1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà Xã Anh Vô Cùng Cưng Chiều Em - Lâm Ái Dĩnh (Cực Sủng) Full Đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 31: Chuyện cũ
      Âu Dương Thụy nằm ở giường, ánh mắtnhìn xa xăm, chậm rãi kể cho nghe chuyệnxảy ra năm bảy tuổi.
      Năm Âu Dương Thụy bảy tuổi, mẹ lại mang thai em trai hay em của . Âu DươngThụy rất vui vì mình sắp có đứa em để chơicùng, như vậy phải làm gì cũng chỉ có mình nữa.
      Nhưng bởi do mang thai mà Mộc Tiểu Tiểu có chút lơ là với Âu Dương Thụy, cũng cảm thấy cha mẹ ngày càng ít quan tâm đến , dù sao cũng là đứa bé nên rất nhạy cảm. Trong lòng Âu Dương Thụy ghen tị với em của mình,nó chưa ra đời cướp mất thương của chamẹ vốn dành cho .

      ngày kia cùng Mộc Tiểu Tiểu dạo ởcửa hàng bán đồ trẻ em, Âu Dương Thụy thấymẹ luôn ân cần với đứa em còn chưa ra đời,mua cái này cái kia, đố kị tức giận bỏ chạy ra ngoài.


      Ở bên ngoài lát Âu Dương Thụy cảm giác có người ở gần , vừa định quay đầu chuyện liền bị người kia dùng khăn tay che lại,ngất xỉu trong nháy mắt. Âu Dương Thụy nhìn thấy mờ ảo hình ảnh mẹ vội vàng từ trong cửa hàng ra, vì vội vàng mà để ý đếnxe cộ lui tới sau đó ngã trong vũng máu.

      Giây phút đó, Âu Dương Thụy rơi nước mắt, bởi vì biết mẹ rất , chỉ vì tính ghentị con nít của mình làm mẹ xảy ra tai nạn.

      Âu Dương Thụy hôn mê khoảng thời gian, khi tỉnh lại nghe người đàn ông ở ngoài cửa :

      đúng là nhặt được vàng, cậu xem thằngtiểu tử này dáng dấp rất được, nhất định bán rấtcó giá.”
      “Đúng vậy, đại ca tinh mắt.”


      Tiểu đệ bên cạnh vuốt mông . Nghe hai người họ chuyện Âu Dương Thụy biết mìnhrơi vào tay bọn buôn người.
      “Làm sao đây, mình nên làm gì đây?”

      Âu Dương Thụy hối hận vì làm thiếu gia bảynăm mà học qua phương pháp tự vệ bản thân nào cả. Âu Dương Thụy nghỉ lấy sức sau đó hoạt động tay chân của mình.

      Ngồi dậy mở mắt ra nhìn thấy phòng này đềutoàn trẻ con, bé trai bé đều có, khoảng hơn hai mươi người. Nghe tiếng khóc của đứa trẻbên cạnh, Âu Dương Thụy cố kiên cường để mình rơi nước mắt.

      ra trong lòng sợ muốn chết, dù sao lúc đó chỉ là đứa trẻ bảy tuổi, thông minh đến đâu cũng chỉ là đứa bé đương nhiên sợ hãi.Âu Dương Thụy ở đó được ba ngày.
      khoang thuyền có lỗ , Âu DươngThụy nhìn theo ánh trăng và bầu trời nên biếtthời gian. Nhưng muốn leo lên thểnào. Bởi vì cái lỗ đó rất chỉ có thể vừa cáiđầu của đứa trẻ.


      nghe thanh của sóng biển, biết mình ởtrên thuyền, ba ngày ăn gì chỉuống mấy ngụm nước.

      Bởi vì mỗi ngày những người này chỉ cho bọn họ 10 cái bánh bao để ăn.

      Mỗi ngày Âu Dương Thụy nhìn bọn họ tranhnhau giành lấy bánh bao, Âu Dương Thụy hề tham gia vì cho rằng mình làngười của xã hội thượng lưu, tại sao có thể cùng với những người đó giành ăn.


      Âu Dương Thụy nhìn thấy những người bị bệnhkhông được chữa trị, càng thêm sợ hãi. Những tên buôn người này làm sao có thời gian dừng lại để xem bệnh cho họ. Khi đó hiểu đượcmạng người rất rẻ rúng.

      Cậu con trai bên cạnh nhìn Âu Dương Thụy mấy ngày này chỉ uống nước, liền hỏi:
      tới đây, cậu còn tưởng mình là đại thiếu giasao, thuyền này biết lúc nào mới cập bờ,cậu chỉ uống nước mà ăn, còn chưa lênbờ bỏ mạng. Cậu muốn chạy trốn cũngphải có sức. Này cho cậu nửa.”
      Bé trai đó xé bánh bao ra đưa cho Âu DươngThụy nửa, Âu Dương Thụy nhận lấy bánh bao nước mắt chảy xuống. Đây là lần đầu tiên rơi nước mắt khi đến đây.
      biết mình sợ đến khóc hay vì cảm động mà khóc. Nước mắt hòa vào trongbánh bao.

      Âu Dương Thụy cho rằng mình sinh ra trong xãhội thượng lưu, từ có cuộc sống trongnhung lụa, có nhiều chuyện biết được.Bây giờ trải qua cực khổ ở chỗ này chịu được. Bé trai bên cạnh nhìn thấy ÂuDương Thụy khóc thầm, an ủi :

      có chuyện gì, vừa tới nơi này mấy ngày trước tôi thích ứng được, nhưng rấtnhanh quen thôi. Đầu tiên cậu phải học cáchbảo vệ mình, để cho mình bị đói phải có sức để mà học được sinh tồn.”
      “Nhưng tôi muốn tranh?”

      Âu Dương Thụy yếu ớt trả lời.

      muốn cũng phải làm, cá lớn nuốt cá bé đây chính là quy tắc của xã hội, nếu muốn sinhtồn được nhất định cậu phải mạnh mẽ và hung ác.”



      "Ừ."
      Âu Dương Thụy nghe lời gật đầu cái. Ngày thứ nhất Âu Dương Thụy có cướp đượcbánh bao, vẫn là cậu bé đó chia cho . Ngàythứ hai Âu Dương Thụy cướp được cái, ngày thứ ba được hai cái cứ như vậy cho đếncuối cùng mười cái bánh bao đều thuộc về Âu Dương Thụy. Cậu bé trai bên cạnh nhìn thấy ÂuDương Thụy có thế làm như vậy, vui vẻ :

      “Cậu có thể giành được, về sau tôi theo cậu cùng lăn lộn.”
      Trong vòng 10 ngày ở đây, khiến Âu Dương Thụy hiểu được quy tắc sinh tồn trong thế giới này, mình nhất định phải mạnh mẽ mới bị người khác hại. Nhu nhược chỉ làm cho ngườikhác giành mất phần của mình. Chỉ có cường giả mới sống được. Người yếu chỉ làm cho người khác giẫm đạp lên, muốn như thếphải cường giả, phải đứng kẻ khác.

      Cũng chính ngày đó khiến Âu Dương Thụy lậpra Ám Dạ sau này, là Minh Hoàng hắc đạongười người e sợ . Dĩ nhiên những thứ này Âu Dương Thụy chỉ trong lòng cho Hạ Tịch Nguyệt nghe.


      Âu Dương Thụy nhìn mọi thứ càng trở nên lạnh nhạt hờ hững, tâm ngày càng hung ác.


      bắt đầu cùng cậu bé trai đó lên kế hoạch, thuyền cập bến chạy trốn. Còn chưa đợi đến kế hoạch cha Âu Dương Thụy tìm được nơi này, Âu Dương Bách dắt tay Âu Dương Thụy . Âu Dương Thụy vùng ra khỏi tay của cha mình chạy đến trước mặt của cậu bé kia:

      “Cha mẹ cậu ở đâu, tôi có thể kêu cha tôi dẫn cậu trở về.”

      “Tôi là nhi, cha mẹ tôi sớm bị chết bởi tai nạn xe cộ rồi.”
      Bé trai cẩu thả .

      “Cậu đồng ý theo tôi ? Âu Dương Thụylạnh giọng hỏi.
      “Ừ, dĩ nhiên nguyện ý, theo cậu tôi có thể ăn no.”

      Cậu bé vui mừng trả lời, bởi vì cậu ta nhìn thấy được khí phách người Âu Dương Thụy, cậubiết tương lai Âu Dương Thụy nhất định sẽthành bá chủ phương.
      “Đúng rồi, quên giới thiệu tôi là Lãnh Hiên.”
      sai cậu bé trai năm đó chính là trợ lí đặcbiệt của Âu Dương Thụy Lãnh Hiên bây giờ.

      “ừ, tôi kêu cha an bài cậu ra khỏi nước, tôichỉ cho cậu mười năm, cậu phải bắt kịp học vấn trình độ của tôi, tôi thu nhận kẻ vô dụng.” Âu Dương Thụy lạnh lùng .

      "Được, thành vấn đề."

      Sau đó Âu Dương Thụy đưa Lãnh Hiên ra nướcngoài, cuối cùng cậu ta cũng làm Âu Dương Thụy thất vọng, học xong quản lí kinh tếở Harvard rồi đến giúp Âu Dương Thụy gây dựng nghiệp cho đến bây giờ.

      Âu Dương Bách đưa Âu Dương Thụy tới bệnhviện Mộc Tiểu Tiểu ở, hành lang Âu Dương Thụy nghe được bác sĩ với Âu Dương Bách rằng mẹ cả đời thể mang thai nữa.

      Âu Dương Thụy sợ đến mất hồn, ngay cả Âu Dương Thụy cũng thể tiếp nhận thậtnày. Mặc dù khi đó mới 7 tuổi nhưng hiểu ý của bác sĩ.
      tự trách mình, nếu như phải anhchạy lung tung mẹ xảy ra chuyện.

      Âu Dương Bách đưa Âu Dương Thụy vào phòng bệnh, Âu Dương Thụy nhìn mặt tái nhợtcủa mẹ càng thêm áy náy. Mà Mộc Tiểu Tiểukhi nhìn thấy Âu Dương Thụy mỉm cười:

      “Thụy , tới đây, bảo bối của mẹ.”

      Âu Dương Thụy khiếp đảm, bởi vì do hạimẹ nằm viện. Âu Dương Thụy lạnh lùng nhìn Mộc Tiểu Tiểu, muốn dùng cách này hóa giảihoảng hốt trong người .

      Có vài người thích dùng lạnh lùng để che lấpnỗi sợ hãi trong lòng mình. Rất ràng ÂuDương Thụy là loại người này.


      sợ mẹ biết chuyện cần mình nữa. Nhưng Âu Dương Thụy biết lúc đó chạy đến bên Mộc Tiểu Tiểu làm cho trong lòng Mộc Tiểu Tiểu để lại vết thương vĩnh viễn thể phai nhạt.


      Sau khi Mộc Tiểu Tiểu xuất viện, Âu DươngThụy tránh né bà. Mộc Tiểu Tiểu càng thêm đau lòng cho là Âu Dương Thụy vẫn trách bà khôngđể ý đến , để rơi vào tay người xấu, đểanh trải qua nhiều khổ sở như vậy. Mỗi lần nghĩ tới đó, Mộc Tiểu Tiểu cầm được nướcmắt.


      Mà Âu Dương Thụy căn bản trách mẹmình, chỉ trách chính , do tạo nên bi kịch hôm nay. Âu Dương Bách thấy vợ mỗingày đều vui, quyết định đưa vợ mình ra nước ngoài cho khuây khỏa. Mộc Tiểu Tiểu nghĩ như vậy cũng tốt, có lẽ bà rời thời gian khiến Thụy quên quá khứ vui kia, tha thứ cho bà. Mà Âu Dương Thụy thấy mẹ quanh năm suốt tháng ở nhà, khắp nơi du lịch cho là mẹ cần nữa.
      Mà Âu Dương Thụy nào biết Mộc Tiểu Tiểudành phần lớn thời gian ra nước ngoài vì muốn nhìn thấy ánh mắt xa lạ của con trai, bà cảm giác sợ hãi tất cả trốn tránhbà. Có mấy lầ Mộc Tiểu Tiểu mắng Âu Dương Bách.

      “Tại đưa em du lịch mới làm cho con traingày càng xa cách chúng ta, năm đó em nên ởbên cạnh nó, nên trốn tránh…ô ô….”

      Mộc Tiểu Tiểu xong khóc òa lên.
      “Bà xã cái này thể trách em được, nghĩ con trai chúng ta ngày nào đó .”

      Âu Dương Bách an ủi, hai mẹ con muốn vãn hồiđoạn tình cảm mẹ con này nhưng ngờrằng càng ngày càng kéo nó ra xa.

      “Em biết Nguyệt Nguyệt, cũng vì ghen tị mới làm mẹ mất đứa bé, mất tư cách làm mẹ, khốn kiếp, có quyềngì cầu mẹ tha thứ cho .”

      Âu Dương Thụy đỏ mắt gầm . Những lời này chôn sâu trong lòng suốt 20 năm, lần đầu tiên cho người khác nghe những khổ sở trong lòng mình.


      Hạ Tịch Nguyệt nghe xong câu chuyện, nắmlấy tay Âu Dương Thụy:


      phải như thế đâu Thụy, hiểu làmmẹ rồi. Cho tới giờ mẹ trách , bà làmnhư thế chỉ muốn vãn hồi tất cả. Hai người ràng rất thương nhau nhưng vì hiểu lầm mà ngày càng xa cách. thấy như thế đáng tiếc sao?”

      Hạ Tịch Nguyệt đau lòng khi thấy hai mẹ conanh rất thương nhau nhưng lại biểu đạt ra thành lời.

      là như thế sao?”
      Âu Dương Thụy xác định hỏi.

      “Đúng vậy Thụy, phải tin em, cũng như tin tình mẹ dành cho , ngày mai chúng ta với mẹ có được ?”

      Hạ Tịch Nguyệt nhìn Âu Dương Thụy dịu dàng .
      “Ừm, cảm ơn vợ, nhưng nghĩ đến chuyện đóanh rất đau lòng, nếu vợ à, chúng ta làm chút chuyện khác để phải chú ý tớichuyện đó nữa hửm?”

      Âu Dương Thụy lại giở trò, Hạ Tịch Nguyệtngây ngô hiểu được ý tứ của Âu DươngThụy, hỏi:

      "Làm cái gì?"
      “Em đoán thử xem.”

      Âu Dương Thụy trả lời mà trực tiếp dùng hành động để giãi bày. Âu Dương Thụy đưa tay dò vào trong áo ngủ của Hạ Tịch Nguyệt, đôi môi áp sát tai của , ngậm lấy vành tai.

      "A ——, Âu Dương Thụy , đừng như vậy."
      Lỗ tai là chỗ mẫn cảm nhất của Hạ Tịch Nguyệt,bị Âu Dương Thụy ngậm làm thở gấp.

      “Nhưng vợ ơi nếu làm chuyện này lạinghĩ tới chuyện qua, như vậy rất đau lòng, rất đau lòng.”

      Âu Dương Thụy làm ra vẻ đau lòng. Nhìn anhnhư thế, Hạ Tịch Nguyệt cũng khổ sở theo:

      “Ừm, vậy cũng dược, chỉ là phải mộtchút, xế chiều hôm nay em mệt lắm rồi.”

      Hạ Tịch Nguyệt mềm yếu .
      “Tuân lệnh vợ , nhất định nhẹnhàng.”

      Âu Dương Thụy nở nụ cười rực rỡ, đâu rồi dángvẻ đau lòng.

      ra Âu Dương Thụy sớm muốn vớimẹ mọi chuyện nhưng vẫn có cơ hội, tại vừa đúng lúc mượn Hạ Tịch Nguyệt,hóa giải vướng mắc trong lòng hai mẹ con, còn vui sao?!


      Hơn nữa thấy vợ quan tâm như thế, ÂuDương Thụy hưng phấn vô cùng.
      Thấy dáng vẻ khả ái của , Âu Dương Thụy như lang sói nhào tới, hôn lên đôi môi đàonhỏ nhắn kia, cái lưỡi ngừng khuấy đảo xung quanh.
      Âu Dương Thụy nhàng hôn lên mỗi tấc thịt người Hạ Tịch Nguyệt, từ từ vén áo ngủ của lên.
      “Ưm, chút.”

      Âu Dương Thụy thô lỗ nên Hạ Tịch Nguyệt bất mãn nhíu mày .

      xin lỗi vợ, nhịn được.”

      Âu Dương Thụy vừa vận động vừa cười . Sau đó làm vận động mình thích nhất.


      Sáng sớm cả người Hạ Tịch Nguyệt đau nhứcrời giường, Âu Dương Thụy mới rửa mặt xong thấy Hạ Tịch Nguyệt ngồi ở giường, hỏi:

      “Sao ngủ thêm chút nữa?”
      tới bên , Hạ Tịch Nguyệt nhìn thấy bước tới, cất tiếng:
      chờ em chút.”

      Sau đó nhìn thấy Âu Dương Thụy nhìn chằmchằm vào thân thể mình, hề ngẩng đầu nhìn , tò mò dõi theo ánh mắt của anhthì thấy toàn thân lõa lồ trong mắt của .


      "A ——, Âu Dương Thụy, lưu manh."
      Hạ Tịch Nguyệt nhanh chóng kéo chăn che kín người mình. Âu Dương Thụy cười bảo:

      “Vợ ơi chồng nhìn vợ mình thiên kinh địa nghĩa sao? Còn nữa thân thể này đâu chỉ nhìn mà sờ qua, còn hôn nữa đấy.”
      Âu Dương Thụy cười hả hê.

      ….….”


      Hạ Tịch Nguyệt nên lời, dùng tay chỉ Âu Dương Thụy cả nửa ngày mà chỉ được tiếng ‘’. Âu Dương Thụy cười cầm lấy tay , nhàng :
      “Được rồi bà xã, đừng kêu ‘’ nữa, em kêu hồi rốt cuộc em muốn làm gì?”

      Âu Dương Thụy giả ngu hỏi lại . biếttỏng trong lòng nghĩ gì.

      “A…đúng nha, xoay người sang chỗ khácđi, em muốn thay quần áo.”

      Hạ Tịch Nguyệt hướng về phía Âu Dương Thụy ra lệnh.
      muốn, vợ thay quần áo sao lạibắt sang chỗ khác, cũng phải người ngoài mà.”

      Âu Dương Thụy bất mãn .
      “Em mặc kệ, xoay nhanh lên bằng em rời giường đâu.”
      Hạ Tịch Nguyệt quật cường.
      “Vậy cũng được, vợ.”

      Bất đắc dĩ quay vì Hạ Tịch Nguyệt kiên quyết như thế. Âu Dương Thụy thể làm gì kháclà đồng ý với . Âu Dương Thụy uất ức xoayngười . nhìn thấy xoay chỗ khác, côlập tức xuống giường bước nhanh tới tủ quần áotìm quần áo để mặc.

      Mộc Tiểu Tiểu biết con dâu mình tới nhà nên đãsớm chuẩn bị quần áo trong tủ đầy đủ gồm cả đồlót.
      Hạ Tịch Nguyệt thay xong quần áo, xoay người lại nhìn thấy Âu Dương Thụy đangnhìn mình chớp mắt, hiểu chuyện gì xảy ra, tức giận quát lên:
      “Âu Dương Thụy cái tên lừa gạt này!”

      “Vợ à sao lại là tên lừa gạt được. Em quay qua chỗ khác liền làm rồi đó…nhưng em lại chính xác khi nào quay người trở lại.”
      Âu Dương Thụy uất ức giải thích.

      Âu Dương Thụy nghe lời Hạ Tịch Nguyệt xoayngười chỗ khác nhưng vừa nghe được thanh Hạ Tịch Nguyệt mở tủ quần áo, liềnquay lại cho nên toàn bộ quá trình Hạ Tịch Nguyệt thay quần áo đều thu vào mắt mình.

      Nhìn thấy tư thái tốt đẹp của , lại mỉm cười gian xảo, trong lòng lại nghĩ:
      ‘Lần tới khi làm nhất định phải mở đèn, như vậymới có thể nhìn thấy thân thể mềm mại hoàn mỹ của vợ rồi. Hắc hắc he he.….”

      Hạ Tịch Nguyệt nữa bởi vì biếtmình lại . Mỗi lần chuyện ÂuDương Thụy có sẵn hàng trăm lí do đối phó .

      Giống như biết trước hỏi gì nên sớm chuẩn bị tốt câu trả lời. Mình phải đối thủcủa . Vì thế cãi cọ với chỉ làm lãng phíthời gian của mình mà thôi.

      Hạ Tịch Nguyệt rửa mặt sau đó ra ngoài nắm lấy tay Âu Dương Thụy tới phòng của MộcTiểu Tiểu. Đứng trước phòng mẹ chồng, HạTịch Nguyệt vung tay gõ cửa:

      “Cửa khóa vào .”

      Mộc Tiểu Tiểu nghe được tiếng gõ cửa.

      "Mẹ."

      Hạ Tịch Nguyệt đẩy cửa vào thấy Mộc TiểuTiểu, vui mừng ngọt ngào gọi.
      “Các con sao dậy sớm như vậy?”


      Thấy hai người tới Mộc Tiểu Tiểu có chút kinh ngạc. Vì chuyện xảy ra nhiều năm trước mà Âu Dương Thụy chưa hề chủ động đến phòng tìmbà.

      “Mẹ chúng con có chuyện muốn với mẹ,cho nên đến sớm chút. Đúng rồi cha đâu mẹ?”

      Hạ Tịch Nguyệt nhìn khắp phòng thấy bóng dáng Âu Dương Bách đâu.
      “Cha con có thói quen chạy bộ buổi sáng chonên ông ấy ra ngoài rồi. Các con có chuyệngì cứ .”

      “Thụy tới đây .”



      Hạ Tịch Nguyệt nhìn thấy Âu Dương Thụy cònđứng ở cửa, tới nắm lấy tay dẫn đến trước mặt Mộc Tiểu Tiểu. nhìn mẹchồng:
      “Mẹ, con biết mẹ vẫn rất Thụy, Thụy cũng mẹ. Nhưng hai người vì hiểu lầm mà sinh ra nhiều xa cách, hôm nay chúng ta nên ràng để cùng nhau cởi bỏ khúc mắc trong lòng.”
      Sau đó Hạ Tịch Nguyệt kể lại câu chuyện cho Mộc Tiểu Tiểu nghe. Mắt Âu Dương Thụy đỏlên, quỳ gối trước mặt mẹ mình, từ lúc chào đời đến giờ đây là lần đầu tiên quỳ trước mặtngười khác, nhưng đối với mẹ người sinh thành ra cảm thấy có vấn đề gì cả.Âu Dương Thụy áy náy :
      “Mẹ, xin lỗi mẹ, tất cả là sai lầm của con, nếunăm đó phải vì con ghen tị mà chạy lung tung mẹ vội tìm con mà xảy ra tai nạn, mẹ mất đứa bé, cũng khôngbị cả đời làm mẹ được.”

      Âu Dương Thụy đau lòng, Mộc Tiểu Tiểu rơi lệ - giọt nước mắt hạnh phúc. Bà biết con trai rấtyêu bà. Mộc Tiểu Tiểu đứng dậy tới trướcmặt Âu Dương Thụy, cười :

      “Con trai ngốc của mẹ, cho tới bây giờ mẹ chưatừng trách con, mẹ chỉ trách bản thân mẹ nămđó vì mang thai mà chăm sóc tốt cho con, mới để cho con bị như vậy, mẹ xin lỗi con.”

      Vừa nghĩ đến khổ sở năm đó Âu Dương Thụy phải chịu, lòng Mộc Tiểu Tiểu đau như cắt.

      phải vậy đâu mẹ, con trách mẹ.”
      Hạ Tịch Nguyệt đứng bên cạnh nhìn thâm tìnhgiữa hai mẹ con họ, vui vẻ :

      “Hai người có trách nhau vậy về sau chúng ta là người nhà tương thân tương ái.”

      "Nguyệt Nguyệt, cám ơn con."
      Từ trong thâm tâm Mộc Tiểu Tiểu muốn cảm ơn . Bà và con trai có thể giải trừ khúc mắc là do công lao của Hạ Tịch Nguyệt. Mộc Tiểu Tiểu quay đầu cười với Âu Dương Thụy:
      “Thụy, con tìm cho mẹ nàng dâu sựtốt, con phải đối xử tốt với Nguyệt Nguyệt, nếu mẹ tha cho con.”

      Mộc Tiểu Tiểu cười uy hiếp.
      “Vâng thưa mẹ, con nhất định thương côấy, ấy muốn trăng trời con cũng hái xuống cho ấy, thế được chưa?”

      Âu Dương Thụy ôm lấy Hạ Tịch Nguyệt cườinói với mẹ mình. Hạ Tịch Nguyệt cảm động khinghe được lời của , xấu hổ vỗ vỗ mấy cái:
      ở trước mặt mẹ nhăng cuội gì đó,em lúc nào muốn trăng trời chứ?”
      “Ai da vợ à, chỉ là ở trước mặt mẹ chứng mình tình của dành cho em mà.”

      Âu Dương Thụy ôm Hạ Tịch Nguyệt vui vẻ .
      Âu Dương Thụy cảm kích vì nếu cócô bao nhiêu chuyện giấu trong lòng khôngbiết khi nào mới đem ra , còn phải chịu đựngbao nhiêu hành hạ nữa. Hạ Tịch Nguyệt cứuvớt vết thương lòng của .

      “Cái tên tiểu tử thúi này, vì mẹ nên mới chứngminh cái kia à. Nguyệt Nguyệt à về sau tiểu tử thúi Thụy này khi dễ con, con phải cho mẹbiết mẹ thay con dạy dỗ nó.”
      Mộc Tiểu Tiểu xong liền hướng phía đầu Âu Dương Thụy đánh vài cái. Nhưng do Âu Dương Thụy quá cao Mộc Tiểu Tiểu còn phảinhảy bật lên, tức giận chịu được.
      Hành động của bà làm cho Hạ Tịch Nguyệt vàÂu Dương Thụy bật cười. Nhìn hai đứa cười nhạo mình Mộc Tiểu Tiểu càng thêm tức giậnkhông chịu được lập tức đứng lên ghế cốc vàođầu Âu Dương Thụy.

      "A —— mẹ, là đau ."
      Âu Dương Thụy xoa đầu làm bộ rất đau vớiMộc Tiểu Tiểu. Đương nhiên là có đau như vậy chẳng qua Âu Dương Thụy giả vờ tranhthủ quan tâm của hai người phụ nữ mà thôi.

      Mộc Tiểu Tiểu đứng ghế để ý đến lời của Âu Dương Thụy, nhìn bá đạo :
      “Còn dám cười lão nương nữa ? Nguyệt Nguyệt về sau Thụy khi dễ con nhất định phải cho mẹ biết.”

      “Dạ, mẹ.”

      Hạ Tịch Nguyệt thấy Âu Dương Thụy bị MộcTiểu Tiểu chỉnh tới thảm, cười hả hê.
      “Vợ à, em mặc kệ à?”

      Âu Dương Thụy như đứa trẻ bị uất ức, bĩu môinói. Nhìn vẻ mặt đáng của Hạ TịchNguyệt và Mộc Tiểu Tiểu nhịn đượccười.

      Âu Dương Thụy chứng kiến hai người phụ nữlớn nhất trong cuộc đời mình cười vui vẻ nhưvậy, trong lòng như có mật ngọt chảy vào, ởbên ngoài tổng giám đốc cao cao tạithượng, trong bóng tối là Minh Hoàng thống lĩnh tối cao. Nhưng ở nhà chỉ là người chồng người con trai bình thường, chỉ mongnhững người phụ nữ thương có thể mãi mãi vui vẻ.
      Ba người vui vẻ trò chuyện, ngoài cửa Âu Dương Bách vừa định đẩy cửa vào nghe được tiếng trò chuyện vui vẻ của họ, ông xoay ngườirời , ông muốn quấy rầy khoảnh khắc vui vẻ đó, nở nụ cười hạnh phúc xuống lầudưới.


      Con trai và vợ mình rốt cuộc giải được khuất mắc nhiều năm Âu Dương Thụy rất vui mừng.Già như vậy cũng cần ngày ngày ngủ trênsàn nhà nữa rồi. Ông rất muốn cảm tạ bé kia, cứu mối quan hệ của cả nhà ông.

      Ăn điểm tâm xong, Mộc Tiểu Tiểu tiễn Hạ Tịch Nguyệt và Âu Dương Thụy r axe. Mộc TiểuTiểu nắm tay Hạ Tịch Nguyệt :
      “Con nhất định phải thường xuyên trở lại thămmẹ.”

      Hạ Tịch Nguyệt cũng lưu luyến đến:
      “Mẹ, con và Thụy nhất đĩnh thường xuyên trở lại thăm mẹ với cha.”
      “Vậy lần tới các con trở lại mẹ chỉ hi vọng nghe được tin tốt của các con, các con trở về nhấtđịnh phải cố gắng chút. Mẹ chờ ôm cháutrai.”
      Mộc Tiểu Tiểu cười .
      "Mẹ."
      Âu Dương Thụy nghe được lời của mẹ mình vui mừng :
      “Được, nhất định phụ kì vọng của mẹ, con về nhất định nỗ lực gấp bội.”

      Sau đó hai người lên xe rời , Mộc Tiểu Tiểuđưa mắt nhìn bọn họ cho đến khi chiếc xe dần khuất mới thôi. Âu Dương Bách ôm lấy MộcTiểu Tiểu :

      “Bà xã, chúng ta vào nhà thôi.”

      "Ừ."
      “Bà xã sau nay cần ngủ tiếp ở sàn nhà nữa chứ, em và con trai hòa thuận, em cũng đừng hành hạ nữa.”
      Âu Dương Thụy cầu xin vợ mình, bởi vì Mộc Tiểu Tiểu trách Âu Dương Bách đưa bà dulịch bỏ con trai lại cho nên để cho ông ngủ giường.
      Âu Dương Bách vợ như mạng nên đànhphải làm theo, khi biết được hai mẹ con vui vẻ lại Âu Dương Bách nhanh chóng tìm phúc lợi cho bản thân.

      trừ những thứ này thể chuyệngì khác hơn sao?”

      Mộc Tiểu Tiểu liếc Âu Dương Bách cái,xoay người vào nhà.

      “Bà xã.”
      Âu Dương Bách thấy vợ mình tức giận, vộivàng chạy đuổi theo.
      Âu Dương Thụy đưa Hạ Tịch Nguyệt về nhà sau đó định đến công ty làm việc.

      Đến biệt thự, Âu Dương Thụy ngồi xe cườinói với Hạ Tịch Nguyệt:

      “Vợ, tới rồi.”

      Vì tối qua Hạ Tịch Nguyệt bị Âu Dương Thụy lăn qua lăn lại mệt muốn chết, sáng phải dậy sớm vì chuyện của mẹ con , vừa ngồi lên xe Hạ Tịch Nguyệt nhịn được ngủ thiếp .
      Âu Dương Thụy ngắm dáng vẻ khi ngủ của ,rồi lại thử gọi:
      “Vợ ơi, vợ ơi.” Âu Dương Thụy xem Hạ TịchNguyệt có vẻ tỉnh lại, nở nụ cười đen tối nhích lại gần . nhìn đôi lông mi nhắm chặt kia, vì ngủ say mà mặt ửng hồng, cái miệng khẽ nhếch lên như quyến rũ Âu Dương Thụy.

      Âu Dương Thụy kiềm chế được đành hônlên môi . Lưỡi Âu Dương Thụy trêu đùa lưỡicủa Hạ Tịch Nguyệt. Trong giấc mộng, Hạ Tịch Nguyệt vô thức đáp lại nụ hôn của Âu Dương Thụy điều này càng làm cho cao hứng, lúcngủ say mình vẫn xuất trong giấc ngủ củabảo bối.

      Chân mày của Hạ Tịch Nguyệt đột nhiên caulại, rên rỉ ra tiếng. Âu Dương Thụy biết Hạ TịchNguyệt sắp tỉnh lại lập tức rời môi . Kế tiếp Hạ Tịch Nguyệt mơ hồ mở mắt ra nhìn phía ngoài biệt thự, quay đầu với Âu DươngThụy:
      “Sao gọi em dậy?”
      gọi rồi nhưng em ngủ ngon quá nên nỡ đánh thức em dậy.”
      Âu Dương Thụy giải thích.
      “Vợ à, mới vừa rồi em nằm mơ cái gì vậy, lại cười ngọt ngào thế.”

      Âu Dương Thụy vui vẻ hỏi.
      “À? em quên mất, vừa nãyem mơ thấy có con ruồi lớn cắn môi em, emdùng tay chụp nó nhưng nó vẫn còn cắn em, em dùng miệng của mình cắn lại, đúng em thấymôi mình tê tê, rất đau nha.”

      Hạ Tịch Nguyệt cau mày mất hứng . Mặt ÂuDương Thụy đen thui khi nghe thấy Hạ TịchNguyệt mấy lời này. ra nghĩ là con ruồi tới cắn , cho nên mới hôn trả lại mình, tức giận :

      “Em ai là con ruồi?” Hạ Tịch Nguyệt cứ có cảm giác môi của mình hơi ngứa, dùng gươngtrên xe soi chút, nhìn đôi môi sưng đỏ HạTịch Nguyệt hiểu chuyện gì xảy ra, mặt côđanh lại:

      "Âu —— Dương —— Tthụy."
      “Ở đây, sao thế vợ?”

      Âu Dương Thụy thấy tức giận, lập tức cười lấy lòng.


      xem chuyện tốt làm , em thấy tê tê, ra chính là con ruồi đáng ghét cắnem.”


      Hạ Tịch Nguyệt chỉ vào môi của mình mắng Âu Dương Thụy.
      “Vợ à, điều này thể trách , ai bảo lúc em ngủ đáng như vậy, nhất thời khôngkiềm chế được.”

      hay lắm, cứ như tất cả đều là lỗi củaem.”
      “Vợ à.”
      Âu Dương Thụy mở to đôi mắt vô tội, ngọt ngào gọi .
      , em muốn với nữa, emmuốn xuống xe.”


      Hạ Tịch Nguyệt vừa vừa làm bộ muốnxuống xe. Âu Dương Thụy nhanh tay nắmlấy tay của Hạ Tịch Nguyệt cười :
      “Vợ ơi, hôn chào buổi sáng .”

      “Cái gì mà hôn chào buổi sáng, bây giờ trưa rồi.”

      Hạ Tịch Nguyệt cự tuyệt.
      “Vậy hôn buổi trưa.”
      “Âu Dương Thụy, đủ rồi nha. Em muốnxuống xe, mau buông tay.”

      thả, hôm nay em hôn , cho em xuống.”
      ……………”
      lát sau Hạ Tịch Nguyệt thấy Âu Dương Thụy chịu cho xuống xe, đành nhẫn nhịn :
      “Được rồi, tới gần chút.”

      "Ừ."
      Âu Dương Thụy vui mừng gật đầu. Hạ TịchNguyệt xong hướng phía mặt Âu DươngThụy hôn xuống.

      được, em phải hôn miệng mới được.”
      Âu Dương Thụy bất mãn . xong chu miệng mình ra để Hạ Tịch Nguyệt hôn. Hạ TịchNguyệt thấy cố chấp, nghĩ thầm dù sao cũng chỉ hôn chút thôi là có thể ngủ rồi.

      Hạ Tịch Nguyệt nhàng hôn lên môi của , vừa định rời Âu Dương Thụy dùng tay giữđầu của Hạ Tịch Nguyệt lại hôn sâu hơn. HạTịch Nguyệt mở mắt ra muốn chuyện nhưng phát môi mình bị bịt kín đến sít sao, khôngthể làm gì được nên lấy tay đánh vào đầu Âu Dương Thụy.

      Âu Dương Thụy vẫn tiếp tục hôn , lát sau Hạ Tịch Nguyệt phản ứng được nữa xụi lơtrong ngực . Âu Dương Thụy buông tha đôimôi , nghĩ ‘nếu như hôm nay phải đến công ty xử lí ít chuyện, mình nhất định ở ngay tại chỗ này muốn tiểu tinh này.’

      Âu Dương Thụy ôm lấy người , dùng tay vuốt ve đôi môi sưng đỏ:
      “Về nghỉ ngơi tốt, buổi tối về với em.”

      Hạ Tịch Nguyệt có chút khí lực, xươngmềm ra ở trong ngực gật đầu.

      Cuối cùng Âu Dương Thụy phải ôm vào biệtthự, vì Hạ Tịch Nguyệt chẳng thể nhúc nhích được thêm. Dọc theo đường , vùi đầu vàongực để che xấu hổ trong lòng.

      Âu Dương Thụy lái xe đến công ty, vừa tớithang máy thư kí Thẩm Tử Kỳ lập tức tớitrước mặt :

      “Tổng giám đốc, Chu tiểu thư chờ lâu.”

      Thẩm Tử Kỳ là trợ lí Lãnh Hiên tìm thay cho Mạc Kỳ Thiên. Thẩm Tử Kỳ ngày ngày đeo cái mắt kính dày, che dung mạo của mình,hơn nữa người cũng khá đàng hoàng, là côgái kín kẽ. Âu Dương Thụy nghe xong liền hỏi:
      “Chu tiểu thư nào?”


      Âu Dương Thụy dù có gặp qua nhưng phải là người nên để trong lòng sẽkhông lưu lại trong trí nhớ. Âu Dương Thụy thậtsự nhớ Chu tiểu thư nào.

      “Chính là thiên kim của Chu thị, Chu Vinh Vinh.”

      Thẩm Tử Kỳ giọng trả lời, bởi vì rất sợ khí thế kinh người của tổng giám đốc.

      “Ừ tôi biết rồi, làm việc .” Âu Dương Thụy xong vào phòng làm việc. Chu Vinh Vinh nghe được tiếng mở cửa lập tức từ ghếđứng lên, tới trước mặt , đưa tay ra nở nụ cười xinh đẹp nhất:

      “Xin chào tổng giám đốc Âu Dương, rất xin lỗi quấy rầy .”
      Âu Dương Thụy lướt qua ta, thẳng tiến tới ngồi ghế của mình căn bản để ý đếncái tay trước mặt. Ngồi vào ghế dùng ánh mắt sắc bén nhìn Chu Vinh Vinh, lạnh lùng hỏi:

      tới đây có chuyện gì?”

      Chu Vinh Vinh giống như biết Âu Dương Thụysẽ từ chối bắt tay nên ta có chút lúng túng thu hồi tay của mình, tới trước mặt ÂuDương Thụy.

      Hôm nay vì gặp Âu Dương Thụy mà Chu Vinh Vinh định mặc áo ngắn váy chiều dài chỉ đủ che kín cái mông. Chu Vinh Vinh cố gắngkép thấp quần áo xuống để lộ da thịt ra ngoài.Ngồi vào ghế trước bàn Âu Dương Thụy, cườinói:

      “Cha tôi chuyển dự án Phúc Giai Tân qua cho tôi toàn quyền xử lí, sau này phiền tổng giámđốc Âu Dương Thụy giúp đỡ nhiều hơn.”

      Chu Vinh Vinh nhìn Âu Dương Thụy cười tươirói.
      “A….Chu Đông có thể đưa Phúc Giai Tân cho xử lí, xem ra năng lực của rất lợi hại.”
      “Nào có, chỉ là công việc buôn bán của cha tôi tương đối bận rộn cho nên mới để tôi tạm thờigiúp ông tiếp quản.”

      Chu Vinh Vinh khiêm tốn .
      “A…Là như vậy sao, vậy tổng giám Chu có thểgiải thích chút, tại sao kiến trúc của PhúcGiai Tân lại bị ăn bớt nguyên liệu . Tôinhớ công trình này các người tìm nhà đầu tư,hơn nữa giám sát thi công cũng là người củacông ty .”

      Âu Dương Thụy dùng khí thế bức người vớiChu Vinh Vinh. Chu Vinh Vinh mỉm cười tự tin đáp:

      “Tổng giám đốc Âu Dương, hôm nay tôi vì chuyện này mà tới đây, cha tôi để cho tôi tới với về chuyện này.”

      "Hả?"

      Âu Dương Thụy chờ ta tiếp.
      “Công trình PHúc Giai Tân là do Chu thị phụtrách nhưng giám sát là trưởng bộ phận, chúng tôi nghĩ trưởng bộ phận cấu két với chủđầu tư, tạo thành cục diện hôm nay, sau đó chúng tôi biết chuyện đuổi người quản lí đó, cũng đổi nhà thầu.”
      Nhưng người quản kí kia dù sao cũng là ngườicủa công ty chúng tôi, chúng tôi tránh khỏi trách nhiệm, tổng giám đốc Âu Dương, anhxem như thế này có được , chi phí xâydựng lại công trình do Chu thị chúng tôi bỏra?”
      Rất dễ nhận thấy hôm nay Chu Vinh Vinh có chuẩn bị trước khi đến đây. Trả lời rất chắc chắn kín kẽ giọt nước cũng lọt, đem toàn bộ trách nhiệm đẩy lên người quản lí và chủ thầu. Âu Dương Thụy nghe Chu Vinh Vinh giải thích, cười :

      “Chu thị các nguyện ý bỏ tiền, chuyện này cứ thế .”
      Chu Vinh Vinh đứng lên nhìn Âu Dương Thụynói:
      “Vậy cảm ơn tổng giám đốc Âu Dương. biết buổi tối tổng giám đốc Âu Dương cóthời gian tôi muốn mời ăn bữa cơm, coi như là lời xin lỗi với chuyện này.”
      Chu Vinh Vinh muốn quyến rũ Âu Dương Thụy, ý tứ rất ràng.
      xin lỗi buổi tối tôi phải về nhà với vợ.Nếu như tổng giám Chu có việc gì nữa có thể ra ngoài.”
      Âu Dương Thụy nhìn Chu Vinh Vinh, gằn từngchữ mà , cự tuyệt hề nể mặt ta.

      “A ra là như vậy, vậy tôi quấy rầy thời gian dùng cơm của tổng giám đốc ÂuDương và phu nhân, về sau có cơ hội ăn cơmsau.”
      Chu Vinh Vinh cười , sau đó cầm túi xách lên xoay người rời . ra bên ngoài nụ cười mặt biến mất chỉ còn lại hận ý gương mặt.

      "Hạ Tịch Nguyệt."

      Chu Vinh vinh cắn răng nghiến lợi .
      con đàn bà gia thế có, tại sao giám tranh với tôi, Âu Dương Thụy cuối cùng là của tôi mà thôi.”

      Âu Dương Thụy ngồi trong phòng làm việc, tayanh gõ bàn trầm tư suy nghĩ: “Lão hồ ly Chu Đông này vì miếng đất Phúc Giai Tânmà muốn con mình sử dụng mỹ nhân kế, ôngta đánh giá cao con của mình quá rồi, cònđánh giá thấp năng lực của Âu Dương Thụy tôiqua. Ha ha ha tôi cho ông biết kết quả việc đắc tội Âu Dương Thụy.”

      Âu Dương Thụy cười lạnh. Lãnh Hiên tiếnvào phòng thấy cười lạnh lùng, toàn thân nổi da gà, trong lòng thầm nghĩ:


      ‘Tổng giám đốc tính toán ai đây, nếu cười như thế, chỉ có lúc đangtính toán ai đó mới cười lạnh lẽo hung tàn nhưvậy. chỉ thấy thương tiếc cho người mà tổng giám đốc nhắm tới.’

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 32: Cùng Vân Nặc dạo phố, vô tình gặp Lâm Hinh Nhân

      Buổi tối, Âu Dương Thụy tan việc về nhà nhìn thấy bóng dáng mà mình luôn tâmniệm, lên tiếng hỏi:

      “Thím Trương, thiếu phu nhân đâu?”

      “Ah…vẫn còn ngủ ở lầu.”

      Thím Trương ngừng công việc làm, nhìn thiếu gia lo lắng, bà cười đáp.
      Thiếu gia đúng là khẩn trương vì thiếu phu nhận, chỉ ngày thấy gấp đến như vậy.

      “Lúc trưa ấy có ăn cơm ?”
      Âu Dương Thụy quan tâm hỏi.

      "Vẫn có."

      “Vậy nhanh làm bữa tối, thiếu phu nhân tỉnh lại rất đói, nhớ nấu thêm canh bổ thân thể.”

      Âu Dương Thụy xong vội bước lên lầu, đẩy cửa ra vào. Hạ Tịch Nguyệt nghe tiếngmở cửa tỉnh giấc, mắt còn chưa tỉnh hẳn nhìn , giọng khàn khàn :

      về rồi à, tại mấy giờ rồi?”

      “Ừ, vừa về, chạng vạng tối, sao em lại ngủ đến trễ như vậy?”

      Âu Dương Thụy tới bên giường, dịu dàng .
      “Có thể là do sáng thức quá sớm, hơi mệt nên ngủ nhiều chút.”
      Hạ Tịch Nguyệt vừa xoa hai mắt của mình vừa .
      nghe thím Trương em buổi trưa khôngăn cơm, vậy nhanh dậy ăn cơm thôi, đừng đểbụng đói.”

      “Ừm, buổi trưa có thức nên vẫn chưa ăn cơm. Vậy em rửa mặt rồi xuống lầu.”
      Hạ Tịch Nguyệt đứng dậy vén chăn tới phòng vệ sinh. Âu Dương Thụy lẳng lặng nhìn ,giống như chỉ nhìn như vậy có thể hạnh phúc cả đời.

      Hạ Tịch Nguyệt rửa mặt xong cùng Âu DươngThụy xuống lầu, tới bàn ăn Hạ Tịch Nguyệtnhìn thấy thức ăn ngon bàn nhịn được chảy nước miếng, vui vẻ với ÂuDương Thụy:

      “Oa, nhìn biết đói, vừa nhìn nhữngmón ngon này bụng liền đánh trống. Mấy con sâu tham ăn cũng chạy ra ngoài rồi.”
      Hạ Tịch Nguyệt cười ha hả .
      “Đói bụng ăn nhanh .”
      Âu Dương Thụy gắp thức ăn cho .

      "Ừm, ăn ngon."
      Hạ Tịch Nguyệt vui vẻ ăn thức ăn Âu DươngThụy gắp cho. Âu Dương Thụy ăn mà chỉgắp thức ăn bỏ vào chén cho . Nhìn ăn vuivẻ như vậy tâm tình cũng vui theo.

      Hạ Tịch Nguyệt ăn nhưng cảm giác ÂuDương Thụy cứ nhìn hoài, động đũa, ngước nhìn :
      “Làm sao lại ăn?”
      đói, buổi trưa có thể ăn nhiều ở công ty rồi, nhìn thấy bảo bối ăn ngon vui vẻ nên cũng no bụng.”


      Âu Dương Thụy cầm khăn giấy lau chùi mép bị dính thức ăn vừa . Hạ Tịch Nguyệt yêntâm thoải mái nhận lấy phục vụ của , giốngnhư điều mà Âu Dương Thụy nên làm. đùa giỡn :

      “vậy xem, ngày ngày nhìn em ăn cơm cần ăn cơm, thấy dói sao?”
      Nghe thấy câu hỏi của , Âu Dương Thụy cườiphúc , nhích người đến gần lỗ tai của cười :
      “Nếu như vợ có thể cho ngày ngày ănno, nghĩ cần ăn cơm, đều cảm thấy no bụng rồi. Ha ha ha ~."

      Âu Dương Thụy xong còn cắn lỗ tai của Hạ Tịch Nguyệt cái. Mặt Hạ Tịch Nguyệt đỏnhư cà chua, bị cắn nơi mẫn cảm nhất,toàn thân nổi da gà nhìn Âu Dương Thụy tức giận :

      làm gì thế, nơi này ở phòng khách đó nha, còn nhiều người giúp việc ở đây.”

      Hạ Tịch Nguyệt giọng nhắc nhở Âu DươngThụy .

      “Vậy theo cách của vợ, nơi nào có người có thể muốn làm gì làm phải ?”

      Âu Dương Thụy thèm nghe nhắc nhở, bắt được sơ hở trong lời cảu .
      …., là đồ ngựa đực, em khôngthèm với . Hừ ~."

      Hạ Tịch Nguyệt để ý Âu Dương Thụy , cúi đầu chuyên tâm ăn trong bát món ăn.
      Cơm nước xong trở lại phòng ngủ, Âu DươngThụy tắm. Hạ Tịch Nguyệt mở máy vi tính lên. đăng nhập vào QQ có người nóichuyện với mình, mở video ra đầu bên kia là Vân Nặc.

      “Nàng ơi, làm gì đấy?”
      Vân Nặc vừa ăn táo vừa .

      có chuyện gì để làm, cậu tìm mình có việc à?” Hạ Tịch Nguyệt đáp.
      “Ừ, có chút chuyện.” Vân Nặc tỉnh bơ .
      “Có chuyện sao gọi điện thoại cho mình?” Hạ Tịch Nguyệt kinh ngạc hỏi.
      “Làm ơn đại tiểu thư, điện thoại của cậumình gọi cả ngày đều tắt máy, mình lại khôngdám gọi điện thoại cho chồng cậu.” Vân Nặc tức giận.
      Hạ Tịch Nguyệt tới bên giường cầm điệnthoại di động lên, ra là hết pin nên Vân Nặc gọi được. sạc điện thoại sau đó ngồivào trước máy vi tính trò chuyện với Vân Nặc:
      “Điện thoại di động của mình hết pin, cậu tìm mình có chuyện gì gấp sao?”

      “Mình muốn rủ cậu ngày mai dạo phố, lâu rồi tụi mình chưa , vì chuyện kết hôn mà bận bịu quá. Ngày mai được nghỉ, cậu với mình .” Vân Nặc cầu khẩn.

      “Ngày mai mình cũng biết có ra ngoàiđược hay , để mình hỏi Âu Dương Thụy thử xem sao?” Hạ Tịch Nguyệt chắc chắn.

      “Cái gì? dạo phố còn phải đợi ấy chophép, cậu kém cỏi quá Hạ Tịch Nguyệt. phải bây giờ cậu bị chồng quản nghiêm chứ? Hahaha.” Vân Nặc trêu chọc. Còn cố ý nhấn mạnh chữ bị chồng quản để chọc Hạ Tịch Nguyệt.

      “Cái gì nha? Mình mới có bị chồng quản, ngày mai . CHuyện này mình có thể tự làm chủ, cậu mấy giờ?” Hạ Tịch Nguyệt chứng minh mình bị chồng quản, nhanh chóng trả lời Vân Nặc.

      “Nha đầu thối! Lỗ ta mình đâu có điếc, cậu làm gì kêu lớn tiếng thế.” Vân Nặc tiếp tục nhạo bang.

      “Vân----Nặc, ngày mai cậu có muốn mình dạo phố cùng hả?” Hạ Tịch Nguyệt uyhiếp.
      “Nàng ơi, ta sai lầm rồi được chưa, ngày maichín giờ ở lầu dưới Cao ốc Empire State, khônggặp về nhé.” Vân Nặc lập tức cầu xin Hạ Tịch Nguyệt tha thứ.

      “Ừm được rồi.”

      Nghe được tiếng nước ngừng chảy ở phòng tắm,Hạ Tịch Nguyệt nhanh chóng :

      “Âu Dương Thụy ra, cứ quyết định như vậyđi, sáng mai chín giờ, mình out trước đây.”

      Hạ Tịch Nguyệt xong cũng lập tức cắt đứt video.

      "Ai ~. . . . . . ."

      Vân Nặc còn muốn them bị Hạ TịchNguyệt cắt đứt, nhìn hình của Hạ Tịch Nguyệt trong máy vi tính tắt, lảm nhảm:

      “Còn phải bị chồng quản, nhìn cậu ta lập tức logout, phải ai tin…”

      Âu Dương Thụy từ phòng tắm ra ngoài, nghe thấy giống như Hạ Tịch Nguyệt chuyệnvới ai, tò mò hỏi:

      “Vợ ơi, em chuyện với ai đó?”

      Hạ Tịch Nguyệt vẫn còn tức Âu Dương Thụy,vừa thấy lại nghĩ đến chuyện ở bàncơm lúc nãy:
      “Ai cần để ý chứ?”
      Sau đó tiếp tục lướt web, thấy tin tức buôn bán.
      “Hôm nay Hạ thị chính thức kí hợp đồng vớiChu thị, cùng nhau khai phá Phúc Giai Tân.”

      Phía bên dưới tin tức còn có hình Quan Hi Triếtbắt tay với Chu Đông.

      “Âu Dương Thụy phải muốn chỉnh Quan Hi Triết sao, làm sao lại để cho ta hợp tác với Chu thị.”

      Hạ Tịch Nguyệt thầm nghĩ ở trong long, ÂuDương Thụy tới bên cạnh cũng haybiết.

      Âu Dương Thụy lau xong đầu tới chỗ , nhìn Hạ Tịch Nguyệt đọc tin tức ngẩn người ra. làm như có chuyện gì, hỏi Hạ TịchNguyệt:

      “Vợ à em còn giận chuyện lúc nãy ở bàn ănsao?”
      "Ahhh."
      Đột nhiên có tiếng vang lên Hạ Tịch Nguyệt giật mình, sau đó lập tức tắt máy vi tính.
      muốn Âu Dương Thụy thấy tin tứcnày. cũng hiểu tại sao mình làm thế,chỉ là trong tiềm thức muốn Âu DươngThụy thấy tin tức này mà tức giận thôi.

      Âu Dương Thụy nhìn , trả lời mà hỏi:
      “Vợ này, tại sao lại chuyện?”

      Hạ Tịch Nguyệt đóng máy vi tính nhìn Âu Dương Thụy :
      “Em có gì để với .”

      Sau đó đứng lên muốn ra ngoài, Âu DươngThụy nhanh tay ôm lấy hông của , ngồixuống giường còn Hạ Tịch Nguyệt ngồi đùi mình, nhìn cười :

      “Vợ à sao lại có gì để , em còn chưa cho biết lúc nãy em chuyện với ai?”

      “Sao em phải cho biết?”

      Hạ Tịch Nguyệt bất mãn, bị Vân Nặc bảo bị chồng quản nghiêm tức tối muốn làm ra vẻkhông bị Âu Dương Thụy quản chặt. Nhưng Hạ Tịch Nguyệt nghĩ những gì làm bây giờ Vân Nặc đâu có thấy được, chính mình tự tìm khổ nữa rồi.

      Hạ Tịch Nguyệt giãy giụa trong ngực của anhmuốn thoát ra ngoài.


      "A ~, sao?"
      Âu Dương Thụy ôm chặt hông của để dán chặt lên người , cảm giác nóng bỏng củathân thể hòa vào nhau, tay khác thò vàotrong áo ngủ của Hạ Tịch Nguyệt, vuốt ve làn da mềm mại của .
      Hạ Tịch Nguyệt cảm giác được vật thô sáp dưới mông .
      mau buông em ra.”

      “Vậy em phải cho biết lúc nãy em nóichuyện với ai.” Âu Dương Thụy uy hiếp.
      “Là Vân Nặc.”

      Hạ Tịch Nguyệt tức giận quát.
      ấy tìm em có chuyện gì sao?”

      “Ừm, ấy rủ em ngày mai dạo phố muaquần áo.”
      “Em đồng ý!”
      “Ừm, đương nhiên em đồng ý, chúng ta lâucũng có gặp mặt. Em cũng muốn gặpcô ấy.”

      “Nhưng em đừng quên tối nay cho ăn no , ăn no em đừng có hòng điđược.”
      Âu Dương Thụy bá đạo cầu, sai ăn dấm chua của Vân Nặc, tại sao ấy chỉ câu, bảo bối của liền hấp tấp,bảo bối của trừ thân cận ra người khác đều được. Ngay cả phụ nữ cũng , đây chính là ham muốn giữ lấy mãnh liệt của ÂuDương Thụy.


      Hạ Tịch Nguyệt thấy Âu Dương Thụy cự tuyệtmình, liền :
      đáng ghét, em muốn.”
      Nếu để cho Âu Dương Thụy ăn no, còn hơi sức đâu mà dạo phố cùng Vân Nặc.

      “Em muốn cũng phải làm, đừng quên chúng ta đồng ý với mẹ lần này trở về phải làm cho mẹ nghe được tin tốt, phải nỗ lực them chứ sao.”
      Âu Dương Thụy vừa sờ vừa .

      “Đó là đồng ý với mẹ phải em.”

      Hạ Tịch Nguyệt bĩu môi bất mãn

      “Chuyện như vậy phải dựa vào cố gắng của hai đứa mình mới được.”
      “Em mới cần cố gắng cùng . thảem xuống , em muốn tắm.”
      “Vậy cũng được, sao em có thể tạo người.”

      Âu Dương Thụy xong liền ôm Hạ TịchNguyệt đến bên giường, dè lên người , Hạ Tịch Nguyệt la ầm lên:
      “Âu Dương Thụy bá đạo, khôngphân trái phải! để cho em xuống, ngày hôm qua làm nhiều lần như vậy, em còn chưakhỏe hẳn, tại em rất buồn ngủ.”

      Hạ Tịch Nguyệt làm bộ như rất mệt mỏi mà .

      Nghe được Hạ Tịch Nguyệt lời , Âu DươngThụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt cười:
      “Vợ này em mới vừa muốn tắm, giờ lại muốn ngủ, rốt cuộc em muốn làm gì?”
      “Em muốn ngủ, xuống .”
      “Vợ à, nhớ em ngủ cả ngày rồi, giờ lại ngủ nữa là sao? Nếu chúng ta làm vậnđộng cho tỉnh người !”

      “Em muốn vận động với , em tắmđây.”
      “Được, có thể tắm cùng em, chúng ta lâu rồi có làm ở trong phòng tắm.”


      "Âu Dương Thụy lưu manh."

      Nghe được lời Âu Dương Thụy, HạTịch Nguyệt tức giận thét lên.

      chỉ lưu manh với em thôi!”
      Âu Dương Thụy lần mò tìm môi của , lưỡi củahai người nhanh chóng quấn lấy nhau.

      "Ô ô. . . . . . ."

      Hạ Tịch Nguyệt muốn mở miệng chuyện nhưng lại bị Âu Dương Thụy bưng bít hết cách nào ra lời.

      lát sau Âu Dương Thụy rời môi , hôntrằn trọc xuống cổ. Âu Dương Thụy cúi người liếm cái cổ trắng ngần.


      "Ừm."
      Hạ Tịch Nguyệt thoải mái rên rỉ ra tiếng,nghe được tiếng rên của , Âu Dương Thụy ngẩng đầu khổ sở
      Hạ Tịch Nguyệt khỏi thoải mái rên rỉ ra tiếng. Nghe được Hạ Tịch Nguyệt tiếng rên rỉ,Âu Dương Thụy ngẩng đầu nhìn Hạ Tịch Nguyệt khổ sở đến:
      “Vợ ơi, muốn em.”

      Hạ Tịch Nguyệt thấy dáng vẻ khổ sở của , hơn nữa đầu toát mồ hôi lạnh, đau long.
      “Vậy vào , nhưng nhớ là phải mộtchút. Sáng em còn phải với Vân Nặc.”
      “Tuân lệnh vợ .”

      Âu Dương Thụy hưng phấn vô cùng, đâu còn bộ dạng nhịn đến khổ sở nữa, gian kế cuối cùng thành công.

      Được đồng ý của vợ, Âu Dương Thụy nhanhchóng hướng về phía cởi áo ngủ xuống, lộ ra thân thể mềm mại. Âu Dương Thụy nhìn ngắm cơ thể của Hạ Tịch Nguyệt bên dưới đến ngây người, lâu vẫn còn chưa hoàn hồn.

      Hạ Tịch Nguyệt thấy nhìn ngẩn người,có chút thẹn thùng, đưa tay che vị trí trọng yếu,nhìn Âu Dương Thụy xấu hổ :
      đừng nhìn có được ?”

      Âu Dương Thụy cười lấy cái tay của Hạ TịchNguyệt che xuống.
      cần che lại, thân thể em đẹp như thếphải nên hảo hảo thưởng thức mới đúng.”
      Âu Dương Thụy xong, cúi đầu ngậm lấyvành tai của Hạ Tịch Nguyệt.

      "Ừm."
      Dưới kích thích của Âu Dương Thụy, HạTịch Nguyệt rên rỉ ra tiếng. cởi hoàn toànáo choàng tắm của mình ra cúi người chiếm lấy Hạ Tịch Nguyệt. Ở lần vận động thứ ba Hạ Tịch Nguyệt thể nhịn được nữa, mở miệng cầuxin:
      “Chồng à, tha cho em , em được nữa rồi. Ngày mai em còn muốn rangoài.”

      “Nhưng vợ à lỡ bắt đầu rồi, nếu dừng lại anhsẽ điên mất, em muốn chồng em thành người mất năng lực à.”
      Âu Dương Thụy cố ý muốn nhiều lần nhưvậy để còn hơi sức đâu mà ra ngoàivới Vân Nặc.
      Vợ sao phải bồi người ta chứ? Vợ chỉmột lòng dạ bồi mà thôi.
      Đến suy nghĩ trong lòng Âu Dương Thụy cũngbá đạo như thế. Hạ Tịch Nguyệt chịu nổinên hôn mê, đến khi tỉnh lại vẫn thấy ÂuDương Thụy còn nằm người vận động.

      “Âu Dương Thụy là đồ đáng ghét nhất, anhcăn bản muốn ngày mai để em ra ngoài.”
      “Vợ em còn lớn tiếng gào thét như thế, biểuhiện chưa cố gắng hết sức, xem ra phảicố thêm.”


      Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt vừa dùng sức đụng vừa cười .
      có, có, rất cố gắng rồi…. cần nỗ lực nữa, chồng à, em van thả em ra mà.”
      Hạ Tịch Nguyệt sợ hãi cầu xin.

      “Vợ ơi, lần này đảm bảo là lần cuối cùng.”

      ……..”
      biết phản bác cho nên cúi người chặn miệng lại để ra. Tiếp sau là mộtloạt thanh triền miên, kích tình khắp phòng.

      Buổi sáng ngày hôm sau Âu Dương Thụy vừa tỉnh dậy thấy nửa thân trần truồng của Hạ Tịch Nguyệt, lại nhịn được dò người tới hôn đôi môi lâu. Hạ Tịch Nguyệt nhíu mày, tức giận huơ tay:
      “Đừng làm rộn, tôi còn muốn ngủ.”

      Hạ Tịch Nguyệt xoay người lại tiếp tục ngủ,hoàn toàn quên mất cuộc hẹn dạo phố với VânNặc hôm nay. Âu Dương Thụy thấy mệt mỏi, nén nhịn ham muốn của mình thả ra.

      Âu Dương Thụy tinh thần thoải mái sảng khoáiđi làm, còn Hạ Tịch Nguyệt ngủ như heo chết. Đến lúc 12 giờ trưa mới tỉnh lại, nhìn đồng hồ Hạ Tịch Nguyệt lập tức tỉnh táo, ngồi giường dùng hai tay xoa xoa mắt lần nữa xác định đúng là 12 giờ. hoảng hốt mắngthầm trong lòng:

      “Âu Dương Thụy, cái tên khốn kiếp này, hôm nay mình có chuyện ra ngoài, hôm qua đãcố gắng cầu xin nhưng vẫn buông tha, từ đầu đến chân chính là tên khốnkiếp!”
      Ở phòng làm việc của tổng giám đốc kia, Âu Dương Thụy kí hợp đồng, bỗng nhiên hắcxì cái, trong lòng cười nghĩ:
      “Chẳng lẽ bảo bối ngủ cũng muốn mìnhsao?!”

      Hạ Tịch Nguyệt cầm điện thoại di động lên, nhìn thấy hai mươi cuộc gọi nhỡ của Vân Nặc. muốn điên lên rồi, gương mặt khổ sở cầm điện thoại gọi cho Vân Nặc, đầu dây vừa đả thông đãnghe tiếng Vân Nặc rống to:

      “Hạ______Tịch______Nguyệt! Cậu muốn chết có phải ? Cậu có biết mình đợi bao lâu rồikhông, mình đợi ba canh giờ, tại mình hận thể giết chết cậu ngay. phải là do tối qua mình cậu bị chồng quản chặt cho nên hôm nay cậu cố ý đến trễ để báo thù mình hả?”
      Vân Nặc phẫn nộ.
      “Mình…Vân Nặc à trước hết cậu đừng tứcgiận…mình lập tức tới…20 phút nữa là tới, hôm nay chi phí là do mình trả hết được ?”
      Hạ Tịch Nguyệt lấy lòng.
      “Được, là cậu đó nha.” Sau đó liền ngắt điệnthoại.
      Hạ Tịch Nguyệt tới bàn trang điểm nhìn thấy thẻ ngân hang, nhớ tới buổi sáng lúc mình ngủ mơ mơ màng màng Âu Dương Thụy cóđưa cho, để cho xài thoải mái khi dạo phố. Giơ cái thẻ trong tay lên, Hạ Tịch Nguyệt nhìn chằm chằm giống như nhìn Âu Dương Thụy mà

      “Hừ, hôm nay mình xài hết thẻ của , xem còn dám khi dễ em , em quét chết .”
      Hạ Tịch Nguyệt trẻ con ngồi với cái thẻ trong tay sau đó vội rửa mặt nhanh chóng tìm Vân Nặc.



      tới cao ốc Empire State, Hạ Tịch Nguyệt vừa xuống xe thấy Vân Nặc tức giận nhìn mình.Hạ Tịch Nguyệt cười :
      “Nặc à, cậu đừng tức giận…mình sai rồi có được . Hôm nay mình ngủ quên mất.”
      “Xem ra cậu căn bản xem trọng mình nên mới ngủ quên.”
      Vân Nặc tức giận .

      " phải như vậy á..., là bởi vì. . . . . . ."
      Hạ Tịch Nguyệt ấp úng ra được, Vân Nặc nhìn thấy ấp a ấp úng liền hiểu chuyện,cười : “ phải là tối qua làm quá muộn chứ, hôm nay nóng vậy tại sao cậu lại xõa tóc ra để che vết hôn.”

      Vân Nặc đưa tay vén tóc Hạ Tịch Nguyệt lên,quả nhiên thấy vết hôn.
      “Được rồi, lần này phải do cậu sai, miễn cưỡng tha thứ cho cậu. Chỉ là cậu hômnay phí là cậu trả hết.”


      "Biết rồi."
      Hạ Tịch Nguyệt đỏ mặt đáp. Cho dù là bạn bè thân thiết nhưng dính đến chuyện khuê phòng Hạ Tịch Nguyệt thể xấu hổ.
      Hai người bước vào cao ốc, thang máy tới lầu bốn, Vân Nặc với :

      “Nghe nơi này hôm nay có bộ sưu tập quần áo mùa hè của Chanel, chúng ta lựa .”
      “Được, lâu rồi mình có shopping.”

      Hạ Tịch Nguyệt vui vẻ trả lời.

      “Ai…mình này Nguyệt Nguyệt hôm nay cậukhông mang tiền tới lúc có tiền trả để cho chồng cậu tới trả thay như thế mất mặtnha.”
      Vân Nặc có vẻ yên lòng.
      “Vân __Nặc, cậu nên xem mình thếchứ, lúc ra ngoài Thụy đưa cho mình mộttấm thẻ rồi. Hảo hảo lấy lòng chị , hôm nay chị trả tiền cho em.”

      Hạ Tịch Nguyệt nhìn Vân Nặc kiêu ngạo .

      " ?"

      “Ừm."

      @thanhphamhue: cảm ơn bạn, tác giả này viết lặp nhiều nên mình cố gắng chuyển câu cho bớt lặp, qua ngôn ngữ đơn giản dễ thấm, đọc có vẻ gần gũi Hai người bước vào cửa hàng bán quần áo, Vân Nặc nhanh chóng bị cái váy màu trắng hấpdẫn, mà Hạ Tịch Nguyệt bị cuốn hút bởi cái đai đeo váy ngắn màu xanh da trời, cũng coilà ngắn lắm khoảng đầu gối tất.
      “Chúng ta thử chút chứ?”
      Vân Nặc cười .
      “Được.”
      Sau đó hai người vào phòng thử quần áo, lúcđi ra, Vân Nặc nhìn Hạ Tịch Nguyệt như thiên sứ mỹ lệ.

      "Nguyệt Nguyệt, cậu mặc bộ y phục này làđẹp. Giống như thiên sứ."

      "Cậu cũng rất xin đẹp.”

      “Hai vị tiểu thư tinh mắt, hai bộ trang phục này đều là hàng mới, bản giới hạn, cả thế giớichỉ có ba bản. Mặc người hai vị rất hợp.”

      Nhân viên phục vụ giới thiệu với bọn họ. Vân Nặc định mở miệng nghe thấy giọng nữ ở phía sau truyền tới.

      “Nhân viên phụ vụ, hai bộ này tôi muốn lấy hết,phiền kêu hai người kia cởi ra.”
      Vân Nặc nghe được lời của đối phương, tức giậnquay đầu lại định mắng nhưng khi nhìn thấy người kinh ngạc:
      “Tại sao là ?”

      "Làm sao lại thể là tôi?"
      Đông Phương Húc cười trả lời.
      hôm nay phải bố trí hội trườngsao? Làm sao lại đến đây?”

      chạy ra ngoài chơi, nhân tiện tôi cũng phải mới được.”
      ……..”
      Vân Nặc tức còn lời nào để .
      “Húc thiếu, quen ta?”

      Minh tinh Vương Giai Giai bên cạnh ghen tỵhỏi.
      "Ừ."

      Đông Phương Húc giọng .
      “Vậy là tốt, Húc thiếu, em nhìn trúnghai bộ y phục này, bảo họ cởi ra có đượckhông? đồng ý hôm nay mua quần áo cho người ta nha.”

      Vương Giai Giai nũng nịu . Cho là mình làm cho Đông Phương Húc vui nên cưngchiều mình.
      “Này, Đông Phương Húc mắt nhìn của thậtlà kém, loại hàng này mà cũng để ý đến được.”
      Vân Nặc châm chọc.

      là ai? Dám chuyện như thế với Húcthiếu, muốn sống sao?”

      Vương Giai Giai kiêu ngạo .
      “Tôi là ai, nên hỏi Húc thiếu chẳng phải biết sao?”
      “Húc thiếu, ấy rốt cuộc là ai?”

      Vương Giai Giai tức giận hỏi.

      "Vị hôn thê của tôi."

      Đông Phương Húc chút nào giấu giếm trảlời.

      "Cái gì, còn em sao ?"

      Vương Giai Giai đau lòng hỏi.

      "Bạn giường."

      Đông Phương Húc coi như có gì đáp.

      “Tôi ánh mắt kém, đầu óc như vậymà cũng thích sao, có phải chỉ thích loại ngực bự nhưng có não phải ?”

      Vân Nặc chống tay vênh váo tự đắc với Đông Phương Húc.
      “Vân Nặc đủ rồi! Tôi tìm phụ nữ là chuyệnkhông cần xen vào.”
      Đông Phương Húc tức giận . Người phụ nữnày hai ba lần châm chọc , rốt cuộc làmanh phát bực rồi. Vương Giai Giai thấy Đông Phương Húc và Vân Nặc cãi nhau, vui vẻ :
      ra là vợ được sủng ái.”

      “A__tôi chính là được sủng ái đó nhưngtôi là chính thất, tốt nhất là lấy lòng tôi, chừng tôi cho phép làm vợ bé củaĐông Phương Húc.”

      Vân Nặc nhấn mạnh hai chữ vợ bé.
      …….”

      Vương Giai Giai định giơ tay lên đánh Vân Nặc,Vân Nặc tức giận bắt được tay của ta, trựctiếp cho ta cái tát. Vương Giai Giai bịđẩy ngã mặt đất.
      ta uất ức với Đông Phương Húc:

      “Húc thiếu, xem ta dã man như vậy, anhnhất định phải làm chủ cho em.”
      “Cút! ấy sao, đúng là ngực lớn mà có não.”

      Đông Phương Húc tức giận đối với Vương GiaiGiai quát.

      "Húc Thiếu"

      Vương Giai Giai bụm mặt, nước mắt rơi lã chạ.
      “Cút, tôi cần bạn giường hiểuchuyện.”

      Đông Phương Húc để ý tới Vương Giai Giai, tới trước mặt của Hạ Tịch Nguyệt cười kêu lên:

      "Chị dâu."

      Dựa vào thái độ mới vừa rồi Vương Giai Giai đối với Hạ Tịch Nguyệt, Đông Phương Húc cũng quyết lưu ta lại.
      Hạ Tịch Nguyệt để ý đến lời của Đông Phương Húc, bởi vì ta khi dễ Vân Nặc. VânNặc biết vì mình mà tức giận, vội lên tiếng:

      "Nguyệt Nguyệt, mình sao ."
      Đông Phương Húc thấy Hạ Tịch Nguyệt để ý tới mình, cũng biết rốt cuộcmình đắc tội với với bà này rồi.
      “Đông Phương Húc, quét thẻ .”


      Vân Nặc .

      "Tại sao là tôi?"
      Đông Phương Húc bất mãn kêu lên. Bị ngườiphụ nữ này chọc giận tức chết, cuối cùng cònphải cà thẻ cho ta nữa.
      “Nếu như trả tiền, tôi chuyệnnày cho ông nội.”
      Vân Nặc uy hiếp.
      “Được, tôi cà.”


      Đông Phương Húc cắn răng nghiến lợi . Đông Phương Húc xong, Vân Nặc dẫn HạTịch Nguyệt chọn đống quần áo, sau đócầm hết chúng ra ngoài.

      " thôi, Nguyệt Nguyệt."
      ra bên ngoài, Hạ Tịch Nguyệt lo lắng nhìnbạn mình, :
      “Để ta trả tiền có được ?”
      sao, chúng ta cũng biết ngày nào tách ra, tại mình đương nhiên muốn tiêutốn của ta bao nhiêu tùy thích.”

      Vân Nặc vui vẻ .
      “Vân Nặc, cậu nhìn thấy ta cùng với người phụ nữ khác, cậu tức giận sao.”
      Hạ Tịch Nguyệt dò xét.

      “Tại sao mình phải tức giận, mình thíchanh ta, mình biết tại sao mình kết hôn, mìnhsẽ có cảm giác với ta.”

      Lời này Hạ Tịch Nguyệt nghe được, hình như cũng cảnh cáo mình.
      “Ai da… ta nữa, mình đói rồi ăn cơm thôi.”
      Vân Nặc tránh né sang chuyện khác.
      “Cái người này, cậu vừa làm mình cũng đói bụng, chúng ta ăn đồ Trung Quốc , trướcmặt có nhà hàng mới mở cũng tệ,chúng ta thôi.”

      Hạ Tịch Nguyệt cười đề nghị.
      “Được."

      Hai người đến nhà hàng Trung QUốc, tới cửa định vào vừa vặn Hạ Tịch Nguyệt bị Lâm Hinh Nhân tát cái. ta mới từ khách sạn ra ngoài nhìn thấy Hạ Tịch Nguyệt, nhịn được chạy tới.

      Hạ Tịch Nguyệt bị đánh trực tiếp xoay người đánh lại đối phương cái tát, Hạ Tịch Nguyệt nhìn Lâm Hinh Nhân, gằn từng chữ :

      "Lâm Hinh Nhân đừng tưởng rằng HạTịch Nguyệt tôi dễ bị khi dễ."

      Lâm Hinh Nhân che mặt của mình, nhìn HạTịch Nguyệt đố kỵ đến:
      “Hạ Tịch Nguyệt tôi ngờ lạikhông biết xấu hổ như vậy, bên này ở chungmột chỗ với Âu Dương Thụy, bên kia lại dây dưa với Quan Hi Triết, lợi hại,có thể đem hai người đàn ông đùa bỡn trong tay.”

      gì tôi hiểu.”
      Nghe được Lâm Hinh Nhân lời , Hạ Tịch Nguyệt tức giận .
      hiểu ư? biết giả vờ, vì mà taytôi bị phế, tại thể cầm nổi cây viết. Tay của tôi tàn, ngã bệnh nhập viện thế nhưng Quan Hi Triết lần đến xem tôi thử, còn có quyến rũ ta, tôi và ta ở cùng nhau hai mươi năm, chỉ ở cạnh ta có vài năm, tại sao lại cướp ta? Tại sao?”

      Lâm Hinh Nhân càng càng kích động.
      “Đây tất cả đều là do gieo gió gặt bão, khôngoán trách ai được.”
      Hạ Tịch Nguyệt có chút ý định xin lỗi. Sau đó kéo Vân Nặc vòng qua người LâmHinh Nhân vào nhà hàng.

      "Đáng đời."
      Vân Nặc ngang qua Lâm Hinh Nhân hunghang .

      Lâm Hinh Nhân nhìn Hạ Tịch Nguyệt vào,ánh mắt độc ác phát ra.

      ‘ Hạ Tịch Nguyệt tôi bỏ qua cho . ’

      Ông trời giống như đối nghịch với LâmHinh Nhân, đột nhiên mưa như trút nước.

      "A ——, ông trời, chẳng lẽ đến ông cũng đối kháng với ta sao?”
      Lâm Hinh Nhân ngước đầu nhìn lên trời mởmiệng mắng. Đột nhiên bóng dáng tới trước mặt ta.
      “Ngươi là ai?”
      Lâm Hinh Nhân kinh ngạc hỏi.

      " người có thể giúp diệt trừ người hậnnhất ."

      "Ngươi biết tôi hận nhất là ai ?"

      Lâm Hinh Nhân hỏi.

      "Dĩ nhiên, chỉ cần chịu cùng tôi hợp tác, tôibảo đảm giúp báo thù."

      "Vậy tốt, tôi nguyện ý hợp tác với ngươi."
      Lâm Hinh Nhân xong lên xe của đốiphương. Chỉ cần có thể diệt trừ Hạ Tịch Nguyệt, Lâm Hinh Nhân hợp tác. Vân Nặc và Hạ Tịch Nguyệt vào nhà hàng, Vân Nặc nhìn chằm chằm Hạ Tịch Nguyệt, đau lònghỏi:

      "Nguyệt Nguyệt, cậu sao chớ."

      “Mình sao, chúng ta chọn món nhanh , phải cậu đói bụng sao?”
      Hạ Tịch Nguyệt cười .

      "Nguyệt Nguyệt, lần tới cậu nên yếu đuối, cậu xem tay cậu kìa, vết đỏ ta đánh cậu này, nếu để Âu Dương Thụy biết chắc giết côta thôi.”
      Vân Nặc tức giận thay bạn.
      “Làm ơn , cậu đừng cho ấy biết, nếuanh ấy mà biết mình đoán chừng về sau đừngnghĩ ra khỏi cửa.”

      Hạ Tịch Nguyệt nhìn Vân Nặc, giọng cầu khẩn.

      “Mình biết rồi.”

      Đột nhiên bên ngoài trời mưa to, Vân Nặc nhìnnước cửa :
      “Thời tiết thay đổi nhanh , vừa rồi còn trời xanh mây trắng, giờ đổ mưa.”
      “Đúng vậy, thời tiết thay đổi nhanh.”
      Ngồi trong phòng làm việc, Âu Dương Thụy nghe thấy bên ngoài có tiếng sấm biết trời mưa. lo lắng Hạ Tịch Nguyệt bên ngoài sẽmắc mưa. Buổi trưa có gọi điện thoại về nhàbiết ra ngoài. Nhìn trời mưa to bên ngoài, Âu Dương Thụy cầm điện thoại di độngtrực tiếp gọi bà xã.


      Hạ Tịch Nguyệt dùng cơm, liền nghe đượcđiện thoại di động kêu, để đũa xuống, thấy làđiện thoại của Âu Dương Thụy, lập tức nhận:

      “Này!”

      " Ở đâu?"

      Âu Dương Thụy ôn nhu hỏi.
      “Ở trong nhà hàng Trung Quốc ăn cơm.”

      Hạ Tịch Nguyệt trả lời.
      “Ở đó chờ , trời mưa muốn qua đón em.”

      “Nhưng mới ba giờ chiều, còn chưa tan sở mà?”

      Hạ Tịch Nguyệt quan tâm.
      sao, là tổng giám đốc ai quản đượcanh chứ, nếu em mắc mưa ngã bệnh đau lòng lắm. Ở đó ngoan ngoãn chờ cho phép chạy lung tung khắp nơi.”

      Âu Dương Thụy xong cũng cúp điện thoại.

      "Uy. . . . . . ."
      Hạ Tịch Nguyệt còn chưa kịp ÂuDương Thụy ngắt điện thoại ra HạTịch Nguyệt muốn Vân Nặc có xe có thể đưa về nhà cần phiền đến . Ngườinày đúng là vĩnh viễn đều bá đạo như thế, đợi người ta xong cúp điện thoại.

      Hạ Tịch Nguyệt nhìn chằm chằm điện thoại ởtrong tay, giọng thầm .
      “Cậu lầm bầm gì thế? Âu Dương Thụyđiện thoại muốn qua đón cậu sao?”
      Vân Nặc vừa ăn cơm vừa hỏi Hạ Tịch Nguyệt.
      “Đúng vậy, ấy bảo trời mưa cho nên phải tự mình đón mình về nhà.”
      “Nha đầu, cậu đúng là có phúc, có ông chồng thương cậu như vậy.”

      Vân Nặc bằng giọng hâm mộ.
      “Đúng rồi cậu đừng có chuyện chúng ta gặp Linh Hinh Nhân cho ấy nhé.”

      Hạ Tịch Nguyệt thận trọng .
      “Biết rồi, người bị chồng quản nghiêm.”

      “Nhưng ấy thấy vết thương mặt cậu thìlàm thế nào?”
      “Mình dùng tóc che lại, bên ngoài trời khátối, tí nữa ra ngoài mình che lại, ấy sẽkhông thấy được.”
      Hạ Tịch Nguyệt giọng điệu cứng rắn . ÂuDương Thụy đẩy cửa phòng ăn tiến vào, thấy Hạ Tịch Nguyệt liền sải chân bước tới. Hạ Tịch Nguyệt kinh ngạc nhìn hỏi:
      “Làm sao lại tới nhanh vậy?”

      “Nhớ em cho nên đến nhanh chứ sao.”

      Âu Dương Thụy dịu dàng với Hạ TịchNguyệt. Vân Nặc ở bên cạnh nghe được lời củaanh toàn thân nổi da gà.

      "Ăn no chưa?"

      Âu Dương Thụy nhìn chằm chằm Hạ Tịch Nguyệt cười hỏi.

      "Còn chưa no, đợi em lát.”
      Hạ Tịch Nguyệt cúi đầu . Bởi vì sợ ÂuDương Thụy thấy vết thương mặt mình cho nên dám ngẩng đầu.

      "Vậy cũng tốt."
      Âu Dương Thụy ngồi vào chỗ bên cạnh Hạ Tịch Nguyệt. Vì Hạ Tịch Nguyệt ngồi ở bên cửa sổ, phía bên mặt bị thương quay về phía ngoài cửa cho nên Âu Dương Thụy nhìn thấy.
      Ăn hồi nhưng Hạ Tịch Nguyệt thấy thức ăn bàn ăn vẫn hết, cảm thấy tiếc,món ăn ở đây rất đắt nhưng ăn nổi nữa. Âu Dương Thụy nhìn cau mày, cũng biết nghĩ gì, :

      no rồi.”

      “Ừm nhưng vẫn còn nhiều món chưa ăn xong.”

      Hạ Tịch Nguyệt khổ não đến.

      " sao, vừa đúng cũng đói, ăn."

      Âu Dương Thụy xong lấy đũa trong tay của Hạ Tịch Nguyệt gắp thức ăn.
      “Đó là đũa em dùng rồi mà.”

      Hạ Tịch Nguyệt chỉ vào đôi đũa trong tay Âu Dương Thụy.
      sao, nước miếng trong miệng em còn chê, những thứ này sao lại ghét được chứ.”

      Âu Dương Thụy xong liền thưởng thức đồăn. Vân Nặc nhìn tình cảm hai người, cảm giácmình ở chỗ này là bóng đèn lớn, vội vàng ăn.

      "Nguyệt Nguyệt, mình ăn xong rồi, trướcđây."

      "Ai ~, Vân Nặc cậu mang ô sao về nhà?”

      Tịch Nguyệt quan tâm hỏi.
      “Cậu quên là mình lái xe sao, nếu Âu DươngThụy ở chỗ này rồi mình cần lo chocậu nữa, mình trước.”
      Vân Nặc đứng lên cầm túi xách rời . Hạ TịchNguyệt thấy Âu Dương Thụy mà đến nỗi khẩn trương quên cả chuyện Vân Nặc có lái xe tới.Lát sau Âu Dương Thụy ăn xong, ngẩng đầu lên với :

      " thôi."

      "Nha."

      Sau đó dắt Hạ Tịch Nguyệt tay liền rangoài. Ngồi xe, Hạ Tịch Nguyệt bởi vì sợ Âu Dương Thụy phát mặt mình có vếtthương nên quên cả thắt dây an toàn. Âu DươngThụy cười ghé người qua nịt giúp .

      "A ——."
      Âu Dương Thụy đột nhiên tới gần làm giậtbắn lên, tròng mắt mở to nhìn ah.
      “Vợ, em quên nịt dây an toàn rồi.”

      Âu Dương Thụy cười , sau đó ngẩng đầu vừavặn nhìn thấy vết thương má của . Nụcười của trong nháy mắt biến mất. sa sầm mặt hỏi :
      “Mặt em bị sao thế?”

      “Em…..em…”

      Giọng của đột nhiên lạnh lùng Hạ TịchNguyệt khỏi sợ hãi, những lời chuẩn bị sẵn trước cách nào ra được. lắp ba lắp bắp nửa ngày mà đượcgì.
      “Đừng nghĩ cho biết là do em tự làmmình bị thương, em bị thương như thế sau này đừng ra khỏi phòng nửa bước. Còn nếu em cũng có cách để biết, nếu nhưvậy em đừng trách hậu quả.”

      Âu Dương Thụy nhìn chằm chằm , ánh mắtuy hiếp muôn phần. Hạ Tịch Nguyệt bất đắc dĩphải kể đầu đuôi câu chuyện cho nghe.Nghe xong Âu Dương Thụy tức giận ra lệnh chocô:
      “Tới đây! Cởi dây an toàn ra sau đó ngồi lên đùi .”
      “Em………….”

      Hạ Tịch Nguyệt sợ hãi, do dự.
      “Nhanh lên, để cho lại lần thứba.”
      Hạ Tịch Nguyệt cảm giác bên ngoài trời mưa to ào ào còn bên trong xe mây đen giăng đầy.

      "A, biết rồi."
      Hạ Tịch Nguyệt nghe lời cởi dây an toàn ra, ngồi đùi . Vì hôm nay mặt quần dàicho nên bị lộ quần lót ra, điều này làmcho giảm bớt chút xấu hổ.

      Âu Dương Thụy muốn ngồi lên đùi để xem vết thương có nghiêm trọng . ÂuDương Thụy vén tóc của lên, nhàng vuốtve lên vết thương:

      "Còn đau ?"
      Âu Dương Thụy đau lòng hỏi, bảo bối của cưng chiều còn kịp, lại có người dámra tay với . Xem ra phế tay của Lâm Hinh Nhân còn với ta. Hạ Tịch Nguyệt thấyanh đau lòng vì mình, :

      " đau."
      “Vợ này em còn nhớ em đồng ý với cái gì ?”

      Âu Dương Thụy dịu dàng đến.

      “Nhớ, để cho mình bị thương.”

      Hạ Tịch Nguyệt áy náy .
      “Nhưng bây giờ em lại làm được, tạianh muốn phạt em tháng được ra ngoài.”
      “Cái gì? Chồng à em là người bị thương, sao lại cấm túc em?”

      Hạ Tịch Nguyệt bực bội.
      “Bởi vì em làm đau lòng.”

      Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt nghiêm túc .
      xin lỗi. Về sau em nhất định đểmình bị thương nữa, em bảo đảm.”

      Hạ Tịch Nguyệt giơ tay lên hướng về phía ÂuDương Thụy kiên định .
      “Lần trước em cũng vậy, em chỉ có ở cạnhanh, mới yên tâm.”
      Bộ dạng Âu Dương Thụy có chút ý địnhthương lượng.
      "Biết rồi."
      Mặt Hạ Tịch Nguyệt như đưa đám, Âu DươngThụy thấy vậy cũng để ý. nhất định phải dạy cho nhớ mỗi lần ra ngoài bị thươngtim đau đến chết .

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 33: Tán tỉnh trong phòng làm việc
      Âu Dương Thụy lái xe đưa đến bệnh viện,mưa bên ngoài cũng tạnh.
      đưa em đến bệnh viện làm gì?”

      "Xuống xe."

      Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt ra lệnh cho .

      cần chỉ là vết thương thôi mà, cần đến bệnh viện, chúng ta về nhà , vềnhà bôi thuốc là được rồi. Chúng ta về nhà có được ?”
      Hạ Tịch Nguyệt lại bằng giọng nũng nịu, muốn đến bệnh viện, rất mất mặt. ÂuDương Thụy cương quyết thỏa hiệp:
      được, lập tức xuống xe cho .”
      Hạ Tịch Nguyệt khổ sở bước xuống xe. Âu Dương Thụy nắm lấy tay đến phòng làm việc của Tư Đồ Triệt, cửa cũng chẳng thèm gõ.
      Vừa vào cửa thấy Tư Đồ Triệt và Tô HuyênHuyên, hai người quần áo xốc xếch.

      "Người nào?"
      Tư Đồ Triệt còn chưa thỏa mãn dục vọng, tức tối quát lên. Vội vàng sửa áo quần của TôHuyên Huyên lại. Tô Huyên Huyên thấy ngườitới, vội vàng chỉnh sửa lại quần áo xấu hổ chạy ra ngoài.

      "Huyên Huyên."
      Hạ Tịch Nguyệt thấy thh như cơn gió chạy ào ra ngoài, lớn tiếng gọi. Tư Đồ Triệt thấyngười đến là Âu Dương Thụy, sửa quần áo ngay ngắn lại, sa sầm mặt với Âu DươngThụy:
      “Sao cậu gõ cửa?”’
      "Quên."

      Nhìn chút giọng điệu này, giống như quêngõ cửa là lỗi của người khác.

      "Cậu tìm mình có chuyện gì sao?"

      "Ừ, cậu xem mặt ấy chút .”

      Âu Dương Thụy xong liền dắt tay Hạ Tịch Nguyệt đến trước mặt của Tư Đồ triệt.

      "Bởi vì chút chuyện này, cậu quấy rầychuyện tốt của mình."

      Tư Đồ Triệt bất mãn gầm .
      “Vợ mình bị thương sao lại là chuyện . Cậu nhanh lên xem thử .”

      Âu Dương Thụy lạnh giọng mà .

      "Hừ"
      Tư Đồ Triệt nâng mặt của Hạ Tịch Nguyệt lên, cẩn thận kiểm tra.
      " có việc gì, trở sứt thuốc là được."

      Tư Đồ triệt chuyên nghiệp .

      "Vậy chúng ta trở về thôi."

      Nghe xong Tư Đồ triệt lời , Âu Dương Thụy mới xem như yên tâm. quay qua ônnhu với . Còn Tư Đồ Triệt thấy phá hư chuyện tốt của mình, lại thấy thái độ của ÂuDương Thụy như thứ, bất mãn :
      “Âu Dương Thụy, lần sau cậu tới nhớ gọi điện thoại trước, lúc vào phải nhớ gõ cửa.”
      “Chẳng lẽ cậu biết làm việc là phải khóa cửa sao? Đây là chuyện bình thường.”

      Âu Dương Thụy mới để ý tới Tư Đồ triệt gào thét, dắt tay Hạ Tịch Nguyệt . Nghe được lời của Âu Dương Thụy, Tư Đồ triệt càng thêm nổi trận lôi đình.

      "Cậu . . . . . ."
      Hạ Tịch Nguyệt lúng túng bị kẹp ở giữa, nhìn thấy Tư Đồ Triệt tức giận, Hạ Tịch Nguyệt xin lỗi:

      "Tư Đồ tiên sinh, xin lỗi."
      Hạ Tịch Nguyệt cảm thấy chuyện này là Âu Dương Thụy quá đáng cho nên thay xin lỗi. Sau đó cùng Âu Dương Thụy ra ngoài.

      Sau khi trở về nhà Hạ Tịch Nguyệt bịcấm túc hơn nửa tháng. Mặc dù vết thương trênmặt hết nhưng Âu Dương Thụy còn chưa chophép ra ngoài.
      Mấy ngày nay Hạ Tịch Nguyệt ở nhà đến phát chán, mỗi ngày chỉ xem ti vi có việc gì đểlàm. Hạ Tịch Nguyệt vừa mở ti vi lên nhìn thấy tin tức phát:

      “Trước mắt Hạ thị và Chu thị hợp tác cùng nhaukhai phá Phúc Giai Tân, tiến triển rất thuận lợi,chúng ta cùng nhau phỏng vấn tổng giám đốc của Hạ thị. Xin chào Quan tổng….”
      Mỗi ngày đều thấy tin tức của Hạ thị và Chu thị,Hạ Tịch Nguyệt cảm thấy kì quá Âu DươngThụy rốt cuộc làm gì.

      Hạ Tịch Nguyệt cầm di động lên gọi cho Âu Dương Thụy.
      Âu Dương Thụy xem tin tức trong phònglàm việc, vừa buông lỏng người uống cà phê vừaxem tin tức.

      “Tổng giám đốc, tôi thấy Chu Đông ràng gió chiều nào theo chiều đó, hi vọng công ty chúngta đấu với Hạ thị, mất còn, ông ta ngồigiữa ngư ông đắc lợi.”

      Lãnh Hiên lạnh giọng .
      “Cậu sai, lão hồ ly kia vĩnh viễnmuốn đánh trận vang dội nhưng ông ta lại đánh giá thấp năng lực đối thủ.”

      “Nhưng theo lời của Chu thị phải ra tay với Hạ thị. Hạ thị là tâm huyết của cha thiếu phu nhân, làm sao ra tay đây? Tôi thấy Chu Đông vì điểm này nên mới ra sức hợp tác với Hạ thị.”
      Lãnh Hiên tỉnh táo phân tích.

      “Cậu đúng, tôi động vào Hạ thị nhưng có cách bắt chết bọn họ.”
      Âu Dương Thụy nhìn Lãnh Hiên, nở nụcười phúc hắc. Lãnh Hiên tò mò hỏi:

      “Nếu tổng giám đốc có thể quyết định sống chết của bọn họ, sao lại chưa động thủ để chohọ tiêu dao lâu như thế?”

      “Mèo bắt được chuột vội ăn sạch nótrước mà trêu chọc nó hồi nhìn nó chạy trốn đến tuyệt vọng, cuối cùng bị ăn sạch.Cậu cảm thấy quá trình ngược đãi con chuột chính là quá trình hưởng thụ sao? Bọn họ tại là con chuột trong tay tôi, tôi chơi thếnào họ phải chơi thế đó.”
      Nghe được lời của , Lãnh Hiên đổ mồ hôi lạnh. Tổng giám đốc quá cao thâm về sau tốtnhất nên đắc tội với nếu sẽkhông gánh nổi hậu quả.

      Đúng lúc ấy điện thoại của Âu Dương Thụy đổ chuông, Âu Dương Thụy thấy người gọi đếnlà vợ mình, sắc mặt nhanh chóng thay đổi trở lạidịu dàng:
      “Sao vậy bà xã, em nhớ à?”

      Vừa chuyện vừa ra dấu hiệu bảo Lãnh Hiênra ngoài. Lãnh Hiên hôm nay chứng kiếnđược cái gọi là nhân cách phân liệt rồi, thay đổi quá nhanh , làm cho người ta tiếp thu nổi.
      “Ai nhớ chứ, em muốn ra ngoài.”
      Hạ Tịch Nguyệt lầm bầm bất mãn .
      “Em 20 ngày ra ngoài rồi, muốnem buồn đến chết sao?”
      “Em muốn đâu?”
      “Còn chưa quyết định, muốn dạo chút, muốn ở nhà nữa.”
      Hạ Tịch Nguyệt cho là đồng ý cầucủa , vui vẻ trả lời.
      “Em biết đâu tới công ty tìm anhđi.”

      Âu Dương Thụy phúc hắc mà .
      “Em muốn, em thích tới công ty,em muốn ra ngoài.”

      Hạ Tịch Nguyệt bất mãn kêu lên.
      “Vợ à nhớ em lắm, em tới công ty gặp anhđi, buổi trưa còn chưa ăn nữa này, em tớicùng ra ngoài ăn.”
      vẫn chưa ăn cơm sao? Bây giờ hơn mộtgiờ rồi, sao chưa chịu ăn trưa?”

      Hạ Tịch Nguyệt lo lắng hỏi.
      “Ừ, công việc nhiều quá nên quên.”
      Âu Dương Thụy ra vẻ đáng thương .
      “Vậy chờ em lát, em kêu thím Trương nấu cơm cho , rồi em đem đến công ty.”

      “Được, em bảo tài xế đưa đến đây.”

      "Ừ."
      Hạ Tịch Nguyệt cúp điện thoại vội vàng tới nhà bếp tìm thím Trương nấu cơm. Còn Âu DươngThụy sau cuộc chuyện lại nở nụ cười.
      Âu Dương Thụy biết ở nhà buồn, nhưng ÂuDương Thụy lại muốn ra ngoài gặp người khác, hận thể đưa vào thếgiới chỉ có mình . Cho nên giở chút thủđoạn Hạ Tịch Nguyệt liền ngoan ngoãn dâng tới cửa.

      Hạ Tịch Nguyệt nhanh chóng từ nhà lên xe đếncao ốc tập đoàn Âu Dương. Dọc đương Hạ Tịch Nguyệt đều chào hỏi mọi người, Hạ TịchNguyệt vội vã chào hỏi xong bước vào thang máy chuyên dụng cho tổng giám đốc lên tầng59.

      Vừa ra khỏi thang máy, Hạ Tịch Nguyệt gặpđược Lãnh Hiên. Lãnh Hiên thấy kinhngạc hỏi:

      "Tổng giám đốc phu nhân sao lại tới đây?"
      “A__Thụy ấy chưa ăn cơm trưa, cho nên tôi đem cơm tới cho ấy. Được rồi trợ líLãnh tôi vội phải đưa cơm cho Thụy nên khôngthể nhiều với .”

      Hạ Tịch Nguyệt hơi xong gấp rút chạy đến phòng làm việc của tổng giám đốc. Giốngnhư nếu trễ phút Âu Dương Thụy sẽchết đói. Lãnh Hiên thấy bộ dạng nóng vội củacô, nghĩ trong lòng:
      “Mình nhớ tổng giám đốc ăn trưa rồi mà, hơn nữa còn tự mình ra ngoài ăn, sao lại đói bụngnhỉ?”

      Nghĩ hồi Lãnh Hiên mới hiểu việc, ra tổng giám đốc gạt phu nhân tới công ty. Phu nhân đáng , tổng giám đốc gì cũngtin.
      Lãnh Hiên lắc đầu buồn cười, tiếp tục côngviệc.


      Hạ Tịch Nguyệt có gõ cửa trực tiếp liền tiến vào. Âu Dương Thụy phê chuẩn công văn nhìn thấy Hạ Tịch Nguyệt gấp gáp chạy vào.

      Lập tức để cây viết trong tay xuống, đứng dậy tới trước mặt của Hạ Tịch Nguyệt, nhận lấyhộp đựng thức ăn trong tay Hạ Tịch Nguyệt, dắt tay đến ghế sa lon ngồi xuống dùng khăn giấy lau chùi mồ hôi đầu Hạ Tịch Nguyệt,đau lòng :
      “Sao lại ra nhiều mồ hôi như vậy, em chạy tới đây à?”
      Thấy mệt mỏi thành như vậy, Âu DươngThụy cảm giác trống rỗng.
      “Ừ em chạy tới, em phải do gấp sao, chưa ăn cơm đói bụng lâu như thế dạ dày sao chịu được.”
      Hạ Tịch Nguyệt vừa lau mồ hôi vừa quan tâm .
      “Vợ ngốc của , vội em từ từ được mà.”

      Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt vui vẻ .

      "Nhưng người ta lo lắng đói!"

      Hạ Tịch Nguyệt bĩu môi khả ái .
      “Được được được, biết em quan tâm , nhưng đau lòng lắm vợ à.”
      Âu Dương Thụy ôm lấy dịu dàng . Hạ Tịch Nguyệt chui đầu từ trong ngực ra, cầmthức ăn lên vui vẻ :

      ăn nhanh , hôm nay thím Trương làmthức ăn thích nhất là cá nấu với cải chua, còn có cây điều Hà Nhi, thêm canh nữa.”
      Hạ Tịch Nguyệt đem thức ăn trong hộp ra đặtlên bàn, đưa đũa cho Âu Dương Thụy. Anhnhận lấy đũa:

      "Làm sao lại đôi đũa?"
      “Em vội quá nên chỉ lấy đôi đũa, hơn nữaem cũng thấy đói.”

      Hạ Tịch Nguyệt cười .

      "Vậy cũng được, vậy chúng ta dùngmột đôi đũa ăn."
      Âu Dương Thụy vui vẻ gắp miếng cá nấu cảichua đưa lên khóe miệng của Hạ Tịch Nguyệt.
      “Em ăn, em đói.”
      Nhìn thức ăn ở trước mặt Hạ Tịch Nguyệt cự tuyệt.
      được, em phải ăn, em nhất định phải ăn nếu ăn.”

      "Vậy cũng được."
      Hạ Tịch Nguyệt há miệng ăn hết thức ăn Âu Dương Thụy gắp cho , ăn xong Hạ TịchNguyệt liền cao hứng :

      “THụy, thức ăn hôm nay rất ngon nha, cá nấu cải chua rất ngon.”
      “Ngon sao?”
      “Ừ…ừ…ừ…”
      “Vậy phải nếm thử chút mới được.”
      Âu Dương Thụy xong cúi đầu hôn lên môi của , dùng đầu lưỡi cuốn thức ăn sang miệngcủa mình, quấn quýt với cái lưỡi của hồi.

      Nhai thức ăn trong miệng Âu Dương Thụy yêuchiều nhìn Hạ Tịch Nguyệt :
      rất ngon, cá nấu cải chua hôm nay rấtngọt.”
      Trong lúc Hạ Tịch Nguyệt bị Âu Dương Thụy hôn đại não của như ngừng hoạt động, đến khi thấy nhìn nở nụ cười mới phụchồi tinh thần, tức giận :

      “Âu Dương Thụy bẩn quá .”
      “Bẩn? Như vậy mà em cho là bẩn, vậy còn có thứ ghê tởm buồn nôn hơn có phải em khôngcần ?”
      Âu Dương Thụy nhìn bằng ánh mắt uy hiếp.

      "Em muốn."

      Hạ Tịch Nguyệt xong cũng đứng dậy muốnrời khỏi cái người nguy hiểm này.
      muốn cũng phải chịu.”
      Âu Dương Thụy uống hớp canh cúi đầu đè ép lên môi của , đem canh ngọt đổ vào trong miệng Hạ Tịch Nguyệt, ép cho uống hết.
      Nước canh cẩn thận chảy từ khóe miệngcủa Hạ Tịch Nguyệt ra ngoài. Âu Dương Thụy lại dùng nụ hôn của mình làm sạch nước canh chảy xuống. Hạ Tịch Nguyệt thấy bộ dạng sắctình của , đành xuống nước trước:
      “Âu Dương Thụy, hãy tha cho em , nơi này là phòng làm việc đó.”
      “Được lần này bỏ qua cho em.”

      Âu Dương Thụy cười sau đó tiếp tục ăn cơm. Hạ Tịch Nguyệt nhìn ăn cơm xong, do dự nửa ngày rồi :
      “Em có thể hỏi chuyện ?”

      "Hả? Em ."

      Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt nghiêm túc gật đầu.

      "Cái đó, cái đó. . . . . . ."

      Hạ Tịch Nguyệt ấp úng nửa ngày cũng khôngcó ra hồn .

      "Rốt cuộc chuyện gì? làm việctiếp à nha?"
      Âu Dương Thụy ra vẻ muốn đứng dậy, Hạ TịchNguyệt nóng nảy kéo tay lại, lo lắng:
      “Ai…chờ chút…em , em muốn biết làmsao lâu như vậy còn chưa đả động gì tớiQuan Hi Triết, em xem ti vi thấy ngày ngày đều nhắc tới ta.”
      Hạ Tịch Nguyệt giọng .
      “Chuyện này em đừng nghĩ nhiều, có dựtính của . đồng ý với em tuyệt đốikhông động vào Hạ thị.”

      Âu Dương Thụy cam kết.

      "A, em biết rồi."
      “Nhưng vợ này, tại sao em ngày ngày chú ý tintức của người đàn ông khác, điều này rấtbất mãn đó. rồi thích tênngười đàn ông khác phát ra từ miệng em.”
      Nhìn tức giận Hạ Tịch Nguyệt vội giảithích:
      phải đâu chồng à, em quan tâm Hạ thịthôi có để ý đến người đàn ông khác, phải tin tưởng em.”

      Hạ Tịch Nguyệt sợ đến nỗi tên của Quan Hi Triết cũng dám ra lần nữa.
      mặc kệ, dù sao bây giờ vẫn rất tức giận, hậu quả nghiêm trọng đó.”
      "À?"
      Hạ Tịch Nguyệt hiểu nhìn . Âu Dương Thụy thấy trưng ánh mắt vô tội liền nhào tới người Hạ Tịch Nguyệt.
      “Vợ ơi cần hạ hỏa!”
      Âu Dương Thụy cười .

      "Thế nhưng ở bên trong phòng làm việc?"

      Hạ Tịch Nguyệt từ chối.
      sao, ra lệnh họ dám tiếnvào.”
      “Em muốn, em cần, khi có người vào làm thế nào?”

      Hạ Tịch Nguyệt liều mạng giùng giằng cự tuyệt.

      "Được rồi, chúng ta vào trong phòng làm."
      Âu Dương Thụy khom lưng bế Hạ Tịch Nguyệthướng tới phòng nghỉ. Mở cửa phòng ra Âu Dương Thụy nhàng thả Hạ Tịch Nguyệt xuống, tò mò quan sát phòng nghỉ này.
      “Đây là phòng nghỉ của , trước kia thườngthức đêm làm việc cho nên đều nghỉ ngơi ởđây.”
      Hạ Tịch Nguyệt từ giường ngồi dậy, nhìn tò mò hỏi:
      “Tại sao trang trí của phòng này lại giống với ởnhà?”

      “Biết sớm có ngày em đến đây nghỉ ngơi cho nên sửa chữa theo sở thích của em.”
      Nghe được lời của Hạ Tịch Nguyệt cảmđộng quỳ gối giường hai tay ôm lấy cổ của .
      “Chồng, đối với em tốt.”
      Sợ Hạ Tịch Nguyệt ngã Âu Dương Thụy ômhông của , tay vân vê cái mũi của , giọng cưng chiều :

      "Thế nào? Cảm động sao…vậy em tận tâm hồi báo đó.”
      Âu Dương Thụy cúi xuống hôn đôi môi đàocủa , tay còn lại dò vào trong quần áo . Tay nhanh chóng lần đến trước ngực mềm mại cởiáo ngực ra.

      Hạ Tịch Nguyệt hoàn toàn say mê trong nụ hôncủa , quần áo bị cởi ra cũng biết. Quần áo bị thoát ra bộ ngực mềm mại còn trói buộc lên trước mắt . Âu DươngThụy nhìn đỉnh núi tuyết trắng ngần giống như mời gọi , lập tức cúi đầu hôn xuống.

      "Ừm."
      Hạ Tịch Nguyệt rên rỉ, thanh này như chất xúc tác làm Âu Dương Thụy nhịn đượcnữa cởi quần áo của mình ra, hòa với thân thểcủa , hoàn toàn có .

      "Ưm."

      "Ừ."

      " chút." Hạ Tịch Nguyệt giọng.

      Âu Dương Thụy ôm chặt Hạ Tịch Nguyệt, cuối cùng chịu được mãnh liệt mà ngất . Đến khi tỉnh lại thấy toàn thân ** ngồi trong phòng tắm.

      "Ừ."
      Nước ấm nhàng chảy qua thân thể làm cho thoải mái rên rỉ ra tiếng.
      “Vợ em tỉnh rồi à?”

      Âu Dương Thụy lau chùi thân thể .

      "Ừ." Hạ Tịch Nguyệt mệt mỏi trả lời.

      "Mệt , như vậy thoải mái chút nàokhông?."
      Âu Dương Thụy xoa ở hai bả vai cho ,động tác rất dịu dàng. Từ lúc sinh thời đây là lầnđầu tiên Âu Dương Thụy xoa bóp cho ngườikhác, cũng chỉ có vợ mình mới nguyện ýlàm điều này.
      thoải mái, ông xã rất chuyên nghiệp nha. Nếu như phải có công ty chúng ta có thể mở phòng mát-xa rồi.”

      Hạ Tịch Nguyệt vui vẻ .
      “Vợ à xoa bóp cho em sau này đến lượt emphải xoa bóp cho .”
      “Được, thành vấn đề.”


      lát sau Hạ Tịch Nguyệt xoay người lại xoabóp cho .
      xoay người qua chỗ khác sao?”
      cần, ngồi như thế này là được.”
      “Vậy cũng được.”
      Hạ Tịch Nguyệt dựa gần đưa tay đến bả vai , Âu Dương Thụy chỉ mãi cúi đầu nhìn trướcngực mềm mại của , động tác của làm anhrun rẩy.
      Bắp thịt ngực ngừng ma sát, ÂuDương Thụy nhịn được nắm tay .

      "A ——."

      Hạ Tịch Nguyệt bị động tác bất ngờ của Âu Dương Thụy khỏi sợ hết hồn hét to mộttiếng.
      “Vợ này lại nhịn được rồi.”

      Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt cầu khẩn.

      "Cái gì?"

      Hạ Tịch Nguyệt trợn to mắt kinh ngạc mà .

      Âu Dương Thụy cũng có chờ HạTịch Nguyệt trả lời, liền trực tiếp ôm Hạ Tịch Nguyệt đặt lên đùi của mình.

      "A ——."

      "Vợ .”
      chút, chút, nước vào.”
      Chỉ nghe chỗ hai người giao hợp có tiếng nước chảy ‘phù phù’.
      trách được bao lấy chặt như vậy.”
      Âu Dương Thụy hôn lên đôi môi nhắn kia, cùng ở chung chỗ viết nên chương nhạcđẹp nhất đời.

      Âu Dương Thụy ôm cả người từ trong bồn tắm ra, đặt lên giường sau đó đắp chăn sợ bị cảm lạnh. Tiếp sau thay quần áo sạch sẽtiếp tục ra ngoài làm việc.
      Hạ Tịch Nguyệt tỉnh lại trời tối, nhất thờicô mình ở nơi nào. Suy nghĩ hồi lâu mới biết mình ở phòng nghỉ của tổng giám đốc.
      Vén chăn lên chuẩn bị xuống giường nhặt quầnáo rơi vãi mặt đất, phát quần áo đều bị nhăn nhúm hết nên đành bước đến mở của tủquần áo. Hạ Tịch Nguyệt giật mình nhìn cảnh tượng trước mắt.

      Tủ quần áo treo nhiều quần áo của đàn ông nay lại đổi thành quần áo mùa hè của phụ nữ, phía dưới còn có đồ lót nữa. Trong nháy mắt Hạ Tịch Nguyệt chảy nước mắt tại sao nơi này lại cóquần áo phụ nữ, chẳng lẽ có người phụ nữ nào qua đêm ở đây.

      Nghĩ đến đây Hạ Tịch Nguyệt rơi nước mắt đau long. Người phụ nữ thông minh chút vừagặp tình trở nên ngốc ngếch. Âu DươngThụy phòng này vì mà sửa lại, quần áo bên trong dĩ nhiên vì mà chuẩn bị.
      Hạ Tịch Nguyệt nào có suy nghĩ được nhiều nhưvậy, thấy quần áo đó liền tức giận nên quên hết. Hạ Tịch Nguyệt chảy nước mắt đóng cửa tủquần áo, ngồi xuống nhặt quần áo dơ của mình lên, dù chết cũng mặc quần áo củangười phụ nữ khác.
      Hạ Tịch Nguyệt mặc xong liền đẩy mạnh cửaphòng nghỉ ra ngoài. Âu Dương Thụy đangphê chuẩn văn kiện nghe thấy tiếng mở cửa lậptức ngẩng đầu buông tài liệu trong tay xuống, cười :
      “Tỉnh rồi, đói bụng ?”
      "Hừ ~."
      Hạ Tịch Nguyệt thèm trả lời câu hỏi của , nước mắt nhịn được rơi xuống. ÂuDương Thụy thấy để ý tới mình, liền đứng dậy tới bên cạnh nhìn thấy nước mắt của . Trong nhất thời có chút luống cuống, vội hỏi:

      “Sao vậy vợ ? Ai chọc giận em?”
      Hạ Tịch Nguyệt càng thêm uất ức nóiđược lời nào, khóc lớn:
      “Chính , chính là chọc giận em, là đồ lừa gạt! Em ngây thơ mới tin lời .”

      Âu Dương Thụy nghe được lời HạTịch Nguyệt lập tức đem Hạ Tịch Nguyệt ôm vào trong ngực, chân tướng hỏi:
      “Tại sao là , chọc giận gì em?”

      Hạ Tịch Nguyệt giãy giụa trong ngực nhưngbị ôm chặt thoát ra ngoài được.

      "Hừ ~, chính làm chuyện gì chẳng lẽ biết sao?”
      Hạ Tịch Nguyệt ngẩng đầu nhìn lấymột cái. nâng mặt lên nghiêm túc nhìnchằm chằm, giải thích được oan uổng cũng tức tối:
      “Em làm những gì?”

      "Hừ ~, em muốn , buông tay em muốn về nhà."
      ràng hôm nay đừng mong vềnhà.”
      khi dễ em, chỉ biết khi dễ em.”
      Âu Dương Thụy lạnh lùng ra lệnh càng làm Hạ Tịch Nguyệt tức giận thêm, ràng là lỗi của nhưng còn lớn tiếng với . Hạ TịchNguyệt khóc rống lên, Âu Dương Thụy bị hù dọa, nhanh chóng dụ dỗ :;

      “Vợ à, nào dám khi dễ em, em còn kịp nữa đó.”
      Hạ Tịch Nguyệt tiếp tục khóc để ý lờianh . Lúc này Âu Dương Thụy nhìn thấy mặc quần áo cũ, hỏi:
      “Vợ này sao em còn mặc quần áo buổi chiều,quần áo này bẩn mặc thoải mái, tại sao mặc quần áo mới trong tủ quần áo.”
      “Em mới thèm mặc quần áo của ngườiphụ nữ khác.”
      Nghe được lời Âu Dương Thụy, HạTịch Nguyệt tức giận rống to.

      "Cái gì?"
      Âu Dương Thụy đúng là trong lúc nhất thời như hòa thượng Trương Nhị hiểu gì. Nghĩmột lát mới phản ứng được, ra này căn bản biết quần áo trong tủ là chuẩn bị cho , còn tưởng mình chuẩn bị cho người khác, tựmình ăn dấm chua của mình. Âu Dương Thụy chợt cười ra tiếng:

      "Ha ha ha a ~."

      Hạ Tịch Nguyệt đau lòng khóc thút thítmà Âu Dương Thụy lại cười, điều này làm cho Hạ Tịch Nguyệt càng tức giận hơn, khỏi trừng to mắt mà nhìn Âu Dương Thụy.

      "Có gì đáng cười? Bị em phơi bày biếtnói như thế nào cho phải đúng ?"

      muốn đem cái đầu này bổ ra xem bên trong cấu tạo gồm những gì, có thể làm cho emcả ngày suy nghĩ lung tung. sớm cho em biết cái phòng nghỉ đó vì em mà sửa chữalại, quần áo bên trong dĩ nhiên cũng vì em mà chuẩn bị.”
      “Cái gì? Quần áo bên trong là chuẩn bị cho em?”
      “Chẳng lẽ em phát tất cả quần áobên trong cả đồ lót đều là size của em sao?”

      “Lúc nhìn thấy những thứ đó em tức giận vôcùng đâu còn thời gian xem phải size của mình hay ?’
      Biết mình nghĩ oan cho , Hạ Tịch Nguyệt cúiđầu yếu ớt . Âu Dương Thụy đưa tay nângcằm lên để cho nhìn thẳng vào mắt mình, :

      “Vợ ơi, em nghĩ oan cho giờ sao đây? Anhbị thương nghiêm trọng rồi. Em xem nên bù đắp tổn thương tâm hồn như thế nào?”
      “Em…em….em cố ý, những người phụnữ khác trong lúc đó cũng giống em thôi.”
      Hạ Tịch Nguyệt cố giải thích.
      "Ha ha ~, vợ em đúng là đáng . Nhưng nhìn thấy dáng vẻ của em vì mà ghen, muốn tha thứ lần, nhưng lần tới đừng lỗ mãng như thế nữa.”
      “Ai em ghen chứ, em có.”
      Bị người khác mình ghen, mặt Hạ TịchNguyệt đỏ như mông khỉ. Âu Dương Thụy thấy xấu hổ càng cười to:
      “Như vậy tính là ghen sao?”
      “Em………”
      Hạ Tịch Nguyệt vô cùng túng quẫn đúng lúc đó có tiếng ‘ục ục’ vang lên:
      Bụng đánh trống kháng nghị, Hạ Tịch Nguyệt cúi đầu thấp hơn, tay che bụng mình lại. Làm sa lại mất mặt như thế chứ!

      "Ha ha ha ~, đói bụng sao, vậy hãy nhanh thayquần áo dẫn em ăn.”

      "Nha."
      Hạ Tịch Nguyệt nghe lời thay đồ, vì xấu hổ nên vội vàng cẩn thận làm đổ thùngrác bên cạnh bàn làm việc của .
      Đồ ăn bên trong rơi ra ngoài, Hạ Tịch Nguyệt nhìn thấy màn này liền hiểu chuyện. tức giận quát:
      phải buổi trưa có ăn cơmsao, tại sao chỗ này có hộp đồ ăn. cũng cho em biết phòng làm việc của tổng giám đốcmỗi ngày đều được quét dọn sạch .”
      Âu Dương Thụy nhìn hộp đồ ăn rơi ra ngoài, ảo não sớm biết bảo người ta quét dọn làđược rồi. Vì sợ quét dọn có tiếng động làm ồn Hạ Tịch Nguyệt ngủ nên mới để người ta dọn dẹp, nghĩ tới bây giờ thậttự lấy đá chọi chân mình.
      “Cái kia…vợ này phải em kêu đói sao, nhanh thay quần áo ăn thôi.”
      Âu Dương Thụy cười trừ , muốn dời chú ý của khỏi chuyện này.
      hôm nay giải thích em ăn.”
      Hạ Tịch Nguyệt chống nạnh nhìn .
      “Ai da…vợ à, em nghe giải thích, cái hộp thức ăn đó đương nhiên thíchăn…. hợp vệ sinh nên ăn, ăn vài miếng liền bỏ, cơm vợ đem tới mới ngon. Lại thêm tới trưa có gặp vợ , anhnhớ vợ , mới bảo em làm cơm đem đến choanh ăn mà.”

      Âu Dương Thụy dối chớp mắt.
      "Hừ ~, cứ lừa phỉnh em , về sau em khôngtin nữa.”

      Hạ Tịch Nguyệt tức giận sau đó vào phòng nghỉ ngơi thay quần áo.
      Lại tuần lễ trôi qua, ngày mai Vân Nặcvà Đông Phương Húc kết hôn. Hạ Tịch Nguyệt gặm táo và xem ti vi, vô cùng hồi hộp. Lúc này Âu Dương Thụy gọi điện thoại cho .
      “Này, làm gì đó?”

      Thời điểm mấu chốt điện thoại đổ chuông HạTịch Nguyệt nhịn được hỏi.
      “Vợ ở nhà ngoan ngoãn, buổi chiều dẫn em chọn dạ phục.”

      “Buổi tối có tiệc gì sao?”
      “Vợ em quên ngay mai hôn lễ của Vân Nặc à?”
      này đúng là mơ hồ.
      “Đúng rồi, sao em quên mất, phải trở vềsớm chút.”
      Hạ Tịch Nguyệt lập tức bỏ quả táo trong tay ra ngồi dậy, chuẩn bị trang điểm chờ Âu DươngThụy đưa chọn lễ phục.
      “Biết rồi, vợ .”
      tới cửa hàng của Lynda, chọn cho Hạ Tịch Nguyệt bộ dạ phục màu trắng cúpngực. Sau đó Hạ Tịch Nguyệt thay quần áo, bởi vì bộ dạ phục này khóa kéo ở sau lưng, loay hoay kéo lên được, gấp đến độ ra mồ hôi. Đúng lúc đó đôi tay dịu dàng nhẹkéo khóa giúp , Hạ Tịch Nguyệt thở phào nhẹnhõm:

      "Cám ơn."

      " cần cám ơn."
      Là tiếng của Âu Dương Thụy, Hạ Tịch Nguyệtquay đầu kinh ngạc :
      “Sao lại là , sao vào đây?”

      "Đương nhiên là tới chứ sao!"

      " vào làm chi?"
      “Xem em nửa ngày rồi còn chưa ra nên vàoxem thử, phải giúp em tay sao.”
      Âu Dương Thụy lại trưng cái ánh mắt nghiệt đó ra.
      …. mau ra …đây là phòng thay đồcủa nữ. Để người ta thấy tốt.”
      Hạ Tịch Nguyệt đẩy Âu Dương Thụy ra, lolắng .
      sao, người toàn thế giới đều biết vợchồng mình, giúp vợ thay quần áo sao nào?”
      Âu Dương Thụy thản nhiên .
      …. có biết xấu hổ vậy?”
      Hạ Tịch Nguyệt sa sầm mặt , để người bênngoài thấy làm thế nào.
      “Ai da….vợ à chúng ta nên thảo luận vấnđề này. Bộ dạ phục này rất hợp với em, nhưng hình như có chút gợi cảm.”
      “Vậy sao? Sao em cảm thấy.”

      Âu Dương Thụy đưa tay vuốt ve phần ngực của bộ dạ phục, cẩn thận đụng phải chỗ mềm mại của Hạ Tịch Nguyệt.
      vuốt ve chỗ thân thể mềm mại đó, bá đạonói:
      “Nơi này là chỗ thích nhất, làm sao có thểđể người đàn ông khác nhìn thấy.”
      Âu Dương Thụy xong còn cúi đầu hôn lên phiến da thịt trắng như tuyết.
      …em mặc kệ, em muốn mặc bộ dạ phụcnày dự hôn lễ của Vân Nặc.”
      Hạ Tịch Nguyệt đâu quản nhiều như thế, nóixong quay người ra khỏi phòng thay đồ, thấy ánh mắt của người bên ngoài nhìn mình Hạ Tịch Nguyệt xấu hổ, hận có lỗ để chui xuống ngay lập tức.
      Ánh mắt của những người đó như tia X quang,dò xét người nhưu muốn biết vừa rồi trong phòng thay đồ có việc gì.
      Nhìn Âu Dương Thụy bình tĩnh ra, Hạ TịchNguyệt hận ngứa rang, người này muốn cả thế giới hiểu lầm họ làm gì đó trong phòng thay đồ sao.
      Sáng ngày thứ hai, Hạ Tịch Nguyệt dậy sớmtrang điểm tỉ mỉ. muốn đến chỗ Lyndamà chỉ muốn ở nhà trang điểm đơn giản thôi.
      Đứng dậy lấy bộ dạ phục hôm qua để mặc nhưng tìm tới tìm lui cũng thấy nó đâu.
      “Mình nhớ ràng để ở đây mà.”
      Hạ Tịch Nguyệt cảm giác mình giải thíchđược, sao thấy bộ dạ phục đâu. Vừa lúc đó Âu Dương Thụy từ phòng tắm bước ra, lo lắng hỏi :
      “Thụy, có thấy bộ dạ phục hôm qua em thửđể ở đâu ?”
      "Có."

      Âu Dương Thụy vừa lau tóc vừa chút để ý .
      ư, thấy ở đâu? Em tìm hoài thấy.”
      Hạ Tịch Nguyệt vui mừng tới bên người Âu Dương Thụy.
      đổi rồi, chuẩn bị cái khác cho em.”
      Âu Dương Thụy cười .
      “Cái gì, sao lại đổi?”

      Hạ Tịch Nguyệt trợn to hai mắt hỏi, Âu Dương Thụy ôm hông thâm tình đáp:
      “Vợ này, hôm qua với em…em đẹp chỉcho mình thưởng thức. Vẻ đẹp của em chỉ thuộc về . Bộ dạ phục đó lộ hết ưu điểm của em ra bên ngoài, em cao quý hấp dẫn như thế, thể chịu được ánh mắt của mấy tênđàn ông khác nhìn em, cho nên đổi rồi. Nhưng em yên tâm bộ dạ phục màu trắng đó em vẫn có thể mặc, chỉ là mặc trước mặt nhìn mà thôi.”

      Mặt Hạ Tịch Nguyệt lên vạch đen.
      “Cảm ơn em cần! Em nghĩ cần mặc nữa. Bộ dạ phục mới đâu?”
      Hạ Tịch Nguyệt muốn nghe Âu DươngThụy ngụy biện, có thời gian.

      "Ở đầu giường đấy."

      Hạ Tịch Nguyệt né tránh lồng ngực của ÂuDương Thụy, tới lấy y phục vào phòng tắm thay.
      Mặc xong, mặt Hạ Tịch Nguyệt lại đen hơn. Bộ này rất đẹp, màu xanh dương nhưng tay áo cònthêm chiều dài váy bao trùm hết chân rồi.

      Chiều cao của Hạ Tịch Nguyệt tương đối chonên có thể mặc bộ dạ phục này. Âu Dương Thụy thấy như thiên sứ tinh khiết, vui vẻ :
      “Vợ, em xinh đẹp! muốn choem ra ngoài chút nào.”
      Hạ Tịch Nguyệt tức tối quát lên:

      "Âu —— Dương —— Thụy, có người nào thamgia hôn lễ mặc lễ phục mà váy dài, ống tay áo cũng dài như thế này ?”
      “Vợ à da của em trắng như vậy, phải sợ da em đen sao?”
      ‘Da thịt trắng muốt của em đều là của đấy, làm sao để cho người khác thấy.’ Âu DươngThụy thầm nghĩ.
      “Cái gì, có biết bên ngoài hôm nay bao nhiêu độ ? Là 30 độ đó, 0 chứ khôngphải dưới. muốn em nóng chết sao?”


      Hạ Tịch Nguyệt tức giận rống to. Người đànông này là quá đáng, vì tham muốn giữ lấycủa mình, lại đem mình bao lại như cái bánhchưng. quá đáng!
      “Ở giáo đường có điều hòa, nóng đâu vợ.”

      Âu Dương Thụy cười giải thích.
      “Hôm nay chắc chỉ có mình em mặc nhưthế này, em muốn.”
      Hạ Tịch Nguyệt muốn tới phòng vệ sinh thay quần áo. Âu Dương Thụy lanh tay lẹ mắt ngăn lại, ôm từ phía sau, phả hơi vào hai lỗ taicủa :

      “Vợ à, muốn để người đàn ông khácthấy em, muốn bọn họ bị sức quyếnrũ của em hấp dẫn, mắc công lại thêm nhiều tìnhđịch. Vợ em, cưng chiều em,thương em cho nên chuyện này em phải nghe có biết . chịu nổiđàn ông khác nhìn em chút nào chi là hấp dẫn người khác. điên mất, nhịn được muốn giết người đó.”
      Âu Dương Thụy ra vẻ khổ sở . Hạ TịchNguyệt mặc dù biết 90% là giả vờ đáng thương để được đồng tình nhưng Hạ TịchNguyệt vẫn thấy có chút đau lòng. xoay người ôm lấy cổ của Âu Dương Thụy, dịu dàng :

      “Này chồng , em mặc bộ xanh dươngnày có được ? Chúng ta đổi qua tay ngắnđi, em muốn ra ngoài bị nóng đâu.”
      Âu Dương Thụy thấy khả ái kiềm chế được cắn môi cái, sau đó cụng vào tráncô cái:

      được, chỉ định bộ này có cái khác để thay thế.”
      “Cái gì? Thôi được rồi, em mặc bộ này.”
      Hạ Tịch Nguyệt coi như thua hoàn toàn trong tay Âu Dương Thụy. Khi hôn lễ sắp đến gần anhluôn có thể phá hỏng đường lui của .
      mau buông em ra, sắp tới giờ rồi.”

      Hạ Tịch Nguyệt hướng về phía Âu Dương Thụy lo lắng .
      “Ôm thêm lát , dù sao nhân vật chínhhôm nay đâu phải chúng ta, chúng ta tối naykhông quan trọng.”
      Âu Dương Thụy ôm chặt hơn, sau đó cònlàm càn cổ .

      "A ——, làm gì đấy, đừng ở cổ em lưu lại dấu vết."
      Hạ Tịch Nguyệt sợ hãi lên tiếng. Da rất mềm mại cho nên hôn chút để lại vết hôn. Hôm nay có nhiều người Hạ Tịch Nguyệt muốn bị xấu hổ.
      sao, rất , có dấu vết gì.”
      Âu Dương Thụy ngẩng đầu lên .
      đủ rồi đó. Ngày ngày muốn, khôngthấy đủ sao?”
      đủ, cả đời cũng đủ.”
      Âu Dương Thụy liền hôn cho đến khi đến xụi lơ trong ngực . Âu Dương Thụy hài lòng nhìn thấy bộ dạng ý loạn tình mê của Hạ TịchNguyệt.

      "Ha ha ~."
      Âu Dương Thụy cười khiến Hạ Tịch Nguyệt tứcgiận vỗ vào bả vai , bĩu môi giọng bất mãnnói:
      “Ghét! xem lau hết son em mới tô xong. Em phải làm lại lần nữa.”

      “Mùi vị trái vải rất ngon, nếu em hôn lại , chừng nước son trở lại.”
      Âu Dương Thụy cười dụ dỗ.
      cho em là đứa bẻ ba tuổi sao?” Hạ Tịch Nguyệt ảo não.
      hề cho em là đứa bé ba tuổi, xem em là đứa bé năm tuổi, ha ha ha ~."
      ….Ghét, lại làm chuyện đó với đứa bé à. Âu Dương Thụy đâu có trẻ con thế.”

      Hạ Tịch Nguyệt nhìn Âu Dương Thụy làm bộ kinh ngạc mà .
      “Đúng nha, tất cả, vô luận em là hìnhdáng gì. bằng chúng ta làm xong rồi .”
      “Âu Dương Thụy chết .”

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 34: mưu của Lâm Hinh Nhân

      Hạ Tịch Nguyệt tới phòng dâu, thấy Vân Nặc, liền xin lỗi:

      xin lỗi mình tới trễ.”

      Vân Nặc nhấc làn váy dài tới trước mặt Hạ Tịch Nguyệt, tức giận :

      “Hạ Tịch Nguyệt cậu có lầm , hôn lễ củamình cậu cũng dám đến trễ, cậu phải muốn sống chứ?”

      “Ai da, Vân Nặc mình phải cố ý mà, lầntới trễ nữa.”

      Hạ Tịch Nguyệt cầu xin tha thứ.

      “Hạ Tịch Nguyệt cái người xui xẻo này, còncó lần tới nữa, cậu nguyền rủa mình kết hôn mấy lần hả?”

      sai, sai.”
      Vân Nặc nhìn người Hạ Tịch Nguyệt dò xét, rục rịch cười nhưng làm ra vẻ kinh ngạc hỏi:
      “Nguyệt Nguyệt, mình nhớ hôm nay nhiệt độ rấtcao, cậu mặc dày như thế làm gì hả? Chẳng lẽmình nhớ nhầm/”
      Vân Nặc dĩ nhiên biết chuyện gì xảy ra nhưng nghĩ muốn trêu chọc này.
      “Cái đó….gần đây mình bị cảm, cho nên phảimặc dày.”
      Nghe câu hỏi của Vân Nặc, Hạ Tịch Nguyệt cúi đầu vụng về giải thích.

      " sao?"
      Vân Nặc tính hỏi ngược lại sau đó nhìn thấy mô hôi Hạ Tịch Nguyệt nên dùng khăn tay chùi cho Hạ Tịch Nguyệt.

      “Mồ hôi lạnh như thế này bệnh.”
      "Ừ”

      "Nguyệt Nguyệt, cậu đừng nghĩ bệnh viện,những thứ này cậu lừa mình được đâu, nhất định là Âu Dương Thụy cho cậumặc áo tay ngắn sợ lộ da thịt trắng nõn, hấp dẫnđàn ông khác. Như thế nào, mình có đúngkhông?
      Vân Nặc tin chắc mười phần vào những gì mình nghĩ. Hạ Tịch Nguyệt kinh ngạc khi nghe thấylời của :
      “Vân Nặc sao cậu biết?”

      phải đơn giản sao? Mình đoán được, da cậu rất đẹp mình còn ghen tị chết được,chồng cậu ham muốn chiếm giữ lớn như thế dĩnhiên để lộ cậu ra trước nhiều ngườikhác. ấy ghen chết mới lạ.”

      “Mình biết nhưng đem mình bao bọc như cáibánh chưng, mình nóng sắp chết rồi đây này.”
      Hạ Tịch Nguyệt giọng ai oán.
      "Ha ha ha ~, đáng đời, đồ bị chồng quản chặt."
      Vân Nặc cười , đúng lúc đó tiểu nương dễ thương vào, Vân Nặc liền kéo tay đối phương tới trước mặt Hạ Tịch Nguyệt giớithiệu:

      "Nguyệt Nguyệt, đây là chị dâu tương lai của mình, Đồng Băng.”
      "Chào .”
      Đồng Băng đưa tay ra chào hỏi với Hạ TịchNguyệt.

      "Chào chị."

      Hạ Tịch Nguyệt lập tức nhận lấy tay của đối phương. Sau đó quay đầu hỏi:

      "Này Huyên Huyên đâu rồi, phải cậu tìmcô ấy làm dâu phụ sao?"
      “Ai da, cái người này bị Âu Dương Thụy cấmtúc tháng biết gì cả. Tư Đồ Triệtcùng Huyên Huyên sớm lĩnh chứng rồi. Cho nên ta cho ấy làm dâu phụ,nên mình tìm chị dâu tương lai làm dâu phụ.”
      “Hai người đó công khai quan hệ rồi à? Mìnhđã rồi mà mình thấy hai người đó mờ ám.”
      “Nghe hai người họ cũng muốn mau kết hôn.”

      "Nha."

      lúc ấy tràng tiếng gõ cửa vang lên.
      "Thùng thùng."
      “Chị Vân Nặc, em là Huyên Huyên, em có thểvào ?”

      Tô Huyên Huyên ở bên ngoài vui mừng hô.

      " đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến a. Cửa có khóa, vào Huyên Huyên."

      Vân Nặc cười đến.
      “Chị Vân Nặc, hôm nay chị xinh đẹp.”
      Tô Huyên Huyên vừa vào cửa thấy Vân Nặcliền .
      “Cảm ơn, em hôm nay cũng rất xinh đẹp. Mộtmình em thôi sao?”
      có, ấy cũng tới ở bên ngoàichào hỏi quan khách.”

      Tô Huyên Huyên đỏ mặt trả lời. Sau đó quayqua chào hỏi Hạ Tịch Nguyệt:
      “Chị Nguyệt Nguyệt.”

      "Ừ, Huyên Huyên. Có chuyện muốn hỏi em?"

      Hạ Tịch Nguyệt giọng kêu lên.

      "Hả? Chị Nguyệt Nguyệt, chị ."
      “Em và Tư Đồ Triệt có phải lần chúng ta ăn cơm cùng nhau đó, hai người bắt đầu có phải ?”

      Hạ Tịch Nguyệt cười hỏi.

      "Ừ."

      Tô Huyên Huyên xấu hổ gật đầu.

      "Này, lần đó ở bệnh viện, các người. . . . . . ."

      Hạ Tịch Nguyệt vẫn chưa hết, tô HuyênHuyên liền lập tức che miệng Hạ Tịch Nguyệt khẩn cầu :

      "Chị Nguyệt Nguyệt, chị cần á."

      "Cái gì thể ."

      Vân Nặc chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn còn hỏithêm.
      có gì, lần trước ở bệnh viện xem bệnh,vô tình gặp hai người họ ở chung chỗ mà thôi.”

      Hạ Tịch Nguyệt nhìn ánh mắt cầu khẩn của Tô Huyên Huyên, có đem chuyện ở bệnhviện mà bắt gặp được, ra.
      “Đúng rồi, hai người đăng kí, tính lúc nàocử hành hôn lễ.”

      Hạ Tịch Nguyệt vui mừng hỏi.
      “Em cũng biết, mọi việc ấy sắp xếp.”

      "Đến lúc đó nhất định phải mời tôi a."

      Hạ Tịch Nguyệt cười đến.

      "Còn có tôi nữa."
      "Được, em nhất định mời các người ."

      Tô Huyên Huyên vui vẻ .
      “Nhưng hai chúng tôi kết hôn đảmđương nổi phù dâu của em rồi, đáng tiếc, đời tôi còn chưa được làm qua phụ dâu.”
      Hạ Tịch Nguyệt bằng giọng mất mát.


      "Chị Nguyệt Nguyệt, quan trọng. Dù sao làm phù dâu cũng có gì đáng tiếc, cả đời được làm dâu mới là tiếc nuối lớn nhất. Ha ha ha ~."

      Tô Huyên Huyên cười vui vẻ. Hai người ngheđược Tô Huyên Huyên đùa, đều cười phálên.
      “Đúng rồi Vân Nặc cậu tính tuần trăng mật ởđâu?”

      Hạ Tịch Nguyệt tò mò hỏi.
      “Mình cũng biết, tất cả đều là do ĐôngPhương Húc sắp xếp, mình chỉ có việc theo ta la được. Dù sao phải người đàn ông mình , đến đâu cũng giống nhau thôi.”

      Vân Nặc chẳng hề để ý liền , lúc này ĐồngBăng vào:
      “Hôn lễ sắp bắt đầu rồi Vân Nặc, chúng ta ra ngoài .”
      “Được rồi.”
      Vân Nặc bất đắc dĩ đứng lên.
      dâu nên cười nhiều lên.”
      Hạ Tịch Nguyệt ở bên cạnh nhắc nhở.
      “Cậu cho rằng mình gả cho người chồng thương vợ mình như chồng cậu sao. Vừanghĩ đến Đông Phương Húc mìn liền thấy nhức đầu, sao còn cười ra tiếng nổi chứ. Nếu như gả cho chồng cậu mình nghĩ cười ha ha.”

      Vân Nặc vừa ra vừa đùa giỡn với Hạ Tịch Nguyệt.
      “Cái gì? Cậu vậy phải chồng của mình chứ?”
      Hạ Tịch Nguyệt làm bộ kinh ngạc mà .
      “Đúng nhau, mình ta. Xem như chúngta là chị em tốt, cậu tốt bụng nhường ấy chomình , mình cảm động rơi nước mắt luônđó.”
      “Cái này sao được, mặc dù mình cũng có điểmthích….nhưng nhìn cậu là chị em tốt của mình, mình nhịn đau tặng cho cậu. Chồng có thểtìm thêm nhưng bạn tốt có muốn cũng khôngtìm được.”

      Hạ Tịch Nguyệt nhìn Vân Nặc ra vẻ thâm tìnhnhịn đau đớn.
      “Chị Nguyệt Nguyệt, em cảm thấy chị và chị Vân Nặc rất giống đôi…nhưng là cặp đôi dởhơi.”


      Tô Huyên Huyên biết hai người là giỡn nên cũng buông lời đùa giỡn cùng nhau. Hạ TịchNguyệt vừa định mở miệng chuyện tiếp nghe tiếng thâm trầm truyền từ phía saulưng:
      “Bà xã em vừa cái gì, nghe , em lại lần nữa nghe nào?”
      Nghe được thanh này Hạ Tịch Nguyệt cảmgiác như ngày cuối cùng của thế giới đến. lúc nào lại ở sau mình, sao mình cảm giác được chút nào hết. Vậy những gì mình vừa phải là nghe hết rồi chứ? Nguyrồi xong đời rồi. Hạ Tịch Nguyệt lo lắng nghĩcách.
      Vốn là Âu Dương Thụy , Đông Phương Húc, Tư Đồ Triệt muốn xem thử ba người phụ nữ làm cái gì lại nghe được lời này. Âu Dương Thụy tức muốn nổ phổi khi nghe thấy Hạ TịchNguyệt như thế. Hạ Tịch Nguyệt nhắm mắt giả vờ làm ngơ:

      “Ông xã, em vừa gì em nhớ .”
      Âu Dương Thụy ném ánh mắt tới Tư Đồ Triệt và Đông Phương Húc.
      “Các cậu mang người phụ nữ của các cậu , chúng mình tới sau.”

      Hạ Tịch Nguyệt muốn bỏ chạy ngay lập tứcnhưng giống như Âu Dương Thụy biết trước côđịnh làm thế cho nên nhanh tay ôm chặt vào trong ngực.

      Đông Phương Húc và Tư Đồ Triệt đưa người phụ nữ của mình trước, Hạ Tịch Nguyệt nhìnVân Nặc lập tức kêu cứu:
      “Nặc, cậu đừng , cậu mau cứu mình.”
      Vân Nặc có chút khó khăn nhìn Hạ TịchNguyệt:
      xin lỗi Nguyệt Nguyệt, mình cứu được cậu. Hôn lễ của mình sắp bắt dầu rồi mìnhphải . Cậu tự lo liệu nhé.”
      “Nặc, cái người có nghĩa khí gì cả, chính cậu làm hại mình mà. Cậu cư nhiên bỏ trước,mình tuyệt giao với cậu.”
      Hạ Tịch Nguyệt ngừng hô to cho đến khikhông thấy bóng dáng của bọn họ nữa.
      “Họ cả rồi nghe được em gì đâu.”
      Âu Dương Thụy ở bên tai lẳng lặng . Hạ Tịch Nguyệt nhanh chóng cầu xin tha thứ:
      “Ông xã em sai rồi, em xin lỗi mà.”

      “Em sai chỗ nào? Em sai chồng cóthể tìm thêm, bạn tốt chỉ có mà thôi.”
      Âu Dương Thụy cười , nhưng truyền đến taiHạ Tịch Nguyệt như thanh của ma quỷ.
      “Ông xã có chết em cũng tìm thêm.”

      Hạ Tịch Nguyệt giơ tay thề trước mặt Âu Dương Thụy, thể quyết tâm của mình.
      “Thế nào bây giờ em muốn chết, em tìmngười khác?”

      phải như vậy, phải vậy….ông xã em sai rồi, em như vậy đâu.”
      “Sai rồi, em có lỗi hả?”

      Âu Dương Thụy lạnh giọng mà .
      “Em…em sai rồi, em nên ở trước mặt ông xã muốn ông xã.”

      Hạ Tịch Nguyệt như đứa bé, quở trách sai lầm của mình.
      như thế khi có mặt của em lại sau lưng.”
      Âu Dương Thụy cười híp mắt hướng về phía Hạ Tịch Nguyệt .

      " phải như vậy á."
      Hạ Tịch Nguyệt vội phủ nhận, nhưng càng gấpgáp đầu lưỡi như dính vào nhau đượcgì.
      thấy em đúng là ba ngày làm liềnleo tường dỡ ngói rồi. Xem hôm nay thu thập em như thế nào, để xem em còn hơi sức để tìm đàn ông khác ?”
      Chỉ thấy giây trước Âu Dương Thụy còndịu dàng liền đổi thành lạnh lùng, nhìn Hạ TịchNguyệt hung hăng .
      Âu Dương Thụy xong liền kéo Hạ TịchNguyệt vào phòng thay đồ của dâu.
      làm gì vậy?”
      Hạ Tịch Nguyệt ngừng giãy giụa, vào phòng Âu Dương Thụy áp lên tường nhìn , gằn từng chữ:
      “Làm gì? Đương nhiên là chơi em rồi.’

      Âu Dương Thụy nhịn được thô tục.

      "Cái gì?"
      Hạ Tịch Nguyệt tin, trợn to mắt nhìn .ÂuDương Thụycúi đầuhôn lênđôi môitrong khiHạ TịchNguyệt vẫnchưa hêtkinh ngạc.Lưỡi củaÂu DươngThụy dễdàng quấnlấy cáilưỡi thơmtho của . cắnmột cáiHạ TịchNguyệt phảnứng được,giãy giụamuốn thoátkhỏi ngựccủa .

      HạTịch Nguyệtchỉ cầnnghĩ tớihôm nay làhôn lễ củaVân Nặc,mọi ngườicó thể đivào đâybất cứlúc nào thìcô lo lắngkhông chịuđược. ngừnggiãy giụanhưng thủychung khôngchút hiệuquả.
      ÂuDương Thụyvây càngchặt hơn, tay ômchặt hôngcô còn cánhtay kháccuộc váylên đếnnửa eo.Ôm lấyhai chânHạ TịchNguyệt gáclên nganghông củamình, nhanhchóng hoàntoàn cóđược .

      "Ừ——."
      Bởivì miệngbị Âu DươngThụy chặnlạ nênchỉ cóthể phátra tiếngkêu rên.Âu DươngThụy rờimôi ngẩngđầu nhìncô đangkhẩn trương,trong lònganh hếtsức vuivẻ.

      "A——, Thụy, mau buôngem xuống,hôn lễcủa VânNặc sắpbắt đầurồi.”
      HạTịch Nguyệtthở gấpmà .
      “Cơngiận củaanh còn chưatan, làmsao có thểthả em xuốngchứ.”
      ÂuDương Thụyvừa vậnđộng vừalên tiếng.
      “Ôngxã, em sairồi khôngđược sao,Vân Nặcđang chờem bên ngoài!A_______”

      ÂuDương Thụyđâu thèmđể ý đếnlời nóicủa ,tiếp tụclàm chuyệnmình thích.Thấy anhkhông cóý bỏ quacho mìnhngược lạicòn làmđau ,Hạ TịchNguyệt bấtmãn kêulên.

      Nghetiếng rênrỉ củaHạ TịchNguyệt,Âu DươngThụy cườicúi đầunhỏ giọngbên tai:
      “Bàxã, em phảinhỏ giọnglại mộtchút, lớnquá ngườibên ngoàisẽ ngheđược đó.”
      ÂuDương Thụy tàác .
      "Cáigì, a ——."
      Vừanghe đếnmình khôngkìm chếđược rênrỉ, HạTịch Nguyệtlập tứcdùng taycủa mìnhche miệnglại, phòngngừa lalớn.
      ÂuDương Thụyyêu chếtdáng vẻthẹn thùngmuốn kêulớn nhưngkhông kêuđược củacô, càngtang thêmlực độ.

      "Ừ,ừ, ừ.. . . . .."
      Sauđó Âu DươngThụy bỏqua cho , nhàngđặt côxuống.
      HạTịch Nguyệtvừa chạmđất cảmgiác haichân nhũnra đànhdựa vàongực .Nhìn cảnhxuân tươiđẹp côcàng tứckhông chịuđược.“Âu DươngThụy đềutại , làm nhưvậy thìlàm sao emra ngoài.”
      HạTịch Nguyệttức tốioán trách, nhìnvết hôntrên côcàng thêmkhổ sở.
      “Vậychúng takhông đira ngoài, mựcở nơi nàylàm cho đếnkhi hôn lễkết thúc,có đượckhông?”

      ÂuDương Thụy đứnglên, cườinói vớiHạ Tịch Nguyệt.
      “Emkhông muốn, tạimuốn đira ngoài.”
      HạTịch Nguyệtđem tócmình sửasang lạiche kín nhữngvết hôn.Âu DươngThụy nhìnvết hônkhắp ngườicô rấthài lòngvới kiệttác củamình. Trongkhi đó HạTịch Nguyệtcố kiêncường ravẻ, ÂuDương Thụyvươn cánhtay ra :
      "Tớiđây."
      HạTịch Nguyệtđi tớitrước mặtcủa ,bị ômvào lòng.
      Toànbộ trọngtâm củacô đềudựa vàotrên ngườicủa ,như vậycô đỡmệt hơn.Vừa nghĩđến tìnhtrạng nàydo tên đầusỏ Âu DươngThụy gâyra, Hạ TịchNguyệt lạilầm bầm:

      “Khôngphải chỉnói đùavới ngườikhác mộtcâu thôisao, sao lạitrừng phạtem như thế?”
      “Bàxã, em đangnói gì đấy,em emcòn muốnlần nữahả?”
      ÂuDương Thụycười lộra ánh mắtyêu nghiệt.Thính lựccủa anhdĩ nhiênkhông cóvấn đềnhững gìHạ TịchNguyệt nóianh đềunghe .
      “Cáigì, em nóicái gì đâu,nhất địnhlà nghelầm.”
      ÂuDương Thụythấy côvội vàngphủ nhận,liền cúiđầu nóinhỏ:
      “Bàxã, nhữngthứ mớivừa nãychỉ làkhai vị,tối nayvẫn cònbữa ăntối đangchờ chúngta.”
      “Cáigì, ….emkhông làm.”
      HạTịch Nguyệtđương nhiênbiết anhmuốn nóigì, tứcgiận.

      HạTịch Nguyệtcùng ÂuDương Thụyđi tớigiáo đườngthì ĐôngPhương Húcvà Vân Nặcđang tuyênthệ, traonhẫn chonhau. Sauđó chúrể hôncô dâu,Hạ TịchNguyệt đứngở xa nhìnhọ hivọng VânNặc cũngđược hạnhphúc nhưcô. Cửhành xongnghi thức,Vân Nặcnâng váyđi đếntrước mặtcủa HạTịch Nguyệt, lo lắnghỏi:

      "NguyệtNguyệt,cậu khôngsao chớ."

      "Mìnhkhông sao."
      HạTịch Nguyệttựa ngườivào trongngực ÂuDương Thụy, khôngcòn hơisức đểnói nhiều.Đông PhươngHúc nhìnthấy vếthôn đượcgiấu dướimái tóccủa côrồi, anhhiểu chuyệngì đangxảy ra.Nhìn VânNặc đangmuốn hỏitiếp, anhvội cắtlời:
      “Đithôi chúngta còn phảitới kháchsạn nếukhông sẽtrễ.”
      “A__NguyệtNguyệt chúngta trước,cậu đisau nhé.”
      ÂuDương Thụynửa ngàykhông mởmiệng chợtlên tiếng:

      “Húcchúc cậutân hônhạnh phúc.Nguyệt Nguyệtkhông khỏemình đưacô ấy vềtrước.Tiệc ởkhách sạnmình khôngđi, hômnay coi nhưxin lỗicậu, ngàykhác mìnhsẽ trảlại.”
      “Ừ,cậu vềđi.”

      ĐôngPhương Húckhông muốnlàm khócho Âu DươngThụy. VânNặc khẩntrương hỏi:

      “NguyệtNguyệt cậusao vậy,khó chịuchỗ nàomình xemthử.”
      ĐôngPhương Húcthấy VânNặc dongdài khôngdứt, anhlôi đira bên ngoài.Vân Nặcbất mãnkêu:
      “Anhkéo tôilàm gì,tôi cònchưa xemthử NguyệtNguyệt bịlàm sao?”
      “Bệnhcủa côấy khôngtrị được.”

      "Làmsao biết?"
      “Vềsau sẽbiết, hiệntại chúngta tớibữa tiệcđi.”
      ĐôngPhương Húcra lệnhsau đó nắmlấy tayVân Nặc, đểý giãygiụa túmcô vào trongxe.
      HạTịch Nguyệtvừa vềtới nhàlập tứcchạy nhanhlên lầu.Âu DươngThụy cườinhìn côhốt hoảngchạy , khôngnhanh khôngchậm đisau.
      ThímTrương ởnhà bếpnghe đượctiếng chạy,tò mò rangoài xemthử. Liềnnhìn thấyHạ TịchNguyệt chạyvội lênlầu nhưbị thúdữ đuổi.Mà thiếugia lạiđang nhìnHạ TịchNguyệt chạyđi. ThímTrương mỉmcười nhìnhai vợ chồngtrẻ, sauđó lắcđầu mộtcái quaylại nhàbếp chuẩnbị bữatối, miệngvẫn lẩmbẩm:
      “Ai,người trẻtuổi bâygiờ, phươngthức ** làkhác người.”
      HạTịch Nguyệtvào phòngthì khóatrái cửalại, sợÂu DươngThụy đuổikịp. Bởivì tên áclang Âu DươngThụy lúcở lễ đườngđã nóicho biếtsẽ trừngtrị .
      Côkề mặtlên cửanghe thửbên ngoàira sao nhưngvẫn khôngnghe đượcâm thanhgì.
      “ÂuDương Thụyđi đâurồi? Saolại khôngđi lên cùng?”
      “Nhấtđịnh làbiết mìnhkhóa cửacho nên mớikhông lênlầu.”
      HạTịch Nguyệttự cho lànhư vậy,sau đó xoayngười đivào phòngtắm. Trờinóng nhưthế nhưngcả ngàycô phảimặc quầnáo dài tay,lại chạymạnh liệtnên quầnáo bị thấmmồ hôi,cả ngườikhông hềthoải mái.Hạ TịchNguyệt cởiđồ vuivẻ tắmrửa.

      ÂuDương Thụytheo sau HạTịch Nguyệtlên lầukhông hềvào phòngngủ màđi đếnnhà tắmở phòngkhách tắm.Nhìn thấycô gấpgáp nhưthế anhbiết côkhóa cửakhông choanh vào, làmột côgái ngâythơ!

      “Vợnày em nghĩrằng khóacửa lạithì có thểnhốt anhngoài nàysao?”
      ÂuDương Thụyđẩy cửaphòng kháchra, sau đóđi tắm.

      Saukhi tắmxong Âu DươngThụy khôngmặc áongủ màdùng khăntắm baoquanh người, lấychìa khóađến mởcửa phòngngủ, cửadễ dàngđược mởra.

      ÂuDương Thụycười đivào, vừavào cửanghe thấytiếng háttruyền từphòng tắm.Âu DươngThụy đitới bêncửa nhẹnhàng xoaytay nắmmột cái, cườito.

      "Haha ~, anhbiết ngayvợ nhấtđịnh khôngkhóa cửa,vì màđể cửa.”
      HạTịch Nguyệtcho là anhsẽ khôngvào phòngngủ đượcvì đãkhóa tráirồi chonên mớiđi tắmmà khôngkhóa lại.Cho dù côcó khóacũng vôdụng vìÂu DươngThụy đãchuẩn bịchìa khóacả rồi.
      HạTịch Nguyệtđang đứngdưới vòihoa sen vuivẻ hát:

      "Rửasạch xoạt,rửa sạchxoạt, anha. . . .. . ."
      Tâmtình đangvui vẻ vôcùng khônghề biếtnguy hiểmđang tới,Âu DươngThụy đẩycửa ra,cười hỏi:
      “Emcó vẻ rấtvui?”

      “Đólà đươngnhiên, aibảo tênháo sắcÂu DươngThụy khôngđi vào,như vậytôi sẽrất an toàn!Ha ha ha…”
      HạTịch Nguyệttrả lờimột cáchphản xạcó điềukiện. Trảlời xongngừng mườigiây cômới nhậnra mình đangnói chuyệnvới ngườinào đó.Hạ TịchNguyệt tòmò xoay ngườilại nhìnthấy ÂuDương Thụyđang nhìnthân thểtrần truồngtrắng nõncủa mìnhkhông chớpmắt.

      "A——."
      HạTịch Nguyệtbị dọasợ lậptức kêuto, dùngtay che kínbộ phậntrọng yếucủa mình,tránh đểlộ ra ngoàihết. ÂuDương Thụyvui vẻ :
      “Đừngche, em nóixem có chỗnào mà anhchưa nhìnthấy, chưasờ qua,còn gì nữamà che lại.”
      ….saoanh vào đượcđây.”

      HạTịch Nguyệtkhẩn trươnghỏi.

      "Đươngnhiên làđi tới."

      ÂuDương Thụy khôngchút đểý đáp.
      “Emnói là cửabên ngoàikhóa rồi,sao vàođây được?”
      MặtHạ TịchNguyệt đenlại.
      “Cáinày sao?Đương nhiênlà dùngchìa khóamở ra.”
      ÂuDương Thụynói mỗimột câumỗi mộtbước lạigần .
      “Khôngđúng, emnhớ chìakhóa dựbị ở ngănkéo bàntrang điểmmà.”
      HạTịch Nguyệtcúi đầutrầm tưkhông biếtÂu DươngThụy đangtới gầnmình. ÂuDương Thụytừ phíasau ôm lấyeo thon nhỏcủa ,lôi cảngười côvào ngực.

      "A——."
      “Vợà cái chìakhóa dựphòng khôngchỉ ởngăn kéođó.”
      ÂuDương Thụycười .
      "Cáigì?"
      HạTịch Nguyệttức giậngiãy giụa, cảmgiác mìnhbị lừa.
      Chìakhóa đólà Âu DươngThụy cốtình đểcho thấy,nếu khônglàm vậysao có thểgạt HạTịch Nguyệttin tưởngrằng côkhóa cửathì khôngvào được.
      Nếukhông saocó thểcó ngàyhôm nay chứ.
      Côkhông cẩnthận làmrơi khăntắm trênngười ÂuDương Thụyra. Hạ TịchNguyệt cảmgiác phíasau môngcủa mìnhcó vậtthô sáp.
      HạTịch Nguyệtsợ khôngdám lộnxộn, ÂuDương Thụyôm sát cônhẹ nhàngthổi hơinóng bêntai:
      “Vợơi muốnbắt đầuhưởng thụbữa tiệclớn.”

      ÂuDương Thụy nóixong cũnghôn lênvành taimềm mạicủa .

      "Ừm——."

      HạTịch Nguyệtvốn nghĩlà ‘khôngcần’.Nhưng bịÂu DươngThụy hônliền đổithành tiếngngâm.
      ÂuDương Thụyvừa hônvừa vuốtve thân thểHạ TịchNguyệt, ôm lấycả ngườicô đặtlên bệkính. HạTịch Nguyệtthấy mìnhtrong gươngkhông khỏimắc cỡđỏ mặt.
      ÂuDương Thụynhấc haichân côlên tiếnvào bêntrong.
      HạTịch Nguyệtnhìn quagương thấyrõ Âu DươngThụy đangra vào, côcàng thêmthẹn thùng.Ôm cổ ÂuDương Thụychôn sâumặt mìnhtrước ngựcanh, khôngdám ngẩnđầu nhìnbộ dạnglúc nàycủa mình.Âu DươngThụy nângđầu côlên cườinói:

      “Vợà, yêudáng vẻlúc này củaem.”
      HạTịch Nguyệtcàng thêmxấu hổ, lên tiếng:
      “ÂuDương Thụyanh thậtbiến thái!”

      "Haha ha."

      ÂuDương Thụycười nhẹra tiếng.Sau đó làcảnh triềnmiên củahai người.
      Gầnsáng ÂuDương Thụytha cho HạTịch Nguyệt, mượncớ trừngphạt đểthực hiệnhành vi áclang củabản thânmình.

      Tốihôm qua HạTịch Nguyệtcó cầuxin đếnmấy thìÂu DươngThụy vẫnkhông thảcô ra. Côkhông nênở trướcmặt anhnói xấuanh. sairồi côkhông nêngả cho cáitên phúchắc này,chịu hãmhại khôngnổi.
      HạTịch Nguyệtở nhà nghỉngơi ba ngày,buổi sángÂu DươngThụy đilàm mớiăn xong điểmtâm. Mớivừa trởlại nhàthì ngheđiện thoạiđổ chuông, khôngbiết ngườigọi đến,nhưng vẫnbắt máy.

      nóithật vớimọi ngườilà mìnhchán truyệnlắm rồi, khôngbao giờlàm thểloại nàynữa, mìnhchẳng cóchút hứngthú nàokhi làm nữa.Tuần saumình bậnrồi k postbài nữasẵn tiệntìm lạicảm giácvà cố làmcho hếttruyện,...xinlỗi mấybạn fanthể loạinày, khônglàm khôngđọc thểloại nàynữa...
      Bạnnào đangmuốn editvà thểloại nàythì chungtay làm vớimình luôncho hếtbộ nàyvới nhé. “Alo?”
      "NguyệtNguyệt,là tôi."
      Tạisao là côta __ LâmHinh Nhân.Hạ TịchNguyệt địnhcúp điệnthoại thìLâm HinhNhân vộinói trước:

      "NguyệtNguyệt, tôivan đừngcúp điệnthoại củatôi đượckhông?”
      “Tôicảm thấygiữa chúngta cógì để .”
      HạTịch Nguyệtlạnh lùngđáp lời.
      “NguyệtNguyệt tôisai rồi,tôi khôngnên vì mộtngười đànông mà làmtổn hạiđến tìnhcảm giữachúng ta, tạingười đànông kia đãphản bộitôi. NguyệtNguyệt côcó thể thathứ cho tôikhông?”

      LâmHinh Nhânkhóc thầm.
      “Giữatôi và côcho tới bâygiờ cũngkhông còntình nghĩagì, sao lạitha thứ.”
      “NguyệtNguyệt côkhông thathứ chotôi sao? xinlỗi….”

      LâmHinh Nhânra sức cầuxin Hạ TịchNguyệt thathứ nhưngdường nhưHạ TịchNguyệt vẫnkhông mềmlòng, tráilại cònlạnh lùngnói:
      “Nếunhư gọicho tôi chỉvì chuyệnnày thìtôi nghĩkhông cầnthiết.
      HạTịch Nguyệtnói xongmuốn cúpđiện thoại.

      “Đợichút, NguyệtNguyệt tôibiết rõtôi nóigì cũngkhông tin.Nhưng tôivẫn muốnnói cho côbiết hiệngiờ QuanHi Triếtđang nghĩcách đốiphó Âu DươngThụy, nếunhư đểý Âu DươngThụy thìbuổi trưatới sảnhcủa IrishCoffee côsẽ biết.”
      LâmHinh Nhânnói xongcúp điệnthoại.
      “Côcảm thấycô ta cóđến ?”Chu Vinh Vinhhỏi.
      Khôngsai ngàyđó ngườitrong mưađưa LâmHinh Nhânđi chínhlà Chu VinhVinh. Ởbữa tiệclần trướccủa nhàmình ChuVinh Vinhthấy thùhận giữaLâm HinhNhân vàHạ TịchNguyệt nêncô ta lợidụng điểmnày. Bởivì bọnhọ có chungkẻ địchđó là HạTịch Nguyệt.Cho nên côta tìm LâmHinh Nhânđể hợptác.

      Lầnở trongmưa đóLâm HinhNhân làlần đầugặp mặtChu Vinh Vinhvì trongbữa tiệccô chậtvật nênkhông đểý đếnngười khác.Lâm HinhNhân giơly rượulên trướcmặt ChuVinh Vinh,tự tin :
      “Côta nhấtđịnh tới,chỉ cầncô ta yêuÂu DươngThụy hoặclo lắngcho Hạ thịthì vô luậncái nàocô ta cũngsẽ tới.Người nguxuẩn thậtlà phiềntoái, ainói gì cũnggấp gápquên mình.Ha ha ha…”

      ChuVinh Vinhvừa lắcly rượuđỏ trongtay vừara lệnh:
      “Chỉhi vọngnhư thế,nếu nhưcô ta rangoài, côđừng quênkế hoạchcủa chúngta.”
      “Tôiđương nhiênkhông quênrồi, mỗikhi nhìnthấy cánhtay phảibị phếnày tôihận khônggiết đượccô ta. Saocó thểquên kếhoạch đượcchứ.”

      LâmHinh Nhânhung hăngnói.

      "Cạnly"
      ChuVinh Vinhnhẹ nhàngchạm lyvới LâmHinh Nhân.
      “Cheers,hợp tácvui vẻ!”
      ChuVinh vinhcười .

      "Cheers,hợp tácvui vẻ."
      LâmHinh Nhâncạn ly sauđó ngửađầu uốngmột hớp,trong lòngthầm nghĩ:
      “HạTịch Nguyệttôi nhấtđịnh chocô nếmthử cảmgiác sốngkhông bằngchết.”

      MàChu Vinh Vinhnhìn ly rượucười lạnh,nghĩ tới:
      “HạTịch Nguyệttôi ngượclại muốnnhìn côrốt cuộccó bao nhiêumạng lạicó thểsống lâunhư vậy.Nhưng vôluận làmấy ngày,tôi đềucó cáchlàm cho côkhông cónổi mộtmạng.”

      HạTịch Nguyệtcúp điệnthoại xongthì ngẩnngười.
      Rốtcuộc cónên haykhông, Thụynói khôngcho mìnhnhúng tayvào chuyệnnày, anhcó chừngmực. Nhưnganh cái gìcũng khôngnói vớimình, điềunày làmcho lòngcô rấtlo lắng.
      HạTịch Nguyệtdo dự khôngbiết tínhsao, cuốicùng vẫnquyết địnhđi, mìnhkhông thểsống chungvới lo lắng.
      NếuÂu DươngThụy khôngnói thìcô tìmngười khácđể hỏirõ. HạTịch Nguyệtnghĩ vậylập tứcthay đồcầm túixách đira ngoài.
      HạTịch Nguyệtđương nhiênkhông đixe ở nhàmà thuêxe đếnIrish Coffe.Vừa vàosảnh HạTịch Nguyệtđã thấyLâm HinhNhân ngồiở chỗđó. HạTịch Nguyệtngồi xuốngtùy tiệngọi mộtly cà phê, :

      "Nóiđi, tìmtôi tớiđây cóchuyện gì?”
      "NguyệtNguyệt,tôi biếtrõ tôi sairồi, tôixin lỗicô, tôibiết cónói gì côcũng khôngtha thứcho tôi.”
      HạTịch Nguyệtgiả vờbi thương.
      “Đượcrồi LâmHinh Nhâncô đừngở trướcmặt tôira vẻ đángthương,tôi thấymệt mỏilắm.
      HạTịch Nguyệtnhìn LâmHinh Nhânlạnh lùngnói.

      "NguyệtNguyệt?Vậy cũngđược,ít ngàytrước tôinghe thấyQuan Hi Triếtmuốn hợptác vớiChu thịđối phótập đoànÂu Dương.Vì hắnuống saynên tôimới ngheđược tinnày, hắnbiết côrất lo choHạ thi nênnhất địnhkhông đểcho Âu DươngThụy độngvào Hạthị, chonên mớilộ liễukhông chútkiêng kịđối nghịchvới tậpđoàn ÂuDương. Tôibiết nhiêuđó khôngbiết cóthể giúpđược côhay .’
      LâmHinh Nhânthấy HạTịch Nguyệtphẫn nộ, ta khôngkhỏi phấnkhởi tronglòng.
      ‘QuanHi Triếtanh cho rằngbỏ rơitôi mà cóthể ởcùng mộtchỗ vớiHạ TịchNguyệt sao?Vĩnh viễnkhông thểnào. Tôimuốn HạTịch Nguyệthận anhcả đời.Ha ha ha…”

      HạTịch Nguyệtnghe đượclời củaLâm HinhNhân, nắmchặt taylại, tốtcho mộtQuan Hi Triết, nghĩtới anhta lại hiểumình.
      “Cảmơn đãnhắc nhở, cóchuyện gìnữa, tôiđi trước.”

      HạTịch Nguyệtchuẩn bịrời ,Lâm HinhNhân nhanhchóng bắtlấy taycủa ,bi thốngnói:
      “Chẳnglẽ giữachúng tatrừ nhữngthứ nàyra khôngcòn gì đểnói sao?”

      HạTịch Nguyệthất tayLâm HinhNhân, cườilạnh nóiđến:
      “Cônói xem,giữa chúngta nên nóigì?”
      HạTịch Nguyệtxoay ngườiđi nhưngnghĩ đếngì đó,mở túira lấy tờtiền mặt100 ném lêntrên bàn,nhìn LâmHinh Nhânnói:
      “Đâylà tiềncà phê củatôi.”
      HạTịch Nguyệtnói xongliền rờiđi nhưngkhông nghĩđối diệncó ngườiphục vụđang bêđồ. Côva phảinhân viênphục vụ,cà phê đổlên ngườicô, chỉthấy ngườinhân viênkia nhanhtay lẹ mắtđem thứgì đó bỏvào trongtúi HạTịch Nguyệt.Sau đó giảvờ xin lỗi:

      "Thậtxin lỗi, xinlỗi, tôikhông phảicố ý, xincô khôngnên nóicho quảnlí củatôi biết. ta nhấtđịnh sẽđuổi tôi, làhết sứcxin lỗi.. . . . .."

      "Tôikhông sao. làmviệc .’
      HạTịch Nguyệtthấy nhânviên phụcvụ đangsợ hãi,cười nóikhông cóviệc gì. khôngnghĩ mìnhlàm khónhân viênđó làmgì.
      Nhânviên phụcvụ đóvừa nóiánh mắtliếc nhìnLâm HinhNhân. LâmHinh Nhânđáp lạibằng ánhmắt ý bảoanh ta cóthể rờiđi.
      Hắnliền đứngdậy đichỗ khác,Lâm HinhNhân đứngđậy đitới bêncạnh HạTịch Nguyệt,ra vẻ quantâm:
      “Ainha, NguyệtNguyệt côkhông cóbị nóngchứ, côkhông nêntha thứdễ dàngcho hắnta. Tôi thấycô bị dínhcà phê lênngười,tôi cùngcô tớiphòng vệsinh chútđi.”

      LâmHinh Nhânđỡ HạTịch Nguyệtvào phòngvệ sinh.Hạ TịchNguyệt hấttay củacô ta ra,lạnh giọngnói:
      “Khôngcần phiềncô, tựtôi sẽđi.”

      HạTịch Nguyệtcầm túixách đitới phòngvệ sinh,Lâm HinhNhân nhìnthấy HạTịch Nguyệtđi xa, vẻmặt liềnthay đổi,cười lạnh:
      “A__Cô cho rằngHạ TịchNguyệt côlà ai? Còntưởng mìnhlà côngchúa sao,hôm nay tôisẽ cho côtừ thiênđườngtới địangục…haha.”


      "Nhânviên phụcvụ, tínhtiền."
      LâmHinh Nhâncầm tiềncủa HạTịch Nguyệtđể trênbàn đưacho nhânviên phụcvụ. Sauđó vui vẻrời khỏiquán càphê, vừara ngoàiLâm HinhNhân đếnmột nơikhuất nhìnquanh xácđịnh khôngcó ai mớilấy mộtxấp tiềntừ tronggiỏ xácra giao chongười đốidiện:
      “Hômnay biểuhiện rấttốt, đâylà thu laocủa .”

      Ngườiđối diệnnhìn tiềntrong taycàng thêmmừng rỡthẳng cúingười gậtđầu :
      “Cảmơn tiểuthư, chuyệnhôm nay làchuyện ,sau này tiểuthư còncó việcnhư thếnày thìnhất địnhphải tìmtôi nhé.”
      Anhta là ngườilàm đổcà phê lênngười HạTịch Nguyệt.
      Ngườinày có danhxưng làThần Thủ,tục xưnglà ăn trộm.Lâm HinhNhân sợtìm ngườikhác sẽhỏng chuyệncho nên vìvạn nhấtđề phònglỡ kếhoạch, côta tìm ăntrộm vìchỉ cóăn trộmmới đểđồ vàotúi HạTịch Nguyệtmà khôngai hay biết.
      ‘HạTịch Nguyệttôi ngượclại muốnxem lợihại baonhiêu, tôichờ tintốt củacô.’ LâmHinh Nhânlộ ra ánhmắt ácđộc, sauđó rờiđi.
      HạTịch Nguyệttới phòngvệ sinhthấy quầnáo bị càphê làmcho bẩnhết, côdùng khăngiấy nhẹnhàng lau.

      “Saolại cómùi thơm?”
      HạTịch Nguyệtngửi thấymùi thơmlạ, cônhích dầnđến vếtbẩn ngửikĩ.
      “Chẳnglẽ cà phêcủa bọnhọ còncho thêmhương?”
      HạTịch Nguyệtkhông cósuy nghĩnhiều, tiếptục lau.Nhưng laurồi cuốicùng phíatrên cònmột mảnglớn vếtbẩn.

      "Khônglau, cứnhư vậyđi."

      HạTịch Nguyệtvứt khăngiấy trongtay xoay ngườirồi rờiđi. tớiđại sảnhphòng càphê, thấyLâm HinhNhân đãkhông cònở đó nữa.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 35: Bạc Hà Mèo ( Sinh non )

      Hạ Tịch Nguyệt từ tiệm cà phê ra ngoài, liên tục nghĩ tới lời Lâm Hinh Nhân vừa mới vớimình.

      "Mình ra cầu quá trớn đối với Âu Dương Thụy, mình để cho ấy khó xử."

      Hạ Tịch Nguyệt ảo não nghĩ, trách đượcÂu Dương Thụy tự chuyện của tậpđoàn Âu Dương và Hạ thị với mình, tự mìnhnghĩ biện pháp gì mới có thể giải quyết đây.

      Suy nghĩ hồi lâu, Hạ Tịch Nguyệt cũng có nghĩ ra phương pháp giải quyết.

      "Ai nha, phiền quá à."

      Đúng lúc ấy Hạ Tịch Nguyệt cảm giác giốngnhư có ai đó theo sau lưng mình, nhưng Hạ Tịch Nguyệt vừa quay đầu lại xem, nhưng cũngkhông thấy cái gì.

      "Chẳng lẽ mấy ngày nay mình quá mệt mỏi, cho nên mới xuất ảo giác sao?"

      Hạ Tịch Nguyệt dùng sức lắc đầu cái. Đúng lúc đứng ở bên dưới cột đèn tín hiệuchuẩn bị băng qua đường đám mèohoang lao ra từ trong bụi cỏ.

      "Meo meo ~." "Meo meo ~." "Meo meo ~." . . . . . .

      con lại con nhào tới người của HạTịch Nguyệt.

      "A ——."

      Hạ Tịch Nguyệt nhìn từng con mèo hoang màu đen to nhào tới, khỏi bị sợ tới mứckêu to. Chân bị vấp cái liền ngã hôn mê bấttỉnh đường. Chỉ thấy giữa hai chân của Hạ Tịch Nguyệt chảy ra ít máu đỏ. Nhưng mèohoang xung quanh vẫn chưa chịu mà vâyquanh Hạ Tịch Nguyệt.

      sai, người phục vụ kia bỏ bạc hà mèo vào trong túi của Hạ Tịch Nguyệt. Hơn nữa sợ bạc hà mèo trong túi thể hấp dẫn mèohoang được cho nên cà phê đổ ở người HạTịch Nguyệt trong tiệm cà phê cũng có thêm bột bạc hà mèo.

      Lâm Hinh Nhân biết Hạ Tịch Nguyệt rất sợmèo. Hơn nữa phải sợ bình thường, là e ngại. Nhất là loại toàn thân màu đen đó, càng thêm sợ hãi cực độ. Còn có đôi mắt mèo này, Hạ Tịch Nguyệt luôn cho rằng đó là mắt quái.

      Chỉ cần vừa thấy được mèo hoang, Hạ Tịch Nguyệt nhịn được cả người run rẩy, nhúc nhích được. Cho nên dùng bạc hà mèo hấp dẫn mèo hoang tới công kích Hạ Tịch Nguyệt là biện pháp tốt nhất, vừa trí mạng lại bị người khác hoài nghi. Vì vậy Lâm Hinh Nhân và Chu Vinh Vinh nhất trí lựa chọnphương pháp này.

      Hôm nay Âu Dương Thụy đến công ty từ sớm, nhưng luôn có cảm giác tim mình nhảy thìnhthịch giống như có chuyện gì xấu sắp xảy ra. Loại cảm giác ấy là sao, rất mãnh liệt. Thời điểm Âu Dương Thụy cùng Lãnh Hiên nghe báo cáo về hướng của Chu thị vàHạ thị. Lúc này, điện thoại của Âu Dương Thụyvang lên, Âu Dương Thụy nhìn Lãnh Hiên ý bảo ta dừng lại, sau đó nhận điện thoại, lạnh lùng :

      "Chuyện gì?"

      "Môn chủ, phu nhân xảy ra chuyện, bây giờđang ở trong bệnh viện của Tư Đồ tiên sinh."

      "Cái gì, tôi lập tức đến ngay."

      Âu Dương Thụy nghe được Hạ Tịch Nguyệt gặpchuyện may, cũng chú ý mọi thứchạy như bay ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc. Nhanh chóng đem xe tăng đến tốc độtối đa, lộ trình trong vòng nửa giờ nay chỉ có mười phút đến.

      Âu Dương Thụy vừa đến bệnh viện lập tứcxuống xe chạy vào bên trong. Thấy thủ hạ liềnlạnh giọng hỏi, lắng nghe chút có thể nghera giọng của Âu Dương Thụy vừa lạnh lùng vừacó chút run rẩy.

      "Thiếu phu nhân ở đâu?"

      " cấp cứu ở bên trong."

      Chính là thủ hạ của Âu Dương Thụy dùng thanh run rẩy . Nghe được Hạ Tịch Nguyệt vẫn còn cấp cứu ở bên trong, Âu Dương Thụy suýtnữa té xỉu, quyền đánh vào cửa, lập tức chảy đầy máu tay, cả người tản ra sát khí, tức giận quát:

      "Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"

      Vì vậy thủ hạ của Âu Dương Thụy liền đem đầuđuôi câu chuyện vừa trải qua cho Âu Dương Thụy nghe. Âu Dương Thụy nghe xong nóiđến:

      "Tại sao lại xuất nhiều mèo hoang nhưvậy?"Dĩ nhiên Âu Dương Thụy cũng biết Hạ Tịch Nguyệt rất sợ mèo.

      "Thuộc hạ cũng biết. Bọn thuộc hạ bảovệ phu nhân cẩn thận, xin Môn chủ trách phạt."Thủ hạ của Âu Dương Thụy quỳ mặtđất cầu xin Âu Dương Thụy.

      "Về sau mỗi người tự chặt hai ngón tay."ÂuDương Thụy lạnh lùng .

      "Dạ, cám ơn môn chủ giết."

      xong thủ hạ của Âu Dương Thụy liền nhận lệnh ra ngoài. Âu Dương Thụy ở bên ngoài lo lắng chờ đợi. Ước chừng sau giờ, cuối cùng Tư Đồ Triệt cũng từ trong phòng phẫu thuật ra. Khẩu trang ngăn ngoài miệng, nhìn ÂuDương Thụy vô cùng lo lắng, :

      " còn việc gì lớn nữa, đầu bị thương, mình băng bó rất kỹ. Chỉ là mình thể giữ lại đứa bé được."

      Nghe đến đứa bé, Âu Dương Thụy giống như phát điên, túm chặt bả vai của Tư Đồ Triệt, thanh run rẩy :

      "Cậu đứa bé gì, cậu lặp lại lần nữa đứa bé gì hả?. Mình làm sao có thể biết."
      Tư Đồ Triệt đau lòng :

      "Thụy, cậu đừng như vậy, mình hiểu cậu vừa mới mất đứa bé nên rất đau lòng. Nhưng cậucũng nên bình tĩnh chút. Đứa bé mới được20 ngày, các cậu phát ra cũng làđiều bình thường. Các cậu còn trẻ, đứa bé này giữ được, dù sao về sau vẫn có cơ hội khác. "

      " tại vợ mình như thế nào rồi?"Âu Dương Thụy nghe được lời của Tư Đồ Triệt, ép buộc mình phải tỉnh táo.

      " ấy thoát khỏi nguy hiểm rồi, lát nữa côấy được đưa vào phòng bệnh nghỉ ngơi. Đếnlúc đó tay của cậu, có cần mình tìm người băng bó cho cậu hay ?"
      Tư Đồ Triệt nhìn tay của Âu Dương Thụy rỉ máu, cho nên mới quan tâm hỏi.

      " cần, mình muốn đau cùng với vợ củamình."Âu Dương Thụy thèm để ý chútnào. Giống như đây phải là tay của vậy.

      Đúng lúc ấy , Hạ Tịch Nguyệt được y tá đẩyra từ trong phòng phẫu thuật. Âu Dương Thụynhìn mặt của Hạ Tịch Nguyệt tái nhợt, thiếu chút nữa nhịn được rơi nước mắt rồi.Cầm tay Hạ Tịch Nguyệt, bi thương :

      "Vợ à, em tỉnh , em tỉnh lại nhanh lên mộtchút để nhìn chồng của em này."

      Vừa vừa đẩy Hạ Tịch Nguyệt trở về phòng. Sau đó giống như nghĩ tới điều gì, quay đầu lạinói với Tư Đồ Triệt:

      "Cậu đem Nguyệt Nguyệt kiểm tra tổng quát lần ."

      "Được, mình biết rồi, mình làm ngay."

      Tư Đồ Triệt biết Âu Dương Thụy nhất định phát ra cái gì đó, cho nên mới muốn chínhmình tự kiểm tra. Vì vậy Tư Đồ Triệt mớikhông hỏi nhiều.

      Trở về phòng, Âu Dương Thụy nhàng nângtay Hạ Tịch Nguyệt ốp vào khuôn mặt củamình, nhìn mặt Hạ Tịch Nguyệt tái nhợt, đau lòng :

      "Vợ à, xin lỗi, muốn bảo vệ em tốt, kết quả mỗi lần đều làm cho em bị tổnthương. Vợ à, em tỉnh lại nhanh lên chút để nhìn có được hay ? Chỉ cần em tỉnhlại, em trừng phạt như thế nào cũng được. cần giống như bây giờ để ý tới anhcó được hay ?"

      Âu Dương Thụy ngừng chuyện với Hạ Tịch Nguyệt. Chính là muốn cho nhanhtỉnh lại chút. Chỉ thấy ngón tay của Hạ Tịch Nguyệt khẽ nhúc nhích chút, sau đó cặpmắt từ từ mở ra, vẫn có chút thích ứng với ánh mặt trời. chớp mắt qua lại mấy cái,mới có thể từ từ thích ứng với ánh sáng. Thấy Âu Dương Thụy ngồi ghế ở bên cạnhgiường của mình, Hạ Tịch Nguyệt mới chậm rãi nhớ tới chuyện xảy ra lúc buổi trưa, khỏikinh ngạc hỏi:

      "Em nhớ được là mình gặp phải đám mèo đen, sau đó em liền té xỉu, tại sao em lại ở chỗnày?"

      Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt rấtdịu dàng:

      "Vợ à, em bị té xỉu ở bên cạnh đường cái, cóngười đường tốt bụng đưa em đến bệnh viện."

      Âu Dương Thụy cũng muốn Hạ Tịch Nguyệt biết mình phái hộ vệ bảo vệ .

      "Oh."

      Hạ Tịch Nguyệt có hỏi nhiều. Đột nhiênbụng quặn đau hồi, Hạ Tịch Nguyệt khỏi hỏi:

      "Em nhớ được em bị đụng vào đầu, tại sao bụng lại đau như vậy?" Hạ Tịch Nguyệt nhịn đau hỏi.

      "Vợ à, em quên kỳ kinh nguyệt của mình rồisao? Kỳ kinh nguyệt tới đương nhiên có thể bịđau bụng."

      Âu Dương Thụy muốn cho Hạ TịchNguyệt biết mới vừa vặn sinh non, sợ chịu được đả kích. Cho nên mới dốivới Hạ Tịch Nguyệt.

      "Nhưng kỳ kinh nguyệt của em tới chưa từng bịđau bụng á?" Hạ Tịch Nguyệt kinh ngạc hỏi.

      "Có thể là vì ngày hôm qua em cẩn thận té xuống đất đụng vào bụng cộng thêm kỳ kinh nguyệt, cho nên mới đau bụng thôi."

      Âu Dương Thụy rất bình tĩnh làm cho ngườita chút nào hoài nghi là dối.

      "A, là thế này phải ? Tại sao em có cảm giác giống như vừa mất cái gì đó rất quan trọng vậy?"

      Hạ Tịch Nguyệt nhìn Âu Dương Thụy rấtnghiêm túc. Âu Dương Thụy nhìn bộ dáng này của Hạ Tịch Nguyệt càng thêm khổ sở, đau lòng :

      " mò gì rồi, cái gì quan trọng nhất chứ, vậtquan trọng nhất của em phải ở trướcmắt rồi sao?"

      Nghe được lời của Âu Dương Thụy, Hạ Tịch Nguyệt khỏi cười ra tiếng,

      "Ha ha ~, Âu Dương Thụy là tự mìnhđa tình ."

      Âu Dương Thụy làm bộ tức giận :

      "Chẳng lẽ phải vật quan trọng nhất của em sao? Còn có đồ vật gì so với quan trọng hơn sao? Tốt lắm, đừng có đoán mò những thứ này có được hay ? Em nhanh nằmxuống , xoa bóp cho em."

      Âu Dương Thụy rất dịu dàng. Sau đó ý bảo Hạ Tịch Nguyệt nằm xuống. Hạ Tịch Nguyệtnghe lời ngoan ngoãn nằm xuống. Bàn tay ÂuDương Thụy vừa dày vừa ấm áp đặt bụngcủa Hạ Tịch Nguyệt.

      Âu Dương Thụy nhàng xoa bụng cho Hạ Tịch Nguyệt, Hạ Tịch Nguyệt nhìn bộ dángnghiêm túc của Âu Dương Thụy khỏimắc cỡ, mặt đỏ bừng lên. Nhưng Âu Dương Thụy xoa bóp dịu dàng ở bụng của Hạ Tịch Nguyệt, chỉ lúc sau liền khiến cho cơ thể Hạ Tịch Nguyệt được thư giãn rồi ngủ thiếp .

      Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt ngủ thiếpđi, nhàng đứng dậy lấy bàn tay của mình ra,sau đó dịu dàng đắp kín chăn cho Hạ TịchNguyệt rồi ra khỏi phòng. tới phòng làm việc của Tư Đồ Triệt, thấy Tư Đồ Triệt liền lạnhgiọng hỏi:

      " Kết quả kiểm tra như thế nào rồi?"

      "Còn chưa có, có thể còn phải đợi thêm lúcnữa. Nhưng tại sao cậu lại xác định bọn họ nhất định ra tay ở người của chị dâu như vậy?"
      Tư Đồ Triệt tò mò hỏi.

      " có mấy người biết Nguyệt Nguyệt sợmèo cả, mình cũng biết được rất tình cờ. Tại sao đúng lúc này Nguyệt Nguyệt lại gặp phải côngkích của mèo hoang hơn nữa còn là ngay sau khi gặp mặt với Lâm Hinh Nhân về, chuyện nàythấy thế nào cũng rất đáng ngờ."

      Âu Dương Thụy bình tĩnh phân tích. Hai ngườitrầm mặc hồi, lúc này điện thoại bàncủa Tư Đồ Triệt vang lên, Tư Đồ Triệt nhận điện thoại rồi :

      "Ừ, tôi biết rồi, tôi lập tức qua."

      Tư Đồ Triệt cúp điện thoại, nghiêm túc nhìn Âu Dương Thụy :

      " Khoa xét nghiệm bên kia có kết quả kiểm tra rồi, mình xuống lấy kết quả, cậu ở nơi này chờ mình."

      "Ừ."

      Tư Đồ Triệt triệt xong, vội vàng từ phòng làm việc ra ngoài. Hạ Tịch Nguyệt ngủ khôngbao lâu liền tỉnh lại, thấy phòng rất vắng vẻ, khỏi kinh ngạc kêu lên:

      "Âu Dương Thụy , Thụy, ở đâu?"

      ‘ Âu Dương Thụy , đâu rồi? ’

      Hạ Tịch Nguyệt thầm ở trong lòng. Lúc Hạ Tịch Nguyệt tỉnh lại, Âu Dương Thụy luôn ở bên cạnh . Hạ Tịch Nguyệt vén chăn lên xuống giường, mang giày xong liền đẩy cửa ra ra ngoài.

      Đúng lúc nhìn thấy Tư Đồ Triệt vừa vội vàng đivừa cúi đầu nhìn cái gì đó. Hạ Tịch Nguyệt vừađịnh gọi ta, hỏi thăm xem Âu Dương Thụy ởđâu. Nhưng ở khúc quanh thấy bóng dáng của Tư Đồ Triệt.

      Hạ Tịch Nguyệt theo sau lưng Tư Đồ Triệt,nhìn Tư Đồ Triệt vào phòng làm việc của việntrưởng, liền vội vàng theo. Vừa định gõ cửa đivào lại nghe được Tư Đồ Triệt tức giận :

      "Thụy, cậu hoài nghi sai, quả nhiên vết cà phê bẩn ở trang phục của chị dâu kiểm tra được có bột bạc hà mèo, cũng biết chị dâu bị người ta bỏ bạc hà mèo vào trong túi lúc nào."

      Tư Đồ Triệt vừa vừa cầm tài liệu trong tayđưa cho Âu Dương Thụy xem. Mà thời điểm Hạ Tịch Nguyệt ở cạnh cửa nghe được nhữnglời này, buông tay chuẩn bị gõ cửa xuống, kinh ngạc và khẩn trương nghe tiếp. Tư Đồ Triệt tiếp:

      " Bạc hà mèo là loại thực vật thân thảo, nghe thấy có mùi mát lạnh. Về y học, loại thực vật này có tác dụng kích thích. Ước chừng cókhoảng 50% mèo cảm thấy rất hứng thú với mùicỏ bạc hà mèo, thích bắt cắn. Cho nên mọingười còn đặt cho bạc hà mèo cái tên——‘thuốc quấy nhiễu mèo’. Nếu như muốnđối phó với người sợ mèo hoang từ , bạc hà mèo tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất. Bởi vìbạc hà mèo làm phần lớn mèo điên cuồng, từ đó hấp dẫn nó đến. Lúc ở tiệm cà phê, chị dâunhất định bị người ta cố ý đổ cà phê lên người,mà lúc người kia làm đổ cà phê lại đem bạc hà mèo bỏ vào trong túi của chị dâu. Cho nên chịdâu mới có thể hoàn toàn phát ra.Bọn họ đúng là muốn mượn dao giết người."

      Tư Đồ Triệt tức giận . Mà Hạ Tịch Nguyệt nghe lén ở ngoài cửa, nghe đến bạc hà mèo càng thêm kinh ngạc, mắt trừng lớn lên. Nhấtđịnh là Lâm Hinh Nhân và tên nhân viên phụcvụ kia cùng nhau thiết kế hãm hại . Bởi vìngười biết sợ mèo trừ cha mẹ ra cũng chỉ cóQuan Hi Triết và Lâm Hinh Nhân. Ngay cả VânNặc cũng biết.

      ‘Tại sao, rốt cuộc tại sao ta muốn làm như vậy? ta hận mình như vậy sao? tiếcdùng thủ đoạn hèn hạ này đối phó với mình sao?’

      Ở trong lòng của Hạ Tịch Nguyệt đau khổ kêu thảm. Âu Dương Thụy xem xong tài liệu ở trong tay, sau đó ngẩng đầu lạnh lùng với Tư Đồ Triệt:

      "Chuyện này nên để cho Nguyệt Nguyệt biết, bao gồm cả chuyện ấy sinh non."
      Âu Dương Thụy đau lòng . cũng rất đau lòng khi mất đứa bé kia.

      "Thế nhưng chuyện này cũng thể giấu cảđời được?"
      Tư Đồ Triệt khuyên.

      "Mình cũng biết thể giấu ấy cả đời được, nhưng giấu được nhất thời là tốt rồi, nếu như có thể giấu cả đời liền giấu cả đời. Tronglòng của ấy mang quá nhiều trách nhiệm rồi, mình muốn ấy đau lòng vì chuyện khác nữa. Trong lòng của ấy chỉ cần có mình mình, như vậy là đủ rồi."

      Nghe được lời của Âu Dương Thụy, Tư Đồ Triệt :

      "Được, mình biết rồi, mình hết sức phối hợp với cậu để giấu giếm chuyện này."

      "Ừ, cám ơn nhiều."

      Đây là lần đầu tiên Âu Dương Thụy cám ơn với Tư Đồ Triệt. Tư Đồ Triệt đúng là thụsủng nhược kinh, :

      " cái gì đó, em là để dùng làm cái gì chứ?"

      Tư Đồ Triệt cố ra vẻ tức giận cho Âu DươngThụy quyền. Sau đó dường như Âu DươngThụy nghĩ tới điều gì đó, lập tức lấy điện thoại di động ra bấm dãy sỗ, ra lệnh:

      "Lập tức cho người đem Lâm Hinh Nhân bắt về, chờ tôi trở về xử lý."

      "Vâng, Môn chủ, thuộc hạ lập tức tìm người làm."

      ", tôi muốn cậu tự mình . chophép có bất kỳ sơ xuất gì."

      " Vâng, Môn chủ, thuộc hạ hiểu."
      Đông Phong cúp điện thoại liền nhận lệnh ra ngoài.

      "Tốt lắm, mình đoán vợ mình có lẽ sắp tỉnh rồi,mình muốn trở về nhanh chút để nhìn côấy."

      Âu Dương Thụy cúp điện thoại, nhìn Tư ĐồTriệt rồi . xong cũng ngoài.


      P/s: Mình là editor mới nên có nhiều kinh nghiệm lắm, nếu có lỗi gì trong bài mn cứ comment bên dưới để mình biết mà chỉnh sửa nhé. Chúc mn đọc truyện vui vẻ Hạ Tịch Nguyệt ở ngoài cửa nghe được Âu Dương Thụy mình mang thai hơn nữa đãsinh non khỏi kinh ngạc, hai mắt mở to, lấy tay cố gắng che miệng của mình, sợ thanh nức nở của mình bị người khác nghe được.

      Thân thể dựa vào tường từ từ tuột xuống. Nếu như có tường chống đỡ, Hạ TịchNguyệt chống đỡ nổi mà té xuốngnhiều lần.

      " trách được, thời điểm gặp chuyệnkhông may, mình cứ có cảm giác có đồ vật gì đó rất quan trọng sắp sửa mất từ người của mình. ra là bảo bảo rời mình . Bảo bảo, làmẹ tốt, mẹ thực xin lỗi con."

      Hạ Tịch Nguyệt ngừng khóc. Sau đó giống như nghĩ tới điều gì đó, lập tức từ mặt đất đứng lên, lấy tay lau nước mắt nơi khóe mắt, ánh mắt oán hận:

      "Từ nay về sau mình chảy giọtnước mắt nào nữa, bởi vì mình muốn cho nhữngngười hại mình, khiến mình rơi nước mắt, phải chảy máu. Bảo bảo, mẹ báo thù cho con. Lâm Hinh Nhân, tôi tuyệt đối bỏ qua cho . Từ nay về sau, Hạ Tịch Nguyệt sống vìngười khác trước kia chết rồi. Từ nay về sau Hạ Tịch Nguyệt chỉ sống vì mình thôi. Người phạm tôi, tôi phạm người.Nếu người phạm tôi, tôi trả cho ta gấpđôi."

      Tay Hạ Tịch Nguyệt nắm thành quả đấm thậtchặt, hung hăng thề ở trong lòng.

      "Nếu như bảo bảo rời là để mình thay đổi, từnay về sau phải kiên cường, vì vậy Hạ TịchNguyệt nhất định phải trở nên mạnh mẽ hơn."

      Nếu như hỏi Hạ Tịch Nguyệt có hận Âu Dương Thụy vì cho biết chuyện từng mang thai ? Dù sao hôm nay nếu nhưkhông phải là mình nghe lén, những chuyện này cả đời cũng biết. Nhưng Hạ Tịch Nguyệt cũng hận Âu Dương Thụy, ngược lại vào giờ khắc này càng thêm kiên định, Âu Dương Thụy. Hạ Tịch Nguyệt ở trong lòng:

      'Nếu như Thụy muốn để cho mình biết,như vậy liền giả vờ như chưa hề biết gì. Thụy, muốn để cho mình biết vì sợ mìnhsẽ đau lòng, khổ sở. cũng sợ Thụy đau lòng khổ sở như vậy.' Bởi vì cách đây lâu,Hạ Tịch Nguyệt cũng biết hỉ nộ ái ố của mình chính là hỉ nộ ái ố của Âu Dương Thụy.

      Hạ Tịch Nguyệt ở ngoài cửa nghe được tiếngbước chân của Âu Dương Thụy, lập tức lau khô nước mắt mặt của mình, chạy về phòngbệnh. Trở lại phòng bệnh, lập tức lên giườngnằm xuống.

      Âu Dương Thụy vừa đến ngoài cửa, khôngbiết tại sao lại có cảm giác kỳ quái, cảm giác giống như bảo bối của mình vừa vặn ở chỗ này.Có lẽ là ảo giác của mình thôi.

      Âu Dương Thụy trở lại phòng bệnh của Hạ Tịch Nguyệt, thấy Hạ Tịch Nguyệt vẫn còn ngủ say ở giường bệnh, Âu Dương Thụy cũng biếtvừa rồi nhất định là ảo giác của mình. Nhưng Âu Dương Thụy vừa đến bên giường, liền nhìn thấy giầy ném lung tung sàn. ÂuDương Thụy khỏi suy nghĩ ở trong lòng:

      nhớ lúc vừa mới ra ngoài, giầy đượcđặt ngay ngắn ở chỗ .’

      Đúng lúc ấy Hạ Tịch Nguyệt tỉnh lại, thấy Âu Dương Thụy liền giả bộ vui mừng hô:

      "Thụy"

      Âu Dương Thụy tới bên cạnh Hạ Tịch Nguyệt, thử dò xét:

      "Em vừa mới ra ngoài sao?"

      " có nha." Hạ Tịch Nguyệt lập tức phủ nhận ngay.

      "Nhưng giầy của em sao lại lộn xộn như vậy."

      Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt nghiêm túc.

      "A, có thể là vừa rồi em mới phòng vệ sinh,cho nên mới để giầy lộn xộn như vậy." Hạ TịchNguyệt lập tức trả lời thông minh.

      "A, như vậy hả."

      Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt cũng hỏi cái gì nhiều. Mà Hạ Tịch Nguyệt thấyÂu Dương Thụy rất tin tưởng lời của mình, khỏi thở phào nhõm. Phải biết có thểlừa gạt được Âu Dương Thụy là việc vô cùngkhó khăn. Âu Dương Thụy ngồi vào giườngnhìn hốc mắt của Hạ Tịch Nguyệt hồng hồng, vừa vuốt ve vừa đau lòng:

      "Sao mắt em đỏ như vậy hả?"

      Hạ Tịch Nguyệt lập tức phản ứng lại:

      "Có thể do em ngủ quá nhiều nên mắt mới đỏ thôi."

      Lời dối này của Hạ Tịch Nguyệt rất cao minh. Nhưng Âu Dương Thụy cũng cái gì, chỉ là chăm chú nhìn Hạ Tịch Nguyệt.

      Bây giờ Âu Dương Thụy xác định là Hạ TịchNguyệt dối, hơn nữa vừa rồi nhất địnhcô nghe lén ở ngoài cửa. Nhưng Âu DươngThụy biết Hạ Tịch Nguyệt rốt cuộc nghe được bao nhiêu. Cho nên Âu Dương Thụy xác định Hạ Tịch Nguyệt dối như vậy, là bởi vìÂu Dương Thụy hiểu Hạ Tịch Nguyệt rất .

      Thậm chí mỗi biểu cảm khi của đềuhiểu rất . Mà mới vừa dối, nét mặtkhông tự nhiên cũng tránh được ánh mắt của Âu Dương Thụy. Âu Dương Thụy cóvạch trần lời dối của Hạ Tịch Nguyệt là bởivì: nếu bảo bối có lòng muốn để chomình biết, biết chuyện. Vậy có thể giả vờ như biết cái gì cả. Chỉ cần bảo bối vui vẻ, đưa ra quyết định gì, Âu Dương Thụy đềuủng hộ.

      Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt cũng hỏi gì cả, quan tâm :

      "Có đói bụng ? gọi dì Lý đemcanh tới cho em."

      Hạ Tịch Nguyệt lắc đầu cái :

      " đói bụng."

      Sau đó nhìn Âu Dương Thụy, đứng dậy ômlấy hông của Âu Dương Thụy, đem mặt của mình dính vào vị trí tim của Âu Dương Thụy, yên lặng lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của Âu Dương Thụy. Hạ Tịch Nguyệt dịu dàng hỏi:

      "Chồng à, rời khỏi em sao?"

      Âu Dương Thụy trở về ôm lấy Hạ Tịch Nguyệtdịu dàng trả lời :

      " , vĩnh viễn ." Âu DươngThụy kiên định .

      "Cám ơn , chồng à. Từ nay về sau em chỉ tintưởng mình thôi."

      ‘Em cũng chỉ có thể tin tưởng mình thôi. ’ Hạ Tịch Nguyệt bổ sung ở trong lòng.

      "Em cũng chỉ cần tin tưởng mình là đủrồi." Âu Dương Thụy bá đạo .

      "Ha ha ha ~, chồng à, em chưa từng với anhmột câu này." Hạ Tịch Nguyệt từ trong ngực Âu Dương Thụy ngẩng đầu nhìn Âu Dương Thụy, nghiêm túc hỏi.

      " cái gì?" Lông mày của Âu Dương Thụykhơi lên nhìn Hạ Tịch Nguyệt tò mò hỏi.

      "Chồng à, em . Em có qua sao?"

      "Chưa qua, bất quá nghĩ là về sau mỗi ngày em đều trăm lần như vậy nghe cũng chán." Âu Dương Thụy ôm Hạ Tịch Nguyệt, kích động .

      "Ha ha ~, muốn nghe trăm lần phải có người mới được chứ." Hạ Tịch Nguyệt vui mừng ở trong ngực Âu Dương Thụy.

      "Vợ à, còn muốn nghe, em có thể lặp lại lần nữa ?"

      " muốn." Hạ Tịch Nguyệt nũng nịu ở trong ngực của Âu Dương Thụy.

      "Vợ à?" Âu Dương Thụy giống như đứa békhông được kẹo, cầu xin Hạ Tịch Nguyệt.

      " muốn nghe như vậy?" Hạ Tịch Nguyệt nhìn Âu Dương Thụy, nghiêmtúc.

      "Ừ, ừ, ừ, ừ. . . . . . ." Âu Dương Thụy gật đầu liên tục.

      "Chồng à, em ." Hạ Tịch Nguyệt nhìnÂu Dương Thụy vui mừng .

      "Vợ à, còn muốn nghe, em có thể thêmmột lần nữa ?" Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt vui mừng .

      "Chồng à, em ."

      "Vợ à, còn muốn lần nghe nữa."

      "Chồng à, em ."

      . . . . . .

      Chỉ thấy hai người ngừng câu biết mệt.

      Mà Hạ Tịch Nguyệt trải qua lần mất mát này, càng hiểu tình của Âu Dương Thụy đối với mình. Vì trước kia mình khác người nêncảm thấy ảo não. Nếu sao còn phải trốn tránh, nếu vậy thừa nhận .

      Nếu muốn nghe mỗi ngày đều cho nghe. Trước kia Âu Dương Thụy vui vẻ Hạ Tịch Nguyệt nhất định phải vui vẻ, nhưng từ hôm nay trở Âu Dương Thụy vui vẻ, Hạ Tịch Nguyệt cũng cảm thấy vui vẻ. Hạ Tịch Nguyệt lớn tiếng ở trong lòng.

      Hạ Tịch Nguyệt ở trong bệnh viện hai ngày, Âu Dương Thụy tấc cũng rời, chăm sóccô hai ngày. Hôm nay Hạ Tịch Nguyệt mới vừaăn cơm xong. Nhìn thấy Âu Dương Thụy, lậptức lên lắc lắc cánh tay của , nũng nịu :

      "Chồng à, chúng ta về nhà có được hay ? Em thích mùi thuốc khử trùng ởnơi này."

      " được, Triệt thân thể em cần phảitĩnh dưỡng thêm" Âu Dương Thụy giọng cựtuyệt.

      "Nhưng em cảm giác mình tốt hơn nhiều, cầntĩnh dưỡng cũng nhất định phải ở bệnh viện, về nhà cũng có thể mà."

      Hạ Tịch Nguyệt bất mãn bĩu môi .

      "Em muốn về nhà như vậy sao?"

      Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt nghiêm túc.

      "Ừ, ừ, ừ. . . . . . ."

      Hạ Tịch Nguyệt gật đầu vô cùng nghiêm túc.

      "Vậy cũng tốt, để cho Triệt tiếng,sau đó làm thủ tục xuất viện cho em ." Âu Dương Thụy đứng dậy nhìn Hạ Tịch Nguyệtcưng chìu .

      "A, chồng vạn tuế."

      Hạ Tịch Nguyệt vui mừng với Âu DươngThụy. Âu Dương Thụy nhanh chóng làm xongthủ tục xuất viện cho Hạ Tịch Nguyệt. Cũng hỏiqua Tư Đồ Triệt những việc cần phải chú ý sau khi đẻ non.

      Hạ Tịch Nguyệt về tới biệt thự, vừa xuống xe liền giang hai cánh tay nhắm mắt lại hít hơithật sâu, sau đó quay đầu lại với Âu DươngThụy:

      "Chồng à, khí trong nhà mình là tốtnhất."

      Âu Dương Thụy cười, tiến lên ôm eo của HạTịch Nguyệt, nhìn cười :

      "Em cũng đừng lo lắng nữa, đảm bảo mỗi ngày về sau em đều phải hít thở khí trong lành ở chỗ này. Bởi vì về sau làm bạn cho phép em ra ngoài mộtmình."

      Hạ Tịch Nguyệt nhìn Âu Dương Thụy kinh ngạc hỏi:

      "Cái gì, tại sao à?"

      Khuôn mặt nhắn của Hạ Tịch Nguyệt trongnháy mắt biến thành mặt khổ qua.

      "Em cứ , em tại sao nào? Mỗi lần em ra ngoài đều bị thương cả. nghĩ năng lựcchịu đựng của trái tim còn chưa có mạnh mẽ như vậy. "

      Âu Dương Thụy tức giận . Nhìn dáng vẻ Âu Dương Thụy tức giận, Hạ Tịch Nguyệt tự biếtmình đuối lý. Mỗi lần đều đồng ý với ÂuDương Thụy mình nhất định bình an trở về, nhưng mỗi lần mình đều khiến cho đau lòng. Hạ Tịch Nguyệt giọng :

      "Em biết rồi."

      ra ngoài ra, dù sao cũngkhông có mấy người bạn cả, người bạn duy nhấtlà Vân Nặc hưởng tuần trăng mật mất rồi. tại thế giới của chỉ còn lại mình Âu Dương Thụy còn có thể đâu đây.

      Hạ Tịch Nguyệt ở nhà nghỉ ngơi nửa tháng.Nửa tháng này Âu Dương Thụy đều chăm sócHạ Tịch Nguyệt ở nhà, đem toàn bộ công việcgiao cho Lãnh Hiên xử lý. Nếu Lãnh Hiênkhông xử lý được Âu Dương Thụy mở cuộc họp từ xa chỉ đạo.

      Trong nửa tháng này bất kể là có chuyện gì, Âu Dương Thụy vẫn hề rời khỏi Hạ Tịch Nguyệt bước. Hạ Tịch Nguyệt buồnchán nằm ở giường, đùa bỡn ngón tay của mình, nhịn được thầm:

      " nhàm chán ."

      Nhưng có Âu Dương Thụy tự mình trấn giữ, HạTịch Nguyệt cũng dám mở miệng cầu ra ngoài. Đúng lúc ấy Âu Dương Thụy bưng ly sữa tươi vào, nhìn Hạ TịchNguyệt cười, sau đó đem sữa tươi đưa tới:

      "Uống hết sữa tươi , sau đó ngủ giấc ngon."

      Hạ Tịch Nguyệt nhìn sữa tươi trước mắt rồi bất mãn với Âu Dương Thụy:

      "Em cũng phải là heo ngủ ngày. Làm sao có thể ngủ được chứ?"

      Âu Dương Thụy cười dụ dỗ:

      "Vợ à, ngoan, chờ thân thể của em tốt lên rồi, liền dẫn em chơi có được hay ?"

      " sao?" Hạ Tịch Nguyệt nhìn Âu Dương Thụy nghiêm túc hỏi.

      "Ừ."

      "Vậy chúng ta ngoéo tay ."

      Hạ Tịch Nguyệt xong liền đưa đầu ngón tay út về phía Âu Dương Thụy. Âu Dương Thụynhìn bộ dáng ngây thơ của Hạ Tịch Nguyệt, bất đắc dĩ cũng phải đưa đầu ngón tay út lên,ôm ngón tay út của Hạ Tịch Nguyệt .

      Ai bảo Âu Dương Thụy rất cưng chiều vợ chứ, nếu làm sao có thể chơi trò chơi ngây thơ như vậy. Hạ Tịch Nguyệt nhìn Âu DươngThụy đưa tay tới đây, vui mừng kéo đầu ngón tay út của Âu Dương Thụy rồi đọc:

      "Ngoéo tay treo ngược, trăm năm khôngđược thay đổi. Người nào thay đổi là kẻ khốnkiếp."

      Hạ Tịch Nguyệt nhìn Âu Dương Thụy đem hai chữ khốn kiếp nhấn rất mạnh.

      "Ha ha ha ~, được, biết rồi, nếu lừa em thìanh chính là tên khốn kiếp như vậy . Bây giờem có thể uống sữa tươi chưa?"

      Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt cưng chìu .

      "Dạ."

      Nghe được cam kết của Âu Dương Thụy, HạTịch Nguyệt vui mừng nhận lấy sữa tươi tayanh uống hơi cạn sạch. Sau đó ngoan ngoãn nằm ở giường, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.

      Âu Dương Thụy ngồi ở bên cạnh Hạ TịchNguyệt, lẳng lặng nhìn , nhàng vuốt ve gò má của Hạ Tịch Nguyệt. Sau khi xác định HạTịch Nguyệt ngủ thiếp mới lên tiếng:

      "Vợ à, biết ngày đó em nghe trộm đượcanh và Triệt chuyện, nhưng bây giờ mỗingày em đều biểu vui vẻ như vậy, biết là em muốn để cho lo lắng. Nhưngem biết dáng vẻ này của em càng làm cho lo lắng và đau lòng hơn. Vợ à, báothù cho con của chúng ta.

      Bất luận kẻ nào làm hại tới người quan tâmthì nhất định phải chết. Trước kia khôngmuốn để cho em biết những chuyện này, nhưnghôm nay bọn họ chạm đến ranh giới cuối cùng của . thể nào giữ lại bọn họđược. muốn có bất kỳ người nào có thể uy hiếp được an toàn của em.

      Vợ à, em biết khi thấy em nằm ởtrong phòng cấp cứu, cảm giác thế giới nàyvô cùng tối tăm. Đợi đến lúc Triệt ra, cậu ta em có việc gì chỉ là giữ được đứa bé. Em biết lúc đó cảm thấy rấtmay mắn. may là chỉ là giữ đượcđứa bé, nếu là em còn, biếtnên sống tiếp như thế nào nữa rồi.
      Mặc dù cũng rất đau lòng khi đứa bé bị mấtđi nhưng so với đứa bé, em vĩnh viễn đều quan trọng hơn rất nhiều. Bởi vì em chính là toàn bộ thế giới của . có em cũng . Vợ à, trước tiên em nên ngủ giấc thậtngon. muốn báo thù cho con. Chờ tới lúcem tỉnh dậy, tất cả mọi chuyện đều kết thúc."

      Âu Dương Thụy nắm lấy tay của Hạ Tịch Nguyệt rồi lặng lẽ . Sau đó đứng dậy hôn môi của Hạ Tịch Nguyệt cái liền xoay người ra khỏi phòng ngủ. Âu Dương Thụy biết mình phải xử lý ít chuyện, cho nên mới đem sữa tươi hòa thêm ít thuốc ngủ cho Hạ Tịch Nguyệt uống.

      Những thuốc ngủ này đủ để cho Hạ Tịch Nguyệt ngủ thẳng tới lúc Âu Dương Thụy xử lý xong mọi chuyện và trở lại. Âu Dương Thụy xuốnglầu thấy thímTrương liền phân phó:

      "Thím giúp tôi trông coi thiếu phu nhân kỹ. Nếu như ấy tỉnh lại nhất định phải gọi điện thoại cho tôi. Tôi có việc cần ra ngoài xử lý chút."

      "Vâng, thiếu gia."

      Thím Trương cung kính . Sau đó Âu Dương Thụy liền lên xe Ferrari của mình ra ngoài.
      Thời gian trở về đến hơn nửa tháng trước, ngày Hạ Tịch Nguyệt xảy ra chuyện ấy, Lâm Hinh Nhân uống rượu ở quán bar, coi như tự ăn mừng chút thôi. Lúc này, điện thoại củaLâm Hinh Nhân vang lên, thấy là điện thoại của Chu Vinh Vinh, vui vẻ nhận điện thoại :

      "Như thế nào rồi?"

      Bên kia Chu Vinh Vinh cũng rất vui mừng trả lời:

      " tệ, kế hoạch rất thành công. Từ tin tứctôi nghe được bây giờ Hạ Tịch Nguyệt cấp cứu ở bệnh viện của Tư Đồ Triệt. Cho dù côta chết cũng mất nửa cái mạng"

      có mấy người biết Hạ Tịch Nguyệt bị sảythai, cho nên Lâm Hinh Nhân và Chu Vinh vinh cũng biết chuyện Hạ Tịch Nguyệt sinh non. Chỉ biết là Hạ Tịch Nguyệt cấp cứu. Chu Vinh Vinh lại vui mừng mà tiếp:

      " là vui vẻ, chín mạng tại chỉ còn lại nửa cái mạng. Ha ha ha ~, lần này biểu rất tốt, ta chuyển tiền vào trong thẻ của côrồi."

      Lâm Hinh Nhân cũng vui vẻ cười đáp:

      "Vậy cám ơn rồi. Ha ha ha ~, tôi kế hoạch này nhất định thành công mà. Ha ha ha ha ~, rốt cuộc tôi cũng báo được mối thù bị phế tay phải của tôi rồi."

      Lâm Hinh Nhân vui mừng cười lớn sau đó cúpđiện thoại. Lâm Hinh Nhân vui mừng uống rượu ở quầy rượu, tìm kiếm con mồi tối nay của mình. Bởi vì náo loạn với Quan Hi Triết cho nên tất cả nguồn kinh tế của Lâm Hinh Nhân cũng còn.

      Cho nên tại bắt đầu tìm tình đêm. chừng dính vào người giàu có nào đó, làm tình nhân gì đó để kiếm ít tiền lẻ.

      Dĩ nhiên kế hoạch lần này thành công như vậy, đương nhiên Chu Vinh Vinh có thể cho tiền,nhưng tiền Chu Vinh Vinh đưa hoàn toàn khôngđủ cho Lâm Hinh Nhân tiêu trong tuần lễ.Bất quá có chuyện lần này, sau này sợ gì Chu Vinh Vinh đưa tiền cho cii.

      Lâm Hinh Nhân vui mừng nâng ly rượu trong tay lên uống hớp. là càng nghĩ càng vui vẻ.

      "Tiểu thư, tôi có thể mời uống ly rượukhông?"

      người đàn ông trẻ tuổi tới chỗ Lâm HinhNhân chào hỏi. Lâm Hinh Nhân nhìn người đàn ông trước mặt, cảm thấy ngoại hình của ta cũng tồi, cười trả lời:

      "Được, nhưng người ở nơi này rất nhiều, muốn mời tôi đâu uống đây?" Lâm HinhNhân làm bộ nũng nịu .

      Dù sao mình cũng lâu rồi chưa có thời gian thưgiãn rồi, nhìn ngoại hình của người đàn ông trước mặt vẫn cũng tệ, chơi đùa với anhta chút thế nào. Dù sao mình cũng phải trong sạch gì.

      ra trừ lần đầu tiên Lâm Hinh Nhân cho Quan Hi Triết ra, biết cho Quan HiTriết đội bao nhiêu cái nón xanh rồi.

      "Vậy bằng chúng ta liền lên lầu uống rượu như thế nào? lầu tương đối an tĩnh."

      Người đàn ông kia vừa nghe Lâm Hinh Nhân là người cũng giống mình, nhiệt tình mời cùnglên lầu.

      "Tốt."

      xong người đàn ông kia liền ôm Lâm HinhNhân lên lầu. Thời điểm Lâm Hinh Nhân mây mưa ở phòng bao lầu, Đông Phong liềnđem theo thủ hạ trực tiếp xông vào. hổ là thủ hạ của Âu Dương Thụy, hiệu suất làm việc vô cùng nhanh.

      Người đàn ông thấy có người xông vào, tức giận quát:

      "Các ngươi là người nào? Muốn làm gì?"

      Người đàn ông vừa mới dứt lời, Đông Phongcầm con dao đến trước mặt ta chémxuống nhát, ta lập tức hôn mê bất tỉnh.

      Còn dư lại Lâm Hinh Nhân cả người ** , bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ đến mức khôngphải làm biết như thế nào. Vừa định kêu cứumạng, bị Đông Phong chụp thuốc mê. Đông Phong để cho thủ hạ bắt Lâm Hinh Nhân đem về.

      Trở lại Ám Dạ, Đông Phong trực tiếp đem Lâm Hinh Nhân té xỉu ném đất của nhà giam, sau đó xoay người rời .

      ‘ Môn chủ chỉ bắt ta về, Môn chủ tự xử lý. ’

      Lâm Hinh Nhân tỉnh lại liền phát cả người mình ** nằm mặt đất. Nhìn bốn bề đều lànhà giam, Lâm Hinh Nhân sợ đến mức lớn tiếngkêu lên:

      "Cứu mạng, cứu mạng. . . . . . ."

      Lâm Hinh Nhân cho là ** , nhưng bởi vì thủ hạ của Đông Phong ngại phiền toái, dù sao Môn chủ cũng có quy định nhất định đem taphải hoàn hảo chút tổn hại trở về. Chonên cũng có người mặc quần áo vào giúpLâm Hinh Nhân.

      Lâm Hinh Nhân biết nguyên nhân mình bị đem đến nơi này, mỗi ngày đều kêu cứu,cho đến khi khản giọng mới thôi. Bất tri bất giác Lâm Hinh Nhân ở nơi này đợi 15 ngày. Ở đây mỗi ngày đều có người đưa cơm cho Lâm HinhNhân. Nhưng bất kể Lâm Hinh Nhân hỏi cáigì, đều câu nào.

      Suốt 15 ngày, Lâm Hinh Nhi đều ăn uống, ngủ và sinh hoạt ở trong phòng giam nho này nên khỏi làm cho căn phòng này bốc mùihôi thối nồng nặc. Lâm Hinh Nhân cũng nhiều ngày thể rửa mặt nên bẩn thỉu khôngkhác gì người điên, nhìn kĩ khôngnhìn ra ta là con người, giống như là người hoang dã.

      Âu Dương Thụy tới Ám Dạ, thẳng tới phòng hình phạt, ngồi ở ghế chờ thủ hạ đemLâm Hinh Nhân đến. Đông Phong dẫn ngườiđem Lâm Hinh Nhân từ trong nhà giam ra. Lâm Hinh Nhân nhìn lên người áo đen trướcmặt, biết bọn họ mang mình chính xác khôngcó chuyện tốt, sợ đến ngừng giãy giụa kêu to:

      "Các người rốt cuộc là ai, các người mau buôngtôi ra, tôi muốn với các người. . . . . . ."

      Em trai bên cạnh ngửi thấy mùi thối người Lâm Hinh Nhân, cũng nhịn được muốn nôn mửa. Nhưng môn chủ ra lệnh thể cãi lời.

      Âu Dương Thụy hạ lệnh cho thủ hạ trực tiếp đem Lâm Hinh Nhân tới phòng hình phạt, tróitrên cọc gỗ. Tứ chi của Lâm Hinh Nhân đều bị cột cố định lên mặt cọc gỗ. Lâm Hinh Nhânvừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Âu DươngThụy giống như đế vương ngồi ở phía .Lâm Hinh Nhân kinh sợ mở to cặp mắt:

      "Âu Dương Thụy, tại sao là ? đem tôitới nơi này làm gì?"

      Âu Dương Thụy để ý tới lời của Lâm Hinh Nhân, lẳng lặng lau chùi súng ở trong tay, sau đó nhìn Lâm Hinh Nhân :

      "Còn có ai là đồng bọn của nữa? "

      Lâm Hinh Nhân nghe được lời của ÂuDương Thụy, khỏi lo sợ ở trong lòng:

      ' làm sao có thể biết chuyện nhanh này nhưvậy được. thể nào.'

      Lâm Hinh Nhân làm bộ trấn định :

      "Tôi biết tổng giám đốc Âu Dương đangnói cái gì, đồng bọn cái gì chứ."

      "A, miệng còn rất cứng rắn. Dùng roi . Đembịt chặt cái miệng của ta lại cho tôi. Thanhâm của ta khó nghe."

      Âu Dương Thụy phân phó với thuộc hạ. Thủ hạ của Âu Dương Thụy nghe lệnh xong liền cầmlên roi chuẩn bị dụng hình, trước đó còn nhét giẻ vào miệng của Lâm Hinh Nhân. Bởi vì Âu Dương Thụy thích thanh của ta.

      Âu Dương Thụy ra lệnh xong, liền lẳng lặng tiếp tục lau chùi cây súng ở ghế. thèm đếm xỉa đến tiếng kêu rên của Lâm Hinh Nhân.

      Thủ hạ của Âu Dương Thụy cứ roi lại mộtroi hung hăng quất vào người của LâmHinh Nhân. Mà người đánh Lâm Hinh Nhânchính, chính là người vì hôm đó bảo vệ tốt cho Hạ Tịch Nguyệt nên bị Âu Dương Thụy trừng phạt chém đứt hai ngón tay. Vừa nghĩ tới hai ngón tay của mình bởi vì trước mặt người phụ nữ này mà mất , người hộ vệ kia càng ra sức quất Lâm Hinh Nhân.

      Mà thời điểm ở roi thứ nhất đánh vào người Lâm Hinh Nhân liền muốn mở miệng khai ra. Nhưng ngoài miệng bị bịt chặt cách nàokêu thành tiếng. Lâm Hinh Nhân vẫn ra hiệubằng ánh mắt ý bảo bọn họ lấy giẻ ngoài miệngcủa ra, liền khai. Nhưng có ai để ýtới cả.

      Âu Dương Thụy là cố ý đem miệng của LâmHinh Nhân bịt lại, biết người như ta sẽkhông thể chịu khổ được, khẳng định roivừa xuống ta nhịn được muốn khai ra. Nhưng Âu Dương Thụy lại vộinghe, chính là muốn hành hạ ta phen trước. Rốt cuộc Lâm Hinh Nhân chịu được đau đớn người liền hôn mê bất tỉnh.

      "Môn chủ, ta hôn mê bất tỉnh rồi." Hộ vệnhìn Âu Dương Thụy cung kính .

      "Lấy giẻ miệng ta xuống, dùng nước dội cho tỉnh lại ."

      Âu Dương Thụy buông súng trong tay xuống rồira lệnh. Nước trong lời của Âu Dương Thụykhông phải là nước bình thường mà dùng nước muối và nước tiêu nóng trộn chung vào chỗ, rất thích hợp dùng cho vết roi thân người.Đem nước này vẩy vào vết thương bị roi quất, loại cảm giác làm cho người ta đau đếnchết sống lại như vậy, phải người bìnhthường nào cũng chịu được cả.

      Nhưng loại cảm giác đau đớn này để cho người ta ngất mà chỉ cảm thấy đau đớnvô cùng. Lâm Hinh Nhân bị nước tiêu nóng dộitỉnh, khỏi gọi lớn:

      "A ——, là đau , tôi , tôi . Tôi cầu xin các người đừng đánh tôi nữa."

      "Là Chu Vinh Vinh muốn tôi làm như vậy, tôicũng là bị bắt buộc, đều là ta buộc tôi làm như vậy. Nếu như tôi làm như vậy ta giết tôi. Là ta buộc tôi ra chuyệnNguyệt Nguyệt sợ mèo, tôi xin lỗi Nguyệt Nguyệt."

      Lâm Hinh Nhân xong liền nhịn đượcnước mắt rơi đầy mặt. Cho tới bây giờthì ta thể làm gì khác hơn ngoài việc đem toàn bộ chuyện này đổ lên người của Chu Vinh Vinh. Âu Dương Thụy nghe được Lâm Hinh Nhân kêu tên Nguyệt Nguyệt, trực tiếp giơ súngtrong tay lên bắn phát vào đùi củaLâm Hinh Nhân.

      "A ——."

      Lâm Hinh Nhân phát ra tiếng kêu khổ sởthảm thiết. Chỉ thấy máu tươi từ chỗ đùi củaLâm Hinh Nhân chảy xuống. Âu Dương Thụynhìn Lâm Hinh Nhân hung hăng :

      "Tôi thích tên tuổi của vợ mình được ra từ trong miệng của . Bởi vì như vậy chỉ làmbẩn tên tuổi của vợ tôi. Lần tới mà kêu nữa đừng có trách tôi vô tình." Âu Dương Thụy lạnh lùng .

      "Là ai đem bạc hà mèo bỏ vào trong túi xáchcủa Nguyệt Nguyệt?"

      Âu Dương Thụy tức giận hỏi. Lâm Hinh Nhânkhông ngờ Âu Dương Thụy cũng biết nhữngchuyện này, ấp a ấp úng :

      "Đúng, đúng, là tên ăn trộm, tôi cũng biết tên của . Tôi cũng chỉ vô tình tìm đượchắn. . . . . . . ."

      Lâm Hinh Nhân liền đem chuyện ở trong tiệmcà phê kể lại lần nữa. Âu Dương Thụy nghexong, lập tức quay đầu lại với Đông Phong:

      "Cậu lập tức cho người tìm tên này . Trước tiên đem hai tay của chặt xuống cho chó ăn,sau đótừ từ tra tấn . Tôi muốn tiếp tục thấy mặt thế giới này. Nhớ khôngcần dùng chiêu trí mạng, tôi muốn đem thịtcủa từ từ cắt từng mảnh từng mảnh . Tôi muốn nhìn tận mắt mình chết thế nào để tế cho con của tôi."

      Âu Dương Thụy ác độc . Nghe được phươngpháp giết người của Âu Dương Thụy, Lâm Hinh Nhân vội vàng cầu xin tha thứ:

      " cần giết tôi, tôi chỉ bị ép buộc thôi. Nguyệt. . . . . . ."

      Lâm Hinh Nhân vừa định đem Hạ Tịch Nguyệtra cầu cạnh cho mình, nhưng vừa nghĩ tới lời cảnh cáo vừa nãy cùng cảm giác đau đớn từ chỗđùi truyền tới. Lời Lâm Hinh Nhân vừa ra đếnkhóe miệng lại nuốt xuống. Âu Dương Thụy vừa định xoay người ra ngoài. Hộ vệ liền cungkính hỏi:

      "Môn chủ, người phụ nữ này xử lý như thếnào?."

      " tìm 100 con rắn độc , bắt toàn bộ bọn nó đặtở trong vạc lớn, đem ta bỏ vào, cho đến khi xác định thịt của ta bị rắn ăn sạch mớithôi. Sau đó đem rắn kia thả rồi đem xương ta ném cho sói ăn. Tôi muốn hài cốt của ta cũng còn."

      Âu Dương Thụy nhìn Lâm Hinh Nhân mộtchữ lại chữ càng ngoan độc. Lâm Hinh Nhân nghe được lời của Âu Dương Thụykhông chỉ có bị sợ đến tiểu cả ra quần. Nhìn ÂuDương Thụy phát ra thanh run rẩy quát:

      "Âu Dương Thụy, rốt cuộc là ai????? là ma quỷ."

      "A ~, ngay cả mình đắc tội với người nào cũng biết sao? Chết đúng là oanuổng mà. Vốn chúng tôi chỉ muốn phế bỏ mộtcái tay của , cũng có ý định lấy mạngcủa , nhưng vẫn biết hối cải. Nếuthiên đường có lối muốn , lại cứ muốn trêu chọc ma quỷ trong địa ngục, vậy nên sớm nghĩ đến mình có ngày nay."

      xong Âu Dương Thụy liền xoay người rời .

      "Vợ à, đem từng người hại chết bảo bảo của chúng ta diệt trừ toàn bộ." Âu Dương Thụy ở trong lòng, sau đó lái xe về nhà.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :