1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà xã của tôi ai dám theo đuổi - Thất Quý (10/10) HOÀN Đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 4.3

      “Nhưng chúng ta cũng phải là người thương”

      Lý ý Di có cảm giác bàn tay đặt khuôn mặt cứng ngắc, ngay cả biểu của cũng thế, nhưng sau khắc lại như cái gì cũng chưa sảy ra.

      Tào Thiệu Trạch vỗ vỗ gò má của , cười : “ Đúng vậy, cho nên chúng ta chỉ có thể đến đây thôi.”

      Trong lời của có ngụ ý để cho cái đầu chậm lụt của chợt giật mình, mặt lại bắt đầu hồng lên.

      Đúng vậy a, lần này chứng minh cho quá coi thường việc tiếp xúc thân thể, còn lời nào đẻ , nhưng lại cảm thấy có chỗ nào đúng lắm?

      Lý ý Di sau khi mặc lại y phục, nhìn về phía ly trà lạnh như có điều suy nghĩ, Tào Thiệu Trạch yên lặng đứng bên, chẳng biết tại sao, chính là biết tâm tư của , hơn nữa đối với nghi ngờ của chỉ có thể cười bất đắc dĩ ở trong lòng.

      Ý Di a Ý Di, đầu óc thông minh của em có thể nghĩ ra sao? Cho dù có làm đến cuối cùng, nhưng người bình thường chắc là thảo luận thành như vậy, chuyện vừa sảy ra chính là chỉ có người mới có thể làm a.

      Tào Thiệu Trạch tự với mình, nghĩ ra cũng tốt, nếu còn mặt mũi gặp , thế nhưng lợi dụng lúc người ta khó khăn mà chiếm tiện nghi lớn như vậy. ở phương diện này trì độn như vậy, chẳng lẽ còn biết thu lại sao?

      lại còn rất thích thú…., nghĩ tới nghiên cứu bản thân thu được hôm nay chính là để cho áp dụng người đàn ông khác, trong lòng lại thấy khó chịu.

      Tào Thiệu Trạch rốt cuộc phát giác điểm đặc biệt của Lý Ý Di đối với , có lẽ còn vượt xa tưởng tượng của .

      Tào Thiệu Trạch có chút kích động, lại dám tin tưởng hoàn toàn vào trực giác của mình, mặc dù từ trước tới nay đều dựa vào trực giác mà sống, nhưng chỉ duy có chuyện này nhất định phải cẩn thận.

      Đối với tình cảm, phải cẩn thận, bởi vì đây là chuyện trọng đại, cũng muốn bởi vì phút ý loạn tình mê mà hủy diện quan hệ của , thực là kinh nghiệm như vậy quá nhiều.

      vốn là như vậy, những đoạn tình trước đều sảy ra cùng người mẫu của mình, nhưng sau mới phát mình nữ nhân kia, mà là vì nữ nhân kia là tác phảm nghệ thuật của , cho cùng, sáng tạo hình tượng.

      thừa nhận mình có điểm tự luyến, khi tính tình chân của người ta sau cái hình tượng đó lộ ra ngoài có cảm giác như mình bị lừa, kết quả làm cho mọi người chia tay vui vẻ.

      biết đó phải là lỗi của đối phương, nhưng lại khống chế được cá tính kích động của mình, thiệt thòi như vậy quá nhiều, cho nên lần này nhất định phải tỉnh táo cẩn thận suy ngĩ, chỉ là vừa nghĩ đến bản thân và Lý Ý Di sau này có thể có kết quả toàn thân liền phát rét.

      Phong công tác của Tào Thiệu Trạch vừa đúng thời điểm nhận người, đem toàn bộ tinh lực vùi đầu vào việc lựa chọn thành viên ưu tú, muốn dùng công việc để giảm bớt tâm tình. Quan trọng nhất là sau đó lại nhận được điện thoại của Lý Ý Di cùng bạn trai lại làm lành.

      A! cái tên “bạn trai” chết tiệt kia! ta đến tột cùng muốn như thế nào, tại sao chỉ vì tổ tiên ba đời nhà ta có bệnh truyền nhiễm, lại tại trước mặt người khác giành lấy việc tỏ tình với Lý Ý Di trước, vì vậy là có thể trở thành bạn trai của ?

      ta ràng xứng với !Còn xứng để xách dép cho , vậy mà còn làm cho phiền não, ta cũng thấy xấu hổ sao?

      Mỗi lần Lý Ý Di nhắc đến người này, Tào Thiệu Trạch lại hận đến nghiến răng nghiến lợi, vốn là được nhìn thấy cũng đủ thống khổ rồi, lại còn phải nghe đến tình trạng của mình cùng bạn trai, đâu còn tâm tư làm việc a!

      Lý Ý Di cầm trong tay bản kế hoạch tiến hành nhận được tin nhắn khẩn cấp của Tào Thiệu Trạch, vô luận như thế nào cũng phải đến “Tình” chuyến.

      kì quái, có chuyện gì khẩn cấp cần tìm đâu, nhưng Lý ý Di chút nào suy tính, vất vả mới có ngày nghỉ liền đến “Tình” chuyến.

      Mặc dù hôm nay vốn cùng bạn trai Thiệu Vĩ Minh có hẹn, nhưng bọn mỗi tuần đều có thể gặp mặt lần, còn Tào Thiệu Trạch cả tháng cũng thấy mặt, huống chi là có chuyện gấp nhất định là có chuyện gấp, cho nên cùng bạn trai hẹn hò cũng có thể để đến lần sau.

      Lý Ý Di ngừng như vậy giống như thôi miên mình, tự với mình, vội vàng chạy đến “Tình là có nguyên nhân nhưng đó phải vì cá nhân Tào Thiệu Trạch.

      Đến “Tình”, nhân viên làm việc liền trực tiếp dẫn lên lầu hai. Lần này phải là ở phòng Víp nghỉ ngơi mà là ở khu nghỉ ngơi ngoài phòng làm việc của tào Thiệu trạch chờ, bọn họ Tào Thiệu Trạch tiếp đãi vị khách rất quan trọng nhưng lập tức kết thúc.

      Loại cảm giác này kì quái,… Lý Ý Di nhìn về phía cánh cửa phòng làm việc của Tào Thiệu Trạch, chặn xe taxi, bằng tốc độ nhanh nhất chạy đến đây, nhưng lại bị cánh của ngân cánh lòng tha thiết của .

      Cẩn thận suy nghĩ lại, làm gì mà phải vội vã như vậy? làm gì mà sáng tinh mơ vội chạy tới nơi này? ràng có thể ngủ nướng, cùng mẹ ăn trưa, xem TV, tán róc hồi, sau đó ung dung tự tại ngồi xe buýt tới đây.

      Cánh cửa kia giống như cười nhạo nhất thời nóng óc, kích động làm việc suy nghĩ.

      May mắn, vị nhân viên kia cũng phải dối, mấy phút sau, cánh cửa phòng làm việc của Tào Thiệu Trạch mở ra, từ bên trong người phụ nữ có khí chất bước ra, theo sau là Tào Thiệu Trạch.

      tháng gặp mặt, tóc của dường như dài hơn rồi? Lý Ý Di suy nghĩ loạn xạ, cố ý coi thường những hình ảnh lần trước bọn họ gặp mặt lên trong đầu

      ràng sau chuyện đó cũng bình an vô , nhưng giờ lại phát tim mình đập rộn lên, Lý Ý Di đưa tay đè lên lồng ngực đập kịch liệt của mình.


      "Tào tiên sinh, hợp tác vui vẻ." kia vươn tay ra, Tào Thiệu Trạch cũng nhiệt tình bắt lấy.

      "June, có thể đáp ứng tới giúp thực là quá tốt! Tôi tin tưởng có bất kì hạn chế gì, hơn nữa tôi cố gắng đáp ứng toàn bộ cầu của ." Trong giọng của Tào Thiệu Trạch chứa hưng phấn thể tả

      "A, có ông chủ như là làm người ta khoái trá." Cái gáu gọi là June cười, "Vậy tôi quấy rầy nữa, dù so về sau còn nhiều cơ hội gặp mặt."

      biết có phải là ảo giác hay , mà coi cảm giác lúc tên June đó lại gần, cười với

      đợi hiểu , Tào Thiệu Trạch xoải bước lớn tới trước người , đứng lên, tâm tư suy nghĩ chuyện khác, gần đây cảm thấy não của mình có chút trốn rỗng

      "Xin lỗi, để em chờ lâu như vậy!" Cặp mắt Tào Thiệu Trạch sáng lên làm cho người ta hiểu là bởi vì nhìn thấy mà cao hứng hay còn chưa hết vui vẻ vì chuyện lúc nãy

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5

      công tác chuẩn bị của Tào Thiệu Trạch tiến hành hừng hực khí thế, ngày, Lý Ý Di trong phòng thí nghiệm, quan sát bồi dưỡng khuẩn biến hoá, có người nhàng đẩy cửa phòng thí nghiệm ra.

      "Ngôi sao lớn, có khách đấy."

      Tiểu Trương, đồng nghiệp của cười xấu xa.

      "Là ai?" Lý Y Di ngừng lại công việc, theo phản xạ hỏi.́

      sao lại có khách?́ Lý Ý Di thực có chút ngoài ý muốn.

      Phải , người có khả năng tìm nhất chỉ có hai người, là mẹ , là bạn trai Thuộc Vĩ Minh của , nhưng nếu mẹ có việc gấp muốn tìm nhất định ngoãn ngoãn ngồi chờ ở bên ngoài như vậy, mà trực tiếp xông vào đây rồi.
      mà Thiệu Vĩ Minh, vẫn luôn cho rằng viện khoa học là nơi khủng bố, đến nơi này dễ dính vào bệnh độc gì đó, nhắc tới cũng là bộ dạng xem thường, càng đến đây tìm .

      “Tôi sao biết là ai, dù sao người ta tìm là được rồi.” Tiểu Trương còn mặt cười xấu xa, “Nhưng đối phương cũng là Đại Mỹ nữ a, hổ là đồng nghiệp “nghề phụ” của .”

      Lý Ý Di sớm quen với nhạo báng của đồng nghiệp, đối với Đại mỹ nữ cũng có khái niệm gì, yên tâm nhìn chằm chằm vào chậu nuôi cấy dưới kính hiển vi, bộ lưu luyến muốn rời.

      Yên tâm , cái đó tôi trông chừng giúp , để nó tiếp xúc với khí.” Tiểu Trương thở dài, “Tôi khuyên trước tiên nên gặp vị đại mỹ nữ kia, đối phương thế nhưng lại tìm tới tận đây. cũng biết trưởng khao của chúng ta thích trong giờ làm việc có người đến đây dò hỏi, đối với việc làm “nghề phụ” lại vẫn luôn có ý kiến, nếu vị kia đợi được , lại nháo lên, để trưởng khoa phát , biết lại cái gì.”

      Tiểu Trương xong, Lý Ý Di đành phải để công việc trong tay xuống, chạy nhanh về phía phòng ăn trong viện khao học.

      Vừa vào phòng ăn, liếc mắt liền thấy được vị “khách”, mặc dù chưa thấy qua gương mặt này, nhưng trong viện khoa học tới tới lui lui cũng chỉ có từng ấy người, người này thân quần áo rực rỡ, là trẻ tuổi, làm người ta khó có thể xem .

      Lý Ý Di thực hiểu, còn đối phương vừa mới thấy cũng liền nhận ra, nhìn qua là thể tìm lộn người.

      “Chào , tôi tên là Ngô Trân Trân, gọi tôi Trân Trân là được.” Đối phương đứng lên, chủ động bắt tay với .

      Lý Ý Di ngồi xuống đối diện , trong đầu ngừng tìm kiếm về vị Ngô Trân Trân này, nhưng cũng có thu hoạch gì.

      Đối phương cũng nhìn trầm mặc, nhưng ấy phải là người có tính nhẫn nại.

      "Lý Ý Di tiểu thư, hiếu kì việc tôi đến đây sao? thường bị người quen biết tìm tới cửa sao?"

      Giọng của đối phương quả nhiên như lời Tiểu Trương , có chút hung dữ.

      "Ách, chúng ta biết nhau phải ?" Chuyện Lý Ý Du quan tâm là chuyện khác
      Last edited by a moderator: 30/3/15

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương5.2

      "Chúng ta dĩ nhiên qen biết."

      "A" Lý Ý Di thở phào nhõm, thực quá thông minh trong việc nhận thức người khác, còn nghi, nếu quen biết đối phương mà lại nhớ ra được, như vậy quá thất lễ.

      Thanh thế Ngô Trân Trân yếu nửa, nguyện ý đưa danh thiếp cho Lý Ý Di, : "Tôi là người mẫu, nhưng nên hiểu lầm, lần này tôi tới là vì chuyện cá nhân liên quan gì tới công ty."

      "A." Lý Ý Di nhận lấy danh thiếp̃, nhìn hồi lâu cũng nhìn ra cái này cùng bản thân có liên quan gì.

      "Này, rốt cuộc có nghiêm túc nghe tôi hay ?" Ngô Trân Trân thất bại thở dài "Trời ạ, Tào Thiệu Trạch sao lại để ý đến loại chậm lụt này!, biết, làm người mẫu cơ mẫn cùng cảm tính là rất quan trọng sao?"

      Nghe được tên Tào Thiệu Trạch, Lý Ý Di rốt cuộc có chút phản ứng, nhưng vẫn xảy ra chuyện gì, đối phương cũng lười cùng nước đục thả câu, trực tiếp : "Lý tiểu thư, tôi hy vọng cự tuyệt lời mời lần này của Tào Thiệu Trạch, đem vị trí nhường lại cho tôi."

      "Tại sao?" Lý Ý Di theo bản năng hỏi.... rất tình nguyện.

      " vì cái gì, vị trí này vốn là của tôi." bất mãn làm hỏa khí của Ngô Trân Trân dâng lên. đến điểm này ta đầy bụng tức giận, "Làm ơn, đừng bày ra bộ dán g tôi tìm tới cửa cố tình gây được ? Lần trước vì Tào Thiệu Trạch có tham gia tiết mục, vai người mẫu trong đó lẽ ra là tôi đảm nhiệm, là cướp chén cơm của tôi, lần đó người lên TV phải là tôi, mà lần này cũng phải là tôi? Tôi bị cướp lần, còn để cướp lần thứ hai sao?"

      Lý Ý Di chấn kinh, còn Ngô Trân Trân rất hăng say, giường như ngừng đượć: " cũng đâu phải lả cần cái này để mưu sinh, cần gì làm khó những người mẫu như chúng tôi?"

      Lần đó có người mẫu rồi sao, sao giống với những gì Tào Thiệu Trạch ? Nhưng lời như vậy nếu lừa gạt rất nhanh bị vạch trần, cho nên cũng cần thiết gạt , Lý Ý Di ẩ tình bên trong, nhưng cũng biết công việc của mình mà bị người khác cướp mất nhất định rất khó chịu.

      "Nhưng chúng tôi thão thuận xong." .

      Coi như chuyện lần trước có chút tình, nhưng lần này và Tào Thiệu Trạch có ước định, bọn cũng thảo luận tốt lắm... Hơn nữa, Tào Thiệu Trạch vừa có ý nghĩ này bắt đầu chuẩn bị cho công việc, Trước hết mọi người cùng ước định, chính là sợ công việc bận rộn lại có thời gian, cho nên đặc biệt cho biết trước, để sắp xếp thời gian, còn nếu là vì vấn đề thời gian mà chấp nhận lời mời, có thể vì mà thay đổi.

      có thành ý lớn như vậy, đến bây giờ sao có thể thay đổi ý?

      " xong như thế nào? Có vẻ vẫn quyết giữ ý?" Ngô Trân Trân thấy (LYD) có ý lùi bước, (NTT) cười lạnh: "Nhìn qua bộ thann cao, nhưng ra cũng bỏ được cơ hội nổi tiếng, người của viện khoa học là làm người ta mở rộng tầm mắt, thủ đoạn làm người khác nhận ra."

      Lý Ý Di cau mày, luận , cần gì công kích người khác.

      Ngô Trân Trân từ trong túi da lấy ra tấm hình đẩy tới trước mặt , đây tựa hồ chính là nguyên nhân khiến ta tràn đầy tự tin khi tới nơi này.

      Lý Ý Di nhìn tấm hình, mới đầu có chút mê mang, sau cũng dần nhận ra, cũng sợ hết hồn.

      Trong hình kia chụp phải là ai khác mà chính là và Tào Thiệu Trạch, đó chính là hôm bọn họ từ quầy rượu ra, bên cạnh có chiếc xe táxi, cửa xe mở ra, Tào Thiệu Trạch đỡ vào xe.

      "Thế nào? Có phải nghĩ trùng hợp như vậy?" Ngô Trân Trân rất đắc ý, "Ngày đó bạn của tôi cũng ở quầy rượu, vốn nghĩ chỉ là̀ tin bát quái, nghĩ đến lại có tác dụng như vậy.Nếu như vẫn kiên trì, tôi đem tấm hình này dán khắp mọi nơi trong tòa nhà này, để cho mọi người đến xem!"
      ̀
      linhdiep17Niwatorijannie thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Bà xã của tôi c5.2(tt)

      Kết quả tiểu hộ sĩ lắc đầu : “Tiên sinh, chỗ chúng tôi có bệnh nhân tên Lý Ý Di.”

      “Cái gì? có? sửng sốt, nhất định là bị lỗi, làm phiền tra lại chút, Lý Y Di vừa mới được đưa vào đây”

      Tiểu hộ sĩ tra xét lại, khẳng định : “ có người này.”

      lúc hai người giằng co, Tào Thiệu Trạch nghe thấy thanh gọi tên nhàng vang lên phía sau. chấn kinh quay đầu lại, thấy Lý Y Di đứng sau lưng cách đó xa.

      cuối cùng cũng thở ra hơi, có việc gì, còn có thể đứng, có thể chuyện.

      “Ý Di.” cười đến miệng muốn rách ra.

      “Sao lại tới đây?” Lý Ý Di hỏi .

      “Em em ở bệnh viện, đương nhiên là phải tới nha.” về phía , chẳng lẽ cho là cúp điện thoại biết điều mà về nhà sao?

      Nhìn qua vẫn rất tốt, y phục sạch , chỉ có cách tay quấn đầy băng gạc nhìn qua thấy ghê

      “Em có sao ?” theo bản năng muốn vuốt ve miệng vết thương, lại nghĩ tới vết thương nhất định rất đau, nên thu hồi cánh tay vươn ra, sốt ruột hỏi.

      “Em sao, chỉ là vết thương mà thôi.” Lý Ý Di đối với vết thương tay dường như để ý. Nhưng trán lại toát mồ hôi, nhăn mày.

      “Sao lại có việc gì, em bị tai nạn xe cộ!”

      Câu đó giống như nhắc nhở Lý Ý Di, lấy lại tinh thần, Lý Ý Di có chút xấu hổ thu hồi tầm mắt của mình, may mắn có phát giác, “Đừng cái này nữa, em mua nước uống.”

      Nước uống? Tào Thiệu Trạch cùng đến cái máy bán hàng tự động mua lon côca và chai nước khoáng

      Lý Ý Di đưa cho bình nước khoáng, “Bên ngoài trời nắng như vậy, mau bổ sung chút nước !”

      Chai nước này là cho ? Tào Thiệu Trạch cực kì cảm động, lại nhịn được trêu chọc : “Vì sao em có thể uống ca, mà chỉ có thể uống nước khoáng.”

      hiếm khi có dáng vẻ kiên nhẫn, “ cần oán trách, chất oxy hóa là nguyên tố bổ sung nguyên liệu cho cơ thể tốt nhất, người trưởng thành rồi còn so đo những chuyện này, hơn nữa cái này phải cho em uống.”

      phải cho em? Vậy mua cho ai?”

      Tào Thiệu Trạch lập tức biết được đáp án, vì Lý Ý Di cầm lon ca đến bên ngoài phòng CT, đưa nó cho cậu bé nhìn qua giống học sinh trung học ngồi ở ngoài.

      Đứa bé kia nhận lấy côca, nhìn Lý Ý Di, vẻ mặt thống khổ, đầu gối cũng quấn băng gạc, còn có chút vết thương được xử lý cũng lộ ra ngoài.

      “Ý Di, đứa này là ai?” nhịn được tò mò hỏi.

      Nghe hỏi, đứa bé kia giống như thấy được cứu tinh, “Vị đai ca này, là bạn của chị Ý Di sao?” Giọng trong thời kì đổi giọng nên đặc giọng.

      Thấy phủ nhận, đứa bé kia mang theo tiếng khóc nức nở : “Cầu xin khuyên nhủ chị Ý Di, em chỉ bị thương cần chụp CT não, em cần làm cộng hưởng từ hạt nhân.”

      “Còn có thử máu.” Lý Ý Di nhắc nhở, vì vậy đứa bé kia lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng.

      Tào Thiệu Trạch hỏi xong mới ràng chân tướng.

      đường từ nhà Lý Ý Di đến công viên có con dốc lớn, Lý Ý Di từ phía dưới con dốc lên, cậu bé kia lái xe ô tô từ dốc lao xuống dốc, tốc độ rất nhanh, mà xe bị hư dừng lại được.

      Cậu ta kêu tránh ra, mà lúc này thất thần, chờ lúc phát ra còn kịp, vì né tránh mà cậu bé thay đổi phương hướng, đâm vào tường đá bên cạnh nên mới bị thương, còn vết thương tay là do bị xe quét qua.

      kêu xe cứu thương đưa cậu ta tới bệnh viện, còn nhận hết trách nhiệm về mình. Vô luận cậu mình chỉ bị thương bên ngoài như thế nào vẫn bắt cậu làm kiểm tra toàn thân, mà tất cả những chuyện này chỉ khái quát với .” cuộc tai nạn xe

      Hóa ra là như vậy, nếu sớm ràng chút. Tào Thiệu Trạch khẳng định bản thân sống lâu thêm ba, năm năm cũng vấn đề.

      tại biết mọi người có chuyện gì lớn, cảm thấy Lý Ý Di phản ứng quá mức. Lo lắng trong lòng Tào Thiệu Trạch cuối cùng cũng buông ra.
      Last edited by a moderator: 28/3/15
      linhdiep17dunggg thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      "Em rất sợ máu", cậu bé kia năn nỉ , "Cầu xin với chị Ý Di để cho em về nhà ."

      Tào Thiệu Trạch biết nên khóc hay nên cười, chỉ có thể khuyên nhủ cậu bé, "Em nên ngoan ngoãn làn kiểm tra toàn thân lượt , nếu ấy cũng xem như là vì để ba mẹ em yên tâm."

      Tiểu nam hài kêu tiếng thê thảm, nhưng lại rất sợ
      Lý Ý Di nên dám mình chuồn , chỉ có thể cùng Tào Thiệu Trạch dưới con mắt dám sát của Lý Ý Di đợi đến lượt kiểm tra.

      Tào Thiệu Trạch có thể hiểu được cậu bé, mặc dù nhìn qua thấy Lý Ý Di nhắn, có lực công kích, nhưng cố chấp của làm người ta phải bất lực, giống như nếu làm theo cầu của , hậu quả rất thê thảm vậy.

      cùng làm kiểm tra với cậu bé, cùng trò truyện với nó để hóa giải tâm trạng buồn bực, hai người trò chuyện lúc cũng thấy thân thiện hơn, cậu bé đối với hình xăm cánh tay cảm thấy hứng thú, cậu ta nhìn hình xăm từ đầu vai tới khuỷu tay chỉ có màu đen.

      Cậu bé kia nhìn nữa ngày cũng nhìn ra hình dạng gì, liền hỏi: “ Thiệu Trạch, cái hình xăm này là hình gì vậy? Tại sao em nhìn ra?”

      Tào Thiệu Trạch chưa vội trả lời, liếc nhìn Lý Ý Di thấy mực chờ bác sĩ gọi tên cậu nhóc dường như có nghe bọn họ chuyện, vì vậy cố ý nâng cao lượng, cười đáp “Cái này à, cái này là dùng tên tiếng của vẽ ra.”

      nghe chưa? Tào Thiệu Trạch trong lòng thầm , nhìn qua giống như nghe được, nếu tại sao lại có phản ứng gì? khá lớn tiếng.

      Hỏng bét, quên mất phải là người để cảm xúc lộ ra ngoài.

      “Ai? Tên ? Bây giờ có người ngốc như vậy a!” Đứa bé ghét bỏ .

      ngốc? Cái tên tiểu tử này có ánh mắt.” Tào Thiệu Trạch vô tâm trả lời, tất cả lực chú ý đều đặt người Lý Ý Di, còn giống như pho tượng nhìn CT.

      “Nhìn kĩ thấy cũng đến nỗi nào, mặc dù nhìn ra hình dạng gì, nhưng nhìn qua cũng rất khốc, được rồi, xem ra cũng quá tệ.” Cậu bé .

      “Nếu biết đây là tên tuổi người nào khốc hơn nữa.” Tào Thiệu Trạch bỏ qua ý niệm quan sát phản ứng của Lý Ý Di, nếu như vẫn phản ứng, vậy chẳng phải bị hiểu lầm sao? Cho nên cần tranh thủ cơ hội giải thích, “Đó là tên mẹ .”

      Như thế nào, có phải là thấy thở phào nhõm hay ? Tào Thiệu Trạch cẩn thận quan sát Lý Ý Di, lúc này, cánh tay dơ lên huơ huơ trước mặt , cúi xuống, thấy cậu bé kia khuôn mặt tươi cười rực rỡ, xem ra bây giờ còn khổ não về chuyện kiểm tra.

      Thiệu Trạch, em ở chỗ này, nhìn sang kia làm gì vậy?”. Cậu bé hạ giọng ghé vào tai giễu cợt : “ đáng tiếc, chị Ý Di để ý tới, nhưng mà cũng đừng nản lòng, tâm tư nữ nhân rất phức tạp.”

      Cái tiểu quỷ này bậy bạ gì đó!” Tào Thiệu Trạch căng thẳng, muốn đem đứa trẻ này treo ngược lên, hung hăng cho phen, ai bảo nó lung tung, bị nghe được làm thế nào!

      xem em là rất cần thiết phải làm kiểm tra.”

      “Ai nha, đáng sợ, bị trúng tim đen rồi hả?” Đứa bé kia rất sợ chết .

      Hai người nháo, Lý Ý Di đến chặn ngang giữa hai người, giống như pho tượng từ trời giáng xuống, hai người thức thời ngậm miệng, ngẩng đầu nhìn đợi chỉ thị.

      Rốt cuộc cũng đến phiên tiểu tử kia làm kiểm tra, Tào Thiệu Trạch vui sướng khi người gặp họa, nhìn tiểu tử kia bị Lý Ý Di đẩy kiểm tra.

      Cuối cùng Lý Ý Di ra, hai người ngồi chờ ở bên ngoài. Tào Thiệu Trạch biết tiểu quỷ kia cũng gì với , nhưng vẫn rất khẩn trương, cuộc chuyện vừa rồi biết có nghe được hay ?

      “Ý Di, lát nữa tiểu quỷ kia làm kiểm tra xong, chúng ta đâu đó ăn cơm được ? Chỉ là tay em bị thương nhất định là rất đau, nếu đưa em về nhà trước?” có chút hàm hồ .

      Lý Ý Di hẹn ra ngoài chuyện, muốn cùng thẳng thắn , nhưng mắt lại tự giác nhìn hình xăm cánh tay . Cái gì cũng nên lời.

      thấy hình xăm đó là do những chữ cái ghép lại, tên của mẹ …còn có bát tự.

      đáp lời. Tào Thiệu Trạch càng thêm lúng túng, yên lặng hi vọng đứa vé trai kia có thể nhanh chóng ra ngoài.

      Đúng lúc này có thanh thô lỗ gọi tên Lý Ý Di vang lên, phá vỡ trầm mặc giữa họ.

      Tào Thiệu Trạch phản ứng còn lớn hơn so với bản thân , theo bản năng quay đầu lại tìm nơi phát ra tiếng . nhìn thấy người đàn ông da xanh đen vừa gọi tên Lý Ý Di, vừa về phía này.

      Xem ra ở bệnh viện này biết rất nhiều người! Tào Thiệu Trạch theo bản năng đối với người đàn ông sinh ra địch ý.

      Mà Lý Ý Di thấy ta, củng rất chủ động đứng lên nghênh đón.

      “Bệnh viện này đúng là đủ loạn, hại tìm lâu mới tìm thấy nơi này.” Nghe thanh giống như từ đại thiếu gia.

      Lý Ý Di giới thiệu bọn họ với nhau : “Đây là bạn trai em Thiệu Vĩ Minh, vị này là Tào Thiệu Trạch.”
      Last edited by a moderator: 28/3/15
      linhdiep17dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :