đợt lại đợt khoái cảm kịch liệt ở trong cơ thể hai người lớn lên, tiếp tục vào, toàn thân Lý Ý Di co quắp đạt đến cao trào.
gần như bất tỉnh ở người , lúc cho là tất cả đều kết thúc thân thể của bị Tào Thiệu Trạch để nằm ngang.
". . . . . . cần. . . . . ." nỉ non .
" đủ, còn chưa giải phóng." Tào Thiệu Trạch áp lên người lần nữa, lưỡi dài đưa vào trong miệng khàn khàn của , câu liếm cái lưỡi của , khi nức nở nghẹn ngào liền bá đạo cướp lấy tất cả hương thơm trong miệng .
"Ừ. . . . . . A. . . . . ." Vừa mới trải qua cao trào nên thân thể mềm nhũn, giống như bay mây, Lý Ý Di cách nào chống cự bất kỳ động tác gì của , cũng cách nào cự tuyệt bất kỳ cầu nào của ann.
phối hợp với , cùng lưỡi răng quấn quýt, nuốt xuống nước miếng theo cổ họng hai người chảy xuống, hai tay của ôm lấy cổ Tào Thiệu Trạch, động tình cùng quấn lấy, hạ thân của gắng gượng ở bụng mè nheo, nhiệt độ đó cơ thể vẫn có thể cảm nhận.
"Có phải lại có cảm giác ?" Tào Thiệu Trạch xong, tay lẻn vào hạ thân của , ở chỗ hai người vừa mới hoan ái xong, chỉ đưa vào ngón tay vào, tốn sức chút nào.
"Ừ. . . . . ." Lý Ý Di lớn mật, mở hai chân ra, để thâm nhập vào sâu hơn, cảm thấy ngón tay của ở trong cơ thể hoạt động, thoải mái di động tay của mình, càng khắc sâu thể nghiệm cảm thụ.
"Nhìn, cũng chảy ra." Tào Thiệu Trạch rút ngón tay của mình ra, làm mật hoa trong cơ thể chảy ra liên tục ngừng.
"Bởi vì... Em rất muốn ..." Lý Ý Di khó nhịn xoa gồ bồng bên phải của , cái tay khác lại sờ lên trước ngực của .
"Em đủ rồi!" Tào Thiệu Trạch kích động lần nữa đẩy ngã , cúi đầu xuống, đưa lưỡi vào nguồn suối mật dịch của .
"A! A!" Lý Ý Di kích động khép chặt chân, dùng hai chân vòng lên cổ của , kẹp đầu ở nơi tư mật nhất của . "Em... láo..."
"Rất tốt, em còn chịu được." Ngược lại Tào Thiệu Trạch ngậm hoa hạch của , dùng răng cán hoa hạch của .
nâng hạ thân của lên, để cho hông của cong 90 độ, như vậy có thể nhìn ràng chỗ tư mật của hơn, cũng có thể đồng thời thấy ràng biểu tình phóng đãng mặt .
"Em láo? Như vậy, tại muốn hung ác cắm vào sao?"
"Ừ..." Sương mù trong mắt Lý Y Di che giấu khát vọng chút nào, giống như cho thấy bất luận là tư thế gì đối với đều là râu ria, giống như... Giống như hoàn toàn chấp nhận , chỉ thân thể, còn có tâm của .
đem vật to lớn của chính mình nhắm ngay hoa huyệt của , Tào Thiệu Trạch nhịn được, chạy nước rút, đâm toàn bộ vào trong cơ thể .
"A..." Đồng thời, Lý Y Di cắn chặt.
Tào Thiệu Trạch cũng hít hơi, Lý Y Di vong tình rên rỉ.
"Nếu em muốn thế này, vậy cho cho em là được! Nhưng tinh trùng của rất quý, em phải dùng thời gian cả đời để hoàn lại, phải em nghĩ muốn quăng là có thể bỏ rơi được!" Tào Thiệu Trạch từ cao nhấp xuống, mỗi lần đều cắm vào chỗ sâu nhất, giống như muốn xỏ xuyên qua người phía dưới.
biết bản thân thu lại được, nhưng làm sao có thể để cho sinh đứa con của bọn họ, sau đó mình nuôi dưỡng?
"Người có thể sinh hạ đứa bé của chỉ có thể là vợ của , muốn tinh trùng của phải gả cho !" đè chặp chân của ở hai bên đầu, gập thân thể lại, từ nhìn xuống, mỗi cái đều đâm tới điểm mẫn cảm nhất trong cơ thể .
"Được..."
Khi Lý Ý Di điên cuồng la, Tào Thiệu Trạch cũng rên lên tiếng, bắn vào trong cơ thể .
gì? Tào Thiệu Trạch sững sờ nhìn uể oải Lý Ý Di.
như vậy chỉ là muốn khó chịu, muốn đứa bé của lại vô , có ngàn vạn lý do cùng tiếp tục dây dưa cả đời, nhưng cái gì? dám . "Được?"
Lý Ý Di nâng lên khóe miệng, nhìn qua giống như cười, yếu ớt cười với , : "Chỉ sợ cuối cùng người đổi ý là ."
Tào Thiệu Trạch nhìn , ngơ ngác nhìn ngủ, tất cả tâm tình cũng bởi vì trận hoan ái kịch liệt kia mà trở nên bình tĩnh, rốt cuộc cũng có thể tỉnh táo suy tư chuyện xảy ra ngày hôm nay.
đối với Thiệu Vĩ Minh quan tâm, mà giận bởi vì tin , còn muốn tinh trùng của , cố chấp nghĩ muốn đứa bé của .
Đứa bé của , đứa bé của bọn họ?
Lòng của Tào Thiệu Trạch bùm bùm nhảy dồn dập, ở trong phòng vòng tới vòng lui, quá khứ như đoạn phim ngắn lướt qua trong đầu . biết cách nghĩ của nhất định có điểm đặc biệt, cho là thăm dò ý nghĩ của , cũng do lần lượt bị đả kích mới trở nên thể tin tưởng mình.
Nếu như tỉ mỉ nghĩ lại, quan tâm sao? Mặc dù ngoài miệng rất quan trọng, nhưng lại lựa chọn Thiệu Vĩ Minh, nhưng khi cùng Thiệu Vĩ Minh ở chung chỗ cũng tất cả mọi chuyện cũng đều nghĩ về .
Nếu như bọn họ hẹn gặp mặt, nhất định hủy bỏ cuộc hẹn với Thiệu Vĩ Minh, muốn cho Thiệu Vĩ Minh tiền, thay đáng giá, có thể muốn tìm tinh trùng khỏe mạnh sinh con, nhưng thực tế chỉ cùng làm chuyện đó với , chỉ kiên trì muốn đứa bé của .
Tào Thiệu Trạch kịp đợi tỉnh lại, chạy đến bên sofa, vỗ vỗ mặt của Lý Ý Di.
"Ý Di, Ý Di?" mờ mịt mở mắt, hiển nhiên còn chưa tỉnh ngủ, nhưng đợi kịp, nhàng, cẩn thận hỏi : "Ý Di, em có ?"
" cuối cùng phát rồi sao?" Lý Ý Di cười rất thỏa mãn, "Em cho là vĩnh viễn cũng nhận ra."
"Tại sao em cho hiểu?" Phải , bảo vệ này phần tình cảm này từng li từng tí, giống như sợ bị phát .
Nếu phải lần nữa bức bách, nếu phải phát đầu mối , có thể hiểu lầm cả đời!
Lý Ý Di vươn tay ra, đặt sờ lên gương mặt của , bình thản mà suy yếu, làm quá mệt mỏi.
"Em muốn trở thành tác phẩm tường của , em trở thành..."
Tào Thiệu Trạch trở tay lại nắm tay của , tay khác vuốt đầu của , giọng của run rẩy mà tràn đầy dịu dàng, : "Ngủ , tỉnh ngủ chuyện gì cũng chưa xảy ra."
Lý Ý Di mang thai, rất thất vọng, mỗi ngày đều ở kiểm tra, nhưng vẫn có.
Làm sao biết được? cũng dốc toàn lực rồi, vậy mà còn chưa thành công?
"Ý Di, con lại soi gương nghĩ cái gì á!" Mẹ Lý gọi, "Có người tìm con kìa!"
Lý Ý Di sợ hết hồn, từ trước tới giờ chưa từng có người tới nhà tìm , nhất thời trong lòng có dự cảm xấu, nhưng cũng thể trốn trong phòng rửa tay cả đời ra.
Nếu như đoán sai, người tìm tới cửa cũng cứ như vậy đợi cả đời.
Quả nhiên ở cửa ra vào gặp được Tào Thiệu Trạch, trò chuyện rất khoái trá với mẹ , sau khi thấy tới, nở nụ cười rực rỡ với .
"Ý Di, chúng ta có bảo bảo ?"
Qủa đào trong tay mẹ Lý rớt đầy đất, Lý Ý Di lúng túng nhìn những quả đào kia, dám chống lại tầm mắt của mẹ , "Hả, có."
"Vậy sao, vậy chúng ta chế tạo lần nữa là được." Tào Thiệu Trạch dùng giọng điệu thoải mái ra được.
kéo tay của , với mẹ Lý tiếng "Lần sau lại làm phiền" liền kéo ra khỏi cửa, chân còn dép bị kéo lên xe.
đoán chừng phản kháng, bởi vì có gì đáng sợ hơn so việc ở lại với mẹ .
Đợi phát lái xe đến nơi phải là "Tình" cũng phải là phòng công tác, hỏi : " muốn dẫn em đâu?"
Tóm lại đuổi giết đến tận cửa có ý định buông tha cho , sớm giác ngộ.
" đâu? Ghi tên kết hôn! Chúng ta phải rồi sao, giúp em sinh con, em gả cho , mặc dù lần này thành công, nhưng chúng ta còn hợp tác lâu dài về sau, cần gấp gáp"
Kết hôn?
"Em... Em như vậy với lúc nào?" Lý Ý Di theo phản xạ định kéo cửa xe, dĩ nhiên cửa xe khóa. nhìn lại bản thân, mặc đồ ở nhà, còn đôi dép lông nhung, phải giỡn, kéo ghi tên.
Trời ạ, nhất định là vừa kích thích ! là người luôn luôn thiếu hụt lý trí, luôn nhớ tới cái gì làm cái đó, đây cũng phải là chuyện đùa!
"Em muốn kết hôn! Em...."
"Bây giờ có nhà để về, chúng ta đăng ký xong, trước mắt có thể ở nhà em ?" Tào Thiệu Trạch liếc nhìn cái.
"Cái gì?"
" đập tường trong nhà, em còn nhớ chứ, chính là chiếc tường hành lang treo đầy những hình kia." : "Kết quả ông chủ cho thuê nhà rất tức giận, phá hư kết cấu tầng lầu, đấy là tường chịu lực, cả tòa lầu có thể vì vậy mà sụp đổ, bắt bồi thường khoản tiền sau đó đuổi ra ngoài rồi. Trước mắt chưa tìm được nhà, cho nên chỉ có thể ở đầu đường xó chợ, rất đáng thương, em là bà xã của , thể thấy chết mà cứu chứ."
Tâm Lý Ý Di căng thẳng, " có việ gì sao lại đập tường làm gì?"
"Để bày tỏ quyết tâm, hiểu, cho dù có với em rằng em giống những người khác, em cũng tin, cho nên phải lựa chọn phương pháp phi thường này rồi. Mới đầu chỉ dự định tháo những hình kia xuống, nhưng tháo xuống rồi vẫn để lại dấu vết tường, cho nên chỉ có đập mới có thể mất hẳn." cười, " ra cẩn thận suy nghĩ chút, chỉ cần sơn lại toàn bộ căn nhà là được, nhưng lúc đó suy nghĩ nhiều như vậy, lần này muốn gọi em xem cũng vào được rồi."
"Làm sao lại biết..." nhớ mình từng chuyện này với .
"Bởi vì lúc nào cũng chú ý đến em, chỉ cần là tâm ý của em, cho chút thời gian nhất định có thể suy đoán được, về phần có phải em muốn gả cho hay , dù sao sau khi chúng ta đăng ký, có thời gian cả đời để nghĩ ra kết quả, tại cũng gấp. Em cần gì cả, chỉ để ý lấy ra chế tạo đứa bé là được rồi."
Mặt của đỏ ửng lên, rốt cuộc biết được bao nhiêu?
"Còn nữa, em còn nhớ lúc trước thường gọi điện thoại nhà em ? ra muốn cho em, cuối cùng em cũng cần bận tâm tới Ngô Trân Trân rồi, ban đầu hề chọn ấy, là công ty đại diện cho ấy tự tiện chủ trương mà thôi, từ lúc mới bắt đầu trong lòng , người mẫu lý tưởng chỉ có em."
"Dĩ nhiên, ta cũng cầm tấm hình kia cho xem rồi, nghĩ đến em như vậy, còn chịu uy hiếp của ta, cho nên, em có tư cách gì tư cách thỏa hiệp với Thiệu Vĩ Minh là đần độn." Tào Thiệu Trạch quẹo khúc quanh, mặt trời bên ngoài to, gió ấm áp thổi vào, nhìn gò má của tốt vô cùng.
"Phải, em ." Lý Ý Di cứng rắn .
Vì vậy xe quẹo cua bị lệch hướng, trong lúc người đường kêu la sợ hãi suýt nữa đụng vào người đường, cũng may kịp thời phanh lại.
Tào Thiệu Trạch đến nụ cười nhõm cũng thấy, trừng mắt, đường nét đẹp đẽ mặt cũng bị vặn vẹo mà trở nên buồn cười.
Mặt của Lý Ý Di cũng kiềm chế được nữa, cười lớn, cười đến rất vui vẻ, "Bây giờ em ra rồi, vậy còn cần thời gian cả đời để làm gì đây?"
"Làm cái gì? em á!" Trong tiếng chửi rủa của người đường, lớn tiếng với .
------------ Hoàn -------------- ##
Last edited by a moderator: 10/5/15