1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bà xã của thủ lĩnh sát thủ - Ngấn Nhi (Chương 62) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 51. Thoát hiểm

      Edit: Beyours

      Lãnh Mặc Phàm tự mình cởi áo đắp lên người Tô Cẩm, nhìn vết thương bị nước muối cào rách lại bắt đầu rỉ máu, trái tim như bị bóp chặt, nhìn vết da lốm đốm đen do tàn thuốc, chỉ hận vì sao giết được tên hung thủ kia. Nhưng chắc chắn về sau, ta trở thành đối tượng bị Lãnh Mặc Phàm thề đuổi giết bằng được.

      Lục Thiểu Đình theo hướng dẫn của Lãnh Mặc Phàm, xe chạy đến chỗ Jack ở. ta mời bác sĩ tốt nhất chờ ở đó, xe dừng lại, Lãnh Mặc Phàm liền ôm Tô Cẩm vào phòng. Bác sĩ bắt đầu kiểm tra cho , hai y tá bên cạnh hỗ trợ.

      Ngoài cửa sổ, Lục Thiểu Đình đứng yên, nhìn Tô Cẩm bị ngất nằm giường, bàn tay bất giác nắm chặt. Lúc này y tá ra, thấy ngoài cửa sổ, hỏi: “Vị tiên sinh này, tôi thấy cũng cần phải băng bó chút.”

      Cánh tay của Lục Thiểu Đình nhuốm máu, vết thương giữa trán cũng rất lớn nhưng vì cứu Tô Cẩm nên bận tâm băng bó, nghe thấy y tá hỏi gật đầu, theo tiến vào gian phòng khác.

      Sau khi bác sĩ xử lý xong vết thương của Tô Cẩm, Lãnh Mặc Phàm vội hỏi tình hình của , ngoại trừ vết thương bị nhiễm trùng bên ngoài có gì đáng ngại, có điều mất máu quá nhiều, cần được nghỉ ngơi.

      Lục Thiểu Đình băng bó xong ra, vừa vặn nhìn thấy Lãnh Mặc Phàm đứng hút thuốc ngoài hành lang, mắt đối mắt, trầm tĩnh ổn định, nguy hiểm quỷ dị, Lãnh Mặc Phàm nhếch nhếch khóe miệng: “Xem ra cần chỗ nghỉ ngơi cho khỏe.” Ý bóng gió, có thể được rồi.

      “Chỉ bị thương ngoài da thôi.” Lục Thiểu Đình trả lời lạnh nhạt, muốn khẳng định Tô Cẩm tỉnh lại, ít nhất tiếng mới rời .

      thích ấy?” Lãnh Mặc Phàm híp mắt, toàn thân tản ra khí thể sắc bén như hổ báo, ánh mắt căng chặt ý , đây là con mồi của .

      Lục Thiểu Đình cũng biết tại sao trong lòng nảy sinh khát vọng lưu lại, nhưng cứ rời như vậy lại thấy cam lòng. ngẩng đầu, thản nhiên : “Tôi và ấy có quan hệ gì cả, có thể yên tâm.”

      “Tất nhiên như vậy, bắt đầu từ bây giờ ấy có tôi chăm sóc rồi, có thể làm chuyện của .” Ý tứ đuổi khách của Lãnh Mặc Phàm rất ràng, thích người đàn ông này, người cũng có hơi thở giống , mà người đàn ông như vậy làm bạn bên người Tô Cẩm, cảm thấy bất an.

      Lục Thiểu Đình đứng trước cửa sổ liếc nhìn người phụ nữ ngủ say giường, nhíu nhíu mày, trong lòng trào ra cảm xúc phức tạp. xoay người : “ hãy chăm sóc tốt cho ấy.” xong, bước về phía cầu thang.

      Mới được vài bước, phía sau truyền đến giọng nam kiên định mang ý chiếm giữ: “ ấy là người phụ nữ của tôi, chăm sóc ấy là trách nhiệm của tôi.”

      Bước chân của Lục Thiểu Đình chậm lại, chỉ giây, lại bước nhanh hơn, nhanh chóng biến mất trong tòa biệt thự.

      Ánh mắt của Lãnh Mặc Phàm trầm xuống, khóe miệng hình như lên ý cười thắng lợi.

      Tô Cẩm nghỉ ngơi ba giờ tỉnh lại, mà nguyên nhân đánh thức đó là bàn tay bị người nào đó nắm chặt, vì xưa nay quen cảnh giác, chỉ cần hơi đụng chạm lập tức tỉnh ngay. mở mắt ra thấy người đàn ông cầm tay mình, Lãnh Mặc Phàm, trong ánh mắt của dâng lên vui sướng, nén được kích động: “Tỉnh rồi, thân thể cảm thấy thế nào?”

      Tô Cẩm lắc đầu, ánh mắt trong suốt tìm tòi lượt quanh phòng và ngoài cửa sổ, mở giọng khàn khàn: “ đâu?”

      Kích động trong mắt Lãnh Mặc Phàm chìm xuống, có chút vui: “ rồi.”

      bảo rời ?” Tô Cẩm nhìn thẳng Lãnh Mặc Phàm, ánh mắt lấp lánh.

      “Bây giờ có tôi bên cạnh em rồi, cần nữa.” Lãnh Mặc Phàm càng thêm buồn bực, vì sao vừa tỉnh tìm ? Hơn nữa ánh mắt ép hỏi kia giống như làm sai chuyện gì vậy, điều này khiến rất mất hứng.

      Tô Cẩm đột nhiên nhắm mắt, ngực hơi phập phồng, hiển nhiên cảm xúc bị ảnh hưởng, lúc lâu sau mới mở mắt ra : “ ấy cứu mạng tôi, nên đuổi ấy .”

      Lãnh Mặc Phàm nghe thấy giọng của có ý trách móc, nhướn mi: “Trong tình huống đó, đàn ông cứu phụ nữ là chuyện phải làm.”

      Tô Cẩm dùng ánh mắt phức tạp nhìn : “ hiểu đâu.”

      Những lời này hoàn toàn khiến Lãnh Mặc Phàm buồn bực, hừ tiếng, tức giận : “ phải mới ở chung 1 ngày 1 đêm, em thích chứ?!”

      Tô Cẩm nhàng chống người ngồi dậy, trả lời vấn đề nhàm chán này của . suy nghĩ bây giờ Lục Thiểu Đình làm gì? ta tới đây để điều tra giao dịch của “S” và tên người Mexico, lúc này chắc thăm dò ghi chép giao dịch của tên Ấn Độ và Mêxico, đây là chuyện vô cùng nguy hiểm.

      Lãnh Mặc Phàm nghe được tiếng phản bác, khuôn mặt tuấn tú càng trở nên hung ác nham hiểu, cười lạnh: “ vậy là em ngầm thừa nhận?”

      Tô Cẩm tiếp tục trầm mặc, nghĩ đến thực lực của người Ấn Độ, liền lo lắng cho Lục Thiểu Đình. Dáng vẻ nhíu mày yên lòng của rốt cục khiến Lãnh Mặc Phàm bạo phát, vốn ghen, tại thấy như vậy, tâm trạng của Lãnh Mặc Phàm tồi đến đến mức muốn giết người. bước đến trước mắt , ôm cả người vào ngực, ép hỏi: “Chẳng lẽ tôi mạo hiểm cứu em, em cảm động sao? Tôi làm tất cả vì em, em cũng động lòng sao?”

      Lúc này Tô Cẩm mới hoàn hồn nghe chuyện, có chút hoang mang: “ gì vậy?”

      “Tôi gì? Chẳng lẽ ta thích em cũng sai sao? Chẳng lẽ tôi tức giận vì người phụ nữ của mình quan tâm người đàn ông khác, cũng là sai sao?” Lãnh Mặc Phàm gầm .

      Tô Cẩm ngẩn ra, lắc đầu: “Hai người vốn phải cùng loại người.”

      “Vậy có mặt nào hấp dẫn em?” Lãnh Mặc Phàm nhìn , ánh mắt hung tợn.

      Tô Cẩm suy nghĩ, mắt lộ tia trào phúng: “Điểm khác nhau lớn nhất là, ấy giúp người chờ báo đáp, còn , mỗi việc làm đều muốn được báo đáp lớn hơn.”

      Lãnh Mặc Phàm đột nhiên chấn động, từ trong lời này, cảm giác bản thân ở trong lòng Tô Cẩm kém hơn Lục Thiểu Đình. ngạc nhiên nhìn : “Tôi chỉ chỉ vọng tất cả những việc tôi làm có thể khiến em cảm động mà thôi, nếu vậy cũng là sai, tôi đây biết làm gì để có được lòng em.” xong, xoay người giận dữ rời .

      Nhìn người đàn ông tức giận rời , trong lòng Tô Cẩm cũng rất thống khổ. phải cảm kích , chỉ là rất cực đoạn, luôn tự cho mình là đúng .

      Trong phòng cãi vã, Jack đứng bên ngoài đều nghe hết, nhìn Lãnh Mặc Phàm đá cửa bỏ , suy nghĩ chút rồi gõ cửa vào phòng. Tô Cẩm xuất thần, thấy vào, miễn cưỡng chào hỏi: “Jack.”

      “Tô tiểu thư, tốt quá sao.” Jack cười .

      “Cám ơn quan tâm.”

      “Thực ra người quan tâm nhất, lo lắng nhất cho vẫn là Lãnh tổng, biết lúc nghe tin bị bắt tới Ấn Độ, cả người ấy như bị điên vậy.” Jack .

      Tô Cẩm đương nhiên hiểu ý Jack , phải cảm kích, có điều biết nên thế nào mới tốt.

      “Lãnh tổng quan tâm nguy hiểm của bản thân, cố ý muốn tới Ấn Độ cứu , nửa đường còn gặp phục kích, có người bảo vệ, nhưng Lãnh tổng nghỉ giây phút nào, quyết định mình cứu . ra, tô chưa từng nhìn thấy Lãnh tổng khẩn trương cứu người như vậy, là người đầu tiên khiến ấy bất chấp nguy hiểm cứu.”

      Tô Cẩm nghe những lời này, mặt thoáng vẻ kinh ngạc, chẳng trách thấy vệ sĩ bên người , ra là vậy. “ ấy cũng quá xúc động .”

      “Lúc ấy ông chủ chẳng còn lý trí.” Jack cười khổ.

      Tô Cẩm nhìn chậu nước bàn xuất thần, Jack tự thấy lời cần xong, đứng dậy rời . Trong lòng Tô Cẩm quả xúc động vì những lời Jack , Lãnh Mặc Phàm làm tất cả vì , khiến luống cuống. biết lấy gì để báo đáp , sát thủ có tình cảm, cũng dám đến tình cảm, càng đừng dành trái tim cho người đàn ông.
      Last edited: 23/11/15
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 52. Máy bay gặp nạn

      Edit: Beyours

      lúc sau, Tô Cẩm lại ngủ, khi tỉnh lại là buổi tối. Bóng người Lãnh Mặc Phàm lên ngoài cửa sổ, nhìn khói tỏa ra đỉnh đầu có thể biết được hút thuốc. người đàn ông gia thế hiển hách, trải qua bao sóng gió, nay đứng ở góc tường sơn vàng hơi bóc tróc, bộ dáng sa sút, đáy mắt Tô Cẩm chớp sáng, ánh mắt dịu dàng thêm mấy phần.

      Dường như cảm giác được có ánh mắt nhìn phía sau, Lãnh Mặc Phàm quay đầu, khói thuốc phả gương mặt , dưới ánh sáng hơi mờ ảo. Gương mặt kia nửa tuấn mỹ, nửa nhìn , chỉ có cặp mắt sáng quắc bức người.

      “Tỉnh rồi à?” đẩy cửa bước vào, đến bên người Tô Cẩm, nâng cằm lên rồi hôn.

      Tô Cẩm đứng nửa người, động tác hơi cứng ngắc: “Xin lỗi về những lời buổi trưa.”

      “Tại tôi quá nóng vội chứng minh bản thân, em đúng, tôi là người làm ăn, bản chất thương nhân làm gì cũng nghĩ đến lợi ích ngấm vào xương tủy.” Lãnh Mặc Phàm tự cười giễu, nhìn Tô Cẩm, tâm trạng tốt hơn nhiều.

      “Nhưng thương nhân thành đạt.” Tô Cẩm đáp.

      Ánh mắt Lãnh Mặc Phàm trở lên sâu thẳm, híp mắt cười : “ như vậy, sớm muộn tôi cũng chiếm được lòng em?”

      ra Tô Cẩm nghĩ tới phương diện này, chỉ muốn trêu ghẹo chút thôi. mím môi cười, tiếng nào, lúc lâu sau mới hỏi: “Khi nào chúng ra rời khỏi chỗ này?”

      “Máy bay riêng của tôi đến, đại khái chiều mai đến nơi, em có đủ thời gian nghỉ ngơi.” Lãnh Mặc Phàm xong, lấy lại bình tĩnh hỏi: “Đêm nay ngủ cùng tôi nhé?”

      Tô Cẩm nhìn chiếc giường mình nằm, chỉ là giường đơn. Lãnh Mặc Phàm hiểu nghĩ gì, liền bế lên: “Phòng tôi ở sát vách.”

      Phòng bên có giường đôi, mềm mại sạch , tuy rằng đủ hoa mỹ nhưng lại khiến người ta có thể ngủ sâu. Lãnh Mặc Phàm đặt lên giường, đắp chăn cho , sau đó mới tới giá áo cởi sơmi rồi nằm xuống bên cạnh. Nằm lúc, nghiêng người luồn cánh tay qua cổ Tô Cầm, nhàng kéo vào lòng, dịu dàng : “Ngủ !”

      Tô Cẩm tạm thời buồn ngủ, bây giờ đầu óc rất tỉnh táo, nhưng Lãnh Mặc Phàm hô hấp đều đều. Từ khi biết được tin tức của lúc tối qua đến giờ, chưa hề nghỉ ngơi, khi tâm trạng thả lòng, người rất dễ sinh ra cảm giác mệt mỏi.

      Tô Cẩm nhàng nhắm mắt, chỉ chốc lát sau cũng vào giấc ngủ.

      Sáng sớm hôm sau, có bác sĩ tới kiểm tra cho Tô Cẩm, vết thương khôi phục tệ, khép miệng. Giữa trưa Jack thu xếp xong xuôi, vào phòng : “Máy bay đến lúc 3h, chuẩn bị chút rồi chúng ta xuất phát.”

      Tô Cẩm mặc áo T-shirt rộng rãi, quần dài, màu da trắng hơn lúc trước nhưng càng thêm thùy mị thướt tha. Mặc dù Lãnh Mặc Phàm nhiều lần nhịn được hôn lên mặt nhưng vẫn cố gắng khắc chế dục vọng bản thân.

      Bốn chiếc xe việt dã hộ tống bọn họ tới sân bay, đây đều là vệ sĩ bản địa. Lần này xuất hành, bọn họ thận trọng hơn, cả đường sóng yên gió lặng, thành công lên máy bay.

      Lúc chuẩn bị đóng cửa, Jack cũng thấy kinh ngạc: “Sao lão ngoan cố này lại tùy tiện bỏ qua cho chúng ta như vậy?” xong lại tự cười.

      Tô Cẩm và Lãnh Mặc Phàm cũng cảm giác chuyện này có chút kỳ quái, nhưng lúc này có đại biến. Cơ trưởng tới hỏi thăm xong xuôi, đúng 3 rưỡi máy bay cất cánh.

      Tô Cẩm được nữ tiếp viện hàng chăm sóc, Lãnh Mặc Phàm và Jack xử lý công việc ở khoang trước, máy bay rất nhanh bay lên đám mây. Nhìn chân trời rộng lớn bao la, tâm trạng Tô Cẩm cũng thoải mái hơn hẳn, nhưng sau đó lại lo lắng cho Lục Thiểu Đình, hy vọng tiếp cận đám người Ấn Độ kia.

      Sau khi bay được gần nửa giờ, máy bay bay ổn định đột nhiên mất thăng bằng giống như bị mất khống chế, thiếu chút nữa Tô Cẩm bị lật dưới ghế salon. Lúc này, tiếng còi báo động máy bay cũng tích tích vang lên, tiếp viên hàng sợ tới mức ôm đầu thét chói tai. Jack xông tới, mặt đầy khủng hoảng: “Khoang lái xảy ra chuyện.”

      “Xảy ra chuyện gì?” Tô Cẩm miễn cưỡng ổn định thân thể, vội hỏi.

      “Cơ trưởng và phó cơ trưởng đột nhiên hộc máu bỏ mạng, tại máy bay bị vây trong trạng thái người lái. Lãnh tổng ở khoang trước, nhưng …nhưng chưa từng lái máy bay bao giờ!” Jack có chút khẩn trương.

      Lúc này máy bay đột nhiên nghiêng sáu mươi độ, tất cả đều trở lên hỗn loạn, Jack bị ngã sàn nhà, vài giây sau máy bay mới bình ổn trở lại. Jack ôm đầu gầm : “Chết tiệt, ai có thể lái máy bay đây?”

      Vốn đây chỉ là câu phát tiết trút giận, mong đợi có người đáp lại , nhưng ngay lúc đó, giọng ồm ồm từ phía sau truyền tới: “Tôi biết lái.”

      Jack và Tô Cẩm giật nảy mình, đặc biệt Jack trợn trừng mắt, lúc này mới thấy người đàn ông cao lớn đứng vịn vào khung cửa, Tô Cẩm kêu lên: “Lục Thiểu Đình? Sao lại là ?”

      phải Lục Thiểu Đình rồi sao? Hình như được tốt, chắc núp ở nhà kho, cánh tay còn gỉ máu. Lục Thiểu Đình gật đầu với Tô Cẩm, tiếp đó nhanh chóng tới khoang lái, Jack cũng vội vàng theo.

      Trong khoang lái, Lãnh Mặc Phàm ngồi vị trí điều khiển, có điều có dáng vẻ thong dong tao nhã như mọi lần mà chân tay hơi luống cuống, tóc đen cũng bị mồ hôi lạnh thấm ướt. Nghe thấy tiếng đẩy cửa phía sau, quay đầu nhìn, khi thấy Lục Thiểu Đình đột ngột xuất , mặc dù rất kinh ngạc nhưng cố gắng khắc chế, liền hỏi: “ biết lái máy bay?”

      Lục Thiểu Đình ra hiệu ánh mắt ngồi sang bên cạnh, còn mình nhanh chóng đeo tai nghe, thao tác máy móc thuần thục, máy bay trôi lơ lửng khống chế được dần dần ổn định. Jack và Lãnh Mặc Phàm cùng thở phào nhõm, mặc dù lúc này nên truy cứu vị khách mời mà đến này, nhưng Lãnh Mặc Phàm vẫn khách khí lên tiếng hỏi: “Hóa ra vẫn .”

      “Nếu tôi rồi, chỉ sợ ngày mai Lãnh tổng còn nhìn thấy ánh mặt trời nữa.” Lục Thiểu Đình nhìn thẳng phía trước, ánh mắt kiến định, thản nhiên đáp lại.

      Jack thấy thế, sợ ông chủ lại ghen, liền với Lãnh Mặc Phàm: “Lãnh tổng, xem Tô tiểu thư ! ấy cũng ngã bị thương.”

      Những lời này hiệu quả hơn bất cứ cái gì, Lãnh Mặc Phàm đứng dậy, bước nhanh ra sau, thấy khoang máy bay hỗn loạn, hai tiếp viên hàng bị dọa ngất , Tô Cẩm nằm nửa người sô pha, ôm ngực thở dốc. Lãnh Mặc Phàm vội bước tới hỏi: “Bị thương ở đâu?”

      “Chỉ rách vết thương thôi, sao.” Tô Cẩm trả lời, đột nhiên cảm thán câu “Cũng may ấy ở đây.” Tô Cẩm những lời này, đáy lòng cũng thoải mái hơn, chỉ cần Lục Thiểu Đình bình an là được.

      Nhưng lời này rơi vào tai Lãnh Mặc Phàm lại có chút chói tai, vì sao lần này xuất hành thuận lợi như vậy? Chỉ cần có Lục Thiểu Đình ở đây, ưu thế của bị giảm xuống nửa, xem ra lúc rảnh rỗi, cũng nên học lái máy bay.

      Tô Cẩm cũng nhạy cảm phát Lãnh Mặc Phàm đột nhiên trầm mặt xuống, mới nghĩ tới lời vừa rồi làm tổn thương. vội vàng sang chuyện khác: “Xem ra kẻ thù của cản giết anhtrên đường , mà sớm bố trí cái bẫy chết chóc.”

      Nhắc tới điều này, sắc mặt Lãnh Mặc Phàm càng thêm trầm khó coi, nắm chặt quả đấm, cười lạnh: “Món nợ này tôi bắt trả lại gấp bội, chỉ cần Lãnh Mặc Phàm tôi còn sống ngày, tôi khiến gia tộc của ngày yên bình.”

      Tô Cẩm biết này người đàn ông này được làm được, nhưng trong lòng vẫn thấy bất an, muốn đâm người khác đao, đầu tiên cũng phải tự thương ba phần.
      Last edited: 23/11/15
      Chris thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 53. Trở về bình an

      Edit: Beyours

      Kỹ thuật lái của Lục Thiểu Đình tệ, máy bay ổn định trở lại, hai tiếp viên hàng cũng tỉnh, nghe cơ trưởng gặp chuyện may nên vô cùng đau buồn, đồng thời thu thập đống lộn xộn khoang máy bay. Tô Cẩm đứng dậy về phía khoang lái, tuy Lãnh Mặc Phàm điều khiển nhưng Lục Thiểu Đình cần phụ tá (người trợ giúp). Dựa vào tư chất của Jack khẳng định được, cho nên Lãnh Mặc Phàm đành phải chịu thiệt chút, mặc dù biết thích nhưng cũng thể mang tính mạng của mọi người ra đùa giỡn.

      Lục Thiểu Đình nhìn máy thấy phía sau có bóng người đẩy cửa tiến vào, quay đầu nhìn, vừa vặn chạm phải ánh mắt Tô Cẩm. Tô Cẩm mỉm cười với , trong đôi mắt trầm tĩnh của Lục Thiểu Đình cũng lên ý cười, nhưng mà nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.

      Mà màn này tất nhiên thoát khỏi ánh mắt của Lãnh Mặc Phàm, nhíu mày, lạnh lùng nhìn hai người liếc mắt đưa tình, trong mắt lóe lên ý xấu.

      Chuyến bay kinh hoàng này rốt cục hạ cánh xuống sân bay tư nhân ở nước Mỹ vào nửa đêm, Lục Thiểu Đình lái tệ nhưng khi máy bay đáp xuống, do rơi xuống đất quá nhanh, cả thân máy bay ghìm xuống làm bánh trước nổ tung, máy bay nhất thời mất khống chế, còn trượt đoạn rất xa mới dừng lại.

      Nhưng lúc này bọn họ có thể cầu xin điều gì chứ? Có thể bình an đáp xuống đất là may mắn trong bất hạnh lắm rồi.

      Jack xử lý chuyện vụn vặn, rất nhanh có xe tới đón người, cả bác sĩ và cảnh sát đều can thiệp, nhưng trước đó, ba người Tô Cẩm, Lãnh Mặc Phàm và Lục Thiểu Đình rời khỏi sân bay.

      Trong đêm tối, xe hơi màu đen vụt qua như sao băng, chạy bon bon con đường rộng lớn, khí trong xe có chút nặng nề. Lãnh Mặc Phàm ngồi ở ghế phụ, Tô Cẩm và Lục Thiểu Đình ngồi ghế sau, ba người đều lên tiếng, có lẽ cũng là có lời gì để .

      Cuối cùng Tô Cẩm phá vỡ ngột ngạt này, hỏi Lục Thiểu Đình: “Sau này có tính toán gì ?”

      Mexico chuyến.” Lục Thiểu Đình chậm rãi trả lời.

      có đầu mối sao?” Tô Cẩm tiếp tục hỏi.

      “Chuyện phức tạp hơn rất nhiều so với tưởng tượng của tôi, tôi phải điều tra .” Lục Thiểu Đình lộ ánh mắt trầm trọng, chuyến Ấn Độ lần này, chút thu hoạch. Đó chính là tra được lô vũ khí bên Ấn Độ bán cho Mexico có người trung gian tham dự, mà người này có dường như có quan hệ với “S”.

      chuyện, bọn họ đến khách sạn, ba người xuống xe đứng ở trong đại sảnh giống như màn ly biệt. Lục Thiểu Đình chỉ đứng ngoài cửa nhìn bọn họ vào, Tô Cẩm nghe được tiếng bước chân phía sau bèn quay đầu lại, nhìn bóng người vững chắc của Lục Thiểu Đình đứng trong màn đêm, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, thấp giọng với Lãnh Mặc Phàm: “ lên trước , lát tôi quay lại.”

      Lãnh Mặc Phàm nhíu mày quay đầu lại, nhìn Tô Cẩm về phía Lục Thiểu Đình, ánh mắt nổi lên tia vui. cách khác từ khi người đàn ông này xuất đến giờ, tâm tình của rất tồi tệ, chẳng qua vẫn duy trì phong độ lịch phát tác, nhưng cũng có nghĩa để ý.

      Lục Thiểu Đình ngờ Tô Cẩm quay lại tìm mình, gương mặt tuấn lên tia kinh ngạc, Tô Cẩm bước nhanh tới trước mặt , biết cầm thẻ trong tay từ lúc nào, đưa cho : “Tôi cho mượn dùng.”

      cân nhắc (suy xét) tình cảnh tại của Lục Thiểu Đình tốt, tất cả tài khoản trước kia của đều bị tiêu trừ, người tất nhiên có nhiều nhu cầu cấp bách cần dùng đến tiền. Lục Thiểu Đình hơi sửng sốt nhưng cự tuyệt, với : “Tôi trả lại cho .”

      Tô Cẩm nở nụ cười: “ cứu mạng tôi, nếu báo đáp, trong lòng tôi rất khó chịu.” xong, xoay người bước vào khách sạn. Ở phía sau, Lục Thiểu Đình nhìn bóng người ung dung ưu nhã đó, ánh mắt hơi si mê. Người phụ nữ này từ lúc quen biết tạo cho hảo cảm vô hình, cảm tình đó bởi vì thân phận của mà thay đổi.

      Tô Cẩm đẩy cửa phòng khóa, liền thấy Lãnh Mặc Phàm đứng trước cửa số hút thuốc. mặc sơ mi đen, lộ ra phong độ ưu nhã tôn quý, nhưng hai ngày nay Tô Cẩm thấy hút quá nhiều thuốc, xem ra tầm tình rất buồn bức, vừa bước vào cửa khỏi nhíu mày: “Hút bớt thuốc , tốt cho sức khỏe hơn.”

      Lãnh Mặc Phàm nghe lời dập tắt tàn thuốc, kéo kéo vạt áo lên, với Tô Cẩm: “Muốn uống ly ?”

      Tô Cẩm gật đầu: “Được! Tôi tắm rửa .” xong, liền bước vào phòng tắm.

      Cửa phòng tắm bán trong suốt, mặc dù thể nhìn hết toàn cảnh nhưng vẫn có thể nhìn thấy những đường cong mê người, cảm giác thần bí như như như mời gọi. Lãnh Mặc Phàm kìm nén mấy ngày, bây giờ bắt đầu sôi sục tựa như dã thú xông lên ngực, kịp rót đầy rượu, liền tự uống trước ly, rượu lạnh băng tạm thời đè ép dục hỏa. Mười phút sau, Tô Cẩm khoác chiếc áo ngủ tơ tằm bước ra, lau mái tóc dài ướt át, gương mặt son phấn khiến người ta nổi lên dục vọng.

      Tô Cẩm nhìn thấu suy nghĩ của , nhướn mi ngồi xuống đối diện, cầm ly rượu hơi lắc lắc rồi uống vào. Lãnh Mặc Phàm đột nhiên đứng dậy, về phía Tô Cẩm, Tô Cẩm khẽ cười. “Sao vậy?”

      Trong con ngươi của Lãnh Mặc Phàm chỉ có màu tối đen, dục hỏa bốc lên, nhàng đè Tô Cẩm xuống sô pha, môi mỏng thể đợi áp lên môi , khàn khàn : “Nhớ em .”

      Tô Cẩm cự tuyệt, nhiệt liệt đáp lại , ham muốn trong đáy lòng bị khơi lên, híp mắt : “ tắm ! Tôi thích mùi người .”

      Lãnh Mặc Phàm hơi ngạc nhiên, lúc này mới nhớ ra hôm nay máy bay đổ trần mồ hôi, nhưng nghe thấy chê khách khí như vậy, cố ý lưu lại người mấy vết hôn, sau đó mới đứng dậy vào phòng tắm.

      giường phủ trắng diễn ra cảnh xuân nóng bỏng, Tô Cẩm xõa mái tóc đen, áo ngủ tơ tằm phanh nửa, khuôn ngực đầy đặn quấn mảnh vải thưa duy nhất còn sót lại. híp mi, ánh mắt cuồn cuồn mị hoặc.

      Lãnh Mặc Phàm nửa quỳ giường, hơi cúi người xuống, đặt nụ hôn lên vết thương của rồi nhàng tìm đến bờ môi, thưởng thức hương vị ngọt ngào. Thân hình đàn ông tráng kiện tràn đầy dục vọng, dưới đáy mắt thâm sâu có hai ngọn lửa thiêu đốt.

      hôn, mãnh liệt bá đạo như những lần trước mà nhàng nhu, thân thể Tô Cẩm rất nhạy cảm với những âu yếm trêu chọc của , toàn thân thả lỏng, ngẩng gương mặt mê người hưởng thụ từng động tác vuốt ve. khẽ rên lên, nhắm mặt lại, xua đuổi toàn bộ ô nhục và ưu phiền ngày hôm qua.

      Lần này, Lãnh Mặc Phàm dám dùng sức vì sợ làm bị thương, đây là trận mây mưa kéo dài, nhàng chậm chạp từng bước đến khoái cảm.
      Last edited by a moderator: 9/12/15
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 54. Anna phản bội

      Edit: Beyours

      Nghỉ ngơi trong khách sạn ba ngày liền, ngăn cách mọi hỗn loạn bên ngoài, yên tĩnh, phải lo nghĩ, nhưng có chuyện khiến Tô Cẩm đắn đo đó chính là chuyện bị bắt. cứ luôn cảm thấy chuyện này có chỗ nào đó rất lạ, trực giác bất an.

      Lãnh Mặc Phàm thấy từ sáng Tô Cẩm nhíu mày, đến chiều vẫn nằm ngẩn người sô pha. Nhận thấy có tâm , bưng ly rượu tới, thấp giọng hỏi: “Sao thế? nghĩ gì vậy?”

      có gì, chỉ ngẫm lại chuyện lần này thôi, cảm thấy có chỗ nào đó đúng.” Tô Cẩm nhổm nửa người dậy, nhàng nhấp ngụm rượu.

      Lãnh Mặc Phàm cong khóe miệng, nửa đùa nửa : “Em cảm thấy có người bán đứng em?”

      Tô Cẩm ngẩn người, ngẩng đầu nhìn : “Tôi chưa từng nghi ngờ .”

      “Đương nhiên phải tôi, nhưng ngoại trừ những người khác.” Lãnh Mặc Phàm khẽ trào phúng, xem ra có số việc phải cho biết, tránh để bị người khác tổn thương.

      “Những người khác? Là ai?” Tô Cẩm nghe ra ý trong lời của .

      “Trong khu resort, em thực cho rằng cảnh sát tự tra được chỗ em sao?” Ánh mắt sắc bén của Lãnh Mặc Phàm lướt dọc người .

      Tô Cẩm ngẩn ra, giống như lời này đánh trúng chỗ nghi hoặc của mình, nhíu mày : “Đúng rồi, chính là thấy kì lạ ở đây. Từ việc cảnh sát tìm ra tôi, rồi đến lượt đám người Ấn Độ nhanh chóng tìm tới tôi, tôi cảm thấy có người báo tin sau lưng mình.”

      “Em biết ai chăng?” Lãnh Mặc Phàm cười lạnh.

      “Người có thể biết vị trí của tôi chỉ có hai người, thứ nhất là , thứ hai là cha nuôi của tôi, chắc chắn phải cha nuôi, cũng thể là , vậy là ai chứ?” Tô Cẩm suy đoán.

      “Đừng quên còn người nữa, sư tỷ của em, Anna.” Lãnh Mặc Phàm nhắc nhở.

      Tô Cẩm khiếp sợ giây rồi lập tức ngồi ngay ngắn lại:“ gì? Sư tỷ của tôi sao? nghi ngờ ấy?”

      phải tôi hoài nghi ta, mà nhất định là ta.” Lãnh Mặc Phàm chắc như đinh đóng cột.

      Tô Cẩm khẽ run, phủ nhận : “ đâu, sao sư tỷ của tôi lại tiết lộ hành tung của tôi được, đâu có lợi gì cho ấy?”

      “Có thể vì em đẹp hơn ta.”

      Tô Cẩm lườm , nghiêm mặt : “Lúc này còn đùa giỡn được à, chẳng có gì buồn cười.”

      Lãnh Mặc Phàm nhướn mày, xòe tay vẻ vô tội : “Lời tôi , sau khi em chưa được 10 phút, ta cầm hai chai rượu xuất ở cửa phòng với ý đồ dụ dỗ tôi, chỉ tiếc tôi có hứng thú với ta mà thôi.”

      Tô Cẩm nghe giọng rất nghiêm túc, nhất thời phân biệt hay giả, nhưng điều này khiến giật mình, suy nghĩ chút rồi hỏi: “Có lẽ sư tỷ của tôi chỉ muốn tìm uống ly rượu thôi?”

      “Uống ly rượu cần cởi quần áo ra sao?” Lãnh Mặc Phàm cười châm biếm.

      Tô Cẩm thấy có chứng cứ, mà dựa vào hiểu biết của với , phải người hay lừa gạt, sắc mặt trở lên lạnh lẽo: “Rốt cuộc vì sao sư tỷ phải làm vậy?”

      “Có hai nguyên nhân, thứ nhất ta có ý muốn thoát ly khỏi tổ chức, muốn leo cao hơn; thứ hai, gả cho người đàn ông có tiền giống tôi, ‘thoái giang hồ’.” Lãnh Mặc Phàm bình tĩnh phân tích.

      “Nếu như vậy, người đó phải là sư tỷ tôi từng biết.” Tô Cẩm thở dài nặng nề.

      “Em là trợ thủ đắc lực của cha nuôi em, ta muốn lợi dụng đám người Ấn Độ giết em, như vậy cho dù về sau ta có phản bội , cũng bớt đối thủ mạnh.”

      Tô Cẩm giải đáp được khúc mắc, nhưng lại nhận về đáp án ngoài ý muốn, vẫn có chút vui, nghĩ đến nữ tinh trước kia từng bội phục, giờ biến thành đồng lõa hại , cảm thấy hơi thất vọng cùng đau lòng. Ngồi lát, đứng dậy cầm di động vào phòng ngủ, chuyện này phải thông báo để cha nuôi đề phòng.

      Điện thoại được kết nối, đầu kia nhận máy, đúng là giọng Tương Vinh truyền tới: “Tiểu Cẩm, con Ấn Độ làm nhiệm vụ hả?”

      phải làm nhiệm vụ, mà là bị đám xã hội đen Ấn Độ bắt qua đó.” Tô Cẩm cắn răng .

      “Xảy ra chuyện gì vậy Tiểu Cẩm? Con sao chứ!” Tương Vinh quan tâm hỏi han.

      “Bây giờ con rất an toàn, con gọi điện muốn nhắc cha nuôi tiếng. Thực ra lần này con bị bắt, con nghĩ rất có thể là người trong nội bộ chúng ta tiết lộ hành tung của con cho người khác.”

      “Con chắc chắn chứ?”

      “Vô cùng chắc chắn, cha hỏi hai sư muội xem có phải họ từng liên lạc với chị Anna , con muốn xác minh chuyện.” Tô Cẩm bình tĩnh hỏi.

      “Con chờ chút.” Giọng điệu của Tương Vinh ở đầu kia cũng trở nên nghiêm trọng.

      2 phút sau, giọng Tương Vinh vang lên: “Con đoán sai, Amy mười ngày trước Anna bí mật liên lạc với nó, muốn nó kiểm tra hành tung của con, có phải chuyện này liên quan tới nó ?”

      Nghe được đáp án xác định, lòng Tô Cẩm trầm xuống, mặc dù rất muốn tiếp nhận thực này nhưng chứng cứ bày ra trước mắt, có cách nào phủ nhận, điều duy nhất cần làm bây giờ là hiểu tình hình, xử trí tỉnh táo. Tô Cẩm thở dài : “Con nghĩ sư tỷ sinh lòng phản bội, lần này con bị bắt đúng là do tay chị ấy ngầm lo liệu.”

      “Amy Anna phát hành tung đám sát thủ Ấn Độ, cha cho rằng nó tìm cách giúp con thoát thân, xem ra mọi chuyện hoàn toàn ngược lại, là nó muốn mạng của con. Anna làm cha quá thất vọng .” Tương Vinh lắc đầu cười lạnh.

      “Cha nuôi, lần trước người chuyện úp mở, có phải biết sư tỷ có ý phản bội ?” Tô Cẩm nheo mắt hỏi.

      “Trong những người cha huấn luyện, con và Anna là người đắc lực nhất, nhưng từ Anna có dã tâm an phận, ta sớm đoán được có ngày này, chỉ có điều nó nhanh hơn cha tưởng.”

      “Vậy cha nuôi định xử trí chị ấy thế nào?” Tô Cẩm muốn hỏi câu này.

      quá muộn, chúng ta liên lạc được, ta tháo thiết bị định vị người rồi. Tiểu Cẩm, con phải đề phòng cẩn thận, nếu phát tung tích ta lập tức quay về báo cho cha.”

      Kết thúc cuộc điện thoại, tâm trạng của Tô Cẩm càng thêm nặng nề, nghĩ đến ngày phải đối địch với Anna, cảm thấy đau lòng cho người chị em, cũng thấy căm ghét và tiếc cho chị ta.

      ra phòng khách thấy Jack đến, còn mang theo mấy tập tư liệu, vẻ mặt của Lãnh Mặc Phàm cũng thoải mái, nhíu mày nhìn giống như có tâm , Tô Cẩm ngồi lên ghế salon, Jack lập tức cho chuyện máy bay gặp tai nạn, hóa ra kẻ địch của Lãnh Mặc Phàm hạ thuốc hai vị cơ trưởng trước đó, lúc này cảnh sát điều tra. Tô Cẩm ngẫm lại lần này gặp đại nạn chết, cũng quá may mắn, quay đầu liếc mắt nhìn Lãnh Mặc Phàm bên cạnh, thấy vẫn nhíu chặt mày, tò mò hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”

      “Lô vũ khí chúng ta đưa qua Mexico bị người ta chặn lại.” Jack giấu diếm , lên tiếng trả lời.

      “Người nào làm?” Tô Cẩm khỏi kinh ngạc. Xã hội này, có người giàu nào làm giàu dựa vào làm ăn ngay thẳng. @@

      “Nhắc tới lại thấy tức, chính là thương nhân buôn vũ khí người Mêxico, người mua vũ khí của đám người Ấn Độ ấy.” Jack oán hận .

      Sắc mặt Lãnh Mặc Phàm vẫn trầm, lâu mới mở miệng : “Trước thương lượng với bọn họ đòi hàng, nếu đám người này biết phải trái, tôi muốn mạng bọn họ.” Mặc dù vẻ mặt bình thản, nhưng ánh mắt bộc phát phẫn nộ.

      Jack cầm tư liệu ra ngoài, Lãnh Mặc Phàm có vẻ đau đầu, Tô Cẩm cũng muốn quấy rầy , bèn vào phòng nằm chút. Khoảng sáu giờ chiều, bị tiếng động bên ngoài đánh thức. Lúc mở cửa ra xem, thấy trong phòng khách có ít nhất bảy tám người tới, Lãnh Mặc Phàm đứng đầu, trầm giọng thảo luận gì đó, nghe mấy câu, Tô Cẩm liền nghe được tin tức, hóa ra người Mexico kia thừa nhận cướp kiện hàng nên Lãnh Mặc Phàm chuẩn bị phản kích.

      Nhắc tới Mexico, Tô Cẩm nghĩ tới Lục Thiểu Đình, biết ở bên đó có tốt ?
      Last edited: 9/12/15
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 55. Săn bắt mục tiêu

      Edit: B.Y

      Chiều hôm sau, Tô Cẩm và Lãnh Mặc Phàm lên chuyến bay đến Mêxico. Đối với cố lô vũ khí lần này, Lãnh Mặc Phàm là người có địa vị nhất định phải xử lí cẩn thận, nếu có chút sai lầm, tổn hại danh lợi, nặng trở thành đối tượng truy bắt của cảnh sát. Lãnh Mặc Phàm có địch thủ khắp nơi thương trường, người muốn nhìn rơi đài vô cùng nhiều, với chuyện thể quan minh chính đại này, cần làm hàng đầu đó chính là bị người ta nắm được nhược điểm.

      Mặc dù lần này Lãnh Mặc Phàm tự mình qua đó, lô vũ khí này bị mắc bởi danh nghĩa của , nhưng nếu truy ra, cũng gặp ít phiền toái. Hơn nữa vận chuyển vũ khí đều thuê người, chính là đám người muốn sống, ai có thể dự đoán được bọn họ phát sinh rủi ro gì.

      Tô Cẩm lấy thân phận bạn cùng , về cơ bản bọn họ chuyện tránh , nên cũng biết đại khái chân tướng chuyện này. Trước đó cũng nhận được tin tức về tên thương nhân người Mêxico này từ trong miệng cha nuôi, thế lực này thể xem thường, có thể là lớn nhất. Tay chân của bọn chúng trải rộng toàn thế giới, những người có máu mặt ai biết, bọn chúng là đám cướp tuân thủ pháp luật, cho dù là cảnh sát Mexico cũng dễ gặp chúng. Tóm lại câu, đây là người rất khó đối phó.

      Tự đáy lòng, Tô Cẩm khỏi lo lắng cho Lãnh Mặc Phàm, mặc dù người đàn ông này cũng có mặt đáng sợ, nhưng tổn thương địch thủ ba phần tất tự tổn phần. quen nhìn bộ dáng cao cao tại thượng giống như vương tử của , chứ phải tham dự vào hoạt động giết hại đẫm máu này.

      Vì sao lại có mong đợi như vậy, chính Tô Cẩm cũng cảm thấy buồn cười, có lẽ thực để ý ! Từ góc độ của người phụ nữ, chỉ hy vọng người mình để ý có thế bình an.

      Chiều ngày kế tiếp, bọn họ vào khách sạn năm sao ở Mexico, vừa đến chưa được nửa tiếng liền còn có sau người đàn ông cao lớn vào, từ ánh mắt khôn khéo lão luyện cho thấy, bọn họ hẳn là thủ lĩnh phụ trách vụ vũ khí lần này. Tuổi từ ba mươi đến ba lăm, nhưng đứng trước mặt Lãnh Mặc Phàm, ánh mắt bọn họ cung kính, chuyện khách khí lễ phép, đối mặt với người đàn ông trẻ tuổi hơn mình có kính sợ và sợ hãi. Đầu tiên bọn họ kể chi tiết rủi lần này, sau đó mới đến tin tức mấy ngày gần đây.

      “Lô vũ khí này bị cướp ở vùng vịnh tư nhân, lúc ấy có ít nhất ba mươi người áo đen cầm súng ống trong tay, bọn chúng giết hơn phân nữa thuộc hạ của chúng ta, bức lui chúng ta sau đó chở vũ khí rời .”

      “Tại sao các xác định thủ hạ của Mạc Kim làm?” Lãnh Mặc Phàm nheo mắt trầm giọng , Mạc Kim trong lời chính là ông chủ buôn bán vũ khí Mêxico.

      “Tôi nhận ra hình xăm cánh tay tên cầm đầu, người đàn ông đó tên Bruce đàn em dưới tay Mạc Kim, từng là quyền thủ, sau này làm đàn em cho Mạc Kim, nhưng hình xăm tay sai được, chính là .” người đàn ông trong đó lên giọng khẳng định.

      tại chuyện quan trọng nhất chính là tìm ra lô vũ khí này, hoặc tiêu hủy hoặc mang , nhất định được kinh động cảnh sát.” Lãnh Mặc Phàm bình tĩnh phân phó.

      súng của chúng ta đều làm ám hiệu, bọn chúng thể xáo trộn được, chỉ cần tìm ra lô vũ khí, chúng ta cũng có đủ chứng cứ chứng minh bọn chúng ra tay.”

      “Lập tức phái người tìm kiếm khắp nơi, tìm kiếm súng ống có ký hiệu, nếu là bọn chúng làm, tôi muốn khiến bọn chúng mất nhiều hơn được.” Lãnh Mặc Phàm nhấn mạnh, ánh mắt hung ác nham hiểm bắn ra hào quang sáng rọi.

      Tan hội, trong phòng còn độc lại Tô Cẩm và Lãnh Mặc Phàm, Tô Cẩm vòng tay ôm cổ từ phía sau, an ủi: “Đừng gấp, chuyện này nhất định kết thúc .”

      Lãnh Mặc Phàm cầm tay , ngẩng đầu nhìn nhu tình hiếm thấy trong ánh mắt, mím môi cười: “Chuyện này tôi còn chẳng để vào mắt.”

      “Mạc Kim này khó đối phó.”

      “Ở trong mắt tôi, có ai là đối phó được.” Lãnh Mặc Phàm cuồng vọng lên tiếng.

      Tô Cẩm nở nụ cười: “ là người đàn ông cuồng ngạo nhất mà tôi biết.”

      cuồng sao có thể xứng đôi với sát thủ liều lĩnh như em?” Lãnh Mặc Phàm xong, duối cánh tay khom đầu xuống, đặt nụ hôn lên môi .

      “Để tôi giúp .” Tô Cẩm nghiêm mặt .

      “Vết thường của em chưa lành, đừng loạn, cứ đợi bên cạnh tôi.” Lãnh Mặc Phàm nhíu mày, kiên định .

      “Vết thương ấy sao cả, trả tiền mời tôi làm việc, sao tôi có thể nhàn hạ được?” Đáy lòng Tô Cẩm hạ quyết tâm.

      “Tôi trả tiền thuê em là muốn thấy em bình an đứng bên cạnh tôi, tiếp tục cuộc sống liều mạng này nữa.”

      Tô Cẩm ngẩn người, rồi nở nụ cười quyến rũ, lắc đầu: “Ta phải người ngốc, đừng ngăn cản tôi, ta mau chóng trở về.”

      Tuy Lãnh Mặc Phàm có chút vui, nhưng mấy ngày nay vết thương của hồi phục khá tốt, hơn nữa ngồi ngẩn ngờ trong phòng mãi phải cá tính , để ra ngoài giải sầu cũng tốt. “Vậy cẩn thận chút, có chuyện gì lập tức gọi điện thoại cho tôi.”

      “Ừ.” Tô Cẩm gật đầu bước vào phòng, thay đổi hành trang bó sát người, thắt lưng màu tím, dưới mặc quần đùi, tóc xoăn dài đến eo, khiến cả người tản ra hấp dẫn thần bí, đeo túi đen khéo léo tinh xảo, tựa như người đẹp thương nhân.

      Lãnh Mặc Phàm nhìn chằm chằm qua người mình, lại có chút ghen tỵ. Làm nữ sát thủ được bản lĩnh hạng nhất như sát thủ nam phải lấy thân thể hay mĩ mạo để dụ hoặc, sát thủ càng có gương mặt thiên sứ, hiệu suất hoàn thành công việc càng cao.

      Tô Cẩm đến trước bàn, đưa tay cầm mấy tờ tư liệu lên, đây là tư liệu mới thu thập được về tất cả đám đàn em của Mạc Kim, vô cùng tường tận. Tô Cẩm nhớ kỹ mấy khuôn mặt này, quay đầu đến bên cạnh Lãnh Mặc Phàm, hôn cái rồi : “Chờ tin của tôi.”

      Lãnh Mặc Phàm há lại để cứ như vậy rời , đứng lên đè gáy lại, bá đạo tiến vào miệng , sau phen hôn kịch liệt mới buông ra, dặn dò: “Về sớm chút.”

      Tô Cẩm cong môi cười, đẩy cửa rời . Tới bãi đỗ xe ở cửa sau của khách sạn liền có bảo an đưa chùm chìa khóa, là chiếc xe thể thao màu lam. Thân hình mê người của khiến đàn ông xung quanh quay đầu, Tô Cẩm vui vẻ hưởng thụ ánh mắt của người khác.

      Xe thể thao màu xanh tựa như sao rơi tăng tốc chạy theo sườn núi, phóng vào đường quốc lộ. Tô Cẩm xem hướng dẫn, đích đến cuối là quán bar cao cấp trong nội thành! Mặc dù còn những bốn tiếng, nhưng làm sát thủ, có đủ kiên nhẫn chờ đợi con mồi.

      Quán bar đêm khuya! Ngợp trong vàng son, nam nữ trong sàn nhảy nhót tản ra hơi thở nhục dục, nữ dáng đẹp, mắt quyến rũ, môi đỏ mọng, nam cầu hoan nhảy múa, ám muội kề sát đụng chạm ngực hay thân dưới của nữ, làm đủ mọi động tác phóng đãng, nữ rên rỉ, dục cự hoan nghênh, cố ý vô ý khiêu khích cực hạn của nam.

      Mà ở phía chỗ quay bar, có bóng dáng vô cùng gây chú ý. ở trong đám người đó như hào quang chói mắt với tóc dài mượt đen óng, gương mặt xinh đẹp chuẩn phương Đông và đôi mắt trong suốt như loại đá quý. im lặng ngồi ở đó, tựa như con mèo hoang lười nhác, im lặng mà nguy hiểm, đàn ông xung quanh sớm bị hấp dẫn bởi tao nhã và thần bí của , đôi môi đỏ mọng hé ra nhấp từng ngụm rượu, tựa như khối nam châm, cướp đoạt mọi ánh mắt nam giới, khiến họ bùng lên dục vọng.

      Nhưng ánh mắt của nhìn về người đàn ông nào cả, ngược lại, chỉ cần ai tới gần, gương mặt lạnh lùng này của khiến nhóm người đó cảm thấy thất vọng mà chủ động rời .
      Last edited by a moderator: 26/12/15
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :