọc đoạn đường họ tiến vào.

      Tại sao Lãnh Mặc Phàm lại đến đây? đáy lòng Tô Cẩm đầy kinh ngạc, bởi vì những nơi như thế này thường kinh doanh những thứ phi pháp, ví như: súng ống, quân hỏa, ma túy.

      Xe dừng lại ở trước cổng, từ phía sau song sắt mấy người da đen nhanh chóng ra đón. Lãnh Mặc Phàm xuống xe, mặc dù là người Châu Á, nhưng có chiều cao 1m85, cặp mắt sắc bén như báo săn, cả người để lộ ra khí phách đứng đầu thiên hạ. Mặc dù trẻ tuổi, nhưng lại có phong thái uy nghiêm, bóng dáng quyến rũ của Tô Cẩm bước xuống , ung dung khoác cánh tay của , theo tiến vào, sau lưng mấy chiếc xe viêt dã quân dụng màu xanh lá cây cũng dừng lại, từ bên trong xe bước xuống mười vệ sĩ mặc âu phục theo phía sau bọn họ.

      Bên kia cánh cổng là khí khác hẳb, khắp nơi đều ra vẻ giàu sang đến mức thô tục, bước qua đài phun nước, vào trong đại sảnh gian sáng ngời. Trong phòng, ghế sa lon có bốn người ngồi ở đó, ba người da đen, người da trắng. Sau khi Lãnh Mặc Phàm tiến vào, giây thứ nhất, ánh mắt của bọn họ thoáng qua tia biến sắc, bốn người nhìn chăm chú cái, đứng dậy lấy tiếng chào hỏi: "MR. hall."

      "Mời ngồi." Lãnh Mặc Phàm mỉm cười khoát tay cái, dùng tiếng lưu loát chuyện với bọn họ.

      Bốn người ngồi xuống, ánh mắt tất cả đều quét qua người phụ nữ phương đông xinh đẹp bên cạnh Lãnh Mặc Phàm, mê người, ưu nhã, thần bí. Trong đó ánh mắt của người da trắng dừng ở bộ ngực của mấy giây, Tô Cẩm thoải mái thể nụ cười nịnh nọt, ngồi xuống bên cạnh Lãnh Mặc Phàm.

      Lúc này phục vụ tới tìm hỏi, Tô Cẩm ngẩng đầu trả lời câu, "Cho tôi ly cà phê, cám ơn." Khi chuyện, bàn tay thon dài khép lại đưa lên trán, gỡ cặp mắt kính xuống tùy ý đặt lên bàn, dùng ánh mắt sùng bái khao khát nhìn Lãnh Mặc Phàm, giống như trong mắt chỉ có là người nắm quyền duy nhất hữu.

      Trầm mặc mười giây, người da đen đột nhiên vỗ bàn thô lỗ : "Hall tiên sinh, đích thân đến đây, còn chúng tôi cũng phải chỉ tới tán gẫu, chúng tôi đối với việc giảm giá xuống 10% của lần này cảm thấy bất mãn hết sức, tôi hi vọng chúng ta vẫn duy trì giá tiền giao dịch như trước."

      Bên cạnh người da đen có hình xăm tục tằng cũng cất giọng thô thanh : "Xin Hall tiên sinh nghiêm túc suy tính chút lời của em tôi." Trong giọng có vài phần uy hiếp.

      Lúc này người da trắng nhe giọng cười ha ha: "Lấy tài lực của Hall tiên sinh, há lại để ý đến chút lợi nhuận bé này đây?"

      "Cho các người cái giá này là tôi trả cao hơn 5% rồi, tôi cho rằng cái giá này là hợp lý." Lãnh Mặc Phàm cười nhạt trả lời, nụ cười cũng tới đáy mắt, ra vài tia lạnh nhạt.

      Hai người da đen trẻ tuổi lúc này nhất thời tức giân, tay để bên thắt lưng, "Ngươi là quá đáng."

      Người áo đen cầm đầu ánh mắt ý bảo bọn họ đừng xúc động, sau đó ánh mắt lại lộ ra tia uy hiếp ý vị nhìn về Lãnh Mặc Phàm, "Chúng ta có mấy năm giao dịch lui tới, trở mặt đối với người nào cũng tốt, xin Hall tiên sinh suy tính cầu của tôi."

      Người đàn ông da trắng nhìn thẳng vào mắt bốn người, ánh mắt quay về hướng Lãnh Mặc Phàm thoáng qua ý cười lạnh: "Đây là chuyện có lợi cho cả hai bên, nếu tiên sinh đồng ý e rằng xảy ra cảnh đổ máu tại đây. Hall tiên sinh còn có điều gì tốt hơn muốn suy tính?"

      Bốn người này theo thứ tự là bốn lão đại của các thế lực ngầm chế tạo và buôn bán quân hỏa , mà bọn họ muốn giao dịch quân hỏa đều thông qua Lãnh Mặc Phàm làm cầu nối tiêu thụ ở các quốc gia, nhưng điều khiến Lãnh Mặc Phàm thấy tức giận là bốn người này lòng tham đáy, mặc dù thương vụ mua bán lần này đối với việc kinh doanh của chỉ là chút lợi nhuận , nhưng bốn người này chỉ biết tìm mọi cách lấy tiền của người khác, cũng chịu tìm hiểu chút tính cách của , nếu như bọn họ biết rằng Lãnh Mặc Phàm tối nay xuất ở đây có nguyên nhân gi, bọn họ hối hận khi trọc giận ông chủ này.

      Tô Cẩm lời, trong khí tràn ngập mùi thuốc súng rất nồng nặc rồi, bốn người này vì lấy được ích lợi mà dương dương tự đắc, tại thời điểm đắc chí, bọn họ cũng có phát , người đàn ông ngồi trầm mặc ghế tuy mỉm cười nhưng bên trong sát ý lên ràng.

      "Tất nhiên, tôi suy nghĩ thêm về chuyện này."

      " cần phải suy nghĩ thêm về chuyện này nữa!" người da đen đứng lên, cường ngạnh , ở trong mắt bọn họ, Lãnh Mặc Phàm chỉ là người hiểu về buôn bán, cũng hiểu được phản kháng quý tộc có kết cục như thế nào.

      Lãnh Mặc Phàm híp híp mắt, kéo môi cười tiếng: "OK, vậy mọi người cứ vui vẻ hưởng thụ bữa tối, tôi có việc trước." xong, ưu nhã đứng dậy, Tô Cẩm kéo , môi đỏ mọng cười đến quyến rũ mê người, bốn nam nhân ánh mắt nhất trí đều nhìn chăm chú vào người của đưa mắt nhìn bọn họ rời .

      Ra khỏi phòng, Lãnh Mặc Phàm kéo kéo bộ âu phục ngồi vào trong xe, trầm thấp kêu tiếng: "Lái xe."

      Xe chậm rãi chạy qua cửa chính, dưới kính cửa, khuôn mặt xinh đẹp của Tô Cẩm cuối cùng cũng quay lại nhìn kiến trúc sau lưng, nhàng đè xuống biểu tượng an toàn, chỉ nghe tiếng tít tít vang lên, xe chậm rãi chạy nhanh con đường dài bên sườn núi, chỉ nghe sau lưng"Oanh" tiếng, tiếng nổ mạnh trấn động vùng trời vang lên, tạo ra ngọn lửa cao ngất trời,chiếc oto màu đen cùng mấy chiếc xe việt dã hộ tống xa lúc này cũng lái ra khỏi khu vực bị ảnh hưởng, biến mất trong đêm đen.
      Chris thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Mèo_Moon

      Chương 23: Ám sát

      Seattle, bên trong quán rượu, đối diện gần cái cửa sổ trước bàn, bóng lưng kiên định bận rộn ở bản ghi chép, ngón tay thon dài thuần thục phá bức tường phòng lửa, tiến vào trung tâm video clip, đó là tòa tư nhân giữ bí mật của các video clip, Lục Thiếu Đình lật xem các video clip gần đây, rốt cục tại ngày thứ năm vào buổi sáng Lục


      Tướng, nhìn bóng dáng quen thuộc, mặc dù gió thổi làm rối loạn tóc dài của , thấp thoáng vẻ mặt của ra, Lục Thiếu Đình nhìn là biết thân phận của , Tô Cẩm, quả nhiên xuất ở chỗ này.

      Lục Thiếu Đình ấn tạm dừng hình ảnh bắt giữ bên cạnh, nhìn vẻ mặt Trương Khả Khiêu kính sợ, vẻ mặt Lục Thiếu Đình đăm chiêu, sau đó bình tĩnh ở trong ngôi biệt thự, áp chế Bản Bút Ký, đôi mắt thâm thúy kiên định lóe ra tia lạnh thấu xương, bây giờ tuyệt đối để cho chạy thoát.

      Sáng sớm, chiếc xe màu đen có rèm che chậm rãi nhanh chóng rời biệt thự, hôm nay Lãnh Mặc Phàm có cuộc họp hội nghị vô cùng đặc biệt, nhất định phải , trong phòng ngủ của biệt thự, ở có thể thấy bóng dáng gợi cảm của ngủ say, Tô Cẩm biết Lãnh Mặc Phàm rời di, nhưng luyến tiếc chiếc giường mềm mại này, còn có hơi thở của để lại, buồn ngủ lật người, tiếp tục chìm vào trong mộng đẹp.

      Trong rừng rậm xe xuống dốc, ở giữa cây cối che giấu chiếc xe, đôi mắt lợi hại nhìn chắc xe màu đen có rèm chạy về phía xa, trong tay đẩy sung, vang lên tiếng kẹt, đáy mắt Lục Thiếu Đình lên tia sát khí, đối với đây là cơ hội tốt.

      Biệt thự yên tĩnh, sáng sớm tinh mơ thể nhận ra đám sương mù, ướt át trong bầu khì hòa quyện với hương vị cỏ xanh, bóng dáng thon dài của người đàn ông vượt qua sân lan can, lặng yên tiếng động nhảy xuống đất, ánh mắt cảnh giác quét về cảnh vật trước mắt, tinh phân tích hoàn cảnh phía trước, bốn phía người, nhàng đẩy cửa thủy tinh ra, tiến vào phòng khách, lúc sau kiểm tra phòng khách, ánh mắt của cuối cùng dừng lại ở cửa phòng ngủ, con ngươi mạnh mẽ kiên cường nheo lại, chậm rãi lên lầu.

      giường, Tô Cẩm mảnh vải che thân, ý thức mơ màng, đột nhiên lên loại cảm giác an toàn, vẫn có thói quen nhìn cảnh vật xung quanh yên tĩnh, buồn ngủ cũng biến mất, đứng dậy, bỗng nhiên chiếc sàn bóng loáng bên ngoài xuất cái bóng mờ nhạt.

      Tô Cẩm chỉ giây phản ứng, nhanh chóng đem cái gối ném tới, đồngt thời nhặt chiếc khăn tắm mặt đất lên quấn quanh thân, chân trần trốn sau cánh cửa, ngay lúc này ở ngoài cửa có tiếng bước chân rất , cửa nhàng bị mở ra, LụcThiếu Đình nhìn bóng dáng giường, giơ súng lên chần chờ vài giây, mà đúng vài giây này, bóng dáng thon dài đột nhiên dùng chân đạp mạnh cái, cổ tay bị đập vào khung cửa. Lục Thiếu Đình hết sức giật mình, các ngón tay tê rần, súng tay rơi xuống mặt đất, tiếp theo chân dài trắng nõn đảo qua, súng rơi vào dưới gầm giường.

      Tô Cẩm lui về sau vài bước, vung quyền ra giữa, giương mắt nhìn gương mặt quen thuộc, lắp bắp kinh hãi, đôi môi đỏ mọng cười mị hoặc: “ Là ngươi.”

      Sắc mặt Lục THiếu Đình có vài tia khó coi, vừa rồi nổ súng thế mà chần chờ, tại sao đối với tia khoan dung, thờ ơ xem trùm khăn tắm, hừ lạnh tiếng: “ Hôm nay ngươi trốn thoát?”

      Tô Cẩm híp híp mắt, tò mò nêu câu hỏi: “ Là người nào phái ngươi đến giết ta?” thực là cha nuôi trong miệng Hình Cảnh Quốc Tế sao? Sao luôn luôn đơn độc hành động?

      “ Ngươi cần biết.” Sắc mặt Lục Thiếu ĐÌnh trầm xuống, giây sau vung quyền đánh về phía trước, Tô Cẩm nghiêng người tránh, giơ tay cản lại, trong chớp mắt giao thủ mười chiêu, bỗng nhiên, Lục THiếu Đình hướng bàn tay kéo lấy khăn tắm của , khuôn mặt tuấn tú ngẩn người ra, dường như do dự, thế mà Tô Cẩm dùng quả đấm đánh tới mặt , vung bàn tay vừa ngăn khăn tắm Tô Cẩm tuy là kẻ địch nhưng giờ phút này tình và nhân phẩm **, thân thể Tô Cẩm uyển chuyển, sững sờ lát, nhất thời tức giận lên não, kéo chăn mỏng giường quấn quanh thân, đồng thời cả người nhảy len hung hăng về phía , mắng tiếng: “ Hạ lưu”

      Sắc mặt Lục Thiếu ĐÌnh bối rối, đầu óc bình tĩnh trở lại, Tô Cẩm ** lại đầu, thăm dò, tránh đỡ, trực tiếp nhận lấy, thân thể cũng lui về sau vài bước chạm ở tường, thân thể Tô Cẩm trợt, chui vào gầm giường, bên kia trượt ra, giờ phút này Lục THiếu Đình mới hoàn hồn nhìn họng súng nhắm ngay mình, nhanh chóng đẩy cửa ra, sau khi khung cửa đầy tiếng đạn, Lục Thiếu Đình chật vật nhảy từ lầu hai xuống, vừa đến cửa, súng liền nhắm ngay , dùng lực nhảy lên, thân thể va chạm vào khung cửa thủy tinh mà ra.

      Tiếp đó, Tô Cẩm quấn chăn mỏng, cùng nữ thần là loại, kéo xuống lầu, ánh mắt kia, lạnh lẽo, quả quyết, lưu tình chút nào, tới cửa, nhìn thấy bóng dáng bên ngoài, vẻ mặt của trầm xuống, đáy mắt lộ vẻ nghi ngờ.
      Last edited: 1/3/15
      Chris thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      "Cha nuôi, người phải cẩn thận chút." Tô Cẩm dặn dò.

      "Yên tâm ! Cha nuôi của con dễ dàng chết như vậy đâu, nhưng là con, ở lâu cái tâm nhãn, đừng quá lớn ý rồi." Tưởng Vinh dặn dò trở về.

      Tô Cẩm lên tiếng, quẩy người cái mở miệng hỏi, "Cha nuôi, con còn muốn hỏi người chuyện, lúc trước người nhất định phản đối con tiếp cận Lãnh Mặc Phàm, con muốn biết, cuối cùng là có thân phận như thế nào?"

      "Con rốt cục bắt đầu tò mò thân phận của rồi hả ? Ta vẫn cho là con có hứng thú với chỉ qua vẻ đẹp bên ngòai của thôi chứ!" . Tưởng Vinh khỏi trêu ghẹo nàng câu.

      "Cha nuôi, người mau cho con biết !" Tô Cẩm mở ra đôi môi đỏ mọng, oán trách kêu lên.

      "Lãnh Mặc Phàm có rất nhiều thân phận, thứ nhất, gã chân chính thế giới quý tộc, tại khống chế tòa vĩ đại khai thác mỏ, nắm giữ miêu tả tây ca toàn bộ nấu chảy luyện đế quốc, tay chí ít có ba tòa ngoài kim cương sản nghiệp, danh nghĩa đảo ngật vô số, mà tài phú số lượng càng là vô pháp dự đoán, thần bí, điệu thấp, trầm ổn, cơ trí, đây là ở bên ngoài người giàu có hình tượng."

      "Chính là như vậy?"

      Tô Cẩm khỏi nhăn đôi lông mày, cảm giác trong lời của cha nuôi trung còn có hoàn .

      "Đương nhiên chỉ như vậy, người giàu có biến thái trong lòng, tổng hội làm cho bọn họ tham dự thế giới này những thứ khác hắc ám ngành nghề, thế giới nổi tiếng súng ống đạn được thương, cũng là trong chiến tranh gian thương, nhưng chưa bao giờ tham gia đến chiến tranh gì nhất phương, nhưng theo trung kiếm lấy món lãi kếch sù, thần bí cơ hồ người nào biết.

      "Quả nhiên đơn giản." Tô Cẩm ánh mắt tránh qua tán sắc.

      "Ta nghĩ con tiếp cận là có lý do, là nghĩ ngươi chạm phải , ở thương giới lí, là có tiếng hỉ nộ vô thường nhân, gặp phải người như vậy, thoát khỏi là rất khó, bất quá, tại xem ra, tình huống cũng liền gặp, giống như thích con" Tưởng Vinh ờ bên kia đầu dây cười .

      Tô Cẩm cười nổi, tại thoát ra khó, nhưng vấn đề là"Trừu tâm" có chút khó khăn , nam nhân kia mê người như thế làm cho người ta luyến tiếc rời .

      Lại hàn huyên ít , hai người liền cúp điện thoại, nhìn những đám mây trời, Tô Cẩm có chút hoảng hốt đứng lên, nàng tự cho là nàng có thể thoải mái xử lý hết thảy cảm tình vấn đề, nhưng tại ngẫm lại, này chỉ có thể là tận tình, căn bản có đầu nhập thực cảm tình, nhưng tại nàng có chút mê mang , nếu cảm tình cũng cùng nhiệm vụ giống nhau tốt rồi, chỉ cần nhìn trúng mục tiêu, nhất thương qua trực tiếp sảng khoái trừ bỏ.

      --- ------ ---

      Lúc chạng vạng tối, Lãnh Mặc Phàm trở lại, lúc nhìn đến đất toái phá ly, cơ hồ phen xả quá tô cẩm kiểm tra rồi lần, xác định có bị thuơng hay , Tô Cẩm sửng sốt chút, khỏi nhếch môi .

      "Ta làm sao có thể dễ dàng bị thương như thế chứ?"

      "Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?" Lãnh Mặc Phàm trầm giọng hỏi.

      Tô Cẩm đem chuyện hồi sáng lần nữa ra, Lãnh Mặc Phàm bình tĩnh nghe, đáy mắt lóe lên sát khí.

      "Là , Lục Thiếu Đình."

      Tô Cẩm nghe ra ý trong giọng điệu của lời ý, lạnh nhạt tiếp tục .

      "Ta xử lý ."

      Lãnh Mặc Phàm quay đầu liếc nhìn cái, đọc ra được ý tứ kiên định trong ánh mắt , đành phải gật đầu .

      "Ừ, có cần gì tìm ta."
      Chrisdunggg thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 24. Thân phận

      Edit: Be Yours

      Ngồi dưới lán nghỉ mát bên hồ bơi là người mặc bikini gợi cảm. Thế nhưng khuôn mặt xinh đẹp giống thư giãn, mà chân mày nhíu chặt như trầm tư. Tô Cẩm có dự cảm xấu, Lục Thiểu Đình này cùng loại người với . Chỉ là có thân phận khác để che giấu, khiến người ta khó mà phòng bị.

      Cầm điện thoại lên, Tô Cẩm bấm dãy số của Tương Vinh. Vài giây sau, đầu kia truyền đến giọng trầm ổn quen thuộc của Tương Vinh: “Alo.”

      “Cha nuôi, con muốn người giúp con tra việc, cấp trực tiếp của Lục Thiểu Đình là ai?” Tô Cẩm trực tiếp hỏi.

      Tương Vinh ở đầu kia kinh hãi: “Xảy ra chuyện gì?”

      “Con cảm thấy ta đơn giản chỉ là cảnh sát quốc tế như vậy. Hôm nay ta đột nhiên xuất ám sát con”. Tô Cẩm ra nghi hoặc trong lòng.

      Tương Vinh trầm mặc vài giây, khàn khàn trả lời: “Xem ra thân phận của tên Lục Thiểu Đình này vô cùng thần bí, đơn giản.”

      “Cha nuôi, người tài giỏi như vậy, chẳng lẽ tra ra tư liệu gì về sao?” Tô Cẩm nhíu mày hỏi.

      thuộc đội cảnh sát quốc tế Interpol. Ở trong nước, cha tiếp cận thông tin cơ mật tới cấp 5, nhưng theo những gì tư liệu viết về ở trong nước, cấp trực tiếp của là S, đây chỉ là biệt hiệu thay thế. Mà S này là ai đến bây giờ cha vẫn chưa điều tra ra”.

      như vậy, lần này cha ra lệnh cho ta ám sát con, rất có thể là người thần bí S?” Tô Cẩm suy đoán, cảm giác sau lưng có cỗ sương mù bao phủ dày đặc, tràn ngập nguy hiểm chết người.

      “Cha nghĩ tất cả mọi chuyện đều liên quan đến vụ ở Newyork của con.” Tương Vinh thở dài ở đầu dây bên kia.

      “Lúc trước cha nuôi nhận vụ đó, có biết người nào trả tiền ?”

      “Liên lạc với cha là thương nhân Ấn Độ. Cha tra qua bối cảnh của ông ta, chỉ là phú thương bản địa thôi. Nhưng kỳ quái là giữa trưa ngày hôm sau phú thương này bị người ta phát tái phát bệnh tim ở trong nhà, chết.” Tương Vinh trầm trọng , trong giọng cũng lộ ra lo lắng.

      “Xem ra có người rất muốn ông ta chết.” Tô Cẩm cười lạnh, chuyện này ngày càng mơ hồ, nhưng mà lại đưa tới hứng thú cho . Bất luận thế nào, nhất định điều tra chuyện này.

      “Cha vẫn chưa với con chuyện này vì người sau lưng kia truy cứu, nhưng giờ nghĩ lại, mọi chuyện đơn giản như vậy, đây giống như mưu.” Tương Vinh trầm giọng .

      “Bọn họ vẫn chưa yên tâm? Muốn giết người diệt khẩu hết những người tham gia vào chuyện này sao?” Sắc mặt Tô Cẩm cũng trở nên nghiêm trọng.

      “Rất có khả năng.” Tương Vinh đồng ý với cách nghĩ của .

      “Cha nuôi, vậy cha phải cẩn thận”. Tô Cẩm dặn dò.

      “Yên tâm ! Cha nuôi của con dễ dàng chết như vậy đâu. Nhưng ra là con đấy, đầu óc cảnh giác, đừng quá sơ xuất.” Tương Vinh dặn dò lại.

      Tô Cẩm đáp tiếng, sau đó mở miệng hỏi: “Cha nuôi, con còn muốn hỏi cha việc. Lúc trước cha vẫn phản đối con tiếp cận Lãnh Mặc Phàm, con muốn biết, rốt cuộc ta có thân phận gì?”

      “Cuối cùng con cũng bắt đầu tò mò về thân phận của ta sao? Cha vẫn nghĩ con chỉ hứng thú với bề ngoài của ta thôi!” Tương Vinh ở đầu kia khỏi trêu ghẹo .

      “Cha nuôi, cha mau nhanh cho con biết !” Tô Cẩm trề đôi môi đỏ mọng, thầm oán la lên.

      “Thân phận của Lãnh Mặc Phàm rất nhiều. Đầu tiên, ta là gã quý tộc chân chính, tại ta còn kiểm soát dự án khai thác mỏ rất lớn, nắm giữ toàn bộ ngành công nghiệp luyện kim của đế quốc Mêxicô, tay có ít nhất ba sản nghiệp kim cương, vô số đảo danh nghĩa, mà tổng giá trị tài sản thế đếm được. Thần bí, khiêm tốn, trầm ổn, cơ trí, đây là hình tượng người giàu có bên ngoài của ”.

      “Chỉ như vậy?” Tô Cẩm nhíu mi, cảm giác cha nuôi vẫn chưa hết.

      “Dĩ nhiên chỉ như vậy, tư tưởng người giàu rất khác thường, chung quy vẫn tham dự vào những ngành nghề hắc ám thế giới. ta là nhà buôn súng ống đạn dược thế giới, cũng là gian thương trong chiến tranh, nhưng chưa bao giờ tham gia vào chiến tranh, lại kiếm được khoản kếch xù từ đó, thần bí người nào biết.”

      “Quả nhiên đơn giản.” Ánh mắt Tô Cẩm lên thần sắc tán thưởng.

      “Lý do cha cho con tiếp cận ta, là muốn con chạm phải . Trong thương giới, ta có tiếng là người vui giận thất thường, chọc phải người như vậy, muốn rứt ra cũng rất khó. Nhưng mà tại xem ra, mọi chuyện có gì bất lợi, hình như ta rất thích con”. Ở đầu kia, Tương Vinh cười .

      Tô Cẩm lại cười nổi, bây giờ rút người ra khó, nhưng mà “rút lòng” có chút khó khăn. Người đàn ông này mê người tới mức khiến người ta muốn rời .

      Hàn huyên thêm chút, hai người cúp điện thoại. Nhìn những đám mây trời, Tô Cẩm có chút hoảng hốt. tự cho là mình có thể xử lí thoải mái mọi vấn đề tình cảm, giờ nghĩ lại, những thứ kia chỉ có thể là hứng thú, hoàn toàn có gửi gắm nhiều tình cảm. Nhưng tại có chút hoang mang, nếu tình cảm cũng giống nhiệm vụ tốt biết bao, chỉ cần nhìn trúng mục tiêu, bắn phát súng ra trực tiếp loại bỏ.

      Nhá nhem tối, Lãnh Mặc Phàm trở lại, nhìn thấy những miếng vỡ thủy tinh đầy mặt đất, liền nhanh chóng kéo Tô Cẩm qua kiểm tra lần, xác định có bị thương ? Tô Cẩm sửng sốt chút, bĩu môi : “Tôi sao có thể dễ dàng bị thương được?”

      “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Lãnh Mặc Phàm trầm giọng hỏi.

      Tô Cẩm kể lại chuyện hồi sáng, Lãnh Mặc Phàm bình tĩnh nghe, ánh mắt lên sát khí: “Là , Lục Thiểu Đình.”

      Tô Cẩm nghe ra ý trong lời của ta, lạnh nhạt tiếp: “Người này tôi xử lý.”

      Lãnh Mặc Phàm quay đầu nhìn , thấy trong ánh mắt lên kiên định, đành phải gật đầu : “Ừ, có cần giúp gì tìm tôi”.




      Chương 25. Khoảnh khắc mạo hiểm

      Trong phòng khách sang trọng, Lãnh Mặc Phàm thưởng thức rượu đỏ tao nhã, cặp mắt sâu thấy đáy phát ra tia sáng lạnh lùng, đôi môi mỏng khêu gợi nhấp vào chất lỏng màu đỏ, giống như ma cà rồng lộ ra mùi khát máu, mê người, mị.

      Cửa phòng tầng hai mở ra, Tô Cẩm thân hình gợi cảm, mặc quần jean màu đậm kết hợp với thắt lưng đen, đôi giày cao màu bạc, càng tôn lên đôi chân thon dài của . vừa nhanh chóng bước xuống, vừa buộc mái tóc xoăn bồng bềnh thành đuôi ngựa. Xuống tầng dưới, cầm túi chéo để sôpha, sau đó cúi người xuống, hôn cái vào giữa trán Lãnh Mặc Phàm, mở miệng : “Tôi ra ngoài chút.”

      hôn xong muốn , nhưng lại bị bàn tay kéo lại, cả thân thể lập tức nhào vào trong ngực của . Tô Cẩm ngẩn ra, thấy Lãnh Mặc Phàm mở hộp đỏ bên cạnh ra, lấy ra sợi dây chuyền rồi đeo lên cho , giọng trầm thấp hấp dẫn dặn dò: “Đừng đánh mất.”

      Tô Cẩm nhìn thoáng qua, lập tức biết bên trong dây chuyền này dấu thiết bị theo dõi. Lòng khẽ rung động, đeo rất nghiêm túc, rất dịu dàng, điều này khiến Tô Cẩm có cảm giác được quý trọng. Rất ít khi thấy như vậy, mê người thành lời.

      Đeo dây chuyền xong, Tô Cẩm đứng lên, nhìn mà lập tức thẳng ra cửa, bước chân có chút gấp gáp, bởi lúc này nội tâm của bối rối. Phía sau, Lãnh Mặc Phàm đưa mắt nhìn theo , khóe miệng lên ý cười dễ phát .

      Ngồi vào chiếc xe thể thao, Tô Cẩm thở phào hơi, cố gắng giữ tâm bình tĩnh. Xe thể thao ầm ầm vọt ra khỏi cổng sắt, lao xuống triền núi.

      dựa theo tần số, tra được Lục Thiểu Đình ở khách sạn. Bây giờ, đường đến đó. Từ Tô Cẩm có cảm giác an toàn mãnh liệt, chỉ cần cảm giác bốn phía chứa nguy hiểm, trước tiên nhất định loại trừ nỗi bất an đó.

      Mà tất cả nghi hoặc này, chỉ có thể tìm Lục Thiểu Đình kia điều tra .

      Xe thể thao phóng nhanh đường, chưa đến nửa tiếng, tiếng phanh xe bén nhọn vang lên, xe thể thao đỗ ngay ngắn ở bãi đậu xe trước cửa khách sạn. Tô Cẩm híp mắt nhìn cửa chính khách sạn, lướt nhìn mọi động tĩnh, nhưng phát điều gì bất thường. đẩy cửa xuống xe, đeo kính râm, bước về phía khách sạn.

      mới chưa được 10m, bỗng nhiên, chiếc xe việt dã nhìn quen mắt lướt qua trước mặt . giật mình thuận mắt nhìn theo, biển số xe kia đúng là xe Lục Thiểu Đình. lập tức xoay người, nhanh chóng lên xe. Xe thể thao linh hoạt vượt lên mấy xe con phía trước, đuổi theo.

      Xe việt dã với tốc độ 60 mã lực[1], nhanh chậm. Tô Cẩm đóng kín cửa xe, duy trì khoảng cách theo dõi 50m, đồng thời nhìn chăm chú mọi động tĩnh xung quanh.

      [1] mã lực: là thước đo công suất của động cơ, đặc trưng độ nhanh của chiếc xe.

      Bỗng chốc, xe việt dã rẽ vào đường cao tốc rồi đột nhiên tăng tốc độ. Xe thể thao của Tô Cẩm lập tức đuổi theo, xem ra bị phát .

      đường cao tốc, xe nhiều lắm, xe chạy băng băng tùy ý sáu làn đường rộng rãi. Tốc độ nhất của xe việt dã vượt quá hai trăm mã lực, rẽ cái thấy.

      Tô Cẩm đạp mạnh chân ga, xe thể thao giống như sao băng thoáng qua nhanh như tia chớp, rẽ theo. Cách xe việt dã khoảng hơn 1000m, Tô Cẩm tiếp tục truy kích, rất nhanh chỉ còn cách có 200m, 100m...

      Lục Thiểu Đình ngồi trong xe, nhìn xe thể thao bám đuôi phía sau, mặt chút lo lắng mà ngược lại còn ngấm ngầm mưu toan.

      Phía trước xuất giao lộ, đường xuống núi, đường lên núi. Nhưng đường lên núi viết , đường này thông, nghiêm cấm lên núi. Xe việt dã rẽ phá bỏ biển cấm, chạy theo hướng đường núi quanh co. Tô Cẩm híp mắt, bởi vì xe thể thao tốc độ quá nhanh, trượt đoạn đường nên nhanh chóng bị lui về phía sau, chỉ nghe tiếng phanh xe vang lên, bánh xe tóe lửa giống như dã thú gầm lên giận dữ, phóng theo hướng triền núi.

      Đường núi gấp khúc, chỗ ngoặt gấp chật hẹp mà nguy hiểm. Nếu có kỹ thuật lái vững chắc ngay cả nửa đường cũng được, có khả năng xe hủy người thiệt mạng. Tô Cẩm đuổi theo, chưa đến 10 phút, thấy được đuôi xe việt dã. nhíu chặt đôi mắt xinh đẹp, đáy mắt bùng nổ sức mạnh.

      15 phút sau, xe việt dã lại phá bỏ đường cấm lần nữa, phía trước còn đường, chỉ có tảng đá to khoảng 200mét vuông san lấp mặt đất, nhìn biết là đường cùng. Xe việt dã nhanh chóng quay đầu, đối mặt với đường vào rồi dừng lại. Lúc này, tiếng xe thể thao rầm rầm xông tới, Tô Cẩm phanh xe, dừng lại đối diện với xe của ta.

      Hai chủ xe nhìn nhau hằm hằm như hổ rình mồi, ngầm tính kế sách. Đột nhiên, đôi môi đỏ mọng của Tô Cẩm nhếch lên, đạp mạnh chân ga dưới chân, xe thể thao giống như con báo hừng hực nổi giận, bắt đầu công kích xe việt dã trước mặt. Xe việt dã cũng cam chịu yếu thế, phát hỏa, ga như sấm, báo hiệu trận chiến xe hết sức căng thẳng.

      Đây là trận đọ sức sinh tử, ai chậm giây người đó thua phần. Xe thể thao tấn công trước, đâm mạnh vào sườn xe việt dã, lực húc lớn khiến xe việt dã bị đẩy ra xa 10m, sát chỗ vách đá. Cũng may bánh xe việt dã có lực ma sát lớn, hướng bay, đuôi xe hất lên khiến xe thể thao quay vòng tại chỗ rồi dừng lại. Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Cẩm nổi lên tức giận thể mất.

      Lòng tranh giành háo thắng khiến tuyệt đối thể nhận thua. Đột nhiên, lấy hết dũng khí hủy diệt của bản thân, thân xe giống như con quay bay xoáy về phía xe việt dã, loại sức mạnh đối địch này, tuyệt đối gì so sánh nổi.

      Lục Thiểu Đình thấy thế, gương mặt đẹp trai cũng xuất chút kinh ngạc. ta lập tức có hành động ứng biến, nhảy khỏi xe. Ngay khi thân người rơi xuống đất giây, ta nhân tiện lăn vòng, cách xe 10m. Mà xe việt dã to lớn ở dưới bị xe thể thao vắt ngang qua, thể chống đỡ được mà rơi xuống vách núi. Thân xe thể thao quá mạnh mẽ cũng nảy sinh cục diện thể khống chế, đầu đụng phải vách đá, thân xe xoay vòng, cũng ngã nhào xuống vách núi dựng đứng.

      được…” Chỉ nghe tiếng gầm , cả người của Lục Thiểu Đình nhanh chóng phóng tới, dùng lực cánh tay mạnh mẽ kéo lấy cửa xe thể thao phía kế bên người lái. Cuối cùng, xe thể thao bị tảng đá lớn giữ lại ở bên vách núi, bị rơi xuống. Nhưng mà xe rất nghiêng, thân thể của Tô Cẩm bị quăng ra khỏi chỗ ngồi, lúc này do dây an toàn bảo vệ, mới bám được ở cửa xe, thân thể treo lơ lửng giữa vách núi, vô cùng nguy hiểm.

      Hai người trải qua màn chiến đấu ác liệt, hai cặp mắt rừng rực đối diện nhau, mang theo kích động vừa trải qua sinh tử (sống chết), phức tạp, thù hận, lại mang theo tia khát vọng muốn sống.

      trán Tô Cẩm đầy vết thương, đuôi ngựa cũng bị bung ra, sợi tóc bay hỗn độn. nhìn ta, mỉm cười lạnh nhạt: “Buông tay, hoàn thành nhiệm vụ.”

      Lục Thiểu Đình bị những lời của nhắc nhở . Đúng vậy, trước mắt là cơ hội tốt nhất để giết , chỉ cần đẩy cái, rơi xuống. Khuôn mặt đó đẹp thê lương mà mị, đáy mắt ràng viết lưu luyến thế giới này. Tay nắm khung xe của hơi buông lỏng, , đây là là nhiệm vụ của , được nương tay, bất kỳ ai cũng đáng được đồng cảm thương hại, riêng được.

      “Buông tay”. Tô Cẩm tuyệt vọng nhắm mắt lại, đôi môi đỏ mọng khẽ mở. nhìn thấy lạnh lùng vô tình trong ánh mắt ta, người đàn ông này lưu tình.

      Ánh mắt phân vân của Lục Thiểu Đình đột nhiên kiên định, giống như ta ra quyết định cuối cùng. Mà lúc này, Tô Cẩm sẵn sàng chờ chết, ở nơi này chờ người đàn ông này đồng tình thương hại, chẳng thà chết cách oanh liệt còn giữ chút tôn nghiêm. sát thủ, bất cứ lúc nào cũng có thể hy sinh, nhưng trong đầu lại lên khuôn mặt dịu dàng, cái chớp mắt kia, mới phát , nỡ bỏ thế giới này.

      Nhưng mà, giết nhiều người như vậy, cũng nên đền mạng.

      Tay nắm chặt khung cửa, dần dần buông lỏng ra. Rốt cuộc, dường như cảm giác được thần chết vẫy gọi. Chết, là loại cảm giác sợ hãi này như này sao!

      Lúc cảm thấy thân thể bay trong gió chợt cánh tay khỏe mạnh kéo dây an toàn, linh hồn của giống như được kéo từ địa ngục lên. Sau đó, cảm giác hai cánh tay bị người ta dùng sức nhấc ra, thân thể được rút ra từ thân xe, áp sát mạnh mẽ vào thân thể rắn chắc.

      dám tin mở mắt ra, gương mặt tuấn gần ngay trước mắt, nhìn bằng ánh mắt phức tạp, đồng thời, giọng trầm thấp lộ ra giễu cợt: “Chết như vậy, lợi cho quá.”
      ChrisElise Tuyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :