1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bà xã của thủ lĩnh sát thủ - Ngấn Nhi (Chương 62) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 56. Tin tức

      Edit: B.Y

      Mười hai giờ đêm là lúc quán bar náo nhiệt nhất, đài đám vũ nữ vặn vẹo vòng eo, bắt đầu nhảy thoát y, dưới đài mọi người la hét ầm ĩ.

      Phía cửa lớn lúc này có người đàn ông cao lớn vào, hơn ba mươi tuổi, mặt mũi góc cạnh, tóc ngắn gọn gàng, mặc khá thời gian, sức hấp dẫn tầm trung, xuất lập tức khiến Tô Cẩm chú ý. nhàng chớp mắt để ý , chỉ thấy người đàn ông này và những người ở đây giống nhau đều mang theo mục đích săn mồi, tìm người phụ nữ thích hợp cùng “vượt qua” đêm nhàm chán.

      tên Kevin, cánh tay đắc lực của tên Bruce chủ mưu vụ cướp lần này, là trợ thù vô cùng xuất sắc, cho nên Tô Cẩm có lý do tin tưởng kiện này có tham dự, đêm nay chính là mục tiêu của .

      Trong tiếng hét hò ẫm ĩ của các đôi nam nữ cuồng nhiệt, Kevin tìm chỗ trống ngồi xuống. Đầu tiên nhìn thoáng qua vũ nữ thoát y đài, sau đó lướt nhìn xung quanh quầy bar chỗ Tô Cẩm ngồi, ánh mắt hẹn mà gặp. nháy mắt, hai mắt dâng lên hứng thú, Tô Cẩm hơi nâng cằm về phía , nở nụ cười quyến rũ. Kevin hiển nhiên là gã có kinh nghiệm, lập tức hiểu được ý trong nụ cười này của Tô Cẩm, tức là có thể tiến hành bước tán tỉnh tiếp theo rồi.

      Kevin cầm ly rượu, tới ngồi xuống bên người Tô Cẩm, đưa cho : “Mời uống ly.”

      Tô Cẩm mỉm cười tiếp nhận: “Hình như vừa rồi tôi nhìn thấy .”

      “Tôi vừa đến.” Ánh mắt Kelvin sáng quắc đánh giá , cuồng nhiệt trong lòng dâng lên mãnh liệt.

      Tô Cẩm lập tức cảm thán: “ công tác đến đây giải trí, cảm giác rất nhàm chán, tẻ nhạt.”

      Ánh mắt của Kelvin trượt dọc theo bộ ngực của xuống, nhận ra này có cuộc sống khá tịch mịch. nhún nhún vai cười : “ ngại tán gẫu với tôi chứ.”

      “Nơi này ồn ào.” Tô Cẩm oán giận.

      “Chúng ta có thể tìm chỗ yên lặng để tâm .” Ánh mắt của Kelvin lộ tia vui sướng , ngờ đêm nay thành công như vậy, có thể hấp dẫn được người đẹp châu Á, lại phải người đẹp cấp bậc bình thường.

      Tô Cẩm lập tức thể đói khát trong lòng người phụ nữ, tiến gần đến tai , khàn khàn mà ám muội: “Đêm nay tôi muốn về khách sạn, tốt nhất tìm chỗ nào ở đến sáng mai.”

      Ám chỉ ràng như vậy, Kevin dường như kiềm chế nổi, kích động : “ tới nhà tôi nhé?”

      “Nhà có rượu ?”

      “Nhiều đến mức uống hết.”

      Tô Cẩm lảo đảo đứng dậy, cùng ra khỏi quán bar! tới trước chiếc xe việt dã, kéo cửa ngồi vào, mơ mơ màng màng cười quyến rũ với Kevin. Kevin nhìn vậy tâm can ngứa ngáy khó chịu, hận thể làm ngay xe, ôm hôn lấy hôn để. Tô Cẩm từ từ đẩy ra: “Đừng làm ở đây...... chút hứng khởi cũng có.”

      Kevin đành phải nhịn xuống, đạp chân ga, phóng thẳng về nhà.

      20 phút sau, xe tiến vào bãi đỗ xe của tiểu khu, Tô Cẩm xuống xe quan sát địa hình bốn phía, theo lên lầu, mở cửa, là căn phòng hơn trăm mét, rất hỗn độn. Kevin vừa vào phòng vừa thu thập, với Tô Cẩm phía sau: “ cứ ngồi xuống sô pha, tôi mang rượu ra.”

      “Tôi muốn hai chai rượu.” Tô Cẩm cười đến sô pha ngồi xuống.

      Chỉ chốc lát sau, Kevin tay cầm chai rượu đỏ, chai rượu trắng ra, hỏi : “Thích uống rượu gì?”

      Tô Cẩm nhận lấy xem xét tỉ mỉ, ánh mắt Kevin dời xuống ngực . này quá hoàn mỹ, bất luận dáng người khí chất đều hạng nhất, rất muốn cởi sạch quần áo của ra ngay lập tức để thưởng thức hương vị của .

      Kevin bị dục vọng khống chế khiến mất lý trí nên phát ánh mắt Tô Cẩm từ lúc cầm chai rượu bắt đầu trở nên hung ác. Ngay khi ánh mắt dừng ở bộ phận đùi , Tô Cẩm cầm hai chai rượu trong tay đập thẳng vào đầu , phịch tiếng, Kevin hề phòng bị ngã lăn đất, đầu óc choáng váng hoa mắt nhìn , chờ khi hiểu được chuyện gì xảy ra vừa vặn có mũi súng chĩa vào ngực . hoảng sợ ngẩng đầu, mỹ nữ trước mặt nào còn chút phong tình ban nãy? Mà thay vào đó là ánh mắt lãnh khốc ngoan như ác ma.

      là ai?” Kevin hối hận kịp, thở hổn hển hỏi.

      “Tôi là ai quan trọng, có nhớ mười ngày trước các người chặn chiếc tàu contianer ? Lô vũ khí kia ở đâu?” Tô Cẩm nheo mắt nguy hiểm.

      “Tôi biết gì, tôi biết.” Kevin lắc đầu, vẻ mặt kiên quyết.

      Tô Cẩm cong môi cười, đó là nụ cười lạnh biểu thị ý giận dữ, cầm mảnh vỡ bình rượu bên tay trái đâm vào ngực , cắn răng hỏi: “Tôi thấy có vẻ muốn .”

      Miếng thủy tinh vỡ sắc nhọn đâm vào da thịt Kevin, đau đến mức kêu nổi, mặt toát mồ hôi lạnh. Tô Cẩm dùng sức rút miếng vỡ ra, dời xuống bụng dưới của : “Nếu , tôi khiến ….”

      Kevin mặc dù cũng là hán tử cứng rắn, nhưng bên cạnh đó cùng là người mạng sống. biết người phụ nữ này tuyệt đối phải phụ nữ bình thường, cảm giác dưới bụng lại truyền đến đau đớn, thở dốc : “Tôi , tôi , nhưng phải đáp ứng giết tôi.”

      “Tôi vốn tính giết , tôi chỉ muốn đáp án.” Tô Cẩm cam đoan .

      Kelvin nhìn hoài nghi, nhưng ngoại trừ tin tưởng có biện pháp khác, suy nghĩ chút rồi : “Lô vũ khí đặt ở toa hàng hóa chuyên chở ở bến tàu Tây Hải.”

      “Toa hàng đó có dấu hậu gì, có nhớ ?” Tô Cẩm trầm giọng hỏi.

      “Tôi nhớ rất , ngay đêm đoạt được lô hàng chúng tôi lập tức vận chuyển đến kho hàng ở bến tàu, hơn nữa còn trộn lẫn với vũ khí của chúng tôi để các người thể tìm ra.” Kevin trả lời chi tiết.

      Tô Cẩm thấy dường như còn gì để nữa, đập phát mạnh lên đầu khiến trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Tô Cẩm đứng dậy, nhìn cái, đưa tay kéo đến trước cái ghế rồi tìm dây thừng buộc chặt lại. cần thiết phải giết người, tại là đêm khuya, tiếng súng dẫn chú ý của người khác, khi xác định ít nhất thể ra thoát khỏi trong vài ngày, mới rời .

      Về tới quán bar, lại lấy xe trở về khách sạn chỗ Lãnh Mặc Phàm.
      Last edited by a moderator: 26/12/15
      Chrisdunggg thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 57. Lãnh Mặc Phàm phản kích

      Edit: B.Y

      Đêm khuya, trong phòng Lãnh Mặc Phàm vẫn chưa nghỉ ngơi, Jack cũng mệt mỏi nằm ghế sô pha chợp mắt, thấy trở về, Lãnh Mặc Phàm ngước mắt lên nhìn mong đợi: “Sao về trễ vậy?”

      “Tốn chút thời gian.” Tô Cẩm nở nụ cười , lại những gì mình biết cho bọn họ.

      Jack nghe xong đáp: “Hóa ra là như vậy, khó trách chúng ta tra xét toàn bộ chỗ của bọn chúng đều tìm được lô vũ khí, ra bị lẫn trong kho hàng.”

      “Sao vậy? Hôm nay bọn chúng hào phóng cho các tra xét sao?” Tô Cẩm cười hỏi.

      “Tôi cũng kỳ quái tại sao bọn chúng hào phóng như vậy, hóa ra sớm có chuẩn bị.” Jack tức giận .

      Lãnh Mặc Phàm trầm tư , nhưng ánh mắt dường như lơi lỏng rất nhiều, khóe miệng lên nụ cười lạnh: “Vậy dễ rồi.”

      “Chúng ta nên xử lý thế nào?” Tô Cẩm tìm hỏi, đoán ra ý tưởng của .

      “Phái người phá hủy kho hàng hóa của chúng là có thể xử lý đống hàng của chúng ta.” Lãnh Mặc Phàm hời hợt, hoàn toàn biết chuyện này là kiện lớn cỡ nào.

      Tô Cẩm và Jack đều kinh hãi, nhất là Jack: “A, Lãnh tổng, chúng ta làm như vậy chẳng phải bức điên Mạc Kim sao!”

      dám chặn lần, tất nhiên dám chặn lần hai, tôi đủ kiên nhẫn chơi đùa với thêm lần nữa.” Lãnh Mặc Phàm phản đối.

      Jack dường như thông suốt, gật đầu : “Lãnh tổng sai, nếu lần đầu cho giáo huấn, hoàn toàn biết lợi hại của chúng ta.”

      Lãnh Mặc Phàm cười lạnh: “Có lẽ sau lần này, còn mạng để biết nữa rồi.”

      “Ý của Lãnh tổng là giết ?”

      “Lưu đời chỉ tổ gây cho tôi phiền toái, giết cho sạch .”

      “Trước nay Mạc Kim đối xử với thuộc hạ nghiêm khắc tàn nhẫn, thủ hạ của sớm bất mãn với , nếu lần này giết Mạc Kim, bọn họ chia năm xẻ bảy phân chia tiền bạc của rời , hoàn toàn gây uy hiếp cho chúng ta.” Jack phân tích.

      “Tất nhiên như vậy rồi, lập tức triệu tập người thống kê các kho hàng của , tôi muốn thành công chỉ trong lần.” Lãnh Mặc Phàm trầm giọng hạ lệnh.

      “Yên tâm ! Lãnh tổng.” Jack gật đầu, lập tức bắt tay vào làm.

      Tô Cẩm rất tán thành thủ đoạn quyết tuyệt này (dồn đến đường cùng), đây là cách làm nhanh nhất trừ bỏ phiền toái, suy nghĩ chút rồi : “Để tôi giết Mạc Kim .”

      “Em ở lại bên người tôi.” Lãnh Mặc Phàm nheo mắt .

      “Tôi cam đoan có thể hoàn thành nhiệm vụ trở về.” Tô Cẩm khẩn cầu, muốn san sẻ cùng .

      “Tôi cần bảo đảm an toàn của em 100%, giết Mạc Kim, tôi phái người khác.” Lãnh Mặc Phàm đứng dậy đến trước mặt , ngón tay thon dài khẽ lướt qua: “Bây giờ đừng muốn gì cả, nghỉ thôi, tôi mệt rồi.”

      giường trắng tinh có hai bóng người ôm nhau ngủ, Tô Cẩm ngủ sâu mà chỉ chập chờn. Đây là giai đoạn đặc biệt, muốn bảo trì độ cảnh giác tuyệt đối, Lãnh Mặc Phàm nằm bên cạnh lại ngủ rất sâu. Có đôi khi, còn nghĩ người đàn ông này làm bằng sắt , bây giờ xem ra cũng có lúc mệt mỏi. Nhưng Tô Cẩm lại biết, sở dĩ Lãnh Mặc Phàm ngủ được là vì có làm bạn.
      Chiều ngày hôm sau, bên Jack truyền đến tin tức tốt, bằng tốc độ nhanh nhất ta sắp xếp gần sáu mươi tên lính đánh thuê đến từ khắp các nơi thế giới, những người này đều là tội phạm chạy trốn, chỉ cần có tiền chuyện gì cũng làm, hơn nữa tất cả bọn họ đều là tinh trong tinh , hiệu suất làm việc rất cao.

      Đối với Lãnh Mặc Phàm mà tiền nhiều tới mức dùng hết, chỉ cần nhấp bút chi chút tiền để muốn đổi lấy tâm tình tốt có người bất kể đại giới gì tiếc trả giả vì .

      Đây là phương thức làm việc của kẻ có tiền, tiêu tiền tiêu tai họa, hơn nữa cần tự mình làm.

      Ngày thứ ba, mọi người tập hợp đầy đủ, tất cả đều do Jack truyền lại mệnh lệnh của Lãnh Mặc Phàm, lại thông qua tên thủ lĩnh truyền đại xuống, bọn họ biết ông chủ đứng sau trả tiền, cũng giảm bớt phiền toái về sau.

      Tô Cẩm theo Lãnh Mặc Phàm chờ tin tức, bởi lúc trước Mạc Kim hào phóng cho bọn họ tra xét cho nên xác định được vị trí kho hàng. Ở phương diện bố trí bom, đại khái cần thời gian ngày, nếu thắng lợi sáng sớm ngày kia có tin tốt truyền đến.

      Tô Cẩm cùng Lãnh Mặc Phàm ngồi đợi tin, trong lòng cũng yên ổn, xưa này thích chờ đợi kết quả. rất muốn tham gia vào chuyện này nhưng đáng tiếc Lãnh Mặc Phàm cho tham dự.

      Mười giờ đêm hôn sau, bến tàu phía tây Mêxico truyền đến tiếng nổ oanh tác, hơn ba mươi container đặt ở bến tàu nháy mắt bị vây trong lửa đỏ rực, thỉnh thoảng truyền đến tiếng nổ mạnh ầm vang, súng đạn bên trong bị thiêu cháy, lại thêm nổ tung càng thể vãn hồi, khói lửa cuồn cuồn bầu trời, toàn bộ bến tàu bị vây trong biển lửa, mà trận hỏa hoạn này kéo dài tới tận bốn giờ sáng hôm sau.

      tòa nhà cao tầng cách địa điểm nổ mạnh vài cây số, đôi mắt phẫn nộ như sắp nổ tung nhìn chằm chằm nhìn trận trường tau nạn, bàn tay nắm thành quyền móng tay đâm vào da thịt, mà nhưng người đứng bên cạnh cũng đều chấn kinh. Trời ạ! Kho hàng hóa của bọn họ? Gần ba mươi triệu súng ống đạn dược của bị phá hủy chỉ trong chốc lát .

      “Ông trời của ta, ông làm gì thế này?” Có người lẩm bẩm.

      Lúc này cái đại hán vội vã chạy vào,“Lão bản, lão bản, hàng của bọn ta thương tất cả đều thiêu có.”

      Ánh mắt thâm độc của Mạc Kim nhìn chòng chọc về phía người vừa , hung hăng đá phát làm người đó bắn ra xa 5m, giống như mọi oán hận đều phát tiết lên người đó. Trong cơn tức giận, rút khẩu súng bên hông quay về phía bốn gã thuộc hạ phía sau, bùm bùm bốn phát rồi gầm tiếng: “ lũ ăn hại.”

      Bốn gã thuộc hạ ngã xuống vũng máu, những người có mặt sợ tới mức mồ hôi lạnh thấm đẫm, dám động đậy. Mạc Kim điên cuồng bắn lên bầu trời, rống giận, phẫn nộ của có cách nào diễn tả bằng lời .

      Đúng lúc này, nóc tòa nhà có hơn mười bóng đen lặng yên tiếng động đáp xuống, vừa tiệp cận được cửa sổ liền ngừng nổ súng. Nhóm người trong nhà hoàn toàn dự đoán được có sát thủ ngầm, rất nhiều người chưa kịp phản ứng lại ngực trào máu. Thân thể Mạc Kim chợt lóe, trốn vào mặt sau cây cột, tránh được trận giết chóc này, kéo gã thuộc hạ qua chắn phía trước, tên thuộc hạ đó trở thành vật hi sinh còn rất nhanh chạy ra khỏi cửa trốn thoát.

      Sát thủ áo đen buông tha người trong phòng, 10 phút sau tất cả biến mất tr
      Last edited by a moderator: 26/12/15
      Chrisdunggg thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 58. Lẻn vào địch doanh

      Edit: B.Y

      Trong khách sạn, điện thoại của Lãnh Mặc Phàm reo vang, giọng Jack ở đầu kia truyền đến: “Lãnh tổng, có tin tốt. Toàn bộ kho hàng phát nổ, hàng hóa trong đó bị phá hủy trong nháy mắt, nhưng có tin xấu đó là Mạc Kim chạy thoát.”

      “Cái gì?” Lãnh Mặc Phàm nheo mắt, khuôn mặt tuấn tú hơi căm tức.

      “Chúng tôi tra được Mạc Kim còn có cứ điểm nữa, là hòn đảo cách bờ biển ba mươi km. Nơi đó là kho dữ liệu của đám thủ hạ. tại trời gần sáng, cảnh sát nhanh chóng vào cuộc, tôi nghĩ chúng ta vẫn nên rút lui trước để đảm bảo an toàn.”

      “Lưu lại vài người, những người khác giải tán.” Lãnh Mặc Phàm trầm giọng hạ quyết định.

      Cúp điện thoại, Tô Cẩm thấy sắc mặt vui, hiển nhiên xảy ra chuyện. híp mắt . “ việc tiến triển thắng lợi?”

      “Kho hàng thành công nhưng Mạc Kim chạy thoát.” Sắc mặt Lãnh Mặc Phàm trầm xuống, quay về phía Tô Cẩm : “Giúp tôi tra đảo cách chung quanh bờ biển Tây ba mươi km.”

      Tô Cẩm ngồi vào trước máy tính, thuần thục đăng nhập vào hệ thống vệ tinh, từ bản đồ các quần đảo ở bờ biển Tây cho thấy quanh đó 30km chỉ có duy nhất đảo . Tô Cẩm lợi dụng vệ tinh chụp hình ảnh nét, hình ảnh hòn đảo rất nhanh màn hình vi tính.

      “Nơi này là kho hàng được xây dựng dưới lòng đất.” Tô Cẩm nhìn qua liền khẳng định.

      “Đây là cứ điểm thứ hai của Mạc Kim, tin tức mới báo tới, rất có khả năng trốn ở đây.”

      “Xem ra muốn giết có vẻ khó khăn.” Tô Cẩm nheo mắt .

      “Trừ phi vĩnh viễn ra khỏi đảo này.” Lãnh Mặc Phàm nhếch môi cười lạnh.

      Ánh mắt Tô Cẩm sáng ngời nhìn chằm chằm bản đồ, hơn nữa còn thử bắt tay đăng nhập vào hệ thống vệ tinh của hòn đảo để tìm bản đồ phân bố các tuyến đường đó. Mặc dù xâm nhập cần thời gian, Tô Cẩm lại nghiêm cẩn thực hành, Lãnh Mặc Phàm nhìn cái gì.

      Qua hai tiếng, sắc trời dần sáng, Jack gõ cửa bước vào. ta bận rộn cả đêm, mắt mũi cũng thâm quầng, nhưng nhìn có vẻ rất thưng phấn, làm việc lớn như vậy có cảm giác rất thành tựu.

      “Phía cảnh sát có tin tức gì ?” Lãnh Mặc Phàm hời hợt hỏi.

      “Phía cảnh sát hoàn toàn nghi ngờ chúng ta, tin tức lần này bọn chúng cướp hàng hóa của chúng ta chỉ có người bên trong bọn chúng biết. Bây giờ thủ hạ của Mạc Kim người thoát được trốn, kẻ chết, cảnh sát bắt được ai. Cảnh sát vẫn luôn đối địch với Mạc Kim, sớm hận thấu xương, biết là kẻ hung ác tàn nhẫn. Cảnh sát đoán kiện nổ lần này có liên quan đến tranh đấu trong nội bộ tổ chức của bọn chúng, điều tra theo phương diện này.”

      “Tốt lắm.” Khóe miệng Lãnh Mặc Phàm mỉm cười.

      “Quan trọng nhất bây giờ là phải tìm được Mạc Kim, chỉ cần giải quyết , chuyện này tốt đẹp. Tôi lưu lại sáu sát thủ cho Lãnh tổng, bất cứ lúc nào cũng nghe theo lệnh của .”

      tại tiếng gió (tin đồn) mạnh, tạm thời đừng hành động, chờ thời cơ xem thế nào.”

      Đúng lúc này, Tô Cẩm ở bên cạnh đột nhiên nở nụ cười. “Thành công.”

      “Gì vậy?” Jack bước tới gần, nhìn thấy bản đồ toàn bộ tuyến đường hòn đảo lên.

      “Rốt cục công phá được phòng tuyến của chúng, tìm được bản đồ hòn đảo, thể ngờ được đó có tới ba kho hàng.” Tô Cẩm xem xét tấm hình, là ba kho hàng.

      “Tô tiểu thư, quá lợi hại, đúng lúc cần thiết!” Jack khen.

      Tô Cẩm nở nụ cười: “Vậy lấy dùng !” Vừa chuyện, vừa tiếp tục cẩn thận nghiên cứu, giống như chỗ này phải .

      Đảo mắt đến ngày hôm sau, Jack cập nhật tin tức mới bên phía cảnh sát từng giây từng phút, tất cả tin tức đều vô cùng có lợi, dường như hoàn toàn nghi ngờ tới bọn họ. Đối với Mạc Kim chạy thoát, cảnh sát cũng truy tìm. Bọn họ phải ra tay trước mới chiếm được lợi thế, giết Mạc Kim trước khi cảnh sát tìm thấy , nếu thể khẳng định tay ta có lưu lại chứng cứ về lô vũ khí lần này của bọn họ , nếu có rất phiền toái.

      Chiều ngày hôm sau, Lãnh Mặc Phàm hạ lệnh cho sáu sát thủ nhân lúc buổi đêm lẻn vào đảo , bắt đầu kế hoạch ám sát. Lần này Lãnh Mặc Phàm tự mình bố trí, cùng đám người Jack ở phòng khách sạn khác chỉ huy đám sát thủ, Tô Cẩm vẫn ở lại phòng cũ.

      Chạng vạng tối, bóng dáng gọn gàng nhanh nhẹn bước ra khỏi khách sạn, nhận từ tay bảo vệ chìa khóa chiếc xe thể thao màu lam. Xe thể thao như ảo ảnh hòa vào dòng xe cộ, phóng về phía bến tàu. Trong kính chiếu hậu ra gương mặt trầm tĩnh, cặp mắt sắc bén tản ra ánh sáng như chim ưng săn mồi.

      Bảy giờ rưỡi, Lãnh Mặc Phàm đẩy cửa phòng khách sạn, về phía phòng ngủ hô: “Tiểu Cẩm, xuống ăn cơm tối với tôi.” Nhưng sau khi được mười giây, cũng thấy trong phòng có tiếng đáp lại, Lãnh Mặc Phàm chợt nảy lên dự cảm xấu, bước nhanh vào phòng ngủ, quả nhiên thấy tờ giấy hé ra đặt mặt bàn, đó có dòng chữ: “Chờ tin tốt của tôi, tôi bình an trở về.”

      “Chết tiệt, ai cho phép em ?” Lãnh Mặc Phàm gầm tiếng, nhanh chóng ra ngoài gọi điện cho Jack. “Tôi muốn tra vị trí tại của Tô Cẩm.”

      Jack ở đầu kia lập tức làm. Lãnh Mặc Phàm buồn bực bất an lại trong phòng khách, trong lòng ngừng lo lắng. Vừa rồi bọn họ ở khách sạn cẩn thận nghiên cứu nhiệm vụ lần này, nhận định tỉ lệ nguy hiểm là rất lớn, đừng thủ hạ của Mạc Kim gây bất lợi, hơn nữa còn có kho vũ khí, trong tình huống đó muốn ám sát có khả năng thành công. Nếu Tô Cẩm mình đến đó, nguy hiểm thế nào có thể đoán trước.

      Lúc này, điện thoại của vang lên, vội vàng nhận máy. “Tra được ?”

      “Lãnh tổng, chúng tôi tra được hành tung của Tô tiểu thư, cách đường ven biển hai mươi kim mặt biển, ấy sắp tới địa điểm mục tiêu rồi .”

      “Shit.” tiếng chửi thấp, Lãnh Mặc Phàm hổn hển cắn chặt răng, giờ phút này có thể làm gì? Ngoại trừ chờ tin tức của , lúc này làm bất cứ chuyện gì cũng chỉ làm tình cảnh của trở nên tệ hơn. Nghĩ đến điều gì đó, lập tức cầm điện thoại gọi cho Jack phân phó: “Lập tức thông báo cho toàn bộ sát thủ, nếu gặp ấy đảo bảo vệ an toàn của ấy đặt lên hàng đầu, có thể giết Mạc Kim hay quan trọng, tôi muốn ấy bình an trở về, nghe chưa?”

      .” Jack việc vội lên tiếng trả lời.
      Last edited by a moderator: 26/12/15
      Chrisdunggg thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 59. Gặp lại cố nhân

      Đêm mặt biển hề lặng yên, từng đợt sóng cuồn cuộn dâng cao, gió biển gào thét, át hết mọi thanh. Lúc này, chiếc ca nô cỡ bị sóng biển đánh vào, vạch ra đường sóng trắng xóa. tránh những mỏm đá xung quanh hòn đảo, sau 20 phút, ca nô xông lên bờ cát kín đáo, bóng dáng nhanh nhẹn nhảy xuống, giấu ca nô xong xuôi, nhanh chóng mình. Sau khi bộ ít nhất 20 phút mới đến mặt trước của hòn đảo, Tô Cẩm nằm sấp người đỉnh núi, quan sát toàn bộ động tĩnh phía dưới.

      Ánh đèn dưới chân núi sáng rọi, chiếu sáng khắp bốn phía, Tô Cẩm đeo kính đêm bắt đầu thăm dò số sát thủ canh giữ. Vị trí đáng chú ý nhất là tòa tháp cao, có hai sát thủ tuần tra, cửa kho hàng này được xây rất lớn, còn thân giấu sâu trong lòng đất, tạo thành thế dễ thủ khó công. Tô Cẩm phát cửa cũng có hai người trông coi, cửa sắt khép kín, Tô Cẩm nhẫn nại chờ động tĩnh, ít nhất muốn biết cửa này mở ra vào như thế nào.

      Đột nhiên, tiếng súng vang lên phá vỡ yên tĩnh đảo, sau đó là trận bắn phá mãnh liệt, hai sát thủ tháp cao tử vong, còn sát thủ canh cửa cũng kịp đánh trả, trúng đạn ngã xuống đất. Lúc này, trong bóng tối xuất sáu bóng người, bao vây cửa sắt.

      Tình huống bất chợt phát sinh này lập tức phá tan khó khăn trước mặt, Tô Cẩm nhanh nhẹn trượt xuống, thân vào chỗ bí mật gần đó, thấy sáu sát thủ kia phục tốt, chỉ chờ cửa sắt mở ra, chớp lấy thời cơ.

      Bên trong cửa sắt, bọn họ hoàn toàn biết gì cả, trước mắt chỉ biết chờ, chờ Mạc Kim phản kích. chờ đợi này quá dài, chợt nghe thấy cửa sắt kẹt tiếng, nặng nề mở ra, sau đó còn chưa tới kịp thấy tình trạng bên trong, mặt sau cửa sắt liền truyền đến trận bắn phá mãnh liệt. Bốn sát thủ cầm chặt súng ống, đầu tiên là quét loạn lượt, chờ bọn chúng nghỉ ngơi lấy sức là lúc sát thủ áo đen bắt đầu bắn trả, hai bên triển khai cuộc chiến dữ dội.

      Sát thủ bên phía Mạc Kim đủ mạnh, so ra kém hơn những người Lãnh Mặc Phàm thuê đến. Nhóm người này lập nên, phần lớn bộ phận từng tham gia huấn luyện bộ đội đặc chủng hoặc từng lăn lộn chiến trường, hiệu suất và thủ đoạn tác chiến của họ vượt xa sát thủ bình thường.

      Bốn sát thủ rất nhanh bị giải quyết, sáu người áo đen cẩn thận cầm súng tiến vào, Tô Cẩm cũng theo phía sau. Lúc này cửa sắt lại kẹt tiếng, trong lòng cả kinh, lăn người vào trong, đồng thời cũng hiểu được, Mạc Kim cố ý dẫn dụ sát thủ, muốn lợi dụng ưu thế địa hình để giải quyết bọn họ.

      Phía trước có sát thủ mở đường, Tô Cẩm dễ dàng tiến nhập. lựa chọn đường lớn mà tiến đến lỗ , trèo lên đường thông khí. Động tác của Tô Cẩm rất nhanh nhẹn, mục tiêu của là Mạc Kim, thầm nghĩ phải dùng tốc độ nhanh nhất tìm được chỗ Mạc Kim, còn những sát thủ khác, giao cho sáu người kia giải quyết là được.

      Đường cung cấp khí thông suốt, Tô Cẩm xốc khối trần nhà để xem xét tình hình phía dưới, bây giờ thời kỳ nhạy cảm, đa số nhân thủ tập trung ở chỗ. Tô Cẩm đột nhiên nghĩ ra, trước khi giải quyết Mạc Kim còn có chuyện rất quan trọng phải làm đó là phá hủy ba kho hàng của , bọn chúng có vũ khí cung cấp, phần thắng của cũng nhiều hơn.

      Trước khi tới, Tô Cẩm thuộc lòng địa hình, phát con đường lập tức bước tới. tra được, cửa thông đạo duy nhất có thể xâm nhập kho hàng là máy điều hòa. Qua 7 phút bò sát, Tô Cẩm xác định được ba kho hàng, ngoài cửa có bốn người gác. Nếu Tô Cẩm muốn thông qua quạt điều hòa, trước hết phải giải quyết nhóm người này. cầm khối vỏ đồng bên cạnh, cố sức uốn cong nó thành miếng mỏng sau đó ném về phía cánh quạt điều hòa. Cánh quạt gió chuyển động với tốc độ nhanh gặp phải ngoại vật ngăn cản, phát ra thanh chói tai, lúc này, bốn sát thủ bên ngoài kho hàng nghe được động tĩnh phía , cùng ngẩng đầu lên nhìn. Cùng lúc đó, Tô Cẩm hai tay cầm súng, lắc người nhảy xuống đồng thời nổ súng, hai gã sát thủ bị trúng đạn. Động tác nhanh nhẹn dứt khoát, lăn vòng bắn vào mục tiêu, hai tên sát thủ còn lại chưa kịp thấy địch, người thủng vài lỗ máu.

      Dễ dàng giải quyết bốn sát thủ, Tô Cẩm giẫm lên cái hòm sắt, nhảy người lên đường cấp khí, thân thể trượt nhanh tới trước cánh quạt. Điều hòa bị chập, cánh quạt tạo thành lỗ hổng, cuộn mình trượt xuống.

      Trong kho hàng người, lúc điều hòa phát ra tiếng kêu chứng minh điều đó, Tô Cẩm rơi xuống, dưới ánh sáng mờ mờ, nhìn thấy trong kho này cất giấu số lượng lớn vũ khí nguy hiểm, súng ống đạn dược, còn cả loại bom mới nhất. Tô Cẩm xem xét bốn phía, cuối cùng tập trung cài đặt bom hẹn giờ, miệng nhếch lên nụ cười giả tạo. hơi hạ người xuống, đưa tay khởi động thiết bị nổ, đồng thời đặt thời gian đếm ngược, 2 phút, đặt xong xuôi, quay về theo đường cũ, nhanh chóng rời khỏi kho hàng.

      Lưng trốn sau cửa sắt, Tô Cẩm nhìn đồng hồ, còn quá ba mươi lăm giây. Lúc này từ khe hở, nhìn thấy có mấy tên sát thủ về phía kho hàng, lẳng lặng đọc thời gian, cuối cùng giọng đếm từng giây. “7, 6, 5, 4, 3, 2, 1......”

      “Bùm......” Chỉ nghe tiếng nổ lớn, Tô Cẩm bịt lỗ tai cũng cảm thấy màng tai bị chấn động. Ngay sau đó, ánh lửa bùng bùng bốc lên, luồng áp suất mạnh xô ngã toàn bộ những vật trong bán kính trăm mét, tiếng nổ mạnh ngừng, toàn bộ kho hàng dưới lòng đất chấn động, đá vụn nóc nhà cũng ào ào rơi xuống. Giằng co hơn 2 phút, chấn cảm (cảm giác sinh ra do động đất) biến mất, bốn phương tám hướng truyền đến tiếng bước chân, tất cả đều dồn dập chạy tới kho hàng.

      Tô Cẩm nhảy xuống thông đạo, vào con đường.

      hầm thông khí, nhóm sát thủ lúc này đều trở nên hỗn loạn. Bọn họ chạy là bởi vì bọn họ biết Mạc Kim mở cửa thả bọn họ ra ngoài, họ chỉ có thể bắt buộc chạy tới kho hàng, nơi đó là phòng của Mạc Kim, trong phần lớn đám sát thủ cầm súng đứng đây chỉ có bóng dáng ngoại lệ. Trong tay cầm túi tiền, thân thể linh hoạt lách khỏi đám người, chạy về phía cửa trái, vừa chạy đến cửa thông đạo, phía trước truyền đến tiếng bước chân khiến ngẩn ra. Đáng lẽ ra ở nơi này lúc này nên có tiếng bước chân, sát thủ đều tập trung ở đây rồi, còn có ai được chứ?

      Dáng người cao lớn thẳng tắp đứng ở chỗ tối, vài tia sáng chiếu xuống chiếc mũ cúi thấp, phải gương mặt châu Âu mà là gương mặt châu Á tuấn. Cặp mắt hẹp dài, đáy mắt có thần, lóe ra tia cảnh giác mãnh liệt, giữ chặt viền mũ, hơi nghiêng người nhìn lại hành lang thông đạo. Trong hành lang phía trước có người cầm súng di chuyển, ý nghĩ đầu tiên trong đầu Lục Thiểu Đình chính là giải quyết . Nhưng ngay khi ánh sáng bên chợt lóe, nhân thủ nhanh hơn chĩa súng vào người trong hành lang, trong nháy mắt làm kinh động đối phương. lập tức quay đầu lại, cũng giơ súng lên theo. Tên kia điên cuồng xả súng về phía , nhìn người phụ nữ quay cuồng trong mưa bom bão đạn, Lục Thiểu Đình kinh hãi, bởi đó phải sát thủ mà là người quen của . Gặp vào lúc này, Lục Thiểu Đình thực khiếp sợ, khẩu súng trong tay chút do dự nhắm thẳng vào người kia nổ súng, phát trúng đích. Người nọ dường như dám tin bị đồng bọn của mình bắn chết, mở to mắt hoảng sợ rồi ngã xuống.

      Tô Cẩm kích động nhảy vào chỗ thân, cảnh giác thám thính tiếng động phía sau, khiến kỳ quái đó là có tiếng súng truyền đến. Vừa rồi nghe được tiếng động giống như tiếng súng xen lẫn tiếng bước chân, sau đó còn cả tiếng đàn ông kêu thảm thiết, có chuyện gì ư?

      Đột nhiên có tiếng bước chân tới gần, lập tức cầm súng, nhắm ngay hành lang, nhưng đúng lúc đóm giọng nam trầm thấp quen thuộc vang lên. “Đừng nổ súng, là tôi.”

      Giọng này cũng khiến Tô Cẩm kinh ngạc vô cùng, ra khỏi chỗ tối, thấy Lục Thiểu Đình đứng ngoài cách 5m, mặc quần áo lao động nơi này, trong tay nắm chặt gói to.

      đến lấy tư liệu hả?” Tô Cẩm nhướn mày nhìn .

      “Ít nhất cũng đủ làm chứng cớ.” Lục Thiểu Đình mỉm cười, lập tức hỏi. “Sao lại ở trong này?”

      đợi Tô Cẩm trả lời, nghĩ đến điều gì đó, nheo mắt . “Chẳng lẽ vụ nổ tối qua do các làm?”

      “Tôi tới giết Mạc Kim.” Tô Cẩm gật đầu, nhìn hướng chạy trốn, nhíu mày hỏi. “ phải sao?”

      Lục Thiểu Đình trầm tư lát, đột nhiên nhún nhún vai . “Tôi vội, tôi có thể giúp hoàn thành nhiệm vụ sau mới rời cũng được.”

      “Vì sao lại giúp tôi?” Tô Cẩm nhếch môi nở nụ cười, mê người mà quyến rũ.
      Last edited by a moderator: 8/1/16
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 60. Bảo vệ trong nguy hiểm

      Lục Thiểu Đình kinh ngạc nhìn tươi cười, nếu phải cần lý do giúp , phải chăng bởi vì nụ cười thoáng qua này? trả lời vấn đề của , mà trầm giọng . “Tôi quen thuộc địa hình hơn.” xong, giấu tư liệu trong tay vào khe rồi với Tô Cẩm. “ theo tôi, tôi biết Mạc Kim ở chỗ nào.”

      Tô Cẩm theo tới kho hàng bí mật, có Lục Thiểu Đình giúp, càng thêm tự tin. Hai người đến góc, nghe thấy phía cuối truyền đến tiếng gầm phẫn nộ. “Lũ phế vật chúng mày, có mấy đứa cũng đối phó được, tới kho hàng lấy vũ khí mau.”

      Tô Cẩm sát vào người Lục Thiểu Đình, thấp giọng hỏi. “Đại khái có bao nhiêu người?”

      “Còn hơn hai người người, nhưng mà phải có người giúp sao?” Lục Thiểu Đình quay đầu hỏi.

      Tô Cẩm mím môi nở nụ cười, xem ra đám người áo đen kia cũng trốn ở nơi bí mật nào đó, chuẩn bị đột kích hang ổ bọn chúng.

      tại bọn chúng đều tập trung ở đây, thể hành động khinh thường, chờ những người kia phát động công kích.” Lục Thiểu Đình thấp giọng .

      Ở phía trước Tô Cẩm, sáu người áo đen đúng là gấp rút chuẩn bị. Bọn họ đều là đồng đội tác chiến thuần thục, mỗi hành động đều ăn ý tự nhiên, lúc này bọn họ thương nghị xong kế hoạch khai chiến. Đầu tiên sát thủ lao ra trước, hạ gục đám người ở hành lang, tiếp theo chọn cứ điểm thuận lợi, chờ những người còn lại tới.

      Quả nhiên vị trí của nhóm người áo đen thu hút đám sát thủ, bọn chúng mang vũ khí, tiếng súng nổ bùm bùm ngừng, hai bên giao thủ .

      Lục Thiểu Đình chỉ về hướng, thân thể nhanh nhẹn phóng qua, Tô Cẩm theo , hai người tới trước cửa sổ. Từ khe hở hẹp, Tô Cẩm cuối cùng thấy được bóng dáng Mạc Kim, ở cửa kho hàng số 2, trong tay giơ “đại gia hỏa”. Đó là ống phóng rốc két loại ( giải thích), uy lực cực mạnh, gấp hai mươi lần súng ống bình thường. tức giận phóng ống rocket về phía đám người áo đen, giữ lại bản cơ (cái vỏ), chỉ nghe “vút” tiếng, ống phóng rốc két bay thẳng về phía hành lang. Phía cuối nổ mạnh, mà nơi đó chính là nơi đám người áo đen náu.

      “Ha ha...... Dám đấu với tao, tao cho chúng mày chết hết.” Mạc Kim cười như điên.

      Tô Cẩm híp mắt, đặt họng súng qua khe hở, nhắm ngay đầu của , Lục Thiểu Đình ở bên cạnh chú ý chặt chẽ toàn bộ động tĩnh. Tô Cẩm bắn thẳng lưu loát, đáng tiếc vào thời điểm mấu chốt, tên thủ hạ của Mạc Kim đột nhiên xuất đỡ lấy phát súng đó, cú bắn thất bại. Tô Cẩm và Lục Thiểu Đình cảm nhận được sợ hãi, Mạc Kim phát ra chỗ thân của hai người, ống phóng rocket trong tay chĩa về phía này.

      “Nguy hiểm.” Lục Thiểu Đình kéo Tô Cẩm phen, hai người tông xông ra cửa. Mặc dù như vậy nhưng sức nổ của ống phóng rốc két sinh ra áp lực mạnh, vẫn đẩy hai người bắn lên. Lúc rơi xuống đất, Lục Thiểu Đình giang hai cánh tay, ôm chặt người Tô Cẩm dưới thân mình, áp lực làm những vật nhọn xung quanh nổ tung bắn ra bốn phía, sau lưng Lục Thiểu Đình cũng bị những vật cứng đó làm bị thương.

      Đầu óc Tô Cẩm tỉnh táo dị thường, chờ sóng xung kích qua , cùng Lục Thiểu Đình chạy về phía trước theo bản năng, sau đó phía sau nổ mạnh đợt hai đợt ba, nhưng mà còn thương tổn đến bọn họ nữa.

      Chạy vào trong đường ống phức tạp, thủ hạ của Mạc Kim truy kích theo, Tô Cẩm lau chút máu khóe miệng, quay đầu nhìn mấy vết thương lưng Lục Thiểu Đình, tâm trạng nhất thời rối bời, vì sao người đàn ông này luôn bảo vệ dưới thân mình?

      Giống như cảm nhận được áy náy trong lòng Tô Cẩm, Lục Thiểu Đình lắc đầu . “Tôi sao.”

      “Bây giờ chúng ta còn chỗ nào được?”

      “Có chỗ.” mặt Lục Thiểu Đình tự tin.

      “Chỗ nào?” Tô Cẩm hiếu kỳ hỏi.

      “Két bảo hiểm của Mạc Kim, trong đó có ít nhất 300.000 USD.” Lục Thiểu Đình xong, Tô Cẩm hiểu được ý định của , hai người tới két bảo hiểm của Mạc Kim.

      Có lẽ Mạc Kim cực kỳ để ý vũ khí của cho nên đặt trong văn phòng, cũng có lẽ vì tin rằng ai có thể tìm được két bảo hiểm của , Lục Thiểu Đình vì thu thập tư liệu, thăm dò tất cả những gì liên quan tới Mạc Kim, bao gồm cả quỹ bảo hiểm bí của .

      người có thuốc nổ ?” Lục Thiểu Đình quay đầu hỏi .

      Tô Cẩm gật đầu, lấy trong túi ra hai trái bom đưa cho , Lục Thiểu Đình đặt thuốc nổ trước khóa, kéo kíp nổ để kích nổ, còn và Tô Cẩm tránh ở sau tấm sắt.

      “Bùm.” tiếng, két bảo hiểm nứt ra vệt, Lục Thiểu Đình bước nhanh qua đó, hung hăng đạp chân mở ra, đô-la trong két ào ào chảy ra, đồng thời ở bên trong két cất dấu cả kim cương. Lục Thiểu Đình dùng gói to bao hết toàn bộ số tiền và kim cương, được hai bao lớn, sau đó cùng Tô Cẩm lại về hướng đám sát thủ. nhường Tô Cẩm trốn trong đường dẫn số 3, còn mình tới đường dẫn thứ nhất. đưa tay dùng sức vẩy túi tiền, nhất thời trong khí đô-la rơi xuống như mưa.

      “A...... Tiền...... Tiền......” Đám sát thủ thấy tiền sáng mắt, đều điên cuồng buông súng trong tay, tranh nhau nhặt tiền. Mà ở đường dẫn thứ ba, khẩu súng trong tay Tô Cẩm hề ngần ngại bắn mãnh liệt từ phía sau, quá 1 phút, sáu tên sát thủ ngã xuống đất.

      Chờ khi những người khác quay đầu bắn Tô Cẩm, Lục Thiểu Đình ở phía sau bắt đầu công kích, như thế trái phải đánh úp, thu được kết quả rất tốt. đất la liệt thi thể, máu loãng đọng lại mặt, có loại cảm giác nên lời.

      Đảo mắt giải quyết được mười mấy người, ý tưởng của họ là giết sạch thủ hạ bên người Mạc Kim trước, sau đó mới toàn tâm toàn ý đối phó tên cầm đầu này.

      Hai người dùng phương thức tương tự tới chỗ Mạc Kim, thấy dạy bảo đám thuộc hạ, sắc mặt trầm. Lục Thiểu Đình cùng Tô Cẩm tách ra hai hướng khác nhau, lặng yên tiếng động áp sát bọn chúng, đồng thời dùng sức giơ bọc lên, tiền trong tay theo hướng gió thổi về phía đám người Mạc Kim. Đột nhiên có vật bay tới khiến vài tên sát thủ nổ súng, nhưng khi bọn thấy thứ rơi xuống ràng là tiền, lập tức mở to hai mắt, với tay điên cuồng vào trung. “Là đô-la...... đô-la......”

      Mạc Kim cũng nhìn thấy tiền, cũng biết két bảo hiểm của mình bị mở, lửa giận nhất thời phun trào, nhìn đàn thủ hạ điên cuồng cướp tiền của , nhấc súng lên, xả mãnh liệt vào đám người. Đám thủ hạ còn chưa kịp quay lại ngã gục vào trong đống máu.

      Sau khi quét xong, Mạc Kim mở to mắt đỏ dữ tợn, nhặt khẩu súng dài chạy về tới nơi nào đó. Lục Thiểu Đình cùng Tô Cẩm lao tới, nhìn Mạc Kim tẩu thoát, lập tức muốn đuổi theo nhưng bị Lục Thiểu Đình kéo lại, trầm giọng . “Chúng ta mau.”

      “Nhưng còn chưa giết .”

      “Tôi biết chỗ kho hàng dưới đất tàng trữ vũ khí nổ mạnh, tôi đoán Mạc Kim tới đó, muốn phá hủy toàn bộ chỗ này, chúng ta phải nhanh chóng rời .”

      “Nhưng cửa ra chỉ có , chúng ta có các nào mở được.”

      “Còn có cửa khác.” Lục Thiểu Đình nở nụ cười, Tô Cẩm chần chờ, theo tới chỗ cất giấu tư liệu, sau khi lấy xong bọc đó, Tô Cẩm theo Lục Thiểu Đình tới nơi có máy phát điện kêu ầm vang.
      Last edited: 22/4/16
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :