Bà xã, anh muốn ăn thịt! - A Ly Thích Ăn Cá [9] (TUYỂN EDITOR)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 7 : Chân tướng
      Editor : PBP
      Beta : Haruka234

      Buổi tối mẹ Lục và ba Lục nằm ở giường, người đọc sách, người kia chơi trò tú lơ khơ, nhiều năm rồi nhưng tay nghề vẫn hề giảm sút, người đọc sách kia rất chăm chú, còn người chơi bài dường như tập trung, liên tục quay đầu lại nhìn người bên cạnh mình.

      Cuối cùng, ba Lục chịu được bà xã cứ nhìn mình như thế, đành đặt sách sang bên, xoa chân mày của mình, sau đó quay đầu đối mặt với vợ, "Muốn hỏi cái gì hỏi , đừng trẻ con như thế."

      "Em già rồi, chẳng qua cũng chỉ là người hơn 50 tuổi mà thôi." đến đây, bản thân mẹ Lục cũng cảm thấy sức khỏe còn nhiều nữa. Hơn 50 tuổi, nửa thân thể cũng chôn trong đất rồi.

      "Rồi rồi, em già, là già." nên trêu chọc phụ nữ thời mãn kinh.

      "Ôi, ông xã, sao đột nhiên hôm nay thái độ lại tốt như vậy?" Người nào đó cuối cùng ra vấn đề khiến mình bối rối từ trưa đến giờ.

      "Bà xã, mặc dù chúng ta già, nhưng chúng ta cũng từng trải qua thời trẻ tuổi, lúc ban đầu, chúng ta cũng từng điên cuồng, hiểu tình cảm của con trai đối với con , đời này nếu phải con bé được, giống như chúng ta lúc đó, còn nhớ lúc đầu từng với em, nếu em chờ , buông tay. Mặc dù em trở thành vợ của người khác, cũng cướp về, để ý em có hận , chỉ muốn em ở bên cả đời. may mắn hơn thằng bé, em vẫn ở đây chờ , may mắn hơn nó, ít nhất chúng ta nhau được mọi người chúc phúc, còn nó, nó trong im lặng như vậy, gặp nhiều trở ngại như vậy, nó gặp quỷ giết quỷ, gặp thần sát thần cách tàn nhẫn, dứt khoát, mới giữ được con bé vào lòng của mình. Nó đúng, nhưng nó vẫn là con của chúng ta, có hể gì đây."

      bất đắc dĩ, càng là thỏa hiệp, chỉ cần hai đứa sống tốt, ông cũng chúc phúc cho hai đứa nó.

      "Nhưng mà con bé thương nó, biết , con mình thương nó." Mẹ Lục ràng có chút kích động, bà hiểu loại tình cảm này, nhưng chuyện tình cảm vốn là chuyện tình song phương, phải chuyện của phía.

      "Làm sao em biết?"

      "Chính miệng Lục Tranh cho em biết." đến đây, mẹ Lục nghĩ đến hôm nay thấy cổ tay có vết bầm tím, càng khẳng định ý nghĩ của mình.

      Sớm chiều ở chung mấy chục năm, ba Lục làm sao biết bà muốn nghĩ gì. “Có vết bầm tím, nhưng ràng là dùng phấn để che dấu. E rằng chính con bé cũng lòng mình rốt cuộc có nó hay ."

      Lúc này đây, mẹ Lục bình tĩnh im lặng, bà vốn là phụ nữ, chính vì như thế, lại càng thêm hiểu lòng của phụ nữ như thế nào. Nếu như Lục Tranh có tình cảm với con trai, sao có thể che giấu vết bầm đó. Bà xứng làm mẹ, ngay cả chuyện này cũng phát . Có lẽ, nếu bà sớm phát khác thường của hai đứa nó, có thể bóp chết loại tình cảm này ngay từ trong nôi rồi. Đột nhiên, bà cảm thấy bản thân rất thất bại, vẻ ảo não lên chân mày.

      " phải lỗi của em, em đừng tự trách, con cháu tự có phúc của con cháu, cục diện xảy ra ngày hôm nay, tất cả đều do bọn chúng, chúng ta có thể ngăn cản nhiều chuyện phát sinh, chỉ có chuyện cảm tình, chúng ta cách nào ngăn cản được." Thấy bà xã như vậy, trong lòng ba Lục cũng rất đau lòng, ông ôm bà nhàng mà an ủi.

      Quả chuyện này trách bọn chúng được, số mệnh định nó con bé rồi, ai có thể ngăn cản.

      Về chân tướng:

      Lục lão gia, "Thủ trưởng, tôi nhất định bảo vệ tốt con của ngài.”

      Người thần bí, "Nhưng mà như vậy khiến ông chịu ấm ức."

      Lục lão gia, "Tôi có thể có hai đứa cháu."

      Vì vậy, mọi người thấy mẹ Lục sinh ra cặp song sinh long phượng.
      JupiterGalileo, linhdiep17, Chris10 others thích bài này.

    2. phuongvutyty

      phuongvutyty Active Member

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      246
      Sao mọi người ko vs nu9, để nu9 bị dằn vặt mãi vì vấn đề loạn luân đó, haiz, tui phản đối bạo lực tinh thần, hậu quả ko kém j bạo lực thể xác #.#
      midnightBăng Phong thích bài này.

    3. Oriole5185

      Oriole5185 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      417
      Được thích:
      6,227
      Cái chương này nó ngắn cách... khiến người ta bứt rứt.
      Chân tướng họ phải là em, nhưng cả nam lẫn nữ chính đều biết, và ông bố bà mẹ có ý định cho các con biết?
      Haruka.Me0Băng Phong thích bài này.

    4. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Mô tiếp ngụy inc chính là ngược tâm mà. Nếu ra cho đỡ dằn vặt còn j truyện cho các bạn coi nữa chứ :3
      Còn về lý do ba mẹ ko đừng gấp từ từ bjk tại sao thôi. Quan trọng là chị ấy ấy thế nào.
      linhdiep17, Băng PhongOriole5185 thích bài này.

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Xin lỗi mọi người dạo này bận đề án quá :)
      Chương 8 : Bà xã, ngại làm nam sủng
      Editor : Phong
      Beta : Haruka234


      Thà đắc tội quân tử, chớ đừng đắc tội tiểu nhân. Lục Sênh từ đầu ràng là tiểu nhân. ngược đãi về mặt tinh thần lại đồng thời ngược đãi về cả tinh thần lẫn thể lực.

      Hừ, đúng là con giun trong bụng . Chẳng qua chỉ thất thần chút vậy mà lại cắn cái khiến trước ngực đỏ ửng lên.

      Phía dưới sớm khó chịu muốn chết, nhưng người nào đó lại chịu cho . Về mặt lý trí, rất khinh bỉ mình, rất muốn thử mạnh mẽ cự tuyệt nhưng sinh lý lại chịu đựng nổi biết làm sao.

      chủ động phối hợp với , dùng sức đong đưa bờ eo của mình hướng lên . tỏ như thế, nhưng người nào đó chỉ nhìn cười tà, có bất kỳ động tác nào, vẫn cứ tiếp tục đốt lửa khắp người .

      khó chịu vòng hai chân qua hông của , trong miệng phát ra thanh mập mờ, đôi mắt quyến rũ, tóc dài hỗn loạn, bình thường ở dưới thân tỏ ra như vậy, sớm nhào tới rồi, mà bây giờ dù gần tới cực hạn, vẫn để treo người như cũ, nhất định phải khiến mở miệng cầu xin mình.

      “Muốn sao? Muốn em hãy cầu xin .” Người nào đó cúi đầu nhàng câu bên tai như vậy.

      Có câu, thà làm ngọc vỡ, Lục Tranh khó chịu quay đầu qua bên, nhìn , định bụng sống chết bảo vệ tôn nghiêm.

      Xem ra, chưa cố gắng đủ. Ánh mắt người nào đó tối sầm, gì nữa, mà chỉ dùng hành động thực tế để chứng minh quyết tâm của mình.

      Á, biết từ lúc nào, tay tới cửa hang của chốn đào nguyên, cảm giác phía trong lạnh lẽo, căng trướng, sau cùng cảm thấy thẹn thùng, loại khoái cảm mãnh liệt giống như thủy triều bào mòn tâm trí của , đầu óc trống rỗng. Nhưng mà, có điều gì đó rất lạ.

      Bỗng nhiên trong thân thể trống rỗng, còn cảm giác căng trướng, trong lòng thấy hụt hẫng rất lớn, chủ yếu là trong lòng rất ngứa ngáy, nơi nào đó càng cần phải , chỉ muốn có cái gì đó lấp vào chỗ trống trong . Làm sao bây giờ? mở hai mắt mờ mịt, cố gắng dùng nhu tình làm người nào đó xúc động, kết quả chỉ thấy người nào đó tỏ ra ‘chuyện liên quan đến mình’ nhìn .

      “Quên , khí khái gì đó thể làm no bụng, huống chi, người có khí phách là quân tử, còn mình chỉ là , ra vẻ mạnh mẽ để làm gì.” Nghĩ vậy, Lục Tranh vì mình tìm được lý do cúi đầu khuất phục rồi.

      “Ông xã, cho em.” Còn phụ nữ dễ thay đổi ư? Người phụ nữ trước mắt này là ví dụ sống sờ sờ đó thôi.

      là khách chơi phải ? Hử?!” Người nào đó vô sỉ thổi vào lỗ tai của .

      phải mà.” Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, lúc này, dù có mình là , Lục Tranh cũng có chút tiết tháo nào gật đầu thừa nhận.

      thương bảo bối, hề ngần ngại làm nam sủng của em chút nào.” Vừa lời mập mờ như vậy, người nào đó vừa hạ eo xuống.

      Phập phồng phập phồng, trong lúc mơ màng, Lục Tranh nhìn gương mặt của , trong lòng suy nghĩ, “Dáng vẻ kia, kỹ thuật kia, cả sức chịu đựng kia nữa, đúng là đủ tiêu chuẩn làm nam sủng mà. Đáng tiếc, mình nuôi nổi, còn nữa, tại sao phải mình ở phía , mình là chủ nhân kia mà.”

      Cuối cùng, Lục Tranh cảm giác đối với sức chịu đựng của là vừa vừa hận, có mấy lần, cho là mình chết trong khoái cảm này, chết , cứ chết như vậy tốt rồi. Hoặc là, để thoát khỏi việc này, từng xúc động đến muốn tự sát. Nhưng nghĩ lại, chết sớm như vậy được. Những khổ sở đều trải qua, đây là ân huệ ông trời cho mình mà mình biết quý trọng, ngược lại còn vì chuyện này mà tự sát, ngu ngốc.

      Ngốc, ý nghĩ đó rất ngu ngốc. Bởi vì sau khi tỉnh dậy, vẫn sống rất tốt.

      Bị giằng co suốt đêm, được rồi, ở giường, người nào đó luôn giống như bị khơi dậy ý chí chiến đấu mạnh mẽ, liên tục đâm vào bên trong, giống như mãi cũng dùng hết sức lực vậy. Tỉnh lại lần nữa, Lục Tranh cảm giác toàn thân bủn rủn, nhất là nơi khó kia lại đau nhức đến mức nên lời, mà kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này lại phấn chấn tinh thần đứng ở trước gương thắt cà vạt, muốn ta chết quách cho rồi.

      còn biết xấu hổ với mình là nam sủng. Trừ da trắng, gương mặt xinh đẹp chút, vóc người đẹp chút, người có chỗ nào giống nam sủng. Nam sủng phải giống như, ừm… phải giống như những người đứng đầu trong bảng xếp hạng Thiên Thượng Nhân Gian, trong câu lạc bộ Gay nổi tiếng, lúc , thắt lưng như cây liễu, chuyện , nhất là tất cả mọi cử chỉ đều nghe theo người sai khiến, mình muốn cho, muốn lập tức cút . có chỗ nào giống vậy chứ, bất kể là lúc nào, nhất là ở giường, nhất định phải nắm giữ quyền chủ đạo.

      Tuy nhiên, ra mình cũng rất hưởng thụ quá trình này, hưởng thụ vậy quá giả dối.

      Vị tác giả vô lương tâm nào đó lên tiếng,”Con , thể lực quyết định địa vị, tinh thần mẹ ủng hộ con, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày sáng sớm con cứ thử chạy bộ năm cây số. Lần sau có thể mẹ cho Lục Tranh câu ‘come on, baby~~’ trong lúc làm chuyện đó.”

      Chỉ có điều…

      Lục Tranh: “Come on, baby.”

      Lục Sênh: “…”

      Người nào đó ôm trán, có chút lạc đề. Kẻ lập dị, đàn ông và phụ nữ khác nhau, giống như sau khi vận động, dường như người nào đó hưng phấn, toàn thân dưới giống như có dùng bao nhiêu cũng hết sức lực. Ngược lại, thấy mình giống như cà tím rụng sương mùa thu, rơi bịch bịch. quá chênh lệch, tự biết lượng sức mới là người bình thường.

      Lục Tranh nửa mở mắt vài giây, chuẩn bị tiếp tục nằm xuống ngủ bù, hiển nhiên đãquên mất chuyện quan trọng, người nào đó soi gương cũng ngần ngại nhắc nhở .

      Thân thể Lục Tranh còn chưa nằm xuống giường, người nào đó đưa tay kịp thời ngăn hông lại, áo sơ mi lạnh như băng khiến cho rùng mình chút, đầu óc cũng dần tỉnh táo.

      tệ, trò này hữu hiệu. Đôi mắt người nào đó mỉm cười, “Đừng ngủ nữa, đừng quên hôm qua em đồng ý với đến công ty làm.”

      “Ừm.” chút mơ hồ đáp lại, nhưng vài giây sau, đầu óc của lập tức tỉnh táo hoàn toàn.

      chơi.” Lục Tranh vui mừng nhìn .

      “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.” Bỏ lại câu n, người nào đó liền chuẩn bị xuống lầu, tay cầm nắm cửa phòng ngủ, biết chợt nhớ ra điều gì, đột nhiên quay đầu lại nhìn , cười tiếng, đưa mắt nhìn, “Chủ nhân, tối hôm qua tôi phục vụ ngài hài lòng , nếu cần, lần sau cứ gọi tôi, tôi lấy tiền đâu.” xong, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt, điềm tĩnh ra khỏi phòng ngủ.

      Nhưng mà người nào đó ở giường được bình tĩnh như vậy, hơi tức giận, “Thái độ phục vụ quá kém. Có ai lại để cho chủ nhân nằm bên dưới, tiểu thuyết cũng chủ nhân ở , huống chi, lời của mình cũng có chút uy lực nào, cần, còn làm trái ý mình, mạnh mẽ cưỡng ép. Khi mình có quyền làm chủ, điều đầu tiên mình làm là đá ta ra khỏi nhà.” Nghĩ đến cảnh bị đá ra khỏi nhà, tâm tình Lục Tranh vui vẻ lên rất nhiều.

      Nhìn xem, cái thế giới này có chỗ nào công bằng đâu. thực tế thoải mái ngược đãi , còn chỉ có thể ngược đãi trong suy nghĩ, nhưng cũng rất thỏa mãn, cách giải tỏa này cũng tồi. Đây chính là vì ai ai cũng có áp lực, nhưng chỉ có phần bị chứng uất ức, thậm chí chịu nổi phải tự sát, người nào ngược đãi mình, mình nên chịu đựng, nhịn nhục hoài trở thành Ninja rùa. Chúng ta vốn là động vật bậc cao, nhịn riết biến thành con rùa đen rụt đầu, hơn nữa có thể phát điên. Cho nên, tìm cách giải tỏa là hết sức cần thiết.


      Quả nhiên, ngày mới, khí mới, Lục Tranh cảm giác cả người tràn đầy năng lượng, chuẩn bị bao lâu xong, đúng 7:00 có mặt ở phòng ăn.


      "Ưm, ngon quá." Sandwich đơn giản mà lại ngon hơn mấy món trước kia rất nhiều. cầm bánh trong tay, cắn từng miếng , à , ra là có chút nhai ngấu nghiến, Lục Tranh cảm giác mình bị nghẹn, vội vàng uống vài hớp sữa tươi cho dịu bớt.


      Người đối diện thấy luống cuống tay chân mà vẫn thờ ơ, câu, cả người tản ra hơi thở lạnh lùng mà cao quý. quá văn vẻ rồi, đơn giản chút chính là phải phong cách bình dị gần gũi. Phong thái toàn thân cho chúng ta biết, ‘ông đây quen các người, được tới gần, được tùy tiện làm quen’. Còn thiếu chút nữa là đeo luôn tấm bảng ghi chữ ‘xin chớ tới gần’, giống tấm bảng treo trước chuồng chó.


      Có chuyện, quả nhiên là có chuyện, đợi Lục Tranh mở miệng, người nào đó lau miệng mình, " ngắn gọn, bởi vì chúng ta có thời gian, chức vụ của em là trợ lý của , do thư ký Lý quản lý, hôm nay đến công ty, em đến thẳng chỗ thư ký Lý trình diện, ấy cho em biết phải làm gì." Quả nhiên lời ít mà nhiều ý, có thể ít mấy câu nhảm tốt hơn. Các bạn thông cảm, là người trưởng thành mà ta vẫn còn giữ cái đuôi của nổi loạn thời niên thiếu vậy đấy.
      JupiterGalileo, linhdiep17, midnight9 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :