Ngoại truyện 9: 【Nắm tay cả đời, bên nhau đến già:】 Ngọt ngào 9
Editor: Puck
Ngay sau đó chính là bóng người màu đỏ xông vào, sau khi nhìn thấy Lương Chân Chân, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh, ánh mắt thèm che giấu ác độc, “Tao tưởng là ai! ra là thiếu phu nhân gả vào hào môn nhà họ Đằng, thế nào? Còn định lạm dụng quyền riêng cho tao vào thăm cha của tao sao?”
Thẩm Quân Nhã hết sức nhấn mạnh bốn chữ “Cha của tao” *, ý châm chọc ràng khóe môi.
(*) Cha của tao: trong tiếng Hoa ‘我的爸爸’ có bốn chữ.
“Bây giờ cha còn hôn mê bất tỉnh, tôi muốn ồn ào với chị.” Giọng Lương Chân Chân lạnh lẽo, trong tròng mắt đen thấy chút nhiệt độ.
“Cha? thân thiết! Mày chẳng qua chỉ là đồ con hoang mà thôi! Hoàn toàn xứng đáng với họ Thẩm!” Lúc này Thẩm Quân Nhã giống như con bọ cạp phun ra chất độc, chừa đường lui.
Trái tim Lương Chân Chân băng giá trong nháy mắt, con người, sao lại mọn và ích kỷ như thế?
tự hỏi chưa bao giờ đắc tội Thẩm Quân Nhã, chị ta lại hận mình như thế, rất khiến cho thể nào tưởng tượng, đây là chấp niệm đáng sợ đến nhường nào, mỗi lần nhìn thấy cả miệng chị ta đều phun đầy chất độc, hận ý trong mắt khiến cho lạnh cả đáy lòng.
Ba năm yên tĩnh nghỉ ngơi, cũng để cho chị ta buông xuống thù hận, ngược lại càng thêm thiêu đốt chị ta.
Chẳng lẽ, ở trong lòng chị ta, chỉ có hận mới có thể khiến chị ta vui sao?
“ ra ngoài!” Giọng Lương Chân Chân hờ hững, nhưng kiên định và lạnh lùng khiến cho người ta thể cự tuyệt, đây là phòng bệnh của cha, ông còn hôn mê bất tỉnh nằm giường, muốn cãi vã với Thẩm Quân Nhã trước mặt ông, nên , chị ta cố ý nghe là chuyện của chị ta.
“Mày có tư cách ra lệnh cho tao!” Thẩm Quân Nhã cười lạnh nhếch môi, “Đây là phòng bệnh của cha tao, tao mới là người cùng họ với ông ấy! Mới chân chính là con của ông ấy, mày, , xứng!”
Lương Chân Chân có cảm giác rất bất đắc dĩ, chút cũng muốn đối chọi gay gắt với chị ta, có ý nghĩa gì chứ?
Nhưng hình như Thẩm Quân Nhã vui vẻ thôi, dùng ngôn ngữ chịu nổi và nguyền rủa ác độc pha chế làm thuốc cho cuộc sống, hung hăng trăm ngàn câu, giống như trong lòng thoải mái.
“Xứng hay do chị tính toán sao? Thẩm Quân Nhã, tính nhẫn nại của con người có giới hạn, chị đừng lặp lặp lại nhiều lần tới khiêu khích tôi.” Chân mày Lương Chân Chân chau lên, khí lạnh xâm người.
“Khiêu khích mày như thế nào? Lại muốn giống như ba năm trước đây, tìm đống công nhân tới làm nhục tao sao? Lương, Chân, Chân! Trừ cái này ra mày còn biết cái gì! Con đĩ chỉ biết số chiêu hạ lưu! Năm đó mẹ mày dụ dỗ cha tao như thế nào, đừng cho rằng tao biết! Hồ ly tinh biết xấu hổ!” Giọng Thẩm Quân Nhã đột nhiên vút cao mấy quãng, bén nhọn ác độc.
“Nếu chị biết tôn trọng người khác như thế nào, tôi có thể dạy chị.” Sắc mặt Lương Chân Chân lạnh lùng như băng, giống như bao phủ tầng khí lạnh, muốn giải thích kiện ba năm trước đây, bởi vì có cũng vô ích, Thẩm Quân Nhã tuyệt đối tin tưởng, cần gì phải lãng phí nước miếng?
Chị ta chụp mũ đến đầu mình rồi, cho dù có phải do mình chỉ điểm hay , chị ta đều cho rằng như vậy, chân tướng rốt cuộc là gì, trong lòng chị ta hoàn toàn quan trọng. Dù thế nào, chị ta cũng cho rằng kẻ chủ mưu sau màn là mình.
“Tôn trọng mày, hồ ly tinh như mày mà còn cần tôn trọng?” Thẩm Quân Nhã châm chọc liếc nhìn , trong mắt tràn đầy khinh miệt.
“Bác Sinh, Bác Sinh, ông làm sao vậy?”
Lúc Lương Chân Chân chuẩn bị mở miệng, ngoài cửa đột nhiên có người phụ nữ trung niên xông đến, chạy thẳng tới bên giường Thẩm Bác Sinh hôn mê bất tỉnh, khóc đến đau xé lòng, người nghe cũng đau lòng.
cần đoán, người này chính là Liễu Tình vợ chính thức của Thẩm Bác Sinh, bà lấy được tin tức từ Thẩm lão phu nhân, vốn hai mẹ con muốn cùng tới, nhưng bà lão quyết định tạm thời tới, để con dâu đại diện cho bà, về phần vì sao mấy người bọn họ biết, dĩ nhiên thoát khỏi liên quan đến Thẩm Bác Nhân.
Lúc ấy nhân viên bảo vệ cầm điện thoại của Thẩm Bác Sinh, cú điện thoại gọi cho Lương Chân Chân, cú điện thoại khác gọi cho Thẩm Bác Nhân, vừa đúng lúc Thẩm Quân Nhã ở chỗ ông ấy, nghe được cha ngất xỉu nằm bệnh viện lập tức chạy đến, thăm ông chỉ là mục đích bên ngoài, mức độ sâu hơn còn lại là lo lắng lỡ như ông xảy ra chuyện, tài sản rơi vào tay ai?
nhìn thấy dáng vẻ “Tình thâm ý trọng” của mẹ con hai người, khóe môi Lương Chân Chân nhếch lên nụ cười lạnh, nhanh chóng biến mất, xoay người chuẩn bị ra ngoài tìm ông xã, cũng nguyện ý tiếp tục ở đây xem hai người biểu diễn.
“Đứng lại! Tiểu hồ ly tinh! Đều bởi vì mày!” Liễu Tình lạnh lùng kêu.
Bước chân Lương Chân Chân khẽ dừng lại, ngày hôm nay mẹ con hai người chính là cố tình tìm đến đây, cái này nối tiếp cái kia, đúng là rất tốt!
“Làm bậc bề , miệng phun đầy thô tục cũng tốt, xin chú ý dùng từ.” cố gắng bình tĩnh , nhưng trong giọng lộ ra lạnh lùng khiếp người.
Liễu Tình phải người lương thiện, sớm hận Lương Chân Chân thấu xương rồi! Mẹ của nó đoạt người đàn ông của mình, riêng thân thể, ngay cả trái tim cũng chạy theo, từ đó về sau bà chỉ có thể phòng gối chiếc!
Bây giờ nó lại trở về trả thù con mình, đầu tiên đoạt người đàn ông của con bé, sau lại làm ra chuyện bẩn thỉu thể chịu nổi, loạt kiện, khiến lòng bà tràn đầy thù hận nồng đậm, hận thể ăn sống nuốt tươi.
“Bốp” thanh vang lên, thanh thúy lọt vào tai.
Lương Chân Chân bị đau che nửa mặt nóng hừng hực của mình, cho rằng Liễu Tình giống như Thẩm Quân Nhã hung hăng nhục mạ mấy câu, nhưng chưa từng nghĩ rằng bà ta dùng cái tát để chào hỏi, mình khó lòng phòng bị, trúng đòn đau như vậy, đau đến nước mắt nhanh chóng chảy ra, nhưng biết, lúc này tuyệt đối thể yếu thế trước mặt hai người bọn họ!
Đằng Cận Tư từ phòng bác sỹ điều trị chính cho Thẩm Bác Sinh ra, dọc theo đường vẫn nghĩ nên tình huống này như thê nào cho bà xã, vừa đến cửa nghe thấy thanh thanh thúy, trong lòng lạnh giá, đẩy mạnh cửa ra.
“Nai con.” Khi thấy bà xã che mặt tức giận trong lòng “Ầm” cái bị kích thích.
“A Tư…” Trong tròng mắt đen của Lương Chân Chân giống như nổi lên tầng hơi nước, ở trước mặt ông xã, tất cả kiên cường của sụp đổ rồi, là người thân mật nhất của , là người đàn ông có thể ỷ lại, cũng là chỗ dựa kiên cường nhất của .
“Buông tay ra, để xem.” Ánh mắt Đằng Cận Tư chăm chú nhìn bà, tình cảm dịu dàng đầy ắp trong con ngươi đen như mực.
Lương Chân Chân theo lời buông tay ra, khuôn mặt trắng nõn in dấu năm ngón tay màu đỏ bắt mắt, “Đau ?” Giọng dịu dàng trầm thấp, chỗ sâu nơi đáy mắt lại thoáng qua vẻ hung dữ, người phụ nữ bảo bối dâng trong lòng bàn tay lại bị người bắt nạt thành như vậy! Đúng là ăn gan hùm mật báo!
Dám động tới người phụ nữ của , nhất định phải trả giá lớn!
“Ừ…” Lương Chân Chân uất ức gật đầu, đau tuyệt đối là giả, da mặt vốn mềm mại, bị cái tát có lực lớn như vậy?
Nghe được câu trả lời của bà xã, chân mày Đằng Cận Tư nhăn lại càng đậm rồi, môi mỏng mím lại thành đường thẳng, có điềm báo giông tố sắp thổi đến.
Hai mẹ con Liễu Tình đứng sau lưng giống như bị khí thế của làm cho kinh hãi rồi, chỉ sững sờ đứng tại chỗ, nghe lời tâm tình dịu dàng triền miên của bọn họ.
Cho đến khoảnh khắc khi Đằng Cận Tư xoay người, bọn họ mới tỉnh táo lại.
“Ai đánh em?” Ba chữ nhàng, lại mang theo áp lực vô hình và thù địch, nhiệt độ trong phòng lập tức giảm xuống mười độ, lạnh lẽo ghê người.
“Tôi, cậu định như thế nào?” Liễu Tình ngước đầu lên, muốn tìm về chút tự tin.
“Đây chính là phòng bệnh của cha tôi, bây giờ ông ấy còn nằm hôn mê bất tỉnh giường, chẳng lẽ Đằng thiếu còn muốn sử dụng bạo lực với chúng tôi?” Thẩm Quân Nhã vội vàng giành lời, cực kỳ cường điệu, thực tế lại muốn bảo vệ yên bình của mình và mẹ.
Khóe môi Đằng Cận Tư chậm rãi cong lên đường cong châm chọc, “Sử dụng bạo lực? Với hai người? cảm thấy đáng để tôi ra tay sao?”
híp nửa tròng mắt bắn ra tia sáng hung ác nham hiểm, trong lời tràn ngập mỉa mai và khinh thường giống như quân vương cao cao tại thượng, mắt nhìn xuống hai con tôm tép nhãi nhép.
“Cậu định dùng chiêu ngầm nham hiểm đùa bỡn chúng tôi! Cùng lắm lưới rách cá chết!” Liễu Tình giống như người đàn bà chanh chua.
“Hai người, có tư cách những lời này với tôi sao?” Giọng Đằng Cận Tư nhanh chậm, nhưng lại có bản lĩnh lăng trì người bên cạnh.
“Tiểu hồ ly tinh, đừng tưởng rằng mày gả cho …” Giọng Liễu Tình càng càng , cho đến khi nghe được, ánh mắt Đằng Cận Tư quá khiếp người rồi, bà hoàn toàn né tránh được.
“Trước khi tôi tiến vào, là cơ hội thứ hai của hai người, sau khi tôi tiến vào, là cơ hội thứ ba của hai người, bây giờ, cơ hội của hai người dùng hết toàn bộ rồi.”
Lời Đằng Cận Tư rất ràng, nhưng hai mẹ con Liễu Tình nghe hiểu, nhưng hai người phải kẻ ngu, trong tiềm thức đánh hơi được cảm giác nguy hiểm nồng đậm.
Thẩm Bác Sinh nằm giường ngón tay đột nhiên giật giật, hình như có dấu hiệu tỉnh hồn lại, ông giống như mơ giấc mộng dài, trong mộng vẫn có mấy người náo qua náo lại, đầu ông cũng sắp nổ tung.
Last edited by a moderator: 13/6/16