1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà Xã Anh Vô Cùng Cưng Chiều Em - Lâm Ái Dĩnh (Cực Sủng) Full Đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 36: Chu thị phá sản. Kết quả cuối cùng của Quan Hi Triết
      Khi Âu Dương Thụy về đến nhà Hạ Tịch Nguyệt vẫn còn ngủ say. sợ tỉnh lại thấy đói liền kêu thím Trương chuẩn bị bữa tối cho . Âu Dương Thụy tới bên giường ngủ lẳng lặng nhìn chăm chú Hạ Tịch Nguyệt.
      bao lâu sau Hạ Tịch Nguyệt tỉnh lại, thấy Âu Dương Thụy ngồi ở mép giường, kinh ngạc hỏi:

      “Chồng này, phải cả buổi chiều canh giữ bên cạnh em chứ?”

      "Ừ."

      Âu Dương Thụy gật đầu. Nhìn Hạ Tịch Nguyệt nghiêm túc Âu Dương Thụy liền nhịn được muốn trêu chọc chút.

      "Cái gì?" Nghe được Âu Dương Thụy trả lời Hạ Tịch Nguyệt càng thêm kinh ngạc ngậm miệng được.

      "Ha ha ~~, đương nhiên là gạt em thôi…. còn có vệ sinh và tới thư phòng nữa.”

      Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt cười đến.

      "Đói bụng chưa?"

      Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt dịu dàng hỏi.

      “Có hơi đói.”

      Hạ Tịch Nguyệt vuốt bụng của mình, vẫn cảm giác mình hơi đói rồi.

      "Vậy chúng ta bây giờ xuống ăn cơm tối ngay!"

      " tại mấy giờ?"
      Cơm tối! Mình chẳng qua chỉ ngủ chút thôi sao lại trễ thế này?

      " gần sáu giờ rồi."

      Âu Dương Thụy nhìn đồng hồ đeo tay trả lời.

      "Cái gì, làm sao có thể, em làm sao ngủ lâu như vậy đây?"

      Hạ Tịch Nguyệt tin hỏi. ràng mình mỗi ngày nhiều nhất có thể nằm 2 giờ, hôm nay ước chừng lại ngủ 5 canh giờ.
      “Có lẽ là do mệt mỏi quá thôi cho nên mới ngủ nhiều. bảo em rồi về sau muốn khỏe phải ở giường cho phép lung tung, thân thể của em dĩ nhiên tốt hơn nhiều.”

      Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt, tỉnh bơ .

      " là như vậy sao?"

      Hạ Tịch Nguyệt nhìn Âu Dương Thụy, nghiêm túc hỏi.

      "Ừ, đương nhiên là như vậy, chẳng lẽ em nghi ngờ chồng mình sao? Được rồi những thứ này nữa, nhanh rửa mặt rồi xuống ăn cơm.”

      "Nha."

      Hạ Tịch Nguyệt xuống giường, sau đó rửa mặt.
      Thời gian cứ như vậy trôi qua nửa tháng, Hạ Tịch Nguyệt ở nhà tịnh dưỡng ra ngoài.

      Hôm nay tổng giám đốc Âu Dương Thụy đến công ty làm việc, ngồi ghế Lãnh Hiên gõ cửa vào.
      “Tổng giám đốc, tìm tôi sao?”

      “Ừ. Chu thị và Hạ thị gần đây có động tĩnh gì ?”

      Âu Dương Thụy nhắm mắt lại lạnh giọng hỏi.
      “Bởi vì muốn phát triển mảnh đất PHúc Giai Tân thành khu trò chơi Thương Thành cho nên dù khai phá hay mua thiết bị đều cần lượng lớn tiền mặt. Chúng ta muốn Chu thị và Hạ thị phải đem toàn bộ số vốn lưu động đặt ở hạng mục này mua thiết bị, chúng ta ép họ phải tìm chúng ta đầu tư trở lại. Dù sao chúng ta cũng là nhà đầu tư lớn nhất.’
      Lãnh Hiên lẳng lặng báo cáo tình hình. Âu Dương Thụy mở mắt ra cười lạnh:
      “Lần này tôi ngăn tài chính của bọn họ, ép cho họ phải tuyên bố phá sản. Tốt lắm, có gì cậu ra ngoài .”
      “Vâng.”
      xong Lãnh Hiên ra ngoài còn Âu Dương Thụy lặng lẽ gõ tay lên bàn như đợi thứ gì đó.
      Vừa lúc đó điện thoại nội bộ vang lên Âu Dương Thụy đưa tay nhấn nút hanhds-free, thanh của Thẩm Tử Kỳ lập tức truyền tới:
      “Tổng giám đốc, Tổng giám Chu thị Chu tiểu thư muốn gặp ngài.”

      "Ừ."

      Âu Dương Thụy xong cũng cúp điện thoại. Âu Dương Thụy nở nụ cười lạnh. sai Âu Dương Thụy đợi Chu Vinh Vinh xuất . tại vì chuyện đầu tư của Chu thị và Hạ thị khó khăn trong vấn đề tiền bạc nên vội vàng tới xin tiếp tục đầu tư.
      Mà người nhất định là Chu Vinh Vinh. Bởi vì Chu Đông thủy chúng có chết tâm, muốn Chu Vinh Vinh quyến rũ Âu Dương Thụy. Chu Vinh Vinh mặc bộ mini skirt quyến rũ khêu gợi tới trước cửa phòng làm việc của Âu Dương Thụy, gõ cửa bước vào. nở nụ cười mị hoặc với Âu Dương Thụy, sau đó dịu dàng :
      “Tổng giám đốc Âu Dương, lâu gặp.”
      Chu Vinh Vinh ngồi vào ghế ở trước mặt Âu Dương Thụy.

      "Ừ."

      Âu Dương Thụy nhìn Chu Vinh vinh lạnh giọng trả lời.
      “Tôi hôm nay tới có việc gì chỉ muốn đưa thiệp mời đại thọ sáu mươi của cha tôi, vào tối mai, tôi mong tổng giám đốc Âu Dương nể mặt đến tham dự.”
      Chu Vinh Vinh lấy thiếp mời ra đưa cho Âu Dương Thụy. Chu Vinh Vinh nhìn thấy có ý muốn nhận thiệp mời, ta đặt tấm thiệp lên bàn. Trầm mặc hồi, Âu Dương Thụy nhìn Chu Vinh Vinh lạnh lùng :

      cho cha tôi nhất định chúc thọ ông ấy, hơn nữa tôi còn chuẩn bị món quà lớn để tặng ông ấy.”

      ra hôm nay Chu Vinh Vinh có ý muốn chuyện đầu tư dự án với Âu Dương Thụy, mà chờ đến dạ tiệc tối mai. Mượn danh tiếng của yến hội mời Âu Dương Thụy đầu tư.
      Dạ tiệc lần này Chu Đông chỉ muốn tìm nhà tài trợ rót tiền mà thôi. Nếu để cho Âu Dương Thụy thấy nhiều người đồng ý đầu tư vào dự án này lên dự án này rất hấp dẫn, Âu Dương Thụy thấy thế vội vàng muốn đầu tư.

      Chu Vinh Vinh nghe thấy Âu Dương Thụy muốn tặng món quà lớn lập tức nghĩ đến chuyện đầu tư, khỏi vui mừng :
      “Vinh Vinh ở nơi này thay cha cảm ơn tổng giám đốc Âu Dương.”
      Âu Dương Thụy trả lời, tiếp tục công việc trong tay. Chu Vinh Vinh ngồi lúc lâu chờ Âu Dương Thụy. ngẩng đầu lên nhìn thấy Chu Vinh Vinh vẫn ngồi ở đây, lạnh giọng hỏi:

      "Còn có việc gì sao?"
      “tôi thấy cũng trưa, muốn mời tổng giám đốc Âu Dương ăn cơm, được chứ?”
      Chu Vinh Vinh ngồi lâu như vậy vì muốn đợi đến trưa để có lí do tốt mời Âu Dương Thụy ăn cơm. Nhưng Âu Dương Thụy nể mặt liền :

      “Tôi gọi trợ lí mua rồi.”

      Chu Vinh Vinh vừa định bảo trợ lí mua cho phần, ngại cùng ở trong phòng làm việc ăn cơm hộp. Nhưng Âu Dương Thụy giống như biết Chu Vinh Vinh định gì, liền :

      “Tôi chỉ kêu cậu ấy mua phần. Còn có chuyện gì nữa , nếu Tổng giám Chu có thể rời .”

      Ý tứ rất ràng có phần của . Nghe được Âu Dương Thụy hạ lệnh đuổi khách, Chu Vinh Vinh miễn cưỡng duy trì nụ cười mặt, cười :

      “A, như vậy à, vậy tôi quấy rầy tổng giám đốc Âu Dương dùng cơm. Ngày mai tôi ở dạ tiệc đợi tổng giám đốc Âu Dương đại giá..”
      Chu Vinh Vinh xong quay người ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc Âu Dương Thụy. vào thang máy, ta tháo bỏ nụ cười giả tạo của mình, ánh mắt sắc bén nghĩ:
      “Âu Dương Thụy, ngày nào đó tôi khiến quỳ gối dưới chân của tôi. Cầu xin tôi .”
      Sau đó rời khỏi thang máy.
      Buổi tối Âu Dương Thụy về nhà, trở lại phòng ngủ thấy Hạ Tịch Nguyệt xem ti vi. Hạ Tịch Nguyệt mê mẩn phim Hàn.
      Ngày ngày ở nhà có chuyện gì làm nên đành xem phim Hàn. Âu Dương Thụy thấy Hạ Tịch Nguyệt xem ti vi chăm chú khỏi có chút tức giận. Bởi vì đứng ở trong phòng 5 phút rồi nhưng Hạ Tịch Nguyệt vẫn phát tồn tại của . Bất đắc dĩ Âu Dương Thụy đành giả bộ ho khan:

      "Khụ khụ khụ."

      Nghe được tiếng ho khan, Hạ Tịch Nguyệt mới miễn cưỡng ngẩng đầu lên, nhìn Âu Dương Thụy cái, lại tiếp tục nhìn phim truyền hình của mình, :

      " về.”
      thanh kia nghe cảm giác chút nào, càng khiến Âu Dương Thụy tức tối thêm. đứng dậy tới trước mặt của Hạ Tịch Nguyệt, ngồi xổm xuống đưa mặt tới gần . Tầm nhìn đột nhiên bị chặn lại Hạ Tịch Nguyệt thể làm gì khác hơn là đổi góc nhín.

      Nhưng Hạ Tịch Nguyệt cứ đổi góc độ Âu Dương Thụy cũng đổi theo . Hạ Tịch Nguyệt tức giận nhìn Âu Dương Thụy :
      làm gì vậy, thấy em xem phim sao? thời điểm gay cấn đừng cản trở em.”
      “Phim truyền hình quan trọng hơn sao?”

      Âu Dương Thụy cắn răng nghiến lợi hỏi.

      "Ừ."

      Hạ Tịch Nguyệt lòng yên trả lời. Nghe thế Âu Dương Thụy càng thêm giận đến làm gì được,
      lớn lên có đẹp trai như ?”
      “Ừ… mau tránh ra.”
      Hạ Tịch Nguyệt nóng này trả lời. Nghe thấy Hạ Tịch Nguyệt phim truyền hình so với quan trọng hơn, ngay cả vain am chính cũng đẹp trai hơn , Âu Dương Thụy cuối cùng nhịn được nữa:

      "Hạ —— Tịch —— Nguyệ." Hạ Tịch Nguyệt hoàn toàn có nghe được tiếng hô của Âu Dương Thụy.
      Mắt nhúc nhích nhìn chằm chằm ti vi. Nhìn thấy màn hình ti vi hết phim. Hạ Tịch Nguyệt thấy Âu Dương Thụy tức giận liền :

      “Âu Dương Thụy, xem có việc gì lại cản em làm cái gì, ngay cả kết cục em cũng có xem được. biết phim này em xem bao lâu rồi ? Em xem liên tiếp nửa tháng rồi nhưng bây giờ đến kết cục xem được. Âu Dương Thụy! Hôm nay cho phép lên giường.”

      Hạ Tịch Nguyệt tức giận lại cho mình lên giường, Âu Dương Thụy thu hồi bá đạo của mình lại, dịu giọng dụ dỗ:
      “Vợ ơi có việc gì lớn, hôm nay được ngày mai lên mạng mà xem. web nhất định là có chiếu.”

      ? gạt em chứ?”

      Hạ Tịch Nguyệt nhìn Âu Dương Thụy vẻ mặt tin hỏi.
      “Ừ, nhất định là có, em phải tin tưởng chồng mình.”
      ‘Nếu ngay mai làm cho web phải có.’

      Âu Dương Thụy thầm thêm ở trong lòng. Trầm mặc lát sau đó Âu Dương Thụy ôm lấy Hạ Tịch Nguyệt:
      “Vợ này, tối mai có buổi tiệc cần em tham gia cùng .”
      “A… được, là tiệc của ai vậy?”
      Hạ Tịch Nguyệt đồng ý, Âu Dương Thụy cảm thấy hơi kinh ngạc. Trước kia chỉ cần là tiệc Hạ Tịch Nguyệt đều miễn cưỡng mới đồng ý cùng.
      Từ lần ở bệnh viện trở lại, Hạ Tịch Nguyệt thay đổi, chỉ cần chuyện Âu Dương Thụy gọi làm đều làm. Âu Dương Thụy cười :
      “Là đại thọ sáu mươi của Chu thị Chu Đông, lần trước em gặp ông ta rồi biết em còn ấn tượng gì ?”

      “A…em nhớ rồi. Vậy khi nào thử lễ phục? Hay để cho họ trực tiếp đưa đến nhà?”
      Hạ Tịch Nguyệt hỏi.
      kêu họ trực tiếp đưa tới, muốn em quá mệt mỏi, tối mai bảy giờ về đón em.”
      “Ah…được. Em đói quá, chúng ta xuống ăn cơm .”
      Hạ Tịch Nguyệt vuốt vuốt bụng mình hướng về phía Âu Dương Thụy, nũng nịu .
      “Được, chúng ta ăn cơm.”

      Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt, bằng giọng cưng chiều.
      Buổi tối ngày thứ hai, khoảng năm giờ có người đưa dạ phục tới. Hỡn nữa có có mấy thợ trang điểm tới chuẩn bị cho Hạ Tịch Nguyệt. Đúng bảy giờ Âu Dương Thụy đến đón Hạ Tịch Nguyệt.
      Âu Dương Thụy vừa tới đại sảnh, Hạ Tịch Nguyệt nâng váy từ lầu xuống. Hôm nay Âu Dương Thụy chọn cho cái váy trắng dài.
      Bên ngoài còn khoác thêm cái áo choàng, tóc được thợ trang điểm búi cao lên hơn nữa còn cài thêm cái kẹp đính kim cương. Màu trắng kim cương phát ra chói mắt. mang đôi giày thủy tinh cao gót 10 phân từ lầu chậm rãi bước xuống, tới trước mặt của Âu Dương Thụy.
      Âu Dương Thụy hôm nay phối hợp cùng Hạ Tịch Nguyệt mặc tây trang màu trắng cùng giày da màu trắng. Âu Dương Thụy thấy như tiên tử, dịu dàng, sải bước tới trước mặt :
      “Vợ à, hôm nay em xinh đẹp! Chẳng qua nếu thêm những thứ này nữa em càng trở nên hoàn mỹ.”
      Âu Dương Thụy vừa vừa lấy cái hộp từ tay tài xế ra. Mở hộp ra, lấy sợi dây chuyền kim cương và vòng tai ra Âu Dương Thụy nhàng đeo lên cho .

      "Cám ơn."

      Âu Dương Thụy ôm hông Hạ Tịch Nguyệt.
      “Vợ à em còn cảm ơn với nữa sao? Chúng ta thôi.”
      Âu Dương Thụy ôm ngồi vào xe Rolls Royce.
      tới bữa tiệc, Âu Dương Thụy ôm hông Hạ Tịch Nguyệt vào bên trong.
      Đây là lần đầu tiên sau khi kết hôn Âu Dương Thụy và Hạ Tịch Nguyệt lộ diện ở nơi công cộng. phải thân phận khác mà là vợ chồng.

      Giờ phút này mọi người mới biết vợ của Âu Dương Thụy là ai. Đây cũng là trong những nguyên nhân Âu Dương Thụy mang Hạ Tịch Nguyệt đến đây. Khiến cho mọi người đều biết Hạ Tịch Nguyệt là hoa có chủ, đánh gãy tất cả những ý nghĩ khác của bọn họ.

      Biết Hạ Tịch Nguyệt buổi tối có ăn cơm, Âu Dương Thụy liền :
      “Buổi tối em chưa ăn cơm, đâu ăn chút gì đó . còn phải gặp khách.”
      "Được."

      cần theo Âu Dương Thụy cho nên Hạ Tịch Nguyệt vô cùng cao hứng. Hạ Tịch Nguyệt rời tay Âu Dương Thụy tới khu vực có điểm tâm. cầm bánh ngọt Mộ Tư mình thích nhất lên ăn. Bởi vì Âu Dương Thụy vừa rồi tuyên bố thân phận của Hạ Tịch Nguyệt cho nên người đàn ông nào dám đến gần . Đúng lúc đó Chu Vinh Vinh lặng lẽ đến bên cạnh Hạ Tịch Nguyệt, cẩn thận làm đổ rượu lên bộ dạ phục màu trắng của .

      "A, xin lỗi, xin lỗi. . . . . . ."
      Chu Vinh Vinh áy náy cầm lấy khăn giấy bàn lau cho Hạ Tịch Nguyệt.
      Hạ Tịch Nguyệt bỏ bánh ngọt trong tay xuống nhìn Chu Vinh Vinh gì, tới toilet.
      Hạ Tịch Nguyệt cảm nhận được địch ý của Chu Vinh Vinh đối với .
      Nhìn bóng Hạ Tịch Nguyệt xe, Chu Vinh Vinh lại phát ra ánh mắt độc ác của mình:
      ‘Hạ Tịch Nguyệt, Âu Dương Thụy là của tôi, người đẹp nhất tối này cũng phải là tôi mới đúng. dân đen nghèo túng lại cướp hết ánh sáng chói mắt của tôi sao? Chúng ta cùng xem thử.”

      Chu Vinh Vinh nhấc làn váy dài màu trắng của mình vào bữa tiệc. sai Chu Vinh Vinh hôm nay cũng mặc váy trắng. Bởi vì ghen tị với Hạ Tịch Nguyệt cướp tất cả hào quang của nên cố ý đổ rượu đỏ lên người Hạ Tịch Nguyệt.

      Vừa lúc đó Chu Đông đứng bục hướng Microphone :
      “Cảm ơn mọi người hôm nay dành thời gian đến tham dự tiệc sinh nhật của Chu mỗ tôi. Tin tưởng mọi người cũng biết, tôi cùng Hạ còn có tập đoàn Âu Dương hợp tác dự án khai thác đầu tư chính thức khởi động. Mà công trình này có thể được khởi động đều nhờ vào tập đoàn Âu Dương ủng hộ. Xin mời tổng giám đốc Âu Dương của chúng ta lên đọc diễn văn.”
      Chu Đông vui mừng đến. Bởi vì Chu Vinh vinh cho ông ta biết, Âu Dương Thụy đưa cho ông ta món quà lớn, ông ta có chút chờ đợi được thêm muốn biết Âu Dương Thụy chuẩn bị bao nhiêu tiền đầu tư rồi.
      Chu Đông lầm tưởng Âu Dương Thụy đại lễ là tiền bạc. Âu Dương Thụy nhìn lượt thấy bóng dáng Hạ Tịch Nguyệt đâu.
      Nhưng vẫn cất bước về phía bục cao, Âu Dương Thụy lựa chọn hôm nay báo thù vì muốn Hạ Tịch Nguyệt tận mắt chứng kiến kết quả của hung thủ hại chết đứa bé của mình. Nhưng bây giờ thấy Hạ Tịch Nguyệt đâu, Âu Dương Thụy bước lên bục lạnh giọng :
      “Trước hết tôi chúc Chu Đổng sinh nhật vui vẻ.”
      Nghe được lời chúc phúc của Âu Dương Thụy, Chu Đông càng thêm hung phấn, chờ đợi tiền đầu tư của .
      “Hôm nay ở đây tôi muốn tuyên bố quyết sách quan trọng của tập đoàn Âu Dương.”
      Âu Dương Thụy mang đến nhiều cảm xúc tư vị cho mọi người, sau đó nhanh chậm :

      “Tôi quyết định rút vốn đầu tư hạng mục Phúc Giai Tân với Chu thị.”
      "Cái gì?"

      Tất cả mọi người kinh ngạc phát ra câu cảm thán.

      "Âu Dương tổng giám đốc phải đùa giỡn chứ?"

      Chu Đông cười đối với Âu Dương Thụy đến, ra trong lòng sợ được. Âu Dương Thụy quay đầu lạnh lùng nhìn Chu Đông, lạnh giọng mà :
      “Ông thấy tôi giống đùa lắm sao?”
      Nghe thấy thế bệnh tim của Chu Đông liền bộc phát, ông ta che lồng ngực của mình muốn hỏi Âu Dương Thụy tại sao? Âu Dương Thụy nhìn Chu Đông té xuống đất, biểu tình chút đồng tính :
      hỏi lòng tốt của con ông !”
      Sau đó bước xuống bục hướng về phía Hạ Tịch Nguyệt tới. Bởi vì thấy Quan Hi Triết dây dưa với .
      Hạ Tịch Nguyệt ở toilet lau chùi dạ phục của mình nhưng vẫn sạch được. Hạ Tịch Nguyệt nghĩ càng thấy Chu Vinh Vinh cố ý. chỉ có ở cạnh ta thôi sao có thể bất cẩn đụng vào người được.

      là bệnh, biết ta sao lại dội rượu lên người mình?”
      Hạ Tịch Nguyệt càng nghĩ càng giận. Hạ Tịch Nguyệt căn bản liền quên chuyện mình gặp Chu Vinh Vinh ở bữa tiệc.
      thể lau sạch Hạ Tịch Nguyệt đành dùng khăn choàng che chỗ vết bẩn lại ra ngoài tìm Âu Dương Thụy muốn mau đưa mình rời khỏi chỗ này.

      Vừa ra khỏi phòng vệ sinh nghe được từ phía đại sảnh Âu Dương Thụy tuyên bố rút vốn đầu tư vào Chu thị.
      Hạ Tịch Nguyệt vẫn còn trong kinh ngạc cánh tay bị người kéo đến góc tường. Hạ Tịch Nguyệt ngẩng đầu lên thấy phải ai khác là Quan Hi Triết, lạnh giọng :
      có phải là bị bệnh rồi ?”

      Quan Hi Triết nhìn Hạ Tịch Nguyệt kích động :

      "Nguyệt Nguyệt, em cũng nghe thấy rồi chứ?"

      "Nghe được cái gì?"

      Hạ Tịch Nguyệt chân tướng nhìn Quan Hi Triết. hiểu ta gì.
      “Âu Dương Thụy tuyên bố rút tiền khỏi Chu thị rồi, em biết có nghĩa gì ? Em biết Chu thị và Hạ thị hợp tác, ta rút vốn khỏi Chu thị cũng đồng nghĩa với chặn đường lui của Hạ , đạo lí môi hở răng lạnh phải em hiểu chứ?”

      Nếu Chu thị tuyên bố phá sản Hạ thị cũng lâm vào tình trạng tương tự. Âu Dương Thụy biết ràng Hạ thị quan trọng như thế nào với ta, thế nhưng vẫn còn cố ý muốn phá hư. Người như thế em phải nên rời khỏi ta sao?”

      Quan Hi Triết kích động . Lâu như vậy ta chính là chờ thời khắc hôm nay.
      ta biết Hạ Tịch Nguyệt hết sức coi trọng Hạ thị, vì đó là của cha lưu lại. Quan Hi Triết lợi dụng Hạ thị bức Âu Dương Thụy vào khuôn khổ. Nếu như Âu Dương Thụy động vào hạ thị Quan Hi Triết ngày càng phách lối. Còn nếu Âu Dương Thụy ra tay với Hạ thị Hạ Tịch Nguyệt tha thứ cho .

      Cho nên khi nghe Âu Dương Thụy tuyên bố như thế Quan HI Triết rất vui mừng, bởi vì điều ngày có nghĩa Nguyệt Nguyệt trở về bên cạnh
      Hạ Tịch Nguyệt nhìn Quan Hi Triết, lạnh giọng :

      “Rời ? Tại sao tôi phải rời khỏi chồng tôi?”

      “Bởi vì ta làm cho Hạ thị phá sản, phải em coi trọng nhất là Hạ thị sao?”

      “Phá sản? Cho dù phá sản cũng là do gây ra, phải do chồng tôi. Tôi sao phải rời khỏi chồng tôi? Tôi tin tưởng ấy để Hạ thị phải đóng cửa.”

      Hạ Tịch Nguyệt tự tin với Quan Hi Triết. Thấy Hạ Tịch Nguyệt tin tưởng Âu Dương Thụy như vậy, Quan Hi Triết có chút dám tin, mở to mắt hỏi:

      "Nguyệt Nguyệt, em ta sao? Em Âu Dương Thụy sao?"

      “Chồng của tôi, tôi đương nhiên thương ấy.”

      Hạ Tịch Nguyệt chút nào giấu giếm .

      “Tại sao? Tại sao? Tại sao lại như vậy? Tại sao em lại làm thế.”

      Quan Hi Triết kềm hai vai Hạ Tịch Nguyệt đau lòng gầm .

      "Tôi cũng tha thứ cho người phản bội tôi?"

      Hạ Tịch Nguyệt nhìn Quan Hi Triết qua. Cũng đem hai tay của Quan Hi Triết giữ lấy đánh xuống. xong chuẩn bị rời .

      “Tại sao, tại sao cho cơ hội? Nếu giành được người khác cũng đừng mơ tưởng.”

      Ánh mắt độc ác của Quan Hi Triết lóe lên, hướng về phía Hạ Tịch Nguyệt.
      Âu Dương Thụy mới từ sân khấu xuống tìm Hạ Tịch Nguyệt, liền bị Chu Vinh Vinh ngăn cản. Chu Vinh Vinh tin, khóc nhìn Âu Dương Thụy hỏi:
      “Tại sao, rốt cuộc tại sao lại làm thế?”
      xem, chẳng lẽ quên mình làm gì rồi sao?”

      Âu Dương Thụy nhìn Chu Vinh vinh hận bóp chết người phụ nữ đứng trước mặt. Nghe được lời của Âu Dương Thụy, Chu Vinh Vinh thụt lùi về phía sau bước, trong lòng thầm nghĩ:

      ‘Chuyện kia làm sao ta lại biết được, chỉ có mình và Lâm Hinh Nhân biết, tại ta mất tích càng có khả năng có người biết được.’

      Nhìn Âu Dương Thụy giả vờ cái gì cũng biết:

      "Tôi hiểu gì?"
      “Sớm muộn gì cũng hiểu tôi gì.”

      Âu Dương Thụy muốn dây dưa nhiều với Chu Vinh Vinh. Tránh ta ra, bước nhưng Chu Vinh Vinh lại ngăn lại:

      làm như vậy cũng gây tổn thất cho mình, tại sao phải làm như thế? Sao phải lưới rách cá chết chứ?”

      "Lưới rách cá chết? Tôi nhớ đánh giá thực lực của công ty mình rất cả mà? Vài triệu? Tôi chưa bao giờ quan tâm tiền bao nhiều, tôi chỉ quan tâm đến tâm tình của mình. Còn ai cho biết tôi tổn thất vài triệu?”

      có ý gì?”
      “Tôi nhớ cha nhất định cho biết, phàm là tập đoàn Âu Dương tôi đầu tư hạn mục gì đều có quyền lợi rút lui mà tập đoàn Âu Dương phải chịu bất kì trách nhiệm pháp luật nào. Đây là điều kiện để tập đoàn Âu Dương đầu tư.”
      Còn nhớ tập đoàn chúng tôi đầu tư hạng mục có quyền ưu tiên bán đứt, hơn nữa còn là giá thấp nhất. xem đến lúc tiền bạc của đưa đến miệng bị đứt, tôi có thể dùng chênh lệch giá mua hạng mục này. nghĩ xem tôi kiếm ở đâu để đắp vào?”

      Âu Dương Thụy lạnh giọng cắt đứt mọi ý nghĩ ảo tưởng của Chu Vinh Vinh. chính là thích hủy diệt hi vọng tốt đẹp của người khác.

      "Cái gì?"

      Chu Vinh Vinh xụi lơ mặt đất.

      Âu Dương Thụy cho Chu Vinh Vinh biết cứ hễ các hạng mục được tập đoàn Âu Dương đầu tư đều phải có quyền quyết định tối cao. Đây là khí phách của tập đoàn Âu Dương.
      Để cho mọi người cảm thấy công bằng nhưng mọi người đều biết hạng mục tập đoàn Âu Dương đầu tư đều quá lớn. Nhưng vậy nguy hiểm rủi ro cũng lớn theo cho nên mới có quy định kia.
      Đúng lúc đó Âu Dương Thụy thấy Quan Hi Triết lôi kéo cánh tay Hạ Tịch Nguyệt, nhanh chân bước về phía .

      Quan Hi Triết níu Hạ Tịch Nguyệt lại, trong miệng ngừng lẩm bẩm:
      “Em là của , em là của .”

      “A____, Quan Hi Triết, mau thả tôi ra!”

      Hạ Tịch Nguyệt ngừng giãy dụa, nhưng Quan Hi Triết vẫn nắm cánh tay chịu buông ra. Hạ Tịch Nguyệt chờ thời cơ đá về phía hạ thân Quan Hi Triết cước.

      "A ——."

      Quan Hi Triết lập tức che hạ thân của mình, cũng ngồi xổm xuống, mặt mồ hôi lạnh túa ra.
      Cánh tay được giải thoát, lại thấy bộ dạng khổ sở của Quan Hi Triết. Hạ Tịch Nguyệt tức giận nhấc giày cao gót của mình đá lên người Quan Hi Triết, trong miệng chửi mắng:
      “Bà nó, đúng là khi dễ tôi, đạp chết !”

      Rốt cuộc có thể trả được khuất nhục trước kia mình phải chịu rồi.
      may trong góc này có người nhìn thấy Hạ Tịch Nguyệt bạo hành, dĩ nhiên ngoại trừ Quan Hi Triết. ta vốn tìm góc khuất này để dễ dàng cho mình ngờ lại tạo cơ hội cho Hạ Tịch Nguyệt.

      Hạ Tịch Nguyệt đánh hăng say cảm giác sau lưng có người nhìn mình, liền quay đầu lại phát Âu Dương Thụy cười như cười đứng ở đó. Hạ Tịch Nguyệt bị dọa đến biết đá vào đâu.

      Chút nữa là ngã xuống đất cũng may Âu Dương Thụy kịp thời ôm lấy . Âu Dương Thụy vốn định tới để giúp ngờ thấy được mặt ngỗ ngược của Hạ Tịch Nguyệt. Hạ Tịch Nguyệt bị ôm nhất thời có chút đỏ mặt.

      Dĩ nhiên phải vì té mà xấu hổ, vì hành động của mình vừa rồi trước mặt , chẳng có hình tượng thục nữ nào rồi.

      là mắc cỡ chết mất!
      Âu Dương Thụy nhìn vì đánh người mà đầy mồ hôi, lau cho rồi :

      "Có mệt hay ?"

      " mệt."

      Hạ Tịch Nguyệt xấu hổ cúi đầu xin lỗi.

      "Ha ha ha, có việc gì, lần tới nhìn thấy loại người như thế này em càng nên dùng sức đánh mới đúng..”

      Hạ Tịch Nguyệt đỏ mặt trả lời Âu Dương Thụy.

      ", chúng ta về nhà thôi." xong Âu Dương Thụy liền ôm lấy Hạ Tịch Nguyệt để ý tới Quan Hi Triết bên cạnh đau chết sống lại mà rời .

      Về đến nhà Hạ Tịch Nguyệt giống như khinh bỉ mình có chút băn khoăn lo lắng, chị sợ hành động vừa rồi của mình hù Âu Dương Thụy sợ.

      Mà Âu Dương Thụy tức giận ngược lại thấy vui vì Hạ Tịch Nguyệt cũng cuồng dã, ngờ con mèo nhà cũng rất có cá tính.

      Âu Dương Thụy ngồi giường nhìn Hạ Tịch Nguyệt chậm chạp đứng ở cửa chịu vào, cười :

      "Tới đây."

      Hạ Tịch Nguyệt nghe được Âu Dương Thụy ra lệnh, nhàng đóng cửa lại, từng bước từng bước từ từ hướng Âu Dương Thụy tới.

      Mới vừa đến gần bên giường, Âu Dương Thụy liền đưa cái tay đem Hạ Tịch Nguyệt ngồi ở đùi của mình.

      "A ——."

      Bị Âu Dương Thụy đột nhiên lôi kéo Hạ Tịch Nguyệt giật mình hô to.

      Âu Dương Thụy ôm Hạ Tịch Nguyệt vui mừng :
      “Vợ này hôm nay biểu của em rất tốt!”

      "Cái gì à?"

      Hạ Tịch Nguyệt hiểu mình hôm nay rốt cuộc biểu tốt chỗ nào.
      “Đương nhiên là dáng vẻ của vợ đánh Quan Hi Triết.”
      Âu Dương Thụy càng càng hưng phấn. Vợ mình ra tay đánh bạn trai cũ vậy lên còn chút tình cảm nào với nữa.

      Âu Dương Thụy từ trước đến giờ vẫn rất để ý trong lòng Hạ Tịch Nguyệt từng có Quan Hi Triết, chỉ là hôm nay thấy vợ mình đánh Quan Hi Triết nhiều như vậy, lại thấy thoải mái vô cùng.

      Nghe được lời của Âu Dương Thụy, Hạ Tịch Nguyệt xấu hổ cúi đầu, giọng :
      “Em là do bị ép nên nóng nảy, ai bảo ta khi dễ em. Con cọp phát huy ta lại tưởng em là con mèo bệnh. Cho nên em mới hung hăng như vậy.” Hạ Tịch Nguyệt xong, sau đó nghĩ đến điều gì liền ngẩng đầu lên nhìn , lo lắng hỏi:

      “Chồng à, ở bữa tiệc em chú ý hình tượng mà đánh người, làm mất mặt chứ?”
      Nghĩ đến đây Hạ Tịch Nguyệt lại thấy khổ sở, đúng là mất mặt. Âu Dương Thụy cười an ủi:
      sao, cảm thấy hôm nay vợ mới là nghĩa khí nhất.”

      Nghe được Âu Dương Thụy an ủi, Hạ Tịch Nguyệt cười đến:

      " chỉ dỗ cho em vui thôi, em thèm tin.”
      “Là mà, như thế thể thành tâm của , quyết định hôm nay phải hảo hảo lấy phần thưởng của em.”
      Hạ Tịch Nguyệt đương nhiên hiểu muốn gì, cự tuyệt:
      “Rốt cuộc là phần thưởng của em cũng là phần thưởng của .”

      Hạ Tịch Nguyệt vừa mới sảy thai cho nên ở nhà tịnh dưỡng tháng, trong vòng tháng này dĩ nhiên thể làm. Cho nên cả tháng nay Âu Dương Thụy ngày ngày quy củ lên giường ngủ.
      Nhưng ai biết làm sao vượt qua. Nửa đêm đều phải tắm nước lạnh.
      Bây giờ hơn tháng, cũng hỏi Tư Đồ Triệt rồi, cậu ta có thể. Âu Dương Thụy đặt Hạ Tịch Nguyệt nằm xuống giường:

      "Đương nhiên là phần thưởng của và em."

      xong cũng đợi Hạ Tịch Nguyệt chuyện, liền t hôn Hạ Tịch Nguyệt. đêm này cả hai đều ngủ.

      Lúc tờ mờ sáng Âu Dương Thụy mới dừng lại rung động bỏ qua cho Hạ Tịch Nguyệt.
      bế đến phòng tắm tắm nước ấm cho sau đó ôm trở lại giường ngủ. Nhìn Hạ Tịch Nguyệt ngủ say, Âu Dương Thụy có chút muốn rời khỏi .
      Nhưng tối nay có chuyện quan trọng cần xử lí. Đứng dậy mặc quần áo vào, Âu Dương Thụy vội vã lái xe trở lại tổng bộ Ám Dạ.
      Âu Dương Thụy vừa vào cửa ngục giam thấy Quan Hi Triết bị trói cọc gỗ.
      Thời gian đổ về trước kia mấy giờ.
      Âu Dương Thụy vừa mang Hạ Tịch Nguyệt về nhà , Đông PHong cho người đánh Quan Hi Triết bất tỉnh sau đó đưa ta .

      Bởi vì bữa tiệc rất đông cho nên Đông Phong dễ dàng hành động, đưa Quan Hi Triết về tổng bộ Ám Dạ.

      Âu Dương Thụy sớm biết Quan Hi Triết muốn lấy Hạ thị ra làm bình phong cho mình nhưng cậu ta hề tính toán được Hạ Tịch Nguyệt tin tưởng Âu Dương Thụy, cũng biết Âu Dương Thụy sớm biết quỷ kế của ta. Chỉ là đợi thời cơ diệt trừ tận gốc Quan Hi Triết.
      “Làm cho cậu ta tỉnh lại !”

      Âu Dương Thụy hướng về phía thủ hạ bên cạnh ra lệnh.

      thùng nước lạnh như bang dội lên người Quan Hi Triết, ta từ từ mở cặp mắt của mình ra nhìn thấy Âu Dương Thụy đứng trước mắt.

      "Âu Dương Thụy!."

      Quan Hi Triết rống to, liền muốn tiến lên xé Âu Dương Thụy. Tuy nhiên phát hai tay và hai chân của mình đều cử động được. Quan Hi Triết tức tối quát lên:
      “Âu Dương Thụy, muốn làm gì?”

      Âu Dương Thụy nghe được lời đó, nở nụ cười lạnh lẽo:
      “Cậu xem? Làm tổn thương người phụ nữ của tôi còn muốn bình yên vô thoái lui sao?”
      “Cái gì người phụ nữ của , Nguyệt Nguyệt ràng là của tôi, là chừa thủ đoạn nà cướp ấy . Nguyệt Nguyệt tôi, là Quan Hi Triết tôi. ở trong mắt của ấy chỉ là vỏ xe phòng hờ mà thôi. Ha ha ha…”

      Quan Hi Triết cười to mà .

      "Phanh ——."

      "A ——"

      Âu Dương Thụy nhất thương đánh vào chỗ đùi Hi Triết, bởi vì đột nhiên đau đớn, khiến Quan Hi Triết phát ra tiếng tiếng kêu khổ sở.
      nên để tôi nghe thấy cậu Nguyệt Nguyệt, bởi vì căn bản cậu đến tiếng cũng xứng đáng.”
      Âu Dương Thụy thu hồi sung trong tay mình, nhìn Quan Hi Triết lạnh lùng .

      “Âu Dương Thụy cho rằng là ai, làm sao có thể khống chế tư tưởng của người khác. cho rằng có Nguyệt Nguyệt lòng ấy thuộc về sao, .”

      Quan Hi Triết bằng giọng hung ác.
      “Ha ha ha…Chỉ bằng Âu Dương Thụy tôi, chỉ bằng tôi là chồng của Hạ Tịch Nguyệt…Cậu ấy thương người đối xử tốt với ấy, cưng chiều ấy, chẳng lẽ ấy người phản bội làm tổn thương ấy hay sao. Hơn nữa còn đem tâm huyết của cha ấy phá bỏ…”

      Âu Dương Thụy nhìn Quan Hi Triết cười đến.

      "Hừ, cái gì phá sản, coi như phá sản cũng là Âu Dương Thụy tay làm ra. nên cho mình thắng, có thể hoàn toàn có được Nguyệt Nguyệt là do tôi tính sai bước, nhưng lần sau tôi nhất định phải giành lấy Nguyệt NGuyệt.”
      Quan Hi Triết cắn răng nghiến lợi .
      “Còn có lần sau sao, cậu cảm thấy cậu còn sống đến lúc đó sao?”

      Âu Dương Thụy giống như nghe chuyện cười.
      có ý gì, chẳng lẽ muốn giết tôi.”
      Quan Hi Triết mở to hai mắt nhìn Âu Dương Thụy. ta ngờ Âu Dương Thụy có ý muốn sát hại mình. ta cho rằng Âu Dương Thụy bắt giữ mình chỉ là muốn hù dọa chút thôi.
      “Cậu thử ? Cậu nghĩ tôi giữ lại quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào ở bên cạnh người phụ nữ tôi nhất hay sao?”
      Quan Hi Triết nghe được lời của Âu Dương Thụy những sợ hãi mà còn cười lớn hơn:

      "Ha ha ha ha ~~, Âu Dương Thụy tôi cá là dám giết tôi. Bởi vì Nguyệt Nguyệt là lương thiện sao có thể để người đàn ông ấy thương mang tội giết người. Nếu như ấy biết ấy tha thứ cho . Đến lúc đó ấy hận , vì áy náy mà cả đời nhớ nhung Quan Hi Triết tôi. Ha ha ha ~~, có bản lãnh giết tôi ngay !"

      "Ha ha ha a ~~."

      Nghe được Quan Hi Triết lời , Âu Dương Thụy nhịn được cười. Quan Hi Triết lúc cười nghe được tiếng cười Âu Dương Thụy, lập tức dừng lại nhìn Âu Dương Thụy hiểu hỏi:

      " cười cái gì?"

      "Ha ha ~~, tôi cười cậu tư tưởng đúng là đơn giản lại đơn thuần, hôm nay cũng có thể đem cậu trói ở đây mà thần biết quỷ hay. Cậu nghĩ tôi để vợ mình biết tôi giết cậu sao? Cậu nghĩ tôi cho ấy biết chuyện xảy ra ở đây hôm nay sao?”

      ….Hừ… biết ư. Nếu như tôi chết Hạ thị lập tức tuyên bố phá sản. Tôi sớm lập di chúc nếu như tôi chết toàn bộ Hạ thị giao cho Cơ Kim Hội. cũng biết Hạ thị quan trọng như thế nào đối với Hạ Tịch Nguyệt? Hạ thị là sinh mệnh của Hạ Nam Tùng nay ông ta còn nữa Hạ Tịch Nguyệt nhất định giữ lại di vật duy nhất của cha ấy. cảm thấy đến lúc còn gì nữa Hạ Tịch Nguyệt liệu có tha thứ cho hay ?”
      “Cậu cái này sao?”
      Âu Dương Thụy vừa vừa lấy di chúc từ tay Đông Phong. Hôm nay muốn cỏ tận gốc diệt Quan Hi Triết, Âu Dương Thụy chuẩn bị vẹn toàn mọi thứ.

      “Làm sao biết cái này?”
      Quan Hi Triết nhìn di chúc của mình trong tay Âu Dương Thụy kinh ngạc vô cùng. Người biết ta lập di chúc chỉ có luật sư ngay cả Lâm Hinh Nhân thân mật cũng hề hay biết.
      “Cái này rất đơn giản, tôi tìm người đến két sắt của công ty cậu lấy thôi. Hơn nữa tôi còn phát những thứ này, tôi nhớ vốn liếng cuối cùng của cậu cũng còn.”
      Âu Dương Thụy giơ hồ sơ cái gọi là di chúc của cha Hạ Tịch Nguyệt lên, đây chính là chứng cứ mạnh mẽ nhất tất cả những thứ của Hạ thị thuộc về Hạ Tịch Nguyệt.
      “Rốt cuộc là ai?”
      Nhìn di chúc ngụy tạo của mình trong tay Âu Dương Thụy, Quan Hi Triết càng dám tin, những tài liệu cơ mật này đều khóa bởi rất nhiều lớp mật mã hơn nữa phải có dấu vân tay của mình. Bọn họ làm gì mà có thể dễ dàng lấy những tài liệu này như vậy.

      “Tôi là ai cậu còn chưa đủ tư cách để hỏi tôi, đấu với tôi vính viễn cậu chỉ xứng xách giày cho tôi thôi. Tôi muốn đùa chết cậu cũng giống như đùa chết con kiến.”

      Âu Dương Thụy xong cũng xoay người rời . Nhìn rời khỏi Quan Hi Triết càng tức giận liều mạng rống to:
      “Âu Dương Thụy, đứng lại, rốt cuộc là ai?”

      Âu Dương Thụy tới cửa dừng lại, quay đầu nhìn Quan Hi Triết cười
      “Muốn hỏi vấn đề này cậu chờ đến địa ngục hỏi Diêm Vương .”
      Sau khi Âu Dương Thụy rời , thủ hạ đưa Quan Hi Triết từ cọc gỗ xuống, ném vào hang sói.

      "A, các ngươi buông ta ra, buông ta ra. . . . . . ."
      Quan Hi Triết vùng vẫy muốn thoát khỏi nhưng được. Bị ném vào hang sói bị bầy sói ngừng cắn xé, tiếng thét của ta ngừng cho đến khi tất cả thanh bị bao phủ bởi tiếng sói. Thủ hạ của Âu Dương Thụy mới rời khỏi đó.

      Quan Hi Triết đến lúc chết cũng biết mình đắc tội với người nào, lại có thể dễ dàng diệt trừ Chu thị uy chấn thành phố A như thế, cũng có thể muốn tùy ý định đoạt vận mạng của bất kì ai.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 37: Vật quy nguyên chủ
      Vì cú sốc tối qua ở bữa tiệc nên Chu Đông bây giờ nằm viện ở phòng chăm sóc đặc biệt. Chu Vinh Vinh tới phòng bệnh chăm sóc cho Chu Đông. Bởi vì chuyện tối qua mà trông Chu Đông như già thêm 10 tuổi. Thấy bộ dạng này của cha, Chu Vinh Vinh khóc thầm:

      "Cha, cha. . . . . . ."
      Nghe được tiếng kêu Chu Đông chậm rãi mở mắt ra nhìn thấy Chu Vinh Vinh kích động tháo ống dưỡng khí chụp ở bên ngoài miệng ra. Chu Vinh Vinh thấy cha muốn ngồi dậy, lập tức tới đỡ Chu Đông. Chu Đông nắm lấy tay con , Chu Vinh Vinh liền đỡ ông ta dậy.

      "Cha?"

      Chu Vinh vinh kinh ngạc kêu lên. hiểu cha của mình tại sao muốn cự tuyệt giúp đỡ của mình. Chu Đông nhìn Chu Vinh Vinh tức giận quát:
      “Nha đầu, mau con rốt cuộc làm gì khiến tập đoàn Âu Dương rút tiền ở thời điểm mấu chốt như vậy?”
      Thấy cha mình chất vấn, Chu Vinh Vinh vội giải thích:
      “Cha thực con làm gì cả, cha phải tin tưởng con. Nhất định là do Hạ Tịch Nguyệt, do ta ghen tị, vì con và tổng giám đốc Âu Dương quá gần gũi nên ta mới ở trước mặt Âu Dương Thụy bóng gió làm cho ta rút tiền.”

      Chu Vinh Vinh vừa khóc vừa ngồi chồm hổm ở cạnh giường bệnh của Chu Đông, tranh thủ thương hại của cha mình. Nghe được lời của Chu Vinh Vinh Chu Đông càng giận thêm, giơ tay lên tát Chu Vinh Vinh bạt tai.

      "Cha?"

      Đột nhiên bị cái tát, Chu Vinh Vinh dám tin, trợn to mắt .

      “Chuyện cho tới bây giờ mà con còn muốn gạt cha, con cho rằng chuyện con và Lâm Hinh Nhân làm ai biết sao? Vốn cha tưởng con có thể quyến rũ Âu Dương Thụy làm cho Chu thị càng thêm phát triển, đến cuối cùng ngờ…. Chính con phá hủy cơ nghiệp 30 năm của Chu thị. Từ nay về sau mày nên nhớ mày phải là con của Chu Đông tao nữa, cút !”

      Chu Đông nhìn Chu Vinh vinh hung hăng .
      Chu Vinh Vinh nghe được cha mình muốn đuổi mình ra khỏi nhà khỏi cuống cuồng lên. Âu Dương Thụy cũng trông vào được bây giờ đến cả cây đại thụ Chu thị cũng hủy sau này là tên ăn xin. Nghĩ đến đây Chu Vinh Vinh lập tức quỳ trước mặt Chu Đông, lôi ống tay áo của ông ta, cầu xin:
      “Cha, con sai rồi. Con sai rồi. Van xin cha đừng đuổi con có được ?”
      Đúng lúc đó vợ lớn và con lớn của Chu Đông vào. Thấy Chu Vinh Vinh quỳ dưới đất chút đồng tình.

      Chu Đông tổng cộng có ba người vợ và hai đứa con , vốn muốn con trai nhưng sinh được. Mẹ Chu Vinh Vinh là vợ thứ ba, mất nhiều năm trước. Bởi vì Chu Vinh Vinh là đứa con có dáng dấp xinh đẹp nhất trong hai đứa con của ông cho nên ông ta mới sủng ái nhiều.

      Mục đích là kiếm tiền cho mình, cả đời ông ta chỉ có Chu thị mà thôi. Vợ lớn của Chu Đông thấy Chu Vinh Vinh quỳ dưới đất, hả hê :
      “Ơ…đây phải là tiểu công chúa mà chúng ta sủng ái nhiều nhất sao? Sao lại quỳ dưới đất?”

      Con đầu lập tức bắt lấy lời của mẹ mình:
      “Mẹ, con nghe công ty phá sản là vì nó.”
      Phòng bệnh đột nhiên ồn ào, Chu Đông tức giận rống to:

      "Câm miệng, tất cả đều câm miệng cho tôi. Tất cả đều cút ra ngoài cho tôi."
      Bà vợ lớn cố làm ra vẻ đau lòng khi nghe lời của Chu Đông:

      “Lão gia, chúng tôi tới thăm ông. Ông thể đuổi chúng tôi được.”

      “Đúng vậy cha. Người nên cút là nó mới đúng.”
      Con lớn vội vàng tiếp lời.
      “Cút, tất cả cút hết cho tôi. Thăm tôi sao, tôi thấy các người ước gì tôi chết nhanh để các người phân chia tài sản cho khỏe. Lão tử hôm nay cho các người biết, lão tử có chết cũng đem tiền quyên cho Cơ Kim Hội (hội từ thiện) cũng chia cho các người nửa xu.”

      Bà vợ lớn nghe thấy thế rất tức giận.
      “Nếu là như vậy chúng ta thôi.”

      xong thở hồng hộc mang con mình ra khỏi phòng bệnh. Chu Vinh Vinh biết bây giờ cha mình nổi nóng nên thêm gì nữa. Đứng lên nhìn Chu Đông, tỏ ra vẻ đáng thương :
      “Cha, cha nghỉ ngơi , con trước.”
      Vừa ra khỏi cửa phòng bệnh, Chu Vinh Vinh liền cắn răng nghiến lợi :
      “Lão già kia, ông chờ đó cho tôi.”

      Chu Doanh Doanh lo lắng nhìn mẹ mình:

      "Mẹ, lão già kia muốn đem tài sản quyên góp làm thế nào?”
      Từ Tú nhìn Chu Doanh Doanh, ánh mắt độc ác phát ra:
      “Lão già kia cả đời đều toan tính người khác. Lần này chúng ta phải tìm được di chúc đem nó hủy . Đợi đến khi lão già đó chết rồi, tất cả tài sản đều là của chúng ta.”

      Nghe được lời của Từ Tú , Chu Doanh DOanh vui mừng khép được miệng:
      “Cách này rất hay.”
      Sau đó như là nghĩ tới điều gì dạng.
      “Nhưng mẹ à, nếu di chúc hủy lúc đó con tiện nhân Chu Vinh Vinh muốn chia tài sản đều ra làm sao?”
      Từ Tú trầm mặc hồi:

      “Con cũng có lí, chỉ là hôm nay lão già kia tính khí phát tác lần đại họa này do Chu Vinh Vinh gây ra nên chúng ta có thể mượn chuyện này để đuổi nó ra khỏi nhà.”

      “Được, chúng ta về nhà đem đồ của ta vứt ra ngoài hết, con từ lâu vừa mắt với nó rồi. ràng là con của tiểu tam lại láo toét.” Hai người thương lượng xong sau đó trở về biệt thự Chu gia.

      Buổi sáng Âu Dương Thụy về lại biệt thự thấy Hạ Tịch Nguyệt vẫn ngủ say. thay quần áo đến công ty làm sau đó đến tối mới về. Hạ Tịch Nguyệt ngồi xem tin tức ti vi ‘Hôm nay chúng tôi phát tổng giám đốc Hạ thị Quan Hi Triết mất tích đầy bí . Chúng tôi phát di chúc của ta. Trong di chúc có ghi ta dùng thủ đoạn phi pháp để có được Hạ thị. Bây giờ muốn đem trả lại cho người nên có được nó là Hạ Tịch Nguyệt, cũng là phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Âu Dương. Bản di chúc này còn ghi ta dùng mưu quỷ kế nào để lấy được công ty Hạ thị. tại Quan Hi Triết mất tích, chúng tôi bước đầu phán đoán vì thất bại trong hạng mục hợp tác với Chu thị nên chịu nổi đả kích nên suy nghĩ nông cạn….”

      Cảm giác có người đến gần bên cạnh, Hạ Tịch Nguyệt ngẩng đầu liền thấy Âu Dương Thụy , lập tức tắt ti vi, đứng dậy đến bên người Âu Dương Thụy cười đến:

      " về."

      Âu Dương Thụy ôm Hạ Tịch Nguyệt lại, lần nữa ngồi ở ghế sa lon, nhìn Hạ Tịch Nguyệt dịu dàng :
      “Em biết chuyện của Hạ thị rồi à.”

      Hạ Tịch Nguyệt nằm ở trong ngực Âu Dương Thụy :

      "Ừ, mới vừa rồi xem tin tức mới biết."
      Âu Dương Thụy lấy công văn từ cặp ra, đưa đến trước mặt Hạ Tịch Nguyệt:
      “Những cổ phần của Hạ thị đều chuyển qua tên của em, em nhất định phải kí tên. Bắt đầu từ ngày mai em là tổng giám đốc của Hạ thị.”

      Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt ôn tồn . Hạ Tịch Nguyệt nghe vậy có chút tiếp thu nổi, hạnh phúc đến quá bất ngờ.

      ngờ chuyện được giải quyết dễ dàng như vậy. mà Hạ thị lại trở về tay mình đơn giản, nhìn Âu Dương Thụy có chút khổ não:

      “Thụy, em thể quản lí công ty? Em thích nhất là khiêu vũ, em muốn làm. Chồng à nếu như vậy , em viết giấy ủy quyền cho quản lí Hạ thị có được ?”
      Hạ Tịch Nguyệt cầm cánh tay Âu Dương Thụy lắc lư, nũng nịu . Âu Dương Thụy cố giả vờ trầm mặc:
      “Như vậy cũng được. Chỉ là phải có qua có lại, em lấy gì để cảm ơn đây?”

      Âu Dương Thụy vừa vừa dùng ánh mắt nhìn tới nhìn lui toàn thân Hạ Tịch Nguyệt. Ánh mắt Âu Dương Thụy như tia X đảo qua đảo lại như thể Hạ Tịch Nguyệt mặc quần áo. Hạ Tịch Nguyệt đương nhiên hiểu lời . xấu hổ :

      "3 ngày."

      " được, nửa tháng."

      "Nửa tháng là muốn mạng của em sao? Nhiều nhất là tuần."

      "Mười ngày thể thiếu, nếu mặc kệ."

      Âu Dương Thụy uy hiếp. Nghe được Âu Dương Thụy uy hiếp, Hạ Tịch Nguyệt mới khẽ cắn răng rất khổ sở :

      "Được rồi, 10 ngày mười ngày, cùng lắm bản nương tháng ra khỏi cửa là được."
      “Vợ này những tài liệu này em phải kí tên vào, ngay mai kêu luật sư đem giấy ủy quyền tới, em trực tiếp kí là được, còn lại giao cho .”
      Âu Dương Thụy đem bút đưa cho . Hạ Tịch Nguyệt kí tên mình lên tài liệu đưa.

      "Như vậy có thể xong rồi sao?"

      Hạ Tịch Nguyệt nhìn Âu Dương Thụy xác định hỏi.
      Hạ Tịch Nguyệt vừa xong, Âu Dương Thụy liền lập tức đem Hạ Tịch Nguyệt từ ghế salon ôm lấy,

      "A ——."
      Đột nhiên bị ôm, Hạ Tịch Nguyệt sợ quá thét lên, hai cánh tay nhanh chóng ôm lấy cổ của Âu Dương Thụy. Cố làm vẻ tức giận:
      làm gì đấy?”
      Âu Dương Thụy vừa vừa cười :
      giành phúc lợi của .”
      “Cái gì? còn chưa có làm xong chuyện em giao, tại lại muốn hưởng phúc lợi trước. Cái này giống như là mua đồ, đồ còn chưa tới tay phải đưa tiền.”
      Hạ Tịch Nguyệt lại dong dài, cho đến khi Âu Dương Thụy đặt lên giường sau đó đè lên người , mới biết mình vào phòng ngủ rồi. Hạ Tịch Nguyệt lập tức giở giọng nũng nịu:

      “Chồng ơi em còn chưa ăn cơm đó. Em rất đói. Chúng ta ăn xong mới làm có được ?”
      Hạ Tịch Nguyệt muốn kéo dài thêm chút nào hay chút đó. Âu Dương Thụy cười nối:
      “Vợ ơi, nghĩ chúng ta làm trước rồi ăn.”
      được, em chưa ăn có hơi sức đâu.”

      Hạ Tịch Nguyệt lo lắng .
      ra lúc Hạ Tịch Nguyệt đói bụng Âu Dương Thụy cũng nghĩ nên bỏ qua cho nhưng muốn trêu chút. cười : “Em yên tâm, dù sao chỉ có động, cần sức lực em chỉ có nằm im là được rồi. Cho nên em cần lo lắng có hơi sức.”

      Hạ Tịch Nguyệt á khẩu được lời nào.
      Âu Dương Thụy thấy lo lắng cười:

      "Ha ha ha ~~."
      trêu em.”
      Âu Dương Thụy nhìn vui vẻ :
      nào có trêu em, chẳng qua trước hết để cho em đầy bụng sau đó em còn phải lấp đầy cho đấy.”
      Nghe thấy lời của , Hạ Tịch Nguyệt thẹn thùng:
      “Âu Dương Thụy, ngày lưu manh được sao?”
      " thể."

      Sau đó ôm lấy Hạ Tịch Nguyệt xuống lầu.
      , ôm vợ ăn cơm.”
      thả em xuống, người giúp việc thấy hay đâu.”

      Hạ Tịch Nguyệt xấu hổ giùng giằng muốn xuống.

      ôm vợ của , người khác mặc kệ.”
      Âu Dương Thụy để ý giãy giụa, kiên trì ôm Hạ Tịch Nguyệt tới bàn ăn.
      Chu Vinh Vinh từ bệnh viện ra ngoài, tâm tình hết sức tệ nên liền lái xe tới quán rượu.
      Ngồi ở quầy bar uống hết ly này đến ly khác. Chỉ có say mới quên phiền não tại.
      Lúc này có gã đàn ông vừa lùn vừa xấu cầm ly rượu tới trước mặt Chu Vinh Vinh.

      “Tiểu thư uống rượu mình à, buồn sao? Có cần đây giải buồn cho em ?”

      Chu Vinh Vinh thấy người đàn ông xấu xí trước mặt mình, tức giận rống lên:
      “Biến , cũng xem bộ dạng mình thử, còn dám đến gần bản nương. Trư Bát Giới còn đẹp hơn đấy.”
      Chu Vinh Vinh tức tối . Mình thế nào cũng là mỹ nữa, sao lại cần người đàn ông xấu như vậy chứ. Điều này làm cho Chu Vinh Vinh càng thêm tức.
      Nghe được lời của Chu Vinh Vinh, người đàn ông trong nháy mắt tức chịu được:
      điếm thúi mày cho rằng mày là ai, muốn làm kỹ nữ còn lập đền thờ trinh tiết gì chứ, đại gia coi trọng mày là phúc phần của mày đấy.”

      Người đàn ông xong liền bỏ .

      "Hừ ~."

      Chu Vinh vinh để ý tới mới vừa người đàn ông kia nữa tiếp tục uống rượu. Vừa nghĩ tới hôm nay kết quả của mình đều do Hạ Tịch Nguyệt tạo ra, Chu Vinh Vinh tức đến ngứa răng.
      “Hạ Tịch Nguyệt, tôi thua như vậy.”
      Ngửa đầu uống cạn rượu trong ly cuối cùng, sau đó trả tiền rượu, run rẩy từ quán rượu ra ngoài.

      tới bên cạnh xe lấy chìa khóa ra. Bởi vì đứng vững nên mở xe được. Đúng lúc đó cái tay chìa ra, đem che miệng của Chu Vinh Vinh lại: “Ô ô ô….”

      Chu Vinh Vinh giãy giụa được vì mới uống nhiều rượu nên cả người còn chút hơi sức nào nữa. Người đàn ông lôi Chu Vinh Vinh tới hẻm vắng người.

      Đem Chu Vinh Vinh ném mặt đất, Chu Vinh Vinh nhìn thấy có ba người đàn ông trước mặt mình, biết người trong số đó, chính là người mới vừa rồi ở quầy rượu.

      "Các người muốn làm gì?"

      Chu Vinh vinh sợ vừa lui về phía sau vừa run rẩy hỏi.

      "Làm gì? chúng tôi định làm gì? Ha ha ~~."
      Gã đàn ông cầm đầu chính là tên mập mới vừa nãy chửi mắng ở trong quán rượu. ta nhìn hai đàn em của mình bên cạnh liền :
      “Ai, đại ca, nàng này có dáng dấp tệ, hôm nay có thể ăn no rồi. Ha ha ha….”

      gã đàn ông trong số đó vui mừng . “Nhị ca là đúng. Nhìn này da thịt non mềm nhất định rất sảng khoái.”

      gã đàn ông khác cũng là hưng phấn mà .

      Nghe được lời của bọn họ. Chu Vinh vinh sợ hãi:
      “Tôi cho các người biết, tôi là thiên kim của Chu thị, các người dám làm gì tôi cha tôi bỏ qua cho các người.”

      “Thiên kim Chu thị, cái Chu thị sắp đóng cửa đó sao. Ha ha ha…”
      Gã đàn ông thứ ba cười lớn. Chu Vinh Vinh nhìn bọn họ sợ hãi Chu thị liền mang cả Âu Dương Thụy ra.
      “Tôi là người tình của tổng giám đốc tập đoàn Âu Dương các người dám đụng tôi, các người thấy tổng giám đốc Âu Dương bỏ qua cho sao?”

      “Tổng giám đốc Âu Dương ư, tôi nghe qua. Cả thành A đều do định đoạt.”
      Gã đàn ông thứ hai .

      "Tôi cũng vậy nghe tiểu tử kia là nhân vật hung ác."
      Tên tam đệ kia cũng phụ họa theo. Nghe được lời bọn họ , Chu Vinh Vinh biết lời uy hiếp của mình có tác dụng, lập tức phách lối:

      “Các người sợ chưa, còn mau để bản tiểu thư .”
      Chu Vinh Vinh xong đứng dậy chuẩn bị rời . Gã đàn ông lớn nhất liền cho Chu Vinh Vinh cái tát.
      “Mẹ, con này gạt chúng ta. Lão Tam phải cậu mới Chu thị sắp phá sản sao? Chuyện này tôi cũng nghe nhà đầu tư lớn nhất của Chu thị là tập đoàn Âu Dương rút vốn. Nếu giống như ta tổng giám đốc Âu Dương sao quan tâm ta, lại rút tiền để cho nhà ta phá sản.” Lão đại trầm mặc hồi sau đó với hai người huynh đệ của mình.

      “Đúng rồi, điếm thúi dám gạt chúng ta, muốn tìm đường chết sao?”
      Lão Tam nghe Lão đại phân tích liền tức giận đạp Chu Vinh Vinh cước. Chu Vinh Vinh thấy kế hoạch của mình bị bọn họ nhận ra, lập tức cầu xin:
      “Các vị đại ca, cầu xin các vị thả tôi , vô luận các người muốn bao nhiêu tiền tôi đều đưa cho.”
      “Ha ha ha, mấy muốn tiền của em, mấy muốn em phục vụ mấy , nếu thấy tốt thả cho em con đường sống.”

      Lão Nhị nhìn Chu Vinh vinh cười gian.
      “Lão nhị, đối với loại điếm thúi này khách khí gì chứ, mới vừa rồi cậu thấy ở quầy rượu ta khinh người thế nào đâu, hôm nay tôi cho ta thấy Trư Bát Giới này xơi ta thế nào. Ha ha ha…”

      Gã đàn ông mập mạp vui mừng . Sau đó tới trước mặt , xé rách quần áo của .

      " cần, buông tôi ra."

      Chu Vinh vinh giãy giụa.

      "Con bà nó, đàng hoàng chút cho lão tử."
      Gã đàn ông mập liền đánh Chu Vinh Vinh mấy tát. Đầu óc Chu Vinh Vinh trong phút chốc liền choáng váng.

      Gã đàn ông này hôn lên đôi môi đỏ mọng của Chu Vinh Vinh, duỗi đầu lưỡi vào trong miệng . Chu Vinh Vinh cảm thấy vô cùng ghê tởm. Nhất là môi vừa bẩn vừa thối của .
      Mặc dù Chu Vinh Vinh giãy giụa nhưng gã đàn ông mập mạp vẫn dễ dàng cởi hết quần áo .
      Sau đó đánh Chu Vinh Vinh quyền cho ngất xỉu. Khi Chu Vinh Vinh tỉnh lại tên đàn ông vẫn còn ở người ta vào ra, chỉ là đổi người mà thôi.

      Ba gã đàn ông thay nhau khi dễ Chu Vinh Vinh. Cho đến khi phía chân trời trắng bệch mới rời . Lúc gã đàn ông mập mạp còn :
      đúng là đầy đủ tư vị.”

      "Đúng nha, đại ca, lần tới nếu có mặt hàng tốt như thế xin đừng quên huynh đệ.”
      Lão Nhị vừa kéo quần lên vừa cười .

      "Còn có em nữa đại ca."

      Lão Tam cũng hưng phấn mà .

      "Được, nhất định quên các người. Ha ha ha ha. ăn cơm."

      Ba người cười ha ha rời . Chu Vinh vinh từ từ mặc quần áo đất vào, nhìn khắp người dơ bẩn, Chu Vinh Vinh yên lặng khóc.
      ‘Tại sao? Tại sao lại như vậy? Từ mình là công chúa cao cao tại thượng, tại sao lại như thế? Tại sao cha và mấy tên đàn ông kia đều khi dễ mình .’

      "A ——."

      Chu Vinh vinh ngửa mặt lên trời gầm to.
      “Đều là do Hạ Tịch Nguyệt, nếu như phải tôi đến quán rượu uống say, xảy ra chuyện này, đều do hại. Hạ Tịch Nguyệt tôi bỏ qua cho .”

      Chu Vinh Vinh tức giận quát lên. Ghen tị trong lòng phụ nữ có chút lí trí. Chỉ muốn tìm cách phát tiết tức giận trong lòng mình.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 38: Vận mệnh bi thảm của Chu Vinh Vinh
      Chu Vinh Vinh kéo hai chân mệt mỏi của mình trở về biệt thự Chu gia. Mới vào cửa thấy cả phòng khách đều là quần áo của mình. Nhìn Từ Tú xuống lầu, Chu Vinh Vinh hiểu hỏi:
      “Mẹ cả, đây là ý gì?”

      "Có ý tứ gì? phải rất ràng rồi sao? khiến công ty phá sản, lão gai lên tiếng từ giờ phút này phải là con cháu của Chu thị.”
      Từ Tú nhìn Chu Vinh Vinh hung hăng . Chu Vinh Vinh trước kia được sủng ái cũng hề nể mặt bà và Chu Doanh Doanh. tại là lúc trả thù tốt nhất.
      Nghe thế, sắc mặt Chu Vinh Vinh liền thay đổi, quỳ xuống trước người Từ Tú, ôm lấy chân của bà cầu khẩn:
      “Mẹ cả, van cầu mẹ đừng đuổi con có được ? Nơi này là nhà con, mẹ đuổi con ra ngoài, xin mẹ đừng đuổi con có được ? Con đảm bảo từ nay về sau nghe lời mẹ .”

      Chu Vinh Vinh khóc lóc cầu xin. Từ Tú nghe mấy lời này tuyệt đối động lòng, lạnh giọng :
      “Đây là ý của lão gia, muốn xin xin lão gia , tôi chỉ thi hành ý của ông ấy mà thôi. Có ai kéo này ra ngoài cho tôi.”

      Từ Tú ra lệnh cho người ở kéo Chu Vinh Vinh ra ngoài.
      cần, tôi muốn ra ngoài, nơi này là nhà tôi, các người buông tôi ra…”
      Chu Vinh Vinh giãy giụa nhưng vẫn bị đuổi ra ngoài, quần áo cũng bị ném ra ngoài. Chu Vinh Vinh kéo hành lý nặng nề bước có mục đích. Trời lúc này đổ mưa lâm râm, Chu Vinh Vinh ngước lên nhìn bi phẫn ;

      “Ông trời, chẳng lẽ đến ông cũng đối nghịch với tôi sao?”
      Ngồi ở ven đường Chu Vinh Vinh khóc ồ lên, mấy ngày nay chuyện vẫn tốt sao đột nhiên lại trở nên còn gì nữa thế này.
      Ngay lúc đó có người đàn ông tới bên cạnh, cảm giác có người đến gần Chu Vinh Vinh ngẩng đầu lên nhìn, kinh ngạc hỏi:
      “Các người là ai?”
      Lời còn chưa xong bị người ta đánh bất tỉnh, sau đó được đưa lên chiếc xe.
      Tại biệt thự Âu Dương Thụy.
      Âu Dương Thụy mới vận động xong thấy Hạ Tịch Nguyệt ngất . bước xuống giường mặc quần áo vào đến nhà giam của Ám Dạ.
      Chu Vinh Vinh vừa tỉnh lại biết mình ở nơi nào, ngoảnh đầu nhìn xung quanh, tay chân động đậy mới biết mình bị trói. Đúng lúc đó Âu Dương Thụy tiến vào thấy Chu Vinh Vinh biết chuyện gì xảy ra.

      làm cho Chu thị phá sản, tôi vì chuyện này mà bị đuổi ra khỏi nhà còn chưa đủ sao?”
      Nhìn Âu Dương Thụy, Chu Vinh Vinh gầm .
      “Biết Lâm Hinh Nhân ở đâu ?”
      Âu Dương Thụy lời nào, tới lui ở trước vạc thượng. Âu Dương Thụy cầm nắp của vạc thượng lên, lập tức có rắn bò ra ngoài.

      "A ——."
      Con rắn lớn thè lưỡi trước mặt Chu Vinh Vinh. Chu Vinh Vinh sợ hãi hét lên. Âu Dương Thụy đậy nắp lại cười :
      ta ở đây. Những con rắn lớn và ta ở đây chờ theo cùng.”

      Nghe được lời của Âu Dương Thụy Chu Vinh Vinh biết Lâm Hinh Nhân có ở đây, càng thêm cắn chặt răng thừa nhận mình hại Hạ Tịch Nguyệt. Giả vờ biết chuyện xảy ra.
      “Tôi biết gì.”
      “A… biết sao? Tôi cho biết, tại sao hôm qua bị xâm phạm.”
      Âu Dương Thụy nhìn Chu Vinh Vinh tà ác .
      “Là , những người kia là do sắp xếp.”
      Chu Vinh Vinh thể tin được.
      “Ha ha, dĩ nhiên nếu co cho rằng chuyện tốt đó để gặp phải sao? Còn nữa tôi cố ý rút tiền đầu tư ở bữa tiệc sinh nhật của cha . Tôi chính là muốn nếm thử cảm giác bị người khác xa lánh rồi sau đó giống như chó nhà có tang bị đuổi ra khỏi nhà.”
      “Tại sao lại đối với tôi như thế?”
      thử ! và Lâm Hinh Nhân hợp mưu hai chết đứa con đầu tiên của Nguyệt Nguyệt, tôi muốn cho các người phải chôn cùng nhau.”

      Âu Dương Thụy kích động , vừa dùng sức thắt cổ Chu Vinh Vinh.

      "Buông—— tôi —— ra."
      Âu Dương Thụy buông tay mình ra, sau đó lấy khăn lông lau tay mình.

      "Khụ khụ khụ. . . . . . ."

      Âu Dương Thụy mới vừa buông tay ra, Chu Vinh Vinh liền nhịn được ho kịch liệt lên. Âu Dương Thụy lau xong tay của mình, nhìn Chu Vinh Vinh tàn nhẫn :

      yên tâm tôi nhất định cho chết sảng khoái như vậy. Thấy đây là cái gì ?”
      Âu Dương Thụy cầm CHU ĐÔNG trong tay giơ lên.
      “Đây chính là diễn xuất tối hôm qua của , tôi cố ý tìm người quay lại cho . biết người khác nhìn thấy nhiệt huyết sôi trào như thế nào đây..”

      cần, van xin đừng làm thế, phá hủy tôi mất. Tôi biết lúc đó Hạ Tịch Nguyệt có đứa bé, van xin bỏ qua cho tôi lần.”
      Chu Vinh Vinh sợ hãi cầu xin.
      “Thả , làm sao có thể? Tôi chỉ muốn phá hủy mà còn muốn đem Chu thị nhổ cỏ tận gốc. Chỉ là thể thấy được Chu thị của phá sản như thế nào, bởi vì khi đó còn ở đây nữa.”

      Âu Dương Thụy nhìn Chu Vinh Vinh giọng . Giống như ta chỉ là con kiến trong mắt . ta hiểu ý Âu Dương Thụy muốn giết mình, lập tức khóc lóc cầu xin:
      “Tôi van đừng giết tôi có được ?”

      Trầm mặc hồi, Âu Dương Thụy :

      "Cái này sao ——."

      Âu Dương Thụy cố ý kéo dài trường .
      “Đương nhiên là , tôi đột nhiên nghĩ tới cách tốt nhất để giết hơn nữa còn khiến Chu thị lập tức tuyên bố phá sản. tệ đây là cách tốt, mũi tên bắn hạ hai con chim.”
      ra Âu Dương Thụy trầm ngâm là nghĩ cách giết Chu Vinh Vinh. Chu Vinh Vinh nghe thấy liền hôn mê bất tỉnh.
      Âu Dương Thụy xoay người ra lệnh cho Đông Phong:
      “Bỏ ta vào trong vạc rắn, bị trúng độc chết sau đó cho người lột quần áo ta ném vào rừng cây. Ngày mai trời vừa sáng cho người tung CHU ĐÔNG này ra ngoài.”

      Âu Dương Thụy cầm CHU ĐÔNG trong tay giao cho Đông Phong. Sau đó liền xoay người ra ngoài.
      Ngày thứ hai website lan truyền CHU ĐÔNG 4P của Chu Vinh Vinh. Trong clip những gã đàn ông kia đều được làm mờ, bối cảnh thay đổi thành rừng cây.

      Cảnh sát vào sáng sớm phát xác Chu Vinh Vinh ở trong rừng cây, toàn thân đều lõa thể, nhiều chỗ người bị rắn cắn. Cảnh sát bước đầu phán đoán Chu Vinh Vinh cùng người khác 4P sau đó kịp thời rời khỏi nên bị rắn độc cắn, kịp cấp cứu nên tử vong.

      Bởi vì nơi này thưa thớt người cho nên có kêu cứu cũng ai nghe, vì vậy mà chết nhắm mắt. tại Chu thị xem như lạc phách, cảnh sát điều tra qua loa sau đó kết luận án.

      Cuộc sống riêng của Chu Vinh Vinh được kiềm chế hơn nữa Âu Dương Thụy tuyên bố rút tiền nên những người chơi cổ phiếu rối rít bán tháo cổ phiếu ra. Giá cổ phiếu của Chu thị chạm đáy rồi. Âu Dương Thụy ra lệnh cho Lãnh Hiên ngừng mua cổ phiếu Chu thị, có bao nhiêu mua hết. Âu Dương Thụy trở thành cổ đông lớn nhất của Chu thị.

      Chu thị chính thức phá sản, Chu Đông nằm ở bệnh viện thấy tin tức này lập tức phát bệnh lần nữa và chết giường bệnh. Ông ta chết nhưng biết rốt cuộc mình nhầm bao nhiêu bước mà dẫn đến tình cảnh hôm nay.

      Từ Tú cùng Chu Doanh Doanh nghe tin Chu Đông qua đời vô cùng cao hứng. Lập tức mở quỹ bảo hiểm lấy hết châu báu bán lấy tiền mặt tìm đường chạy.
      Từ Tú và Chu Doanh Doanh biết chuyện Chu thị phá sản cho nên mới lo bán số châu báu này tìm đường lui sợ lâu ngân hàng khóa tài khoản. Mở quỹ bảo hiểm ra Từ Tú và Chu Doanh Doanh khỏi choáng váng, quỹ bảo hiểm rỗng tuếch.

      "Tiền đâu?"
      Chu Doanh Doanh ngây ngốc hỏi, bọn họ nào biết Chu Đông vì Phúc Giai Tân nên đầu tư hết. Ông ta bán hết của cải lấy tiền mặt để mua thiết bị cho dự án này.

      “Mẹ có tiền chúng ta nên làm gì đây? Làm sao chúng ta sống được…ô…ô…”

      Chu Doanh Doanh vừa nghĩ đến đôi tay mềm mại của mình về sau phải làm việc nặng nhọc khóc ồ lên.
      “Khóc cái gì mà khóc? Lão già kia tới chết cũng chừa cho chúng ta chút tài sản, lão nương theo ông ta cả đời. Con xem trong nhà có gì đáng tiên bán hết , nếu ngân hàng tới niêm phong lại còn gì nữa.”
      Từ Tú vừa vừa thu dọn hành lí đem những thứ đồ đáng tiền cất vào.
      “Đúng, mẹ đúng. Con dọn ngay bây giờ.”
      Hai mẹ con tranh thủ dọn những thứ đáng giá trong nhà. Đối với loại ăn lại nằm này đến miệng ăn núi lở cũng chẳng thể đủ được.
      Mà Chu Đông chết chỉ có bà vợ hai là người đau lòng nhất. Bà là người duy nhất phải vì tiền mà gả cho Chu Đông. Bà lòng thương ông ta có mục đích gì khác.

      Nhưng Chu Đông biết quý trọng, Chu Đông cưới bà hoàn toàn vì muốn có con trai. Nhưng Chu Đông vĩnh viễn biết bà phải thể sinh mà là muốn sinh con. Mọi người đều nếu người đàn ông, đến sâu tận tim can ta mà sinh đứa bé.

      Mà bà lại hoàn toàn khác biệt vì người đàn ông này muốn sau này đứa bé giống ông ta nên mới sinh đứa bé ra. Khi Chu Đông biết bà sinh con được nên cưới thêm người phụ nữ khác về, bà hận ông ta nhưng muốn rời khỏi ông ta.

      tại Chu Đông mất, bà phát trong lòng mình chưa từng hận ông ta. Dùng tiền để dành của mình mua khu đất chôn cho Chu Đông. Cả đời này tấm màn bi ai của Chu Đông rơi xuống rồi.
      Mà Âu Dương Thụy là cổ đông lớn nhất của Chu thị cho nên khi Chu thị phá sản về dưới trướng của tập đoàn Âu Dương. làm xong chuyện của Chu thị sau đó kêu Lãnh Hiên xử lí những chuyện còn lại.

      Mà tiếp sau còn phải đến Hạ thị để xử lí nghiệp vụ công ty. Hạ thị dưới điều hành của Hi Triết rất ngột ngạt cho nên Âu Dương Thụy mất khá nhiều thời gian để chỉnh lại mới xong.
      Vốn nhân viên và cổ đông của Hạ thị đều cảm thấy bi quan nhưng khi Âu Dương Thụy đến tinh thần phấn chấn lên. Họ biết Âu Dương Thụy đến công ty phá sản cũng bị các công ty khác thu mua.
      Âu Dương Thụy ở phòng làm việc của tổng giám đốc Hạ thị, Hạ Tịch Nguyệt gọi điện thoại đến. Thấy vợ gọi Âu Dương Thụy để cây bút trong tay xuống, nhanh chóng nhận điện thoại.
      “Vợ?”
      “Chồng ơi, em mới thấy tin tức có Chu Vinh Vinh chết ở trong rừng còn có Chu Đông đột tử ở bệnh viện, chuyện gì xảy ra thế?”

      Hạ Tịch Nguyệt lo lắng hỏi.
      “Vợ à thường có những chuyện trùng hợp như vậy đó, em đừng quan tâm làm gì, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt .”
      “A…là như vậy sao, bây giờ rất bận hả?”
      Hạ Tịch Nguyệt quan tâm hỏi.
      “Ừ, có chút, thu dọn cục diện rối rắm của Hạ thị đấy.”
      Âu Dương Thụy giọng tỉnh bơ.
      “A, vất vả cho rồi.”
      Nghe được Âu Dương Thụy xử lí chuyện của Hạ thị, Hạ Tịch Nguyệt lập tức lấy lòng .
      cực, vợ mới cực. Bởi vì khuya sau khi trở về đem tất cả khổ cực hôm nay thả người vợ , cho nên vợ ơi, em mới cực khổ.”
      Âu Dương Thụy cười , giống như chỉ cần nghe thấy giọng của Hạ Tịch Nguyệt mệt mỏi đều tan biến.

      …. thèm chuyện với nữa.”
      Hạ Tịch Nguyệt sa sầm mặt cúp điện thoại.
      “Ai….vợ ơi, nhớ phải ăn cơm trưa đấy.”
      Âu Dương Thụy quan tâm dặn dò.
      “A, biết rồi, cho rằng em vẫn là con nít ư, ăn cơm cũng phải đợi dặn nữa. cũng phải nhớ ăn cơm đấy, nên vội vàng mà bỏ bữa. có việc gì nữa em cúp máy trước.”

      Hạ Tịch Nguyệt xong cũng cúp điện thoại.

      "Ừ."

      Nghe được Hạ Tịch Nguyệt quan tâm, Âu Dương Thụy là vui vẻ chịu được.

      Cúp điện thoại, Hạ Tịch Nguyệt vẫn yên lòng Âu Dương Thụy , đứng dậy tới phòng bếp gọi thím Trương chuẩn bị thức ăn Âu Dương Thụy thích, sau đó đem đến cho .
      Làm xong thức ăn Hạ Tịch Nguyệt kịp chờ đợi kêu tài xế đưa đến chỗ Âu Dương Thụy. Hạ Tịch Nguyệt trước cho biết muốn làm cho bất ngờ.

      Hạ Tịch Nguyệt tới Hạ thị, trực tiếp lên lầu cuối phòng làm việc của tổng giám đốc. Bởi vì trước kia Hạ Tịch Nguyệt thường đến công ty cùng cha cho nên phần lớn mọi người đều biết Hạ Tịch Nguyệt, có ai ngăn cản .
      tới trước cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, Hạ Tịch Nguyệt từ khe hở của cánh cửa nhìn vào trong. Khi vừa nhìn vào Hạ Tịch Nguyệt nổi trận lôi đình.

      thư kí lắc lắc thân hình uyển chuyển của mình tới phòng làm việc Âu Dương Thụy, gõ cửa tiến vào, đặt cà phê lên bàn, sau đó kiều mỵ :

      "Tổng giám đốc, đây là cà phê của .”
      “Ừ, có thể ra ngòa.”
      Âu Dương Thụy nhưng ngẩng đầu lên.

      thư kí thấy Âu Dương Thụy để ý tới mình, lập tức cởi quần áo của mình muốn quyến rũ Âu Dương Thụy, người nào biết thực lực của Âu Dương Thụy, ai muốn quyến rũ ? Bởi vì biết Âu Dương Thụy ở lại Hạ thị lâu cho nên vội vã to gan muốn quyến rũ .

      Có lẽ là tự tin mình quá xinh đẹp. người còn mảnh vải, mị hoặc kêu Âu Dương Thụy:
      “Tổng giám đốc, xem người ta chút .”
      Âu Dương Thụy vừa định ngẩng đầu lên bảo ta cút ra ngoài nhìn thấy ta lột sạch quần áo, lại nghe thanh của cửa, nhìn thấy Hạ Tịch Nguyệt.
      “Vợ?”
      Âu Dương Thụy kêu thành tiếng, thư kí nghe thấy Âu Dương Thụy kêu vội quay đầu nhìn theo tầm mắt của Âu Dương Thụy.
      ta nhìn thấy Hạ Tịch Nguyệt khí thế hung hăng vào, đem thả hộp đồ ăn bàn Âu Dương Thụy, sau đó nhặt hết quần áo của thư kí mở cửa sổ thả toàn bộ ra ngoài đó.

      Sau đó gọi bộ phận an ninh:
      đây có người thích cởi truồng, làm phiền các người lên đưa ta .”
      Cúp điện thoại, Hạ Tịch Nguyệt nhìn người phụ nữ trước mặt :
      “Từ giờ trở bị khai trừ, còn là nhân viên của Hạ thị nữa.”
      Người phụ nữ kia lấy tay che kín thân thể của mình, hướng về phía Hạ Tịch Nguyệt :

      “Tại sao lại khai trừ tôi?”
      “Vì tôi là tổng giám đốc của Hạ thị.”
      Hạ Tịch Nguyệt khí phách .

      ". . . . . ."
      Nữ thư kí nhìn Âu Dương Thụy hi vọng câu. Nhưng Âu Dương Thụy thủ chung trong mắt chỉ có Hạ Tịch Nguyệt, đâu còn nhìn đến ai khác nữa.
      Chốc lát hai người an nình vào đưa ta ra ngoài.
      “Các người buông tôi ra, buông tôi ra…”
      Người nữ thư kí giãy giụa, nhưng nhân viên an ninh để ý. ta cứ như vậy mà bị lôi ra ngoài. Hạ Tịch Nguyệt chỉ đơn giản khai trừ ta, nếu Âu Dương Thụy đơn giản như vậy mà bỏ qua cho ta, phân phó ra ngoài cho phép bất kì công ty nào mướn nữa.

      Sau khi kia bị đưa , Hạ Tịch Nguyệt chống nạnh tức giận nhìn chằm chằm Âu Dương Thụy. Âu Dương Thụy nhìn bộ dạng của khí thế hung hãn, cười ôm lấy eo của :
      “Còn tức giận à, ghen hửm?”

      cảm thấy nên giải thích với em chút sao?”
      Hạ Tịch Nguyệt nhíu mày hỏi Âu Dương Thụy.
      phải em nhìn thấy từ đầu đến cuối sao, còn cần giải thích gì nữa.”

      Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt cười .
      ra sớm biết mình ở ngoài cửa, cũng chờ mình xông vào.
      “Hừ, đúng là muốn làm hỏng cái gương mặt nghiệt này.”
      Hạ Tịch Nguyệt bĩu môi tức giận .

      "Ha ha ha ~, như vậy em có thể muốn sao, biết vợ thích mỹ nam, đúng như thế em thích xem phim Hàn.”
      Âu Dương Thụy vui vẻ trêu ghẹo . Thấy hộp đồ ăn bàn, Âu Dương Thụy mở ra vui mừng :

      “Cám ơn vợ , vợ rất tốt với , biết có ăn cơm nên cố ý mang cơm đến đây. Vợ , em cực khổ rồi.”

      "Cái đó đúng."

      Hạ Tịch Nguyệt lại thấy cà phê bàn, chân mày khỏi nhíu lại, dặn dò :
      “Về sau được để bụng rỗng uống cà phê, đau dạ dày.”
      “Tuân lệnh vợ.”
      Âu Dương Thụy xong há miệng ăn thức ăn Hạ Tịch Nguyệt mang đến.
      Nếu ngày nào cũng được ăn thức ăn vợ mình mang đến tốt biết bao. Âu Dương Thụy vừa ăn vừa vui mừng nghĩ trong lòng.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Quyển 3: Sau khi cưới hắc đạo


      Chương 1 Thay chồng tuyển vợ hai

      Những ngày qua Âu Dương Thụy thay Hạ TịchNguyệt quản lí Hạ thị, liên tục ở nơi đó nhiều ngày. Ban ngày Âu Dương Thụy ở Hạ thị đến khuya về nhà ép Hạ Tịch Nguyệt.
      Vào ngày buổi chiều, Hạ Tịch Nguyệt eomỏi lưng đau rời giường. Chân mày nhíu lại,lấy tay đỡ phần eo của mình, miệng ngừng mắng:

      “Âu Dương Thụy, cái tên khốn khiếp này, ngày ngày đều ép lão nương. Ai ôi, eo của tôi…”

      Mỗi ngày Âu Dương Thụy tới sáng sớm mới thảcô ra nên ngủ dậy rất trễ. Hạ Tịch Nguyệt gian nan rời giường rửa mặt.
      Rửa mặt xong ra ngoài, Hạ Tịch Nguyệt càngnghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng thấy Âu Dương Thụy quá đáng. muốn trả thù , cúi đầu nhìn thấy bàn có cuốn tạp chí, ý niệm chợt dâng lên trong đầu .

      "Ha ha ha ~, có rồi."

      Hạ Tịch Nguyệt giơ cuốn tạp chí trong tay lên, cười gian .

      Ngày thứ hai, buổi sáng Âu Dương Thụy vừamới ngồi vào ghế, điện thoại cũng gọi tới.
      “Alo, xin chào, xin hỏi là tổng giám đốc Âu Dương sao? Tôi tới nộp đơn, tôi năm nay 21 vẫn còn học đại học chính quay, chiều cao 170cm,nặng 45 kg, vòng eo thước chín. Hy vọng tổng giám đốc Âu Dương có thể chọn làm vợ hai, tôi nhất định cố gắng năm sau vì tổng giám đốc sinh đứa bé mập mạp….”
      Chỉ nghe đến đây Âu Dương Thụy tức giận cúp điện thoại. Đây là cuộc gọi thứ 15 trong sángnay. Âu Dương Thụy sớm kêu Lãnh Hiên thăm dò, nhận điện thoại lần này Âu DươngThụy tức giận quát lớn:
      “Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Thời gian lâu vậy mà còn tra được.”
      Nghe thấy tiếng hét của Âu Dương Thụy, LãnhHiên lâm vào tình thế khó xử. Lãnh Hiên sớmtra được nhưng biết sao thôi, ấp aấp úng đáp:

      "Tổng giám đốc chỉ cần mở máy vi tính ra, sau đó tùy tiện mở trang báo hiểu.”

      Lãnh Hiên xong liền cúp điện thoại. Trênđầu lấm tấm mồ hôi chảy xuống. Đây là lần đầu tiên Lãnh Hiên nhận điện thoại của Âu DươngThụy mà trong lòng sợ muốn chết.

      Thấy điện thoại bị cắt giữa chừng Âu DươngThụy sửng sốt, nghĩ Lãnh Hiên dám ngắt điện thoại của . Nhưng vì muốn bịquấy rầy và muốn biết chuyện gì xảy ra nên Âu Dương Thụy mở máy vi tính lên, vàoweb xem chỉ muốn bóp chết tin tức về HạTịch Nguyệt:
      Thay mặt ông xã, bà xã viết thư:
      Ông xã tôn kính,

      khỏe chứ? Trải qua ba ngày ở giườngsuy nghĩ thận trọng, chuẩn bị tâm lí với anhý muốn. Bởi vì hay viết nên nếu có sai chỗ nào xin đừng cười!

      Hạng mục công việc muốn đề nghị: Giúp anhcưới vợ hai.
      Thời gian hữu hiệu: cho đến khi chịu thả tựdo cho em, giường ngày ngày ép em dừng lại.
      Lý do:
      - Cưới vợ hai gia tăng lực hút gia đình với , mặc dù bây giờ gia đình đối với cũngrất có lực hút nhưng nếu cưới vợ hai tỉ lệ xảy ra chuyện ngoại tình giảm xuống 99%.
      - Cưới vợ hai có thể giúp em chia sẻ gánh nặng chuyện phòng the. Dù sao bây giờ tuổi anhnhư tuổi lang hổ. Nếu như chuyện phòng the được thỏa mãn khỏe mạnh.


      Tình huống trước mắt là ‘ mình em gánh chuyện phòng the, nếu như cưới vợ hai giúpem san sẻ nửa gánh nặng chuyện phòng the rồi, như vậy cũng dễ dàng được thỏa mãn. Em như vậy là đối tốt với rồi!

      Cưới vợ hai, tạo điều kiện cho có thể ra lệnh được nhiều người, có thể chọn ngườiđể ra lệnh, khách quan mà điều này tăng áp lực cạnh tranh lên cho bọn em, tin tưởng nghe lời hiệu quả nhất định cao hơn so với trước khi cưới vợ hai 33.3%

      Cưới vợ hai, có thể lập tức có con, anhkhông phải vẫn lo lắng lúc em sinh con khổsở sao? Nếu như chịu cưới vợ hai nhữngkhổ sở này giao cho vợ hai làm, mà vẫncó bảo bảo, cũng cần lo lắng em khổ cực,thế giới bốn người tốt đẹp đến dường nào. Độnglòng hãy mau hành động, ông xã nêncưới vợ hai nhanh thôi.

      Cưới vợ hai, phải nhịn nữa. Mộttháng em thường có mấy ngày phải để nhịn rất đau khổ. Cưới vợ hai cần nhịnnữa, chỉ cần em có tình huống đặc biệt có thể đến phòng khác ôm vợ hai ngủ.

      Ông xã, em cỗ hủ làm cái gì Bát Đại lýdo, Bát Đại đề nghị…Bát Cổ văn, tại chỉ cónhững lý do đó thôi. nếu em là em lập tức đồng ý.

      Tóm lại cưới vợ hai em khỏe mà ấy cũngkhỏe! Nếu như người khác em cái gì yên tâm em nhất định để ý. Đường mình mìnhđi người khác mặc kệ họ.

      Người đề nghị: Bà xã của .
      Thời gian: hôm nay.

      Nhị thiếu phu nhân tôn tính:
      Chào ! Tôi là đại thiếu phu nhân của tập đoànÂu Dương. Chồng tôi chính là tiên sinh Âu Dương Thụy nổi danh thành phố A.

      Chồng tôi năm nay 27 tuổi, chiều cao 190cm, muốn có dung mạo có dung mạo, muốn gì có nấy, tại tuyển vợ hai.

      cầu: ‘trình độ học vấn chính quy trở lên, tuổi từ 18 đến 24. Bởi vì tôi cao 168cm cho nên đối với vợ hai cầu thấp hơn tôi, phải 170 cm trở lên.”

      Cân nặng vượt quá 50kg cho nên đối vớivợ hai cầu cân nặng quá 50kg.


      Còn phải là mỹ nữ. Phải nghe theo phân phó củađại thiếu phu nhân là tôi, đối với lời của tôi phảinhư thánh chỉ mà tuân lệnh theo.
      Còn nữa trong vòng năm sinh hạ baby, nếu thực bị thay thế bởi ngườikhác.

      Còn điều quan trọng nữa là chồng tôichuyện phòng the như lang hổ cho nên nhấtđịnh phải tiếp thụ được mãnh liệt của ấy.Trước mắt chỉ có bao nhiêu cầu đó thôi.

      Nếu như còn bổ sung sau. Ai muốn đăng kíthì xin gọi 156****
      Người viết: đại thiếu phu nhân.
      Thời gian: hôm nay. Mau chóng đăng kí số lượng có hạn.

      Âu Dương Thụy đọc xong thư này đúng là dở khóc dở cười, vợ học ở nơi nào ra cái ýtưởng cổ quái như thế. Nhất định là mấy ngàynay đem này nghiền ép chặt quá cho nên này mới nghĩ cách báo thù mình.
      muốn đến số điện thoại viết thư, tại sao lại lưu số của mình để gây phiền cho mình.
      ra Hạ Tịch Nguyệt cố ý viết số của Âu Dương Thụy để những người phụ nữ kia quấyrầy chứ phải . muốn trả thùanh.
      ra lúc Hạ Tịch Nguyệt viết thư đề nghị này cũng là xin lỗi nhưng vừa nghĩ đến Âu Dương Thụy cũng đáng giá thôi.
      Âu Dương Thụy nhìn thấy các tạp chí tin giải trí trang đầu đều là chuyện này, Âu Dương Thụycười lắc đầu. Cầm điện thoại lên gọi cho LãnhHiên vào, tới canh giờ các website đều đổi.

      Thư cự tuyệt.
      Bà xã tôn kính,
      Chào em! nghiên cứu và tính kĩ, quyết định bác bỏ đề nghị của em.
      Mặc dù em đem chuyện cưới vợ hai này khắp nơi nhưng lòng bị sở động.
      Cự tuyệt tuyển vợ hai tổng cộng có ba lí do.
      Lí do thứ nhất chính là em.
      Lí do thứ hai chính là rất thích em.
      Lí do thứ ba vì vô cùng em…. em.
      Dù có cố gắng như thế nào, cũng thể cười với hình bóng xinh đẹp nào khác…
      chỉ biết em, toàn huyết dịch trong người đều em, tình của . Nướccó thể cạn, đá có thể mòn nhưng đối với vẫn mãi em bao giờ thay đổi.

      Em cao quý phong cách, từng cử động của em rất hấp dẫn ánh mắt của . ngày ngày chỉtoàn tâm toàn ý em, từng ngày đều nghĩ tớiem, từng giờ thương em, cả đêm mơ về em, từng phút em, từng giây nhớ tới em, đời bên cạnh em.

      Như vậy làm sao có thể cưới vợ hai. Vô luận là trong lòng chỉ chứa mình em sao có thể chia sẻ tình với người khác.
      Bà xã, mặc dù lang hổ ăn khôngno nhưng bà xã em phải biết chỉ là sói trướcmặt em. chỉ có thể giở trò lưu manh trước mặt em mà thôi.

      Bà xã, mặc dù thích trẻ con nhưng nếu em thích tôn trọng ý kiến của em.
      Ông xã thân của em.
      Thời gian: hôm nay.

      Nhị thiếu phu nhân,
      dám gọi điện thoại cho tôi, tôi cắt đứtđường lui của co, Âu Dương Thụy tôi đượclà làm được, tin cứ thử xem.

      Trong lúc này tất cả dư luận đều đứng về phíaÂu Dương Thụy, đều Âu Dương Thụy làngười chồng tốt khó tìm dược, lại cưng chiều thương vợ như vậy.

      Hạ Tịch Nguyệt nhìn tờ báo giải trí trong tay, phía là thư tuyển vợ hai của mình, phíadưới là thư cự tuyệt của Âu Dương Thụy. Thậtđúng là khôi hài.
      Thông qua tin tức này mọi người đều biết hai vợ chồng rất thương đối phương, tạicó chút chuyện kì quái xảy ra biết nênkhóc hay nên cười. Trong lúc nhất thời Hạ TịchNguyệt cách biểu đạt tình say đắm của vợchồng Âu Dương Thụy tạo thành trào lưu. Tất cả nam nữ trẻ tuổi đều học theo phương thức hai người thể tình với đối phương.

      Hạ Tịch Nguyệt tức giận nhìn tờ báo trong tay, đúng là trộm gà được còn mất cả nắm gạo.
      Buổi tối Âu Dương Thụy vừa tan tầm về nhà thìthấy Hạ Tịch Nguyệt giận dỗi ngồi ở sofa phòng khách. mặt ràng viết: tôi đangmất hứng.

      Âu Dương Thụy để cặp tài liệu xuống tới ngồibên cạnh Hạ Tịch Nguyệt, cười : “Thế nàovợ ?”
      thế nào?”

      Hạ Tịch Nguyệt tức giận quát.
      " Em phải làm sao biết à?"

      Âu Dương Thụy làm bộ cái gì cũng biết.
      …. tại sao lại viết những lời đó?”
      những lời đó à?”
      “Đúng là, được được….”
      Hạ Tịch Nguyệt nín nửa ngày đượclời nào, mặt giận đến đen lại.
      “Ha ha ha, vợ à, ngoan đừng giận nữa, chúng ta ăn.”
      Âu Dương Thụy dụ dõ .
      ăn, ngày nào cũng khi dễ em.”

      Hạ Tịch Nguyệt bất mãn .
      “Nếu ngày nào đó khi dễ em em cảm giác nguy đó.”
      Âu Dương Thụy có bộ mặt phớt tỉnh .
      “Ai da, ý em phải là cái khi dễ đó, em là cái khi dễ này.”
      Hạ Tịch Nguyệt vụng về biện giải.
      “Cái gì là cái gì?”
      Âu Dương Thụy làm bộ nghe .
      “Thôi chúng ta ăn cơm .”
      Hạ Tịch Nguyệt lo lắng nếu Âu DươngThụy lại lừa ngay.
      Ồn ào của vợ chồng cũng qua, sau đó bình tĩnh lại.

      bàn ăn Hạ Tịch Nguyệt vừa ăn cơm vừanói với Âu Dương Thụy:
      “Em muốn tiếp tục học, tại nghỉ lâu rồi,em muốn về trường học khiêu vũ lại.”
      Tiếp tục học khiêu vũ Hạ Tịch Nguyệt nghĩ kĩ rồi mới quyết định.
      “Ừ cũng được, giúp em làm, dù sao em ởnhà cũng buồn bực nếu em muốn học thìanh phải đối. Nhưng em phải về nhà ở, được ở kí túc xá.”

      Âu Dương Thụy bằng giọng phục vụ quênmình.
      “Nhưng nếu có khóa buổi tối làm thế nào? Em còn phải luyện tập khiêu vũ nữa.”

      Hạ Tịch Nguyệt nhìn Âu Dương Thụy khổ sở .
      cho tài xế đón em, trễ thế nào cũng sao.”
      Âu Dương Thụy kiên quyết.

      Cơm nước xong trở lại phòng ngủ, Âu DươngThụy từ phía sau ôm lấy Hạ Tịch Nguyệt, lẳng lẽnói bên tai của Hạ Tịch Nguyệt:
      “Vợ này có món đồ muốn tặng em.”

      Hạ Tịch Nguyệt quay đầu kinh ngạc nhìn ÂuDương Thụy.
      “Em theo tới đây.”
      Âu Dương Thụy dắt tay Hạ Tịch Nguyệt tớigiường tay mở ngăn kéo tủ lấy ra hộp nhungnhỏ. Bên trong là cặp nhẫn xinh đẹp: “Thậtlà đẹp!”
      Hạ Tịch Nguyệt thấy nhẫn trong hộp vui mừngnói.
      “Cũng biết em thích nhẫn, lúc kết hôn xong em cũng có mang mấy lần, cho nên tìm người làm theo cầu, bởi vì người thiết kế làm mấtthời gian cho nên mới trễ như vậy. Em về sau phải đeo vào được lấy xuống.”
      Âu Dương Thụy cầm nhẫn đeo vào tay Hạ TịchNguyệt, dặn dò .
      Đôi nhẫn cưới này Âu Dương Thụy đặc biệt tìmngười thiết kế mất hơn tháng mới hoàn thành. Âu Dương Thụy vô cùng để ý đếnchuyện Hạ Tịch Nguyệt đeo nhẫn cưới.

      tại nghe muốn học, Âu Dương Thụy càng kịp chờ phải cho đeo nhẫn, đểngười khác biết là hoa có chủ, cắt đứtnhững ý nghĩ của họ, như vậy bớt tình địch.

      Chiếc nhẫn này đơn giản chỉ có viên kim cương ở phía , hơn nữa còn là kimcương phấn.

      Hạ Tịch Nguyệt nhìn nhẫn tay rất thích. vui vẻ : “Nhẫn lúc trước kim cương rất lớn, em sợ gặp phải cướp chặt tay em làmsao?”

      Âu Dương Thụy dở khóc dở cười nghe thấy như vậy. nhàng vân vê lỗ mũi củaHạ Tịch Nguyệt, giọng cưng chìu : “Cái nhẫnnày ở bên trong có khắc tên chúng ta. Cái nàycủa em viết XXYLOVEOYR còn của OYRLOVEXXY.”

      Còn có gắn định vị trong chiếc nhẫn này nhưng Âu Dương Thụy cho Hạ Tịch Nguyệt biết. Dù ở đâu cũng biết được. chỉbiết ở đâu, ngay cả Hạ Tịch Nguyệt gì Âu Dương Thụy cũng có thể nghe được.
      sao?”
      Hạ Tịch Nguyệt giơ chiếc nhẫn của Âu DươngThụy lên quan sát.
      “Bây giờ có thể mời vợ xin đẹp của đeo nhẫn cho được ?”

      Âu Dương Thụy cười đối với Hạ Tịch Nguyệtnói đến.
      " Dĩ nhiên có thể."

      Hạ Tịch Nguyệt cười đem chiếc nhẫn đeo lênngón tay Âu Dương Thụy.
      " Ai, Âu Dương Thụy, kim cương phía nàyhình như là màu hồng."
      Hạ Tịch Nguyệt giống như là phát ra điều mới, hưng phấn .

      Kim cương màu hồng hết sức hiếm có. Xuấthiện khỏa thô chui tỷ lệ thành công chỉ có phần triệu, mà thô chui cắt mài thành bảothạch cấp phần trăm kim cương 20%, còn lại làkim cương cấp kỹ nghệ, về phần khỏa nguyên thạch muốn mài thành khỏa kim cương ưu chất ít nhất tổn thất nửa trở lên.

      Cho nên kim cương màu hồng rất hiếm thấy, mỹlệ khiến nó trở thành châu báu trang sức đắt giá nhất thế giới. Viên kim cương màu hồngnày Âu Dương Thụy vất vả mới lấy được.

      Bởi vì kim cương này mà Âu Dương Thụy tìm hơn tháng. Hạ Tịch Nguyệt biết viênkim cương này đắt hơn viên kim cương kia.

      Hạ Tịch Nguyệt mặc dù là thiên kim tiểu thư nhưng thích ngọc khí đối với mấy loại kimcương này lắm, cho nên biết kim cương hồng quý cỡ nào. Cho rằng viên kim cương này quý lắm rồi. Nghe được lời Hạ Tịch Nguyệt Âu Dương Thụy chỉ cười.
      Âu Dương Thụy hổ là người có khí thếngập trời ở thành A, ngày sắp xếp xongcho Hạ Tịch Nguyệt. Hạ Tịch Nguyệt bây giờ tùy thời có thể học. cho rằng mất cả tuần lễ mới xong nghĩ nhanh như vậy.

      Hạ Tịch Nguyệt kịp chờ đợi muốn tớitrường học trình diện. tới cửa trường Mark Lan, Hạ Tịch Nguyệt hít hơi sâu:
      “Ha ha ha, đại học thân ta trở lại rồi.”

      Hạ Tịch Nguyệt thấy xa cách mấy tháng rồiquay trở lại vui mừng vô cùng. Hạ TịchNguyệt tới phòng hiệu trưởng:
      “Thùng thùng.”

      “Mời vào.”
      Hạ Tịch Nguyệt đẩy cửa tiến vào. Thấy hiệutrưởng ngồi ghế, Hạ Tịch Nguyệt vui mừngchào hỏi:
      “Hiệu trưởng, ngài khỏe chứ>”
      “Ai da, là Âu Dương thiếu phu nhân, mời em ngồi.”

      Hiệu trưởng ngẩng đầu lên nhìn thấy Hạ Tịch Nguyệt liền lập tức tới trước mặt mời côngồi xuống.
      Trước kia khi nhà Hạ Tịch Nguyệt gặp khó khănvị hiệu trưởng này câu an ủi. tại Hạ Tịch Nguyệt là thiếu phu nhâncủa tập đoàn Âu Dương thân phận dĩ nhiênkhông tầm thường rồi, ông ta vội vàng nịnh bợ.Ngay trừ trước khi đến Âu Dương Thụy cho người chào hỏi.
      Âu Dương Thụy cảnh cáo trước: “Ai để cho vợ tôi chịu uất ức chút tôi cho cả đời có thời gian xoay xở.”
      Thấy hiệu trưởng khách khí như thế, Hạ TịchNguyệt có chút tiếp thu nổi. Vội vàng từtrên ghế đứng dậy :
      “Hiệu trưởng thầy quá khách khí rồi, thầy gọi em là Nguyệt Nguyệt .”
      “Ai…được, kêu Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt, em ngồi, em ngồi .”

      Hiệu trưởng cười ha hả . Trong lòng lại nghĩ:“Nếu như tạo mối quan hệ với Hạ Tịch Nguyệt,về sau tìm tổng giám đốc Âu Dương làm việc phải dễ hơn sao.”
      Nghe được lời hiệu trưởng Hạ Tịch Nguyệtbất đắc dĩ ngồi xuống. Trong lòng biết là ÂuDương Thụy chào hỏi trước rồi nếu sao hiệu trưởng lại khách khí thế.
      “Tịch Nguyệt, thủ tục nhập học xong, vẫn học lớp ban đầu, tại đại học năm 3 cũng có bao nhiêu khóa trình, cho nên emkhông phải lo lắng về vấn đề học thêm. CÒn có thấy giáo dạy khiêu vũ cũng cho người tuyển rồi.”
      “CẢm ơn hiệu trưởng.”

      Hạ Tịch Nguyệt cười .
      “Nguyệt Nguyệt em học ở đây cũng ba năm rồi,hiệu trưởng đối với em như vậy em cũng biếtrồi,, hi vọng em có thể ở trước mặt tổng giám đốc Âu Dương vài lời tốt về trường chúng ta.”
      “Ha ha cái này em biết rồi hiệu trưởng. Em nhấtđịnh ở trước mặt Thụy thay thầy vài câu.Xin hiệu trưởng giữ kín thân phận của em ạ.”

      Hạ Tịch Nguyệt thận trọng , muốnvì thân phận tại của mình mà gặp bất tiện.
      “Được được, tiên sinh Âu Dương thôngbáo rồi.”
      Hiệu trưởng cúi đầu khom lưng lấy lòng.
      có việc gì nữa em trước.”
      “à được được.”
      Hiệu trưởng đóng dấu đưa cho Hạ TịchNguyệt, sau đó Hạ Tịch Nguyệt mở cửa ra ngoài.
      “Hô….”
      Hạ Tịch Nguyệt vừa ra ngoài cảm giác muốnói, ở bên trong ngột ngạt. Hạ Tịch Nguyệt nhanh chóng đến lớp khiêu vũ trình diện.
      “Chào !”
      “Nguyệt Nguyệt là em, hiệu trưởng mới cho biết em trở lại, thể tin được.”

      giáo khiêu vũ Lý Sảng nhìn Hạ Tịch Nguyệtkích động .
      Hai người ôm lẫn nhau chào hỏi, mấy thángngắn ngủi gặp nhau như cách xa nhiềunăm.Hai người trong phút chốc cảm động rơinước mắt.
      Lý Sảng nhàng lau nước mắt nhìn Hạ Tịch Nguyệt vui mừng :

      “Nguyệt Nguyệt em trở lại đúng lúc, thángsau có trường tỉnh muốn biểu diễn được tổchức ở thành phố A, đây là trường khiêu vũ, tại thầy thiếu người nữ vũ công,buổi biểu diễn đó có nhiều chuyên gia đượcmời tới, Nguyệt Nguyệt đây là cơ hội tốt cho em thể .”

      “Cái này….là kịch bản vũ điệu gì?”

      Hạ Tịch Nguyệt nhìn Lý Sảng tò mò hỏi.
      “Đây là câu chuyện tình bi thương giữa chàng hoàng tử và nàng công chúa.”

      Hoàng tử và công chúa nhau sâu đậm, chuyện này làm mụ phù thủy ghen tay, sử dụng ma pháp khiến cho hoàng tử quên mất công chúa từ đó bà ta. Mà công chúa biết chuyện này cảm thấy rất đau đớn.


      CÔng chúa tới trước mặt hoàng tử dùng tính mạng mình để đánh thức trí nhớ của Hoàng tử. Hoàng tử tỉnh lại thấy công chúa chết trongngực mình sau đó bi thương rút kiếm ra tự vẫn.
      Người diễn công chúa phải xoay 18 vòng rưỡi mới té xỉu trong ngực hoàng tử. Hai mươi năm trước nhảy vũ điệu này nhưng giờ già rồi thể làm được nữa.Cho nên NguyệtNguyệt muốn em diễn nhân vật này. Ngoài em ra còn ai khác.”


      Lý Sảng nắm hai tay Hạ Tịch Nguyệt kích độngnói.
      “Nhưng 18 vòng rưỡi đối với em có chút khó khăn, còn nữa mấy tháng em luyện tập gì nên động tác hơi cứng.”

      Hạ Tịch Nguyệt khổ sở đến.

      " sợ Nguyệt Nguyệt, tin tưởng em, cũng xin em tin tưởng chính mình có thể làmđược.”

      Lý Sảng vì Hạ Tịch Nguyệt khích lệ.

      "Nhưng em?"

      Hạ Tịch Nguyệt do dự.

      " có gì nhưng là, Nguyệt Nguyệt tin tưởng em cũng như tin tưởng có được ?”

      "Vậy. Được rồi."
      Thấy Lý Sảng khích lệ mình như vậy, HạTịch Nguyệt muốn thử lần, cho nên đồng ý.

      " tốt quá, Nguyệt Nguyệt, biết ngay em nhất định đồng ý. Chỉ là, em bây giờ có thờigian luyện tập sao? cần làm sao?"
      Lý Sảng còn tưởng rằng Hạ Tịch Nguyệt ở bên ngoài kiếm tiền sinh hoạt phí, biếtHạ thị về tay Hạ Tịch Nguyệt, càng khôngbiết là thiếu phu nhân của tập đoàn ÂuDương.

      Hạ Tịch Nguyệt ở nhà thỉnh cầu Âu DươngThụy ra thân phận mình là thiếu phu nhân của tập đoàn Âu Dương, cho nên ở trườngtrừ hiệu trưởng ra những người khác biếtthân phận của Hạ Tịch Nguyệt.
      “Em về sắp xếp chút có thời gian luyệntập.”

      Hạ Tịch Nguyệt tự tin .

      "Thời gian có chút cấp bách, chúng ta bây giờchỉ còn tháng để luyện tập, hi vọng em có thể tranh thủ thời gian.”

      Lý Sảng vội vàng .
      “Em biết rồi . Em nổ lực.”
      Hạ Tịch Nguyệt cười sau đó giống như là nghĩ đến điều gì:
      ơi 20 năm trước nhảy điệu này rồi sao?”
      tới chuyện hai mươi năm trước, Lý Sảngcười vui vẻ:

      “Ừ, hai mươi năm trước cũng nhảy vũ đạo này. Lúc ấy dám đảm bảo mình hoàn thành 18 vòng rưỡi nhưng giáo mộtmực khích lệ động viên làm được.
      Cuối cùng cố gắng của được đền đáp.Nhưng bây giờ thể xoay nhiều vòng được nữa. may là có em, nên mới cómột truyền nhân, em là học trò tự hào nhất.”


      “Ha ha ha, yên tâm em nhất định cố gắnglàm tốt.”
      Hạ Tịch Nguyệt bảo đảm, mặc dù thểchắc những động tác hoàn mỹ nhưng tự tinmình cố gắng hết sức.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 2: Hãm hại


      Buổi tối Âu Dương Thụy về nhà lần, Hạ Tịch Nguyệt liền kịp chờ đợi xách theo hành lý tới trước mặt của Âu Dương Thụy :
      “Thụy, em cần tới kí túc xá trường ở tháng.”

      "Tại sao?"

      Âu Dương Thụy kinh ngạc hỏi.
      tháng sau em cần tham gia vở kịch, cũng biết khiêu vũ quan trọng với em cỡ nào, cho nên em tới trường để tập luyện. Có thể tập luyện rất khuya, cho nên em muốn ở lại.”

      Hạ Tịch Nguyệt hướng về phía Âu Dương Thụy giải thích.

      "Ha ha ha ~, như vậy a, vợ ơi dẫn em tới chỗ."

      Âu Dương Thụy để cặp tài liệu xuống liền dắt tay Hạ Tịch Nguyệt, đưa lên lầu ba.
      đưa em đâu?”
      Thấy Âu Dương Thụy dắt tay mình , Hạ TỊch Nguyệt tò mò hỏi.
      rồi em biết.”

      Âu Dương Thụy vui mừng .
      muốn dẫn em lên lầu ba sao?”
      Hạ Tịch Nguyệt kinh ngạc hỏi.

      "Ừ."

      Âu Dương Thụy cười gật đầu.
      Hạ Tịch Nguyệt kinh ngạc là bởi vì Âu Dương Thụy cho tới bây giờ cũng để cho lên lầu ba. Cho dù Âu Dương Thụy ở nhà, len lén lên, nhưng cửa phía đềukhóa, cho nên cái gì nhìn cũng thấy được.
      lên tới lầu ba, Âu Dương Thụy dùng chìa khóa trong tay nhàng mở cửa phòng, đẩy cửa vào, Hạ TỊch Nguyệt thấy cảnh tượng trước mắt cảm động vô cùng. NƯớc mắt rơi xuống, nhìn Âu Dương Thụy nhàng :

      "Đây là đặc biệt vì em chuẩn bị sao?"

      "Ừ."

      Âu Dương Thụy vừa lau nước mắt mặt Hạ Tịch Nguyệt vừa gật đầu khẳng định đáp.
      Hạ Tịch Nguyệt nhìn mỗi dạng dụng cụ trong phòng này. sai, đây chính là phòng học vũ điệu, là Âu Dương Thụy chuẩn bị, bên trong dụng cụ vũ điệu cái gì cần có đều có.
      Hạ TỊch Nguyệt sờ từng dụng cụ nhìn hỏi:
      chuẩn bị lúc nào sao em hề biết?”
      Âu Dương Thụy nhìn Hạ TỊch Nguyệt vui vẻ :
      “Là lúc kết hôn chúng ta hưởng tuần trăng mật. Biết em thích khiêu vũ mặc dù tạm thời nghỉ nhưng biết ngày nào đó em học lại. Cho nên mới đặc biệt chuẩn bị phòng học này, tương lai nếu em cần dùng nó.”
      “Tại sao cho tới giờ cho em biết?”


      Hạ Tịch Nguyệt nhìn Âu Dương Thụy tò mò hỏi.
      “Vì biết học khiêu vũ là do cha em để cho em học, khiêu vũ là kí ức tốt đẹp trong trí nhớ của em, nhớ cha mẹ em rời khỏi em cũng vì nguyên nhân này mà em bỏ nó. Nên mới đề cập chuyện này với em.”

      Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt giải thích.
      “Cho nên cho em lên lầu ba, sợ em thấy những thứ này vui?”

      Hạ Tịch Nguyệt nhìn Âu Dương Thụy kích động .

      "Ừ." Âu Dương Thụy thể phủ nhận.
      Hạ TỊch Nguyệt khống chế nổi nội tâm của mình, xúc động nhào vào trong ngực của Âu Dương Thụy, cảm động :
      “Chồng ơi vì sao lại đối tốt với em như vậy?”

      Âu Dương Thụy trở về ôm lấy Hạ Tịch Nguyệt cưng chìu :
      “VÌ muốn em mạnh khỏe nên đối tốt với em.”
      “Vậy em phải báo đáp như thế nào đây?”

      Hạ Tịch Nguyệt ngẩng đầu nhìn Âu Dương Thụy . Âu Dương Thụy cúi đầu nhìn Hạ Tịch Nguyệt cười :
      “Em cần hồi báo chỉ cần tiếp nhận là được.”

      "Ha ha ~, chồng ơi em rất nha."

      Hạ Tịch Nguyệt nhìn Âu Dương Thụy vui vẻ .
      Nghe được Hạ Tịch Nguyệt thổ lộ, Âu Dương Thụy khỏi ôm chặt hông của Hạ Tịch Nguyệt:
      “Vợ ơi ‘ phải mà là làm.”

      Âu Dương Thụy ý tứ rất ràng, Hạ Tịch Nguyệt như thế nào lại hiểu đấy. Hạ Tịch Nguyệt đỏ mặt núp ở trong ngực Âu Dương Thụy, xấu hổ :

      " tháng này được, em phải luyện tập nếu như với , với …..”

      Hạ Tịch Nguyệt với nửa ngày chỉ ra hai chữ.

      "Cùng cái gì?"

      Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt xấu hổ, khỏi đùa với .

      "Với cái đó?"

      Hạ Tịch Nguyệt giọng .

      "Cái nào hửm?"

      Âu Dương Thụy làm bộ như hiểu.
      “Âu Dương Thụy, biết em cái gì mà? Dù sao em có thời gian với cái đó, với cái đó em đau eo mỏi lưng, múa được.”

      Hạ Tịch Nguyệt tức giận hướng về phía Âu Dương Thụy .
      “Vậy tháng phải làm thế nào?” Âu Dương Thụy nhìn Hạ TỊch Nguyệt làm bộ đáng thương.
      "Chịu đựng."

      Hạ Tịch Nguyệt ngoan tâm .

      "Như vậy sao được? Em muốn chồng em nhịn tới nội thương à? Như vậy về sau tính phúc của em tính sao?”

      Âu Dương Thụy giống như khổ sở .
      , em mặc kệ dù sao tháng này em phục vụ , với em chia phòng ngủ, nếu em về kí túc xá trường ngủ.”
      lại Âu Dương Thụy , Hạ Tịch Nguyệt thể làm gì khác hơn là đổi qua uy hiếp. Nghe được Hạ Tịch Nguyệt muốn chia phòng, Âu Dương Thụy ngoan ngoãn :
      “Vậy cũng được, chỉ là em phải đồng ý em thi xong phải bồi thường cho .”
      Âu Dương Thụy uất ức , tháng ôm vợ đối với Âu Dương Thụy mà khác nào trừng phạt lớn.
      "Biết rồi.”

      Hạ Tịch Nguyệt bất đắc dĩ . tháng này Hạ Tịch Nguyệt vô luận ban ngày hay là buổi tối, cũng khắc khổ luyện tập vũ điệu trong từng tư thế, cố gắng đạt tới hoàn mỹ.
      Hôm nay Hạ Tịch Nguyệt ở phòng học vũ điệu của trường. Lý Sảng thấy Hạ TỊch Nguyệt luyện đến trưa, bà quan tâm:
      "Nguyệt Nguyệt, dừng lại nghỉ ngơi chút thôi. Em liên tục luyện bốn giờ rồi."

      Hạ Tịch Nguyệt vừa dùng khăn lông lau mồ hôi vừa hướng Lý Sảng cười :
      “Em mệt, còn tuần nữa so tài em phải nỗ lực.”
      Thấy Hạ TỊch Nguyệt kiên trì như vậy giáo Lý Sảng cũng chỉ cười cười rời , cũng thêm gì. Lúc này Diệp Hân Hân tới trước mặt Hạ TỊch Nguyệt, thấy Hạ TỊch Nguyệt luyện, ta khinh thường :
      “Có gì đặc biệt hơn người, đnế lúc đó đừng diễn hỏng rồi ngã xuống làm cho chúng tôi mất mặc theo.”
      Nếu có Hạ TỊch Nguyệt vai công chúa này do Diệp Hân Hân đảm trách, tại vì Hạ TỊch Nguyệt mà ta bị đổi thành vai nữ thứ, vai diễn của phù thủy.

      Thử hỏi người nào tức giận. Nghe giọng khinh thường của Diệp Hân Hân, Hạ TỊch Nguyệt chẳng thèm để tâm tiếp tục luyện:

      yên tâm đến lúc đó mất mặt cũng là Hạ TỊch Nguyệt tôi, với có quan hệ được chưa. CÓ cần tôi viết thông báo cho mọi người ?”

      ". . . . . . ."
      Diệp Hân Hân bị Hạ TỊch Nguyệt đến nghẹn lời, ta ngờ Hạ TỊch Nguyệt nhanh mồm nhanh miệng như thế. Lý Sảng quay lại thấy màn này cho là Hạ TỊch Nguyệt bị khi dễ nên tức giận :

      "Hân Hân, quyết định dùng Nguyệt Nguyệt là nữ chính do quyết định, liên quan đến Nguyệt Nguyệt. nn em sao chứ?”

      giáo em sao.”
      Thấy giáo Lý Sảng che chở mình như vậy Hạ TỊch Nguyệt thầm cảm kích trong lòng.
      "Tại sao? Em rốt cuộc chỗ nào bằng ấy?"
      Diệp Hân Hân khóc chỉ tay vào Lý Sảng chất vấn.
      “Em có chỗ nào bằng em ấy, chỉ là cảm thấy nn thích hợp với nhân vật này, càng có thể truyền tải bi thương trong tình với hoàng tử mà thôi.”
      Lý Sảng nhìn Diệp Hân Hân bình tĩnh . Biết Diệp Hân Hân rất khó tiếp nhận chính mình từ nữ chính thành nữ thứ đảm vai phù thủy cho nên Lý Sảng mới giải thích như vậy.
      “CÁi gì gọi là ấy thích hợp hơn so với em, ràng là gạt em. Em hận .”
      xong Diệp Hân Hân khóc chạy ra ngoài, thấy Lý Sảng và Diệp Hân Hân huyên náo mà cũng do mình mà ra Hạ TỊch Nguyệt áy náy :
      xin lỗi , em gây thêm phiền toái cho rồi.”

      Lý Sảng nhìn Nguyệt Nguyệt cười :
      cái gì đó, sao lại phiền toái chứ, dạy em khiêu vũ là chuyện cảm thấy vui nhất trong đời. Em chính là vũ công trời sinh, cho nên nhân vật này giao cho em giao cho ai. hối hận khi giao nhân vật này cho em bởi vì tin em nhất định làm được và làm tốt hơn .”

      “CẢm ơn .” Nghe được Lý Sảng khích lệ, Hạ TỊch Nguyệt đúng là càng có thêm tự tin.
      Diệp Hân Hân chạy ra ngoài dừng lại trước cửa phòng tập, nhìn lại phòng học vũ điệu, trong lòng ghen ghét cực độ:

      “Nữ chính, tôi muốn cả đời khiêu vũ được nữa. Nữ chính là của tôi, cũng chỉ có thể là của tôi.”
      Buổi tối Âu Dương Thụy tan làm trở lại, thấy bóng dáng mình mong chờ ở phòng khách đâu, đưa cặp công văn cho thím Trương sau đó hỏi:
      “Thiếu phu nhân đâu?”
      Thím Trương nhận lấy cặp công văn cười : “Thiếu phu nhân ở lầu ba tập khiêu vũ.”

      Nghe được thím Trương lời , Âu Dương Thụy kịp chờ đợi lên lầu.
      tới lầu ba đẩy cửa vào liền nhìn thấy Hạ TỊch Nguyệt luyện múa, Âu Dương Thụy nhìn ngây dại ngờ Hạ TỊch Nguyệt nhảy khiến người khác mê mẩn và giàu sức quyến rũ như vậy.

      Hạ TỊch Nguyệt quá nhập tâm nên biết Âu Dương Thụy đứng ở đây. Cho đến khi Hạ TỊch Nguyệt kết thúc xong vũ đạo đó, Âu Dương Thụy vỗ tay cười :
      “Vợ ơi em nhảy đẹp quá.”

      Nghe thấy giọng của Âu Dương Thụy, Hạ TỊch Nguyệt quay đầu nhìn , kinh ngạc hỏi:

      “Sao lại tới đây?”
      Âu Dương Thụy cầm khăn lông bàn tới trước mặt của Hạ TỊch Nguyệt vừa lau mồ hôi vừa : “Trở về nhìn thấy em, cho nên lên đây gọi em xuống ăn cơm.”
      “A… ăn trước , em còn động tác nữa cần luyện.”
      Hạ TỊch Nguyệt dịu dàng .
      “đừng liều mạng như thế, cho dù chồng em nổi danh cũng có thể nuôi em cả đời mà.”

      Thấy Hạ TỊch Nguyệt mỗi ngày đều luyện tập cực khổ như vậy, mình đau là lừa người.

      “Em mới cần nuôi, em có tay có chân mà sao phải nuôi?”
      Hạ TỊch Nguyệt có chút bất mãn khi nghe Âu Dương Thụy vậy.
      “được được, nuôi nuôi được chưa? VẬy chúng ta ăn cơm
      Âu Dương Thụy dụ dỗ .
      “Em ăn mà.” Hạ TỊch Nguyệt tức giận.

      " được, phải xuống ăn cơm."

      Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt cố tỏ vẻ bực bội.

      "Hừ ~."
      Tính trẻ con của Hạ TỊch Nguyệt lại nổi lên, thấy như vậy Âu Dương Thụy thể làm gì khác hơn là thả thanh của mình khuyên:
      “Vợ à em nhất định phải ăn cơm mới có sức để tập, khi em ngã bệnh vậy mấy ngày cố gắng của em đều uổng phí hết sao? Cho nên nghe chồng mà, chúng ta xuống ăn cơm , ăn cơm tối sau đó nghỉ ngơi cho khỏe thân thể mới khỏe mạnh tham gia thi đấu mới tốt được.”
      Nghe Âu Dương Thụy Hạ TỊch Nguyệt cảm thấy có đạo lí, gật đầu.
      "Được rồi."
      Ngày mai so tài, hôm nay Hạ TỊch Nguyệt cố gắng luyện cho tốt, chuẩn bị tốt phần vũ đạo và giày diễn của mình, sau đó ra ngoài.

      Hạ TỊch Nguyệt lâu sau đó Diệp Hân Hân lén lút vào, chỉ thấy trong tay ta cầm bọc gì đó, tìm được tủ có dán nhãn Hạ TỊch Nguyệt sau đó mở ra.
      Nhìn vào bên trong giày của Hạ TỊch Nguyệt, Diệp Hân Hân cầm túi đinh thả vào trong giày, sau đó lấy đệm giày để lên . Tất cả đều làm xong, tiếp theo đó Diệp Hân Hân nhìn quanh quất xác định có ai mới nhanh chóng rời .

      "Hừ, công chúa? Tôi xem về sau còn khiêu vũ được ?."

      Diệp Hân Hân xong cũng vui mừng rời .
      "Công chúa là của tôi, chết phù thủy!"

      Buổi tối, Hạ Tịch Nguyệt về nhà. Ở bàn cơm, Hạ Tịch Nguyệt vui mừng đối với Âu Dương Thụy :
      “Ngày mai nhớ đến xem em diễn nhé.”
      “Ngày mai? Ngày mai còn hội nghị quan trọng, có thể .” Âu Dương Thụy xin lỗi.

      “VẬy à, vậy cũng được/” Giọng Hạ TỊch Nguyệt có chút mất mác, nhìn Âu Dương Thụy gì nữa, làm ra vẻ có gì tiếp tục ăn cơm.

      ‘Lần đầu tiên vợ mình tranh tài sao thể , nhưng chỉ là ngày mai muốn mang cho này kinh hỉ thôi.’
      Hôm sau Hạ TỊch Nguyệt tới phòng thay quần áo, chuẩn bị thay quần áo còn hai canh giờ nữa bắt đầu. Hạ TỊch Nguyệt chuẩn bị thay Âu Dương Thụy biết từ nơi nào ra.

      "A ——."

      Trong lúc bất chợt thấy Âu Dương Thụy Hạ Tịch Nguyệt giật mình đến hét lên tiếng.

      "Làm sao vào đây."

      Hạ Tịch Nguyệt kinh ngạc hỏi.

      "Đương nhiên là tới." Âu Dương Thụy nhanh chậm .
      “Cái gì đó? phải tới được sao?”

      Hạ Tịch Nguyệt bĩu môi bất mãn .Tối hôm qua còn hại ấy cảm thấy thất vọng.
      “Ha ha vợ khiêu vũ sao có thể .”
      Âu Dương Thụy tới bên người cười .
      “VẬy tối hôm qua cố ý gạt em, để cho em nóng nảy sao?”
      chỉ muốn làm em ngạc nhiên.” Âu Dương Thụy cười đáp.
      “Em muốn thay quần áo.”
      Ý tứ ràng muốn thay quần áo, ra ngoài được rồi.
      “A, em thay .” Âu Dương Thụy giả vờ hiểu, biết Âu Dương Thụy muốn ra ngoài, Hạ TỊch Nguyệt nhiều trực tiếp đẩy Âu Dương Thụy ra ngoài.

      Đứng ở bên ngoài Âu Dương Thụy có chút dở khóc dở cười, người khác nhìn thấy tổng giám đốc tập đoàn âu dương cư nhiên đứng trước phòng thay đồ của nữ biết nghĩ thế nào đây?

      "A ——."

      Ở bên ngoài Âu Dương Thụy đột nhiên nghe được bên trong truyền tới thanh của Hạ Tịch Nguyệt, Âu Dương Thụy vọt vào.
      Hạ TỊch Nguyệt sau khi đuổi Âu Dương Thụy ra ngoài, lấy quần áo lên thay sau đó mang giày vào, đứng lên lập tức trận đau đớn xông đến:

      "A ——."
      Đau đến nhịn được Hạ TỊch Nguyệt đành kêu lên, Âu Dương Thụy xông vào thấy Hạ TỊch Nguyệt ngồi dưới đất, lập tức hỏi:
      “Sao thế em?”

      " là đau."
      Hạ TỊch Nguyệt chỉ vào chân mình, Âu Dương Thụy nhìn theo tay chỉ, cời giày mang ra, liền bị màu đỏ làm chói mắt.
      Máu từ chân Hạ TỊch Nguyệt chảy ra còn có mũ đinh nữa, Âu Dương Thụy nhanh chóng ôm ra ngoài.
      tới bệnh viện của Tư Đồ Triệt, liền băng bó đơn giản lại cho .
      “Trong thời gian ngắn được lại, nghỉ ngơi ít nhất nửa tháng.” Tư Đồ Triệt xử lí xong vết thương, dặn dò .

      "Cái gì, được, hôm nay em còn buổi tranh tài phải tham gia.”
      Nghe thấy Tư Đồ Triệt Hạ TỊch Nguyệt kích động.
      "Rốt cuộc là chân quan trọng hay là tranh tài quan trọng?"
      Tư Đồ Triệt có chút tức giận .

      "Tranh tài."
      Hạ TỊch Nguyệt kiên định , Tư Đồ Triệt càng thêm giận nhìn về phía Âu Dương Thụy:
      “Thụy nhanh quản vợ cậu kìa.”

      Trầm mặc hồi lâu Âu Dương Thụy nhìn Tư Đồ Triệt :

      "Triệt, có thể tạm thời dùng thuốc gây tê thần kinh để duy trì khoảng giờ hay ?”

      "Cái gì? Cậu. . . . . ."
      Nghe được lời của Âu Dương Thụy, Tư Đồ Triệt càng giận:
      “Cậu muốn vợ cậu què cả đời à?”

      “Mình hỏi cậu có thể hay ?”

      Âu Dương Thụy nhìn Tư Đồ Triệt ra lệnh.
      "Có."

      Tư Đồ Triệt tức giận trả lời.

      "Cho ấy dùng thôi."
      Âu Dương Thụy biết buổi tranh tài hôm nay rất quan trọng với Hạ TỊch Nguyệt, cho nên dốc toàn lực để giúp hoàn thành giấc mơ của .
      “Loại thuốc này có thể tạm thời tê dại đau nhưng khi thuốc hết đau đớn gấp 10 lần.”

      Tư Đồ Triệt nhìn Hạ Tịch Nguyệt .
      “Em muốn dùng, tiêm cho em .”
      Hạ TỊch Nguyệt kiên trì nhìn Tư Đồ Triệt.
      “Được.”
      Thấy Hạ TỊch Nguyệt quyết tâm như thế hơn nữa Âu Dương Thụy cũng đồng ý Tư Đồ Triệt đành làm theo.

      Sau đó, Tư Đồ Triệt hỏi qua Âu Dương Thụy :
      “Thụy sao cậu lại đồng ý cho chị dâu tranh tài, cậu sợ ấy què sao? Cậu thương ấy sao lại đồng ý?”

      “CẬu hiểu đâu, buổi biểu diễn kia có ý nghĩa với ấy thế nào đâu, mơ ước từ của ấy. Mình hi vọng ước mơ ấy thành mình cố gắng giúp ấy thực ước mơ. Nếu như ấy què mình chăm sóc ấy cả đời.”

      Âu Dương Thụy nhìn Tư Đồ Triệt kiên định .
      Tư Đồ Triệt nhìn Âu Dương Thụy lúc đó cảm thấy cậu ta vĩ đại, cũng làm cho hiểu được:
      phải là giam cầm chiếm đoạt mà là thành toàn suy nghĩ của đối phương.’
      Tiêm thuốc xong, Hạ TỊch Nguyệt đứng trước mặt Âu Dương Thụy :
      “Chồng ơi, cảm ơn .”
      ‘CẢm ơn thành toàn cho giấc mơ của em.’
      Câu thốt ra từ trong cõi lòng của , lòng cảm ơn này cũng hòa thành tình .
      cần cảm ơn , tất cả đều hiểu, chỉ cần nhớ chồng em vĩnh viễn ở sau lưng ủng hộ em là được.”

      Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt khích lệ. Hạ Tịch Nguyệt nhào vào trong ngực Âu Dương Thụy, cảm động vô cùng ‘Chồng cảm ơn , em có tài đức gì mà lại có được người chồng như thế.’

      Hạ Tịch Nguyệt ở trong lòng cảm tạ Âu Dương Thụy, bởi vì biết Âu Dương Thụy cần nhất phải là lời cảm ơn của .
      Âu Dương Thụy ôm lấy Hạ Tịch Nguyệt cũng gì, chỉ là lẳng lặng ôm lấy , cho khích lệ lớn nhất.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :