1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bà xã của thủ lĩnh sát thủ - Ngấn Nhi (Chương 62) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 8: Người đàn ông bá đạo

      Với trực giác nhạy cảm của sát thủ, Tô Cầm liền phát ra có điều gì đó bình thường xảy ra. xoay người, nhìn về phía chiếc xe hơi đỗ gần mình, từ trong xe bước xuống mấy người mặc vest đen, trong nháy mắt Tô Cẩm như hiểu được mục đích đến đây của đám người kia .

      "Tô tiểu thư, tổng giám đốc của chúng tôi muốn gặp ."

      Tô Cẩm giật giật khóe miệng, quả nhiên có chút thủ đoạn, có thể điều tra ra tên của , Tô Cẩm lạnh nhạt lên tiếng: " cho ta biết, tôi có thời gian."

      "Có lẽ Tô tiểu thư nên xem qua tin tức buổi sáng ngày hôm nay, Lãnh tổng , nếu như đến gặp ngài ấy, có thể gặp phiền phức đấy."

      Đáng ghét, ta lại dám uy hiếp , trong đầu Tô Cẩm thoáng qua khuôn mặt đẹp trai tuấn của người đàn ông đó, rốt cuộc giống như tìm được vài tia hứng thú.

      "Tôi tự mình lái xe."

      đường cái rộng lớn, mọi người tò mò quan sát hai chiếc BMW màu đen kẹp chiếc xe việt dã ở giữa. Xe hướng tập đoàn Lãnh thị đến. điều khiển chiếc xe việt dã xinh đẹp.

      Xe di chuyển vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm, người đàn ông áo đen cung kính đưa mắt nhìn Tô Cẩm bước vào thang máy: "Tô tiểu thư, Lãnh tổng đợi ở trong văn phòng tầng 82."

      Nhấn thang máy tầng thứ 82, trong lòng Tô Cẩm khá bực bội, nếu như phải ta uy hiếp , còn lâu mới có hứng thú tới gặp ta. Mặc dù biết sức quyến rũ của mình rất lớn, nhưng ta làm như vậy, quá vô sỉ.

      Trong phòng họp mờ tối, Tô Cẩm đẩy cửa ra, chút ngoài ý muốn nhìn thấy Lãnh Mặc Phàm ngồi đợi , tuấn mỹ khiến người ta đui mù con mắt. Mặc dù là thương nhân, nhưng Tô Cẩm lại có cảm giác thân phận của phải là lão đại xã hội đen mới đúng, bởi vì khiến người ta có loại tư vị khát máu.

      " ngờ thân là sát thủ xuất sắc nhất, cũng có lúc gặp xui xẻo như thế này." Lãnh Mặc Phàm giễu cợt, giọng trầm thấp truyền tới tai Tô Cẩm.

      Tô cẩm tới trước mặt , ngồi xuống ghế dựa: " ngờ sức quyến rũ của tôi lại lớn như vậy, khiến lãnh tổng phải tổn phí công sức để điều tra.

      "Có thể để cho lãnh Mặc Phàm tôi để ý tới, tự nhiên là do có sức quyến rũ đặc biệt."

      " biết Lãnh tổng mời tôi tới đây uống cà phê? Hay đơn thuần chỉ là chuyện phiếm? Hoặc là. . . . . . ." đến đây Tô Cẩm dừng lại.

      " cho là tôi tốn nhiều công sức như vậy để tìm , chỉ vì đơn giản muốn uống cà phê thôi sao?" Lãnh Mặc Phàm cười lớn, đáy mắt thâm thúy, mị hoặc.

      " phải muốn tôi tới đây là để……." rồi Tô Cẩm, chỉ vào căn phòng sát phòng làm việc của Lãnh Mặc Phàm.

      "Đó là phòng nghỉ ngơi của tôi." Lãnh Mặc Phàm mở miệng, đồng thời đứng dậy, bá đạo đem Tô Cẩm ôm vào trong ngực.

      Tô Cẩm có giãy giụa, biết người đàn ông này có sức lực hơn mình, ra , cũng muốn giãy giụa. làm sát thủ, để mấy loại tâm tình ở trong mắt, đến thời điểm hưởng thụ, cứ vậy mà hưởng thụ thôi, người đàn ông ở trước mắt đối với , rất có sức hút.

      Xung quanh là hơi thở nóng bỏng của người đàn ông, Tô Cẩm buông lỏng hít hơi, hương thơm người Lãnh Mặc Phàm dễ chịu.

      Lãnh Mặc Phàm đưa tay ôm ngang eo Tô Cẩm, đem ôm chặt vào trong lồng ngực, gương mặt tuấn tú chôn ở trong tóc , tham lam, hít lấy hương thơm thuộc về : " đặc biệt."

      "Đặc biệt thế nào?" Tô cẩm thở tiếng, từng nghe rất nhiều người vậy, nhưng kỳ quái, lại muốn nghe nhận xét của về mình.

      "Tỉnh táo, xinh đẹp, hung ác, khát máu, hấp dẫn, thanh thuần, tinh, nhiệt huyết, dã tâm cuồng liệt…… đâu mới nào là ?" Ngón tay Lãnh Mặc Phàm luồn qua những lọn tóc của , hôn nhàng, để lại dấu hôn cổ .

      Tô Cẩm cười tiếng, xoay người ôm cổ của , nâng gương mặt tuấn tú của Lãnh Mặc Phàm lên, tiến lại gần khóe miệng , đột nhiên : "Đều là tôi cả."

      Tô Cẩm vừa dứt lời, ánh mắt của Lãnh Mặc Phàm trở nên cuồng dã , đè xuống, mãnh liệt hôn lên môi , bàn tay yên phận bắt đầu sờ soạn thân thể , đẩy nằm xuống ghế sa lon ở sau lưng.

      Tô Cẩm nhiệt tình đáp lại, người đàn ông này làm thấy hứng thú, cũng ghét việc đến gần , người đàn ông như vậy, thế giới này khó tìm.

      Lãnh Mặc Phàm hôn sâu, nồng cháy và mãnh liệt, đột nhiên hai mắt nheo lại, cảm thụ kỹ thuật hôn thuần thục của , thậm chí có chút tức giận. tưởng tượng đến cảnh cùng với người đàn ông khác? Nụ hôn của , nhiệt tình của dành cho bao nhiêu người đàn ông?

      Theo biết, nay hai mươi mốt tuổi, từng cùng Hoàng thất quốc Quý công tử ở chung chỗ, sau lại cùng tắm biển với con trai chính sách gia người Mĩ……Vào giờ phút này, trong sinh ra tính muốn độc chiếm hữu . Lãnh Mực Phàm muốn người con này vĩnh viễn đều chỉ thuộc về , vô luận là thân thể hay lòng của , sau này chỉ thuộc về , những gã khác đừng mơ tưởng đến gần.

      ghế sa lon, đôi nam nữ kịch liệt quấn lấy nhau, ngoài cửa sổ ánh nắng gay gắt ban trưa chiếu rọi, trong phòng tràn ngập hơi thở tình dục, hai thân thể, "Dùng sức" đoạt lấy lẫn nhau, giây cũng muốn lãng phí.

      giờ sau, Tô Cẩm bước ra khỏi phòng tắm, khăn tắm quấn quanh người , da thịt trắng như tuyết. ghế sa lon Lãnh Mặc Phàm ngồi hút thuốc.

      "Muốn uống cà phê ?"

      "Ừ." Đáy lòng Lãnh Mặc Phàm thầm nghĩ, có người ở bên cạnh bầu bạn, cảm giác này thực tệ.

      Tô Cẩm nấu nước, đem bột cà phê cho vào trong cốc, khi nước sôi cho nước vào. Trong phòng tràn ngập mùi thơm tinh khiết của cà phê. Tô Cẩm đưa cà phê cho Lãnh Mặc Phàm, lười biếng ngã vào người , đồng thời nâng cốc lên, khẽ nhấp ngụm : "Mùi vị tốt."

      Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, đắm chìm người Tô Cẩm, Lãnh Mặc Phàm mê mẩn vuốt ve tóc , biểu thị tình cảm công khai, vừa tựa như tìm hỏi: “Làm người phụ nữ của tôi?”

      xác định trái tim mình rất khỏe?” cười lạnh nhìn

      “Chỗ mạnh mẽ và lạnh nạt nhất của tôi, là trái tim.” nheo mắt trả lời.

      Tô Cẩm nhíu mày, từ người của đứng lên, đến bên cạnh cửa sổ, câu dứt khoát: “Phải xem tâm tình”

      "Lời ra, từ nay về sau, chỉ thuộc về tôi, vô luận thân thể của hay tâm của , đều chỉ thuộc về Lãnh Mặc Phàm tôi thôi."

      Tô Cẩm quay đầu lại, trừng mắt nhìn : " cũng quá bá đạo . Tô Cẩm tôi thuộc về bất cứ người nào."

      " có từng nghĩ tới chuyện kết thúc công việc làm sát thủ chưa?"

      "Tôi thích công việc này."

      Lãnh Mặc Phàm ngẩn người, khóe miệng mím lại chặt: "Tôi muốn phải lời đồng ý bây giờ, nhưng hi vọng suy nghĩ về chuyện này, bởi vì thực tôi có chút thích rồi."

      " thích tôi? Chẳng qua chỉ hứng thú vì tôi khác với những người con khác thôi? Nếu như tôi phải là sát thủ, chỉ là bình thường , còn có thể thích tôi như vậy sao?"

      Tô cẩm giễu cợt. Bản tính đàn ông là thích chinh phục, hám của lạ. Khi để ý hoặc muốn người phụ nữ nào người đàn ông tìm cách thể cho họ biết nhưng khi đạt được rồi lại chán ghét mà vứt bỏ. Cho nên Tô Cẩm rất ghét đàn ông, dù ta có quan hệ thể xác cùng chăng nữa cũng thể đến gần trái tim được. Càng thể thuần phục đươc mãnh thú là .
      Chris thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 9: Quyến rũ trong đêm

      Bên trong sân bây quốc tế, người đàn ông mặc áo sơ mi bó sát người thân thể cường tráng vội vàng nhanh, bộ quần áo màu đen cùng với thân thể rắn chắc làm tôn lên các cơ bắp bên trong cơ thể, mặc áo ba lỗ để lộ hình xăm tay, ... ......tóc ngắn gọn gàng, khuôn mặt ngăm đen, toàn thân kết hợp với hơi thở tràn ngập tỏa ra mùi lãnh khốc ai dám lại gần chỉ đứng xa mà nhìn, sau lưng , người đàn ông phía sau toàn thân đầy hình xăm nối theo gốt chân của .

      "Mạnh ca" Ngoài cửa sân bay, ba chiếc xe đậu trước mặt, sáu người đàn ông bước xuống cung kính .

      Người đàn ông này là tam đệ Thạch Hổ, Thạch Mạnh, mới từ Thái Lan trở về để xử lý hậu , tuy là xử lý hậu , nhưng cảm thấy nuốt trôi được vụ này, trở lại đây nhằm mục đích báo thù.

      Chiếc xe màu đen có rèm che chạy nhanh chóng ra sân bay, gian phòng năm sao xa trông thấy Đại Tửu Điểm từ bên trong chạy ra, nửa canh giờ sau, Thạch Mạnh đẩy cửa vào gian phòng, bên trong phòng có mười mấy người ngồi chời đợi, thấy tới nhanh chóng đứng dậy, gọi tiếng "Mạnh ca".

      Bên cạnh tiểu đệ đưa điếu xì gà, thay đốt thuốc , Thạch Mạnh hung hãn hút ngụm, đến bên ghế sofa ngồi xuống, tháo mắt kính ra, ánh mắt hung ác băn về các phái trong phòng, tất cả các thuộc hạ đều sợ hãi gục đầu xuống, dám ngẩn mặt lên nhìn, Thạch mạnh cười lạnh tiếng:

      " Các người đều có lòng trung thành, các ngươi chết, nhưng đại ca của ta chết."

      xong, cước đạp bàn, ly rượu bàn tơi xuống đất, các ngươi tính giải thích như thế nào về chuyện này đây"

      Trong phòng đầy tĩnh mịch, mấy người đàn ông ở bên cạnh khuôn mặt đều toát ra mồ hoi, nơm nớp lo sợ dám trả lời, đúng lúc này, chuông điện thoại rêu lên vô cùng chói tai, Thạch Mạnh lấy điện thoại cẩn thận lên tiến "Alo"

      "Quang...Quang ca chết, bị người cắt cổ chết ở nhà" Người nọ sợ hãi

      Tiểu đệ khẩn trương thấp giọng với Thạch Mạnh " Mạnh ca, A Quang chết, bị giết ngay tại nhà"

      "Mẹ nó, rốt cuộc ai dám làm ra chuyện này" Thạch Mạnh nỗi giận, phẫn nộ quát

      tiểu đệ đột nhiên chạy đén " Mạnh ca, tối hôm trước chúng tôi cùng Quang ca hát karake, lúc ấy có dẫn theo người con , có phải hay do ta làm"

      "Nhất định là Chu Khánh phái người đến giết Hổ ca" người khác lên tiếng.

      " Vào tháng trước, Hổ ca nhận được tin tức, năm trước Chu Khánh Thành giúp đưa trẻ bị tai nạn xe, có người nhận ra Hổ ca, theo như thông tin mấy ngày nay Chu Khánh vội vàng tìm người xử lý Hổ ca, tại Hổ ca đột nhiên bị giết, Chu Khánh thoát khỏi liên quan"

      Thạch Mạnh híp híp con mắt, vẻ mặt giận dữ, cắn răng tiếng " Chu Khánh Thành ta tuyệt đối tha cho ngươi, tìm ra hung thủ giết chết đại ca chưa"

      "Ta nghe Chu Khánh Thành còn có mọt trợ thủ đắc lực, có chuyện gì đều tay làm, nhất định biết Chu Khánh Thành lần này giết ai, tìm , chúng ta có thể tra ra được manh mối và tư liệu của sát thủ"

      "Chuyện lần này giao cho các ngươi làm, bất kể như thế nào, trong vòng 3 ngày, nhất định phải tìm ra hung thủ giết đại ca của ta, ta Thạch Mạnh muốn tự tay giải quyết hăn, thay đại ca báo thù" Thạch Mạnh gằn từng chữ, ánh mắt lên tia ác độc

      Ban đêm, trong phòng ăn sa hoa, giữa phòng yên tĩnh, hai bóng dáng cùng ăn tối có thể dễ dàng nhìn thấy, nhu hòa với ánh nến, chiếu vào bóng dáng mê lòng người của , lông mày tinh tế, mũi xinh đpẹ, khóe miệng khêu gợi nở nụ cười làm mê hoặc lòng người, xinh đẹp đến mức lòng cho người ta quên cả thở

      Đối diện là người đàn ông thành thục, xuất sắc, tao nhã, tà mị, kết với với khí phách, hoàn mỹ làm cho người ta phải e sợ, mắt sáng giữa đêm khuya, thưởng thức mỹ nữ ở đối diện, lộ ra xíu say mê

      "Tối nay đâu vậy?"

      "Chỉ mời tôi dùng bữa tối, nghĩ mà có thể thu mua tôi sao? Giá của tôi rất cao đấy". Người con nhấc hàng lông mày kẻ đen lên, cao giọng cất tiếng .

      "Từ trước đến giờ tôi thu mua đàn bà, luôn là đàn bà chủ động đưa tới cửa." Người đàn ông ý cười trong mắt, hơi thở tôn quý lộ ra.

      "Tôi phải là loại đàn bà chủ động đưa tới cửa." Tô cẩm khóe miệng khẽ cười, xưa nay ngông cuồng, ngờ giờ lại đụng phải đối thủ lớn.

      "Nhưng cự tuyệt việc đưa tới cửa." Lãnh Mặc Phàm nhíu mày, xem ra sau này muốn dạy dỗ , chắc dễ dàng gì.

      "Vậy phải xem là tuýp đàn ông như thế nào , giống như Lãnh tiên sinh đây, chắc là miễn cưỡng phù hợp." Tô Cẩm giương mắt lạnh nhạt quan sát kỹ lưỡng Lãnh Mặc Phàm.

      Lãnh Mặc Phàm chút để ý, nhấc khóe miệng khêu gợi lên: " như vậy, là đồng ý?"

      "Vừa đúng lúc có việc gì làm, nên tùy tiện thôi." Tô Cẩm nhún nhún vai, tạo vẻ mặt gượng gạo.

      Trong phòng ngủ đơn giản và rộng rãi, tầm hai trăm mét vuông, giữa phòng là chiếc giường rộng lớn, đối diện với nó là cửa sổ ở sát đất, nhìn ra ngoài cửa sổ là cảnh đêm say đắm lòng người của A Thị , bộ ghế sa lon lớn đặt ở trước cửa sổ, mặt bàn thủy tinh đặt trai rượu đỏ đắt giá. Cả gian phòng tạo cho người ta loại cảm giác muốn buông lỏng bản thân.

      Tô Cẩm bước vào trong phòng ngủ, vừa nhìn thấy nó thích ngay, thích cảm giác tự do tự tại này. Tô Cẩm như chạy chân trần đến bên cửa sổ, thưởng thức cảnh đẹp ở trước mắt. Tô Cẩm xoay người, nghiêng đầu nhìn thấy tủ quần áo, đem túi ném qua bên, về phía tủ treo quần áo, mở ra, bên trong để mấy bộ nam trang, cùng vài món nữ trang, còn có mấy bộ áo ngủ sexy.

      Tô Cẩm tiện tay cởi T shirt cùng quần mặc người ra , cầm lên bộ áo ngủ mỏng manh màu tím mặc vào người. Khi quay đầu lại liền tiếp đón ánh mắt sáng quắc mãnh liệt của Lãnh Mặc Phàm.

      nở nụ cười nịnh nọt, quyến rũ lòng người: "Chúng ta uống vài ly nha!"

      Dưới ánh đèn vàng, nằm khiêu gợi ghế sa lon, những lọn tóc quăn lười biếng buông xõa, tay cầm ly rượu, môi đỏ mọng mị hoặc, ánh mắt say lờ đờ mê ly.

      Nếu như tại có máy ảnh ở đây, cứ tùy ý chọn góc độ, cũng có thể chụp được những bức ảnh mị hoặc lòng người. Cặp mắt thâm thúy của Lãnh Mặc Phàm nhìn say đắm, đem cái nhăn mày nụ cười, cử chỉ rất của Tô Cẩm thu hết vào tầm mắt. lười biếng như mèo, nhưng lại lộ ra nguy hiểm trí mạng, khiến người khác say mê, nhưng lại tàn nhẫn cho họ biết, phụ trách, quan tâm đến tình cảm của họ.

      "Rượu." Tô Cẩm hé mở môi đỏ mọng, hướng cầu.

      Lãnh Mặc Phàm ngồi trước mặt , đưa tay nâng ly rượu lên, uống hớp, ôm Tô Cẩm vào lòng , môi mỏng bá đạo hôn , trút toàn bộ rượu vào trong miệng.

      Tô Cẩm nhìn người đàn ông trước mặt, hai người kịch liệt hôn, hai người cơ hồ quên mình, giờ khắc này, tất cả tâm tư bỏ ra, chỉ cần người trước mắt, chỉ muốn đòi lấy mùi vi nhiệt tình của .

      Rốt cuộc, Lãnh Mực Phàm cũng dừng lại, thưởng thức gương mặt ửng hồng của , quyến rũ như Tinh, khiến tâm hồn say lòng. Giọng Lãnh Mặc Phàm khàn khàn: "Tô cẩm, tôi muốn làm người phụ nữ của tôi."

      "Chờ ngày kia, tôi , tôi liền làm người phụ nữ của ."

      "Tôi khiến tôi." Lãnh Mặc Phàm tự tin , hôn vào mi tâm của .

      "Tôi cho thời gian để tôi, nhưng phải nhanh lên chút, từ trước đến giờ kiên nhẫn của tôi có giới hạn."

      Cặp mắt kia thâm trầm khó dò, lại lộ ra khí phách vương giả.

      Tô Cẩm hiểu những lời , tuyệt thích cảm giác bị uy hiếp, nhưng kỳ quái ở chỗ, lại có chút hưởng thụ giọng điệu bá đạo của .

      "Tắt đèn , tôi thích đêm tối." Tô Cẩm giọng cầu .

      Lãnh Mặc Phàm kéo môi trầm thấp cười hạ xuống, đứng dậy tắt tất cả đèn trong phòng, chỉ còn ánh trăng từ ngoài sổ chiếu vào, nhàn nhạt, giống như miếng màng mỏng bao trùm lên hai người, có thể mơ hồ thấy được đôi nam nữ cật lực dây dưa quấn quít ghế sa lon. . . . . .
      Chris thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 10: Phiền toái tìm tới
      Sáng sớm, chuỗi thanh điện thoại gấp gáp gọi tới tập đoàn Chu thị, tại phòng làm việc nữ trợ lí đưa tay bắt máy: "Aloo…."

      "Nhanh chuyển máy cho Chu Khánh Thành." Đầu dây bên kia là giọng nam nghe có vẽ lỗ mãng, tục tằng.

      "Xin hỏi ngài là ai vậy?" Nữ trợ lí kinh ngạc, hỏi người ở đầu dây bên kia.

      " cần nhiều, nhanh chuyển điện thoại cho , với tao có chuyện muốn , có liên quan tới thư ký của ." Người đàn ông cười lạnh tiếng.

      Nữ trợ lý lập tức nghe được có cái gì đúng, hốt hoảng chuyển cuộc gọi đến cho Chu tổng, chỉ chốc lát sau, đầu kia truyền đến thanh của Chu tổng: "Có chuyện gì vậy?"

      "Chu tổng, có người tìm ngài, là muốn cùng ngài chuyện. Về vấn đề của thư ký" Nữ phụ tá giọng hấp tấp .

      "Mau chuyển máy." Đầu kia, Chu Khánh thành vội phân phó .

      Chu Khánh Thành, trong mười người giàu nhất tại A Thị, ông ta kinh doanh đủ các ngành các nghề, cũng coi là người có máu mặt. Lúc này, Chu Khánh Thành mới vừa rời giường, ngồi trong vườn hoa thưởng thức cà phê. Trải qua biết bao sóng to gió lớn, xưa nay ông ta luôn là người tỉnh táo, nhưng bây giờ, mặt lại lên vẻ lo lắng.

      Bên đầu điện thoại kia đột nhiên truyền đến giọng nam nặng nề: "Chào buổi sáng, Chu tổng!"

      "Các người là ai? Thư ký của tôi ở đâu?" Chu Khánh Thành quát lớn, hỏi.

      "Tao để cho mày nghe thấy tiếng của nó." Đầu kia truyền đến tiếng cười lạnh của người đàn ông. Tiếp đến lại là tiếng kêu thảm thiết của thư ký, mơ hồ có thể nghe thấy được: "Ông chủ. . . . . . . Cứu tôi. . . . . . Cứu tôi với."

      Chu Khánh Thành mặt liền biến sắc: "Các người đem đâu? Ngàn vạn lần các người đừng có mà làm loạn."

      "Chu Khánh Thành, tao tên Thạch Mãnh Liệt, hai ngày trước mày phái người giết chết đại ca của tao, món nợ này tao nhất định phải trả. Sao tao lại có quyền làm loạn? Mày có quyền giết người. Sao tao có quyền giết thư ký của mày? Chờ nhặt xác thư ký của mày !" Đầu kia Thạch Mãnh Liệt mạnh mẽ quẳng điện thoại xuống, hừ lạnh.

      Chu Khánh thành tức giận hướng đầu kia điện thoại quát, "Các người muốn thế nào?"

      "Như thế nào? Đương nhiên là nợ máu trả bằng máu rồi, người nhà của mày hãy cẩn thận đấy, tao từng bước từng bước giết chết bọn chúng."

      "Các người bằng cầm thú, các người hại con tôi còn chưa đủ, giờ còn hại người nhà của tôi, tôi nhất định bỏ qua cho đám các người." Chu Khánh Thành gầm ra.

      "Mày có bản lĩnh tới đây , cùng sát thủ của mày nữa, mày cho biết, sớm muộn gì tao cũng giết ." Dứt lời cúp điện thoại.

      Chu Khánh Thành cầm điện thoại di động, sắc mặt giận dữ, lúc sau khi ông ta tỉnh táo lại, liền rút từ trong ví ra dãy số, ông ta gọi cho người trợ lí khác: "A Thành, liên lạc với cảnh sát cho tôi, buổi trưa đến nhà tôi họp."

      Ông ta cúp máy nhanh chóng nhấn chuỗi số, đầu kia truyền đến giọng của Tưởng Vinh: "Này, Chu tiên sinh, có chuyện gì sao?"

      "Tưởng Tiên Sinh, có chuyện tôi cần cho ông biết, Thạch Mãnh Liệt trở về nước, tại bắt thư ký của tôi rồi, rất có thể từ phía tôi điều tra về các người, ông mau trốn "

      Đầu kia Tưởng vinh tỉnh táo trả lời: "Chu tiên sinh yên tâm, chúng tôi tuyệt đối để dính líu đến ngài ."

      Sáng sớm tại A Thị, đường phố tấp nập, náo nhiệt, nhìn bề ngoài nơi này có vẻ phồn hoa hào nhoáng , nhưng bên trong vô số thế lực Hắc Ám bắt đầu hành động.

      Trong gian phòng tại khách sạn năm sao, rất nhiều người tụ họp tại đây, Thạch Mãnh Liệt ngồi ghế sa lon, nhìn nhìn lại tấm hình tay, muốn xác thực liền hỏi: "Bọn mày xác định là cùng người sao?"

      "Chúng em tìm hiểu kĩ càng, đây chính là người phụ nữ cùng Quang ca, ngờ ta cũng chính là sát thủ giết hại Hổ ca." Mấy tên đàn em hết sức xác định đáp.

      "Hóa ra ta đến gần Quang ca, chỉ vì muốn biết tung tích của Hổ ca, chuyện này chắc chắn là do ta làm."

      bàn để hai tấm hình của , trong hình người con ấy chỉ khác mỗi bộ quần áo mặc người, còn lại vẫn gương mặt đó, vẫn ánh mắt mị kia, đồng nhất cùng người.

      "Thay tao tìm ra ta, tao muốn ta sống bằng chết." Thạch mãnh liệt cắn chặt răng, giọng toát ra nguy hiểm.

      "Thi thể của tên kia xử lý sạch chưa?"

      " xử lý sạch rồi, xin Mãnh ca yên tâm." Mấy tên đàn em nhanh chóng trả lời.

      Thạch Mãnh Liệt hài lòng, cười lạnh: "Tốt, tao muốn để cho bọn chúng từng bước từng bước chết trong tay tao."

      Sáng sớm, những tia nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh soi rọi, ân cần săn sóc bao trùm lên đôi nam nữ ôm nhau ngủ ở giương. Vậy mà cảnh tượng đẹp đẽ ấy lại bị cắt ngang bởi chuỗi chuông điện thoại. nằm ở giường cơ hồ theo bản năng mở mắt ra, người mãnh vải liền bước xuống giường, thân thể hoàn mỹ gì che lấp, cực kỳ mê người.

      Tô Cẩm cầm điện thoại lên, nhìn dãy số của người gọi đến, bắt máy: "Vâng, cha nuôi."

      "Con ở đâu?"

      "Ở nhà." Tô cẩm nghĩ muốn trả lời.

      "Con lại học được cách gạt người rồi." Tưởng vinh tức giận trả lời.

      "Ách! Cha nuôi ở nhà con. Con ở bên ngoài."

      "Con với ai ở chung chỗ."

      Tô Cẩm nghiêng đầu nhìn người giường tỉnh , gối đầu lên tay thâm trầm ngắm nhìn người đàn ông của : "Cha nuôi, người lo lắng quá nhiều rồi, có chuyện gì cha !"

      " Ngày hôm qua Thạch Mãnh Liệt trở về nước, bắt cóc thư ký của Chu Khánh Thành, có bức ảnh của con, để tránh phiền toái, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, máy bay tư nhân của cha xế chiều hôm nay đến, con sửa soạn chút, buổi tối liền rời ."

      Tô cẩm nhíu nhíu mày: "Vâng, hẹn gặp cha vào buổi tối."

      tắt điện thoại, phía sau liền truyền đến thanh trầm thấp, khàn khan: " xảy ra chuyện gì?"

      " có chuyện gì, chỉ xảy ra chút phiền toái ." Tô Cẩm quay về giường, mà lấy từ trong tủ quần áo ra bộ đồ mặc vào, thắt lưng đen, quần short jean, đơn giản và gọn gang. quay đầu lại hướng Lãnh Mặc Phàm : "Cho tôi mượn xe dùng chút."

      xong, Tô Cẩm xoay người, cầm chìa khóa xe đặt bàn lên, tiêu sái bước ra cửa.
      Chris thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Editor: Mèo_Moon

      Chương 11: Nam nhân thủ đoạn
      Lãnh Mạc Phàm đưa mắt nhìn bóng lưng rời của nàng, ánh mắt trầm tĩnh, tiện tay rút điện thoại đầu giường, “Giúp ta điều tra tất cả các tài liệu có liên quan về ba huynh đệ Thạch Hổ, buổi trưa đưa đến phòng làm việc cho ta." loại dự cảm, Tô Cẩm mới nghe điện thoại có liên quan đến ba người này.

      Con đường rộng lớn, Lục Hổ cùng với màu đen có cảm giác người này mười phần là bá đạo , màu đậm cửa sổ thủy tinh trong, đeo mắt kính , khuôn mặt xinh đẹp, mặt chút thay đổi, còn là người con lẳng lơ, Tô Cẩm lái xe về phía biệt thự của nàng, tài liệu của bị lộ, muốn chuẩn bị chút để nghênh đón kẻ địch.

      , trốn, từ trước đến nay phải là tác phong của , nghênh chiến mới đúng là cá tính, tác phong của , thế nhưng, Tưởng Vinh là người làm việc trầm ổn , có biện pháp mới nên phải nghe lời, nhưng mà, nghe lời sao?

      Thời gian dường như hết sức thong thả, ở thành phố rất nhanh, thông tin, tin tức lại hết sức tốt đẹp, buổi trưa, trong phòng làm việc của tập đoàn Lãnh thị, ba người đàn ông mặc âu phục vô cùng cung kính đưa tài liệu có được trong tay "Lãnh tổng, đây là tài liệu của ba huynh đệ Thạch Hổ, bao gồm những việc bọn họ làm ở Indonesia, cùng giao dịch với Thái Lan để làm vũ khí"


      Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Mặc Phàm liếc qua ba tấm hình được đặt ở bàn, miệng nhàn nhạt ra lệnh, "Phân phó xuống phía dưới, trong vòng ba ngày, chặt đứt tất cả các quân hỏa mà bọn chúng giao dịch, phá huỷ bên trong nội địa của bọn chúng."

      Ba người đàn ông chỉ hơi ngạc nhiên, sau đó gật đầu tuân lệnh , "Dạ, lãnh tổng."

      Đáy mắt thâm trầm của Lãnh Mặc Phàm xẹt qua tia ngoan độc, dám đụng đến nữ nhân của Lãnh Mặc Phàm, tuyệt đối thủ hạ lưu tình.

      Cũng trong khoảng thời gian đó, ở khách sạn cấp năm sao, trong gian phòng xa hoa, người đàn ông từ từ mở lá thư lấy ra thấy tấm hình , vẻ mặt hiểm độc của người đàn ông đó trả lời, "Mạnh ca, ta nhờ giao thông cục điều tra ra được địa chỉ của nữ nhân này, từ tấm hình có thể nhìn thấy, ở khu biệt thự trong rừng ."

      "Thứ ta muốn là địa chỉ cụ thể." Thạch Mạnh bất mãn, hài lòng nhìn chằm chằm .

      Lúc này, điện thoại của người đàn ông vang lên, bắt máy, "Này, tra được chưa?" Nghe đầu bên kia mấy câu , liền cúp, lộ ra vẻ mặt vui sướng, "Mạnh ca, tra ra được địa chỉ của nữ nhân này rồi, là chỗ giữa sườn núi có ngôi biệt thự và sống mình."

      Thạch Mạnh sắc mặt bây giờ mới khẽ biến thành vui mừng, gõ bàn như tính toán cái gì đó , suy nghĩ trong chốc lát, đáy mắt ra tia ác ý, " Giải quyết nữ sát thủ này trước sau đó mới tới Chu Khánh Thành kia, thông báo các em, tối nay hành động."

      "Mạnh ca, sát thủ này bản lĩnh bất phàm , nên mang theo bao nhiêu vị em đây?"

      "Mang theo hai mươi mấy người có năng lực, vào nhà kho lấy hỏa lựa ra trận, coi như nàng có ba đầu sáu cánh tay nữa, cũng chạy lửa đạn mới này đâu." Thạch Mạnh đắc ý kéo môi, bên trong tỏa ra sát khí.

      Trở lại biệt thự, Tô Cẩm rót chén cà phê tiến vào phòng của nàng, nơi này chứa hệ thống vệ tinh nhân tạo hết sức cường đại, muốn tra hành tung bất luận người nào thế giớ, thông tin của họ dễ như trở bàn tay, nhấp miếng cà phê, từ máy tính điều tra tư liệu của Thạch Mạnh, nheo con ngươi mắt mà nhìn, trong hệ thống điều tra tài liệu, đều ghi chép những việc phạm tội của Thạch Mạnh, có ít nhất tờ nhiều, mỗi cảnh sát Đông Nam Á thu thập tội phạm, phạm vào nhiều tội lớn, đến bây giờ có thể sống bình yên vô , so với Thạch Hổ thông minh hơn nhiều.

      Ở trước máy tính gõ mấy cái, điều tra ảnh chụp ở sân bay, dọc theo đường tra xuống, cuối cùng xác định ở trung tâm thành phố Peninsula Hotel.

      Tô Cẩm híp con mắt, chuyển tới bên cạnh máy vi tính, thuần thục các thao tác, quá phút, nàng tiến vào hệ thống an ninh của Peninsula Hotel , nhõm phá giải mật mã, sao chép các video trong khách sạn, nàng kiên nhẫn liếc nhìn, khóe miệng giương , Thạch Mạnh so với huynh đệ thông minh hơn nhiều, nhưng mà ở trong mắt nàng, 2h sau, chỉ là cỗ thi thể.

      Trong máy vi tính hàng ngũ Peninsula Hotel xung quanh loại hình 3D, mấy chục điểm đỏ lóe lên, cuối cùng ngừng ở vị trí, nàng tiện tay vừa gõ vào, cái đó điểm đỏ nhất thời ra ràng, là ban công, là địa điểm tốt nhất để bắn.

      Uống xong ngụm cà phê cuối cùng, Tô Cẩm tự lẩm bẩm , "Thừa dịp ghi lại những tội phạm của ngươi, ta cần phải thay tổ quốc nhân dân trừ hại!"

      Hoa lệ xoay người, bóng dáng thon dài của ra khỏi gian phòng, hướng ga ra ở tầng ngầm tới, vào dưới lòng đất , bức tường tự động mở ra, nàng nhìn lướt qua, gở xuống súng trường vặn hai cái cò súng, đưa tay ra phía bên cạnh để lấy túi, hướng lưng vung ra cửa, trong nhà để xe hai tiếng, chiếc xe màu bạc hơi mở ra, đem súng ném vào chỗ ngồi phía sau, xe màu bạc lao ra đường.

      Sau nửa giờ, Tô Cẩm cõng trường bao lên Peninsula Hotel đối diện với sân thượng, đóng cửa lại, khắp ngõ ngách, giơ tay lên nhìn qua ống nhòm quan sát cửa sổ đối diện, rất tốt, rèm cửa sổ kéo ra nữa, bên trong có bóng người lại, nàng điều chỉnh thử độ nét của ống nhòm , tìm kiếm khuôn mặt của Thạch Mạnh, cuối cùng, ngồi ở ghế sofa đầu trọc, ở đầu trọc cái ót cái vết sẹo vô cùng ràng, Tô Cẩm lần nữa điều chỉnh độ cao ống kính, xác định được hình dáng vết sẹo, cùng với tư liệu trong máy tính của .

      Cái đầu này là của Thạch Mạnh sai.

      Nàng để ống nhòm xuống, kế tiếp như bình thường, thời gian phút sau, họng súng của chính xác nhắm ngay vào cái ót của Thạch Mạnh.

      Trong phòng khách sạn, Thạch Mạnh hoàn toàn biết bây giờ tánh mạng của gửi ở họng súng, hăng hái nghe thuộc hạ báo cáo, nghĩ đến tối nay có hồi đại chiến, nhiệt huyết của liền dâng trào, hận được tự tay hành hạ nữ nhân giết đại ca của , sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn nhất, khiến nữ nhân này phải hối hận vì sinh ra và sống đời.
      Chris thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 12: Giải quyết phiền toái

      "Mạnh ca, tất cả an bài xong hết rồi, chỉ chờ đến tối, chúng ta liền bí mật vào khu biệt thự, giết ả đàn bàn bà kia khiến ả trở tay kịp."

      Thạch Mạnh hung hăng hít hơi, nhả từng vòng khói: "Làm tốt lắm."

      "Mạnh ca, có điện thoại của Bưu ca." tên tiểu đệ đứng ở bên cạnh cầm điện thoại tay giơ ra đưa cho .

      Thạch Mạnh đưa tay tiếp nhận, đứng dậy về phía cửa sổ: " hai, có chuyện vậy"

      "Chú ba, chuyện của cả giải quyết thế nào rồi? Bên này việc giao hàng gặp chút vấn đề, chú nhanh chóng trở về giúp tay." Đầu kia truyền đến giọng của Thạch Bưu

      "Đợi em giải quyết xong mọi chuyện ở bên này, hai ngày sau liền quay về." Thạch Mạnh xong, ánh mắt quay ra nhìn khung cảnh ở trước mắt mình, giây sau, ánh sáng bạc chói mắt lóe lên chiếu lên huyệt thái dương của , đáy mắt mới lên vẻ hoảng sợ, viên đạn chính xác xuyên qua đầu Thạch Mạnh.

      "A. . . . . . Mạnh ca. . . . . ."

      Trong nháy mắt trong phòng trở nên hỗn độn, mấy chục tên tiểu đệ vội vã xông tới, người đóng cửa sổ, người chạy ra ngoài truy đuổi kẻ bắn Thạnh Mạnh, còn chiếc điện thoại rơi xuống đất lại phát ra tiếng lo lắng của Thạch Bưu: "Xảy ra chuyện gì, chú ba, chú ba. . . . . ."

      “ Bưu ca….Bưu ca!!! Mãnh ca. . . . . . Mãnh ca bị người ta bắn chết rồi." tên tiểu đệ run rẩy nhận lấy điện thoại.

      Sau đó chừng hai phút, chiếc xe hơi màu bạc có rèm che hòa mình vào trong dòng xe tấp nập đường, biến mất dấu vết.

      ghế ngồi trước, Tô Cẩm mỉm cười, đưa tay nhấn cú điện thoại, đầu kia là giọng của Tưởng Vinh.

      "Cha nuôi, giải quyết xong mọi chuyện,chúng ta cần phải chạy trốn."

      "Con giết Thạch Mạnh sao?" Giọng Tưởng Vinh lộ vẻ bất đắc dĩ.

      "Chiếm lấy ưu thế, ra tay trước khi kẻ địch động thủ, như vậy mới sinh tồn được, đây phải là quy luật cha dạy cho con sao" Tô Cẩm nghịch ngợm trả lời.

      "Trừ việc giết chết Thạch Mạnh, con có cách khác sao?"

      "Sao vậy cha nuôi?" Tô cẩm híp cái con mắt, cảm thấy trong lời của cha nuôi có ý gì đó.

      "Cha mới vừa nhận được tin tức, sòng bạc của em nhà Thạch Mạnh bị người ta phá huỷ, việc buôn bán tại Đông Nam Á cũng đột nhiên bị cướp , giống như có người muốn chúng còn đường sống sót, con đoán xem là ai làm?"

      Tô Cẩm sửng sốt, đột nhiên đem việc này liên hệ với những chuyện xảy ra gần đây, cắn cắn môi : "Quan tâm làm gì cha, việc này cùng chúng ta có quan hệ gì sao?"

      "Tiểu Cẩm, cha cảnh cáo con, hãy cách xa Lãnh Mặc Phàm chút, con có nghe lời cha hay .?" Giọng Tưởng Vinh trở nên nghiêm nghị.

      "Giữa con và có xảy ra chuyện gì."

      " có chuyện gì, vậy tại sao lại dùng thế lực của mình ra tay loại bỏ kẻ thù của con?"

      "Cha nuôi, thêm bạn bớt thù mà. phải sao?" Tô cẩm chỉ đành phải từ từ khuyên nhủ.

      "Là sát thủ cần phải có bạn bè, cũng cần tình cảm, cha rồi, đến khi con có tình cảm với ai đó, con còn đủ tư cách làm sát thủ. Con có thể tiếp xúc với đàn ông để thỏa mãn nhu cầu sinh lý, nhưng nhớ, ngàn vạn lần đừng có nảy sinh tình cảm với họ."

      Ánh mắt xinh đẹp của Tô Cẩm lóe lên phiền não, nàng ngoan ngoãn lên tiếng: "Vâng, con nghe theo lời cha, sau này con qua lại với ta nữa được ?"

      "Con cẩn thận chút, hai ngày tới nhất định Thạch Bưu cho người tìm kiếm con."

      "Vâng, cha nuôi cũng cẩn thận." Kết thúc cuộc chuyện, Tô Cẩm lấy tai nghe xuống, lắc đầu, bật nhạc lên, chìm đắm trong giai điệu Hip-Hop ở bên trong xe. Tô Cẩm cứ thế chạy xe, bản thân mình muốn đến đâu.

      Sát thủ là nghề nghiệp đặc biệt, tốt ở có lúc nào thiếu tiền, những xấu ở chỗ có bằng hữu bạn bè thân thiết. Giữa trưa, Tô Cẩm muốn trở về, đến siêu thị lớn. Khi người thiếu sót về mặt tình cảm hẳn họ tìm đến những niềm vui khác để lấp đầy khoảng trống đó. Tô Cẩm thích nhất là: dạo phố mua đồ, thưởng thức ẩm thực của nhiều quốc gia khác nhau, sưu tầm cà phê, rượu đỏ. Mua những món đồ xa xỉ, chỉ có như vậy, mới cảm thấy bản thân mình tồn tại.

      dạo vòng trong siêu thị, xe đẩy đầy ắp đồ, phần lớn đều là nguyên liệu nấu ăn. Trả tiền xong, Tô Cẩm quay trở về biệt thự.

      Ban đêm, tất cả đèn trong biệt thự được bật sáng, Tô Cẩm ở trong phòng bếp, người đeo tạp dề chú tâm vào công việc nấu nướng. Từ xắt thức ăn đến chưng nấu, món ăn được đựng trong những chiếc đĩa tinh xảo. Đem bàn đầy món ăn đẹp biến thành tác phẩm nghệ thuật, nhìn thành quả của mình nhất thời Tô Cẩm cảm thấy vui vẻ. bước tới quầy rượu nơi điều chế rượu đỏ, kế tiếp, có thể hưởng thụ rồi.

      Vậy mà, đúng lúc này, trong phòng còi báo động phát ra những tiếng tiếng tít tít chói tai, điều chế rượu đỏ động tác Tô Cẩm liền ngừng lại. nhanh chóng vào phòng máy vi tính, chỉ thấy cách sườn núi 1km, có chiếc xe thể thao màu xanh dương phóng về phía biệt thự. Nhìn màn hình, có thể thấy được gương mặt mê người của người đàn ông điều khiển xe.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :