1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà Xã Anh Vô Cùng Cưng Chiều Em - Lâm Ái Dĩnh (Cực Sủng) Full Đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14: Dưỡng bệnh

      Âu Dương Thụy từ phòng ngủ ra ngoài liền đitới thư phòng, mở máy tính lên, nghe báocáo của thủ hạ.
      “Môn chủ, chúng tôi tra được Vạn Tử Hồng xácthực có ở , nhưng bà ta ngồi tù ở TrungQuốc 7 năm, 5 năm trước ra tù trở lại tìmMạc Kỳ Thiên, tội danh ngồi tù là bắt cóc, cụthể bắt ai chưa tra được, bởi vì thẩm phán xét xử vụ này 2 năm trước chết vì bệnh ung thư. Chuyện 14 năm trước, cho nên có nhiều người về hưu, chúng tôi cần thêm thời gian đểtra ra những người này.”

      “Ừ, ta biết rồi, mau sớm điều tra .”
      Sau khi ra lệnh liền tắt máy, ngồi ở ghếthầm nghĩ: bắt cóc, từng ngồi tù, những thứnày chắc có liên quan đến Hạ Nam Tùng.
      Những ngón tay gõ lên bàn, lát sau anhđứng dậy về phòng, nghĩ có lẽ hai người kia xong rồi.

      Dì Lý ra ngoài nhưng Hạ Tịch Nguyệt vẫn còn ngồi ở ghế sofa suy nghĩ, nhìn tấm hình trong tay, Hạ Tịch Nguyệt biết sao lại có cảm giác quen thuộc, giống như nhiều năm trước gặp qua.

      "Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt, con ngoanngoãn nghe lời a dì, chờ ba con cầm tiền dì cho con về nhà.”

      Chỉ thấy người phụ nữ trung niên đó đầu đội mũ, đeo mắt kính và đeo khẩu trang, giọng dụ dỗ. Hạ Tịch Nguyệt nhếch nhác tay ôm đầugối ngồi co rúc trong góc, ánh mắt sợ hãi. Sau đó cảnh sát tới, người phụ nữ kia biết cảnh sátđến liền đánh Hạ Tịch Nguyệt, cho đến khi máu me đầy người bất tỉnh mới thôi.


      "A. . . . . . ."

      Hạ Tịch Nguyệt từ ghế salon tỉnh lại, ra là nằm mơ, nhưng tại sao lại chân như vậy,sờ mặt mình còn nước mắt. Âu Dương Thụy vừa vào cửa nhìn thấy Hạ Tịch Nguyệt nằm co rúc ghế sofa, nhanh chóng tới ôm Hạ Tịch Nguyệt, vừa lau nước mắt vừa đau lòng :
      “Sao vậy em, gặp ác mộng hả?”

      Nghe được giọng mềm mại của Âu DươngThụy, nước mắt Hạ Tịch Nguyệt chảy ra nhiều thêm, ngẩng đầu nhìn Âu Dương Thụy:

      “Âu Dương Thụy, em sợ.”

      Giấc mộng kia chân làm sao, giống nhưchính trải qua. xong vùi đầu vàotrong ngực Âu Dương Thụy. Âu Dương Thụynhìn Hạ Tịch Nguyệt giống như con nai nhỏbị thương, thấp thỏm lo âu, an ủi:
      có việc gì nữa, sao, phảianh ở cạnh em sao, về sau bảo vệ em thậttốt, được em?”

      "Ừm."

      Hạ Tịch Nguyệt nghe lời gật đầu.
      mới bảo thím Trương nấu cho em chút cháo, em ăn ít như vậy, dậy ăn thêm cháo sau đó lên giường nghỉ ngơi tốt, có được em?”

      Hạ Tịch Nguyệt đáp lời mà chỉ gật đầu, Âu Dương Thụy dỗ cho Hạ Tịch Nguyệt ngủ sau đó gọi điện thoại cho Đông Phong:
      “Đông Phong, tra cho ta những chuyện trướckia xảy ra với thiếu phu nhân, tra từngchuyện cho ta, càng nhanh càng tốt.”

      Hạ Tịch Nguyệt nghỉ ngơi ở nhà hai ngày, dì Lý tới ngày thứ hai , nghe tiểu Bảo bị bệnhphải trở về chăm sóc. Dì LÝ vốn yênlòng Hạ Tịch Nguyệt muốn ở lại chăm sóc nhưng Hạ Tịch Nguyệt có Âu DươngThụy chăm sóc rồi, đối với kiên trì của Hạ Tịch Nguyệt dì Lý đành phải về trước.

      Dì Lý , Hạ Tịch Nguyệt kiếm được người chuyện cùng, là buồn bực chịu được, bởi vì hai ngày nay đều ở giường. Trừ đến phòng vệ sinh có thểxuống giường những lúc khác Âu Dương Thụyđều cho xuống giường. Ngay cả vệ sinh Âu Dương Thụy cũng muốn ôm , HạTịch Nguyệt kiên trì chịu nên Âu DươngThụy mới thả tự . Thấy Âu Dương Thụy tới, Hạ Tịch Nguyệt nhịn được :


      "A, buồn chết, để em ra ngoài dạo .”

      được, thân thể em chưa hoàn toàn khỏe, phải nằm giường nghỉ ngơi.”

      Âu Dương Thụy kiên quyết cự tuyệt.
      “Cái gì, em chỉ bị cảm, phải tàn tật, toàn thân cũng tê liệt, đời sống thực vật, tại sao phải bắt em cả ngày nằm giường nghỉ ngơi?”
      “Em quên em hứa với cái gì rồi à, sẽở giường nghỉ ngơi lung tung, tất cả đều nghe lời mà.”

      “Nhưng thân thể em tốt hơn, để em rangoài chút , có được ?”

      Hạ Tịch Nguyệt lại làm nũng với Âu DươngThụy.

      " khỏe rồi sao ?"


      Lời đầy ám muội của Âu Dương Thụy. Nghe được lời của Âu Dương Thụy có chút nhúnnhường Hạ Tịch Nguyệt lập tức gật đầu :

      "Ừm, ừm. . . . . . ."
      “Chúng mình làm chút vận động chứ? Ở trêngiường vận động cũng như vận động ở bên ngoài, có thể kiểm tra thân thể của em có hoàn toàn hồi phục chưa?”

      Toàn lời phúc hắc của Âu Dương Thụy rót vào tai Hạ Tịch Nguyệt. Mấy ngày nay ngườicủa Hạ Tịch Nguyệt khỏe, khổ cho Âu Dương Thụy vừa mới nếm ngọt bị cấm dục. Ngày ngày ôm cơ thể mềm mại, ăn được, mỗi tối đều phải tắm nước lạnh, cũng may khỏe mạnh bệnh rồi.
      Hạ Tịch Nguyệt nghe Âu Dương Thụy xong, lập tức dùng chăn bọc kín người mình lại, sợ hãinói:
      “Ai da, cảm giác đầu đột nhiên đau quá, em nghĩ người em chưa khỏe hẳn, em rangoài nữa, em ngủ giấc đây.”

      "Ha ha ha ~."
      Thấy đáng như thế Âu Dương Thụykhông kiềm được mà cười ra tiếng. Nghe tiếng cười của Âu Dương Thụy Hạ Tịch Nguyệt mởmắt ra, nhìn chằm chằm Âu Dương Thụy:
      đùa bỡn em?”


      “A, thương vợ hết, làm sao lạitrêu chọc vợ được, thân thể em phải khỏe hẳn kiểm nghiệm bằng cách hôn.”

      Âu Dương Thụy cười đến.

      " cần, em mới cần đấy."

      Hạ Tịch Nguyệt ngượng ngùng nhưng sau đó lạinghĩ đến cái gì.
      “Này, Âu Dương Thụy, cái người này, tại saomấy ngày nay làm? Công ty phá sản rồisao?”
      Hạ Tịch Nguyệt nghĩ nếu Âu Dương Thụy đilàm được tự do, Âu Dương Thụy sao có thể biết nghĩ gì, cố tình trả lời .
      cho phép em gọi cả tên họ của chồng sao, gọi Thụy hoặc ông xã.”

      “Em thích gọi là Âu Dương Thụy, đừnglảng sang chuyện khác, vẫn chưa trả lời em tại sao mấy ngày nay làm, chẳng lẽ công ty phá sản rồi à?”

      Âu Dương Thụy đưa tay vân vê cái mũi của Hạ Tịch Nguyệt.

      “Cái đầu này suốt ngày nghĩ cái gì đâukhông, nếu công ty phá sản lấy cái gì nuôiem, mấy ngày nay em ngã bệnh em xem có tâm tư làm sao, công ty thiếu hai ngày đến mức đóng cửa, bỏ nhiềutiền như vậy để thuê nhân viên, phải đểcho họ ăn cơm trắng, có biết cái gì gọi là ông chủ hả?”


      " biết."
      “Ông chủ chính là phụ trách chỉ huy, nhân viên phụ trách làm việc, chỉ huy chỉ cần gọi điện thoại là được rồi ,hiểu chưa?”

      Âu Dương Thụy cười .
      “Em nghĩ lấy em làm cái cớ có, nhất định là lười biếng mới lấy em ra làm bia.”

      Hạ Tịch Nguyệt bất mãn .


      "Ai ha, cái người có lương tâm này, ở nhà với em mà em lại nghĩ như thế sao?”
      cần, muốn, ở nhà cái gì cũngkhông cho em làm chán chết.”

      Hạ Tịch Nguyệt bĩu môi.

      "Nguyệt Nguyệt, mình tới tới thăm cậu."



      Chương 15: Vân Nặc tới chơi

      Hạ Tịch Nguyệt tức giận hờn dỗi với Âu Dương Thụy nghe thấy tiếng kêu quen thuộc,ngẩng đầu lên nhìn thấy Vân Nặc, vui vẻ hỏi:
      “Vân Nặc, sao cậu lại tới đây?”
      “Chồng cậu cậu bị bệnh, sợ cậu ở nhà buồn bực cho nên gọi mình đến chơi với cậu.”

      Vân Nặc đáp. Nghe lời của Vân Nặc, Hạ Tịch Nguyệt nhìn qua Âu Dương Thụy, khôngnghĩ lại tỉ mỉ như vậy, còn tìm người bồi chuyện phiếm nữa. Âu Dương Thụy dĩ nhiênbiết mấy ngày nay Hạ Tịch Nguyệt ở nhà buồncho nên mới tìm Vân Nặc tới. Thấy Hạ TịchNguyệt nhìn mình, Âu Dương Thụy cố ra vẻ tức giận :


      “Lần này giận nữa chứ?”

      " tức giận, tức giận, Thụy Thụy nhà chúng ta là người tốt nhất thế giới."

      "Còn Thụy Thụy nữa, Hạ Tịch Nguyệt, lời cậutoàn dấm thôi.”
      Vân Nặc nhạo báng.

      "Cái gì nha, cái này được gọi là tình cảm, cho cậu ganh tị."
      Hạ Tịch Nguyệt vui vẻ như vậy, Âu Dương Thụy cũng cười: “Hai người chuyện , qua thư phòng xử lí chuyện công ty chút.”
      "Được, , ."


      Hạ Tịch Nguyệt khoát tay ý bảo Âu Dương Thụy nhanh ra ngoài. Âu Dương Thụy nhìncô như thế gì, xoay người ra khỏiphòng ngủ. Chỉ còn 2 ở lại. Vân Nặc lập tức hỏi:
      “Chồng cậu có đối tốt với cậu ?”

      “Tốt cái gì mà tốt, ngày ngày coi mình giốngnhư heo, trừ ăn ra là ngủ.”

      Hạ Tịch Nguyệt bĩu môi , Vân Nặc nghe vậy lập tức lấy tay cốc vào đầu cái, :“Cậu nha, sống trong phúc mà biếthưởng.”
      “Ai da, đừng cốc đầu, tớ ngốc ngếch là cậu chịutrách nhiệm đó.”
      Hạ Tịch Nguyệt vừa vừa né tay của Vân Nặc.
      có gì, mình thấy bộ dạng của chồng cậu, cậu là bị ấy nhìn thấy hết.”

      Vân Nặc xấu xa .
      “Vân --- Nặc.”
      Nghe được lời của Vân Nặc , Hạ TịchNguyệt tức giận hô to.
      “Nha đầu chết tiệt kia, nghe thấy rồi, lỗ tai củamình sắp bị cậu làm điếc rồi.”


      Vân Nặc vừa xoa xoa lỗ tai vừa với Hạ TịchNguyệt.

      “Hừ, à đúng rồi, Nặc, lần trước hưởng tuần trăng mật, mình có mang về rất nhiều vỏ sò xinhđẹp nhưng chưa kịp đưa cho cậu.”
      Hạ Tịch Nguyệt xong xuống giườnghướng tới phía bàn trang điểm, mở ngăn kéo bêntrong ra lấy vỏ sò bỏ vào tay Vân Nặc. Vân Nặc mở cái hộp ra thấy vỏ sò bên trong, vui vẻ :

      là đẹp, coi như nha đầu cậu có chút lương tâm, hưởng tuần trăng mật có quênmình… mình quả nhiên nhìn lầm cậu…cậu có trọng sắc khinh bạn.”
      “Tất nhiên, nhìn thử bản tiểu thư là aisao?”
      Giọng đầy kiêu ngạo của Hạ Tịch Nguyệt.Vân Nặc nhìn vui vẻ như vậy lại nghĩ đếnchuyện của mình, mặt xuất vẻ bi thương. Hạ Tịch Nguyệt thấy Vân Nặc vui, liền hỏi:


      “Vân Nặc, cậu làm sao vậy, có chuyện gì khôngvui sao?”

      "Nguyệt Nguyệt, mình muốn kết hôn, hai thángsau."
      Vân Nặc ngẩng đầu lên với Hạ Tịch Nguyệt.
      “Cái gì, với ai?”

      Hạ Tịch Nguyệt kinh ngạc hỏi.
      “Là Đông Phương Húc, là hôn nhân thương nghiệp.”

      “Tại sao, nhà của hai người còn cần kết hôn thương nghiệp sao?”

      Hạ Tịch Nguyệt lo lắng .

      "Nguyệt Nguyệt, mình cũng muốn lừa cậu, công ty nhà mình có vấn đề, vốn quay vòng có, cần đầu tư của tập đoàn Đông Phương.”
      “Vậy trai Vân Cẩn của cậu đâu, ấy sẽkhông đồng ý chuyện này đâu, ấy yêuthương cậu như vậy mà.”

      mình cũng bất đắc dĩ thôi, nhưng mìnhkhông thể trơ mắt nhìn cơ nghiệp của gia tộcđóng cửa, trước kia bọn họ đều thương mình như vậy cho nên mình muốn làm chút chuyệncho gia đình, bỏ chút sức lực ra vì gia tộc.”
      Vân Nặc khóc thầm trong lòng.


      “Vậy cũng thể dùng hạnh phúc cả đờicủa mình ra làm thế, mình kêu Thụy cho cậu mượn được , công ty ấy lớn như thếnhất định có tiền.”

      Hạ Tịch Nguyệt nhớ đến lại tìm Âu DươngThụy.

      " nên như vậy, Nguyệt Nguyệt, có lẽ đâylà khởi đầu tốt."
      Vân Nặc cười , dù là hào môn bọn họ cũng bất đắc dĩ, Hạ Tịch Nguyệt thấy Vân Nặc kiên trì để cho giúp tay, lập tứctiến tới ôm Vân Nặc, đau lòng :
      “Có chuyện gì nhất định phải cho mình biết nhé.’

      “Ừ nhất định. Cậu mãi mãi là bạn tốt nhất của tớ, vô luận có chuyện gì xảy ra nữa.”

      Vân Nặc cũng ôm lấy Hạ Tịch Nguyệt. Hai người cùng nhau rơi nước mắt.
      “Khi cậu kết hôn nhớ mời mình làm phù đâu, chúng ta hứa rồi.”

      Hạ Tịch Nguyệt vừa lau nước mắt vừa cười với Vân Nặc.
      “Cậu, cái đồ ngốc này, cậu kết hôn rồi, phụnữ lập gia đình thể làm phù dâu.”

      Vân Nặc cười đáp.
      “Cái gì….sớm biết vậy mình kết hôn sớm, đời mình còn chưa có làm phù dâu, về sau được nữa, đáng tiếc.”

      Hạ Tịch Nguyệt bĩu môi đến.
      “Ha ha ha, Hạ Tịch Nguyệt sao cậu lại ngây thơ vậy, biết Âu Dương Thụy nhà cậusao lại coi trọng cậu chứ?”
      Vân Nặc nhìn bộ dáng khả ái của Hạ Tịch Nguyệt, cười rộ lên.


      “Cái gì nha, bản tiểu thư chính là có sức quyến rũ hơn người đó.”

      “Thôi , chỉ có cậu sức quyến rũ lớn à, khôngnhìn thử sân bay kìa.”

      Vân Nặc trêu ghẹo Hạ Tịch Nguyệt.
      “Cái gì mà sân bay, của bản tiểu thư cũng có thểcoi là 36D, ánh mắt của cậu làm sao vậy tin hai ta so thử.”
      xong, Hạ Tịch Nguyệt liền đưa tay sờ ngựcVân Nặc. Vân Nặc liền tránh né tay của Hạ TịchNguyệt vừa hô:
      “Hạ Tịch Nguyệt, cái đồ đại sắc nữ!”
      Hai người đùa giỡn ở giường, cho đến khi mệt thở hổn hển mới dừng lại.
      “Về sau nế Đông Phương Húc dám khi dễ cậu, cậu cho mình biết, mình gọi Âu Dương Thụyđánh ta.”
      Hạ Tịch Nguyệt hung hăng với Vân Nặc.



      “Biết rồi, biết Âu Dương Thụy nhà cậu lợi hại nhất, mọi người đều sợ ta, về sau nếu có chuyện gì mình khóc lóc kể lể với cậu, sau đó để cậu thay mình báo thù, được chưa?”

      “Được, vậy phù dâu cậu tìm ai?”

      Hạ Tịch Nguyệt quay đầu hỏi.

      "Tìm Tô Huyên Huyên , nha đầu kia đáng ."
      Vân Nặc nhìn Hạ Tịch Nguyệt trả lời.
      “Ừ mình cũng cảm thấy nha đầu kia rất được,phải là ấy rồi.”
      “Ai, hình như là mình kết hôn, cậu có cần phảitích cực vậy , giống như là cậu kết hônvậy.”

      phải, khi mình kết hôn chẳng có làm gìcả, chỉ mặc áo cưới thôi, cho nên khi cậu kếthôn mình muốn tìm chút cảm giác bận rộn màthôi.”

      Hạ Tịch Nguyệt cười cười.

      “Cậu nha có bệnh, làm thiếu phu nhân chịu làm, cả ngày tìm việc gì làm , cậu là mệnh tiểu thư, thượng đế à, cậu thậtbật rộn như vậy ư, tự nhiên chiếu cố mình,chớ đem tất cả chuyện tốt cho Hạ Tịch Nguyệt ngốc cậu.”
      Vân Nặc có chút sầu não.
      “Cái nha đầu chết tiệt kia, cậu ai là ngu ngốc, cậu mới ngu ngốc.”

      Hạ Tịch Nguyệt liền cù Vân Nặc.

      “A a, đừng cù mình Nguyệt Nguyệt, nhột quá,hahaha.”

      "Hừ, xem cậu sau này vẫn còn dám mình là ngu ngốc nữa ."

      Vân Nặc nhìn Hạ Tịch Nguyệt, thừa dịp để ý liền dùng tay của mình cù Hạ TịchNguyệt, hai cứ như vậy là bát nháo ở giường.
      Last edited by a moderator: 14/8/14

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14: Dưỡng bệnh

      Âu Dương Thụy từ phòng ngủ ra ngoài liền đitới thư phòng, mở máy tính lên, nghe báocáo của thủ hạ.
      “Môn chủ, chúng tôi tra được Vạn Tử Hồng xácthực có ở , nhưng bà ta ngồi tù ở TrungQuốc 7 năm, 5 năm trước ra tù trở lại tìmMạc Kỳ Thiên, tội danh ngồi tù là bắt cóc, cụthể bắt ai chưa tra được, bởi vì thẩm phán xét xử vụ này 2 năm trước chết vì bệnh ung thư. Chuyện 14 năm trước, cho nên có nhiều người về hưu, chúng tôi cần thêm thời gian đểtra ra những người này.”

      “Ừ, ta biết rồi, mau sớm điều tra .”
      Sau khi ra lệnh liền tắt máy, ngồi ở ghếthầm nghĩ: bắt cóc, từng ngồi tù, những thứnày chắc có liên quan đến Hạ Nam Tùng.
      Những ngón tay gõ lên bàn, lát sau anhđứng dậy về phòng, nghĩ có lẽ hai người kia xong rồi.

      Dì Lý ra ngoài nhưng Hạ Tịch Nguyệt vẫn còn ngồi ở ghế sofa suy nghĩ, nhìn tấm hình trong tay, Hạ Tịch Nguyệt biết sao lại có cảm giác quen thuộc, giống như nhiều năm trước gặp qua.

      "Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt, con ngoanngoãn nghe lời a dì, chờ ba con cầm tiền dì cho con về nhà.”

      Chỉ thấy người phụ nữ trung niên đó đầu đội mũ, đeo mắt kính và đeo khẩu trang, giọng dụ dỗ. Hạ Tịch Nguyệt nhếch nhác tay ôm đầugối ngồi co rúc trong góc, ánh mắt sợ hãi. Sau đó cảnh sát tới, người phụ nữ kia biết cảnh sátđến liền đánh Hạ Tịch Nguyệt, cho đến khi máu me đầy người bất tỉnh mới thôi.


      "A. . . . . . ."

      Hạ Tịch Nguyệt từ ghế salon tỉnh lại, ra là nằm mơ, nhưng tại sao lại chân như vậy,sờ mặt mình còn nước mắt. Âu Dương Thụy vừa vào cửa nhìn thấy Hạ Tịch Nguyệt nằm co rúc ghế sofa, nhanh chóng tới ôm Hạ Tịch Nguyệt, vừa lau nước mắt vừa đau lòng :
      “Sao vậy em, gặp ác mộng hả?”

      Nghe được giọng mềm mại của Âu DươngThụy, nước mắt Hạ Tịch Nguyệt chảy ra nhiều thêm, ngẩng đầu nhìn Âu Dương Thụy:

      “Âu Dương Thụy, em sợ.”

      Giấc mộng kia chân làm sao, giống nhưchính trải qua. xong vùi đầu vàotrong ngực Âu Dương Thụy. Âu Dương Thụynhìn Hạ Tịch Nguyệt giống như con nai nhỏbị thương, thấp thỏm lo âu, an ủi:
      có việc gì nữa, sao, phảianh ở cạnh em sao, về sau bảo vệ em thậttốt, được em?”

      "Ừm."

      Hạ Tịch Nguyệt nghe lời gật đầu.
      mới bảo thím Trương nấu cho em chút cháo, em ăn ít như vậy, dậy ăn thêm cháo sau đó lên giường nghỉ ngơi tốt, có được em?”

      Hạ Tịch Nguyệt đáp lời mà chỉ gật đầu, Âu Dương Thụy dỗ cho Hạ Tịch Nguyệt ngủ sau đó gọi điện thoại cho Đông Phong:
      “Đông Phong, tra cho ta những chuyện trướckia xảy ra với thiếu phu nhân, tra từngchuyện cho ta, càng nhanh càng tốt.”

      Hạ Tịch Nguyệt nghỉ ngơi ở nhà hai ngày, dì Lý tới ngày thứ hai , nghe tiểu Bảo bị bệnhphải trở về chăm sóc. Dì LÝ vốn yênlòng Hạ Tịch Nguyệt muốn ở lại chăm sóc nhưng Hạ Tịch Nguyệt có Âu DươngThụy chăm sóc rồi, đối với kiên trì của Hạ Tịch Nguyệt dì Lý đành phải về trước.

      Dì Lý , Hạ Tịch Nguyệt kiếm được người chuyện cùng, là buồn bực chịu được, bởi vì hai ngày nay đều ở giường. Trừ đến phòng vệ sinh có thểxuống giường những lúc khác Âu Dương Thụyđều cho xuống giường. Ngay cả vệ sinh Âu Dương Thụy cũng muốn ôm , HạTịch Nguyệt kiên trì chịu nên Âu DươngThụy mới thả tự . Thấy Âu Dương Thụy tới, Hạ Tịch Nguyệt nhịn được :


      "A, buồn chết, để em ra ngoài dạo .”

      được, thân thể em chưa hoàn toàn khỏe, phải nằm giường nghỉ ngơi.”

      Âu Dương Thụy kiên quyết cự tuyệt.
      “Cái gì, em chỉ bị cảm, phải tàn tật, toàn thân cũng tê liệt, đời sống thực vật, tại sao phải bắt em cả ngày nằm giường nghỉ ngơi?”
      “Em quên em hứa với cái gì rồi à, sẽở giường nghỉ ngơi lung tung, tất cả đều nghe lời mà.”

      “Nhưng thân thể em tốt hơn, để em rangoài chút , có được ?”

      Hạ Tịch Nguyệt lại làm nũng với Âu DươngThụy.

      " khỏe rồi sao ?"


      Lời đầy ám muội của Âu Dương Thụy. Nghe được lời của Âu Dương Thụy có chút nhúnnhường Hạ Tịch Nguyệt lập tức gật đầu :

      "Ừm, ừm. . . . . . ."
      “Chúng mình làm chút vận động chứ? Ở trêngiường vận động cũng như vận động ở bên ngoài, có thể kiểm tra thân thể của em có hoàn toàn hồi phục chưa?”

      Toàn lời phúc hắc của Âu Dương Thụy rót vào tai Hạ Tịch Nguyệt. Mấy ngày nay ngườicủa Hạ Tịch Nguyệt khỏe, khổ cho Âu Dương Thụy vừa mới nếm ngọt bị cấm dục. Ngày ngày ôm cơ thể mềm mại, ăn được, mỗi tối đều phải tắm nước lạnh, cũng may khỏe mạnh bệnh rồi.
      Hạ Tịch Nguyệt nghe Âu Dương Thụy xong, lập tức dùng chăn bọc kín người mình lại, sợ hãinói:
      “Ai da, cảm giác đầu đột nhiên đau quá, em nghĩ người em chưa khỏe hẳn, em rangoài nữa, em ngủ giấc đây.”

      "Ha ha ha ~."
      Thấy đáng như thế Âu Dương Thụykhông kiềm được mà cười ra tiếng. Nghe tiếng cười của Âu Dương Thụy Hạ Tịch Nguyệt mởmắt ra, nhìn chằm chằm Âu Dương Thụy:
      đùa bỡn em?”


      “A, thương vợ hết, làm sao lạitrêu chọc vợ được, thân thể em phải khỏe hẳn kiểm nghiệm bằng cách hôn.”

      Âu Dương Thụy cười đến.

      " cần, em mới cần đấy."

      Hạ Tịch Nguyệt ngượng ngùng nhưng sau đó lạinghĩ đến cái gì.
      “Này, Âu Dương Thụy, cái người này, tại saomấy ngày nay làm? Công ty phá sản rồisao?”
      Hạ Tịch Nguyệt nghĩ nếu Âu Dương Thụy đilàm được tự do, Âu Dương Thụy sao có thể biết nghĩ gì, cố tình trả lời .
      cho phép em gọi cả tên họ của chồng sao, gọi Thụy hoặc ông xã.”

      “Em thích gọi là Âu Dương Thụy, đừnglảng sang chuyện khác, vẫn chưa trả lời em tại sao mấy ngày nay làm, chẳng lẽ công ty phá sản rồi à?”

      Âu Dương Thụy đưa tay vân vê cái mũi của Hạ Tịch Nguyệt.

      “Cái đầu này suốt ngày nghĩ cái gì đâukhông, nếu công ty phá sản lấy cái gì nuôiem, mấy ngày nay em ngã bệnh em xem có tâm tư làm sao, công ty thiếu hai ngày đến mức đóng cửa, bỏ nhiềutiền như vậy để thuê nhân viên, phải đểcho họ ăn cơm trắng, có biết cái gì gọi là ông chủ hả?”


      " biết."
      “Ông chủ chính là phụ trách chỉ huy, nhân viên phụ trách làm việc, chỉ huy chỉ cần gọi điện thoại là được rồi ,hiểu chưa?”

      Âu Dương Thụy cười .
      “Em nghĩ lấy em làm cái cớ có, nhất định là lười biếng mới lấy em ra làm bia.”

      Hạ Tịch Nguyệt bất mãn .


      "Ai ha, cái người có lương tâm này, ở nhà với em mà em lại nghĩ như thế sao?”
      cần, muốn, ở nhà cái gì cũngkhông cho em làm chán chết.”

      Hạ Tịch Nguyệt bĩu môi.

      "Nguyệt Nguyệt, mình tới tới thăm cậu."

      Chương 15: Vân Nặc tới chơi

      Hạ Tịch Nguyệt tức giận hờn dỗi với Âu Dương Thụy nghe thấy tiếng kêu quen thuộc,ngẩng đầu lên nhìn thấy Vân Nặc, vui vẻ hỏi:
      “Vân Nặc, sao cậu lại tới đây?”
      “Chồng cậu cậu bị bệnh, sợ cậu ở nhà buồn bực cho nên gọi mình đến chơi với cậu.”

      Vân Nặc đáp. Nghe lời của Vân Nặc, Hạ Tịch Nguyệt nhìn qua Âu Dương Thụy, khôngnghĩ lại tỉ mỉ như vậy, còn tìm người bồi chuyện phiếm nữa. Âu Dương Thụy dĩ nhiênbiết mấy ngày nay Hạ Tịch Nguyệt ở nhà buồncho nên mới tìm Vân Nặc tới. Thấy Hạ TịchNguyệt nhìn mình, Âu Dương Thụy cố ra vẻ tức giận :


      “Lần này giận nữa chứ?”

      " tức giận, tức giận, Thụy Thụy nhà chúng ta là người tốt nhất thế giới."

      "Còn Thụy Thụy nữa, Hạ Tịch Nguyệt, lời cậutoàn dấm thôi.”
      Vân Nặc nhạo báng.

      "Cái gì nha, cái này được gọi là tình cảm, cho cậu ganh tị."
      Hạ Tịch Nguyệt vui vẻ như vậy, Âu Dương Thụy cũng cười: “Hai người chuyện , qua thư phòng xử lí chuyện công ty chút.”
      "Được, , ."


      Hạ Tịch Nguyệt khoát tay ý bảo Âu Dương Thụy nhanh ra ngoài. Âu Dương Thụy nhìncô như thế gì, xoay người ra khỏiphòng ngủ. Chỉ còn 2 ở lại. Vân Nặc lập tức hỏi:
      “Chồng cậu có đối tốt với cậu ?”

      “Tốt cái gì mà tốt, ngày ngày coi mình giốngnhư heo, trừ ăn ra là ngủ.”

      Hạ Tịch Nguyệt bĩu môi , Vân Nặc nghe vậy lập tức lấy tay cốc vào đầu cái, :“Cậu nha, sống trong phúc mà biếthưởng.”
      “Ai da, đừng cốc đầu, tớ ngốc ngếch là cậu chịutrách nhiệm đó.”
      Hạ Tịch Nguyệt vừa vừa né tay của Vân Nặc.
      có gì, mình thấy bộ dạng của chồng cậu, cậu là bị ấy nhìn thấy hết.”

      Vân Nặc xấu xa .
      “Vân --- Nặc.”
      Nghe được lời của Vân Nặc , Hạ TịchNguyệt tức giận hô to.
      “Nha đầu chết tiệt kia, nghe thấy rồi, lỗ tai củamình sắp bị cậu làm điếc rồi.”


      Vân Nặc vừa xoa xoa lỗ tai vừa với Hạ TịchNguyệt.

      “Hừ, à đúng rồi, Nặc, lần trước hưởng tuần trăng mật, mình có mang về rất nhiều vỏ sò xinhđẹp nhưng chưa kịp đưa cho cậu.”
      Hạ Tịch Nguyệt xong xuống giườnghướng tới phía bàn trang điểm, mở ngăn kéo bêntrong ra lấy vỏ sò bỏ vào tay Vân Nặc. Vân Nặc mở cái hộp ra thấy vỏ sò bên trong, vui vẻ :

      là đẹp, coi như nha đầu cậu có chút lương tâm, hưởng tuần trăng mật có quênmình… mình quả nhiên nhìn lầm cậu…cậu có trọng sắc khinh bạn.”
      “Tất nhiên, nhìn thử bản tiểu thư là aisao?”
      Giọng đầy kiêu ngạo của Hạ Tịch Nguyệt.Vân Nặc nhìn vui vẻ như vậy lại nghĩ đếnchuyện của mình, mặt xuất vẻ bi thương. Hạ Tịch Nguyệt thấy Vân Nặc vui, liền hỏi:


      “Vân Nặc, cậu làm sao vậy, có chuyện gì khôngvui sao?”

      "Nguyệt Nguyệt, mình muốn kết hôn, hai thángsau."
      Vân Nặc ngẩng đầu lên với Hạ Tịch Nguyệt.
      “Cái gì, với ai?”

      Hạ Tịch Nguyệt kinh ngạc hỏi.
      “Là Đông Phương Húc, là hôn nhân thương nghiệp.”

      “Tại sao, nhà của hai người còn cần kết hôn thương nghiệp sao?”

      Hạ Tịch Nguyệt lo lắng .

      "Nguyệt Nguyệt, mình cũng muốn lừa cậu, công ty nhà mình có vấn đề, vốn quay vòng có, cần đầu tư của tập đoàn Đông Phương.”
      “Vậy trai Vân Cẩn của cậu đâu, ấy sẽkhông đồng ý chuyện này đâu, ấy yêuthương cậu như vậy mà.”

      mình cũng bất đắc dĩ thôi, nhưng mìnhkhông thể trơ mắt nhìn cơ nghiệp của gia tộcđóng cửa, trước kia bọn họ đều thương mình như vậy cho nên mình muốn làm chút chuyệncho gia đình, bỏ chút sức lực ra vì gia tộc.”
      Vân Nặc khóc thầm trong lòng.


      “Vậy cũng thể dùng hạnh phúc cả đờicủa mình ra làm thế, mình kêu Thụy cho cậu mượn được , công ty ấy lớn như thếnhất định có tiền.”

      Hạ Tịch Nguyệt nhớ đến lại tìm Âu DươngThụy.

      " nên như vậy, Nguyệt Nguyệt, có lẽ đâylà khởi đầu tốt."
      Vân Nặc cười , dù là hào môn bọn họ cũng bất đắc dĩ, Hạ Tịch Nguyệt thấy Vân Nặc kiên trì để cho giúp tay, lập tứctiến tới ôm Vân Nặc, đau lòng :
      “Có chuyện gì nhất định phải cho mình biết nhé.’

      “Ừ nhất định. Cậu mãi mãi là bạn tốt nhất của tớ, vô luận có chuyện gì xảy ra nữa.”

      Vân Nặc cũng ôm lấy Hạ Tịch Nguyệt. Hai người cùng nhau rơi nước mắt.
      “Khi cậu kết hôn nhớ mời mình làm phù đâu, chúng ta hứa rồi.”

      Hạ Tịch Nguyệt vừa lau nước mắt vừa cười với Vân Nặc.
      “Cậu, cái đồ ngốc này, cậu kết hôn rồi, phụnữ lập gia đình thể làm phù dâu.”

      Vân Nặc cười đáp.
      “Cái gì….sớm biết vậy mình kết hôn sớm, đời mình còn chưa có làm phù dâu, về sau được nữa, đáng tiếc.”

      Hạ Tịch Nguyệt bĩu môi đến.
      “Ha ha ha, Hạ Tịch Nguyệt sao cậu lại ngây thơ vậy, biết Âu Dương Thụy nhà cậusao lại coi trọng cậu chứ?”
      Vân Nặc nhìn bộ dáng khả ái của Hạ Tịch Nguyệt, cười rộ lên.


      “Cái gì nha, bản tiểu thư chính là có sức quyến rũ hơn người đó.”

      “Thôi , chỉ có cậu sức quyến rũ lớn à, khôngnhìn thử sân bay kìa.”

      Vân Nặc trêu ghẹo Hạ Tịch Nguyệt.
      “Cái gì mà sân bay, của bản tiểu thư cũng có thểcoi là 36D, ánh mắt của cậu làm sao vậy tin hai ta so thử.”
      xong, Hạ Tịch Nguyệt liền đưa tay sờ ngựcVân Nặc. Vân Nặc liền tránh né tay của Hạ TịchNguyệt vừa hô:
      “Hạ Tịch Nguyệt, cái đồ đại sắc nữ!”
      Hai người đùa giỡn ở giường, cho đến khi mệt thở hổn hển mới dừng lại.
      “Về sau nế Đông Phương Húc dám khi dễ cậu, cậu cho mình biết, mình gọi Âu Dương Thụyđánh ta.”
      Hạ Tịch Nguyệt hung hăng với Vân Nặc.



      “Biết rồi, biết Âu Dương Thụy nhà cậu lợi hại nhất, mọi người đều sợ ta, về sau nếu có chuyện gì mình khóc lóc kể lể với cậu, sau đó để cậu thay mình báo thù, được chưa?”

      “Được, vậy phù dâu cậu tìm ai?”

      Hạ Tịch Nguyệt quay đầu hỏi.

      "Tìm Tô Huyên Huyên , nha đầu kia đáng ."
      Vân Nặc nhìn Hạ Tịch Nguyệt trả lời.
      “Ừ mình cũng cảm thấy nha đầu kia rất được,phải là ấy rồi.”
      “Ai, hình như là mình kết hôn, cậu có cần phảitích cực vậy , giống như là cậu kết hônvậy.”

      phải, khi mình kết hôn chẳng có làm gìcả, chỉ mặc áo cưới thôi, cho nên khi cậu kếthôn mình muốn tìm chút cảm giác bận rộn màthôi.”

      Hạ Tịch Nguyệt cười cười.

      “Cậu nha có bệnh, làm thiếu phu nhân chịu làm, cả ngày tìm việc gì làm , cậu là mệnh tiểu thư, thượng đế à, cậu thậtbật rộn như vậy ư, tự nhiên chiếu cố mình,chớ đem tất cả chuyện tốt cho Hạ Tịch Nguyệt ngốc cậu.”
      Vân Nặc có chút sầu não.
      “Cái nha đầu chết tiệt kia, cậu ai là ngu ngốc, cậu mới ngu ngốc.”

      Hạ Tịch Nguyệt liền cù Vân Nặc.

      “A a, đừng cù mình Nguyệt Nguyệt, nhột quá,hahaha.”

      "Hừ, xem cậu sau này vẫn còn dám mình là ngu ngốc nữa ."

      Vân Nặc nhìn Hạ Tịch Nguyệt, thừa dịp để ý liền dùng tay của mình cù Hạ TịchNguyệt, hai cứ như vậy là bát nháo ở giường.
      Last edited by a moderator: 14/8/14

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 18: Đêm kích tình

      Vừa lên xe, mặt của Âu Dương Thụy nhanh chóng đen lại, cho đến khi lái xe trở lại biệt thự,mặt vẫn biến sắc. Chờ cả ngày khôngthấy Hạ Tịch Nguyệt có ý gì, quay đầu lại nhìncô vẫn ngồi ở ghế phụ có ý định xuống xe. Âu Dương Thụy kìm nén tức giận trong lòng mình, tới cửa bên cạnh, lạnh giọng :
      “Xuống xe!”

      Hạ Tịch Nguyệt thấy mặt Âu Dương Thụy đennhư đít nồi sợ chết rồi, cho nên mới dám xuống xe. Giờ lại nghe Âu Dương Thụy dùng giọng điệu lạnh lùng như vậy chuyệncô càng thêm sợ. giọng :

      muốn.”

      "Hả?"
      Chân mày Âu Dương Thụy nhảy lên, muốn nhìn xem bộ dạng nghe lời của , Hạ Tịch Nguyệt thấy ánh mắt của Âu Dương Thụy côyếu ớt :
      “Em xuống cũng được, nhưng đượcphép mắng em, đánh em, cũng được chuyện lớn tiếng với em.”

      còn nhớ rất mình đồng ý với ra ngoài, bây giờ làm trái lời bị mắng mới là lạ. nghĩ thầm ‘muốn có kim bài miễn tử có lẽ nên đợi bị mắng.’
      Âu Dương Thụy nghe xong lời của cóchút dở khóc dở cười, nhìn khi giận trông rất bạo lực sao? thay đổi giọng của mình lại mềm mại, ôn nhu :
      nhất định đánh em, mắng em, ’ em, được chưa?”
      Âu Dương Thụy cắn răng hai chữ ‘ em’.
      “Được, là đó nha, cho phép đổiý.”

      Hạ Tịch Nguyệt xong cởi dây an toàn chuẩnbị xuống xe, nhưng chân vừa chạm đất bị Âu Dương Thụy bế cả người lên.


      "A."
      Hạ Tịch Nguyệt đột nhiên bị ôm chặt có chút sợ hãi, kêu ra tiếng. Sợ mình té xuống đất cho nên đưa tay ôm chặt cổ của Âu Dương Thụy.
      thả em xuống .”

      Hạ Tịch Nguyệt kêu la. Nếu người giúp việc nhìn thấy mất mặt.

      “Đợi xem trừng phạt em thế nào?”
      để ý đến lời , Âu Dương Thụy ôm Hạ Tịch Nguyệt vào biệt thự.
      mắng đánh em đó.”

      Âu Dương Thụy định hung hăng trừng phạt mình nên Hạ Tịch Nguyệt lo sợ liền lên tiếngtrước. Âu Dương Thụy trả lời trực tiếp ôm lên phòng ngủ lầu.
      Vừa vào cửa, ném Hạ Tịch Nguyệt lên giường.
      “A, làm gì thế? là đau.”

      Cũng may giường rất êm nếu bị thươngrồi, Hạ Tịch Nguyệt giả vờ kêu đau để cho Âu Dương Thụy nghe thấy, nghĩ giả bộ đángthương chắc phạt .

      làm trái lời của , tự mình gây chuyện,nhưng Hạ Tịch Nguyệt biết nếu nhưngười khác có lẽ Âu Dương Thụy để ý nhưng lại gặp phải bạn trai cũ của Hạ TịchNguyệt, nên Âu Dương Thụy cực kì tức giận.

      Âu Dương Thụy nhanh chóng phủ lên người HạTịch Nguyệt, hai người trong nháy mắt đối mặt nhau, ngay cả hơi thở của Âu Dương Thụy, Hạ Tịch Nguyệt cũng cảm nhận được. Âu DươngThụy lại dùng ánh mắt nghiệt nhìn Hạ TịchNguyệt hỏi:

      " rất đau sao?"
      Hạ Tịch Nguyệt nhìn thấy gương mặt tuấnsát mình, thoáng chốc bị mê hoặc ngheđược Âu Dương Thụy hỏi gì.
      Cho đến khi Âu Dương Thụy đứng dậy nở nụ cười, Hạ Tịch Nguyệt mới hồi phụ mắng mìnhquá hoa si. Âu Dương Thụy nghiêm túc hỏi:

      “Em hôm nay dối với thím Trương là để gặp tình cũ sao?”
      Vừa nghĩ đến Hạ Tịch Nguyệt cố ý gặp Quan Hi Triết, lửa ghen trong lòng Âu Dương Thụy lạibùng lên.
      “Em phải cố ý gặp ta, em gặp người bạn sau đó tình cờ đụng phải ta.’


      “Tình cờ? Làm sao lại ngẫu nhiên như vậy?”
      Âu Dương Thụy khống chế được lửa giận, gia tăng lượng giọng . Biết ÂuDương Thụy giận, mắt Hạ Tịch Nguyệtrơm rớm nước mắt.

      Âu Dương Thụy nhìn thấy Hạ Tịch Nguyệt muốn khóc, biết mình làm sợ rồi. Tronglòng lại ảo não, sao có thể hù dọa bảo bối, cả đời che chở cho mà, sau đó giọng hỏi:
      “Lúc rời nhà, em đồng ý với cái gì?”

      Hạ Tịch Nguyệt giọng :

      "Em ngoan ngoãn ở nhà."
      , nếu như biết em chịu ởnhà làm thế nào?”
      Âu Dương Thụy phúc hắc lai dẫn dụ Hạ Tịch Nguyệt vào bẫy.
      nếu em ngoan ngoãn ở nhà, phạt em ba ngày rời giường, cùng lắm em nằm giường, làm gì mà lớn tiếng như vậy.”

      Hạ Tịch Nguyệt tức tối , nghe vậy Âu Dương Thụy cũng hiểu hiểu ý trong lời của .
      “Bảo bối, để cho em 3 ngày rờigiường cũng phải chỉ đơn giản nằm trêngiường như vậy.”
      “Vậy ý của là gì?”
      Hạ Tịch Nguyệt hiểu nên hỏi tiếp, ÂuDương Thụy trả lời mà trực tiếp dùng hành động để bày tỏ.

      Cúi người hôn lên đôi môi đào nhắn, nụ hôn nóng bỏng của làm đầu óc Hạ TịchNguyệt trống rỗng, cả người lạc trong nụ hôn của .
      Hôn xong, Âu Dương Thụy rời khỏi môi của Hạ Tịch Nguyệt, dùng ngón tay nhàng vuốt ve đôi môi đỏ mọng của , dịu dàng :


      “Bảo bối, 3 ngày rời giường tức là làm 3 ngày, nếu bảo bối vi phạm cam kết phải nhận trừng phạt.”
      Nghe xong lời của Hạ Tịch Nguyệt hiểu ý của 3 ngày rời giường kia rồi, hiểu sai là bi kịch của .


      "Cái gì, em muốn!”
      Hạ Tịch Nguyệt dùng tay đẩy người Âu DươngThụy mình ra, Âu Dương Thụy giốngnhư khối nam châm hút chặt lên người Hạ TịchNguyệt.
      Mặc cho Hạ Tịch Nguyệt dùng sức thế nào cũngkhông nhúc nhích được .
      muốn? Bảo bối sao em có thể giữ lời hả?”
      “Em mới có, cố ý làm em hiểu sao, là đồ lừa gạt.”

      Hạ Tịch Nguyệt tức giận lớn tiếng vì biết mình rơi vào bẫy của Âu Dương Thụy.
      “Bảo bối, là do tự em hiểu sai, sao có thể lừa gạt. Dù sao em cũng làm sai, làm sai phải chịu phạt, nào bảo bối chúng ta bắt đầu.”

      Âu Dương Thụy cười .

      "Em . . . . . . ."
      Lời vẫn chưa hết bị Âu Dương Thụy nuốtvào trong bụng, dùng đầu lưỡi của mình dòvào trong miệng của Hạ Tịch Nguyệt, cuốn lấycái lưỡi của .
      Hạ Tịch Nguyệt lần nữa bị lạc trong nụ hôn củaanh, toàn thân bủn rủn, quần áo bị Âu Dương Thụy cởi xuống lúc nào cũng hề hay biết.Cảm giác có chút lạnh lẽo Hạ Tịch Nguyệt cúiđầu nhìn mới phát người mình trần truồng, nghĩ là do lại phát bệnh hoa si tự làm tự chịu, thầm mắng mình ngu ngốc.

      Âu Dương Thụy ngừng biến đổi tư thếcho đến lần thứ ba, Hạ Tịch Nguyệt mệt thở được, đành mở miệng cầu xin tha thứ:
      “Âu Dương Thụy, em sai rồi, em sai rồi, tha cho em ?”
      “Bà xã, gọi là ông xã.”
      muốn!”
      Hạ Tịch Nguyệt cự tuyệt càng làm Âu DươngThụy hung hăng va chạm, uy hiếp :
      “Em có gọi ?”
      Nếu gọi làm cho phải gọi.


      “Ông xã, ông xã…”

      Hạ Tịch Nguyệt sợ Âu Dương Thụy ăn no nên phải lên tiếng gọi.
      “Ông xã, ông xã, em sai rồi, tha cho em .”

      Nếu cứ tiếp tục như vậy chắc mệt đến chết giường mất.
      được vợ à, trừng phạt còn thiếu rấtnhiều.”
      xong lại tiếp tục vận động, Hạ TịchNguyệt cuối cùng cũng ngất giường. Khi tỉnh lại Hạ Tịch Nguyệt phát mình ở trong bồn tắm, nước ấm đổ vào người của , rất thoải mái.
      “Bà xã, em tỉnh.”

      Âu Dương Thụy vừa lau thân thể mềm mại của Hạ Tịch Nguyệt vừa , hai người đều trầntruồng, nơi đó dán vào nhau, Hạ Tịch Nguyệtvừa định mở miệng muốn thấy ở dướimông mình có vật thô sáp đặt ở đó, lập tức hiểulà cái gì, khỏi muốn chạy trốn. Âu Dương Thụy nhanh chóng ôm chầm lấy , cười :
      “Bà xã, lại muốn nữa rồi phải làm sao?”

      “Ông xã, tha cho em mà, em được rồi.”

      “Bà xã, bảo đảm đây là lần cuối cùng.”
      “Trước khi em ngấy cũng như vậy…A…”


      Hạ Tịch Nguyệt lời còn chưa có còn nóixong, Âu Dương Thụy cũng tiến vào.

      "A ——, Âu Dương Thụy khốn kiếp."

      Hạ Tịch Nguyệt hơi thở yên mắng .
      “Bà xã, em còn hơi sức để , là do đủ cố gắng, xem ra nên cố gắng thêm.”
      Âu Dương Thụy xong gia tăng lực độ, làm nên rung động mình thích nhất. đêm nàyÂu Dương Thụy phấn đấu cả đêm đến gầnsáng thả Hạ Tịch Nguyệt ra.
      Bởi vì Hạ Tịch Nguyệt học qua khiêu vũ cho nên đêm kích tình này làm Âu Dương Thụy rấthài lòng, vui vẻ nghĩ: ‘Học qua khiêu vũ, vô luận tư thế gì cũng có thể làm.’

      Chương 19: Buổi sáng vui vẻ

      Kể từ xế chiều hôm đó bắt đầu hoan ái ngày đêm, Hạ Tịch Nguyệt 3 ngay khôngxuống giường.
      Thời gian trở về 3 ngày trước, Mạc Kỳ Thiênvừa về tới nhà nhìn thấy Vạn Tử Hồng đắp mặt nạ. Mạc Kỳ Thiên lập tức để túi xáchxuống tới trước mặt Vạn Tử Hồng hỏiL
      “Mẹ, rốt cuộc con có phải là chị của Hạ TịchNguyệt ?”
      “Đương nhiên là , mẹ phải là phải.”
      Vạn Tử Hồng kiên nhẫn .

      “Mẹ, ngày mai Hạ Tịch Nguyệt định cùng con đến bệnh viện làm giám định DNA, mẹ mau nóithật cho con biết, con có phải là chị của Hạ Tịch Nguyệt hay ?”
      Giọng đầy lo lắng của Mạc Kỳ Thiên.
      “Con có việc gì sao phải làm DNA, có phải con điên rồi ?”
      Vạn Tử Hồng tức giận quát.
      “Vì Hạ Tịch Nguyệt thừa nhận con là chịcủa ta, ta kêu con làm giám định, mẹnghĩ , nếu như con là chị của Hạ Tịch Nguyệt, vậy con trở thành chị vợ của Âu Dương Thụy, thế nào con cũng là ngườithân duy nhất của Hạ Tịch Nguyệt, Âu DươngThụy sao có thể mặc kệ con? Mẹ mau chocon biết, con có phải chị ta ?”

      “Mẹ…mẹ cũng chắc.”
      Vạn Tử Hồng ấp a ấp úng.

      “Cái gì? Sao lại là chắc chắn?”
      “Khi đó ngủ cùng mẹ chỉ có mình HạNam Tùng, mẹ làm sao biết là ai?”

      “Có người làm mẹ như mẹ sao? Ngay cả con mình là con của ai cũng biết.”

      “Mẹ….”

      Vạn Tử Hồng bị Mạc Kỳ Thiên mắng còn lời nào để .
      được, con nhất định phải là chị củaHạ Tịch Nguyệt!”

      xong, liền xách túi xách của mình ra ngoài.
      Hạ Tịch Nguyệt tỉnh táo hoàn toàn là vào buổisáng ngày thứ ba, mấy ngày nay đều mơ mơ màng màng nằm ngủ ở giường, đều do Âu Dương Thụy đem thức ăn tới bón cho ăn, chỉ ăn qua loa cho có căn bản hề ngonmiệng.
      Hạ Tịch Nguyệt vừa tỉnh lại cảm giác bộ xương của mình như bị nghiền nát, đau nhức vô cùng. Hạ Tịch Nguyệt dùng ánh mắt hung ác nhìnchằm chằm hung thủ ngồi ở ghế salonphía xa – Âu Dương Thụy.
      Mấy ngày nay Âu Dương Thụy đều ở nhà vớiHạ Tịch Nguyệt, lúc này dùng máy tính xử lí công việc, cảm thấy luồng nhiệt truyền tới, ngẩng đầu lên thấy Hạ Tịch Nguyệt đangtrợn to hai mắt nhìn . Âu Dương Thụy biếtcô tức giận, nhanh chóng cất máy tínhđi tới bên giường, nhàng hỏi:
      “Bà xã, em tỉnh rồi à?”

      "Hừ ~."


      Thấy Âu Dương Thụy bước tới, Hạ Tịch Nguyệtkhông để ý hỏi gì, nhắm hai mắt lại, làmngơ. Âu Dương Thụy nhìn muốn chuyện với , đứng dậy thẳng người ra khỏiphòng ngủ.
      Hạ Tịch Nguyệt nghe tiếng đóng cửa vội mở mắt ra, thấy Âu Dương Thụy ra ngoài. Hạ Tịch Nguyệt càng thêm giận, thầm nghĩ:
      được lắm, Âu Dương Thụy! Thấy em tức giận cũng dỗ. Nhất định là còn giậnchuyện của Quan Hi Triết, nhưng mình chỉ vôtình gặp ta thôi mà, tại sao lại tinchứ.’

      Càng nghĩ Hạ Tịch Nguyệt càng bất mãn, cànguất ức, nước mắt lại chảy xuống.

      Âu Dương Thụy từ dưới lầu lên vừa vào cửađã thấy Hạ Tịch Nguyệt khóc, sợ đến lục thần vô chủ, đặt vội bữa sáng bàn trang điểm, lập tức tới trước mặt , ôn nhu hỏi:

      “Bà xã, sao vậy? Người nào chọc giận vợ ?”
      Vừa vừa lau nước mắt cho , Hạ Tịch Nguyệt tránh né tay của , đứng dậy quát:

      “Chính là , chính chọc giận em, ra ngoài bỏ mặc em, trở lại làm gì?”

      Nghe vậy, Âu Dương Thụy hiểu chuyện gìrồi, ra này khóc vì mình có dụ dỗ .

      Âu Dương Thụy ngồi lên giường kéo Hạ Tịch Nguyệt giãy giụa lại gần mình, dịu dàngnói:
      ai cũng có thể mặc kệ nhưng bỏ mặc vợ mình?”
      “Hừ, gạt ai chứ, vậy mới vừa rồi điđâu?”
      Hạ Tịch Nguyệt nằm trong ngực của Âu DươngThụy bất mãn .


      “Bà xã, em nghĩ oan cho rồi, thấy emvừa tỉnh lại sợ em đói bụng nên xuống lầu đembữa sáng lên, mấy ngày qua em ở giường ăn cơm tốt, sợ em đói bụng mà!”
      còn , nhìn là ai hại em ở giường ba ngày xuống đất.”
      “Vâng, vâng, vâng, là lỗi của chồng, lần tớichồng dám thế nữa.”
      “Cái gì, còn có lần tới sao?”


      " có, có."
      Âu Dương Thụy nở nụ cười bảo đảm, ở trong lòng lại bổ sung thêm: với điều kiện em phạm sai lầm nữa.
      “Biểu của ngươi cũng tệ, ai gia thathứ cho ngươi!”

      “Tiểu Thụy tử, tạ chủ long ân, mời lão phật giadùng bữa,”

      "Ha ha ha ha, Âu Dương Thụy, biếtcách đùa."
      Hạ Tịch Nguyệt nghe xong lời của Âu DươngThụy ôm bụng cười nghiêng nghả.
      “Được rồi bà xã, đừng cười nữa, cười lạc cả giọng rồi. Ăn sáng rồi tiếp tục cười.”

      Âu Dương Thụy bưng bữa sáng từ bàn trang điểm qua đưa đến trước mặt .

      Ăn điểm tâm xong, Âu Dương Thụy liền cẩn thận hỏi thử Hạ Tịch Nguyệt:
      “Bà xa, muốn đối phó với Quan Hi Triết?”


      “Ừ, đối phó với Quan Hi Triết có thểnhưng muốn động vào công ty Hạthị, chồng à, cũng biết công ty là tâm huyết cả đời của cha em, em thể để nó bị hủytrong tay em.”
      Hạ Tịch Nguyệt phản đối đối phó với Quan Hi Triết, Âu Dương Thụy trong lòng lạivui vẻ, như vậy lên Hạ Tịch Nguyệt sớm còn ta nữa. Âu Dương Thụy cườinói:
      “Được, động đến Hạ thị, nhưng dễ dàng bỏ qua cho Quan Hi Triết.”

      Âu Dương Thụy nghiêm túc với .
      “Được, chỉ cần động đến công ty, muốn làm gì Quan Hi Triết em cũng phản đối.”
      Rửa mặt xong Hạ Tịch Nguyệt ra ngoài, thấy Âu Dương Thụy ngồi ghế làm việc. định hỏi chuyện của Đông Phương Húc chút nhưng lại thấy Âu Dương Thụy bận rộnquá nên đành lòng làm phiền .

      Âu Dương Thụy ngẩng đầu nhìn Hạ Tịch Nguyệt thấy có ý gì muốn rồi lại thôi, anhbuông máy tính ra vỗ vỗ tay xuống chỗ ngồi bên cạnh ý bảo Hạ Tịch Nguyệt lại đây ngồi. HạTịch Nguyệt bước đến, Âu Dương Thụy nhanhchóng ôm chầm lấy , ánh mắt thương nhìn :

      “Thế nào, có chuyện muốn hỏi à?”
      có chút chuyện muốn hỏi .”
      “Em !”

      và Đông Phương Húc, hai người cùng nhau lớn lên à?”

      "Ừ."
      Âu Dương Thụy chăm chú nhìn Hạ Tịch Nguyệtchờ đợi phần sau.

      “Vậy rất hiểu ta có phải ?”
      “Ừ, có thể là như vậy. Sao em lại hỏi vậy?”


      Âu Dương Thụy có chút vui, khôngvui vì từ miệng của Hạ Tịch Nguyệt lại hỏi vềngười đàn ông khác. Hạ Tịch Nguyệt thấy Âu Dương Thụy như vậy, liền :

      đừng mất hứng, là do Vân Nặc muốn kếthôn cùng Đông Phương Húc, em chỉ muốn biếtrõ hơn về ta thôi.”
      “Bà xã, em Vân Nặc kết hôn với ĐôngPhương Húc, vậy Vân Nặc là vợ của cậu ta, ấy là vợ nhưng muốn hiểu về Đông Phương Húc, em là vợ , tại sao em phải hiểu Đông Phương Húc, em nên hiểu chồng em hơn.”

      Âu Dương Thụy ăn dấm chua của tên bạn thân.
      “Âu Dương Thụy có lầm , loại dấm chua này mà cũng ăn được à?”

      Hạ Tịch Nguyệt liếc Âu Dương Thụy cái.
      “Đương nhiên được, vợ trong mắt hay trong lòng ngay cả miệng ra tên tuổi chỉ có thể làÂu Dương Thụy mà thôi.”

      “Âu Dương Thụy, bá đạo!”

      bá đạo với vợ liên quan gì?”


      " thèm để ý tới nữa."
      Hạ Tịch Nguyệt thấy Âu Dương Thụy đángghét. Âu Dương Thụy biết lại tức giận, cườinói:
      “Vốn là thấy vợ mấy ngày nay ở nhà buồn chán, buổi tối muốn đưa ấy ra ngoài ăn cơm, nhưng vợ lại tức giận muốntheo ra ngoài, làm thế nào? Aizzz”

      Âu Dương Thụy giả vờ than thở.
      sao? Buổi tối dẫn em ra ngoài ăncơm?”

      “Ừ, chỉ cần vợ giận, em muốn anhđưa em lên cung trăng ăn cơm cũng đưa .”
      “Haha, ba hoa.”
      Hạ Tịch Nguyệt cười với Âu Dương Thụy, buổisáng này cười rất nhiều.


      Chương 20 Cơm tối

      Buổi tố Âu Dương Thụy đưa Hạ Tịch Nguyệt rangoài ăn cơm. lái chiếc Bugatti Veyron của mình đưa đến nhà hàng Athen. Vừa xuốngxe, Hạ Tịch Nguyệt liền giở giọng châm chọcanh:

      “Lái xe bảnh bao như vậy, sợ người khác khôngbiết có nhiều tiền sao?”
      Âu Dương Thụy cười trả lời:
      “Bà xã, em nghĩ oan cho quá, là người bình thường lúc cần sang trọng phải sangtrọng. Hơn nữa còn đưa vợ xinh đẹp như thế ra ngoài, khoe mình có của người khác cướp em chạy mất làm thế nào?”

      mồm mép!”

      Hạ Tịch Nguyệt trách Âu Dương Thụy, sauđó xoay người vào trong, Âu Dương Thụy bước nhanh theo ôm hông của Hạ Tịch Nguyệtđi vào.
      Lúc tới cửa ném chìa khóa xe cho đứa bégiữ cửa. Vừa vào nhà hàng, Âu Dương Thụy kêuquản lí đến muốn vào phòng bao ăn, nhưng Hạ Tịch Nguyệt vội cắt lời của , ngẩng đầu :
      “Em muốn vào phòng, chúng ta ăn ở đại sảnh , như vậy rất đông vui.”
      Nhìn ánh mắt mong đợi của , Âu Dương Thụy muốn từ chối:
      “Được, vậy chúng ta ăn ở đại sảnh.”
      Sau đó quay đầu lại với người quản lí:

      “Tìm cho chúng tôi vị trí gần cửa sổ.”
      Âu Dương Thụy và Hạ Tịch Nguyệt đến chỗgần cửa sổ ngồi xuống, Âu Dương Thụy cầm ly rượu trong tay giơ lên hướng về phía Hạ Tịch Nguyệt cười :

      “Ăn mừng thân thể của vợ hồi phục.”


      “Em có thể uống rượu ?”
      Âu Dương Thụy cho uống rượu nên mới hỏi như vậy.

      “Có thể uống ít.”
      Hai người uống rượu xong ăn tối, Hạ TịchNguyệt vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Tư ĐồTriệt và Tô Huyên Huyên vào, cấttiếng gọi:

      "Huyên Huyên."

      Tô Huyên Huyên nghe được có người gọi ,liền quay đầu nhìn về phía có thanh, thấy HạTịch Nguyệt vui mừng gọi:
      “Chị Nguyệt Nguyệt.”
      “Hai người cũng tới đây ăn cơm à?”
      “Ừ, em trực ca muộn mới tan làm, cho nên bácsĩ Tư Đồ dẫn em tới nơi này ăn cơm.”
      Tô Huyên Huyên đỏ mặt đáp, Tư Đồ Triệt quay lại thấy Âu Dương Thụy và Hạ Tịch Nguyệt ở đây ăn cơm tôi, vui vẻ gọi ÂuDương Thụy:
      “Wey, Thụy, ngờ cậu còn rất lãng mạn,biết đưa chị dâu đến nơi lãng mạn này để ăn cơm. ngại chúng tôi ngồi chung chỗchứ.”
      đợi Âu Dương Thụy trả lời, Tư Đồ Triệt nhanh chóng lôi Tô Huyên Huyên ngồixuống.
      Âu Dương Thụy thấy Tư Đồ Triệt mời ngồi xuống, sầm mặt lại, vất vả mới có thờigian hẹn hò với bà xã, bị cái tên này phá hư hoàn toàn.


      Tư Đồ Triệt để ý đến Âu Dương Thụy màgọi món ăn, gọi xong Tư Đồ Triệt cười vớiHạ Tịch Nguyệt:
      “Chị dâu, thân thể khỏe rồi à?”

      Hạ Tịch Nguyệt nghe tiếng chị dâu, liền đỏ mặt, cười :
      “Cảm ơn , khỏe hơn nhiều.”


      Âu Dương Thụy thấy Hạ Tịch Nguyệt cười vớiTư Đồ Triệt, mặt càng tối hơn, dùng ánh mắtchằm chằm nhìn Tư Đồ Triệt giống như muốn : cậu dám cười với vợ tôi, thử ?
      Ánh mắt đầy tính uy hiếp, Tư Đồ Triệt biết thế lập tức cúi đầu ăn cơm.
      Nhân tiện gặp được Tư Đồ Triệt ở đây, Hạ TịchNguyệt muốn nhờ ta làm giám định DNAgiúp mình. Mấy ngày nay Hạ Tịch Nguyệt muốntìm Mạc Kỳ Thiên để làm giám định nhưng bị Âu Dương Thụy canh chừng ở nhà ra ngoài được, lại muốn để cho Âu Dương Thụy biết việc này.
      đợi chuyện có kết quả rồi mới cho biết.

      Những ngày qua có liên lạc với Mạc Kỳ Thiên sợ ta lo lắng cho là Hạ Tịch Nguyệt thay đổi chủ ý nhận nhau nữa nhưng khi Hạ Tịch Nguyệt gọi điện thoại lại tắt máy.
      Hạ Tịch Nguyệt nghĩ nếu như tìm Tư Đồ Triệt sợ cho Âu Dương Thụy biết, dù sao cũng thể để cho Âu Dương Thụy biết,trong đầu dần hình thành kế hoạch.

      Nghĩ được cách Hạ Tịch Nguyệt vui vẻ thoảimái hơn nhiều, cười với Tô Huyên Huyên.
      “Huyên Huyên, Vân Nặc có mời em làm phù dâu ?”

      “Vâng, chị Vân Nặc có qua.”
      Tô Huyên Huyên vừa ăn cơm vừa cười .
      “Ăn hết cơm trong miệng rồi chuyện

      Tư Đồ Triệt ra lệnh cho , sau đó cầmkhăn giấy lau vết bẩn dính miệng của TôHuyên Huyên.

      “Ahh.”

      Tô Huyên Huyên nghe lời mà vẫn tiếptục chuyện mặc kệ Tư Đồ Triệt lau miệng mình, giống như chuyện phục vụ mình là đương nhiên.
      Hạ Tịch Nguyệt tò mò nhìn hai người này chungđụng, Tư Đồ Triệt đối với người khác đều rấtlịch nhưng với Tô Huyên Huyên vừa nghiêm khắc vừa cưng chiều, hơn nữa Tô Huyên Huyênrất nghe lời của Tư Đồ Triệt, người mù cũngnhìn ra hai người có điều gì mờ ám.
      “Chị Nguyệt Nguyệt, chị nhìn chằm chằm mặt em làm gì, chẳng lẽ mặt em có dính gìsao?”
      Tô Huyên Huyên vừa sờ mặt mình vừa hỏi.


      Hạ Tịch Nguyệt biết mình nhìn chằm chằm cóchút thất lễ, vội :
      “À có gì, chị thấy Huyên Huyên rất xinh đẹp.”


      Tô Huyên Huyên nghe thấy người khác khen có chút e lệ đỏ mặt, giọng :
      “Chị Nguyệt Nguyệt, chị mới là xinh đẹp nhất.”
      bàn ăn chỉ thấy hai nóichuyện phím còn hai người đàn ông phụ tráchgắp thức ăn cho hai . Âu Dương Thụy từlúc thấy Tư Đồ Triệt đến câu nào cho đến khi ăn xong, mới mở miệngnói:


      “Bữa cơm này cậu mời nhé.”


      “Cái gì chứ? Cậu là đại tổng giám đốc lại bắtmột bác sĩ bé như mình mời cậu ăn cơm,tiền lương tháng của mình chỉ có 2000.”

      Tư Đồ Triệt bất mãn , phải chỉ quấy rầy 2 người hẹn hò chút thôi mà có cần phải ănthịt như thế . Bữa cơm này ít nhiềucũng đến trăm vạn, tiền của cũng cựckhổ mới kiếm được chứ phải ăn cướp màcó.


      ra cũng khác cướp là mấy, Tư ĐồTriệt làm giải phẫu ít nhất cũng cả ngàn vạn, ai bảo người ta là bác sĩ, ở trước mặt những sinh mệnh kia chút tiền có là gì, cũng chỉ có Âu Dương Thụy cậu ta coi là bác sĩ phụ khoa.
      “Cậu có ý kiến gì à, cậu tháng là 2000nhưng cậu đừng quên ở phía sau còn thêm chữ ‘vạn’ nữa.”

      xong ôm hông của Hạ Tịch Nguyệt ra ngoài. Xem lần tới còn dám quấy rầy nữa !


      Lên xe, Hạ Tịch Nguyệt nịt dây an toàn xong với Âu Dương Thụy:
      “Chúng ta làm như vậy được lắm?”
      “Em thương tâm cậu ta à?”
      Vừa nghĩ đến Hạ Tịch Nguyệt cười với Tư Đồ Triệt, Âu Dương Thụy thấy da đầu mình nónglên, nên tìm người đánh cậu ta trận, cậu ta chẳng lẽ biết bảo bối chỉ có thể cười vớimình thôi à.

      "Âu Dương Thụy, nhàm chán."

      Hạ Tịch Nguyệt liếc mắt nhìn Âu Dương Thụy.
      “ha ha, bà xã, tức giận sao? Đừng lo, tiền của tên kia ít hơn bao nhiêu so với chúng ta đâu.”

      Điểm này Âu Dương Thụy hề láo, TưĐồ Triệt giải phẫu là giá trời, lại thêm cậuta là người nối nghiệp tập đoàn Tư Đồ, giá trịcậu ta ít hơn so với Âu Dương Thụy dâu.
      sao? Nhưng ấy phải là thầy thuốc sao?”

      Hạ Tịch Nguyệt tò mò hỏi, bác sĩ mà có thể có giá trị sai biệt lắm với Âu Dương Thụy.
      “Em đừng quên, cậu ta họ Tư Đồ.”
      “A, đúng rồi.”

      Hai người câu được câu trò chuyện, cho đến khi trở lại biệt thự.
      Last edited by a moderator: 14/8/14

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 21 Giám định DNA
      Buổi sáng sớm nay Âu Dương Thụy phải đến công ty làm. Chân Âu Dương Thụy vừa mới bước lên xe rời , Hạ Tịch Nguyệt vội vàng đến bệnh viện tìm Tư Đồ Triệt.

      tại thân thể Hạ Tịch Nguyệt tốt hơn, cho nên Âu Dương Thụy cấm túc ởnhà nữa.

      Kể từ khi Âu Dương Thụy và Hạ Tịch Nguyệt xảy ra quan hệ tính chất thay đổi, Âu Dương Thụy để cho Hạ Tịch Nguyệt đilàm nữa, Hạ Tịch Nguyệt đối với công việc trợ lí tổng giám đốc cũng còn hứng thú nhiều,công việc làm việc vặt này thích lắm. bây giờ chính là thiếu phu nhân hào môn, ngày ngày ăn no rồi ngủ, ngoài ra còn mua đồ.
      Hạ Tịch Nguyệt để tài xế lái xe đưa sợ tài xế báo cáo hành tung của mình cho Âu Dương Thụy cho nên thuê xe . tới bệnhviện của Tư Đồ Triệt, Hạ Tịch Nguyệt trực tiếpđi tới phòng viện trưởng. Thấy bảng hiệu trêncửa Hạ Tịch Nguyệt liền đưa tay lên gõ cửa.

      “Cốc cốc.”
      “Mời vào.”

      Nghe thanh của Tư Đồ Triệt trả lời, Hạ TịchNguyệt đẩy cửa tiến vào. Tư Đồ Triệt ngẩng đầunhìn Hạ Tịch Nguyệt, khỏi kinh ngạc:
      “Chị dâu, sao chị lại tới đây? Thân thể khỏe chỗ nào sao? Tại sao Thụy cùng chị?”

      Âu Dương Thụy vợ như mạng, thân thể Hạ Tịch Nguyệt thoải mái làm sao lại cùng . nhìn thấy bóng dáng ÂuDương Thụy cho nên Tư Đồ Triệt mới hỏi:

      Nghe câu hỏi của Tư Đồ Triệt, Hạ Tịch Nguyệt lúng túng đáp:

      “Tôi tự mình tới hơn nữa phải để khám bệnh, tôi muốn nhờ giúp tôi việc.”
      “Chị dâu cần gì cứ .”
      “Tôi , nhưng xin đừng với Âu Dương Thụy.”

      "Cái này. . . . . . ."
      Tư Đồ Triệt do dự, nếu như là chuyện lớn màkhông cho Âu Dương Thụy sợ cậu ta lại tới tính sổ . Thấy Tư Đồ Triệt do dự, HạTịch Nguyệt nhanh chóng tiếp:
      “Nếu với Âu Dương Thụy, tôi với ấy là tôi thấy gương mặt này quá xinh đẹp, hấp dẫn người ta, mà Âu Dương Thụy lại cóham muốn giữ lấy quá lớn, xem thử anhấy có đem gương mặt của làm cho hỏng .”
      Nghe được những lời uy hiếp của Hạ Tịch Nguyệt, Tư Đồ Triệt sợ, Đông PhươngHúc là ví dụ tiêu biểu nhất, Âu Dương Thụy chút nữa hủy mặt của cậu ta rồi. Âu DươngThụy đúng là tên vì phụ nữ mà có thể vứtbỏ bạn hữu.

      “Được rồi chị dâu, tôi đồng ý với chị nóicho Thụy biết.”

      Trong lòng Tư Đồ Triệt khỏi lệ rơi đầy mặt, làm sao lại đụng phải vợ chồng phúchắc như vậy. ngờ Hạ Tịch Nguyệt ở cùngÂu Dương Thụy thời gian, từ tiểu bạch thỏlại trở thành con tiểu hồ ly phúc hắc.
      Chỉ là Tư Đồ Triệt nghĩ lại, là vợ của cậu ấykhông để cho với cậu ta biết, nếu muốntính sổ tìm vợ cậu ta mà tính. Trước mắt giữ được gương mặt của mình mới là quan trọng.
      “Tôi muốn nhờ làm giúp xét nghiệmDNA, hi vọng tạm thời đừng cho Thụybiết, nếu như có kết quả xác định tôi cho ấy biết.”
      Hạ Tịch Nguyệt nhìn chân mày của Tư Đồ Triệt nhíu lại, biết mình có chút làm khó xử nên vội giải thích.
      “Chị dâu muốn tới người nào?”

      Nghe đến việc làm giám định DNA, Tư Đồ Triệt biết tại sao Hạ Tịch Nguyệt muốn cho Âu Dương Thụy biết, cho dù ai cũng khôngmuốn cả, cha của mình ở bên ngoài có ngườiphụ nữ khác.


      “Là tôi và Mạc Kỳ Thiên.”
      “Mạc Kỳ Thiên, chính là thư kí ở công ty Thụy.”

      Dù sao Mạc Kỳ Thiên ở bên cạnh Âu DươngThụy năm năm rồi, cho nên Tư Đồ Triệt cũng biết tồn tại của ta. Tư Đồ Triệt cảm thấykì quái, sao lại là người phụ nữ đó, lên tiếnghỏi ngược lại.
      “Ừ, chính là ấy.”
      Hạ Tịch Nguyệt gật đầu thừa nhận.

      “Chị dâu, chị muốn lúc nào tiến hành?”
      Thấy Hạ Tịch Nguyệt gật đầu, Tư Đồ Triệtkhông hỏi nhiều nữa, dù sao cũng là chuyệnriêng của người ta.

      “Đương nhiên càng nhanh càng tốt, hôm nay . Tôi gọi điện thoại cho ấy đến đây rồi.”
      Nhận được điện thoại của Hạ Tịch Nguyệt, Mạc Kỳ Thiên rất hưng phấn, như thế là Hạ TịchNguyệt có ý nhận là chị của ta rồi. Chỉ cần mình là chị của Hạ Tịch Nguyệt, còn sợ gì nghèo khó, bây giờ là người thân duy nhấtcủa ta rồi. Mạc Kỳ Thiên suy nghĩ như thế nhịn được sung sướng ở trong lòng.

      Cúp điện thoại, Mạc Kỳ Thiên nhanh chóng láixe đến bệnh viện.
      Mạc Kỳ Thiên đến bệnh viện, Tư Đồ Triệt lấy máu của ta và Hạ Tịch Nguyệt.


      “Chị dâu, kết quả xét nghiệm ngày mai có.”
      “Được, tôi biết rồi, cảm ơn .”
      Hạ Tịch Nguyệt xong cùng với Mạc KỳThiên ra ngoài. Sau khi ra ngoài Hạ Tịch Nguyệt với Mạc Kỳ Thiên:

      “Sáng sớm mai, chúng ta cùng lấy kết quảgiám định.”

      “Được, sáng mai tôi tới đúng giờ.”
      Mạc Kỳ Thiên xong lái xe rời .
      Buổi tối ở quán rượu, Mạc Kỳ Thiên và người đàn ông mây mưa với nhau, ra ta biết trước Hạ Tịch Nguyệt tìm Tư Đồ Triệt làm DNA. Bởi vì Hạ Tịch Nguyệt chỉ có thể tìm Tư Đồ Triệt để giúp ta giữ bí mật. Để ta làm xét nghiệm là an toàn nhất.
      Cho nên sau ngày mà Mạc Kỳ Thiên và Vạn Tử Hồng chuyện với nhau xong, liền đến bệnhviện của Tư Đồ Triệt tìm người có thể giúp ta.

      Người đàn ông trước mặt hơn 30 tuổi, là mộtbác sĩ của bệnh viện Tư Đồ Triệt, ta có cơhội đến nơi để kết quả xét nghiệm cho nên Mạc Kỳ Thiên tốn sức để quyến rũ . Sau mộthồi mây mưa, Mạc Kỳ Thiên vừa trêu chọc người đàn ông vừa :

      “Thân ái, đừng quên đồng ý với em cáigì đó?”
      Mạc Kỳ Thiên dùng thanh kiều mỵ để . Người đàn ông nắm tay của Mạc Kỳ Thiên, hôn lên môi ta cái, cười :


      biết rồi bảo bối, đem phần giám địnhDNA của em đổi thành kết quả DNA 99%. thành vấn đề, chỉ là bảo bối à, sau khi chuyện thành công em lấy gì để thưởng cho đây.”
      “Bại hoại, tại phải em là phầnthưởng của sao?”

      Mạc Kỳ Thiên làm bộ thẹn thùng vỗ vỗ người đàn ông.
      Nếu như phải vì kết quả DNA, ta ngủ cùng tên đàn ông xấu hoắc này, tất cả là vì mộng giàu sang của .

      Tay của người đàn ông vuốt ve thân thể Mạc KỳThiên, vui vẻ :
      “Nếu như tối nay bảo bối chịu theo quađêm, nhất định dốc toàn lực làm xongchuyện này.”
      Người đàn ông dùng giọng đầy cám dỗ .

      “Ghét, người ta tối nay chính là muốn ở với .”

      Vừa vừa dùng thân thể của mình trêu đùa người đàn ông. Mạc Kỳ Thiên ngủ với ít đàn ông, dĩ nhiên ta biết điểm mẫn cảm củađàn ông ở đâu. luôn chọn điểm mẫn cảm của đàn ông để xuống tay, người đàn ông bị Mạc KỳThiên vuốt ve liền nổi lên **, lật người đè lên Mạc Kỳ Thiên, bởi vì ** mà thanh trở nên thâm trầm, thở dốc :

      “Bảo bối hay lắm, tối nay theo mộtđem, vậy chúng ta bắt đầu thôi.”
      “Thân ái, em . Nhớ dùng sức nha.”

      “Bảo bối, cũng em. nhất định sẽhung hăng dùng sức khiến bảo bối lên thiên đường.”
      xong hai người bọn họ liền làm vận độngyêu thích nhất.
      Chương 22: Vụ bắt cóc mười bốn năm trước
      Buổi sáng trong phòng làm việc của tổng giámđốc, Âu Dương Thụy nhận được điện thoại của thuộc hạ, chân mày nhíu lại, lạnh giọng :
      “Có chuyện gì, ?”
      “Môn chủ, chúng tôi tra được người năm đó bị Vạn Tử Hồng bắt cóc rồi.”
      "."

      “Chính là thiếu phu nhân, chúng tôi bắt đượcđồng bọn của Vạn Tử Hồng năm đó. Chúng tôiđưa hình của Vạn Tử Hồng cho bọn họ xác nhận, cũng khai chính Vạn Tử Hồng chủđộng tìm bọn họ, cùng nhau tống tiền Hạ Nam Tùng nhưng ngờ ông ta báo cảnh sát cho nên bọn họ bị cảnh sát bắt.”

      Âu Dương Thụy nghe thuộc hạ báo cáo ngườinăm đó bị bắt cóc là Nguyệt Nguyệt, khôngcó kinh ngạc giống như nằm trong dự liệu củamình.

      “Vậy có tra được tại sao thiếu phu nhân khôngnhớ Vạn Tử Hồng từng bắt cóc ấy ?”
      “Chúng tôi hỏi người giúp việc trước kia ở nhà thiếu phu nhân, họ sau khi tiểu thư đượccứu về, tính tình thay đổi, cả ngày lời nào chỉ thét chói tai, mỗi tối đều gặp ác mộngđánh thức mọi người trong nhà, hai tháng sau thiếu phu nhân tốt hơn, tính tình hoạt bát nổi loạn như trước kia nhưng hề nhớ mình từng bị bắt cóc, nhớ VẠn Tử Hồng làai.”

      Thuộc hạ của cung kính báo cáo.
      “Môn chủ, mấy tên đồng bọn với Vạn Tử Hồng trong vụ bắt cóc nên xử lí như thế nào?”
      “Ta muốn thấy những người này.”
      Âu Dương Thụy nhàn nhạt ra lệnh sau đó cúpđiện thoại. Những người từng tổn thương HạTịch Nguyệt, thể dễ dàng bỏ qua cho họ.
      tựa lưng vào ghế tự hỏi rốt cuộc cái gì đãkhiến hoàn toàn quên mất Vạn Tử Hồng. Ngón tay có tiết tấu gõ mặt bàn, đó là thóiquen quen thuộc của Âu Dương Thụy. Nếu như muốn biết chân tướng chuyện năm đó tạichỉ có người có thể biết là dì Lý. Dù sao cha mẹ Hạ Tịch Nguyệt còn, muốn biếtchỉ có thể hỏi dì Lý mà thôi.

      lúc ấy nghe tiếng chuông đổ, ÂuDương Thụy cầm điện thoại lên thấy số gọi tớilà của vợ mình, do dự chút nào nhanh chóng tiếp điện thoại.


      Từ bệnh viện ra ngoài, Hạ Tịch Nguyệt khôngcó gọi xe trở lại biệt thự, bước chậm về, côcảm giác mâu thuẫn, biết mình hy vọng kết quả ngày mai là khẳng định hay phủ định.
      cũng hy vọng mình còn người thân trênđời, người thân là hy vọng xa vời của , nhưngnếu kết quả khẳng định phải thừa nhậncha mình năm đó làm những việc này, côkhông muốn hủy diệt hình tượng và vị trí cha trong lòng mình.


      bây giờ cực kì mâu thuẫn, lúc này chỉ muốnnghe thấy giọng của Âu Dương Thụy, dù cho biết chuyện nhưng nghe được tiếng của chính là đem lại khích lệ cho .
      Hạ Tịch Nguyệt còn chưa ý thức được mình bắt đầu ỷ lại vào Âu Dương Thụy. lấy điện thoại ra tìm số của tổng giám đốc, hình như đây là lần đầu tiên gọi cho . Điện thoại được bắt máy, nghe thấy thanh vui vẻ của Âu Dương Thụy. Vợ lần đầu gọi điện thoại cho , sao có thể kích động chứ.
      “Sao vậy bà xã, nhớ à?”

      Âu Dương Thụy vui vẻ , Hạ Tịch Nguyệt thìngồi xuống lan can ven đường.
      “Ừm, nhớ .”
      “Em ở đâu sao lại ồn như vậy?”
      “Em ở bên ngoài, muốn ra ngoài hóng mát chút, ở đâu?”
      đương nhiên ở phòng làm việc của tổnggiám đốc rồi, liều mạng làm việc kiếm tiềnnuôi sống vợ .”

      “Ha ha, vậy nếu có vợ, khônglàm việc sao?”
      biết tại sao nghe được thanh của ÂuDương Thụy, trong mắt của Hạ Tịch Nguyệtsáng sủa lên rất nhiều.
      “Đúng là như vậy, nếu có vợ ở nhà làm đại gia, có vợ có động lực để tiến tới.”

      "Ha ha ha."

      “Được rồi, có việc nhanh về nhà , em ở bên ngoài yên tâm lắm.”
      “Có cái gì yên tâm, em phải đứatrẻ ba tuổi.
      Hạ Tịch Nguyệt bĩu môi bất mãn .
      “Bởi vì em phải đứa bé, là người lớnnên mới an tâm, vì vợ quá đẹp, sợ bị người khác cướp mất làm sao?”
      “Ha ha, chỉ giỏi ngọt, em cúp máy đây, em muốn về nhà.”
      Hạ Tịch Nguyệt cúp điện thoại trở về biệt thự, Âu Dương Thụy lập tức thu lại nụ cười mặt,mặc dù Hạ Tịch Nguyệt thể mình caohứng nhưng biết trong lời của nghe có vẻ vui.
      Chân mày khẽ nhíu, cầm điện thoại gọi chothủ hạ theo Hạ Tịch Nguyệt.
      “Hôm nay thiếu phu nhân đâu?”
      “Thiếu phu nhân sáng sớm đến bệnh viện gặp Tư Đồ tiên sinh, ở bên trong rất lâu mới ra ngoài, Mạc Kỳ Thiên cũng tới.”
      Nguyệt Nguyệt đến bệnh viện, còn có cả MạcKỳ Thiên nữa, nghĩ mình đoán được HạTịch Nguyệt muốn làm gì rồi, cũng biết nguyên nhân vui. lại cầm điện thoại gọicho Tư Đồ Triệt:

      “Vợ mình hôm nay tới tìm cậu.”
      phải câu hỏi mà là câu khẳng định.


      “Ừ, chị dâu hôm nay tới tìm mình muốn mìnhgiúp ấy làm chuyện.”
      ấy còn cho cậu cho mình biết có phải ?”
      "Làm sao cậu biết?"

      Tư Đồ triệt kinh ngạc hỏi, Âu Dương Thụy quá thần thông rồi.

      “Mình còn biết tại sao ấy tìm cậu, có phải muốn làm giám định DNA với Mạc Kỳ Thiênkhông?”
      “Cái gì cậu cũng đoán được, phải là mìnhnói đó nhé. Cậu biết rồi, cậu còn gọi điện thoại cho mình làm gì?”
      Tư Đồ triệt bất mãn. Hai vợ chồng này khôngcho được yên bình chút nào.
      “Mình chỉ muốn biết rốt cuộc vợ mình lấy cái gì để uy hiếp cậu, cho cậu đem chuyện này cho mình biết.”
      “Mình….”

      “Rốt cuộc hay là ?”
      Âu Dương Thụy giở giọng uy hiếp ra.

      “Mình có thể ra sao?”

      đúng là đôi vợ chồng thích uy hiếp người khác: “Chị dâu , nếu như mình cho cậubiết, chị dâu kêu cậu phá hủy mặt mình, mặc dù mình thích trang điểm như Đông Phương Húc nhưng mình muốn bị hủy dung.”
      “Cho nên ấy mình phá hủy mặt cậu, cậu liền tin?”
      “Mình có thể tin sao, lần trước chị dâu biểu dương Đông Phương Húc câu trước mặt cậu, phải cậu muốn chút nữa là hủy dung cậu ta à.”


      "Ha ha ha ~."
      “Cậu đừng cười, mình sợ đó. Mình sai rồi được à?”


      Tư Đồ Triệt nghe thấy tiếng cười của Âu Dương Thụy cảm giác rợn tóc gáy, lập tức cầu xin tha thứ. Nghe được lời của Tư Đồ Triệt, Âu Dương Thụy cười nữa, nghiêm túc hỏi:
      “Kết quả lúc nào có?”

      "Buổi sáng ngày mai."
      “Sáng mai nếu như mình chưa gọi điện cho cậu trước đưa kết quả cho chị dâu của cậu, hẹn lại buổi chiều .”
      “Được, mình biết rồi.”
      xong hai người liền cúp điện thoại.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 23: Chân tướng vụ bắt cóc

      Sau khi gọi cho Tư Đồ Triệt xong, Âu DươngThụy lái xe của mình tới thành phố B, tìm dìLý, muốn biết năm đó xảy ra chuyện gì.
      Hơn ba tiếng đồng hồ sau, rốt cuộc tới thành
      phố B. Âu Dương Thụy xuống xe thẳng tới nhà dì Lý. Vợ chồng Vương Quý đều ra ngoàilàm việc, tiểu Bảo học, cho nên trong nhà chỉ có mình dì Lý.
      Âu Dương Thụy đẩy cửa vào, dì Lý làm việc nhà, thấy Âu Dương Thụy, bà kinh ngạchỏi:
      “Thiếu gia Âu Dương, sao thiếu gia lại đến đây?”
      Dì Lý thả khăn trong tay xuống vội tới cửachào đón Âu Dương Thụy. Dù sao dì Lý cũng làngười lớn tuổi lại cũng nhanh, Âu Dương Thụy đưa tay đỡ bà đến ghế ngồi xuống:

      “Thiếu gia Âu Dương, tại sao thấyNguyệt Nguyệt?”


      “Dì Lý, nếu Nguyệt Nguyệt coi bà là ngườithân, bà cũng là người thân của tôi, khôngcần gọi tôi là thiếu gia, gọi tôi Thụy là được rồi. Hôm nay tự mình tôi tới, Nguyệt Nguyệt có đến.”
      Âu Dương Thụy cười với dì Lý.
      “À, Âu Dương, à Thụy, cậu tìm tôi có chuyện gì ?”
      “Tôi hôm nay tới tìm dì là muốn biết chân tướngvụ bắt cóc 14 năm trước, tôi muốn biết tại saoNguyệt Nguyệt lại quên mất Vạn Tử Hồng.”

      "Cái gì?"
      Dì Lý kinh ngạc lớn.
      “Cậu biết rồi sao, tôi cũng muốn lừa cậu. Lần trước Nguyệt Nguyệt hỏi tôi về VạnTử Hồng, tôi biết sớm muộn cũng có ngàybọn họ gặp mặt.”

      Âu Dương Thụy lẳng lặng chờ dì tiếp câu chuyện, nhớ tới chuyện 14 năm trước, dì Lý kiềm được mù quáng.

      “Vạn Tử Hồng từng là bạn tốt của lão gia,cũng từng ở chung nhà, sau đó khi phu nhântới rời , về sau ân oán của bà ta với lão gia tôi cũng lắm. Bà ta đến nhà ở chungcho thấy lão gia đối với bà ta tệ.
      Sau khi phu nhân về ở tháng sau có mộtbuổi sáng nọ, tôi nghe thấy Vạn Tử Hồng và phu nhân cãi nhau. Vạn Tử Hồng
      ta mang thai là của lão gia, kêu phu nhân rời khỏi lão gia. Phu nhân tin muốntìm lão gia hỏi cho , xoay người xuống lầu Vạn Tử Hồng liền đẩy phu nhân cái, sau đó phu nhân bị sinh non, lão gia vừa ở bên ngoài về nhìn thấy phu nhân nằm trong vũng máu.
      Vì là lần đầu tiên phu nhân mang thai, bà ấy cănbản biết mình mang thai. Vạn Tử Hồng thấy lão gia trở lại liền làm bộ khóc thương :

      Nam Tùng, em cố ý.”

      xong liền khóc, lão gia lúc đó đau lòng vì vợ làm sao có thể để ý nghe bà ta giải thích.

      Đẩy ngã Vạn Tử Hồng sau đó ôm phu nhân bệnh viện, vì lần đẻ non này thân thể phu nhân khỏe đoạn thời gian sau mới có Nguyệt Nguyệt.

      Lão gia ngày thứ hai trở về nhà lấy quần áo thấy Vạn Tử Hồng sắc mặt trắng bệch ngồi ở đạisảnh, lão gia liền :
      “A Tử, em nên .”
      Nam Tùng, đuổi em?”
      Vạn Tử Hồng khóc .
      phải muốn đuổi em , mà em làm chuyện như vậy, em xem làm sao có thểgiữ em lại…em hại chết đứa con đầu tiên của .”

      Hạ Nam Tùng bụm mặt, bởi vì mất đứa con,ông khổ sở rơi nước mắt.
      “Được, em , Hạ Nam Tùng đừng hối hận.”

      Vạn Tử Hồng đưa tay chỉ về phía Hạ Nam Tùng,sau đó kéo hành lí quay đầu lại. Thậtra lúc đó bà ta hy vọng lão gia lên tiếnggiữ bà ta ở lại nhưng lão gia . Sau đó nghe bà ta , tôi cũng gặp bàta nữa.

      Cho đến 11 năm sau, Nguyệt Nguyệt 8 tuổi. Có ngày Nguyệt Nguyệt học khiêu vũ, đếngiờ đáng lẽ phải trở về rồi nhưng tài xế thấy tiểu thư ra ngoài, liền vào phòng khiêu vũ tìm nhưng thấy ai. Cả nhà đều gấp gáp tìm tiểu thư, phu nhân biết chuyệnliền hôn mê bất tỉnh. lúc này điện thoại gọi tới:
      “A lô, ai đó?”


      Lão gia khổ sở bắt máy.
      “Là Hạ Nam Tùng tiên sinh sao? Con ông ở trong tay tôi, muốn con ông cóviệc gì chuẩn bị 5 tỷ tiền chuộc.”
      Đối phương dùng giọng gió , phân biệtđược nam hay nữ.
      “Tôi muốn nghe giọng của con tôi chút.”
      Hạ Nam Tùng lo lắng .
      “Cha cha, mau tới cứu con, nơi này tối quá, ô ô ô…”
      Hạ Tịch Nguyệt kêu gào trong điện thoại.

      nghe giọng con của ông rồi, ngày mainhanh chóng chuẩn bị 5 tỷ tiền chuộc , tôi sẽgọi điện thoại thông báo cho ông biết, tốt nhất ông đừng báo cảnh sát nếu ông được gặp lại con ông đâu.”

      Đối phương xong ngắt điện thoại, HạNam Tùng vội vàng rút tiền ở công ty ra, rốtcuộc gom đủ 5 tỷ. Lão gia muốn báo
      cảnh sát dù sao lão gia cũng là thương nhân thể liều mạng. Lão gia lo lắng đem tiềncho bọn chúng, cuối cùng họ bỏ qua cho Hạ Tịch Nguyệt, cho nên suy tính trước báo cảnh sát.

      Sau đó lão gia trao đổi tiền chuộc, cảnh sát quả bắt được bọn cướp, Lão gia thể tin được là Vạn Tử Hồng làm chuyện này, nên ông hỏi:
      “Tại sao lại là ….tại sao lại làm như vậy?”
      “Làm sao thể là tôi, tôi hạnh phúc người khác cũng đừng mong được hạnh phúc.”
      Sau đó Vạn Tử HỒng bị cảnh sát đưa , từ lúc này trở , lão gia mới thấy quen biết Vạn Tử HỒng là chuyện sai lầm nhất của đời ông.



      Sau đó Hạ Tịch Nguyệt được cứu ra, thiếu gia cậu thể tưởng tượng lão gia lúc đó thấytình cảnh của tiểu thư đâu, tiểu thư nằm trongvũng máu. Lão gia té xỉu tại chỗ, may là vị cảnh sát kịp thời đỡ lão gia.
      Lão gia ôm Nguyệt Nguyệt đến bệnh viện bác sĩ may vì kịp lúc nếu mất mạng rồi. Tiểu thư nằm ở bệnh
      viện tuần sau đó tỉnh lại, nhưng tính tìnhthay đổi, trừ lão gia và thời gian ra chỉ cần thấynhững người xa lạ khác thét lên, ngay cảnhìn thấy tôi cũng vậy.
      Lão gia đành làm thủ tục xuất viện cho tiểu thưvề nhà nhưng ấy vẫn như vậy, nhìn thấyngười giúp việc liền la to. Lão gia mong thân thể tiểu thư mau khỏe lại nên đuổi bớt người giúp việc, nhưng lúc tôi tiểu thư ngủ lại hét lên. Nguyệt Nguyệt lúc ấy chỉ mới tám tuổi, gặpchuyện như thế nên ấy thể chịu nổi.


      Phu nhân khóc đến ngất , ngay cả lão gia cũnglen lén chảy nước mắt. Cả ngày lẫn đêm hai người đều ở bên cạnh tiểu thư, nhưng tiểu thư vẫn ăn uống gì, toàn dựa vào truyền dinh dưỡng để duy trì thân thể, lão gia và phu nhân có gì tiểu thư cũng chịu ăn cơm. Từ ngày ấy tỉnh lại đến hai tháng sau cũng năng câu nào.

      Nhìn ánh mắt người thôi cũng rất sợ, vào buổi sáng phu nhân xuống lầu bưng bữa ăn sáng cho tiểu thư sau đó trở lại thấy ấy ở trong phòng, phu nhân sợ đến nỗi đánh rơi chén cháo trong tay, lập tức gọi người tìm HạTịch Nguyệt. Bên ngoài trời đổ mưa to, chúngtôi mạo hiểm tìm cuối cùng tại biệt thự hẻo lánh tìm được tiểu thư.
      Tiểu thư co mình ngồi trong góc, nhìn thấy chúng tôi hoảng sợ. Hơn nữa toàn thân ấy run rẩy, vì mắc mưa nhiều ngày với lại ănuống nên bất tỉnh sau đó. Lão gia liền đưa tiểu thư đến bệnh viện.
      Nguyệt Nguyệt ở bệnh viện nửa tháng, sốt caokhông ngừng, sau đó vất vả mới hạ sốt và tỉnhlại. Sauk hi tỉnh lại ấy cất tiếng gọi cha mẹ.Lão gia và phu nhân vừa nghe vậy liền vui mừng khôn xiết. Tiểu thư lại khôi phục vẻ hoạt bát như trước kia nhưng lão gia cảm thấy ấy có cái gì đó đúng, tiểu thư quên hếtchuyện xảy ra ba tháng trước.
      Lão gia hỏi bác sĩ bác sĩ bảo:
      “Có thể đoạn kí ức kia quá kinh khủng cho nên Hạ Tịch Nguyệt lựa chọn mất trí nhớ, có lẽ sẽquên cả đời, có lẽ ngày mai nhớ lại.”


      “Vậy làm sao mới có thể vĩnh viễn đểcho con tôi nhớ tới?”
      Mọi người đều muốn tiểu thư nhớ lạiđoạn kí ức kinh khủng kia, quên là điều tốt nhất.
      “Chỉ cần gặp phải những kích thích mãnhliệt, có chuyện gì.”

      Sau đó Lão gia làm thủ tục xuất viện cho tiểu thư, xuất viện xong ấy thường hỏi:
      “Tại sao con nhớ chuyện xảy ra trong ba tháng trước?”
      “Đó là vì con bị bệnh nên hôn mê trêngiường ba tháng.”
      Lão gia trả lời vấn đề của tiểu thư như vậy.
      “Vậy ba tháng rồi con có khiêu vũ, được, con muốn học khiêu vũ.”

      xong chạy luyện khiêu vũ, đứa bé dù sao cũng mau quên, chốc lát nhớchuyện ba tháng đó. Nhưng người lớn làm sao có thể quên những chuyện đó, cho nên từ đó lãogia bắt đầu cưng chiều tiểu thư, tiểu thư muốn gì lão gia đều cho . Nhưng lão gia bắt tiểu thư học Taekwondo, mặc dù
      tiểu thư thích nhưng lão gia dứt khoát cho ấy học. PHu nhân thấy tiểu thư ngàyngày học đều bị thương rất đau lòng nhưng phunhân biết tất cả đều là muốn tốt cho tiểu thư, cho nên dù có đau lòng cũng khuyên tiểu thư học. Sau đó tiểu thư kiên trì học cho đến bây giờ.

      Dì Lý lẳng lặng kể xong, nước mắt chảy đầy mặt.
      tranh thủ giờ nghỉ trưa cho lên kệ luôn

      Chương 24: Phòng tắm kích tình

      Âu Dương Thụy lái xe đường trở về nhà, trán nổi gân xanh, toàn thân phát ra hơi thở giết người. Bà ta dám tổn thương bảo bối nhiềunhư vậy, sao có thể cho qua đây. cầm điện thoại lên gọi về nhà:
      “A lo, vợ à, em ngủ chưa?”
      “Vẫn chưa, chờ đấy, làm sao trễ rồi mà vẫn chưa về hả?”
      Giọng bất mãn của Hạ Tịch Nguyệt truyềntới.
      “Công ty còn chút chuyện chưa xử lí xong, phải đợi làm xong rồi mới về, em đừng chờ ngủ trước .”

      Âu Dương Thụy từ nhà dì Lý trở về trời tốirồi, lái xe mất ba canh giờ mới tới nhà, khôngmuốn Hạ Tịch Nguyệt chờ đến khuya.

      muốn, em phải đợi trở về.”
      Hạ Tịch Nguyệt xong đợi trả lời cúp điện thoại, mấy ngày nay Hạ Tịch Nguyệt hay gặp ác mộng, biết mình bị làm sao nữa. Kể từ ngày chuyện với dì Lý, HạTịch Nguyệt luôn nằm mơ thấy người phụ nữ đeo mắt kính bắt cóc mình, sau đó tỉnh lạithì thấy mình nằm trong vũng máu. Trong mơ luôn có phụ nữ gọi :

      "Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt, tới đây phải sợ?"
      Tại sao thể thấy mặt người đó, đối phương đeo kính mát, nhớ gặp ở đâu. Hạ Tịch Nguyệt nghĩ nghĩ rồi thiếp ghế sa lon.
      Âu Dương Thụy tắt điện thoại rồi gọi cho thủ hạ:
      “Môn chủ, mới vừa rồi xử lí những người kia họ Mạc Kỳ Thiên là do Vạn Tử Hồng nhặt nuôi, căn bản phải con ruột của bà ta, còn nữa chúng tôi điều tra được, Vạn Tử Hồng làhung thủ giết chết cha mẹ thiếu phu nhân.”

      “Mạc Kỳ Thiên phải con của Vạn TửHồng là sao, cho người khống chế hai ngườihọ lại, sáng sớm mai cho cảnh sát đến bắt người.”
      Âu Dương Thụy ra lệnh xong liền ngắt điệnthoại. trở lại biệt thự là mười hai giờđêm, vừa vào cửa thấy Hạ Tịch Nguyệt nằmtrên ghế sa lon ngủ, người còn đắp chăn, trong tay cầm điều khiển ti vi, ti vi vẫn còn chiếu hình cũng là tiếtmục gì.

      ‘Có người ở nhà đợi mình, cảm giác tốt.’
      Âu Dương Thụy cảm giác mình rất vui vì lâu có ai đợi ở nhà, Âu Dương Thụy đitới bên cạnh Hạ Tịch Nguyệt, khom lưng bế lên, Hạ Tịch Nguyệt cảm giác có người ômmình, liền mở mắt ra, đưa tay xoa xoa đôi mắtcòn chưa tỉnh hẳn, nhìn thấy Âu Dương Thụythì vui mừng :

      về rồi.”
      Sau đó liền rúc người vào trong ngực của Âu Dương Thụy.
      phải bảo em đừng chờ sao? về rất trễ mà.”
      Âu Dương Thụy trách cứ.
      “Nhưng trở về, ngủ mình em sợ.”
      “Có , ra bà xã vừa rời khỏianh ngủ được.”
      Âu Dương Thụy trêu ghẹo .
      “Cái gì chứ, đừng có cố ý hiểu sai có đượckhông?”

      Hạ Tịch Nguyệt vừa vừa quơ tay múa chânđánh về phía ngực của Âu Dương Thụy.

      "Ha ha ha ~."
      Âu Dương Thụy cười tràng sau đó ôm HạTịch Nguyệt về phòng ngủ, đặt lên giường,Âu Dương Thụy trực tiếp đè lên người của ,cười :
      “Bà xã, em chưa ngủ sao, ngủ chúngta làm chút vận động nhé.”


      muốn, em còn chưa tắm.”
      Hạ Tịch Nguyệt cự tuyệt, đẩy người Âu DươngThụy ra.
      “Vừa đúng cũng muốn tắm, vậy chúng tacùng nhau tắm .”

      " cần. . . . . . ."
      Lời Hạ Tịch Nguyệt còn chưa hết, ÂuDương Thụy ôm đến phòng tắm. Vừa vào phòng tắm, Âu Dương Thụy thả xuống lấy nước, chân Hạ Tịch Nguyệt vừa mới được chạmđất vội muốn chạy ra ngoài. Tay Hạ TịchNguyệt vừa chạm vào cửa:
      “Bà xã, em muốn đâu?”

      Nghe thấy tiếng của Âu Dương Thụy, Hạ TịchNguyệt giật mình, nhắm mắt :
      “Em nhớ áo ngủ của em rơi bên ngoài rôi, em lấy nó.”

      xong đẩy cửa ra, Âu Dương Thụy nhanhchóng bắt lấy hông của , ở bên tai nhàngthổi hơi, xấu xa :
      “Lấy áo ngủ làm gì, tí nữa còn phải cởi hết mà.”

      Mặt Hạ Tịch Nguyệt thoáng chốc đỏ lên, tứcgiận mắng:
      “Âu Dương Thụy, là đồ lưu manh.”

      giở trò lưu manh với vợ mình là thiên kinhnghĩa địa à, ai cũng được xen vào.”
      ….”


      Hạ Tịch Nguyệt chỉ tay vào mặt Âu DươngThụy, tức giận nên lời.
      “Được rồi, vợ à, lộn xộn, đổnước đầy rồi, chúng ta tắm thôi.”
      “Em muốn.”
      Âu Dương Thụy mặc kệ Hạ Tịch Nguyệt khôngmuốn, cản cái hông của lại, đem quần áo người cởi ra hết, sau đó bỏ vào bồn tắm, cũng cởi quần áo chui vào.
      Hạ Tịch Nguyệt thấy thân thể mình trần truồng,muốn ra ngoài nhưng Âu Dương Thụy tiến tớiôm Hạ Tịch Nguyệt vào trong ngực mình. Haingười cứ như vậy dán chặt nhau ở chung chỗ, Hạ Tịch Nguyệt liên tục giãy giụa trongngực của Âu Dương Thụy.

      Âu Dương Thụy dù sao cũng chỉ là ngườiđàn ông bình thường, thấy người phụ nữ mình mến, cả người ** ở trong ngực mình, ngừng ma sát , dĩ nhiên liền nổi lên phảnứng. Hạ Tịch Nguyệt cảm giác có thứ đó ở dướimông của mình, vừa định chuyện thanh của Âu Dương Thụy vang lên bên tai:

      “Bà xã, nghĩ muốn em làm thế nào?”
      “Em….”

      Âu Dương Thụy dùng môi mình chặn lạinhững lời của Hạ Tịch Nguyệt định , ngừng khuấy đảo trong miệng của , giống nhưmuốn nuốt hết vào trong bụng. Môi Âu DươngThụy rời đôi môi đào nhắn của Hạ Tịch Nguyệt, dời tới lỗ tai, há miệng ngậm lấyvành tai của .

      "A ——."
      Hạ Tịch Nguyệt thoải mái liền hô lên, lỗ tai là điểm mẫn cảm của Hạ Tịch Nguyệt, Âu Dương Thụy dĩ nhiên biết điều này, chốc lát xụi lơ trong ngực của Âu Dương Thụy.
      "Ừm."

      Âu Dương Thụy phát ra tiếng gầm nhẹthoải mái.


      "A, chút."
      Hạ Tịch Nguyệt chịu nổi mãnh liệt của Âu Dương Thụy, lên tiếng nhắc nhở .
      “Là do vợ quá đẹp.”
      Âu Dương Thụy cười với , sau đó tiếp tục vận động.

      Nước trong phòng tắm bởi vì Âu Dương Thụy mà văng tung tóe lên, sau đó Âu Dương Thụycảm giác nước còn ấm, liền đứng dậyôm Hạ Tịch Nguyệt tới phòng ngủ, sợ bị cảm.
      Âu Dương Thụy đặt xuống giường, thấy thânthể trắng như tuyết của Hạ Tịch Nguyệt như nhìn thấy loại thức ăn mình thích, nhào tới hưởng thụ bữa tiệc lớn.

      Mỗi khi đến thời điểm cuối cùng, Âu DươngThụy chết điểm Hạ Tịch Nguyệt học khiêu vũ, bởi vì dẻo dai quá tốt của , vô luận muốn gì đều được, đêm này kíchtình.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :