1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà xã của hắn thật tham ăn - Lương Hải Yến (15c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 12
      " ta tôi đâu, chỉ là ưa thích trêu chọc tôi thôi." Thủy Y Mễ thở phì phò, oán thán với vừa mới quen biết.

      " ấy sao?" Nhan Như kinh ngạc nhếch đôi mày thanh tú lên.

      " có, mỗi lần luôn là lừa tôi , nhưng ta lại với tôi lần nào." đến đây, Thủy Y Mễ liền cảm thấy căm giận bất bình.

      "Đúng là tác phong của ấy." Đừng thấy bề ngoài Đông Nhật Dương là mười phần thân sĩ, trong xương tủy của cũng có chủ nghĩa đàn ông đấy.

      " Tại sao đột nhiên lại tới tìm tôi?" cái vấn đề này từ đầu đến giờ vẫn quấy nhiễu Thủy Y Mễ, vì vậy hỏi ra.

      "Có người thích nhìn hai người hạnh phúc, hi vọng tôi làm người phụ nữ xấu xa đến cướp chồng của ." Nhan Như ra người đó là Đông Nguyệt Nha, "Mà tôi lại rất tò mò, Đông Nhật Dương cưới thế nào về làm vợ?"

      " ngại quá, làm thất vọng rồi." Thủy Y Mễ tự giễu, "Tôi so với còn kém hơn đầu ngón tay."

      ", có lẽ đúng là mẫu người ấy muốn." Đông Nhật Dương xảo trá đa đoan, cũng toàn thấy những người gian trá, nội tâm có lẽ khát vọng đơn thuần làm vợ mình, mà phải là dạng người thông minh như .

      " sao?" Thủy Y Mễ có chút tin tưởng.

      Trước khi thấy Nhan Như, còn có chút xíu tự tin, nhưng nay lại thấy Nhan Như hoàn mỹ như vậy thế mà lại cự tuyệt, thử hỏi, cái thế giới này còn có người hoàn mỹ hơn có thể khiến cho động lòng sao?

      Nhìn ra được đáy lòng Thủy Y Mễ rất hồi hộp, Nhan Như quyết định giúp đơn thuần này chút, cũng coi là bù đắp chút cho bản thân trước kia chiếm được Đông Nhật Dương.

      " có muốn biết rốt cuộc Đông Nhật Dương có chút nào hay ?"

      "Dĩ nhiên muốn a." Đây chính là chuyện mộng tưởng từ lâu.

      "Vậy hai ngày sau, đến nơi này tìm tôi." Dứt lời, Nhan Như đưa danh thiếp khách sạn cho , "Nếu như tin tưởng lời của tôi."

      Ngay sau đó, Nhan Như gọi đến thanh toán, sau đó liền rời khỏi quán cà phê, để lại mình Thủy Y Mễ tay cầm danh thiếp ngồi đó suy tư.

      Buổi tối, sau khi Thủy Y Mễ tắm rửa xong, liền ngồi ở ghế sa lon chờ chồng trở lại, lúc kim giờ chỉ đến mười giờ, ngoài cửa rốt cuộc truyền đến tiếng mở cửa.

      "Sao vẫn chưa ngủ?" Tối nay có tiệc xã giao nên về trễ, nghĩ bà xã lại còn thức thức đợi , " phải với em là cần chờ sao?"

      "Em có việc muốn với , nếu sáng sớm ngày mai lại làm mất" Thủy Y Mễ ôm gối ngồi đầu giường .

      Đông Nhật Dương tháo cà vạt ra, ngồi ở bên cạnh, "Bảo bối, thế nào? Có chuyện gì làm em phải suy nghĩ, cho chồng em nghe chút ."

      "Ban đầu tại sao lại cự tuyệt Nhan Như?" Vì trong lòng dấu được nên Thủy Y Mễ cũng quanh co lòng vòng mà trực tiếp hỏi thẳng.

      Đông Nhật Dương ngẩn người chút, sau đó nhìn chằm chằm , "Làm sao em biết ấy? Có ai lung tung trước mặt em sao?" Là người trong nhà hươu vượn cái gì với ?

      "Là Nguyệt Nha và mẹ cho em biết hay sao?"

      "Ai nha, đều phải là họ á!" Thủy Y Mễ vội vàng giải thích.

      "Vậy làm sao em biết ấy?" Đông Nhật Dương khó hiểu nhìn .

      "Thế nào, ấy là người mà em thể biết sao?" Thủy Y Mễ tức giận .

      "Dĩ nhiên phải, chỉ là có cái gì đáng để ." Xác thực a, Nhan Như ở trong cuộc đời Đông Nhật Dương chẳng qua là trận gió,cũng đủ quan trọng để cho ghi nhớ.

      "......" Thủy Y Mễ bị thái độ quan tâm của chọc tức, " xinh đẹp như vậy thổ lộ với , dám có gì."

      "Em gặp ấy?" Đông Nhật Dương bắt được trọng điểm.

      " có."

      Ánh mắt né tránh, hết sức khả nghi.

      "Chưa từng thấy qua làm sao em biết ấy có đẹp hay ?" Nghĩ lừa sao, cái ngu ngốc này phải mò đoán.

      Biết mình lừa được, Thủy Y Mễ thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn thừa nhận, "Hôm nay có người đến tòa soạn tìm em, người kia chính là Nhan Tiểu Thư."

      " ta tìm em làm gì?" Đông Nhật Dương nghĩ ra, sau đó lại nhăn mày lại, " ngây ngốc mà tin tưởng lời bậy của người khác chứ?"

      " ấy nào có bậy gì đâu?"

      Tốt nhất có, bằng xem dạy bảo ta thế nào

      "Tốt nhất là có gì, tóm lại, kia gì em đều được tin." muốn vợ mình biết trước mà đề phòng.

      "Thế ấy chuyện cự tuyệt ấy là giả sao?" Thủy Y Mễ cố ý hỏi như thế.

      ", đây là ." Đông Nhật Dương lập tức giải thích: "Đây là chuyện từ rất lâu rồi, tại sao đột nhiên ấy lại liều lĩnh mà cho em biết những thứ này?" Nghe , năm đó Nhan Như "Bỏ rơi" , sau đó lại Mĩ, thế nào tại lại xuất ?

      "Ông xã......" đột nhiên ỏn à ỏn ẻn gọi , " , làm sao lại thích đẹp như thế ?"

      Đông Nhật Dương cả người run lên, ôm , "Em hi vọng tiếp nhận lời thổ lộ của ấy?"

      "Dĩ nhiên phải rồi."

      "Sao lại ." Đông Nhật Dương buồn cười nhìn vợ mình mâu thuẫn.

      "Em rất ngạc nhiên a." chưa từ bỏ ý định hỏi tới: "Năm đó, làm sao lại động tâm đây? Đó phải là dạng phụ nữ có thể khiến động tâm hay sao?"

      ngốc này thế nhưng lại hỏi dạng phụ nữ nào có thể làm cho động lòng? Trời ạ, biểu ràng như vậy, còn biết dạng phụ nữ nào có thể làm cho động lòng, tên ngu ngốc này!

      "Muốn biết dạng phụ nữ khiến động lòng?" Đông Nhật Dương lộ ra nụ cười giảo hoạt, hướng ngoắc ngoắc tay, Thủy Y Mễ vội vàng tiến tới bên cạnh .

      Đông Nhật Dương ác liệt câu: "Em cứ từ từ suy nghĩ ."

      " Đông Nhật Dương, đáng ghét." Thủy Y Mễ cực kỳ tức giận.

      "Tức giận?" Đông Nhật Dương cảm giác mình tựa như đứa trẻ độc ác, thích xem người bị tức giận đến hoa chân múa tay, "Vậy em vẫn còn còn muốn biết chuyện về Nhan Như sao?"

      Thủy Y Mễ lại lập tức bị dời chú ý, "Đương nhiên là muốn."

      Đông Nhật Dương bất đắc dĩ mắt trợn trắng, tựa vào ghế sa lon, liên tục kể chuyện cho nghe, bao gồm chuyện Nhan Như "Bỏ rơi" thế nào cũng ra.

      Nghe xong, Thủy Y Mễ cảm khái câu rằng: "Nhan Như đáng thương a!"

      "Bà xã, chồng em mới đúng là người bị hại nhiều nhất nha. ". Đông Nhật Dương vui kháng nghị

      " Thân là người đàn ông mà lại để người phụ nữ thích mình nhiều năm như vậy phải dùng đến cách đó để giữ lại mặt mũi, thử hỏi ai mới là người bị hại đây ? " Thủy Y Mễ gây , rất vui khi ta người khác như vậy

      Đông Nhật Dương than vãn tiếng, cái ngây thơ này lại còn đồng tình với cả tình địch

      "Bảo bối, muốn cái vấn đề này đợi đến lúc chúng ta rãnh rỗi thảo luận tiếp, được ?" xong, nhanh chóng hôn cái miệng lảm nhảm của .

      "A, cần a." Thủy Y Mễ giả bộ hô to, muốn tránh được ma trảo của .

      "Bà xã, em trốn thoát rồi, chúng ta cùng nhau tắm uyên ương thôi." nhanh chóng bắt được , ôm vào trong lòng.

      "Em tắm rồi." Thủy Y Mễ gắt giọng.

      "Tắm thêm lần nữa." thêm gì, ôm ngang thẳng vào phòng tắm

      "Ghét." Giọng nữ nũng nịu từ trong ngực truyền tới.

      "Nếu ......" Tròng mắt đen tối sầm lại, cười cười, "Em giúp tắm."

      "Ách......" do dự.

      " cho ." bá đạo trực tiếp thay quyết định, nhanh chóng đem y phục của hai người cởi hết ra.

      Đông Nhật Dương xoa nắn bộ ngực căng tròn ở lòng bàn tay, xoa bọt khắp người , sau đó đem ôm vào trong ngực, khiến cả hai cùng dính đầy bọt, bàn tay của lẫn vào bọt nắm ở ngực êm ái của , như có như trêu chọc hưng phấn.

      "Ưmh...... nên như vậy." Hình ảnh mắc cỡ này khiến đỏ mặt thôi.

      "Giúp tắm." Đôi tay mở ra, từ phía sau lưng ôm chắc thân thể …hấp dẫn .

      "Em..... á!" Nhĩ Thủy Y Mễ mặt đỏ lên đến tận mang tai, dám tưởng tượng khi bản thân mình giúp tắm là hình ảnh như thế nào.

      "Để dạy cho em." xong, cho thân thể của đối mặt với , bàn tay dẫn dắt tay của tới ngực của , từ từ xoa lồng ngực của .

      " nhàng xoa, còn có hai điểm này nữa." đem tay đặt đầu vú của mình, "Chúng cũng muốn tắm."

      Trời ạ, hình ảnh tuyệt mỹ a! Mặt của Thủy Y Mễ đỏ đến sắp ra máu, đành nhắm mắt giúp xoa nắn.

      Đông Nhật Dương cảm thấy tay vuốt ve ngực khiến trở nên mềm yếu xương, nhịn được nhắm mắt lại hưởng thụ thoải mái, tiếng thở dài rất từ trong miệng bật ra.

      Thủy Y Mễ lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt say mê như vậy, khỏi dâng lên cỗ cảm giác tự hào, ra là, cũng có thể làm cho biểu thoải mái mặt a!

      Vì vậy, càng thêm ra sức vuốt ve, xoa nắn, còn dần dần dời xuống, tới cái chày sắt đứng thẳng, do dự giây, hai tay của liền nhàng cầm nó, trong lòng bàn tay truyền tới nhiệt độ dọa giật mình.

      "A!" chợt buông lỏng ra.

      "Đừng buông ra, cầm nó." Đông Nhật Dương đem hai tay của kéo trở về, "Em làm rất khá, tiếp tục."

      Thủy Y Mễ ngoan ngoãn gắng gượng cầm , cẩn thận từng li từng tí vuốt ve qua lại.

      "Ưm......" Đông Nhật Dương nhịn được khẽ rên ra tiếng, "Đúng, chính là như vậy, bảo bối, tăng nhanh tốc độ của em ."

      Tốc độ ma sát của đôi tay trở nên nhanh hơn, nét mặt Đông Nhật Dương cũng biến thành càng ngày càng vui vẻ, rốt cuộc, ngăn lại động tác tay của .

      "Bà xã, em còn tiếp tục như vậy nữa bị thiêu cháy ở trong tay của em đó." nhanh chóng lau sạch bọt người cả hai, sau đó ôm thân thể trần trụi của ra phòng tắm.

      " Nhật Dương, em sao?" Thủy Y Mễ bị đặt nằm ở giường, nhịn được hỏi câu.

      biết từ lúc nào bắt đầu Đông Nhật Dương,, chỉ biết là đến khi phát tâm rơi cả vào người , nhưng lòng của Đông Nhật Dương lại biết.

      chưa bao giờ qua mặc dù rất cưng chiều , mọi cầu của đều đáp ứng, nhưng ở đáy lòng của luôn cảm thấy, cho dù có nhiều ngôn ngữ, hành động hơn nữa cũng vẫn thể địch lại ba cái chữ kia.

      Thủy Y Mễ biết mình là hy vọng xa vời, nghĩ tới người bình thường như tại có thể được sủng ái như thế nên biết thỏa mãn, nhưng có lúc khỏi suy nghĩ lung tung phen, có lẽ...... Có lẽ đáy lòng của vẫn còn cảm giác tự ti sâu sắc đó a!

      "Phụ nữ các em đều thích từ miệng ra là có hay , đối với em tốt sao?" Với chủ nghĩa đàn ông lớn Đông Nhật Dương ra những lời buồn nôn như thế kia.

      "....." Nghe được như vậy, Thủy Y Mễ khỏi có chút mất mát.

      Đông Nhật Dương hôn môi của , để cho có thời gian nghĩ lung tung.

      "Bảo bối, cần nhớ những thứ này, có hay đều được, giờ chỉ cần cảm thụ tại tốt là được rồi." kéo chân qua cuốn lấy hông của .

      gắng gượng chống đỡ cỗ lửa nóng xông lên trong bụng , hồi tê dại khiến Thủy Y Mễ tạm thời vứt bỏ vấn đề phiền lòng này.

      "Dương?" cử động khiến cho có chút sợ, cũng lại có chút mong đợi.

      "Ngoan, em." giọng thầm : "Bà xã, dùng tay của em giúp nó giống như mới vừa rồi vậy."

      Thủy Y Mễ đỏ mặt, cẩn thận từng li từng tí đưa tay ra đụng chạm.

      ......

      Thủy Y Mễ lặng lẽ ôm cánh tay của mình, sau đó xuống giường, tới bên sofa cầm lên túi của mình, từ bên trong tìm ra tấm danh thiếp mà Nhan Như giao cho , nhìn chằm chằm danh thiếp lâu mới quyết định, đối với mình gật đầu cái mà gọi tới.

      "Nhan Tiểu Thư Xin chào, rất xin lỗi trễ như thế còn quấy rầy ." Thủy Y Mễ rất có lễ phép đối với điện thoại đầu kia, "Điều vào buổi trưa hôm nay còn giữ lời sao?"

      "Dĩ nhiên." Nhan Như ở điện thoại sảng khoái thừa nhận, "Thế nào? cảm thấy muốn thử lần xem rồi hả ?"

      "Ừ, tôi muốn thử chút." Thủy Y Mễ hướng về phía điện thoại gật đầu cái, "Mong giúp tôi chút."

      " nghĩ kỹ chưa?" Nhan Như lần nữa xác nhận với .

      "Nghĩ kỹ." Thủy Y Mễ nghiêm túc trả lời, tự chủ đối với Nhan Như tiết lộ tiếng lòng, "Mặc dù tôi có thể cảm thấy được đối với tôi rất tốt, nhưng tôi cuối cùng vẫn là truyền thống, hy vọng có thể nghe được người ra ba chữ có ý nghĩa phi phàm, tôi tham cũng được, chưa đủ cũng được, tôi chỉ muốn thử lần."

      "Tôi hiểu, chúng ta đều là phụ nữ nên tôi có thể hiểu ." Nhan Như lên tiếng an ủi , " quyết định vậy cứ làm theo lời tôi , biết ?"

      "Tôi biết rồi." Vốn cũng phải là người túc trí đa mưu, bằng cũng hơn nửa đêm ở nơi này cầu người giúp tay, "Tôi phải làm thế nào?"

      "Đầu tiên, phải......" Nhan Như đem kế hoạch đại khái cùng lần.

      Sau hồi lâu, Thủy Y Mễ mới hơi giật mình lấy lại tinh thần, có chút bận tâm.

      "Nhan Như, xác định như vậy làm được hả? Nếu là phát ra chúng ta giở trò quỷ, có tức giận hay ?"

      "Nếu là , vậy là có thể cảm nhận được có cảm giác an toàn, yên tâm, tất cả hậu quả có tôi gánh chịu." Nhan Như ở trong điện thoại bảo đảm , " chỉ cần làm theo tôi là được rồi."

      "Vậy...... Được rồi." Thủy Y Mễ lo lắng đề phòng đồng ý kế hoạch của Nhan Như.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13
      Sau khi cúp điện thoại, liền suy nghĩ bản thân mới vừa rồi đồng ý với Nhan Như như vậy biết là đúng hay sai, nếu mọi chuyện hỏng bét, biết có thể hứng nổi lửa giận của Đông Nhật Dương được hay ?

      từ từ chui vào chăn, rất tự nhiên mà tựa sát vào trong ngực người đàn ông ngủ say, tuy người đàn ông kia ngủ say sưa nhưng đôi tay giống như vẫn có ý thức, bất giác đem ôm vào trong ngực, giống như đây là chuyện cực kỳ tự nhiên.

      Hai ngày sau, Thủy Y Mễ theo phân phó của Nhan Như thuê phòng để ở, về phần những chuyện khác chỉ giao cho ấy làm là được rồi, còn chỉ cần thoái mái ổn định nghỉ ngơi ở chỗ này mấy ngày…

      Sau khi Thủy Y Mễ vô duyên vô cớ biến mất ngày, Đông Nhật Dương mới phát có cái gì đó đúng.

      "Mọi người ai biết vợ con đâu sao?" Đông Nhật Dương vẫn cố gắng duy trì sắc mặt hòa nhã với người nhà, đáng tiếc hiệu quả quá .

      " Nhật Dương, con đừng gấp gáp, có thể là con bé về nhà mẹ đẻ ở." Ba Đông vội vàng trấn an chút lý trí sắp tiêu tan của con trai

      "Con mới vừa gọi điện thoại hỏi Thủy gia, Tiểu Mễ trở về đó." Đông Nhật Dương lạnh nhạt .

      "Cũng có thể ta cùng đồng nghiệp trong công ty chơi, quên lại với tiếng." Đông Nguyệt Nha phản đối.

      "Việc này cũng hỏi qua, có!" Đông Nhật Dương cắn răng : "Đây chính là phản ứng của mọi người khi thấy ấy sao?"

      cuối cùng cũng biết cảm giác của Thủy Y Mễ khi mình phải gánh chịu thái độ của người nhà rồi, nếu như là ngày cũng nhịn nổi, mà ngu ngốc kia thế nhưng lại hề than vãn dù chỉ tiếng.

      "Vậy muốn báo cảnh sát sao?" Mẹ Đông giọng lên đề nghị.

      " cần mọi người quan tâm ấy, sau khi ấy trở lại, con đưa ấy ra ngoài ở." xong, Đông Nhật Dương để ý vẻ mặt kinh ngạc của người nhà mà rời khỏi nhà.

      Đông Nhật Dương lái xe dọc đường tìm kiếm Thủy Y Mễ khắp nơi, vậy mà vòng lên vòng xuống, nhưng trừ các nhà hàng ra thể nghĩ ra có thể đâu.

      Giờ khắc này, mới biết mình hiểu quá ít về người vợ này rồi, cho là đơn thuần dễ gạt, là dễ dàng nắm trong lòng bàn tay, ai biết ngược lại chính lại bị ảnh hưởng, bị nắm mũi dẫn .

      "Thủy Y Mễ đáng chết, rốt cuộc em chạy nơi nào?" Đánh tay lái, Đông Nhật Dương nhịn được mắng : "Cứ thử về nhà , cẩn thận đánh cái mông của em,hừ."

      bên vừa mắng, vừa lo lắng an nguy của , ngây ngốc lại đơn thuần, ai dám chắc bị người ta lừa, nếu như gặp phải nguy hiểm, chừng chờ tới cứu!

      Nghĩ tới đây, lo lắng trong lòng Đông Nhật Dương càng thêm tăng thêm, vội vàng gọi điện thoại cho bạn tốt.

      "Thịnh Thiên, tớ tìm thấy vợ tớ đâu, cậu nhanh giúp tớ tìm chút ."

      "Bà xã của cậu mất tích?" thanh kinh ngạc của Thịnh Thiên từ đầu dây bên kia truyền đến, "Cậu đuổi ấy sao?"

      "Tớ bao giờ làm ra cái chuyện nhàm chán như vậy, nhanh lên giúp tớ tìm ấy !" Đông đại thiếu gia hét lớn vào điện thoại.

      "Biết rồi, lập tức phái người tìm giúp cậu." bây giờ Đại Thiếu Gia nổi giận rồi, Đông đại thiếu gia từ trước đến giờ luôn là mang mặt dịu dàng giờ này lại để ý hình tượng mà hô to với , có thể thấy được cậu ta có bao nhiêu gấp gáp.

      Đông Nhật Dương dạo vòng khắp thành phố lớn vẫn chút thông tin nào về Thủy Y Mễ, hôm sau, gạt bỏ hết tất cả các công việc, phái rất nhiều trợ thủ tìm vợ

      Đông gia lúc này cũng bắt đầu nóng nảy, từ xuống dưới vội vã tìm Thủy Y Mễ, vậy mà, mọi người nỗ lực ngày cũng có kết quả gì.

      Đông Nhật Dương hết sức hoang mang, trước đó chưa từng có cảm thấy sợ hãi, thể tin được, con người sao lại có thể biến mất như vậy?

      Cho đến ngày thứ ba, Đông Nguyệt Nha nhận được cuộc điện thoại, lúc này chuyện Thủy Y Mễ mất tích mới có chút manh mối.

      "Alo, ai đó?" Đông Nguyệt Nha ở trong nhà, chờ đợi người nhà trở lại báo cáo tin tức của Thủy Y Mễ.

      "Nguyệt Nha, là chị." thanh Nhan Như vang lên bên tai Đông Nguyệt Nha

      "Chị Nhan Như?" Đông Nguyệt Nha từ ghế salon đứng lên, "Chị trở về nước rồi?"

      "Đúng vậy a, phải là em rất hi vọng chị trở lại sao?" Nhan Như cười : "Như thế nào, chẳng phải hai ngày nay mọi người tìm Thủy Y Mễ đến điên đảo sao?"

      "Lời này của chị là có ý gì?" Đông Nguyệt Nha bắt đầu lo lắng, có loại dự cảm xấu.

      "Chị gọi điện thoại là để nhờ em lại với trai em tiếng, nếu muốn gặp vợ ngày mai đến khách sạn Thế Kỷ tìm chị."

      "Chị Nhan Như, chị bắt cóc chị dâu em?" Đông Nguyệt Nha hô lớn: "Làm sao chị có thể làm như vậy!"

      "Việc này phải là rất hợp ý của em sao? Nguyệt Nha, phải là em muốn thừa nhận ấy là chị dâu em sao? Thế nào vào lúc này lại nhận?" Nhan Như cười nhạt giễu cợt : " tại chị giúp em trừ cái đinh trong mắt, tốt sao?"

      "Đây là phạm pháp!" Đông Nguyệt Nha gấp gáp hướng về phía điện thoại quát: "Mặc dù em muốn ta làm chị dâu em, nhưng em muốn thương tổn ta, chị Nhan Như, chị nhanh thả ấy ra , em bảo đảm ra với ai đâu."

      ", chị gọi điện thoại tới là muốn em cho Đông Nhật Dương biết, nhớ, sáng sớm ngày mai mười giờ tại quán cà phê của khách sạn Thế Kỷ, nếu như đến chị cũng biết mình làm ra chuyện gì đâu." xong, Nhan Như cho Đông Nguyệt Nha cơ hội chuyện liền cúp điện thoại.

      "Chị Nhan Như, chị Nhan Như......" Đông Nguyệt Nha gấp đến độ giơ chân, dùng sức gọi to cái tên Nhan Như.

      Lần này nên làm cái gì đây, ngờ mọi chuyện lại biến thành thế này, nguy rồi, lần này nếu như trai biết chuyện bí mật gọi Nhan Như trở về chết chắc, bây giờ cần phải làm gì cũng biết, nếu Thủy Y Mễ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn lương tâm của nhất định rất bất an…….. nên làm cái gì đây?

      Đông Nguyệt Nha ngừng tới lui trong đại sảnh, do dự là có nên hay gọi điện thoại cho Đông Nhật Dương biết, cuối cùng, sau khi đấu tranh nội tâm hồi lâu, vẫn là tránh khỏi lương tâm khiển trách, quyết định đem hết cho Đông Nhật Dương.

      "Chết chết."

      Sau đó, bấm số điện thoại của Đông Nhật Dương, đem lời của Nhan Như lại hết với . Sau khi Đông Nhật Dương tức giận cúp điện thoại cuả em liền gọi điện thoại cho Thịnh Thiên.

      "Thịnh Thiên, cậu tra chút ghi chép nhập cảnh của Nhan Như, thuận tiện phái người theo dõi khách sạn Thế Kỷ cho tớ, có thể ta ở đó."

      Dặn dò bạn tốt xong, vội vã chạy về nhà, nghĩ muốn từ Đông Nguyệt Nha để biết toàn bộ câu chuyện.

      ", đến cùng là có chuyện gì xảy ra?" Vừa vào cửa nhà, Đông Nhật Dương liền kéo em núp ở sau lưng cha mẹ chất vấn.

      "Nhật Dương, có gì từ từ ." Mẹ Đông vội vàng lên tiếng khuyên nhủ, chỉ sợ con trai trong cơn tức giận làm chuyện cực đoan.

      "Nếu ai giúp nó câu, con lập tức đem nó đến Canada!" Đông Nhật Dương mặt lạnh, lớn tiếng cảnh cáo : "Em hãy thành ra cho , có chuyện gì xảy ra?"

      "Em...... biết." Đông Nguyệt Nha sợ hãi núp ở sau lưng mẹ, run như cầy sấy trả lời.

      "Còn láo?" Đông Nhật Dương mày ngọn núi nhíu chặt, "Nhan Như vẫn sống Mĩ, vô duyên vô cớ tại sao lại đột nhiên xuất ở đây?"

      "Em làm sao biết?" Đông Nguyệt Nha chột dạ lớn tiếng kêu, ý đồ biện giải cho mình.

      " Trước kia em ghét Tiểu Mễ thế nào, đối xử với ấy thế nào còn chưa tính, nhưng bây giờ em lại dám câu kết với người ngoài tới bắt cóc ấy, em biết đây là chuyện nghiêm trọng cỡ nào sao? Đây là phạm tội!" Đông Nhật Dương giận dữ hét.

      Nước mắt Đông Nguyệt Nha nhất thời đổ rào rào rớt xuống đất, hai vai ngừng lay động.

      Vợ chồng Đông gia cũng dám lên tiếng, con trai tức giận như vậy sớm đem bọn họ dọa sợ, chưa bao giờ gặp qua bộ dạng này của .

      "Em...... biết chị Nhan Như bắt cóc ấy." Đông Nguyệt Nha khóc lóc giải thích: "Em chỉ là gọi điện thoại cho chị ấy biết kết hôn, em chỉ là muốn chị ấy trở lại cướp trở về, nhưng chưa có từng nghĩ tới muốn hại Thủy Y Mễ, sau khi gọi xong cú điện thoại đó em còn có tin tức gì của chị Nhan Như, em cho là chị âý tới, ai biết chị ấy có thể làm như vậy...... , em có muốn hại Thủy Y Mễ, phải tin tưởng em, ô......"

      Đông Nguyệt Nha nhào vào vai mẹ, lớn tiếng khóc.

      "Nguyệt Nha, làm sao con lại hồ đồ như thế." Ba Đông giận đến mức dậm chân, chỉ tiếc rèn sắt thành thép.

      " Nhật Dương, con cũng nên trách cứ em con, nó biết sai lầm rồi." Mẹ Đông đành lòng nhìn con khóc, " tại quan trọng nhất là phải đem Y Mễ về."

      "Em cùng Tiểu Mễ cũng có thù hận to lớn gì, cứ nhất định phải để cho ấy chịu bị em ghẻ lạnh sao? Mọi người tự hỏi lòng xem, từ lúc ấy gả tới đây đến bây giờ, ấy có cãi lại mọi người lần nào ? Việc bị em chê cười, đều phải mỗi lần ấy đều chịu nhịn sao?" Đông Nhật Dương lạnh nhạt với em .

      "Đường đường là tiểu thư Đông gia mà tấm lòng lại mọn như thế, là làm cho quá thất vọng rồi!" Dứt lời, Đông Nhật Dương chút do dự xoay người rời khỏi nhà.

      Đông Nguyệt Nha nhìn bóng lưng rời , khóc rống thất thanh, vợ chồng Đông gia thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ đứng ở bên lời nào, ai kêu con họ quá sai lầm rồi.

      Hôm sau, Đông Nhật Dương đến địa điểm Nhan Như hẹn gặp ngồi chờ từ sớm, gần đến mười giờ, phục vụ tới."Xin hỏi là Đông Nhật Dương tiên sinh sao?"

      "Là tôi, có chuyện gì?" Đông Nhật Dương biến sắc quan sát.

      "Có vị Nhan tiểu thư bảo tôi tới mời ngài." Phục vụ kính cẩn lễ phép .

      " ấy ở đâu?" Đông Nhật Dương kềm chế được, vội vàng hỏi.

      "Xin ngài theo tôi." Phục vụ ở phía trước dẫn đường.

      Chỉ chốc lát sau, Đông Nhật Dương liền bị mang vào rạp , nhưng bên trong vẫn thấy người muốn gặp.

      "Người đâu?"

      "Nhan Tiểu Thư chỉ phân phó tôi đưa ngài đến nơi này, những thứ khác tôi biết, xin ngài ở nơi này chờ." xong, liền lui ra khỏi phòng.

      Đông Nhật Dương cảnh giác nhìn chung quanh phòng, muốn từ bên trong tìm ra điểm khả nghi.

      Nhan như này muốn làm gì? Cố làm ra vẻ huyền bí như vậy, rốt cuộc là tại sao? phải vì tiền hay sao? đống lớn vấn đề ngừng ở trong đầu lên, ép như muốn nổ tung

      hề biết ra bản thân cũng sợ, cũng có lúc tay chân luống cuống, trước đây khi xảy ra chuyện này, chưa bao giờ có suy nghĩ xem mình đối với Thủy Y Mễ là loại tình cảm như thế nào, cho đến lúc phát biến mất, mới đột nhiên nhận ra kia trong lúc vô tình sớm sáp nhập vào xương máu của , tim của .

      Nhưng là, tại rốt cục ở đâu? Tiểu Mễ của ở nơi nào?

      "Tôi muốn trở về." thanh quen thuộc từ sát vách truyền đến.

      Đông Nhật Dương ngừng thở tìm kiếm nơi phát ra thanh, phát ràng phòng bên kia thông gian phòng khác, nhưng lại bị tấm bình phong khổng lồ chắn lại.

      rón rén vòng qua, cách tấm rèm cửa, nhìn thấy vợ biến mất 2 ngày của mình, lúc này đưa lưng về phía , thân thể nghiêng về phía trước, có chút lo lắng đối với mĩ lệ trước mặt , Đông Nhật Dương nhận ra kia chính là Nhan Như, muốn đưa tay vén lên rèm cửa.

      Ai ngờ, muốn ra ngoài phát Nhan Như lặng lẽ ra thủ hiệu cho , lập tức ngừng bước chân, sợ mình cử động làm Thủy Y Mễ bị thương tổn.

      Bất đắc dĩ, lặng lẽ lui trở lại, sau đó nhàng buông lỏng tay cầm rèm cửa, tiếng nào nhìn chằm chằm hai kia.

      muốn xem Nhan Như muốn làm gì, hơn nữa tại sao Thủy Y Mễ trông giống bị bắt mang tới? tất cả chuyện này đều muốn hiểu , hai này rốt cuộc có chuyện gì gạt ?

      " được, vẫn thể trở về." Nhan Như lớn tiếng , giống như để cho người đàn ông sau rèm cửa có thể nghe được, " phải muốn biết Đông Nhật Dương rốt cuộc có hay sao? phải muốn chính tai nghe thấy ta sao?"

      "Đương nhiên muốn." Thủy Y Mễ liều chết gật đầu, "Nhưng tôi biến mất ba ngày rồi, ấy đều có tìm đến, nghĩ đến biết, ấy phải rất quan tâm tôi...tôi nên trở về thôi, tiếp tục như vậy nữa cũng có kết quả gì."

      Thủy Y Mễ mặt nhìn qua cực kỳ mất mác.

      Cái ngốc này, chạy khắp thế giới tìm em, còn phải rất quan tâm? Đông Nhật Dương nhướng mày ngọn núi, thầm oán thầm.

      Nhan Như nâng lên nụ cười giả tạo, " Thủy Y Mễ, Đông Nhật Dương sao?"

      "Đúng, tôi ấy." Khi Thủy Y Mễ câu này, thân thể người đàn ông sau rèm cửa được tự nhiên mà run lên chút.

      " thương ta, vậy cũng nên hi vọng ta cũng , phải sao?" Nụ cười Nhan Như quyến rũ khác thường, " cho nên đồng ý phối hợp với tôi thực kế hoạch, đơn giản cũng là vì có thể có được đáp án, tại mới gặp chút ít khó khăn như vậy buông tha, vậy quyết tâm lấy được tình cảm của cũng quá yếu kém rồi."

      Nhan Như nhắc lại đúng theo câu chữ hướng dẫn Thủy Y Mễ, muốn để cho cái kẻ từng cự tuyệt tình cảm của dễ dàng ôm được người đẹp trở về như vậy a

      Phụ nữ a, ngàn vạn lần được đắc tội nha!

      Đông Nhật Dương cuối cùng hiểu họ muốn làm gì rồi, mà vợ ngốc của lại bị hồ ly tinh nắm mũi dẫn , người ngoài tùy tiện mấy câu liền ngoan ngoãn cùng họ bỏ , bây giờ có thể khẳng định, tuyệt đối là Nhan Như lợi dụng ngu ngốc kia đến báo thù .

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14
      "Tôi......" Thủy Y Mễ nhất thời cứng họng, lời của Nhan Như khiến thể phản bác.

      " Thủy Y Mễ, là quá tự ti, luôn cho là Đông Nhật Dương mà làm ra những việc này, cho là Đông Nhật Dương đối tốt với tốt là do cảm giác mới mẻ nhất thời, cuối cùng rồi ta cảm thấy ngán, có đúng ?" Nhan như trúng tim đen, đem chuyện trong thâm tâm hề muốn đối mặt của Thủy Y Mễ ra

      mặt Thủy Y Mễ trắng bệch tại chỗ, miệng lúc đóng lúc mở, lại thể phát ra được thanh nào, mặt đầy vẻ hoang mang sợ hãi, giống như bị người ta tóm lấy bím tóc.

      Nhan Như cũng ép buộc , chỉ là lẳng lặng nhìn .

      Hồi lâu, Thủy Y Mễ mới lên tiếng lần nữa: " đúng, là tôi tự ti, mặc dù tôi hề để ý đến dáng vóc của mình, thèm để ý việc người nhà liên tục gây ra chuyện cười. Nhưng mỗi khi tôi ở mình tôi vẫn luôn ảo tưởng mình có phong cách ưu nhã của thiên kim tiểu thư, người nhà phải luôn luôn gặp trường hợp làm chuyện cười cho người khác."

      Thủy Y Mễ nhàng tự giễu cười: "Nhưng mà tôi biết đó cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi, Đông Nhật Dương xuất thân tốt, tướng mạo, năng lực càng tốt, xem, người ưu tú như ấy làm sao có thể coi trọng tôi đây? tại ấy rất tốt với tôi, cưng chiều tôi, có thể đó chỉ là nhất thời mê hoặc, chỉ vì bên cạnh ấy chưa từng có nào giống như tôi cho nên mới phát sinh ra ảo giác thôi."

      Đứng sau rèm cửa, Đông Nhật Dương cảm thấy hết sức kinh ngạc, chưa bao giờ nghĩ đến người phụ nữ nhìn như ngây ngốc đơn thuần, ra về mặt nào đó cũng tinh tế nhạy cảm, cũng biết trong đầu của ra là cũng dấu những ý nghĩ này, còn tưởng rằng bất kỳ ở đâu cũng rất vui vẻ!

      "Làm sao nghĩ như vậy?" Nhan như ngờ lại tự ti đến vậy, " phải là Đông Nhật Dương, như thế nào lại có thể biết được suy nghĩ trong lòng ta?"

      Đông Nhật Dương đứng phía sau cũng đồng ý với lời của Nhan Như, tự chủ được mà gật đầu.

      "Mẹ và em của ấy đều thích tôi, cảm thấy tôi xứng với ấy, bọn họ là người nhà, suy nghĩ cũng khác nhau nhiều đâu." Cái đầu ngốc kia của Thủy Y Mễ lại phát huy tác dụng, "Chỉ là ấy và ba vì Ngự Trù Phường, mới có biểu ràng như vậy thôi."

      Lại còn ra được chuyện như vậy nữa, Đông Nhật Dương hận thể xông ra bổ đầu của ra xem bên trong có phải là toàn rơm rạ hay .

      "Ha ha......" Nhan Như nhịn được che miệng bật cười.

      Suy nghĩ của càng lúc càng ngây thơ buồn cười, là đáng thương người đàn ông đứng sau rèm cửa, Nhan Như khỏi có chút đồng tình với .

      " Thủy Y Mễ, chúng ta làm giao dịch, có được hay ?" Nhan như chợt hạ thấp giọng, nghiêng người về phía .

      "Giao dịch gì?" Thủy Y Mễ cũng cẩn thận hỏi thăm.

      "Tôi tại làm ông xã trong vòng ba phút xuất tại đây, còn khiến cho ta ."

      "Làm sao có thể?" Thủy Y Mễ giọng hô lên.

      "Nếu như mà tôi có thể làm được, phải đồng ý với tôi điều kiện, như thế nào, khoản giao dịch này có làm hay ?" Nhan như giọng dụ dỗ Thủy Y Mễ.

      "Có ?" Thủy Y Mễ vẫn cảm thấy thể nào, "Nếu quả có thể như vậy, tôi đồng ý bất kỳ điều kiện gì." Thủy Y Mễ đơn thuần cuối cùng vẫn đấu lại được với thông minh.

      Đông Nhật Dương nhìn chằm chằm hai kẻ thầm to kia, biết họ cái gì, lo lắng ngu ngốc kia lại bị Nhan Như lừa.

      "Vậy tốt, sau khi ta vào, cần phải gì nhiều mà hãy trực tiếp hỏi ta có hay là được rồi." Nhan Như đơn giản với Thủy Y Mễ.

      "Như vậy là được rồi?" Đơn giản như vậy là có thể khiến Đông Nhật Dương ?

      "Cứ như vậy." Nhan Như nghiêm túc gật đầu với .

      "Tôi hiểu rồi." Mặc dù dám khẳng định, nhưng cứ thử lần thôi.

      Nhan như thấy đồng ý, môi đỏ mọng nhếch lên, nhìn về phía người đàn ông sau rèm cửa hô: " có thể ra rồi đấy."

      Thủy Y Mễ hiểu nhìn theo tầm mắt của ta, kinh ngạc phát nam chính mà hai thảo luận hơn nửa ngày lại đứng ở nơi đó.

      "......" câu đầy đủ đều ra được, cho đến khi Nhan Như lấy khuỷu tay hích vào cái, mới tỉnh ngộ, " em sao?"

      "Đồ ngốc này, thương em mà lại chạy khắp thế giới tìm em sao? thương em mà lại thỏa mãn bất kỳ cầu gì của em sao?" Đông Nhật Dương gõ vào đầu , sau đó kéo vào trong ngực, ôm chặt, " thương em, lần này cũng cảm thấy sợ hãi như vậy!"

      "...... Có nghĩa là em sao?" Bị ôm vào trong ngực, Thủy Y Mễ cẩn thẩn xác nhận.

      " nhảm." Đông Nhật Dương khẽ mắng tiếng, " chỉ lần, em nghe cho , em!" :kiss5: :kiss4:

      "Ô......" Rốt cuộc nghe được lời muốn nghe, Thủy Y Mễ cảm động đến mức bật khóc ngay trong lòng .

      "Em khóc cái gì, muốn nghe những lời này sao?" Đông Nhật Dương nhướng lông mày, hiểu nổi .

      "Ô...... có...... Mà do vui mừng thôi." gắt giọng, "Em cho là vĩnh viễn nghe được những lời này đấy."

      "Cái kẻ đần độn này." Lo lắng suốt mấy ngày nay của còn nhiều hơn cả ba mươi năm qua cộng lại, "Đừng khóc, còn có tính sổ với em đâu đấy."

      "Tính sổ cái gì?" Thủy Y Mễ ngơ ngác.

      "Em tiếng mà lại bỏ , chẳng lẽ biết cả nhà lo lắng sao?" Đông Nhật Dương cố ý mặt lạnh chất vấn .

      "Ách......" Thủy Y Mễ chột dạ liếc cái, sau đó lại nhìn Nhan Như cầu cứu.

      " cần nhìn ta, rồi cũng tìm ta để tính sổ." Đông Nhật Dương vô tình cắt đứt cứu trợ của .

      "Ô...... bắt nạt em." Vào lúc này, Thủy Y Mễ ngược lại lại rất thông minh, nhanh chóng dùng chiêu làm nũng ăn vạ, "Uổng công người ta ngày ngày nhớ , ô......"

      Đông Nhật Dương biết lúc này giả vờ khóc, cũng nỡ lòng, "Là em hại sợ hết hồn hai ngày hai đêm, nên người khóc phải là mới đúng." Kết quả là, kẻ nham hiểm như ngược lại lại thua tay người phụ nữ ngốc này.

      ", chúng ta về nhà." ôm Thủy Y Mễ muốn rời khỏi.

      "Chờ chút." Nhan Như đứng bên lên tiếng ngăn cản.

      Thủy Y Mễ lúc này mới nhớ tới Nhan Như, tránh ra khỏi lồng ngực của , chạy tới trước mặt cười đến hết sức rực rỡ.

      "Nhan như, rất lợi hại a!" Chuyện gì ấy cũng trúng.

      "Còn nhớ nợ tôi cái điều kiện sao?"

      "Ừ, muồn gì?" Thủy Y Mễ ngoan ngoãn gật đầu.

      Nhan như ngoắc ngoắc tay với , để cho ghé tai lại đây, sau đó ở bên tai câu.

      " là như vậy sao?" xong, Thủy Y Mễ vẫn quên liếc mắt nhìn ông xã đứng cách đó xa.

      Đông Nhật Dương cảm nhận được ánh mắt quỷ dị của , cảm thấy có loại cảm giác ổn xông lên đầu, vì vậy, để ý tới lễ phép mà đến kéo vợ trở lại.

      "Nhớ nha." Nhan như cười khanh khách mà nhắc nhở.

      Lúc này, Thủy Y Mễ mới phát giác được Nhan Như giống như bản sao của Đông Nhật Dương a! Nhất là nụ cười vừa rồi của , cực kỳ giống nụ cười thường ngày của Đông Nhật Dương.

      "Về sau em nên cách xa ấy chút”. Đông Nhật Dương nghiêng đầu cảnh cáo Nhan Như : "Chuyện này tùy vào suy nghĩ của Tiểu Mễ, tôi coi như xong, về sau đừng để cho tôi phải nhìn thấy mặt của nữa, mau trở về nước Mỹ của ."

      Đông Nhật Dương thân sĩ phong độ lại bị cái trò đùa dai của Nhan Như làm cho mất hết, bây giờ chỉ muốn bà xã của mình cách xa ta chút.

      "Nhật Dương, làm sao có thể với Nhan Như như vậy." nặng lời với Nhan Như như vậy khiến Thủy Y Mễ sinh áy náy.

      " sao cả, tôi ngày mai về nước Mỹ, về sau có thể cũng còn cơ hội gặp lại đâu." Nhan Như vô tình nhún vai.

      "Thế tốt." Dứt lời, dắt tay của vợ ra ngoài.

      " Thủy Y Mễ, nhớ cam kết của nha." Nhan Như hướng hai người phía sắp tới cửa hô: " Đông Nhật Dương, hi vọng thích quà tặng cuối cùng của tôi”

      Trả lời là tiếng đóng cửa lớn, cho nên thấy nụ cười giảo hoạt của Nhan Như

      "Em hứa hẹn với ta cái gì?" Đông Nhật Dương vừa vừa hỏi.

      "Ách...... có gì, đây là bí mật của chúng em." Thủy Y Mễ cực kỳ may mắn, vì ở phía trước nên thấy được vẻ mặt chột dạ của .

      "Hừ......" Đông Nhật Dương hừ lạnh tiếng, hỏi thêm

      Thủy Y Mễ an tâm thở ra hơi, nguy hiểm !

      Vậy mà, Đông Nhật Dương rất nhanh biết đáp án.

      "Trở về rồi." Quản gia từ ngoài cửa chạy vào nhà báo cáo, "Thiếu gia mang theo thiếu phu nhân trở lại."

      Vợ chồng Đông gia cùng Đông Nguyệt Nha vội vàng đứng lên, hướng cửa nhìn đến, liền thấy Đông Nhật Dương dắt Thủy Y Mễ vào.

      " Y Mễ, con có sao chứ?" Ba Đông tiến lên đón hỏi.

      "Cha, con sao, để cho mọi người lo lắng rồi, xin lỗi." Thủy Y Mễ xấu hổ mà cúi thấp đầu, nhìn thấy bọn họ vẻ mặt kích động, lo lắng vì mình khỏi cảm thấy hối hận.

      " có việc gì là tốt." Ba Đông cười an ủi.

      "Trở lại là được rồi." Mẹ Đông sắc mặt cũng tốt hơn nhiều, "Con cũng mệt mỏi, trở về phòng nghỉ ngơi ."

      Đông Nguyệt Nha đứng bên cạnh mẹ muốn lại thôi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của trai vẫn là có can đảm ra lời.

      "Chúng ta trở về phòng thôi." Đông Nhật Dương cho Thủy Y Mễ tiếp tục ở đây hàn huyên chuyện nữa, trực tiếp kéo lên lầu.

      "Từ khi nào lại trở nên có lễ phép như vậy rồi hả ?" theo phía sau, Thủy Y Mễ nhíu đôi mày thanh tú, đối với người đàn ông còn tức giận trước .

      "Đây cũng là bởi vì em đó." Đông Nhật Dương tức giận quay đầu nhìn chằm chằm, người phụ nữ này còn dám phải là do mình.

      Thủy Y Mễ nhất thời cứng họng, tự biết mình đuối lý, cho nên lại dám lên tiếng, ngoan ngoãn bị kéo về phòng......

      chính bản thân Đông Nhật Dương cũng thể tin được, mấy ngày nay mà lo lắng đề phòng, vất vả mới đem được an toàn trở lại trong ngực của , rốt cuộc có thể hảo hảo mà ôm rồi, thế nhưng cái người biết điều này lại cự tuyệt, hơn nữa còn cho cái lý do "Đáng ghét" như vậy.

      "Em lại lần nữa?" hung tợn nhìn chằm chằm.

      "Em...... Đồng ý với Nhan Như tháng thể làm “chuyện đó” với rồi!" Thủy Y Mễ rụt cổ lại, nhắm mắt đem lời lại lần.

      "Thủy Y Mễ!" Đông Nhật Dương rống to, "Em là heo sao? Chuyện như vậy cũng có thể đồng ý ?"

      Ô, là đáng sợ a! Xem ra so với lúc trước ở khách sạn lúc còn kinh khủng hơn gấp mười lần, cần đợi ở chỗ này á..., nhưng lại có can đảm để , Nhan Như tại sao lại muốn điều kiện này chứ...... Thủy Y Mễ ở trong lòng thầm lầu bầu .

      "Chúng em có giao dịch, chỉ cần ấy có thể làm cho em, em liền phải đồng ý với ấy điều kiện, em thể giữ lời." Thủy Y Mễ nho kiên trì .

      "Em......" Đông Nhật Dương bị làm cho tức giận đến mức ra lời, "Em trực tiếp hỏi thẳng là được rồi, còn làm ra được nhiều chuyện như vậy, quay về lại còn bị ta đùa bỡn lần nữa."

      "Em hỏi a, phải là trả lời sao." Thủy Y Mễ oan uổng, tại sao có thể đổ tội cho đây?

      Đông Nhật Dương ôm trán, ngửa mặt lên trời thở dài, làm sao lại cái người phụ nữ ngốc này đây? Ông trời, có phải ông nghĩ rất thư thái, cho nên phái xuống hành hạ sao?

      căm tức nhìn người phụ nữ giống như đà điểu trước mặt, tức giận kéo vào trong ngực, nâng cằm lên thô lỗ hôn.

      Hừ, muốn tuân thủ cam kết, cũng phải xem có nguyện ý hay ?

      "Ưmh......" Thủy Y Mễ đôi tay giùng giằng vỗ vào lồng ngực vững như đá của

      Thủy Y Mễ cố gắng giãy giụa, nhưng thấy hiệu quả, môi ... bị mút lấy, phần lưỡi bị dùng sức cuốn lấy, giữa răng môi đều là mùi của , thuần thục chiếm đoạt, hô hấp của dần dần trở nên hỗn độn.

      "...... thể......" Từ khóe miệng bật ra mấy chữ mơ hồ , Đông Nhật Dương rất tự giác coi thường, làm như nghe thấy.

      "Bảo bối, chẳng lẽ em muốn?"

      Đông Nhật Dương để ý tới giãy giụa, kịch liệt hôn, ngọn lửa cuồng mãnh xâm lược, hình như hận thể lập tức đem ăn vào trong bụng, bàn tay lớn mật xoa xoa ngực , sau đó trực tiếp luồn thẳng vào hai bầu ngực, ngón tay liên tục vân vê…

      "Ưm......" Thủy Y Mễ nhịn được rên rỉ.

      "......" Bỗng dưng, dùng sức đẩy ra, ngay sau đó tránh ra khỏi nơi tay có thể với đến

      " thể, em đồng ý với Nhan Như rồi." chuyện cam kết thể để mất lòng tin với người ta, "Trong vòng tháng tuyệt đối được đụng đến em, nếu em liền về nhà ở." :)2

      "Em......" Đông Nhật Dương hít sâu, áp ngọn lửa tình dục trong cơ thể xuống, cắn chặt răng : "Được, động vào em, cho nên em được len lén chạy về nhà, biết ?"

      "Nếu đồng ý, em về a." Thủy Y Mễ dĩ nhiên .

      "Em muốn tắm." vội vàng kiếm cớ chạy trốn, tránh việc lại bị tóm lại, đến lúc đó cũng biết mình còn có thể giữ nổi hay .

      Đông Nhật Dương nhìn hoảng hốt trốn chạy, trong lòng vừa giận vừa hờn.

      Nhan Như đáng chết, thế nhưng cho chiêu độc! Khó trách lúc gần , ta lại như vậy, ra đó cũng là trò hay ta bày ra? ta sớm biết bị Thủy Y Mễ “ăn” cho nên mới lên cầu như thế, xem ra lần này, phải thua tay Nhan Như trong tay, mà là thua tay Thủy Y Mễ ngốc nghếch.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15 - chương kết
      Thủy Y Mễ xin phép tòa sọan nghỉ thời gian để tập trung nghiên cứu thực đơn cho Ngự Trù Phường.

      "Thùng thùng" tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền đến

      "Mời vào." Thủy Y Mễ nằm lỳ ở giường đọc bản thảo bình luận về thức ăn ngon từ nhiều năm trước của mình..... ngẩng đầu nhìn lên, "Nguyệt Nha?"

      vội vàng từ giường bò dậy, "Sao lại tới đây?"

      "Tôi...... Là xem có sao hay ?" Đông Nguyệt Nha được tự nhiên : " xin lỗi."

      " Tại sao lại xin lỗi tôi, tôi sao a!"

      Chuyện của Nhan Như với , Đông Nhật Dương cũng ra, cho nên Đông Nguyệt Nha vẫn còn vì thế mà cảm thấy khó nghĩ.

      "Là tôi gọi điện thoại cho chị Nhan Như, là tôi chị ấy trở về chia rẽ tôi." Đông Nguyệt Nha hơi ra mọi chuyện.

      "Nguyệt Nha, có thể cho tôi biết tại sao lại ghét tôi như vậy ?" Thủy Y Mễ nhìn khó hiểu, hy vọng có thể biết được đáp án.

      " còn nhớ Hà học trưởng ?" Cuối cùng Đông Nguyệt Nha cũng đem nguyên nhân ra.

      “ Lúc mới vào đại học tôi rất thích ấy, mọi thứ của bằng tôi nhưng ấy lại thích , điều này khiến cho tôi rất bị đả kích, càng làm cho tôi ghét hơn chính là lại vì cái bánh ngọt mà đồng ý với người khác tiếp nhận học trưởng! có biết lúc đó tôi hận bao nhiêu , người tôi phải rất cố gắng để có được trong mắt lại chẳng bằng mấy cái bánh ngọt!”

      "Tôi...... xin lỗi." Mặc dù nhớ người học trưởng kia mặt mũi thế nào rồi, nhưng vẫn cảm thấy thiếu Đông Nguyệt Nha lời xin lỗi.

      Ai, chuyện như vậy giống như sau này lại cũng xảy ra mấy lần, nhưng ngờ như vậy lại gián tiếp mang đến tổn thương cho người khác

      "Nguyệt Nha, tôi biết như vậy làm cho bị tổn thương, đó."

      "Thôi, ra chuyện đó cũng qua nhiều năm rồi, tôi ghét , chỉ là bởi vì muốn thừa nhận tôi thua ." Đông Nguyệt Nha trải qua chuyện này cũng nghĩ thông suốt, bản thân lòng dạ quá hẹp hòi, trách được trai lại tức giận đến như vậy, "Về sau tôi nhằm vào nữa, tôi thừa nhận là chị dâu của tôi rồi."

      "Có ?" Thủy Y Mễ vui mừng nhảy lên.

      "Đừng vui mừng quá sớm, phải tôi gọi là chị dâu, như vậy nghe kỳ lắm." Họ ràng cùng năm sinh, kêu như vậy được.

      " đáng tiếc nha." Thủy Y Mễ bĩu môi đáng tiếc : " chỉ cần nguyện ý tiếp nhận tôi...tôi cũng rất vui vẻ rồi."

      "Vậy có thể với tôi đừng có giận tôi nữa, cũng cần phải dọn ra ngoài ở, được ?" Tranh thủ đánh rắn theo côn thượng, Đông Nguyệt Nha vội vàng nhờ giúp đỡ

      " thành vấn đề, tôi bảo đảm ngày mai ấy tươi cười với ." Thủy Y Mễ vỗ ngực cái, lại đem ông xã bán , "Hơn nữa chúng tôi cũng dọn , yên tâm."

      "Vậy tốt." Biết vị trí của Thủy Y Mễ đối với trai, cho nên khi,có lời cam đoan của Đông Nguyệt Nha cũng lo lắng mọi chuyện thành.

      Hiểu lầm của hai người tiêu tan, rất nhanh ngồi tán gẫu được cùng nhau......

      Hồi cuối
      Vào tháng trước, Đông Nhật Dương nghe lời bà xã bảo bối đề nghị, cho ngự trù phường ngừng buôn bán để tu sửa, mà trong vòng tháng này, Thủy Y Mễ cũng dốc hết sức lực để tìm kiếm thực đơn thất truyền của Ngự Trù Phường, còn chạy đến ngàn dặm để tìm những "Thực thần" rút khỏi giang hồ, thuyết phục bọn họ rời núi đến để cùng nhau góp sức vực dậy Ngự trù Phường

      Trải qua cố gắng và nghị lực siêu cường của đó, ngự trù phường rốt cuộc cũng tổ chức xong được ngày khai trương thuận lợi, nhìn Ngự trù phường người đông như trẩy hội, Thủy Y Mễ cười đến nỗi miệng khép lại nổi.

      Mà ngoài ra, vui vẻ nhất phải là ba Đông rồi, đây là chuyện ông lo lắng nhất, mà nay ngự trù phường có thể hồng hồng hỏa hỏa (thuận lợi) kinh doanh, ông cuối cùng cũng phụ tấm lòng của Đông Lão Thái Gia. Ha ha, ông nhịn được mà ở đáy lòng cười to.

      "Chị, ngờ chị có thể bởi vì ăn mà tìm được ông xã tốt, thiên hạ là có đủ chuyện lạ a!" trong số những người của Thủy gia được mời tới, thiếu gia Thủy gia, Thủy Cao Lương, tới bên cạnh lành lạnh trêu.

      Ai, nó muốn cái gì đây? Chuyện máu chó như vậy mà thằng ngốc đó cũng có thể chị nó, chỉ có thể do ông trời đặc biệt thương "Những người khác" thôi.

      "Thối Cao Lương, làm sao em lại có thể cười nhạo chị đây?" Thủy Y Mễ vỗ cái đầu dưa của em trai cái, "Chị đây là có sức quyến rũ có được hay ?" nào đó ưỡn ngực, dương dương hả hê.

      Thủy Cao lương chợt mắt trợn trắng, khóe mắt liếc thấy có người từ từ tới, liền với chị mình: "Có lúc ngu ngốc cũng là niềm hạnh phúc a, cũng chỉ có rể mới có thể chấp nhận được chị thôi, phải biết quý trọng đó, nên trở về bắt em nuôi a!" xong, gật đầu với người vừa tới cái, liền nhường gian lại cho bọn họ.

      "Thủy Cao Lương, chị mới cần em nuôi!". giơ nắm đám lên với em trai thị uy

      "Được rồi, nó xa rồi." Đông Nhật Dương tới kéo quả đấm của xuống, cười trấn an, " cần nó nuôi em, bởi vì nuôi em là trách nhiệm của , cho phép người khác cướp công việc này."

      "Bên trong hết bận rồi sao?" Nhìn thấy giờ này đáng lý ra ông xã mình nên bận rộn,Thủy Y Mễ nghi ngờ.

      "Có cha ở đây, ông ấy luôn ước gì có thể bận rộn như vậy đấy." cười đến ôn nhu dị thường, bàn tay ở mái tóc của xoa, "Tất cả đều là nhờ em, là em làm cha có thể vội vàng bận rôn."

      "Em...... Chỉ là muốn giúp tay mà thôi, em là vợ của phải sao?" Lần đầu tiên được tán dương, Thủy Y Mễ ngượng ngùng đỏ mặt.

      "Cám ơn ngươi, bà xã quý." Đông Nhật Dương nâng tay lên đặt ở bên môi khẽ hôn, câu hai nghĩa : " thưởng cho em xứng đáng."

      "Hả?" hiểu ngẩng đầu nhìn về , lập tức bị dục vọng nồng đậm trong mắt dọa sợ, "....." thể nào, phải là như nghĩ chứ ?

      "Bảo bối, chính là như em nghĩ." Đông Nhật Dương mặt đỏ, hơi thở gấp thẳng thắn : "Hôm nay là ngày hết kỳ hạn tháng, em cũng hoàn thành hứa hẹn." Dứt lời, Đông Nhật Dương liền đem tới phòng nghỉ ngơi riêng.

      "Ách, Nhật Dương, bây giờ còn là ban ngày." Thủy Y Mễ ngăn cản.

      Trời ạ, bên ngoài còn có nhiều khách như vậy, bọn họ lại ở nơi này...... muốn sống nữa!

      "Bà xã, em yên tâm, nơi này có thiết bị cách tốt nhất." Đông Nhật Dương khóa cửa, chậm rãi về phía .

      Thủy Y Mễ nhịn được mà nuốt nước miếng cái ực, có chút mong đợi, oh, cũng biến thành sắc nữ rồi!

      đợi đến lúc lấy lại được tinh thần, liền cúi xuống hung hăng hôn lấy đôi môi mỏng của , cuồng liệt mút lấy môi đỏ mọng mềm non của , dường như muốn đem nhẫn của tháng này thả hết ra ngoài, càng lúc càng thâm nhập, môi lưỡi linh hoạt, cho khoang miệng ngập tràn hơi thở của , chỉ chốc lát sau liền đem cái miệng hôn đến mứcvừa đỏ vừa sưng.

      Thủy Y Mễ cũng cảm thấy dục vọng của mình vừa vội vàng lại mãnh liệt, hai người lâu hoan ái giống như đất khô hạn gặp phải mưa, liều chết hấp thu hơi thở của dối phương, ai cũng thể phân trong miệng mình là hơi thở của ai.

      buông cái miệng hồng nộn nhắn ra, đưa ra cánh tay dài bế ngang thân , đến ghế dựa to, cẩn thận mà đem đặt ở đó.

      Đông Nhật Dương vừa hôn môi mềm, vừa đưa tay cởi ra nút áo người , ngay sau đó thăm dò vào bên trong, cách lớp áo ngực bắt đầu xoa nắn.

      "A......" cái miệng của Thủy Y Mễ khẽ mở ra, tiếng rên rỉ ngừng truyền đến.

      đẩy áo ngực ra, ngón tay vuốt ve nhụy hoa của , làm chúng đứng thẳng lên, kiêu hãnh.

      "Ưmh...... Dương......" Khoái cảm tê dại từ ngực của dâng lên, để cho co rúm thân thể lại, bụng dâng lên loạt cảm giác trống rỗng, muốn tới ôm

      Đông Nhật Dương giống như nhìn thấu suy nghĩ của , đưa tay mò lên đem ôm lấy, bàn tay thô xuống mơn trớn bụng mềm phẳng của , cởi nút quần ra, ngón tay dài dò vào thăm dò quần lót ….

      "A...... Dương......" Khi đầu ngón tay đụng chạm lấy hoa hạch đỏ nhạt đó khỏi hít vào ngụm khí lạnh, cảm giác dùng ngón tay khẽ xoa,từ từ vân vê hạch của , cảm giác tê dại đầy khoái cảm từ bụng xông lên.

      làm cho tốc độ từ từ dần nhanh lên, càng ngày càng cách nào nhịn được, đôi tay níu lấy ống tay áo của , hi vọng có thể nhanh lên chút kết thúc chuyện hành hạ mệt nhọc này.

      "Chờ chút." dục vọng của bọn họ quá cường liệt, sợ quá nhanh làm bị thương.

      ngón tay thon dài của ngừng ở huyệt mềm của ra vào, làm mật dịch trắng nõn chảy ra, nhanh chóng ngón tay ướt theo….

      "Bảo bối, nhẫn nhịn lâu rồi, những thứ này đều là nên được, biết ?" tăng nhanh tốc độ ngón tay ở trong hoa huyệt của , khiến thét chói tai liên tiếp.

      "A......" Tiếng ngâm nga mắc cỡ khiến mặt Thủy Y Mễ càng thêm hồng.

      Ngón tay ở trong thân thể của , tìm kiếm nơi thịt non mẫn cảm nhất, ngừng tăng nhanh tốc độ trêu chọc , hấp thu chất lỏng từ nơi sâu nhất của .

      "Ngoan, gọi , thích tiếng kêu của em." Đông Nhật Dương khẽ liếm vành tai mượt mà của , hấp dẫn , ngay sau đó từ từ liếm đến môi của , sau đó là cái cổ trắng nõn, tiếp theo là hai bên ngực đầy đặn, ngậm lấy nhụy hoa phấn hồng, hình như cố ý muốn đem bức điên.

      "A......ưm......" rốt cuộc nhịn được mà ngâm hô lên tiếng, thân thể đầy đặn mềm mại ở trong ngực ngừng giãy dụa, huyết dịch của cả người giống như cũng tràn đầy tia lửa, sắp thiêu đốt đến chết .

      Bỗng dưng, kiên nhẫn tháo quần dài của ra, thuận đường quần lót cũng đều cởi sạch, bàn tay lần nữa xâm chiếm nơi tư mật của . đưa ra hai ngón tay dính đầy mật dịch của , thuận lợi chen vào nơi hẹp hòi trong hoa kính của , từ từ trêu chọc, chỉ chốc lát sau, cảm giác như bức tường thịt nôn của ngừng truyền đến từng trận co rút, kẹp ngón tay ngừng vào ra của lại chặt.

      " cần...... cần......" Thủy Y Mễ căn bản cũng biết mình kêu cái gì, đầu của trống rỗng, thân thể ngừng run rẩy.

      Bỗng chốc, Đông Nhật Dương dừng lại đùa bỡn thân thể , rút ngón tay ra, tròng mắt đen híp lại nhìn thân thể căng thẳng chợt buông lỏng, nằm ở ghế thể nhúc nhích.

      Thủy Y Mễ nhất thời cảm thấy được giải phóng, nhưng ngay sau đó lại có loại cảm giác trống rỗng đánh úp tới, khó có thể kềm chế mà giãy dụa thân thể mềm mại, mỗi tấc thần kinh trong thân thể cũng bởi vì khát vọng được người đàn ông kia an ủi mà căng thẳng.

      " Dương, em muốn, em muốn......"

      "Ngoan, cho em." khẽ hôn môi của , nam căn giữa hai chân sớm vì mà căng trướng lên đau đớn, thân hình cao lớn nằm người , tay cởi ra trói buộc người mình, đặt vật nóng ngay giữa hoa huyệt đỏ tươi của , sau đó liền thẳng lưng cái, hung hăng tiến vào.

      "A......" khẽ kêu tiếng, còn chưa kịp hoàn toàn cảm thụ hữu của , mạnh mẽ mà luật động.

      lần lại lần mãnh liệt đút vào, để cho chỗ sâu của vừa nóng vừa tê dại, từng trận khiến khoái cảm bị khống chế từ sống lưng vọt lên, cao trào đầu tiên qua, thân thể của càng thêm nhạy cảm, nhưng cũng có ý muốn chấm dứt, ngừng ở hoa kính của mà luật động, “chày sắt” càng ngày càng cứng rắn nóng nảy.

      " Dương, cần......" ngừng dùng đôi tay đánh vào , ham muốn kịch liệt tới quá rất mạnh, khiến cho vô lực chống đỡ.

      chết mất, nếu còn tiếp tục như vậy nữa, nhất định chết đấy!

      " cho phép trốn, vẫn chưa đủ."

      Bàn tay dùng lực đè lại hai chân hai chân trắng nõn của , lời gì mà đem kéo ra, nam căn lửa nóng lần nữa để vao mật huyệt ướt át, lút cán hòa nhập vào nơi ấm áp chật hẹp, của cứng rắn nóng đốt tựa như lửa, đốt cháy bức tường mềm mại của .

      Triệt để cảm thụ tồn tại trong cơ thể , Thủy Y Mễ cảm thấy tim vọt lên cỗ nóng hực, đưa ra hai cánh tay ra với , tựa như đứa bé muốn ôm.

      Đông Nhật Dương đợi mở miệng, cũng hiểu van xin trong đáy mắt , buộc chặt lực hai cánh tay, đem vững vàng ôm vào trong ngực.

      "Tiểu Mễ." giọng trầm thấp ở bên tai của khẽ gọi.

      " Dương...... em......" khàn khàn giọng gần như cầu xin .

      "Được." điềm đạm đáng làm hơi động lòng, càng làm nghĩ muốn hung hăng thương , hôn lên môi của , cánh tay ôm lấy chặt, tăng nhanh đoạt lấy tốc độ của

      Đột nhiên, cỗ lửa nóng từ lưng chui lên, đem lấy chính mình sâu vùi sâu vào trong nơi mềm mại của , gầm bắn ra luồng nhiệt năng…...

      Đông Nhật Dương ôm chặt , ở bên tai của nhàng : " em......"

      ----------oOo----------

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :