1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà xã của tôi ai dám theo đuổi - Thất Quý (10/10) HOÀN Đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 8:

      Phù phù, làm xong chương này mà mình toát hết cả mòi hôi hột

      Tào thiệu trạch nhào tới người , đè lại hai cánh tay , hai ngừoiw cơ hồ là dính vào nhau, thân thiết nhất ở người nàng. lần nữa hôn lên môi , giống như muốn đem toàn bộ nhiệt tình của hút ra vậy, sau đó từ từ hôn lên sau tai , rồi xương quai xanh, cuối cùng ngậm lầy nhũ thịt khẽ run.

      "Ưm a. . . . . ." thế nhưng dùng răng cắn !

      " đừng. . . . . ."

      lại lập tức vô cùng dịu dàng hôn nâng nụ hoa bị cắn đau, lấy lưỡi liếm qua giống loại an ủi, nhưng giữ lại cảm giác đau nhạy cảm ở nụ hoa, lập tức lại quý trọng đối đãi, cặp kia kích thích so với đơn thuần trêu đùa làm người nổi điên.

      Lý Ý di chỉ cảm thấy này kích thích tê ngứa, lần nữa lấy tốc độ ánh sáng chui vào trong mỗi lỗ chân lông người , xông vào trong máu của , đánh vào mỗi giây thần kinh của .

      " cần. . . . . ." Bất đắc dĩ lần này hạ độc ác, đè chặt, sau khi được thân thể nàng hưởng ứng, lại liếm cắn bụng .

      "Lần này hình như nhạy cảm hơn nhiều." Tào thiệu trạch hút hết, ngẩng đầu trêu , : "Bởi vì biết xảy ra cái gì, thân thể mới có thể như vậy tự động làm Công tác chuẩn bị sao? Nhìn xem, chỉ là vuốt ve mà thôi, em cũng thần chí ."

      "Em mới có thần chí ." suy yếu phản bác, " làm như vậy có ý nghĩa gì sao?"

      "Ý nghĩa? Em làm sao lại cho là đây là chuyện có ý nghĩa đây? Thân thể của cùng tâm đều ở đây khát vọng em, tất cả phản ứng chẳng lẽ chỉ là dục vọng đơn thuần mà thôi sao?" Tào thiệu trạch kịp thời ngừng lại, khi cùng tranh cãi đạo lý mãi dứt, trước mắt, có thời gian này.

      vuốt ve bụng , da thịt trơn nhăn làm cho lưu luyến dứt, nhìn dưới vuốt ve của như Tiểu Miêu (con mèo) nhàng run rẩy, hạ thân dục vọng tỉnh giấc. thừa nhận đàn ông có dục vọng , nhưng nhục dục mang tới chỉ có thể vui vẻ nhất thời mà phải thỏa mãn. Nhưng lúc hàng phục để vuốt ve cho dù có chiếm được thân thể của , nội tâm của cũng cảm nhận được thỏa mãn sâu.

      "Ý Di, em rất hưởng thụ nha." cười khẽ.

      "Em mới có!"

      " chuyện phải có căn cứ , đây cũng phải là phong cách của em" hôn bụng , lấy đầu lưỡi gãi ngứa chung quanh rốn , ở người rỉ ra tầng mồ hôi mỏng bàn tay mò xuống bắt đùu dưới váy .

      "A!" Lý Ý di giống như có dòng điện chạy qua, bàn tay hơi thô vạch lên làn da mềm mại trong đùi , rồi sau đó còn bá đạo tiếp tục dời bên , cách quần lót lau giữa đùi phái nữ mềm mại.

      nóng bỏng cùng run rẩy tạo thành đối lập rệt, ràng là bàn tay có lực như vậy, lúc này lại như lông hồng cọ nơi mềm mại của , khó nhịn ưỡn ẹo thân thể, thân thể có cảm giác trống rỗng đáng sợ, cố ý trêu chọc , để cho bởi vì chiếm được mà đói khát.

      dùng ngón tay ở quần lót gãi qua lại, vẫn quên khoe khoang hành vi ác liệt, "Ý di, nhìn em bộ dạng rất khổ sở nha, nơi này ẩm ướt , là do quá nóng sao? giúp em làm lạnh nha."

      " cần!" biết mình ngăn cản cũng vô ích.

      cởi xuống quần lót của , đem váy đẩy tới hông của , nằm ở giữa đùi , giống nhà Khoa Học Gia nghiên cứu phát mới, "Nhìn a, em nơi này ướt thành ra như vậy rồi."

      Ngón tay Tào Thiệu Trạch quét về phía đoá hoa run rẩy của , mang theo trong suốt tinh khiết, "Ngoài miệng em đây là loại chuyện có ý nghĩa, bộ dáng này cũng quá nóng lòng rồi, chẳng lẽ là lần trước chúng ta trao đổi quá thành công, nên em nghiện?"

      "Làm sao có thể!" biết kích , nhưng nghe được vẫn mặt hồng tim đập, tại sao có thể ra những lời này!

      " nhanh chút dừng tay!"

      "Sau em đem những thành quả trao đổi kia dùng để hành động thực tế rồi sao? Ở người Thiệu Vĩ Minh thí nghiệm rồi sao?" Miệng tiện nhắc tới người đàn ông kia.

      Trong lòng Tào Thiệu Trạch thủy chung vẫn tồn tại vướng mắc này, vừa nghĩ tới làm tất cả đều chỉ là vì lấy lòng Thiệu Vĩ Minh, động tác cũng trở nên cường ngạnh.

      vạch ra ấy nụ hoa phấn hồng, lấy tay bấm hoa hach ướt nhẹp trở nên kiều diễm ướt át, " có khen em toàn thân đều có "từ vị nữ nhân" hay ? Nếu như vậy, em hằnla thiếu cái nhân tình đấy."

      "Ách a!" Lý Ý di tính phản xạ gộp lại hai chân, nhưng làm để cho được như nguyện, chỉ nằm giữa hai chân , cái tay khác còn tìm được hoa huyệt lưu loát của , hơn nữa vô cùng đột nhiên vào.

      thét lên, bị dị vật kích thích để cho chỉ muốn cầu xin tha thứ, "Em có, em mới có cùng làm nư vậy!"

      "Cái gì?" Tào thiệu trạch sửng sốt, có cùng Thiệu Vĩ Minh làm chuyện này, làm sao có thể?

      "Em phải là quan tâm chuyện như vậy ư, hơn nữa vì còn đặc biệt quầy rượu học tập."

      "Em làm sao biết tại sao, chính là. . . . . . Chính là khí. . . . . ." Lý Ý Di được tự nhiên : "Coi như là có loại khí kia, nhưng cảm giác có chỗ kì quái , vô luận như thế nào chính là tiến hành được. . . . . ."

      cũng biết nên làm sao đây, cùng Thiệu Vĩ Minh ở chung chỗ vô luận là ôm hay là hôn cũng có bất kỳ cảm giác gì, cố gắng qua, nhưng là có bất kỳ tác dụng.

      "Là lạ?" Ngón tay Tào thiệu trạch ở trong cơ thể kéo ra đưa vào, làm chảy ra nhiều hơn mật dịch, "Thứ gì là lạ, em ràng nhạy cảm như vậy, quả giống như muốn người phạm tội . . . . . ."

      "Nhưng là, cùng ấy ở chung chỗ như vậy, em cũng vậy có biện pháp."

      Đối với dưới tình thế cấp bách vô tâm thổ lộ ra , Tào thiệu trạch bị cổ động cực lớn.

      Chính còn chưa có phát giác được sao? Ý của đối với người khác như vậy, nhưng đối với mới như vậy, nàng còn chưa có phát giác được hàm ý trong lời của bản thân sao?

      "Em làm chuyện như vậy có ý nghĩa gì, dĩ nhiên phải vì nối dõi tông đường, cũng phải là vì lấy lòng đàn ông, ý nghĩa, chính rm phải ra sao?"

      "Ừ a!" Lý Ý Di sợ hãi kêu, bởi vì đột nhiên đưa ngón tay từ trong cơ thể rút ra, đem hai chân để lên đầu vai , tương đương với nàng hai chân mở rộng ra biểu diễn trước mắt , " làm cái gì! Mau dừng tay!"

      "Dừng tay? Em sau khi nhưng lời đó người ta nghĩ thế nào, ta còn có thể dừng tay sao!" Tào thiệu trạch khắc chế được nội tâm kích động.

      còn bộ biểu tình nghe hiểu gì, làm vừa nóng vừa giận, dục vọng bành trướng cơ hồ làm muốn nổ tung, có gì lo lắng nữa, cũng phải là tự mình đa tình, mà làm ra lựa chọn.

      đem dục vọng bành trướng khổng lồ của đặt trước miệng phấn hồng, làm sợ tới mức toàn thân cứng ngắc, mà biết, phải qua cửa ải này.

      "Ý Di, em!" thăng tiến vào, hung khí loại phân thân ngay ngắn đâm vào miệng huyệt nhot hẹp của . Trong lúc nhất thời khoái cảm nổ tung cùng thân thể xé rách đau đớn đồng thời dâng lên, hai người thét lớn, gầm , Lý Ý Di biết phụ nữ lần đầu tiên rất đau, nhưng nghĩ tới đau đến loại trình độ này.

      vô cùng khổng lồ, mà nàng lại quá mức hẹp, như vậy va chạm tất yếu khiến hai người đều khó chịu.

      Tào Thiệu Trạch cũng nhẫn nhị, bị xoắn đoạn đau đớn, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu từ trán xuống, động cũng dám động, bởi vì biết vừa động đau hơn.

      đau đến chảy ra nước mắt, trong lòng thầm thề, đây là lần duy nhất để cho chảy nước mắt.

      "Em làm sao lại hiểu, thân thể của em thay nàng làm lựa chọn, em đối với người khác cũng có cảm giác, duy chỉ có là bất đồng, điều này cái gì? nội tâm em cũng kháng cự , người của em nguyện ý tiếp nhận , em !"

      ? Lý Ý Di bất động, phần nguyên nhân là gian suy nghĩ, hạ thân xé rách đau đớn thoáng chậm lại , trong cơ thể là sâu trống rỗng cùng tê ngứa.

      Nàng theo bản năng ưỡn thẳng lưng, mè nheo cơ thể xa lạ kia an ủi, động tác của nàng bị Tào thiệu trạch thu vào trong mắt, vô dụng cùng thống khổ, cũng muốn .

      "Ý Di, nên bị tư tưởng của mình vây khốn, thỉnh thoảng cũng nên truy tìm cảm giác của bản thân, mặc dù đây phải đạo lý gì, nhưng nó làm em vui vẻ." đem phân thân chậm chạp rút ra, lúc sắp rời lại đỉnh nhập vào, "Em cũng khát vọng , cần , phải sao?"

      "Ừ a a!" ngửa đầu cao giọng gọi.

      "Cùng ở chung chỗ mới là tự nhiên nhất , em có thể ở trước mặt biểu toàn bộ con người thực của em, cần bất kỳ thay đổi hay che dấu gì, khi đó em em vui sướng nhất , tựa như tại, thời điểm em xinh đẹp nhất là vì ma nở rộ!" mồ hôi như mưa, biết có thể dần dần thích ứng , cũng bắt đầu hề nữa ức chế dục vọng của bản thân.

      là của , vô luận thân thể hay là tâm đều muốn, muốn hoàn toàn! là như vậy ra sức, như vậy hy vọng có thể dốc hết tất cả tâm ý của cho biết.

      trong cơ thể chạy nước rút, ôm yếu lại quật cường, cắn vành tai của , nghe trong miệng bật ra dục vọng thở dốc.

      vui vẻ, nếu như có thể thừa nhận tình cảm đối với vượt qua bằng hữu bình thường, vậy có lẽ vui vẻ đến cứ như vậy mà chết.

      "Nhìn xem, chúng ta ở chung chỗ, đây phải là chuyện rất tốt đẹp sao?" Tào Thiệu Trạch nhanh chóng kéo ra đưa vào , cảm thấy hoa huyệt của co rúc lại càng lúc càng nhanh, biết cao triều của nàng sắp đến.

      "Ừ. . . . . . A. . . . . ." Lý Ý Di hưởng ứng , cũng bày tỏ nghe gì.

      "Em đây là đáp ứng ? Điều này em đón nhận tâm ý của , vậy sao?" chợt ôm chặt , mất hồn cao gọi ở bên trong, tạo cho cao triều đầu tiên trong đời.

      Như vậy chưa bao giờ cảm thụ qua, thậm chí khoái cảm dám tưởng tượng, là bởi vì trong ngực là người bản thân , mới hạnh phúc cùng thỏa mãn như vậy sao?

      Tào Thiệu Trạch ôm Lý Ý Di, buông được, coi như phía ngoài ánh mặt trời đem đốt thành bụi cũng buông ra, đây có lẽ là trong mùa hè bọn họ ở nơi này làm chuyện điên cuồng nhất, nhưng hối hận, mà cũng khiến hối hận.

      Có thể Tào thiệu trạch nghĩ tới, chỉ có chính cho rằng bọn họ tâm ý tương thông rồi, chỉ có chính cho là Lý Ý Di chấp nhận tình cảm của , cũng chỉ có chính bởi vì cuối cùng cũng lựa chọn .

      Tất cả đều là bị sốt, ai kêu cuối cùng vẫn còn với , thể làm bạn của .

      khắc kia giống như rơi vào hầm băng, Tào thiệu trạch chịu nổi khi từ thiên đường rớt xuống địa ngục bằng tốc độ ánh sáng, cơ hồ muốn hôn mê bất tỉnh.

      Tại sao? khỏi muốn hỏi, chẳng lẽ chỉ là tự mình đa tình?
      linhdiep17dunggg thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 8: (tiêp)

      tin a, khi bọn họ ở chung chỗ rất hài hòa, hạnh phúc, thể tin tưởng đây chỉ là do phương diện cảm thụ, nếu như phải là tâm cam tình nguyện, cho dù tinh trùng lên óc khó mà tự khống chế, sau cùng cũng muốn nàng.

      Nguyên nhân, đương nhiên là sợ hận , cho nên là để ý như vậy tìm tòi chân ý của , vô luận như thế nào cũng thể tin tưởng cuối cùng cự tuyệt .

      ? Làm sao có thể! Nhưng khi như khí phụ đuổi theo nguyên do, thà câu quay đầu bước , cũng cho lý do dù lý do ấy chỉ là hơi có sức thuyết phục.


      Vậy giữa bọn họ coi là cái gì? Trong ngày mùa hè cuộc trò chơi tạo người sao? Kết quả mới phải tiêu sái nhất chính là cái kia, mà chính là buông ra chính là cái kia?

      Tào Thiệu Trạch hoàn toàn hồ đồ, nhìn chằm chằm túi hoa quả Lý Ý Di mang tới, nhìn tận ba ngày, nghĩ muốn từ những thứ kia nhìn ra chút đầu mối. Chẳng lẽ đối với , thói quen cuối cùng nếu so với tình quan trọng hơn sao? Trừ lý do đó ra, nghĩ tới bất kỳ lý do nào có thể giải thích việc Lý Ý Di trong lòng nghi khác mà ngoài miệng lại kháct.

      thành công, thành công để cho tỉnh lại, dùng phương thức khác hoàn toàn dự tính.

      Ba ngày sau Tào thiệu trạch ra khỏi cửa nhà, cảm giác suy nghĩ tiêu cực mà đem bản thân vây khốn, chỉ làm cách càng ngày càng xa.

      Nếu quả như thói quen đối với so với cái gì đều quan trọng hơn, như vậy càng thêm thể tiêu cực trốn tránh cuộc sống, muốn khôi phục lại trạng thái trước kia, muốn kiên trì ngừng giống như ruồi bọ xoay chung quanh , trừ khi chính miệng muốn gặp lại , nếu tới nhà dến hoa mắt mới thôi.

      Đem " chuyển" thành phần trong sinh hoạt của , cho đến khi hữu của cũng trở thành "Thói quen" của .

      Tác phong làm việc của Tào Thiệu Trạch là tiến công, ngừng tiến công, đánh bạc tất cả tiến công, mà Lý Ý di ngược lại với .

      Từ có cảm thấy thứ gì đáng sợ, thành tích của rất tốt, cho nên thể giải thích vì sao bạn học của trước khi thi lại cầu thần bái phật hi vọng bài thi ngoài ý muốn bị lửa thiêu hết. tin quỷ cũng tin thần, từng lần ở trong bệnh viện lạc đường vào nhà xác, ngày đó mặc chiếc váy trắng, ngược lại đem người trông chừng nhà xác doạ sợ hết hồn.(bó tay với chị)

      Nhưng bây giờ biết mình sợ cái gì rồi, sợ gặp lại Tào Thiệu Trạch, sợ lần nữa chống lại mắt của , sợ đối với bất kỳ vấn đề gì.

      biết, lên vấn đề trả lời được, phải là có đáp án, chỉ là khó mở lời với .

      Những lời ngày đó,tình dịu dàng làm đau lòng, tất cả đều làm sợ, cho nên mấy ngày qua bất chấp tất cả đầu vùi vào trong công việc, chính là sợ phút rảnh rỗi, trong đầu ra ngày đó yên lặng tỏ tình, khỏi đắm chìm trong lời tỏ tình, bởi vì trái tim xông lên ấm áp mà cảm thấy thống khổ.

      thế nhưng lại làm bạn của ? hối hận ngày đó cùng xảy ra quan hệ, tuyệt hối hận, hoặc là giống như , ở đáy lòng , sớm đón nhận anb trở thành người đàn ông của , thậm chí có cảm xúc mâu thuẫn gì, chẳng qua là cảm thấy ngực của ấm áp, cảm thấy đối coi trọng làm người ta trầm mê.

      Nhưng thể trở thành bạn của , thể trầm mê vào trong ngực , muốn bản thân cũng trở thành trong những tác phẩm nghệ thuật kiêu ngạo của , nếu từ "" ấy là dạng nguy cơ trùng trùng, khi lâm vào cũng rất có thể vạn kiếp bất phục.

      mê luyến điểm nào đấy người , điểm này vẫn rất ràng, nhưng lúc biến thành tấm hình, treo vách tường trong nhà , giống những người khác trưng bày ở đó khi có ngày mê luyến quá khứ, thấy đằng sau điểm sáng ấy thậtra là người phụ nữ thú vị, ma pháp gia trú người biến mất.

      tới nhiệt liệt lại si mê, khi nhìn ai bất luận kẻ nào cũng bị thâm tình trong mắt kia làm rung động, nhưng lại thể để cho bản thân tin tưởng phần thâm tình này là vì .

      "Ý Di, con lúc nào muốn mua máy mới?"

      "Hả?" Lý Ý Di chợt hồi hồn, mẹ của đứng bên ngoài phòng rửa tay, trong mắt tràn đầy kiên nhẫn.

      Xem ra người nào lại chọc tới bà, người kia nhất định rất thảm, Lý Ý Di nghĩ.

      "Làm cái gì vậy, mẹ bây giờ mới biết soi gương soi sáng mất hồn có phải hay quá chậm? Thời kỳ trưởng thành của con qua hơn nhiều năm sao!"

      "Con gần đây nghiên cứu Trung y, chỉ là muốn qua quan sát kiểm tra mắt can chức năng mà thôi." Lý Ý Di che giấu, còn nhanh chóng từ phòng rửa tay ra ngoài.

      "Con thẹn thùng thẹn thùng cái gì à?" Mẹ Lý câu toạc ra , chưa bao giờ cho bậc thang, "Thiệt là, này, con lại muốn trốn đâu à nha? Mẹ hỏi con nghe thấy sao? Con phải điện thoại di động mất ư, vậy lúc nào muốn mua à?"

      "Mấy ngày nữa , gần đây công việc của con rất bận có thời gian." Lý Ý Di qua loa tắc trách .

      "Vậy nặn ra thời gian mua di, như vậy Thiệu Trạch rất đáng thương!"

      sửng sốt, dùng ánh mắt quỷ quái nhìn mẹ , chuyện này với mẹ, chắc phải mẹ lắp máy nghe lén người co chứ?

      "Mẹ làm sao biết ấy?" chỉ có thể hỏi.

      "Nếu như người mỗi ngày đều gọi đến nhà 5, 6 cuộc điện thoại, muốn biết cũng phải biết á!" mẹ Lý liếc cái, "Gọi điện thoại di động cho con gọi được, người ta dĩ nhiên liền gọi tới trong nhà, mới đầu mẹ chỉ là hiếu kỳ chuyện con cũng có bằng hữu nên hàn huyên với nó mấy câu, nghĩ tới đối phương đứa trẻ tốt a."

      "Mẹ, mẹ là càng càng ngoại hạng, hơn nữa mẹ kàm sao có thể cùng bằng hữu của con chuyện phiếm mà cho con biết!"

      mấy ngày nay đều gõi cho sao? Lý Ý Di khỏi phiền não.

      "Mẹ làm sao biết con lâu như vậy còn chưa mua điện thoại di động, lại nếu như cho con, về sau cùng cơ hội chuyện phiếm cùng Thiệu Trạch phải ít ." Mẹ của rất chi chuẩn xác, còn : "Quay đầu lại có rãnh rỗi dẫn nó về nhà cho mẹ nhìn chút, mọi người làm quen trước chút ngày sau chung đụng mới có lợi nha."

      "Cái gì ngày sau chung đụng á."

      "Nếu con mới vừa rồi soi gương đến ngẩn người là suy nghĩ đến người nào? Mấy ngày nay cũng mất hồn mất vía , còn làm mất di động là vì cái gì?" mẹ Lý lại lần nữa trúng tim đen, "Lần này tệ, mẹ liền nhận nó thôi."

      "Mẹ, bạn trai của con là Thiệu Vĩ Minh a, mẹ quên chứ." là càng càng giống rồi, Lý Ý Di than thở, tại sao lúc phiền cứ cùng cái này?

      "Thiệu Vĩ mMinh? Con còn cùng tiểu tử kia ở chung chỗ à?" Mẹ Lý kinh hãi, "Ý Di, con mắt con lệch nơi nào rồi, tiến tới với thanh niên tốt muốn, lại muốn cùng cái tên Thiệu Vĩ Minh đó dây dưa hay sao?"

      Lý Ý Di biết mẹ của coi làm sao dựa vào mấy xuộc điện thoại, liền biết đối phương là người tốt rồi, nhưng hiển nhiên lại muốn để cho mẹ thất vọng, "Thiệu Vĩ Minh mặc dù tốt, nhưng cùng ấy ở chung chỗ rất dễ dàng, con cảm thấy được như vậy rất tốt."

      "Thế nào cá nhõm pháp?"(câu này mình bó tay) Mẹ Lý hỏi tới.

      suy nghĩ chút, "Đại khái chính là làm gì tuỳ , bản thân tự nhiên cũng bị quấy rầy, con phải cả ngày lo lắng cho ta, cũng có lòng tin có thể khiến cho quan hệ tiến triển tốt. Tóm lại, chính là nắm chắc, có gì buồn phiền ở nhà, cho dù xảy ra điều gì ngoài ý muốn, tình cảm của chúng con xảy ra vấn đề, cũng vì vậy mà đảo loạn cuộc sống vủa chính con, cho nên cùng ấy ở chung chỗ vẫn là tương đối thả lỏng."

      "Vậy ở chung chỗ với Thiệu Trạch, làm con được tự nhiên sao?"

      "Cũng phải được tự nhiên, nhưng mà giống nhau, hoàn cảnh sinh hoạt của ấy và con kém nhau quá xa." Lý Ý Di : "Cùng ấy ở chung chỗ, lòng của con lại luôn là treo lên, lo lắng rất nhiều chuyện. ấy là người rất tốt, con muốn làm cho ấy vui, nhưng lại rất sợ có ngày bản thân vui vẻ, chỉ cần nghĩ ngày đó đến, cũng bị loại lực lượng vô hình ép tới thở nổi, như vậy quá mệt mỏi, cá nhân ấy, để cho con cảm thấy quá mệt mỏi."

      vật trắng trắng , mềm mềm gì đó mang theo thanh của gió vun vút bay về hướng , đập vào đầu , Lý Ý Di theo bản năng tiếp được vật từ đầu rơi xuống kia, cúi đầu xem xét là gối ôm ghế sa lon nhà , mà đem hung khí ném , thể nghi ngờ chỉ có thể là mẹ đứng ở bên cạnh sofa.

      dùng ánh mắt hỏi mẹ tại sao cầm ôm gối ném , mẹ Lý giận đến lại hướng ném thêm cái, "Con nha đầu này a biết giống ai! Cái gì gọi là mệt mỏi? Con rất lớn tuổi sao, sợ mệt mỏi như vậy? Nếu như mẹ của con là ta đây có thể gặp được người để mẹ mệt mỏi như vậy, mẹ cũng là có hôm nay!"

      "Cái gì?"

      "Con muốn tìm người đàn ông cần phụ trách cứ việc thẳng, cần làm ra dáng vẻ giống như Thiệu Trạch làm ra cái chuyện gì có lỗi với con có được hay ? cho cùng con chỉ là sợ bị nó bỏ rơi mà thôi, tiểu quỷ nhát gan!"

      Cái gì. . . . . . Dám là tiểu quỷ nhát gan! Lý Ý Di kinh ngạc nhìn mình mẹ, mẹ đối với chuyện luôn luôn là liều mạng, buông tha quan tâm, còn tưởng rằng làm cái gì mẹ cũng có ý kiến.

      Hôm nay xem ra, trước kia mẹ để mặc là bởi vì cảm thấy cần thiết trông nom, vậy mà hôm nay liền. đến mẹ cũng nhìn nổi rồi.

      biểu ràng như vậy sao? Lý Ý Di nhìn mẹ mình thở phì phò để ý , đem gối ôm thả lại ghế sa lon, rồi nhìn gối ôm đến ngây ngô.

      Tào Thiệu Trạch chưa làm qua chuyện gì chuyện có lỗi với , cho dù có chút chuyệntương đối nóng động chút, nhưng đó cũng là ngầm cho phép phát sinh, nhưng lại lần nữa đả kích , tránh , ngay cả điện thoại mất cũng làm cái mới, phần lý do trong cũng là sợ nhận được điện thoại của .

      làm chuyện gì thể tha thứ chuyện, lại cứ hành hạ như vậy? chỉ bởi vì sợ cùng ở chung chỗ cũng thể lâu dài mới tránh né , nhưng nghĩ qua bởi vì liên lạc với được mà nóng nảy, Tào Thiệu Trạch là trêu ai chọc ai.

      Tìm người đàn ông bình thường, tạo thành gia đình tốt xấu, sinh vài đứa bé khỏe mạnh, hình ảnh theo đuổi trở nên xa xôi .

      Cái gọi là đàn ông bình thường căn bản tồn tại, có chỉ là hoặc đàn ông, cho đến gặp được, người đàn ông, mới phát ra tương lai của , ngay từ lúc gặp gỡ liền thay đổi.

      cố gắng vặn lại con đường, tự với trái tim thể khống chế này loại tình cảm biển cạn đá mòn, duy trì trạng đối với mới là lựa chọn tốt nhất, nhưng tất cả rơi vào cuối cùng cũng để cho thấy kiện thực, cũng chỉ là bình thường, mà phải người máy.

      sợ hãi tình , cũng đau lòng người đàn ông , chỉ là mẹ của mỗi ngày đánh 5, 6 cuộc điện thoại, cũng ức chế được muốn chạy tìm rồi, như vậy còn thể nào cùng người khác tạo thành cái gia đình hư ? Mà đứa bé lớn lên trong gia đình như vậy, có thể khỏe mạnh sao?

      A, lời như vậy Tào thiệu trạch trước kia cũng từng với , khi đó chỉ đem nó trở thành gió bên tai, cảm thấy chủ ý của vô cùng hoàn mỹ, vô cùng lý tưởng hóa, vậy mà hôm nay ngược lại bị chủ nghĩa lý tưởng của tẩy não, đây nên như thế nào cho phải?

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 9:

      Lý Ý Di ở internet nhìn thấy đoạn phim quảng cáo ngắn do Tào Thiệu Trạch làm, đó là đoạn video quảng cáo vô cùng ngắn gọn xen kẽ trong video clip internet, hiển nhiên đối tượng đem máy vi tính nhìn thay thế TV.

      Lần đầu tiên Lý Ý Di chỉ vì nhìn quảng cáo mà mở video, phim quảng cáo chỉ ngắn gọn bốn mươi giây, giới thiệu các nhà thiết kế mất khoảng năm giây, bình thường là các ảnh chân dung, màn ảnh ấy là ảnh cá nhân, sau đó bên cạnh xuất các tác phẩm tiêu biểu của các nhà thiết kế, nhìn qua rất giống lúc bắt đầu bộ phim truyền hình.

      Xen kẽ trong đó, là những hình ảnh mang sắc thái phong phú nồng diễm, mà đặc biệt nhất, cả đoạn clip ngoại trừ những nhà thiết kế người nào khác xuất trước ống kính, trừ những thành viên trong đoàn đội, ở trong video thỉnh thoảng thoáng người mẫu plastic.

      Người biết khẳng định cho rằng đoạn quảng cáo này rất dụng tâm, khi Lý Ý Di nhìn June tỉ mỉ đánh má hồng cho người mẫu mà nóng muốn hỏng đầu, khi thấy sắc điệu nồng diễm giống như bức tượng sáp tâm tình của vô cùng phức tạp.

      Cuối phim ngắn là giới thiệu về Tào Thiệu Trạch, gò má đối mặt với ống kính, đối diện với chỗ ngồi, là người mẫu mặc chiếc váy liền thân lam tơ màu hồng, dĩ nhiên cũng là plastic.

      Lúc này màn ảnh ra dòng chữ "Tào thiệu trạch, thân thể khoẻ mạnh, tổ tông ba đời có bệnh truyền nhiễm, tính tình vui vẻ, có công việc ổn định" sau đó màn hình biến thành màu đen, ở chính giữa xuất nhãn hiệu "Tình".

      Đây quả thực giống như ông chủ ngồi đối diện nhìn video cười giỡn, tất cả người xem đều đoạn video này rất có ý tứ, điều này đại biểu cho thành công.

      Chỉ có Lý Ý Di, nghĩ đoạn phim quảng cáo này dù cố ý, hay vô ý đều quảng cáo người ở trong đó, chỉ có cùng mọi người phản ứng bất đồng.

      Khi sợ phải đối mặt với tình cảm của thế nhưng lại làm tác phẩm như vậy, như vậy. . . . . . lần nữa hướng tỏ tình bằng đoạn phim quảng cáo ngắn, lớn mật, nóng bỏng, thậm chí quan tâm có thấy hay .

      Hôm nay, Lý Ý Di đên bên ngoài cửa phòng công tác của Tào Thiệu Trạch, gõ cửa, đợi lúc có ai mở cửa.

      kỳ quái, chẳng lẽ có ai ở đây? nghĩ, thể nào, bởi vì mất điện thoại di động, điện thoại nhà cũng có chức năng điện lại, liên lạc được với Tào Thiệu Trạch, nhưng lại rất nóng lòng muốn gặp , vì vậy liền gọi điện thoại tới tiệm hớt tóc "Tình", quầy lễ tân nghe điện thoại vừa nghe là , liền có phòng bị rất tích cực cho biết, Tào Thiệu Trạch gần đây ở phòng làm việc, nếu như có chuyện tìm tới đây là được.

      Chẳng lẽ lại dùng chức quyền để về nhà trước? Lý Ý Di nghĩ tới, thử vặn nắm tay cửa, cửa khẽ mở ra.

      Cửa có khóa, chứng tỏ bên trong có người , suy nghĩ chút, mở cửa ra, ban đầu bên trong trống rỗng nhưng hôm nay bày sáu bộ bàn ghế, giống như Tào thiệu trạch trước đây, mỗi tấm bàn cũng cũng được bố trí. . . . . . Rất có phong cách.

      Nhưng lại thấy ai, vào, cảm giác mình lén lén lút lút.

      Ở bảng thông báo bên cạnh cửa, có in sáu tấm ảnh Đại Đầu, khung ảnh là hình vuông , phần ba bên trái tấm bảng treo các hình, những chỗ khác có thể viết chữ, sau đó dùng nam châm ở phía sau cố định bảng thông báo.

      tại khuôn mặt tươi cười bên cạnh viết, "Du lịch trung" , "Vui đùa trung" , "Du lịch trung" đợi chút. Tất cả mọi người chơi rồi sao? đặc biệt cùng đồng ngiệp khác đổi thời gian nghỉ ngơi, trong thời gian làm việc đến nơi này, nhưng lại chụp hụt? Hoàn cảnh công việc nơi này cũng khỏi quá tự do? Chắc có người ở đây, nếu cửa cũng mở.

      Lý Ý Di nhàng kêu mấy tiếng, dĩ nhiên ai trả lời, ánh mắt của thấy "cửa hình" kia thông sang phòng họp, hôm nay cánh cửa kia cũng sơn cùng mà với bức tường, nhìn kỹ khó có thể phát . tới gõ cái lên cánh cửa kia, vừa gõ cửa tự nhiên mở ra khe , thông qua khe hẹp nhìn vào bên trong cũng có ai.

      Lý Ý Di cảm giác bản thân rất thất lễ, nhưng lại giống như quỷ thần xui khiến đẩy cửa vào.

      Gian phòng này vẫn giống như lúc trước đến, giống phía ngoài biến hóa lớn như vậy, nhìn qua rất thoải mái, ghế sa lon lẳng lặng tại nơi này, bị ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào biến thành màu sắc ấp áp.

      khỏi hồi tưởng lại lần đầu tiên tới đây nơi này vẫn chỉ là phòng học vũ điệu trống rỗng, miểng thủy tinh đầy đất, nhìn qua rất thê thảm; lần thứ hai trở lại, căn phòng nhìn qua tốt hơn nhiều, bộ ghế sa lon này cũng được chở vào, cùng Tào thiệu trạch ngồi ở cái ghế sa lon này, pha trà cho .

      luôn tỉ mỉ như vậy, quan tâm cảm thụ dù là nhất của , sau đó. . . . . .

      lắc đầu, để cho mình thoát khỏi tâm tình buồn bực đột nhiên xông ra này, nếu xác định nơi này cũng có ai, nên nhanh rời mới đúng.

      lúc Lý Ý Di muốn ra ngoài ngoài cửa vang lên tiếng hai người chuyện, dừng chân, hiển nhiên bên ngoài có hai người mới vừa vào, vừa vừa , nghe ra được người trong đó chính là Tào Thiệu Trạch, nhưng vẫn đứng ở đây ra ngoài, bởi vì người thứ hai là Thiệu Vĩ Minh.

      Lý Ý Di đợi phía sau cửa, xuyên qua khe hở thấy được hai người kia, tự tiện xông vào đây đúng, chẳng lẽ còn muốn làm kẻ rình trộm hay sao?

      Nhưng vẫn ra ngoài, là bởi vì trong lòng mơ hồ ý thức được, ra ngoài, người bên ngoài dừng cuộc chuyện lại, mà với đây là chuyện rất quan trọng.

      "Ai, trùng hợp, may nhờ ở dưới lầu gặp được !" Thiệu Vĩ Minh vừa lau mồ hôi vừa : "Chung quanh đây tôi rất ít đến, còn tưởng rằng tôi lạc đườn, nơi này tệ, chỉ là tại sao có người?"

      "Tất cả mọi người nghỉ phép rồi." sắc mặt Tào Thiệu Trạch tốt, ý bảo liếc nhìn bảng thông báo cạnh cửa.

      tấm bảng là nội dung công trong tháng, trong đó trừ hai ngày nay các ngày khác đều xếp lịch kín mít, sắp tới kỳ bận rộn, vì xúc tiến tình cảm của mọi người, cho nên đặc biệt thả cho mọi người hai ngày nghỉ, để cho bọn họ chơi.

      Mặc dù bên trong có phòng tiếp khách, nhưng muốn cho Thiệu Vĩ Minh vào, ta cũng phải là khách của , vì vậy tùy tiện tựa vào cái bàn làm việc bên cạnh, khách khí với ta , " đặc biệt đến "Tình" tìm tôi, có chuyện gì sao?"

      "Đương nhiên có chuyện rồi, còn nhớ lần trước gặp mặt, chúng ta phải về sau phải trợ giúp lẫn nhau sao? Tôi gặp phải chút khó khăn, thể làm gì khác hơn là mặt dày tới tìm ."

      Tào thiệu trạch cũng nhớ cùng người này từng có ước định gì, thở dài, hôm nay nhận được điện thoại trong tiệm, là có người tên Thiệu Vĩ Minh tìm , vì vậy kêu đối phương địa chỉ cho ta biết, biết Thiệu Vĩ Minh tìm có chuyện gì, nhưng nhất định phải là chuyện gì tốt.

      Nhưng Tào Thiệu Trạch nghĩ đến, Thiệu Vĩ Minh móc từ trong ba lô ra quyển sách hướng dẫn sử dụng cây lau nhà điệt ma thuật đưa cho , lật vài tờ, đối với Thiệu vĩ minh làm ra biểu tình "Có phải cầm nhầm đồ hay ?".
      linhdiep17, Nữ Lâmdunggg thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9: (tiếp)

      Thiệu Vĩ Minh xấu hổ cười cười, "Đừng kinh ngạc như vậy, tôi là nhân viên chào hàng, tại tôi bán cây lau nhà ma thuật, tôi với cửa hàng này cũng , mà lại là cái gì tóc, có lẽ cần đến cây lau nhà này."

      "Vì chuyện này?" Tào Thiệu Trạch để đồ giới thiệu qua bên, "Vậy tôi mua cái được rồi."

      " cái?" Thiệu Vĩ Minh cười lớn tiếng hơn, " cái làm sao đủ đây? Dù gì cũng là ông chủ mà, mở miệng dễ giận như vậy sao được, thế nào cũng phải mua lấy 500 cái chứ!"

      Tào Thiệu Trạch trừng mắt, biết nên phản ứng thế nào, cũng phải là mở công ty thanh lý hàng, lấy nhiều cây lau nhà như vậy làm gì? Hơn nữa cây lau nhà này giá tiền cũng phù hợp, 500 cũng là khoản .

      "Nếu như tìm đến tôi là vì muốn phát triển nghiệp vụ như lời , vậy ann có thể về rồi." Tâm trạng của vốn tốt , hôm nay vốn chỉ là đến phòng làm việc lấy chút tài liệu, đường nhận được điện thoại mới đặc biệt ở lại chờ Thiệu Vĩ Minh, kết quả lại chờ được vị nhân viên chào hàng.

      Thấy thái độ cường ngạnh của , Thiệu Vĩ Minh thể làm gì khác hơn là lại lấy lòng, cười chói lọi : "Đừng vô tình như vậy, thế nào chúng ta cũng là bạn bè. với , đây phải là cuối tháng ư, công ty chúng tôi muốn đóng nghiệp tích (thành tích công việc) , nếu nghiệp tích của tôi đạt tiêu chuẩu, bị đuổi việc."

      "Nếu lần cược đua ngựa này tôi mà thắng lớn, công ty có khai trừ tôi, tôi cũng để ý, chỉ tiếc vận số tôi kém, thua đến cạn túi. Cho nên ..., trước mắt công việc này đối với tôi mà rất có ý nghĩa, nhưng bình thường, phần lớn thời gian tôi đều ở chỗ đua ngựa rồi, mắt thấy thời gian đóng nghiệp tích lại đến, tôi cũng có biện pháp mới đến tìm giúp tay, phải thấy chết cứu chứ?"

      Tào Thiệu Trạch nghe mà tâm run lên, chịu còn có thể chuyện này như là đương nhiên,

      " , thời giờ của dùng cược đua ngựa rồi hả ? Những chuyện này Ý Di biết ?"

      "Ai u, ấy công việc bận rộn như vậy, nào có thời gian trông nom tôi." Thiệu Vĩ Minh bày ra thái độ sao cả, "Dù sao tôi cũng có đặc biệt rút ra thời gian theo bồi ấy, cũng có coi thường ấy."

      lại vẫn bộ như rất xứng với chức bạn trai này! Tào Thiệu Trạch thể tưởng tượng, nếu như người nghiệp tích kém đến nỗi bị công ty đuổi việc, vậy giành thời gian bao lâu để làm việc? cùng Lý Ý Di ở chung chỗ, đòi tiền cũng thôi , còn đem tiền của cá cược!

      Tào Thiệu Trạch hít vào hơi, "Chuyện của tự mà giải quyết." Tốt nhất thể bổ sung, làm cho việc bại lộ để Lý Ý Di biết hành động làm mới phải.

      Mà Thiệu Vĩ Minh ràng rất sợ điểm này, thấy Tào Thiệu Trạch có ý giúp , hừ hừ cười hai tiếng, "Thiệu Trạch, tôi biết nghĩ cái gì, nghĩ người đàn ông như tôi, Lý Ý Di rốt cuộc coi trọng tôi ở điểm nào có phải ? Nhưng ấy chính là thể rời bỏ tôi, tôi kêu ấy làm cái gì ấy làm cái đó, ấy chính là bỏ được tôi."

      "Đó là ấy tôn trọng mày, quý trọng tình cảm giữa các người!" Tào Thiệu Trạch chịu nổi bộ dạng tiểu nhân đắc chí đắc ý kia.

      nghĩ tới Thiệu Vĩ Minh nghe xong cười lớn, " ấy nào hiểu tôn trọng là cái gì, chúng tôi còn tôn trọng nhau như khách rồi đấy! biết phải ? ta là do mẹ ta thụ tinh nhân tạo sinh ra, đến ai là ba cũng biết, thứ người như ta từ thiếu hụt quan tâm của đàn ông, cho nên khi tôi đối với ta có chút hảo cảm ta nắm lấy chịu buông, vì để giữ tôi, cái gì ya cũng làm, chỉ sợ bỏ lỡ lần này có lần sau."

      "Loại phụ nữ này, vừa đáng thương lại rất có ý tứ, trình độ thú vị của ấy nhất định vượt xa tưởng tượng của , nhưng ann cũng biết, tiền lương ở viện khoa học ít, nếu phải vì cái này, người nào chịu ở cùng ta, cả ngày mở miệng ngậm miệng đều là kết hôn, kết hôn , giống như tôi ký Khế Ước Bán Thân cho ta bằng."

      Trong mắt Tào Thiệu Trạch toát ra sát khí, Thiệu Vĩ Minh kịp thời tiếp: "Ý của tôi chính là muốn để cho biết, phải bận tâm tới tôi, lần đó ở bệnh viện thấy tôi cảm thấy tình cảm của đối với Lý Ý Di tầm thường, tất cả mọi người đều là đàn ông, linh cảm này vẫn phải có, ngày hôm qua tôi thấy đoạn phim ngắn gì đó của chụp, càng thêm khẳng định điểm này."

      Tào Thiệu Trạch sợ hãi khi bị phơi bày , trừng mắt Thiệu Vĩ Minh hỏi : "Cho nên?"

      Thiệu Vĩ Minh sững sờ, sau lại cười : "Cho nên , nếu như muốn, tôi có thể mắt nhắm, mắt mở xem như biết chuyện của hai người. Đàn ông mà, ai mà như vậy, tôi có thể hiểu được.., nhưng nếu như làm tôi khó chịu, tôi nắm chặt để cho cũng dễ chịu. Ý Di là người đầu óc đơn thuần, tại thế nào cũng là có người thứ ba chen vào giữa chúng tôi, tôi chỉ cần giả bộ rất bi thương, trong lòng ta có khúc mắc hay , có thể cảm có lỗi với tôi hay , cho nên đối tốt với tôi gấp bội, cách ann xa mới đúng."

      Huyệt Thái Dương của Tào Thiệu Trạch nổi đầy gân xanh, ra là có tính toán này, trầm thấp : "Vì 500 cây lau nhà, mà mày liền bán Ý Di?"

      "Dĩ nhiên , thế nào ấy cũng là phiếu cơm dài, nhưng tôi gần đây thua quá thảm hại, luôn tìm ấy lấy tiền, nếu như đột nhiên lại tìm ấy muốn nhiều như vậy, khó tránh khỏi khiến ấy ghét, tôi cũng muốn phá hư quan hệ giữa chúng tôi." Thiệu vĩ Minh : "Cho nên, giúp tôi lần này, sau này bất kể tìm ấy làm người mẫu cũng tốt, làm bạn giường cũng được, tôi đều làm như nhìn thấy, cho đến khi chơi chán mới thôi, như thế nào?"

      Tào Thiệu Trạch tức đến mức toàn thân phát run, nhưng nhịn xuống kích động muốn đánh mấy quyền lên mặt Thiệu Vĩ Minh, cố gắng khống chế hô hấp của mình, tuyệt thể vì người rác rưởi trước mặt mà mất khống chế.

      Qua hồi lâu, Tào Thiệu Trạch chậm chạp , khó khăn hỏi : "Như vậy, nếu muốn mày đem ấy bán cho tao..., phải mất bao nhiêu tiền."

      "Cái gì?" Thiệu Vĩ Minh kinh hãi (kinh ngạc + sợ hãi), nhìn khó có thể khống chế tức giận, đột nhiên thức tỉnh, kinh ngạc : " thể nào? à!"

      "Mày phải để ý tao nghĩ như thế nào, nếu như mày cần tiền, bao nhiêu tiền mới có thể làm cho mày biến mất trước mặt ấy!" Tào Thiệu Trạch rống lên.

      Tại sao Lý Ý Di lại gặp phải người rác rưởi như vậy? Chỉ cần có hữu của , vĩnh viễn có cuộc sống yên ổn hạnh phúc, mà tốt như vậy, tại sao bị đáng giá đồng? cũng phải thú vị, chỉ là dùng ánh mắt đơn thuần nhất nhìn cái thế giới này, dùng phương thức trực tiếp nhất biểu đạt chính .

      chân , là tạo vật của trời, con người tục tằng, dùng hết cả đời cũng hiểu phải thưởng thức .

      Người người đều Mẫu Đơn tốt, hoa Mẫu Đơn sánh kịp hoa sơn trà. . . . . . chính là cực kỳ , đóa hoa sơn trà nho này.

      "Ha ha!" Thiệu Vĩ Minh hai mắt tỏa sáng, " sao, cho dù tôi rời khỏi ấy, cũng có nghĩa ấy là của ann, muốn vậy sao? Nếu như có tiền cho tôi thành vấn đề."

      "Mày ra giá ." Tào Thiệu Trạch trầm .

      nghĩ tới cũng làm ra những chuyện chỉ có xã hội đen mới có thể làm này, nhưng hoa sơn trà quá mức tốt đẹp, coi như phải nở rộ vì , cũng thể để loại người như Thiệu Vĩ Minh hái được.

      Thiệu Vĩ Minh suy nghĩ chút, đưa ra bốn ngón tay.

      Trong lòng Tào Thiệu Trạch trầm xuống, gần đây đem toàn bộ tiền để dành đầu tư vào "Tình" để nâng cao thương hiệu, làm sao có nhiều tiền như vậy?

      "Con người của tôi rất giữ chữ tín, có số tiền kia, tôi chỉ bảo đảm bao giờ xuất trước mặt Lý Ý Di, nếu làm được ngay cược đua ngựa cũng từ bỏ, phải là ông chủ lớn sao, cũng đừng giữ lời."

      "Được, tao đáp ứng mày." Tào Thiệu Trạch gật đầu, "Mày đưa số tài khoản cho tao, ngày mai tao chuyển tiền qua."

      "Ai nha! Bệnh viêm khớp của tôi giống như càng ngày càng nghiêm trọng, tay cũng cương động được." Thiệu Vĩ Minh làm bộ đem năm ngón tay duỗi ra, từ bốn liền đổi thành năm, " ngại qua, như vậy mới đúng."

      "Mày!" Tào Thiệu Trạch cảm giác trong phổi bốc hỏa, "Mày rốt cuộc coi ấy là cái gì!"

      "Làm như tôi bỏ được bạn à! phải nghĩ ép giá chứ? Ý Di cũng đáng thương."

      Tào Thiệu Trạch thở ra hơi, "Được, vậy. . . . . ."

      Hai người đến đó, cửa thông phòng đột nhiên mở ra, đối với Thiệu Vĩ Minh mà vách tường đột nhiên mở ra đương nhiên là chuyện rất kinh khủng, làm sợ tới mức rụt cổ lại.

      Mà Tào thiệu trạch cũng bị kinh hãi, nghĩ trong phòng làm việc còn có những người khác ở đây, vừa đưa mắt nhìn, người từ trong cửa kia ra, theo bản năng nuốt ngụm nước bọt, trong lòng chỉ có ba chữ. . . . . . Xong đời.

      Dáng vẻ Lý Ý Di rất bình tĩnh giống như nghe được hai người chuyện, nhưng hai người đàn ông này cũng hết sức xác định đó là chuyện thể nào.

      "Hai người các mua được bán cũng rất hăng hái, chẳng lẽ cần hỏi người trong cuộc là tôi sao?" hỏi bọn họ, nhưng đứa ngốc cũng nghe ra được phả thương lượng cùng bọn họ.

      "Ý Di?" Thiệu Vĩ Minh quay đầu nhìn về phía Tào Thiệu Trạch, "Tào Thiệu Trạch, mày hiểm!"

      Tào Thiệu Trạch biết hiểu lầm, cho là thông đồng với Lý Ý Di từ trước, nếu được như vậy lại tốt, nhưng thực tế nội tâm lúc này rất bất an, cũng so đo với Thiệu Vĩ Minh, đối với Lý Ý Di từ trời rơi xuống, người ràng nhất là .

      Lý Ý Di từng bước tới chỗ bọn họ , phòng làm việc vốn lớn nhưng giờ giống như biến thành toàn bộ thế giới, mỗi bước của đối với bọn trở nên vô cùng dài.

      "Ý Di, mới vừa rồi là càn , em nên tin những lời đó, chỉ gạt tên tiểu tử này, chỉ muốn khoản tiền từ ta, chờ tiền tới tay mới cho phép ta muốn làm gì làm với em!" Thiệu Vĩ Minh lời xoay chuyển rất gượng ép.

      "Vậy sao, vậy giữ lời à." Lý Ý Di nhìn , "Tôi cũng biết có rất nhiều khuyết điểm, lười biếng lại tự đại, ham món lợi , nhưng lười biếng tôi có thể chịu được, bản thân tôi cũng có thể phối hợp, ham món lợi chỉ cần tôi có cái gì tất cả đều cho , nhưng hôm nay, đến cả trung thực cũng mất ."

      "Cho nên? Cho nên có đầy đủ l có thể cùng người đàn ông này ở bên nhau!" Thiệu Vĩ Minh biết cách nào cứu vãn, nên cũng thừa nhận sai lầm, mà đem tất cả lỗi đẩy cho người khác, "Các người gạt được tôi rồi chứ gì, chẳng lẽ tôi có cảm giác sao? Người phụ nữ như , tôi có thể nhịn đến bây giờ là kỳ tích!"

      đợi người khác chuyện, đá đổ cái ghế xong giận dữ rời , chỉ là trong mắt những người khác nhìn thế nào cũng giống như chạy chốn.

      Lý Ý Di dĩ nhiên đuổi theo , chính đợi , sau khi , nơi này chỉ còn lại và Tào Thiệu Trạch.

      ngẩng đầu nhìn Tào Thiệu Trạch, người sau gáy lạnh cả người, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, mới vừa rồi còn tức giận cực độ, đột nhiên lại chuyển thành kinh hãi cực độ, biến hóa lớn như vậy làm giảm tuổi thọ.

      "Ý Di. . . . . ." thử mở miệng.

      " muốn mua em?"

      Tào Thiệu Trạch cái gì cũng thể ra khỏi miệng, biết tức giận, mặc dù nhìn qua phải ràng, nhưng hỏa khí của có thể dời núi lấp biển, hơn nữa nguyên nhân mới tốt giống như tất cả đều nhằm vào .

      Bất kể nghĩ thế nào, cũng có thể là tức Thiệu Vĩ Minh tương đối nhiều? Xét từ phương diện khác, qua chuyện trùng hợp này để cho nhìn diện mạo thực của Thiệu Vĩ Minh, về tình về lý, nên đối với . . . . . .

      " biết đó là chủ quyền của em, ai có thể đem em mua bán được, chỉ miệng thôi. . . . . . Chỉ là lời bừa mà thôi, ra có ý đó." càng thanh càng , cảm thấy chia rẻ bọn họ chứ?

      Cuối cùng lấy lại dũng khí : "Em cũng nhìn thấy, cùng loại người như vậy ở chung chỗ có tương lai, cho dù em hèn hạ cũng tốt hay cái gì cũng được, chính là muốn để em cùng ở chung chỗ, coi như phải hôm nay, nếu như ngày sau có cơ hội cũng chia rẽ hai người!"

      "Vì vậy, cho ta tiền? Đây là biện pháp nghĩ ra?"

      "Nếu như vậy có thể giải quyết tất cả, sao lại làm. . . . . ."

      Chát! Gương mặt Tào Thiệu Trạch nóng lên, thể tin thế nhưng lại tát ? Sức lực của lớn lắm, nhưng mặt giống như bàn ủi, nóng đến đau.

      vì Thiệu Vĩ Minh mà đánh ? Mà sau khi đánh , thế nhưng khóc. . . . . .

      mặt Tào Thiệu Trạch đau rát nhưng nhìn qua vẫn rất bình tĩnh còn Lý Ý Di lại chảy xuống hai hàng nước mắt.

      "Ý Di, Ý Di. . . . . ." luống cuống, bất kể đánh vì cái gì cũng quan hệ, chỉ cần đừng dùng nước mắt hù dọa , từng thề , để cho rơi lệ, "Ý Di, em đừng khóc, em hận đánh !"

      Chát! Lại cái tát, lần này đánh vào má bên kia.

      Hai bên gương mặt Tào Thiệu Trạch đều đỏ, như vậy tốt hơn, hai bên thăng bằng ngược lại cảm thấy đau.

      " thà cho tiền, cũng muốn đem chuyện cho em biết. . . . . ." Lý Ý Di giọng xong, đột nhiên nâng cao lượng, trong mắt lệ nhàng tuôn ra làm run sợ , " thế mà lại cho rằng em tin tưởng ta nhiều hơn tin tưởng !"

      "Hả?" Tào Thiệu Trạch biết có phải bản thân bị đánh đến hôn mê rồi , sao nghe hiểu lời của .

      "Sao cho em biết? với em ta đánh bạc, láo, lừa gạt, có miệng , sao lại những chuyện này cho em biết? Tại sao chút do dự liền thỏa hiệp? Trong lòng tin tưởng lời ta như vậy, tin mặc kệ ta gì em đều nghe, tin tưởng đem những chuyện này cho em biết, em cũng vẫn đứng về phía , phải hay ?"

      Tào Thiệu Trạch bị cho có khả năng cãi lại, nghĩ, ngộ nhỡ lời của bằng lời ngon tiếng ngọt của Thiệu Vĩ Minh, liệu có cho rằng khích bác chia rẽ quan hệ của bọn họ hay ?

      thể làm chuyện mạo hiểm đó, tiền có thể kiếm lại, nếu như vậy có thể khiến con người cặn bã kia biến mất trước mặt , từ đó bình an vô . Có lẽ lúc tâm trạng xuống thấp, an ủi , động viên ..., rất có thể ỷ lại vào ?

      biết ý định này rất hiểm, rất hèn hạ phải việc quang minh chính đại, cạnh tranh công bằng gì?

      Tào Thiệu Trạch càng nghĩ càng cảm thấy uất ức, hôm nay Lý Ý Di còn tức giận với !

      "Chẳng lẽ em tin tưởng sao? Trăm phần trăm hề phòng bị mà tin tưởng ann? ta dù sao cũng cùng em lui tới hơn nửa năm, em có thể lập tức tin tưởng lừa gạt em, dùng tiền của em sống phóng túng, trầm mê đánh bạc, còn xem em như vật phẩm để lợi dụng?"

      "Vậy có cái gì thể?"

      "Đó là bởi vì hôm nay em tận mắt thấy, chính tai nghe được, nếu em cũng nghe bên như vậy." Tào Thiệu Trạch nhịn nửa ngày, hô to tiếng: "Bởi vì lúc trước em lần, lại lần lựa chọn ở lại bên cạnh !"

      Cho dù có hảo cảm với như thế nào, cho dù quan tâm nhiều hơn Thiệu Vĩ Minh mấy lần, nhưng cuối cùng phải vẫn chọn Thiệu Vĩ Minh sao?

      bị làm cho đầu óc choáng váng, ngay cả năng lực phán đoán cũng mất , càng ngày càng có lòng tin. Ann thể suy tính, chẳng lẽ đối với dịu dàng, săn sóc tất cả đều chỉ xuất phát từ thiện lương? chỉ là thấy quá sâu, quá đáng thương nên mới lễ phép lời tốt để cho tỉnh lại?

      Ánh mắt của mất ánh sáng, trong suốt trống rỗng, ở trong lòng Lý Ý Di giống như mặt trời , chỉ nhìn cảm thấy chói mắt, nhưng đến gần lại cảm thấy ấm áp.

      Nhưng Tào Thiệu Trạch bây giờ trống rỗn, thất hồn lạc phách, giống như nghe được linh hồn của than thở, hỏi , tại sao đối với nghiêm khắc như thế?

      "Nếu như là , em tin tưởng." nhàng , khi dùng ánh mắt kinh ngạc lần nữa tập trung người lên tiếng bất kỳ từ nào nữa.

      níu lấy cổ áo của ann, dám kéo thấp xuống, sau đó lấy môi của đặt lên đôi môi khô khốc mím chặt kia.

      Tại sao người chói lọi như thế, giờ lại mất nụ cười?

      hôn lên bên trái khóe miệng , sau đó lại hôn bên phải khóe miệng , cuối cùng dưới ánh mắt hiểu cùng rung động của , hôn lên đôi môi còn lạnh như băng của .
      linhdiep17dunggg thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10:

      "Em...... Em đừng như vậy." Tào Thiệu Trạch giữ vững chút lý trí cuối cùng, đẩy hai vai , để cho gần thêm nữa, giọng của có chút run rẩy: "Cầu xin em, đừng đột nhiên đối tốt với như vậy, em làm hiểu lầm, muốn phải chịu đả kích lần thứ hai, khi cho rằng có được em, nhưng lại phải."

      Lý Ý Di hơi lùi về phía sau bước xa, đứng cách bước xa nhìn .

      Trong lòng Tào Thiệu Trạch rất phức tạp, vừa thở phào nhõm lại vừa cảm thấy mất mác. Điều này chẳng phải chứng minh, tình cảm trước đây đối với chỉ là đồng cảm thôi sao? Nhưng mà tinhthần sa sút của Tào Thiệu Trạch thể duy tèi được lâu, bởi vì sau đó Lý Ý Di đứng lên, bắt đầu cởi bỏ từng vái, từng cái quần áo người.

      Nhìn rất trầm ổn, giống như là trong phòng thay quần áo ở nhà vậy, cho đến khi cởi ra chiếc quần lóy cuối cùng người, mới giật mình phát chuyện gì xảy ra trước mắt.

      còn quên đem quần áo xếp gọn, sau đó mới đứng ở nơi đó nhìn .

      Tào Thiệu Trạch theo bản năng liếc mắt về phía cửa phòng làm việc, nếu lúc này có người vào, có thể lớn chuyện.

      "Ý.... Ý Di, em rất nóng sao?" vì bản thân ra lời ngu ngốc như vậy mà hối hận thôi.

      "Rất tốt" Lý Ý Di , ngược lại trấn định hỏi : "Quầy lễ tân với là em tới sao?"

      Tào Thiệu Trạch lắc đầu mạnh, nhân viên của chỉ có Thiệu Vĩ Minh tiên sinh tìm mà thôi, đối với chuyện của lại chữ, mà biết đến làm sao có thể để Thiệu Vĩ Minh tới nơi này.

      "Vậy cũng muốn biết em đến tìm vì chuyện gì sao?"

      Tào Thiệu Trạch lau mồ hôi trán, chỉ có thể lắc đầu, trơn bóng, đứng cách bước xa, còn cùng trò chuyện giết giờ. Chẳng lẽ đây là phương pháp trừng phạt mới sao?

      Lý Ý Di thầm hít vào sâu, : "Em đến tìm để mượn vật."

      "Là cái gì?" Tào Thiệu Trạch khẩn trương hỏi: " đưa cho em."

      " như vậy là nguyện ý cho em mượn rồi hả?"

      "Dĩ nhiên" có thể đem tất cả tài sản cho , bao gồm cả chính , huống chi chỉ là đồ vật, nhưng màcô nhất định phải thân thể trần truồng như vậy mượn đồ của sao?

      được, được, đầu của là muốn ngất, nhất định là hôm nay trời quá nóng, mới vừa ra ngoài lúc phơi đến nỗi bị bệnh.

      "Vậy tự em lấy cũng được chứ?"

      biết có phải bị hoa mắt hay ảo giác hay , Tào Thiệu Trạch cảm thấy giống như bước về phía .

      "Dĩ nhiên có thể." đáp.

      "Được, vậy đàng hoàng chút, được phản kháng." Lý Ý Di xong nhào vào trong ngực .

      "Ý Di." thống khổ kêu to.

      "Đừng làm rộn." Lý Ý Di ở trong lòng giọng : " phải em đồng tình với , mà em tìm đồ."

      giống như tìm cái gì, đôi tay bé ở người sờ tới sờ lui, còn đưa tay vào phía dưới áo sơ mi của , dán lên thân thể bắt đầu tìm tòi.

      ".... người có đồ em muốn." Trong cơ thể thể dấu đồ, tất cả các túi đều trống , có thể lấy ra cái gì? Nhưng nhìn rất nghiêm túc, giống như tìm cái gì đó rất quan trọng.

      " đáp ứng em, để em tự lấy, cũng đừng lải nhải nữa!"

      Bất chợt va vài , đứng tựa vào mép bàn, chân thể nhúc nhích được nên nửa người ngửa ra sau, nằm ở mép bàn.

      may, cái bàn này là của June .... suy nghĩ lung tung, June là người ngăn nắp, bàn rất ít khi để đồ, chẳng may đầu của mà đập phải mấy cái bút máy hay các vật dựng đứng chẳng phải đời nhà ma rồi sao?

      Lý Ý Di mới mặc kệ biểu tình thay đổi trong nháy mắt của . Lý Ý Di dùng tay cởi áo của xuống, sợ ép được liền nằm cả người lên người .

      "Trời ạ, Tào Thiệu Trạch muốn chửi tục rồi. Bộ ngực đầy đặn mềm mại của dính lên cơ ngực của , hơn nữa còn bởi vì động tác của mà cọ tới cọ lui.

      chân chính thể nghiệm cái gì gọi là "lau súng bóp cò" rồi, muốn cướp cò rồi, nhất là khi khó khăn bắt đầu cởi quần áo của khống chế được giọng khàm khàn hỏi : "Rốt cuộc em muốn mượn thứ quỷ gì?"

      "Tinh trùng." Lý Ý Di dừng lại, nhìn .

      Đại não Tào Thiệu Trạch muốn mổ tung, thể để càn quấy nữa! bắt được hai tay lộn xộn của , bởi vì vận động kịch liệt mà toàn thân màu hồng nhạt, ngực hô hấp phập phồng, nhũ thịt no đủ cũng theo đó phập phồng lên xuống.

      "Em lại lần nữa, em muốn lấy thứ gì từ ?"

      "Tinh trùng." Lý Ý Di rất kiên quyết cho biết.

      "Tại sao?" hỏi.

      "Em muốn có đứa bé." Lý Ý Di . "Hôm nay em tới là vì chuyện này."
      linhdiep17dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :