Chương 7 : Chân tướng
Editor : PBP
Beta : Haruka234
Buổi tối mẹ Lục và ba Lục nằm ở giường, người đọc sách, người kia chơi trò tú lơ khơ, nhiều năm rồi nhưng tay nghề vẫn hề giảm sút, người đọc sách kia rất chăm chú, còn người chơi bài dường như tập trung, liên tục quay đầu lại nhìn người bên cạnh mình.
Cuối cùng, ba Lục chịu được bà xã cứ nhìn mình như thế, đành đặt sách sang bên, xoa chân mày của mình, sau đó quay đầu đối mặt với vợ, "Muốn hỏi cái gì hỏi , đừng trẻ con như thế."
"Em già rồi, chẳng qua cũng chỉ là người hơn 50 tuổi mà thôi." đến đây, bản thân mẹ Lục cũng cảm thấy sức khỏe còn nhiều nữa. Hơn 50 tuổi, nửa thân thể cũng chôn trong đất rồi.
"Rồi rồi, em già, là già." nên trêu chọc phụ nữ thời mãn kinh.
"Ôi, ông xã, sao đột nhiên hôm nay thái độ lại tốt như vậy?" Người nào đó cuối cùng ra vấn đề khiến mình bối rối từ trưa đến giờ.
"Bà xã, mặc dù chúng ta già, nhưng chúng ta cũng từng trải qua thời trẻ tuổi, lúc ban đầu, chúng ta cũng từng điên cuồng, hiểu tình cảm của con trai đối với con , đời này nếu phải con bé được, giống như chúng ta lúc đó, còn nhớ lúc đầu từng với em, nếu em chờ , buông tay. Mặc dù em trở thành vợ của người khác, cũng cướp về, để ý em có hận , chỉ muốn em ở bên cả đời. may mắn hơn thằng bé, em vẫn ở đây chờ , may mắn hơn nó, ít nhất chúng ta nhau được mọi người chúc phúc, còn nó, nó trong im lặng như vậy, gặp nhiều trở ngại như vậy, nó gặp quỷ giết quỷ, gặp thần sát thần cách tàn nhẫn, dứt khoát, mới giữ được con bé vào lòng của mình. Nó đúng, nhưng nó vẫn là con của chúng ta, có hể gì đây."
Là bất đắc dĩ, càng là thỏa hiệp, chỉ cần hai đứa sống tốt, ông cũng chúc phúc cho hai đứa nó.
"Nhưng mà con bé thương nó, biết , con mình thương nó." Mẹ Lục ràng có chút kích động, bà hiểu loại tình cảm này, nhưng chuyện tình cảm vốn là chuyện tình song phương, phải chuyện của phía.
"Làm sao em biết?"
"Chính miệng Lục Tranh cho em biết." đến đây, mẹ Lục nghĩ đến hôm nay thấy cổ tay có vết bầm tím, càng khẳng định ý nghĩ của mình.
Sớm chiều ở chung mấy chục năm, ba Lục làm sao biết bà muốn nghĩ gì. “Có vết bầm tím, nhưng ràng là dùng phấn để che dấu. E rằng chính con bé cũng lòng mình rốt cuộc có nó hay ."
Lúc này đây, mẹ Lục bình tĩnh im lặng, bà vốn là phụ nữ, chính vì như thế, lại càng thêm hiểu lòng của phụ nữ như thế nào. Nếu như Lục Tranh có tình cảm với con trai, sao có thể che giấu vết bầm đó. Bà xứng làm mẹ, ngay cả chuyện này cũng phát . Có lẽ, nếu bà sớm phát khác thường của hai đứa nó, có thể bóp chết loại tình cảm này ngay từ trong nôi rồi. Đột nhiên, bà cảm thấy bản thân rất thất bại, vẻ ảo não lên chân mày.
" phải lỗi của em, em đừng tự trách, con cháu tự có phúc của con cháu, cục diện xảy ra ngày hôm nay, tất cả đều do bọn chúng, chúng ta có thể ngăn cản nhiều chuyện phát sinh, chỉ có chuyện cảm tình, chúng ta cách nào ngăn cản được." Thấy bà xã như vậy, trong lòng ba Lục cũng rất đau lòng, ông ôm bà nhàng mà an ủi.
Quả chuyện này trách bọn chúng được, số mệnh định nó con bé rồi, ai có thể ngăn cản.
Về chân tướng:
Lục lão gia, "Thủ trưởng, tôi nhất định bảo vệ tốt con của ngài.”
Người thần bí, "Nhưng mà như vậy khiến ông chịu ấm ức."
Lục lão gia, "Tôi có thể có hai đứa cháu."
Vì vậy, mọi người thấy mẹ Lục sinh ra cặp song sinh long phượng.