1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà Xã Anh Vô Cùng Cưng Chiều Em - Lâm Ái Dĩnh (Cực Sủng) Full Đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11: Tỉnh lại

      Sau khi thím Trương kết thúc cuộc gọi, để điện thoại xuống quay qua với dì Lý:
      “Cái đó, bà khỏe chứ, biết nên xưng hô thế nào với bà đây?”
      “Bà quá khách khí rồi, cứ như Nguyệt Nguyệt gọi tôi là dì Lý thôi.”

      "Như vậy sao được, cái này rối loạn quy củ."

      Thím Trương cự tuyệt.
      “Vậy bà xem như thế này có được , bà kêu tôi chị Lý, tôi lớn hơn bà mấy tuổi, tôi gọi bà là em Trương như thế nào?”
      Dì Lý đề nghị.

      “Được, cái này được, à chị Lý, tôi mới gọi điện cho thiếu gia, thiếu gia tối nay có việc cùng với thiếu phu nhân trở lại được, để tôi đưa chị nghỉ ngơi trước, có chuyện gì ngày mai .”

      “Như vậy cũng được, vậy trước hết tôi nghỉ, tuổi cũng cao lại ngồi xe cả buổi chiều nên cái bộ xương già này cũng mau mỏi rồi. Tôi phải nghỉ sớm chút. À em Lý phiền em rồi.”
      Dì Lý cười .
      “Lời này của chị quá khách khí rồi, chị là người nhà của thiếu phu nhân cũng là người nhà của chúng tôi, người trong nhà làm gì có phiền toái.”

      “Được, là chị Lý sai, em Trương đừng nóng giận.”
      "Như vậy mới đúng chứ."
      Thím Trương xách hành lí dì Lý mang tới, lên lầu.

      Bên kia Vạn Tử Hồng vui mừng từ quán cà phê thuê xe trở về, đâu còn bộ dạng khóc bi thương lúc nãy.

      Vết thương mặt của Mạc Kỳ Thiên rất nặng, cho nên nằm ở nhà ngày dùng trứng gà lăn để giảm đau. dám xem ti vi chỉ sợ băng ghi hình của mình phát tán. ta biết Âu Dương Thụy bây giờ ở bệnh viện cùng vợ của mình làm sao còn có thời gian để ý tới nữa. Mạc Kỳ Thiên nghĩ tới Âu Dương Thụy đối xử với mình như vậy lại càng thêm hận Hạ Tịch Nguyệt, tình trạng hôm nay của tất cả đều do Hạ Tịch Nguyệt.
      Nghĩ tới Hạ Tịch Nguyệt, Mạc Kỳ Thiên lại lộ ra ánh mắt độc ác, móng tay cắm vào da thịt cũng có cảm giác đau đớn. Đúng lúc đó Vạn Tử Hồng vui vẻ trở lại. Nhìn thấy mẹ, Mạc Kỳ Thiên bất mãn :

      “Mẹ, cả ngày nay mẹ đâu? Mẹ thấy mặt con sao ở nhà chăm sóc con, lại ra ngoài?”
      “Cái gì ra ngoài chơi, bà đây phải vì chuyện của con sao, chạy ngược chạy xuôi, cũng coi như có kết quả, Âu Dương Thụy bỏ qua cho con.”
      Vạn Tử Hồng cố ý tức giận .

      “Mẹ sao? Âu Dương Thụy bỏ qua cho con?”
      Lấy tính tình lãnh khốc của Âu Dương Thụy làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho mình, chẳng lẽ Âu Dương Thụy đối với mình còn chút tình cảm cho nên mới như vậy. Nghĩ tới đây, Mạc Kỳ Thiên quản bị đau, toét miệng cười.

      " kém bao nhiêu đâu."

      Nghe được lời của Vạn Tử Hồng, Mạc Kỳ Thiên ngưng cười, nhìn bà lo lắng hỏi:
      sai biệt là có ý gì? Mẹ xem nào.”

      “Mẹ tìm Hạ Tịch Nguyệt, đem chuyện con là chị cho ta biết, thế nào bây giờ con cũng là người thân duy nhất của ta, ta nhẫn tâm cho nên mẹ nghĩ ta nhất định vì con là chị em khác mẹ cùng cha mà cầu xin Âu Dương Thụy tha thứ.”

      “Cái gì, mẹ cho ta biết?”

      Mạc Kỳ Thiên tức giận đứng lên quát, sau đó giống như nghĩ tới cái gì lại ngồi xuống.
      cho ta biết cũng tốt, đỡ mắc công con phải .”
      mưu lại hình thành trong đầu của Mạc Kỳ Thiên.

      Ở bệnh viện, Âu Dương Thụy ngồi ở giường chờ Hạ Tịch Nguyệt tỉnh lại. Nghe thuộc hạ báo cáo gặp Vạn Tử Hồng trong lòng lại càng lo lắng nhất định bỏ qua cho hai mẹ con bọn họ. Biết trong lòng Hạ Tịch Nguyệt bị kích động lớn nên mới chạy đến nghĩa trang, bởi vì tin tưởng trong lòng bị Vạn Tử Hồng phá vỡ.
      Âu Dương Thụy lại thêm giận chính mình, hận mình ban đầu xuống tay quá nếu như trực tiếp giải quyết hai mẹ con bọn họ xong xuất chuyện như hôm nay.
      Hạ Tịch Nguyệt ngu ngốc tin lời của Vạn Tử Hồng có nghĩa Âu Dương Thụy tin. Âu Dương Thụy cho người thăm dò chuyện 25 năm trước. Muốn tra Mạc Kỳ Thiên có phải chị của Hạ Tịch Nguyệt rất đơn giản, chỉ cần cọng tóc đến hóa nghiệm ở bệnh viện là được. Nhưng Âu Dương Thụy càng muốn biết Vạn Tử Hồng và Hạ Nam Tùng có ân oán gì, chuyện nhất định đơn giản như những gì Vạn Tử Hồng .

      Lúc tối Hạ Tịch Nguyệt mới tỉnh lại, mở đôi mắt nặng nề ra, nhìn trần nhà biết mình ở bệnh viện, bởi vì phòng bệnh này ở ba lần rồi. Nhìn chằm chằm trần nhà, ngẩn ngơ, lại nhớ đến những chuyện xảy ra lúc sáng. Cố nén nước mắt mình để rơi xuống, sau đó quay đầu qua nhìn thấy Âu Dương Thụy ở bên giường canh chừng , muốn mở miệng chuyện lại phát cổ họng của mình khô khốc được. Âu Dương Thụy nhìn thấy Hạ Tịch Nguyệt tỉnh lại, vội vàng ôn nhu :

      tỉnh rồi, có phải em khát nước ?”
      được, Hạ Tịch Nguyệt chỉ gật đầu cái. Âu Dương Thụy rót cốc nước ấm tới bên giường đỡ Hạ Tịch Nguyệt đậy, tự mình đưa nước tới miệng Hạ Tịch Nguyệt, uống hết nước, lại lấy khăn lau miệng . Hạ Tịch Nguyệt nhìn Âu Dương Thụy bận rộn vì mình, cảm động. nghĩ:

      ‘Âu Dương Thụy thế nào cũng là tổng giám đốc của công ty lớn, nhưng vì mình mà có thể hạ thấp giọng, có lẽ cả đời cũng chưa làm chuyện này. ‘
      Nghĩ nghĩ lại, nước mắt của kìm được chảy ra, trừ cha đối với cưng chiều cũng chỉ có . Trước kia cùng Quan Hi Triết hơn nửa đều là nhường ta.
      Âu Dương Thụy nhìn thấy nước mắt của , chân mày nhíu lại, đau lòng hòi:

      "Tại sao khóc?"

      Hạ Tịch Nguyệt trả lời Âu Dương Thụy, mà giọng hỏi lại:

      "Âu Dương Thụy, tại sao đối tốt với em như vậy?"
      Sau khi uống nước xong, Hạ Tịch Nguyệt lại được. Nghe được câu hỏi của Hạ Tịch Nguyệt, Âu Dương Thụy biết Hạ Tịch Nguyệt cảm động vì , trong lòng thêm ngọt ngào. Vui vẻ trả lời:

      “Bởi vì em là vợ , đối tốt với em đối tốt với ai?”

      "Vậy nếu em phải vợ thế nào?"

      Hạ Tịch Nguyệt nghe trả lời, có chút vui, ra đối tốt với là vì trách nhiệm.
      “Nha đầu ngốc, lung tung cái gì đó, làm sao em lại phải là vợ , chúng ta có đăng kí đó nha. Cái giả thiết kia của em căn bản có xảy ra.”
      “Nếu như vì chuyện hôm trước mà đối xử tốt với em em cần, em cần vì bất kì trách nhiệm nào, coi như cảm ơn ngày đó cứu em, cần cảm thấy bất kì gánh nặng nào trong lòng, về sau là Âu Dương Thụy, em vẫn là Hạ Tịch Nguyệt, chúng ta coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”
      Hạ Tịch Nguyệt bi thương .
      “Em cái gì, có gan lại lần xem?”

      Nghe Hạ Tịch Nguyệt thế Âu Dương Thụy tức giận lớn tiếng.

      rồi, em , coi như giữa chúng ta chưa có chuyện gì xảy ra, nghe hiểu chưa? Có cần em dùng tiếng lại cho nghe lần?”
      Hạ Tịch Nguyệt thấy Âu Dương Thụy lớn tiếng với , cũng khỏi tức giận lên giọng.

      “Hạ Tịch Nguyệt, là do quá cưng chiều em cho nên mới để em vô pháp vô thiên như vậy.”

      Âu Dương Thụy tức giận .
      “Vâng, chính là do đối với em quá tốt, quá cưng chiều em, mới làm cho em coi ai ra gì, cho nên từ nay về sau nên đối tốt với em nữa, Hạ Tịch Nguyệt em cần bất cứ trách nhiệm nào của , hiểu chưa?”

      Hạ Tịch Nguyệt vừa vừa khóc. Âu Dương Thụy hiểu chuyện gì xảy ra rồi, này ăn dấm của mình rồi, trong lòng bực bội vì nghe , đối tốt với là vợ , lại làm cho nghi ngờ là trách nhiệm nên mới tốt với .

      Nếu lúc trước Âu Dương Thụy nhất định thông minh phản ứng ra là chuyện gì nhưng bây giờ chỉ cần là chuyện của Hạ Tịch Nguyệt, thông minh cũng dùng được, cho nên mới chậm như vậy.


      Chương 12: Tán tỉnh trong phòng bệnh

      Nghĩ thông suốt Âu Dương Thụy ngồi giường cười với Hạ Tịch Nguyệt:
      “Nhưng chỉ muốn cưng chiều em phải làm sao?”
      Hạ Tịch Nguyệt nâng đôi mắt hồng hồng với Âu Dương Thụy:
      “Âu Dương Thụy, có ý gì?”

      “Ý của chỉ tại cưng chiều em, về sau cũng cưng chiều em, muốn hung hăng cưng chiều em, chìu em đến vô pháp vô thiên. Bởi vì em.”

      Âu Dương Thụy vừa lau nước mắt Hạ Tịch Nguyệt vừa rất thâm tình.

      gạt em, mới vừa rồi còn vì em là vợ , là vì trách nhiệm mới tốt với em.”

      Hạ Tịch Nguyệt quệt mồm tức giận .
      “Nha đầu ngốc, bởi vì Hạ Tịch Nguyệt em là vợ , mới tốt với em, phải vì vợ mà chính là vì Hạ Tịch Nguyệt em, em thể nghĩ à, nếu thương em kết hôn với em làm gì? Nếu như thương em ở hôn lễ lại trưng bày loài hoa em thích nhất sao? Nếu thương em mời bạn tốt nhất của em và dì Lý đến ư? Nếu thương em, làm sao mỗi lần ra ngoài ăn cơm đều gọi món em thích ăn nhất. Nha đầu ngốc làm sao em nghĩ đến vì em hả?”

      Tay Âu Dương Thụy vân vê mũi của Hạ Tịch Nguyệt dịu dàng . Hạ Tịch Nguyệt gạt tay Âu Dương Thụy ra, nhìn nghiêm túc hỏi:
      “Từ lúc nào bắt đầu em?”

      “Lần đầu tiên nhìn thấy em, em té xỉu trước mặt , giống như con búp bê dễ vỡ, làm cho người ta sinh ra loại ý muốn bảo vệ mãnh liệt, từ đó trở chỉ nghĩ em thôi.”

      Âu Dương Thụy nhàng .
      “Sau khi làm, còn bữa tiệc kia có những lời đồn đều là do cố ý sắp đặt sao?”

      Âu Dương Thụy cười gật đầu cái, sau đó :
      “Bảo bối nhà chúng ta thông minh, sai những thứ kia là do cố ý sắp đặt, mục đích là để em kí khế ước, để cho em trở thành vợ của .”

      "Âu Dương Thụy, cũng quá phúc hắc , em đúng là tiểu bạch thỏ mới tin là Gay, mới sập bẫy của .”
      Hạ Tịch Nguyệt tức giận vì biết mình bị lừa, xong dùng tay gõ vào đầu của mình. ra cũng phải tức giận vì Âu Dương Thụy lừa , mà giận chính mình sao lại đần như vậy, cứ hướng vào cái bẫy người ta đặt sẵn mà nhảy vào. Âu Dương Thụy cầm tay Hạ Tịch Nguyệt lên, nở nụ cười :
      “Đừng gõ, đầu này của đấy, gõ hư em chịu trách nhiệm. phải em ngốc mà do chồng em quá thông minh. phải chút thủ đoạn phúc hắc vậy để vợ mình bị người khác lừa chạy làm thế nào? Đến lúc đó tìm để khóc, cho nên ra tay trước để chiếm ưu thế, hậu hạ thủ tao ương.”

      Hạ Tịch Nguyệt nghe lời hài hước của , bật cười.

      “Em nào có sức quyến rũ như , chỉ có mình ngốc mới xem em là miếng mồi ngon, xem em là bảo bối.”
      Âu Dương Thụy biết nghĩ gì, ôm vào lòng, cằm chống đỡ đầu , dịu dàng :
      “Nha đầu ngốc, đó là do bọn họ có mắt, ngày nào đó bọn họ hối hận, hối hận vì bọn họ nhặt cỏ làm bảo bối, mà để bảo bối chân chính mất . Mà so với họ may mắn hơn nhặt được bảo bối, đến lúc đó, họ hâm mộ còn kịp nữa!”
      Hạ Tịch Nguyệt được an ủi, ngẩng đầu lên với Âu Dương Thụy:
      “Cảm ơn .”
      “Cứ như vậy cảm ơn là đủ.”
      Lời xấu xa của Âu Dương Thụy, xong liền cúi đầu hướng về phía đôi môi hôn xuống. Dùng đầu lưỡi của mình quyến rũ cái lưỡi thơm tho của Hạ Tịch Nguyệt. Hạ Tịch Nguyệt tránh né nụ hôn của Âu Dương Thụy, vất vả mới có chút khe hở, thở hổn hển :

      được, em còn bị cảm.”

      Âu Dương Thụy cười :
      sợ, thân thể của rất tốt.”

      Biết Hạ Tịch Nguyệt lo lắng cho , Âu Dương Thụy vui mừng còn được. tiếp tục hôn môi . Hạ Tịch Nguyệt lại tránh né:

      " được."
      Hạ Tịch Nguyệt kiên quyết cho Âu Dương Thụy hôn, Âu Dương Thụy kiên trì muốn hôn . Hai người cứ bát nháo, muốn hôn, cho hôn, chơi biết chán. Trong phòng bệnh lại có người vào nhưng hai người hay biết.

      "Khụ khụ khụ, xin lỗi quấy rầy hai vị rồi."
      Tư Đồ Triệt biết Hạ Tịch Nguyệt tỉnh lại rồi nên muốn tới kiểm tra chút, ngờ lại thấy hình ảnh như thế. Nhìn hai người em em phát ở đây, bất đắc dĩ đành phải lên tiếng nhắc nhở hai người còn có người thứ ba tồn tại.
      Nghe tiếng ho, Âu Dương Thụy quay đầu nhìn thấy Tư Đồ Triệt, mặt liền tối lại, hết sức vui vì Tư Đồ Triệt quấy rầy và bảo bối thân mật. Nhìn thấy mặt Âu Dương Thụy đen lại, Tư Đồ Triệt liền giải thích:

      “Cậu đừng nóng giận, mình tới để kiểm tra thân thể chị dâu, biết chị dâu tỉnh mình liền lập tức tới.”

      Tư Đồ Triệt sợ Âu Dương Thụy, nếu tại giải thích ngày sau lúc nào cậu ta lại trả thù nữa. sợ trình độ phúc hắc của người này.

      Mà Hạ Tịch Nguyệt nghe được tiếng ho, ngẩng đầu lên thấy Tư Đồ Triệt, sau đó lại nghe gọi là chị dâu, càng thêm xấu hổ, lập tức nằm xuống vùi cả người vào chăn. Mắc cỡ chết rồi!

      Âu Dương Thụy nghe lời giải thích của Tư Đồ Triệt tức giận nữa, quay sang nhìn Hạ Tịch Nguyệt, thấy đem thân mình giấu trong chăn bộ dạng rất đáng . Âu Dương Thụy nhàng vén chăn lên, :
      “Đừng vùi mình vào trong chăn kín, bên trong khí có, bưng bít hư làm thế nào, mau ra đây cho !”
      ra, ra. Mắc cỡ chết người rồi, em mới cần ra ngoài!”

      Hạ Tịch Nguyệt gắt gao giữ chặt chăn chịu ra ngoài.

      “Bảo bối, nghe lời mau ra đây, sao lại mất mặt được, cậu ta hâm mộ chúng ta còn kịp đấy. Mau ra đây để cho Triệt kiểm tra cho em chút.”

      Âu Dương Thụy hết sức ôn nhu, Hạ Tịch Nguyệt đành phải chui ra khỏi chăn, mặt vẫn còn hồng hồng.
      Tư Đồ Triệt thấy Âu Dương Thụy đối với Hạ Tịch Nguyệt dịu dàng như vậy khỏi kinh ngạc. Người này cũng có lúc ôn nhu như thế!
      Xem ra tình có thể làm cho người lạnh lùng trong chốc lát trở nên dịu dàng như vậy.
      Chỉ là, ai hâm mộ… có biểu đó sao? Đúng, hâm mộ, cũng muốn tìm người . Trong đầu xuất lên khuôn mặt xán lạn. Lắc đầu, làm sao có thể là ấy? Đầu óc mình nhất định là tỉnh táo.
      Sau đó Tư Đồ Triệt tới kiểm tra thân thế cho Hạ Tịch Nguyệt. Tư Đồ Triệt kiểm tra xong, với Âu Dương Thụy:

      còn gì đáng ngại rồi, uống thuốc, nghỉ ngơi tốt mấy ngày sau khỏi. Nếu muốn trở về, tại cũng có thể được.”

      Tư Đồ Triệt xong rồi ra ngoài. Nhưng thấy ràng ánh mắt của Âu Dương Thụy có ý:

      “Cậu có chuyện gì nữa nhanh nhanh chút , đừng ở đây làm kì đà cản mũi.”

      Sau khi Tư Đồ Triệt ra ngoài, Hạ Tịch Nguyệt vung quả đấm của mình về phía lồng ngực Âu Dương Thụy, tức giận :
      “Đều tại ! Đều tại !”

      Âu Dương Thụy nắm cái tay bé của Hạ Tịch Nguyệt lên đặt môi hôn xuống cái, cười :
      “Được rồi, đều tại .”

      Hạ Tịch Nguyệt rút tay của mình về, tức giận đến phồng má, để ý đến Âu Dương Thụy nữa. Nhưng lát sau lại nghĩ đến cái gì dịu dàng với Âu Dương Thụy:
      "Âu Dương Thụy , em có thể cầu xin chuyện ?"

      “Ừ em ."

      Âu Dương Thụy vuốt ve tay của Hạ Tịch Nguyệt.
      có thể bỏ qua cho Mạc Kỳ Thiên , dù sao tại em cũng có gì, hãy bỏ qua cho ấy có được ?”
      Hạ Tịch Nguyệt nũng nịu với . muốn Âu Dương Thụy biết quan hệ của và Mạc Kỳ Thiên, muốn lo cho mình. Âu Dương Thụy dĩ nhiên biết tại sao Hạ Tịch Nguyệt lại như vậy, nhìn Hạ Tịch Nguyệt có ý định cho biết, Âu Dương Thụy tức giận, ngọt ngào :
      “Được, nhưng em phải đồng ý với về sau phải chăm sóc cho mình tốt, cho phép để mình bị thương nữa. Nếu tha cho ấy.”
      Hạ Tịch Nguyệt có chút bất mãn với lời của , trong lòng lại lầu bầu ‘ngã bệnh với bị thương đâu phải do mình quyết định, người này bá đạo’. mặt lại nở nụ cười:

      “Được, chỉ là tò mò tại sao em lại bỏ qua cho Mạc Kỳ Thiên sao?”

      Hạ Tịch Nguyệt tò mò. Phụ nữ luôn có tính tò mò hiếu kì như vậy, trong lòng muốn cho người khác biết nhưng người khác hỏi lại cảm thấy có chút vui. Âu Dương Thụy biết Hạ Tịch Nguyệt nghĩ lung tung, vội vàng :

      muốn, bởi vì biết vợ là người hiền lành nhất đời, bụng tể tướng có thể chống thuyền.”
      “Ha ha ha, miệng lưỡi của ngọt nha!”

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13: Dì Lý chuyện

      Sau đó Âu Dương Thụy liền mang Hạ Tịch Nguyệt về nhà. Hai người về đến nhà 12 giờ đêm. Bước vào nhà, Hạ Tịch Nguyệt mới nhớ tới dì Lý, lo lắng hỏi:
      “Dì Lý đâu rồi, em đón dì ấy, phải là lạc rồi chứ?”

      “Em đừng gấp, gần tối dì Lý đến, bởi vì em nằm viện, em cũng hi vọng người khác lo lắng nên cho dì ấy biết, chúng ta trở về muộn nên kêu dì ấy đừng chờ chúng ta.”

      Âu Dương Thụy vuốt mái tóc của Hạ Tịch Nguyệt .

      "Ah, vậy cảm ơn ."
      Hai người tắm xong lên giường nghỉ ngơi, Âu Dương Thụy ôm chầm hông của Hạ Tịch Nguyệt, Hạ Tịch Nguyệt cho rằng Âu Dương Thụy định làm gì đó, sợ lập tức lên tiếng nhắc nhở:
      “Thân thể em chưa hồi phục, tại được.”

      Hạ Tịch Nguyệt xong, liền nghe được từ đầu truyền tới tràng cười sung sướng.

      " cười cái gì?"

      Hạ Tịch Nguyệt đỏ mặt bĩu môi tức giận . Vừa vừa vung nắm đấm nhắn của mình đánh Âu Dương Thụy . Âu Dương Thụy nhận lấy quyền của Hạ Tịch Nguyệt cười đến:

      "Ha ha ha ~. Bà xã, em nghĩ quá nhiều rồi, đương nhiên biết thân thể của em ra sao, chỉ đơn thuần muốn ôm em ngủ mà thôi.”
      Nghe vậy, Hạ Tịch Nguyệt biết mình sai càng thêm mắc cỡ đỏ mặt, vùi mặt mình vào trong ngực của Âu Dương Thụy chịu ngẩng đầu lên. Âu Dương Thụy nhàng vuốt tóc của Hạ Tịch Nguyệt, chốc lát trong ngực truyền đến tiếng hít thở, có thể là do tác dụng của thuốc, Hạ Tịch Nguyệt nhanh ngủ thiếp . Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt, giọng :

      “Biết em là chuyện tốt đẹp nhất cuộc đời , cưới được em là chuyện hạnh phúc nhất cuộc đời . Bà xã em.”

      xong đặt nụ hôn lên trán Hạ Tịch Nguyệt, sau đó tắt đèn ngủ, cả đêm ngủ an lành.
      Sáng ngày thứ hai, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người nằm chiếc giường Simmons – Hạ Tịch Nguyệt. vừa mở mắt ra nhìn thấy ánh mắt nghiệt của Âu Dương Thụy nhìn mình.

      "Chào buổi sáng."

      Thấy Hạ Tịch Nguyệt tỉnh lại, Âu Dương Thụy cười đến.

      "Chào buổi sáng."

      Hạ Tịch Nguyệt mơ mơ màng màng , chưa tỉnh ngủ hoàn toàn, xong tiếng ‘chào buổi sáng’, Hạ Tịch Nguyệt lập tức giật bắn người dậy:

      "Âu Dương Thụy làm sao giường của em."

      Hạ Tịch Nguyệt hỏi.
      “Bà xã, em có thể gọi là Thụy hoặc là ông xã, cần phải gọi cả họ của , còn nữa bà xã à, đây là giường của chúng ta phải giường của em, còn nữa ngày hôm qua em ngã bệnh em nhớ sao?”
      Âu Dương Thụy tuôn tràng, Hạ Tịch Nguyệt nghe vậy mới hồi tưởng lại chuyện hôm qua. Đúng lúc tiếng gõ cửa vang lên, thím Trương ở bên ngoài cửa hỏi:

      “Thiếu gia, bữa sáng chuẩn bị xong, để thiếu phu nhân xuống ăn hay bưng lên?”

      "Bưng lên ."

      Âu Dương Thụy muốn Hạ Tịch Nguyệt chạy tới chạy lui, thân thể còn chưa có hồi phục, muốn để mệt nhọc.

      " cần, em muốn xuống ăn, em sao."
      Lời của có chút bất mãn, muốn để người giúp việc nghĩ kiểu cách.
      được, thân thể em chưa khỏe hẳn, phải nằm giường nghỉ ngơi, nhanh chút rửa mặt .”

      Âu Dương Thụy mềm mại với Hạ Tịch Nguyệt, Hạ Tịch Nguyệt tức giận Âu Dương Thụy bá đạo, giường bĩu môi, chịu nghe lời của . Âu Dương Thụy thấy dáng vẻ đáng của , nổi hứng trêu chọc:
      “Thế nào, em muốn ôm em rửa mặt sao? Vợ à ám hiệu uyển chuyển như vậy, chồng nhất định phụ sức mạng đâu!”
      xong giả vờ muốn ôm Hạ Tịch Nguyệt , Hạ Tịch Nguyệt thấy muốn ôm mình, sợ vội rời giường rửa mặt. Lúc ra nhìn thấy dì Lý chờ mình ăn sáng, nhanh chóng tới trước mặt dì Lý nhận lấy bữa ăn sáng đặt bàn, với bà:
      “Dì Lý, tại sao dì cầm bữa sáng của cháu tới?”

      “Dì muốn lên xem Nguyệt Nguyệt bệnh có nghiêm trọng nên thuận tay muốn mang đồ ăn sáng lên luôn.”

      “Về sau cần làm chuyện như vậy, dì lớn tuổi rồi, chuyện này để người giúp việc họ làm.”

      Hạ Tịch Nguyệt cố tỏ ý mình tức giận.
      “Được được, về sau đều nghe Nguyệt Nguyệt, làm nữa.”’

      Biết cũng chỉ quan tâm mình, bà Lý thể làm gì khác hơn là đồng ý với Hạ Tịch Nguyệt. Hạ Tịch Nguyệt kéo tay dì Lý đến ghế sofa phòng ngủ.

      “Dì Lý, cháu có việc muốn hỏi dì?”

      "Được, cháu hỏi .”
      Hạ Tịch Nguyệt định mở miệng hỏi thấy cách đó xa Âu Dương Thụy đứng, vì vậy :
      “Âu Dương Thụy, ra ngoài chút .”
      Lời của Hạ Tịch Nguyệt tới, Âu Dương Thụy vẫn nhúc nhích, chân mày nhảy lên, ý tứ rất ràng: muốn ra ngoài, phải đồng ý với điều kiện. hiểu Âu Dương Thụy muốn gì, đứng dậy tới trước mặt của Âu Dương Thụy giọng :

      "Được rồi, ."
      Âu Dương Thụy xấu xa cúi đầu ở lỗ tai của Hạ Tịch Nguyệt thổi hơi, Âu Dương Thụy biết lỗ tai là điểm mẫn cảm của Hạ Tịch Nguyệt, cười :

      “Mấy ngày nay phải ở nhà nằm giường dưỡng bệnh cho tốt, được phép lung tung, tất cả phải nghe lời , nêu ra ngoài.”

      “Cái gì? Được rồi, em biết rồi.”

      Bị thổi hơi bên tai, mặt Hạ Tịch Nguyệt nhuộm màu đỏ ửng, sau đó Âu Dương Thụy ra khỏi phòng ngủ.
      Dì Lý nhìn thấy hai người thân mật, cảm giác được an ủi, ở trong lòng thầm nghĩ:
      “Lão gia, phu nhân, hai người nhìn thấy , tiểu thư tại rất hạnh phúc, hai người có thể yên nghỉ rồi.”
      Hạ Tịch Nguyệt đến bên cạnh dì Lý lấy tấm hình từ trong túi xách mà cảnh sát đưa cho , đưa cho dì Lý:

      “Dì Lý, dì biết người phụ nữ trong hình này ?”

      Dì Lý nhận lấy tấm hình, nhìn hồi lâu sau đó trả lời:

      “Bị che kín quá, dì nhận ra người này, dù là người quen biết, nhìn cũng ra.”
      Dì Lý nhận ra người này, Hạ Tịch Nguyệt thất vọng, đây chính là bằng chứng duy nhất có thể tìm ra nguyên nhân cái chết của cha mẹ. Dù sao dì Lý bà ấy cũng nhiều tuổi, có thể có nhiều người bà ấy nhớ , Hạ Tịch Nguyệt ép bà suy nghĩ kĩ thêm, muốn miễn cưỡng ai.
      Hạ Tịch Nguyệt nhớ ra điều gì đó lại hỏi dì Lý:

      “Dì Lý, dì có biết người tên Vạn Tử Hồng ?”

      “Hình như là bạn của lão gia lúc trước còn có quãng thời gian ở nhà chúng ta.”

      “Lúc nào? Tại sao con lại biết?”

      “20 năm trước rồi, nhớ thời gian cụ thể, khi đó phu nhân còn chưa có lấy đâu có con, sau đó phu nhân đến, biết người phụ nữ Vạn Tử Hồng này làm sai chuyện gì bị lão gia đuổi ra ngoài, thời gian bà ta ở cũng lâu lắm nên dì có thấy qua bà ta.”

      Hạ Tịch Nguyệt khiếp sợ khi nghe lời của dì Lý, chẳng lẽ lời của Vạn Tử Hồng đều là , thể nào, tin cha mình là người đàn ông phụ bạc, cha và mẹ nhau như vậy sao có thể thích người phụ nữ ka. Dì Lý nhìn thấy Hạ Tịch Nguyệt ngẩn người suy nghĩ, bà hỏi:

      “Đúng rồi, Nguyệt Nguyệt, có việc gì sao con lại hỏi Vạn Tử Hồng?”

      Hạ Tịch Nguyệt cố tỏ ra trấn tĩnh :
      có gì, vài ngày trước có xem lại số di vật của cha, thấy người phụ nữ này nên muốn hỏi chút.”


      "Nguyệt Nguyệt, dì với con về sau gặp người phụ nữ này tránh xa chút, người phụ nữ này tâm bất chánh, chỉ thích ganh đua so sánh với cha con, có ngày biết xảy ra cãi vã gì với phu nhân, đẩy phu nhân té xuống lầu khiến phu nhân sảy thai, cho nên lão gia đuổi bà ta ra ngoài.”
      “Cái gì, cho nên cha mẹ con mới trễ như vậy mà sinh hạ con ra?”

      Hạ Tịch Nguyệt kinh ngạc.
      “Đúng vậy, từ đó về sau thân thể phu nhân tốt lắm, điều trị thời gian dài mới hoàn toàn phục hồi.”
      Dì Lý định những chuyện này cho Hạ Tịch Nguyệt nhưng sợ Hạ Tịch Nguyệt gặp phải Vạn Tử Hồng làm thế nào nên bà mới ra.

      Hạ Tịch Nguyệt vuốt đầu mình, chuyện giống Vạn Tử Hồng , cái gì mà buông tay, bà ta là loại người đó làm sao có thể, hơn nữa Mạc Kỳ Thiên có phải chị mình , còn cần phải điều tra.

      “Dì Lý, dì có biết lúc Vạn Tử Hồng rời có mang thai ?”

      Hạ Tịch Nguyệt vội vàng hỏi.

      "Cái này dì biết."
      Trầm mặc hồi, Hạ Tịch Nguyệt mệt mỏi .
      “Vậy thôi, dì Lý, con hơi mệt, muốn nghỉ ngơi.”
      “Vậy dì ra ngoài trước, con có bệnh nên nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì nhớ gọi dì.”

      Dì Lý nhìn bộ dạng mệt mỏi của Hạ Tịch Nguyệt, dặn dò tiếng rồi đứng đậy ra ngoài.

      Chương 14: Dưỡng bệnh
      Âu Dương Thụy từ phòng ngủ ra ngoài liền tới thư phòng, mở máy tính lên, nghe báo cáo của thủ hạ.
      “Môn chủ, chúng tôi tra được Vạn Tử Hồng xác thực có ở , nhưng bà ta ngồi tù ở Trung Quốc 7 năm, 5 năm trước ra tù trở lại tìm Mạc Kỳ Thiên, tội danh ngồi tù là bắt cóc, cụ thể bắt ai chưa tra được, bởi vì thẩm phán xét xử vụ này 2 năm trước chết vì bệnh ung thư. Chuyện 14 năm trước, cho nên có nhiều người về hưu, chúng tôi cần thêm thời gian để tra ra những người này.”

      “Ừ, ta biết rồi, mau sớm điều tra .”
      Sau khi ra lệnh liền tắt máy, ngồi ở ghế thầm nghĩ: bắt cóc, từng ngồi tù, những thứ này chắc có liên quan đến Hạ Nam Tùng.
      Những ngón tay gõ lên bàn, lát sau đứng dậy về phòng, nghĩ có lẽ hai người kia xong rồi.

      Dì Lý ra ngoài nhưng Hạ Tịch Nguyệt vẫn còn ngồi ở ghế sofa suy nghĩ, nhìn tấm hình trong tay, Hạ Tịch Nguyệt biết sao lại có cảm giác quen thuộc, giống như nhiều năm trước gặp qua.

      "Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt, con ngoan ngoãn nghe lời a dì, chờ ba con cầm tiền dì cho con về nhà.”

      Chỉ thấy người phụ nữ trung niên đó đầu đội mũ, đeo mắt kính và đeo khẩu trang, giọng dụ dỗ. Hạ Tịch Nguyệt nhếch nhác tay ôm đầu gối ngồi co rúc trong góc, ánh mắt sợ hãi. Sau đó cảnh sát tới, người phụ nữ kia biết cảnh sát đến liền đánh Hạ Tịch Nguyệt, cho đến khi máu me đầy người bất tỉnh mới thôi.

      "A. . . . . . ."

      Hạ Tịch Nguyệt từ ghế salon tỉnh lại, ra là nằm mơ, nhưng tại sao lại chân như vậy, sờ mặt mình còn nước mắt. Âu Dương Thụy vừa vào cửa nhìn thấy Hạ Tịch Nguyệt nằm co rúc ghế sofa, nhanh chóng tới ôm Hạ Tịch Nguyệt, vừa lau nước mắt vừa đau lòng :
      “Sao vậy em, gặp ác mộng hả?”

      Nghe được giọng mềm mại của Âu Dương Thụy, nước mắt Hạ Tịch Nguyệt chảy ra nhiều thêm, ngẩng đầu nhìn Âu Dương Thụy:

      “Âu Dương Thụy, em sợ.”

      Giấc mộng kia chân làm sao, giống như chính trải qua. xong vùi đầu vào trong ngực Âu Dương Thụy. Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt giống như con nai bị thương, thấp thỏm lo âu, an ủi:
      có việc gì nữa, sao, phải ở cạnh em sao, về sau bảo vệ em tốt, được em?”

      "Ừm."

      Hạ Tịch Nguyệt nghe lời gật đầu.
      mới bảo thím Trương nấu cho em chút cháo, em ăn ít như vậy, dậy ăn thêm cháo sau đó lên giường nghỉ ngơi tốt, có được em?”

      Hạ Tịch Nguyệt đáp lời mà chỉ gật đầu, Âu Dương Thụy dỗ cho Hạ Tịch Nguyệt ngủ sau đó gọi điện thoại cho Đông Phong:
      “Đông Phong, tra cho ta những chuyện trước kia xảy ra với thiếu phu nhân, tra từng chuyện cho ta, càng nhanh càng tốt.”

      Hạ Tịch Nguyệt nghỉ ngơi ở nhà hai ngày, dì Lý tới ngày thứ hai , nghe tiểu Bảo bị bệnh phải trở về chăm sóc. Dì LÝ vốn yên lòng Hạ Tịch Nguyệt muốn ở lại chăm sóc nhưng Hạ Tịch Nguyệt có Âu Dương Thụy chăm sóc rồi, đối với kiên trì của Hạ Tịch Nguyệt dì Lý đành phải về trước.

      Dì Lý , Hạ Tịch Nguyệt kiếm được người chuyện cùng, là buồn bực chịu được, bởi vì hai ngày nay đều ở giường. Trừ đến phòng vệ sinh có thể xuống giường những lúc khác Âu Dương Thụy đều cho xuống giường. Ngay cả vệ sinh Âu Dương Thụy cũng muốn ôm , Hạ Tịch Nguyệt kiên trì chịu nên Âu Dương Thụy mới thả tự . Thấy Âu Dương Thụy tới, Hạ Tịch Nguyệt nhịn được :

      "A, buồn chết, để em ra ngoài dạo .”

      được, thân thể em chưa hoàn toàn khỏe, phải nằm giường nghỉ ngơi.”

      Âu Dương Thụy kiên quyết cự tuyệt.
      “Cái gì, em chỉ bị cảm, phải tàn tật, toàn thân cũng tê liệt, đời sống thực vật, tại sao phải bắt em cả ngày nằm giường nghỉ ngơi?”
      “Em quên em hứa với cái gì rồi à, giường nghỉ ngơi lung tung, tất cả đều nghe lời mà.”

      “Nhưng thân thể em tốt hơn, để em ra ngoài chút , có được ?”

      Hạ Tịch Nguyệt lại làm nũng với Âu Dương Thụy.

      " khỏe rồi sao ?"

      Lời đầy ám muội của Âu Dương Thụy. Nghe được lời của Âu Dương Thụy có chút nhún nhường Hạ Tịch Nguyệt lập tức gật đầu :

      "Ừm, ừm. . . . . . ."
      “Chúng mình làm chút vận động chứ? Ở giường vận động cũng như vận động ở bên ngoài, có thể kiểm tra thân thể của em có hoàn toàn hồi phục chưa?”

      Toàn lời phúc hắc của Âu Dương Thụy rót vào tai Hạ Tịch Nguyệt. Mấy ngày nay người của Hạ Tịch Nguyệt khỏe, khổ cho Âu Dương Thụy vừa mới nếm ngọt bị cấm dục. Ngày ngày ôm cơ thể mềm mại, ăn được, mỗi tối đều phải tắm nước lạnh, cũng may khỏe mạnh bệnh rồi.
      Hạ Tịch Nguyệt nghe Âu Dương Thụy xong, lập tức dùng chăn bọc kín người mình lại, sợ hãi :
      “Ai da, cảm giác đầu đột nhiên đau quá, em nghĩ người em chưa khỏe hẳn, em ra ngoài nữa, em ngủ giấc đây.”

      "Ha ha ha ~."
      Thấy đáng như thế Âu Dương Thụy kiềm được mà cười ra tiếng. Nghe tiếng cười của Âu Dương Thụy Hạ Tịch Nguyệt mở mắt ra, nhìn chằm chằm Âu Dương Thụy:
      đùa bỡn em?”

      “A, thương vợ hết, làm sao lại trêu chọc vợ được, thân thể em phải khỏe hẳn kiểm nghiệm bằng cách hôn.”

      Âu Dương Thụy cười đến.

      " cần, em mới cần đấy."

      Hạ Tịch Nguyệt ngượng ngùng nhưng sau đó lại nghĩ đến cái gì.
      “Này, Âu Dương Thụy, cái người này, tại sao mấy ngày nay làm? Công ty phá sản rồi sao?”
      Hạ Tịch Nguyệt nghĩ nếu Âu Dương Thụy làm được tự do, Âu Dương Thụy sao có thể biết nghĩ gì, cố tình trả lời .
      cho phép em gọi cả tên họ của chồng sao, gọi Thụy hoặc ông xã.”

      “Em thích gọi là Âu Dương Thụy, đừng lảng sang chuyện khác, vẫn chưa trả lời em tại sao mấy ngày nay làm, chẳng lẽ công ty phá sản rồi à?”

      Âu Dương Thụy đưa tay vân vê cái mũi của Hạ Tịch Nguyệt.

      “Cái đầu này suốt ngày nghĩ cái gì đâu , nếu công ty phá sản lấy cái gì nuôi em, mấy ngày nay em ngã bệnh em xem có tâm tư làm sao, công ty thiếu hai ngày đến mức đóng cửa, bỏ nhiều tiền như vậy để thuê nhân viên, phải để cho họ ăn cơm trắng, có biết cái gì gọi là ông chủ hả?”

      " biết."
      “Ông chủ chính là phụ trách chỉ huy, nhân viên phụ trách làm việc, chỉ huy chỉ cần gọi điện thoại là được rồi ,hiểu chưa?”

      Âu Dương Thụy cười .
      “Em nghĩ lấy em làm cái cớ có, nhất định là lười biếng mới lấy em ra làm bia.”

      Hạ Tịch Nguyệt bất mãn .

      "Ai ha, cái người có lương tâm này, ở nhà với em mà em lại nghĩ như thế sao?”
      cần, muốn, ở nhà cái gì cũng cho em làm chán chết.”

      Hạ Tịch Nguyệt bĩu môi.

      "Nguyệt Nguyệt, mình tới tới thăm cậu."
      Billy Nguyễn thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9: Mời bác sĩ khám bệnh

      Âu Dương Thụy trở về từ nhà của Mạc Kỳ Thiên, cho người mời bác sĩ đến khám choHạ Tịch Nguyệt. Lúc trở lại, Hạ Tịch Nguyệt tỉnh rồi ngồi ăn cơm, vàocửa gọi:

      "Nguyệt Nguyệt, tới đây."

      “Làm gì a, nhìn thấy em ăn cơm sao?”

      Hạ Tịch Nguyệt giận dỗi , ai bảo sáng sớmlúc dậy thấy Âu Dương Thụy đâu hết. Trong lòng tức giận, cũng hiểu tại sao mình lại như vậy, dù sao buổi sáng khôngnhìn thấy cảm thấy rất giận.

      mời bác sĩ đến khám cho em, nếu khônganh yên lòng.”
      Âu Dương Thụy hết sức ôn nhu.


      "Cái gì, khụ khụ khụ khụ."

      Hạ Tịch Nguyệt nghe thấy Âu Dương Thụy nóidẫn bác sĩ đến xem bệnh, dĩ nhiên biết là xem gì, khẩn trương đến nỗi mắc nghẹn, ho sặc sụa.
      “Sao lại cẩn thận như vậy. Uống miếngsữa tươi !”

      Nhìn thấy ho khan, Âu Dương Thụy cầm ly sữa đưa cho Hạ Tịch Nguyệt, giọng có chút đaulòng trách cứ. Hạ Tịch Nguyệt nhận lấy uống hớp lớn, sau đó với Âu Dương Thụy:
      cần, em muốn khám, thân thể của em tốt lắm.”
      phải ngốc đến nỗi như thế.

      được! Phải khám nếu khôngyên tâm.”

      Âu Dương Thụy kiên trì .
      “Muốn xem mà xem, dù sao em cũng muốn.”

      Hạ Tịch Nguyệt bướng bỉnh còn có thêm tức giận , muốn mất mặt, đêm đầu tiên mình bị thương lại để cho người ta nhìn, mất mặt mà!

      “Vậy cũng được, để kêu bác sĩ lấy thuốc điều dưỡng thân thể được chưa!”
      Âu Dương Thụy thấy Hạ Tịch Nguyệt nhất quyết khám, còn cách nào khác chiều theo ý , Hạ Tịch Nguyệt gì coi như là đồng ý với cầu của Âu DươngThụy. Đưa bác sĩ ra về, Hạ Tịch Nguyệt ngồi ghế sa lon nhìn Âu Dương Thụy hỏi:

      “Sao vẫn chưa làm? Tập đoàn Âu Dương đóng cửa rồi sao?”

      Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt như mộtchú nhím , biết mình sai, dịu dàngnói:

      thấy thân thể em tốt, cho nên mấyngày nay ở nhà với em, công ty thiếu mộthai ngày cũng đến mức đóng cửa.”

      làm , thân thể em có việc gì rồi.”

      Âu Dương Thụy lại nghe theo lời Hạ TịchNguyệt lần nữa, Hạ Tịch Nguyệt ngồi xem tivi hồi, lúc này điện thoại đổ chương nhìn thấy số gọi tới là của dì Lý, Hạ Tịch Nguyệt lập tứcbắt điện thoại:

      “Dì Lý, có chuyện gì ?”

      "Nguyệt Nguyệt, ngày trước sao con có tới?"
      Dì Lý quan tâm hỏi.

      "A, ngày đó con bị cảm, cho nên ."

      Hạ Tịch Nguyệt muốn làm cho dì Lý lo lắng.

      "Cái gì lại bị cảm, có nghiêm trọng , tại dì qua thăm con.”

      cần đâu dì Lý, bây giờ sao rồi.”

      được, con cho địa chỉ , buổi chiều dì đến.”

      “Vậy cũng được, con cho địa chỉ cho dì.”

      Hạ Tịch Nguyệt vốn muốn để dì Lý tớinhưng nghĩ lại đúng lúc muốn tìm dì ấy, xác định số chuyện xong thân thể của mình bây giờ vẫn chưa được, để cho dì tới vẫn hay hơn. Mặc dù trong điện thoại dì Lý với cần đón nhưng Hạ Tịch Nguyệt an tâm thay quần áo ra ngoài.
      Thím Trương nhìn thấy Hạ Tịch Nguyệt thay quần áo muốn ra ngoài, liền hỏi:


      “Thiếu phu nhân, muốn đâu sao?”
      “A, bà vú trước kia của tôi muốn tới thăm tôi, tôi an tâm cho nên đón bà ấy, thím yêntâm, lát tôi trở về.”
      Hạ Tịch Nguyệt xong cũng ra ngoài.
      Tối hôm qua Vạn Tử Hồng nghĩ có thể tìm Hạ Tịch Nguyệt cầu cạnh sáng nay đến biệt thự của Âu Dương Thụy chờ Hạ Tịch Nguyệt ra ngoài, bà dám tùy tiện vào, sợ gặp phải Âu Dương Thụy, cho nên đành ôm cây đợithỏ.

      Đợi đến trưa vẫn chưa gặp được người, lúc đóÂu Dương Thụy ra ngoài, Vạn Tử Hồng vộinúp mới bị Âu Dương Thụy phát . Sau đó Hạ Tịch Nguyệt ra ngoài, bà ta nhanhchóng tới trước mặt Hạ Tịch Nguyệt :
      là con của Hạ Nam Tùng sao?”
      “Tôi là… Bà là ai?”

      Hạ Tịch Nguyệt tò mò hỏi.
      “Có thể chuyện với chút đượckhông, chuyện liên quan đến cha của .”
      “Được, phái dưới có quán cà phê, chúng ta đến đó .”

      Hạ Tịch Nguyệt cũng muốn biết quan hệ củangười phụ nữ này với cha mình ra sao, cũng muốn tra nguyên nhân cái chết của cha mẹ cho nên đồng ý với bà ta. tới quán cà phê, haingười ngồi xuống gọi hai ly cà phê ra.

      Vạn Tử Hồng liền :

      “Tôi là Vạn Tử Hồng, là mẹ của Mạc KỳThiên.”
      “A, bác , xin chào bác, bác tìm cháu có chuyện gì vậy?”


      Mẹ của Mạc Kỳ Thiên tại sao lại tìm ?
      “Đầu tiên tôi thay mặt Thiên Thiên xin lỗi , Thiên Thiên vì ghen tị với nên mới bắt cóccô, hãy tha thứu cho nó lần này, hãy xin tổng giám đốc Âu Dương Thụy bỏ qua cho nóđược ? Bỏ qua cho nó , chúng tôi đảmbảo từ nay về sau trở về thành A nữa.”


      "
      “Bác giá, tôi nghĩ tôi hào phóng như vậy. Còn nữa, tại sao tôi lại cứ dễ dàng bỏ qua cho ấy như thế.”

      Còn tưởng vì chuyện gì đến tìm ra Mạc Kỳ Thiên bắt cóc , hừ, sao có thể chỉ vì vài câu của Vạn Tử Hồng mà bỏ qua. Tổn thương của phải làm thế nào? Hạ Tịch Nguyệt tức giận đứng dậy muốn ra ngoài, Vạn Tử Hồng lập tức kéo cánh tay Hạ Tịch Nguyệt lại, quỳ xuống khóc van xin:

      “Bời vì con bé là chị em cùng cha khác mẹ với !”

      Hạ Tịch Nguyệt nghe xong suýt té xỉu, nắm chặt cái ghế, ngồi lên toàn thân run rẩy hỏi:
      “Bà cái gì, bà lại lần . Bà cảmthấy tôi ngu ngốc mà tin những điều này sao?”
      “Mặc kệ có tin hay , điều này là . Tôi và cha là thanh mai trúc mã, chúngtôi nhau cùng nhau tạo lập cuộc sống riêng,thời điểm công ty Hạ thị huy hoàng nhất, tôi lựachọn làm người phụ nữ sau lưng ông ấy, nhưng Hạ Nam Tùng lại thường xuyên ở bên ngoài xã giao gặp mẹ , bọn họ muốn tôi chúc phúc cho họ, khi đó tôi biết mình mang thai.

      Tôi tác thành cho ông ấy, công ty Hạ thị tôicũng động dến, tôi muốn ngườiđàn ông tôi xem thường tôi nên tôi khôngnói ra. Sau đó , tôi biết mình có thai, đâylà đứa con của người đàn ông tôi , tôi nhất định phải sinh ra. Tôi cái gì cũng cần chỉ có đứa bé này là động lực duy nhất của tôi. Cứnhư vậy 18 năm, hai mẹ con chúng tôi sống bên nhau, sau đó tôi phát mình bị ung thư có tiền chữa bệnh nên Thiên Thiên làm vũ nữ may bị người ta hại, con bé làvì tôi, tôi van ….van đừng để Âu Dương Thụy đem đoạn phim kia phát tán ra ngoài, như vậy Thiên Thiên xong đời, nó là chị của ,người thân duy nhất của , hãy tha cho nó. Con bé bắt cóc cũng vì ghen tị tất cả thương của cha đều dành cho , như côngchúa còn nó lại trải qua cuộc sống gian khổ. Chị của từ khổ cho nên tôi van hãy tha cho nó lần này.”


      Vạn Tử Hồng Nhất bên quỳ hướng Hạ Tịch Nguyệt vừa khóc lóc kể lể đến. VạnTử hồng là vừa , vừa nhìn HạTịch Nguyệt phản ứng, biết nàng là tin tưởnglời của mình rồi. khỏi ở trong lòng sướngđến phát rồ rồi, như vậy Thiên Thiên có cứu.

      Dĩ nhiên những lời này đều là giả, cũng chỉ cólớn lên cùng Hạ Nam Tùng là , bà ta nghĩ dù sao vợ chồng Hạ Nam Tùng chết nên khôngcó đối chứng. Chỉ muốn Hạ Tịch Nguyệt bỏ qua cho Mạc Kỳ Thiên thôi. Hạ Tịch Nguyệt nghexong lời đó, tin che miệng lại chảy nước mắt chạy nhanh ra ngoài.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10: Ngã bệnh

      Hạ Tịch Nguyệt từ quán cà phê chạy liền mộthơi đến mộ của cha mẹ, tin đây là . Cha là người chính trực sao có thể vong ân phụ nghĩa. Mẹ ôn tồn nho nhã sao có thể làm người thứ ba? tin cuộc sống giàu sang lúc là giành của người khác. Làmsao lại như vậy được?
      tới mộ cha mẹ, Hạ Tịch Nguyệt nhìn hìnhtrên bia mộ nhịn được khóc lớn.
      “Cha, cha cho con biết đây phải là , đây phải là có đúng ? Tại sao lại như vậy, bà ta dối, bà ta gạt người, cha là người chính trực, mẹ thiện lương sao lại làm ra chuyện như vậy? Con tin. Hai người hãy cho con biết, con cũng muốn có người thân ở bên cạnh nhưng phải nhưvậy…….”

      Hạ Tịch Nguyệt khóc rất nhiều, hi vọng có người cho biết đây phải là .
      Nhưng trả lời chỉ có tiếng gió xung quanh thổi.
      Vì khóc quá nhiều mà ngất ở bên cạnhmộ.
      Âu Dương Thụy làm việc ở công ty, tới hai giờ trở về. Chủ yếu là do yênlòng Hạ Tịch Nguyệt ở nhà mình. Mặc dù có người làm ở nhà nhưng vẫn chút an tâm.
      Lái xe vào biệt thự, bước vô cửa kịp chờ muốn nhìn thấy ngay lập tức, bóng dáng làmcho nóng gan nóng ruột nhưng chẳng có gì cả, gọi:


      "Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt em ở đâu?"
      Thím Trương nghe tiếng kêu của từnhà bếp ra nhìn thấy Âu Dương Thụy, cungkính trả lời:
      “Thiếu gia, thiếu phu nhân ra ngoài.”

      Nghe thím Trương Hạ Tịch Nguyệt ra ngoài, phản ứng đầu tiên của là tức giận, thân thể còn chưa khỏe mà chạy loạn ra bên ngoài, đúng là phút nào làm cho người khác an tâm. hỏi thím Trương:

      “Thiếu phu nhân khi nào, nơi nào?”
      “Thiếu phu nhân hơn canh giờ, ấy bà vú muốn gặp ấy cho nên tự mình đón, thiếu phu nhân lát trở về.”

      lát trở lại nhưng hơn giờ, Âu DươngThụy lo lắng lập tức gọi điện thoại cho thủ hạ bảo vệ cho Hạ Tịch Nguyệt.
      “Phu nhân bây giờ ở đâu?”

      “Thưa Môn chủ, phu nhân ở mộ của cha mẹ.”
      Âu Dương Thụy lái xe đến nghĩa trang liền nhìnthấy Hạ Tịch Nguyệt ngất ở bên cạnh ngôi mộ,Âu Dương Thụy rảo bước nhanh hơn tới bên , tay ôm , đau lòng :


      "Nguyệt Nguyệt, em tỉnh lại , nơi này rất lạnh,nếu ngủ về nhà ngủ.”
      Hạ Tịch Nguyệt nghe thấy tiếng của Âu DươngThụy, mở đôi mắt sưng đỏ ra nhìn, giọng khànkhàn :

      “Âu Dương Thụy, đến rồi à?”

      Sau đó liền hôn mê bất tỉnh, thân thể lúc đầu chưa khỏe hẳn tại mặc quần áo ít lại bị cảm, ngã bệnh. Âu Dương Thụy thất Hạ TịchNguyệt ngất , đưa tay sờ đầu của .
      " là nóng."
      cởi áo ngoài của mình đắp lên người , lậptức ôm lên xe, nhanh chóng lái xe đến bệnh viện. Ở xe, thủ hạn hướng phía Âu Dương Thụy báo:
      “Phu nhân hôm nay ra ngoài gặp mẹ củaMạc Kỳ Thiên, sau đó hai người chuyện ở quán cà phê hơn giờ, bởi vì sợ phu nhânphát nên thuộc hạ có đến quá gần, biết Vạn Tử Hồng với phu nhân những gì chỉ thấy phu nhân che miệng, khócchạy ra ngoài sau đó đến nghĩa trang.”
      Nghe thấy Vạn Tử Hồng tìm Hạ Tịch Nguyệt,gân xanh trán Âu Dương Thụy nổi lên, taycầm lái gia tăng lực, nhìn Hạ Tịch Nguyệt nằm ở ghế phụ đau lòng quay đầu mắt nhìn về phíatrước gì, chỉ nghĩ ở trong lòng:
      ‘Được, rất tốt, xem ra mình còn nhân từ, nếuthiên đường có lối các người lại muốnxông tới địa ngục, vậy đừng trách tôi nểtình. Đợi bảo bối bình phục tôi tìm các người từ từ chơi.’

      Hôm nay Âu Dương Thụy vốn định cho thủ hạphát tán băng hình lên web nhưng bây giờ thay đổi chủ ý, nghĩ trừng phạt như vậy còn chưa đủ, phải làm cho ta biết chọc giận Âu Dương Thụy có hậu quả gì. Càng làm cho ta hiểu chọc tới bảo bối của , đó là sốngkhông bằng chết.

      Lái xe tới bệnh viện, Tư Đồ Triệt kiểm tra xong có vấn đề gì lớn, chỉ là bị nhiễm gió mà thôi, nhưng thời điểm kiểm tra, khôngcẩn thận nhìn thấy vết hôn cổ Hạ TịchNguyệt, liền quay đầu cười với Âu Dương Thụy:
      có việc gì lớn, chỉ là bị nhiễm gió thôi,truyền nước ổn. Chỉ là cậu cónhân tính, người ta bệnh thành ra như vậy rồi, còn nhẫn tâm xuống tay.”
      Tư Đồ Triệt cho là Âu Dương Thụy thừa dịp Hạ Tịch Nguyệt bệnh nên xuống ta, nhìn thấy gương mặt đen xì của Âu Dương Thụy, tựnhiên . Âu Dương Thụy nhìn Tư Đồ Triệt cái lạnh lùng, để ý lời của vừa , mà hỏi:

      “Lúc nào ấy tỉnh lại?”
      Tư Đồ Triệt nhìn mặt phúc hắc của Âu Dương Thụy biết mình chọc giận tới cậu ta, lập tức trảlời:
      “4, 5 canh giờ nữa, có việc gì mình ra ngoài đây.”

      Tư Đồ Triệt nhanh chóng ra ngoài, chuyện cười, cũng muốn chọc cái tên ác báđâu, biết lúc nào lại trả thù , nếu thảm như Đông Phương Húc cậu ta nên tìm ngườikhác .
      Nhìn Tư Đồ Triệt ra ngoài, Âu DươngThụy đem cái ghế tới ngồi cạnh Hạ TịchNguyệt, nhìn .
      “Rốt cuộc Vạn Tử Hồng với ấy cái gì, khiến cho ngay cả khi ngủ ấy cũng lo lắngnhư vậy.”



      Chỉ thấy Hạ Tịch Nguyệt ngừng ở trongmiệng nhảm:

      " phải như vậy, phải như thế. . . . . . ."

      xong nước mắt chảy xuống. Nhìn Hạ Tịch Nguyệt khóc, chân mày của Âu DươngThụy nhíu lại, đưa tay lau nước mắt của Hạ Tịch Nguyệt , sau đó đứng dậy ra khỏi phòng bệnh, tới hành lang với tên thủ hạ:

      "Các ngươi thăm dò thử, Vạn Tử hồng sáng hôm nay cái gì với phu nhân, ta muốn nghe sót chữ.”

      "Dạ, Môn chủ, chúng tôi lập tức ."
      Tên thủ hạ nhận lệnh liền ngay, Âu Dương Thụy định đẩy cửa vào điện thoại reo, thấy người gọi là số ở nhà.
      "Chuyện gì?"

      "Thiếu gia, bà vú của thiếu phu nhân đến."
      Nghe thấy Âu Dương Thụy hỏi, thím Trương lậptức .
      Âu Dương Thụy nghe thím Trương dì Lý tới, chân mày giãn ra.

      “Thím với dì Lý, tôi cùng thiếu phu nhân tối nay có chút việc, tối mai trở lại, thím kêu bà ấyđi nghỉ trước , ngày mai chuyện sau.”
      Âu Dương Thụy xong cúp điện thoại, vào phòng bệnh canh chừng Hạ Tịch Nguyệt. hi vọng người đầu tiên thấy khi tỉnh lại là . Cho nên kêu dì Lý nghỉ trước cũng vì biết Hạ Tịch Nguyệt muốn để dì Lý biết nằmviện.Chương11: Tỉnhlại

      Saukhi thímTrương kếtthúc cuộcgọi, đểđiện thoạixuống quayqua vớidì Lý:
      “Cáiđó, bàkhỏe chứ, biếtnên xưnghô thế nàovới bà đây?”
      “Bàquá kháchkhí rồi,cứ như NguyệtNguyệt gọitôi là dìLý thôi.”


      "Nhưvậy sao được,cái này rốiloạn quycủ."

      ThímTrương cựtuyệt.
      “Vậybà xem nhưthế nàycó đượckhông, bàkêu tôi chịLý, tôi lớnhơn bà mấytuổi, tôigọi bà làem Trươngnhư thếnào?”
      DìLý đề nghị.

      “Được,cái này được,à chị Lý,tôi mớigọi điệncho thiếugia, thiếugia tốinay có việccùng vớithiếu phunhân khôngtrở lạiđược,để tôiđưa chịđi nghỉngơi trước,có chuyệngì ngàymai .”

      “Nhưvậy cũngđược,vậy trướchết tôiđi nghỉ,tuổi cũngđã cao lạingồi xecả buổichiều nêncái bộxương giànày cũngmau mỏirồi. Tôithật phảiđi nghỉsớm mộtchút. Àem Lý thậtphiền emrồi.”
      DìLý cườinói.
      “Lờinày củachị quákhách khírồi, chịlà ngườinhà củathiếu phunhân cũnglà ngườinhà củachúng tôi,người trongnhà thìlàm gì cóphiền toái.”


      “Được,là chịLý sai,em Trươngđừng nónggiận.”
      "Nhưvậy mớiđúng chứ."
      ThímTrương xáchhành lídì Lý mangtới, đilên trênlầu.

      Bênkia VạnTử Hồngvui mừngtừ quáncà phê thuêxe trở về,đâu cònbộ dạngkhóc bi thươnglúc nãy.

      Vếtthương trênmặt củaMạc KỳThiên rấtnặng, chonên nằmở nhà mộtngày dùngtrứng gàlăn đểgiảm đau. dámxem ti vichỉ sợbăng ghihình củamình đãphát tán. ta khôngbiết ÂuDương Thụybây giờđang ởbệnh việncùng vợcủa mìnhlàm sao còncó thờigian đểý tới cônữa. MạcKỳ Thiênnghĩ tớiÂu DươngThụy đãđối xửvới mìnhnhư vậylại càngthêm hậnHạ TịchNguyệt,tình trạnghôm nay củacô tấtcả đềudo Hạ TịchNguyệt.
      Nghĩtới HạTịch Nguyệt,Mạc KỳThiên lạilộ ra ánhmắt độcác, móngtay cắmvào da thịtcũng khôngcó cảmgiác đauđớn. Đúnglúc đóVạn TửHồng vuivẻ trởlại. Nhìnthấy mẹ,Mạc KỳThiên bấtmãn :

      “Mẹ,cả ngàynay mẹ đãđi đâu?Mẹ khôngthấy mặtcon sao khôngở nhà chămsóc con,lại đira ngoài?”
      “Cáigì ra ngoàichơi, bàđây khôngphải vìchuyện củacon sao, chạyngược chạyxuôi, cũngcoi như cókết quả,Âu DươngThụy sẽbỏ qua chocon.”
      VạnTử Hồngcố ý tứcgiận .

      “Mẹnói thậtsao? Âu DươngThụy thậtbỏ qua chocon?”
      Lấytính tìnhlãnh khốccủa ÂuDương Thụylàm sao cóthể dễdàng bỏqua cho mình,chẳng lẽÂu DươngThụy đốivới mìnhcòn chúttình cảmcho nên mớinhư vậy.Nghĩ tớiđây, MạcKỳ Thiênkhông quảnbị đau,toét miệngcười.


      "Khôngkém bao nhiêuđâu."

      Ngheđược lờinói củaVạn TửHồng, MạcKỳ Thiênngưng cười,nhìn bàlo lắnghỏi:“Khôngsai biệtlà có ýgì? Mẹnói xemnào.”


      “Mẹđi tìm HạTịch Nguyệt,đem chuyệncon là chịnói cho côta biết, thếnào bâygiờ concũng làngười thânduy nhấtcủa côta, tasẽ khôngnhẫn tâmcho nên mẹnghĩ côta nhấtđịnh sẽvì con làchị em khácmẹ cùngcha mà cầuxin Âu DươngThụy thathứ.”

      “Cáigì, mẹnói cho côta biết?”

      MạcKỳ Thiêntức giậnđứng lênquát, sauđó giốngnhư nghĩtới cáigì lạingồi xuống.
      “Nóicho tabiết cũngtốt, đỡmắc côngcon phảinói.”
      Mộtâm mưu lạihình thànhtrong đầucủa MạcKỳ Thiên.


      Ởbệnh viện,Âu DươngThụy ngồiở trêngiườngchờ HạTịch Nguyệttỉnh lại.Nghe thuộchạ báocáo gặpVạn TửHồng tronglòng lạicàng lo lắngnhất địnhsẽ khôngbỏ qua chohai mẹ conbọn họ.Biết tronglòng HạTịch Nguyệtbị kíchđộng lớnnên mớichạy đếnnghĩa trang,bởi vìsự tin tưởngtrong lòngcô bịVạn TửHồng phávỡ.
      ÂuDương Thụylại thêmgiận chínhmình, hậnmình banđầu xuốngtay quá nhẹnếu nhưtrực tiếpgiải quyếthai mẹ conbọn họxong sẽkhông xuấthiện chuyệnnhư hômnay.
      HạTịch Nguyệtngu ngốctin lờinói củaVạn TửHồng khôngcó nghĩaÂu DươngThụy sẽtin. Âu DươngThụy đãcho ngườiđi thămdò chuyện25 năm trước.Muốn traMạc KỳThiên cóphải chịcủa HạTịch Nguyệtkhông rấtđơn giản,chỉ cầnmột cọngtóc đếnhóa nghiệmở bệnhviện làđược.Nhưng ÂuDương Thụycàng muốnbiết VạnTử Hồngvà Hạ NamTùng cóân oán gì,chuyện nhấtđịnh khôngđơn giảnnhư nhữnggì VạnTử Hồngnói.

      Lúctối HạTịch Nguyệtmới tỉnhlại, mởđôi mắtnặng nềra, nhìntrên trầnnhà đãbiết mìnhở bệnhviện, bởivì phòngbệnh nàycô ởba lần rồi.Nhìn chằmchằm trầnnhà, côngẩn ngơ,lại nhớđến nhữngchuyện đãxảy ra lúcsáng. Cốnén nướcmắt mìnhkhông đểrơi xuống,sau đó quayđầu quanhìn thấyÂu DươngThụy ởbên giườngcanh chừngcô, muốnmở miệngnói chuyệnlại pháthiện cổhọng củamình khôkhốc khôngnói được.Âu DươngThụy nhìnthấy HạTịch Nguyệttỉnh lại,vội vàngôn nhu :

      “Đãtỉnh rồi,có phảiem khát nướckhông?”
      KHôngnói được,Hạ TịchNguyệt chỉgật đầunhẹ mộtcái. ÂuDương Thụyđi rót mộtcốc nướcấm tớibên giườngđỡ HạTịch Nguyệtđậy, tựmình đưanước tớimiệng HạTịch Nguyệt,uống hếtnước, anhlại lấykhăn laumiệng .Hạ TịchNguyệt nhìnÂu DươngThụy bậnrộn vìmình, côcảm động. nghĩ:

      ‘ÂuDương Thụynói thếnào cũnglà tổnggiám đốccủa mộtcông ty lớn,nhưng vìmình màcó thểhạ thấpgiọng, cólẽ cảđời anhcũng chưalàm chuyệnnày. ‘
      Nghĩđi nghĩlại, nướcmắt củacô khôngkìm đượcchảy ra,trừ chađối vớicô cưngchiều cũngchỉ cóanh. Trướckia cùngQuan Hi Triếthơn nửađều làcô nhườnganh ta.
      ÂuDương Thụynhìn thấynước mắtcủa ,chân màynhíu lại,đau lònghòi:


      "Tạisao khóc?"

      HạTịch Nguyệtkhông trảlời ÂuDương Thụy,mà nhẹgiọng hỏilại:

      "ÂuDương Thụy,tại saoanh đốitốt vớiem như vậy?"
      Saukhi uốngnước xong,Hạ TịchNguyệt nóilại được.Nghe đượccâu hỏicủa HạTịch Nguyệt,Âu DươngThụy biếtHạ TịchNguyệt cảmđộng vìanh, tronglòng thêmngọt ngào.Vui vẻ trảlời:

      “Bởivì em làvợ , khôngđối tốtvới em thìđối tốtvới ai?”

      "Vậynếu em khôngphải vợanh sẽthế nào?"

      HạTịch Nguyệtnghe trảlời, côcó chútkhông vui, ra anhđối tốtvới côlà vì tráchnhiệm.
      “Nhađầu ngốc, lungtung cáigì đó,làm sao emlại khôngphải làvợ ,chúng tacó đăngkí đó nha.Cái giảthiết kiacủa em cănbản khôngcó xảyra.”
      “Nếunhư vìchuyện hômtrước màđối xửtốt vớiem emkhông cần,em khôngcần anhvì bấtkì tráchnhiệm nào,coi như cảmơn ngàyđó đãcứu em, khôngcần cảmthấy bấtkì gánhnặng nàotrong lòng,về sau anhlà Âu DươngThụy, emvẫn làHạ TịchNguyệt,chúng tacoi như chưatừng cóchuyện gìxảy ra.”
      HạTịch Nguyệtbi thươngnói.
      “Emnói cáigì, có gannói lạimột lầnanh xem?”

      NgheHạ TịchNguyệt nóithế ÂuDương Thụytức giậnlớn tiếng.

      “Nóiđã nóirồi, emnói, coinhư giữachúng tachưa cóchuyện gìxảy ra,nghe đãhiểu chưa?Có cầnem dùng tiếngAnh lạicho nghemột lần?”
      HạTịch Nguyệtthấy ÂuDương Thụylớn tiếngnói vớicô, cũngkhông khỏitức giậnlên giọng.

      “HạTịch Nguyệt,là do anhquá cưngchiều emcho nên mớiđể em vôpháp vôthiên nhưvậy.”

      ÂuDương Thụytức giậnnói.
      “Vâng,chính làdo đốivới em quátốt, anhquá cưngchiều em,mới làmcho em khôngcoi ai ragì, cho nêntừ nay vềsau khôngnên đốitốt vớiem nữa,Hạ TịchNguyệt emkhông cầnbất cứtrách nhiệmnào củaanh, hiểuchưa?”

      HạTịch Nguyệtvừa nóivừa khóc.Âu DươngThụy đãhiểu chuyệngì xảyra rồi, nhỏnày ăn dấmcủa mìnhrồi, tronglòng bựcbội vìnghe , đốitốt vớicô vì côlà vợ ,lại làmcho nghingờ làtrách nhiệmnên mớitốt vớicô.

      Nếulúc trướcÂu DươngThụy nhấtđịnh sẽthông minhphản ứngra làchuyện gìnhưng bâygiờ chỉcần làchuyện củaHạ TịchNguyệt,thông minhcũng khôngdùng được,cho nên mớichậm nhưvậy.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 12: Tán tỉnh trong phòng bệnh

      Nghĩ thông suốt Âu Dương Thụy ngồi giường cười với Hạ Tịch Nguyệt:
      “Nhưng chỉ muốn cưng chiều em phảilàm sao?”
      Hạ Tịch Nguyệt nâng đôi mắt hồng hồng với Âu Dương Thụy:
      “Âu Dương Thụy, có ý gì?”

      “Ý của chỉ tại cưng chiều em, về sau cũng cưng chiều em, muốn hung hăng cưng chiều em, chìu em đến vô pháp vô thiên. Bởi vì em.”

      Âu Dương Thụy vừa lau nước mắt Hạ Tịch Nguyệt vừa rất thâm tình.

      gạt em, mới vừa rồi còn vì em là vợ , là vì trách nhiệm mới tốt với em.”

      Hạ Tịch Nguyệt quệt mồm tức giận .
      “Nha đầu ngốc, bởi vì Hạ Tịch Nguyệt em là vợ , mới tốt với em, phải vì vợ mà chính là vì Hạ Tịch Nguyệt em, em thể nghĩ à, nếu thương em kết hôn vớiem làm gì? Nếu như thương em ở hôn lễ lại trưng bày loài hoa em thích nhất sao? Nếu thương em mời bạn tốt nhất củaem và dì Lý đến ư? Nếu thương em,làm sao mỗi lần ra ngoài ăn cơm đều gọi mónem thích ăn nhất. Nha đầu ngốc làm sao em nghĩ đến vì em hả?”

      Tay Âu Dương Thụy vân vê mũi của Hạ TịchNguyệt dịu dàng . Hạ Tịch Nguyệt gạt tay Âu Dương Thụy ra, nhìn nghiêm túc hỏi:
      “Từ lúc nào bắt đầu em?”

      “Lần đầu tiên nhìn thấy em, em té xỉu trước mặt , giống như con búp bê dễ vỡ, làm cho người ta sinh ra loại ý muốn bảo vệ mãnh liệt, từ đó trở chỉ nghĩ em thôi.”

      Âu Dương Thụy nhàng .
      “Sau khi làm, còn bữa tiệc kia có những lời đồn đều là do cố ý sắp đặt sao?”

      Âu Dương Thụy cười gật đầu cái, sau đó :
      “Bảo bối nhà chúng ta thông minh, khôngsai những thứ kia là do cố ý sắp đặt, mụcđích là để em kí khế ước, để cho em trở thànhvợ của .”

      "Âu Dương Thụy, cũng quá phúc hắc , em đúng là tiểu bạch thỏ mới tin là Gay, mới sập bẫy của .”
      Hạ Tịch Nguyệt tức giận vì biết mình bị lừa, nóixong dùng tay gõ vào đầu của mình. ra cũng phải tức giận vì Âu Dương Thụy lừacô, mà giận chính mình sao lại đần như vậy, cứhướng vào cái bẫy người ta đặt sẵn mà nhảyvào. Âu Dương Thụy cầm tay Hạ Tịch Nguyệt lên, nở nụ cười :
      “Đừng gõ, đầu này của đấy, gõ hư em chịu trách nhiệm. phải em ngốc mà do chồngem quá thông minh. phải chút thủ đoạnkhông phúc hắc vậy để vợ mình bị người kháclừa chạy làm thế nào? Đến lúc đó tìmanh để khóc, cho nên ra tay trước để chiếmưu thế, hậu hạ thủ tao ương.”

      Hạ Tịch Nguyệt nghe lời hài hước của , bật cười.

      “Em nào có sức quyến rũ như , chỉ cómột mình ngốc mới xem em là miếng mồi ngon, xem em là bảo bối.”
      Âu Dương Thụy biết nghĩ gì, ôm vào lòng, cằm chống đỡ đầu , dịu dàngnói:
      “Nha đầu ngốc, đó là do bọn họ có mắt, ngày nào đó bọn họ hối hận, hối hận vì bọn họ nhặt cỏ làm bảo bối, mà để bảo bối chân chính mất . Mà so với họ may mắn hơn nhặt được bảo bối, đến lúc đó, họ hâm mộ còn kịp nữa!”
      Hạ Tịch Nguyệt được an ủi, ngẩng đầulên với Âu Dương Thụy:
      “Cảm ơn .”
      “Cứ như vậy cảm ơn là đủ.”
      Lời xấu xa của Âu Dương Thụy, xongliền cúi đầu hướng về phía đôi môi hôn xuống.Dùng đầu lưỡi của mình quyến rũ cái lưỡi thơm tho của Hạ Tịch Nguyệt. Hạ Tịch Nguyệt tránhné nụ hôn của Âu Dương Thụy, vất vả mới cóchút khe hở, thở hổn hển :

      được, em còn bị cảm.”

      Âu Dương Thụy cười :
      sợ, thân thể của rất tốt.”

      Biết Hạ Tịch Nguyệt lo lắng cho , Âu DươngThụy vui mừng còn được. tiếp tục hôn môi . Hạ Tịch Nguyệt lại tránh né:

      " được."
      Hạ Tịch Nguyệt kiên quyết cho Âu Dương Thụy hôn, Âu Dương Thụy kiên trì muốn hôn . Hai người cứ bát nháo, muốn hôn, cho hôn, chơi biết chán.Trong phòng bệnh lại có người vào nhưng hai người hay biết.


      "Khụ khụ khụ, xin lỗi quấy rầy hai vị rồi."
      Tư Đồ Triệt biết Hạ Tịch Nguyệt tỉnh lại rồinên muốn tới kiểm tra chút, ngờ lạithấy hình ảnh như thế. Nhìn hai người em em phát ở đây, bất đắc dĩ đành phải lên tiếng nhắc nhở hai người còn có người thứ ba tồn tại.
      Nghe tiếng ho, Âu Dương Thụy quay đầu nhìnthấy Tư Đồ Triệt, mặt liền tối lại, hết sức vui vì Tư Đồ Triệt quấy rầy và bảo bối đangthân mật. Nhìn thấy mặt Âu Dương Thụy đen lại, Tư Đồ Triệt liền giải thích:


      “Cậu đừng nóng giận, mình tới để kiểm tra thân thể chị dâu, biết chị dâu tỉnh mình liền lậptức tới.”

      Tư Đồ Triệt sợ Âu Dương Thụy, nếu tại giải thích ngày sau lúc nàocậu ta lại trả thù nữa. sợ trình độ phúc hắc của người này.


      Mà Hạ Tịch Nguyệt nghe được tiếng ho, ngẩngđầu lên thấy Tư Đồ Triệt, sau đó lại nghe gọi là chị dâu, càng thêm xấu hổ, lập tức nằmxuống vùi cả người vào chăn. Mắc cỡ chết rồi!

      Âu Dương Thụy nghe lời giải thích của Tư Đồ Triệt tức giận nữa, quay sang nhìn Hạ Tịch Nguyệt, thấy đem thân mình giấu trong chăn bộ dạng rất đáng . Âu Dương Thụy nhàng vén chăn lên, :
      “Đừng vùi mình vào trong chăn kín, bên trongkhông khí có, bưng bít hư làm thế nào, mau ra đây cho !”
      ra, ra. Mắc cỡ chết người rồi, em mới cần ra ngoài!”


      Hạ Tịch Nguyệt gắt gao giữ chặt chăn khôngchịu ra ngoài.

      “Bảo bối, nghe lời mau ra đây, sao lại mất mặt được, cậu ta hâm mộ chúng ta còn khôngkịp đấy. Mau ra đây để cho Triệt kiểm tra cho em chút.”


      Âu Dương Thụy hết sức ôn nhu, Hạ Tịch Nguyệt đành phải chui ra khỏi chăn, mặt vẫncòn hồng hồng.
      Tư Đồ Triệt thấy Âu Dương Thụy đối với Hạ Tịch Nguyệt dịu dàng như vậy khỏi kinhngạc. Người này cũng có lúc ôn nhu như thế!
      Xem ra tình có thể làm cho người lạnh lùng trong chốc lát trở nên dịu dàng như vậy.
      Chỉ là, ai hâm mộ… có biểu đósao? Đúng, hâm mộ, cũng muốn tìm người . Trong đầu xuất lên khuônmặt xán lạn. Lắc đầu, làm sao có thể là ấy?Đầu óc mình nhất định là tỉnh táo.
      Sau đó Tư Đồ Triệt tới kiểm tra thân thế cho Hạ Tịch Nguyệt. Tư Đồ Triệt kiểm tra xong, vớiÂu Dương Thụy:


      còn gì đáng ngại rồi, uống thuốc,nghỉ ngơi tốt mấy ngày sau khỏi. Nếu muốn trở về, tại cũng có thể được.”


      Tư Đồ Triệt xong rồi ra ngoài. Nhưng anhthấy ràng ánh mắt của Âu Dương Thụy có ý:

      “Cậu có chuyện gì nữa nhanh nhanhchút , đừng ở đây làm kì đà cản mũi.”


      Sau khi Tư Đồ Triệt ra ngoài, Hạ Tịch Nguyệt vung quả đấm của mình về phía lồng ngực Âu Dương Thụy, tức giận :
      “Đều tại ! Đều tại !”


      Âu Dương Thụy nắm cái tay bé của Hạ Tịch Nguyệt lên đặt môi hôn xuống cái, cười :
      “Được rồi, đều tại .”


      Hạ Tịch Nguyệt rút tay của mình về, tức giậnđến phồng má, để ý đến Âu Dương Thụy nữa. Nhưng lát sau lại nghĩ đến cái gì dịu dàng với Âu Dương Thụy:
      "Âu Dương Thụy , em có thể cầu xin mộtchuyện ?"

      “Ừ em ."

      Âu Dương Thụy vuốt ve tay của Hạ Tịch Nguyệt.
      có thể bỏ qua cho Mạc Kỳ Thiên ,dù sao tại em cũng có gì, hãy bỏ qua cho ấy có được ?”
      Hạ Tịch Nguyệt nũng nịu với . khôngmuốn Âu Dương Thụy biết quan hệ của và Mạc Kỳ Thiên, muốn lo cho mình. Âu Dương Thụy dĩ nhiên biết tại sao Hạ TịchNguyệt lại như vậy, nhìn Hạ Tịch Nguyệt có ý định cho biết, Âu Dương Thụy tức giận, ngọt ngào :
      “Được, nhưng em phải đồng ý với về sau phải chăm sóc cho mình tốt, chophép để mình bị thương nữa. Nếu tha cho ấy.”
      Hạ Tịch Nguyệt có chút bất mãn với lời của , trong lòng lại lầu bầu ‘ngã bệnh với bị thương đâu phải do mình quyết định, người này bá đạo’. mặt lại nở nụ cười:

      “Được, chỉ là tò mò tại sao em lại bỏ qua cho Mạc Kỳ Thiên sao?”

      Hạ Tịch Nguyệt tò mò. Phụ nữ luôn có tính tò mò hiếu kì như vậy, trong lòng muốn cho người khác biết nhưng người khác khônghỏi lại cảm thấy có chút vui. Âu Dương Thụy biết Hạ Tịch Nguyệt nghĩ lung tung, vội vàng :


      muốn, bởi vì biết vợ là người hiền lành nhất đời, bụng tể tướng có thể chống thuyền.”
      “Ha ha ha, miệng lưỡi của ngọt nha!”

      mình chỉ nhận type cho diễn đàn cuốn tiểu thuyết thôi có hố gì mới đâu,các bạn yên tâm mình sắp post đều lại rồi.
      Các bạn đọc truyện hãy để lại cmt nhé, nếu ít cmt mình chậm tiến độ làmtruyện lại.
      Chương 13: Dì Lý chuyện

      Sau đó Âu Dương Thụy liền mang HạTịch Nguyệt về nhà. Hai người về đến nhà thìđã 12 giờ đêm. Bước vào nhà, Hạ Tịch Nguyệt mới nhớ tới dì Lý, lo lắng hỏi:
      “Dì Lý đâu rồi, em đón dì ấy, phải là lạc rồi chứ?”

      “Em đừng gấp, gần tối dì Lý đến, bởi vì em nằm viện, em cũng hi vọng người khác lo lắng nên cho dì ấy biết, chúng ta trở về muộn nên kêu dì ấy đừng chờ chúng ta.”

      Âu Dương Thụy vuốt mái tóc của Hạ Tịch Nguyệt .

      "Ah, vậy cảm ơn ."
      Hai người tắm xong lên giường nghỉ ngơi, Âu Dương Thụy ôm chầm hông của Hạ Tịch Nguyệt, Hạ Tịch Nguyệt cho rằng Âu Dương Thụy định làm gì đó, sợ lập tức lên tiếng nhắc nhở:
      “Thân thể em chưa hồi phục, tại được.”

      Hạ Tịch Nguyệt xong, liền nghe được từtrên đầu truyền tới tràng cười sung sướng.

      " cười cái gì?"

      Hạ Tịch Nguyệt đỏ mặt bĩu môi tức giận . Vừa vừa vung nắm đấm nhắn của mình đánh Âu Dương Thụy . Âu Dương Thụy nhậnlấy quyền của Hạ Tịch Nguyệt cười nóiđến:

      "Ha ha ha ~. Bà xã, em nghĩ quá nhiều rồi, anhđương nhiên biết thân thể của em ra sao, chỉ đơn thuần muốn ôm em ngủ mà thôi.”
      Nghe vậy, Hạ Tịch Nguyệt biết mình đãsai càng thêm mắc cỡ đỏ mặt, vùi mặt mình vào trong ngực của Âu Dương Thụy chịu ngẩng đầu lên. Âu Dương Thụy nhàng vuốttóc của Hạ Tịch Nguyệt, chốc lát trong ngựctruyền đến tiếng hít thở, có thể là do tác dụngcủa thuốc, Hạ Tịch Nguyệt nhanh ngủ thiếp . Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt, giọng :

      “Biết em là chuyện tốt đẹp nhất cuộc đời ,cưới được em là chuyện hạnh phúc nhất cuộcđời . Bà xã em.”

      xong đặt nụ hôn lên trán Hạ Tịch Nguyệt, sau đó tắt đèn ngủ, cả đêm ngủ an lành.
      Sáng ngày thứ hai, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người nằm chiếc giường Simmons – Hạ Tịch Nguyệt. vừa mở mắt ra nhìn thấy ánh mắt nghiệt của Âu Dương Thụy đangnhìn mình.


      "Chào buổi sáng."

      Thấy Hạ Tịch Nguyệt tỉnh lại, Âu Dương Thụy cười đến.

      "Chào buổi sáng."

      Hạ Tịch Nguyệt mơ mơ màng màng , chưa tỉnh ngủ hoàn toàn, xong tiếng‘chào buổi sáng’, Hạ Tịch Nguyệt lập tức giậtbắn người dậy:

      "Âu Dương Thụy làm sao giườngcủa em."

      Hạ Tịch Nguyệt hỏi.
      “Bà xã, em có thể gọi là Thụy hoặc là ông xã, cần phải gọi cả họ của , còn nữa bà xã à, đây là giường của chúng ta phải giườngcủa em, còn nữa ngày hôm qua em ngã bệnh emkhông nhớ sao?”
      Âu Dương Thụy tuôn tràng, Hạ Tịch Nguyệt nghe vậy mới hồi tưởng lại chuyện hômqua. Đúng lúc tiếng gõ cửa vang lên, thím Trương ở bên ngoài cửa hỏi:

      “Thiếu gia, bữa sáng chuẩn bị xong, để thiếu phu nhân xuống ăn hay bưng lên?”

      "Bưng lên ."

      Âu Dương Thụy muốn Hạ Tịch Nguyệtchạy tới chạy lui, thân thể còn chưa có hồiphục, muốn để mệt nhọc.

      " cần, em muốn xuống ăn, em sao."
      Lời của có chút bất mãn, muốn để người giúp việc nghĩ kiểu cách.
      được, thân thể em chưa khỏe hẳn, phảinằm giường nghỉ ngơi, nhanh chút đirửa mặt .”

      Âu Dương Thụy mềm mại với Hạ TịchNguyệt, Hạ Tịch Nguyệt tức giận Âu Dương Thụy bá đạo, giường bĩu môi, chịu nghe lời của . Âu Dương Thụy thấydáng vẻ đáng của , nổi hứng trêu chọc:
      “Thế nào, em muốn ôm em rửa mặt sao?Vợ à ám hiệu uyển chuyển như vậy, chồng nhất định phụ sức mạng đâu!”
      xong giả vờ muốn ôm Hạ Tịch Nguyệt ,Hạ Tịch Nguyệt thấy muốn ôm mình, sợ vội rời giường rửa mặt. Lúc ra nhìn thấy dìLý chờ mình ăn sáng, nhanh chóng đitới trước mặt dì Lý nhận lấy bữa ăn sáng đặt bàn, với bà:
      “Dì Lý, tại sao dì cầm bữa sáng của cháu tới?”


      “Dì muốn lên xem Nguyệt Nguyệt bệnh có nghiêm trọng nên thuận tay muốn mang đồ ăn sáng lên luôn.”


      “Về sau cần làm chuyện như vậy, dì lớn tuổi rồi, chuyện này để người giúp việc họ làm.”

      Hạ Tịch Nguyệt cố tỏ ý mình tức giận.
      “Được được, về sau đều nghe Nguyệt Nguyệt, làm nữa.”’


      Biết cũng chỉ quan tâm mình, bà Lý khôngthể làm gì khác hơn là đồng ý với Hạ Tịch Nguyệt. Hạ Tịch Nguyệt kéo tay dì Lý đến ghếsofa phòng ngủ.


      “Dì Lý, cháu có việc muốn hỏi dì?”

      "Được, cháu hỏi .”
      Hạ Tịch Nguyệt định mở miệng hỏi thấycách đó xa Âu Dương Thụy đứng, vì vậy :
      “Âu Dương Thụy, ra ngoài chút .”
      Lời của Hạ Tịch Nguyệt tới, Âu DươngThụy vẫn nhúc nhích, chân mày nhảylên, ý tứ rất ràng: muốn ra ngoài, phảiđồng ý với điều kiện. hiểu ÂuDương Thụy muốn gì, đứng dậy tới trướcmặt của Âu Dương Thụy giọng :

      "Được rồi, ."
      Âu Dương Thụy xấu xa cúi đầu ở lỗ tai của Hạ Tịch Nguyệt thổi hơi, Âu Dương Thụy biết lỗ tai là điểm mẫn cảm của Hạ Tịch Nguyệt, cười :

      “Mấy ngày nay phải ở nhà nằm giườngdưỡng bệnh cho tốt, được phép lung tung, tất cả phải nghe lời , nêu anhkhông ra ngoài.”

      “Cái gì? Được rồi, em biết rồi.”


      Bị thổi hơi bên tai, mặt Hạ Tịch Nguyệt nhuộm màu đỏ ửng, sau đó Âu Dương Thụy ra khỏi phòng ngủ.
      Dì Lý nhìn thấy hai người thân mật, cảm giác được an ủi, ở trong lòng thầm nghĩ:
      “Lão gia, phu nhân, hai người nhìn thấy , tiểu thư tại rất hạnh phúc, hai người có thểyên nghỉ rồi.”
      Hạ Tịch Nguyệt đến bên cạnh dì Lý lấy tấm hình từ trong túi xách mà cảnh sát đưa cho , đưa cho dì Lý:

      “Dì Lý, dì biết người phụ nữ trong hình nàykhông?”


      Dì Lý nhận lấy tấm hình, nhìn hồi lâu sau đó trảlời:

      “Bị che kín quá, dì nhận ra người này, dù là người quen biết, nhìn cũng ra.”
      Dì Lý nhận ra người này, Hạ Tịch Nguyệt thất vọng, đây chính là bằng chứng duynhất có thể tìm ra nguyên nhân cái chết của cha mẹ. Dù sao dì Lý bà ấy cũng nhiều tuổi, có thể có nhiều người bà ấy nhớ , Hạ TịchNguyệt ép bà suy nghĩ kĩ thêm, muốn miễn cưỡng ai.
      Hạ Tịch Nguyệt nhớ ra điều gì đó lại hỏi dì Lý:


      “Dì Lý, dì có biết người tên Vạn Tử Hồngkhông?”

      “Hình như là bạn của lão gia lúc trước còn có quãng thời gian ở nhà chúng ta.”

      “Lúc nào? Tại sao con lại biết?”


      “20 năm trước rồi, nhớ thời gian cụ thể, khi đó phu nhân còn chưa có lấy đâu có con, sau đó phu nhân đến, biết người phụ nữVạn Tử Hồng này làm sai chuyện gì bị lão gia đuổi ra ngoài, thời gian bà ta ở cũng lâu lắm nên dì có thấy qua bà ta.”

      Hạ Tịch Nguyệt khiếp sợ khi nghe lời của dì Lý, chẳng lẽ lời của Vạn Tử Hồng đều là , thể nào, tin cha mình là mộtngười đàn ông phụ bạc, cha và mẹ nhau nhưvậy sao có thể thích người phụ nữ ka. Dì Lýkhông nhìn thấy Hạ Tịch Nguyệt ngẩnngười suy nghĩ, bà hỏi:

      “Đúng rồi, Nguyệt Nguyệt, có việc gì sao con lại hỏi Vạn Tử Hồng?”

      Hạ Tịch Nguyệt cố tỏ ra trấn tĩnh :
      có gì, vài ngày trước có xem lại sốdi vật của cha, thấy người phụ nữ này nên muốnhỏi chút.”


      "Nguyệt Nguyệt, dì với con về sau gặp người phụ nữ này tránh xa chút, người phụ nữ này tâm bất chánh, chỉ thích ganh đua so sánh với cha con, có ngày biết xảy ra cãi vã gì với phu nhân, đẩy phu nhân té xuống lầu khiến phu nhân sảy thai, cho nên lão gia đuổi bà ta ra ngoài.”
      “Cái gì, cho nên cha mẹ con mới trễ như vậy mà sinh hạ con ra?”

      Hạ Tịch Nguyệt kinh ngạc.
      “Đúng vậy, từ đó về sau thân thể phu nhân tốt lắm, điều trị thời gian dài mới hoàn toàn phục hồi.”
      Dì Lý định những chuyện này cho HạTịch Nguyệt nhưng sợ Hạ Tịch Nguyệt gặp phải Vạn Tử Hồng làm thế nào nên bà mới ra.


      Hạ Tịch Nguyệt vuốt đầu mình, chuyện giống Vạn Tử Hồng , cái gì màbuông tay, bà ta là loại người đó làm sao có thể,hơn nữa Mạc Kỳ Thiên có phải chị mình ,còn cần phải điều tra.

      “Dì Lý, dì có biết lúc Vạn Tử Hồng rời có mang thai ?”

      Hạ Tịch Nguyệt vội vàng hỏi.

      "Cái này dì biết."
      Trầm mặc hồi, Hạ Tịch Nguyệt mệt mỏi .
      “Vậy thôi, dì Lý, con hơi mệt, muốn nghỉ ngơi.”
      “Vậy dì ra ngoài trước, con có bệnh nênnghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì nhớ gọi dì.”

      Dì Lý nhìn bộ dạng mệt mỏi của Hạ Tịch Nguyệt, dặn dò tiếng rồi đứng đậy ra ngoài.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :