1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bà xã của thủ lĩnh sát thủ - Ngấn Nhi (Chương 62) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Editor: Mèo_Moon
      Chương 13: chuyện
      Chỉ trong chốc lát sau, xe thể thao đứng trước cửa ngôi biệt thự, tiếng bíp còi truyền đến, Tô Cẩm đến trước cửa ấn mở cửa sắt, xoay người lại cầm hai ly rượu đỏ đặt bàn , ở ngoài cửa sổ xe thể thao dừng lại, bóng dáng tuấn của Lãnh Mặc Phàm bước xuống

      Vừa mới vào cửa, quét mắt bàn thức ăn, khóe miệng nở nụ cười : “ Xem ra tôi có lộc ăn rồi” xong ánh mắt thâm túy nhìn vào trong phòng bếp có bóng dáng xinh đẹp xuất cùng với chén đĩa

      “Lãnh tổng cực kì thích mời mà đến sao” Tô Cẩm hơi hơi lướt mắt nhìn , người này, mỗi lần thấy , đều khiến chán ghét đứng dậy

      Lãnh Mặc Phàm nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến “ Tôi thích hành vi của mình”

      “Đối với , người khách hoan nghênh mà đến” Tô Cẩm đem chén đĩa đặt trước mặt , thản nhiên , cha nuôi ở bên tai như gió thoảng qua

      Lãnh Mặc Phàm ngồi, mà cánh tay vòng qua eo của , bàn tay an phận mà vút ve người cho tôi là đồ vật để thỏa mãn sao, cái gì kêu là Ngày gặp nhau như cách Ba Năm”

      “Chẳng lẽ trong lòng lãnh tổng ngoại trừ phụ nữ có việc gì để làm sao” Tô Cẩm chế giễu cười tiếng, tách ra khỏi tay , ưu nhã ngồi xuống

      Lãnh mặc Phàm có chút phiền não nhìn , ngồi xuống ở phía đối diện, “Em rất thích cự tuyệt sao” dღđ☆L☆qღđ

      “Vậy muốn gì, đối với người nào có mục đích, tôi chủ động rời ,” Tô Cẩm cầm ly thủy tinh giơ lên trước mặt , uống ngụm.

      Lãnh Mặc Phàm cũng giơ ly lên uống hớp, nhìn thức ăn phong phú đặt bàn, bắt đầu động đũa, ăn miếng bò hầm vào miệng, khen “ sai, có bậc thầy phong độ”

      “Đương nhiên rồi, cũng nhìn xem là ai làm” Tô Cẩm chút nào gọi là khiêm tốn, hào phóng tiếp nhận, đáy mắt còn lên tia đắc ý

      Lãnh Mặc Phàm cười, tự tin, bất quá thích, đêm nay dường như quyến rũ hơn mọi khi, toàn thân màu đen bó sát với chiếc váy dài, cổ chữ V bộ ngực hoàn hảo ra trước mắt, xinh đpẹ như bươm bướm, cổ giống như thiên nga xinh đẹp tao nhã, đôi mắt quyến rũ, đôi môi đỏ mọng, tóc dài buộc ngắn, vén bên, bông tai dài buông xuống, chiếu vào làn da thịt trắng tinh của , xinh đẹp, rất gợi cảm, cách ăn mặt tùy ý, nhưng tràn đầy lực hấp dẫn

      “Chẳng lẽ nhìn tôi so với đồ ăn ngon miệng hơn sao” Tô Cẩm nhíu mày, ánh mắt của trông rất đói khát, tràn ngập tính cướp đoạt

      Lãnh Mặc Phàm giật giật khóe miệng “ Xem ra, tôi em rồi”

      Bắt gặp ánh mắt đa tình, Tô Cẩm theo bản năng trốn tránh, gắp đồ ăn, nhai kỹ trả lời lại

      Lãnh Mặc Phàm hơi thú vị híp híp mắt, bắt đầu hưởng thụ thức ăn, khí yên tĩnh, trong lòng hai người hứng thú, lại hòa thuận diệu kì

      bữa cơm ăn nữa giờ, chính giữa chỉ có ánh mắt xen lẫn, ánh mắt Lãnh Mặc Phàm sáng như lửa, Tô Cẩm lạnh nhạt coi như có gì, rốt cục bữa tối cũng kết thúc, đem chắn đĩa dọn dẹp sạch , bây giờ 9 giờ rưỡi, ra khỏi phòng bếp, nhìn người nào đó vẫn ngồi ghế sofa, Tô Cẩm híp híp mắt, nhắc nhở “ Trời cũng tối rồi, nên trở về

      “Tôi cũng có ngốc” Lãnh Mặc Phàm rầu rĩ trả lời

      “Vậy muốn như thế nào?”

      “Ngủ lại đây” Trả lời đơn giản mà lưu loát

      thể, nơi này của tôi thể cho người khác ngủ lại được” Tô Cẩm mở miệng cự tuyệt, lòng hiểu tại sao lại buồn bực.

      “Em nhẫn tâm đuổi tôi sao?” Lãnh Mặc Phàm như tiểu hài tử bị bỏ rơi đáng thương, ánh mắt sâu xa nhìn nàng,

      Tô Cẩm cười lạnh tiếng “Chúng ta có quan hệ gì cả, ngoại trừ lên giường ở ngoài, là bạn bè cũng phải, tôi làm sao mà đành lòng chứ”

      “Bạn bè cũng phải” Ánh mắt của Lãnh Mặc Phàm đột nhiên nheo lại, ra vui, những lời này làm lòng của bị tổn thương

      “ Tối nay là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, sau này cần gặp lại nhau rồi” Tô Cẩm lạnh nhạt mở miệng, khuôn mặt xinh đẹp tia cảm xúc

      Lãnh Mặc Phàm bỗng chốc giật mình, đột nhiên đứng dậy, đến bên cạnh , tay bá đạo ôm vào lòng, đôi môi mỏng mãnh liệt hôn , còn tay kia xoa bóp khắp người , tiếng động biểu thị tức giận

      Mắt Tô cẩm trợn tròn, gì, cứ như thế khiêu khích quyến rũ , thủy chung có đáp trả và nhiệt tình, giống như là khối thân thể

      Nụ hôn dần dần chậm rãi, Lãnh Mặc Phàm buông ra, ánh mắt thẳng tắp nhìn thẳng vào mắt , thanh khàn khàn mở miệng “ Vì cái gì tự nhiên lại đối xử lạnh nhạt với tôi, có phải có người nào ngăn cản cho chúng ta kết giao?”

      có, bất quá nghề nghiệp của tôi, cho phép tôi đối với bất luận kẻ nào động tình” Tô Cẩm tự giễu, xếch lông mi

      “Tưởng Vinh, cha nuôi của em, xuất thân từ bộ đội đặc chủng, bị quân đội khai trừ, từ đó bắt đầu huấn luyện sát thủ, mà em là sát thủ tâm đắc nhất của , là ngăn kết chúng ta kết giao” Lãnh Mặc Phàm xong, cười lạnh nhìn chằm chằm

      Tô Cẩm hít hơi, thế nhưng cái gì cũng có thể , xem ra cha nuôi rất đúng, thể nào coi thường người đàn ông này, nâng con mắt lên “ điều tra ràng, tôi cũng cần gì thêm nữa,

      Hừ tiếng, ngón tay dài thô lỗ nâng cằm của lên, bức nhìn vào mặt “ Lãnh Mặc Phàm tôi nếu muốn bất luận là kẻ nào cũng thể ngăn cản được tôi”

      “Tôi cũng rồi, tôi phải là đồ vật” Tô Cẩm híp híp con mắt, ánh mắt bắt đầu co giật, giọng điệu của người nam nhân này làm cảm thấy thể thích

      cho cha nuôi của em, cần xem vào việc của người khác, nếu tôi tha cho ” giọng của Lãnh Mặc Phàm khàn khàn cảnh cáo, cặp mắt thâm trầm, khó dò mà mang theo tia độc chiếm

      Những lời này thể nghi ngờ là khiêu chiến nhẫn nại của Tô Cẩm, nàng hung hăng hất tay ra, lùi về phía sau bước “ Tôi cũng cảnh cáo , nếu dám đụng đến cha nuôi của tôi, dù là chân trời hay góc bể tôi cũng đuổi giết ” Những lời này, mang tia vui đùa nào cả, tựa như vừa hạ lệnh truy sát

      “Em muốn giết tôi” Lãnh Mặc Phàm nhíu mày, đáy mắt lên tia mất mát

      Tô Cẩm lạnh lùng nheo mắt “Bất luận kẻ nào dám đụng đến cha nuôi của tôi, tôi đuổi giết người đó tới cùng”
      Chris thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14: Đụng độ đêm khuya

      Edit: Minnie Phạm

      Lãnh Mặc Phàm kinh ngạc, hình như quá coi thường , mặc dù có gương mặt rất xinh đẹp, nhưng lại mang trái tim lãnh lẽo vô tình. Trong chớp mắt có thể cướp tính mạng của người khác, muốn có được trái tim của , tuyệt đối phải là chuyện dễ dàng.

      "Nếu như có ngày, mục tiêu của em là tôi, em động thủ sao?"

      Đáy mắt Tô Cẩm khẽ hoảng hốt, ngau sau đó liền biến mất: "Nếu có người đưa ra giá tiền cao, đương nhiên tôi ra tay."

      Lãnh Mặc Phàm nhếch môi nở nụ cười, tới trước bàn, cầm chìa khóa xe tay quay đầu lại nhìn Tô Cẩm lần cứ thế rời , chẳng mấy chốc bóng dáng xe thể thao biến mất ở trước mắt Tô Cẩm.

      Tô Cẩm duy trì dáng vẻ cứng ngắc trong thời gian dài, đáy mắt mỹ lệ chuyển động vài tia phức tạp phiền não, rốt cuộc cũng hết ra rồi, chặt đứt quan hệ với ta chắc sau này cũng có khã năng gặp lại, nhưng tại sao lại cảm thấy được thoải mái.

      từng bỏ rơi dưới mấy chục tên đàn ông, mỗi lần đều có thể tiêu sái xoay người bái bai với bọn họ, dù là tối hôm qua vẫn còn thân mật âu yếm, nhưng sáng ngày hôm sau cũng có thể quay đầu thèm đếm xỉa đến họ nữa. Có thể đối với Lãnh Mặc Phàm, chưa có tình cảm gì đặc biệt, thế nhưng ta lại khiếm có chút luống cuống.

      "Đáng ghét."

      Tô Cẩm tính khí trẻ con khẽ nguyền rủa tiếng, ngả người ghế sô pha, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhanh chóng đứng dậy, tới chỗ để laptop, tiếng gõ bàn phím vang lên, chỉ chốc lát sau, màn hình ra tư liệu cần tìm, gương mặt tuấn thoáng , đây hẳn là tư liệu về Lãnh Mặc Phàm.

      Trong tư liệu, có liệt kê hết tất cả các công ty tài sản thuộc quyền sở hữu của Lạnh Mặc Phàm, thị trường làm ăn của ta khá rộng lớn rải rác khắp nơi thế giới, Chỉ nhìn vào điều này có thể ta chỉ là thương nhân giàu có, nhưng là mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy sao?

      Lãnh Mặc Phàm thâm trầm như vậy, sau lưng giống như có cỗ lực lượng thần bí, từ việc điều tra ra tin tức của và cha nuôi cách dễ dàng, hẳn là nhân vật đơn giản.

      Đêm khuya, khi phần lớn mọi người say giấc, tại bến tàu tư nhân, lúc này lại vang lên tiếng đấu súng, mảnh hỗn loạn.

      chiếc xe container chở đầy súng ống đạn dược phóng nhanh về phía trước, sau lưng là mấy chục xe cảnh sát theo sát phía sau. Bên cạnh là mấy chiếc xe việt dã, bên trong xe có mấy tên lăm le cầm sẵn súng tay , ra sức nổ sung liên tục vào mấy xe cảnh sát ở phía sau.

      xe cảnh sát xì khói, tia lửa bắn ra, đâm vào cột điện, tóe lửa, sau lưng xe cảnh sát kịp phanh, liền xảy ra va chạm, nhất thời mảng thanh va chạm vang lên.

      "Ha ha, đám cảnh sát chó má, chết !" Người đàn ông ngồi trong xe việt dã điên cuồng cười , việc diễn ra cản trở việc cảnh sát đuổi theo bọn , chiếc xe container màu xanh dương biến mất ở đường lớn.

      Người ngồi ở ghế phía sau, sắc mặt trầm, ánh mắt tàn ác tay nắm chặt thành quả đấm, cắn răng : " cả, chú ba, tôi tuyệt đối để cho 2 người chết vô ích."

      "Bưu ca, lần này nhất định có thể thay hai vị lão đại báo thù." Tên ngồi trước quay đầu lại lời an ủi

      Tên ngồi bên cạnh lập tức tiếp: "Đó là dĩ nhiên, Bưu ca chuyển số lượng lớn súng ống đạn được như vậy, bọn chúng chết là cái chắc. Nổ cho bọn chúng ngay cả mảnh vụn cũng có."

      "Tao sai bọn mày điều tra, tra được gì chưa?" Thạch Bưu trầm giọng hỏi.

      " tra ra nơi ở, chỉ cần Bưu ca câu, chúng ta lập tức có thể động thủ."

      Thạch Bưu nhìn khung cảnh ban đêm bên ngoài cửa sổ, khóe miệng hung ác nhếch lên:" tại ra tay luôn "

      "Vâng"

      Tên bên cạnh ánh mắt cuồng nhiệt, lập tức đồng ý, cầm điện thoại di động lên bấm dãy số, phân phó : "Tiểu Quang, lái xe đến khu biệt thự phía sau núi, tối nay chúng ta hành động."

      Phía chân trời phương Bắc, sao Bắc Đẩu giống như viên kim cương chiếu sáng lấp lánh, đây là khoảng thời gian sắc trời tối tăm nhất trước, chiếc xe container dọc theo đường núi di chuyển, rốt cuộc cũng dừng lại, mấy chục bóng đen từ trong xe xuống.

      Cửa container mở ra, chỉ thấy bên trong là mấy thùng gỗ to lớn, hẳn ở bên trong thùng là số lượng lớn hỏa lực, súng ống, đại bác…….. Khoảng năm người bước lên xe, khiêng những thùng to ở phía bên xuống, sáu người đem pháo đồng đẩy tới vị trí định sẵn, mở thiết bị vệ tinh được trang bị đó ra.

      Dưới chân núi tất cả mọi việc được chuẩn bị xong xuôi, người phụ trách hết sức thành thạo bắt đầu các thao tác, cho đến khi màn hình lên mục tiêu là ngôi biệt thự quay sang Thạch Bưu , "Bưu ca, tại ả ở trong biệt thự, chúng ta có nên nổ súng?"

      "Bọn mày xác định ả trở về biệt thự sao?" Thạch bưu xác thực hỏi.

      "Xác định, chúng ta có người trong cục giao thông. Vì vậy bọn em xác thực chuyện này"

      "Đám người còn lại sắp sếp ổn thỏa chưa?" Thạch Bưu nhìn về phía biệt thự nằm ở sườn núi cách đó khoảng trăm thước, hai hốc mắt đỏ ngầu vì thù hận .

      " sắp xếp xong hết mọi chuyện, ở dưới chân núi có bố trí mười mấy người, chỉ cần ả vừa xuất , lập tức truy kích."

      "Rất tốt, tao muốn ả phải trả giá vì giết cả và chú ba, làm cho ả tan xương nát thịt, phải chết trong tay tao." Thạch Bưu tay nắm chặt quả đấm, hừ tiếng, lần này tiếc mang đống súng ống đạn dược từ Indonesia sang đây, ý chí quyết tâm báo thù rất mạnh liệt

      Thạch bưu về phía màn hình trước mặt kiểm tra xong mọi chuyện, trầm giọng ra lệnh: "Bắn."

      Những thao tác cuối cùng được hoàn tất, chỉ trong nháy mắt, thanh bén nhọn vang lên, hỏa lực hướng biệt thự bắn tới "Ầm. . . . . ."

      Tiếng nổ mạnh vang lên, nóc biệt thự bị sập xuống, khói dầy đặc cuồn cuộn, bị lửa bao vây.

      "Nổ tiếp cho tao." Thạch Bưu khí huyết dâng trào, cơ hồ điên cuồng phát lệnh.

      "Vèo." Lần thứ hai hỏa lực được bắn ra, bầu trời đêm rực sáng.

      Khi tiếng nổ tung vang lên lần thứ nhất Tô Cẩm nằm giường chợt bừng tỉnh, nhạy bén nhảy ra ngoài cửa sổ, lăn xuống mặt đất, chạy về phía kho súng, chỉ nghe tiếng xé gió chói tai vang lên đầu, bước chân của lập tức dừng lại, ôm lấy đầu tránh trốn ở phía sau cây.

      Tô Cẩm khẽ nguyền rủa tiếng, quay đầu nhìn lại ngôi biệt thự giờ trở thành phế tích, có lẽ giờ thể đến được kho súng, đành nhanh chóng tới bãi đậu xe, mấy chiếc xe bị lửa bám vào, chỉ có chiếc việt dã là có việc gì. chui vào trong xe, từ đầu mở ra lấy chìa khóa, việt dã giống như dã thú, hướng phía dưới núi chạy , dọc theo đường chỉ nghe thấy tiếng còi báo động vang lên.

      người Tô Cẩm vẫn mặc áo ngủ, cả người đầy vết máu, cũng may, tất cả đều chỉ là sát thương ngoài da, có thương tổn đến gân cốt, nhưng tóc tai bù xù, đầu đầy bụi đất dáng vẻ xem ra cũng đủ nhếch nhác rồi.

      Phía trước là mấy chục chiếc xe cảnh sát hú còi, lập tức xoay tay lái, xe chui tọt vào ngõ hẻm, mặc dù nhà bị kẻ khác tàn phá, nhưng cũng phải là công dân tốt trong mắt cảnh sát, tuyệt đối thể chạm mặt cảnh sát.

      Mấy chục chiếc xe cảnh sát về phía sườn núi nơi xảy ra vụ nổ, đợi xe qua, chiếc việt dã mới yên lặng tiếng động lùi về phía sau, chạy xuống dưới chân núi.

      Phía sau núi, lúc này chiếc xe container màu xanh dương chạy nhanh xuống núi , hội tụ cùng đoàn xe kia đường lớn, bốn chiếc xe việt dã trước sau bảo hộ chiếc xe container.

      Mắt thấy lối ra duy nhất còn cách 1km nữa, Tô Cẩm nhấn ga, chuẩn bị xuyên qua, bỗng chốc, với trực giác nhạy cảm liền cảm thấy có mối nguy hiểm tiến đến gần. Quả nhiên, ở đầu đường, mười hai chiếc mô tô phân phối lớn xếp hàng song song, rất nhiều họng súng nhắm ngay vào người .

      Tô Cẩm, gạt cần, đánh bánh lái, phanh kít, chiếc xe việt dã kịch liệt rung động, xe quay trăm tám mươi độ đổi đường ngay trong giây lát, bánh xe ma sát mặt đường phát tiếng kêu kin kít. giây kế tiếp, bọn người kia kịch liệt nhả sung về phía Tô Cẩm, vì xe có trang bị kính chống đạn nên chỉ bị vài vết xước , trong buồng xe u, tóc Tô Cẩm hỗn loạn, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên sáng ngời, mí mắt khẽ nheo lại, chiếc việt dã xé gió lao , về phía mấy tên nả súng.

      Mấy tên đó vội vàng lui về phía sau, phía trước thủy tinh chịu nổi va chạm, rốt cuộc cũng nứt ra thành lổ hổng, vết nứt đó càng ngày càng lan rộng, ảnh hưởng đến tầm mắt của Tô Cẩm, thiếu chút nữa đầu xe đụng vào tường rào, cũng may phản ứng nhanh, đánh gấp tay lái, xe mới chạy nhanh trở về đường phố, đồng thời đôi chân thon dài ra đòn cước, mặt kính thủy tinh vỡ vụn rơi xuống mặt đường, chỉ còn lại mình khuôn cửa, vẻ mặt người con ngồi trong xe tràn đầy nguy hiểm.

      Sau lưng mấy chục chiếc xe mô tô theo sát ngừng nghỉ, tiếng súng cứ bang bang mà vang lên, đạn từ bốn phía bắn về phía thân xe, cuộc đụng độ bắn nhau hung hãn diễn ra đường phố an tĩnh, chiếc xe việt dã vẫn chạy như bay, sau lưng mấy chục chiếc xe mô tô vẫn theo sát phía sau, mãnh liệt truy kích, vẫn tiếp tục nả súng về phía xe việt dã.

      Cửa kính thủy tinh bị phá, sau tai là tiếng đạn bay tới , Tô Cẩm nghiêng người tránh né, bỗng dưng, nàng đạp mạnh phanh xe, bánh xe nhất thời ma sát tạo ra tia lửa chói mắt, xe đột nhiên dừng lại, khiến hai chiếc xe theo sát phía sau kịp phanh lại, tạo ra cú va chạm lớn, xe hư còn người chết. Mà kỳ lạ tám chiếc mô tô xông về phía trước chợt dừng lại, đối diện với chiếc xe việt dã, Tô Cẩm giật giật khóe miệng, từ đến lớn đạt được rất nhiều giải thưởng, trong đó có đua xe.

      Bỗng tám chiếc Mô tô cùng nổ máy xông về phía Tô Cẩm, mỗi xe hai người, người điều khiển xe, người bắn súng, đúng là chiến thuật hoàn mỹ, đạn bắn tới, Tô Cẩm cúi thấp người xuống, nằm ngang, chân vẫn đạp phanh buông, bị kẹp giữa hai chiếc mô tô.

      Bị hai xe ép sát, đột nhiên hai cánh cửa xe việt dã bật ra, nhất thời hai chiếc mô tô vì chưa kịp đề phòng, bị văng lên, tay súng ở bên cạnh bị sợ hãi, nhưng vẫn tiếp tục công kích chiếc việt dã, chỉ nghe thấy tiếng hừ lạnh, chiếc xe càng phóng nhanh hơn, giống như con dã thú nổi điên, đuổi theo hai chiếc mô tô còn lại, nhất thời hai bên đảo lộn, vốn là công kích người, nay lại trở thành kẻ phái trốn chạy.

      Dù hai chiếc mô tô có phóng nhanh thế nào nữa, cũng khó địch nổi tốc độ của Tô Cầm, bọn chúng nhất thời bị luống cuống, bị đụng trúng, lái thất bại, đụng vào nhà xưởng bị bỏ hoang.

      Còn sót lại bốn chiếc xe mô tô, sau khi chứng kiến mọi chuyện vừa xảy ra, quá hoảng loạng, sau đó liền quay đầu rời .

      Lúc này, trời sắp sáng rồi.

      Đường phố dần dần tấp nập, ở tại chỗ dừng đèn xanh đèn đỏ đường, chỉ nghe thấy tiếng phanh xe, kèm theo tiếng kim loại va chạm dừng lại, nguwoif dường xung quanh kinh ngạc nhìn về phía chiếc xe việt dã rách nát, nhìn về phía cửa kính xe bị vỡ, thấy xinh đẹp hấp dẫn trong bộ đầm ngủ, giống như nữ dũng sĩ vừa chiến đấu hăng hái từ chiến trở về, mang theo sức hấp dẫn trí mạng, khiến cho người khác sợ hãi.

      Tô Cẩm chút để ý đến những ánh mắt nhìn từ bốn phía, ngược lại ánh mắt lại chú ý đến chiếc xe thể thao mà chủ nhân của nó lại là chàng đẹp trai, tiến lại gần chiếc xe, ngồi vào trong bằng tư thế lười biếng, đầu gối ở tay lái, nhìn bằng ánh mắt quyến rũ: " đẹp trai, có thể cho em mượn điện thoại di động dùng lát được ?"

      Người kia trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn Tô Cẩm, ánh mắt tràn đầy cuồng nhiệt, mất hồn đưa điện thoại di động cho . trước mắt khiến cho nhiệt huyết dâng trào, chính vào lúc chuẩn bị tiến đến gần, đèn chuyển sang xanh, chiếc việt dã màu đen cuồng dã rời , chỉ để lại người kia dõi mắt nhìn theo, như chợt bừng tỉnh đuổi theo Tô Cẩm gọi tiếng: "Em tên là gì?"

      Tô cẩm bấm số gọi cho Tưởng vinh: "Alo."

      "Cha nuôi, Thạch Bưu tìm được con." Tô cẩm trầm giọng .

      "Con ở đâu?" Giọng Tưởng Vinh tràn đầy lo lắng.

      "Yên tâm ! Con sao, con chỉ là muốn nhắc nhở cha tiếng, lần này Thạch Bưu dùng được là trọng hình quân hỏa, cha nuôi, người hãy cẩn thận."

      "Vậy con cẩn thận chút."

      Tô Cẩm khẽ cười tiếng: "Bọn chúng muốn giết con, vậy xem ai chết trước ."
      xong, liền cúp điện thoại, lái xe vào bãi đậu xe, Tô Cẩm bước xuống xe, đưa tay ấn vào nút chìa khóa, đây là chức năng khác của chiếc chìa khóa tay . Quả nhiên, ở cách 50m vang lên tiếng ‘Cạch’ , ngay sau đó chiếc xe màu vàng chạy chậm về phía , Tô Cẩm ngồi vào trong, khởi động xe, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

      Chiếc xe thể thao màu vàng hòa vào dòng xe lưu thông đường, xe di chuyển về hướng bãi biển.
      Chris thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương15: Thiếu úy

      Edit: Minnie Phạm

      "Tối hôm nay, tại biệt thự sườn núi xảy ra vụ đánh bom nghiêm trọng, giờ đây biệt thự đó trở thành phế tích. Cảnh sát cùng với đoàn nhân viên cứu hộ tích cực tìm kiếm những người còn sống sót, nhưng phát ra dấu vết của ai, ngược lại cảnh sát lại tìm ra trong kho có cất chứa 23 khẩu súng đủ các loại, khiến cảnh sát nghi ngờ, Cũng ngay trong đêm đó, có người nhìn thấy đường phố dưới chân núi cách đó xa xảy ra cuộc đọ súng, phát được sáu xác người đàn ông, mặc dù chết nhưng vẫn nắm chặt súng tay, theo lời khai của người đó, những người đụng độ với người xe việt dã màu đen. tại, cảnh sát vào cuộc điều tra, ngoài ra phía cảnh sát cũng thông báo mọi người ai biết thêm chi tiết gì về vụ đọ súng , hãy liên hệ với phía cảnh sát để hỗ trợ điều tra."

      Trong phần tin tức là hình ảnh nữ biên tập viên xinh đẹp, nhưng mặt mũi lại có phần nghiêm túc, màn hình ở phía sau lên cảnh tượng đổ nát của căn biệt thự, khắp nơi là cảnh sát viên điều tra.

      Trong phòng họp của tập đoàn Lãnh thị, Lãnh Mặc Phàm đọc bản báo cáo, ánh mắt tối tăm thâm thúy, đáy mắt lộ ra tia lo lắng. Sau lưng , viên trợ lý cầm theo cái Laptop vào: "Lãnh tổng, tôi xem hết những gì camera quay lại, trong đó có bóng dáng của Tô tiểu thư, nhưng sau khi tiểu thư vào hầm gửi xe, mất dấu tích."

      "Cho tôi xem chút." Lãnh Mặc Phàm trầm giọng .

      Viên trợ lý đặt chiếc laptop ở trước mặt , màn hình lên hình ảnh chiếc xe việt dã màu đen tả tơi, cửa kính bị vỡ, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng mảnh mai, hình ảnh chuyển tiếp, ở bốt đèn xanh đèn đỏ, chỉ thấy Tô Cẩm đứng bên cạnh chiếc xe thể thao cười cùng người đàn ông xa lạ, thuận tiện cầm điện thoại di động của . Nhìn đến đây, ánh mắt Lãnh Mặc Phàm u ám, hình ảnh chuyển đến bãi đỗ xe ngầm, liền chấm dứt.

      "Lãnh tổng, tôi nghĩ Tô tiểu thư thay đổi xe, lần này người rat ay với Tô tiểu thư là Thạch Bưu. Ngay trong đêm hôm đó vào lúc bảy giờ, ở bến tàu chỉ định đám đàn em vận chuyển số lượng lớn súng ống đạn dược, tôi nghĩ bọn chúng dùng nó để đối phó Tô tiểu thư ."

      "Lãnh tổng, bây giờ chúng ta nên làm gì?" Viên trợ lý nhìn Lãnh Mặc Phàm trầm mặc, nãy giờ lời nào, chờ đợi chỉ thị của .

      "Thay tôi theo dõi động tĩnh của Thạch Bưu, nếu như tìm được Tô Cẩm, tôi muốn cậu phải bảo đảm an toàn của ấy."

      "Vâng, giờ tôi sắp xếp mọi chuyện." Viên trợ lý gật đầu rời .

      Trong phòng họp an tĩnh giờ đây chỉ còn lại mình Lãnh Mặc Phàm, tức giận nhướng nhướng mày, chắc hẳn chết dễ dàng như thế.

      du thuyền sang trọng đậu ở bến cảng, sau khi băng bó xong chỗ cánh tay bị thương, thay bộ quần áo ngủ người bằng chiếc váy đen đơn giản, Tô Cẩm rót ly rượu đỏ, lười biếng dựa người trước lan can ngắm nhìn hoàng hôn biển, dù bất kỳ chuyện gì xảy ra cũng quên hưởng thụ phen, lúc này, điện thoại di động chợt vang lên, sửng sốt chút bắt máy:"Alo."

      "Này, em còn nhớ chứ? là chủ chiếc điện thoại tay em." Đầu kia truyền tới giọng nam đầy kích động.

      "A! xin lỗi, tôi rất vội." Tô cẩm xong, tắt điện thoại di động trực tiếp ném xuống biển, chợt nghĩ đến chuyện gì, liền tới buồng lái, thực các thao tác cách thuần thục, nhất thời, du thuyền chậm rãi rời khỏi bến tàu, trong nháy mắt liền biến mất ở cuối chân trời.

      Tại cửa cục cảnh sát, chiếc xe quân màu xanh đậu ở trước cửa, cửa xe mở ra, bước xuống là người đàn ông đẹp trai, kiên nghị….. ngẩng đầu nhìn liếc qua đại sảnh, lúc này, sáu bảy người vội vàng ra nghênh đón, cầm đầu chính là Phó Cục Trưởng cục cảnh sát, vẻ mặt tươi cười: "Lục Thiếu úy tới, là vinh hạnh của chúng tôi."

      theo Phó Cục Trưởng còn có vài nữ cảnh sát họ trợn to đôi mắt của mình, lần cấp phái sĩ quan cao cấp tới trợ giúp, họ còn tưởng rằng hẳn là vị thiếu úy hơn 40 tuổi, làm sao có thể ngờ tới lại là đại soái ca? Mặc dù trong cục ít trai đẹp, nhưng so với người đàn ông trước mặt lại là cấp bậc khác.

      Vị thiếu úy đó mặc cảnh phục màu xanh dương, cao 1m85, tóc ngắn, ánh mắt thâm thúy kiên định, sống mũi cao thẳng, môi mỏng hấp dẫn, ngăm đen như những quân nhân khác, dáng vẻ tuấn khôi ngô, nghiêm nghị to lớn cao ngạo, gương mặt nghiêm túc.

      Lục Thiếu Đình, xuất thân là bộ đội đặc chủng, năm nay hai mươi tám tuổi, là thiếu úy lục quân cao cấp, tuy còn trẻ tuổi những lập được nhiều chiến công hiển hách. Lần này, nhận chỉ thị của cấp , đặc biệt tới A thị trở giúp cảnh sát nơi này phá án, dĩ nhiên, khi nhờ đến trợ giúp mọi chuyện ắt hề đơn giản, mà liên quan đến trọng án quốc tể.
      Năm ngày trước, bọn họ nhận được cuộc gọi của ITERPOL, tháng trước đường phố New york người bị bắn chết, có khả năng nữ sát thủ có khả năng tiến vào lãnh thổ Trung Quốc. Theo bọn họ điều tra, nay ở A thị xảy ra nhiều vụ án nghiêm trọng, có thể là do nữ sát thủ kia ra tay.

      Trong phòng họp, Lục Thiếu Đình nhìn chằm chằm gương mặt được phóng to màn hình:

      "Chúng tôi tra được, vào ba năm trước căn biệt thự này được vị Hoa kiều mua lại, sau lại bị bỏ trống, ông ta liền để cho người khác thuê, mà đối với vị khách thuê này, vị Hoa kiều biết chút tin tức gì về người đó. Mọi việc đều thông qua người đại lý giới thiệu, cho nên, phía cảnh sát chúng ta cũng thu thập được nhiều tin tức, nhưng chúng tôi tra ra nữ sat thủ này có liên quan đến cái chết của Thạch Mãnh và Thạch, chúng tôi cũng hoài nghi việc lần này là do Thạch Bưu gây ra, mục đích là báo thù, mà những người bị bắn chết đường phố, cũng chính là đàn em của . Cho nên, chúng tôi có đầy đủ có lý do tin tưởng vụ án lần này là tranh đấu giữa Hắc bang với nhau. Nhiệm vụ của cảnh sát chúng ta, là ngăn cản để những việc tiếp tục xảy ra, tránh ảnh hưởng đến những người dân vô tội, đồng thời dồn toàn lực truy quét băng xã hội đen này cùng nữ sát thủ."

      Sau khi đọc báo cáo xong, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, viên cảnh sát đưa tới phần tài liệu, đặt ở trước mặt từng người, người kia tiếp tục : "Chúng tôi tra được tung tích của nữ sát thủ, sáng sớm hôm nay có người thông báo bị mất chiếc xe thể thao màu vàng, chúng tôi tra người lái xe chính là nữ sát thủ kia, ta di chuyển tới bến tàu, sau đó mướn chiếc du thuyền ra biển, mục đích là gì , chúng tôi nhờ tới cảnh sát biển hộ trợ điều tra "

      "Chuẩn bị cho tôi chiếc du thuyền." Lục Thiếu Đình .

      Phó Cục Trưởng hơi ngẩn người, quay sang phân phó viên cảnh sát đứng cạnh: "Nhanh chuẩn bị."

      Ba phút sau, viên cảnh sát đẩy cửa vào: "Phó Cục Trưởng, chuẩn bị xong xuôi."

      Lục Thiều Đình đứng lên, theo viên cảnh sát ra ngoài, sau lưng hai nữ cảnh sát vội chạy tới trước mặt Phó Cục Trưởng, kích động mà hỏi: "Phó Cục Trưởng, Lục thiếu úy có bạn hay chưa?"

      Vị thiếu úy này mới đến cướp ít trái tim của các nữ cảnh sát nơi đây, Phó Cục Trưởng thầm thở dài hơi, nghe lời của hai người kia, tức giận hỏi: "Các hỏi làm gì?"

      "Chúng tôi chỉ tò mò thôi. Mong là ấy chưa có bạn !"

      viên cảnh sát sắp xếp tài liệu đứng ở bên cạnh ranh mãnh : "Coi như ta có bạn , cũng tới phiên hai người các , các tuyệt đối phải là mẫu phụ nữ mà ta thích, muốn tán tỉnh ta, các mau tỉnh lại !"

      "Làm sao biết mẫu người mà Lục thiếu úy thích chứ." Hai nữ cảnh sát tức giận trừng mắt.

      "Đương nhiên phải là người khiêu gợi, số đo ba vòng hoàn hảo rồi….." Viên cảnh sát xong, chuẩn bị đóng video lại, ngẩng đầu lên nhìn màn hình lớn, nghĩ thầm, chỉ có người phụ nữ như vậy mới xứng với Lục Thiếu Đình thôi!

      Phó Cục Trưởng tức giận trợn trừng mắt: " có việc gì làm hay sao, đứng đó mà mơ mộng"

      Hai nữ cảnh sát ảo não rời .
      Chris thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16: Kịch chiến biển

      Bờ biển xanh trong, mênh mông vô bờ, bờ cát óng ánh , chiếc du thuyền lẵng lặng đỗ mặt biển, tiếp, tại nơi cách du thuyền tâm mười mét, nước gợn sóng phiêu động, thoáng thấy bóng dáng hấp dẫn mặc bikini của người nào đó, thoải mái tung tăng bơi lội, giống mỹ nhân ngư xinh đẹp.

      Mỹ nhân ngư đó, thỉnh thoảng lại chìm vào trong nước để hưởng thụ mát mẻ mà biển cả mang lại, thỉnh thoảng lại ngoi lên mặt nước, xem xét thế giới xung quanh.

      Bóng dáng thon dài chợt bơi về phía chiếc du thuyền đỗ, bước lên du thuyền, người đó khẽ phất mái tóc dài của mình, nước biển theo động tác đó mà rũ xuống, mái tóc hất ra đằng sau, để lộ ra gương mặt hoàn mĩ tinh xảo, hoàn mỹ khiến người khác khó thở, môi đỏ mọng khẽ nhếch, gợi cảm lộ ra bao phong tình, dáng người có lồi có lõm

      màn trình diễn bikini mê hoặc lòng người.

      Tô cẩm tới khoang thuyền, lấy từ trong tủ lạnh ra chai bia, rồi nằm ghế nghỉ ngơi, luôn thích ở những chỗ như thế này, an tĩnh, giống như cả thế giới chỉ có mình . Hô hấp, suy tư, ngẩn người, mơ màng, sát thủ ai cũng có vấn đề lớn về tinh thần.

      Giết người phải là chuyện bình thường mà người nào cũng có thể làm được.

      Ngẩng đầu uống bia xong, trở vào bên trong mái hiên, tắm cái, thay bộ bikini bằng bộ quần áo rộng thùng thình, T shirt màu trắng, cùng quần short đen. Tô Cẩm tới buồng lái, ngày hôm nay muốn đến hòn đảo gần đây để qua đêm, chuyện ngày hôm qua xảy ra, ảnh hưởng rất nhiều đến Tô Cẩm

      để lại rất nhiều manh mối, gây ra rất nhiều phiền toái cho bản thân, hẳn phải biến mất hai ngày, mới có thể trở về.

      Chiếc Du thuyền chậm rãi lướt mặt nước, mới vừa chạy đến 1km, đột nhiên, mặt biển yên tĩnh vang lên tiếng thỏi còi, tiếp theo đó là giọng thông qua loa phóng thanh vang lên: "Chiếc du thuyền ở phia trước, xin dừng lại để chúng tôi kiểm tra."

      Tô cẩm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sau lưng xuất hai chiếc ca nô của cảnh sát biển, mỗi chiếc tiến đến mỗi bên mạn du thuyền, thấy tình hình như vậy, Tô Cẩm chợt gia tăng tốc độ phóng về phía trước, mấy chiếc ca nô phía sau thấy thế, cũng bắt đầu gia tăng tốc độ đuổi theo, đồng thời phát ra tiến hiệu cho những ca nô gần đó biết.

      Tín hiệu.

      Ở cách đó xa khoảng 20km, chiếc du thuyền khác, sau khi Lục Thiếu đình nghe điện thoại, liền lập tức rời khỏi du thuyền, nhảy xuống chiếc ca nô, cho ca nô chạy về hướng Tây Nam.

      mặt biển tĩnh lặng, xảy ra cuộc rượt đuổi ngoạn mục, chiếc du thuyền bị ca nô ở bốn phương tám hướng bao vây, mấy tên cảnh sát biển, cầm súng trong tay bắn về phía Tô Cẩm, nghiêm nghị cảnh cáo: " bị bao vây, mau chóng dừng thuyền lại.”

      “Đầu hàng ư."

      Tô Cẩm giật giật khóe miệng, càng gia tăng tốc độ nhanh hơn, đồng thời du thuyền lấy chi hình chạy, khiến đám ca nô truy kích nhất thời có cách nào bao vây xung quanh được, ngược lại nhiều lần đụng nhau, cảnh sát biển chút nào chần chờ, hướng khoang thuyền nổ súng, Tô Cẩm nghiêng người tránh thoát.

      Khi thấy phương thức hiệu nghiệm, họ liền đổi phương thức, dự tính dùng thuốc nổ đánh chìm du thuyền.

      Thân thuyền chấn động, Tô Cẩm khẽ nguyền rủa tiếng, tiếp tục tiến nhanh về phía trước, mà ở phía cách xa, chiếc ca nô phóng như bay tới, đảo mắt sắp đuổi kịp du thuyền của . Người đàn ông lái ca nô, có bóng lưng thẳng tắp, cả người mặc cảnh phục, dưới ánh nắng chói chang, ngũ quan ràng, ánh mắt cương trực, tản ra hơi thở làm cho người ta sợ hãi.
      Thực lực đáng sợ, du thuyền của Tô Cẩm bị bắn trúng phần đuôi, Mã Lực suy giảm, tốc độ dần dần chậm lại, mà lúc này, chỉ nghe phịch tiếng, giống như có người nhảy lên thuyền của .

      Tô Cẩm bước ra khỏi buồng lái, nheo mắt lại, vừa đúng lúc đụng phải ánh mắt thâm thúy, Lục Thiếu Đình đứng ở đuôi thuyền, giọng trầm thấp lộ ra cứng rắn: “ chạy thoát đâu."

      "Vậy sao?" Tô cẩm cười lạnh tiếng, nhìn xem thường.

      Tốc độ ca nô giảm bớt, ánh mắt hai người giao nhau, dò xét thực lực của đối phương, rốt cuộc, Lục Thiếu Đình bắt đầu đợt công kích của mình, thân hình cao lớn của , bước mấy bước xông lại định bắt người. Thấy thế Tô Cẩm, lui về phía sau mấy bước, đôi tay nắm chặt lan can, chân thon dài hung mãnh đá.

      Lục Thiếu Đình vung quyền đón đỡ, hai tay kiềm chế chân của , đánh trả lại, tô cẩm chống trả lại , đôi tay giống như rắn cuốn lấy hai chân của , hai người cứ như vậy giao đấu.

      mảnh đất trống.

      Tô cẩm chỉ cần giây tránh thoát khỏi , cách khoảng ba thước làm động tác phòng thủ: "Hừm. Chỉ có vậy thôi sao!"

      Lục Thiếu Đình đứng thẳng người, gương mặt tuấn tú lộ ra chút cảm xúc gì, chỉ có ánh mắt tràn đầy tính công kích, từng bước từng bước tới, trầm thấp khuyên giải: "Tôi khuyên nên đầu hàng."

      "Muốn tôi đầu hàng, đánh thắng rồi hãy ." Tô cẩm hừ lạnh tiếng, tràn đầy khinh thường.

      "Tốt." Lục Thiếu Đình đáp, quyền đánh về phía bả vai của Tô Cẩm, nghiêng người tránh thoát, quả đấm của cứ thế đấm về phía , đấm cú vào thân thuyền, sức lực to lớn, cả chiếc du thuyền khẽ run, Tô Cẩm thầm cả kinh, cũng có lùi bước chút nào.

      Tiên thể tấn công, cước đánh vào ngang lưng , Lục Thiếu Đình xoay người đỡ chiêu thứ hai của, hướng quả đấm về phía mặt . Tô Cẩm cũng phải loại người yếu thế, xoay người tránh thoát.

      Đám cảnh sát biển ở xung quanh cứ như vậy há hốc mồm đứng nhìn, lúc nào cũng chú ý đến nhất cử nhất động của hai người, khi có cơ hội bọn họ nhất định nổ súng trợ trận.

      Tô cẩm nhận tình thế như vậy đối với rất bất lợi, nếu nghĩ ra phương án thoát thân, mà cứ cùng tên này dây dưa nhất định bị tóm. Xét về thể lực tuyệt đối thua, người đàn ông thể lực tốt, hoặc có thể hết sức cường hãn, hẳn phải xuất thân là lính đặc công.

      có nhiều thời giờ nữa.

      Rốt cuộc, ánh mắt Tô Cẩm tập trung vào chiếc ca nô cách bọn họ tầm năm thước, nàng chắc chắn lúc này phía cảnh sát nổ súng, chỉ cần cố ý giả dạng mình yếu thế, nghĩ như vậy liền lui hướng lan can trước mặt, ánh mắt Lục Thiếu Đình trầm xuống, như biết được ý định của .

      Cánh tay dài của buông lỏng, muốn kéo trở về, Tô Cẩm sớm tính toán tốt đường lui, đưa tay xé rách áo ở cánh tay của , nặng nề quyền đánh về phía bờ vai của , đồng thời đá cước về phía lưng, Lục Thiếu Đình nhất thời lui về phía sau mấy bước, thân thể Tô Cẩm vọt chạy nhanh.

      Nhảy qua lan can, đám cảnh sát nhất thời bối rối hai người đứng gần Tô Cẩm nhất thời biết làm thế nào, giây kế tiếp, hai người bọn họ bị cước đá văng ra ngoài, Tô Cẩm điều khiển ca nô biến mất trước tầm mắt của bọn họ.

      Gương mặt tuấn túcủa Lục Thiếu Đình trầm, nhảy vào chiếc ca nô gần đó, hung mãnh truy kích, sau lưng đám cảnh sát lúc này mới hồi hồn, rối rít đuổi theo.

      mặt biển cuộc truy đuổi mới lại bắt đầu, ca nô của Tô Cẩm và Lục Thiếu Đình cách nhau xa, mà sau lưng đám cảnh sát biển bị bỏ rơi tầm 5km, Tô Cẩm quay đầu lại nhìn Lục Thiếu Đình ở phía sau , nở nụ cười rạng rỡ, bản đồ nơi đây nắm trong lòng bàn tay, chỉ cần về phía trước 15km, chính là bãi biển du lich, đông người qua lại, dễ dàng cho trốn thoát.

      Lục Thiếu Đình rút ngắn lại khoảng cách giữa hai người, Tô Cẩm lập tức gia tăng tốc độ, chạy hết tốc độ, hướng bãi biến phóng tới, đến mười phút, nhìn thấy bờ biển.

      Lúc này bờ biển có rất nhiều người, có vài người nhìn về phía ca nô tiến về phía họ, khỏi thấy lạ. Chiếc ca nô cứ thế tiến về phía họ có ý định giảm tốc độ, đám người lập tức cảm thấy có cái gì đúng, rối rít né tránh. Chiếc ca nô của Tô Cẩm cứ thế xông lên bờ biển, nhảy khỏi ca nô.

      Ánh mắt Tô Cẩm nhìn về phía bãi đậu xe, nhìn tới người đàn ông vừa bước vào xe, nhanh chóng chạy về phía đó, lôi người đàn ông đó ra khỏi xe, nổ máy, lái xe ra khỏi bãi đậu, chạy như bay đường lớn, nhìn trong gương thấy cảnh Lục Thiếu Đình chạy đuổi ở phía sau, khóe miệng Tô Cẩm nở nụ cười chiến thắng.

      Lục Thiếu Đình thở hổn hển, nhìn chiếc xe dần dần biến mất khỏi tầm mắt , gương mặt cương nghị xuất loại khát vọng chinh phục, người con này, sớm muộn gì cũng bắt được .
      Chris thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương17: Nhiệm vụ mới

      Bên trong bãi đỗ xe của tòa nhà bỏ hoang lâu, phát gia giọng tức giận: "Bọ mày là lũ bỏ , mười người mà giải quyết nổi ả đàn bà, chẳng những vậy còn tổn thất mất 6 người, tao uổng công khi nuôi dám ăn hại như chúng mày."

      "Bưu ca, xin lỗi. . . . . ." Đám người kia ai nấy đều run rẩy, thanh lộ ra khủng hoảng, lo lắng.

      "Xin lỗi cái rắm gì, có ăn được ? Mau cút ra ngoài cho tao, nếu tao chỉ cần phát súng là giết chết cả đám bọn mày." Nghe thấy vậy, bốn người kia liền nhanh chóng rời khỏi, tránh việc ở lại mất mạng.

      "Bưu ca, ngờ ả đàn bà kia lại lợi hại như vậy, chúng ta dùng nhiều hỏa lực vậy mà giết chết ả ta được, còn để cho ả chạy thoát."

      "Dù có lợi hại hơn nữa tao cũng muốn giết chết nó." Thạch Bưu hừ lạnh tiếng, cắn răng nghiến lợi.

      " tại tạm thời chúng ta thể tìm ra ả, xem ra kế tiếp chúng ta phải nghĩ cách đối phó với lão hồ ly Chu Khánh Thành rồi, chỉ là em tra ra được vào ba ngày trước, cả nhà trốn sang Mĩ, chắc sợ Bưu ca tìm báo thù."

      "Sợ chết ư, có thể tránh cả đời sao?" Thạch Bưu cười lạnh.

      "Bưu ca, em nghĩ ra biện pháp buộc chở về." tên đàn em bước vào phòng, .

      "Biện pháp gì?" Thạch bưu híp hai con mắt hung ác, nhìn về phía tên đó.

      Thạch Bưu vốn nổi tiếng là tên trùm xã hội đen hung bạo tàn ác, nếu có chuyện gì khiến vừa ý, có thể tùy ý giết người, cho nên tin tức vừa rồi khiến khá hài lòng.

      "Chúng em tra được Chu Khánh Thành còn có mẹ già bảy mươi tuổi mẹ già ở quê nhà, vì mẹ thích ngồi máy bay sang Mĩ, nên tại ở tại cái biệt thự để dưỡng lão ! Chu Khánh thành là thương gia nổi danh hiếu thảo, nếu như chúng ta giết mẹ của , chẳng lẽ còn vội vàng trở lại xử lý hậu sao? Đến lúc đó, nhất định xuất ."

      Thạch Bưu hài lòng gật đầu: "Ừ, phương pháp tệ, vậy giao việc này cho bọn mày làm ! Nhớ làm việc cho cẩn thận, tại cảnh sát chăm chú vào từng hoạt động của chúng ta, tránh xảy ra chuyện."

      "Dạ, Bưu ca, chúng em nhất định giải quyết mọi chuyện cách ổn thỏa."

      Giữa trưa ngày thứ hai.

      Khách sạn năm sao Đế Hào ở dãy phố phía nam, lúc này, trong đại sảnh khách sạn, thấp thoáng thấy bóng dáng tao nhã, diện quần thể thao màu đen cực ngắn, hợp với chiếc kính mát màu đen mặt, chiếc mũi thanh tú, môi đỏ mọng hết sức dễ coi, giày thủy tinh cao gót làm nổi bật lên thân hình thon dài hấp dẫn, mang theo chiếc bọc màu đen, giống như minh tinh vừa tham gia dạ tiệc trở về, toàn thân phát ra ánh sáng hấp dẫn trí mạng.

      ung dung vào trong thang máy, nhấn số lên tầng 58, thang máy đường nhanh chóng lên, tới hai mươi giây, cửa thang máy tự động mở ra, bước ra thang máy, tới trước cửa căn phòng, giơ tay gõ cửa, chỉ chốc lát sau, người đàn ông mặc âu phục bước ra mở cửa, khi nhìn thấy liền lễ phép : "Tô tiểu thư tới."

      tháo kính mát xuống, lộ ra gương mặt tinh xảo mê người, nhìn tới người đàn ông ngồi ghế sa lông, vén lại chút tóc bên trán, ai oán : " tốt, ngày nghỉ của con bị cha phá hỏng, thực thú vị chút nào."

      " thế nào?" Tưởng Vinh nhìn đầy trìu mến.

      "Vốn là con định tới đảo gần đấy nghỉ ngơi thời gian, biết từ đâu chui ra tên phiền phức, đột nhiên chặn đường con, làm hỏng chuyện tốt của con." Tô Cẩm buồn bực .

      Gương mặt Tưởng Vinh lập tức nghiêm túc, lấy từ trong cặp hồ sơ ra tờ tài liệu đưa cho , hỏi: "Có phải là hăn ?"

      Tô Cẩm ngước mắt nhìn lướt qua, người đàn ông trong tấm hình đẹp trai, nhưng là ai? Tô Cẩm gật đầu cái: "Vâng, chính là ."

      "Cha còn lo lắng biết lúc nào tới tìm con, xem ra con gặp mặt rồi." Ánh mắt Tưởng Vinh thâm trầm phức tạp, đáy mắt còn lộ ra tia lo lắng.

      "Thế nào cha nuôi?" Tô Cẩm lập tức phát giác có chuyện chẳng lành, đáy mắt lộ vẻ khẩn trương.

      “Sáng sớm hôm nay cha nhận được tin, vụ án về ba em nhà Thạch Bưu được giao cho Lục Thiếu Đình, vốn là bộ đội đặc chủng tinh , con biết bản lĩnh của , cha tin tưởng so với cha con nắm thực lực của hơn."

      "A, hóa ra cảnh sát cũng để mắt đến con rồi."

      Tưởng Vinh lắc đầu cái, sắc mặt càng thêm nặng nề: ", cha hoài nghi người này chỉ điều mình chuyện em nhà kia, cha cho người điều tra về , thân phận của trừ chức vụ Thiếu úy, còn giúp cảnh sát quốc tế làm việc, cha nghĩ tìm đến con, rất có thể liên quan đến vụ con gây ra ở New York, con chớ có khinh thường, sau này nhìn thấy người này, tốt nhất nên tránh ra."

      "Con mới sợ !" Tô Cẩm bưng cốc lên uống hớp cà phê, ánh mắt chút nào sợ hại.

      Tưởng Vinh nghiêm túc dặn dò: "Cha giỡn với con đâu, thu lại hung hăng kiêu ngạo của con , gặp gỡ phải đối thủ như vậy, nên thận trọng."

      Tô Cẩm trừng mắt nhìn, cam tâm gật đầu: "Được rồi! Chuyện đó tính sau ạ."

      Tưởng Vinh bất đắc lắc đầu, bản tính của con nuôi khiến đau đầu.

      Lúc này, chiếc laptop đặt ở trước mặt bọn họ vang lên tiếng tít tít báo hiệu có tin tức chuyển đến, Tô Cẩm liếc mắt nhìn, lập tức cười : "Là chị ư!" xong, vội mở video ra, nhất thời, màn hinh xuất ăn mặc ưu nhã khêu gợi quyến rũ, cười : "Tiểu Cẩm, lâu gặp."

      "Chị, chị càng ngày càng đẹp.".

      "Em còn , trong số các chị em chúng ta phải em mới là người xinh đẹp nhất sao?" Anna cười cách ranh mãn, đồng thời nhìn về phía Tưởng vinh :"Cha nuôi, nhiệm vụ bên này mội việc đều bình thường."

      "Ừ, tiếp tục cố gắng, Good Job." Tưởng Vinh tán dương gật đầu cái.

      "Nhiệm vụ của chị là gì vậy?" Tô Cẩm tò mò hỏi.

      "Bảo vệ chính trị viên Mỹ vốn xuất thân từ hắc đạo có hắc đạo tham gia cuộc hội nghị, chị em sư là nữ bảo vệ của ." Tưởng Vinh trả lời .

      "Năng lực của chị mạnh như vậy, nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ cách xuất xắc ." Tô cẩm cười .

      Anna cười, liếc Tô Cẩm cái: "Em đừng có giả bộ, năng lực xuất sắc nhất là em nha!"

      "Cha nuôi, cha xem chị lại cười nhạo con."

      Tưởng Vinh ha ha cười tiếng, vỗ vỗ bả vai của : "Đây là tán dương con thôi, nhưng chớ có kiêu ngạo, so với chị con, con còn phải học tập nhiều! Anna lớn hơn con tuổi, nhưng thái độ làm người lại hết sức khôn khéo, trái lại bản tính của con lại ngỗ ngược ngang bướng, thường gây phiền phức cho cha." Mỗi lần làm nhiệm vụ, đều yên lòng.

      "Đây chính là cá tính của con mà."

      "Tốt lắm, Tiểu Cẩm, cha nuôi, đến giờ con làm nhiệm vụ rồi, có thời gian 2 người tới nước Mĩ chơi nhé." Đầu kia sau khi Anna xong liền đóng video.

      "Cha nuôi, sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này, chúng ta phải nước Mĩ chuyến ! Cùng chị họp mặt, tâm ." Tô Cẩm kỳ vọng hỏi.

      Tưởng Vinh gật đầu cái,:"Được rồi, chờ chuyện bên này giải quyết xong hãy ."

      "Dạ." Tô Cẩm cười vui vẻ, nhưng có phát trong mắt Tưởng Vinh lóe lên tia phức tạp.

      Điện thoại di động Tưởng Vinh chợt vang lên, cầm lên liếc mắt nhìn, tới phía trước cửa sổ nghe điện thoại, sau hai phút trò chuyện, vẻ mặt nặng nề vào, nhìn Tô Cẩm : "Lại có nhiệm vụ mới rồi."

      "Nhiệm vụ gì vậy cha?" Tô Cẩm lười biếng hỏi.

      "Tối hôm qua mẹ của Chu Khánh Thành bị người giết chết tại nhà, hoài nghi là do Thạch Bưu làm, đưa ra năm ngàn vạn, để chúng ta giải quyết Thạch Bưu và đàn em của ."

      "Nhiệm vụ này giao cho con !" Tô Cẩm cách nhõm, giống như ở trong mắt , ít tên côn đồ chỉ là con kiến đơn giản như vậy.

      "Cẩn thận chút, tại Lục Thiếu Đình hết sức chú ý đến con, đừng để tóm được." Tưởng Vinh dặn dò lần.

      "Con hiểu." Tô Cẩm híp cái con mắt, đáy mắt lóe ra mười phần tự tin.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :