1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà xã, anh chỉ thương em - Nam Quan Yêu Yêu (Full+eBook+ NT20)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Ngoại truyện 18: 【Nắm tay cả đời, bên nhau đến già: 】Ngọt ngào 18

      Editor: Puck

      Đến trưa, Lương Chân Chân quả nhiên sáng ngời xuống lầu, sắc mặt hồng hào phơn phớt, chút cũng nhìn ra ngã bệnh.

      Nhạc Nhạc kỳ quái ngồi vào trong lòng mẹ, nắm lấy cánh tay mẹ làm nũng, “Mẹ, bệnh của mẹ khỏi chưa?”

      “Ừ, khỏi rồi.” Lương Chân Chân cười gật đầu, trong lòng cũng xấu hổ, láo đứa bé, đành lòng, nhưng lại thể .

      “Mẹ, buổi chiều con muốn đến công ty cha chơi, có được ?” Nhạc Nhạc chớp cặp mắt to, cảm giác vô cùng đáng .

      “Cha phải làm việc, sao có thời gian chơi với con.” Lương Chân Chân tỏ ý bất đắc dĩ với đề nghị của con .

      sao, sao! Con muốn .” Nhạc Nhạc dứt khoát đùa giỡn vô lại.

      Lương Chân Chân bị con bé cuốn lấy có cách nào, chỉ có thể đồng ý, “Có thể dẫn con , nhưng con phải đồng ý với mẹ ngoan ngoãn nghe lời, cho phép quấy rầy công việc của cha.”

      Nhạc Nhạc ngừng gật đầu liên tục, đôi mắt to lóng lánh như nho đen hưng phấn, mục đích của bé đạt được, a a ~

      An An chơi máy tính thở dài, mẹ đúng là quá dễ chuyện rồi!

      “An An, con cũng cùng mẹ.” Lương Chân Chân quay đầu với con trai, thằng bé có cách đối phó với Nhạc Nhạc, mang theo thằng bé tương đối bảo đảm.

      “Con …” An An vừa định , nhưng tiếp xúc với ánh mắt của mẹ, lập tức tự giác gật đầu.

      “Con trai ngoan ~~” Lương Chân Chân cười híp mắt sờ tóc con trai.

      “Mẹ, thể tùy tiện sờ loạn đầu bé trai.” Giọng An An rầu rĩ.

      “Mẹ cứ muốn sờ.” Lương Chân Chân cố ý xoa mấy cái đỉnh đầu con trai, sau đó lại hôn mạnh lên gò má mềm mại của thằng bé, cười đến cực kỳ rực rỡ.

      An An chỉ có thể tỏ ý bất đắc dĩ với hành động trẻ con của mẹ, thừa dịp mẹ để ý xoa xoa nước miếng mặt, trong nhà có hai bé . ╮(╯▽╰)╭

      Buổi chiều, Lương Chân Chân mang theo con trai và con hùng hùng hổ hổ lao tới tòa nhà tập đoàn Đế Hào tư, nhân viên quầy lễ tân rất nhiệt tình dẫn bọn họ đến cửa thang máy, đây chính là cả nhà tổng giám đốc, đương nhiên thể chậm trễ.

      Trong nháy mắt khi cửa thang máy mở ra, Lương Chân Chân đột nhiên nghe thấy giọng nữ quen thuộc, khỏi quay đầu nhìn sang.

      “Tuyết Nghiên?” giật mình mở miệng, thoáng cái bốn năm thấy, xem ra càng thêm nhiệt tình die.enda anle.equu ydonn xinh đẹp hơn trước kia, càng thêm vẻ phụ nữ quyến rũ và xinh đẹp.

      “Chị Lương.” Kiều Tuyết Nghiên cong môi, ầm ĩ như trước kia, chững chạc rất nhiều.

      Hai nhóc An An và Nhạc Nhạc tò mò nhìn Kiều Tuyết Nghiên, dì xinh đẹp này là ai? Sao lại tới công ty cha? Hơn nữa mẹ còn nhận ra dì ấy?

      “Chị nghĩ em trở lại, ngờ qua bốn năm rồi.” Dừng chút, tiếp: “ vui mừng được gặp em lần nữa.”

      Giọng Lương Chân Chân thành khẩn mà hữu nghị, giống như gặp bạn lâu thấy, thăm hỏi thản nhiên, tình nghĩa hờ hững.

      “Lúc ấy… Mẹ vừa rời lâu, em sợ thấy cảnh đau lòng, nên xin trường học trở về Thụy Sỹ, sau lại học đại học Cambridge, năm ngoái mới tốt nghiệp, định về nước nộp đơn bộ phận ngoại giao.” Kiều Tuyết Nghiên đơn giản kể lại chuyện bản thân bốn năm qua.

      “Bộ phận ngoại giao? Xem ra em biết nhiều ngôn ngữ các quốc gia!” Lương Chân Chân cười cười.

      “Cũng có! nhiều lắm bảy cái thôi.” mặt Kiều Tuyết Nghiên lên vẻ dĩ nhiên, lớn lên từ ở Thụy Sỹ, vốn biết bốn loại ngôn ngữ (Tiếng Đức, tiếng Pháp, tiếng Ý là ngôn ngữ cơ bản của Thụy Sỹ, gần như tất cả mọi người đều biết hai ba loại ngôn ngữ, hơn nữa cha mẹ từ dạy tiếng Hán, biết bốn loại.)

      Sau ở đại học lại học tiếng và tiếng Nga, học thêm tiếng Nhật, tăng lên thành bảy loại, điều này cũng vì để gần mơ ước thành nhân viên ngoại giao thêm bước.

      “Ngôn ngữ bảy quốc gia sao?” An An đột nhiên lên tiếng hỏi.

      “Ừ.” Kiều Tuyết Nghiên gật đầu.

      An An mím môi thêm gì nữa, trong lòng vẫn suy nghĩ: Dì xinh đẹp này rốt cuộc là ai? Xem ra cũng quá lớn! Lại có thể biết bảy ngôn ngữ?

      Trong lòng khó tránh khỏi có chút bị kích thích, càng thêm khích lệ cậu quyết tâm chăm chỉ học hành.

      “An An, Nhạc Nhạc, gọi… Dì .” Lương Chân Chân chần chừ giây lập tức tìm được danh xưng thích hợp để gọi, nếu thể gọi , vậy gọi dì thôi.

      “Xin chào dì .” An An và Nhạc Nhạc cùng nhau mở miệng, giọng mềm mại đáng .

      Trong lòng Kiều Tuyết Nghiên ấm áp, có cảm giác nên lời, chưa bao giờ hy vọng xa vời chị Lương có thể coi mình là người nhà, lại họ quả phải, ngay cả chút liên hệ máu mủ cũng có, chỉ là con nuôi mà thôi.

      Nhưng bây giờ, chị ấy lại để cho con chị ấy gọi mình là dì , mà phải… Dì *, trong lòng ngay lập tức lướt qua cảm giác khác thường.

      (*) Tiểu di 小姨 dì : chỉ chị em của mẹ => có quan hệ họ hàng

      A di 阿姨 dì: chỉ xưng hô với người phụ nữ xấp xỉ bằng tuổi mẹ mình => có quan hệ họ hàng.

      “Dáng dấp hai bé đáng .” Kiều Tuyết Nghiên sờ mặt Nhạc Nhạc, trong mắt là nụ cười dịu dàng.

      “Dì , dì là thiên tài sao?” Nhạc Nhạc ngước đầu hỏi.

      phải, đời này nào có nhiều thiên tài như vậy, phần lớn mọi người đều phải dựa vào chăm chỉ và nỗ lực của bản thân.”

      Nhạc Nhạc cái hiểu cái khẽ gật đầu, mắt to đen láy chớp chớp, vô cùng dễ thương.

      “Vậy dì có thể dạy cháu ?”

      “Nhạc Nhạc, dì phải làm việc, rất bận rộn.” Lương Chân Chân vội vàng giáo dục con , cũng thể die enda anle equuy donn tùy tiện mời Kiều Tuyết Nghiên đến nhà, ít nhất phải thương lượng xong với ông xã, dù sao quan hệ rất phức tạp.

      Kiều Tuyết Nghiên mỉm cười, dĩ nhiên hiểu lý do trong này, đừng Đằng đại ca, ngay cả chính cũng chưa chuẩn bị xong tâm lý để đến nhà chị Lương

      số việc mặc dù trôi qua rất nhiều năm, nhưng trong lòng nhau đều thể quên, muốn buông ra hoàn toàn, vẫn cần quá trình.

      “An An, Nhạc Nhạc, để dì Lâm đưa các con đến phòng làm việc của cha được , mẹ muốn chuyện với dì .” Lương Chân Chân đứng trước mặt các con, trưng cầu ý kiến các bé.

      Lần này Nhạc Nhạc giận dỗi, ngoan ngoãn gật đầu, mặc cho trai dắt vào thang máy, giơ tay bé, “Mẹ, mẹ phải nhanh chóng đến tìm chúng con đấy!”

      “Ừ, phải nghe lời biết ?”

      “Phu nhân, ngài yên tâm, tôi nhất định đưa thiếu gia và tiểu thư an toàn đến phòng làm việc của tổng giám đốc.” Lâm tiểu thư nhiệt tình đảm bảo.

      “An An, phải chăm sóc em kỹ lưỡng đó.”

      Lương Chân Chân dặn dò con trai, nhìn dáng vẻ bé của chúng biến mất trước mắt, mới xoay người cùng Kiều Tuyết Nghiên rời khỏi tòa nhà tập đoàn Đế Hào tư, quán cà phê gần đó.

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----


      Hoàn cảnh tao nhã, nhạc êm dịu, kiểu cách trang trí rất phong cách, sàn nhà bằng gỗ màu, khắp nơi còn có thể nhìn thấy kim loại chạm rỗng khắc hoa, còn có màn tơ màu đỏ bay theo gió, xinh đẹp mà uyển chuyển.

      Lương Chân Chân và Kiều Tuyết Nghiên chọn chỗ gần cửa sổ, hai người ngồi mặt đối mặt.

      “Trở về lần này nữa chứ?”

      Kiều Tuyết Nghiên bưng ly cà phê lên khẽ nhấp ngụm, “Còn biết.”

      thể nào? Nam Cung chịu để cho em ? khó khăn mới trông mong em trở lại, cậu ta cũng nghĩ cách giữ em lại?” Lương Chân Chân ngược lại chút tị hiềm nào thẳng.

      “Khụ…” Kiều Tuyết Nghiên cúi đầu ho khan tiếng, hai gò má đỏ ửng.

      Bốn năm trước lúc rời , cho rằng giữa hai người bao giờ có bất kỳ quan hệ nào nữa, nghĩ tới sau gặp lại ở Thụy Sỹ, giống như lưu manh dây dưa dứt với mình, quan hệ bỏ xong để ý lại rối loạn.

      “Nam Cung cậu ta là người tốt, trước khi gặp em hơi lăng nhăng, nhưng sau khi gặp em hoàn toàn thoát khỏi bụi hoa, giữ mình trong sạch đợi em bốn năm, cũng dễ dàng.” Lương Chân Chân chuyện thay Nam Cung Thần.

      “Chị Lương, em biết , hôm nay em tới chính là để tìm ấy.” Khóe môi Kiều Tuyết Nghiên nở nụ cười ấm áp, ấy đợi mình bốn năm, sao mình lạ biết tình ý này?

      Cuộc sống có bao nhiêu thời gian bốn năm có thể hoang phí?

      Thời gian dễ dàng thay đổi, thoáng qua rồi biến mất, nên chủ động tìm hạnh phúc cho mình!

      Lương Chân Chân mỉm cười nhìn , “Vậy đúng rồi! Em lớn lên từ ở nước ngoài, phương diện tư tưởng dieendaanleequuydonn hẳn càng tiến bộ, có số việc cũng cần chị , hạnh phúc thể ngồi chờ, phải dựa vào chính bản thân tranh thủ.”

      “Vâng, chị Lương, cám ơn chị.”

      “A Tư ấy cũng biết, dù sao… Chuyện qua lâu như vậy rồi, sớm muộn gì ấy cũng phải buông xuống.

      “Em hiểu.” Kiều Tuyết Nghiên trầm mặc nuốt ngụm cà phê, hơi đắng chát, qua chính là hương vị còn sót lại quanh miệng.

      Rất nhiều chuyện, lúc ấy hiểu được, nhưng bây giờ sớm người và vật còn, cần thiết phải truy cứu, chuyện quá khứ giống như mây bay, tiêu tan thấy.

      Ân oán nhiều hơn nữa, cũng theo người chết còn rồi.

      Còn sống, phải nhìn về phía trước, cần thiết vướng mắc quá khứ, như vậy chỉ khiến mình khổ sở chịu nổi, tiếp theo đó còn có thể ảnh hưởng đến bạn bè chung quanh.
      dunggg thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Ngoại truyện 19: 【Nắm tay cả đời, bên nhau đến già: 】Ngọt ngào 19

      Editor: Puck

      Hai người tán gẫu bao lâu, Nam Cung Thần gọi điện thoại tới, giọng vội vàng, Lương Chân Chân có thể nghe được, che miệng mỉm cười, khẽ nhấp ngụm cà phê.

      “Người nào đó hơi thể chờ đợi, chị làm kỳ đà cản mũi nữa, bye bye.” đứng dậy tính tiền rời .

      Mặt Kiều Tuyết Nghiên đỏ tới tận mang tai, vẫy tay bye bye với Chân Chân, nếu bước ra bước này, vậy phải dũng cảm tiến tới, chút do dự, sợ hãi rụt rè phải là phong cách của .

      Khi Lương Chân Chân ra cửa vừa đúng lúc gặp thoáng qua Nam Cung Thần, gật đầu chào lẫn nhau, sau đó tất cả chạy theo “Mục đích” riêng.

      Nam Cung Thần biết tin tức Kiều Tuyết Nghiên trở về từ trong miệng Nhạc Nhạc, lúc đó ở trong phòng làm việc của tổng giám đốc báo cáo công việc với Đằng Cận Tư, sau khi nghe tới công ty tìm mình suy nghĩ lập tức bay ra ngoài chín tầng mây, lòng ngứa ngáy khó chịu.

      Đằng Cận Tư liếc mắt nhìn người nào đó đứng thẳng yên, “Cho cậu nửa ngày nghỉ, giải quyết xong vấn đề cá nhân, sau đó về làm tốt công việc.”

      “Cám ơn Đằng thiếu, vậy tôi trước.” Trong giọng của Nam Cung Thần có cảm giác hưng phấn khó nén, ngừng buông tài liệu trong tay xuống, vội vã chạy tới gặp người phụ nữ mình thích.

      Bốn năm qua, hai người chung đụng ít mà xa cách nhiều, là thử thách to lớn với , lại là hạng người hoặc , khi là người đàn ông khăng khăng mực.

      Cho nên, chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng tương tư đau khổ tận xương.

      An An và Nhạc Nhạc đứng đó bừng tỉnh hiểu ra, ra dì vừa gặp là bạn chú Nam Cung, trách được đến công ty của cha.

      Lúc Lương Chân Chân trở lại, vừa đúng nhìn thấy con trai ngồi tê đít ghế sa lon cầm Ipad chơi trò chơi, mà con vùi trong ngực ông xã ríu rít biết cái gì.

      “Nhạc Nhạc, phải con đồng ý với mẹ làm ảnh hưởng công việc của cha sao?”

      “Mẹ, con làm ảnh hưởng công việc của cha, chúng con thương lượng đó.” Nhạc Nhạc rất có chuyện lạ.

      “Hả? Thương lượng chuyện gì?” Lương Chân Chân lộ vẻ mặt kinh ngạc nhìn con , nhóc con linh tinh này, biết trong đầu con bé mỗi ngày đều nghĩ cái gì kỳ lạ.

      “Cha đồng ý ngày mai dẫn chúng con đến khu vui chơi.” Nhạc Nhạc hưng phấn tuyên bố.

      An An tiếp tục chơi trò chơi của cậu, khóe miệng nhếch lên khó thấy, còn tưởng là chuyện lớn gì, ra khu vui chơi, cậu cũng lạ, có ý nghĩa.

      khu vui chơi? Ông xã, ngày mai có thời gian rảnh ?” Lương Chân Chân quay đầu hỏi ông xã.

      Đằng Cận Tư rất vô tội die.enda nleequ yydonn buông tay, bây giờ con chính là công chúa , lời của bé rất có lực uy hiếp.

      “Mẹ, cha đồng ý với con, hai người là người lớn, phải lời giữ lời.” Nhạc Nhạc vội vàng chen vào, mắt to trừng lớn tròn vo, trực tiếp cho bọn họ mọt quân, để cho bọn họ còn lời nào để .

      Lương Chân Chân hắng giọng, liếc mắt nhìn ông xã, đều do dạy tốt con !

      (Đằng Cận Tư rất uất ức: Bà xã, phương diện giáo dục con , em cũng có phần hai chúng ta tám lạng nửa cân, cũng vậy!)

      “Được, nếu cha đồng ý, mẹ đương nhiên theo con.” Mặt mũi cong cong nhìn con .

      Nhạc Nhạc vui vẻ hoan hô tiếng, nhảy xuống khỏi người cha, nhào vào trong ngực mẹ, thơm “Chụt” cái lên mặt mẹ, lần này Lương Chân Chân chỉ có thể vui vẻ ra mặt.

      Con đúng là áo bông tri kỷ của mẹ, nhảy tới nhảy lui với kẻ dở hơi này, cho dù ở đâu cũng mang đến sung sướng.

      An An vẫn ngồi đó tập trung chơi trò chơi, tâm tư bình tĩnh, bị bên ngoài ảnh hưởng.

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----


      Sáng sớm ngày hôm sau, Nhạc Nhạc hưng phấn đến ngủ được, lúc đẩy đẩy lòng mẹ, lúc lại gãi ngứa cha, cố ý đánh thức hai người ngủ say.

      “Mẹ đầu hàng, đừng làm rộn.” Lương Chân Chân chỉ có thể cam chịu số phận mà bò dậy, mắt cũng mở ra được, mê man phòng tắm rửa mặt. ╮(╯▽╰)╭

      Đằng Cận Tư vốn chuẩn bị bao toàn khu vui chơi, nhưng bà xã thể làm như vậy, sân chơi là bầu trời của bọn , nếu có những bạn khác, An An và Nhạc Nhạc chơi cũng hăng say, quá nhiều đối xử đặc biệt gây bất lợi cho quá trình trưởng thành của chúng.

      ngẫm nghĩ, đạo lý cũng đúng, sân chơi lớn như vậy nếu ngay cả những người làm nhiệm vụ cũng có, con quỷ quái kia khẳng định hỏi “Tại sao?” đầu tiên.

      Gần như mỗi lần chơi, đều vài nhà hẹn cùng nhau, rầm rộ, đội ngũ rất đồ sộ.

      “Mẹ, sao nhà Mạc Mạc còn chưa tới?” Nhạc Nhạc tìm trong đám người vòng, thấy bóng người.

      “Bà ngoại Mạc Mạc ngã bệnh, cho nên bọn họ bay trở về nước trong tối qua.”

      “À…” Nhạc Nhạc khẽ gật đầu, trong lòng có mất mát nhàn nhạt, thể vì cái gì.

      Đỗ Nhất Thần nhà Cát Xuyến là bạn chơi tốt nhất của công chúa Nhạc Nhạc, hai bé thấy cái gì cũng muốn chơi, điên khùng đến đổ mồ hôi đầm đìa; nhìn lại An An, phía sau cậu thêm “Cái đuôi” Quan Diệc Ưu, Ưu Ưu hai tuổi dường như đặc biệt thích An An, vừa nhìn thấy cậu quơ móng vuốt mập mạp , “” réo lên ngừng.

      An An rất bất đắc dĩ, nhưng nhóc chảy nước miếng trước mắt là con của chú Lê và dì Tiết, bọn họ phân biệt là bạn tốt của cha và mẹ, lại mình là con trai, thể bắt nạt em .

      Quan Diệc Ưu thích chơi ngựa gỗ die enda anlê equu ydonn xoay tròn, nhất định kéo An An cùng chơi, người chịu, người há giọng “Oa oa” khóc lớn, giống như nước lũ vỡ đê. trẻ con.

      “An An, Ưu Ưu là em , con chơi với em chứ.” Lương Chân Chân dụ dỗ con trai.

      “… Được rồi.” An An bất đắc dĩ gật đầu.

      Quan Diệc Ưu thấy An An đồng ý, lập tức nín khóc thành cười, ngây ngốc nắm tay An An, An An chỉ có thể cầm ngược lại tay bé, bởi vì sợ bé té xuống.

      Nhìn thấy tình cảnh này, Quan Hạo Lê lại gần bên tai Đằng Cận Tư, cau mày giọng : “A Tư, phải Ưu Ưu nhà tôi coi trọng nhóc thúi nhà cậu chứ?”

      “Tôi thấy… Cũng phải thể.” Đằng Cận Tư gật đầu.

      được, An An nhà cậu quá im lìm, con ngoan của tôi theo nó ăn thiệt.” Quan Hạo Lê coi trọng “Con rể” tương lai này.

      “Con tôi đó là quá thông minh, ngược lại làm nổi bật lên Ưu Ưu nhà cậu… Đần đần.” Đằng Cận Tư hừ lạnh.

      “Cái này gọi là đáng ! Cậu có hiểu ! Bé nên như vậy.” Quan Hạo Lê nóng nảy.

      “Hai người thầm cái gì đó?” Lương Chân Chân hiểu hỏi.

      có gì.” Hai người trăm miệng lời.

      Tiết Giai Ny nắm tay bạn tốt, “ thôi, để cho bọn họ đứng đây tiếp tục lải nhải, chúng ta qua bên kia chơi.”

      “Bà xã, vẫn thích theo em.” Quan Hạo Lê nịnh hót tiến lên bước ôm eo bà xã.

      Đằng Cận Tư bị giọng và hành động của cậu ta buồn nôn, đây cũng quá… như vậy, ngôn ngữ và động tác quá mức buồn nôn, chỉ biểu hiển ra khi chung đụng riêng với bà xã, ở nơi công cộng, còn rất chững chạc.

      Ông xã Đỗ Tri Hàng của Cát Xuyến bởi vì công tác tỉnh khác tới được, như bé bự mang theo con trai và Nhạc Nhạc chơi khắp nơi, tùy ý có thể nghe thấy tiếng hoan hô và cười của bọn họ.

      Quan Hạo Lê và Đằng Cận Tư có chút xíu hứng thú du ngoạn những hạng mục này, nên ngồi trong phòng trà chờ bọn họ, Lương Chân Chân và Tiết Giai Ny mang theo An An và Ưu Ưu chơi.

      nhóm người chia làm ba, hẹn gặp nhau trong phòng trà.

      Đến thời gian hẹn trước, nhóm Cát Xuyến chậm chạp chưa tới, gọi điện thoại cũng ai nghe, mọi người hai mặt nhìn nhau, trong lòng cực kỳ thấp thỏm, phải xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?

      “Nếu , chúng ta chia nhau ra tìm?” Đằng Cận Tư đề nghị.

      “Được, trước đừng hoảng hốt, có thể bọn họ chơi vui vẻ, nghe thấy chuông điện thoại, quên thời gian.” Quan Hạo Lê vội vàng an ủi mọi người.

      “Ừ.” Chân mày Lương Chân Chân vặn chặt, mặc dù suy đoán của bác sỹ Quan rất tốt, nhưng lỡ như… Nếu xảy ra chuyện gì?

      dám nghĩ tiếp, cầu nguyện trong lòng bọn họ bình an vô .

      Chỉ chốc lát sau, điện thoại của Cát Xuyến gọi tới, giọng rất gấp, đại khái lại kiện: Thần Thần và Nhạc Nhạc dieendaanleequuydonn thấy chỗ bán mứt quả đòi muốn ăn, từ chối được, nên dặn dò bọn họ ở yên tại chỗ, kết quả đợi mua mứt quả xong trở lại thấy người, tìm chung quanh vòng cũng thấy bóng người, gấp đến độ chạy nước mắt.

      Sau khi nghe xong, lòng Lương Chân Chân hồi hộp trầm xuống, nắm tay chồng càng lúc càng chặt, trong lòng dâng lên cảm xúc sợ hãi, người trong sân chơi tấp nập, khó tránh khỏi hai kẻ xấu núp.

      “Lê tử, cậu mang An An và Ưu Ưu đến phòng giám sát xem băng ghi hình, chúng ta chia hai tốp tìm, liên lạc điện thoại.” Đằng Cận Tư trầm giọng , lúc này cần trầm tĩnh lạnh lùng phân tích vấn đề.

      Quay đầu nhìn con trai, “An An, phải nghe lời chú Lê , trông em biết ? Đợi cha mẹ trở lại.”

      “Vâng, cha yên tâm .” An An hiểu chuyện .

      Đằng Cận Tư vui mừng sờ đầu con trai, An An của , về sau nhất định có thành tích lớn.
      thienbinh2388dunggg thích bài này.

    3. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Ngoại truyện 20: 【Nắm tay cả đời, bên nhau đến già】: Ngọt ngào 20

      Editor: Puck – *******************

      Mắt thấy thời gian từng giây từng phút trôi qua, Thần Thần và Nhạc Nhạc vẫn chút tin tức, lòng Lương Chân Chân như lửa đốt, rất lo lắng con bảo bối xảy ra chuyện gì.

      “Ông xã, Nhạc Nhạc có thể… ?” Lương Chân Chân lo lắng hỏi.

      , tin tưởng , Nhạc Nhạc nhất định có chuyện gì.” Đằng Cận Tư cầm ngược tay bà xã, cho sức mạnh.

      gọi điện thoại để cho người điều tra chuyện này, cũng tra gần đây có ai khả nghi tiến vào thành phố C, nghĩ tới nghĩ lui, cũng nghĩ ra có ai dám làm thế.

      Bây giờ Lương Chân Chân trừ tin tưởng cũng còn cách nào rồi, ông xã là núi dựa kiên cường của , bất cứ lúc nào cũng có thể lệ thuộc vào và tin tưởng.

      Bốn người tìm vòng cũng thấy người, dọc theo đường còn hỏi ít người, đều thấy ai khả nghi mang theo hai bé bốn tuổi trai , Quan Hạo Lê cũng gọi điện thoại tới báo trong băng ghi hình có, camera trong sân chơi vốn ít, lại rất phiến diện.

      “Đều do tôi tốt, tôi nên mua mứt quả gì đó…” Cát Xuyến tràn đầy tự trách nức nở.

      “Bây giờ phải là lúc tự trách, cậu nên suy nghĩ kỹ chút, lúc ấy bốn phía có người nào khả nghi xuất ?” Tiết Giai Ny an ủi vỗ bả vai bạn.

      biết, tớ chú ý.” Cát Xuyến lắc đầu.

      Trong lòng Đằng Cận Tư và Lương Chân Chân có dự cảm xấu, người bắt cóc Thần Thần và Nhạc Nhạc khẳng định cho rằng hai bé là em thai long phượng, cho nên thừa dịp lúc Cát Xuyến để ý, ép buộc chúng mang .

      Nhưng, còn có điểm nghi vấn: Thần Thần và Nhạc Nhạc biết người nọ, sao lại ngoan ngoãn cùng?

      Điểm này khiến người ta rất khó lý giải, chẳng lẽ bị hạ thuốc?

      lúc bọn họ tìm đến cực kỳ đưa đám, giọng con nít lảnh lót đột nhiên vang lên sau lưng.

      “Mẹ, cha, mọi người đều ở đây làm gì vậy?”

      Mọi người kinh hãi quay người lại, phát Nhạc Nhạc và Thần Thần sứt mẻ chút cọng lông nào die3nda@nle3qu21ydo0n đứng đó, đứng cùng chúng còn có người phụ nữ chừng ba mươi, trong tay dắt bé trai, ước chừng bốn tuổi.

      “Mẹ!” Thần Thần đưa chân chạy vội vào trong ngực mẹ.

      Lương Chân Chân gần như xông tới ôm chặt con , “Nhạc Nhạc, con chạy đâu? Làm cho mẹ sợ lắm.”

      Mắt tròn vo của Nhạc Nhạc đảo vòng mấy người lớn, trong lòng hiểu ra, hiểu chuyện ôm cổ mẹ, “Mẹ, đừng sợ, con lạc.”

      Thấy bọn bình yên vô trở lại, vợ chồng Đằng Cận Tư và Cát Xuyến đồng thời thở phào nhõm trong lòng, cũng may, chỉ là phen hú vía!

      ra chuyện là như vầy: Lúc Cát Xuyến mua mứt quả, Nhạc Nhạc và Thần Thần vừa đúng lúc gặp gỡ bạn học Lượng Lượng cùng nhà trẻ, bé muốn mời hai bạn ăn kem, sau đó ba bạn đến siêu thị , mua đồ xong trở lại tìm Cát Xuyến khi đó Cát Xuyến có ở đây.

      Vừa đúng mẹ Lượng Lượng đến, rất nhiệt tình mới các bạn của con trai chơi, còn đợi lát nữa đưa chúng tìm mẹ, vì vậy, mải mê nô đùa, nên quên thời gian.

      Nếu phải Nhạc Nhạc kiên trì muốn tìm mẹ, chắc giờ này vẫn còn chơi.

      “Xin lỗi, do tôi nghĩ chu đáo, để mọi người lo lắng.” Mẹ Lượng Lượng áy náy

      có việc gì là tốt rồi.” Lương Chân Chân cảm tạ tiếng.

      Mặc dù chỉ là phen hú vía, nhưng hăng hái vui đùa của mọi người cũng mất, mang theo con của mình về nhà.

      xe, Lương Chân Chân dặn dò con lần nữa, “Nhạc Nhạc, mẹ hy vọng chuyện vừa rồi xảy ra lần hai, lần sau gặp bạn học, trước hết với mẹ tiếng, con biết chúng ta lo lắng bao nhiêu ? Lỡ như con bị người xấu lừa chạy làm thế nào?”

      “Mẹ, con bảo đảm .” Nhạc Nhạc rất ngoan ngoãn mím môi .

      “Ừ.” Lương Chân Chân gật đầu, hôn khuôn mặt bé phấn nộn của con , trong lòng tràn đầy dịu dàng, chịu nổi cái giá lớn mất con .

      Sau khi Cát Xuyến về nhà cũng ôm con trai dặn dặn lại, vừa rồi dọa sợ , nếu xảy ra chuyện gì, cả đời cũng bất an.

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----


      tháng sau, nhà họ Đằng lại xảy ra chuyện lớn.

      “Khốn kiếp! Trứng thối! Đều do tốt! Em kỳ an toàn cũng an toàn, nhưng vẫn nghe, giờ hay rồi, hu hu…” Lương Chân Chân nhìn que thử thai trong tay, giận đến bật khóc thét lên.

      Đằng Cận Tư chỉ có thể dịu dàng dụ dỗ bà xã, trong lòng lại hồi hộp, ngày ngày cầu nguyện trúng thưởng, cuối cùng để cho trông mong được!

      “Ngoan, đừng khóc, nếu mang thai chúng ta sinh, An An và Nhạc Nhạc sắp năm tuổi rồi, thêm em trai hay em cũng vô cùng tốt.”

      được đấy đồ quỷ! Cũng phải sinh, ngược lại nhàng linh hoạt.” Lương Chân Chân tức giận mắng, trong lòng vô cùng cam lòng, trai rất hoàn mỹ rồi, còn sinh cái gì mà sinh!

      “Bà xã, xin bớt giận, đánh chửi cùng tùy em, chỉ cần em đừng làm đau bé cưng.” Đằng Cận Tư ăn khép nép dụ dỗ.

      “Oa hu hu… Em chán ghét ! Ghê tởm !” Lương Chân Chân khóc lớn tiếng hơn.

      An An và Nhạc Nhạc núp ngoài cửa die enda anle equy ydonn nghe lén liếc mắt nhìn nhau, cười trộm trong lòng: Lúc mẹ ăn vạ, còn giống đứa bé hơn chúng.

      Đằng Cận Tư chỉ có thể ôm ngừng tốt, ôi… Vợ khó nuôi!

      Cuối cùng, vẫn do Đằng lão phu nhân tự ra tay mới xong chuyện này, Lương Chân Chân chỉ có thể ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thai, kế hoạch mở lớp dạy múa của lại phải gác lại.

      Ngày nào đó ăn cơm tối xong, Nhạc Nhạc theo lệ thường bò lên người mẹ, bị cha bé vượt lên trước ôm lấy, “Nhạc Nhạc ngoan, trong bụng mẹ còn có em , về sau thể ngồi ở đó.”

      “Hả? Em chạy vào đó từ lúc nào? Sao con biết?” Giọng Nhạc Nhạc non nớt đáng , vẻ mặt kinh ngạc nhìn cha.

      An An chỉ liếc nhìn về phía bụng mẹ, ngạc nhiên thoáng qua trong mắt, nhưng ngay sau đó lạnh nhạt, thay vì để cha đáp án cho biết, còn bằng mình tự lên mạng tìm.

      Mặt Lương Chân Chân đầy vạch đen, vui trừng mắt liếc ông xã, giống như : Hừ! Chính giải thích cho con !

      “Ờ … Có buổi tối, cha thừa dịp sau khi mẹ ngủ, len lén nhét búp bê vải vào trong bụng mẹ, sau đó… Em vào trong đó.” Đằng Cận Tư khó khăn láo.

      An An ngẩng đầu liếc nhìn cha, lời dối “Thấp kém” như vậy, cha coi chúng như bạn ba tuổi để lừa gạt.

      “Vậy con và trai cũng ra ngoài như vậy sao? Cha nhét lúc hai cái?” Nhạc Nhạc ngạc nhiên hỏi.

      Lương Chân Chân cố hết sức nín cười, ngón tay cũng sắp cắm vào trong da thịt ông xã, muốn cười, nhưng nhịn được! Bả vai lay động kịch liệt.

      Sắc mặt Đằng Cận Tư biến thành màu đen, vấn đề này quá khó trả lời.

      còn sớm, ngủ có được ?” chỉ có thể sang chuyện khác.

      “Vậy tối nay cha ngủ với con, tránh cho cha lại nhét con nít vào trong bụng mẹ, đến lúc đó nhiều thêm em trai em làm thế nào?” Giọng non nớt của Nhạc Nhạc chọc mọi người ôm bụng cười lăn lộn.

      Nhất là Lương Chân Chân, “Phì” tiếng vui vẻ.

      Khóe miệng Đằng Cận Tư co quắp mạnh mấy cái, lời con càng ngày càng có lực sát thương, đỡ được.

      Lúc thai năm tháng, máy thai rất ràng, lần này bệnh viện kiểm tra trước là con trai hay con , Lương Chân Chân hy vọng thuận theo tự nhiên, muốn biết trước.

      biết vì sao, cứ đến mười giờ đêm mỗi ngày, đứa này lại làm ầm ĩ gay gắt, nhào lộn xoay vòng trong bụng mẹ, chơi cực kỳ vui vẻ.

      “Lại là trứng thối nghịch ngợm! Cũng biết giày vò mẹ.” Lương Chân Chân sờ bụng, sinh mạng đạp, nụ cười khóe môi hơi cưng chiều, cũng hơi bất đắc dĩ.

      Buổi tối mỗi ngày, Đằng Cận Tư dieendaanleequuydonn đều tan việc về nhà đúng giờ, chăm chú cạnh bà xã dưỡng thai thời kỳ thai nghén, nghe chút nhạc chậm rãi hoặc kể chuyện xưa với bụng của , ngay cả An An và Nhạc Nhạc cũng thỉnh thoảng đến tham gia náo nhiệt.

      “Con hy vọng là em trai, con có thể mang em chơi khắp nơi.

      “Con cũng hy vọng là em trai, em quá yếu ớt, thể dẫn em chơi cùng.” An An phát biểu quan điểm của mình.

      trai thúi, em sao?” Nhạc Nhạc ngang ngược kiêu ngao chống nạnh, quai hàm phồng lên.

      có, em giống như bé trai.” An An trả lời rất thành .

      “Gì chứ! Mẹ, trai bắt nạt con!” Nhạc Nhạc tức giận tìm mẹ tố cáo.



      Đối thoại như vậy diễn ra vô cùng vô tận ngày ngày, mãi cho đến khi Nháo Nháo ra đời, bị trai và chị bé đoán trúng, được như ý nguyện có em trai người hầu .

      Đằng Cận Tư vui vẻ, bởi vì hy vọng là con , cũng vẫn coi Nháo Nháo như con mà đối xử, kết quả lại là con trai, trong lòng khó tránh khỏi cam lòng, nhưng có cách gì? Đây là chuyện thành kết cục định.

      Tính tình của Nháo Nháo giống như trai chị cậu, cậu rất thích cười, cũng rất thích quậy, nửa tràm ổn như trai, nhìn thấy ai cũng cười như Phật Di lặc, hơn nữa rất thích người đẹp ôm.

      Vì vậy, Lương Chân Chân rất lo lắng về sau con trai hoa hoa công tử, phiền muộn…

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :