1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà xã, anh chỉ thương em - Nam Quan Yêu Yêu (Full+eBook+ NT20)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 389: Đại kết cục đếm ngược thời gian (3): Cuộc đối đầu

      Editor: Puck

      Sáng sớm ngày hôm sau, băng tuyết đất còn chưa tan hết, bầu trời lại nổi lên mưa tuyết, gió bấc rít gào, người đường rối rít hạ thấp vành nón, thân thể co rút lại về phía trước, hận thể bước bay về đến nhà.

      Lúc ra cửa Kiều Tuyết Nghiên trang bị đầy đủ, bên ngoài quá lạnh rồi, gió lạnh thấu xương, nghĩ tới mẹ sau khi phẫu thuật chắc chắn còn phải ở lại khoảng thời gian rất dài, sắp tới sợ rằng mình về được, dứt khoát mang nhiều quần áo.

      Có thể do băng tuyết chưa tan, mặt đường hơn trơn trượt, lái xe rất chậm, các hành khách khác cũng thông cảm, dù sao liên quan đến an toàn của bản thân họ, được qua loa.

      Vì thế bình thường chỉ cần nửa giờ xe chạy, hôm nay dùng tới giờ, vừa xuống xe, Kiều Tuyết Nghiên vội vã chạy tới bệnh viện, sợ mẹ đợi kịp.

      biết vì sao, cảm thấy khí kỳ lạ, mí mắt phải cũng nhảy ngừng, dù thế nào trong lòng cũng dẹp yên xuống được, giống như sắp xảy ra chuyện gì.

      “Kiều tiểu thư, xin chờ chút.” Khi định đẩy cửa phòng bệnh của mẹ, nghe y tá gọi tên , nhìn thoáng qua ấy.

      Y tá tới, vẻ mặt phức tạp nhìn , “Thẩm nữ sĩ bà ấy… có ở đây.”

      “Cái gì gọi là có ở đây?” Giọng Kiều Tuyết Nghiên rất kích động.

      “Thẩm nữ sĩ bà ấy… Cắt cổ tay tự sát rồi.” Y tá bình tĩnh ra .

      Trước mặt Kiều Tuyết Nghiên đầy sao bay, tin mẹ chết giống như sét đánh giữa trời quang với , ràng ngày hôm qua còn tốt, lập tức đưa tay làm tan mây thấy ánh trăng rồi, sao đột nhiên lại… Tự sát?

      “Sau khi tôi , có phải còn có người khác tới phòng bệnh của mẹ tôi ?” lạnh lùng hỏi.

      có, sau khi tôi tới kiểm tra phòng lần, còn hàn huyên lúc với Thẩm nữ sĩ, để cho bà ấy dieendaanleequuydonn yên tâm nghỉ ngơi, giọng điệu chuyện của bà ấy cũng rất bình thường, cảm thấy bà ấy làm ra hành động như vậy, rất xin lỗi, bệnh viện chúng tôi muốn thấy tình huống như thế xảy ra.”

      “Vậy thân thể mẹ tôi đâu? Tôi muốn nhìn bà.” Kiều Tuyết Nghiên cắn môi .

      “Mời theo tôi.” Y tá dẫn về phía trước.

      Sau khi ngủ vẻ mặt Thẩm Ý Linh điềm tĩnh, nhắm mắt lại mặc cho Kiều Tuyết Nghiên khóc thế nào gọi thế nào cũng chuyện, rất nhiều bác sỹ y tá cũng thể hiểu hành động tự sát của bà, ràng có hy vọng rồi, sao lại coi thường mạng sống của mình chứ?

      “Kiều tiểu thư, chúng tôi vẫn đụng chạm đến di vật của Thẩm nữ sĩ, vẫn còn ở trong phòng bệnh, chừng có đáp án cho biết.” y tá giọng ra.

      “Cám ơn mọi người.” Cám ơn mọi người tùy ý đụng chạm đến đồ của mẹ, Kiều Tuyết Nghiên lau nước mắt, mặc dù Thẩm Ý Linh phải là mẹ ruột của , nhưng công nuôi dưỡng dạy dỗ hơn hai mươi năm, coi như con ruột của mình, lòng thương nhiễm bất kỳ tạp chất gì, hôm nay, mẹ cách xa mình rồi.

      Cũng phải phẫu thuật thất bại, mà là… Tự sát?

      Tại sao lại muốn tự sát? Tại sao vậy chứ?

      có phần nghĩ ra, cứ có cảm giác chuyện xảy ra gần đây quá mơ hồ, từ lúc biết mình phải con ruột của mẹ, loạt chân tướng dần nổi lên mặt nước, khiến cho ứng phó kịp.

      Mới vừa ra tới cửa phòng bệnh, ngờ nhìn thấy Lương Chân Chân và Đằng Cận Tư tới, nỗi tức giận lập tức bốc lên từ trong tim, suy đoán trong lòng tối hôm qua được chứng thực, cái chết của mẹ nhất định có liên quan đến bọn họ, nhất định là bọn họ với mẹ những gì, bằng tốt lành tại sao mẹ lại tự sát?

      “Uổng công tôi vẫn coi hai người là bạn bè, hai người lại coi tôi như con khỉ mà đùa giỡn! Mẹ tôi đúng, hai người có tiền rắp tâm tốt, đến gần tôi sợ rằng cũng mang theo mục đích!” Giọng điệu Kiều Tuyết Nghiên như tạt nước.

      Lương Chân Chân cùng ông xã tới, muốn cho động viên, nhưng ngờ đường đến lại nhận được điện thoại của bác sỹ Trần, Thẩm Ý Linh cắt cổ tay tự sát rồi, hai người liếc mắt nhìn nhau, mặt đều là khiếp sợ và dám tin.

      Tự sát? Người phụ nữ như Thẩm Ý Linh lại có dũng khí tự sát?

      “Rắp tâm tốt? Mang theo mục đích?” Lương Chân Chân hừ lạnh tiếng, ngay sau khi Kiều Tuyết Nghiên xong, sắc mặt a Tư tối sầm, nên giành mở miệng trước , “Từ khi chúng ta bắt đầu quen nhau đến nay, tự sờ lương tâm mình, có lần nào tôi chủ động đến tìm ? Hay chúng tôi làm chuyện gì có lỗi với ? Lúc tới tìm tôi vay tiền tôi có từng do dự nửa phần? chuyện tốt nhất suy nghĩ trước , đừng miệng phun đầy dơ bẩn!”

      “Chị cho tôi mượn tiền đó là bởi vì mẹ cũng là mẹ của các người.” Kiều Tuyết Nghiên rất oán hận phản bác.

      mặt Đằng Cận Tư bao trùm cái lồng toàn khí lạnh, lạnh lùng bức người.

      buồn cười! Xin hỏi nhìn ra từ đâu thấy bà ta có chút quan hệ với chúng tôi? Có lần gặp ở trung tâm thương mại, bốn người chúng ta ngồi cùng bàn, mẹ có chủ động câu gì với chúng tôi, hay cố ý biểu rất thân thiện? Hoặc cho chúng tôi câu có ích trước mặt ?” Giọng Lương Chân Chân rất lạnh, khóe môi nhếch lên nụ cười chế nhạo.

      Lời này khiến Kiều Tuyết Nghiên hơi ngẩn người, ngẫm nghĩ lại từ khi biết nhau đến giờ, Lương Chân Chân quả bao giờ chủ động gọi điện thoại cho mình, mỗi lần gặp đều là… Vô tình gặp được; về phần ở quán cà phê lần trước, mẹ cho bọn họ chút sắc mặt tốt nào, chứ đừng tới chủ động hay thân thiện theo chân bọn họ chuyện; ở nhà cũng chưa bao giờ chủ động tới bọn họ, trừ phi mình chủ động nhắc tới, sau đó mẹ ngăn cản mình tiếp tục lui tới với bọn họ…

      “Ngày hôm qua mẹ vẫn đều tốt, nhưng các người vừa tới, mẹ lập tức tự sát, chẳng lẽ chút xíu liên quan đến các người cũng có?” Hai mắt rưng rưng chất vấn.

      “Chuyện cười! Cái chết của bà ta có liên quan gì đến chúng tôi? người từ bỏ con trai ruột ba mươi năm, trong thời gian này chưa bao giờ trở lại thăm nó lần, ngay cả cú điện thoại hỏi thăm sống tốt hay cũng có, kể cả ba mươi năm sau gặp lại, cũng coi như là người xa lạ, còn cái gì muốn quên toàn bộ quá khứ, chỉ muốn cuộc sống yên ổn tại, đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ die enda nleequ uydonn chút, người mẹ như vậy, tha thứ cho bà sao? Nhưng chúng tôi còn cho vay tiền trị bệnh cho bà ta, còn tới bệnh viện hiến tủy xương giấu tên cho bà ta, chúng tôi đây là muốn hại bà ta sao?” Lương Chân Chân từng câu từng chữ nghiêm nghị, hùng hổ dọa người.

      Kiều Tuyết Nghiên ngẩng đầu nhìn bọn họ, trong lòng dâng lên cảm giác phức tạp ràng, Lương Chân Chân những câu có lý, nhưng vẫn khó lòng tiếp nhận mẹ là người như vậy.

      sai, nếu phải lần trước Nam Cung Thần trong lúc vô tình đến gặp hình mẹ nhà ba người ở đâu đó, hoàn toàn tin tưởng mẹ từng gả cho người khác trước cha, bởi vì bọn họ ân ái như thế, mà mình là hòn ngọc quý tay bọn họ, sủng ái có thừa, chưa bao giờ nhắc tới thành phố C trước mặt , trong nhà cũng có bất kỳ hình ảnh gì trước kia của mẹ.

      Chỉ có hai khả năng, hoặc là mẹ chưa từng có quá khứ, hoặc là mẹ chính là hoàn toàn vứt bỏ quá khứ.

      Lại , cũng là đứa bé có cha mẹ ruột, rất muốn biết vì sao cha mẹ ruột cần mình, cho dù đáp án như thế nào, cũng làm người ta đau lòng.

      chợt hiểu nỗi khổ của Đằng Cận Tư, là mình quá kích động rồi, bị tin mẹ qua đời làm hôn mê, mất lý trí gào thét trận với chị Lương và Đằng.

      Khi định xin lỗi, bọn họ rời rồi, trong lòng vô cùng buồn bã, bắt đầu dọn dẹp đồ trong phòng bệnh của mẹ, mẹ rồi, nên đâu đây?

      Thành phố C, sợ rằng nán lại được nữa, quá nhiều người quen, quá nhiều chỗ quen thuộc, dễ dàng gợi lại chuyện đau lòng.

      Có lẽ nên trở về bệnh viện nơi mình ra đời, chừng có thể tìm ra chút manh mối về thân thế, dù sao cũng hơn mờ mịt ngây ngô nhiều.

      Lúc dọn dẹp giường đệm, lại phát có hai lá thư dưới gối, cầm lên nhìn, bức đó viết: gửi con tiểu Nghiên, lá khác phía trống , đại khái đoán được gửi cho ai.

      Tiểu Nghiên:

      Xin tha thứ cho mẹ chào mà ra , mẹ rất con, cũng nỡ bỏ con.

      Bỏ lại mình con lẻ loi độc sống cõi đời này là mẹ đúng, nhưng mẹ có dũng khí sống tiếp, giống như lưng đeo tội lỗi khổng lồ hạng nhất, ép mẹ thở được.

      Vốn tưởng rằng mẹ có thể hoàn toàn bỏ xuống quá khứ, bắt đầu cuộc sống mới lần nữa, nhưng hôm nay mẹ mới phát ra, mẹ chỉ vì trốn tránh, chỉ vì muốn đối mặt với quá khứ, trong lúc vô tình làm tổn thương rất nhiều người, mẹ rất đau lòng.

      Tiểu Nghiên, ra con phải con ruột của mẹ. Ngày ấy, mẹ và mẹ đẻ của con cùng được đưa vào phòng phẫu thuật, đứa bé của mẹ sinh ra rời mẹ mà , mà lúc mẹ con sinh con bị xuất huyết quá nhiều, cứu chữa hiệu quả, mặc dù mẹ chỉ ở chung ngày với mẹ con, chỉ nhìn thấy phong thái cử chỉ của mẹ con, mẹ con rất thích con, rất chờ mong con ra đời, mẹ con còn cho mẹ biết cha con là quân nhân dũng, chỉ tiếc hy sinh trong lần làm nhiệm vụ chiến đấu con là kết tinh tình của bọn họ.

      Vẫn còn nhớ lúc mẹ đến phòng sơ sinh nhìn thấy tình hình của con, gò má trắng nõn nà, mắt to đen lúng liếng, toét miệng cười với mẹ, dáng vẻ huơ chân múa tay khiến cho trong lòng mẹ tràn đầy dịu dàng, chút suy nghĩ nhận con về nuôi.
      dunggg thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 390: Đại kết cục đếm ngược thời gian (4): Chân tướng ràng

      Editor: Puck

      Kể từ sau đó, con là con của chúng ta, bác sỹ thể chất của mẹ thích hợp để sinh nữa, mẹ cũng định sinh thêm, mang toàn bộ kinh nghiệm đặt lên người con, con giống như thiên sứ vui vẻ trời ban cho chúng ta, cho chúng ta vui vẻ vô cùng vô tận.

      Hai mươi mấy năm qua, mẹ gần như quên con phải là con ruột của mẹ, cho đến khoảng thời gian này, mẹ mờ mờ ảo ảo cảm thấy dối gạt được nữa, nhóm máu của con quá đặc thù, mà nhóm máu của mẹ và cha đều bình thường, hoàn toàn sinh được con như vậy.

      Tiểu Nghiên, mẹ con, cũng hy vọng về sau con có thể sống tốt, tìm được người đàn ông tốt lòng thương con.

      Đối với mẹ mà nó, lựa chọn cách rời như vậy là giải thoát, cũng là hình thức cứu vãn, đây là quyết định sau khi mẹ suy nghĩ kỹ càng, liên quan đến bất kỳ ai, hy vọng con có thể tha thứ cho ích kỷ của mẹ.

      Mẹ con.

      Tuyệt bút tối ngày 6 tháng 2.

      Đọc xong cả lá thư, Kiều Tuyết Nghiên nhịn được lệ rơi đầy mặt, ra thân thế của mình là như vậy, nếu có mẹ tốt bụng nhận nuôi, sợ rằng bây giờ vẫn còn sống ở nhi viện, cuộc sống hoàn toàn thể so sánh với cuộc sống bây giờ.

      Nếu có cuộc chuyện với Lương Chân Chân, sợ rằng vẫn giải thích được lời của mẹ “Rời giải thoát và cứu vãn”, đột nhiên, nhịn được che miệng, cho mình khóc lên.

      Mẹ, là con hại mẹ, nếu phải con cho mẹ biết gặp chị Lương và Đằng ở bệnh viện, mẹ đoán ra được người hiến tủy xương là ấy, mẹ cũng … Tự sát.

      dần ngồi chồm hổm mặt đất, chôn đầu giữa hai đầu gối, gào khóc.

      Sau khi khóc lại ngơ ngẩn ngồi giường bệnh, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, tất cả đều u ám, tâm tình hoàn toàn ảm đạm, từ nay về sau, mình.

      ở lại thành phố C được nữa, thiên hạ rộng lớn, nên nơi nào đây?

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----


      Chiều hôm sau, Lương Chân Chân bất ngờ nhận được điện thoại của Kiều Tuyết Nghiên, hai người hẹn gặp nhau tại quán cà phê gần đó.

      “Chị Lương, chuyện ngày hôm qua xin lỗi, do em quá kích động.” Kiều Tuyết Nghiên rất chân thành xin lỗi.

      có gì, chị có thể hiểu được tâm tình của em.” Sau khi ổn định lại hai người cũng bình tĩnh rất nhiều, cõi đời này tuyệt đối có đúng sai, tình huống khác biệt đương nhiên chuyện khác.

      “Cám ơn chị mấy tháng này trợ giúp em, khoản phí phẫu thuật này dùng đến, em chuyển khoản cho chị.”

      cần, dù thế nào bà ấy cũng là mẹ ruột của a Tư, khoản tiền kia coi như lo hậu cho bà , em vẫn còn học, cần dùng tiền. Mặt khác, chị những lời này phải vì đồng tình với em, hy vọng em có thể hiểu.” Giọng Lương Chân Chân rất chân thành, có chút ý tứ thương hại nào.

      Kiều Tuyết Nghiên phải người ngốc, nghe dĩ nhiên hiểu được, mấp máy môi, “Chị Lương, em muốn hỏi chị vấn đề.”

      “Hỏi .”

      “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở Thụy Sĩ, Đằng đột nhiên kéo chị , có phải bởi vì nhận ra…” Lời của còn chưa dứt, nhưng Lương Chân Chân hiểu.

      “Đúng, bởi vì đây là nút thắt chôn giấu trong lòng a Tư nhiều năm, từ năm ba tuổi cho đến bây giờ, ấy vẫn thể hiểu vì sao mẹ của mình lại nhẫn tâm bỏ rơi mình nhiều năm như vậy, thờ ơ suốt thời gian đó, giống như biến mất khỏi thế gian này, chúng ta đều là người làm con, biết ý nghĩa của người mẹ đối với con cái.” Lương Chân Chân rất tha thiết.

      “Xin lỗi, ngày hôm qua… Đằng nhất định rất tức giận, là em quá kích động rồi.” Sau khi trải qua cả tối ngẫm nghĩ kỹ, Kiều Tuyết Nghiên hiểu rất nhiều chuyện, cũng kết nối chuyện xưa thành chuỗi.

      Nếu phải đặt trước mặt, hoàn toàn thể nào tin tưởng mẹ lại nhẫn tâm như vậy, coi như trước kia bởi vì liên lạc được, nhưng sau khi trở lại thành phố C, mẹ cũng giả bộ như biết con trai mình, uổng công bọn họ còn từng ngồi đối mặt chung bàn, những việc này, thể lý giải.

      Đổi lại là , chỉ sợ hận người mẹ như vậy.

      Hơn nữa còn có đối lập ràng như vậy, cho dù là ai cũng khó mà chịu đựng.

      “Chuyện qua đừng nhắc đến nữa, sau này có tính toán gì ?” Trước mặt Lương Chân Chân đặt nước lọc, hoàn toàn trong suốt.

      “Nếu nhà họ Đằng… cần, em muốn mang tro cốt của mẹ về Thụy Sĩ, chôn cất cùng chỗ với cha.” Kiều Tuyết Nghiên dò hỏi.

      “Bà ấy sớm phải người nhà họ Đằng, hơn nữa bà cũng ràng muốn triệt để đoạn tuyệt quan hệ, bà là mẹ em, muốn làm sao do chính em quyết định.” Dáng vẻ Lương Chân Chân bình tĩnh.

      “Ừhm, cảm ơn chị.” Kiều Tuyết Nghiên lấy lá thư màu trắng từ trong túi xách ra, đưa cho Lương Chân Chân, “Đây là lá thư mẹ viết cho Đằng trước khi ra , em chưa hề xem.”

      Lương Chân Chân đưa tay nhận lấy, bỏ vào trong túi xách, bưng chén nước lên uống ngụm, chậm rãi : “ , trước chị die enda anle equu ydonn vẫn thích bà ấy lắm, cảm thấy bà ấy quá mức tàn nhẫn, nhưng bây giờ, ngược lại ra chị hơi khâm phục dũng khí của bà.”

      Kiều Tuyết Nghiên im lặng , dĩ nhiên biết vì sao Lương Chân Chân thích mẹ, ╮(╯▽╰)╭ chuyện cũ qua.

      “Em đây, chúc chị hạnh phúc.”

      “Tính toán ra, chị là chị dâu của em, có bất kỳ khó khăn gì, đều có thể tới tìm chị.”

      Lời của Lương Chân Chân khiến Kiều Tuyết Nghiên bàng hoàng, ngạc nhiên ngẩng đầu, hình như thể tin đó là lời chị ấy , vốn cho rằng trải qua chuyện ngày hôm qua, họ coi như là người lạ rồi, xem ra xem thường độ khoan dung của Lương Chân Chân rồi.

      “Chị Lương, em…” Trong khoảng thời gian ngắn cũng biết nên cái gì.

      “Được rồi, em là hạng người gì, chị rất ràng, huống chi em đâu có lỗi?” Lời của khiến Kiều Tuyết Nghiên nghẹn ngào lần nữa, gật đầu lia lịa, “Ừmh.”

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----


      Nhà họ Đằng.

      Trong phòng ngủ chính tầng hai, Lương Chân Chân đưa lá thư chưa mở cho ông xã, “Tuyết Nghiên cho em.”

      “Thư gì?” Đằng Cận Tư nhíu mày hỏi.

      “Mở ra xem chút chẳng phải biết.” Cặp mắt Lương Chân Chân sáng lấp lánh, chớp chớp.

      có hứng thú.” Giọng Đằng Cận Tư hờ hững.

      “Ông xã, xem chút .”

      Đằng Cận Tư nhìn mong đợi của , vẫn mở ra, bên trong là đoạn thư rất ngắn gọn.

      A Tư:

      xin lỗi!

      Thiên ngôn vạn ngữ * đều đủ để bày tỏ được lời mẹ muốn , mẹ phải là người mẹ tốt, càng xứng làm mẹ của con.

      (*) thiên ngôn vạn ngữ: ngàn lời vạn câu.

      Chúc các con hạnh phúc!

      Tuyệt bút tối ngày 6 tháng 2.

      Tuy chỉ có vài câu ngắn ngủi, nhưng vẫn khiến Đằng Cận Tư rất xúc động, mím môi được lời nào, kết quả này đúng là bất ngờ đối với .

      Ai ngờ được bà ấy tự sát?

      ràng có hy vọng sống tiếp, cần gì phải lựa chọn tự sát? Bà đây là xám hối với sao?

      cần! chút cũng cần!

      “A Tư…” Lương Chân Chân đau lòng ôm ông xã vào trong ngực, trong lòng lặng lẽ thở dài, Thẩm Ý Linh đột nhiên tự tử khiến mắt kính của tất cả mọi người rớt xuống, nghĩ ra người phụ nữ như bà lại có quyết tâm đó, xem ra hành động của a Tư cảm động bà, để cho bà ý thức được vấn đề của mình, tự hối lỗi bản thân.

      vẫn cho rằng mình hận bà, nhưng khi nghe tin bà tự sát, trong nháy mắt tỏng lòng dâng lên cảm xúc rất phức tạp.” Đằng Cận Tư vùi đầu trong ngực bà xã, như đứa trẻ bất lực, tự lẩm bẩm.

      “Ừ, em hiểu, đều cha mẹ và con cái có thù qua đêm, hận và đều tuyệt đối.” Lương Chân Chân bùi ngùi.

      “Bà giải thoát, cũng giải thoát.” Khóe miệng Đằng Cận Tư nhếch lên nụ cười khổ.

      Bà rời , để cho ít phần phiền muộn và ràng buộc, về sau cuối cùng cần vì phương diện này mà phiền não, khúc mắc dây dưa ba mươi năm cuối cùng có thể buông xuống.

      Suy cho cùng cái gì sai? Cái gì đúng? Theo người rời , cũng chầm chầm trôi .

      “Đấy! Lúc thích hợp đàn ông cũng cần phát tiết chút cảm xúc! Kìm nén quá lâu tốt cho thân thể, lại em là bà xã của , chúng ta là người thân mật khăng khít nhất cõi đời này.” Lương Chân Chân giống như dỗ con nít vỗ lưng ông xã.

      Ngay vào lúc này, Lương Chân Chân die3nda`nle3qu'uydo0nn cảm thấy bé cưng trong bụng bắt đầu lật chuyển rồi, sức bé cưng khá mạnh, bụng ràng xảy ra biến hóa, Đằng Cận Tư ở gần đương nhiên cảm thấy, dán lỗ tai lên nghe động tĩnh.

      “Bà xã, đây nhất định là bé trai, quá bướng bỉnh.”

      “Bé cưng hiểu chuyện đó! Biết tâm tình cha tốt, cho nên cố ý tạo ra động tĩnh để an ủi cha đúng ?” Trong tròng mắt đen của Lương Chân Chân tràn đầy tình cảm dịu dàng, khẽ vuốt ve bụng nhô ra.

      Đằng Cận Tư cũng rất vui vẻ, cảm thấy đặc biệt thần kỳ, lại có thể cảm nhận được bé cưng động trong bụng, vui sướng sắp được làm cha cuốn lấy , dời chú ý của , đau thương phút trước còn tồn tại.

      “Con nghịch ngợm như vậy, có thể bắt nạt em ?” đột nhiên nghĩ đến cái gì.

      !” Lương Chân Chân cười ha hả giải thích vì con trai.

      vẫn yên lòng, bà xã, ngày mai chúng ta đến bệnh viện kiểm tra chút.” người đàn ông nào đó cố chấp.

      O(╯□╰)o Đầu Lương Chân Chân đầy vạch đen, a Tư hơi khẩn trương quá mức.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 391: Đại Kết Cục 1: Cưng chiều vô hạn
      Editor: ChiMy

      tránh khỏi việc đến bệnh viện kiểm tra, nhưng đương nhiên kết quả là có sao!

      Từ lúc Thẩm Ý Linh xuất cho đến khi rời , Đằng lão phu nhân đều biết chuyện , cháu trai và cháu dâu che dấu quá giỏi, hơn nữa Đằng Cận Tư thoáng động chút tay chân, tin tức được giấu rất tốt, chút tin tức liên quan tới bà đều truyền tới tai của Đằng lão phu nhân, đối với bà nội mà , là chuyện tốt.

      Mùa đông qua xuân tới, thoáng cái liền đến tháng tư, cuộc sống vẫn trước sau như , mọi người đều sinh hoạt, phát triển theo quy luật.

      Bụng của Lương Chân Chân càng ngày càng lớn, bụng bảy tháng có thể so với người ta chín tháng, cho nên cố gắng hết sức, mỗi lần bộ phải tay đỡ eo, tay nâng bụng, ngủ cũng yên ổn, chân còn thường xuyên sưng, phù chân, rất khó chịu.

      Buổi tối, tựa vào giường, hai chân mở ra, trong ngực ôm con thỏ bông thích nhất, lông mềm rất thoải mái, đưa tay bóc hoa quả và các món vặt bên cạnh, vừa ăn vừa xem phim, bóc được món nào đó, mút ở trong miệng, ngây ngô híp mắt cười, cũng biết rốt cuộc là chua, ngọt, hay là vui mừng.

      "Ngoan, đừng xem nữa, cho mắt nghỉ ngơi lát." Đằng Cận Tư tới, dịu dàng .

      "Đừng! Đây là phim em thích nhất." Lương Chân Chân từ chối.

      "Được, vậy xem thêm lát."

      Ai bảo phụ nữ mang thai là lớn nhất, với lại, đây cũng là do mình cưng chiều mà thành, trách được ai? Dĩ nhiên chỉ có thể theo rồi.

      Năm phút sau.

      "Ông xã, em khát nước."

      tội nghiệp mở to hai mắt, bộ dáng làm người ta thương , Đằng Cận Tư làm gì chịu được, hấp ta hấp tấp rót nước.

      "Ông xã, em đau chân."

      Trong chốc lát, lại mím miệng như muốn khóc lên, đáy lòng của Đằng Cận Tư như sợi dây đàn sắp đứt, quả nhiên là sát tinh trong cuộc đời , đâm vào đáy lòng .

      Xoa bóp, nếu còn có thể như thế nào ? Nửa ngồi mặt đất, dịu dàng vuốt ve chỗ chân bị đau của , thỉnh thoảng hỏi câu, "Còn đau ?"

      là cưng chiều đến cực hạn, hận thể dành hết những thứ tốt nhất cho .

      "Ông xã, em muốn xoay người."

      Bụng của quá lớn, đối với xoay người là chuyện đau khổ, mỗi lần nằm xuống liền đứng dậy nổi, cần phải có người đỡ mới được.

      Đằng Cận Tư nhìn dánh vẻ cực khổ của bà xã, đau lòng cực kỳ, chỉ ước gì thằng nhóc hư trong bụng bà xã mau ra ngoài, dám hành hạ bà xã của , đúng là thích ăn đòn!

      Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng dám ra, bởi vì nai con phản bác, nên tranh cãi hơn.

      Xem phim xong, Lương Chân Chân lại la hét cơ thể tê rần, muốn xuống giường vòng vòng chút, Đằng Cận Tư chỉ có thể đỡ đứng lên, ôm hông của cẩn thận từ từ dạo bước.

      "Đúng rồi, ông xã, chúng ta có tự điển Khang Hi ?"

      "Sao vậy?"

      "Đặt tên cho con đó! Phải lựa chọn kỹ, hơn nữa phải có hai!" Lương Chân Chân kiêu ngạo nhướng mày.

      "Ách. . . . . . Đều cho em quyết định." Đằng Cận Tư quyết định giao quyền quyết định cho bà xã.

      "Hì hì. . . . . . ." Lương Chân Chân cười híp mắt lộ ra hàm răng trắng, tâm trạng rất tốt.

      "Ngày mai bảo Nam Cung mua mấy quyển sách đặt tên, còn có 3 tháng để em chọn, có được hay ?"

      "Tốt!" nữ vui vẻ lên tiếng.

      Chuyện đặt tên cứ quyết định như vậy, Lương Chân Chân có chuyện để làm rồi!

      *****

      Buổi chiều thứ tư, Lương Chân Chân và Cát Xuyến hẹn nhau bộ ở công viên nào đấy, xa xa có hai vệ sĩ theo, khiến cho rất nhiều người quay đầu nhìn. (⊙o⊙)

      Đây đương nhiên là ý của Đằng Cận Tư, mặc dù bác sĩ phụ nữ có thai phải chú ý vận động nhiều, nhưng vẫn yên tâm để mình bà xã mang cái bụng bự ở ngoài, cho nên cố chấp phải phái hai người bảo vệ an toàn cho , Lương Chân Chân biết muốn tốt cho mình, nên đồng ý, nhưng cầu hai vệ sĩ phải theo từ xa, được quá gần.

      Tại sao chỉ có hai người bọn họ đây? Là như vậy, trước đó thông báo Tiết Giai Ny du học ở Italy, bởi vì bạn tốt Chân Chân kết hôn nên mới trở về, hơn nữa lễ mừng năm mới, nên ở them thời gian, bây giờ phải học tiếp, đương nhiên trở về học.

      "Chân phi, đúng là sinh đôi rồi, bụng của bạn lớn hơn của mình nhiều, lúc mình năm tháng còn chưa lớn như vậy đâu, càng ngày càng thấy ." Cát Xuyến khoa trương kêu lên.

      "Đừng nữa... Bây giờ hành động càng lúc càng bất tiện, vài bước liền mệt mỏi, hận thể tìm chỗ để nghỉ ngơi chút." Lương Chân Chân thở dài.

      "Mỗi cái đều có cái tốt riêng, mặc dù mình mệt như bạn, nhưng mình chỉ sinh đứa! Như bạn tốt, lần sinh hai, nếu là long phượng thai, bao nhiêu người hâm mộ muốn mà được ." Cát Xuyến an ủi.

      Khóe môi của Lương Chân Chân hơi nhếch, mặt mày mang theo chút ấm áp, "Đúng vậy! Mỗi lần vừa nghĩ tới điều này, cảm thấy đáng giá."

      ", chúng ta qua vườn hoa bên kia dạo chút, mùa xuân là mùa đẹp nhất, vạn vật sinh ssooi, cành lá xanh biếc, vô cùng dễ thương! Còn có hoa nở khắp nơi, khắp nơi đều là hương thơm!" Cát Xuyến xong lông mày như bay múa.

      "Cát gia, nhìn ra, bạn là thanh niên văn nghệ?" Lương Chân Chân giả bộ giật mình.

      "Hừ! Mình đây gọi tài hoa hơn người!" Cát Xuyến cũng khiêm tốn.

      Hai người cười tràng tới vườn hoa, cũng ngờ ở đường gặp được người quen —— Lâm Tịnh.

      ấy và người đàn ông trưởng thành dáng dấp rất bình thường chung, hai người đan xen mười ngón tay, rất dễ nhận thấy là quan hệ tình lữ.

      "Hi! lâu gặp." Hiển nhiên Lâm Tịnh ngờ gặp lại Lương Chân Chân ở đây, nếu chạm mặt, dù sao vẫn nên bắt chuyện .

      "Quả rất lâu gặp" Lương Chân Chân nhàn nhạt nhếch môi, "Có thể chuyện chút ?"

      Lâm Tịnh mím môi suy nghĩ mấy giây, sau đó gật đầu cái, nhìn về phía bạn trai, "Đây là đồng nghiệp trước kia của em, chờ em mười phút được ?"

      "Được, sang bên kia chờ em." Giọng điệu của người đàn ông rất dịu dàng, trong ánh mắt lộ ra tình .

      " ta rất thích bạn." Lương Chân Chân rất trực tiếp.

      "Ừ, mình cũng rất thích ấy." Giọng điệu của Lâm Tịnh rất thong thả, có gì phập phồng.

      "Bạn. . . . . . Buông tay." Lương Chân Chân hỏi đầu đuôi, nhưng Lâm Tịnh vẫn nghe hiểu.

      "Có cái gì thể buông? ấy vốn thích mình, vẫn luôn là mình mình đơn phương, chỉ là mình muốn đối mặt với thực tế mà thôi, mình lừa gạt mình, cuối cùng cũng gạt được nữa."

      Lương Chân Chân hơi giật mình, cho rằng Tống Tử Quân vẫn có chút thích Lâm Tịnh, nếu sao hai người lại đến với nhau?

      "Vậy hai người. . . . . ."

      Khóe miệng Lâm Tịnh cười khổ, đáy mắt lặng lẽ lên chua chát rồi biến mất, trước kia hận, nhưng từ khi nào thông suốt, rất nhiều chuyện cởi bỏ, người sống cả đời là vì mình, vui vẻ hay vui vẻ đều do mình, cần gì phải ghi hận người mà làm cho mình vui vẻ đây?

      "Là bởi vì bạn." Trong ánh mắt có hận và giễu cợt, chỉ có nhàn nhạt bi thương.

      "Mình?" Lương Chân Chân bị chấn động bởi lời của , thể tưởng tượng nổi mà chỉ vào bản thân mình, ngay cả Cát Xuyến ở bên cạnh cũng giật mình, trong lòng thầm than: quả nhiên Chân phi là số đào hoa, bất tri bất giác chọc phải cục nợ.

      "Lòng chinh phục của đàn ông rất mạnh mẽ, nhất là đối với thích ta, càng làm dâng lên ý chí muốn chinh phục của ta, Tống Tử Quân đối với bạn, là như thế. Lúc đầu mình cũng biết, vào lần trong đài tổ chức họp hằng năm, tất cả mọi người rất vui vẻ, uống rất nhiều rượu, mình vốn cho rằng ấy chủ động tìm mình là bởi vì thích mình, nhưng. . . . . ." tới chỗ này, vẻ khổ sợ mặt càng đậm.

      "Vào lúc này, ấy gọi tên bạn."

      Khóe miệng của Lương Chân Chân hung hăng co quắp mấy cái, còn có chuyện như vậy? Tống Tử Quân thích mình? OMG! tiêu thụ nổi!

      "Nếu biết, vậy tại sao bạn muốn cùng với ta?" hiểu cái vấn đề này.

      "Bởi vì mình thương ta, ngây thơ cho rằng thời gian có thể thay đổi tất cả." Lâm Tịnh nở nụ cười giễu.

      Vậy sao! người có lúc mất lý trí, hoàn toàn mất năng lực suy nghĩ, thường thường bị che mờ mắt, thấy .

      " xin lỗi, mình biết. . . . . ." Lương Chân Chân rất xin lỗi .

      " có việc gì, cũng là quá khứ rồi, tại mình sống rất tốt." Lúc xong, bi thương trong mắt Lâm Tịnh biến mất, chỉ còn lại ngọt ngào và hạnh phúc.

      "Ừ, chúc bạn hạnh phúc." chân thành chúc mừng.

      "Ngày mai mình trở về thành phố L với ấy, bọn mình quyết định định cư ở đó, có thể. . . . . . Đời này mình trở về thành phố C nữa, mình nha." Lâm Tịnh xoay người rời .

      muốn rời khỏi nơi này, bắt đầu cuộc sống hạnh phúc của mình lần nữa, trải qua tất cả đau khổ và vui vẻ, đều là những thử thách trong cuộc đời cần phải trải qua, để thúc đẩy nhanh chóng trưởng thành.

      Nhìn bóng lưng của ấy càng càng xa, Lương Chân Chân cảm thấy trong lòng rất phức tạp, Lâm Tịnh, đơn thuần như tờ giấy trắng, bao giờ trở về được nữa rồi.

      " thôi, lựa chọn của ấy rất đúng." Cát Xuyến thở dài tiếng.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 392: Đại kết cục 2: em

      Editor: Puck

      “Ừ, ấy có thể để xuống quá khứ bắt đầu lần nữa cũng là kiểu dũng cảm, nhìn ra người đàn ông kia rất thích ấy, phụ nữ mà! phải cần người đàn ông thương mình sao? Tống Tử Quân, chỉ là giấc mộng xuân của thiếu nữ mà thôi.” Lương Chân Chân xúc động.

      “Tỉnh mộng, nên đối mặt với thực tế, từ điểm đó xem ra, ấy làm rất tốt.” Cát Xuyến tiếp.

      “Đúng vậy! ấy chiến thắng chính mình.”

      Hai người vừa vừa , Cát Xuyến đột nhiên hỏi, “Chân phi, gần đây người phụ nữ kia có tới làm phiền cậu ?”

      “Người phụ nữ nào?”

      Có lẽ lời bạn chuyển chủ đề quá nhanh, Lương Chân Chân chưa hoàn toàn phản ứng kịp trong thời gian ngắn.

      “Họ Thẩm.”

      có, mấy tháng nay khi tớ ra cửa, hoặc là ở chung chỗ với a Tư, hoặc là với cậu, phía sau có mấy vệ sỹ, cậu cảm thấy ta biết điều chạy tới đây quấy nhiễu tớ sao?”

      “Cho hai ta cũng có can đảm đó! Vậy cậu cũng chưa có… Những ý định khác?” Cát Xuyến rất mờ mịt biểu đạt ý của mình.

      "Mặc dù tớ rất muốn thừa nhận, nhưng ta cùng cha cùng họ với tớ, nếu ta chọc giận tớ trước, tớ muốn chấp nhặt với ta, lại , bây giờ tớ phải tính phúc cho bé cưng trong bụng!”

      Cát Xuyến chậc chậc, “Cùng cha, sinh con đúng là khác nhau trời vực.”

      “Cậu còn quên điểm, cùng mẹ, sinh con chắc chắn giống nhau, cho dù cùng cha cũng vô ích.” Lương Chân Chân trả lời.

      “Được rồi, tạm thời lấy quan điểm của cậu là chân lý.”

      “Cái gì gọi là tạm thời chứ! Vốn chính là vậy!” Lương Chân Chân bĩu môi.

      “Vậy có phải quan hệ của cha cậu với bên kia rất bế tắc ?” Cát Xuyến nhịn được bát quái.

      “Tớ chỉ có người cha tên Thẩm Bác Sinh thôi, những người khác có bất cứ quan hệ gì với tớ, tớ đặt chân đến đó bước, lại càng quan tâm đến tranh cãi trong gia đình bọn họ.” Lương Chân Chân nhàng như nước chảy.

      “Đủ độc! Tốt vô cùng, nên lấy phong thái như vậy, phải Thẩm Quân Nhã đơn giản chỉ là ước ao ghen tỵ sao, chết đổi!” Cát Xuyến hừ lạnh hai tiếng.

      tới ta, mất hứng, chúng ta về nhà , tớ hơi mệt mỏi.”

      “Ôi… Phụ nữ chịu nổi! Mang thai các loại có cách nào, bụng nặng trĩu, được nặng xong, còn khó phục vụ hơn bệnh nhân.”


      Còn có ba tháng, giải phóng! Bây giờ tớ đặc biệt mong đợi ngày đó.” Lương Chân Chân sờ bụng bụ tròn trịa của mình, bảy tháng lớn như thế, vậy đến mười tháng như thế nào! làm bụng vỡ nát chứ?

      “Tớ cũng thấp thỏm chờ mong, quản khỉ gió gì là nam hay nữ, sinh xong có đánh chết tớ cũng sinh.” Cát Xuyến ngang nhiên .

      Lương Chân Chân nghĩ thầm trong lòng: cũng nghĩ như vậy, nhưng theo ý tứ a Tư, còn muốn sinh thêm mấy, nhìn tình huống , nếu thai tương đối thuận lợi, như vậy còn suy tính đường sống, nếu thai này thuận lợi, vậy cần tính!

      “Nhỡ Đỗ Hướng Hàng nhà cậu còn muốn sinh làm thế nào?”

      ấy muốn? Có bản lĩnh để ấy tự sinh , bà tớ mới chẳng thèm chịu phần tội như vậy.”

      “Phụt!” Lương Chân Chân bị lời của bạn làm kinh sợ, lườm ấy cái, “Cũng chỉ có Đỗ Hướng Hàng nhà cậu mới chịu được tính khí nóng nảy này của cậu.”

      “Tính cách của tụi tớ bù trừ, giống như cậu và Đằng Cận Tư vậy, hì hì ~~~” Cát Xuyến cười hì hì.



      Mùa xuân ở thành phố C quá ngắn, vẫn chưa hoàn toàn thưởng thức xong trăm hoa đua nở, nó lặng lẽ trôi qua rồi, tiến vào đầu hè, gió hề mát mẻ nữa, mà mang theo chút hơi thở nóng ran, buồn buồn.

      Bây giờ Lương Chân Chân là bảo bối của cả nhà họ Đằng, tất cả mọi người theo , chỉ cần lúc nào thoải mái, lập tức có người giúp việc gọi điện thoại cho bác sỹ Đinh, càng gần tới ngày sinh, mọi người càng khẩn trương.

      Hơn nữa bụng của vô cùng lớn, hành động càng ngày càng bất tiện, vì vậy, Đằng lão phu nhân dặn bảo người giúp việc chuẩn bị gian phòng ngủ ở tầng dưới, thiết kế chuyên dành cho phụ nữ có thai, đồ rất đầy đủ.
      Liên tục ở nhà tuần ra cửa, Lương Chân Chân sắp nhàm chán phát hỏng rồi, tối hôm qua bắt đầu quấn lấy ông xã để cho đưa mình ra ngoài lắc lư, "Ông xã, ông xã tốt, dẫn em ra cửa, em buồn bực chết mất."
      "Ngày hôm trước còn tản bộ gần đây, nào có khoa trương như em ?" Đằng Cận Tư cưng chiều nhìn .
      "Em muốn chơi! Mỗi lần đều tản bộ, người ta nổi!" Lương Chân Chân làm nũng.
      " nổi còn muốn chơi?"
      "Hừ! thử nhìn xem tuần nay ra cửa, bé cưng phản đối mỗi ngày trong bụng em, trách em làm các con buồn bực sắp hỏng rồi, ông xã tốt, dẫn em ra ngoài ! Em bảo đảm ngoan ngoãn theo , quấy rối." Lương Chân Chân giơ hai ngón tay lên đầu bảo đảm.
      Đằng Cận Tư bị lời hợp lý của làm cho tức tười, "Được, em định đâu chơi?"
      "Em muốn nhiều chỗ, sân chơi tốt nhất."
      " được, nơi đó quá nguy hiểm!" Đằng Cận Tư chút suy nghĩ lập tức cự tuyệt.
      "Người ta vào chơi, chỉ cảm nhận chút khí mà thôi."
      " được là được." Giọng rất kiên quyết.
      "Vậy dẫn em ngắm cảnh." Lương Chân Chân thỏa hiệp.
      "Ừ, để bảo thư ký chuẩn bị." Trong lòng Đằng Cận Tư nghĩ muốn tìm chỗ yên tĩnh ít người.
      "A a! Ông xã, tốt nhất!" Lương Chân Chân kích động hôn lên môi .
      "Bác sĩ dự sinh ngày nào?"
      "Trời ạ! có chuyện gì đâu! Còn hơn mười ngày!"
      Lời của khiến Đằng Cận Tư yên tâm, yên tâm bởi vì cảm thấy còn hơn mười ngày là an toàn, nhưng biết dự sinh là nhân tố xác định, trước mười ngày hay sau mười ngày đều là chuyện thường xảy ra.
      Buổi sáng lúc ra cửa, Đằng lão phu nhân đồng ý, Lương Chân Chân đành xuất hết vốn liếng làm nũng ra, cũng bảo đảm, mình nhất định ngoan ngoãn, chỉ muốn ra ngoài chơi chút thôi, có việc gì.
      "Nếu để bác sĩ Đinh theo, như vậy bà tương đối yên tâm." Đằng lão phu nhân vẫn băn khoăn.
      "Bà nội, cháu xa nhà." Lương Chân Chân rất bất đắc dĩ.
      "Bà nội, có chuyện gì, có cháu ở bên cạnh nai con, bà yên tâm." Vẫn do Đằng Cận Tư ra mặt, mã đáo thành công.
      Có đôi khi, thường kế hoạch biến hóa khôn lường.
      Sau khi đến nơi, vừa mới xuống xe Lương Chân Chân cảm thấy thoải mái, bụng truyền đến đau từng cơn, nhíu mày thầm nghĩ: phải ngày sinh dự tính còn mười ngày sao? Đây là diễn tuồng gì?
      Đằng Cận Tư nhạy cảm nhận ra có gì đúng, quan tâm hỏi: "Nai con, em làm sao vậy?"
      Đầu Lương Chân Chân chậm rãi quay sang , vẻ mặt rối rắm, "Ông xã, em có dự cảm xấu, giống như muốn... Sinh rồi."
      Hai chữ cuối cùng gần như khóc lên, hu hu... Quá lừa bịp rồi! Tại sao có thể như vậy!
      "Cái gì?" Đằng Cận Tư cũng kinh hãi.
      "." Lương Chân Chân khóc lóc thảm thiết, trực giác của phụ nữ sai được, nhất là chuyện sinh con.
      "Tiểu Ngụy, nhanh chóng lái xe đến bệnh viện nhân dân thành phố!" Sauk hi kịp phản ứng, Đằng Cận Tư lo lắng dặn người dưới.
      Dọc theo đường , Lương Chân Chân đau đến trán toát mồ hôi lạnh, "Ông xã, hu hu... được, em muốn sinh."
      Mặt Đằng Cận Tư đầy vạch đen, dịu dàng an ủi: "Bà xã ngoan, nhịn thêm chút nữa, lập tức tới nơi rồi."
      Lái xe tiểu Ngụy cũng vô cùng sốt ruột, nhưng lại gặp phải kẹt xe đường, có lòng mà có sức.
      Bất đắc dĩ, Đằng Cận Tư thể làm gì khác hơn là cầu cứu đội trưởng Hình đại đội cảnh sát giao thông, thỉnh cầu ta phái xe cảnh sát mở đường cho mình, kéo dài tiếp, sợ rằng nai con nguy hiểm.
      Đội trưởng Hình vừa nghe, hai lời lập tức đồng ý, lúc sinh mệnh gặp nguy hiểm, đương nhiên phải hỗ trợ.
      Bởi vì có xe cảnh sát mở đường, cuối cùng Lương Chân Chân có việc gì đưa vào phòng sinh rồi, Đằng lão phu nhân và Hạ Đồng cùng lo lắng yên chạy tới, trách cứ nghiêm khắc cháu nội trận.
      "Hồ đồ! Quả thực là hồ đồ! Chân Chân hiểu chuyện thôi , sao cháu lại dung túng cho con bé hả? Hơn nữa vào giờ phút này, làm tốt chính là xác ba mạng! Cháu chịu đựng nổi sao?"
      "Bà nội, là cháu suy tính chu toàn." Trong lòng Đằng Cận Tư tràn đầy tự trách.
      "Được rồi, lần này là bài học kinh nghiệm, về sau chú ý chút, chỗ nào nên dung túng dung túng, chỗ nào thể dung túng được mơ hồ!"
      "Vâng, cháu hiểu."
      Thời gian chờ đợi khá dài khiến Đằng Cận Tư vô cùng lo lắng, quả đấm bóp chặt, nghe tiếng kêu khổ sở của nai con truyền từ trong ra, chỉ hận thể vọt vào nắm tay .
      "Bà nội, nai con ấy..."
      "Nhất định có chuyện gì, cháu dâu ta và hai chắt đều giỏi nhất!" Đằng lão phu nhân an ủi.
      Mười phút sau, trong phòng phẫu thuật vang lên tiếng khóc vang dội, những người liên quan chờ đợi ở ngoài cuối cùng thở phào nhõm, a di đà Phật, mẹ tròn con vuông.
      Mấy phút sau, lại truyền đến tiếng trẻ con khóc, còn vang dội hơn tiếng trước, viên đá treo trong lòng Đằng lão phu nhân cuối cùng rơi xuống.
      "Người thân có thể vào thăm." Cửa phòng phẫu thuật mở ra, y tá ra.
      Đằng Cận Tư vọt vào đầu tiên, cầm tay bé mềm nhĩn của , nhìn bà xã mặt mũi suy yếu tái nhợt, đau lòng muốn chết, coi như biết, phụ nữ sinh con chính là vòng quỷ môn quan, còn muốn nai con sinh mấy, ôi... chịu thế nào?
      "Ông xã, đứa bé đều tốt sao?"
      Giọng Lương Chân Chân yếu ớt như tiếng ruồi muỗi, mới vừa sinh xong, thân thể vô cùng yếu.
      "Đều rất tốt, đưa đến phòng trẻ mới sinh, bà xã, em cực khổ, em." Đằng Cận Tư cúi người hôn lên trán , tràn đầy thương.
      Khóe môi Lương Chân Chân nhếch lên nụ cười hạnh phúc, nhìn cái, chậm rãi nhắm mắt lại ngủ, quá mệt mỏi.

      HOÀN CHÍNH VĂN

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Ngoại truyện 1: Nắm tay cả đời, bên nhau đến già: Ngọt ngào 1
      Editor: ChiMy


      Gần đây Đằng Cận Tư rất phiền não, vốn tưởng rằng sau khi đứa ra đời, có những ngày tháng tốt lành, nhưng vì sao lại càng ngày càng buồn hơn?

      Bởi vì đứa xa mẹ được, muốn bú mẹ. rất ghen tị, vô cùng ghen tị, dường như bây giờ bà xã hoàn toàn bị con trai và con chiếm giữ từng giây từng phút rời, bình thường phải đợi đến lúc chúng ngủ rồi, mới có thể thân mật với bà xã, cũng giới hạn trong việc nụ hôn và ôm ấp, nhưng mỗi khi muốn tiến thêm bước.

      "Oa oa. . . . . ." tiếng khóc thét chợt vang lên, nháy mắt khiến hai người kinh sợ liền dập tắt toàn bộ tình cảm mãnh liệt.
      Buồn bực nhất là Đằng Cận Tư: "Tranh thủ" được, lại còn bị bà xã khuyên bảo, về sau trước mặt đứa được làm ẩu làm càng, dọa con khóc.

      bị oan uổng mà, chắc chắn là tên nhóc xấu xa kia cố ý, chờ khi cậu nhóc, trừng trị tốt!

      Tâm trạng của Đằng lão phu nhân luôn ở trạng thái rất tốt, mỗi ngày vui tươi hớn hở, tuy rằng bà hơn tám mươi tuổi, nhưng hề già chút nào, mỗi ngày đều phải ôm ấp hai đứa cháu, còn cố ý chùa cầu bình an cho hai đứa , với ngụ ý "Bình an vui vẻ", đặt hai nhũ danh khác nhau cho mỗi đứa: An An và Nhạc Nhạc.

      An An là trai, Nhạc Nhạc là em , dường như khuôn mặt của hai người từ khuôn mà ra, ngoại trừ cấu tạo thân thể bên ngoài giống, cơ bản nhìn ra điểm nào khác biệt. .

      Dựa vào tính cách mà , vẫn có chút khác biệt giữa hai người, Nhạc Nhạc ăn no còn muốn có người chơi với mình lát rồi mới ngủ, nếu con bé mở mắt ra mà nhìn thấy ai ở bên cạnh, tuyệt đối khóc long trời lỡ đất, hận thể ném lên nóc nhà; ngược lại An An, mỗi lần cậu ăn no rồi liền chu cái miệng nhắn mà ngủ, khóc náo loạn, khi thức dậy nhìn thấy ai cũng giống như em khóc tới tê tâm liệt phế, cậu thuộc loại lên tiếng thôi, bỗng nhiên mà khóc, chắc chắn ngừng.

      Ngày đầy tháng của An An và Nhạc Nhạc, hai đứa cũng rất biết điều, khóc quậy phá, đôi mắt to đen giống như bảo thạch mở to nhìn mọi người, ngẫu nhiên còn mỉm cười, vô cùng đáng !

      Buổi tối, Đằng Cận Tư nhìn thấy bà xã cho hai đứa ăn no, trong lòng ngứa ngáy, lâu lắm rồi chưa có nếm lại mùi vị này, mà bây giờ, chỗ thuộc về bị chiếm lấy, chỉ có thể đứng nhìn từ xa, muốn giành lại mà!

      Chờ sau khi An An va Nhạc Nhạc ngủ, liền ôm hai đứa đến phòng của bảo mẫu, đêm nay, nhịn được nữa.

      "Ông xã, làm cục cưng khóc làm sao?" Lương Chân Chân bất mãn về hành vi của .

      "Bà xã, có con rồi em liền quên luôn."Trong lòng Đằng Cận Tư uất ức.

      Lương Chân Chân nhìn "xì" cười tiếng vui vẻ: "Ông xã, là xấu hổ mà! Lại ghen với con."

      "Chắc chắn là hai đứa kia muốn đối đầu với mà, vốn cho rằng sau khi sinh chúng nó ra có đươc những ngày hạnh phúc, kết quả, càng ngày càng khổ, ngay cả nơi này cũng bị chiếm lấy ." Đằng Cận Tư vừa vừa dời ánh mắt tới bộ ngực đầy đặn của bà xã , so với trước kia, muốn to hơn nhiều.

      "Chán ghét!" Đôi bàn tay trắng như phấn của Lương Chân Chân đập ở người vài cái, mặt là từng mảng đỏ ửng thẹn thùng.

      "Nai con, em có nhớ ?" ràng khóa ở trong lòng ngực của mình, giọng điệu sâu xa, kéo theo chút mê hoặc.

      "Mỗi ngày đều nhìn thấy, có cái gì mà phải nhớ chứ ." Lương Chân Chân bĩu môi, cố ý chọc giận .

      " vậy sao?" khiêu khích chỗ nhạy cảm của , bàn tay to lại có hành động xấu với tay tới chỗ rừng rậm.

      Sau khi trải qua việc sinh đẻ, thân thể Lương Chân Chân rất mẫn cảm, vả lại lâu giữa hai người chưa trải qua chuyện đó, chỉ mới nhàng khiêu khích, liền có chút chịu nổi, rất nhanh liền trở nên mềm mại, hô hấp cũng dần dần hỗn loạn, hai gò má đỏ hồng, khiến cho suy nghĩ của người ta cũng dập dờn.

      "Đừng. . . . . . Đừng đụng vào nơi đó. . . . . ." Giọng của hơi run.

      "Ừm? Là nơi nào vậy?" Đằng Cận Tư cố ý di chuyển ngón tay, khóe miệng gợi lên nụ cười tà mị.

      "Trứng thối. . . . . ." Lương Chân Chân mở to cặp mắt trong vắt giận hờn nhìn , da dẻ đỏ ửng khắp người, là cám dỗ mà!

      "Em thích?" Người đàn ông nào đó nhíu mày, vẻ mặt ngang bướng.

      "Uhm. . . . . ." Lương Chân Chân mơ hồ lên tiếng, tỏ vẻ phản đối hay tán thành nữa.

      "Ngoan, biết em thích." Đằng Cận Tư lật người đặt bà xã ở dưới mình, bàn tay to thành thạo đưa vào bên trong áo ngủ của , tìm kiếm nơi mong nhớ ngày đêm, suốt bốn tháng có chạm qua, nhớ vô cùng.

      Lương Chân Chân thở gấp đến ra lời, tùy ý để đốt lửa người mình, lửa cháy lớn đến mức lan ra cả đồng cỏ, càng đốt càng cháy mạnh mẽ hơn. . . . . .

      Quần áo rất nhanh bị cởi sạch, hai cơ thể quấn lấy nhau, giống như rất lâu ở bên trong sa mạc khô cạn, đột nhiên gặp được ốc đảo, nhiệt tình đam mê .

      Đằng Cận Tư hôn lên da thịt người , để lại dấu vết của mình, nhất là ở nơi nào đó —— bị con trai và con chiếm lấy, lại càng mạnh mẽ cắn mút lấy, khiến cho người nằm dưới phải kháng nghị: "Đau. . . . . ."

      "Bà xã, nơi này là của ." bá đạo tuyên bố.

      "Lại ghen với con của mình." Lương Chân Chân bị chọc cho buồn cười.

      "Sau này hãy để cho hai đứa nó bú sữa bình." Qủa nhiên người đàn ông nào đó nhen.

      "Phốc! được, đứa phải bú sữa mẹ mới tốt được." Lương Chân Chân đồng ý.

      "Vậy làm sao đây hả?" Trong lòng Đằng Cận Tư rất buồn bực,bây giờ hai đứa kia được cả nhà coi trọng, phải nhận lấy lạnh nhạt, ban ngày thể thân mật với bà xã, buổi tối phải đợi khi chúng ngủ rồi mới lén lút thân mật, việc này là sao đây chứ?

      "Vứt bỏ. . . . . ." Lương Chân Chân buột miệng .

      Đột nhiên, Đằng Cận Tư hơi chuyển động cơ thể của mình, con ngươi đen khép hờ, bên trong toát ra tín hiệu nguy hiểm, khóe môi nhếch , hừ lạnh: "Vứt bỏ sao?"

      đợi Lương Chân Chân kịp trả lời, động thân, trực tiếp tiến nhập vào trong . . . . . .

      Ở lúc tốt đẹp này, ngoài cửa truyền đến tiếng trẻ con khóc lóc vang dội, ngay sau đó là tiếng đập cửa: " chủ, cậu chủ đói bụng đến nỗi khóc thét cả lên, dỗ thế nào cũng được."

      Đằng Cận Tư chuẩn bị động tác tấn công liền dừng lại, mặt tối đen, tên nhóc thối này! biết chọn thời gian mà! có ý định đối đầu với mà!

      "Ngồi dậy thôi! An An khóc rồi." Lương Chân Chân vội vàng đẩy người đàn ông người mình ra, toàn bộ lực chú ý đều tập trung vào con mình, lấy áo ngủ đầu giường mặc vào, thắt chặt dây lưng bước ra ngoài cửa.

      Ngồi ở giường vẻ mặt Đằng Cận Tư đau khổ, bị bà xã ghét bỏ, thể giải quyết dục vọng, chỉ có thể tự thu xếp à, trong lòng vô cùng thê lương.

      Haizzz. . . . . . Con đường phía trước còn dài đăng đẳng!

      Vừa mở cửa ra, An An liền giơ hai tay của mình lên, nhào về phía người mẹ thân của mình, khuôn mặt nhắn chưa khô nước mắt, dáng vẻ đáng thương vô cùng làm người mến.

      "An An ngoan, đừng khóc nữa!" Lương Chân Chân dịu dàng ôm con trai, cả người toát lên bản năng thương của người mẹ .

      " chủ, tôi trước , chờ cậu chủ An An ăn no tôi lại đến ôm cậu." Giọng của bảo mẫu kính cẩn nghe theo.
      " cần làm phiền , đêm nay An An ngủ ở phòng của tôi, cũng ôm Nhạc Nhạc lại đây, để nữa đêm con bé phải khóc." Lương Chân Chân ôn tồn .

      "Vâng." Bảo mẫu đáp, xoay người rồi.

      Vừa vặn Đằng Cận Tư từ phòng tắm bước ra nhìn thấy con trai vùi đầu ở ngực bà bã ăn khuya "chùn chụt" , bỗng nhiên trong lòng dâng lên cơn bực bội biết tên, nhóc thúi, chỉ biết giành địa bàn với cha thôi!

      "Bà xã cũng đói bụng." tủi thân mếu máo, ánh mắt gắt gao như lửa nhìn chằm chằm nơi đó.

      " biết xấu hổ! đói bao nhiêu, An An mới đói." Lương Chân Chân tức giận liếc mắt nhìn , đương nhiên hiểu được ý tứ trong lời của .

      "Nó như vậy cũng biết đói bụng, dĩ nhiên lại càng đói bụng hơn nó rồi."

      Lương Chân Chân bị đứng đắn của đánh bại, tức giận : "Em phải người hầu mà làm mì sợi cho ăn, tự xuống dưới ăn."

      "Bà xã, em " Áng mắt Đằng Cận Tư ai oán.

      "Hư! khó lắm An An mới ngon giấc, lại bị khiến nó phải khóc lên như vậy." Lương Chân Chân dùng tay ra hiệu cho yên lặng.
      " ngủ đây." Tâm hồn bé của Đằng Cận Tư bị thương, che đầu ngủ, tại địa vị của rất thấp, bằng cả con trai.

      " An An ngoan, con nhìn xem ba con ngoan chưa, lập tức liền ngủ, ăn no được náo loạn nghe hả?" Lương Chân Chân dỗ dành con trai mở to mắt ở trong lòng.

      Dường như cậu nhóc nghe được mẹ , đôi mắt đen đảo tới đảo lui, sáng lấp lánh.

      Đằng Cận Tư vui nằm đắp chăn, trở người cái, quay lưng về phía hai mẹ con, làm sao ngủ được đây, cũng biết đến khi nào mới hết như vậy như, nhất định phải nghĩ biện pháp mới được, bằng làm sao mà hạnh phúc đây? An An và Nhạc Nhạc.

      vất vả dỗ được con trai ngủ, lại tới Nhạc Nhạc, ăn no rồi con bé còn chưa chịu ngủ, mở to đôi mắt đen nhìn người ta, muốn có người chơi với mình.

      Có thể nghĩ, nhiệm vụ gian khổ này được giao cho người đàn ông nào đó nằm trong chăn, Lương Chân Chân rất mệt mỏi, hai đứa kia náo loạn, chịu đựng được nổi nữa!
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :