1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà Xã Anh Vô Cùng Cưng Chiều Em - Lâm Ái Dĩnh (Cực Sủng) Full Đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 25: Bắt giữ
      Âu Dương Thụy ôm lấy Hạ Tịch Nguyệt, nhìn khuôn mặt ngủ yên của , Âu DươngThụy biết nên cho biết Vạn Tử Hồng là kẻ thù giết cha làm sao, sợ Hạ TịchNguyệt thấy bà ta nhớ đến chuyện trước kia. Những ác mộng kia lần nữa quấy rầy .
      Những ngày qua Hạ Tịch Nguyệt luôn bị ác mộng quấy nhiễu, Âu Dương Thụy biết nhưng biết phải làm sao để giúp vượt qua điều đó, nhàng vuốt ve gương mặt nhỏnhắn của :

      “Bảo bối, cho biết, đến tột cùng phảilàm thế nào để tổn thương đến em?”


      Âu Dương Thụy nhìn đầy đau lòng, vì cái gì mà luôn bị tổn thương. nên là thiênsứ vô ưu vô lo. Lúc này Âu Dương Thụy đứngdậy xuống giường, cầm điện thoại tới thưphòng, gọi cho thủ hạ:
      “Chuyện kia tra thế nào rồi?”
      xác định Mạc Kỳ Thiên là đứa bé vứt bỏđược Vạn Tử Hồng nhận nuôi, cho nên bà ta thu dưỡng con để làm tình nhân cho người khác, kiếm tiền về cho bà ta.”
      “Được, ta biết rồi, mẹ con Vạn Tử Hồng có động tĩnh gì ?”
      “Dạ có, giống như cho rằng mình làchị của thiếu phu nhân cho nên hề sợhãi.”

      “Ngày mai đưa bằng chứng cho cảnh sát bắt họ với tội mưu sát.”
      “Dạ Môn chủ.”
      Âu Dương Thụy cho những người thân cận của bắt người vì muốn để cho Hạ Tịch Nguyệt biết có liên quan đến hắc đạo,sợ cách xa mình. Âu Dương Thụy cúpđiện thoại sau đó gọi cho Tư Đồ Triệt.
      “Là ai vậy? Tối khuya rồi, còn có người cho người khác ngủ.”
      Tư Đồ Triệt bất mãn kêu.
      “Là mình đây.”
      Âu Dương Thụy lạnh giọng .
      “Chuyện gì quan trọng mà tối khuya lại gọi chomình.”
      “Cậu ở đâu?”
      “Đương nhiên là ngủ ở biệt thự.”



      “Cậu về bệnh viện lấy kết quả giám định báo cáo kết quả DNA của vợ mình cho mình, bên trong nhất định có người động tay động chânrồi.”
      “Làm sao cậu biết?”
      Tư Đồ Triệt vừa vừa mặc áo vào.
      “Cậu trở về bệnh viện biết.”

      xong Âu Dương Thụy cúp điện thoại.

      Âu Dương Thụy xác định họ sửa kết quả giám định, bởi vì mẹ con Mạc Kỳ Thiên vẫntrấn định như thế, ràng Vạn Tử Hồng biếtMạc Kỳ Thiên thể là chị của Hạ TịchNguyệt nhưng vẫn sợ hãi, phảiđịnh giở trò là gì. Họ hi vọng có Hạ TịchNguyệt là núi lớn để dựa vào, cho nên Âu Dương Thụy mới gọi cho Tư Đồ Triệt trở về bệnh viện lấy báo cáo.


      Mà bên kia Mạc Kỳ THiên từ khách sạn ra liền trở về nhà, Vạn Tử Hồng vừa thấy Mạc KỳThiên lo lắng hỏi:
      “Chuyện như thế nào rồi?”

      biết mẹ ra làm sao nữa, con mình cũng biết cha nó là ai, vẫn là con tự mình giải quyết, chuyện có gì đáng lo cả.”
      Mạc Kỳ Thiên vừa nhìn thấy Vạn Tử Hồng thấy tức giận trong người.
      “Ai cho con chuyện với mẹ như thế, dù sao mẹ cũng sinh con ra nuôi con lớn.”

      Vạn Tử hồng hốt hoảng .
      “Mẹ sinh con ra nhưng mẹ làm gì cho con?”

      sớm chịu đựng nhiều rồi, có người mẹ chỉ biết tiêu tiền ngoài ra biết gì hết.
      “Mẹ…được rồi, Thiên Thiên, con đừng giận mẹ, về sau mẹ như vậy nữa, đượcsao?”

      tại Mạc Kỳ Thiên nhanh chóng trởthành chị vợ của Âu Dương Thụy, lúc đó vàngbạc tiêu hết, lúc này nên đắc tộivới Mạc Kỳ Thiên.
      “Thôi, thôi, với mẹ nữa, con ngủ,tối hôm qua con ngủ được.”
      Mạc Kỳ Thiên để ý đến gương mặt cười tươi của Vạn Tử Hồng, thẳng vào phòng ngủ. Nhìn vào, Vạn Tử Hồng lập tức thuhồi bộ dạng giả tạo của mình, khuôn mặt trở nên ác độc:
      “Phi, con điếm thúi mà lại tỏ ra uy phong trước mặt lão nương, nếu phải taocứu mày, biết mày chết trong cái xó xỉnh nào rồi, nếu vì tiền tao khôngnuôi mày.”

      Vừa nghĩ đến Mạc Kỳ Thiên là chị của Hạ Tịch Nguyệt, Vạn Tử Hồng liền hưng phấn, hề biết nguy hiểm ở gần.

      Tư Đồ Triệt lái xe đến bệnh viện, nhanh chóngđi về phòng giám định DNA, định dùng chìakhóa mở cửa ra phát đèn sáng trong phòng, liền thấy Trương Lương tìm thứ gì đó.
      ở đây làm gì?”

      Tư Đồ Triệt lạnh lùng , Trương Lương muốnlàm xong chuyện hứa với Mạc Kỳ Thiên nêntối nay đến đây, nhân lúc có ai léncầm đèn pin vào tìm báo cáo nhưng tìm hoàivẫn thấy, trán đổ đầy mồ hôi.
      Đúng lúc đó nghe thấy tiếng của viện trưởngTư Đồ Triệt, ta bị hù đến rớt cái đèn pin trong tay. Tư Đồ Triệt tới, mở ngăn kéo ra lấy báo cáo giám định đưa tới trước mặt của ta:

      tìm cái này sao?”
      “Tôi…..”

      Trương Lương luống cuống biết trả lời câu hỏi của Tư Đồ Triệt làm sao.
      ngờ ở bệnh viện của Tư Đồ Triệt tôi có thể xuất loại bại hoại này, có thể cút được rồi.”’

      Biết Tư Đồ Triệt muốn khai trừ mình, TrươngLương hoảng hốt, bị bệnh viện của Tư Đồ sa thải đồng nghĩa có bệnh viện nào mướn, thể lăn lộn trong nghề này nữa.Trương Lương lớn thể đổi nghề nữa, ta níu lấy chân của Tư Đồ Triệt cầu xin:
      “Viện trưởng Tư Đồ tôi biết tôi sai rồi, cho tôi cơ hội , tôi bảo đảm sai phạm nữa.”
      lần bất tín vạn lần bất tin, tôi cho cơ hội để phản bội nữa.”

      Tư Đồ Triệt xong rời , tới phòng làm việccủa mình gọi điện cho Âu Dương Thụy:
      đúng như cậu , có người giở trò, bị mình bắt tại trận.”
      “Ừ, kết quả giám định sao rồi?”

      “Ừ, để mình xem chút, kết quả huyết thống là 0.08 phần trăm. nghi ngờ gì nữa, có quan hệ.”
      Tay Tư Đồ Triệt vừa lật báo cáo vừa với Âu Dương Thụy.
      “Tìm người sáng mai chuyển báo cáo đến côngty cho mình .”
      “Nhưng ngày mai chị dâu muốn lấy làm thế nào?”

      “Yên tâm, ngày mai ấy , ấy có chuyện quan trọng hơn cần làm.”


      Âu Dương Thụy xong cũng cúp điện thoại.
      Sáng sớm Mạc Kỳ Thiên và Vạn Tử Hồng trong mộng đẹp, bỗng tiếng gõ cửa vang lên.

      “Người nào vậy, sáng sớm cho ngườita ngủ?”

      Vạn Tử Hồng bất mãn lẩm bẩm, sau đó mở cửa. Cảnh sát vừa vào còng tay Vạn Tử Hồng.
      “Các người làm gì vậy?”

      Vạn Tử hồng kinh hoảng hô lớn. Chỉ thấy cảnh sát :
      “Vạn Tử Hồng chúng tôi hoài nghi bà vào ngày21 tháng 1 lái xe hàng mưu sát vợ chồng HạNam Tùng, đây là lệnh bắt người, làm phiền bà theo chúng tôi chuyến, các người vào lụcsoát .”


      Viên cảnh sát với hai người đồng nghiệp.
      “Ai vậy mẹ, sao lại ồn như vậy?”
      Nghe thấy bên ngoài ồn ào, Mạc Kỳ Thiên từ phòng bước ra.
      là Mạc Kỳ Thiên à?”

      “Tôi là…. là ai?”
      “Chúng tôi hoài nghi có liên quan đến vụmưu sát, mời theo chúng tôi về sở cảnh sát hỗ trợ điều tra.”

      “Các người biết tôi là ai ? Tôi là chị vợ của Âu Dương Thụy, chủ tịch tập toàn ÂuDương, các người dám dẫn tôi , tôi cho em tôi, để cho các người thể làm cảnhsát nữa.”
      Nhìn tay bị còng lại, Mạc Kỳ Thiên hô lớn. Vạn Tử HỒng cũng hùa vào nghĩ mình là hoàng thân quốc thích ai dám đụng vào.

      “Đúng, con của tôi là chị của phu nhân tậpđoàn Âu Dương, các người có biết tập đoàn ÂuDương ? Ở Thành phố A này họ ai dám hai, tôi khuyên các người nênthả chúng ta ra nếu đến lúc đó chết rất khó coi.”

      Vạn Tử Hồng giở giọng phách lối, cứ như mình là hoàng thân quốc thích bằng, vô cùngdiệu võ dương oai.

      Chương 25: Bắt giữ
      Âu Dương Thụy ôm lấy Hạ Tịch Nguyệt, nhìn khuôn mặt ngủ yên của , Âu DươngThụy biết nên cho biết Vạn Tử Hồng là kẻ thù giết cha làm sao, sợ Hạ TịchNguyệt thấy bà ta nhớ đến chuyện trước kia. Những ác mộng kia lần nữa quấy rầy .
      Những ngày qua Hạ Tịch Nguyệt luôn bị ác mộng quấy nhiễu, Âu Dương Thụy biết nhưng biết phải làm sao để giúp vượt qua điều đó, nhàng vuốt ve gương mặt nhỏnhắn của :

      “Bảo bối, cho biết, đến tột cùng phảilàm thế nào để tổn thương đến em?”


      Âu Dương Thụy nhìn đầy đau lòng, vì cái gì mà luôn bị tổn thương. nên là thiênsứ vô ưu vô lo. Lúc này Âu Dương Thụy đứngdậy xuống giường, cầm điện thoại tới thưphòng, gọi cho thủ hạ:
      “Chuyện kia tra thế nào rồi?”
      xác định Mạc Kỳ Thiên là đứa bé vứt bỏđược Vạn Tử Hồng nhận nuôi, cho nên bà ta thu dưỡng con để làm tình nhân cho người khác, kiếm tiền về cho bà ta.”
      “Được, ta biết rồi, mẹ con Vạn Tử Hồng có động tĩnh gì ?”
      “Dạ có, giống như cho rằng mình làchị của thiếu phu nhân cho nên hề sợhãi.”

      “Ngày mai đưa bằng chứng cho cảnh sát bắt họ với tội mưu sát.”
      “Dạ Môn chủ.”
      Âu Dương Thụy cho những người thân cận của bắt người vì muốn để cho Hạ Tịch Nguyệt biết có liên quan đến hắc đạo,sợ cách xa mình. Âu Dương Thụy cúpđiện thoại sau đó gọi cho Tư Đồ Triệt.
      “Là ai vậy? Tối khuya rồi, còn có người cho người khác ngủ.”
      Tư Đồ Triệt bất mãn kêu.
      “Là mình đây.”
      Âu Dương Thụy lạnh giọng .
      “Chuyện gì quan trọng mà tối khuya lại gọi chomình.”
      “Cậu ở đâu?”
      “Đương nhiên là ngủ ở biệt thự.”



      “Cậu về bệnh viện lấy kết quả giám định báo cáo kết quả DNA của vợ mình cho mình, bên trong nhất định có người động tay động chânrồi.”
      “Làm sao cậu biết?”
      Tư Đồ Triệt vừa vừa mặc áo vào.
      “Cậu trở về bệnh viện biết.”

      xong Âu Dương Thụy cúp điện thoại.

      Âu Dương Thụy xác định họ sửa kết quả giám định, bởi vì mẹ con Mạc Kỳ Thiên vẫntrấn định như thế, ràng Vạn Tử Hồng biếtMạc Kỳ Thiên thể là chị của Hạ TịchNguyệt nhưng vẫn sợ hãi, phảiđịnh giở trò là gì. Họ hi vọng có Hạ TịchNguyệt là núi lớn để dựa vào, cho nên Âu Dương Thụy mới gọi cho Tư Đồ Triệt trở về bệnh viện lấy báo cáo.


      Mà bên kia Mạc Kỳ THiên từ khách sạn ra liền trở về nhà, Vạn Tử Hồng vừa thấy Mạc KỳThiên lo lắng hỏi:
      “Chuyện như thế nào rồi?”

      biết mẹ ra làm sao nữa, con mình cũng biết cha nó là ai, vẫn là con tự mình giải quyết, chuyện có gì đáng lo cả.”
      Mạc Kỳ Thiên vừa nhìn thấy Vạn Tử Hồng thấy tức giận trong người.
      “Ai cho con chuyện với mẹ như thế, dù sao mẹ cũng sinh con ra nuôi con lớn.”

      Vạn Tử hồng hốt hoảng .
      “Mẹ sinh con ra nhưng mẹ làm gì cho con?”

      sớm chịu đựng nhiều rồi, có người mẹ chỉ biết tiêu tiền ngoài ra biết gì hết.
      “Mẹ…được rồi, Thiên Thiên, con đừng giận mẹ, về sau mẹ như vậy nữa, đượcsao?”

      tại Mạc Kỳ Thiên nhanh chóng trởthành chị vợ của Âu Dương Thụy, lúc đó vàngbạc tiêu hết, lúc này nên đắc tộivới Mạc Kỳ Thiên.
      “Thôi, thôi, với mẹ nữa, con ngủ,tối hôm qua con ngủ được.”
      Mạc Kỳ Thiên để ý đến gương mặt cười tươi của Vạn Tử Hồng, thẳng vào phòng ngủ. Nhìn vào, Vạn Tử Hồng lập tức thuhồi bộ dạng giả tạo của mình, khuôn mặt trở nên ác độc:
      “Phi, con điếm thúi mà lại tỏ ra uy phong trước mặt lão nương, nếu phải taocứu mày, biết mày chết trong cái xó xỉnh nào rồi, nếu vì tiền tao khôngnuôi mày.”

      Vừa nghĩ đến Mạc Kỳ Thiên là chị của Hạ Tịch Nguyệt, Vạn Tử Hồng liền hưng phấn, hề biết nguy hiểm ở gần.

      Tư Đồ Triệt lái xe đến bệnh viện, nhanh chóngđi về phòng giám định DNA, định dùng chìakhóa mở cửa ra phát đèn sáng trong phòng, liền thấy Trương Lương tìm thứ gì đó.
      ở đây làm gì?”

      Tư Đồ Triệt lạnh lùng , Trương Lương muốnlàm xong chuyện hứa với Mạc Kỳ Thiên nêntối nay đến đây, nhân lúc có ai léncầm đèn pin vào tìm báo cáo nhưng tìm hoàivẫn thấy, trán đổ đầy mồ hôi.
      Đúng lúc đó nghe thấy tiếng của viện trưởngTư Đồ Triệt, ta bị hù đến rớt cái đèn pin trong tay. Tư Đồ Triệt tới, mở ngăn kéo ra lấy báo cáo giám định đưa tới trước mặt của ta:

      tìm cái này sao?”
      “Tôi…..”

      Trương Lương luống cuống biết trả lời câu hỏi của Tư Đồ Triệt làm sao.
      ngờ ở bệnh viện của Tư Đồ Triệt tôi có thể xuất loại bại hoại này, có thể cút được rồi.”’

      Biết Tư Đồ Triệt muốn khai trừ mình, TrươngLương hoảng hốt, bị bệnh viện của Tư Đồ sa thải đồng nghĩa có bệnh viện nào mướn, thể lăn lộn trong nghề này nữa.Trương Lương lớn thể đổi nghề nữa, ta níu lấy chân của Tư Đồ Triệt cầu xin:
      “Viện trưởng Tư Đồ tôi biết tôi sai rồi, cho tôi cơ hội , tôi bảo đảm sai phạm nữa.”
      lần bất tín vạn lần bất tin, tôi cho cơ hội để phản bội nữa.”

      Tư Đồ Triệt xong rời , tới phòng làm việccủa mình gọi điện cho Âu Dương Thụy:
      đúng như cậu , có người giở trò, bị mình bắt tại trận.”
      “Ừ, kết quả giám định sao rồi?”

      “Ừ, để mình xem chút, kết quả huyết thống là 0.08 phần trăm. nghi ngờ gì nữa, có quan hệ.”
      Tay Tư Đồ Triệt vừa lật báo cáo vừa với Âu Dương Thụy.
      “Tìm người sáng mai chuyển báo cáo đến côngty cho mình .”
      “Nhưng ngày mai chị dâu muốn lấy làm thế nào?”

      “Yên tâm, ngày mai ấy , ấy có chuyện quan trọng hơn cần làm.”


      Âu Dương Thụy xong cũng cúp điện thoại.
      Sáng sớm Mạc Kỳ Thiên và Vạn Tử Hồng trong mộng đẹp, bỗng tiếng gõ cửa vang lên.

      “Người nào vậy, sáng sớm cho ngườita ngủ?”

      Vạn Tử Hồng bất mãn lẩm bẩm, sau đó mở cửa. Cảnh sát vừa vào còng tay Vạn Tử Hồng.
      “Các người làm gì vậy?”

      Vạn Tử hồng kinh hoảng hô lớn. Chỉ thấy cảnh sát :
      “Vạn Tử Hồng chúng tôi hoài nghi bà vào ngày21 tháng 1 lái xe hàng mưu sát vợ chồng HạNam Tùng, đây là lệnh bắt người, làm phiền bà theo chúng tôi chuyến, các người vào lụcsoát .”


      Viên cảnh sát với hai người đồng nghiệp.
      “Ai vậy mẹ, sao lại ồn như vậy?”
      Nghe thấy bên ngoài ồn ào, Mạc Kỳ Thiên từ phòng bước ra.
      là Mạc Kỳ Thiên à?”

      “Tôi là…. là ai?”
      “Chúng tôi hoài nghi có liên quan đến vụmưu sát, mời theo chúng tôi về sở cảnh sát hỗ trợ điều tra.”

      “Các người biết tôi là ai ? Tôi là chị vợ của Âu Dương Thụy, chủ tịch tập toàn ÂuDương, các người dám dẫn tôi , tôi cho em tôi, để cho các người thể làm cảnhsát nữa.”
      Nhìn tay bị còng lại, Mạc Kỳ Thiên hô lớn. Vạn Tử HỒng cũng hùa vào nghĩ mình là hoàng thân quốc thích ai dám đụng vào.

      “Đúng, con của tôi là chị của phu nhân tậpđoàn Âu Dương, các người có biết tập đoàn ÂuDương ? Ở Thành phố A này họ ai dám hai, tôi khuyên các người nênthả chúng ta ra nếu đến lúc đó chết rất khó coi.”

      Vạn Tử Hồng giở giọng phách lối, cứ như mình là hoàng thân quốc thích bằng, vô cùngdiệu võ dương oai.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 26: Nhớ lại
      cảnh sát thấy hai người bọn họ vẫn ngoan cố chịu phối hợp, khỏi lạnh giọngnói:

      “Tôi mặc kệ các người là thân thích của ai, dùcó thân thích với chủ tịch phạm pháp cũng chịu tội mà thôi, đưa người …”
      Viên cảnh sát với người đồng nghiệp bêncạnh. Mạc Kỳ Thiên và Vạn Tử Hồng bị dẫn ,dọc đường Mạc Kỳ Thiên vẫn ngừng mắng chửi:
      “Các người dám dẫn chúng tôi , nếu em tôitới, tôi kêu nó cắt các người thành tám khúc,lột da bóc gân các người, tôi giết các người.”

      “Tôi cho các người biết, tốt nhất là hãy thảchúng tôi ra, tổng giám đốc tập đoàn Âu Dươnglà ai các người có biết , ta nổi tiếng thương vợ mình, các người đối với chúng tôinhư thế, các người nhất định chết rất thảm.”


      Vạn Tử Hồng cũng phụ họa theo con bà ta, viên cảnh sát để ý đến bọn họ, trực tiếptống hai người lên xe cảnh sát đưa .

      Sáng sớm Hạ Tịch Nguyệt tỉnh giấc, liền cảmgiác cả người đau nhức thôi.

      “Âu Dương Thụy đáng ghét, biết kiềm chế chút.”
      Nghĩ tới hôm nay còn phải tới bệnh viện sớm để lấy kết quả, mặc kệ đau nhức bước xuốnggiường rửa mặt. Rửa mặt xong, điện thoại đổ chuông, thấy người gọi tới là người của sở cảnh sát, Hạ Tịch Nguyệt liền nhận điện thoại.

      "A lô."
      “Xin chào phu nhân Âu Dương, chúng tôi đãtìm được hung thủ sát hại cha mẹ , có thểđến đây chút ?”
      “Được, tôi lập tức đến ngay.”
      Khóe mắt của Hạ Tịch Nguyệt đỏ lên khi ngheđược lời của người cảnh sát gọi đến, rốt cuộc tìm được hung thủ rồi. Đúng lúc đó Âu Dương Thụy từ bên ngoài vào, thấy Hạ Tịch Nguyệt khóc, chân mày nhíu lại, đau lòng :
      có việc gì sao lại khóc?”
      “Thụy, hung thủ sát hại cha mẹ em tìm được rồi, tại em muốn tới sở cảnh sát.”
      Hạ Tịch Nguyệt thấy Âu Dương Thụy, kích động .
      “Được, cùng em.”
      Mặc dù đều nằm trong dự liệu của nhưng nhìn thấy nước mắt của vẫn khỏi đau lòng.

      "Ừm."


      đường , Âu Dương Thụy thấy bộ dạngkhẩn trương của Hạ Tịch Nguyệt, nghĩ thầm trong lòng: ‘bảo bối, mặc dù cản em biết được chân tướng việc nhưng vìem mà chống cả bầu trời’
      tới sở cảnh sát, Hạ Tịch Nguyệt kịp chờ đợi, chạy nhanh vào.
      “Cảnh sát Lý, hung thủ sát hại cha mẹ tôi là ai?”
      Hạ Tịch Nguyệt kích động hỏi.
      “Chúng tôi tìm được đầy đủ chứng cứ, là Vạn Tử Hồng, chúng tôi lục soát nhà bà ta tìm được mắt kính và khăng choàng cổ.”
      Cảnh sát Lý vừa vừa lấy bằng chứng ra.
      “Tại sao lại là bà ấy?”
      Hạ Tịch Nguyệt vừa lau nước mắt vừa :
      “Tôi có thể gặp bà ta chút ?”

      "Chuyện này. . . . . . ."
      Cảnh sát Lý do dự, Âu Dương Thụy cho tamột ánh mắt, cảnh sát Lý lập tức :
      “Được, phu nhân Âu DƯơng, mời bên này.”

      Theo quy tắc người bị tình nghi được thăm tù nhưng ai bảo người có quyền thế là tập đoàn Âu DƯơng, ai dám đắc tội đây.
      tới nhà giam, Hạ Tịch Nguyệt nhìn thấy Vạn Tử Hồng tóc tài bù xù. Thấy tới, Vạn Tử Hồng như người điên xông đến, cũng may có người cai ngục giữ bà ta lại, Vạn Tử Hồng nóivới Hạ Tịch Nguyệt:

      "Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt, tới rồi sao,tôi có giết cha mẹ của dâu, đừng nghebọn họ , bọn họ bậy.”


      Nghe được tiếng Vạn Tử Hồng kêu mình ‘Nguyệt Nguyệt’, môi bà ta có màu đỏ. Hai chữnày từ miệng của Vạn Tử Hồng phát ra, giốngnhư ma chú.
      Đầu óc Hạ Tịch Nguyệt trong nháy mắt thoáng qua rất nhiều thứ.


      "A ——." Hạ Tịch Nguyệt chịu đựng nổikích thích, hôn mê bất tỉnh.
      giấc mơ dài, trong giấc mơ thấy mình quay lại thời điểm tám tuổi.
      Khi đó Hạ Tịch Nguyệt mới vừa tròn 8 tuổi, sau khi học khiêu vũ xong, dì đeo mắtkính cổ quàng khăn tới phòng tập khiêu vũ.

      "Nguyệt Nguyệt."
      Vạn Tử Hồng dịu dàng kêu Nguyệt Nguyệt, Hạ Tịch Nguyệt liền quay đầu lại nhìn thấy mộtngười phụ nữ ăn mặc quái dị.
      “Dì à, dì gọi cháu sao?”

      Hạ Tịch Nguyệt kinh ngạc hỏi.

      "Đúng rồi, Nguyệt Nguyệt."
      Vạn Tử Hồng cười trả lời.
      “Nhưng dì à, cháu biết dì, dì là ai?”
      Hạ Tịch Nguyệt tò mò hỏi.
      “Dì là bạn tốt nhất của cha cháu.”
      “Dì là bạn của cha cháu nhưng sao cháu chưa gặp dì bao giờ?”


      “Dì mới từ nước ngoài trở về, cho nên cháuchưa gặp qua. Là cha cháu kêu dì đến đón cháuvề nhà. Cha mẹ cháu dự tiệc nên có thời gian đón cháu nên nhờ dì đến đón thay.”
      “Nhưng cháu có thể nhờ bác tài xế chở cháu vềmà.”
      “Bác tài xế đưa ba mẹ cháu dự tiệc rồi, cho nên đón cháu được.”
      “Nhưng cha thể cùng người lạ”

      “Dì sao lại là người lạ được, dì là bạn của ba cháu, dì biết cha cháu tên Hạ Nam Tùng, dì chỉ biết cha cháu mà dì còn biết mẹ cháu, mẹ cháu có phải tên Tôn Phỉ Phỉ , dì còn biết nhà cháu có vú nuôi tên dì Lý. Cháu xem dì có thể tên nhiều người như thế, tại sao dì là người lạ được chứ?”

      Dù sao Hạ Tịch Nguyệt lúc ấy mới tám tuổi,thông minh thế nào cũng chỉ là đứa trẻ,nghe những lời đó cũng tin tưởng.
      “Cha cháu tham gia bữa tiệc rồi sao?”
      “Đúng rồi, cha cháu dự tiệc rất khuya mới trởlại, sợ công chúa Nguyệt Nguyệt đói bụng cho nên kêu dì đến đón cháu.”
      “Vậy cũng được, chúng ta thôi.”

      xong Hạ Tịch Nguyệt liền đưa tay ra, VạnTử Hồng dắt tay Hạ Tịch Nguyệt ra khỏiphòng khiêu vũ. Vạn Tử Hồng dĩ nhiên đicửa trước, bởi vì có tài xế ở đó, thế nên bà ta đưa Hạ Tịch Nguyệt cửa sau.
      “Dì, tại sao chúng ta cửa trước?”
      “Bởi vì cửa trước có người xấu, dì phải bảo vệNguyệt Nguyệt, cho nên dẫn cháu cửa sau.”
      Vạn Tử Hồng dắt Hạ Tịch Nguyệt , sau đó ôm đến chiếc xe, xe được đoạn, HạTịch Nguyệt cảm thấy giống đường về nhà mình. Hạ Tịch Nguyệt mặc dù mới tám tuổi nhưng tài xế ngày ngày đưa nên biết.
      “Dì, đây phải là đường về nhà.”



      “Sao lại phải đường về nhà Nguyệt Nguyệt, dì biết mà, cháu đừng lo.”
      Vạn Tử Hồng kiên nhẫn .
      ngờ nha đầu chết tiệt này cảnh giác rất cao.’

      “A, là như vậy.”

      Xe lại tiếp đoạn đường, Hạ Tịch Nguyệt càng xem càng thấy phải đường về nhàmình, khỏi tức giận :

      “Đây phải đường về nhà cháu, cháumuốn gọi điện thoại cho cha.”
      Hạ Tịch Nguyệt xong móc điện thoại ra, mặc dù còn nhưng Hạ Nam Tùng sắm điện thoại cho dùng.

      “Nha đầu chết tiệt kia, gọi điện thoại gì chứ.”
      Thấy Hạ Tịch Nguyệt lấy điện thoại ra, Vạn Tử Hồng nhanh tay đoạt lấy điện thoại của Hạ Tịch Nguyệt, ném ra ngoài xe.
      “Bà là người xấu, bà trả điện thoại lại cho tôi.”

      Hạ Tịch Nguyệt giơ tay đánh Vạn Tử Hồng. VạnTử Hồng nắm lấy tay của , đẩy ngã, mắng to:
      “Nha đầu chết tiệt, mày gọi cái gì, tao ném mày ra khỏi xe.”
      Hạ Tịch Nguyệt vẫn chỉ là đứa trẻ, nghe bà ta đedọa khỏi sợ hãi, khóc lớn:
      “A..a…a, tôi muốn cha, tôi muốn mẹ….”
      ồn ào….câm miệng lại.”

      Vạn Tử Hồng quát to nhưng Hạ Tịch Nguyệt mặc kệ bà ta vẫn khóc lớn. bà ta bị tiếngkhóc của Hạ Tịch Nguyệt làm cho chịu nổi, Vạn Tử Hồng liền dùng thuốc mê chuẩn bị sẵn để trấn áp Hạ Tịch Nguyệt. Chỉ chốc lát HạTịch Nguyệt lâm vào hôn mê.

      Đến khi Hạ Tịch Nguyệt tỉnh lại thấy mộtđám đàn ông và người phụ nữ ăn cơm, sợ hãi núp mình trong góc. Hạ Tịch Nguyệt biết mình bị rơi vào tay người xáu, chỉ hy vọngcha tới cứu mình. Vạn Tử Hồng thấy Hạ TịchNguyệt tỉnh lại, bà ta dùng son thoa khắpmiệng rồi :

      “Nguyệt Nguyệt, tỉnh rồi à, Nguyệt Nguyệt ngoan, chỉ cần cha con đem tiền đưa tới, dì thả con ra, có được ?”

      Hạ Tịch Nguyệt thấy môi Vạn Tử Hồng đỏ chót, giống như ngậm họng máu, bị dọa sợ đến phát run.
      Nghe được tiếng của cha qua điện thoại, HạTịch Nguyệt khống chế được khóc lớntiếng:
      “Cha, cha mau cứu Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt rất sợ hãi.”

      Sau hai ngày, người đàn bà kia cho Hạ Tịch Nguyệt ăn gì, cho đến ngày hôm sau ngườiphụ nữ nhìn Hạ Tịch Nguyệt :
      “Nguyệt Nguyệt, con ở đây ngoan, đợi cha con mang tiền tới, dì tha cho con.”

      xong bà ta ra ngoài, nhưng lát sau bàta lại trở lại trong tay cầm cây gậy, thấy Hạ Tịch Nguyệt liền quát:
      “Nha đầu thối, cha mày báo cảnh sát, cha mày tha cho tal, tao cũng để yên.”
      xong liền cầm gậy đánh Hạ Tịch Nguyệt.


      "A, là đau"

      Hạ Tịch Nguyệt khổ sở kêu thảm, gậy đánh vào người , liền lăn lộn đất. Vạn TửHồng thấy vậy càng đánh nhiều hơn, muốn đánh cho Hạ Tịch Nguyệt bất tỉnh.
      Đến khi cảnh sát bắt được Vạn Tử Hồng, bà ta mới dừng tay. Vạn Tử Hồng bị cảnh sát đưa ,quay đầu lại liếc nhìn Hạ Tịch Nguyệt nằm trong vũng máu, cười ha ha.

      "Ha ha ha, ha ha ha, Hạ Nam Tùng tôi muốn để cho ta hối hận cả đời."
      Hạ Tịch Nguyệt bây giờ mới biết tại sao cha lạibắt học Taekwondo, dù có khóc cầu xin cha cỡ nào cha cũng để cho họcThái Quyền.

      từng hận cha mình, hiểu cha nhưng hôm nay biết cha làm thế là để bảo vệ .

      từng nàng vẫn còn rất hận rất hận cha, hiểu cha, hôm nay mới biết cha làm nhưvậy là phải bảo vệ mình.

      Chương 27: Chân tướng tai nạn xe cộ ( )
      Hạ Tịch Nguyệt nhớ lại những chuyện qua,nước mắt rơi đầy mặt. Âu Dương Thụy bên cạnh nhìn Hạ Tịch Nguyệt ngủ nhưng lạigiãy giụa kêu la ngừng, biết nhớ lại và bị cơn ác mộng quấy nhiễu. ÂuDương Thụy muốn gọi tỉnh lại nhưng thể.

      lát sau Hạ Tịch Nguyệt cũng còn kêu thét nữa, từ từ mở đôi mắt sưng đỏ ra. Âu Dương Thụy nhìn giờ phút này, lòng đau như cắt, tới bên cạnh nhàng ôm vào ngực, đau lòng : “Em còn có , về sau bảo vệ em.”

      Hạ Tịch Nguyệt thấy mình được an ủi, ở trong ngực bỗng nhiên ngồi dậy, nhìn quanhquất hỏi:
      “Em ở đâu?”

      “Em vừa mới bị ngất xỉu, ôm em đến phòng nghỉ của sở cảnh sát.”

      “Nhanh dẫn em gặp Vạn Tử Hồng.”
      “Được.”

      Biết Hạ Tịch Nguyệt nóng lòng muốn thấy VạnTử Hồng, cho nên Âu Dương Thụy hềngăn cản .
      Hạ Tịch Nguyệt nhìn Vạn Tử Hồng, lạnh giọnghỏi:
      “Nhà chúng tôi rốt cuộc có thù gì với bà, 14 năm trước bắt cóc tôi, 14 năm sau sát hại cha mẹ tôi.”

      Vạn Tử Hồng khóc, nghe câu hỏi của Hạ Tịch Nguyệt bỗng dừng lại, khuôn mặt trở nênđộc ác muôn phần.

      nhớ ra rồi à.”


      Vạn Tử Hồng hỏi mà khẳng định.
      sai tôi nhớ lại, tại sao bà lại làm thế?Nhà chúng tôi rốt cuộc có thù hận gì với bà?”

      Hạ Tịch Nguyệt kích động gầm thét.
      xem, bọn họ làm cho tôi mất tư cáchlàm mẹ, có tính là có thù ?”
      Vạn Tử Hồng cười to.
      “Bà có ý gì, chẳng lẽ Mạc Kỳ Thiên phải con bà sao?”

      “Con ư? Mạc Kỳ Thiên chẳng qua là mộtđứa trẻ bị vứt bỏ, tôi nhặt được, nó là công cụ để tôi trả thù các người, cho nó làmtình nhân của người khác, kiếm tiền giúp tôi sống.”
      “Vậy Mạc Kỳ Thiên phải chị của tôi rồi.”
      “Chuyện cười! Mạc Kỳ Thiên sao có thể là chịgái của . muốn người thân đến độ điên rồi.”

      Vạn Tử hồng cười .
      “Bà vì nguyên nhân đó mà giết chết cha mẹ tôisao?”
      Nghe được lời của Vạn Tử Hồng, toàn thân Hạ Tịch Nguyệt bất giác run lên.

      "Ha ha ha ~."
      Sau tiếng cười của bà ta là ánh mắt độc ác.

      “Dù sao tôi sống cũng lâu rồi, cho biếtcũng chẳng tổn thất gì.”
      Vạn Tử Hồng biết chuyện ràng, muốn đemhận thù trong lòng mình trút ra.
      Chuyện bắt đầu từ 30 năm về trước, Vạn TửHồng và Hạ Nam Tùng lớn lên ở cùng thônnhỏ, Vạn Tử Hồng biết lúc đó Hạ Nam Tùng có tình cảm với mình nhưng Vạn Tử Hồng khôngchịu được cả đời phải sống ở vùng quê nghèonày, trải qua những ngày làm ruộng.

      Cho nên năm 20 tuổi, dứt khoát rời quê nhà tới thành thị để tìm cuộc sống mới.
      ngày nọ Vạn Tử Hồng uống say ở hộpđêm.
      Sáng ngày thứ hai tỉnh lại ở phòng nghỉ của quánrượu, nhìn cả người trần truồng, Vạn Tử Hồng biết chuyện gì xảy ra, nhưng người đànông kia mất rồi. Vạn Tử Hồng căn bản khôngbiết mình ngủ với ai.
      Chuyện như vậy thường xảy ra, Vạn Tử Hồng cũng mảy may suy nghĩ nhiều, người phụ nữ liều mình đến thành thị tìm cuộc sống mới còn phải là bán thân thể mình.

      Hai tháng sau ngày đó, Vạn Tử Hồng phát mình mang thai, Vạn Tử Hồng cầu bác sĩ bỏ đứa bé nhưng bác sĩ thành tử cung của Vạn Tử Hồng mỏng, mang thai là rất khó, tại là may mắn nếu bỏ đứa bé này, cả đời thể sinh con nữa. Cho nên Vạn Tử Hồng đành phảigiữ lại đứa bé.
      ngờ rằng vào lúc chán nản nhất lại gặp được Hạ Nam Tùng. Thấy Hạ Tịch Nguyệtcô liền thêm mắm dặm muối với Hạ Nam Tùng rằng mình bị lưu manh khi dễ, tạimang thai, cũng muốn bỏ đứa bé này.
      biết Hạ Nam Tùng là người tốt, đối với có cảm tình nhất định giữ lại. Quả nhiên đúngnhư Vạn Tử Hồng dự liệu, Hạ Nam Tùng hai lời, đem về biệt thự mình để ở.

      Vạn Tử Hồng thấy biệt thự của Hạ Nam Tùngthì kinh ngạc, ngờ rằng năm năm gặp, Hạ Nam Tùng có thể từ vùng nông thôn nghèo đó dựa vào trí tuệ của mình mở được công ty hơn nữa còn rất khá. liền muốn ở chung chỗ với Hạ Nam Tùng nhưng Hạ Nam Tùng cương quyết cự tuyệt. Nhưng Vạn Tử Hồng buông tha, nghĩ ngày tháng còn dài, có rất nhiều cơ hội để quyến rũHạ Nam Tùng.



      Sau đó Hạ Nam Tùng kết hôn với người phụnữ, Vạn Tử Hồng nhớ ngày đó Hạ Nam Tùng rất vui vẻ, ta còn mang theo Tôn Phỉ Phỉ tớitrước mặt giới thiệu:
      “A Tử, đây là vợ của Tôn Phỉ Phỉ, chúng tôi định kết hôn.”
      Tôn Phỉ Phỉ cười, đưa cánh tay ra trước mắt Vạn Tử Hồng:
      “Chào A Tử, tôi là Tôn Phỉ Phỉ, chuyện củacô tôi nghe Nam Tùng kể lại, có thể ở lạiđây bao lâu cũng được.”
      Lúc nghe thấy Hạ Nam Tùng giới thiệu Tôn PhỉPhỉ là vợ của , Vạn Tử Hồng liền căm ghét Tôn Phỉ Phỉ, chính ta đoạt mất Nam Tùng của , phá vỡ mộng đẹp của . Vạn TửHồng làm bộ cười :
      “Xin chào, tôi là Vạn Tử Hồng.”
      Sau đó Vạn Tử Hồng lấy lí do thân thể thoải mái liền lên lầu nghỉ ngơi.
      Vạn Tử Hồng nhìn Tôn Phỉ Phỉ mỗi ngày vui mừng chuẩn bị hôn lễ với Hạ Nam Tùng, liềnghen tị. Rốt cuộc ngày kia, thấy Tôn PhỉPhỉ vui vẻ ra khỏi phòng.

      Tôn Phỉ Phỉ cười :

      "Chào buổi sáng, A Tử."

      Vạn Tử hồng nhìn bộ dáng Tôn Phỉ Phỉ vui mừng, liền ác độc :
      biết Nam Tùng tại sao lại chăm sóc mẹcon chúng tôi ? Bởi vì đứa trong bụngcủa tôi là của ấy.”

      Nhìn vẻ mặt khổ sở của Tôn Phỉ Phỉ, trong lòngVạn Tử Hồng vô cùng thoải mái, Tôn Phỉ Phỉtức giận :
      láo, tôi tin.”
      “Mặc kệ có tin hay , đứa bé trong bụngtôi là con của Nam Tùng. Chúng tôi có vài chục năm tình cảm, thể so với loại tìnhcảm chỉ vài tháng của , tôi khuyên nên thức thời chút nhanh rời khỏi Nam Tùng, ấy đành lòng cự tuyệt …côđừng để đợi đến lúc đó mất mặt, khó coi trướcmặt mọi người.”

      “Tôi tin , tôi muốn tìm Nam Tùnghỏi ràng.”

      xong Tôn Phỉ Phỉ nhanh chóng xuống lầu, Vạn Tử Hồng thấy Tôn Phỉ Phỉ gấp gáp xuống, liền đẩy Tôn Phỉ Phỉ cái, ở trong lòng nghĩ tới:
      ‘Té gãy chân , để tôi xem làm sao chuẩn bị hôn lễ.”
      Thấy Tôn Phỉ Phỉ nằm trong vũng máu, Vạn Tử Hồng cũng sợ hết hồn, ngờ Tôn Phỉ Phỉ mang thai, sau đó lại lộ ra bộ mặt hả hê.
      Như vậy cũng tốt, đứa bé trong bụng của tôi chính là máu mủ duy nhất của Nam Tùng.

      Nhưng ai ngờ đúng lúc này Hạ Nam Tùng trở về, vừa nhìn thấy màn này, Vạn Tử Hồng sợ liền giải thích nhưng Hạ Nam Tùng căn bảnkhông nghe Vạn Tử Hồng , còn đẩy ta quamột bên. Vạn Tử Hồng bị đẩy té đụng vào góc bàn, lúc đó bụng của ta đau đến nỗi toát mồhôi lạnh.
      Nhưng Hạ Nam Tùng để ý đến điều đó,ôm lấy người phụ nữ mình bệnh viện. Ngày thứ hai Hạ Nam Tùng đuổi Vạn Tử Hồngra ngoài, Vạn Tử Hồng lúc đó còn hy vọng có cách nào để Hạ Nam Tùng giữ ta lại.
      Vạn Tử Hồng kéo hành lý nặng nề của mình đira khỏi biệt thự, bụng đau đến chịu nổi,toàn thân túa ra mồ hôi lạnh, té xỉu ven đường.Tỉnh lại phát mình ở bệnh viện, bác sĩ nóicho biết:
      bị sảy thai về sau thể sinh con nữa,lần mang thai này là chuyện hiếm làm sao lạikhông bảo vệ cho tốt.”

      Sau lời của bác sĩ, Vạn Tử Hồng trong phútchốc kia thống hận Tôn Phỉ Phỉ.
      ‘Nếu phải là , con tôi mất , Nam Tùng cũng đuổi tôi ra ngoài.’

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 28: Chân tướng tai nạn xe cộ ( hai )

      Sau khi xuất viện ở cửa bệnh viện Vạn Tử Hồngnhặt được đứa bé bị bỏ rơi, nghĩ dù sao cũng sinh con được nữa, bằng nhặtđứa bé này về nuôi.
      ở nước Vạn Tử Hồng có người bạn, vìvậy liền đưa đứa bé đến nhờ đỡ. Nhưngkhông có mấy ngày tốt đẹp, bạn của cũng vìvay tiền lãi suất cao, bị bọn cho vay tìm, nhưng tìm được, lúc đó lại tìm đến . khônghoàn tiền bị bán . ở hộp đêm 7 nămmới trả hết số tiền đó.
      Sau này nghe người bạn khác ngườibạn vay tiền lãi suất cao ở thành phố A, côlập tức quay về thành phố A. tìm tuần lễ cũng tìm được người bạn này, nhưng côlại gặp được gia đình Hạ Nam Tùng, nhà ba người.
      “Cha, ngày mai ở trường có hoạt động gia đình, cha và mẹ nhất định phải tới dự.”
      Hạ Tịch Nguyệt vui vẻ .

      "Được, cha nhất định ."

      Hạ Nam Tùng vui mừng trả lời.
      ngày mai còn bận chuyện công việc, đểem thôi.”
      Tôn Phỉ Phỉ lo lắng , Hạ Tịch Nguyệt nghe được lời của mẹ khỏi cúi thấp đầu xuống. Hạ Nam Tùng nhìn con vui, ông cười :

      “Tiền ngày nào cũng có thể kiếm nhưng hoạtđộng của con chỉ có ngày, tiền sao có thể so sánh với con , đương nhiên con anhvẫn là quan trọng nhất.”
      “Cha là người tốt nhất thế giới, mẹ à có được ?”
      Hạ Tịch Nguyệt nghe được lời cha đồng ý với cầu của mình, vui vẻ nhưng vừa nghĩ đến mẹ chưa đồng ý liền hỏi ý kiến của mẹ. Nhìn ánh mắt mong đợi của Hạ Tịch Nguyệt, Tôn PhỉPhỉ đành lòng cự tuyệt.
      “Cha con đồng ý, người mẹ này còn có thểnói gì.”

      "Ah, cha mẹ vạn tuế."

      Hạ Tịch Nguyệt vui vẻ nhảy cẫng lên.
      thôi, chúng ta nhanh về nhà ăn cơm, nếu tiểu công chúa Nguyệt Nguyệt của chúng ta đói bụng làm thế nào?”
      Hạ Nam Tùng nhìn Hạ Tịch Nguyệt hòa ái .

      "Dạ, cha mẹ, chúng ta nhanh ."

      xong nhà ba người liền lên xe về nhà.
      Vạn Tử Hồng thấy gia đình Hạ Nam Tùng vui vẻ hạnh phúc, ở trong lòng điên cuồng ghen ghét,đứa con của vì họ mà mất , được làm mẹ, tại sao ba người họ lại có thể sống hạnhphúc.
      ‘Vạn Tử Hồng tôi có hạnh phúc, ngườikhác cũng đừng hòng có được.’

      Ý định bắt cóc Hạ Tịch Nguyệt được hìnhthành, Vạn Tử Hồng thông qua điều tra tìm hiểu,biết Hạ Tịch Nguyệt mỗi ngày đều đến trườnghọc khiêu vũ. ta biết giờ đó nhất định có thể xuống tay, thời cơ tốt nhất. dĩ nhiên mình mà tìm thêm nhiều người khác, sau đó chia tiền. ta suy tính sai sót lắm, Hạ Tịch Nguyệt dù sao chỉ là đứa bé,liền bị gạt nhanh chóng.
      Dựa theo kế hoạch để Hạ Nam Tùngbáo cảnh sát nhưng ngờ Hạ Nam Tùngthương con như vậy. ta hết sức tức giận,đánh Hạ Tịch Nguyệt để trút giận trong người,muốn đánh chết Hạ Tịch Nguyệt, nhưng mạngHạ Tịch Nguyệt lớn, chảy nhiều máu như thế nhưng chết.
      Khi Hạ Nam Tùng biết con ông ta bị bắt cóc, thái độ của ông ta có bao nhiêu đặc sắc, đến giờbà ta biết chuyện hối hận nhất đời ông ta là quen biết Vạn Tử Hồng. Bởi vì phạm tội bắt cóc, Vạn Tử Hồng ở tù mười năm, nhưng do biểu tốt thả ra trước thời hạn ba năm.

      Từ ngục giam ra ngoài, bà ta trực tiếp trở về tìm con của mình. Mạc Kỳ Thiên làm cho bà ta thất vọng, làm tình nhân củangười khác kiếm tiền ít. Cứ như vậy quamấy năm, Mạc Kỳ Thiên ở được Âu DươngThụy coi trọng cho nên theo Âu Dương Thụy trở lại thành phố A, vì thế Vạn Tử Hồng cũng theo trở về.

      Trời cao như muốn nhắc nhở bà ta rằng thù cònchưa báo xong. Rốt cuộc lại để cho bà ta gặp lại vợ chồng Hạ Nam Tùng.

      “Bà xã, ngày mai là sinh nhật em, gia đìnhchúng ta đến khách sạn Al ăn mừng, có được ?”

      Hạ Nam Tùng nhìn Tôn Phỉ Phỉ vui mừng .
      “Được, đừng quên nhắc Nguyệt Nguyệt, nhà chúng ta lâu rồi có ra ngoài ăn cơm cùngnhau.”

      Tôn Phỉ Phỉ vừa xong, đẩy cửa cùng Hạ Nam Tùng bước ra ngoài.
      Nhìn bọn họ hạnh phúc, Vạn Tử Hồng lại nổi điên, bà ta nhất định phải đánh nát mộng hạnhphúc của họ. Tại sao hai mươi mấy năm bà ta sống cuộc sống khổ cực ở , trải qua cuộcsống như heo chó, còn họ lại sống hạnh phúc vui vẻ.
      Bà ta thấy họ đến đâu cũng hạnh phúc, bằng tiễn họ đến địa ngục để được hạnh phúc chung. Sau đó điều tra biết dược khách sạn họtới, bà ta làm hư màn hình giám sát sau đó trộmmột chiếc xe tải. Chờ sẵn bọn họ ở địa điểm đó,thấy xe của họ xuất liền đạp ga trực tiếp lao về phía Tôn Phỉ Phỉ, ngờ Hạ Nam Tùng vì bảo vệ Tôn Phỉ Phỉ mà quay đầu xe lại,để xe chạy về phía ông ta.
      ‘Được, nếu tự tìm cái chết thay con đànbà kia, như vậy tôi cho hai người mãn nguyện được chết chung.’

      Vạn Tử Hồng lại đạp ga mạnh thêm, kết quả làxe của Hạ Nam Tùng bị tung văng ra xa.
      Nhìn xe của Hạ Nam Tùng ở phía xa, Vạn Tử Hồng cũng sợ hãi vội lái xe bỏ . Bởi vì sợ cóngười nhận ra bà ta, sau đó bà ta trốn ra khỏinước tháng, thời gian sau biết được tin tức vợ chồng Hạ Nam Tùng chết thông quainternet.

      “Ngày đó tôi đến gặp , tôi cho là nhậnra tôi, nhưng ngờ nhớ gì cả, nhưvậy càng tốt, vô luận tôi đều tin. Hơn mười năm qua, đều thay đổi, vẫn ngu ngốc, dễ gạt, tôi Mạc Kỳ Thiên là chị của , lại tin. Kẻ thù giết cha đứng trước mắt nhưng biết, xemcó phải rất ngu xuẩn
      Dù sao tôi sống cũng lâu rồi, có Hạ Nam Tùng ở địa ngục cùng tôi, như vậy đều xứng đáng…haha ha”

      Vạn Tử Hồng như người điên, cười to, cườinhưng lại rơi nước mắt.
      Nhìn Hạ Tịch Nguyệt rúc vào trong ngực ÂuDương Thụy, Vạn Tử Hồng giống như chó điên vội nhào tới.
      “Chúng ta cùng tới địa ngục tìm cha .”
      Vạn Tử Hồng kêu la, Âu Dương Thụy nhìn thấy Vạn Tử Hồng nhào tới, tung cước đạp Vạn Tử Hồng ngã mặt đất. dùng lực nhiều làm cho Vạn Tử Hồng hộc máu miệng. ÂuDương Thụy có chút thương hại nhìn Vạn Tử Hồng, sau đó với người cai ngục:

      “Các người chăm lo người đàn bà điên này, tôi tìm người tới ‘chăm sóc’ bà ta tốt.”
      Âu Dương Thụy đem hai chữ ‘chăm sóc’ cắn răng mà .
      ‘Bà ta nghĩ chết là có thể giải thoát sao, lầm rồi, tổn thương bảo bối của sao có thể chỉ chết là được.’
      Hạ Tịch Nguyệt nghe xong những lời Vạn TửHồng , nước mắt rơi đầy mặt, ra cha mìnhnăm đó quá nhân từ mới chứa chấp ngườiphụ nữ ác độc để đưa đến bi kịch hôm nay.

      Hạ Tịch Nguyệt thề từ nay về sau người nào dám tổn thương , nhất định hoàn lại gấp đôi. Cha nhân từ cả đời dẫn đến mất mạng, vậy nhân từ để làm gì.
      Hạ Tịch Nguyệt khóc đến choáng váng, ngã trong ngực Âu Dương Thụy.
      ‘Bảo bối, lần cuối cùng cho phép em khóc trong lòng , lần cuối cùng để cho em bịthương tổn, từ nay về sau để cho em phải chịu bất kì nỗi đau nào nữa.




      Chương 29: Số mạng cuối cùng của Mạc Kỳ Thiên

      Âu Dương Thụy ôm Hạ Tịch Nguyệt từ đồn cảnh sát trở về biệt thự, nhàng đặt lên giường kéo chăn đắp cho , khuôn mặt trầm tư.
      ‘Lúc đầu để cho bảo bối biết chân tướng liệu có phải sai rồi ? Có lẽ nên gạt cả đời, nhưng nếu như cả đời tìm ra hung thủ giết hại cha mẹ , cả đời bảo bối khôngyên, nếu biết cố ý lừa , sợ tha thứ cho , dám đánhcược. thể làm khác hơn là để cho biếttất cả mọi chuyện.’
      Hạ Tịch Nguyệt ngủ đến lúc chạng vạng mớitỉnh lại, tỉnh lại nhưng cũng chuyện, ánh mắt cứ đờ đẫn. Trong lòng ÂuDương Thụy cực kì khổ sở, ôn nhu :
      “Vợ à, chúng ta ăn gì đó có được ?”

      Hạ Tịch Nguyệt vẫn nhúc nhích.
      “Vợ à, em đừng như vậy, rốt cuộc em hành hạ em hay là đây? Em nghĩ nếu cha em trời biết em như vậy ông ấy có an tâmđược ?”

      Nghe được tiếng cha, Hạ Tịch Nguyệt mới cóphản ứng.
      “Em muốn thăm cha có được ?”

      Hạ Tịch Nguyệt chảy nước mắt hỏi.
      “Ăn cháo xong đưa em , ngày em ăn gì rồi. Nếu té xỉu nữa làm thế nào,em cũng muốn để cho cha em thấy bộdạng này của em đúng ?”

      Âu Dương Thụy vừa thay Hạ Tịch Nguyệt lau nước mắt vừa đau lòng khuyên.

      "Ừm."
      Hạ Tịch Nguyệt gật đầu như tượng gỗ. ÂuDương Thụy bưng chén lên, từng muỗng từng muỗng cho Hạ Tịch Nguyệt ăn, tuy ăn cháo nhưng có cảm giác gì, đôi môi mấp máy biết trong miệng mình ăn thứgì.
      Ăn xong Âu Dương Thụy mặc quần áo dàycho Hạ Tịch Nguyệt, dù sao cũng là buổi tối cóchút lạnh. Âu Dương Thụy lái xe đưa Hạ Tịch Nguyệt tới thăm mộ Hạ Nam Tùng.

      tới nơi đêm cũng khuya, xe mới dừng lại, Hạ Tịch Nguyệt kịp chờ liền chạy đếntrước mộ cha. Dùng đôi tay của mình vuốt vetấm hình bia mộ, khóc nức nở:

      “Cha mẹ, mọi chuyện tại sao lại như vậy? Con nên làm gì đây, cha đúng, nhược điểm lớn nhất của con người đó là mềm lòng, kết quả làcả đời tiếc nuối. Hai người có phải dùngsinh mạng của mình để dạy cho con biết con quá yếu đuối có phải ? Có phải ban đầu cha cũng hối hận mình yếu đuối?” Hạ Tịch Nguyệt khóc rống. Âu Dương Thụy tớibên cạnh , ôm vào trong ngực.
      Nhìn tấm hình bia mộ, thành khẩn : “Cha mẹ, rất xin lỗi hai người, lâu như vậy mớiđến thăm hai người, cha mẹ yên tâm con nhấtđịnh chăm sóc cho Nguyệt Nguyệt tốt.” Hạ Tịch Nguyệt nghe lời của Âu Dương Thụythì ngẩng đầu lên nhìn , hỏi: “ yêuem sao?”
      em.” Âu Dương Thụy khẳng định.
      “Là cả đời, ngoại trừ chết , tình đốivới em mãi mãi bao giờ dừng lại.”
      có bỏ em ? Giống như cha mẹ rờibỏ chỉ còn lại mình em?”

      Hạ Tịch Nguyệt sợ, khi tiếp nhận ÂuDương Thụy, ngày nào đó rời bỏ , chết mất.
      có, vĩnh viễn có ngày đó, bảo vệ mình tốt để chăm sóc em, vì em là sinh mạng của .”
      Âu Dương Thụy kiên định trả lời , nghe được thổ lộ của Hạ Tịch Nguyệt cảm động vôcùng, rụt người vào trong ngực , giọng :
      “Ông xã, tốt. Chúng ta về nhà thôi.”

      Âu Dương Thụy tưởng rằng Hạ Tịch Nguyệt sẽnói ‘em ’ nhưng ngờ lại là ‘anhthật tốt’, có chút thất vọng. Ôm lấy Hạ TịchNguyệt hướng tới chỗ đậu xe.

      Hạ Tịch Nguyệt nghe được những lời của ÂuDương Thụy lúc này, trong nháy mắt muốn hét to ‘em cũng ’, nhưng lời vừa đếnmiệng đổi thành ‘ tốt’.
      Hạ Tịch Nguyệt đưa hai tay vòng lên cổ Âu Dương Thụy, lẳng lặng nhìn từng cử động củaanh, thậm chí đến cái nhíu mày của anhcũng hấp dẫn mê người, nhất là đôi môi mỏng khêu gợi kia làm cho kích động.
      người như thế nào cho vừamắt? ra tình vẫn bên cạnh, mình hề phát , nhưng trong thoáng chốc hiểu đólà . Âu Dương Thụy thấy nhìn chằmchằm, cười hỏi: “Nhìn mặt chằm chằm như thế làm gì hả?”

      “Em nhìn chồng em được sao?”
      Hạ Tịch Nguyệt bĩu môi .

      “Cứng miệng quá, bà xã cái gì cũng được, về nhà rồi cho em nhìn thỏa thích có được ?”
      Hạ Tịch Nguyệt nép đầu vào ngực khôngchịu ngẩng đầu lên, Âu Dương Thụy thấy xấuhổ liền cười cái, bảo bối với những chuyện này, chẳng phải tình cảm tốt hơn chút rồi sao.

      Trở lại biệt thự, Hạ Tịch Nguyệt nằm ở giường, Âu Dương Thụy vừa định đứng dậy thìcô nhanh tay nắm lấy vạt áo của , Âu DươngThụy hiểu chuyện quay nhìn , Hạ Tịch Nguyệt nhìn yếu ớt :

      đâu, ở đây, em ngủ được.”
      “Vợ à, chỉ muốn xuống nhà lấy sữa cho em thôi, trước lúc ngủ uống ly sữa ngủ ngon hơn.”

      Âu Dương Thụy cười .
      “Ừm.”


      Biết chỉ muốn xuống lấy sữa cho uốngnhưng tay vẫn còn nắm áo của chặt có ý định bỏ ra. Âu Dương Thụy nghĩ côsợ chạy mất, có chút buồn cười. Đành lấy điện thoại gọi dì Lý ngủ đem sữa tươi lên.
      Hạ Tịch Nguyệt uống sữa xong nhanh chóng đingủ, có lẽ ngày vất vả làm cho cả người mệt mỏi, cho nên ngủ rất nhanh. Bàn tay vẫn nắm chặt áo của Âu Dương Thụy, vẫn có ý muốn bỏ ra. Lúc này điện thoại của Âu DươngThụy đổ chuông, thấy người gọi đến là Đông Phong, hạ thấp giọng xuống nhận điệnthoại:

      "Chuyện gì?"
      “Môn chủ, vì chứng cứ chưa đủ nên Mạc Kỳ Thiên được thả ra, bây giờ chúng ta nên tìmchứng cứ để đưa ta vào tù sao?”
      cần, bắt ta lại, chờ tôi về xử lí.”
      “Dạ, Môn chủ tính ngay lúc nay tới sao?”
      Đông Phong cung kính hỏi.
      “Lúc này?”
      Âu Dương Thụy cúi đầu nhìn cánh tay nắm giữ vạt áo của , thầm cười mộtcái, sau đó :
      “Để ngày mai .”

      Mạc Kỳ Thiên được thả ra ngoài, Âu DươngThụy muốn tự tay giải quyết ta, dĩ nhiên để cho ta ngồi tù. Trầm mặt hồi, Âu Dương Thụy lại hỏi:
      “Vạn Tử Hồng sao rồi?”

      “Vạn Tử Hồng phạm tội mưu sát nên bị phán tửhình. Nhưng tại bà ta được chuẩn đoánbệnh tâm thần phân liệt, đưa đến bệnh viện điềutrị, nếu như điều trị thành công tiếp tục thi hành án tử hình.”


      Âu Dương Thụy suy nghĩ hồi về chuyệnVạn Tử Hồng bị bệnh thần kinh, sau đó với Đông Phong:
      “Cậu tìm mấy người đến bệnh viện xem bà tagiả điên hay điên , điên cũng phải làmcho bà ta điên, tìm người phế chân tay của bàta, để cho bà ta cả đời sống trong bệnh viện tâm thần, sinh hoạt chung với bệnh nhân tâm thần.”

      “Dạ, Môn chủ, tôi hiểu rồi tôi tìm người đilàm.”
      Âu Dương Thụy cúp điện thoại, yên lặng nhìngương mặt ngủ say của Hạ Tịch Nguyệt,chân mày lúc ngủ của nhướng lên cao, Âu Dương Thụy nhàng đưa tay vuốt. Dáng vẻkhi ngủ của yên vì cảm giác thiếu an toàn, nghĩ về sau phải làm cho có cảmgiác an toàn, tin tưởng vào .
      Buổi sáng hôm sau Hạ Tịch Nguyệt vẫn còn ngủnhưng Âu Dương Thụy trở lại tổng bộ Ám Dạ. muốn tranh thủ lúc còn chưa tỉnh lại nhanh chóng xử lí những công việc còn đangchờ mình.
      Tối hôm qua cả đêm có hề chợp mắt nhưng mệt mỏi, chỉ cần nghĩ đến haingười đàn bà hại bảo bối của , Âu DươngThụy liền muốn giết bọn họ ngay tức khắc.
      Chết là giải thoát chỉ có hành hạ mới lâu dài, Âu Dương Thụy tới nhà giam phía dưới nhìn Mạc Kỳ Thieenn bị cột vào cột gỗ, nở nụcười hiểm ác.

      Ngày hôm qua Mạc Kỳ Thiên vừa ra khỏi sở cảnh sát bị người ta đánh ngất xỉu sau đó mang đến chỗ này. Vừa tỉnh lại thấy Âu Dương Thụy ở trước mặt, vui mừng :
      “Thụy, tới cứu em sao, em biết ngay sẽkhông vứt bỏ em mà. Các người còn mau thả tôi ra.”
      Mạc Kỳ Thiên hướng về phía các thủ hạ của ÂuDương Thụy hầm hừ. Âu Dương Thụy liếc nhìn ta, :
      vẫn còn chưa tình huống của mình à, là tôi bảo họ trói đến đây.”
      “Cái gì, sao có thể như vậy? Thụy, khôngđối xử với em như vậy có phải ?”
      Mạc Kỳ Thiên dám tin hỏi.
      làm tổn thương bảo bối quan trọng nhất của tôi, thấy tôi nên đối với như thế nào? Từng ngày từng ngày hành hạ , mỗi lần đều sẽlàm cho sống bằng chết.”

      cần, thể đối với em như vậy,em là chị của Hạ Tịch Nguyệt, khôngthể làm như thế, phải rất thích HạTịch Nguyệt sao? tại em là người thân duy nhất của ấy, nếu giết chết em, ấy cảđời tha thứ cho .”
      Âu Dương Thụy cười lạnh: “A…nếu là chịcủa Hạ Tịch Nguyệt, có lẽ tôi nở mặt NguyệtNguyệt mà tha mạng cho , nhưng phảisao?”
      “Em là, em và Hạ Tịch Nguyệt làm giám định DNA, em là chị của Hạ Tịch Nguyệt, tinanh có thể đến bệnh viện để điều tra.”
      Lúc này Đông Phong cầm báo cáo đến giao cho Âu Dương Thụy. ra là Tư Đồ Triệt đem báo cáo đến phòng làm việc của tổng giám đốc Âu Dương Thụy nhưng Âu Dương Thụy có thời gian về lấy báo cáo cho nên sớm bảoĐông Phong lấy. Âu Dương Thụy cầm báo cáo trong tay, ném tới trước mặt Mạc Kỳ Thiên, nhìn tờ báo cáo mặt đất, mở to mắt tin:

      “Cái này thể nào, nhất định là giả.”
      “Có phải rất kì quái , tại sao báo cáo lại bị đánh tráo?”

      Mạc Kỳ Thiên sợ hãi nhìn Âu Dương Thụy, run đến ra lời. Bùa giữ mạng duy nhất củamình mất, với thủ đoạn độc ác của ÂuDương Thụy nhất định dễ dàng bỏ qua cho .

      Âu Dương Thụy nhìn Đông PHong, ta liềnhiểu nhanh chóng lấy máy ghi ra. Cái máyghi này là do Âu Dương Thụy lấy từ sở cảnhsát về, muốn Mạc Kỳ Thiên nghe được nộidung bên trong, muốn làm cho điên lên, cho ta biết chỉ là công cụ để người kháclợi dụng mà thôi. Mạc Kỳ Thiên nghe xong nộidung bên trong máy ghi , kinh hãi kêu to:

      “Cái này là giả, gạt tôi, tôi tin!”
      “A…trong lòng biết đâu là đâu là giả, đáng thương, biết cha mình là ai, bây giờ ngay cả mình là ai cũng biết, như vậy mà dám đấu với bảo bối của tôi. chỉ làmột đứa trẻ bị người ta vứt bỏ, ngay cả Vạn TửHồng nuôi cũng vì có mục đích, đángthương.”


      Mạc Kỳ Thiên tuyệt vọng, kêu gào:
      “Âu Dương Thụy là đồ ma quỷ, tại sao lại muốn tôi nghe những thứ này, tại sao?”

      hại người nên hại, chỉ bị hành hạ thểxác đủ sao, dĩ nhiên là , tôi còn muốn trong lòng yên, tôi muốn cho biếtchuyện đời của chỉ là câu chuyện buồncười mà thôi.”
      Lời ác độc của Âu Dương Thụy rót vào tai của Mạc Kỳ Thiên, hề có chút đồng cảmnào với Mạc Kỳ Thiên.
      Lúc đầu làm thương tổn bảo bối của nênnghĩ tới hôm nay. Có lẽ Mạc Kỳ Thiên tham lam chỉ muốn nhận Hạ Tịch Nguyệt làmem , có lẽ Âu Dương Thụy chỉ tung hìnhkhiêu dâm của lên internet mà thôi, khônglàm hại đến tính mạng của . Nhưng do quátham lam chạm vào ranh giới cuối cùng của Âu Dương Thụy, cho nên thể có kếtcục tốt hơn.

      Âu Dương Thụy nhìn bộ dạng tuyệt vọng củaMạc Kỳ Thiên, cười lạnh quay về chỗ Đông Phong, giao phó:
      “Ta có nuôi bầy sói lang, lâu chúng ănmặn rồi, hôm nay nên đãi tiệc cho chúng.”
      Ý tứ của Âu Dương Thụy rất ràng là muốnném Mạc Kỳ Thiên vào hang sói, nhưng sau đó nghĩ đến chuyện gì, :
      được được, ta nhớ mình có nuôitiểu mãnh (rắn), ta thể chỉ nghĩ đến sóimà quên nó được, cậu đem tiểu mãnh tới đây.” Tiểu mãnh mà Âu Dương Thụy nuôi hềnhỏ, nó dài năm thước.

      “Thủ hạ hiểu, thủ hạ làm ngay.”
      Đông Phong nhận lệnh , Mạc Kỳ Thiên nghethấy lời của Âu Dương Thụy, trợn to mắt, cầuxin tha thứ:


      “Tôi sai rồi, bỏ qua cho tôi , về sau tôikhông dám nữa.”

      Âu Dương Thụy hề quan tâm tới lời , yên lặng chờ Đông Phong quay lại. lát sau Đông PHong mang cái lồng tre tiến vào,bởi vì tiểu mãnh này chỉ nghe theo lệnh của Âu Dương Thụy cho nên khi Âu Dương Thụykhông có ở đây nhốt nó vào lồng tre để làm thương người khác. Đông Phongdùng chìa khóa mở lồng ra.

      Mãnh xà bên trong lập tức bò ra, bò tới bênngười Âu Dương Thụy thè lưỡi ra như lấy lòng chủ. Âu Dương Thụy vuốt ve tiểu mãnhnói:


      “Hôm nay ta mang tới cho ngươi món đồchơi, ngươi hảo hảo vui đùa chút .”
      Âu Dương Thụy vừa vừa chỉ về phía Mạc Kỳ Thiên, tiểu mãnh giống như người hiểu đượclời của Âu Dương Thụy liền trượt đến chỗ MạcKỳ Thiên:
      cần, ngươi đừng tới đây.”

      Mạc Kỳ Thiên thét lên, thử hỏi có con mãnh xà dài năm thước ở trước mặt ai có thểkhông hét lên. Tiểu Mãnh trực tiếp quấn lấy người Mạc Kỳ Thiên, sau đó dùng lưỡi của nó đùa bỡn . Mạc Kỳ Thiên sợ đến ngất nhưngtiểu mãnh vẫn dừng lại. Âu Dương Thụy đứng lên với Đông Phong:
      “Tiểu Mãnh chơi chán rồi đem ta tới hang sói.” Sau đó ra ngoài, bởi vì tiểu mãnhkhông ăn thịt người. Quả nhiên nó chỉ chơi mộtngày liền còn hứng thú với món đồ chơinày, sau đó bò vào lồng tre ngủ. Thủ hạ theolệnh của Âu Dương Thụy đem Mạc Kỳ Thiên ném vào hang sói, cuối cùng đến xương của ta cũng chẳng còn.

      Lúc ra Âu Dương Thụy hỏi Đông Phong: “Vạn Tử Hồng sao rồi?”
      “Môn chủ người sai, bà ta giả điên,lúc chúng tôi tới bà ta muốn trốn chạy nhưng lậptức bị huynh đệ đánh hai chân tàn phế, đời này chỉ có thể xe lăn, cho người hủy gân tay của bà ta, nửa đời sau khác gì người thực vật.”

      Bà ta tại trừ khuôn mặt có thể động đậy ra nhưng chỗ khác đều được. Hơn nữa còn ở chung với bệnh nhân tâm thần, dù tinh thần có tốt đến đâu ở chung với đám người bệnh cũng phát điên.

      ra Vạn Tử Hồng giờ chỉ muốn có ai đó giết bà ta , sống bằng chết như thế này thà chết cho xong.

      “Làm tốt lắm, chuyện này ta rất hài lòng. Còn ở bên sở cảnh sát cho người thông báo tiếng, cho thiếu phu nhân biết rằng Vạn Tử Hồng chết ở trong tù rồi, để cho ấy biếtchuyện này, chưa?”

      “Dạ, thuộc hạ hiểu rồi.” Đông PHong xongliền rời , Âu Dương Thụy nhìn đồng hồ tay là 12 giờ, nghĩ bảo bối có lẽ tỉnh lại rồi, nếu như trở về ấy tức giận.

      Âu Dương Thụy về đến nhà nhưng Hạ TịchNguyệt vẫn còn ngủ. Âu Dương Thụy cời quần áo của mình ra chui vào chăn ôm Hạ TịchNguyệt, sau đó hai người tiếp tục ngủ.

      Hạ Tịch Nguyệt ở nhà nửa tháng, cảm giác buồnbực bao lấy , muốn tìm công việcnhưng cần phải có đồng ý của Âu Dương Thụy, cho nên tối hôm đó xảy ra chuyện.

      Âu Dương Thụy vừa mới tan việc trở về nhà, Hạ Tịch Nguyệt liền chạy tới cửa nở nụ cười tươi đón , thay Âu Dương Thụy cầm dép cònđưa tay nhận lấy cặp công văn trong tay .

      Âu Dương Thụy nhìn thấy ân cần với mìnhnhư thế, biết là này nhất định cóchuyện cầu . lên tiếng nhìn Hạ Tịch Nguyệt, chờ mở miệng trước. Lúc ăn cơm tối, Hạ Tịch Nguyệt gắp thức ăn thả vào trong chén Âu Dương Thụy, cười :
      “Đồ ăn này rất ngon, ăn thử .”


      Sau đó giống như là nghĩ đến chuyện gì đó, lại gắp trở lại thức ăn trong chén của bỏ lạichén mình, Âu Dương Thụy hiểu nhìn , Hạ Tịch Nguyệt cười giải thích:

      “Em quên thích sạch , những thứ này tự mình ăn , ăn tự gắp.”

      Âu Dương Thụy nhìn sau đó gắp thức ăntrong chén bỏ vào miệng mình nhai, cười :
      “Nước miếng của em ngại, ngại thức ăn em gắp cho sao? Chỉ là mùi vị thức ănnày rất ngon, rất ngọt.”
      Hạ Tịch Nguyệt mắc cỡ mặt đỏ bừng nhưng vừa nghĩ đến kế hoạch của mình liền ngẩng đầu lên mãnh liệt gắp thức ăn lấy lòng Âu Dương Thụy.

      Mặc Âu Dương Thụy biến sắc vẫn ăn hết đồ gắp cho mình, dù là món thích ăn nhưng Hạ Tịch Nguyệt gắp ăn hết.

      Hạ Tịch Nguyệt nhìn mặt của Âu Dương Thụykhông biểu cho là thích. ra nào biết Âu Dương Thụy ở trong lòng sướng ngất trời, vô cùng cao hứng.

      Cơm nước xong, Âu Dương Thụy cầm công văntrên ghế sa lon đến thư phòng xử lí công việc của công ty. Hạ Tịch Nguyệt thấy lên lầu nhanh chóng chạy tới phòng bếp, pha cho ly cà phê.

      Biết Âu Dương Thụy thích uống cà phê cho nênHạ Tịch Nguyệt ở phòng bếp chuẩn bị cà phê,sau đó bưng hail y lên lầu.
      Âu Dương Thụy lên đến phòng, biết HạTịch Nguyệt theo lên, vì có chuyệnmuốn cầu xin mà. Nhất định lênnhưng chờ mãi thấy lên, trong lòng cóchút gấp gáp, chẳng lẽ bảo bối thay đổi ý định. lúc đó tiếng gõ cửa vang lên: “Là em,em đem cà phê cho .”
      Âu Dương Thụy giả vờ trầm tĩnh :

      “Vào , cửa khóa.”
      Hạ Tịch Nguyệt mang cà phê vào đặt lên bàn:“Cà phê của đây.”
      ‘Trễ thế ra là pha cà phê cho mình.’
      Nghĩ đến đây lại thấy hưng phấn vô cùng, bưng ly cà phê trước mặt lên uống hớp,giọng tán dương :
      “Cà phê tệ, rất ngon.”

      Sau đó cúi đầu xem tài liệu ra vẻ như mình rấtbận rộn. Hạ Tịch Nguyệt thấy bận rộn, côngồi xuống trước mắt Âu Dương Thụy, uống cà phê của mình chờ Âu Dương Thụy hết bận.

      Nhưng đợi hồi lâu vẫn thấy ÂuDương Thụy có biểu dừng lại, Hạ Tịch Nguyệt nóng nảy trong lòng.
      Chỉ cần Hạ Tịch Nguyệt tinh ý chút thấy từ lúc vào, cái hợp đồng tay của Âu Dương Thụy hề đả động tới.


      Âu Dương Thụy biết rất nóng lòng, kiềm chế được nữa, ngẩng đầu lên nởmột nụ cười phúc hắc, chờ mở miệng. Hạ Tịch Nguyệt giọng hỏi:
      “Chồng à, đến lúc nào hết bận?”

      “Có chuyện gì sao?”
      “Có chút chuyện .”
      "Tới đây."
      Âu Dương Thụy vừa nhìn vừa vỗ vỗ hai đùimình, ý muốn đến ngồi lên đùi . Hạ Tịch Nguyệt nghe lời tới ngồi lên đùi Âu Dương Thụy, ai bảo có chuyện cầu người ta.



      Hạ Tịch Nguyệt vừa ngồi xuống, Âu Dương Thụy thả tài liệu trong tay ra, tay ôm lấy kéo vào trong ngực, ngón tay nhàng vuốt veeo của Hạ Tịch Nguyệt. Hôm nay Hạ Tịch Nguyệt mặc áo tay ngắn và quần cụt. hối hận muốn chết, mình có mặc quần tử tế, cho nên tạo cơ hội cho Âu Dương Thụy. ÂuDương Thụy nhìn khẩn trương, buồn cười :

      "Có chuyện gì ."
      Âu Dương Thụy vuốt ve làm toàn thân Hạ Tịch Nguyệt nổi da gà, đưa tay nắm chặt tay của Âu Dương Thụy lại, đỏ mặt :
      trước hết lấy tay ra có được ?”

      " được."
      Âu Dương Thụy cự tuyệt, nhìn kiên địnhkhông tha vô, Hạ Tịch Nguyệt bất đắc dĩ :
      “Em thấy mình ở nhà rất buồn chán, muốn rangoài làm.”

      "Được.”
      Thấy đồng ý, Hạ Tịch Nguyệt vô cùng vuivẻ.
      “Có , đồng ý sao?”
      “Ừm, trả lại vị trí trợ lí tổng giám đốc cho em đó.”


      Âu Dương Thụy phúc hắc . Nhưng mặt củaHạ Tịch Nguyệt đen lại:
      “Em muốn tới công ty làm, em muốn tớicông ty khác.”

      “Ở thành phố A này có công ty nào to hơn tậpđoàn Âu Dương sao?”

      "Nhưng là, em muốn ra ngoài làm việc."
      “Em có năng lực phục vụ tốt cho những lão tổngkia sao?”
      Âu Dương Thụy vừa vừa dùng tay vởi nút áo người ra. Hạ Tịch Nguyệt hề hay biết vẫn tự tin :

      "Dĩ nhiên có thể."
      “Bà xã, em thỏa mãn được chồng mình, ngoan ngoãn ở nhà thôi.”
      Chuyện cười sao? Âu Dương Thụy sao có thể để cho vợ mình ra ngoài làm việc cho người khác. Vừa vừa cởi áo của xuống.
      Hạ Tịch Nguyệt cảm giác có chút lạnh lẽo, cúi đầu nhìn, thấy nửa người của mình trầntruồng, tức giận quát Âu Dương Thụy:

      “Âu Dương Thụy khốn kiếp, em chuyệnđứng đắn với , mau lấy tay ra .”

      Âu Dương Thụy để ý tới lời của , tăng thêm lực độ tay :
      “Vợ à, chuyện này của là chuyện đứng đắnđó, chẳng lẽ chưa trải qua sao?”
      Hạ Tịch Nguyệt chưa kịp bị hôn lên đôi môi . Hạ Tịch Nguyệt chịu phốihợp, lấy tay vỗ vỗ đầu Âu Dương Thụy, lời củacô còn chưa hết.
      Âu Dương Thụy đưa tay ra bắt lấy tay , nắmchặt lại, Âu Dương Thụy nhìn xấu hổ, rời khỏi môi , ôn nhu bảo:
      “Vợ à, em.”
      Nụ hôn trằn trọc tới lỗ tai Hạ Tịch Nguyệt, cả người run lên, xụi lơ trong ngực của . Âu Dương Thụy vén quần cụt của lên, mừng đến chết hôm nay Hạ Tịch Nguyệt mặc quần cụt, quá dễ dàng cho mình.

      Nhưng về sau khi ra ngoài ngàn vạn lần khôngcho mặc quần cụt, vợ sao có thể để người khác nhìn thấy.

      Nhìn dáng vẻ nóng lòng của Âu DươngThụy, Hạ Tịch Nguyệt vội ngăn cản:
      nên ở chỗ này, chúng ta trở về phòng có được ?”
      được, vợ à mình có làm ở chỗnày.”
      Âu Dương Thụy xong liền hung hăng tiếntới.

      "A ——, Âu Dương Thụy, thể nhẹmột chút sao?"

      Hạ Tịch Nguyệt bất mãn hô.
      “Ah, xin lỗi bà xã, là do em quá mê người, nhịn được.”
      Âu Dương Thụy lại tích cực vận động, đêm xuân sắc lan tràn.

      Hạ Tịch Nguyệt biết mình trở lại phòngngủ lúc nào, chỉ nhớ trước khi hoàn toàn ngủmê, nhớ tới tại sao mình tìm Âu Dương Thụy,lại bị lừa, công việc cũng chẳng có, lại bị ăn sạch.
      Hạ Tịch Nguyệt hối hận đến xanh ruột, tại sao lại gả cho tên phúc hắc đầy mình như thế.
      Sáng sớm, Âu Dương Thụy tinh thần sảng khoáiđi làm, trong khi đó Hạ Tịch Nguyệt vẫn ngủ say giường. Tối hôm qua hai người vận động cả đêm. Âu Dương Thụy vừa tới công ty liền nhậnđược điện thoại của mẹ , Mộc Tiểu Tiểu.
      “Alo, mẹ, sao mẹ lại gọi điện thoại cho co?”
      “Mẹ gọi điện thoại cho con trai mẹ đượcsao. Mẹ vừa từ Ôn Ca Hoa trở về còn có chacon nữa, hai chúng ta đường về nhà,buổi trưa đừng quên đưa con dâu đến ăn cơm nhé.”

      Mộc Tiểu Tiểu vui mừng .

      "Vâng, thưa mẹ."


      Âu Dương Thụy xoa xoa đầu cúp điện thoại, xem ra phải về nhà thông báo với vợ tiếng,bởi vì mẹ có thể làm loạn hết lên. ÂuDương Thụy trở lại biệt thự, cầm công văn trongtay đưa cho thím Trương, hỏi:
      “Thiếu phu nhân chưa tỉnh sao?”
      “Vâng, bữa sáng còn chưa ăn, vẫn ngủ.”
      Thím Trương nhận lấy công văn, vui vẻ .

      “Ừm, tôi biết rồi, thím kêu nhà bếp hâm bữa sáng lại, đợi thiếu phu nhân tỉnh lại ăn, tôi lên lầu trước.”
      “Vâng, tôi biết rồi thiếu gia.”

      Âu Dương Thụy vào phòng ngủ, nhìn thấy HạTịch Nguyệt vẫn ngủ. nhàng tới bêncạnh , đưa tay vuốt ve mặt , cười :

      “Vợ à, dậy .”
      “Làm gì a? Còn để cho người khác ngủ?”
      Hạ Tịch Nguyệt hết sức bất mãn, xem Âu Dương Thụy như ruồi phá giấc ngủ người khác,tiếp tục xoay người vùi mình vào chăn ngủ tiếp.Âu Dương Thụy vén chăn lên, tiếp tục gọi:
      “Vợ à, dậy , có chuyện quan trọng muốnnói với em.”

      Hạ Tịch Nguyệt để ý tới Âu Dương Thụyđang gào thét kêu . Âu Dương Thụy gọi cả nửa ngày vẫn thấy Hạ Tịch Nguyệt códấu hiệu chịu ngồi dậy.

      liền nghĩ đến biện pháp, sau đó cườiđen tối, cúi đầu hôn lên miệng nhắn của , bởi vì khi ngủ đôi môi của Hạ Tịch Nguyệt hơi nhếch lên cho nên rất dễ dàng dùng lưỡi của mình trêu .
      Toàn thân của Âu Dương Thụy cơ hồ muốndính vào người của Hạ Tịch Nguyệt.

      Hạ Tịch Nguyệt ngủ, cảm giác khó thở, mơ hồ mở mắt ra, nhìn thấy Âu Dương Thụy đangđè lên người mình, tay thò vào trong áo ngủcủa , Hạ Tịch Nguyệt bắt đầu giãy giụa, ÂuDương Thụy thấy tỉnh lúc này mới rờikhỏi môi .

      Âu Dương Thụy lấy tay lau nước miếng dínhtrên cằm của Hạ Tịch Nguyệt. Hạ Tịch Nguyệt thấy vẫn nằm người mình, vội đẩy ra, tức giận kêu lên:
      “Âu Dương Thụy có phải bị bệnh , tốihôm qua để cho em ngủ, tại cũng , có muốn để cho người ta sống nữakhông hả?”
      Âu Dương Thụy thấy tức giận chu mỏ mắnganh, có vài phần đáng , muốn giày xéo phen. Âu Dương Thụy ngồi dậy, sờ đôi môi bị hôn đến sưng lên, cười :

      “Dậy , nếu làm thế sao em chịu tỉnh dậy.”
      “Làm ơn , là ai tối qua chịu buông thaem, cho rằng ban ngày em ngủ được yênsao, cũng chịu nghĩ thử tối qua lúc mấygiờ mới thả em ra, tại em ngủ mới được3 canh giờ thôi, em có thể mệt sao?”
      Hạ Tịch Nguyệt cắn tay của Âu Dương Thụy, xong liền ngáp cái. Mắt lại nhắm lại, cảm giác uể oải cả người. Hạ Tịch Nguyệt thậtsự rất mệt, Âu Dương Thụy nhìn dáng vẻ mấtngủ của , :
      “Vợ à, đừng ngủ nữa, có chuyện với em, cha mẹ mới từ Ôn Ca Hoa trở lại.”
      Hạ Tịch Nguyệt nghe được lời của Âu DươngThụy , đại não chưa kịp phản ứng, miệng đãhỏi:
      “Ah, cha mẹ trở về.”
      Sau đó lại ngủ thiếp , phút trôi qua, HạTịch Nguyệt đột nhiên mở mắt ra, bộ dạng chưa tỉnh ngủ, nhìn Âu Dương Thụy :
      vừa cái gì, là cha mẹ trở về, sao em chưa từng nghe tới cha mẹ ?”

      Âu Dương Thụy gật đầu cái :


      “Ừm, hôm nay họ trở về muốn gặp em, lầntrước chúng ta kết hôn, bọn họ du lịch ở Ôn Ca Hoa về được, lúc này về chủ yếu là muốn gặp mặt em lần.
      Cho nên cho em biết chuyên củacha mẹ , bởi vì cũng thườngxuyên gặp được cha mẹ, từ lúc hiểu chuyện bọn họ thường du lịch để ở nhà học các kĩ năng, trước kia mỗi lần bọn họ du lịch đều là do thím Trương chăm sóc .”

      Hạ Tịch Nguyệt thấy đơn từ trong lời nóicủa Âu Dương Thụy, :
      “Về sau còn mình nữa, anhcòn có em, cả đời này em ở bên cạnh .”

      “Vợ à, cảm ơn em.”

      Âu Dương Thụy xong liền kéo Hạ TịchNguyệt vào trong ngực mình, Hạ Tịch Nguyệtkhông hề thấy đỉnh đầu Âu Dương Thụy cười phúc hắc. dời chú ý của HạTịch Nguyệt , nhất định chịu bỏ qua chuyện lúc tối. Toàn bộ chú ý của đềuđặt vào chuyện lúc bé của , đâu còn quảnđược gì. Hạ Tịch Nguyệt từ trong ngực :

      “Chúng ta lúc nào ?”
      “Buổi trưa.”
      “Vậy em có cần chuẩn bị cái gì , cha mẹ thích gì?”
      Vừa vừa nhanh chóng xuống giường, Âu Dương Thụy nhìn bộ dạng vội vàng của , đến ôm lấy .

      “Vợ à, em cái gì cũng cần chuẩn bị, bọn họ chỉ muốn gặp mặt con dâu, em chính là quà tặng tốt nhất rồi.”

      Hạ Tịch Nguyệt đỏ mặt mà :

      “NHư vậy sao được, lần đầu tiên gặp trưởngbối, sao lại tay .”
      Hạ Tịch Nguyệt rửa mặt xong lôi Âu DươngThụy mua sắm. Thấy kiên quyết như thếanh đành phải lái xe đưa . Ngồi xe HạTịch Nguyệt hỏi:

      “Chồng, cha mẹ thích gì?”
      Âu Dương Thụy trầm tư chút sau đó :
      “ Mẹ thích đồ bằng ngọc, còn cha cóphần thích vẽ tranh.”
      “Như vậy sao, mẹ em cũng thích đồ bằng ngọc,cho nên em biết nơi bán rất đẹp, chúng tađến đó .”
      Hạ Tịch Nguyệt chỉ đường cho Âu Dương Thụy .
      đến nơi, Âu Dương Thụy dừng xe, Hạ TịchNguyệt trước tiến vào Ngọc khí Vũ Hiên.
      Hạ Tịch Nguyệt nhìn những miếng ngọc rực rỡmuôn màu, bất tri bất giác tới chỗ vòng tay phỉ thúy trước mặt. Hạ Tịch Nguyệt chỉ vàovòng tay với nhân viên bán hàng:
      “Ông chủ, có thể cho tôi xem vòng ngọc nàykhông?”

      Bởi vì mẹ của thích ngọc nên từ Hạ TịchNguyệt biết qua nó cũng như phân biệt đượcngọc.

      Ông chủ tới trước mặt Hạ Tịch Nguyệt, lấy vòng tay phỉ thúy ra cười :
      “Tiểu thư có mắt nhìn, vòng tay phỉ thúy này được làm từ thủy tinh cao cấp nhất, chấtliệu phỉ thúy bên trong tốt nhất làm cho nó trởnên trong suốt. xem nó rất tinh khiết.”

      Hạ Tịch Nguyệt cầm lấy vòng phỉ thúy đưa lên dưới ánh mặt trời quan sát, nhìn vòng ngọc phỉ thúy màu xanh lá cây trong tay, mà xanh lá độbão hòa còn khá cao, hơn nữa rất đều.
      HƠn nữa chiếc vòng phỉ thúy này rất sáng. Nhìn xong Hạ Tịch Nguyệt cười với ông chủ:


      tệ, là ngọc tốt. Bao nhiêu tiền?”
      “Tiểu thư, xem ra rất hiểu , khối ngọc phỉ thúy này thể thấp hơn mườitriệu.”

      “Mười triệu đối với cái vòng ngọc phỉ thúy này cũng mắc……….”

      Hạ Tịch Nguyệt còn chưa hết bị cánhtay đoạt lấy vòng ngọc trong tay .
      “Ông chủ, khối ngọc này tôi đặt trước, tại sao ông còn muốn bán cho người khác.”
      Vương Mỹ Na mất hứng .

      ta chính là người lúc trước khi dễ Hạ Tịch Nguyệt, sau đó bị Âu Dương Thụy đuổi khỏi tậpđoàn. Bởi vì lệnh của Âu Dương Thụy truyền rangoài cho nên ai dám thuê ta, tại Vương Mỹ Na làm tình nhân cho người khác, với người đàn ông vừa già vừa xấu, nhưng hết cách rồi muốn cuộc sống an nhàn phải như vậy.

      Khối ngọc này Vương Mỹ Na định tuầntrước, ta cũng là người thích ngọc khí, bởi vì giá trị của miếng ngọc này rất xa xỉ cho nên Vương Mỹ Na định trước sau đó kiếm tiền tớimua.

      “Cái này tôi chờ tuần, giao tiềnđặt cọc nữa.”

      Ông chủ ấp a ấp úng giải thích, Hạ Tịch Nguyệt nhìn người phụ nữ trước mắt: “Vương Mỹ Na?”

      Vì Vương Mỹ Na trang điểm đậm, mặc quần áorất hấp dẫn chỉ ôm lấy cái mông, lúc trước ở công ty ta có to gan mặc như thế.
      Vương Mỹ Na nghe được có người gọi mình, liền quay đầu lại thấy là Hạ Tịch Nguyệt, kinh ngạc chút sau đó liền giở giọng chê bai:

      “ Ơ… tôi lại tưởng là ai, đây phải là giàyrách mà tổng giám đốc Âu DƯơng cần sao, thế nào Âu Dương Thụy có cưới , xem còn diệu võ dương oai thế nào, chỉ làmột nhân tình vĩnh viễn thể thànhphượng hoàng được.”

      Vương Mỹ Na biết Hạ Tịch Nguyệt là vợ của Âu Dương Thụy cũng là chuyện bình thường, chỉ có người nội bộ công ty mới biết là vợ Âu Dương Thụy. Vương Mỹ Na làm tình nhân của người khác xấu hổ vô cùng nên hề liên lạc với người ở công ty, cho nên hề biết vợ của Âu Dương Thụy là .

      Hơn nữa Âu Dương Thụy rao khắp nơi mìnhkết hôn nhưng hề để tấm hình nàocủa Hạ Tịch Nguyệt, Âu Dương Thụy khôngmuốn thấy bảo bối xinh đẹp của , cho nên cho phép người ta để hình .
      Hạ Tịch Nguyệt cũng ít khi cùng Âu DươngThụy tới những bữa tiệc thương mại, cho nên người trong giới biết vợ Âu Dương Thụy là ai. Hạ Tịch Nguyệt thấy Vương Mỹ Na cay nghiệt mình, hỏi:

      “Tôi rốt cuộc đắc tội với những gì, tại sao luôn chuyện cay nghiệt như vậy.”
      Vương Mỹ Na giống như nghe chuyệncười:

      “Ha ha ha, tôi cay nghiệt ư, được rồi cũng tốt hơn lòng dạ rắn rết của , phải ở phòngnước cẩn thận ngã sao, chơi tôi, đuổi tôi ra công ty còn để cho công ty nào mướn tôi nữa, ép người khác đến đườngcùng, còn cách nào chỉ có thể làm người tình cho người khác, biết mỗi ngàycùng những người đàn ông vừa già vừa xấu kiahoan hỉ với nhau có cảm giác gì , chính là ghê tởm. Hạ Tịch Nguyệt chính hại tôi, để tôi trở thành như hôm nay khác gì quỷ.”

      “Nhưng tôi có làm như vậy, có phải côhiểu lầm ?”

      “Hiểu lầm sao, chuyện cười. Đúng là phảitự tay làm, mà bảo Âu Dương Thụy làm,nếu như tố cáo ta, ta sao cóthể đối với tôi như thế. Chẳng lẽ còn cho là hiểu lầm sao?”

      "Tôi. . . . . . ."

      Hạ Tịch Nguyệt á khẩu trả lời được, bởi vì những chuyện này đều biết.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 30: Gặp cha mẹ chồng

      Đúng lúc ấy Âu Dương Thụy vào, ÂuDương Thụy lúc xuống xe nhận được điệnthoại của mẹ, kiên nhẫn khi thấy mẹanh gọi:
      “Sao thế mẹ?”
      “Tiểu tử thúi, lão nương gọi điện thoại cho con, con lại có thái độ như vậy, tiểu tử thúi uổngcông mẹ nuôi con nhiều năm. Ô ô ô….”

      Âu Dương Thụy chọn cách im lặng hồi. ÂuDương Thụy thể làm gì hơn là đành cầu xin tha thứ:

      “Mẹ, con sai rồi, mẹ có chuyện gì?”
      "Ha ha ha ~, con trai ngon, cũng có chuyện gì lớn, lúc nào con về, mẹ chờ con cả buổi sáng rồi, sao con còn chưa về nhà.”

      Mộc Tiểu Tiểu hào hứng .
      nhanh trở về thôi.”
      “Được, các con nhanh lên chút.”

      Âu Dương Thụy cúp điện thoại, sải chân vào cửa hàng ngọc khí.

      Âu Dương Thụy căn bản thấy Vương MỹNa, trực tiếp tới bên cạnh Hạ Tịch Nguyệt,ngọt ngào :
      “Vợ à, mẹ bảo hai chúng ta trở về nhanh mộtchút.”
      Nghe được tiếng của Âu Dương Thụy, Hạ TịchNguyệt ngước lên nhìn , hốc mắt hơi đỏ.
      “Là đuổi Vương Mỹ Na ra khỏi công ty chứkhông phải là ấy từ chức à?”

      Nghe được câu hỏi của , Âu Dương Thụy bấtmãn :
      “Nào có, vợ à, em lại nghe ai bậy rồi.”
      Âu Dương Thụy lúc này mới nhìn thấy VươngMỹ Na bên cạnh Hạ Tịch Nguyệt.

      Vương Mỹ Na từ lúc nhìn thấy Âu Dương Thụybước vào cửa khỏi choáng váng, côkhông ngờ Âu Dương Thụy cưới chính là Hạ Tịch Nguyệt. phải lưng cọp sao, tự tìm đường chết cho mình. Cả người run rẩy.

      gì với vợ tôi hả?”
      Âu Dương Thụy lạnh giọng hỏi Vương Mỹ Na.
      “Tôi….tôi hề gì, xin lỗi tổnggiám đốc phu nhân, mới vừa rồi tôi…tôi, tôi nóicàn, đừng để ở trong lòng, tôi vì ghen tị mới như vậy, tôi còn có chuyện trước.”

      Vương Mỹ Na run rẩy cầm túi xách của mìnhlên chạy trối chết. Âu Dương Thụy quay lại nhìnHạ Tịch Nguyệt, uất ức :
      “Xem , bà xã, em lại nghĩ oan cho chồng mình rồi, chồng em là loại người như thế sao?”

      Hạ Tịch Nguyệt thu hồi nước mắt :
      “Thôi , là ai em sao, em sao có thể nghĩ oan cho chứ.”
      “Vợ à, thôi đừng chuyện này nữa, mẹ mới gọi điện thoại cho thúc giục hai ta về nhanh,em mua nhanh chút rồi .”

      Ngoài mặt cười dỗ dành nhưng tronglòng nghĩ khác ‘ được đấy Vương Mỹ Na, ngày sống dễ chịu đủ rồi muốn tìm cảm giác địangục sao’.
      “Đúng rồi, em thiếu chút nữa quên mất, ông chủ lấy vòng ngọc này , Âu Dương Thụy trả tiền .”

      “Tuân lệnh bà xã.”

      Âu Dương Thụy rút tiền ra còn hỏi baonhiêu tiền, nhanh chóng ôm lấy Hạ Tịch Nguyệt ra ngoài.
      Sau đó hai người lại mua tranh, ngồi xe Hạ Tịch Nguyệt lại nghĩ đến chuyện mới vừa rồinói với Vương Mỹ Na. giọng hỏi Âu Dương Thụy:

      “Em biết chuyện của Vương Mỹ Na là do làm, em biết quan tâm em, dù sao em cũng có chuyện gì lớn, trừng phạt mộtchút là được rồi đừng đuổi cùng giết tận.”
      biết rồi bà xã.”
      Âu Dương Thụy trong lòng lại nghĩ rằng ‘đều là do người phụ nữ kia, phân tán chú ý của vợmình, xem ra phải để ta bao giờ xuất trước mặt ấy nữa.’
      tới biệt thự Đông Sơn, Hạ Tịch Nguyệt vừa xuống xe thấy cái biệt thự to lớn dọa cho sợ.
      là to!” Hạ Tịch Nguyệt cảm thán.
      “Ừ, lớn, cho nên mới để em ở đây, sợ em là người đầu óc hơi chậm chạp đếnlúc đó lại tìm được đường trở về nhà.”

      Âu Dương Thụy vân vê cái mũi của HạTịch Nguyệt, đưa tay hất cái tay làm loạn mặt mình ra, uất ức :

      “Em đâu có ngốc đến nỗi thế.”
      “Được được, vợ ngốc, vợ cực kì thông minh, vậy bây giờ mời đángyêu lại mê người vào nhà thôi.” Âu DươngThụy lại dỗ dành .

      “Âu Dương Thụy…em….em…em rất hồi hộp. Cha mẹ thích em làm thế nào?”
      Hạ Tịch Nguyệt khẩn trương .
      “Làm sao có thể, vợ xinh đẹp như vậy, yêntâm cha mẹ nhất định thích em, chỉ cầnanh thích là họ thích. HƠn nữa có ở cạnh em, có gì phải sợ.”


      Âu Dương Thụy cười sau đó dắt tay Hạ TịchNguyệt vào. Âu Dương Thụy vừa vào cửa đãnhìn thấy cha mẹ mình ngồi chờ ở cửa:

      “Cha mẹ, chúng con về”
      “Con chào bác trai, bác .”

      Hạ Tịch Nguyệt cúi đầu xấu hổ chào hỏi, chỉ thấy Mộc Tiểu Tiểu giống như cơn gió chạy đến trước mặt Âu Dương Thụy, ôm mặt anhmãnh liệt hôn, còn tràn đầy tự hào :
      “Con trai, mấy tháng gặp, con trở nênđẹp trai ra nhiều, hổ là con của mẹ, gencủa mẹ tốt. Ha ha ha”

      xong, Mộc Tiểu Tiểu liền nở nụ cười.
      “Mẹ, xin mẹ đó, cần mỗi lúc con trở về nhà liền làm mặt con dính đầy nước miếng của mẹ có được , như vậy rất mất vệ sinh.”

      Âu Dương Thụy bất mãn, phải bình sinh Âu Dương Thụy sợ nhất người phụ nữ là mẹ anhMộc Tiểu Tiểu, thích nhất đương nhiên là vợ Hạ Tịch Nguyệt.
      “Cái gì, con ghét bỏ nước miếng của lão nương,con đừng quên lúc trước ai vất vả nuôi dưỡng con lớn, ô ô ô, cái người này có chút lương tâm.”
      “Lại nữa rồi, con nhớ cha với mẹ cho phép mẹ hôn con mà.”

      Âu Dương Thụy hả hê .

      "Cái gì."
      “Bà xã, nghiêm túc cảnh cáo em khôngđược hôn người nào, trừ ra.”

      Cha của Âu Dương Thụy, Âu Dương Bách tứcgiận .


      “Nhưng em hôn con trai em được sao?”
      Mộc Tiểu Tiểu giọng , đừng xem bộ dạngMộc Tiểu Tiểu sợ trời sợ dất màlầm tưởng, bà sợ nhất là chồng mình, Âu Dương Bách.

      “Ừm…em cứ , xem buổi tối trừng phạt em thế nào.”

      Âu Dương bách ôm Mộc Tiểu Tiểu cười nóiđến.

      "Nha."

      Mộc Tiểu Tiểu phàn nàn trả lời.

      "Ha ha ha a ~."
      Hạ Tịch Nguyệt đứng ở bên thấy gia đình thú vị nhịn được cười ra tiếng. Mộc Tiểu Tiểu nghe thấy tiếng cười mới nhớ tới mục đích hôm nay chính là gặp mặt con dâu củamình.

      Bà từ trong ngực Âu Dương Bách tránh ra, tới trước mặt của Hạ Tịch Nguyệt, nắm lấy tay , vui vẻ :

      “Con chính là Nguyệt Nguyệt. Xin chào, mẹ là mẹ chồng của con, mẹ tên Mộc Tiểu Tiểu, rất vui vì gặp được con.”

      “Chào bác .”
      Hạ Tịch Nguyệt ngờ Mộc Tiểu Tiểu lạinhiệt tình như vậy, trong khoảng thời gian ngắn có chút ứng phó kịp.

      “Con là vợ của Thụy, sao lại gọi mẹ là bác , phải gọi là mẹ.”
      “Con…….”

      Hạ Tịch Nguyệt ngẩng đầu nhìn Âu Dương Thụy cái, Âu Dương Thụy gật đầu, Hạ Tịch Nguyệt mới ngọt ngào gọi:
      “Mẹ.”

      "Ai ~, ngoan. Đây là cha con, con mau gọi .”
      “Cha, cha khỏe chứ?”

      "Ừ."

      Âu Dương bách thâm trầm trả lời.
      “À mẹ ơi, con nghe Thụy , mẹ thích ngọc bội cho nên con mua cái vòng ngọc phỉ thúy tặngmẹ, chất liệu ngọc rất tốt.”

      Hạ Tịch Nguyệt xong liền mở hộp trong tay ra đưa đến trước mặt Mộc Tiểu Tiểu. Mộc TiểuTiểu thấy vòng tay trước mắt rất cao hứng.

      " là xinh đẹp a."

      Mộc Tiểu Tiểu lập tức lấy vòng ngọc đeo lên tay của mình.

      “Nguyệt Nguyệt con tinh mắt nha.” Mộc Tiểu Tiểu nhìn vòng ngọc tay, thích vôcùng.
      “Bởi vì mẹ con cũng đam mê ngọc bội nên con cũng hiểu biết chút.”

      Hạ Tịch Nguyệt vui mừng qua.
      “Vậy mẹ con đâu, hôm nào nhất định phải gặpgỡ chuyến mới được.”
      “Cha và mẹ con xảy ra tai nạn xe cộ mất rồi ạ.”

      Hạ Tịch Nguyệt bi thương đến.

      " xin lỗi, xin lỗi. . . . . . ."
      Mộc Tiểu Tiểu khi vui mừng liền quên,chuyện cha mẹ Hạ Tịch Nguyệt qua đời, lời lỡđã ra ngoài.

      sao ạ, tại con có Thụy, chuyện lúc trước đều qua rồi. Còn cha ơi, con nghe Thụy cha thích bức vẽ Mai Thanh Sơn Thủycủa Trương Đại Thiên, cha xem chút thửđi.”

      Hạ Tịch Nguyệt cầm bức tranh đưa cho Âu Dương Bách. Âu Dương Bách nhận lấy, nhìn thấy bức tranh mình thích vui cười đến nỗikhông khép được miệng.

      “Được rồi, tranh rất đẹp, cha tìm lâu vẫnkhông tìm được, Nguyệt Nguyệt con có lòng. Mau tới ăn cơm , bận rộn trưa rồi, chắc là đói bụng.”

      "Dạ, cám ơn cha."

      Hạ Tịch Nguyệt vui mừng đến.

      Nhắc tới bức tranh đúng là phải do HạTịch Nguyệt mua mà là Âu Dương Thụy lấy từ trong tay Đông Phương Húc. Đừng xem Đông Phương Húc bình thường thích treo ngược giây xích nhưng ra cậu ta còn thích cất giữnhững bức tranh đại, lúc cậu ta có hứng thúcậu ta tự mình vẽ tranh nữa.

      Âu Dương Thụy muốn lấy tranh đương nhiên Đông Phương Húc cho, chỉ là lấy trình độ phúc hắc của Âu Dương Thụy, có vấn đề gì. Sau đó Hạ Tịch Nguyệt hỏi vì sao lại có bức tranh này, Âu Dương Thụy cười cười . Chuyện là như thế này, Âu Dương Thụy gọi điện thoại cho Đông Phương Húc:

      “Này, chuyện gì?” Đông Phương Húc nhấc điện thoại trả lời.
      “Trong tay cậu có phải có bức tranh của Trương Đại Thiên vẽ?”
      “Đúng vậy, làm sao cậu biết, vất vả mình mới lấy từ buổi bán đấu giá về, lúc nào cậu lại có hứng thú với tranh vẽ these?”
      Đông Phương Húc tự hào .
      “Đem bức họa kia cho mình, hôm nay mình đưa vợ về nhà, vợ mình muốn mua tranh tặng cha mình, mình nhìn trúng bức họa của cậu rồi.” Âu Dương Thụy ra lệnh.


      “Cái gì? Sao cậu tự mua?” Nghe đượclời của Âu Dương Thụy, Đông Phương Húc cực kì bất mãn hét to.

      “Bức họa đó đâu có thể mua được thị trường nữa, hơn nữa cậu cũng biết cha mình chỉ thích tranh của Trương Đại Thiên. Mà bây giờmình chỉ biết trong tay cậu có bức.” Lời của Âu Dương Thụy rất ràng, tại biết cậu ta có cho nên chỉ có thể cầu cậu ta.

      “Âu Dương Thụy cậu có nhầm ? Cậu mang vợ về nhà lấy lòng cha cậu, tại sao phảilàm phiền mình?” Đông Phương Húc tức giận quát.

      “Cậu rốt cuộc có cho hay hả?”
      cho, cho, có gì nữa mình cũng đưa cho cậu.”

      Đông Phương húc kiên quyết .
      “Được, cậu cho à. Tôi gọi điện thoạinói với ông cụ, cậu và Vân Nặc kết hôn chỉ làkhế ước, ra cậu là Gay, dùng hôn nhânđể che giấu cậu là tên Gay . Cậu thử xem ông cụ có lập tức tìm mười mấy phụ nữcùng cậu giam chung chỗ để tạo người hả?”


      "Ông cụ tin."
      “Cậu ông cụ tin cậu hay tin tôi?”
      “Cậu….được lắm Âu Dương Thụy, xem như cậu lợi hại, tự tới biệt thự của tôi lấy . Về sau,con mẹ nó, đừng có gọi điện thoại cho tôi, cậugọi điện chẳng có chuyện tốt gì cả.”
      Đông Phương Húc tức giận cúp điện thoại, nhịn được nên tục. Bức tranh kia là bảo bối của Đông Phương Húc, cứ như vậy chỉ hai ba câu bị người ta cướp mất, có thể tức sao?”

      Mỗi lúc nhìn thấy Âu Dương Thụy, Đông Phương Húc lại mất ít đồ. Đông Phương Húc hối hận đến xanh ruột rồi, tại sao mình lạicũng tên tiểu nhân này từ lớn lên cùng nhau chứ?”

      bàn ăn, Mộc Tiểu Tiểu ngừng gắpthức ăn cho Hạ Tịch Nguyệt.
      “Nguyệt Nguyệt, con ăn cái này , ngon lắmđó.”

      "Nguyệt Nguyệt, còn món này nữa.”

      "Nguyệt Nguyệt. . . . . . ."

      Mộc Tiểu Tiểu gắp ngừng, chỉ chốc láttrong chén của Hạ Tịch Nguyệt đầy vung lên.Nhìn đồ ăn trong chén, Hạ Tịch Nguyệt có chútlo lắng, làm sao ăn hết đây, nếu ăn lễ phép cho lắm. Nhìn Mộc Tiểu Tiểu còn muốn gắp thêm cho mình, Hạ Tịch Nguyệtvội cười :

      “Mẹ, đủ rồi, mẹ gắp nhiều quá con ăn khônghết.”
      “Ah…gắp quá nhiều sao, vậy con ăn hết trong chén , con gầy quá nên cần phải bồi bổ vào.”
      Mộc Tiểu Tiểu vui vẻ cười , sau đó ăn cơm.Âu Dương Thụy nhìn thức ăn trong chén Hạ Tịch Nguyệt quá nhiều liền giúp giảiquyết.

      Tính Âu Dương Thụy rất sạch nhưng tại sao lại ăn thức ăn Mộc Tiểu Tiểu gắp cho Hạ Tịch Nguyệt, bởi vì Mộc Tiểu Tiểu dùng đũa khác để gắp thức ăn sợ Hạ Tịch Nguyệt thích nước miếng của bà cho nên dùng đũa của mình gắp. Vì vậy mà Âu Dương Thụy mới có thể giải quyết đống thức ăn trong chén của Hạ Tịch Nguyệt.

      Hạ Tịch Nguyệt nhìn thấy Âu Dương Thụy giúpmình, thở phào nhõm, nếu để ăn hếtchắc no đến chết mất.

      Hạ Tịch Nguyệt ngẩn đầu lên nhìn về phía Âu Dương Thụy nở nụ cười ngọt ngào, Âu DươngThụy gì chỉ nhàng tiếp tục ăn thức ăn của Hạ Tịch Nguyệt.

      màn tình cảm này đều lọt vào trong mắt của Âu Dương Bách và Mộc Tiểu Tiểu, haingười họ rất vui mừng vì cuối cùng con trai cũng có thể tìm được người phụ nữ mình , người phụ nữ của mình dễ dàng gì, hai người họ lòng chúc phúc cho .
      Sau khi ăn xong, Âu Dương Thụy bị cha gọi vào thư phòng còn Mộc Tiểu Tiểu đưa Hạ TịchNguyệt đến phòng lúc của Âu Dương Thụy xem chút.
      Hạ Tịch Nguyệt bước vào phòng nhìn căn phòng chỉ có hai màu sắc chính là màu trắng và xanh dương, rất thích hợp với Âu Dương Thụy. Hạ Tịch Nguyệt xem những cuốn sách đặt trênbàn, lúc này Mộc Tiểu Tiểu cầm tới quyểnalbum đưa cho , cười :

      “Đây là hình lúc bé của Thụy, rất đáng .”
      "Cám ơn mẹ."

      Hạ Tịch Nguyệt vui mừng đón lấy quyển photoalbum, sau đó nhanh chóng mở ra xem, nhìnnhững tấm hình đáng lúc của , càngvề sau phát mặt Âu Dương Thụy cho tớibây giờ vẫn đều là vẻ. Mộc Tiểu Tiểu nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Hạ Tịch Nguyệt, bà bi thương :

      “Con cũng nhìn ra có phải ? Tại sao bảytuổi Âu Dương Thụy cười sáng sủa như vậy, nhưng trở về sau lại thấy nó cười có phảikhông? Mẹ phải là người mẹ tốt.”

      Chỉ nghe Mộc Tiểu Tiểu nặng nề nhớ lại chuyện cũ:

      “Năm Thụy bảy tuổi, mẹ lại mang thai, mẹ rất vui vì mẹ có thể sinh cho Thụy đứa em trai em rồi, nhưng vậy Thụy đơn nữa. Có thể là do mang thai nên mẹ đối với nócó chút sơ sót.”

      ngày mẹ đưa Thụy siêu thị mua đồ,kết quả để lạc nó. Mẹ vội vã gọi điện thoại chocha nó nhưng lúc đó để ý đến có xe đangtới, kết quả đứa bé còn, hơn nữa bác sĩ mẹ về sau thể mang thai nữa.


      Cha của Thụy vừa an ủi mẹ vừa vội vã tìm Thụy. Cuối cùng nửa tháng sau cũng tìm đượcThụy từ trong tay tên buôn lậu, con biết khônglúc đó dáng vẻ của Thụy rất gầy gò.

      Mẹ vội vàng tới ôm lấy nó, nhưng nó lạnhlùng nhìn mẹ làm mẹ sợ hết hồn. Từ đó về sau Thụy cười nữa, hơn nữa nó bắt đầu học Taekwondo, bất kì loại võ nào có thể phòng thân nó đều học. Mẹ nhìn nó như vậy đau lòngvô cùng, bởi vì lập tức mẹ mất hai đứa bé. Mỗi ngày mẹ buồn bực, cho nên cha của nó mới dẹp chuyện công ty qua bên đưa mẹ đếnnhiều nơi để du lịch, nhưng mẹ ngờ Thụy vì thấy chúng ta rời khỏi nhà nó càng trở nênlạnh lùng, đến lúc chúng ta phát ra đãmuộn rồi.

      Mẹ thấy mình ích kỉ, vì tự trách bản thânmà khiến Thụy chịu nhiều đau khổ như vậy, connói xem có người làm mẹ như mẹ sao?”

      Mộc Tiểu Tiểu xong liền khóc thút thít khóc .

      “Mẹ đây phải là lỗi của mẹ, mẹ nên tự trách mình.”
      Hạ Tịch Nguyệt khuyên răn, ngờ ÂuDương Thụy lạnh lùng kia sau lưng lại có đoạn kí ức đau buồn, hốc mắt của cũng đỏ lên.

      “Cảm ơn con Nguyệt Nguyệt, cảm ơn con anủi mẹ, từ nay về sau Thụy trông cậy vào con.Mẹ biết Thụy rất con, nó dịu dàng cười với con như thế, ở bàn ăn giúp con ăn thức ăn, mẹ biết Thụy nó rất thương con, hi vọngcon có thể mang lại hạnh phúc cho Thụy.”

      “Mẹ, con hiểu rồi.” Hạ Tịch Nguyệt nhìn Mộc Tiểu Tiểu kiên định .
      “Vậy con thăm phòng chút , mẹ xuốngdưới lây trái cây lên.”

      Mộc Tiểu Tiểu xong liền lau nước mắt rồi đixuống lầu.

      Trong thư phòng, hai cha con ngồi đối mặt nhau,Âu Dương Thụy phá vỡ trầm mặc trước:

      “Con rất thích bé kia?”
      Âu Dương Thụy ngồi bắt chéo chân ở ghế, nghe được cha mình nhắc đến Hạ Tịch Nguyệt,nét mặt liền dịu lại, giống như chỉ cần nhắc đến tên Âu Dương Thụy có thể dịu dàng đến mức nhéo ra nước.
      cười yếu ớt trả lời:
      “Vâng.”

      "Con bé là tốt, con phải biết quýtrọng."

      “Vâng, đúng là tệ.”

      Rất hiếm khi hai cha con ngồi bình tâm nóichuyện, chỉ cần tới Hạ Tịch Nguyệt, Âu Dương Thụy trở nên ôn hòa. Trầm mặc hồi, Âu Dương Bách :

      “Thụy con vẫn còn trách chúng ta năm đó để con lại mình sao?”
      “Con tới bây giờ chưa trách hai người, hai ngườirời khiến con mau trưởng thành hơn.”

      Âu Dương Thụy lạnh lùng .

      “Thụy, cha biết năm đó cha có chút ích kỉ,nhưng cha hi vọng con có thể tha thứ cho mẹ con, mẹ con mỗi ngày đều mong con tha thứ chobà ấy, những năm qua mẹ con sống tốt lắm.”

      “Con biết rồi, con tìm cơ hội với mẹ.”
      xong Âu Dương Thụy ra ngoài, hiểuđược tâm tình của cha , ai cũng hi vọngngười phụ nữ mình có thể mỗi ngày đều sống vui vẻ hạnh phúc.

      Âu Dương Thụy trở lại phòng của mình, cửakhông khóa, Âu Dương Thụy đẩy ra vào, vừa vào nhìn thấy Hạ Tịch Nguyệt nằm lỳ giường xem album hình lúc của .
      Âu Dương Thụy tiếng động tới bêngiường, cúi người xuống hướng phía lỗ tai của Hạ Tịch Nguyệt giọng :

      “Vợ à, em xem cái gì đó, xem say sưa nhưvậy.”

      "A ——!"
      Hạ Tịch Nguyệt đột nhiên bị dọa sợ hết hồn, bấtmãn kêu:
      “Tại sao bộ có tiếng động gì hết?”

      “Là do bà xã xem đến nhập tâm chứ bộ.”

      “Xem hình lúc bé của .’

      Hạ Tịch Nguyệt vui mừng đưa cuốn album trong tay lên.
      “Hình có gì để nhìn, người ở trước mặt em, em nghĩ thấy thế nào?”

      Âu Dương Thụy sa sầm mặt .
      “Sao có thể giống nhau chứ, xem cái này rấtđáng , còn nữa xem hình này cười rất ngọt.”


      Hạ Tịch Nguyệt chỉ vào từng tấm hình vuimừng với Âu Dương Thụy.
      “Nào có đáng đâu?”

      Âu Dương Thụy xong nở nụ cười nghiệt trước mặt Hạ Tịch Nguyệt, ràng là muốnquyến rũ . Hạ Tịch Nguyệt nhìn thấy dáng vẻđáng của , bất giác thấy nổi da gà,mặt đen lại quát:

      “Âu Dương Thụy, có thể đừng lúc nào cũngđộng dục hả?”


      “Đương nhiên là --- thể, ai bảo vợ dáng dấp xinh đẹp lại mê người như thế, còn thêm đáng nữa, làm cho kích động thôi.”


      Âu Dương Thụy cười xong, liền hướng người Hạ Tịch Nguyệt đánh tới.

      "Ahhhhh, Âu Dương Thụy , xuống cho em.”


      Nhìn Âu Dương Thụy đột nhiên nhào tới ngườicô, Hạ Tịch Nguyệt bị dọa sợ. Âu Dương Thụykhông để ý tới tiếng kêu của , ôm nở nụ cười nham hiểm:
      “Vợ à, muốn em làm sao đây?”
      ……….”
      Lời còn chưa ra hết Âu Dương Thụy liềnhôn đôi môi nhắn. Lưỡi Âu Dương Thụy quấn quít cùng với Hạ Tịch Nguyệt, tay của chui vào trong áo . Hạ Tịch Nguyệt vấtvả mới tìm được khe hở, thở gấp gáp:

      cần, chờ về nhà có được hay ?”
      Âu Dương Thụy chẳng quan tâm đếm xỉa đếnlời của , tiếp tục hôn lên cái miệng lảm nhảm kia, làm thể được gìthêm nữa.

      Hai người chàng chàng thiếp thiếp, chuẩn bị tiến hành bước kế tiếp nghe được tiếng kêu to:
      “Ahhh.”

      Tiếp theo đó là thanh trái cây rơi xuống đất, Mộc Tiểu Tiểu vốn là xuống lầu lấy hoa quả, ngờ khi quay trở lên thấy được màn này, kinh ngạc làm đổ trái cây.

      “Các con tiếp tục , mẹ cố ý, mẹ chỉ đem trái cây lên. Ha ha ha.”
      Mộc Tiểu Tiểu vừa vừa nhanh tay nhặt trái cây lên, chạy nhanh ra ngoài, bao lâu sau Mộc Tiểu Tiểu lại quay lại đóng cửa phòng, còn thêm:
      “Con trai à lần sau phải đóng cửa, lúc này mẹ đóng giúp con, tiếp tục cố gắng nhé, nhanh nhanh chút cho mẹ có cháu trai để ôm.”

      Mộc Tiểu Tiểu xong cũng vui mừng khỏi.


      Lúc Mộc Tiểu Tiểu vào Hạ Tịch Nguyệt xấu hổ mặt đỏ bừng, quá mất mặt rồi, cư nhiên lại làm chuyện này trước mặt bà, Hạ Tịch Nguyệtthật muốn tìm cái hố để chui xuống. tức giận nhìn Âu Dương Thụy, còn tức giậnmẹ quấy rầy chuyện tốt của mình, tại vợ giận rồi làm sao để dụ dỗ đây.

      “Vợ à…”
      Âu Dương Thụy ngọt ngào gọi.
      “Hừ, em muốn để ý đến , đừng nữa, còn thích làm loạn à.”
      Hạ Tịch Nguyệt sa sầm mặt .
      “Vợ à, sai rồi, bây giờ mẹ rồi, aiquấy rầy chúng ta nữa, chúng ta tiếp tục đượcchứ?”

      Ánh mắt lóe lên ánh cười.


      "Âu —— Dương —— Thụy."

      Hạ Tịch Nguyệt tức giận rống to.
      đây vợ, em đừng kêu lớn tiếng thế, lúc này nên lại nếu xảy ra chuyệnnữa làm sao?”

      "Ở đây, lão bà, ngươi trước chớ kêu lớn tiếng như vậy, nếu kêu to vậy cổ họng đau rồi sau đó phát ra tiếng làm thế nào?” *chỗ nàychắc hiểu chứ mọi người, đen tối tí là hiểu *
      Âu Dương Thụy khổ não , Hạ Tịch Nguyệtcàng tức giận thêm, mặt đỏ bừng tức đếnkhông nên lời.
      Âu Dương Thụy lúc này đành phải lấy lòng :

      “Vợ à, em giận à…giận sao?”
      Hạ Tịch Nguyệt nghiêng đầu qua chỗ khác thèm để ý đến , nhắm mắt làm ngơ. Âu Dương Thụy thấy giận dỗi hết sức đáng , liền hôn lên mặt cái, hôn xonglại nhìn cười cười.

      Hạ Tịch Nguyệt thấy hôn lên mặt mình, tức giận dùng ống tay áo ra sức lau nước miếng còn dính mặt, giống như ra sức chùi thứ gì đó rất bẩn. Âu Dương Thụy nhìn thấy hành động ghét bỏ mình, tức giận:

      “Em ghét bỏ nước miếng của à?”
      “Ghét bỏ sao, em chỉ ghét nước miếngcủa , em còn ghét . Bẩn quá, biết có bao nhiêu vi khuẩn đây?”

      Vừa vừa cật lực lau mặt của mình, lời có chút cố ý làm Âu Dương Thụy tức giận. ÂuDương Thụy ôm lấy xoay người đè xuống,nở nụ cười phúc hắc:
      “Em ghét bỏ ?”

      Vừa dứt lời liền hôn lên mặt của Hạ TịchNguyệt, cố ý lưu lại nước miếng mặt , đôi môi trằn trọc tới môi , hung hăng hôn lên.
      Nhìn khuôn mặt hồng hồng của , Âu DươngThụy lấy tay vuốt ve môi của Hạ Tịch Nguyệt,cười :

      “Còn ghét bỏ nước miếng của ? Nếunhư còn ghét ngại làm cho cả người em dính nước miếng của , muốn như vậy em chê chứ?”

      Lời đầy tính uy hiếp của Âu Dương Thụy,Hạ Tịch Nguyệt đúng sợ con sói này có thểđộng dục bất cứ chỗ nào, đành lấy lòng :

      “Em nào dám ghét bỏ , em thích còn khôngkịp đấy chứ.”

      Âu Dương Thụy dĩ nhiên biết chủ động lấy lòng thôi, sau lưng nghĩ cách nào để chỉnh . Nghe vậy, Âu Dương Thụybày ra bẫy cho mắc lừa.
      “Vậy được, vậy em chủ động hôn , tin là em ghét .”

      “Em………….”
      Hạ Tịch Nguyệt do dự, bởi vì trừ lần đầu tiên lúc kích thích mãnh liệt chủ động hôn Âu Dương Thụy ra, những lúc bình thường hề chủ động hôn . Hạ Tịch Nguyệtthẹn thùng, Âu Dương Thụy quan tâm xấu hổ, kiên quyết bắt chủ động hôn mình. tiếp tục uy hiếp:

      “Em chủ động hôn , lên em ghétbỏ , xem ra lần này phải hôn khắp người em mới được.”
      “Em………hôn hôn.”
      Bộ dạng của Hạ Tịch Nguyệt như sắp lên đoạn đầu đài, chậm trãi dịch người tới gần khuôn mặt nghiệt kia, Âu Dương Thụy nhìn thấy cáimiệng nhắn ở trước mặt mình vô cùngcao hứng, vợ chủ động hôn cũng phải chuyện dễ dàng có được. Hạ Tịch Nguyệt nhắmmắt lại hôn Âu Dương Thụy cái sau đó rời môi nhanh chóng.

      hôn như chuồn chuồn lướt nước làm sao cóthể thỏa mãn Âu Dương Thụy, nhanh chóngôm chầm lấy , đỡ lấy đầu hướng về phía đôi môi xinh xắn kia hung hăn hôn xuống. Âu Dương Thụy hôn rất dịu dàng, vừa hôn vừaphác họa đôi môi của Hạ Tịch Nguyệt, khiến côsi mê.

      Âu Dương Thụy mở mắt ra nhìn thấy có chútbuồn cười. Tay mò vào trong áo của Hạ Tịch Nguyệt, nhàng cởi áo xuống, cho đến khi Hạ Tịch Nguyệt thấy hơi lạnh mới phảnứng lại, kêu to:
      “Âu Dương Thụy, là đồ lường gạt khốn kiếp.”
      Âu Dương Thụy vừa vận động vừa cười với Hạ Tịch Nguyệt:
      “Vợ, giữ chút hơi sức nếu em lại khôngtheo kịp.”

      "Ừ —— a ——, khốn kiếp chút."

      Hạ Tịch Nguyệt vừa thở gấp vừa mắng.
      “Vợ ơi, em tiếng chút, ba mẹ đangở dưới lầu, em muốn họ nghe thấy chứ.”

      Hạ Tịch Nguyệt lập tức che miệng mình lại, ra phòng này cách tương đối tốt, về phần ÂuDương Thụy muốn lừa Hạ Tịch Nguyệt đươngnhiên là vì tình thú.

      Âu Dương Thụy chết mất, bộ dáng HạTịch Nguyệt ràng muốn kêu lên nhưng đành chịu đựng, mặt đỏ bừng xấu hổ. Hạ Tịch Nguyệt nếu biết ý nghĩ giờ này của nhất định sẽmắng là biến thái.
      Triền miên cả buổi chiều, Âu Dương Thụy mớithả Hạ Tịch Nguyệt ra, dù sao cha mẹ vẫn còn ở dưới lầu thể quá phận. Cũng chỉmuốn có hai lần, mới thả ra để cho ngủ.

      Gần tối Hạ Tịch Nguyệt dễ dàng gì, từ giường bò dậy ăn bữa tối. ra Hạ Tịch Nguyệt muốn ăn nhưng nghĩ đếncha mẹ chồng ở dưới nhà, vì nguyênnhân kia mà xuống ăn mất mặt.

      Hạ Tịch Nguyệt chịu đựng thân thể đau nhức xuống lầu dưới, Mộc Tiểu Tiểu nhìn thấy HạTịch Nguyệt xuống, bà quan tâm hỏi:
      “Nguyệt Nguyệt làm sao con lại xuống đây, thân thể thoải mái nên ở lầu nghỉ ngơi chokhỏe, Thụy này cũng là nhìn thân thể conđi, nó biết tiết chế chút sao? Cái người này làm người ta mệt muốn chết rồi, về sau nhất định hối hận thôi.”

      Mộc Tiểu Tiểu giận chỉ trích Âu Dương Thụy.Còn Hạ Tịch Nguyệt nghe thấy lời của Mộc Tiểu Tiểu , mặt đỏ như trái cà chua, muốn tìm cái lỗ chui xuống cho rồi.
      Đúng lúc đó Âu Dương Thụy từ thư phòng ra. Âu Dương Thụy nhìn thấy Hạ Tịch Nguyệt ngủ ngon đành lòng quấy rầy nên tới thư phòng xử lí chuyện công ty, bởi vì buổi chiều muốn ở nhà với Hạ Tịch Nguyệt nênkhông làm.

      Từ thư phòng ra ngoài, xuống dưới lầu nghe được hai người về , thấy dáng vẻ xấu hổ của vợ, Âu Dương Thụy cười tươi đitới bên người nhàng ôm hông của , đỡ đến ghế sa lon ngồi xuống.

      “Sao ngủ thêm lát, phải emnói em rất mệt sao?”
      “Em……..”

      Mẹ chồng còn ở bên cạnh Hạ Tịch Nguyệt sao có thể . Nhìn mặt đỏ, Âu DươngThụy trêu nữa, cười :

      “Được rồi, thôi, ăn cơm tối xong chúng ta về nhà.”

      "Ừm."
      Hạ Tịch Nguyệt gật đầu. Mộc Tiểu Tiểu nhìnthấy Hạ Tịch Nguyệt lời nào cho là thân thể khỏe, bà tức giận mắng Âu Dương Thụy:
      “Thụy, con nên biết tiết chế chút, nhìn tình trạng cơ thể của vợ con sao, làm sao có thể chịu được mãnh liệt của con.”

      "Mẹ."
      Hạ Tịch Nguyệt xấu hổ kêu lên tiếng, còn có người giúp việc ở đây, tại sao mẹ lại nhữnglời mắc cỡ như vậy. Nhìn mẹ chồng còn có ýđịnh tiếp, Hạ Tịch Nguyệt mở miệng ngăn bàlại.


      thỏa thuận tí nhé, tính mình làm truyện thích mọi người cmt dưới truyệncho vui vẻ hào hứng, bạn nào đọc bỏ chút thời gian cmt nhé, cmt nhiều mình nhanh nhẹn, chứ lèo tèo vài cmt là mình cứ ừ ừ à à đó nhe "Ơ ~, da mặt Nguyệt Nguyệt của chúng ta thậtlà mỏng, mẹ được sao?”


      “Đúng rồi, Thụy, con vừa con ăn cơm xongđi về sao. ở lại thêm sao?”

      , biệt thự kia cách công ty tương đối gần, sáng mai con muốn tới công ty sớm.”

      Mộc Tiểu Tiểu nghe những lời này có chút thất vọng, Hạ Tịch Nguyệt nhìn thấy vậy liền với Âu Dương Thụy:
      “Thụy, tối nay chúng ta ở lại đây có được ? Em còn chưa thăm hết biệt thự nàynữa.”


      Âu Dương Thụy như thế nào lại nhìn ra Hạ Tịch Nguyệt ý nghĩ trong lòng chứ. Cười vớiHạ Tịch Nguyệt :

      "Được rồi."
      Mộc Tiểu Tiểu vui vẻ sau khi nghe thấy Âu Dương Thụy đồng ý ở lại, bà liền quay qua nóivới người giúp việc:
      “Nhanh chuẩn bị cơm , gọi lão gia xuống ăn cơm luôn.” Mộc Tiểu Tiểu đương nhiên biết Hạ Tịch Nguyệt làm vậy là vì bà.

      Ăn cơm tối xong, ở dưới lầu chuyện cùng Mộc Tiểu Tiểu và adb tới khuya. Hai người trởvề phòng, rửa mặt chuẩn bị ngủ. Hạ TịchNguyệt nằm giường lăn qua lăn lại khôngngủ được.

      Hạ Tịch Nguyệt ngủ được sao Âu DươngThụy có thể ngủ, nhìn trăn trở mìnhkhông ngủ, đưa tay ôm vào trong ngực. Trong bóng tối Hạ Tịch Nguyệt thấy được nét mặt của Âu Dương Thụy, nằm trongngực , giọng :
      “Sao còn chưa ngủ?”


      “Em ngủ sao có thể ngủ được, tại saoem vẫn chưa ngủ?”

      Âu Dương Thụy dịu dàng .
      “Em…em ngủ được.”

      Âu Dương Thụy nghe ngủ được,ánh mắt lập tức lóe lên, phúc hắc cười cười:
      “Vợ ơi, em ngủ được cũng thế, haychúng mình làm chút vận động , như vậy sẽgiúp ngủ ngon.”
      Lông mày Hạ Tịch Nguyệt lập tức nhíu lại, bĩu môi tức giận :

      cần, cả buổi chiều phải muốn rồi sao, bây giờ còn muốn nữa, eo với lưng của em đau lắm, nếu chúng ta chỉ tâm thôi.”

      Hạ Tịch Nguyệt vui vẻ đề nghị. Âu Dương Thụykhông thèm để ý tới đề nghị của , tay liền chui vào trong áo ngủ của , Hạ Tịch Nguyệt mặc váy ngủ cho nên tay rất dễ dàng đưa vào, vuốt ve da thịt mềm mại của .

      Hạ Tịch Nguyệt cảm thấy tay tác quáitrên người , liền đưa tay ngăn cản cái tay đanglàm loạn kia, cầu khẩn :

      đừng có náo loạn được ? Chúng tatâm .”


      Bị Hạ Tịch Nguyệt ngăn trở, Âu DươngThụy khỏi có chút ảo não.

      “Vợ, sao cả, em của em, làm củaanh, hai chúng ta trễ nãi nhau, như vậy chẳng phải vẹn toàn hai bên sao?”

      xong, Âu Dương Thụy lại tiếp tục làm loạn người Hạ Tịch Nguyệt. thấy cócách nào để kềm lại đành :
      “Vậy cũng được. Thụy, em có thể hỏi anhchuyện qua ?”

      "Ừ."
      Âu Dương Thụy bây giờ vui sướng đâucòn để ý vấn đề Hạ Tịch Nguyệt hỏi.
      “Thụy, có thể cho em biết năm bảytuổi xảy ra chuyện gì ?”

      Hạ Tịch Nguyệt hỏi rất cẩn thận, nghe thấy câu hỏi của , Âu Dương Thụy thu tay mình về, đem áo Hạ Tịch Nguyệt kéo xuống, lạnh lùng với :

      “Năm bảy tuổi cũng như những đứa trẻ khácthôi, chạy khắp nơi làm loạn, có gì kháccả.”


      Giọng điệu của lạnh lùng làm Hạ TịchNguyệt có chút sợ, bởi vì Âu Dương Thụy ít khi với kiểu như vậy. Hạ Tịch Nguyệt biếtmình chạm vào nỗi đau của , nhưng trong thoáng chốc cảm thấy uất ức, nước mắt lã chã rơi. Mình chỉ muốn quan tâm mà thôi.

      "Ô ô ô."
      Tiếng khóc đứt quãng của Hạ Tịch Nguyệt, tỉnh lại sau khi chìm trong quá khứ, Âu Dương Thụyngồi dậy mở đèn nhìn thấy Hạ Tịch Nguyệt khóc thút thít, hỏi:

      “Vợ, sao thế, yên lành sao lại khóc?”
      Âu Dương Thụy đau lòng hỏi .

      “Hức, còn phải do sao, em chỉ muốnquan tâm thôi, cần dùng giọng điệu lạnh lùng đó chuyện với em.”

      Hạ Tịch Nguyệt uất ức vừa khóc vừa . Lòng đau như xoắn lại, vội lau nước mắt cho :


      “Vợ sai rồi, đừng khóc nữa, em phải giữ sức để đánh chứ, đừng khóc làm đau mắt, đau lòng lắm em biết ?”


      Hạ Tịch Nguyệt càng khóc to hơn:

      "Oa —— oa —— oa, khi dễ em, ngày nào cũng khi dễ em, khốn kiếp mà.”
      Hạ Tịch Nguyệt dùng nắm đấm của mìnhđánh vào ngực của Âu Dương Thụy. Âu Dương Thụy nắm lấy tay đánh, ôm chầm , ôn nhu :


      “Là làm cho em uất ức, vợ à khóc, vợ ngoan ngoãn, chồng đưa em mua kẹo ăncó được ?”

      Âu Dương Thụy dụ dỗ Hạ Tịch Nguyệt như dụ dỗ đứa trẻ. Hạ Tịch Nguyệt nghe được lời của khỏi buồn cười. Sau đó thu hồinụ cười của mình, giả bộ tức giận :

      “Thôi , cho em làm đứa trẻ ba tuổi sao, còn mua kẹo cho em ăn.”
      “Ha ha ha, vợ à em phải tức giậnsao?”

      Âu Dương Thụy cười .

      "Hừ ~."
      Hạ Tịch Nguyệt quay đầu thèm nhìn ÂuDương Thụy. Tính khí trẻ con của làm Âu Dương Thụy càng chiều hơn.

      “Vợ à, em quan tâm , phải là yêuanh chứ”
      Mặt Hạ Tịch Nguyệt nóng bừng lên, ngẩng đầuquật cường với Âu Dương Thụy:
      nhảm cái gì thế? Em….em chỉ là, chỉlà…..”


      "Chỉ là cái gì à?"

      Âu Dương Thụy giở trò trêu ghẹo Hạ TịchNguyệt.
      “Chỉ là………. có gì, dù sao chỉ cần cho em biết, rốt cuộc lại . cho em nghe ?”

      "Em muốn biết?"
      Âu Dương Thụy thấy kiên quyết muốn biếtnên hỏi lại thử lần nữa.
      "Ừ."
      Hạ Tịch Nguyệt kiên quyết gật đầu.

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      tr nì bao nhiu chương za ban

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :