1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bà xã của thủ lĩnh sát thủ - Ngấn Nhi (Chương 62) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 18: nguy hiểm mới
      Đêm khuya, tại quán ba, bốn người đàn ông cùng uống rượu say mèm quay về phía nhân viên quán rượu chửi mắng cách thô tục, người trong đó đột nhiên lên tiếng với 3 người còn lại, "Các cậu mang theo ta cùng, tôi ra xe lấy thêm chút đồ đem đến"

      " nhanh lên chút nha! Đừng làm cho người ta đợi lâu quá đấy, Thủy ."

      Người đàn ông được gọi là Thủy vẫy tay, ý bảo bọn họ trước, mà nhanh chân bước về phía chiếc xe, nếu có uống say hơn nữa, lúc này cũng tỉnh táo hơn vài phần bởi vì lúc vào quán rượu phát điện thoại di động bị rơi ở trong xe. tại là thời điểm nguy hiểm, nên đương nhiên dám khinh thường.

      Đúng lúc sang đường , đột nhiên chiếc xe việt dã màu đen lao nhanh về phía , bị dọa sợ ngồi phịch ở đất, chỉ nghe két …. tiếng, những tia lửa bắn ra lốp xe ma sát với mặt đường, chiếc xe việt dã dừng lại cách nửa thước. Dưới đèn đường, đôi chân thon dài trắng như ngọc bước xuống , sau đó là khuôn mặt xinh đẹp xuất , mạnh mẽ lôi bị dọa sợ gần chết ngồi dưới đất lên ném vào ghế lái phụ, sau đó lập tức quay người trở về ngồi vào chỗ tài xế, Thủy ca rất nhanh phản ứng kịp, đẩy cửa xuống xe, nhưng chỉ nghe cửa xe phịch tiếng đóng lại, tiếng đạn lên nòng lạnh lẽo vang lên, huyệt thái dương của thủy ca là họng súng đen ngòm: "Mày dám xuống xe thử xem."

      Thủy ca lập tức bị dọa sợ dám động, còn thấy dáng vẻ của lão đại xã hội đen uy phong thời nữa, vẻ mặt đưa đám hỏi, "Tiểu thư, tôi với thù oán, tại sao muốn bắt tôi !"

      "Bởi vì mày là người của Thạch Bưu." giọng hấp dẫn từ tính hừ tiếng.

      Thủy ca vừa nghe đến tên Thạch Bưu, nhất thời run lên cái, mở to hai mắt nhìn người con trước mặt, cả người ngừng run rẩy, là ta? ta chính là nữ sát thủ đó? Trong nháy mắt Thủy ca cảm giác sát khí bao phủ toàn thân, giơ 2 tay, run giọng cầu khẩn : "Tiểu thư đừng giết tôi, đừng giết tôi. . . . ."

      Lúc này,chiếc xe việt dã dừng lại cách chính xác, sườn xe nghiêng chút liền vào ngõ người, Tô Cẩm bước xuống xe, túm lấy Thủy ca ngồi ghế lái phụ xuống, đẩy ngã mặt đất: ", bây giờ Thạch Bưu ở nơi nào?"

      "Tôi biết, tôi biết. . . . . . Bưu ca từ trước đến giờ rất cẩn thận, để cho quá nhiều người biết . . . . . . hành tung của ." Thủy ca lắp bắp mở miệng, gương mặt ngựa mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, toàn thân như mềm nhũn ra.

      Đáy mắt Tô Cẩm dâng lên ngọn lửa tức giận, thổi họng súng: "Tao nhớ mày hẳn biết kiên nhẫn của ta, mày cần , mày còn có ba tên đàn em ở trong khách sạn, tao sớm muộn hỏi ra được."

      "Tôi. . . . . . Tôi biết." Thủy ca sợ hãi nuốt nước bọt, ta đương nhiên hiểu được, là giết , sau đó đến lượt đám em của .

      "Tao đếm đến ba, nếu mày còn cho tao biết, đạn xuyên qua trán của mày." xong, họng súng được đặt lên trán của cách chính xác, nghiêm túc đếm, ", hai. . . . . ."

      "Trong bãi đỗ xe. . . . . . Bưu ca ở dãy phố Nam trong bãi đỗ xe bỏ hoang. . . . . . ." Thủy ca vội vàng mở miệng, quả nhiên làm cho người ta sinh ra sợ hãi là phương thức uy hiếp tốt nhất.

      "Cái gì bãi đỗ xe ?"

      "Vĩnh Phát. . . . . . bãi đỗ xe Vĩnh Phát." Thủy ca xong,mắt trợn trắng.

      Tô Cẩm nhíu mày, đá cái, mắng tiếng: " Đàn ông vô dụng ." xong, ngồi vào xe rời .

      Trong đồn cảnh sát, lúc này tiến hành cuộc hội nghị khẩn cấp nhưng kém phần nghiêm túc ,trong phòng họp lớn, ánh đèn máy chiếu lóe lên, tiếng đội trưởng đội cảnh sát ràng vang lên ở trong phòng, "Mẹ của Chu Khánh Thành phải tử vong ngoài ý muốn , mà rất có thể là do đàn em của Thạch Bưu làm, mục đích chính là dụ Chu Khánh Thành từ Mĩ quay trở về, tại Chu Khánh Thành đích thân đề nghị ban hành lệnh bảo vệ, cảnh sát chúng ta bảo đảm an toàn tính mạng của ông ta sau khi về nước , bây giờ vấn đề là, Chu Khánh Thành là người con có hiếu, mẹ của ông ta chết thảm trong nhà, theo tính cách của ông ta thể nào ngồi yên để như vậy, con trai ông ta bị Thạch Hổ hại chết, ông ta tìm sát thủ trả thù, tại, mẹ của ông ta bị người của Thạch Bưu sát hại, rất có thể ông ta liên lạc lại với tên sát thủ kia để trả thù, việc này đối với cảnh sát chúng ta mà , là cơ hội tốt để bắn mũi tên trúng hai con chim."

      "Đội trưởng, thực cảm thấy Chu Khánh Thành còn dám thuê sát thủ giết người?"

      "Xét tình hình tài chính của ông ta, tiền là vấn đề, vấn đề là mẹ của ông ta bị người khác sát hại thảm như vậy, nhất định có thể báo thù, ông ta có thể có thành công ngày hôm nay , mọi người cho rằng ông ta chỉ là thương nhân đơn giản như vậy sao? Ông ta có mối thù sâu nặng như vậy nhất định thuê sát thủ, hơn nữa rất có thể là tên nữ sát thủ kia."

      "Chúng ta nhận được tin tức, tại Thạch Bưu náu trong bãi đỗ xe bỏ ở Dưỡng Tinh , rất có thể là chờ Chu Khánh Thành trở về nước để đối phó, vốn là chúng ta chuẩn bị bắt người, nhưng tại theo như ý kiến của đội trưởng, chúng ta còn phải dụ tên nữ sát thủ kia xuất ." cảnh sát hỏi.

      " sai, mặc dù những kẻ nữ sát thủ kia giết đều là phần tử xã hội đen, nhưng chúng ta tuyệt đối thể mặc cho ta tự do vi phạm pháp luật, nhìn thấy tồn tại của cảnh sát chúng ta, bây giờ bắt đầu kế hoạch bố trí nhiệm vụ."

      "Vâng" nhóm cảnh sát tích cực hưởng ứng.

      Trong biệt thự xa hoa màu trắng gạo, thân hình cao ngạo dựa ghế sa lon bộ dạng lười biếng , lại lộ ra hơi thở nguy hiểm làm cho người nào có thể lơ là ,cặp mắt thăm thẳm lóe ra tia u ám như lửa địa ngục, ngón tay thon dài ưu nhã cầm tách, lắng nghe người trợ lý đứng đối diện thông báo tình hình.

      Nam trợ lý đem máy vi tính để đặt ở trước mặt ta, "Lãnh tổng, lấy được tin tức từ cảnh sát quốc tế, bọn họ hoài nghi Tô tiểu thư vốn là sát thủ, hơn nữa hai ngày trước cử cảnh sát quốc tế đến hỗ trợ bắt người." xong, ngón tay bàn gõ mấy cái, tài liệu xuất tấm hình: "Tên này là Cảnh sát Quốc Tế có gia thế rất lớn, là bộ đội đặc chủng đạt được nhiều thành tích cao ở trong nước, sau đó gia nhập INTERPOL, chức vụ trong nước của tại là thiếu úy bộ binh, lai lịch của ”.

      " tại cảnh sát có hành động gì chưa?" Lãnh Mặc Phàm nhìn chằm chằm gương mặt tấm ảnh, đáy mắt có chút khinh thường.

      "Lần này Chu Khánh Thành về nước xử lý hậu cho mẹ của , chắc chắn chịu để yên cho Thạch Bưu, có thể Tô tiểu thư cũng nhận được nhiệm vụ của rồi, trong vòng hai ngày có thể thi hành,mà rất có thể cảnh sát cũng nắm giữ được tin tức này, rất nhanh có hành động."

      Lãnh Mặc Phàm khẽ nhếch khóe miệng, nhàn nhạt trào phúng tiếng: " ấy biết sợ là gì"

      "Lãnh tổng, chúng ta nên làm như thế nào?" Nam trợ lý hỏi.

      "Tìm mấy người trợ thủ bảo vệ an toàn của Tô Cẩm.” Giọng Lãnh Mặc Phàm trầm thấp ra lệnh .

      "Vậy chúng ta có nên tham dự vào vụ án Thạch Bưu hay ."

      " cần, chuyện này ấy tự mình xử lý, cậu chỉ cần xác định ấy bị cảnh sát bắt, ở thời điểm thích hợp trợ giúp ấy chạy thoát là được." Lãnh Mặc Phàm thong thả ung dung .

      "Dạ, tôi làm ngay."

      “ Sau khi xong việc, dẫn ấy tới gặp tôi." Lãnh mặc phàm nhướng mày bổ sung câu, đáy mắt lộ ra tia mong đợi.
      ChrisElise Tuyen thích bài này.

    2. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      C that gioi, e kham phuc c

    3. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      C that gioi, e kham phuc c :yoyo52:

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương19: Nguy hiểm chạy trốn

      Bãi đỗ xe bỏ hoang Vĩnh Phát.
      Lúc này, đèn dầu sáng rực rỡ, bốn phía vô cùng an tĩnh, bọn côn đồ đứng dày đặc quan sát tình xung quanh, tất cả đều dắt súng ở thắt lưng, vẻ mặt người nào người nấy đều hết sức nghiêm trọng.

      Tối nay, mây đen che kín bầu trời, những ngôi sao đều bị che lấp ánh sáng, khí xuất mùi nguy hiểm, chẳng lành, dường có chuyện lớn gì sắp xảy ra.

      Trong kho hàng, khí lúc này hết sức đè nén, Thạch Bưu ngồi ở ghế, khẩu súng đặt chiếc bàn trước mặt , trán mấy tên đàn em mồ hôi lạnh bắt đầu chảy, nhìn tình hình này giống như tối nay bọn họ muốn đối mặt với nhóm quân đội lớn, thực tế, người mà bọn chúng đối mặt chỉ là ả đàn bà.

      Đêm xuống, bọn chúng nhận được cuộc điện thoại, đầu dây bên kia rằng, tối nay nữ sát thủ đó xuất . Thạch Bưu nghĩ đến cái chết thảm của hai người huynh đệ, dám khinh thường nữa, lập tức triệu tập tất cả đám đàn em tập trung ở bãi đỗ xe bỏ hoang. tay mỗi người là khẩu súng, chỉ cần nhìn thấy bóng dáng của nữ sát thủ, lập tức nổ súng.

      Từ lúc nhận được điện thoại, tất cả bọn chúng đều nâng cao cảnh giác, ánh mắt đều nhìn về phía cửa chính, tay nắm chặt súng, giống như chỉ cần có người xuất , hẳn khống chế nổi mà cướp cò.

      Nhưng mà, người nào cho bọn biết nữ sát thủ nhất định xuất từ cửa chính đây?

      Bốn phía đều là lưới sắt làm thành hàng phòng tuyến, đầu óc của người bình thường đều cho là, nữ sát thủ tiến vào lối duy nhất chính là cửa lớn, nhưng bọn chúng đánh giá quá thấp thực lực của Tô Cẩm. Chỉ là mấy cái lưới sắt cao có 4 thước mà có thể ngăn được sao?

      Mục tiêu của phải là giết đám người này, mà là vũ khí.

      Thạch Bưu vận chuyển hàng loạt súng ống đạn được chuyển từ Indonesia về nước, đối với sát thủ mà , có gì có thể so sánh bằng xe chở đầy vũ khí. Trong kho hàng của Thạch Bưu, lúc này ở đây yên tĩnh, tiếng động, bỗng nhiên bóng dáng thon dài nhảy qua lưới sắt đáp xuống mặt đất, rơi xuống đất phát ra tiếng động nào. Tô Cẩm tính toán chính xác hiệu quả của việc cách , lấy từ trong túi xách ra cái chìa khóa cắm vào ổ khóa lớn, đến mười giây, khóa mở. Tô Cẩm rút khóa bỏ vào trong túi xách, tách hàng rào khóa ra, thuận tiện mở hé cảnh cửa của container ra, liền chui người vào bên trong, đồng thời đóng cửa xe container lại.

      Tô Cẩm nhìn thấy súng, đại pháo….. bày đầy xe container, hài lòng nhếch miệng, mỗi loại súng ở nơi này đều quen thuộc với , có thể nhắm mắt mà vẫn tháo rời cũng như lắp ráp lại chúng. Còn về khẩu đại pháo được đặt ở vị trí trung tâm, Tô Cẩm nghĩ ra nó chính là thủ phạm trong việc nổ tung căn biệt thự của . Tô Cẩm giơ tay sờ soạng khẩu đại pháo phen, đạp lên phần thân dưới của nó ngay lập tức vệ tinh hướng dẫn xuấy , ngón tay thon dài thuần thục đập màu xanh dương theo như kiện, nhất thời, màn ảnh lúc này xuất bãi đỗ xe 3D họa đồ, đặt ra thời gian hai phút, Tô Cẩm đem đại pháo đẩy tới container trước mặt, đồng thời nhanh chóng chọn lựa hai chi súng ngắn, hai con trường thương, cầm hết đạn dược sau, bóng dáng của biến mất ở xe container.

      Bên trong xe container tiếng động, chỉ nghe tất tất thanh chỉ thời gian đếm ngược, mà phía trước Thạch Bưu hoàn toàn biết, bọn họ bị họng pháo nhắm ngay vào rồi.

      Tô Cẩm cũng có rời , mà là tránh ở trong quầy, lẩm bẩm đếm ngược thời gian, "Ba, hai, ." Lời vừa dứt, nàng bịt kín lỗ tai, bầu trời, chỉ nghe tiếng vèo, chuỗi Lưu Tinh chui lên bầu trời đêm, ngay sau đó chiết thân trở về, thế thể đỡ hướng bỏ bãi đỗ xe chiếu xuống.

      Trong kho hàng nghe thấy thanh vang lên, lập tức kinh sợ hỏi, "Lão đại, thanh gì ở đây ra thế?"

      "Giống như. . . . . . Hình như là thanh của hỏa tiễn." Có người nghiêm túc trả lời.

      Trong nháy mắt Thạch Bưu sợ hãi, khẽ gọi tiếng, "Chạy mau." xong, thân thể dẫn đầu xông về cửa chính, quá ba giây, ầm tiếng nổ mạnh vang lên, cả kho hàng nhất thời nổ tung, mạnh mẽ khí lưu đem Thạch Bưu thạc đại thân thể xông ra ngoài, bay ra 50m bên ngoài đất, mà trong kho hàng 20 tên côn đồ ai thoát khỏi, toàn bộ bỏ mình.

      "Bưu ca, Bưu ca. . . . . ." Côn đồ từ bốn phía chạy đến hoảng sợ kêu lên.

      Thạch Bưu cố gắng đứng dậy, trước mặt biển lửa, tức giận nổi lên khiến toàn thân run rẩy ngừng. Vậy mà, khi mở to hai mắt, nhất mạt bị ánh lửa chiếu rọi ra ngoài hấp dẫn bóng dáng dục hỏa ra, trừng mắt lớn, bên cạnh mấy tiểu đệ vội vàng móc súng, nhưng quá chậm, Submachine Gun , mãnh liệt bắn càn quét, sáu côn đồ cơ hội để nổ súng, toàn bộ đều ngã xuống đất.

      Thạch Bưu nhìn cái màn này cũng hận thấu xương ả đàn bà kia, nhưng Tô Cẩm chỉa họng súng về phía , "Ngươi rốt cuộc có thể gặp ngươi hai huynh đệ."

      ". . . . .. . . . . ." Trong cả cuộc đời của Thạch Bưu, cũng là người ở nơi đây còn sống, nhưng nhìn nữ nhân thần bí như ác ma này, trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi.

      Tô Cẩm híp híp mắt, "Nổ biệt thự của ta, dùng cái mạng của ngươi để trao đổi, quá tiện nghi." xong, chuẩn bị nổ súng, bỗng chốc, chỉ nghe bốn phía đột nhiên có tiếng động của cảnh sát, bỏ bãi đỗ xe bên ngoài tiếng kèn vang lên, "Các ngươi bị cảnh sát bao vây, bỏ vũ khí xuống, mau đầu hàng."

      Tô Cẩm phiền não vặn lông mày, vô dụng cảnh sát cũng biết lựa chọn thời gian, đất Thạch Bưu đột nhiên cười lên ha hả, "Dù ngươi có lợi hại hơn nữa, cũng trốn thoát."

      "Vậy sao?" Tô Cẩm cười lạnh tiếng, bỗng nhiên tấn công đầu của , nhất thời óc văng khắp nơi.

      Tiếng súng rơi xuống, bốn phía ràng truyền đến cài bản cơ thanh , bị bao vây, ném xuống súng giơ tay lên, quay đầu lại, chỉ thấy đạo cao lớn bóng dáng tuấn từ thầm ra khỏi, Lục Thiếu Đình mắt lạnh nhìn , " ngờ bắt được rồi."

      Tô Cẩm hướng quyến rũ nhướng mày, " Ngươi rất muốn ta sao?"

      Lục Thiếu Đình vẻ mặt thay đổi nhìn chằm chằm vào , vừa rồi lãnh khốc vô tình, như vậy , càng thêm nguy hiểm.

      Đội trưởng đến bên cạnh hai cảnh viên ra lệnh, " lục soát người của , đem tra khảo."

      Hai người cảnh viên bước nhanh tới, tới trước mặt Tô Cẩm, bọn họ dám nhìn thẳng, vẻ mặt cùng với tóc dài tỏa ra cảnh phong tình, giống như có mê hoặc lực giống như nhau, người trong đó rất nhanh gở túi vai xuống , người còn lại là từ bên eo của mò xuống, nhất thời thanh mê người bay tới, " Cẩn thận chút, nếu chiếm tiện nghi của ta, các ngươi phải trả giá lớn a!"

      Cảnh viên kia tự dưng thanh này mị hoặc chút, ngẩng đầu nhìn cái, chỉ giây, chỉ thấy Tô Cẩm nhanh chóng khom người, từ trường trong giày lấy ra hai chi súng ngắn, vừa kéo nhất câu, hai người cảnh viên cũng đứng ở trước mặt nàng, mỗi người đầu chống đỡ lên con họng súng, chìm lạnh giọng nữ vang lên, " Thả ta , nếu ta cho hai người bọn họ chết cùng."

      " Ngươi đừng làm loạn." Đội trưởng nhất thời khuyên giải .

      " Ta có kiên nhẫn, gọi bọn thối lui ra ngoài cửa, cho ta chiếc xe."Tô Cẩm lạnh lùng .

      Đội trưởng lập tức ra lệnh, " Mọi người thối lui ra ngoài cửa."

      đám cảnh viên mai phục lập tức lui về phía sau, sắc mặt Lục Thiếu Đình trầm lui theo về phía sau, thế nhưng ánh mắt thâm thúy khóa chặt hình dáng của , tìm kiếm điểm đột phá, đội trưởng xoay người lui về phía sau ở giữa, nắm lên ngực ống nghe giọng ra lệnh, " Khiến đánh thư tay chuẩn bị."

      Tô Cẩm uy hiếp hai người cảnh viên ra khỏi cửa chính, đồng thời ánh mắt của quét qua tất cả nhà cao tầng, tận lực đưa mình vào chỗ oan toàn, ra ngoài cửa, khẽ gọi tiếng, " xe."

      chiếc xe cảnh sát chạy nhanh đến trước mặt , Tô Cẩm nhìn lướt qua xe, họng súng chỉa về phía hai người cảnh sát, cho đến khi ngồi vào chỗ, dưới ánh mắt của vô ý thức quét về Lục Thiếu Đình ở bên ngoài cách 10m, môi đỏ mọng ngưng nhất mạt xinh đẹp cười, giây kế tiếp, chỉ nghe tiếng súng vang lên, cảnh viên kêu thảm thiết quỳ xuống đất, lúc ấy ánh mắt cảnh sát cũng chuyên chú ở bị thương cảnh viên người, Tô Cẩm lấy xe năm giây bão tố ra khỏi ngoài trăm thuớc, biến mất ở trong bóng tối.

      " Đuổi theo." Đội trưởng gầm lên tiếng.

      Cảnh sát xe vừa muốn truy kích, đột nhiên từ bên cạnh trong bóng tối truyền đến tiếng xạ kích, đánh bạo mấy chiếc đuổi theo xe cảnh sát, giúp Tô Cẩm thoát .

      Đội trưởng giận đến phát điên, quát mạnh , " kích thư thủ tại sao có nổ súng."

      Lúc này, còi báo động trong truyền đến thanh, " báo cáo đội trưởng, tất cả người của chúng ta toàn bộ bị đánh ngất xỉu rồi."

      " cái gì?" Gương mặt đội trưởng tái lét

      p/s: có thất hứa với mọi người nha. hì hì
      Chris thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 20: Đêm cuồng dã.
      Trong bóng đêm, diễn ra kiện khiến cho mọi người đều muốn mở to mắt dõi theo, hàng xe cảnh sát trải dài đường lớn, khi tất cả đoàn xe dừng lại cách quy củ ở trước cột đèn đỏ chờ đợi đèn xanh tiếp tục khởi hành, trước mặt bọn họ lại có chiếc xe ngang nhiên vượt qua xe cảnh sát, hoành hành ngang ngược xông thẳng về phía trước, việc này khiến cho các chủ xe xung quanh lớn tiếng oán trách, còn muốn tố cáo chủ chiếc xe ấy.

      Trong xe cảnh sát Tô Cẩm khỏi có chút kỳ quái nhìn về phía kính chiếu hậu, xa như vậy, thế nhưng có xe cảnh sát đuổi theo? Cảnh sát trong nước cũng quá kém !

      Trong lúc Tô Cẩm nhếch miệng giễu cợt, đột nhiên từ trong bóng tối xuất bốn chiếc xe việt giã màu đen, trước sau phải trái vây quanh xe . Tô Cẩm cả kinh, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe liền phát có mấy chiếc xe việt dã khéo léo che kín cửa kính xe nên thể nhìn thấy gì, mọi chuyện diễn ra theo cách nào đây?

      Bốn chiếc xe việt dã vẫn theo sát Tô Cẩm, di chuyển xe ra đường quốc lộ, Tô Cẩm khỏi cảm thấy đau đầu khi gặp phải tình huống như vậy, đây quả thực giống như bị bắt cóc, điều duy nhất khiến cảm thấy tức giận, đó chính là cảm thấy đám người kia có ý định uy hiếp đối với mình, giống như bọn họ chỉ phụ trách dẫn đến chỗ nào đó.

      đường thuận lợi, hai mươi phút sau, bốn phía xe việt dã bắt đầu chậm lại, di chuyển thành hình chữ nhất, về phía cánh cổng lớn xa hoa , Tô Cẩm theo tiến vào bãi đỗ xe ngầm, đẩy cửa ra xuống xe, người đàn ông mặc tây trang hết sức có lễ phép đứng ở trước mặt : "Tô tiểu thư, xin mời lên tầng 58 phòng 8069, ở đó có người chờ ."

      "Người nào?" Tô Cẩm híp híp mắt, hết sức thích kiểu mời này.

      "Lãnh tiên sinh." Người đàn ông mặc Tây trang mỉm cười .

      đường , cũng đoán được người đó là rồi, nghe được tên của ta, trong ánh mắt Tô Cẩm thoáng qua tia giao động, xem ra mọi phiền phứccủa đều là đứng ở phía sau xử lú sao? Lãnh Mặc Phàm có việc gì làm hay sao mà cứ thích xen vào việc của người khác làm gì? Đáy lòng Tô Cẩm khẽ oán trách, nhưng bước chân vẫn về phía thang máy.

      Thang máy nhanh chóng lên, đến tầng 58, cửa mở ra, tất nhiên Tô Cẩm cũng muốn gặp ta, bước chân chần chờ, trực tiếp mở của phòng 8069 mà người truyền đạt . lát sau, trong phòng truyền đến tiếng bước chân, cửa mở ra, Lãnh Mặc Phàm mình trần chỉ quấn cái khăn tắm đứng ở cửa nhìn , mỉm cười: "Đến rồi sao."

      Tô Cẩm cười như cười nhìn , vóc người hấp dẫn bền chắc , híp híp mắt : "Xem ra biết chắc rằng tôi tới?" bước vào phòng.

      Lãnh Mặc Phàm đóng cửa, tiến lên bước, từ phía sau ôm lấy eo của , môi mỏng bá đạo đặt lên gò má nụ hôn: "Lần này, tôi có lí do thích đáng để có thể gặp em rồi."

      Tô Cẩm tức giận hất tay của ra, ưu nhã ngồi ở ghế sa lon, lông mày kẻ đen khinh thường nâng lên: "Lần sau chớ xen vào việc của người khác, tôi thích người khác thay tôi khắc phục hậu quả."

      Lãnh Mặc Phàm có chút tức giận vì tự cao tự đại của , ngồi xuống đối diện : “Tôi có hoài nghi năng lực của em, nhưng vấn đề là, tôi có nhiệm vụ rất gấp muốn tìm em giúp tay."

      Tô Cẩm ngẩn ra, nhăn mày: "Nhiệm vụ gì đó?"

      "Tôi đặt vé máy bay Seattle để đàm phán hợp đồng làm ăn, muốn tìm nữ vệ sĩ đảm bảo an toàn cho tôi, người đó cũng chính là em."

      Tô Cẩm cảm thấy nực cười, là vệ sĩ hay là bạn ? Hoặc là bạn giường? Người đàn ông này có mục đích chính đáng. làm tư thế lười biếng, đôi môi đỏ mọng mở miệng: "Tôi nhận nhiệm vụ trực tiếp, muốn mời tôi, phải thông qua tổ chức của tôi trước."

      bất ngờ lại lấy lý do này để từ chối, Lãnh Mặc Phàm lấy tập tài liệu từ bàn ra: "Tôi gặp cha nuôi của em rồi, ông ấy có ý kiến."

      Sắc mặt tươi cười của Tô Cẩm như đông cứng, cái gì? Cha nuôi đồng ý? phải ông muốn ngăn cản mình cùng ta ở chung chỗ sao? đưa tay cầm lấy tập tài liệu kia, con số gai mắt đâm vào đáy mắt, mười tỷ, người đàn ông này thế nhưng bỏ ra mười tỷ thuê mình? Xem ra cha nuôi cũng phải là có lý do gì để đồng ý, người đàn ông khiến ai cũng phải khuất phục này đưa cái giá quá cao để mê hoặc lòng người.

      “Như thế nào?" Lãnh Mặc Phàm giọng trầm thấp khàn khàn hỏi tiếng, lần này với lần bị đuổi ra khỏi biệt thự lần trước, hai người giống như hòa nhau ván.

      "Làm vệ sĩ đúng ! OK, thành vấn đề." Tô Cẩm cố ý cường điệu, chỉ là công việc của vệ sĩ thôi mà.

      Lãnh Mặc Phàm nở nụ cười ám muội: "Là vệ sĩ lúc nào cũng phải ở bên cạnh tôi 24/24h, phải nghe theo chỉ thị của tôi."

      Tim của Tô Cẩm như đập nhỡ nhịp, trong nụ cười của người đàn ông này, giống như có thể thấy được sau này cùng ta quan hệ triền miên. biết vì sao, nếu như trong quá khứ khi nhận được loại khách hàng này, nhất định đứng ra lập trường của mình, nhưng lúc này, thậm chí có chút bị lạc ở đây, trong lòng bàn tay của người đàn ông bá đạo này, xem ra thực có chút thích người đàn ông này rồi.

      Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng xưa nay tâm tính cao ngạo làm sao có thể mặc định đoạt? Như vậy có mặt mũi, giật giật khóe miệng: "Tôi trước, tôi phải sủng vật của , tôi có thể tự mình làm chủ mọi việc."

      "Có thể." Lãnh Mặc Phàm thoáng nở nụ cười khêu gợi ,ánh mắt thâm thúy giống như đè nén ngọn lửa chỉ chờ được phóng thích ra ngoài.

      Tô Cẩm nhạy bén phát ra liền đứng lên : "Tất nhiên phải như vậy, vậy tôi trước, có chuyện gì liên lạc với tôi qua điện thoại."

      Lãnh Mặc Phàm thong thả ung dung tự tại ngồi ghế sa lon, mỉm cười nhìn : "em nhìn thấy hợp đồng là bắt đầu từ ngày hôm nay sao?”

      Tô Cẩm tròn mắt liếc nhìn, thế nhưng hợp đồng ký là hôm nay bắt đầu? nhún nhún vai, nở nụ cười châm chọc cười: "Dưới lầu vệ sĩ của đủ để chiến đấu với đội quân , còn cần tôi sao?”

      Lãnh Mặc Phàm đứng lên, dáng người cao lớn tạo ra môt lực áp bức rất lớn , ánh mắt sáng quắc bức người ý vị nhìn chằm chằm vào : " Mấy người đó làm sao có thể so được với em."

      Tô Cẩm nghe ra được ý tứ trong lời của , cười lạnh tiếng: "Phụ nữ, còn thiếu sao?"

      "Nhưng chỉ cần em." Thanh khàn khàn lộ ra tính độc chiếm, giống như chỉ muốn bộc phát tính dã thú của mình, giấu giếm biểu lộ nhu cầu của mình.

      Tô Cẩm có chút bối rối quay đầu ra: "Tôi tắm."

      "Chúng ta cùng nhau tắm." Lãnh Mặc Phàm cười tiếng, kéo vào phòng tắm.

      Oành tiếng , cơ hồ quần áo cũng kịp cởi, Tô Cẩm liền bị kéo ngay vào bồn tắm , bá đạo hôn, ngăn miệng lại. nước, rất mát mẻ, lại thể dập tắt ngọn lửa dục gầm thét của , Người Tô Cẩm như bị thiêu đốt, bắt đầu đáp lại, nhiệt liệt đáp lại, bộ quần áo mỏng của ướt nhẹp,dường cong mê người của hoàn toàn ra, đôi bàn tay đột nhiên cường ngạnh đưa tới, bộ quần áo đáng thương của bị xé thành hai mảnh, những giọt nước bắn túng tóe vào hai người, đầu, người, mãnh liệt, hai thân hình đều chịu yếu thế áp bức đối phương, chỉ vì tìm kiếm khoái cảm nguyên thủy nhất.

      "A. . . . . ." tiếng than , cả người Tô Cẩm bị ôm lấy, lúc này mới phát , từ khi nào mà giờ người chỉ còn mỗi đồ lót, người đàn ông này thủ pháp cởi quần áo thành thạo.
      Bị chống đỡ lên tường, bắt lấy tay ở sau bả vai, khi lấy ngón tay của lưng xuống chỉ thấy vết đỏ mê người, cặp mắt như sắc lang tìm kiếm thứ gì đó, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào dấu vết người muốn rời , có thể nhìn thấy từ ánh mắt của người đối diện phản chiếu con người chân nhất của mình, ở trước mặt , tất cả những lời muốn dều thể thốt ra được, Tô Cẩm trong lòng hoảng loạn, há mồm cắn chặt lên bờ vai của , máu tanh làm cho trận kích tình này tăng thêm mấy phần khoái cảm.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :