1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bà xã của thủ lĩnh sát thủ - Ngấn Nhi (Chương 62) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 61. Bờ cát mê tình

      “Nơi này có miệng thoát nước.” Lục Thiểu Đình vừa , vừa tới hệ thống quan điện, ấn chốt mở màu đỏ, máy phát điện lập tức dừng lại. dẫn Tô Cẩm tới cái cửa tối tăm, Lục Thiểu Đình xuống dẫn đầu, Tô Cẩm theo sau. Đây là nơi tiếp cận gợn sóng mét, Lục Thiểu Đình trước, phút chốc lại nghe được tiếng nước. Hai người cuối cùng tới cửa ra, bọn họ cách mặt biển với độ cao khoảng 5m, Lục Thiểu Đình quay đầu nhìn nhìn Tô Cẩm, muốn nhìn suy nghĩ từ trong mắt , nhưng ánh mắt Tô Cẩm rất kiên định, có chút sợ hãi. Lục Thiểu Đình thấp giọng . “Tôi chờ ở dưới.” xong, nhảy người xuống nước, nháy mắt cả người nhập trong nước biển, Tô Cẩm hít sâu hơi rồi nhảy theo.

      Thủy triều đêm khuya hề bình lặng, Tô Cẩm cố gắng di chuyển thân mình, Lục Thiểu Đình ở ngay bên cạnh , hai người cùng bơi tới ven biển gần nhất.

      Vừa bơi tới bờ, bọn họ phát có mấy chiếc cano giấu dưới tàng cây, hẳn là của đám người đám đen, xem ra bọn họ ai còn sống. Tô Cẩm khỏi thở dài hơi, mệt mỏi ngồi dưới đất.

      Đúng lúc này, mặt biển yên tĩnh truyền đến tiếng cano ầm vang, Tô Cẩm và Lục Thiểu Đình liếc nhau, dường như cùng lúc đó cũng có chiếc ca nô chạy vào trong bóng đêm biển.

      “Ở đó.” Tô Cẩm phát mặt biển xanh lam xuất điểm trắng xa xa.

      Lục Thiểu Đình cố tăng tốc độ truy kích nhanh hơn để đuổi kịp nhưng mặt biển lặng nên tốc độ rất chậm. Tô Cẩm quá quen vùng biển này, nhìn hướng Mạc Kim biến mất, kinh ngạc . “ tới đảo , cách nơi này đến 20km.”

      chỉ có thể tới đó tị nạn thôi, cảnh sát Mexico hẳn tìm kiếm khắp nơi.” Lục Thiểu Đình đoán.

      Đúng lúc này, tiếng nổ mạnh rất lớn vang lên ở phía sau bọn họ, ngọn lửa và khói đặc cuồn cuộn bốc lên, kho hàng hòn đảo chìm trong trong biển lửa, ánh đỏ nửa bầu trời.

      Tô Cẩm và Lục Thiểu Đình quay đầu nhìn thế lửa hừng hừng phía sau, cấp tốc truy kích, sóng biển dồn dập cuồn cuộn ảnh hưởng tốc độ cano, hai người duy trì ở khoảng cách 1000m. Mạc Kim cũng cảm giác được phía sau có người đuổi theo, cực kỳ kinh ngạc. cho rằng tất cả mọi thứ đểu bị phá hủy trong trận nổ kia, tiền, hàng, còn cả kẻ địch của , nhưng thể ngờ vẫn còn người sống sót.

      Do ảnh hưởng sóng biển, khoảng cách của Lục Thiểu Đình và Mạc Kim lại giảm bớt hơn phân nửa, rất nhanh ngắn lại chỉ còn 200m. Lục Thiểu Đình tăng tốc cano, rẽ ngoặt hướng về trước cano của Mạc Kim, rất nhanh, Mạc Kim và Lục Thiểu Đình chỉ còn cách nhau xa, Tô Cẩm rút súng ra bắn. Mạc Kim tức giận, vừa tránh né vừa tăng tốc độ nhanh hơn, nhưng Tô Cẩm ngừng xả súng, thể tránh kịp, bỗng chốc, lái cano xoay 90 độ, đối diện trực tiệp với Lục Thiểu Đình, nhờ có kính chắn gió phía trước nên Tô Cẩm thể bắn trúng.

      Tư thế này của Mạc Kim lấy ý đồng quy, Lục Thiểu Đình thấp giọng với Tô Cẩm phía sau. “Giữ vững nhé.” Tô Cẩm gật đầu, hiểu ý định của .

      đợi Mạc Kim nổ vang vang chân ga, cano của Lục Thiểu Đình ngừng lại, vẫn mãnh liệt phóng thẳng tới phía Mạc Kim, lúc này đến phiên Mạc Kim hoảng, nhìn cano vọt kia tới như mũi tên, kịp nghĩ ra đối sách. Mà ngay tại lúc đó, cano của Lục Thiểu Đình đột nhiên bay vọt hình vòng cung, mũi trước bén nhọn trong trung bay thẳng vào Mạc Kim, đồng thời hai bóng người cano nhanh chóng nhảy xuống. Mạc Kim ngờ có kết cục như vậy, ngay cả từng là bá chủ thế hệ, cầm đầu giới buôn bán vũ khí, nhưng lúc này cũng thể động đậy, toàn thân cứng ngắc nhìn mũi cano bén nhọn đâm thẳng về phía mình, sợ hãi kêu lên. “...... ......”

      “Bùm......” Hai cano va vào sau, lực ma sát tạo ra tia lửa châm cháy bình xăng, xảy ra cú nổ mạnh.

      Cách đó hai mươi mét, Tô Cẩm và Lục Thiểu Đình bơi mặt biển, nhìn màn này, trong lòng thấy nhõm. Tô Cẩm nhìn cảnh biển bốn phía, cách đó xa là hòn đảo tối om, và Lục Thiểu Đình đều nhìn thấy, hai người hẹn mà cùng bơi tới hòn đảo đó.

      Hai người dùng hết chút sức lực cuối cùng bò lên bãi cát, nằm mặt cát tưởng chừng như bao giờ động đậy được nữa. Dưới bóng đêm yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở dốc hai người...... (mờ ám quá :-jjjj)

      Sau khi hít thở ổn định, Tô Cẩm mở to mắt. trời đầy sao sáng lạn, ánh trăng như nước, nhàn nhạt chiếu xuống những hạt cát trắng như dải ngân hà. ra chú ý tới, đêm nay là đêm tuyệt vời.

      Lục Thiểu Đình ở bên cạnh cũng chuyện, thấy khí bốn phía lúc này quá mức yên tĩnh, hai người bọn họ cách nhau nửa mét, chỉ cần đưa này là có thể chạm tới đối phương. Tô Cẩm nghiêng đầu nhìn Lục Thiểu Đình nằm cạnh, ngũ quan tuấn, lúc này cũng chuyển ánh mắt, đối diện với . Ánh mắt dây dưa đan vào nhau, hai người cùng nở nụ cười, là nụ cười thỏa mãn hoàn thành nhiệm vụ.

      Cười cười, Tô Cẩm cảm nhận được trong ánh mắt thâm thúy của Lục Thiểu Đình lộ ra loại thâm tình, sáng quắc bức người nhìn . chưa bao giờ là thẹn thùng, đón nhận ánh mắt của , nhìn thẳng nội tâm của . Giờ này phút này, có chuyện gì cần lảng tránh cơ chứ?

      Lục Thiểu Đình ngờ nhìn thẳng vào mắt mình, ngược lại có chút bối rối mà cụp mắt, nhưng rất nhanh, trong lòng phảng phất loại khát vọng khó diễn tả thúc giục đừng bỏ qua. nhìn khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ dưới ánh trăng của , ánh mắt bình tĩnh nhìn đôi môi đỏ mọng khêu gợi, kìm được thân mình tiến đến gần , Tô Cẩm dùng nụ cười vô cùng rạng rỡ nghênh đón , đợi khi hai người gần đến mức có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương, hơi thở đan vào, giống như chuyện gì phải làm làm.

      Mắt sáng của Lục Thiểu Đình hơi thu về, môi mỏng dè dặt cẩn trọng tới gần , Tô Cẩm cự tuyệt, hoặc có thể , giờ phút này muốn cự tuyệt người đàn ông này. nhắm mắt lại, cảm giác đôi môi lạnh lẽo của bao phủ, ôn nhu mà cẩn thận thăm dò phản ứng của , giống như chỉ cần chút cự tuyệt, ngừng lại. Tô Cẩm nhàng cong khóe miệng, nâng khuỷu tay bên sườn lên, ngược lại lật người Lục Thiểu Đình xuống mặt cát. dùng môi đỏ mọng của mình hôn , hôn lên người đàn ông luôn khiến phức tạp.
      Last edited: 22/4/16
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 62. Chia tay

      Edit: B.Y

      Lục Thiểu Đình khẽ run, bắt đầu đáp lại kịch liệt, lửa nóng quấn quít, đến khi hai người đều thở hổn hển mới tách ra, cùng nở nụ cười. Tô Cẩm mệt mỏi ngã sang bên cạnh, hồi lâu, cũng phát Lục Thiểu Đình có thêm cử chỉ lớn mật nào. Khi xoay người nhìn , ánh mắt nhìn bầu trời sao, giống nhau trầm tư điều gì đó.

      nghĩ gì vậy?” Tô Cẩm tò mò hỏi.

      “Tôi suy nghĩ quan hệ của chúng ta thuộc loại gì.” Lục Thiểu Đình nặng nề .

      “Cần nghiêm túc như vậy sao? Tôi cảm thấy hưởng thụ tại cũng rất tốt.” Tô Cẩm chuyển mắt nhìn .

      Lục Thiểu Đình giống như bị lời này của làm thức tỉnh, đúng vậy! Là suy nghĩ nhiều quá, qua đêm nay, ngày mai bọn họ lại là nhân vật, thân phận, mà ở cạnh người đàn ông khác.

      Lúc này, mặt trời phía chân trời bắt đầu lộ ra, rạng đông tầm khoảng giờ, Tô Cẩm đột nhiên nghĩ đến vết thương của , vội vàng ngồi dậy. “Để tôi xem lưng .”

      Lục Thiểu Đình nghiêng sang phải, Tô Cẩm vén quần áo lên, chỉ thấy lưng toàn vết thường dài, nhàng chạm đến lên, khẽ hỏi. “Đau ?”

      còn đau nữa .” Lục Thiểu Đình ấp úng đáp.

      Tô Cẩm nhàng cúi người xuống, hôn vài cái chung quanh vết thương. “Cám ơn !!”

      Thân thể Lục Thiểu Đình khẽ run rẩy, kéo áo xuống, ngồi dậy, ngón tay nhàng nâng cằm Tô Cẩm lên, nhìn mái tóc đen hỗn độn, vẫn gương mặt xinh đẹp mê người như cũ, hai mắt dâng lên cỗ lửa nóng rồi đột nhiên hung hăng hôn lên môi Tô Cẩm, đặt mằn xuống mặt cát mềm mại. Tô Cẩm đáp lại nụ hôn của , bàn tay mềm đặt lên bả vai rắn chắc, mang theo đáp lại nhiệt liệt, cởi quần áo ra. Nhưng mà Lục Thiểu Đình đột nhiên buông lỏng ra, kéo áo bị vén đến giữa lưng, bình tĩnh nhìn mặt biển rồi . “Chúng ta phải nghĩ cách rời khỏi nơi này.”

      Tô Cẩm hơi sửng sốt, ràng cảm giác được cần, nhưng lại nhịn xuống. cười cười. “ cần, tự nhiên có người tìm được chúng ta.”

      Khuôn mặt tuấn tú của Lục Thiểu Đình lên tia tối tăm, nâng bước hướng tảng đá rồi ngồi xuống, có liếc mắt nhìn Tô Cẩm cái. Tâm tư của ra phức tạp khiến người khác nghĩ ra, ngay cả Tô Cẩm cũng nghi hoặc, có thể cảm nhận được ta cực lực đè nén trong lòng, tựa hồ cố ý muốn thân mật với .

      Thưởng thức khung cảm mặt trời mọc hoàn mỹ đồ sộ bên bờ biển, trung chợt nghe tiếng phi cơ trực thăng, ba chiếc trực thăng tìm được bọn họ, còn chưa hạ cánh, cửa mở ra. Tóc đen của Lãnh Mặc Phàm bị gió thổi hỗn độn, vui sướng trong mắt bị dáng người cao thẳng toán bên người Tô Cẩm dập tắt. nheo mắt, khoảnh khắc máy bay chạm đất, lập tức vọt tới, ánh mắt kiểm tra khắp người Tô Cẩm. “ bị thương chứ!”

      “Hết thảy ok.” Tô Cẩm nhún nhún vai, vòng vào cánh tay, cười nhìn .

      Lãnh Mặc Phàm quay đầu hướng Lục Thiểu Đình, giọng điệu có chút trào phúng . “Tại sao tôi đến nơi nào cũng đều thấy ?”

      Lục Thiểu Đình cười giễu đáp lại. “Những lời này tôi cũng muốn hỏi ngươi.”

      Tô Cẩm nhìn hai người đàn ông ngập tràn mùi thuốc súng, vuốt vuốt mái tóc dài bị thổi loạn . “Các còn muốn đứng đây tán gẫu sao?“

      Lãnh Mặc Phàm nhướng mi, bá đạo kéo tay Tô Cẩm về phía trực thăng, Lục Thiểu Đình theo kịp phía sau, ngồi cùng chiếctrực thăng.

      Trong cabin, Lãnh Mặc Phàm vẫn lo lắng kiểm tra toàn thân lần. “Thực có việc gì?” Xem ra cần đánh giá lại năng lực của , chuyện Mạc Kim này hoàn toàn kết thúc. Sáng sớm hôm nay cảnh sát tuyên bố kết quả, truy cứu kiện hắc bang lần này, lấy lý do bang hội của Mạc Kim phát sinh nội chiến mà dẫn đến diệt vong để xử lý.

      Đối với cảnh sát Mexico mà , giảm bớt phiền toái lớn như vậy, bọn họ vui còn kịp đâu! Thầm nghĩ mau chóng bình ổn trận loạn chiến này, dẹp an lòng dân.

      Tô Cẩm ngoại trừ có chút mệt mỏi bên ngoài, lắc đầu. “ tại tôi chỉ muốn tìm chiếc giường thoải mái ngủ giấc ngon.“

      Lãnh Mặc Phàm khỏi cảm thấy Tô Cẩm lúc này đáng , nhàng nhéo mũi . “Sau này em muốn thế nào cũng được, thỏa mãn hết những gì em cầu.“

      ư?” Tô Cẩm nhíu mày nhìn .

      “Có khi nào lừa gạt em chưa? Lãnh Mặc Phàm chuyện luôn giữ lời.” Lãnh Mặc Phàm có chút đắc chí, đương nhiên về sau phát mạnh miệng như vậy, là hối hận cỡ nào.

      “Cái gì cũng đáp ứng?” Tô Cẩm lặp lại lần.

      Nhìn ánh mắt lóe lên tia giảo hoạt, Lãnh Mặc Phàm đột nhiên có loại dự cảm xấu, nhưng lời mới ra, làm sao có thể đổi ý đây? gật đầu, kiên trì : “Bất cứ chuyện gì.”

      “Được, em nhớ kỹ những lời này.” Tô Cẩm cong môi cười, nhìn dáng vẻ kinh ngạc của càng thêm buồn cười.

      Lãnh Mặc Phàm tay kéo vào trong lòng, thấp giọng . “Mệt dựa vào nghỉ !“

      Trực thăng trực tiếp hạ cánh tầng thượng của khách sạn, Tô Cẩm và Lãnh Mặc Phàm bước xuống, phía sau Lục Thiểu Đình cũng xuống theo, trong mắt có mấy phần ảm đạm, nhìn hai người xứng đôi, trong lòng dâng lên chút mất mát, nhưng đây là , vô luận như thế nào cũng thay đổi được.

      xuống trước ! Em có vài câu muốn với ta.” Tô Cẩm với Lãnh Mặc Phàm.

      Đôi mắt Lãnh Mặc Phàm thoáng qua chút bất mãn, dự cảm, tối hôm qua ở hoang đảo, hai người bọn họ nhất định xảy ra chuyện gì đó, điều này khiến nay vừa đố kị lại oán hận, dám liên tưởng. bờ cát khuya khoắt, nam nữ, đáng giận hơn là tên Lục Thiểu Đình này có ý với Tô Cẩm, thể đảm bảo hai người chỉ chuyện đơn thuần như vậy.

      “Cho hai người 3 phút.” Lãnh Mặc Phàm lạnh lùng đáp, về phía thang máy rồi xuống trước.

      Tô Cẩm dựa khung cửa, cười đón Lục Thiểu Đình bước tới. “Tôi biết cám ơn là điều dư thừa, cũng thích nghe, sau này có tính toán gì ?”

      Lục Thiểu Đình mím môi, trong mắt lóe lên ý cự tuyệt. “Về nước xử lý chuyện của tôi.”

      muốn lưu lại nghỉ ngơi hai ngày rồi sao?” Trong giọng Tô Cẩm có ý giữ lại.

      Điều này với Lục Thiểu Đình mà , đúng là rất dụ hoặc, nhưng, lưu lại thế nào chứ? trả lời, cũng lên tiếng, nhưng trong ánh mắt kiên quyết muốn hướng của mình.

      Tô Cẩm đương nhiên hiểu được nguyên nhân trầm mặc là gì, có chút bất lực, cũng có chút bất đắc dĩ, có vài thứ nhất định cho được, đó chính là phần cảm tình, đối với Lãnh Mặc Phàm như thế, đối cũng như thế.

      “Tôi phải , hy vọng có cơ hội gặp lại.” Lục Thiểu Đình ánh mắt trở nên kiên định, hết thảy cảm xúc mâu thuẫn dường như còn tồn tại.

      Tô Cẩm đọc được suy nghĩ trong ánh mắt , vén vén tóc, nở nụ cười quyến rũ. “Chúc về nước thắng lợi, lần nữa lấy lại địa vị và thân phận của mình.” xong, vươn tay.

      Trong mắt Lục Thiểu Đình biểu lộ chút si mê, đẹp như vậy, đẹp khiến người ta rung động. vươn tay cầm tay , đồng thời khống chế được kéo vào lòng, gắt gao ôm chặt. “Tô Cẩm, mặc kệ em có thân phận gì, sau này chúng ta cũng bao giờ trở thành kẻ địch.”

      Tô Cẩm khẽ run, thân thể mềm mại dựa vào lòng , rất ấm áp cũng rất an toàn, vươn tay ôm chặt . “Chuyện tương lai trước được, nhưng tốt nhất là .”

      Lẳng lặng ôm lúc lâu, Lục Thiểu Đình mới buông ra, cùng vào thang máy. Tô Cẩm ở tầng 45, còn ở tầng 1, hai người chia tay, con số thang máy quyết định rồi.
      Last edited: 22/4/16
      Chris thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :