1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà xã, anh chỉ thương em - Nam Quan Yêu Yêu (Full+eBook+ NT20)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Ngoại truyện 2: Nắm tay cả đời, bên nhau đến già: Ngọt ngào 2
      Editor: ChiMy


      “Oa oa hu hu” Nhạc Nhạc cao giọng ngừng khóc to, hề có ý muốn dừng lại.

      Đằng Cận Tư có chút luống cuống chân tay, đứa mềm mại nhắn như vậy làm sợ nếu mình dùng sức bóp nát con bé, gắng sức lại sợ con bé ngã xuống, biết bây giờ nên làm cái gì mới tốt, con bé lại càng khóc ngừng, nhìn thấy hai mắt đầy nước mắt như vậy làm nỡ.

      "Nhạc Nhạc ngoan, con ngoan, nghe lời ba , đừng khóc nữa được ?" Giọng của rất dịu dàng, đứa bé như vậy, là máu thịt trong lòng .

      "Con còn tiếp tục khóc như vậy, An An bị đánh thức, buổi tối chúng ta cũng thể ngủ." Lương Chân Chân thở dài, vốn cho rằng con nghe lời yên lặng, ai ngờ con bé còn nghịch ngợm hơn so với con trai, cũng biết giống ai.

      "Chẳng lẽ con bé được khỏe?" Đằng Cận Tư nhíu mày hỏi.

      "Làm sao có thể vô duyên vô cớ được khỏe, chỉ là con bé chưa muốn ngủ." Lời Lương Chân Chân sắc bén gãi đúng chỗ ngứa trong tâm tư bé của con .

      Đằng Cận Tư đành đặt con giường, lần đầu tiên làm trò hề, chỉ hy vọng cục cưng có thể nở nụ cười với mình, đúng là có tác dụng.

      Bé Nhạc Nhạc ngóc đầu lên, đôi mắt to và đen như đá quý hề chớp mắt nhìn chằm chằm phía đỉnh đầu của người nào đó, hé miệng lộ ra cái lợi non nớt cực kỳ đáng .

      Thấy con cuối cùng cũng cười, trong lòng Đằng Cận Tư dâng lên cảm giác tự hào, rất dễ dàng, cúi người hôn lên khuôn mặt nhắn mềm mại của con: "Nhạc Nhạc ngoan, ba ôm con ngủ được ?"

      Trả lời vẫn là dáng vẻ tươi cười đáng yệu, trong lòng bỗng nhiên thấy ấm áp, ra cảm giác làm cha là như vậy, thực kỳ diệu, tốt!

      ôm con để lồng ngực mình, để con bé nằm sắp, pha trò đùa giỡn vời con, trong chốc lát, trong phòng dập dờn bầu khí ấm áp hoà thuận dịu dàng vui vẻ.

      Lương Chân Chân đưa con trai vào trong nôi rồi kéo lại góc chăn, cúi người hôn lên mặt con, nhìn con có vẻ ngủ say, trong lòng thỏa mãn, hình hài bé như vậy từ từ lớn lên, gọi mẹ, gọi ba, rồi biết chạy. . . . . .

      Đứng dậy về phía giường thấy chồng đặt con chơi đùa người, giọng : "Được rồi, nên ngủ , ngày mai còn phải làm."

      May mà trẻ tháng tuổi chơi đùa lâu, trong chốc lát liền nhắm mắt lại ngủ, nước miếng chảy dọc xuống khóe môi, đọng lại quánh sệt lồng ngực của ba đứa .

      “Bà xã, em vất vả rồi." Sau khi bố trí Nhạc Nhạc ổn thỏa, hai người mới trở về ngủ giường, Đằng Cận Tư nhàng khẽ ở bên tai.

      "Đáng ghét! nên những chuyện đó." Lương Chân Chân chui vào trong lòng ngực của , giọng hờn dỗi mềm mại.

      " , sinh đứa rất cực khổ, mang đứa càng vất vả, đau lòng." Qủa nhiên Đằng Cận Tư muốn hết lời tâm tình.

      Khóe môi Lương Chân Chân hơi cong, thấy vất vả, vì người đàn ông mình sinh con là điều hạnh phúc nhất đời, còn chuyện mang thai, đây chính là cốt nhục trong bụng mình, lại là kết tinh tình của và A Tư, vất vả cũng đáng.

      "Ông xã, em tình nguyện như vậy." Khi lời này, trong lòng vô cùng hạnh phúc.

      "Bà xã, thấy gần đây em quá cực khổ hay chúng ta du lịch nước ngoài cho khuây khỏa ?" ra trọng điểm câu chuyện trong lòng mình.

      "Ra nước ngoài cho khuây khỏa? Còn An An và Nhạc Nhạc làm thế nào bây giờ?" Lương Chân Chân cười rồi lườm , hừ! Chỉ biết có nghĩ đến cái gì tốt!

      "Trong nhà phải có bảo mẫu sao? Yên tâm , bà nội chăm sóc tốt chắt trai bảo bối của bà." Đằng Cận Tư chốt lại câu .

      " được, tại An An và Nhạc Nhạc còn bú sữa mẹ." Lương Chân Chân kiên trì phản đối ý kiến.

      "Bà xã, việc này sớm hay muộn cũng phải bỏ."

      "Nhưng phải bây giờ."

      "Vậy em nỡ lòng nào để mỗi ngày đều phải bị hành hạ sao?" Vẻ mặt Đằng Cận Tư đau khổ, trong lòng từng mảng ai oán.

      đến vấn đề này, Lương Chân Chân có chút dao động, cũng biết ông xã chịu đựng rất vất vả, nhưng đâu có biện pháp nào? An An và Nhạc Nhạc là bảo bối trong lòng , đương nhiên phải trông nom.

      "Uhm. . . . . . Để em cân nhắc lại." cho ra đáp án mơ hồ ràng.

      Đằng Cận Tư ôm chặt , thèm nhắc lại, có đôi khi! quá nhiều, vậy trái lại bất lợi, chẳng thà bây giờ im lặng lại có lợi hơn.

      *****

      Sáng sớm hôm sau, Đằng Cận Tư làm với vành mắt đen thui, có biện pháp, từ khi có hai đứa nhóc chưa từng được ngủ ngon giấc ngày, số lần thức dậy lúc nửa đêm càng ngày càng tăng.

      Chất lượng giấc ngủ ngày càng ngày càng tốt, cho nên khi phê duyệt văn kiện cũng ngáp nhiều lần.

      "Cậu chủ, hình như gần đây cậu ngủ được ngon?" Hồi lâu Nam Cung Thần liều lĩnh hỏi.
      "Đều do hai đứa nhóc kia náo loạn, đợi đến lúc kết hôn rồi sinh con cậu biết." Đằng Cận Tư đưa văn kiện phê duyệt xong cho trợ thủ đắc lực.

      " Cậu trở thành vú em đấy chứ ?" Giọng của Nam Cung Thần vô cùng kinh ngạc.

      Đằng Cận Tư giương mắt liếc cậu ta, hừ lạnh: " cho rằng mình có ngày như vậy?"

      Thân thể Nam Cung Thần đứng thẳng tắp, đôi môi khép chặt, vẫn cứ chịu đựng để mình phát ra tiếng cười, nếu để người khác biết , tuyệt đối là tin tức lớn nhất!

      Cậu chủ tung hoành trong giới kinh doanh đột nhiên trở thành siêu cấp vú em! Đoán chừng ra làm mọi người kinh hãi đến rớt cằm.

      "Tôi xin làm theo dạy bảo của cậu!" Lời Nam Cung Thần đầy ngay thẳng.

      "Hừ!" Đằng Cận Tư liếc mắt nhìn ta.

      Vừa chuẩn bị rời khỏi Nam Cung Thần bất thình lình chợt nhớ tới điều gì, quay người trở lại: "Cậu chủ, Cose có thông tin về việc công ty dự định tiến hành chiếm giữ thị trường Thụy Sỹ, cần cậu đứng ra để xác thực."

      "Giao cho làm việc này, tôi có thời gian." Đằng Cận Tư chút suy nghĩ trả lời.

      "Ách. . . . . ." Trong lòng Nam Cung Thần biết cậu chủ có thời gian vì muốn ở nhà với con, khỏi xúc động: đúng là làm cha rồi giống như trước.

      "Thế nào? Có vấn đề à? Hay là. . . . . . cho rằng mình thể đảm nhiệm việc này?" Giọng điệu của Đằng Cận Tư tràn đầy ý tứ khiêu khích.

      Nam Cung Thần ngừng xua tay, khẳng định : " có! Tuyệt đối có vấn đề! Tôi tự tin mình có thể đảm nhiệm."

      "Vậy tại sao còn đứng ở đây?"

      "Tôi lập tức xác thực." Nam Cung Thần lập tức xoay người ra ngoài.

      Đợi sau khi ta khỏi, Đằng Cận Tư giơ tay nhìn đồng hồ, tại sao thời gian trôi chậm như vậy? Còn hai giờ nữa mới hết giờ làm việc, nhưng mà tại lòng muốn về nhà của giống như là mũi tên, chỉ muốn gặp bà xã mà còn muốn nhìn thấy con trai và con của mình.

      Qủa trở thành cha so với trước kia giống nhau, trách nhiệm người nặng hơn trước, người nhà ruột thịt phải hai người mà là bốn người, có thể còn tăng thêm.

      Haizzz. . . . . . Vốn là muốn cùng với bà xã ra ngoài du lịch giải sầu, thuận tiện hưởng tuần trăng mật, nhưng bà xã lại con còn quá , thể xa nhà, chờ tới khi hai đứa được trăm ngày tuổi bàn lại.

      Vì thế, chỉ có thể chờ, lần này là trôi qua hai tháng.

      Theo thời gian trôi qua, An An và Nhạc Nhạc càng lớn, thân thể cũng mềm mại như lúc mới sinh ra nữa, đầu và tay chân cũng rắn chắc hơn so với lúc mới sinh, Đằng Cận Tư bế cũng chẳng phải sợ.

      Giữa trưa ngày chủ nhật, ánh nắng ấm áp dễ chịu, chiếu lên người gây cảm giác muốn ngủ trưa, Đằng Cận Tư ôm con nằm giường chơi đùa chơi mãi chơi mãi, hai cha con liền ngủ thiếp .

      thể trách Đằng Cận Tư sơ ý, chỉ là lúc này rất thích hợp để ngủ, con ngủ mình ngồi mở to mắt cũng có ý nghĩa, bà xã cùng con trai ở dưới lầu đùa giỡn, cho nên. . . . . .

      ngủ ngon giấc, bỗng nhiên cảm giác được lồng ngực thấm ẩm ướt, trong mơ hồ còn tưởng rằng bà xã đùa với mình, nhưng cảm giác lại quá giống, cố gắng mở to mắt.

      Nhạc nhạc bé dựa vào trong ngực "Chùn chụt chùn chụt" cắn mút vào nơi nào đó, mặt của đen lại ngay lập tức, ra con của coi chỗ đó là nguồn thức ăn của mình.

      o(╯□╰)o

      Đằng Cận Tư nghiêm mặt xốc con đứng lên, để ý tới tiếng gào khóc của con, ôm con xuống dưới: "Nai con, Nhạc Nhạc đói bụng."

      Lương Chân Chân vừa dỗ con trai ngủ, cuối cùng ông xã lại lớn tiếng gào lên như vậy, An An chu cái miệng nhắn nhìn ba muốn khóc, dáng vẻ tội nghiệp đáng thương.

      " chút! An An vất vả mới ngủ được."

      "Nhạc Nhạc đói bụng." Mặt Đằng Cận Tư đen lại.

      Nhạc Nhạc vừa nhìn thấy mẹ, liền vươn bàn tay bé khóc "Oa oa", con bé rất đói, huhu. . . . . . Vừa rồi bú lầm chỗ cái gì cũng có.

      Sau khi Nhạc Nhạc ăn no, Lương Chân Chân mới rảnh hỏi ông xã chuyện gì xảy ra, vì sao khi ôm Nhạc Nhạc xuống lầu mặt đen và nghiêm lại, hơn nữa lại khẩn trương như vậy?

      " có việc gì." Giọng của Đằng Cận Tư thản nhiên, định ra , rất ngại, thể mở miệng .

      "Rốt cuộc làm sao vậy?" Lương Chân Chân sử dụng công phu quấn quýt vô song của mình.









      Ngoại truyện 3: 【Nắm tay cả đời, bên nhau đến già】: Ngọt ngào 3

      Editor: Puck

      Đằng Cận Tư rảnh mà để ý đến, chuyện vừa rồi có đánh chết cũng ra miệng, chỉ có thể lựa chọn trầm mặc.

      Lương Chân Chân híp mắt nhìn vòng người , ánh mắt dừng ngực còn lau chưa khô hoàn toàn của , lại liên tưởng vừa rồi mặt đen xì, lập tức hiểu ra

      “Há há… Em biết rồi.” cười đến giống như mèo trộm được thịt.

      “Em biết cái gì?” Đằng Cận Tư hỏi ngược lại, tin nai con đoán được, nhất định lừa dối mình.

      “Trước ngực của …” Lương Chân Chân nằm người ông xã giọng , thanh đủ để hai người nghe thấy.

      Người nào đó lập tức tối mắt, hung hãn : “Dám chê cười , buổi tối cho em xem!”

      xong lập tức trở về phòng, lưu lại Lương Chân Chân đứng đó “ha ha” cười to, vui mừng thôi, chuyện này tuyệt đối là nhược điểm, sau này lấy ra uy hiếp a Tư. ~O(∩_∩)O~

      Buổi tối người nào đó giữ đúng lời, thừa dịp hai tổ tông bé yên tĩnh ngủ, mạnh mẽ sủng ái bà xã dieendaanleequuydonn trận, từ xuống dưới, từ trong ra ngoài, rất triệt để, rất toàn diện, hai người lâu phóng túng như vậy.

      “A! chút …”

      Trong đêm đen, giường giọng nũng nịu của người phụ nữ bay bổng trong phòng, nịnh nọt câu người.

      “Trứng thối, ràng em chỉ thích như vậy…”

      Đây là giọng khàn khàn của đàn ông, tràn ngập tình dục, nhanh chóng, tiếng thở dốc thay thế tất cả, phòng kiều diễm, tình nồng mật ý nhộn nhạo vô hạn.

      Sau đó, Đằng Cận Tư vuốt ve sau lưng bóng loáng của bà xã, “Nai con, An An và Nhạc Nhạc sắp trăm ngày rồi, em đồng ý với đó.”

      trăm ngày! Đúng rồi, ngày mai liên hệ với thợ chụp ảnh, chụp mấy tấm hình trăm ngày cho An An và Nhạc Nhạc, làm thành album đẹp đẽ, lưu làm kỷ niệm.” Lương Chân Chân lập tức tiếp.

      “Ừ, nhưng em thể trốn tránh vấn đề.” Tay Đằng Cận Tư dần xuống.

      “Em nào trốn tránh vấn đề, phải trả lời sao?”

      “Lại muốn cho leo cây?” Ngón tay thô ráp quanh quẩn ở khe mông.

      “Ông xã, em nghĩ như vậy, đợi đến khi chúng ta kết hôn tròn năm rồi du lịch, như vậy còn có giá trị kỷ niệm! Có được ?” Lương Chân Chân mặc cho ngón tay giở trò người mình, giọng mềm mại làm nũng.

      Tròng mắt đen của Đằng Cận Tư khẽ híp, “Nghe chuyện xưa ‘sói đến đây’ (1) chưa?” ràng chính là tin lời .

      Hai cánh tay mịn màng của Lương Chân Chân vòng chặt cổ , “Ông xã, người ta cũng rất nghĩ tới , cũng rất muốn thế giới hai người với , nhưng An An và Nhạc Nhạc mới ba tháng tuổi, như vậy, em bỏ được!”

      đổi dùng tình cảm và tình thân tấn công, cũng tin ông xã đồng ý.

      “Được, theo em lần.” Đằng Cận Tư cảm thấy cũng có đạo lý, mình cũng bỏ được An An và Nhạc Nhạc, xem ra hành trình cần phải vạch kế hoạch chặt chẽ mới được.

      “Ông xã, tốt.” Lương Chân Chân vươn người lên ấn xuống nụ hôn lên má , cánh môi còn chưa rời , bị áp đảo giường, kích tính bắn ra bốn phía trở lại.

      “Ghét! Ngày mai … Còn phải làm đó!”

      “Bà xã, em phải tin tưởng thể lực của .”

      “Bại hoại! Quá… Nặng…”

      “Vậy… chút…”

      … Cố ý…”

      “Ngoan, thích ?”

      “…”

      Trời thu mát mẻ, mà bên trong nhà, nhiệt độ càng lúc càng lên cao, nồng đậm say lòng người.

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----


      Ngày An An và Nhạc Nhạc tròn trăm ngày, nhà họ Đằng rất khiêm nhường làm lễ mừng cho hai đứa bé, chỉ mở tiệc mời mấy người thân và bạn bè, có gì hơn ngoài ông ngoại, bà ngoại của An An và Nhạc Nhạc và Cát Xuyến mới thăng chức làm mẹ.

      Về phần Tiết Giai Ny, vẫn còn du học ở Italy; Quan Hạo Lê cũng nhân cơ hội này về công ty nhận công việc, cho nhau gian, liên quan đến nhau, chờ đợi khoảnh khắc gặp lại.

      Ba người em kết nghĩa với Đằng Cận Tư, giờ phút này đều có phiền não, ví dụ như nhị thiếu Nông Dịch Tiêu, rất khổ não xử lý quan hệ gia đình lộn xộn mơ hồ; tam thiếu Nam Hoa Cẩn, làm mọi người rớt mắt kính bận rộn chuyện đương, người phụ nữ cậu nhìn trúng phải đèn cạn dầu, chơi trốn tìm khắp thế giới với cậu; Tứ thiếu Mạc Đông Lăng tiếp tục tạo người, cậu bị trai của đại ca kích thích, cho nên lòng muốn con .

      Xét thấy sáu người này đều ở trong nước, vợ chồng Thư Nhĩ Hách ở nước xa xôi, vợ chồng Thư Nhĩ Hoàng và Úy Hợp Hợp đều ở Hongkong, cho nên trăm ngày cũng mời vợ chồng hai nhà, chờ An An và Nhạc Nhạc tròn tuổi, lại mở rộng họp mặt bạn bè.

      À! Quên giới thiệu cục cưng nhà Cát Xuyến, sinh được con như ý nguyện, khó tránh khỏi hơi chán ngán thất vọng, ông xã Đỗ Hướng Hàng chỉ biết an ủi , dụ dỗ , thuyết phục sinh thêm .

      Dĩ nhiên làm, sinh đứa khiến người ta mệt mỏi gần chết, lại sinh thêm nữa phải muốn mạng người à!

      Con trai con trai! nhất định phải giáo dục tốt, nếu để cho nó thành có con dâu quên mẹ! Lúc đặt tên, nhức đầu, quyển tự điển Khang Hi bị lật tới lật lui cũng tìm được cái tên đặc biệt hài lòng, cuối cùng, rất vô trách nhiệm chọn cho con trai cái tên đơn giản nhất và cũng khoa chân múa tay ít chữ nhất – Đỗ Nhất.

      Người nhà hai bên chịu, cái tên gì đây! Quá đơn giản, được, tuyệt đối được!

      Cát Xuyến cũng chịu, tên con trai phải do đặt, ai cũng được, lúc hai bên giằng co die enda anle equu uydonn xong, Đỗ Hướng Hàng lên tiếng, “Nếu , ở phía sau thêm chữ ‘Thần’? Đỗ Nhất Thần.”

      Cũng may tên này được hai bên công nhận, vì vậy, tên Đỗ Nhất Thần định xuống rồi.

      “Cát gia, cậu đặt tên quá chịu trách nhiệm? lo lắng sau này con trai lớn lên oán trách cậu?” Lương Chân Chân nghe xong lời ấy giảng giải, kinh ngạc há to mồm.

      “Nó dám! Tớ mang thai mười tháng mới sinh nó ra, tớ dễ dàng sao! Nếu thằng nhóc thúi này dám nghe lời để xem tớ trừng trị nó thế nào!” Mặt Cát Xuyến lộ ánh sáng nguy hiểm.

      “Khụ… Cậu làm mẹ rồi, có thể dịu dàng hơn chút ! Thịt người mình rớt xuống cậu cũng nỡ đánh?” Lương Chân Chân biết bạn mình là người nhanh mồm nhanh miệng, hơn nữa thích miệng lưỡi khoe khoang.

      “Tớ… Nếu nó nghe lời, tớ đương nhiên muốn đánh rồi.”

      “Người mẹ bạo lực.” Lương Chân Chân lườm bạn mình.

      “Chân phi, tớ cảm thấy hình như tớ ôm sai đứa bé.” Cát Xuyến chợt câu kinh người.

      Khóe môi Lương Chân Chân cũng co quắp, “Phụt! phải cậu chứ?”

      “Con tớ quá ngoan, chút cũng giống tớ, ngay cả mẹ tớ cũng khi còn bé tớ rất nghịch ngợm, cậu có phải tớ ôm sai rồi ?”

      “Thần Thần nhà cậu mới ba tháng, mỗi ngày trừ ăn ra chính là ngủ, có thể nghịch ngợm đâu? Ít nhất phải đợi sau tuổi.” Lương Chân Chân tức giận quát lên.

      “Tớ cảm thấy Nhạc Nhạc nhà cậu rất nghịch ngợm, nếu phải cậu sinh sớm hơn tớ mười ngày, tớ rất hoài nghi Nhạc Nhạc mới là con tớ.” Vẻ mặt Cát Xuyến rất nghiêm túc.

      “Cậu luôn ! cho phép đánh chủ ý lên con bảo bối của tớ, tại sao cậu hỏi mẹ chồng xem, chừng Thần Thần giống cha bé khi còn đấy.”

      Nghe được lời bạn tốt , Cát Xuyến cắn môi rất nghiêm túc suy nghĩ chút, “ phải đều con trai giống mẹ à? Sao lại giống cha?”

      -_-|||

      Lương Chân Chân bị ấy đánh bại rồi, người này rốt cuộc là cứng đầu vẫn hoàn cứng đầu!

      “Cát gia, tớ đề nghị cậu lại sinh thêm , thực tế thường đáng tin hơn lý luận, tin tưởng tớ.” đưa móng vuốt vỗ vai bạn tốt, có chút ý tứ đùa giỡn nào.

      sinh, quá nhiều tớ quản được, bây giờ coi trọng nhất chính là sinh sao nuôi vậy.” Cát Xuyến lắc đầu.



      Người làm mẹ hiển nhiên có cách ở quá lâu, mới lười biếng lát, các bé cưng đói bụng đến “Gào khóc” kêu.

      May mắn duy nhất của Lương Chân Chân chính là An An và Nhạc Nhạc của chưa bao giờ cùng nhau kêu đói, bằng thể phân thân được, đoán chừng thời gian tốt đẹp này cũng kéo dài bao lâu, đứa bé ngày càng lớn, lượng đồ ăn cũng ngày càng nhiều, chính cũng chịu nổi, xem ra phải nghĩ cách cho các con cai sữa rồi.

      “Chân phi, tớ mến Nhạc Nhạc nhà cậu.” Trong mắt Cát Xuyến lóe ra tia sáng thích ràn.

      “Muốn tự mình sinh chứ sao.”

      “Này, gả Nhạc Nhạc nhà cậu cho con trai tớ .”

      “Nhạc Nhạc lớn hơn Thần Thần.” Giọng Lương Chân Chân rất bất đắc dĩ.

      sao, con lớn chút tốt hơn.”

      “Nhạc Nhạc nhà tớ để ý, con bé mới trăm ngày, tớ thể gả con bé ra ngoài như vậy, hơn nữa, bây giờ phải xã hội cũ, còn phổ biến định dâu .”

      Cát Xuyến mắt trông mong nhìn bé “Ăn cơm” trong ngực Lương Chân Chân, “Chân phi, cậu tạm thời đồng ý ! Chuyện sau khi lớn lên sau này hãy !”

      “Cậu thích Nhạc Nhạc như thế, vậy nhận con bé làm con nuôi ?” Lương Chân Chân đưa ra đề nghị thành khẩn.

      được, vậy Thần Thần nhà tớ thế nào?” Cát Xuyến chịu.

      “Cậu lại hỏi ý kiến Thần Thần nhà cậu, quyết định qua loa chuyện lớn cả đời của thằng bé, về sau bé hận cậu.”

      “Nó cảm ơn tớ đấy.”

      “Phụ nữ ngoan cố, muốn con tự mình sinh, đừng đánh chủ ý lên Nhạc Nhạc nhà tớ!” Lương Chân Chân hừ hừ lỗi mũi, chính là đồng ý.

      mà! cần như vậy!” Cát Xuyến nở nụ cười rạng rỡ.

      (1) Truyện thiếu nhi: Sói đến đây

      đứa trẻ chăn cừu mỗi ngày đều lùa cừu lên núi ăn cỏ, chiều tối lại lùa cừu về.

      ngày, hai ngày, ngày ngày cứ như vậy, là đơn điệu và nhạt nhẽo. Nó bèn nghĩ ra trò nghịch trêu người khác để tìm niềm vui.

      Nó từ núi chạy xuống cố ý giả vờ lo sợ, chạy vào trong làng, vừa chạy vừa hét lên: “Sói đến rồi! Sói đến rồi! Sói muốn ăn cừu của tôi! Mọi người mau giúp tôi đuổi sói xám .”

      Mọi người làm việc ở đồng, nghe tiếng thét liền vội vàng mang theo cuốc, xông tới núi. Họ hỏi đứa trẻ: “Sói ở đâu? Mau dẫn chúng ta !”

      Ha…ha…ha! Đứa trẻ nhìn thấy mọi người bị mắc lừa cười to lên và trả lời: “Các vị đều mắc lừa rôì, có sói xám. Cháu đùa thôi! Nhìn các vị cuống quýt như thế…ha…ha… là buồn cười quá.”

      Ngày hôm sau, đứa trẻ chăn cừu lại từ núi chạy xuống và hét to: “Mau, ai gúp tôi với, Sói xám đền rồi, lần này là . Sói núi, mọi người nhanh lên !”

      Mọi người còn tin lời của đứa trẻ và mang theo vũ khí xông lên núi nhưng họ chỉ nhìn thấy những con cừu yên ổn gặp cỏ, ngay bóng con Sói cũng chẳng thấy.

      Mọi người biết là lại mắc lừa, quay đầu nhìn lại đứa trẻ chăn cừu, thấy nó lăn ra mà cười ở bãi cỏ, là thích chí. Mọi người đều bực lắm, thề bao giờ tin lời của nó nữa.

      Mấy ngày sau, đứa trẻ đó chăn cừu đúng là có con Sói xám hung dữ tới gần, nó há to cái mồm đỏ lòm như máu, mắt xanh lè, chừng chừng và lao tới.

      Đứa trẻ chăn cừu sợ quá, vừa lăn, vừa bò lao về làng thét lớn: “Cứu mạng, Sói xám đến rồi, muốn ăn cừu của tôi. Mọi người mau lại giúp với!”

      Đứa trẻ chăn cừu cuống đến khóc òa lên, quỳ xuống mà van nài, khẩn cầu nhưng mọi người đều : “Thôi , mi có giả vờ giống cũng chẳng ai tin mi nữa, mi còn muốn lừa chúng ta nữa à?”

      Đứa trẻ chăn cừu hối hận vô cùng, ai bảo nó dối, lừa mọi người. Chờ khi nó trở lại núi cừu của nó bị Sói xám ăn thịt hết từ lâu rồi.
      dunggg thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Ngoại truyện 4: 【Nắm tay cả đời, bên nhau đến già】: Ngọt ngào 4

      Editor: Puck

      Lương Chân Chân để ý tới bạn mình kêu la, tiếp tục cho con bảo bối mình ăn, nhìn dáng vẻ phổng phao từng ngày của con bé, khỏi phải trong lòng có bao nhiêu vui mừng!

      Cát Xuyến ở bên cạnh nổi giận, xem ra chuyện lớn cả đời con trai tạm thời gặp trở ngại, dù thế nào cũng phải chọn cho thằng bé nàng dâu hiền!

      Hôm nay tất cả mọi người chơi rất vui vẻ, ngay cả An An và Nhạc Nhạc đều ầm ĩ, khéo léo ăn ngủ, tỉnh ngủ chơi đùa, mắt to đen đẹp như đá quý vòng tới vòng lui nhanh như chớp giữa mọi người, giống như rất ngạc nhiên.

      Vẻ mặt Đằng lão phu nhân tràn đầy nụ cười hiền lành, có thể bởi vì tâm tình tốt, thân thể bà vẫn còn tương đối khá, đây là phúc khí của con cháu.

      Thời gian giống như nước chảy, trở lại, ngày kết hôn tròn năm nhanh chóng đến.

      Bởi vì lo lắng hai đứa bé ở nhà, hai người cũng dám chạy quá xa, quyết định chọn cảnh đẹp nổi tiếng trong nước chơi đùa chút, có chuyện gì cũng dễ dàng trở lại, nếu là thế giới hai người, đâu cũng khác biệt lắm.

      Mùa đông, dĩ nhiên tắm suối nước nóng tương đối khá.

      Đằng Cận Tư vốn định đưa bà xã Tam Á, nhưng Lương Chân Chân lại , “Em thích cảm giác tắm bên suối nước nóng tuyết bay đầy trời, đẹp!”

      Bởi vì vậy, thể liên lạc bạn bè ở thành phố khoảng giữa miền Nam, tìm biệt thự suối nước nóng lộ thiên lại yên tĩnh, điều kiện dĩ nhiên cực tốt, bốn phía suối nước nóng dieendaanleequuydonn giống như mô hình vườn hoa thu , mới trồng hoa cỏ luân phiên bốn mùa, cho dù là mùa nào, đều có thể nhìn thấy hoa tươi đẹp, ngửi thấy hương hoa thấm vào ruột gan.

      “Ông xã, em rất thích nơi này.” Sau khi Lương Chân Chân thưởng thức vòng trong biệt thự, hưng phấn ôm cổ người đàn ông của mình, giọng kích động.

      “Thích là tốt rồi.” Đằng Cận Tư cưng chiều nhéo mũi , trong tròng mắt đen nhánh ánh lên hai ánh đèn, giống như ngôi sao sáng chói, làm cho người ta dám nhìn thẳng.

      “Ở bên ngoài cho cười giống nghiệt như vậy.” Lương Chân Chân đột nhiên cong cái miệng nhắn, trong giọng tràn ngập ghen tức.

      “Bà xã ngoan, những người phụ nữ khác chỉ là tảng đá trong mắt , sao có thể cười được.” Đằng Cận Tư vui vẻ , rất thích nai con ghen, chứng minh rất để ý đến mình.

      “Vậy mới sai lắm.” Khuôn mặt nhắn xinh xắn của Lương Chân Chân lập tức hòa hoãn xuống, ngón tay mảnh khảnh vuốt ve vạt áo ông xã, ánh mắt lúng liếng đưa tình.

      Mặc dù bôn ba dọc đường nửa ngày, nhưng Đằng Cận Tư chưa quên mục đích ra ngoài chơi, nghiêng đầu bên tai , “Bà xã, chúng ta tắm suối nước nóng.”

      ràng là câu đơn giản, nhưng Lương Chân Chân lại cảm thấy giọng trầm thấp cuốn hút của mang theo đầu độc nồng nặc, xương cả người cũng nhũn ra rồi, vừa định chuẩn bị gật đầu, chợt nhớ ra cái gì, “ có đồ bơi sao tắm suối nước nóng?”

      “Bà xã, chỉ có hai chúng ta, còn cần đồ bơi gì đó?” Đằng Cận Tư vểnh môi cười .

      “Trứng thối lớn!” Lương Chân Chân nũng nịu trừng mắt liếc .

      Đằng Cận Tư nhếch môi cười quyến rũ mờ ám với , chậm rãi cởi dây lưng vào phòng tắm, cởi quần dài đất, trong chốc lát bên hông quấn khăn tắm ra, thẳng đến hồ nước nóng ngoài trời, đây là làm tấm gương tốt cho bà xã.

      Lương Chân Chân bị dáng vẻ quyến rũ mờ án của câu người khiến lòng ngứa ngáy, hai người làm vợ chồng thời gian dài như vậy, lắm chuyện trong lòng , trong đó đều hiểu tâm tư lẫn nhau, ai còn toạc ra của ai?

      Nên đứng dậy dọn dẹp quần áo rơi rớt đất của ông xã, vào phòng tắm cởi hết quần áo, quấn khăn tắm, lại khoác thêm áo ngủ mới ra ngoài, bên trong nhà bật hệ thống sưởi, nhưng bên ngoài tuyết bay, muốn đông lạnh bị cảm.

      Bên trong phòng đều lát gỗ , chân rất thoải mái, đẩy cửa thông với hồ nước nóng ở sau vườn, dọc theo đường đều là sàn bằng gỗ, chất liệu giống trong nhà, nhưng rất thoải mái, có thể bởi vì liên quan đến nước nóng, nền gỗ bị hấp hơi ấm, lòng bàn chân dính lên, cảm thấy lạnh lẽo thấu tim.

      Địa thế hồ nước nóng rất đẹp, thoáng nhìn chỉ là núi đá bình thường, có gì đặc biệt, nhìn kỹ mới có thể phát được đánh bóng, nhẵn nhụi, ít hòn đá đặt dưới hồ nước đều có mặt khẽ lõm vào, vừa đúng dán sát gáy, có phần phù hợp với thân thể con người tinh xảo.

      Hai hồ lớn , phân ra hồ nước sâu và hồ nước nông, hồ nước sâu có thể ngập chìm cả người, mà hồ nước nông dung để ngâm chân, nhiệt độ cũng cao hơn hồ nước sâu nhiều, chất nước cũng hoàn toàn giống nhau.

      “Tới đây.” Đằng Cận Tư tựa lưng vào hồ nước sâu, vẫy vẫy tay với Lương Chân Chân.

      , em muốn ngâm chân trước, thích ứng với nước ấm.” Lương Chân Chân nghịch ngợm nhếch khóe môi, cố ý đến hồ nước nông ngồi xuống.

      Dưới ánh đèn lờ mờ, hoàn toàn yên tĩnh tiếng động, bóng đêm đen như bức tranh thủy mặc phóng túng, nông sâu hợp tan, ngước mắt nhìn, màn trời như lụa đen hoàn toàn thấy chút ánh sáng sao, chỉ có bông tuyết nhàng, nhảy múa khắp bốn phía, giống như tinh của đêm đen, kể chuyện tình đẹp đẽ.

      Đằng Cận Tư híp tròng mắt đen nhìn bà xã nghịch ngợm, hận thể lên bờ bắt tới, hắng giọng cái, “Ngoan, tuyết rơi càng lúc càng lớn rồi, mau tới đây, đừng để bị cảm.”

      Lương Chân Chân cũng cảm thấy hơi lạnh, mặc dù nơi này là Phương Nam, nhưng nhiệt độ cũng vài độ rồi, mặc ít như thế này bên ngoài quả hơi lạnh.

      Lập tức đứng dậy tới, cởi áo ngủ đặt lên ghế gỗ, vừa định đặt chân xuống hồ nước nóng.

      “Khăn tắm cũng cởi.”

      cần.” Lương Chân Chân cự tuyệt chút nghĩ ngợi.

      “Ngoan, đợi lúc đứng lên lạnh, hơn nữa ở đây chỉ có hai chúng ta, em còn thẹn thùng?” Khóe môi Đằng Cận Tư chứa đựng nụ cười xấu xa.

      “Ai em thẹn thùng, em chỉ…” Lương Chân Chân cắn cắn môi, biết sao, vừa ngước mắt lên tiếp xúc với ánh mắt cười như cười của ông xã, giống như : em chính là xấu hổ!

      “Cởi cởi, ai sợ ai!” hạ quyết định, dứt khoát cởi khăn tắm ra, chân ngọc xinh xắn bước từng bước xuống bậc thang, cho đến khi toàn thân ngập trong nước trong, luồng ấm áp bao vây lấy , xua cái lạnh ghê người vừa rồi.

      Xuyên qua ngọn đèn màu vàng, Đằng Cận Tư nhìn thân thể ngọc ngà hấp dẫn dưới nước của bà xã, nhịn được hít sâu hơi, ánh mắt tự chủ liếc nhìn qua , nước nóng vừa đến ngực nhọn của , hoàn toàn che lại thân thể uyển chuyển, rồi lại lờ mờ bóng ngược ra đường cong động lòng người, vừa nghĩ tới làn da nõn nà mềm mại gần trong gang tấc…

      Yết hầu cổ lăn mấy cái, có khao khát mãnh liệt trong thân thể kiềm chế nổi.

      Hơi thở của lại còn thanh nhã say lòng người như vậy, xuyên qua hơi nước nóng bay vào mũi, có mùi sữa nhàn nhạt, liếc mắt nhìn qua, ngấn nước vừa đến ngực đầy đặn mượt mà, dưới ánh đèn óng ánh như ngọc, trắng nõn như bơ, mê hoặc .

      “Nai con…” Giọng của hơi khàn, khàn đến tưởng tượng nỗi.

      thoải mái!” Lương Chân Chân hơi nhắm mắt lại, giang hai tay ra, say mê dựa vào đá cuội vách, hưởng thụ nước nóng gột rửa, hoàn toàn để ý tới ánh mắt người đàn ông nào đó nhìn mình càng lúc càng nóng bỏng.

      vô ý cử động khiến trái tim Đằng Cận Tư mềm nhũn rồi, “ thoa phấn trang điểm mà nhan sắc như tuyết trong ánh bình minh”, những lời này dung để hình dung vào giờ phút này là thỏa đáng.

      Ngâm trong nước nóng, da thịt giống như được dính lên tầng hồng nhàn nhạt, tiếng động tỏa ra vẻ hấp dẫn.

      “Khụ…” Hô hấp của Đằng Cận Tư càng ngày càng loạn rồi, nhàng tới chỗ bà xã tự sung sướng, cũng phải là Liễu Hạ Huệ, nhẫn nhịn nổi, ngồi mà trong lòng loạn.

      Đợi đến khi Lương Chân Chân mở mắt ra, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt phóng đại, vui đẩy cái, “Đứng gần như vậy làm gì? ra chỗ đó.”

      chỉ chỗ nào đó đối diện mình, nhưng Đằng Cận Tư thờ ơ, ngược lại đưa tay ôm , thân thể dần dần áp sát , “Bà xã, em cố ý!”

      “Em cố ý thế nào đây?” Lương Chân Chân hiểu trừng mắt nhìn, vẻ mặt rất vô tội.

      Đằng Cận Tư lại gần, cắn lỗ tai , giọng thầm mấy câu, lập tức nhận được quả đấm của , như mưa rơi lên người, cảm thấy đau đớn chút nào, ngược lại giống như xoa bóp.

      “Bại hoại! ràng kêu em cởi xuống, mình yên lòng, còn đổ cho em.”

      chính là yên lòng, , muốn, em, rồi.” Ngược lại Đằng Cận Tư thoải mái thừa nhận, còn từng câu từng chữ, tâm tình triền miên.

      Gạt người, mỗi ngày đều gặp mặt, có gì có thể muốn.” Lương Chân Chân cắn môi, ràng tin.

      chỉ muốn, nó cũng muốn.”Đằng Cận Tư tư tưởng xấu xa đè lên , trong tròng mắt đen lóe ra ánh sáng chói mắt, ngón tay cũng chậm rãi dọc theo sống lưng của xuống, thỉnh thoảng xoay vòng tròn lưu luyến ở nơi nào đó.

      Nghe được lời tâm tình ràng như thế, mặt Lương Chân Chân ửng hồng, cúi đầu cắn mạnh lên vai . “Đồ xấu xa!”
      Last edited by a moderator: 3/6/16
      dunggg thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Ngoại truyện 5: 【Nắm tay cả đời, bên nhau đến già】: Ngọt ngào 5 (Phải nhìn ~)

      Editor: Puck

      Đằng Cận Tư cũng tránh né, mặc cho bấm lại cắn lên thân thể mình, cũng là dạng tình thú.

      Ngón tay thô ráp theo nước chảy, dọc theo da ngực trắng như sứ như ngọc của người trong lòng, nhàng chậm chạp trượt xuống phía dưới, ngón tay dài bóp , cánh hoa ở đầu ngón tay.

      “A Tư, đừng…” Lương Chân Chân bị động tác bất ngờ của khiến thở gấp dứt, người đàn ông xấu xa này, luôn dễ dàng tìm được điểm mẫn cảm của mình, sau đó cố ý “Hành hạ” mình.

      “Đừng ấn chỗ này, hay là chỗ này…” Đằng Cận Tư cười xấu xa khẽ mở môi mỏng, đầu ngón tay khẽ ấn lại vân vê.

      Lương Chân Chân mắc cỡ ra lời, dứt khoát chút há mồm cắn cổ , học dáng vẻ trước kia của , hết gặm lại mút, hừ! vĩnh viễn phải con mèo nhu thuận, thời điểm thích hợp cũng lấy ra móng vuốt bén nhọn của mình. (⊙o⊙)

      Ngoài trời nhiệt độ dưới 0 độ C, bông tuyết nhàng nhảy múa dưới bóng đêm, đẹp sao tả xiết, mà trong hồ nước nóng, hai vợ chồng nhiệt tình như lửa, từ trong ra ngoài đều ấm.

      Cảm thấy bà xã nhiệt tình, Đằng Cận Tư bị kích thích hoàn toàn rồi, tiếng thở dốc cũng dần nồng đậm hơn, ngón tay lần nữa lên, “Thích sao?”

      Lương Chân Chân biết tính tình của , nếu mình thích, nhất định tệ hại hơn, thậm chí lấy cái này làm cớ; nếu mình thích, vậy nhất định về sau lúc thân thiết cố ý “Hành hạ” mình.

      Tóm lại thế nào nhược điểm của mình đều ở tay , trứng thối phúc hắc!

      “Hả?” Ngón tay khẽ cong lên, hơi dùng sức.

      “Thích…” Lương Chân Chân khó khăn mở miệng, bị khoái cảm đột nhiên hành hạ đến lã chã chực khóc, dòng điện từ xương sống lên, chạy vào trong đầu, sau đó đại não bắt đầu hơi choáng váng.

      Ở phương diện này, luôn bị động, người chiếm thế chủ động thường là ông xã – Đằng Cận Tư.

      Nghe được câu trả lời khẳng định của , Đằng Cận Tư càng thêm cả gan làm loạn, bà xã vốn chính là dùng dieendaanleequuydonn để cưng chiều, huống chi hai người cấm dục lâu, mặc dù trước đây lâu có lần, nhưng là hành động lén lén lút lút sau khi con trai con ngủ say, chưa ghiền.

      Lần này, hai người rất khó khăn mới có thế giới của hai người, đương nhiên dễ dàng bỏ qua cho .

      “Bà xã, tối nay, em là của .” Trong giọng của có dục vọng chiếm đoạt rất mãnh liệt.

      Lương Chân Chân hiểu ý , cũng biết mấy tháng nay nhịn rất cực khổ, lại , hôm nay là ngày hai người kết hôn tròn năm, , cũng nguyện ý để cho “Bắt nạt”, giữa vợ chồng, tình em nguyện, vốn là chuyện thể bình thường hơn, dĩ nhiên kiểu cách từ chối.

      “Ừ, cũng là của em.” dí dỏm trừng mắt nhìn, tóc dài mềm mại xõa xuống vai trắng nõn, như tảo biển quấn quanh.

      Đằng Cận Tư cũng nhịn được nữa, đâm vào bên trong nụ hoa, tìm kiếm mật ngọt, nông nông sâu sâu, nước nóng bị đẩy văng lên, đánh lên người hai người, từng mảng lớn bọt nước hóa thành vô số viên châu nước nho , hỗn loạn rơi chung quanh hai người, kích thích từng vòng sóng gợn, tản ra mặt nước từng đợt.

      Giờ phút này, trời đất hoàn toàn yên tĩnh, có chút tiếng động nào, càng nổi bật lên tiếng sóng nước câu người vô cùng tuyệt hảo, dần dần phóng đại, bao phủ trong kích tình của hai người.

      Lương Chân Chân cảm giác thân thể của mình trở nên càng nhạy cảm, chịu đựng nổi ngón tay dao động và vỗ về chơi đùa, hình như có ngọn lửa thiêu đốt, vả lại bùng nổ, cả người cũng bắt đầu nóng lên, phía trước là thân thể nóng rực của , phía sau là phiến đá hơi lạnh, vừa nóng vừa lạnh đồng thời tấn công từ hai phía, nhanh chóng mê say.

      Hơi nước trong hồ lượn lờ bay lên, mơ hồ mặt mũi của bọn họ, thúc giục tình cảm của bọn họ, đó là cảm giác tuyệt đối tuyệt vời.

      Đằng Cận Tư cảm nhận cảm giác bao chặt mút lấy tuyệt đẹp của bà xã, miệng há to thở hổn hển: “Nai con, đừng chịu đựng, kêu lên, thích nghe…”

      đưa mắt nhìn , cặp mắt ngậm đầy nước giống như chứa sương mù mơ hồ, xinh đẹp đến gần như chảy ra nước, giọng giận dỗi đứt quãng, “Đòi… Ghét…”

      biết miệng cứng rắn, thích những lời ngọt ngào kia, bàn tay chậm rãi chuyển qua trước ngực , vê nhấn nặng , chỗ bị vuốt ve qua nhanh chóng tê dại rồi, giống như bị dòng điện chạy qua, tự chủ mềm nhũn xuống, nếu phải dựa vào tảng đá và lực giữ lấy của Đằng Cận Tư, sớm ngã vào trong nước rồi.

      Lúc này thân thể Lương Chân Chân vốn nhạy cảm, bị chút xíu trêu chọ cũng khiến cho nhụy hoa phía dưới tự co
      [​IMG]
      dunggg thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

      Ngoại truyện 6: 【Nắm tay cả đời, bên nhau đến già】: Ngọt ngào 6


      Editor: Puck

      “Đói bụng , xuống lầu ăn.” Đằng Cận Tư cầm tay , ánh mắt dịu dàng.

      Lương Chân Chân nhìn trứng ốp la, bánh mỳ sanwich và sữa tươi bàn ăn, kinh ngạc hỏi: “Ông xã, chính làm?”

      “Bánh mỳ sanwich và sữa tươi là nơi này tự có, trứng ốp la là làm, đứng dậy có việc gì làm, cho nên…” Vẫn là lần đầu tiên Đằng Cận Tư ra tay làm bữa sáng, khó tránh khỏi hơi ngượng ngập.

      “Rất phong phú đó! Em tới nếm thử chút.” mặt Lương Chân Chân tràn đầy nụ cười vui vẻ, chồng phải người dễ dàng xuống bếp, hôm nay có phúc khí!

      lên được phòng khách, dưới xuống được phòng bếp là chính sao!

      Đằng Cận Tư ngồi xuống đối diện , thỉnh thoảng liếc nhìn mấy lần, muốn biết trứng ốp la của mình có dễ ăn , ánh mắt rất tha thiết.

      “Ăn ngon, em thích ăn trứng ốp la nhất!” Lương Chân Chân rất cho mặt mũi ca ngợi.

      Nghe được lời bà xã, khóe miệng Đằng Cận Tư co quắp vài lần, trông cậy trứng ốp la của mình dễ ăn, có khét lẹt tệ rồi.

      “Sau đó dẫn em đến chỗ ăn món ăn địa phương đặc sắc, tiện thể dạo chút.”

      “Ừ, em chính là người ăn hàng.” Lương Chân Chân uống sữa tươi cười híp mắt mở miệng, bên cạnh cánh môi hơi dính chút.

      “Ngoan, đừng động.” Đằng Cận Tư cầm khăn giấy lên giúp lau sạch sữa tươi tràn ra bên khóe miệng .

      O(╯□╰)o Động tác của Lương Chân Chân hơi cứng ngắc, sao lại giống như An An và Nhạc Nhạc, sữa dính khóe miệng.

      Theo ý nghĩa thời gian, bữa cơm sáng này nên gọi là bữa trưa, sau khi ăn xong, hai người lên lầu thay quần áo, chuẩn bị ra cửa.

      “Cảnh tuyết phương nam hơi giống phương bắc, mặc dù cũng là trắng đêm ngừng, nhưng độ dày vẫn chỉ có tí xíu, bớt chút tráng lệ.” Lương Chân Chân hơi híp mắt nhìn cảnh sắc trắng xóa bên ngoài.

      “Sao? Muốn xem cảnh phương bắc?” Đằng Cận Tư ôm eo .

      “Trước kia lúc học đặc biệt hướng tới cảnh ‘Cảnh tượng phương bắc, đóng băng ngàn dặm, tuyết bay vạn dặm.’ *, đó nhất định là thế giới màu trắng mênh mông vô ngần, khí thế rộng lớn mà bao la hùng vĩ.”

      (*) Trích trong bài thơ “Thấm viên xuân – Tuyết” 沁園春-雪 của Mao Trạch Đông.

      “Nếu muốn , bây giờ có thể.”

      “Ông xã, quá dung túng em.” Lương Chân Chân cau mày làm nũng.

      Đằng Cận Tư đưa tay véo mũi , giọng ràng mềm mại có thể ngán chết người, “Vậy em cảm thấy, có thể dung túng ai?”

      “Dĩ nhiên cho phép diee nda anle equ uyd onn có người khác, em là độc nhất vô nhị.” Lương Chân Chân kiêu ngạo nghếch cằm lên.

      “Nghịch ngợm!”

      “Chúng ta ném tuyết chứ?” Hai mắt sáng ngời.

      “Bên ngoài quá lạnh.” Giọng ràng thản nhiên, tương đương với cự tuyệt.

      “Chỉ chơi lát thôi!” Tiếp tục làm nũng.

      được, muốn chơi cũng có thể…”

      còn chưa xong bị Lương Chân Chân cắt ngang rồi, say mê cuồng nhiệt hỏi, “Có ? Vậy bắt đầu !”

      đứng yên ở đây, em ném tuyết cho là được.”

      câu dập tắt toàn bộ nhiệt tình của , cái này có gì chơi vui chứ? thà ném tuyết về thân cây hoặc bức tường, cũng tốt hơn nhét lên người ông xã! Lỡ như khiến đông lạnh bị cảm, chịu khổ phải mình sao?

      có gì vui!” Lương Chân Chân lầu bầu.

      “Ngoan, nghe chung quanh đây có thế giới thú cưng, đủ loại thú cưng hiếm thấy kỳ lạ, có muốn xem chút ?” Đằng Cận Tư chính là dập tắt nhiệt tình ném tuyết của , sau đó xuất liều thuốc mạnh mẽ khác.

      “Thế giới thú cưng? Vậy nếu em nhìn trúng phải mua cho em, nếu em .” Lương Chân Chân trừng mắt liếc , trước kia mỗi lần xin mua con chó cưng, chính là chịu, người thú sủng có vi khuẩn, phụ nữ có thai thể nuôi. ╭(╯╰)╮

      “Được, thành vấn đề.” Đằng Cận Tư cười đồng ý, xem ra lần này phải mua thú cưng cho bà xã rồi.

      Lúc này Lương Chân Chân mới vui lòng cùng , biết, vừa giật mình, chủng loại thú cưng cũng quá nhiều, đủ loại quái lạ, có dáng dấp hoạt bát đáng , lại có con vật khổng lồ, nhìn cũng khiếp người.

      Đối với những loli vừa
      [​IMG]
      dunggg thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Ngoại truyện 7: 【Nắm tay cả đời, bên nhau đến già】: Ngọt ngào 7

      Editor: Puck

      Cũng may, chưa tới mấy ngày, An An bớt cảm, mặc dù vẫn còn dính mẹ như trước, nhưng buổi tối sau khi ngủ có thể phải ôm, Đằng Cận Tư thở phào trong lòng, cuối cùng có thể trở về phòng mình.

      Đảo mắt, năm nữa trôi qua, lễ hội pháo hoa chào đón xuân mới, vừa là ngày cả nhà đoàn viên, tất cả mọi người đều vui vẻ, mua quần áo mới, mua đồ tết, rất náo nhiệt!

      Sáng sớm đầu năm, Lương Chân Chân ngủ ngon lành, đột nhiên bị tiếng pháo hoa từ nơi xa đánh thức, vội vã mở mắt nhìn con trai và con có bị tiếng động này đánh thức , đứa bé đều sợ thanh “Đì đùng” này.

      An An và Nhạc Nhạc vẫn giữ vẻ bình thản, bị sợ đến “Oa oa” khóc lớn, chỉ có điều miệng bẹp ra, có vẻ lã chã chực khóc, rất nhanh, sau khi tiếng pháo biến mất, bọn chúng bĩu môi nhắn, gối lên cánh tay tiếp tục ngủ thiếp , dáng vẻ đáng khéo léo.

      Bên môi Lương Chân Chân lộ ra nụ cười hạnh phúc, hôm qua là đêm ba mươi, bà nội rất vui mừng, mỗi tay ôm , thương đến tận xương tủy hai đứa bé này! Từ lúc vừa chào đời trở thành bảo bối trong lòng tất cả mọi người, nâng trong lòng bàn tay sợ té, hứng như hứng hoa, được nhận cưng chiều!

      Dần dần, lại ngủ thiếp , còn mộng đẹp.

      Tỉnh lại lần nữa, cảm giác nửa người mình đều tê dại, nhất là cánh tay, vừa mỏi vừa đau, vừa nhe răng nhếch miệng xê dịch sang bên cạnh, cánh tay cẩn thận dò phía sau, đề phòng té xuống giường.

      An An và Nhạc Nhạc cũng ngủ đủ rồi, nghe thấy động tĩnh, miệng ngọ nguậy mắt mở ra.

      “Hai quỷ sứ, tối hôm qua ầm ĩ muộn, có phải rất vui vẻ ! Để cho ngủ giường riêng của mình còn chịu, lại muốn chen chúc chung với cha mẹ, ngủ thoải mái sao?” Khóe mắt đuôi mày dieendaanleequuydonn Lương Chân Chân cũng mang theo ý cười.

      An An và Nhạc Nhạc chỉ cười, tay bé mập mạp quơ múa, hình như rất vui vẻ.

      “Hai con heo lễ phép, cũng năm mới vui vẻ với mẹ, chỉ biết cười ngây ngô.”

      Lương Chân Chân làm mặt quỷ với hai bé, cầm quần áo tủ đầu giường, chuẩn bị mặc quần áo cho hai bé, rời giường, vẫn quên dặn dò câu, “Phải ngoan ngoãn nghe lời, cho làm chuyện xấu.”

      An An và Nhạc Nhạc cười vui vẻ hơn, bé huơ chân múa tay phối hợp với mặc quần áo, bé khác ngậm đầu ngón tay mút vang chùn chụt chùn chụt.

      “Ôi! Bẩn rồi, con là chú mèo tham ăn.” Lương Chân Chân kéo ngón tay út con ngậm trong miệng ra, bỏ vào miệng mình cắn hai cái, kết quả chọc con bé cười “Khanh khách” ngừng.

      An An phối hợp với mẹ mặc quần áo thấy em cười, cậu cũng say mê cuồng nhiệt huơ chân múa tay bé, càng thêm tìm kiếm sữa trong lòng mẹ, nước miếng thấm ướt vạt áo ngủ phía trước của Lương Chân Chân.

      “Nhóc thúi, sữa đủ cho hai con ăn, đổi đồ ăn biết sao?” Lương Chân Chân vỗ mông trơn mềm phấn nộn của con trai.

      Nhạc Nhạc nằm ở giường tiếp tục mút đầu ngón tay, nước miếng chảy dọc theo khóe miệng.

      Đằng Cận Tư vào chính là thấy cảnh tượng ấm áp như vậy, ôm con giường, nhìn nước miếng chảy ngừng, cười : “Bà xã, có phải Nhạc Nhạc đói bụng ?”

      “Hai con heo đều đói, pha sữa cho các con , nếu cho các con ăn, lại gào khóc rồi.” Lương Chân Chân liếc mắt nhìn ông xã.

      “Được rồi, Nhạc Nhạc ngoan, cha đưa con ăn điểm tâm.” Đằng Cận Tư chuẩn bị ôm con ra ngoài.

      “Này! ôm An An trước , Nhạc Nhạc còn chưa mặc xong quần áo!” Lương Chân Chân giận lườm , ý bảo để con xuống, đều cha thương con , vị này nhà càng quá mức!

      Chờ Đằng Cận Tư ôm con trai trở về phòng lần nữa, Nhạc Nhạc mặc xong quần áo chỉnh tề rồi, miệng nhắn tìm thức ăn trong ngực mẹ, dáng vẻ rất bình tĩnh.

      “Ông xã, mang bình sữa tới nhanh lên.” Lương Chân Chân rất sợ con khóc, con bé vừa khóc dứt, làm tốt còn có thể kéo theo An
      [​IMG]
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :